• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (9 Viewers)

  • Chương 501-505

Chương 501 Một Lạc Phi Hồng khác hẳn

--------------------------------------

Có điều chỉ mình Sở Hưu biết, nếu mọi chuyện sau này không xảy ra biến hóa quá lớn, tương lai Lạc Phi Hồng sẽ khiến rất nhiều người giật nảy mình.

Lạc Phi Hồng quay sang nói với Mạc Dã Tử cùng Sở Hưu: “Mạc tiền bối và Sở huynh, ta cần mượn hai người một thứ.”

“Thứ gì?”

Lạc Phi Hồng trầm giọng nói: “Binh khí cùng thanh danh.

Ta muốn âm thầm phát triển thế lực nhưng giờ ta không có gì cả cho nên cần binh khí để thu hút.

Có điều Mạc tiền bối yên tâm, giai đoạn trước ta chỉ cần một ít binh khí là đủ, sau này ta sẽ tự đem vật liệu cùng tiền của tới Kính Hồ Sơn Trang mua binh khí.”

Mạc Dã Tử khoát tay nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Kính Hồ Sơn Trang ta thứ khác không nhiều chứ binh khí thì chẳng thiếu. Nếu ngươi muốn thần binh còn hơi khó chứ một số bảo binh thì không vấn đề. Mấy món mà ta luyện tay tập với các tác phẩm luyện tập của những người khác trong Kính Hồ Sơn Trang nhiều vô số kể, ngươi muốn bao nhiêu cứ lấy đi.”

Lạc Phi Hồng lắc đầu nói: “Chuyện gì ra chuyện nấy, vẫn phải làm theo quy củ giang hồ.”

Nói xong Lạc Phi Hồng nhìn về phía Sở Hưu nói: “Về phần Sở huynh, ta muốn mượn danh tiếng của ngươi.”

Sở Hưu vô thức vuốt cằm, có vẻ y biết Lạc Phi Hồng định làm gì, nghi hoặc nói: “Cửu Phân Đường?”

Lạc Phi Hồng gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù trên giang hồ ta cũng có chút danh tiếng nhưng lại không bằng Sở huynh. Hơn nữa ta cũng biết mình là một nữ nhân, trời sinh đã nằm ở thế yếu.

Sở huynh, khi đó ngươi nói chúng ta liên thủ thành lập Cửu Phân Đường, ta chỉ cảm thấy thú vị. Nhưng giờ ta mới cảm giác thấy tiềm lực của Cửu Phân Đường lớn tới mức nào.

Cho nên ta muốn mượn Cửu Phân Đường cùng thanh danh của Sở huynh âm thầm mời chào một số nhân thủ. Nếu Sở huynh yên tâm vậy cho ta mượn thanh danh. Ta cam đoan trong vòng ba năm ta sẽ khiến nhân số và uy thế của Cửu Phân Đường biến hóa long trời lở đất!”

Lúc nói ra những lời này Lạc Phi Hồng ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp lộ ra thần thái tự tin ngạo nghễ khiến cả Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm đều thấy lạ lẫm. Bởi bọn họ xưa nay chưa từng thấy Lạc Phi Hồng như vậy.

Lạc Phi Hồng mà bọn họ biết trong quá khứ mặc dù có thực lực mạnh nhưng cũng chỉ giới hạn ở đó mà thôi, phần nhiều là thấy Lạc Phi Hồng không đứng đắn.

Thân là nữ nhân nhưng hành xử còn giống nam nhân hơn nam nhân. Trong quá khứ khi bọn họ tới thanh lâu uống hoa tửu, một nữ nhân Lạc Phi Hồng còn ra tay tranh đoạt nữ nhân với bọn họ, thậm chí còn được hoan nghênh hơn bọn họ.

Cho nên trước giờ Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm đều cho rằng Lạc Phi Hồng là một người quái dị thích độc hành, yêu thích nữ nhân và hưởng lạc, sống thoải mái phóng túng. Tính cách này ngược lại rất giống với Mạc Thiên Lâm, đây cũng là lý do vì sao Mạc Thiên Lâm và Lạc Phi Hồng lại thành hảo hữu.

Chỉ có điều Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm lại không biết, con người luôn có hai mặt, một khi Lạc Phi Hồng nghiêm túc, thủ đoạn cùng năng lực của nàng vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.

Sở Hưu ném viên Cửu Long Tệ trong tay cho Lạc Phi Hồng cuối cùng nói: “Ta chờ ngày đó.”

Sở Hưu rất tin tưởng Lạc Phi Hồng.

Trong cốt truyện gốc, Lạc Phi Hồng cũng bị người của Lạc gia truy sát, thật sự chỉ dùng hai tay trắng dựng nghiệp. Thế nhưng nàng sáng tạo ra Bất Nhị Cung, phát triển nó thành thế lực hàng đầu trên giang hồ, thậm chí còn mạnh hơn Lạc gia trước đó với vài chục lần.

Còn giờ điểm xuất phát của Lạc Phi Hồng lại cao hơn so với cốt truyện gốc. Nếu không có gì bất ngờ, tốc độ quật khởi của nàng cũng sẽ nhanh chóng hơn kiếp trước.

Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm bên cạnh đều không nhiều lời. Lúc trước Cửu Phân Đường là do Sở Hưu nói ra. Tuy Cửu Phân Đường không chia chủ thứ, không có người quản lý khống chế, nhưng theo thực lực Sở Hưu càng ngày càng mạnh, thanh danh trên giang hồ càng lúc càng lớn, đám người Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm đã vô thức coi Sở Hưu làm chủ. Mặc dù không nói rõ nhưng từ một số chi tiết và thái độ có thể thấy được.

Giang hồ này dẫu sao vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện, mặc dù quan hệ giữa bọn họ không tệ, nhưng thực lực vẫn là thực lực, chỉ cần là võ giả đều vô thức coi trọng điểm này.

Nếu Lạc Phi Hồng đã hạ quyết định, vậy đám người Sở Hưu cũng không nói thêm điều gì. Mọi người hàn huyên đôi câu sau đó trực tiếp cáo từ rời khỏi.

Thật ra người cảm thấy phiền muộn nhất trong số họ vẫn luôn là Mạc Thiên Lâm.

Đắc tội Lạc gia như vậy với Sở Hưu hay Tạ Tiểu Lâu chỉ là chuyện nhỏ, nhưng

đối với Mạc Thiên Lâm, áp lực bên phía gia tộc có lẽ sẽ rất lớn.

Có điều điểm này không ai có thể giúp hắn, Mạc Thiên Lâm chỉ có thể tự mình chống chọi.

Nhưng Sở Hưu sau khi rời khỏi, y không về Quan Trung mà tìm một chỗ ở Đông Tề dưỡng thương.

Chuyện ở Lạc gia đã giải quyết nhưng thù hận của y còn chưa xong.

Nhiếp Đông Lưu vô cùng trơn trượt, giờ Sở Hưu đã có thực lực giết hắn, nhưng lại không cơ hội giết hắn.

Song lần này thủ hạ của thái tử Lữ Long Cơ là Trần công công cùng Lý Nguyên ra tay với y, Sở Hưu không định bỏ qua chuyện này.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Sở Hưu báo thù, một xem tâm tình, hai xem cơ hội.

Sở Hưu vốn chẳng phải người rộng lượng, y cũng không định để mọi chuyện dừng ở đây.

Nếu những người khác biết Sở Hưu dám ra tay trả thù thái tử Đông Tề ngay trên đất Đông Tề, bọn họ chắc sẽ nghĩ Sở Hưu phát điên.

Nhưng nếu xem xét chuyện này theo một góc độ khác, thái tử Đông Tề thì đã sao? Một khi chưa thành hoàng đế, thái tử vẫn chỉ là thái tử mà thôi. Cho dù trong cốt truyện gốc, vị hoàng đế Đông Tề - Lữ Hạo Xương có vẻ rất bình thường, không có sở trường gì nhưng lại sống rất lâu. Tối thiểu tới khi Sở Hưu chuyển sinh sang thế giới này, Lữ Long Cơ vẫn chỉ là thái tử.

Hơn nữa số người muốn gây sự với thái tử ngay trên đất Đông Tề này cũng chẳng ít. Mượn thế hành động là chuyện mà Sở Hưu hết sức am hiểu.

Về phần mượn thế của ai, người duy nhất mà Sở Hưu quen biết trong hoàng thất Đông Tề chính là vị nhị hoàng tử Lữ Long Quang. Sở Hưu tin rằng chỉ cần mình ra mặt, muốn mượn thế vị này sẽ rất đơn giản.

Đồng thời Sở Hưu còn một tâm tư, đó chính là đoạt cơ duyên của Lý Nguyên.

Giờ Lý Nguyên còn chưa có tiếng tăm gì tại trong triều đình Đông Tề, hắn chỉ là một tiểu quan tại Đông Tề. Cho dù hắn là tâm phúc dưới trướng thái tử Lữ Long Cơ nhưng địa vị lại kém xa thái giám thân cận của Lữ Long Cơ như Trần Đậu.

Giờ nếu bảo người khác đánh giá về Lý Nguyên, cùng lắm chỉ là thực lực không tệ năng lực tàm tạm mà thôi, không có gì đáng chú ý.

Điểm duy nhất khiến Lý Nguyên một bước tới trời, trở thành Trấn Bắc Vương của Đông Tề chính là cơ duyên truyền thừa mà hắn nhận được.

Sở Hưu không biết thời gian chính xác Lý Nguyên nhận được truyền thừa, nhưng trong cốt truyện gốc, Sở Hưu lại biết thời gian đại khái cùng địa điểm.

Nếu mình xử lý Lý Nguyên sau đó tới đó chờ, liệu có thể thay thế Lý Nguyên nhận được cơ duyên và truyền thừa đó không?

Thứ này không thể nói chính xác được, có điều dù sao bước đầu tiên cũng phải xử lý tên Lý Nguyên kia đi sau đó Sở Hưu mới có thể tới đó tìm vận may, xem xem rốt cuộc có thể nhận được cơ duyên vốn thuộc về Lý Nguyên hay không.

Sau khi thiết lập kế hoạch, Sở Hưu trực tiếp tu dưỡng nửa tháng, khôi phục hoàn toàn thương thế, để bản thân trở lại đỉnh phong. Sau đó y chạy thẳng tới Đại Lương Thành của Đông Tề, đi tìm nhị hoàng tử Lữ Long Quang.
Chương 502 Chỉ bằng ta là Sở Hưu -1

Ba nước trong thiên hạ, Đông Tề là nơi đất đai rộng rãi tài nguyên phong phú nhất, cũng là nơi phồn hoa nhất.

Đại Lương Thành là đô thành của Đông Tề càng là như vậy, kẻ tới người lui rộn ràng, trong thành lộng lẫy, vô số cao thủ giang hồ qua lại. Có điều không một ai dám gây chuyện tại đây.

Thân là đô thành của Đông Tề, đây cũng là nơi phòng ngự chặt chẽ nhất, cao thủ quân đội, cao thủ đại nội hoàng cung nhiều vô số. Dám gây chuyện ở đây trừ phi chán sống.

Sở Hưu muốn gặp nhị hoàng tử Lữ Long Quang, đương nhiên không thể nói gặp là gặp được mà phải tìm một người quen trước, chính là tham tướng Phương Trấn Kỳ của Phá Phong Doanh.

Mỗi doanh trong Long Kỵ Cấm Quân đều là độc lập, phụ trách chấp hành đủ loại sự vụ, thậm chí kể cả đối tượng họ thần phục cũng không giống nhau

Quân doanh của Phá Phong Doanh không phải ở ngoài thành mà nằm trong một phủ đệ trong Đại Lương Thành

Phủ đệ kia có vẻ khá bình thường, chỉ là một đại trạch màu đen trông không có gì nổi bật, bên trên viết ba chữ màu vàng lớn Phá Phong Doanh, đồng thời có ký hiệu hình rồng của Long Kỵ Cấm Quân.

Có điều trên con phố bên ngoài Phá Phong Doanh hầu như không thấy võ giả nào qua lại nơi này.

Những võ giả này không phải kẻ ngốc, bọn họ biết nơi này là đâu. Đây là Long Kỵ Cấm Quân trực thuộc hoàng thất Đông Tề, vạn nhất bất cản trêu chọc phải bọn họ, vậy có chết thế nào cũng không biết.

Sở Hưu gõ cửa lớn, hai Long Kỵ Cấm Quân thân mặc giáp nhẹ màu đen lập tức tiến tới, đánh giá Sở Hưu, dùng giọng điệu bất thiện hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Phiền các ngươi báo cho tham tướng Phương đại nhân, cứ nói Sở Hưu tới chơi, hắn sẽ biết ta là ai.”

Hai tên Long Kỵ Cấm Quân kia liếc mắt nhìn nhau, một người đi vào thông báo, một người ở lại bên ngoài giám thị Sở Hưu.

Cũng may thực lực Sở Hưu tương đối mạnh, thể hiện tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên.

Nếu đổi lại là người khác, e rằng đã sớm bị Long Kỵ Cấm Quân giam lại thẩm vấn.

Long Kỵ Cấm Quân trực thuộc hoàng thất, người ngoài tới tìm họ thường không phải chuyện tốt lành gì.

Một lúc lâu sau Phương Trấn Kỳ đi tới, thấy là Sở Hưu không khỏi kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Lần trước trong vụ án Tà Cực Tông ở Phi Mã Mục Trường, Phương Trấn Kỳ đã tiếp xúc khá nhiều với Sở Hưu. Thậm chí nếu không nhờ Sở Hưu, nhị hoàng tử cũng không thể gài bẫy được thái tử.

Có điều lần đó hai bên chỉ hợp tác theo nhu cầu, Sở Hưu vẫn chỉ là người của Quan Trung Hình Đường, lúc này lại thấy Sở Hưu ở đây, Phương Trấn Kỳ thật sự kinh ngạc.

Sở Hưu cuối cùng nói: “Nơi này không tiện, vào trong hãy nói.”

Phương Trấn Kỳ nhíu mày nhưng vẫn mời Sở Hưu vào một phòng khách hỏi: “Giờ có chuyện gì thì nói đi.”

“Ta muốn gặp nhị hoàng tử.” Sở Hưu trầm giọng nói.

Phương Trấn Kỳ cau mày, vừa định nói gì đấy lại nghe Sở Hưu tiếp tục lên tiếng: “Phương đại nhân đừng cự tuyệt, cũng không cần hỏi ta tìm nhị hoàng tử có chuyện gì. Những lời này ta chỉ có thể nói với nhị hoàng tử, tóm lại là có lợi cho nhị hoàng tử, không có gì hại là được.

Huống hồ nơi này là Đại Lương Thành của Đông Tề. Ta dám ra oai tại những nơi khác chứ đâu dám làm càn tại đây. Đã như vậy Phương đại nhân sao phải kiêng kị gì nữa?”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Phương Trấn Kỳ cũng cảm thấy có lý. Sở Hưu chỉ là một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, trong đô thành Đông Tề bọn họ cho dù y có âm mưu gì đi nữa cũng không thể thực hiện được. Cho nên Phương Trấn Kỳ suy nghĩ một hồi rồi trực tiếp dẫn Sở Hưu tới gặp nhị hoàng tử Lữ Long Quang.

Lữ Long Quang lúc này được phong làm Lương Vương, đất phong của hắn nằm tại Lương Quận giàu có nhất Tề Quốc. Có điều Lữ Long Quang chỉ phái tâm phúc của mình tới xử lý mọi việc trong đất phong, bản thân vẫn luôn đi qua đi lại giữa Đại Lương Thành và quân đội. Chuyện này khiến thái tử Lữ Long Cơ hận tới nghiến răng nghiến lợi, cũng kiêng kỵ không thôi.

Lữ Hạo Xương trước nay chưa từng cưỡng chế Lữ Long Quang đi về đất phong, như vậy đủ chứng minh trong lòng Lữ Hạo Xương hai người bọn họ không có gì khác biệt. Lữ Long Cơ chẳng qua chỉ chiếm cứ danh phận thái tử mà thôi.

Khi gặp lại Sở Hưu, Lữ Long Quang cũng thấy kỳ quái.

Lần trước thấy Sở Hưu, ấn tượng sâu sắc nhất của Lữ Long Quang đối với Sở Hưu là to gan lớn mật và tham lam vô độ.

Khi đó Sở Hưu vẫn chỉ là tuần sát sứ của Quan Trung Hình Đường, cho dù trong thế hệ trẻ tuổi y đã tương đối xuất chúng, nhưng vẫn chưa tính là người trong giới cao tầng của Quan Trung Hình Đường.

Nhưng chính một Sở Hưu như vậy lại dám bàn điều kiện với nhị hoàng tử Đông Tề hắn, còn mạnh mẽ đoạt được một bộ Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền từ tay hắn. Mức độ to gan này để lại cho Lữ Long Quang ấn tượng rất sâu sắc.

Lúc này thấy Sở Hưu không ngờ lại tới gặp mình, Lữ Long Quang không khỏi tò mò: “Sở Hưu, lần này ngươi tới tìm bản vương là có chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi định gia nhập dưới trướng bản vương hay sao?”

Nói thật, nếu Sở Hưu thật sự gia nhập dưới trướng vào mình, Lữ Long Quang cũng rất hứng thú.

Dù sao thực lực và tiềm lực Sở Hưu đều bày ngay đấy, chỉ cần không phải kẻ mù lòa đều có thể thấy được.

Chỉ có điều đối với Lữ Long Quang, so với thực lực và tiềm lực, hắn càng coi trọng thanh danh hiện tại của Sở Hưu hơn.

Đây là tuấn kiệt trẻ tuổi hạng sáu trên Long Hổ Bảng, nếu hắn có thể chiêu mộ Sở Hưu vào tay mình, đến lúc đó có thể trực tiếp đẩy Sở Hưu ra cho mọi người nhìn. Ngay cả tuấn kiệt trẻ tuổi hạng sáu Long Hổ Bảng còn gia nhập dưới trướng hắn, nguyện ý làm tùy tùng của hắn, như vậy có phải thể hiện mình rất hiền đức không?

Sở Hưu cuối cùng lắc đầu nói: “Điện hạ nói đùa rồi, Quan đường chủ đối xử không tệ với ta, sao ta lại ruồng bỏ Quan Trung Hình Đường cơ chứ? Sở Hưu ta mặc dù không phải là người tốt nhưng cũng hiểu hai chữ trung nghĩa.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, hứng thú của Lữ Long Quang lập tức giảm đi, hắn nằm ngửa trên ghế hỏi: “Vậy lần này ngươi tới gặp bản vương là định làm gì? Nếu ngươi không nói ra được nguyên nhân vậy tức là trêu chọc bản vương. Ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy.”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Ta đã tốn công tốn sức nhờ Phương tham tướng dẫn ta tới gặp điện hạ đương nhiên là có thứ có thể khiến điện hạ hài lòng rồi.”

“Ồ? Thứ gì?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Nếu ta nói ta có thể giúp điện hạ đả kích danh vọng của thái tử, suy yếu thực lực của thái tử. Liệu ngài có hài lòng hay không?”

Nghe Sở Hưu nói vậy Lữ Long Quang lập tức ngồi thẳng người dậy, cau mày nói: “Ngươi muốn giúp bản vương đối phương với thái tử? Vậy ngươi muốn nhận lại cái gì?”

Lữ Long Quang vẫn còn nhớ rất rõ tính cách không lợi không thèm làm của Sở Hưu. Lần trước y lấy những chứng cứ kia ra, Lữ Long Quang cũng phải trả giá là bộ Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền. Giờ Sở Hưu lại muốn gì?

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không muốn gì cả, có điều từ sau lần trước giúp điện hạ, thái tử đã ghi hận ta. Đám thủ hạ của hắn gây ra không ít phiền toái cho ta.

Con người ta vốn thù rất dai, bị người ta tát một phát mà không đánh trả không phải tính cách của ta. Có người muốn gây sự với ta đương nhiên ta phải trả đũa rồi. Cũng để một số người chứng kiến cái giá phải trả khi gây sự với ta.

Chuyện này mới xảy ra không bao lâu, nếu điện hạ chưa nghe nói có thể hỏi những người khác.”
Chương 503 Chỉ bằng ta là Sở Hưu -2

Lữ Long Quang thật sự không biết chuyện xảy ra ở Lạc gia.

Hắn là nhị hoàng tử Đông Tề, những truyện trên giang hồ nếu không phải đại sự hắn cũng lười quan tâm. Tranh đoạt hoàng vị và phát triển thế lực bản thân mới là chính sự của hắn.

Có điều hắn không biết không có nghĩa là người khác không biết.

Lữ Long Quang hỏi thái giám mặt trắng không râu phía sau lưng: “Lý công công, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Lý công công nghe vậy lập tức truyền âm cho Lữ Long Quang, nói cho hắn những chuyện xảy ra ở Lạc gia đồng thời nhấn mạnh chuyện Trần công công cùng Lý Nguyên dưới trướng thái tử ra tay với Sở Hưu.

Lữ Long Quang gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đã mang theo vẻ khác lạ: “Nếu đã vậy ngươi định giúp bản vương đối phó với thái tử? Ngươi chỉ có thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên, bản vương thật sự muốn xem xem chỉ với chút lực lượng ấy của ngươi rốt cuộc có thể thương tổn tới căn cơ của thái tử không?”

Sở Hưu tràm giọng nói: “Điện hạ, có điều này ngươi nói sai rồi. Ta đã nói ta tới giúp điện hạ đối phó với thái tử. Nếu chỉ là mình ta vậy ta có thể báo thù xong ung dung rời khỏi, tội gì phải tới tìm điện hạ cơ chứ?

Chính vì ta không có lực lượng gì ở Đông Tề nên mới đến tìm điện hạ, muốn dùng lực lượng của điện hạ, giúp ngài đả kích thái tử.”

Lữ Long Quang nghe vậy sửng sốt, sau đó trong mắt hắn lóe lên vẻ tức giận, cười lạnh nói: “Sở Hưu, ngươi tới trêu chọc bản vương hay sao? Ta còn tưởng ngươi nắm được nhược điểm của thái tử hay có kế hoạch gì, không ngờ ngươi lại đến tay không đòi bắt sói.

Không có cái gì mà ngươi đòi mượn lực lượng bản vương để đối phó với thái tử? Ngươi dựa vào cái gì? Nếu đã vậy chẳng bằng bản vương tự mình ra tay, vì sao phải cho ngươi mượn lực lượng?”

Sở Hưu cuối cùng, chỉ thẳng vào bản thân gằn từng chữ: “Chỉ bằng ta là Sở Hưu!

Có câu nói khá đắc tội với người khác, dưới trướng điện hạ có không ít người thực lực cường đại như Phương tham tướng, Lý công công, nhưng lại không ai đủ năng lực bố cục. Bằng không điện hạ đã chẳng phải giằng co với thái tử lâu như vậy.

Còn Sở Hưu ta xuất thân dân dã, chỉ tốn không tới hai năm đã từ vừa bước vào đảm nhiệm tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường biến thành chưởng hình quan chấp chưởng đất Quan Tây.

Quan Tây trước khi tới tay ta kỷ luật lỏng lẻo, các thế lực giang hồ phách lối hung hăng ngang ngược, thậm chí đến mức không để Quan Trung Hình Đường trong mắt.

Nhưng sau khi ta tiếp nhận Quan Tây đến giờ, trên đất Quan Tây, Sở Hưu ta nhất ngôn cửu đỉnh!

Cùng một lực lượng nhưng vào tay người khác biệt sẽ phát huy ra tác dụng bất đồng. Cho nên lần này điện hạ có thể đặt cược một hồi,

Nếu điện hạ tin ta, vậy cho ta mượn một phần lực lượng. Nếu điện hạ không tin, vậy ta lập tức quay người đi khỏi, tuyệt đối không quấy rầy điện hạ, thù hận này để ngày khác lại báo. Lựa chọn ra sao tất cả đều do bản thân thân điện hạ.”

Sở Hưu nói xong liền im lặng nhìn Lữ Long Quang. Nói thật, những lời này không chỉ khiến Lữ Long Quang nghe xong trợn tròn hai mắt, ngay cả Phương Trấn Kỳ cùng Lý công công cũng vậy.

Từng thấy người phách lối nhưng chưa thấy ai phách lối như Sở Hưu, quả thật tự khen mình tới mức nở hoa.

Có điều nghĩ kỹ lại thì những gì y nói đều là thật. Đây là chiến tích của Sở Hưu, cũng là nguồn gốc của lòng tin dám đứng trước mặt Lữ Long Quang nói những lời này.

Lữ Long Quang quan sát Sở Hưu, không nói một lời.

Nếu đổi lại là người khác dám nói khoác không biết ngượng trước mặt hắn như vậy, nêu rõ ý đồ định tay không bắt sói, vậy Lữ Long Quang chắc chắn sẽ cho người đánh đuổi tên này ra khỏi cửa.

Nhưng người này lại là Sở Hưu, đúng như Sở Hưu đã nói, những chuyện trải qua tại Quan Trung Hình Đường cùng địa vị hiện tại chính là minh chứng cho năng lực của y. Đây là lòng tin, cũng là sự thật.

Rốt cuộc có nên tin tưởng Sở Hưu hay không, đây là chuyện Lữ Long Quang thấy rất đáng cân nhắc.

Nửa ngày sau sắc mặt Lữ Long Quang mới trầm xuống nói: “Nếu bản vương cho ngươi mượn lực lượng, ngươi lại làm hỏng chuyện thì sao?”

Sở Hưu lắc đầu: “Ta đã ra tay sẽ không hỏng chuyện, không có nếu như. Huống hồ ta cũng không phải thủ hạ của điện hạ, không cần lập quân lệnh trạng tại đây.

Trước đó ta đã nói rồi, nếu điện hạ có lòng tin đối với ta, vậy giao lực lượng cho ta. Nếu không có lòng tin, vậy ta quay người rời đi. Cái thứ như lời hứa trước khi mọi việc hoàn thành triệt để chỉ là lời nói suông mà thôi.

Hơn nữa ta có một câu, điện hạ và thái tử trước sau gì cũng phải phân ra thắng bại. Lần trước, trước mặt bệ hạ điện hạ thắng được một ván, vậy giờ thì sao?

Cho nên có ta hay không có ta, chắc hẳn điện hạ cũng định động thủ với thái tử, giờ chẳng qua đổi người cầm đầu thành ta mà thôi, không khác mấy.”

Lữ Long Quang trầm tư một lát, có lẽ lần giao dịch trước với Sở Hưu cũng khiến hắn tin tưởng đôi chút. Cuối cùng hắn trầm giọng nói: “Được, bản

vương tạm thời tin tưởng ngươi một lần. Có điều ngươi cũng phải nói trước cho bản vương rốt cuộc kế hoạch của ngươi ra sao. Bản vương cũng sẽ phái Phương Trấn Kỳ cùng Lý công công đi theo bên cạnh ngươi.

Bản vương trước nay không thích chơi mấy âm mưu thủ đoạn lén lén lút lút. Ta phải nói rõ trước, ngươi muốn lực lượng ta có thể cho ngươi, nhưng Phương Trấn Kỳ cùng Lý công công chỉ tới giám thị ngươi. Chỉ cần ngươi không làm gì nguy hiểm tới lợi ích của bản vương, hai người bọn họ sẽ chỉ giám thị, không nghe ngươi chỉ huy, cũng không can thiệp vào hành động của ngươi.”

Lữ Long Quang quyết định như vậy, Sở Hưu cũng không nói gì thêm. Nếu Lữ Long Quang thật sự tin tưởng hắn vô điều kiện vậy tức là hoặc Lữ Long Quang ngu ngốc, hoặc có gì mờ ám trong chuyện này. Cho nên Sở Hưu chỉ gật đầu nói: “Điện hạ làm vậy là phải.”

“Vậy được rồi, mau nói bước đầu tiên trong kế hoạch của ngươi đi.” Lữ Long Quang trầm giọng nói.

Sở Hưu nói: “Bước đầu tiên của kế hoạch thật ra rất đơn giản, biết mình biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Ta cần tình báo, tình báo liên quan tới thái tử cùng những tâm phúc dưới tay hắn.”

Lý công công ở bên cạnh dùng giọng the thé nói: “Cái này Sở đại nhân cứ yên tâm, nơi này của ta có tình báo về thái tử. Gần đây thái tử khá ẩn nhẫn kín tiếng, không có chuyện gì lớn xảy ra.”

Sở Hưu lắc đầu: “Không đủ, những tin tình báo này căn bản không đủ.”

Lý công công cau mày nói: “Sở đại nhân nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ độ chính xác của những tình báo này sao? Thái tử vừa bị bệ hạ răn dạy, lúc này đang ẩn nhẫn kín tiếng, đâu có làm ra chuyện gì?”

Lữ Long Quang đấu đá với thái tử nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng hiểu tầm quan trọng của tình báo, cho nên việc thu thập tình báo dưới tay hắn đều do Lý công công quản lý.

Giờ nghe Sở Hưu nói như vậy có vẻ không tín nhiệm hắn, chuyện này khiến Lý công công có phần không vui.

Sở Hưu chắp tay nói: “Xin Lý công công đừng trách, không phải ta nói tình báo của ngươi không đúng mà là nói tình báo quá ít. Dưới trướng Lý công công nhân thủ có hạn, tình báo phải tìm từ chỗ chuyên nghiệp. Chỉ nơi đó mới có tình báo chính xác tỉ mỉ.”

“Ở đâu?” Lý công công nghi hoặc.

“Phong Mãn Lâu!”
Chương 504 Tình báo

Nam Lương Thành, trước cửa Phong Mãn Lâu, Sở Hưu vừa đi khỏi không bao lâu lại trở về.

Trong thiên hạ này nếu luận tin tức tình báo, không thế lực nào sánh nổi Phong Mãn Lâu. Những tình báo mà thủ hạ của Lý công công thu thập so với Phong Mãn Lâu chỉ có thể coi là tin đồn linh tinh trên giang hồ.

Cho nên bước đầu tiên của Sở Hưu đương nhiên là tới Phong Mãn Lâu tìm tình báo.

Đi cùng Sở Hưu là Phương Trấn Kỳ cùng Lý công công. Hai người đều là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất. Theo lời của Lữ Long Quang, hai vị này lúc thường mặc dù sẽ nghe theo Sở Hưu chỉ huy nhưng ý nghĩa cũng rất rõ ràng, là giám thị, quang minh chính đại giám thị y.

Khi tới cửa Phong Mãn Lâu, Sở Hưu nói với Lý công công: “Lý công công, còn phải nhờ ngài đợi ở đây một lát, ta và Phương đại nhân vào Phong Mãn Lâu là được.”

Lý công công cau mày nói: “Ngươi không cho ta vào cùng là có ý gì?”

Sở Hưu cuối cùng nói: “Lý công công chớ trách, dù sao Phong Mãn Lâu cũng là tông môn giang hồ, khá mẫn cảm đối với người trong hoàng thất.

Ta và Phương đại nhân mặc thường phục còn được, Lý công công ngài cho dù có thay một bộ quần áo khác cũng chẳng giấu được đặc điểm của người trong hoàng thất, rất dễ khiến người Phong Mãn Lâu hiểu lầm gì đó.”

Nam Lương Thành là tổng bộ Phong Mãn Lâu, trong nơi này có không ít tông sư võ đạo, gần như chỉ nhìn cái lập tức nhận ra Lý công công là thái giám.

Mặc dù trên giang hồ cũng có không ít người vì luyện công mà tự biến mình thành thái giám, có điều số người dám vì luyện thần công mà vung đao tự cung chỉ là số ít. Phần lớn thái giám đều xuất thân từ đại nội hoàng cung.

Lý công công hừ nhẹ một tiếng, không nổi giận.

Sở Hưu nói chuyện vẫn khá có chừng mực, không nói thẳng ra y sợ người của Phong Mãn Lâu nhìn ra Lý công công là thái giám nên không cho hắn vào mà nói thẳng Lý công công là người trong hoàng thất. Lời này ngược lại khiến Lý công công rất có hảo cảm.

Mặc dù hắn là thái giám, nhưng hắn lại rất căm ghét mấy từ thái giám hay hoạn quan.

Sở Hưu dẫn theo Phương Trấn Kỳ bước vào trong Phong Mãn Lâu, võ giả lần trước nghênh đón Sở Hưu thấy y lại tới, vội vàng tiến tới tiếp đón, cười ha hả nói: “Sở đại nhân lại tới Phong Mãn Lâu chúng ta, định mua tin tức gì vậy?”

Sở Hưu nói: “Lần này là một vụ mua bán lớn, phiền ngươi mời Tề lâu chủ tới đây.”

Nếu là võ giả cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên bình thường, cho dù với thân

phận như của Sở Hưu, muốn mời một vị tông sư võ đạo tới nói chuyện làm ăn vẫn khá khó khăn.

Có điều võ giả này lần trước đã thấy Tề Nguyên Lễ tự mình nghênh đón Sở Hưu, hắn con tưởng Tề Nguyên Lễ và Sở Hưu có quan hệ gì, cho nên nhanh chóng dẫn Sở Hưu cùng Phương Trấn Kỳ vào một gian phòng tiếp khách, bản thân vội vàng đi mời Tề Nguyên Lễ đến.

Nghe nói Sở Hưu muốn gặp mình, Tề Nguyên Lễ lập tức cau mày.

Lần trước hắn đưa cho Sở Hưu một phần tình báo là muốn kết thiện duyên.

Nhưng giờ Sở Hưu lại tới đây như vậy, rốt cuộc là không biết điều hay y tưởng Phong Mãn Lâu là nơi từ thiện, lúc nào cũng tặng không cho người ta hay sao?

Có điều Tề Nguyên Lễ chẳng hề để lộ ra ngoài, vẫn cười ha hả đẩy cửa bước vào nói: “Sở tiểu hữu, lần này lại tới mua tin gì à? Thật ra nếu là tin tức không lớn thì cứ bàn với thủ hạ của ta là được, không cần lần nào cũng tới tìm ta đâu.”

Tề Nguyên Lễ lúc này cũng thấy Phương Trấn Kỳ, có điều hắn không nhận ra Phương Trấn Kỳ là ai.

Mặc dù Phong Mãn Lâu bán tình báo nhưng không tới mức tùy ý thấy một người đã nhận ra thân phận và trình độ của hắn.

Sở Hưu cũng không rảnh hàn huyên với Tề Nguyên Lễ, y trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: “Tề lâu chủ, lần này ta tới là muốn bàn một chuyện giao dịch lớn với ngươi. Chuyện giao dịch này nhất định phải tìm ngươi tới mới làm được.”

Tề Nguyên Lễ cau mày nói: “Giao dịch lớn ra sao?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Giao dịch liên quan tới hoàng thất Đông Tề, chẳng hay Tề lâu chủ có dám làm không?”

Tề Nguyên Lễ nghe vậy lập tức nhướn mày, giao dịch như vậy quả thật đã đủ lớn!

“Tin tức liên quan tới bên hoàng thất à? Nếu ngươi nói là liên quan tới toàn bộ hoàng thất, vậy phải xin lỗi, cho dù Quan Tư Vũ đích thân tới đây ta cũng không dám bán.”

Sở Hưu lắc đầu: “Khẩu vị của ta đâu có lớn đến vậy. Ta chỉ muốn tin tức liên quan tới thái tử mà thôi, càng tỉ mỉ càng tốt. Như vậy được chứ?”

Nghe thấy Sở Hưu chỉ muốn tin tức liên quan tới thái tử, Tề Nguyên Lễ thở phào nhẹ nhõm: “Cái này thì được.”

Nói đến đây Tề Nguyên Lễ kinh ngạc nhìn Sở Hưu, hắn cũng lờ mờ đoán được Sở Hưu muốn tin tức tình báo về thái tử để làm gì.

Chuyện ở Lạc gia chỉ là việc nhỏ đối với Lữ Long Quang, không đáng nhắc tới. Nhưng đối với giang hồ đây lại là đề tài buôn chuyện rất thích hợp, hắn cũng biết chuyện Sở Hưu bị thủ hạ của thái tử vây công.

Có điều Tề Nguyên Lễ vẫn bỏ thêm một câu: “Sở tiểu hữu, thái tử dù sao cũng là thái tử Đông Tề, có không ít tin tức cặn kẽ liên quan tới hắn, trong đó còn không ít thứ bí ẩn. Thứ ngươi muốn rất đắt giá.”

Sở Hưu nhìn thoáng qua phía Phương Trấn Kỳ, Phương Trấn Kỳ lập tức lấy tử kim từ trong hộp báu không gian ra.

Lần này mặc dù y muốn báo thù nhưng Lữ Long Quang cũng sẽ được lợi, cho nên tiền mua tình báo đương nhiên không phải do chính y bỏ ra.

Tử kim trong tay Phương Trấn Kỳ đều được dung luyện vuông thành sắc cạnh thành từng khối, mỗi khối nặng trên trăm lượng.

Tiếp đó Phương Trấn Kỳ đặt từng khối gạch tử kim chồng chất lên bàn, mãi tới lúc chất hơn mười khối Tề Nguyên Lễ mới vội vàng nói: “Đủ rồi, đã đủ rồi.”

Hắn kinh ngạc liếc sang Phương Trấn Kỳ một hồi, vị này thật sự bạo tay, đây là tử kim. Có thể đúc tử kim thành khối gạch vuông thành sắc cạnh như vậy chắc chắn sau lưng có thế lực lớn.

Có điều Tề Nguyên Lễ cũng không dò hỏi thêm gì. Lúc thường Phong Mãn Lâu là thế lực hóng tin nhất, chỉ hận không thể thu thập tất cả mọi tin tức lại, chỉ có lúc đối mặt với khách nhân chân chính Phong Mãn Lâu mới vô cùng kín miệng.

Tề Nguyên Lễ cho người lấy một bộ sách ngọc ra, sao chép những tin tức liên quan tới thái tử trong thời gian này, khắc vào một khối ngọc giản truyền công, giao cho Sở Hưu.

Tề Nguyên Lễ trầm giọng nói: “Sở tiểu hữu, trong này là tin tình báo mà ngươi muốn. Có điều việc này liên quan tới hoàng thất, tốt nhất đừng gióng trống khua chiêng lan truyền những tin tức này. Đương nhiên cho dù có truyền ra ngoài cũng không liên quan tới Phong Mãn Lâu ta. Chỉ cần Sở Hưu tiểu hữu ra khỏi cửa Phong Mãn Lâu, vậy bất cứ thứ gì cũng không liên quan tới Phong Mãn Lâu ta nữa.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Tề lâu chủ xin cứ yên tâm, ta hiểu quy củ.”

Nói xong Sở Hưu dẫn Phương Trấn Kỳ rời khỏi Phong Mãn Lâu, hội hợp cùng Lý công công. Ba người cùng xem nội dung trong ngọc giản một lượt. sau khi xem xong, trên đầu Lý công công lập tức đầy mồ hôi hột.

Lúc này hắn mới biết phương diện thu thập tình báo của mình kém Phong Mãn Lâu bao xa. Bên phía thái tử có nhiều hành động như vậy mà hắn không hề phát giác! Chuyện này quả thật thất trách!
Chương 505 Bố cục -1

Trở lại trong Đại Lương Thành, Lữ Long Quang hỏi Sở Hưu: “Thái tử có thật sự có dị động à?”

Sở Hưu cuối cùng nói: “Hai người Lý công công cũng thấy những tin tức đó, điện hạ cứ trực tiếp hỏi Lý công công là được.”

Lý công công sắc mặt khó coi chắp tay với Lữ Long Quang nói: “Điện hạ, là lão nô thất trách, gần đây thái tử quả thật có hành động lớn.

Từ sau lần trước thái tử bị bệ hạ trách phạt ở nhà tự xét lại bản thân, mặt ngoài thái tử hết sức thành thật kín tiếng ẩn nhẫn. Nhưng thực tế thái tử lại phái người âm thầm liên hệ với một số thế lực dân dã ở vùng Tây Nam. Năm môn, tám gia, mười một phái cùng hai mươi ba trại, muốn thu nhận toàn bộ bọn họ vào tay mình.

Một khi thành công, thái tử sẽ hoàn toàn khống chế vùng Tây Nam, thậm chí khống chế đại đa số các con đường buôn bán từ Tây Sở tới Đông Tề chúng ta!”

Lý công công nói tới vùng Tây Nam chính là khu vực phía tây Đông Tề, gần với Thập Vạn Đại Sơn. Nơi này mặc dù diện tích rộng lớn nhưng lại hết sức hoang vu, không bố trí quận huyện gì, chỉ gọi chung là vùng Tây Nam, trong đó chỉ lác đác vài châu phủ mà thôi.

Vốn dĩ không ai để mắt tới nơi này nhưng mấy trăm năm gần đây nơi này đều là đường buôn quan trọng giữa Tây Sở và Đông Tề. Mặc dù nhiều núi hoang và rừng rậm, đường lối khó đi lại, có điều do khoảng cách gần cho nên khách buôn qua lại cũng không phải là ít.

Đội buôn qua lại nhiều như vậy đương nhiên khiến cho nơi này hấp dẫn hơn, tạo thành một số thế lực, chính là năm môn tám gia mười một phái hai mươii ba trại.

Đừng nhìn những thế lực này cộng lại tận gần năm mươi nhưng thực lực lại chẳng hề mạnh. Dù sao trong số bọn họ thế lực lâu nhất cũng mới tồn tại khoảng trăm năm mà thôi.

Nhưng cho dù những thế lực này không mạnh, một khi bọn họ gia nhập dưới trướng thái tử, như vậy cũng giúp thế lực của thái tử phát triển thêm nhiều.

Đồng thời thái tử cũng sẽ nắm giữ một con đường buôn bán quan trọng, lợi ích bản thân hắn sẽ tăng trưởng điên cuồng. Đây tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì đối với Lữ Long Quang.

Lữ Long Quang cười lạnh nói: “Trước đó cấu kết với Khương Văn Nguyên thì thôi, giờ vị đại ca kia của ta còn dám cấu kết với đám thế lực võ lâm dân dã ở Tây Nam, đúng là không biết sống chết. Bản vương sẽ tới chỗ phụ hoàng tố cáo hắn, đảm bảo hắn sẽ bị quản thức nghiêm ngặt!”

Lúc này Sở Hưu lại thản nhiên nói: “Điện hạ vẫn nên bình tĩnh chút đi. Ngài có đi cũng vô dụng, không khéo còn bị bệ hạ răn dạy ngược lại.”

Lữ Long Quang cau mày nói: “Vì sao?”

Sở Hưu đáp: “Hành động của thái tử điện hạ lần này khác với lần trước.

Thân phận của Khương Văn Nguyên đặc thù, thái tử hợp tác với hắn là phạm vào điều kiêng kỵ. Còn giờ thái tử mời chào đám dân dã giang hồ này lại có ý nghĩa rất khác.

Giang hồ và triều đình mặc dù đứng đối lập nhưng không phải không thể hợp tác. Điện hạ cũng đừng quên trận chiến giữa Bắc Yên và Đông Tề năm xưa.

Lúc đó Bắc Yên thắng được là nhờ hoàng thất Bắc Yên liên thủ với thế lực võ lâm Bắc Yên.

Còn giờ bệ hạ cũng ý thức được sai lầm trước đây của mình, bắt đầu chủ động liên thủ với thế lực võ lâm Đông Tề. Ngay cả Bạch Hổ Đường cũng đã gia nhập dưới trướng Đông Tề, điểm này chắc điện hạ cũng biết.

Cho nên hành động hiện giờ của thái tử trong mắt bệ hạ đã không phải là chuyện đại sự gì, thậm chí có thể bệ hạ còn khen ngợi thái tử biết cách ứng biến.

Còn nếu điện hạ lấy chuyện này ra tố cáo, chỉ sợ người bị trách mắng sẽ là ngài, bởi vì ngài không hiểu ý của bệ hạ.”

Lữ Long Quang không phải người ngu, Sở Hưu giải thích một lượt như vậy hắn đã minh bạch. Hắn tức tới bóp nát chén trà, lạnh lùng nói: “Chắc chắn tên đại ca kém cỏi kia không thể nghĩ ra được kế hoạch này. Khẳng định là bên cạnh có người nghĩ kế giúp hắn.”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Bất kể có ai nghĩ kế cho thái tử hay không, dù sao chỉ cần làm xong chuyện này, uy thế của thái tử chắc chắn sẽ khuếch đại.”

Lữ Long Quang vung tay, nhìn Sở Hưu, trầm giọng nói: “Ngươi muốn lực lượng ra sao ta cũng có thể cho ngươi, điều kiện chỉ có một, phải quấy nhiễu bằng được chuyện này của thái tử, phá hoại thật triệt để cho ta!”

Sở Hưu híp mắt nói: “Đương nhiên là lực lượng tinh nhuệ, Long Kỵ Cấm Quân dưới tay Phương đại nhân cùng một số thủ hạ của Lý công công. Cho ta mượn bọn họ, ta cam đoan sẽ cho điện hại một kết quả hài lòng.”

Lần này Lữ Long Quang không hề do dự, trực tiếp vung tay trầm giọng nói: “Được. Từ hôm nay trở đi lực lượng dưới tay Phương Trấn Kỳ cùng Lý công công, kể cả hai người bọn họ đều sẽ nghe theo sự chỉ huy của ngươi!”

Ra khỏi vương phủ, Lý công công hỏi Sở Hưu: “Sở đại nhân, giờ nên làm gì?”

Sau khi tới Phong Mãn Lâu, Lý công công cũng biết mình phạm sai lầm nên thái độ của hắn đối với Sở Hưu lúc này hạ thấp hơn trước nhiều.

Phương Trấn Kỳ bên cạnh không nói gì. Long Kỵ Cấm Quân kỷ luật nghiêm minh, nếu điện hạ đã nói bảo hắn nghe theo Sở Hưu, vậy đương nhiên là Sở Hưu bảo hắn làm gì thì hắn làm đó. Chỉ cần Sở Hưu không uy hiếp tới lợi ích của điện hạ, hắn hắn sẽ tuyệt đối không có ý kiến gì.

Sở Hưu nhíu mày nói: “Năm môn tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, đám thế lực này nói trắng ra thì chỉ là một đám ô hợp, chẳng khác gì gà đất

chó sành cả.

Nếu lực lượng dưới trướng điện hạ toàn lực xuất thủ, muốn vây giết bọn chúng cũng chẳng khó khăn gì.

Chỉ có điều nếu làm vậy một là gây ra động tĩnh quá lớn, dễ bị bên thái tử phát giác. Hai là tạo thành chút ảnh hưởng đối với thanh danh của điện hạ.”

Lý công công cau mày: “Ngươi đã nói mấy chục thế lực kia không ai là đại phái đỉnh phong, đều chỉ là hạng ô hợp. Vậy thì ảnh hưởng gì tới thanh danh điện hạ?

Sở Hưu nhíu mày nói: “Đừng quên thân phận điện hạ. Thủ hạ triều đình tàn sát tông môn giang hồ, đây là chuyện hết sức mẫn cảm. Trừ phi sau này Đường Nha không muốn có bất cứ hợp tác gì với tông môn giang hồ, nếu không chuyện này phải xử lý thận trọng.”

Lý công công xuất thân đại nội hoàng cung, Đông Tề bồi dưỡng thái giám theo từng nhóm, chủ yếu dạy bảo bọn họ làm sao để hầu hạ chủ nhân, tiếp đó mới là vô cùng.

Về phần năng lực xử lý mọi chuyện thì lại chẳng ai dạy, phải tự xem lĩnh ngộ bản thân.

Cho nên đừng nhìn Lý công công nhiều tuổi hơn Sở Hưu, lại ở bên cạnh Lữ Long Quang nhiều năm như vậy, phương diện tầm nhìn đại cục hắn thật sự không bằng Sở Hưu.

Nghe được Sở Hưu cân nhắc nhiều thứ hơn mình, Lý công công dứt khoát không nói nữa, hắn nói thẳng: “Nếu Sở đại nhân ngươi đã cân nhắc tới những thứ này rồi thì nói ra kế hoạch của ngươi đi, ta cùng Phương đại nhân ở bên cạnh phụ trợ Sở đại nhân là được.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Không vội, năm môn tám nhà mười một phái hai mươi ba trại tổng cộng mấy chục thế lực, không thể nào đồng lòng được. Có đôi khi công phá kẻ địch từ nội bộ còn dễ dàng hơn từ bên ngoài.

Phong Mãn Lâu đã cho chúng ta đầy đủ tình báo rồi, trong đó thậm chí còn tin tức đại khái về mấy chục thế lực này. Chúng ta chọn mục tiêu trước đã rồi chậm rãi bố cục, thời gian còn đủ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Chương 936-940

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom