-
Chương 506-510
Chương 506 Bố cục -2
Biểu cảm lúc này của Sở Hưu có phần thâm trầm, ngay cả Lý công công vốn có khí chất âm nhu cũng thầm phát lạnh.
Luận giết người, thân là thái giám thân cận của Lữ Long Quang, số người Lý công công giết chưa chắc đã ít hơn Sở Hưu.
Nhưng nếu xét về gián tiếp giết người; vậy số người chết dưới tay Sở Hưu nhiều tới mức Lý công công có thúc ngựa cũng chẳng sánh nổi.
Ba ngày sau, trong Thủy Ngọc Các một trong những thanh lâu lớn nhất Đại Lương Thành, Sở Hưu cùng Phương Trấn Kỳ và Lý công công ngồi trong một gian phòng riêng uống rượu, có điều không gọi cô nương nào đến.
Phương Trấn Kỳ còn đỡ, Lý công công ngồi đây lại thấy toàn thân mất tự nhiên.
Hắn là một thái giám, sao lại phải tới nơi này? Nếu không phải điện hạ đích thân căn dặn hắn phải nghe lời Sở Hưu, Lý công công chắc chắn đã cho rằng Sở Hưu đang nhục mạ hắn.
Giờ Lý công công chỉ thấy vô cùng khó chịu. Ngay lúc hắn định hỏi Sở Hưu rốt cuộc tới đây làm gì, Sở Hưu lại gõ bàn một cái, ra dấu im lặng.
Hai mắt khép hờ, một luồng tinh thần lực cường đại lan ra tỏa, như sợi tơ buông ra bốn phía. Khoảnh khắc này cả Phương Trấn Kỳ và Lý công công đều thầm giật mình.
Tinh thần lực thật kinh người!
Phương Trấn Kỳ cùng Long Kỵ Cấm Quân đều là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng cho dù bọn họ cũng cảm thấy tinh thần lực của Sở Hưu thật cường đại, quả thật mạnh mẽ tới mức khiến người ta run rẩy. Có lẽ cho dù người của Hạ Hầu thị tới, trong cùng cấp bậc tinh thần lực bọn họ cũng chẳng sánh nổi Sở Hưu.
Thật ra trước đó mặc dù tinh thần lực của Sở Hưu khá mạnh nhưng còn chưa tới trình độ này.
Nhưng sau khi giết Trương Sở Phàm, nhận được truyền thừa chính thống của Ma Tâm Đường là Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp cùng Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức, tinh thần lực của Sở Hưu có thể nói là trực tiếp tăng vọt lên một cảnh giới.
Võ công của Ma Tâm Đường có thể xưng là vừa quỷ dị vừa thần dị. Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp là pháp môn chuyên tu tinh thần lực. Còn Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức lại là công pháp đem tinh thần lực cùng võ thuật, thậm chí cả võ công trong nhánh Phạt Đạo dung hợp cùng nhau, thần dị phi thường.
Giờ nếu Sở Hưu giao thủ với Hạ Hầu Vô Giang, chỉ cần y vận dụng tinh thần lực là có thể áp đảo triệt để Hạ Hầu Vô Giang.
Mà lúc này tinh thần lực của Sở Hưu cũng xảy ra biến hóa kỳ dị, tinh thần lực của y không ngờ lại như sợi tơ, phô thiên cái địa kéo tới các nơi khác trong
Thúy Ngọc Các, như con nhện giăng tơ, vừa nhẹ nhàng vừa cứng cỏi. Ngoại trừ tông sư võ đạo hay cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất chuyên tu bí pháp tinh thần, không ai phát hiện ra biến hóa này. Mà lúc này trong Thúy Ngọc Các đương nhiên không có người như vậy.
Chiêu thức này chính là Khiên Ti Hồn Võng trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức. Căn cứ theo giới thiệu của công pháp truyền thừa, sau khi tu luyện tới đại thành, nếu toàn lực thi triển, phương viên vài trăm trượng đều bị hồn võng này bao phủ, mỗi sợi tơ có thể quấn quanh tinh thần nguyên thần một võ giả, rút hồn đoạt phách, chỉ chớp mắt đã có thể lấy đi tính mạng kẻ khác.
Đương nhiên giờ Sở Hưu còn cách trình độ đó cả vạn dặm. Trước mắt công pháp này y chỉ dùng để nghe lén.
Toàn bộ âm thanh trong Thúy Ngọc Các đều thông qua Khiên Ti Hồn Võng truyền về phía Sở Hưu, hiện lên trong đầu y. Còn Sở Hưu lại phân ra hai luồng tinh thần lực, truyền tới Phương Trấn Kỳ và Lý công công.
Che bỏ những âm thanh linh tinh, bên tai Sở Hưu và hai người xuất hiện hai giọng nói quen thuộc, một là Trần công công, hai là Lý Nguyên.
Trần công công cùng Lý Nguyên cũng trong một gian phòng riêng của Thúy Ngọc Các, hơn nữa cách gian phòng của đám người Sở Hưu không xa.
Trong gian phòng ngoại trừ Trần công công còn một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, thực lực còn chưa tới Tiên Thiên, cử chỉ lỗ mãng, bộ dáng cà phất cà phơ.
Ánh mắt Lý Nguyên nhìn về phía người trẻ tuổi kia mang rõ vẻ khinh miệt, có điều hắn vẫn khách khí nói: “Trịnh công tử chơi đùa ở Đại Lương Thành vui vẻ chứ? Ngày mai công tử phải về Tây Nam rồi, đến lúc đó mong trịnh công tử thuật lại mọi chuyện ở đại lương thành đồng thời chuyển lời giúp cho Trịnh môn chủ, thái tử điện hạ rất có thành ý.”
Trịnh công tử kia cười ha hả nói: “Dễ thôi dễ thôi, thái tử điện hạ đã thể hiện như vậy rồi, sau khi về ta chắc chắn sẽ nói với cha ta, để Thiết Kiếm Môn thật sự đi theo thái tử điện hạ, sau này được ăn ngon uống say.”
Lúc này gương mặt Trịnh công tử kia lại lộ vẻ hèn mọn: “Đằng nào cũng tới mai ta mới về, hôm nay dẫu sao cũng phải chơi cho thống khoái mới được, chi tiêu trong Thúy Ngọc Các này...”
Ánh mắt Lý Nguyên càng thêm chán ghét nhưng hắn vẫn cười nói: “Trịnh công tử cứ vui vẻ thỏa thích là được. Ta đã nói với lão bản nơi này, tất cả tiêu phí của Trịnh công tử đều ghi cho ta.”
Trịnh công tử kia cười to đáp: “Lý đại nhân thật sảng khoái! Vậy ta sẽ không khách khí!”
Nói xong Trịnh công tử trực tiếp đẩy cửa hô lớn: “Tú bà đâu rồi? Mau gọi cô nương tới đây cho ta, ta muốn sáu. Không! Mười cô! Phải thon thả ngực to vào!”
Thúy Ngọc Các là thanh lâu cao cấp nhất Đại Lương Thành, không phải kỹ viện bình thường, người tới đây đều là quan lại quyền quý, có thân phận. Quả thật không mấy ai thô tục như Trịnh công tử này.
Ngược lại có người phẫn nộ định nói gì đó nhưng lại thấy Trịnh công tử đi ra từ gian phòng kia, lại được báo gian phòng đó thuộc về ai, đám người không ai dám nói gì nữa.
Mặc dù Lý Nguyên không phải người có quyền có chức gì tại Đông Tề, nhưng hắn là tâm phúc của thái tử điện hạ. Đắc tội với Lý Nguyên cũng là đắc tội với thái tử, cho nên trong khu vực Đại Lương Thành này không mấy ai dám động tới Lý Nguyên.
Sau khi Trịnh công tử ra ngoài, Lý Nguyên đóng cửa lại, cười lạnh khinh thường: “Môn chủ Thiết Kiếm Môn - Trịnh Thiên Đồ cũng coi như người tài, dùng một thanh kiếm sắt vụn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, sáng tạo nên Thiết Kiếm Môn, trở thành thế lực đứng đầu trong năm môn ở Tây Nam. Ai mà ngờ con trai hắn lại kém cỏi như vậy, tửu sắc tài vận, đúng là chưa từng trải việc đời, quá sức mất mặt.”
Lần này thái tử định mời chào người của năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại. Thực tế thái tử đã sớm có hành động.
Năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, thứ hạng của bọn họ càng ở trước càng có quyền thế. Năm môn thực lực mạnh nhất, hai mươi ba trại lại chỉ là đám giặc cướp thổ phỉ, thực lực yếu nhất.
Trong đó Thiết Kiếm Môn lại đứng đầu năm môn, môn chủ Trịnh Thiên Đồ là cao thủ cảnh giới nửa bước tông sư. Ở khu vực rừng núi hoang vu nơi Tây Nam, hắn dùng một thanh kiếm sắt rách nát dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trở thành người đứng đầu năm môn. Đây cũng là người tài ba, được thái tử đặc biệt để mắt tới, giờ đã gần như xác định sẽ gia nhập dưới trướng thái tử.
Chính vì vậy hắn mới phái con trai mình Trịnh Thành Vinh tới, để hắn mở mang kiến thức ở Đại Lương Thành, xem xem rốt cuộc thành ý của thái tử ra sao.
Mấy ngày nay Lý Nguyên cùng Trần công công đều dẫn Trịnh Thành Vinh phóng túng xung quanh, có ý lung lạc triệt để đối phương, để Thiết Kiếm Môn toàn tâm toàn ý gia nhập dưới trướng thái tử điện hạ.
Chương 507 Di hồn
Chỉ có điều Trịnh công tử này rõ là loại chưa từng trải việc đời, tửu sắc tài vận không gì không mê mẩn, chẳng khác gì ác quỷ háo sắc. Hành động mấy ngày nay của hắn càng khiến Lý Nguyên cảm thấy mất mặt tới cực hạn. Nếu không phải thái tử điện hạ đích thân phân phó, hắn cũng chẳng muốn đi dạo lung tùng cùng một kẻ rác rưởi như vậy.
Trần công công chậm rãi nói: “Bình tĩnh chút đi, thái tử chỉ cần phụ thân hắn Trịnh Thiên Đồ mà thôi. Tên Trịnh Thành Vinh này càng kém cỏi càng tốt, chỉ cần lung lạc được hắn, Thiết Kiếm Môn chắc chắn sẽ đứng về phía thái tử điện hạ.
Năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, chỉ cần phân nửa trong số những thế lực này đứng về phía chúng ta là thái tử điện hạ đã thành công rồi. Thiết Kiếm Môn đứng đầu trong năm môn, là đối tượng chúng ta nhất định phải mời chào.”
Lý Nguyên hừ khẽ một tiếng: “Ta biết, vậy để hắn tiêu sái ở đây một hôm. Hạng quê mùa như hắn ở đất Tây Nam xa xôi kia làm sao hưởng thụ được cảnh phồn hoa thịnh vượng như ở Đại Lương Thành được.”
Lúc này Lý Nguyên đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn lấy một chiếc hộp gấm giao cho Trần công công nói: “Trần công công, đây là Nam Hải Hắc Chân Châu mà điện hạ bảo ta thu thập, nói là muốn giao cho Khanh Khanh cô nương. Ta vào khuê phòng của Khanh Khanh cô nương thì không ổn cho lắm, cho nên nhờ Trần công công đi giúp một chuyến, đưa cho người ta thứ này.”
Nghe Lý Nguyên nói vậy, Trần công công lập tức cau mày.
Khanh Khanh cô nương kia là hoa khôi đầu bảng của Thúy Ngọc Các, Hàn Khanh Khanh. Cô gái này thời gian trước được thái tử điện hạ để ý tới, từ đó trở đi trở được thái tử điện hạ độc chiếm, không còn tiếp khách nhưng vẫn ở trong Thúy Ngọc Các này.
Không phải Lữ Long Cơ hẹp hòi mà do hắn dù sao cũng là thái tử, cho dù thu một bình dân làm phi cũng dễ nói, nhưng cưới một nữ tử phong trần, nói thì dễ mà nghe thì khó. Cho nên chỉ có thể lén lén lút lút tiếp tục như vậy.
Trần công công cau mày nói: “Đối thủ của thái tử điện hạ ko vô cùng đông đảo, lúc này nên chú tâm phát triển lực lượng của mình, suốt ngày mê luyến một nữ tử phong trần làm gì? Chưa nói tới việc ảnh hưởng tới tinh lực còn dễ khiến người ta nắm được nhược điểm. Lý Nguyên, chuyện này ngươi phải tìm cơ hội khuyên bảo thái tử điện hạ vài câu.”
Lý Nguyên chỉ cười cười, không nói nhiều.
Hắn không phải mới gia nhập dưới trướng thái tử ngày một ngày hai, đương nhiên biết thứ gì nên nói, thứ gì không nên nói.
Việc tư nhân liên quan tới thái tử điện hạ tìm nữ nhân, người khác có nói hắn sẽ không xen vào, nhưng dù sao Lý Nguyên chắc chắn sẽ không nói.
Trần công công cũng là kẻ cáo già, nhìn thoáng qua biểu cảm của Lý Nguyên là biết hắn có ý gì. Có điều Trần công công cũng chẳng nhiều lời, chỉ hừ khẽ một tiếng rồi cầm hộp gấm quay người rời đi, Lý Nguyên tiếp đó cũng đi khỏi.
Lúc này trong gian phòng của đám người Sở Hưu, Sở Hưu thu hồi lại Khiên Ti Hồn Võng. Lý công công sắc mặt âm trầm nói: “Không ngờ thái tử đã làm đến bước này rồi. Sở đại nhân, giờ chúng ta phải làm thế nào cho phải?”
Sở Hưu không nói gì, chỉ ra dấu im lặng với Lý công công.
Lúc này Lý Nguyên cùng Trần công công đều đã đi khỏi, Trịnh Thành Vĩnh thì ở lại chơi gái, bọn họ cũng chẳng có tâm tư ngồi xem.
Cho nên Sở Hưu nghênh ngang xuất hiện trong Thúy Ngọc Các.
Y kéo tấm màn che cửa gian phòng của Trịnh Thành Vĩnh, bên trong là một loạt đóa hoa thân thể ập thẳng vào mắt, chỗ lồi chỗ lõm, khiến người ta choáng váng đầu óc.
Trịnh Thành Vĩnh lấy một chọi mười, quả thật biết chơi, có điều trong lòng Sở Hưu lại không chút dao động.
Trước khi chuyển sinh Sở Hưu dẫu sao cũng là người từng trải việc đời, có phim gì chưa từng xem, có cách chơi nào chưa từng thử? Trịnh Thành Vĩnh chẳng qua chỉ là vặt vãnh mà thôi.
Đột nhiên bị người ta ngắt đứt như vậy khiến Trịnh Thành Vĩnh giật mình. Có điều không đợi hắn nổi giận quát mắng đã thấy hai mắt Sở Hưu như biến thành đầm sâu không đáy, triệt để kéo hắn vào trong, đám nữ nhân xung quanh cũng chìm vào giấc ngủ say.
Dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp đối phó với một võ giả chưa tới cả Tiên Thiên chỉ là chuyện vặt, Trịnh Thành Vĩnh lúc này đã như con rối trong tay Sở Hưu, không còn năng lực tự chủ.
Mặc xong quần áo, Trịnh Thành Vĩnh đờ đẫn đi theo sau lưng Sở Hưu, đi thẳng lên tầng cao nhất của Thúy Ngọc Các. Mà tầng cao nhất ở nơi này đã không mở ra với người ngoài, vì đó là nơi ở của hoa khôi đầu bảng Hàn Khanh Khanh.
Thái tử đối xử với Hàn Khanh Khanh này không tệ, còn cố ý phái hai võ giả Tiên Thiên trấn thủ tại đây. Chỉ tiếc họ phải đối mặt với Sở Hưu, hai võ giả này thậm chí còn không kịp hô lên một tiếng đã hoàn toàn bị Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp khống chế, tẩy sạch đoạn ký ức này, bọn họ cũng sẽ không nhớ có người lên tầng cao nhất.
Lúc này trong gian phòng trên tầng, một cô gái tướng mạo xinh đẹp đang vuốt ve hộp gấm Hắc Trân Châu, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Cô gái này chính là Hàn Khanh Khanh. Mặc dù cô nàng là hoa khôi đầu bảng của Thúy Ngọc Các nhưng kỹ nữ dẫu sao cũng chỉ là kỹ nữ, Hàn Khanh Khanh thật sự không ngờ lại có ngày được thái tử để ý tới.
Thậm chí lúc này Hàn Khanh Khanh còn đang ảo tưởng trong lòng không biết
mình có thể trở thành thái tử phi hay không?
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Hàn Khanh Khanh vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cặp mắt tối đen như mực, hoàn toàn mất đi ý thức.
Sở Hưu vỗ vỗ bả vai Trịnh Thành Vĩnh, tên Trịnh Thành Vĩnh kia lập tức nhào về phía Hàn Khanh Khanh. Bản thân Sở Hưu lại quay người ra ngoài, khép cửa phòng lại, bên trong vang lên từng tiếng thở hổn hển không ngừng.
Chỉ vài phút sau tiếng hổn hển trong phòng đã ngừng. Sở Hưu đẩy cửa phòng bước vào, chỉ thấy Trịnh Thành Vĩnh còn ôm Hàn Khanh Khanh đã hôn mê, sắc mặt ngây ngốc. Hắn còn tưởng mình vừa mơ một giấc mộng xuân.
Một kẻ quê mùa tới từ vùng Tây Nam hoang vu như Trịnh Thành Vĩnh đâu từng thấy nơi nào phồn hoa mỹ lệ như Đại Lương Thành? Vừa tới nơi này hắn đã vui tới quên cả trời đất.
Mà khi Lý Nguyên dẫn hắn tới Thúy Ngọc Các, hắn cũng từng gặp mặt Hàn Khanh Khanh một lần. Khi đó Trịnh Thành Vĩnh đã muốn ngủ với nữ nhân này nhưng Lý Nguyên lại cảnh cáo hắn rất nghiêm khắc. Đây là nữ nhân của thái tử điện hạ, ai đụng vào, người đấy chết.
Thân là hoa khôi đầu bảng ở Thúy Ngọc Các, dung mạo Hàn Khanh Khanh đương nhiên thuộc hạng đầu tại nơi này. Từ đó về sau Trịnh Thành Vĩnh ngày nhớ đêm mong không thôi.
Có điều cho dù Trịnh Thành Vĩnh rất kém cỏi nhưng hắn cũng không phải hạng ngu ngốc, biết nữ nhân nào động vào được, nữ nhân nào thì không.
Nào ngờ giờ mình tỉnh lại, đám nữ nhân kia đã không thấy đâu, người đang ôm lại là Hàn Khanh Khanh. Chẳng lẽ mình đang mơ xuân à?
Đúng lúc này, thấy Sở Hưu đẩy cửa bước vào, Trịnh Thành Vĩnh đột nhiên nghĩ ra điều gì. Hắn vừa định hét lớn, Sở Hưu đã trực tiếp bộc lộ khí thế Ngũ Khí Triều Nguyên ra, lực lượng huyết sát khí cường đại lượn lờ quanh người, sát cơ đó khiến Trịnh Thành Vĩnh toàn thân phát lạnh.
Nhìn Trịnh Thành Vĩnh, Sở Hưu thản nhiên nói: “Chuyện đầu tiên, ngậm miệng lại.
Chuyện thứ hai, mặc quần áo vào. Ta không thích nói chuyện với nam nhân trần truồng.
Không làm được hai chuyện này, ta sẽ giết ngươi.”
Chương 508 Khá bẩn -1
Trịnh Thành Vĩnh quả thật là rác rưởi, hơn nữa còn tham hoa háo sắc, việc gì cũng chẳng làm nổi, ăn gì cũng không đủ, một tên rác rưởi tới cùng cực.
Nhưng Trịnh Thành Vĩnh dẫu sao cũng tới từ mảnh đất hoang vu nơi Tây Nam. Hắn có một ưu thế so với phần lớn võ giả khác, đó là thức thời.
Trong khu đất hoang tại Tây Nam, rất ít châu phủ hay thành thị lớn, khắp nơi là rừng núi hoang vu, thổ phỉ sơn tặc của hai mươi ba trại cướp của giết người, máu tươi thấm đầy đất.
Phụ thân Trịnh Thành Vĩnh, Trịnh Thiên Đồ quật khởi trong hoàn cảnh này, cho nên mặc dù tu vi Trịnh Thành Vĩnh không được nhưng hắn lại rất biết điều. Khi đối mặt với lực lượng cường đại tới mức mình không cách nào địch nổi, việc đầu tiên phải làm là nhận thua, có cúi đầu sát đất cũng được.
Cho nên dưới sát khí của Sở Hưu, Trịnh Thành Vĩnh đầu tiên im lặng sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, cuối cùng dùng bộ dạng vô cùng nghe lời nhìn Sở Hưu.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Biết nữ nhân bên cạnh ngươi là ai không?”
Trịnh Thành Vĩnh gật nhẹ đầu, có vẻ như hắn còn chưa kịp nhận ra mình vừa ngủ với nữ nhân của thái tử.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Trong thiên hạ này không mấy người cắm sừng cho thái tử được đâu. Giờ ngươi tính là một, có phải thấy rất có thành tựu không?”
Trịnh Thành Vĩnh lúc này mới nhận ra rốt cuộc mình vừa làm gì, gương mặt đầy sợ hãi.
Hắn ngủ với nữ nhân của thái tử, cảm giác này rất rất tốt, tốt đến mức khiến Trịnh Thành Vĩnh giờ không biết nên nói gì cho tốt.
Nếu có người cắm sừng hắn, vậy chỉ cần có cơ hội chắc chắn Trịnh Thành Vĩnh sẽ khiến đối phương sống không bằng chết. Chính vì vậy hắn cũng biết kết cục của mình ra sao.
Có điều lúc này Trịnh Thành Vĩnh lại đột nhiên nhận ra điều gì, hắn lao thẳng tới trước mặt Sở Hưu quỳ sập xuống, nức nở kêu khóc: “Hảo hán cứu ta! Ngươi bảo ta làm gì cũng được!”
Trịnh Thành Vĩnh mặc dù là rác rưởi nhưng không phải kẻ ngu.
Mặc dù hắn mất đi một đoạn ký ức, nhưng hắn lại biết tất cả cục diện bây giờ chắc chắn đều do tên ác ma trước mặt.
Đối phương chắc chắn không phải vì nhàm chán mà để mình tới ngủ với nữ nhân của thái tử một lượt. Giờ tất cả đều nằm trong tay đối phương, chỉ cần sống sót, hắn nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
Cha của hắn mới gia cố thế lực không bao lâu, Thiết Kiếm Môn đứng đầu trong năm môn tại Tây Nam, đại công tử Thiết Kiếm Môn là hắn, dẫu có kém
cỏi đến đâu hắn cũng có thể sống rất thoải mái. Hắn không muốn chết.
Sở Hưu duỗi ngón tay, vẫy vẫy nió: “Thứ nhất, ta không phải hảo hán. Thứ hai, sinh tử của ngươi không nằm trong tay ngươi mà nằm trong tay cha ngươi.
Ta có nói nhiều ngươi cũng chẳng hiểu, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một câu là đủ. Ta là người của nhị hoàng tử.
Sau khi trở lại Thiết Kiếm Môn, chỉ cần thuật lại tất cả mọi chuyện hôm nay từ đầu đến cuối cho cha ngươi, hắn sẽ tự hiểu.
Đi đi, thu dọn nơi này cho sạch vào. Sau khi nữ nhân này tỉnh lại, cô ta sẽ không nhớ gì cả.
Nhưng sau này cô ta có nhớ lại hay vĩnh viễn quên đi chuyện hôm nay, việc này quyết định bởi thái độ của cha ngươi. Đôi khi chọn phe, đừng chọn quá sớm.”
Sau khi nói xong, Sở Hưu quay người bỏ đi, chỉ để lại Trịnh Thành Vĩnh trợn mắt há hốc mồm, khóc không ra nước mắt.
Sau khi trở lại phòng khách riêng của mình, Lý công công cùng Phương Trấn Kỳ đều trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu, không biết nên nói gì mới tốt.
Mặc dù bọn họ không tham gia chuyện vừa rồi nhưng đã chứng kiến tất cả.
Không thể không nói, thủ đoạn của Sở Hưu thật sự quá mức bỉ ổi.
Nhưng lại không thể không nói, chiêu này xem ra khá hữu hiệu.
Người mình muốn mời chào lại cắm sừng mình, thái tử sẽ làm thế nào?
Chuyện như vậy nếu thái tử còn nhịn nổi, hắn có còn là nam nhân hay không?
Còn nếu thái tử không nhịn, vậy bao công sức thời gian mời chào Thiết Kiếm Môn đều thành công cốc.
Cho nên việc này thái tử cũng tiến thoái lưỡng nan. Chiêu này của Sở Hưu thật sự rất độc.
Ánh mắt Lý công công nhìn về phía Sở Hưu đã mang theo chút kiêng kỵ.
Còn nhớ lần đầu gặp Sở Hưu, lúc đó Sở Hưu dám cầm chứng cứ ra đổi lấy Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền từ chỗ Lữ Long Quang. Lúc đó Lữ Long Quang hỏi Lý công công, ấn tượng đối với Sở Hưu ra sao. Khi đó Lý công công đánh giá Sở Hưu là to gan quả quyết, tham lam tư lợi.
Có điều giờ Lý công công phải thêm một câu nữa về Sở Hưu, đó là không từ thủ đoạn!
Đối với Sở Hưu mà nói, trong mắt y chỉ có kết quả chứ không có quá trình. Chỉ cần hoàn thành mục tiêu của y, y dám làm bất cứ chuyện gì.
Đây là một người không hề có giới hạn cuối cùng, kẻ như vậy cũng là kinh khủng nhất.
Có điều may là giờ Sở Hưu đang đứng cùng phe với hắn. Đồng thời Lý công công cũng âm thầm cười lạnh, lần này thái tử mê muội, đã qua bao lâu như vậy rồi mà còn tới chọc vào Sở Hưu. Phải biết trước kia thái tử luôn cố ý ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ, cho dù có chút xung đột hắn cũng chẳng phái người tới gây sự.
Đương nhiên chuyện này thật ra không phải lỗi của Lữ Long Cơ, vì hắn cũng chẳng biết chuyện này.
Nếu như ban đầu ở Lạc gia, Lý Nguyên cùng Trần công công thật sự giết được Sở Hưu hay làm trọng thương Sở Hưu, bọn họ mới đem chuyện này báo lên cho Lữ Long Cơ, coi như công lao của bản thân.
Nhưng kết quả bọn họ lại thất bại, đã thế họ nói chuyện này ra làm gì? Chưa đủ mất mặt sao?
Lý công công vừa nghĩ vừa xua tan những tạp niệm linh tinh, hỏi Sở Hưu: “Sở đại nhân, giờ tới chỗ thái tử chọc thủng chuyện này à?”
Sở Hưu lắc đầu: “Sao lại phải báo cho thái tử? Đừng coi trọng Thiết Kiếm Môn quá, cùng lắm thì thái tử nóng giận bỏ qua việc mời chào Thiết Kiếm Môn là được. Năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, đất Tây Nam nhiều thế lực lớn nhỏ như vậy, đổi mục tiêu khác là được.
Thiết Kiếm Môn chỉ là khởi đầu mà thôi. Lý công công, Phương đại nhân, tiếp theo sẽ tới thời khắc thật sự ra tay. Lấy lực lượng của các vị ra xem chút nào.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Lý công công không hỏi nhiều nữa mà trực tiếp cùng Phương Trấn Kỳ gọi người dưới tay mình tới.
Thông qua chuyện này, Lý công công cùng Phương Trấn Kỳ đều thấy được thủ đoạn thâm độc của Sở Hưu. Lúc này cả hai đều không có dị nghị, giao mọi việc cho Sở Hưu xử lý là được.
Thủ hạ của Phương Trấn Kỳ là một doanh trong Long Kỵ Cấm Quân, nhân số khoảng ba trăm người. Đừng nhìn nhân số ít, mỗi người đều là tinh nhuệ, thực lực yếu nhất cũng là cảnh giới Tiên Thiên.
Hơn nữa quan trọng nhất không phải là cảnh giới mà là sức chiến đấu của những Long Kỵ Cấm Quân này.
Khi vào huấn luyện trong Long Kỵ Cấm Quân bọn họ đã thân kinh bách chiến, sau đó lại gia nhập dưới trướng Lữ Long Quang, những người này trải qua vô số nhiệm vụ, năng lực cá nhân cực mạnh.
Đánh giá đám Long Kỵ Cấm Quân một hồi, Sở Hưu đột nhiên cảm khái.
Ngày trước lão cha hờ của y là một thành viên của Long Kỵ Cấm Quân, nói chính xác hơn là một binh sĩ rất bình thường, thậm chí còn không phải ngũ trưởng.
Chương 509 Khá bẩn -2
Nhưng chỉ một binh sĩ bình thường đó sau khi thoát ly Long Kỵ Cấm Quân lại có thể tới một địa phương nhỏ xưng vương xưng bá, trở thành gia chủ một gia tộc, có thể thấy thực lực Long Kỵ Cấm Quân mạnh tới đâu.
Ngoại trừ Long Kỵ Cấm Quân ra, thủ hạ của Lý công công cũng là tinh nhuệ dưới trướng nhị hoàng tử.
So với Long Kỵ Cấm Quân, những người này chất lượng cao thấp bất đồng. Bọn họ đại đa số xuất thân tán tu, cuối cùng được nhị hoàng tử chiêu mộ dưới trướng, có một số thực lực thật sự không tệ, nhưng có vài người thực lực lại khá kém cỏi.
Có điều nhóm người dưới tay Lý công công còn có một ưu thế rất lớn, số lượng bọn họ lên tới hơn sáu trăm, gấp đôi Long Kỵ Cấm Quân. Hơn nữa người yếu nhất cũng có cảnh giới Tiên Thiên.
Gần ngàn người trước mắt chính là lực lượng mà Lữ Long Quang cấp cho Sở Hưu. Đương nhiên thực tế số lượng thủ hạ dưới trướng Lữ Long Quang còn nhiều hơn ở đây, cũng mạnh hơn nhiều.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Hai vị, phiền các vị dẫn quân tới khu vực Tây Nam. Nhớ kỹ là phải chú ý hành động, nếu bị thái tử phát giác ra tung tích, vậy đừng trách ta.”
Phương Trấn Kỳ cùng Lý công công đều gật nhẹ đầu.
Bọn họ không phải kẻ ngu, đương nhiên biết điểm này.
Trước mắt bọn họ ở trong tối, thái tử ở ngoài sáng, đương nhiên phải thận trọng một chút, không thể để bị thái tử phát hiện.
Sau khi Phương Trấn Kỳ và Lý công công đi khỏi, Sở Hưu nhanh hơn họ một bước, theo sau Trịnh Thành Vĩnh tới khu vực Tây Nam.
Đất Đông Tề giàu có phồn hoa nhưng càng về phía Tây Nam càng ít người ở, rừng núi hoang dã càng nhiều. Khi thật sự bước chân vào khu vực Tây Nam, hơn trăm dặm không thấy được một châu phủ, thậm chí Đông Tề không hề phái binh phòng thủ tại đây, chỉ để lại vạn người tượng trưng cho có.
Không phải người triều đình Đông Tề bỏ bê nhiệm vụ mà là họ biết có phái binh tới đây cũng vô dụng, kẻ địch chắc chắn sẽ không đánh tới từ hướng này.
Trong Thập Vạn Đại Sơn khắp nơi đều là đường núi đường rừng, một nhóm nhỏ độc hàng còn dễ, nhưng nhân số nhiều hơn chắc chắn sẽ chen chúc trong rừng rậm, không ra được.
Hơn nữa Đông Tề cũng chẳng sợ Tây Sở đánh tới.
Ba nước trong thiên hạ, Tây Sở là bên không có dã tâm nhất, cũng có thể nói Tây Sở là nơi thực lực yếu nhất.
Nơi đây đã bị chinh phục vô số lần, nhưng mỗi lần Tây Sở cho dù độc lập dựng nước nhưng chỉ có nước bị động phòng thủ, rất ít khi chủ động tấn công các quốc gia khác.
Không phải Tây Sở không muốn, mà là Tây Sở không làm được.
Thế lực võ lâm trên đất Tây Sở không yếu nhưng nhân số trong nước quá ít, hơn nữa đại đa số khu vực đều là núi hoang rừng rậm, đừng nói không phồn hoa bằng Đông Tề, còn kém cả Bắc Yên.
Đã hoang vắng còn cằn cỗi, khả năng tranh bá thiên hạ của Tây Sở bằng không. Cho nên các đời hoàng tộc Tây Sở chỉ có thể làm kẻ hai mặt, xem xem Bắc Yên với Đông Tề bên nào lợi hại hơn thì giúp bên đối diện, tranh thủ thời gian sống tạm tới cùng.
Đương nhiên khu vực Tây Nam này mặc dù gần Tây Sở nhưng phong cảnh lại hoàn toàn khác biệt.
Khu vực Tây Nam này tính cách con người mạnh mẽ, điểm này được thể hiện ngay ở các thế lực võ lâm bản xứ.
Năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, đây là những thế lực tương đối khá trong khu vực Tây Nam. Mỗi thế lực này bất kể mạnh yếu, bên nào cũng từng phá gia diệt môn nhà người khác, có thể thấy đất Tây Nam này khốc liệt tới mức nào.
Tây Nam Thiết Kiếm Môn nằm trong Thương Dương Phủ ở Tây Nam, cũng là một trong số những tông môn lớn nhất trên đất Tây Nam này.
Thương Dương Phủ là đại châu phủ hiếm có tại Tây Nam, Thiết Kiếm Môn có thể khai tông lập phái trong Thương Dương Phủ này đã đủ chứng minh thực lực của Thiết Kiếm Môn.
Phải biết trên đất Tây Nam hoang vu này khá khó xuất hiện tông sư võ đạo. Thiết Kiếm Môn có một vị cao thủ bước nửa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất như vậy đã rất hiếm có.
Huống hồ cho dù có người trở thành tông sư võ đạo, đất Tây Nam này cũng chẳng giữ nổi họ. Những tông sư võ đạo này hoặc lựa chọn tới khu vực Trung Nguyên xông xáo, hoặc sẽ dời tông môn về Trung Nguyên, không ai muốn ở lại đất Tây Nam hoang vu hẻo lánh này.
Trịnh Thiên Đồ giờ cũng đã có ý nghĩ này. Lúc này hành động đang tuổi tráng niên, ngày sau cũng có khả năng nhất định bước vào cảnh giới tông sư võ đạo. Cho nên Trịnh Thiên Đồ đáp ứng lời mời chào của thái tử cũng là để chuẩn bị cho sau này.
Trương lai nếu hắn thật sự bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, vậy hắn sẽ dời Thiết Kiếm Môn vào Trung Nguyên.
Nhưng hắn không có căn cơ gì trên đất Trung Nguyên, cũng không quen với cuộc sống nơi này, nếu có thái tử Lữ Long Cơ trợ giúp vậy sẽ đơn giản hơn nhiều.
Đất Tây Nam dẫu sao cũng quá nhỏ, chỉ có Trung Nguyên mới là mục tiêu tung hoành của hắn.
Lúc này trong Thiết Kiếm Môn, Trịnh Thiên Đồ đang lau một thanh kiếm sắt lưỡi rộng trông rất bình thường.
Trịnh Thiên Đồ năm nay sáu mươi tuổi, với cảnh giới của hắn đây mới là tầm tuổi tráng niên. Năm xưa hắn dựa vào thanh kiếm sắt này mới đặt được căn cơ cho Thiết Kiếm Môn hiện tại. Thanh kiếm sắt rất bình thường này được hắn không ngừng gia nhập những vật liệu tốt nhất, mời đại sự luyện khí chế tạo lại lần nữa, cuối cùng từ một phàm binh biến thành bảo binh.
Chẳng qua giờ điều duy nhất Trịnh Thiên Đồ lo lắng là đứa con trai kia của hắn.
Thiên phú của Trịnh Thành Vĩnh chẳng khá khẩm gì, hơn nữa khi Trịnh Thành Vĩnh còn nhỏ, Trịnh Thiên Đồ chỉ một lòng tập trung vào cơ nghiệp của Thiết Kiếm Môn, bỏ bê không dạy bảo hắn. Cuối cùng khiến cho Trịnh Thành Vĩnh nhiễm không ít thói hư tật xấu.
Với bộ dạng hiện giờ của hắn, tương lai làm sao Trịnh Thiên Đồ yên tâm giao Thiết Kiếm Môn cho hắn? Cho nên lần này phái Trịnh Thành Vĩnh tới Đại Lương Thành không chỉ để xem thử thành ý của thái tử mà còn muốn Trịnh Thành Vĩnh kết thân với thái tử, tương lai cũng có chỗ dựa tốt.
Đúng lúc này, bên ngoài có người bẩm báo nói Trịnh Thành Vĩnh đã trở về. Trịnh Thiên Đồ lập tức phái người dẫn Trịnh Thành Vĩnh vào, gương mặt mỉm cười nói: “Phong cảnh Đại Lương Thành ra sao? Thái tử điện hạ đối xử với con thế nào?”
Trịnh Thành Vĩnh vẻ mặt cầu xin, thất hồn lạc phách nói: “Cha, con gây ra đại họa rồi!”
Sắc mặt Trịnh Thiên Đồ lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? Con đã làm gì?”
Sau khi Trịnh Thành Vĩnh thuật lại mọi chuyện cho Trịnh Thiên Đồ, gương mặt Trịnh Thiên Đồ đã đen kịt như mực. Hắn trực tiếp tát thẳng lên mặt Trịnh Thành Vĩnh một cái, nổi giận mắng: “Đồ rác rưởi, chỉ giỏi làm hỏng việc!”
Từ nhỏ đến lớn Trịnh Thiên Đồ luôn rất cưng chiều Trịnh Thành Vĩnh, cực ít khi đánh hắn. Có điều lần này Trịnh Thiên Đồ thật sự không nhịn nổi.
Tên ngu ngốc này rõ ràng bị người ta tính kế, bị kéo vào tranh đấu giữa thái tử cùng nhị hoàng tử.
Hơn nữa, con ruồi không lọt được vào quả trứng không có khe hở, giờ Trịnh Thành Vĩnh đã rơi vào tình cảnh như vậy hoàn toàn là do hắn gieo gió gặt bão.
Trịnh Thiên Đồ bảo hắn tới Đại Lương Thành là để xem thành ý của thái tử, thuận tiên xây dựng quan hệ với thái tử. Thế nhưng hắn lại hay rồi, không ngờ cả ngày sống phóng túng ngủ với kỹ nữ trong Đại Lương Thành!
Chương 510 Độc kế
Trịnh Thành Vĩnh bị đánh không dám phản bác, chỉ đành che mặt, dáng vẻ đáng thương nói: “Cha, vậy giờ chúng ta nên làm gì? Chuyện này giờ còn chưa lộ ra, vạn nhất bị thái tử biết được, chúng ta sẽ xong đời!”
Trịnh Thiên Đồ suy tư một hồi, hắn trầm giọng nói: “Người bẫy ngươi nói hắn là người của nhị hoàng tử?”
Trịnh Thành Vĩnh gật đầu liên tục!
Trịnh Thiên Đồ hừ lạnh nói: “Giờ chúng ta cũng không biết tên kia rốt cuộc là người của nhị hoàng tử hay là thuộc hạ của ai khác muốn chia rẽ quan hệ giữa nhị hoàng tử và thái tử.
Có điều giờ mọi chuyện còn cứu vãn được. Thế nhân đều nói thái tử điện hạ bao dung quảng đại. Chúng ta cứ nói thật mọi chuyện ra, thái tử điện hạ chắc sẽ không trách tội chúng ta vì chuyện này đâu. Ngài ấy sẽ biết con cũng là người bị hại thôi!”
Trịnh Thành Vĩnh thận trọng nói: “Nhưng thưa cha, vạn nhất thái tử điện hạ không rộng lượng trong chuyện này thì sao?”
Trịnh Thành Vĩnh mặc dù là tên rác rưởi kém cỏi nhưng cũng biết đạo lý suy bụng ta ra bụng người.
Dù sao nếu đổi lại là hắn, ai dám cắm sừng hắn, chắc chắn hắn sẽ hận không thể băm vằm đối phương ra thành muôn mảnh, còn quan tâm rộng lượng với không rộng lượng gì nữa?
Trịnh Thiên Đồ cười lạnh nói: “Người làm đại sự đương nhiên sẽ nhịn được chuyện mà người thường không nhịn được chứ. Con nghĩ thái tử điện hạ là con chắc?
Huống hồ nói theo cách khác, nếu thái tử thật sự trách tội Thiết Kiếm Môn ta vì việc này, vậy chứng minh ta đã nhìn sai người. Thái tử chỉ là kẻ lòng dạ hẹp hòi, vì nữ nhân mà không để ý tới đại cục.
Người như vậy không đáng để Thiết Kiếm Môn ta thần phục. Đến lúc đó cùng lắm thì tới gia nhập dưới trướng vị nhị hoàng tử kia là được.”
Có điều đúng lúc này bên ngoài lại vang lên một giọng nói.
“Chậc chậc, Trịnh môn chủ không hổ danh là người lão luyện trên giang hồ, gặp chuyện như vậy vẫn suy nghĩ hết sức thấu đáo, vô cùng khôn khéo, tính toán cả hai bên mà không bên nào thiệt.
Chỉ đáng tiếc là Trịnh môn chủ ngươi quá mức khôn khéo, thật sự không biết trong việc chọn phe không nên đứng hai chân hai thuyền.”
Sở Hưu đẩy cửa bước vào, quang minh chính đại xuất hiện trong phòng.
Trịnh Thành Vĩnh vừa thấy Sở Hưu gương mặt lập tức lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng hét lớn: “Là hắn! Chính là hắn!”
Trịnh Thiên Đồ sắc mặt hơi đổi, cương khí quanh người bộc phát, đột nhiên
cầm thanh kiếm sắt bên cạnh lên.
Nhưng đúng lúc này Sở Hưu lại bỗng dưng bước lên phía trước một bước. Một bước này vừa vặn giẫm vào nơi khí cơ của Trịnh Thiên Đồ chuẩn bị bộc phát. Nếu không có bước đó của Sở Hưu, kiếm của Trịnh Thiên Đồ đã rời vỏ chém thẳng theo hướng này.
Lông mày Trịnh Thiên Đồ đột nhiên nhíu lại, trường kiếm trong tay hắn chỉ vừa vặn có động tác đã cảm thấy một luồng khí cơ kỳ dị bao phủ quanh người hắn. Dường như bất luận hắn xuất thủ thế nào đều rơi vào vòng khống chế của đối phương!
Trong gian phòng nhỏ hẹp này uy năng của Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu cơ hồ thi triển tới cực hạn, ngay cả cao thủ đã đạt tới cảnh giới nửa bước tông sư như Trịnh Thiên Đồ cũng bị Sở Hưu cưỡng ép bức bách tới mức không dám tự tiện xuất thủ.
Trịnh Thiên Đồ thở dài một hơi, lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Người này còn trẻ như vậy đã có thực lực mạnh mẽ nhường này, một thân một mình xâm nhập Thiết Kiếm Môn mà đệ tử môn phái mình không hề có dị động gì. Trịnh Thiên Đồ tin tưởng người này chắc chắn không phải hạng vô danh.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta tên Sở Hưu, Trịnh môn chủ chắc cũng từng nghe tới tên ta. Có điều chuyện này đã không quan trọng, giờ ta tới đây chỉ là để đại biểu cho nhị hoàng tử.”
Nghe thấy hai chữ Sở Hưu, ánh mắt Trịnh Thiên Đồ lóe lên vẻ nghiêm nghị.
Khác với những lão nhân giang hồ khác không quan tâm tới thế hệ trẻ tuổi, Trịnh Thiên Đồ cho rằng mình vẫn còn đang tuổi tráng niên. Cho dù hắn thân ở đất man hoang này nhưng vẫn rất quan tâm tới tin tức về những người trẻ tuổi trên giang hồ.
Mấy năm nay Sở Hưu rõ ràng là người thăng tiến nhanh nhất trong thế hệ trẻ tuổi trên giang hồ , đừng nhìn y giờ chỉ có cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất chết trên tay y chẳng phải chỉ một hai.
Tối thiểu chỉ với trạng thái thần dị vừa rồi của Sở Hưu, không ngờ còn ép bản thân không dám ra tay. Trịnh Thiên Đồ đã coi Sở Hưu là đối thủ cùng cảnh giới.
Thở dài một hơi, Trịnh Thiên Đồ lạnh lùng nói: “Nhị hoàng tử rốt cuộc muốn làm gì? Thiết Kiếm Môn ta còn chưa chính thức gia nhập dưới trướng thái tử đâu. Các ngươi dùng những âm mưu quỷ kế đó hãm hại ta chẳng phải là đẩy ta nghiêng hẳn về phía thái tử à?”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Trịnh môn chủ, ta đã xuất hiện ở đây rồi, ngươi nói những lời lá mặt lá trái đó còn ý nghĩa gì nữa?
Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta đã biết lựa chọn của Thiết Kiếm Môn các ngươi. Ngay lúc vừa rồi ngươi còn định chân đứng hai thuyền cơ mà, giờ nói những lời như vậy ngươi nghĩ ta sẽ tin ư?
Giờ đứa con trai bảo bối của ngươi đã động vào nữ nhân của thái tử. Cho dù thái tử thật sự rộng lượng tha thứ cho các ngươi, nhưng sau này mỗi lần hắn thấy Thiết Kiếm Môn của ngươi, đặc biệt là con trai của ngươi, chẳng lẽ trong lòng không thấy khó chịu à?
Ta tin ngoại trừ một số kẻ có ham mê đặc thù thích bị người khác cắm sừng, ngoài ra không nam nhân nào chịu đựng được.
Huống hồ cho dù thái tử thật sự nhịn được cũng vô dụng. Giờ chuyện này chỉ số ít người biết, nếu Thiết Kiếm Môn các ngươi gia nhập dưới trướng vào thái tử ta sẽ lập tức lan truyền tin này ra ngoài. Đến lúc đó hậu quả ra sao chắc ngươi cũng biết.”
Trịnh Thiên Đồ nhìn Sở Hưu, ánh mắt lóe lên sát cơ nồng đậm, gằn từ trong hàng răm ra một câu: “Tâm tư của ngươi thật ác độc!”
Nếu tin này lan truyền, vậy rõ ràng là Sở Hưu đang ép thái tử giết chết bọn họ!
Bị người ta cắm sừng không phải chuyện vinh quang gì. Cho dù thái tử suy nghĩ vì đại cục tạm thời nhịn được, nhưng nếu chuyện này bị gióng trống khua chiêng lan truyền ra ngoài, vì thanh danh của bản thân thái tử cũng phải giết bọn họ.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Trịnh môn chủ, thứ cho ta nói thẳng. Ngươi lựa chọn thần phục thái tử chẳng qua là muốn tìm đường ra cho Thiết Kiếm Môn, tìm kiếm tiền đồ cho bản thân mà thôi.
Nếu ngươi chỉ cần có vậy thì thái tử hay nhị hoàng tử thật ra đều chẳng khác biệt bao nhiêu. Thái tử chẳng qua chiếm cứ danh phận đại nghĩa mà thôi.
Nhưng Tịnh môn chủ suy nghĩ kỹ mà xem, cho dù thái tử chiếm cứ danh phận đại nghĩa, danh hiệu thái tử; thế nhưng nhị hoàng tử vẫn có thể tranh đoạt cân tài cân sức với thái tử. Từ điểm này thôi là đủ thấy chênh lệch giữa hai người rồi. Đầu quân cho hạng người như vậy có tiền đồ thật không?
Giờ quyền chọn lựa đang trong tay Trịnh môn chủ, gia nhập dưới trướng vào thái tử hay chuyển sang thần phục nhị hoàng tử. Hai lựa chọn này mời Trịnh môn chủ tự quyết định.”
Trịnh Thiên Đồ híp mắt nói: “Thật ra ta còn lựa chọn thứ ba.”
“Lựa chọn gì?”
“Giết ngươi!” Trịnh Thiên Đồ nắm chặt thanh thiết kiếm trong tay, thân thể toát ra một luồng sát khí.
Còn Sở Hưu lại chỉ mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Trên giang hồ này không ít kẻ muốn giết ta. Đáng tiếc đại đa số bọn họ chẳng những không giết được ngược lại còn mất mạng. Giờ Trinh môn chủ cũng muốn thử chút à?”
Biểu cảm lúc này của Sở Hưu có phần thâm trầm, ngay cả Lý công công vốn có khí chất âm nhu cũng thầm phát lạnh.
Luận giết người, thân là thái giám thân cận của Lữ Long Quang, số người Lý công công giết chưa chắc đã ít hơn Sở Hưu.
Nhưng nếu xét về gián tiếp giết người; vậy số người chết dưới tay Sở Hưu nhiều tới mức Lý công công có thúc ngựa cũng chẳng sánh nổi.
Ba ngày sau, trong Thủy Ngọc Các một trong những thanh lâu lớn nhất Đại Lương Thành, Sở Hưu cùng Phương Trấn Kỳ và Lý công công ngồi trong một gian phòng riêng uống rượu, có điều không gọi cô nương nào đến.
Phương Trấn Kỳ còn đỡ, Lý công công ngồi đây lại thấy toàn thân mất tự nhiên.
Hắn là một thái giám, sao lại phải tới nơi này? Nếu không phải điện hạ đích thân căn dặn hắn phải nghe lời Sở Hưu, Lý công công chắc chắn đã cho rằng Sở Hưu đang nhục mạ hắn.
Giờ Lý công công chỉ thấy vô cùng khó chịu. Ngay lúc hắn định hỏi Sở Hưu rốt cuộc tới đây làm gì, Sở Hưu lại gõ bàn một cái, ra dấu im lặng.
Hai mắt khép hờ, một luồng tinh thần lực cường đại lan ra tỏa, như sợi tơ buông ra bốn phía. Khoảnh khắc này cả Phương Trấn Kỳ và Lý công công đều thầm giật mình.
Tinh thần lực thật kinh người!
Phương Trấn Kỳ cùng Long Kỵ Cấm Quân đều là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng cho dù bọn họ cũng cảm thấy tinh thần lực của Sở Hưu thật cường đại, quả thật mạnh mẽ tới mức khiến người ta run rẩy. Có lẽ cho dù người của Hạ Hầu thị tới, trong cùng cấp bậc tinh thần lực bọn họ cũng chẳng sánh nổi Sở Hưu.
Thật ra trước đó mặc dù tinh thần lực của Sở Hưu khá mạnh nhưng còn chưa tới trình độ này.
Nhưng sau khi giết Trương Sở Phàm, nhận được truyền thừa chính thống của Ma Tâm Đường là Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp cùng Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức, tinh thần lực của Sở Hưu có thể nói là trực tiếp tăng vọt lên một cảnh giới.
Võ công của Ma Tâm Đường có thể xưng là vừa quỷ dị vừa thần dị. Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp là pháp môn chuyên tu tinh thần lực. Còn Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức lại là công pháp đem tinh thần lực cùng võ thuật, thậm chí cả võ công trong nhánh Phạt Đạo dung hợp cùng nhau, thần dị phi thường.
Giờ nếu Sở Hưu giao thủ với Hạ Hầu Vô Giang, chỉ cần y vận dụng tinh thần lực là có thể áp đảo triệt để Hạ Hầu Vô Giang.
Mà lúc này tinh thần lực của Sở Hưu cũng xảy ra biến hóa kỳ dị, tinh thần lực của y không ngờ lại như sợi tơ, phô thiên cái địa kéo tới các nơi khác trong
Thúy Ngọc Các, như con nhện giăng tơ, vừa nhẹ nhàng vừa cứng cỏi. Ngoại trừ tông sư võ đạo hay cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất chuyên tu bí pháp tinh thần, không ai phát hiện ra biến hóa này. Mà lúc này trong Thúy Ngọc Các đương nhiên không có người như vậy.
Chiêu thức này chính là Khiên Ti Hồn Võng trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức. Căn cứ theo giới thiệu của công pháp truyền thừa, sau khi tu luyện tới đại thành, nếu toàn lực thi triển, phương viên vài trăm trượng đều bị hồn võng này bao phủ, mỗi sợi tơ có thể quấn quanh tinh thần nguyên thần một võ giả, rút hồn đoạt phách, chỉ chớp mắt đã có thể lấy đi tính mạng kẻ khác.
Đương nhiên giờ Sở Hưu còn cách trình độ đó cả vạn dặm. Trước mắt công pháp này y chỉ dùng để nghe lén.
Toàn bộ âm thanh trong Thúy Ngọc Các đều thông qua Khiên Ti Hồn Võng truyền về phía Sở Hưu, hiện lên trong đầu y. Còn Sở Hưu lại phân ra hai luồng tinh thần lực, truyền tới Phương Trấn Kỳ và Lý công công.
Che bỏ những âm thanh linh tinh, bên tai Sở Hưu và hai người xuất hiện hai giọng nói quen thuộc, một là Trần công công, hai là Lý Nguyên.
Trần công công cùng Lý Nguyên cũng trong một gian phòng riêng của Thúy Ngọc Các, hơn nữa cách gian phòng của đám người Sở Hưu không xa.
Trong gian phòng ngoại trừ Trần công công còn một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, thực lực còn chưa tới Tiên Thiên, cử chỉ lỗ mãng, bộ dáng cà phất cà phơ.
Ánh mắt Lý Nguyên nhìn về phía người trẻ tuổi kia mang rõ vẻ khinh miệt, có điều hắn vẫn khách khí nói: “Trịnh công tử chơi đùa ở Đại Lương Thành vui vẻ chứ? Ngày mai công tử phải về Tây Nam rồi, đến lúc đó mong trịnh công tử thuật lại mọi chuyện ở đại lương thành đồng thời chuyển lời giúp cho Trịnh môn chủ, thái tử điện hạ rất có thành ý.”
Trịnh công tử kia cười ha hả nói: “Dễ thôi dễ thôi, thái tử điện hạ đã thể hiện như vậy rồi, sau khi về ta chắc chắn sẽ nói với cha ta, để Thiết Kiếm Môn thật sự đi theo thái tử điện hạ, sau này được ăn ngon uống say.”
Lúc này gương mặt Trịnh công tử kia lại lộ vẻ hèn mọn: “Đằng nào cũng tới mai ta mới về, hôm nay dẫu sao cũng phải chơi cho thống khoái mới được, chi tiêu trong Thúy Ngọc Các này...”
Ánh mắt Lý Nguyên càng thêm chán ghét nhưng hắn vẫn cười nói: “Trịnh công tử cứ vui vẻ thỏa thích là được. Ta đã nói với lão bản nơi này, tất cả tiêu phí của Trịnh công tử đều ghi cho ta.”
Trịnh công tử kia cười to đáp: “Lý đại nhân thật sảng khoái! Vậy ta sẽ không khách khí!”
Nói xong Trịnh công tử trực tiếp đẩy cửa hô lớn: “Tú bà đâu rồi? Mau gọi cô nương tới đây cho ta, ta muốn sáu. Không! Mười cô! Phải thon thả ngực to vào!”
Thúy Ngọc Các là thanh lâu cao cấp nhất Đại Lương Thành, không phải kỹ viện bình thường, người tới đây đều là quan lại quyền quý, có thân phận. Quả thật không mấy ai thô tục như Trịnh công tử này.
Ngược lại có người phẫn nộ định nói gì đó nhưng lại thấy Trịnh công tử đi ra từ gian phòng kia, lại được báo gian phòng đó thuộc về ai, đám người không ai dám nói gì nữa.
Mặc dù Lý Nguyên không phải người có quyền có chức gì tại Đông Tề, nhưng hắn là tâm phúc của thái tử điện hạ. Đắc tội với Lý Nguyên cũng là đắc tội với thái tử, cho nên trong khu vực Đại Lương Thành này không mấy ai dám động tới Lý Nguyên.
Sau khi Trịnh công tử ra ngoài, Lý Nguyên đóng cửa lại, cười lạnh khinh thường: “Môn chủ Thiết Kiếm Môn - Trịnh Thiên Đồ cũng coi như người tài, dùng một thanh kiếm sắt vụn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, sáng tạo nên Thiết Kiếm Môn, trở thành thế lực đứng đầu trong năm môn ở Tây Nam. Ai mà ngờ con trai hắn lại kém cỏi như vậy, tửu sắc tài vận, đúng là chưa từng trải việc đời, quá sức mất mặt.”
Lần này thái tử định mời chào người của năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại. Thực tế thái tử đã sớm có hành động.
Năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, thứ hạng của bọn họ càng ở trước càng có quyền thế. Năm môn thực lực mạnh nhất, hai mươi ba trại lại chỉ là đám giặc cướp thổ phỉ, thực lực yếu nhất.
Trong đó Thiết Kiếm Môn lại đứng đầu năm môn, môn chủ Trịnh Thiên Đồ là cao thủ cảnh giới nửa bước tông sư. Ở khu vực rừng núi hoang vu nơi Tây Nam, hắn dùng một thanh kiếm sắt rách nát dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trở thành người đứng đầu năm môn. Đây cũng là người tài ba, được thái tử đặc biệt để mắt tới, giờ đã gần như xác định sẽ gia nhập dưới trướng thái tử.
Chính vì vậy hắn mới phái con trai mình Trịnh Thành Vinh tới, để hắn mở mang kiến thức ở Đại Lương Thành, xem xem rốt cuộc thành ý của thái tử ra sao.
Mấy ngày nay Lý Nguyên cùng Trần công công đều dẫn Trịnh Thành Vinh phóng túng xung quanh, có ý lung lạc triệt để đối phương, để Thiết Kiếm Môn toàn tâm toàn ý gia nhập dưới trướng thái tử điện hạ.
Chương 507 Di hồn
Chỉ có điều Trịnh công tử này rõ là loại chưa từng trải việc đời, tửu sắc tài vận không gì không mê mẩn, chẳng khác gì ác quỷ háo sắc. Hành động mấy ngày nay của hắn càng khiến Lý Nguyên cảm thấy mất mặt tới cực hạn. Nếu không phải thái tử điện hạ đích thân phân phó, hắn cũng chẳng muốn đi dạo lung tùng cùng một kẻ rác rưởi như vậy.
Trần công công chậm rãi nói: “Bình tĩnh chút đi, thái tử chỉ cần phụ thân hắn Trịnh Thiên Đồ mà thôi. Tên Trịnh Thành Vinh này càng kém cỏi càng tốt, chỉ cần lung lạc được hắn, Thiết Kiếm Môn chắc chắn sẽ đứng về phía thái tử điện hạ.
Năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, chỉ cần phân nửa trong số những thế lực này đứng về phía chúng ta là thái tử điện hạ đã thành công rồi. Thiết Kiếm Môn đứng đầu trong năm môn, là đối tượng chúng ta nhất định phải mời chào.”
Lý Nguyên hừ khẽ một tiếng: “Ta biết, vậy để hắn tiêu sái ở đây một hôm. Hạng quê mùa như hắn ở đất Tây Nam xa xôi kia làm sao hưởng thụ được cảnh phồn hoa thịnh vượng như ở Đại Lương Thành được.”
Lúc này Lý Nguyên đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn lấy một chiếc hộp gấm giao cho Trần công công nói: “Trần công công, đây là Nam Hải Hắc Chân Châu mà điện hạ bảo ta thu thập, nói là muốn giao cho Khanh Khanh cô nương. Ta vào khuê phòng của Khanh Khanh cô nương thì không ổn cho lắm, cho nên nhờ Trần công công đi giúp một chuyến, đưa cho người ta thứ này.”
Nghe Lý Nguyên nói vậy, Trần công công lập tức cau mày.
Khanh Khanh cô nương kia là hoa khôi đầu bảng của Thúy Ngọc Các, Hàn Khanh Khanh. Cô gái này thời gian trước được thái tử điện hạ để ý tới, từ đó trở đi trở được thái tử điện hạ độc chiếm, không còn tiếp khách nhưng vẫn ở trong Thúy Ngọc Các này.
Không phải Lữ Long Cơ hẹp hòi mà do hắn dù sao cũng là thái tử, cho dù thu một bình dân làm phi cũng dễ nói, nhưng cưới một nữ tử phong trần, nói thì dễ mà nghe thì khó. Cho nên chỉ có thể lén lén lút lút tiếp tục như vậy.
Trần công công cau mày nói: “Đối thủ của thái tử điện hạ ko vô cùng đông đảo, lúc này nên chú tâm phát triển lực lượng của mình, suốt ngày mê luyến một nữ tử phong trần làm gì? Chưa nói tới việc ảnh hưởng tới tinh lực còn dễ khiến người ta nắm được nhược điểm. Lý Nguyên, chuyện này ngươi phải tìm cơ hội khuyên bảo thái tử điện hạ vài câu.”
Lý Nguyên chỉ cười cười, không nói nhiều.
Hắn không phải mới gia nhập dưới trướng thái tử ngày một ngày hai, đương nhiên biết thứ gì nên nói, thứ gì không nên nói.
Việc tư nhân liên quan tới thái tử điện hạ tìm nữ nhân, người khác có nói hắn sẽ không xen vào, nhưng dù sao Lý Nguyên chắc chắn sẽ không nói.
Trần công công cũng là kẻ cáo già, nhìn thoáng qua biểu cảm của Lý Nguyên là biết hắn có ý gì. Có điều Trần công công cũng chẳng nhiều lời, chỉ hừ khẽ một tiếng rồi cầm hộp gấm quay người rời đi, Lý Nguyên tiếp đó cũng đi khỏi.
Lúc này trong gian phòng của đám người Sở Hưu, Sở Hưu thu hồi lại Khiên Ti Hồn Võng. Lý công công sắc mặt âm trầm nói: “Không ngờ thái tử đã làm đến bước này rồi. Sở đại nhân, giờ chúng ta phải làm thế nào cho phải?”
Sở Hưu không nói gì, chỉ ra dấu im lặng với Lý công công.
Lúc này Lý Nguyên cùng Trần công công đều đã đi khỏi, Trịnh Thành Vĩnh thì ở lại chơi gái, bọn họ cũng chẳng có tâm tư ngồi xem.
Cho nên Sở Hưu nghênh ngang xuất hiện trong Thúy Ngọc Các.
Y kéo tấm màn che cửa gian phòng của Trịnh Thành Vĩnh, bên trong là một loạt đóa hoa thân thể ập thẳng vào mắt, chỗ lồi chỗ lõm, khiến người ta choáng váng đầu óc.
Trịnh Thành Vĩnh lấy một chọi mười, quả thật biết chơi, có điều trong lòng Sở Hưu lại không chút dao động.
Trước khi chuyển sinh Sở Hưu dẫu sao cũng là người từng trải việc đời, có phim gì chưa từng xem, có cách chơi nào chưa từng thử? Trịnh Thành Vĩnh chẳng qua chỉ là vặt vãnh mà thôi.
Đột nhiên bị người ta ngắt đứt như vậy khiến Trịnh Thành Vĩnh giật mình. Có điều không đợi hắn nổi giận quát mắng đã thấy hai mắt Sở Hưu như biến thành đầm sâu không đáy, triệt để kéo hắn vào trong, đám nữ nhân xung quanh cũng chìm vào giấc ngủ say.
Dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp đối phó với một võ giả chưa tới cả Tiên Thiên chỉ là chuyện vặt, Trịnh Thành Vĩnh lúc này đã như con rối trong tay Sở Hưu, không còn năng lực tự chủ.
Mặc xong quần áo, Trịnh Thành Vĩnh đờ đẫn đi theo sau lưng Sở Hưu, đi thẳng lên tầng cao nhất của Thúy Ngọc Các. Mà tầng cao nhất ở nơi này đã không mở ra với người ngoài, vì đó là nơi ở của hoa khôi đầu bảng Hàn Khanh Khanh.
Thái tử đối xử với Hàn Khanh Khanh này không tệ, còn cố ý phái hai võ giả Tiên Thiên trấn thủ tại đây. Chỉ tiếc họ phải đối mặt với Sở Hưu, hai võ giả này thậm chí còn không kịp hô lên một tiếng đã hoàn toàn bị Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp khống chế, tẩy sạch đoạn ký ức này, bọn họ cũng sẽ không nhớ có người lên tầng cao nhất.
Lúc này trong gian phòng trên tầng, một cô gái tướng mạo xinh đẹp đang vuốt ve hộp gấm Hắc Trân Châu, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Cô gái này chính là Hàn Khanh Khanh. Mặc dù cô nàng là hoa khôi đầu bảng của Thúy Ngọc Các nhưng kỹ nữ dẫu sao cũng chỉ là kỹ nữ, Hàn Khanh Khanh thật sự không ngờ lại có ngày được thái tử để ý tới.
Thậm chí lúc này Hàn Khanh Khanh còn đang ảo tưởng trong lòng không biết
mình có thể trở thành thái tử phi hay không?
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Hàn Khanh Khanh vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cặp mắt tối đen như mực, hoàn toàn mất đi ý thức.
Sở Hưu vỗ vỗ bả vai Trịnh Thành Vĩnh, tên Trịnh Thành Vĩnh kia lập tức nhào về phía Hàn Khanh Khanh. Bản thân Sở Hưu lại quay người ra ngoài, khép cửa phòng lại, bên trong vang lên từng tiếng thở hổn hển không ngừng.
Chỉ vài phút sau tiếng hổn hển trong phòng đã ngừng. Sở Hưu đẩy cửa phòng bước vào, chỉ thấy Trịnh Thành Vĩnh còn ôm Hàn Khanh Khanh đã hôn mê, sắc mặt ngây ngốc. Hắn còn tưởng mình vừa mơ một giấc mộng xuân.
Một kẻ quê mùa tới từ vùng Tây Nam hoang vu như Trịnh Thành Vĩnh đâu từng thấy nơi nào phồn hoa mỹ lệ như Đại Lương Thành? Vừa tới nơi này hắn đã vui tới quên cả trời đất.
Mà khi Lý Nguyên dẫn hắn tới Thúy Ngọc Các, hắn cũng từng gặp mặt Hàn Khanh Khanh một lần. Khi đó Trịnh Thành Vĩnh đã muốn ngủ với nữ nhân này nhưng Lý Nguyên lại cảnh cáo hắn rất nghiêm khắc. Đây là nữ nhân của thái tử điện hạ, ai đụng vào, người đấy chết.
Thân là hoa khôi đầu bảng ở Thúy Ngọc Các, dung mạo Hàn Khanh Khanh đương nhiên thuộc hạng đầu tại nơi này. Từ đó về sau Trịnh Thành Vĩnh ngày nhớ đêm mong không thôi.
Có điều cho dù Trịnh Thành Vĩnh rất kém cỏi nhưng hắn cũng không phải hạng ngu ngốc, biết nữ nhân nào động vào được, nữ nhân nào thì không.
Nào ngờ giờ mình tỉnh lại, đám nữ nhân kia đã không thấy đâu, người đang ôm lại là Hàn Khanh Khanh. Chẳng lẽ mình đang mơ xuân à?
Đúng lúc này, thấy Sở Hưu đẩy cửa bước vào, Trịnh Thành Vĩnh đột nhiên nghĩ ra điều gì. Hắn vừa định hét lớn, Sở Hưu đã trực tiếp bộc lộ khí thế Ngũ Khí Triều Nguyên ra, lực lượng huyết sát khí cường đại lượn lờ quanh người, sát cơ đó khiến Trịnh Thành Vĩnh toàn thân phát lạnh.
Nhìn Trịnh Thành Vĩnh, Sở Hưu thản nhiên nói: “Chuyện đầu tiên, ngậm miệng lại.
Chuyện thứ hai, mặc quần áo vào. Ta không thích nói chuyện với nam nhân trần truồng.
Không làm được hai chuyện này, ta sẽ giết ngươi.”
Chương 508 Khá bẩn -1
Trịnh Thành Vĩnh quả thật là rác rưởi, hơn nữa còn tham hoa háo sắc, việc gì cũng chẳng làm nổi, ăn gì cũng không đủ, một tên rác rưởi tới cùng cực.
Nhưng Trịnh Thành Vĩnh dẫu sao cũng tới từ mảnh đất hoang vu nơi Tây Nam. Hắn có một ưu thế so với phần lớn võ giả khác, đó là thức thời.
Trong khu đất hoang tại Tây Nam, rất ít châu phủ hay thành thị lớn, khắp nơi là rừng núi hoang vu, thổ phỉ sơn tặc của hai mươi ba trại cướp của giết người, máu tươi thấm đầy đất.
Phụ thân Trịnh Thành Vĩnh, Trịnh Thiên Đồ quật khởi trong hoàn cảnh này, cho nên mặc dù tu vi Trịnh Thành Vĩnh không được nhưng hắn lại rất biết điều. Khi đối mặt với lực lượng cường đại tới mức mình không cách nào địch nổi, việc đầu tiên phải làm là nhận thua, có cúi đầu sát đất cũng được.
Cho nên dưới sát khí của Sở Hưu, Trịnh Thành Vĩnh đầu tiên im lặng sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, cuối cùng dùng bộ dạng vô cùng nghe lời nhìn Sở Hưu.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Biết nữ nhân bên cạnh ngươi là ai không?”
Trịnh Thành Vĩnh gật nhẹ đầu, có vẻ như hắn còn chưa kịp nhận ra mình vừa ngủ với nữ nhân của thái tử.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Trong thiên hạ này không mấy người cắm sừng cho thái tử được đâu. Giờ ngươi tính là một, có phải thấy rất có thành tựu không?”
Trịnh Thành Vĩnh lúc này mới nhận ra rốt cuộc mình vừa làm gì, gương mặt đầy sợ hãi.
Hắn ngủ với nữ nhân của thái tử, cảm giác này rất rất tốt, tốt đến mức khiến Trịnh Thành Vĩnh giờ không biết nên nói gì cho tốt.
Nếu có người cắm sừng hắn, vậy chỉ cần có cơ hội chắc chắn Trịnh Thành Vĩnh sẽ khiến đối phương sống không bằng chết. Chính vì vậy hắn cũng biết kết cục của mình ra sao.
Có điều lúc này Trịnh Thành Vĩnh lại đột nhiên nhận ra điều gì, hắn lao thẳng tới trước mặt Sở Hưu quỳ sập xuống, nức nở kêu khóc: “Hảo hán cứu ta! Ngươi bảo ta làm gì cũng được!”
Trịnh Thành Vĩnh mặc dù là rác rưởi nhưng không phải kẻ ngu.
Mặc dù hắn mất đi một đoạn ký ức, nhưng hắn lại biết tất cả cục diện bây giờ chắc chắn đều do tên ác ma trước mặt.
Đối phương chắc chắn không phải vì nhàm chán mà để mình tới ngủ với nữ nhân của thái tử một lượt. Giờ tất cả đều nằm trong tay đối phương, chỉ cần sống sót, hắn nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
Cha của hắn mới gia cố thế lực không bao lâu, Thiết Kiếm Môn đứng đầu trong năm môn tại Tây Nam, đại công tử Thiết Kiếm Môn là hắn, dẫu có kém
cỏi đến đâu hắn cũng có thể sống rất thoải mái. Hắn không muốn chết.
Sở Hưu duỗi ngón tay, vẫy vẫy nió: “Thứ nhất, ta không phải hảo hán. Thứ hai, sinh tử của ngươi không nằm trong tay ngươi mà nằm trong tay cha ngươi.
Ta có nói nhiều ngươi cũng chẳng hiểu, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một câu là đủ. Ta là người của nhị hoàng tử.
Sau khi trở lại Thiết Kiếm Môn, chỉ cần thuật lại tất cả mọi chuyện hôm nay từ đầu đến cuối cho cha ngươi, hắn sẽ tự hiểu.
Đi đi, thu dọn nơi này cho sạch vào. Sau khi nữ nhân này tỉnh lại, cô ta sẽ không nhớ gì cả.
Nhưng sau này cô ta có nhớ lại hay vĩnh viễn quên đi chuyện hôm nay, việc này quyết định bởi thái độ của cha ngươi. Đôi khi chọn phe, đừng chọn quá sớm.”
Sau khi nói xong, Sở Hưu quay người bỏ đi, chỉ để lại Trịnh Thành Vĩnh trợn mắt há hốc mồm, khóc không ra nước mắt.
Sau khi trở lại phòng khách riêng của mình, Lý công công cùng Phương Trấn Kỳ đều trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu, không biết nên nói gì mới tốt.
Mặc dù bọn họ không tham gia chuyện vừa rồi nhưng đã chứng kiến tất cả.
Không thể không nói, thủ đoạn của Sở Hưu thật sự quá mức bỉ ổi.
Nhưng lại không thể không nói, chiêu này xem ra khá hữu hiệu.
Người mình muốn mời chào lại cắm sừng mình, thái tử sẽ làm thế nào?
Chuyện như vậy nếu thái tử còn nhịn nổi, hắn có còn là nam nhân hay không?
Còn nếu thái tử không nhịn, vậy bao công sức thời gian mời chào Thiết Kiếm Môn đều thành công cốc.
Cho nên việc này thái tử cũng tiến thoái lưỡng nan. Chiêu này của Sở Hưu thật sự rất độc.
Ánh mắt Lý công công nhìn về phía Sở Hưu đã mang theo chút kiêng kỵ.
Còn nhớ lần đầu gặp Sở Hưu, lúc đó Sở Hưu dám cầm chứng cứ ra đổi lấy Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền từ chỗ Lữ Long Quang. Lúc đó Lữ Long Quang hỏi Lý công công, ấn tượng đối với Sở Hưu ra sao. Khi đó Lý công công đánh giá Sở Hưu là to gan quả quyết, tham lam tư lợi.
Có điều giờ Lý công công phải thêm một câu nữa về Sở Hưu, đó là không từ thủ đoạn!
Đối với Sở Hưu mà nói, trong mắt y chỉ có kết quả chứ không có quá trình. Chỉ cần hoàn thành mục tiêu của y, y dám làm bất cứ chuyện gì.
Đây là một người không hề có giới hạn cuối cùng, kẻ như vậy cũng là kinh khủng nhất.
Có điều may là giờ Sở Hưu đang đứng cùng phe với hắn. Đồng thời Lý công công cũng âm thầm cười lạnh, lần này thái tử mê muội, đã qua bao lâu như vậy rồi mà còn tới chọc vào Sở Hưu. Phải biết trước kia thái tử luôn cố ý ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ, cho dù có chút xung đột hắn cũng chẳng phái người tới gây sự.
Đương nhiên chuyện này thật ra không phải lỗi của Lữ Long Cơ, vì hắn cũng chẳng biết chuyện này.
Nếu như ban đầu ở Lạc gia, Lý Nguyên cùng Trần công công thật sự giết được Sở Hưu hay làm trọng thương Sở Hưu, bọn họ mới đem chuyện này báo lên cho Lữ Long Cơ, coi như công lao của bản thân.
Nhưng kết quả bọn họ lại thất bại, đã thế họ nói chuyện này ra làm gì? Chưa đủ mất mặt sao?
Lý công công vừa nghĩ vừa xua tan những tạp niệm linh tinh, hỏi Sở Hưu: “Sở đại nhân, giờ tới chỗ thái tử chọc thủng chuyện này à?”
Sở Hưu lắc đầu: “Sao lại phải báo cho thái tử? Đừng coi trọng Thiết Kiếm Môn quá, cùng lắm thì thái tử nóng giận bỏ qua việc mời chào Thiết Kiếm Môn là được. Năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, đất Tây Nam nhiều thế lực lớn nhỏ như vậy, đổi mục tiêu khác là được.
Thiết Kiếm Môn chỉ là khởi đầu mà thôi. Lý công công, Phương đại nhân, tiếp theo sẽ tới thời khắc thật sự ra tay. Lấy lực lượng của các vị ra xem chút nào.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Lý công công không hỏi nhiều nữa mà trực tiếp cùng Phương Trấn Kỳ gọi người dưới tay mình tới.
Thông qua chuyện này, Lý công công cùng Phương Trấn Kỳ đều thấy được thủ đoạn thâm độc của Sở Hưu. Lúc này cả hai đều không có dị nghị, giao mọi việc cho Sở Hưu xử lý là được.
Thủ hạ của Phương Trấn Kỳ là một doanh trong Long Kỵ Cấm Quân, nhân số khoảng ba trăm người. Đừng nhìn nhân số ít, mỗi người đều là tinh nhuệ, thực lực yếu nhất cũng là cảnh giới Tiên Thiên.
Hơn nữa quan trọng nhất không phải là cảnh giới mà là sức chiến đấu của những Long Kỵ Cấm Quân này.
Khi vào huấn luyện trong Long Kỵ Cấm Quân bọn họ đã thân kinh bách chiến, sau đó lại gia nhập dưới trướng Lữ Long Quang, những người này trải qua vô số nhiệm vụ, năng lực cá nhân cực mạnh.
Đánh giá đám Long Kỵ Cấm Quân một hồi, Sở Hưu đột nhiên cảm khái.
Ngày trước lão cha hờ của y là một thành viên của Long Kỵ Cấm Quân, nói chính xác hơn là một binh sĩ rất bình thường, thậm chí còn không phải ngũ trưởng.
Chương 509 Khá bẩn -2
Nhưng chỉ một binh sĩ bình thường đó sau khi thoát ly Long Kỵ Cấm Quân lại có thể tới một địa phương nhỏ xưng vương xưng bá, trở thành gia chủ một gia tộc, có thể thấy thực lực Long Kỵ Cấm Quân mạnh tới đâu.
Ngoại trừ Long Kỵ Cấm Quân ra, thủ hạ của Lý công công cũng là tinh nhuệ dưới trướng nhị hoàng tử.
So với Long Kỵ Cấm Quân, những người này chất lượng cao thấp bất đồng. Bọn họ đại đa số xuất thân tán tu, cuối cùng được nhị hoàng tử chiêu mộ dưới trướng, có một số thực lực thật sự không tệ, nhưng có vài người thực lực lại khá kém cỏi.
Có điều nhóm người dưới tay Lý công công còn có một ưu thế rất lớn, số lượng bọn họ lên tới hơn sáu trăm, gấp đôi Long Kỵ Cấm Quân. Hơn nữa người yếu nhất cũng có cảnh giới Tiên Thiên.
Gần ngàn người trước mắt chính là lực lượng mà Lữ Long Quang cấp cho Sở Hưu. Đương nhiên thực tế số lượng thủ hạ dưới trướng Lữ Long Quang còn nhiều hơn ở đây, cũng mạnh hơn nhiều.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Hai vị, phiền các vị dẫn quân tới khu vực Tây Nam. Nhớ kỹ là phải chú ý hành động, nếu bị thái tử phát giác ra tung tích, vậy đừng trách ta.”
Phương Trấn Kỳ cùng Lý công công đều gật nhẹ đầu.
Bọn họ không phải kẻ ngu, đương nhiên biết điểm này.
Trước mắt bọn họ ở trong tối, thái tử ở ngoài sáng, đương nhiên phải thận trọng một chút, không thể để bị thái tử phát hiện.
Sau khi Phương Trấn Kỳ và Lý công công đi khỏi, Sở Hưu nhanh hơn họ một bước, theo sau Trịnh Thành Vĩnh tới khu vực Tây Nam.
Đất Đông Tề giàu có phồn hoa nhưng càng về phía Tây Nam càng ít người ở, rừng núi hoang dã càng nhiều. Khi thật sự bước chân vào khu vực Tây Nam, hơn trăm dặm không thấy được một châu phủ, thậm chí Đông Tề không hề phái binh phòng thủ tại đây, chỉ để lại vạn người tượng trưng cho có.
Không phải người triều đình Đông Tề bỏ bê nhiệm vụ mà là họ biết có phái binh tới đây cũng vô dụng, kẻ địch chắc chắn sẽ không đánh tới từ hướng này.
Trong Thập Vạn Đại Sơn khắp nơi đều là đường núi đường rừng, một nhóm nhỏ độc hàng còn dễ, nhưng nhân số nhiều hơn chắc chắn sẽ chen chúc trong rừng rậm, không ra được.
Hơn nữa Đông Tề cũng chẳng sợ Tây Sở đánh tới.
Ba nước trong thiên hạ, Tây Sở là bên không có dã tâm nhất, cũng có thể nói Tây Sở là nơi thực lực yếu nhất.
Nơi đây đã bị chinh phục vô số lần, nhưng mỗi lần Tây Sở cho dù độc lập dựng nước nhưng chỉ có nước bị động phòng thủ, rất ít khi chủ động tấn công các quốc gia khác.
Không phải Tây Sở không muốn, mà là Tây Sở không làm được.
Thế lực võ lâm trên đất Tây Sở không yếu nhưng nhân số trong nước quá ít, hơn nữa đại đa số khu vực đều là núi hoang rừng rậm, đừng nói không phồn hoa bằng Đông Tề, còn kém cả Bắc Yên.
Đã hoang vắng còn cằn cỗi, khả năng tranh bá thiên hạ của Tây Sở bằng không. Cho nên các đời hoàng tộc Tây Sở chỉ có thể làm kẻ hai mặt, xem xem Bắc Yên với Đông Tề bên nào lợi hại hơn thì giúp bên đối diện, tranh thủ thời gian sống tạm tới cùng.
Đương nhiên khu vực Tây Nam này mặc dù gần Tây Sở nhưng phong cảnh lại hoàn toàn khác biệt.
Khu vực Tây Nam này tính cách con người mạnh mẽ, điểm này được thể hiện ngay ở các thế lực võ lâm bản xứ.
Năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, đây là những thế lực tương đối khá trong khu vực Tây Nam. Mỗi thế lực này bất kể mạnh yếu, bên nào cũng từng phá gia diệt môn nhà người khác, có thể thấy đất Tây Nam này khốc liệt tới mức nào.
Tây Nam Thiết Kiếm Môn nằm trong Thương Dương Phủ ở Tây Nam, cũng là một trong số những tông môn lớn nhất trên đất Tây Nam này.
Thương Dương Phủ là đại châu phủ hiếm có tại Tây Nam, Thiết Kiếm Môn có thể khai tông lập phái trong Thương Dương Phủ này đã đủ chứng minh thực lực của Thiết Kiếm Môn.
Phải biết trên đất Tây Nam hoang vu này khá khó xuất hiện tông sư võ đạo. Thiết Kiếm Môn có một vị cao thủ bước nửa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất như vậy đã rất hiếm có.
Huống hồ cho dù có người trở thành tông sư võ đạo, đất Tây Nam này cũng chẳng giữ nổi họ. Những tông sư võ đạo này hoặc lựa chọn tới khu vực Trung Nguyên xông xáo, hoặc sẽ dời tông môn về Trung Nguyên, không ai muốn ở lại đất Tây Nam hoang vu hẻo lánh này.
Trịnh Thiên Đồ giờ cũng đã có ý nghĩ này. Lúc này hành động đang tuổi tráng niên, ngày sau cũng có khả năng nhất định bước vào cảnh giới tông sư võ đạo. Cho nên Trịnh Thiên Đồ đáp ứng lời mời chào của thái tử cũng là để chuẩn bị cho sau này.
Trương lai nếu hắn thật sự bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, vậy hắn sẽ dời Thiết Kiếm Môn vào Trung Nguyên.
Nhưng hắn không có căn cơ gì trên đất Trung Nguyên, cũng không quen với cuộc sống nơi này, nếu có thái tử Lữ Long Cơ trợ giúp vậy sẽ đơn giản hơn nhiều.
Đất Tây Nam dẫu sao cũng quá nhỏ, chỉ có Trung Nguyên mới là mục tiêu tung hoành của hắn.
Lúc này trong Thiết Kiếm Môn, Trịnh Thiên Đồ đang lau một thanh kiếm sắt lưỡi rộng trông rất bình thường.
Trịnh Thiên Đồ năm nay sáu mươi tuổi, với cảnh giới của hắn đây mới là tầm tuổi tráng niên. Năm xưa hắn dựa vào thanh kiếm sắt này mới đặt được căn cơ cho Thiết Kiếm Môn hiện tại. Thanh kiếm sắt rất bình thường này được hắn không ngừng gia nhập những vật liệu tốt nhất, mời đại sự luyện khí chế tạo lại lần nữa, cuối cùng từ một phàm binh biến thành bảo binh.
Chẳng qua giờ điều duy nhất Trịnh Thiên Đồ lo lắng là đứa con trai kia của hắn.
Thiên phú của Trịnh Thành Vĩnh chẳng khá khẩm gì, hơn nữa khi Trịnh Thành Vĩnh còn nhỏ, Trịnh Thiên Đồ chỉ một lòng tập trung vào cơ nghiệp của Thiết Kiếm Môn, bỏ bê không dạy bảo hắn. Cuối cùng khiến cho Trịnh Thành Vĩnh nhiễm không ít thói hư tật xấu.
Với bộ dạng hiện giờ của hắn, tương lai làm sao Trịnh Thiên Đồ yên tâm giao Thiết Kiếm Môn cho hắn? Cho nên lần này phái Trịnh Thành Vĩnh tới Đại Lương Thành không chỉ để xem thử thành ý của thái tử mà còn muốn Trịnh Thành Vĩnh kết thân với thái tử, tương lai cũng có chỗ dựa tốt.
Đúng lúc này, bên ngoài có người bẩm báo nói Trịnh Thành Vĩnh đã trở về. Trịnh Thiên Đồ lập tức phái người dẫn Trịnh Thành Vĩnh vào, gương mặt mỉm cười nói: “Phong cảnh Đại Lương Thành ra sao? Thái tử điện hạ đối xử với con thế nào?”
Trịnh Thành Vĩnh vẻ mặt cầu xin, thất hồn lạc phách nói: “Cha, con gây ra đại họa rồi!”
Sắc mặt Trịnh Thiên Đồ lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? Con đã làm gì?”
Sau khi Trịnh Thành Vĩnh thuật lại mọi chuyện cho Trịnh Thiên Đồ, gương mặt Trịnh Thiên Đồ đã đen kịt như mực. Hắn trực tiếp tát thẳng lên mặt Trịnh Thành Vĩnh một cái, nổi giận mắng: “Đồ rác rưởi, chỉ giỏi làm hỏng việc!”
Từ nhỏ đến lớn Trịnh Thiên Đồ luôn rất cưng chiều Trịnh Thành Vĩnh, cực ít khi đánh hắn. Có điều lần này Trịnh Thiên Đồ thật sự không nhịn nổi.
Tên ngu ngốc này rõ ràng bị người ta tính kế, bị kéo vào tranh đấu giữa thái tử cùng nhị hoàng tử.
Hơn nữa, con ruồi không lọt được vào quả trứng không có khe hở, giờ Trịnh Thành Vĩnh đã rơi vào tình cảnh như vậy hoàn toàn là do hắn gieo gió gặt bão.
Trịnh Thiên Đồ bảo hắn tới Đại Lương Thành là để xem thành ý của thái tử, thuận tiên xây dựng quan hệ với thái tử. Thế nhưng hắn lại hay rồi, không ngờ cả ngày sống phóng túng ngủ với kỹ nữ trong Đại Lương Thành!
Chương 510 Độc kế
Trịnh Thành Vĩnh bị đánh không dám phản bác, chỉ đành che mặt, dáng vẻ đáng thương nói: “Cha, vậy giờ chúng ta nên làm gì? Chuyện này giờ còn chưa lộ ra, vạn nhất bị thái tử biết được, chúng ta sẽ xong đời!”
Trịnh Thiên Đồ suy tư một hồi, hắn trầm giọng nói: “Người bẫy ngươi nói hắn là người của nhị hoàng tử?”
Trịnh Thành Vĩnh gật đầu liên tục!
Trịnh Thiên Đồ hừ lạnh nói: “Giờ chúng ta cũng không biết tên kia rốt cuộc là người của nhị hoàng tử hay là thuộc hạ của ai khác muốn chia rẽ quan hệ giữa nhị hoàng tử và thái tử.
Có điều giờ mọi chuyện còn cứu vãn được. Thế nhân đều nói thái tử điện hạ bao dung quảng đại. Chúng ta cứ nói thật mọi chuyện ra, thái tử điện hạ chắc sẽ không trách tội chúng ta vì chuyện này đâu. Ngài ấy sẽ biết con cũng là người bị hại thôi!”
Trịnh Thành Vĩnh thận trọng nói: “Nhưng thưa cha, vạn nhất thái tử điện hạ không rộng lượng trong chuyện này thì sao?”
Trịnh Thành Vĩnh mặc dù là tên rác rưởi kém cỏi nhưng cũng biết đạo lý suy bụng ta ra bụng người.
Dù sao nếu đổi lại là hắn, ai dám cắm sừng hắn, chắc chắn hắn sẽ hận không thể băm vằm đối phương ra thành muôn mảnh, còn quan tâm rộng lượng với không rộng lượng gì nữa?
Trịnh Thiên Đồ cười lạnh nói: “Người làm đại sự đương nhiên sẽ nhịn được chuyện mà người thường không nhịn được chứ. Con nghĩ thái tử điện hạ là con chắc?
Huống hồ nói theo cách khác, nếu thái tử thật sự trách tội Thiết Kiếm Môn ta vì việc này, vậy chứng minh ta đã nhìn sai người. Thái tử chỉ là kẻ lòng dạ hẹp hòi, vì nữ nhân mà không để ý tới đại cục.
Người như vậy không đáng để Thiết Kiếm Môn ta thần phục. Đến lúc đó cùng lắm thì tới gia nhập dưới trướng vị nhị hoàng tử kia là được.”
Có điều đúng lúc này bên ngoài lại vang lên một giọng nói.
“Chậc chậc, Trịnh môn chủ không hổ danh là người lão luyện trên giang hồ, gặp chuyện như vậy vẫn suy nghĩ hết sức thấu đáo, vô cùng khôn khéo, tính toán cả hai bên mà không bên nào thiệt.
Chỉ đáng tiếc là Trịnh môn chủ ngươi quá mức khôn khéo, thật sự không biết trong việc chọn phe không nên đứng hai chân hai thuyền.”
Sở Hưu đẩy cửa bước vào, quang minh chính đại xuất hiện trong phòng.
Trịnh Thành Vĩnh vừa thấy Sở Hưu gương mặt lập tức lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng hét lớn: “Là hắn! Chính là hắn!”
Trịnh Thiên Đồ sắc mặt hơi đổi, cương khí quanh người bộc phát, đột nhiên
cầm thanh kiếm sắt bên cạnh lên.
Nhưng đúng lúc này Sở Hưu lại bỗng dưng bước lên phía trước một bước. Một bước này vừa vặn giẫm vào nơi khí cơ của Trịnh Thiên Đồ chuẩn bị bộc phát. Nếu không có bước đó của Sở Hưu, kiếm của Trịnh Thiên Đồ đã rời vỏ chém thẳng theo hướng này.
Lông mày Trịnh Thiên Đồ đột nhiên nhíu lại, trường kiếm trong tay hắn chỉ vừa vặn có động tác đã cảm thấy một luồng khí cơ kỳ dị bao phủ quanh người hắn. Dường như bất luận hắn xuất thủ thế nào đều rơi vào vòng khống chế của đối phương!
Trong gian phòng nhỏ hẹp này uy năng của Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu cơ hồ thi triển tới cực hạn, ngay cả cao thủ đã đạt tới cảnh giới nửa bước tông sư như Trịnh Thiên Đồ cũng bị Sở Hưu cưỡng ép bức bách tới mức không dám tự tiện xuất thủ.
Trịnh Thiên Đồ thở dài một hơi, lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Người này còn trẻ như vậy đã có thực lực mạnh mẽ nhường này, một thân một mình xâm nhập Thiết Kiếm Môn mà đệ tử môn phái mình không hề có dị động gì. Trịnh Thiên Đồ tin tưởng người này chắc chắn không phải hạng vô danh.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta tên Sở Hưu, Trịnh môn chủ chắc cũng từng nghe tới tên ta. Có điều chuyện này đã không quan trọng, giờ ta tới đây chỉ là để đại biểu cho nhị hoàng tử.”
Nghe thấy hai chữ Sở Hưu, ánh mắt Trịnh Thiên Đồ lóe lên vẻ nghiêm nghị.
Khác với những lão nhân giang hồ khác không quan tâm tới thế hệ trẻ tuổi, Trịnh Thiên Đồ cho rằng mình vẫn còn đang tuổi tráng niên. Cho dù hắn thân ở đất man hoang này nhưng vẫn rất quan tâm tới tin tức về những người trẻ tuổi trên giang hồ.
Mấy năm nay Sở Hưu rõ ràng là người thăng tiến nhanh nhất trong thế hệ trẻ tuổi trên giang hồ , đừng nhìn y giờ chỉ có cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất chết trên tay y chẳng phải chỉ một hai.
Tối thiểu chỉ với trạng thái thần dị vừa rồi của Sở Hưu, không ngờ còn ép bản thân không dám ra tay. Trịnh Thiên Đồ đã coi Sở Hưu là đối thủ cùng cảnh giới.
Thở dài một hơi, Trịnh Thiên Đồ lạnh lùng nói: “Nhị hoàng tử rốt cuộc muốn làm gì? Thiết Kiếm Môn ta còn chưa chính thức gia nhập dưới trướng thái tử đâu. Các ngươi dùng những âm mưu quỷ kế đó hãm hại ta chẳng phải là đẩy ta nghiêng hẳn về phía thái tử à?”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Trịnh môn chủ, ta đã xuất hiện ở đây rồi, ngươi nói những lời lá mặt lá trái đó còn ý nghĩa gì nữa?
Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta đã biết lựa chọn của Thiết Kiếm Môn các ngươi. Ngay lúc vừa rồi ngươi còn định chân đứng hai thuyền cơ mà, giờ nói những lời như vậy ngươi nghĩ ta sẽ tin ư?
Giờ đứa con trai bảo bối của ngươi đã động vào nữ nhân của thái tử. Cho dù thái tử thật sự rộng lượng tha thứ cho các ngươi, nhưng sau này mỗi lần hắn thấy Thiết Kiếm Môn của ngươi, đặc biệt là con trai của ngươi, chẳng lẽ trong lòng không thấy khó chịu à?
Ta tin ngoại trừ một số kẻ có ham mê đặc thù thích bị người khác cắm sừng, ngoài ra không nam nhân nào chịu đựng được.
Huống hồ cho dù thái tử thật sự nhịn được cũng vô dụng. Giờ chuyện này chỉ số ít người biết, nếu Thiết Kiếm Môn các ngươi gia nhập dưới trướng vào thái tử ta sẽ lập tức lan truyền tin này ra ngoài. Đến lúc đó hậu quả ra sao chắc ngươi cũng biết.”
Trịnh Thiên Đồ nhìn Sở Hưu, ánh mắt lóe lên sát cơ nồng đậm, gằn từ trong hàng răm ra một câu: “Tâm tư của ngươi thật ác độc!”
Nếu tin này lan truyền, vậy rõ ràng là Sở Hưu đang ép thái tử giết chết bọn họ!
Bị người ta cắm sừng không phải chuyện vinh quang gì. Cho dù thái tử suy nghĩ vì đại cục tạm thời nhịn được, nhưng nếu chuyện này bị gióng trống khua chiêng lan truyền ra ngoài, vì thanh danh của bản thân thái tử cũng phải giết bọn họ.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Trịnh môn chủ, thứ cho ta nói thẳng. Ngươi lựa chọn thần phục thái tử chẳng qua là muốn tìm đường ra cho Thiết Kiếm Môn, tìm kiếm tiền đồ cho bản thân mà thôi.
Nếu ngươi chỉ cần có vậy thì thái tử hay nhị hoàng tử thật ra đều chẳng khác biệt bao nhiêu. Thái tử chẳng qua chiếm cứ danh phận đại nghĩa mà thôi.
Nhưng Tịnh môn chủ suy nghĩ kỹ mà xem, cho dù thái tử chiếm cứ danh phận đại nghĩa, danh hiệu thái tử; thế nhưng nhị hoàng tử vẫn có thể tranh đoạt cân tài cân sức với thái tử. Từ điểm này thôi là đủ thấy chênh lệch giữa hai người rồi. Đầu quân cho hạng người như vậy có tiền đồ thật không?
Giờ quyền chọn lựa đang trong tay Trịnh môn chủ, gia nhập dưới trướng vào thái tử hay chuyển sang thần phục nhị hoàng tử. Hai lựa chọn này mời Trịnh môn chủ tự quyết định.”
Trịnh Thiên Đồ híp mắt nói: “Thật ra ta còn lựa chọn thứ ba.”
“Lựa chọn gì?”
“Giết ngươi!” Trịnh Thiên Đồ nắm chặt thanh thiết kiếm trong tay, thân thể toát ra một luồng sát khí.
Còn Sở Hưu lại chỉ mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Trên giang hồ này không ít kẻ muốn giết ta. Đáng tiếc đại đa số bọn họ chẳng những không giết được ngược lại còn mất mạng. Giờ Trinh môn chủ cũng muốn thử chút à?”
Bình luận facebook