• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (4 Viewers)

  • Chương 511-515

Chương 511 Thủ đoạn kịch liệt -1

Trịnh Thiên Đồ cuối cùng không lựa chọn động thủ với Sở Hưu.

Một là sự tình đã đến nước này, cho dù có giết chết Sở Hưu cũng không có bất cứ ý nghĩa gì. Bên phía nhị hoàng tử chắc chắn còn những người khác cùng tham gia chuyện này.

Một lý do khác là Trịnh Thiên Đồ cũng không nắm chắc đối phó được với Sở Hưu.

Mặc dù cảnh giới của hắn cao hơn Sở Hưu, nhưng nếu thật sự giao thủ, Sở Hưu thanh danh hiển hách trên giang hồ rốt cuộc có thể phát huy bao nhiêu sức chiến đấu, Trịnh Thiên Đồ cũng không nói chắc được.

Hắn làm người cẩn thận, thà tin theo câu người nổi danh không ai kém cỏi.

Buông thanh kiếm sắt trong tay ra, Trịnh Thiên Đồ chán nản nói: “Giờ đã tới nước này rồi, ta đâu còn lựa chọn nào khác? Có điều ta muốn biết rốt cuộc bên nhị hoàng tử định làm gì?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Bên phía nhị hoàng tử nghĩ rất đơn giản thôi, không phải hắn muốn làm gì mà là hắn không muốn thái tử làm gì.

Đất Tây Nam có năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, bọn họ đều quyết định thần phục thái tử rồi à?”

Trịnh Thiên Đồ lắc đầu nói: “Cái này thì chưa, khá nhiều người chỉ đứng nhìn. Có điều thái tử đã phái người tiếp xúc với các thế lực có danh tiếng tại khu vực Tây Nam như Thiết Kiếm Môn chúng ta, hầu hết đều có ý gia nhập dưới trướng thái tử.

Một tháng sau người của thái tử sẽ đích thân tới Vọng Thiên Động tại Thần Nữ Phong ở khu vực Tây Nam này, tập hơn người của năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại tham gia bàn bạc.

Đến lúc đó mới có thể thấy rõ rốt cuộc ai sẽ gia nhập dưới trướng thái tử, ai sẽ bảo trì trung lập.

Nói đến đây, Trịnh Thiên Đồ không nhịn được nhìn Sở Hưu một cái nói: “Từ mấy tháng trước thái tử đã bắt đầu bố trí chuyện này, giờ các ngươi mới bắt đầu ra tay ngăn cản đã là quá muộn rồi.

Trong số những tông môn xếp đầu tại khu vực Tây Nam này, không biết được đã có bao nhiêu tông môn hạ quyết tâm đứng về phe thái tử. Lúc này cho dù ngươi có tính kế ta có vô dụng, kể cả Thiết Kiếm Môn môn ta công khai phản đối, nhưng Tây Nam có tới vài chục thế lực, khả năng ảnh hưởng của Thiết Kiếm Môn ta cũng chỉ có hạn. Toàn bộ khu vực Tây Nam vẫn sẽ hướng về thái tử.”

Thật ra nếu không bị Sở Hưu bố trí gài bẫy, Trịnh Thiên Đồ chắc chắn sẽ không đầu quân cho nhị hoàng tử.

Dù sao trước đó người của thái tử đã tới nhiều lần, điều kiện ra sao cũng đã bàn bạc xong, chỉ đợi tới lúc tập trung các thế lực bàn bạc lần cuối, bọn họ sẽ chính thức thần phục bên thái tử.

Thế nhưng giờ bị Sở Hưu lừa gạt, hắn đã không thể gia nhập dưới trướng vào thái tử, như vậy chỉ có thể bất đắc dĩ đứng sang phía nhị hoàng tử.

Sở Hưu nhíu mày nói: “Muộn? Không muộn, vừa vặn.

Thiết Kiếm Môn là đại phái ở Tây Nam này, chắc hẳn cũng biết tin tức chi tiết về các thế lực khác.

Nói hết những điều ngươi biết cho ta, chuyện còn lại ngươi không cần quan tâm. Ngươi chỉ cần biết tới khi tập trung bàn bạc mình nên đứng về bên nào là được.”

Trịnh Thiên Đồ không nhịn được hỏi: “Ngươi định làm gì?”

Sau khi Sở Hưu nói ra kế hoạch của mình, Trịnh Thiên Đồ vẻ mặt kinh hãi, không nhịn nổi nói: “Thằng điên! Ngươi làm vậy có biết khu vực Tây Nam này sẽ chết bao nhiêu người không? Ngươi dùng thủ đoạn khốc liệt như vậy, đến lúc đó những tông môn kia làm sao lại cam tâm tình nguyện thần phục nhị hoàng tử?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Ngươi đã nói một tháng nữa sẽ tổ chức họp mặt bàn bạc, chính vì vậy ta chỉ có thể lựa chọn sử dụng phương thức này mà thôi. Làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, dù sao nhị hoàng tử không có được, thái tử cũng không chiếm được.”

Sau khi nhận được tin tức mà Trịnh Thiên Đồ giao cho, Sở Hưu trực tiếp rời khỏi.

Y không thật sự là người của nhị hoàng tử, mấy tông môn khu vực Tây Nam này có thật lòng thần phục nhị hoàng tử không thì liên quan gì tới y?

Mục đích của Sở Hưu chỉ là đả kích thái tử, thuận tiện giết Lý Nguyên. Những chuyện khác chỉ là nhân tiện mà thôi.

Lý công công cùng Phương Trấn Kỳ dẫn theo thủ hạ, muốn tránh khỏi tai mắt của thái tử cho nên tốc độ tương đối chậm. Ba ngày sau bọn họ mới chạy tới.

Lúc này Sở Hưu lại khá nhàn nhã, khu vực Tây Nam mặc dù nhiều rừng hoang núi thẳm, nhưng cũng sinh ra không ít đồ tốt.

Giờ Sở Hưu đang ở trong một quán rượu tại Thương Dương Phủ, uống đặc sản Bách Quả Tửu của Tây Nam, thưởng thức các món ẩm thực đặc biệt của nơi này. Đương nhiên trong mắt những người bên ngoài, thức ăn ở nơi này đều khá ‘dữ tợn’.

Tỷ như mãnh thú hung ác hết sức hiếm thấy ở bên ngoài, còn một số loại côn trùng kỳ kỳ quái quái, các loại rắn rết hình dáng ghê sợ, đây đều là đặc sản của khu vực Tây Nam.

Thấy Lý công công cùng Phương Trấn Kỳ tới, Sở Hưu còn chào hỏi một tiếng: “Lý công công, Phương đại nhân, mau tới đây nếm thử đồ ăn đặc sản của Tây Nam này. Mặc dù nhìn không được đẹp mắt nhưng ăn lại không tệ đâu.”

Lý công công lúc này chẳng tâm tư đâu nhấp nháp mỹ vị, sau khi thấy Sở

Hưu, chưa ngồi xuống hắn đã lập tức hỏi: “Sở đại nhân, mọi chuyện thế nào rồi? Thiết Kiếm Môn có đáp ứng đứng về phe nhị hoàng tử không?”

Sở Hưu rót một chén rượu cho hai người rồi mới nói: “Nơi này của ta có một tin tốt với một tin xấu, chẳng hay Lý công công muốn nghe tin nào trước?”

Lý công công cau mày nói: “Tốt.”

Sở Hưu đáp: “Tin tốt là bên phía Thiết Kiếm Môn đã xử lý xong xuôi. Bọn họ chắc chắn sẽ đứng vững bên nhị hoàng tử, nếu không kết cục chỉ có chết.”

“Vậy tin xấu thì sao?”

Sở Hưu xòe tay: “Tin xấu là thời gian thái tử bố trí mọi thứ tại Tây Nam còn lâu hơn tưởng tượng của chúng tay, thậm chí toàn bộ các thế lực giang hồ hàng đầu trong khu vực Tây Nam này đều đã tiếp xúc với thái tử. Không đến một tháng nữa, bên phía thái tử sẽ phái người tới khu vực Tây Nam này tham gia hội nghị. Khi đó người của năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại đều sẽ tới tham gia, xác nhận toàn bộ khu vực Tây Nam đều sẽ gia nhập dưới trướng thái tử.

Nếu thái tử đã có lòng tin như vậy, chắc hẳn các thế lực tương đương với Thiết Kiếm Môn đều đã chuẩn bị để thần phục thái tử.

Con người đều có tâm lý bầy đàn, đến lúc đó đám người này đồng loạt mở miệng, những thế lực còn lại chắc chắn cũng đi theo.”

Nghe xong lời này, Lý công công lập tức lo lắng nói: “Vậy sao ngươi còn tâm tư ăn cơm uống rượu ở đây? Sao không mau mau nghĩ đối sách?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Lý công công đừng gấp. Đối sách đã có từ lâu rồi, có điều lại khá mạnh tay, e rằng sau này sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của nhị hoàng tử điện hạ.”

Lý công công cau mày nói: “Kế sách ra sao?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Kế sách thật ra rất đơn giản thôi. Lôi kéo một nhóm, giết một nhóm. Đến lúc đó khiến đám hừ lạnh Tây Nam này tự đấu đá lẫn nhau, lại thêm lực lượng chúng ta mang tới chắc chắn sẽ khiến kế hoạch của thái tử xôi hỏng bỏng không.

Có điều chỉ còn không tới một tháng. Trong một tháng này muốn lôi kéo tông môn đứng đầu như Thiết Kiếm Môn về phía chúng ta khá khó khăn. Một thì còn được, hai thì càng khó. Không đủ thời gian cho chúng ta bố trí, cho nên thủ đoạn của ta có lẽ sẽ khá mạnh tay. Những thế lực bị ta dùng thủ đoạn cưỡng ép kéo tới chưa chắc đã thật lòng thần phục nhị hoàng tử.

Cho nên có làm thế này không phải do Lý công công cùng Phương đại nhân tự mình quyết định.”
Chương 512 Thủ đoạn kịch liệt -2

Phương Trấn Kỳ không nói thêm gì, trên thực tế dưới trướng nhị hoàng tử hắn vẫn luôn đảm nhiệm việc Doanh thị giết người, những chuyện khác hoàn toàn không xen vào.

Lý công công là thái giám thân cận của nhị hoàng tử, đương nhiên phải do hắn quyết định.

Lý công công suy nghĩ rồi cắn răng nói: “Sở đại nhân đã có nắm chắc, vậy cứ làm theo lời Sở đại nhân là được. Ta cùng Phương Trấn Kỳ ở bên cạnh hỗ trợ thôi.”

Gương mặt Sở Hưu nở một nụ cười, thứ y muốn chính là câu nói này của Lý công công.

Như vậy nếu về sau xảy ra chuyện cũng không trách Sở Hưu được.

Năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, Sở Hưu không thể giải quyết lần lượt từng thế lực, cho nên mỗi nhóm y chỉ tìm một nhà là được. Lần này Sở Hưu lựa chọn chính là Lưu gia ở Lạc Phong Cốc, một trong tám nhà.

Tại khu vực Tây Nam này, Lạc Phong Cốc có danh tiếng không nhỏ, nơi đây là rừng phong bát ngát, hàng năm mỗi mùa thu tới Lạc Phong Cốc đều hóa thành một màu đỏ rực.

Nhưng lúc này đang giữa hè, đám người Sở Hưu không thấy được khung cảnh mỹ lệ đó.

Sở Hưu dẫn theo Lý công công cùng Phương Trấn Kỳ trực tiếp vào trong Lạc Phong Cốc, nói thẳng muốn gặp gia chủ Lưu gia nhưng lại không hề nói mình là ai.

Vốn dĩ đệ tử thủ vệ của Lưu gia không muốn để đám người Sở Hưu vào cửa, nhưng tiếp đó Lý công công và Phương Trấn Kỳ thả khí thế Thiên Nhân Hợp Nhất của mình ra, gia chủ Lưu gia lại đích thân nghênh tiếp, khách khí mời cả ba vào trong đón tiếp.

Hiện giờ khu vực Tây Nam không có tông sư võ đạo, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đã coi như cao thủ. Mà hai võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù là Lưu gia cũng phải đối đãi thận trọng.

Trong phòng khách của Lưu gia, gia chủ Lưu gia Lưu Cát là một ông lão hơn tám mươi tuổi. Một người lớn tuổi như vậy còn chưa từ nhiệm gia chủ hoàn toàn do đời kế tiếp của Lưu gia không chịu cố gắng, hắn chỉ có thể còng lưng gánh vác vị trí gia chủ tiếp, xem xem trong khi mình còn sống còn sức có tìm được người thừa kế thích hợp không.

Lưu Cát cười tủm tỉm nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh của ba vị, tới Lạc Phong Cốc Lưu gia có chuyện gì cần làm?”

Sở Hưu chỉ Lý công công cùng Phương Trấn Kỳ, mỉm cười nói: “Vị này là tổng quản thái giám tâm phúc của nhị hoàng tử điện hạ, Lý công công. Còn vị này là

tham tướng Phá Phong Doanh của Long Kỵ Cấm Quân, Phương Trấn Kỳ, Phương đại nhân.”

Vốn dĩ Lưu Cát thấy Sở Hưu cảnh giới thấp nhất trong ba người mở miệng trước, hắn còn lấy làm lạ. Có điều đến khi Sở Hưu nói ra thân phận của Phương Trấn Kỳ và Lý công công, Lưu Cát lại thầm hô không ổn.

Hắn cũng biết chuyện giữa nhị hoàng tử và thái tử. Giờ người của nhị hoàng tử lại tìm tới cửa, không cần nghĩ Lưu Cát cũng biết chuyện này chắc chắn không hề tốt đẹp gì.

Cho nên Lưu Cát cười ha hả nói: “Ba vị...”

Có điều Lưu Cát còn chưa dứt lời, Sở Hưu đã xen vào:

“Lưu gia chủ không cần nhiều lời, ngươi muốn nói gì ta đều biết.”

Nói xong Sở Hưu lấy từ trong hộp báu ra vài thứ, đương nhiên không phải đồ của bản thân y mà là lấy từ chỗ Lý công công.

“Đây là công pháp lục chuyển, Đạo Uẩn Thanh Tâm Quyết - bí điển Đạo Môn, có thể tẩy tủy phạt mao, uẩn dưỡng căn cơ. Nghe nói thực lực con cháu Lưu gia chủ có hơi yếu, môn công pháp này vừa vặn phù hợp.

Đây là mười bình linh đan lục chuyển, Uản Linh Đan. Năm trăm lượng tử kim, mười bảo binh ngũ chuyển được chế tạo từ Thần Binh Các.”

Sau khi lấy ra những thứ này, Sở Hưu chăm chú nhìn Lưu Cát, thản nhiên nói: “Lưu gia chủ, đây là lễ vật nhị hoàng tử tặng ngươi. Nhận nó, Lưu gia ngươi sẽ là bằng hữu với nhị hoàng tử.

Từ chối, ta sẽ dựa theo giá trị những lễ vật này đồ sát Lưu gia. Lưu gia chủ tính thử xem, tính mạng mọi người trong Lưu gia ngươi cộng lại có đáng giá với những lễ vật này không? Liệu có còn người sống không?”

Ai cũng từng gặp kẻ uy hiếp, bất luận gia chủ Lưu gia Lưu Cát hay Lý công công và Phương Trấn Kỳ, bọn họ đều là người lão luyện trên giang hồ, đương nhiên không xa lạ gì với chuyện này.

Nhưng bọn họ chưa từng thấy ai uy hiếp tới mức siêu phàm thoát tục như Sở Hưu.

Hơn nữa những lời này của Sở Hưu đã không tính là uy hiếp, thật sự chẳng khác gì tối hậu thư.

Gương mặt già nua của Lưu Cát đỏ bừng lên, đương nhiên không phải kích động mà là phẫn nộ.

Hành động đó của Sở Hưu có khác gì thổ phỉ? Thế này mà là tặng lễ? Tặng mạng còn tạm được.

Nhưng lúc này Lưu Cát cũng không biết nên nói gì cho phải, bởi vì đây là một lựa chọn hết sức khó khăn.

Nhìn những lễ vật bày trên mặt bàn, nếu là lúc bình thường, Lưu Cát chắc chắn đã vui mừng như điên rồi. Có điều lúc này những thứ đó chỉ khiến hắn có cảm giác phỏng tay, phỏng tay tới mức mất mạng!

Hắn đã đáp ứng thái tử, chẳng lẽ giờ lại phản bội?

Đương nhiên nếu hắn không phản bội, vậy đống lễ vật này sẽ biến thành tiền mua mạng của hắn.

Lưu Cát lăn lộn tại khu vực Tây Nam này vài chục năm, chém giết không bao nhiêu lần, hắn thấy được một luồng sát ý trong mắt Sở Hưu, sát ý hững hờ.

Người có ánh mắt này sẽ không coi mạng người ra gì, bọn họ còn kinh khủng hơn đám hung thần ác sát, hở ra là uy hiếp sẽ giết người này người kia.

Cho nên Lưu Cát tin tưởng, nếu mình có gan cự tuyệt đối phương cũng có can đảm dẫn người đồ sát cả Lưu gia.

Đón lấy ánh mắt lạnh nhạt của Sở Hưu, Lâm Khai Vân chua xót cười cười, thu lại những vật kia.

Lúc này nếu thái tử còn người ở Tây Nam, hắn còn có thể cầu viện.

Nhưng người của thái tử một tháng sau mới đến. Lúc đó chắc đám người đó chỉ có thể nhặt xác cho hắn mà thôi!

Gương mặt Sở Hưu nở một nụ cười nói: “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Lưu gia chủ quả thật là tuấn kiệt. Đến ngày hộI họp, ngươi hẳn cũng biết mình nên đứng về bên nào rồi.”

Sau khi nói xong Sở Hưu trực tiếp cùng Lý công công và Phương Trấn Kỳ rời khỏi, chỉ để lại mình Lưu Cát vẻ mặt phức tạp.

Sau khi ra khỏi Lưu gia, Lý công công nghi hoặc nói: “Sở đại nhân, Lưu gia nhận những thứ đó xong sẽ đứng về phe chúng ta hay sao? Vạn nhất bọn chúng đổi ý thì sao?”

Sở Hưu cười lạnh một tiếng nói: “Đổi ý? Hắn không dám, nhận đồ của chúng ta tức là hắn đã phản bội thái tử. Cho dù hắn lập tức tới giải thích cho thái tử, nhưng ấn tượng kẻ phản bội đã lưu lại trong lòng thái tử. Cho dù thái tử ngoài miệng nói tín nhiệm hắn, nhưng bản thân Lưu Cát dám tin rằng thái tử tin tưởng mình ư?”

Sở Hưu không giải thích quá nhiều, có điều cả Lý công công cùng Phương Trấn Kỳ đều không phải kẻ ngốc, cả hai lập tức hiểu ra.

Quả thật như vậy, nếu giờ Lưu Cát đã nhận lễ vật của bọn họ rồi còn đổi ý, vậy rõ ràng là không lấy lòng cả hai bên, vừa đắc tội thái tử lại vừa đắc tội nhị hoàng tử. Đến lúc đó chỉ cần một trong hai nổi giận, vậy không ai giúp hắn chống đỡ nữa.

Nghĩ tới đây, Lý công công vô thức nhìn sang Sở Hưu, không thể không nói Sở Hưu này làm việc quả thật quyết liệt.

Không dây dưa dài dòng, nói chuyện thẳng vào vấn đề, chỉ cần tìm đúng mục tiêu một ngày là giải quyết một thế lực lớn. Thời gian không tới một tháng nhưng đã dư dả cho họ.

Mặc dù quá trình này nói thì dễ mà nghe thì khó, giờ Lưu Cát chắc chắn đang âm thầm chửi bới ba người bọn họ. Có điều những thứ này đều không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất.
Chương 513 Bắt cóc

Sở Hưu nhìn sang hướng đông, trầm giọng nói: “Nhà tiếp theo, Điểm Thương Kiếm Tông tại Điểm Thương Sơn. Có điều trước khi xuất phát còn phải phiền hai vị ra tay làm kẻ bắt cóc một lần.”

Lý công công cau mày nói: “Bắt ai?”

“Ba đứa con trai của Truy Phong Thần Kiếm - Hàn Thiên Đình, tông chủ Điểm Thương Kiếm Tông. Căn cứ theo tình báo ta nhận được từ Thiết Kiếm Môn, ba đứa con trai hắn đều không thích tiềm tu trong Điểm Thương Sơn, mỗi tháng đều ra ngoài du ngoạn một ngày.

Nắm lấy một ngày này, vô thanh vô tức bắt cóc ba người, không thể kinh động bất cứ ai. Vậy chỉ có hai vị ra tay là đáng tin cậy nhất.”

Đối với nhiệm vụ này của Sở Hưu, Lý công công cùng Phương Trấn Kỳ đều cảm thấy không muốn làm.

Dù sao bọn họ đều là người có thân phận, thế nhưng giờ lại phải làm kẻ bắt cóc, thật sự rất mất giá.

Có điều giờ phá hư chuyện của thái tử mới là quan trọng, bọn họ cũng chẳng lo được mất giá với không mất giá, chỉ đành làm theo.

Năm ngày sau, trong Điểm Thương Kiếm Tông ở Điểm Thương Sơn, chưởng môn Điểm Thương Kiếm Tông - Hàn Đình Nhất đứng trên sườn núi phía sau Điểm Thương Sơn, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Ba đứa con trai của hắn mặc dù không chịu cố gắng nhưng cũng khá biết điều, bình thường chỉ xuống núi vui đùa một ngày rồi sẽ trở về. Thế nhưng giờ đã qua hai ngày vẫn không thấy bóng dáng.

“Điểm Thương Sơn là danh sơn ở Tây Nam. Có điều xem tâm tình hiện tại của Hàn tông chủ chắc hẳn không có thời gian đâu thưởng thức cảnh sắc Điểm Thương Sơn này, thật là đáng tiếc.”

Ngay khi nghe thấy giọng nói này, Hàn Thiên Đình cả kinh nhìn về phía võ giả trẻ tuổi vừa xuất hiện sau lưng, quát lớn: “Làm sao ngươi vào được đây?”

Điểm Thương Sơn dễ thủ khó công, ngoại trừ một con đường nhỏ lên núi xung quanh đều là vách núi.

Nơi này là cấm địa phía sau núi của Điểm Thương Kiếm Tông, chỉ có đệ tử Điểm Thương Kiếm Tông mới có tư cách bước vào. Người xa lạ trước mắt rốt cuộc làm sao thông qua nhiều cửa bảo vệ của đệ tử Điểm Thương Kiếm Tông bước vào nơi này?

Sở Hưu bước từng bước một về phía trước, tông môn như Điểm Thương Kiếm Tông không chỉ không có tông sư võ đạo trấn thủ, thậm chí không có tới một tòa trận pháp. Với tu vi tinh thần lực hiện tại của Sở Hưu, muốn vào nơi này không hề khó.

Ra hiệu im lặng với Hàn Thiên Đình, Sở Hưu thản nhiên nói: “Hàn tông chủ, nói nhỏ chút. Đừng để người khác tới, chẳng lẽ ngươi không cần tính mạng ba đứa con trai của mình à?”

Nói xong Sở Hưu lấy ra ba tấm ngọc bội. Ngọc bội kia có màu đỏ máu, mỹ lệ vô cùng.

Ba tấm huyết ngọc này là lễ vật Hàn Thiên Đình đưa cho ba đứa con trai mình. Nó có thể tẩm bổ khí huyết, hình dạng còn do hắn đích thân khắc ra, cho nên Hàn Thiên Đình lập tức nhận ra đây là đồ của con trai mình.

Sắc mặt Hàn Thiên Đình biến đổi, hạ giọng quát: “Ngươi làm gì ba đứa con của ta rồi?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Không làm gì cả, chỉ mời họ làm khách mà thôi. Có điều tiếp đó bọn họ sẽ ra sao thì ta không cam đoan được. Tất cả đều được quyết định bởi thái độ của Hàn tông chủ cả thôi!”

Hàn Thiên Đình phẫn nộ quát: “Quy củ giang hồ, họa không lan tới người nhà. Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Họa không lan tới người nhà?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Lời này của Hàn tông chủ sai rồi. Rút dây động rừng, một khi ngươi đã ra quyết định người nhà của ngươi thật ra đã bị liên lụy vào. Cho nên làm người tốt nhất nên thật cẩn thận vào.

Còn về ta là ai, cái này không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết ta là người của nhị hoàng tử là đủ.”

Hàn Thiên Đình lập tức minh bạch tất cả, hắn lạnh lùng nói: “Nhị hoàng tử đường đường là một hoàng tử, không ngờ lại làm việc hèn hạ như vậy!”

Sở Hưu nhún vai chẳng buồn để ý. Dù sao Hàn Thiên Đình mắng nhị hoàng tử chứ không phải mắng y.

Nhìn Hàn Thiên Đình, Sở Hưu thản nhiên nói tiếp: “Hàn tông chủ bình tĩnh chút đi, có một số việc không phải chuyện xấu đâu.

Theo ta được biết thiên phú của ba vị công tử nhà Hàn tông chủ không được tốt. Khi Hàn tông chủ còn sống, có thể để ba vị công tử kế thừa Điểm Thương Kiếm Tông được hay không? Đây vẫn là một ẩn số.

Tông môn nào phải thế gia, Điểm THương Kiếm Tông lại không phải của một mình Hàn tông chủ. Vì lợi ích toàn bộ Điểm Thương Kiếm Tông mà không cần con trai mình, có đáng giá không?”

Hàn Thiên Đình cắn răng nói: “Nhị hoàng tử muốn gì?”

Sở Hưu vung tay lên nói: “Đơn giản thôi. Một tháng sau là tới thời điểm hộp nghị, khi đó Điểm Thương Kiếm Tông đứng về phía nhị hoàng tử là được.

Hàn tông chủ không cần lo lắng, ba vị công tử đều rất an toàn, còn có cao thủ đang chỉ điểm võ đạo cho họ là khác.

Sau khi chuyện này thành công, đương nhiên ba vị công tử sẽ trở lại Điểm Thương Sơn an toàn. Hơn nữa nếu Hàn tông chủ cần, tương lai nhị hoàng tử cũng sẽ là chỗ dựa cho Hàn tông chủ, để một trong ba vị công tử thuận lợi kế

thừa Điểm Thương Kiếm Tông.”

Sắc mặt Hàn Thiên Đình âm trầm bất định, Sở Hưu không nói nhiều thêm, y chỉ lạnh nhạt nói: “Giờ Hàn tông chủ không cần nóng vội hứa hẹn gì với ta.

Đợi tới lúc hội nghị, biểu hiện của Hàn tông chủ cũng là câu trả lời cả thôi. Dù sao chỉ cần Hàn tông chủ nhớ kỹ một chuyện là được, tính mạng ba con trai của ngươi đều nằm trong tay chính ngươi!”

Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp quay người xuống núi, không quan tâm tới biểu cảm của Hàn Thiên Đình.

Sở Hưu mười phần chắc chín Hàn Thiên Đình sẽ chọn đáp ứng yêu cầu của y.

Chỗ khác biệt của tông môn và thế gia chính là thế gia là chỉnh thể do huyết mạch tạo thành, có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh.

Còn tông môn lại thiên về con người. Hàn Thiên Đình chỉ là tông chủ Điểm Thương Kiếm Tông chứ Điểm Thương Kiếm Tông không phải của Hàn Thiên Đình. Con trai ruột và tương lai tông môn, cái nào quan trọng hơn? Điểm này không cần nhiều lời.

Trong tình báo mà Trịnh Thiên Đồ giao cho Sở Hưu, vị Hàn tông chủ này không phải người anh dũng hy sinh bản thân vì tông môn. Ngược lại hắn vẫn luôn muốn để con trai mình tiếp nhận vị trí tông chủ.

Sau khi rời khỏi Điểm Thương Sơn, Lý công công cùng Phương Trấn Kỳ đều chờ y bên dưới.

“Mọi chuyện ổn thỏa chưa?” Lý công công hỏi.

Sở Hưu gật đầu nói: “Lý công công yên tâm, không tin tưởng tuyệt đối ta sẽ không ra tay.

Giò chỉ còn lại một nhà, chọn ai trong hai mươi ba trại cũng được.”

Thần sắc Lý công công buồn bực nói: “Lần này ngươi định ra tay thế nào? Không phải lại bảo chúng ta đi bắt cóc đấy chứ?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không cần, lần này đơn giản hơn nhiều, cứ dùng tiền nện là được.

Thổ phỉ sơn tặc của hai mươi ba trại đều là một đám ô hợp. Bọn chúng chỉ muốn một thứ, lợi ích.

Hơn nữa bản thân thái tử cũng chẳng mấy coi trọng lũ giặc cướp này, công sức bỏ vào đây còn xa mới bằng đám người Thiết Kiếm Môn.

Cho nên chúng ta chỉ cần dùng tiền nện là được, trực tiếp nện ra một sơn trại quy thuận nhị hoàng tử!”

Lý công công cau mày nói: “Nhưng kẻ dùng tiền mua chuộc như vậy có đáng tin cậy không?”

Sở Hưu híp mắt: “Đương nhiên là đáng tin cậy rồi. Lũ giặc cướp kia chỉ tham lam chứ không ngu ngốc. Chúng ta có thể lấy nhiều tiền như vậy thu mua bọn chúng, cũng tức là chúng ta có thể lấy nhiều tiền như vậy ra tiêu diệt bọn chúng!”
Chương 514 Nện tiền 1

Thế lực võ lâm khu vực Tây Nam đại đa số không mạnh, còn thổ phỉ sơn tặc lại chỉ là một đám ô hợp.

Trên thực tế đám thổ phỉ sơn tặc đất Tây Nam này còn có lịch sử xa xưa hơn các thế lực võ lâm. Dù sao nơi này ban đầu hoang tàn vắng vẻ, mãi tới khi thương lộ mở ra mới có chút hơi người.

Mà nơi có thương lộ sẽ không thiếu một loại người, đó chính là giặc cướp.

Chỉ có điều đám thổ phỉ sơn tặc này không ai có kế hoạch gì, đại đa số đều ôm thái độ được chăng hay chớ, thậm chí giữa bọn họ còn ra tay tàn sát lẫn nhau. Cho nên bao năm như vậy rồi vẫn không có thế lực nào đáng chú ý, đại đa số vẫn chỉ là lũ ô hợp.

Có điều nghĩ lại cũng bình thường thôi, những kẻ làm sơn tặc thổ phỉ vốn ở thế yếu. Như Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu đã là chuyện trăm ngàn năm khó gặp một lần, sơn tặc thổ phỉ ở nơi khác chỉ có thể cướp bóc lặt vặt.

Sở Hưu cùng Lý công công lựa chọn Thanh Phong Trại tương đối mạnh trong hai mươi ba trại.

Thủ lĩnh sơn lũ cướp Thanh Phong Trại này là Tiếu Diện Thư Sinh - Tống Khiêm, cũng là người hết sức thú vị. hắn chẳng những trông giống thư sinh mà bản thân hắn chính là một thư sinh.

Nghe nói trong quá khứ Tống Khiêm chỉ là một thư sinh bần cùng, nghèo tới nỗi không có tiền đọc sách, chỉ có thể làm kế toán cho đội buôn. Thế nhưng giữa đường đội buôn bị gặp cướp, hắn lại bị toán cướp bắt đi, thành tiên sinh kế toán cho sơn trại.

Sau này hắn đề xuất một ý đồ không tồi cho sơn trại, khiến cho uy thế sơn trại phát triển. Tống Khiêm cũng từ tiên sinh kế toán biến thành quân sư, còn chiếm được cơ hội tu luyện võ đạo.

Hơn nữa Tống Khiêm cũng không ngờ mình chỉ là một thư sinh yếu đuối vậy mà thiên phú võ đạo lại không tệ. Chỉ dùng hai mươi năm hắn đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, cho nên hắn tìm một cơ hội trực tiếp xử lý trại chủ trước đó, đổi tên sơn trại thành Thanh Phong trại, mãi cho tới hôm nay.

Lần này đám người Sở Hưu tới Thanh Phong Trại, cảm nhận được thực lực ba người kia, Tống Khiêm đích thân tới nghênh tiếp.

Mặc dù đã là trại chủ nhưng Lâm Khiêm vẫn mặc một bộ quần áo văn sĩ, phối hợp với tướng mạo nho nhã của hắn có vẻ không giống như thủ lĩnh toán cướp, ngược lại như một tiên sinh dạy học.

“Chẳng hay ba vị tới Thanh Phong Trại của ta có chuyện gì? Hay là thủ hạ của ta cướp nhầm hàng hóa của ba vị? Yên tâm, ta sẽ cho người đưa trở lại cùng quà tạ lỗi.” Tống KHiêm khách khí chắp tay, tư thái nhún nhường vô cùng.

Đội buôn đi qua Tây Nam, có kẻ động được, có kẻ lại không thể động vào.

Tỷ như những đội buôn của thế lực lớn, lực lượng phòng vệ cường đại, chưa nói bọn họ có thắng được không, cho dù thắng được tương lai cũng sẽ bị đối phương trả thù.

Cho nên giặc cướp trong hai mươi ba trại thay đổi rất nhanh, không khéo tới ngày nào đó sẽ bị người khác trực tiếp phá trại diệt môn.

Chính vì vậy sau khi Tống Khiêm trở thành trại chủ, hắn bèn thiết lập quy củ. Chỉ cướp đồ không giết người, tuyệt đối không làm tới mức không còn đường lui.

Hơn nữa sau khi cướp đồ cũng không sử dụng ngay mà cất giữ bảo tồn. Chờ mấy tháng sau không thấy ai tới báo thù mới đem ra tiêu.

Nếu có người đến ư? Vậy nhún nhường nhận lỗi trả lại đồ.

Dù sao đối với đám sơn tặc thổ phỉ bọn họ, thể diện vốn chẳng thể mài ra ăn, cần làm gì?

Sở Hưu vung tay nói: “Tống đại đương gia đoán sai rồi. Chúng ta không phải đến lấy cái gì, mà là đến tặng đồ.”

Nói xong, Sở Hưu bắt đầu lấy từng khối tử kim ra.

Có thể nói cảnh tượng này hết sức rung động. Chí ít thủ lĩnh sơn trại Tống Khiêm cả đời chưa từng thấy nhiều tử kim như vậy.

Hắn có không ít vàng bạc bình thường, nhưng thứ như tử kim vừa có thể dùng để bày trận vừa dùng được để luyện khí, có thể nói là đồng tiền rất mạnh. Trong thế gia nhỏ bình thường có vài chục lượng đã là rất nhiều. Đâu như Sở Hưu lấy từng khối từng khối bày ra trên bàn, quả thật vô cùng rung động.

Nói thật ra chỗ tử kim này ngay bản thân Sở Hưu cũng động tâm. Cho dù y thu thuế cả năm ở Quan Tây cũng không kiếm được nhiều như vậy. Hoàng tử dẫu sao cũng là hoàng tử, đặc biệt là nhị hoàng tử tay nắm thực quyền, tương lai còn có cơ hội đăng lâm đại bảo, nội tình bọn họ thâm sâu vượt xa người thường.

Lấy liền mười khối tử kim ra, Sở Hưu trầm giọng nói: “Tống đại đương gia. Những thứ này là lễ vật nhị hoàng tử tặng ngươi. Chẳng hay những thứ này đã đủ để Tống đại đương gia đứng về phía nhị hoàng tử chưa? Đương nhiên nếu Tống đại đương gia nói chưa đủ, nơi này của ta vẫn còn.”

Tống Khiêm nuốt nước miếng một cái, con mắt thiếu chút nữa khắc lên đống gạch tử kim.

Ban đầu nghe thấy nhị hoàng tử thế này thế kia, Tống Khiêm quả thật giật mình. Có điều sau đó hắn cũng nhanh chóng phản ứng lại, mặc kệ thái tử hay nhị hoàng tử, mình cứ cầm được chỗ tốt mới là quan trọng.

Hơn nữa thực tế cũng đúng như những gì Sở Hưu suy đoán. Thái tử không bỏ bao công sức vào đám sơn tặc thổ phỉ ở hai mươi ba trại.

So với những thế lực khác, giặc cướp hai mươi ba trại bọn họ đông người

nhất nhưng lại chỉ là đám ô hợp. Thái tử Lữ Long Cơ trời sinh đã chán ghét đám sơn tặc thổ phỉ như vậy.

Hơn nữa chỉ cần những tông môn bên khu vực Tây Nam đáp ứng gia nhập dưới trướng thái tử, vậy đám sơn tặc thổ phỉ này có quy hàng hay không cũng chẳng quan trọng. Dù sao bọn chúng cũng chẳng tạo được sóng gió gì.

Cho nên tới phiên hai mươi ba trại, những tâm phúc của thái tử như Trần công công cùng Lý Nguyên thậm chí không tự mình đến đây mà chỉ phái những thủ hạ bình thường tới bàn bạc điều kiện, đưa họ vài thứ rồi rời khỏi.

Đám sơn tặc thổ phỉ hai mươi ba trại như Tống Khiêm có bất mãn trong lòng cũng vô dụng. Một khi những thế lực võ lâm kia đáp ứng, giặc cướp hai mươi ba trại bọn họ mà muốn gây chuyện, chỉ sợ không cần thái tử xuất thủ, những thế lực võ lâm bản xứ cũng đủ giải quyết sạch sẽ bọn họ.

Cho nên sau khi Sở Hưu lấy ra nhiều gạch tử kim như vậy, Tống Khiêm cơ hồ không cần cân nhắc, lập tức nghiêng sang bên nhị hoàng tử.

Về phần Sở Hưu hỏi hắn có đủ không, mặc dù trong lòng Tống Khiêm nghĩ có nhiều tử kim hơn hắn cũng không chê nhiều, nhưng Tống Khiêm vẫn cố gắng rời mắt khỏi đống gạch tử kim, cười gượng nói: “Đủ rồi, đương nhiên là đủ rồi.”

Hắn không phải kẻ ngốc, biết kết cục của kẻ lòng tham không đáy ra sao.

Mười khối gạch tử kim đủ mua toàn bộ Thanh Phong Trại của hắn, nếu hắn còn tham lam hơn nữa, thừa cơ đòi thêm một khoản của nhị hoàng tử, kết cục chắc chắn không tốt.

Sở Hưu gõ bàn nói: “Đủ rồi thì được, chờ một tháng sau đến lúc hội nghị, Tống đại đương gia cũng biết nên làm thế nào rồi đấy.”
Chương 515 Nện tiền 2

Tống Khiêm vội vàng gật đầu nói: “Biết biết, xin ba vị cứ yên tâm. Nhị hoàng tử khẳng khái hào phóng như vậy, mặc dù tại hạ là sơn tặc nhưng cũng biết hai chữ uy tín. Tại hạ chắc chắn sẽ không để điện hạ thất vọng.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, trực tiếp quay người rời đi.

Lý công công cùng Phương Trấn Kỳ phía sau liếc mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không dám tin, mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy là đã xong? Thế này chẳng phải nhanh quá à?

Phương Trấn Kỳ chỉ quen giết người, cho nên hắn chỉ hơi ngạc nhiên về thời gian mà Sở Hưu sử dụng mà thôi.

Nhưng Lý công công lại khác, hắn ở bên Lữ Long Quang một thời gian dài như vậy, mặc dù không phải thủ hạ có năng lực khá nhất của Lữ Long Quang, nhưng lại là người Lữ Long Quang tín nhiệm nhất. Hắn đã tham gia không ít nhiệm vụ bí mật, cũng thi hành không ít.

Hắn cũng đã dùng những chiêu số mà Sở Hưu đã dùng, ngoại trừ lần lừa gạt Trịnh Thành Vĩnh, những lần khác đều không có chút kỹ thuật nào.

Nhưng điểm khiến người ta sợ hãi trong thủ đoạn của Sở Hưu là khả năng nắm bắt lòng người của y.

Đối mặt với những người khác nhau, hắn vận dụng thủ đoạn thích hợp nhất khiến những người này đi vào khuôn khổ. Đây mới là điểm kinh khủng nhất.

Không ai không có sơ hở, chỉ cần những này có một chút xíu sơ hở thôi, Sở Hưu sẽ nắm bắt được, sau đó vận dụng phương pháp thích hợp nhất lần lượt đánh tan.

Sau khi làm xong mọi việc, Sở Hưu cùng đám người Lý công công trực tiếp ẩn nấp tại khu vực Tây Nam. Một tháng sau, Lý Nguyên cùng Trần công công cũng dẫn người tới Tây Nam.

Lần này dưới trướng thái tử có không ít người tới. Ngoại trừ Lý Nguyên cùng Trần công công ra còn ba cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, đều là khách khanh mà thái tử mời chào.

Lần này tới Tây Nam, Lý Nguyên cảm thấy hết sức hăng hái.

Người phụ trách chủ yếu trong việc mời chào thu phục những thế lực ở Tây Nam chính là Lý Nguyên và Trần công công.

Sau khi làm xong chuyện lần này, địa vị của hắn ở chỗ thái tử điện hạ chắc chắn sẽ tăng thêm.

Sau khi tới Tây Nam, Lý Nguyên không trì hoãn mà trực tiếp phát thiệp mời cho năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, bảo họ tới Vọng Thiên Động tại Thần Nữ Phong tham gia hội nghị.

Thần Nữ Phong cũng là địa phương nổi danh tại Tây Nam. Trong truyền thuyết thời thượng cổ có thần nữ phi thăng tại đây cho nên mới đặt tên là

Thần Nữ Phong.

Còn Vọng Thiên Động lại là một sơn động bên trong Thần Nữ Phong, đỉnh động có một miệng hang lớn, ngẩng đầu lên thấy được bầu trời cho nên mới gọi là Vọng Thiên Động.

Lúc này trong Vọng Thiên Động đã được thu dọn chỉnh tề. Năm môn tám nhà mười một phái cùng hai mươi ba trại đều dẫn người tập trung tại đây, phân ra ngồi vào vị trí của thế lực mình.

Lý Nguyên cùng Trần công công đứng ngay chính giữa, sau khi người tới đông đủ Lý Nguyên mới chắp tay với mọi người nói: “Chư vị, đất Tây Nam này mặc dù hoang vu cằn cỗi nhưng cũng là lãnh thổ của Đông Tề ta.

Chư vị đều là người tay trắng lập nghiệp, gây dựng cơ nghiệp không nhỏ tại khu vực Tây Nam này, quả hật không dễ. Tại hạ xin bái phục.

Hôm nay thái tử điện hạ quy tụ thiên mệnh, tương lai chắc chắn đăng lâm đại bảo. Cho nên hôm nay điện hạ muốn mời chư vị tuấn kiệt giang hồ Tây Nam cùng giương quốc uy của Đông Tề ta!”

Lý Nguyên nói rất dõng dạc hùng hồn, phía dưới lác đác vài tiếng vỗ vay. Có điều càng lúc Lý Nguyên càng thấy không hợp lý.

Vì sao lần này một số người lại không hưởng ứng nhiệt liệt lắm vậy? Bọn họ đã tới tham gia hội nghị, chẳng lẽ còn gì bất mãn hay sao?

Có điều đúng lúc này lại có một giọng nói chế nhạo vang lên từ bên ngoài.

“Người ta dựng nghiệp bằng hai tay trắng, bao năm mới được gia nghiệp lớn như vậy. Thái tử nói một câu đã đòi lấy hết đi, còn lấy mỹ danh là giương cao quốc uy. Chẳng lẽ thái tử định đem những võ giả Tây Nam này đi đánh Bắc Yên à?”

Khi Sở Hưu xuất hiện, Lý Nguyên lập tức biến sắc.

Điều khiến hắn kinh hãi không phải là Sở Hưu xuất hiện tại đây mà là sau lưng Sở Hưu còn có Phương Trấn Kỳ cùng Trần công công!

Chuyện này đại biểu cho điều gì? Không cần nói cũng biết, Sở Hưu không ngờ lại thật sự gia nhập dưới trướng vào nhị hoàng tử!

Lý Nguyên lạnh lùng nói: “Sở Hưu, nếu ta biết trước ngươi đã gia nhập dưới trướng vào nhị hoàng tử, lần trước ở Lạc gia ta và Trần công công cho dù có truy sát ngàn dặm cũng phải lấy tính mạng ngươi!”

Sở Hưu khoát tay áo nói: “Chuyện này ngươi tính sai nhân quả rồi. Nếu không phải lần trước ở Lạc gia các ngươi gây sự với ta, ta đã chẳng chọn cách giúp nhị hoàng tử.

Sở Hưu ta tính cách ra sao làm người thế nào, cả giang hồ đều biết. Con người ta trước nay vẫn luôn hẹp hòi, bị người ta tát cho một phát mà vẫn nhịn, đó không phải phong cách của ta.”

Nhìn Long Kỵ Cấm Quân cùng thủ hạ của Lý công công mà Sở Hưu mang tới, Lý Nguyên không khỏi cười lạnh nói: “Chỉ chút người thế này thôi mà đòi tới gây sự với ta ư? Đúng là nằm mơ nói mộng! Sở Hưu, ngươi chọn sai nơi rồi!”

Lý Nguyên không biết bố cục của Sở Hưu tại Tây Nam, hắn còn tưởng Sở Hưu chỉ truy theo hành tung của mình tới đây.

Nếu ở nơi khác, Sở Hưu dẫn những người này đột nhiên đánh lén, quả thật sẽ tạo thành một chút phiền toái cho hắn. Nhưng giờ ư, những võ giả Tây Nam này đều là người của thái tử điện hạ!

Lý Nguyên bèn trầm giọng nói: “Chư vị, các vị đã lựa chọn gia nhập dưới trướng vào thái tử điện hạ, vậy cũng nên tỏ chút thành ý. Giết những người này đi, lập tức động thủ!”

Lý Nguyên làm việc hết ức quả quyết, tình hình đã tới nước này chỉ có giết chết Sở Hưu, đồng thời diệt sạch đám thủ hạ của nhị hoàng tử mới là có lợi nhất cho thái tử điện hạ.

Nếu trong Đại Lương Thành, cho dù Lý Nguyên có cơ hội này hắn cũng chẳng dám động thủ. Vì nơi đó là Đại Lương Thành.

Hoàng thất Đông Tề không cấm nội đấu, chỉ có điều trong đô thành phải khống chế mức độ giao đấu trong quy mô nhất định. Như hiện tại hàng trăm hàng ngàn người đồng loạt ra tay chém giết, chuyện này vốn không thể xảy ra tại Đại Lương Thành.

Theo tiếng hô của Lý Nguyên, cũng có không ít người trong năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại xông ra.

Thủ hạ của Lý Nguyên không chỉ lung lạc mình Thiết Kiếm Môn. Những tông môn kia lúc này đã quyết định nghiêng sang phía thái tử cho nên lúc này đồng loạt xuất thủ muốn đoạt công đầu, tăng thêm ấn tượng của bản thân trong mắt thái tử.

Hơn nữa đám người này không lo việc mình thất bại, dẫu sao thực lực bên mình hoàn toàn áp đảo bên phía Sở Hưu.

Bên phía thái tử đã có bốn đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, lại thêm những người bên Tây Nam có tới hơn mười võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất. Còn bên Sở Hưu thì sao? Chỉ có hai người Trần công công và Phương Trấn Kỳ mà thôi, giải quyết bọn họ quả thật rất đơn giản.

Có điều lúc này họ lại không phát hiện, những tông môn trước kia luôn tranh đoạt với bọn họ như Thiết Kiếm Môn căn bản không hề nhúc nhích, ngược lại ánh mắt lóe lên thần sắc kỳ dị.

Lúc này Lý Nguyên cũng trầm giọng nói với ba khách khanh sau lưng: “Các ngươi cũng ra tay thôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom