Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153
CHƯƠNG 153
Tống Hân Nghiên ngồi không nhúc nhích, đáy mắt hiện vẻ kinh ngạc: “Tại sao anh biết tôi ở đây?”
“Tưởng ai cũng ngu ngốc như cô à?” Tưởng Tử Hàn cởi dây an toàn rồi bước xuống xe: “Cho cô ba phút, lấy đồ xong rồi lăn xuống đây ngay.”
“Đi bây giờ luôn à?”
Nghĩ đến có thể lập tức quang minh chính đại nhìn thấy cô bé con, đôi môi hồng hào của Tống Hân Nghiên khẽ cong lên: “Tôi xong ngay thôi, một phút.”
Sau đó nhanh chóng phóng lên lầu lấy đồ đi.
Tưởng Tử Hàn nhìn dáng vẻ hấp tấp lại sốt ruột không thôi của cô, vẻ lạnh lùng trên mặt dần tan, khóe môi anh lặng lẽ nhếch lên.
Xe lái ra khỏi trường học, chạy về hướng bệnh viện Phổ Nhân.
“Tới đằng trước thì quay lại, về nhà một chuyến đã rồi đến bệnh viện sau.”
Tống Hân Nghiên chỉ huy không chút khách khí.
“Ngày mai cô không cần đến trường à?”
Thời gian cũng đã khuya lắm rồi, lại phải đi tới đi lui hai chuyến, tối nay cũng không cần ngủ nữa.
“Phải đến.” Tống Hân Nghiên đang nghĩ xem nên mang theo thứ gì: “Chúng ta về nhà lấy ít đồ nấu gì đó cho Minh Trúc đi.”
Với cái khả năng bếp núc đó của cô á?
Tưởng Tử Hàn nói: “Cố Vũ Tùng đã giao cho chuyên gia phụ trách rồi, là đầu bếp của khách sạn năm sao. Cô cảm thấy mình có thể làm tốt hơn không?”
Người đàn ông dáng dấp đẹp trai, nhưng đáng tiếc lại xấu mồm.
Tống Hân Nghiên không hề tự ti, cô có sự tự tin không rõ từ đâu với tài nấu nướng của mình: “Cho dù tay nghề của đầu bếp năm sao có giỏi cỡ nào thì thức ăn nấu ra cũng theo kiểu đại trà. Làm gì có hương vị nhà làm?”
Biết anh không nói được lời gì tử tế, cô không cho anh cơ hội lên tiếng tiếp nữa: “Lúc nhỏ, mỗi lần dạ dày tôi không khỏe đều sẽ không ăn được gì. Nhưng chỉ cần là cháo nhà nấu, cho dù có khó chịu hơn nữa thì ăn vào là sẽ cảm thấy bệnh lập tức khỏe hơn phân nửa. Đồ ăn trong khách sạn cho dù có ngon, nhưng đến khi làm xong mang qua thì nóng cũng đã thành lạnh, còn có thể tốt được đến đâu?”
Cô gái nhỏ không ngừng suy tưởng linh tinh.
Tưởng Tử Hàn ghét bỏ chế nhạo: “Luyên thuyên.”
Bàn tay đánh lái, chuyển hướng chạy về nhà.
Xe dừng lại ở dưới lầu.
Tống Hân Nghiên định đi xách hành lý.
Tưởng Tử Hàn đi trước cô một bước, mặt không đổi sắc mang vali lên lầu.
Tống Hân Nghiên nắm lấy khoảng không, sửng sốt một chút rồi vội vàng đuổi theo.
Vừa vào nhà, Tống Hân Nghiên đã chui vào bếp.
Đến lúc cô trở ra, tay trái ôm cái nồi cơm điện nóng hổi, tay phải mang theo thau muôi bát đũa và một túi gạo nhỏ.
Khóe mắt Tưởng Tử Hàn giật giật: “Cô định chuyển luôn nhà qua đó à?”
Tống Hân Nghiên tỏ vẻ đương nhiên: “Quảng cáo của Bệnh viện Phổ Nhân nói gì? Có thể biến phòng bệnh thành nhà ở! Phòng bệnh ở đó có đủ bếp và phòng nghỉ, cực kỳ cao cấp, vật dụng đều đầy đủ. Lúc nào muốn ăn thì làm, vừa tiện lại tươi, quá tốt luôn.”
Tống Hân Nghiên ngồi không nhúc nhích, đáy mắt hiện vẻ kinh ngạc: “Tại sao anh biết tôi ở đây?”
“Tưởng ai cũng ngu ngốc như cô à?” Tưởng Tử Hàn cởi dây an toàn rồi bước xuống xe: “Cho cô ba phút, lấy đồ xong rồi lăn xuống đây ngay.”
“Đi bây giờ luôn à?”
Nghĩ đến có thể lập tức quang minh chính đại nhìn thấy cô bé con, đôi môi hồng hào của Tống Hân Nghiên khẽ cong lên: “Tôi xong ngay thôi, một phút.”
Sau đó nhanh chóng phóng lên lầu lấy đồ đi.
Tưởng Tử Hàn nhìn dáng vẻ hấp tấp lại sốt ruột không thôi của cô, vẻ lạnh lùng trên mặt dần tan, khóe môi anh lặng lẽ nhếch lên.
Xe lái ra khỏi trường học, chạy về hướng bệnh viện Phổ Nhân.
“Tới đằng trước thì quay lại, về nhà một chuyến đã rồi đến bệnh viện sau.”
Tống Hân Nghiên chỉ huy không chút khách khí.
“Ngày mai cô không cần đến trường à?”
Thời gian cũng đã khuya lắm rồi, lại phải đi tới đi lui hai chuyến, tối nay cũng không cần ngủ nữa.
“Phải đến.” Tống Hân Nghiên đang nghĩ xem nên mang theo thứ gì: “Chúng ta về nhà lấy ít đồ nấu gì đó cho Minh Trúc đi.”
Với cái khả năng bếp núc đó của cô á?
Tưởng Tử Hàn nói: “Cố Vũ Tùng đã giao cho chuyên gia phụ trách rồi, là đầu bếp của khách sạn năm sao. Cô cảm thấy mình có thể làm tốt hơn không?”
Người đàn ông dáng dấp đẹp trai, nhưng đáng tiếc lại xấu mồm.
Tống Hân Nghiên không hề tự ti, cô có sự tự tin không rõ từ đâu với tài nấu nướng của mình: “Cho dù tay nghề của đầu bếp năm sao có giỏi cỡ nào thì thức ăn nấu ra cũng theo kiểu đại trà. Làm gì có hương vị nhà làm?”
Biết anh không nói được lời gì tử tế, cô không cho anh cơ hội lên tiếng tiếp nữa: “Lúc nhỏ, mỗi lần dạ dày tôi không khỏe đều sẽ không ăn được gì. Nhưng chỉ cần là cháo nhà nấu, cho dù có khó chịu hơn nữa thì ăn vào là sẽ cảm thấy bệnh lập tức khỏe hơn phân nửa. Đồ ăn trong khách sạn cho dù có ngon, nhưng đến khi làm xong mang qua thì nóng cũng đã thành lạnh, còn có thể tốt được đến đâu?”
Cô gái nhỏ không ngừng suy tưởng linh tinh.
Tưởng Tử Hàn ghét bỏ chế nhạo: “Luyên thuyên.”
Bàn tay đánh lái, chuyển hướng chạy về nhà.
Xe dừng lại ở dưới lầu.
Tống Hân Nghiên định đi xách hành lý.
Tưởng Tử Hàn đi trước cô một bước, mặt không đổi sắc mang vali lên lầu.
Tống Hân Nghiên nắm lấy khoảng không, sửng sốt một chút rồi vội vàng đuổi theo.
Vừa vào nhà, Tống Hân Nghiên đã chui vào bếp.
Đến lúc cô trở ra, tay trái ôm cái nồi cơm điện nóng hổi, tay phải mang theo thau muôi bát đũa và một túi gạo nhỏ.
Khóe mắt Tưởng Tử Hàn giật giật: “Cô định chuyển luôn nhà qua đó à?”
Tống Hân Nghiên tỏ vẻ đương nhiên: “Quảng cáo của Bệnh viện Phổ Nhân nói gì? Có thể biến phòng bệnh thành nhà ở! Phòng bệnh ở đó có đủ bếp và phòng nghỉ, cực kỳ cao cấp, vật dụng đều đầy đủ. Lúc nào muốn ăn thì làm, vừa tiện lại tươi, quá tốt luôn.”
Bình luận facebook