Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 156
CHƯƠNG 156
“Còn cần người khác nói sao?”
Chú ba Tống Quốc Bảo nhíu mày, tức giận nói: “Không phải mọi chuyện đã rõ ràng rồi à?”
Ông ta là người nhỏ tuổi nhất trong số các anh em, trông có vẻ lãnh đạm nhưng thật ra lúc còn trẻ cũng là một tay ăn chơi trác táng danh xứng với thực.
Tống Hân Nghiên thản nhiên giải thích: “Bác cả, chú ba, tôi cũng không giấu giếm gì bác với chú. Tôi ra nước ngoài công tác một thời gian, trước khi tôi đi, ông nội đã nằm viện rồi. Chẳng qua là lúc đó ông cụ hoàn toàn tỉnh táo, ai ngờ bệnh của ông ngày càng nặng, đến lúc tôi trở về thì đã nghiêm trọng đến mức hôn mê một thời gian dài.”
Tống Quốc Đại không ngờ còn có chuyện như vậy, ông ta nhíu mày: “Vậy tại sao lúc đó không báo cho bọn tôi biết?”
Tống Quốc Bảo gật đầu đồng ý, vẻ mặt cũng đầy nghi hoặc.
Tống Hân Nghiên mỉm cười trào phúng: “Vậy các người phải đi hỏi ba tôi chứ, tại sao không để bệnh viện cho ông nội dùng thuốc. Ông nội có thể điều trị ở đây là tôi dùng toàn bộ cổ phần tôi có cộng với việc tay trắng rời khỏi công ty để đổi lấy đấy.”
“Hân Nghiên, em đang nói bậy nói bạ gì đó?”
Tống Mỹ Như tỏ vẻ không tin nổi: “Bình thường ở nhà em nói hươu nói vượn mọi người đều coi như không có gì, sao em có thể nói ba như vậy trước mặt bác cả và chú ba được?”
Cô ta quay sang Tống Quốc Đại và Tống Quốc Bảo: “Bác cả, chú ba, ba cháu là anh em ruột của hai người, mọi người cùng nhau lớn lên, ba cháu là người như thế nào hẳn là bác và chú đều rõ.”
Tống Quốc Đại và Tống Quốc Bảo liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều không nói gì.
Tống Hân Nghiên siết chặt ngón tay, tức giận tới bật cười: “Ý của chị là tôi đang nói dối à?”
Cô tới gần: “Tống Mỹ Như, chị dám nhìn thẳng vào mắt tôi nói là các người chưa từng làm những chuyện tán tận lương tâm kia không?”
Trong mắt Tống Mỹ Như có ý né tránh, nhưng trong chớp mắt đã khôi phục sự kiên định.
Cô ta giơ tay lên thề: “Chị thề…”
“Chát!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tống Hân Nghiên dùng hết sức bình sinh tát cho cô ta một bạt tai.
Tống Mỹ Như im bặt, bị đánh đến nỗi lảo đảo hai bước, nghiêng sang một bên.
Cô ta kinh hãi trừng mắt nhìn Tống Hân Nghiên.
“Mỹ Như!”
Đường Ngọc Linh vừa sợ vừa giận, vội vàng chạy tới đỡ con gái cưng: “Tống Hân Nghiên, mày dám đánh Mỹ Như! Tao liều mạng với mày!”
Tống Hân Nghiên dùng một tay ngăn người lại, nhìn Tống Mỹ Như đăm đăm bằng vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta khiếp sợ: “Cảm thấy oan ức à? Nhưng mà Tống Mỹ Như ạ, chị không có tư cách! Từ lúc chị trở về, cả nhà đã bắt đầu loạn cả lên. Ông nội té ngã nằm viện, ba mẹ bất hòa xa cách nhau, từng bước một giống như có sẵn kế hoạch đâu vào đấy. Quần áo, nhà ở, cổ phiếu, công ty, thậm chí là xe và thẻ ngân hàng chị đều lấy từ chỗ tôi, tôi cũng không có ý kiến gì. Nhưng chị đừng có giật dây bảo ba mẹ ngừng thuốc cho ông nội để uy hiếp tôi! Bây giờ tôi cũng bắt đầu nghi ngờ, có phải chị đã bị người ta tẩy não, cố ý quay về hủy hoại gia đình này hay không đấy!”
Đường Ngọc Linh bị khí thế của Tống Hân Nghiên làm giật mình, nhất thời quên cả phải làm gì.
Mọi người có mặt cũng đồng thời chấn động, không ai nói gì.
“Còn cần người khác nói sao?”
Chú ba Tống Quốc Bảo nhíu mày, tức giận nói: “Không phải mọi chuyện đã rõ ràng rồi à?”
Ông ta là người nhỏ tuổi nhất trong số các anh em, trông có vẻ lãnh đạm nhưng thật ra lúc còn trẻ cũng là một tay ăn chơi trác táng danh xứng với thực.
Tống Hân Nghiên thản nhiên giải thích: “Bác cả, chú ba, tôi cũng không giấu giếm gì bác với chú. Tôi ra nước ngoài công tác một thời gian, trước khi tôi đi, ông nội đã nằm viện rồi. Chẳng qua là lúc đó ông cụ hoàn toàn tỉnh táo, ai ngờ bệnh của ông ngày càng nặng, đến lúc tôi trở về thì đã nghiêm trọng đến mức hôn mê một thời gian dài.”
Tống Quốc Đại không ngờ còn có chuyện như vậy, ông ta nhíu mày: “Vậy tại sao lúc đó không báo cho bọn tôi biết?”
Tống Quốc Bảo gật đầu đồng ý, vẻ mặt cũng đầy nghi hoặc.
Tống Hân Nghiên mỉm cười trào phúng: “Vậy các người phải đi hỏi ba tôi chứ, tại sao không để bệnh viện cho ông nội dùng thuốc. Ông nội có thể điều trị ở đây là tôi dùng toàn bộ cổ phần tôi có cộng với việc tay trắng rời khỏi công ty để đổi lấy đấy.”
“Hân Nghiên, em đang nói bậy nói bạ gì đó?”
Tống Mỹ Như tỏ vẻ không tin nổi: “Bình thường ở nhà em nói hươu nói vượn mọi người đều coi như không có gì, sao em có thể nói ba như vậy trước mặt bác cả và chú ba được?”
Cô ta quay sang Tống Quốc Đại và Tống Quốc Bảo: “Bác cả, chú ba, ba cháu là anh em ruột của hai người, mọi người cùng nhau lớn lên, ba cháu là người như thế nào hẳn là bác và chú đều rõ.”
Tống Quốc Đại và Tống Quốc Bảo liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều không nói gì.
Tống Hân Nghiên siết chặt ngón tay, tức giận tới bật cười: “Ý của chị là tôi đang nói dối à?”
Cô tới gần: “Tống Mỹ Như, chị dám nhìn thẳng vào mắt tôi nói là các người chưa từng làm những chuyện tán tận lương tâm kia không?”
Trong mắt Tống Mỹ Như có ý né tránh, nhưng trong chớp mắt đã khôi phục sự kiên định.
Cô ta giơ tay lên thề: “Chị thề…”
“Chát!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tống Hân Nghiên dùng hết sức bình sinh tát cho cô ta một bạt tai.
Tống Mỹ Như im bặt, bị đánh đến nỗi lảo đảo hai bước, nghiêng sang một bên.
Cô ta kinh hãi trừng mắt nhìn Tống Hân Nghiên.
“Mỹ Như!”
Đường Ngọc Linh vừa sợ vừa giận, vội vàng chạy tới đỡ con gái cưng: “Tống Hân Nghiên, mày dám đánh Mỹ Như! Tao liều mạng với mày!”
Tống Hân Nghiên dùng một tay ngăn người lại, nhìn Tống Mỹ Như đăm đăm bằng vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta khiếp sợ: “Cảm thấy oan ức à? Nhưng mà Tống Mỹ Như ạ, chị không có tư cách! Từ lúc chị trở về, cả nhà đã bắt đầu loạn cả lên. Ông nội té ngã nằm viện, ba mẹ bất hòa xa cách nhau, từng bước một giống như có sẵn kế hoạch đâu vào đấy. Quần áo, nhà ở, cổ phiếu, công ty, thậm chí là xe và thẻ ngân hàng chị đều lấy từ chỗ tôi, tôi cũng không có ý kiến gì. Nhưng chị đừng có giật dây bảo ba mẹ ngừng thuốc cho ông nội để uy hiếp tôi! Bây giờ tôi cũng bắt đầu nghi ngờ, có phải chị đã bị người ta tẩy não, cố ý quay về hủy hoại gia đình này hay không đấy!”
Đường Ngọc Linh bị khí thế của Tống Hân Nghiên làm giật mình, nhất thời quên cả phải làm gì.
Mọi người có mặt cũng đồng thời chấn động, không ai nói gì.
Bình luận facebook