Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162
CHƯƠNG 162
Đi vào phòng ăn.
Trên chiếc bàn ăn lớn bày đủ các món thanh đạm và tê cay thơm ngon xếp xen kẽ nhau, mùi vị nào cần có đều có.
Chị Đinh cười nói: “Cậu chủ nói cô không thích ăn đậm đà, dặn tôi sau này mỗi bữa đều làm theo mấy món cô thích. Tôi có thể nấu tất cả các món ăn truyền thống, cơm Tây cũng biết một chút, nếu cô không thích những món này thì muốn ăn gì cứ gọi ạ.”
“Không cần phiền phức đâu, tôi rất thích.”
Tống Hân Nghiên cảm động không thôi, cô ngước đôi mắt sáng trong vắt lên nói với Tưởng Tử Hàn: “Cảm ơn.”
“Chút chuyện nhỏ này mà đã làm cô vui vẻ đến vậy à?”
Tưởng Tử Hàn chê cười một câu, lấy tất cả thẻ ngân hàng mà cô để lại trước đó ra: “Đồ mà Tưởng Tử Hàn tôi đã tặng thì không ai dám trả về. Cô là người đầu tiên!”
Đôi mắt lạnh lùng mang ý cảnh cáo của anh nhìn cô đăm đăm: “Tống Hân Nghiên, nếu cô dám có lần sau, tôi sẽ để cô ăn hết những thứ này!”
Trong lòng Tống Hân Nghiên ấm áp vô cùng, cô cười cong mắt nhận lấy tấm thẻ: “Không có đâu, đảm bảo không có lần sau. Cảm ơn nhé anh yêu.”
Trong mắt Tưởng Tử Hàn thoáng hiện lên ý cười.
Lâu rồi ko nghe cô gọi anh là anh yêu, khi nghe lại lần nữa bỗng dưng có cảm giác thân thiết đã lâu không gặp.
Lòng hư vinh chết tiệt này!
Tưởng Minh Trúc ở bên cạnh nhìn ông ba già nhà mình, sau đó lại nhìn Tống Hân Nghiên, khóe miệng lặng lẽ vểnh lên.
…
Hôm sau.
Tống Hân Nghiên đưa Tưởng Minh Trúc đến trường.
Vừa ra khỏi cửa, Chúc Minh Đức đã cung kính đưa một xâu chìa khóa tới: “Mợ chủ, đây là xe mà Boss chuẩn bị cho cô.”
Sau lưng anh ta là một chiếc BMW Z Series màu đỏ kiểu dáng mới nhất vô cùng bắt mắt.
Tống Hân Nghiên vội vàng khoát tay từ chối: “Đắt quá, tôi không thể nhận được đâu.”
Vô công bất thụ lộc, hơn nữa kể từ sau khi biết Tưởng Tử Hàn không phải cậu của Hoắc Tấn Trung, cô vẫn đang tìm cơ hội để đề nghị ly hôn với anh.
Thẻ ngân hàng bất đắc dĩ phải nhận tối hôm qua có thể không dùng đến.
Nhưng món đồ như chiếc xe này, đã qua tay là quy ra tiền, cô lại không có tiền, đến lúc đó phải trả thế nào?
Chúc Minh Đức cười thoải mái: “Cô nên nhận đi. Cho dù là nam hay nữ, trước giờ Boss đều không tặng quà cho ai cả, đây là lần đầu tiên.”
Ấn ý là, không nhận chính là không nể mặt boss.
Tống Hân Nghiên lộ vẻ khó xử.
Nghĩ đến Khương Thu Mộc, mặc dù Tưởng Tử Hàn không phải cậu trẻ nhưng anh quả thật rất ưu tú.
Đi vào phòng ăn.
Trên chiếc bàn ăn lớn bày đủ các món thanh đạm và tê cay thơm ngon xếp xen kẽ nhau, mùi vị nào cần có đều có.
Chị Đinh cười nói: “Cậu chủ nói cô không thích ăn đậm đà, dặn tôi sau này mỗi bữa đều làm theo mấy món cô thích. Tôi có thể nấu tất cả các món ăn truyền thống, cơm Tây cũng biết một chút, nếu cô không thích những món này thì muốn ăn gì cứ gọi ạ.”
“Không cần phiền phức đâu, tôi rất thích.”
Tống Hân Nghiên cảm động không thôi, cô ngước đôi mắt sáng trong vắt lên nói với Tưởng Tử Hàn: “Cảm ơn.”
“Chút chuyện nhỏ này mà đã làm cô vui vẻ đến vậy à?”
Tưởng Tử Hàn chê cười một câu, lấy tất cả thẻ ngân hàng mà cô để lại trước đó ra: “Đồ mà Tưởng Tử Hàn tôi đã tặng thì không ai dám trả về. Cô là người đầu tiên!”
Đôi mắt lạnh lùng mang ý cảnh cáo của anh nhìn cô đăm đăm: “Tống Hân Nghiên, nếu cô dám có lần sau, tôi sẽ để cô ăn hết những thứ này!”
Trong lòng Tống Hân Nghiên ấm áp vô cùng, cô cười cong mắt nhận lấy tấm thẻ: “Không có đâu, đảm bảo không có lần sau. Cảm ơn nhé anh yêu.”
Trong mắt Tưởng Tử Hàn thoáng hiện lên ý cười.
Lâu rồi ko nghe cô gọi anh là anh yêu, khi nghe lại lần nữa bỗng dưng có cảm giác thân thiết đã lâu không gặp.
Lòng hư vinh chết tiệt này!
Tưởng Minh Trúc ở bên cạnh nhìn ông ba già nhà mình, sau đó lại nhìn Tống Hân Nghiên, khóe miệng lặng lẽ vểnh lên.
…
Hôm sau.
Tống Hân Nghiên đưa Tưởng Minh Trúc đến trường.
Vừa ra khỏi cửa, Chúc Minh Đức đã cung kính đưa một xâu chìa khóa tới: “Mợ chủ, đây là xe mà Boss chuẩn bị cho cô.”
Sau lưng anh ta là một chiếc BMW Z Series màu đỏ kiểu dáng mới nhất vô cùng bắt mắt.
Tống Hân Nghiên vội vàng khoát tay từ chối: “Đắt quá, tôi không thể nhận được đâu.”
Vô công bất thụ lộc, hơn nữa kể từ sau khi biết Tưởng Tử Hàn không phải cậu của Hoắc Tấn Trung, cô vẫn đang tìm cơ hội để đề nghị ly hôn với anh.
Thẻ ngân hàng bất đắc dĩ phải nhận tối hôm qua có thể không dùng đến.
Nhưng món đồ như chiếc xe này, đã qua tay là quy ra tiền, cô lại không có tiền, đến lúc đó phải trả thế nào?
Chúc Minh Đức cười thoải mái: “Cô nên nhận đi. Cho dù là nam hay nữ, trước giờ Boss đều không tặng quà cho ai cả, đây là lần đầu tiên.”
Ấn ý là, không nhận chính là không nể mặt boss.
Tống Hân Nghiên lộ vẻ khó xử.
Nghĩ đến Khương Thu Mộc, mặc dù Tưởng Tử Hàn không phải cậu trẻ nhưng anh quả thật rất ưu tú.
Bình luận facebook