• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU (8 Viewers)

  • Chương 154

CHƯƠNG 154


Tưởng Tử Hàn câm nín, gương mặt cứng đờ cầm đồ đi ra ngoài.





Phong bệnh VIP khoa nhi, bệnh viện Phổ Nhân.


Lúc Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn đến nơi, Tưởng Minh Trúc vẫn chưa ngủ.


Cô bé nằm ghé trên giường nghịch điện thoại.


Tưởng Tử Hàn vừa đi vào đã lấy điện thoại của cô bé đi: “Muộn lắm rồi, ngủ đi.”


Ánh mắt Tưởng Minh Trúc lướt qua người anh, nhìn Tống Hân Nghiên theo sau anh vào phòng, đôi mắt to trón long lanh nước đột nhiên sáng lên.


Cái miệng nhỏ chu lên ghét bỏ: “Còn biết về cơ à? Tôi còn tưởng cô đi luôn, không chịu trách nhiệm nữa chứ.”


“Thì tại có việc mà. Ba cháu về rồi, cô phải xử lý chút chuyện trước. Xem cô mang gì đến cho cháu này?”


Tống Hân Nghiên dỗ ngọt, đổ cháo ra, thổi nguội rồi đút cho cô bé.


Cô nhóc nhìn hạt cháo mềm nhừ bốc lên từng luồng hơi nóng: “Cô nấu à?”


Tống Hân Nghiên gật đầu.


Cô nhóc nếm thử một miếng, thỏa mãn nuốt xuống: “Khó ăn chết đi được.”


Trong miệng thì chê bai nhưng lại tiếp tục ăn hết thìa này đến thìa khác.


Tưởng Tử Hàn ở bên cạnh nhìn một lát, sau đó yên lặng rời khỏi.


Chúc Minh Đức vẫn luôn canh chừng bên ngoài phòng bệnh.


Tưởng Tử Hàn lạnh giọng dặn dò: “Cử người âm thầm bảo vệ, nếu nhìn thấy có người theo dõi chụp ảnh hay quấy rối mợ chủ thì cứ xử lý hết.”


Anh suy nghĩ một chút, sau đó lại bổ sung thêm: “Cho dù là ai theo dõi cũng phải xử lý dứt khoát, đừng để những kẻ đó gây rối trước mặt tôi làm tôi buồn nôn.”


“Vâng.” Chúc Minh Đức xoay người định rời đi.


“Đợi đã.”


Tưởng Tử Hàn gọi anh ta lại, ném một phong bì qua.


Chúc Minh Đức nhận lấy, mở ra.


Bên trong là một xấp ảnh, tất cả đều là ảnh chụp Tống Hân Nghiên bên cạnh từng người đàn ông lạ mặt.


Sắc mặt Chúc Minh Đức đông cứng lại, như thể nhìn thấy cả một nùi sừng trên đầu Boss nhà mình.


Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn lạnh lẽo: “Điều tra rõ quan hệ của bọn họ, tiện thể tra luôn danh tiếng của cô ấy ở trường và trong giới Hải Thành.”


“Vâng!”





Tống Hân Nghiên ở bệnh viện chăm sóc Tưởng Minh Trúc một đêm.


Sáng sớm hôm sau lại thức dậy nấu cháo.


Lúc đang cho cô nhóc ăn, Cố Vũ Tùng tới.


Vẻ mặt của anh ta không tốt lắm: “Chị dâu, bên viện dưỡng lão có chút chuyện, có lẽ cần chị qua giải quyết.”


Tống Hân Nghiên chỉ sửng sốt một chút, sau đó bình tĩnh như gió, tiếp tục cho Tưởng Minh Trúc ăn: “Là người nhà tôi đến làm loạn à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom