• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (15 Viewers)

  • Chương 41-45

Chương 41 Vơ vét

Khi Thẩm Dung nói ra những lời này, sắc mặt Sở Hưu hơi cau có nhưng trong lòng đã dấy lên sóng gió ngợp trời.

Cấu kết với giặc cướp tàn sát tộc nhân. Đương nhiên Sở Hưu hiểu tội danh này nặng tới mức nào, đủ để lấy mạng chính y!

Gương mặt Sở Hưu vẫn trấn định như trước, giọng nói lại lạnh lùng đáp: “Thẩm đại quản gia, có thể ăn linh tinh nhưng không thể nói lung tung được! Ta không điên, sao lại làm ra những việc điên cuồng như vậy được?”

Thẩm Dung thản nhiên nói: “Đúng vậy, ngươi không điên nhưng những việc Sở Hưu ngươi làm lại điên cuồng tới mức người khác không cách nào tưởng tượng nổi.”

Nói xong Thẩm Dung chỉ vào hạ nhân sau lưng mình nói: “Vương Nhị, Sở Hưu công tử có vẻ không mấy ấn tượng với ngươi, ngươi nói mấy câu cho Sở Hưu công tử nhớ lại chút nào.”

Tên hạ nhân tên Vương Nhị đứng ra cười hắc hắc nói: “Sở Hưu công tử, ta vẫn nhớ như in cảnh ngươi xuất đao đánh trọng thương Liên lão tam tại nam Thương Mang Sơn đấy.

Lúc trước Mã Khoát động thủ giết người giúp ngươi, ta nhanh chân may mà thoát được một mạng. Giờ thì tốt rồi, ngươi lại dám trắng trợn dẫn Mã Khoát theo bên người, đúng là gan to bằng trời!”

Sở Hưu nhắm mắt lại, rốt cuộc y cũng biết vấn đề ở đâu. Nhưng tất cả chỉ là trùng hợp, sự trùng hợp rất bất đắc dĩ.

Lúc trước Sở Hưu lựa chọn Mã Khoát tới giúp mình một là vì thực lực Mã Khoát không tệ, can đảm cẩn trọng.

Thứ hai là vì Mã Khoát gần như không xuất thủ tại Bắc Thương Mang Sơn, còn tại Nam Thương Mang Sơn tuy hắn từng ra tay vài lần nhưng đều không để lại người sống.

Lần duy nhất có người biết quan hệ giữa Mã Khoát và Sở Hưu chính là khi Mã Khoát gặp Sở Hưu lần đầu. Sở Hưu thuê Mã Khoát hỗ trợ giết Liên lão tam.

Toán cướp dưới trướng Liên lão tam nhân số đông đảo, cũng có chút công phu, cho nên lúc đó Mã Khoát chỉ đánh tan đám người này, giết một số kẻ chứ không diệt sạch được.

Hơn nữa lúc đó Sở Hưu cũng không suy nghĩ tới điểm này, vì dưới trướng Liên lão tam đều là giặc cướp, không dám vào Thông Châu Phủ.

Thật chẳng ngờ lại còn một kẻ như vậy không chỉ về tới Thông Châu

Phủ mà còn gia nhập dưới trướng Thẩm gia, được Thẩm Dung để ý tới, cuối cùng chỉ ra thân phận thật của Mã Khoát.

Tất cả chỉ là trùng hợp, là Sở Hưu không may.

Mở to mắt, Sở Hưu lại ngồi xuống trầm giọng nói: “Cho nên Thẩm quản gia định kiếm tiền bịt miệng từ chỗ ta ư?”

Thấy Sở Hưu nhanh chóng trấn tĩnh như vậy, Thẩm Dung cũng hơi ngạc nhiên.

Vừa rồi còn nằng nặc không chịu thừa nhận, giờ vừa có chứng cứ xác thực lại ra vẻ đương nhiên như vậy, chỉ riêng tâm chí như vậy đã rất không tệ.
Chương 42 Tính sai

Cơn thịnh nộ của Sở Tông Quang không vì thứ Sở Hưu lấy ra mà dập tắt.

Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Hưu phẫn nộ quát: “Ngươi tức giận thì giết người à? Ngươi có biết địa vị của Thẩm Dung tại Thẩm gia ra sao không? Hắn chết đi, Thẩm gia sẽ trả thù Sở gia ta thế nào?

Nghịch tử! Ngươi làm thế rõ là đẩy Sở gia ta vào chỗ bất nghĩa!”

Sở Hưu nhíu mày, lão cha hờ này của y thật quá hèn nhát, Thẩm gia có mạnh nữa hắn cũng đâu phải sợ tới mức như vậy?

Cũng may Sở Hưu đã sớm nghĩ kỹ lời nói và biện pháp giải quyết việc này.

Sở Hưu chắp tay nói: “Phụ thân đại nhân xin đừng kinh hoảng, mặc dù người đã chết nhưng Sở gia ta cũng không phải không có kế sách khác.

Luận căn cơ Thẩm gia mạnh hơn Sở gia ta một chút, nhưng chưa tới mức áp đảo.

Nguyên nhân chính khiến Thẩm gia xưng bá Thông Châu Phủ thật ra là vị Thẩm Bạch bái nhập Thương Lan Kiếm Tông kia.

Danh tiếng Thương Lan Kiếm Tông có lớn, nhưng chưa chắc Sở gia ta đã không có chỗ dựa.”

Sở Tông Quang trừng mắt với Sở Hưu nói: “Thương Lan Kiếm Tông là đại phái đệ nhất Ngụy Quận, đứng trong Thất Tông Bát Phái, Sở gia ta lấy đâu ra chỗ dựa?”

Sở Hưu nheo mắt nói: “Thất Tông Bát Phái thì sao? Cũng chẳng phải Nam Bắc Phật Tông, huống hồ cho dù là Nam bắc Phật Tông cũng chẳng mạnh tới mức hùng bá toàn bộ giang hồ.

Sở gia chúng ta không tìm thấy chỗ dựa môn phái giang hồ nhưng lại có thể tìm chỗ dựa nơi triều đình!

Ngụy Quận mặc dù danh nghĩa thuộc về Bắc Yên nhưng thật ra chỉ nghe theo bên ngoài, triều định Bắc Yên cũng chẳng làm gì được.

LÚc này nếu Sở gia ta đảo chiều theo triều đình Bắc Yên, mặc dù triều đình Bắc Yên chướng mắt với chút lực lượng này của Sở gia, nhưng ít ra cũng là thế lực võ lâm chủ động thần phục Bắc Yên, có thể tạo thành tấm gương sau này. Tin rằng triều đình Bắc Yên sẽ không bạc đãi chúng ta.

Nếu có triều đình Bắc Yên làm chỗ dựa, Thương Lan Kiếm Tông cũng chẳng dám động tới chúng ta.”

Những trưởng lão Sở gia liếc mắt nhìn nhau, kế hoạch của Sở Hưu mặc dù nghe rất khoa trương nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận cũng có chút đạo lý.

Triều đình Bắc Yên nhòm ngó Ngụy Quận đã lâu, có điều võ lâm Ngụy Quận vẫn rất ương ngạnh, triều đình Bắc Yên lại không muốn trở mặt với võ lâm Ngụy Quận, cho nên mới không sử dụng thủ đoạn cứng rắn.

Nhưng trước đó Sở gia tới từ Đông Tề, căn bản không có cảm giác gắn bó gì với Ngụy Quận, nếu có thể dùng chuyện này móc nối với triều đình Bắc Yên, vậy đây cũng là chuyện tốt cho Sở gia.

Sở Hưu đứng đó im lặng không nói gì tiếp, y đưa ra cho Sở gia ý tưởng này không thể nói là ngu ngốc nhưng cũng chỉ nói là nửa tốt nửa xấu.

Đầu nhập vào triều đình Bắc Yên quả thật có khả năng rất lớn sẽ như lời y nói. Thân là thế lực đầu tiên của Ngụy Quận đầu nhập vào Yến Quốc, Sở gia sẽ nhận được rất nhiều ưu đãi.

Nhưng cũng có khả năng Sở gia chọc giận toàn bộ võ lâm Ngụy Quận, bị bọn họ nhắm vào, thậm chí võ lâm Ngụy Quận phẫn nộ sẽ xé tan cả Sở gia.

Đương nhiên những chuyện này đều là tương lai, đến lúc đó Sở Hưu có còn ở Sở gia hay không còn chưa biết. Sở gia có bị võ lâm Ngụy Quận trả thù hay không thì liên quan gì tới y?

Gương mặt Sở Tông Quang lộ vẻ âm trầm, hắn không nhìn ra sơ hở trong kế hoạch của Sở Hưu, chỉ đơn giản là hắn không muốn thêm phiền toái mà thôi.

Nửa ngày sau Sở Tông Quang mới hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, lần trước ta đã nói rồi, nếu ngươi lại gây chuyện ta sẽ lấy lại tất cả những chuyện làm ăn ngươi đang quản lý, cho ngươi vào từ đường sám hối. Kết quả ngươi vẫn coi lời của ta như gió thoảng qua tai!

Lần này ngươi gây họa lớn như vậy, xử trí ngươi ra sao còn cần xem ý bên Thẩm gia. Giờ ngươi vào tự đường sám hối đi! Nếu vì chuyện này của ngươi mà Sở gia ta bị Thẩm gia gây sự, ta sẽ không tha cho ngươi!”

Nghe những lời này, ánh mắt Sở Hưu lạnh đi, biểu hiện của Sở Tông Quang vượt ngoài dự liệu của y. Y thật không ngờ Sở Tông Quang lại hèn nhát tới mức độ này.

Dựa theo cớ mà Sở Hưu đưa ra, Thẩm gia vơ vết Sở gia trước, bản thân tức giận mới giết người, cùng lắm là do mình xúc động quá mà thôi. Hơn nữa mình cũng đã đưa ra đối sách trước mặt mọi người, nhưng Sở Tông Quang vẫn sợ xung đột với Thẩm gia, chỉ muốn trừng phạt y.

“Người đâu, dẫn Sở Hưu vào từ đường, phái người trông coi cho kỹ, để hắn sám hối đi!”

Sở Tông Quang vung tay, hai tên hạ nhân khó xử đi tới, nhìn Sở Hưu, chỉ hy vọng y chịu phối hợp. Dù sao bọn họ chỉ là hạ nhân, không dám ra tay với Sở Hưu.

Sở Hưu lại chẳng hề phát tác tại chỗ, chỉ ngoan ngoãn theo hai hạ nhân kia đi khỏi.

Nói thật, lần này đúng là y tính sai.

Trước giờ Sở Hưu luôn tỏ ra rất tỉnh táo, cho dù đột nhiên nảy sinh ý định giết chết Thẩm Dung cũng vậy, đều đã nghĩ cách lấy cớ phá cục, tất cả đều ổn thỏa.

Điều duy nhất y tính sai là Sở Tông Quang. Y thật sự không hiểu rốt cuộc lão cha hờ này của y nghĩ gì trong lòng, thân là gia chủ một gia tộc mà lại nhát gan sợ phiền toái đến vậy. Có trời mới biết lúc trước rốt cuộc Sở gia đặt chân tại Thông Châu Phủ ra sao.

Sau khi Sở Hưu bị áp giải xuống, lão đại Sở Khai trước đó vẫn không tỏ thái độ giờ lộ rõ vè vui mừng như điên cùng không thể tin nổi.

Trước nay ba đệ đệ của hắn không kẻ nào thành thật, đặc biệt là gần đây. Sở Khai có tự cao tự đại đến đâu cũng có thể cảm giác được vị trí người thừa kế Sở gia của hắn đã rất bất ổn.

Kết quả mới có mấy tháng, đầu tiên lão tứ Sở Thương tàn phế, tiếp đó Sở Sinh phạm sai lầm bị nhốt lại cấm đoán.

Còn Sở Hưu uy hiếp lớn nhất đối với hắn giờ lại tự tìm đường chết, không ngờ dám giết cả đại quản gia Thẩm gia Thẩm Dung, bị tước đoạt tất cả quyền lực nhốt trong từ đường sám hối. Như vậy chẳng phải không còn ai tranh đoạt vị trí người thừa kế với hắn nữa sao?

Nghĩ đến đây, Sở Khai cực kỳ đắc ý, ba tên đệ đệ ngu ngốc tính toán đủ đường, tính tới tính lui, kết quả tính chết cả bản thân. Cuối cùng vị trí người thừa kế gia chủ vẫn thuộc về bản thân mình!

Sở Tông Quang thần sắc u ám khoát tay áo để đám người giải tán. Hắn nói với Trần quản gia: “Ngươi tới Thẩm gia một chuyến, cố gắng hạ thấp tư thái hỏi bọn họ xem rốt cuộc muốn ra sao mới chịu bỏ qua chuyện này. Sở gia ta tuyệt đối không có ý xung đột gì với Thẩm gia bọn họ.”

Trần quản gia muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại không mở miệng chỉ

thở dài rồi đi khỏi.

Trong Thẩm gia, lúc Thẩm Dung tới gặp Sở Hưu chỉ dẫn theo tâm phúc Vương Nhị, cho nên không ai khác biết Thẩm Dung đã chết. Mãi tới lúc Trần quản gia tới Thẩm gia, mọi người trong Thẩm gia mới biết Thẩm Dung đã chết. Chuyện này lập tức làm nổi lên sóng to gió lớn trong Thẩm gia, có người nhanh chóng tới báo cho Thẩm Mặc đang bế quan.

Thẩm Mặc tuổi tác không lớn, chỉ mới ngoài ba mươi, dung mạo anh tuấn không giống như chủ nhân một gia tộc, ngược lại tựa như một công tử thế gia phong lưu phóng khoáng.

Giống với Lý gia, lão gia chủ Thẩm gia cũng bất ngờ bỏ mình, lúc này Thẩm Mặc mới vội vội vàng vàng tiếp nhận vị trí gia chủ.

Có điều lúc đó uy vọng của Thẩm Mặc rất kém, thiếu chút nữa bị đám trưởng lão Thẩm gia vứt bỏ. Kết quả Thẩm Mặc trong cơn nóng giận giết liền mấy vị trưởng lão Thẩm gia, còn tuyên bố ngay đương trường, chỉ cần Thẩm gia còn huynh trưởng tại Thương Lan Kiếm Tông, vậy sẽ luôn vững chãi không bao giờ đổ, có thiếu ai cũng vậy thôi.

Sóng gió qua đi, Thẩm Mặc dùng cái đầu đám trưởng lão đặt vững vị trí gia chủ của mình, cũng khiến người của Thông Châu Phủ biết vị gia chủ tân nhiệm của Thẩm gia mặc dù tuổi còn trẻ nhưng tàn nhẫn quả quyết hơn xa phụ thân hắn.

Lúc này Thẩm Mặc đang bế quan, sau khi tiếp nhận Thẩm gia, thật ra Thẩm Mặc cũng chẳng mấy để ý tới Thẩm gia.

Mấy năm trước hắn từng theo huynh trưởng tới Thương Lan Kiếm Tông. Trải nghiệm đó thay đổi hẳn quan niệm của Thẩm Mặc, cho hắn biết thế nào mới là võ lâm đại phái. Chút gia nghiệp đó của Thẩm gia tại Thương Lan Kiếm Tông căn bản không đáng nhắc tới.

Từ đó về sau Thẩm Mặc bắt đầu bế quan khổ tu điên cuồng, muốn gia nhập Thương Lan Kiếm Tông. Đáng tiếc tuy hắn và Thẩm Bạch là huynh đệ song sinh, nhưng thiên phú lại chênh lệch quá nhiều.

Thiên phú cùng ngộ tính của Thẩm Bạch đều là đỉnh điểm, còn Thẩm Mặc hắn chỉ có thể nói là mức trung bình khá.

Thiên tư như vậy cũng đủ để gia nhập Thương Lan Kiếm Tông, nhất là Thẩm Bạch còn là đệ tử quan môn của chưởng môn Thương Lan Kiếm Tông, muốn thu hắn vào Thương Lan Kiếm Tông thật sự không phải là vấn đề.

Nhưng vấn đề là với thực lực thiên phú của hắn, có gia nhập Thương Lan Kiếm Tông cũng chỉ là đệ tử ngoại môn mà thôi.

Ca ca là đệ tử đích truyền của trưởng môn, còn đệ đệ hắn lại chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường, Thẩm Mặc không chịu nổi chuyện mất thể diện như vậy.

Cho nên hắn bỏ hết thời gian ra khổ tu mong có ngày gia nhập Thương Lan Kiếm Tông, trở thành đệ tử nội môn.

Bị đánh thức trong lúc bế quan, thần sắc Thẩm Mặc rất bực tức, nhưng khi hạ nhân thuật lại tin Thẩm Dung đã chết, sắc mặt hắn lại trầm xuống.

Nói thật, trong lòng Thẩm Mặc Thẩm Dung cũng chẳng quan trọng gì. Mặc dù khi bé hắn gọi Thẩm Dung là Dung thúc, nhưng ngay cả thúc thúc ruột của mình, đám thúc bá trưởng lão Thẩm gia kia hắn còn dám giết, một hạ nhân có là gì?

Hắn cho Thẩm Dung địa vị cao như vậy chẳng qua là vì không tin được những tộc nhân chi chính cùng chi thứ của Thẩm gia mà thôi.

Mặc dù thực lực năng lực của Thẩm Dung đều rất bình thường, thậm chí còn rất tham lam, nhưng ít nhất hắn cũng trung thành, biết quyền lực của hắn là ai ban cho. Nói cách khác Thẩm Dung chẳng qua là con chó của Thẩm Mặc mà thôi, không phải chó của Thẩm gia mà là chó của riêng Thẩm Mặc.

Có điều đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, chớ nói chi tới giờ còn có người dám giết chó của Thẩm Mặc hắn!

Ta cũng không muốn
Chương 43 Ta cũng không muốn

Con chó mình nuôi bị người ta giết, chuyện này khiến Thẩm Mặc hết sức phẫn nộ, còn nhiều hơn nữa là ngại phiền toái.

Thẩm gia hùng bá Thông Châu Phủ, vốn không có nhiều chuyện, với năng lực của Thẩm Dung hoàn toàn có thể xử lý ngay ngắn rõ ràng.

Thẩm Dung đủ trung thành, Thẩm Mặc dùng hắn cũng rất thuận tay, giờ lại bị người ta giết chết, Thẩm Mặc tìm đâu ra một người như vậy nữa?”

Lúc này hạ nhân kia lại thận trọng nói: “Gia chủ, người của Sở gia đang chờ bên ngoài. Bọn họ nói chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn, bọn họ tuyệt đối không có ý xung đột với Thẩm gia ta.

Chỉ cần Thẩm gia đồng ý bỏ qua chuyện này, vậy tất cả đều có thể thương lượng.”

Thẩm Mặc nhíu mày: “Thương lượng ư? Sở gia này còn coi là thức thời, gọi người của Sở gia tới đây cho ta.”

Trong phòng tiếp khách, Trần quản gia khiêm cung thi lễ với Thẩm Mặc nói: “Thẩm gia chủ, Sở gia chúng tôi…”

“Được rồi, ngươi muốn nói gì ta cũng biết rồi, không cần nhiều lời nữa.”

Trần quản gia còn chưa nói hết câu đã bị Thẩm Mặc ngắt lời.

Thẩm Mặc trực tiếp vung tay lên nói: “Lão nhị Sở gia các ngươi giết quản gia của Thẩm gia ta, vốn chuyện này không dễ kết thúc như vậy đâu.

Nhưng nể tình Sở gia ngươi lần này đã có thành ý, ta cũng tha thứ cho một lần, không truy cứu thêm.”

Trần quản gia kia thở dài một hơi, liền nghe Thẩm Mặc thản nhiên nói: “Ta cũng không đành lòng để gia chủ nhà ngươi kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Tên Sở Hưu gì gì kia, cứ phế võ công hắn đi, cho hắn một bài học coi như xong.”

Trần quản gia nghe xong lập tức kinh hãi, phế bỏ võ công, vậy khác gì giết Sở Hưu!

Hắn vừa định nói gì, lại thấy sắc mặt Thẩm Mặc trầm xuống nói: “Đừng cự tuyệt! Sở gia các người giờ cũng chẳng có tư cách cự tuyệt. Ta đã khoan dung độ lượng lắm rồi.

Mấy ngày nữa là thanh minh, đại ca ta chuẩn bị về Thẩm gia tế bái phụ thân, đến lúc đó nếu mọi chuyện đến tai đại ca ta, huynh trưởng không dễ nói chuyện như ta đâu!

Chuyển lời này lại cho Sở Tông Quang, lựa chọn nằm trên tay hắn. Muốn con trai hay muốn Sở gia, tự hắn chọn đi!”

Dứt lời Thẩm Mặc trực tiếp xoay người bỏ đi, để lại Trần quan gia vẻ mặt bất đắc dĩ đứng đó.

Chỗ dựa sau lưng Thẩm gia quá lớn, lớn đến mức chỉ cần đưa chỗ dựa đó ra là đủ áp đảo toàn bộ Sở gia.

Sau khi Trần quản gia thuật lại ý của Thẩm gia cho Sở Tông Quang, gương mặt Sở Tông Quang cũng cực kỳ phẫn nộ, rõ ràng hắn cũng bất mãn với thái độ bá đạo của Thẩm gia.

Trần quản gia bên cạnh nhỏ giọng nói: “Gia chủ, chẳng bằng chúng ta làm theo lời nhị công tử, gia nhập triều đình Bắc Yên đi.

Thương Lan Kiếm Tông hắn có cường đại bá đạo đến đâu chăng nữa, chẳng lẽ còn hơn được triều đình Bắc Yên hay sao?”

Sở Tông Quang lắc đầu nói: “Tuyệt đối không được! Lão Trần, ngươi cũng biết chuyện của ta mà. Giờ ta đang nghiên cứu vật đó đến lúc mấu chốt, đâu còn thời gian phân tâm xử lý chuyện khác?

Ta đã sớm nói với tên nghịch tử Sở Hưu rồi mà, bảo nó thành thật một chút. Kết quả nó không chịu nghe, tự gây ra họa lớn, thậm chí còn liên lụy tới toàn bộ Sở gia ta!”

Gương mặt Sở Tông Quang lạnh băng nói: “Trần quản gia, tới nói với Thẩm Mặc, ta đồng ý điều kiện của hắn. Đêm nay mời hắn tới Sở gia ta uống rượu, ta sẽ phế bỏ Sở Hưu trước mặt mọi người, trả lại công bằng cho hắn.”

Trần quản gia chần chừ rồi nói: “Nhưng thiên phú của nhị công tử không tệ, tương lai…”

Sở Tông Quang trực tiếp khua tay ngăn lại: “Tương lai là tương lai, tên nghịch tử kia tự gây họa thì phải tự gánh chịu thôi!

Ta sẽ nhớ kỹ chuyện Thẩm gia lần này! Đợi sau khi ta nghiên cứu thành công vật kia, thực lực thăng tiến, ta sẽ đích thân tới Thẩm gia đòi lại món nợ này!

Vả lại Sở Tông Quang ta không phải chỉ có một đứa con trai. Tên nghịch tử Sở Hưu tính cách quá cấp tiến, không thích hợp quản lý gia tộc. Lần này ta phế bỏ võ công của nó, lưu cho nó một mạng, để nó yên phận làm công tử nhà giàu là được, không cần nghĩ nhiều thứ vô dụng như trước nữa.”

Trần quản gia lắc đầu, Sở Tông Quang đã kiên quyết như vậy, hắn cũng chỉ có thể làm theo.

Lúc này trong Sở gia cũng bắt đầu chuẩn bị rượu tiệc nghênh đón Thẩm Mặc.

Quyết định của Sở Tông Quang không hề che giấu mọi người, đám Cao Bị nhận được tin từ người khác, giật mình vơ vội đống đồ ăn, giả bộ đưa cơm cho Sở Hưu, tiến vào trong từ đường.

Người trông coi từ đường là môn khách Cảnh giới Ngưng Huyết của Sở gia cùng một số hạ nhân Sở gia. Cao Bị muốn tới gặp Sở Hưu bọn họ cũng không ngăn cản, nói thật ra bọn họ cũng không tán thành cách làm của Sở Tông Quang.

Giết một quản gia của Thẩm gia mà lại định phế bỏ võ công của con trai để đền tội, hành động như vậy thật quá hèn nhát.

Trong từ đường, Sở Hưu sắc mặt trầm tĩnh, thấy Cao Bị tới bèn cau mày hỏi: “Bên ngoài có biến gì à?”

Cao Bị buông hộp cơm xuống, hạ giọng nói với Sở Hưu: “Công tử, không xong rồi! Gia chủ Thẩm gia Thẩm Mặc yêu cầu phế bỏ võ công của ngài để đền tội, không ngờ lão gia còn đáp ứng! Buổi tối Thẩm Mặc sẽ tới, lão gia chuẩn bị phế bỏ võ công của ngài trước mặt mọi người để trả lại công bằng cho Thẩm Mặc!”

Sắc mặt Sở Hưu toát lên ý lạnh, vị cha hờ này của y thật sự hạ thủ được!

Đối với một võ giả, phế bỏ võ công là sống không bằng chết, chẳng khác gì giết hắn đi.

Khiến Sở Hưu không dám tin là điều kiện không hợp thói thường như vậy mà Sở Tông Quang cũng đáp ứng, rốt cuộc là Thẩm gia quá mạnh hay là Sở Tông Quang quá hèn nhát?

“Công tử, giờ chúng ta phải làm gì đây? Không thì tới báo cho Mã Khoát để bọn họ hỗ trợ?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, Mã Khoát còn chưa tới Cảnh giới Ngưng Huyết, thậm chí còn chẳng tiến vào Sở gia được, ta cũng sẽ không ra được.”

Trước mắt Sở Hưu hoàn toàn có thể giết chết võ giả Cảnh giới Ngưng Huyết trông coi từ đường, nhưng vấn đề là giờ bên cạnh hắn không có Nhạn Linh Đao, chỉ có một thanh đoản đao, muốn giết chết đối phương cũng phải tốn một chút thời gian, trong thời gian này đủ cho Sở Tông Quang chạy tới rồi.

Ngưng Huyết cùng Tiên Thiên mặc dù chỉ chênh nhau một cảnh giới nhưng cũng là bình cảnh nhỏ.

Chỉ cần là bình cảnh, vậy sau khi vượt qua thực lực sẽ tăng vọt thêm nhiều. Với thực lực của Sở Hưu hiện giờ căn bản không nắm chắc đối đầu với Sở Tông Quang.

Hơn nữa thời gian cũng quá gấp, giờ đang là giữa trưa, tới tối Thẩm Mặc sẽ tới. Nếu có thêm mấy ngày Sở Hưu còn có thể bảo Mã Khoát tới Thương Mang Sơn tìm Hàn Báo, nhờ Hàn Báo xuất thủ cứu y, đáng tiếc giờ đi đã không còn kịp.

Sở Hưu suy nghĩ, ánh mắt toát lên ý lạnh kinh người.

Trong từ đường có giấy bút, thường để ghi chép các ngày tế bái.

Sở Hưu lấy giấy viết vài chữ lên, gập lại giao cho Cao Bị rồi trầm giọng nói: “Đi đưa tờ giấy này cho Mã Khoát, bảo hắn đặt vào chỗ của ba quái nhân kia. Sau khi bọn họ nhận được thứ này lại bảo Mã Khoát lập tức rời đi, trở về Thương Mang Sơn.

Cả ngươi cũng thế, sau khi giao trang giấy cho Mã Khoát, ngươi lập tức mang theo đội buôn rời khỏi Thông Châu Phủ tới Thanh Nguyên Trấn. Nhớ kỹ, sau khi đi cũng đừng trở lại!”

Ánh mắt Cao Bị toát lên vẻ khiếp sợ, đuổi cả bản thân và Mã Khoát đi, rốt cuộc Sở Hưu chuẩn bị làm gì. Mặc dù hắn không biết chi tiết nhưng cũng mơ hồ đoán ra được.

Hắn vừa định nói gì, Sở Hưu lại trực tiếp quát lên: “Thời gian gấp lắm rồi, đừng nhiều lời, cứ dựa theo lời ta dặn mà làm!”

Cao Bị cắn răng nhận lấy tờ giấy, bước ra khỏi từ đường.

Sở Hưu vẫn mặt không đổi sắc mở hộp cơm, bên trong có hoàng tửu mà y thích nhất, một con gà nướng cùng đồ nhắm.

Sắc mặt y vẫn rất bình tĩnh rót một chén rượu, xé một cái đùi gà, có điều lúc này trong mắt Sở Hưu lại mơ hồ lộ ra một luồng sát cơ.

Y không thể ngồi lên vị trí người thừa kế Sở gia rồi, kế hoạch không nhanh bằng biến hóa.

Mọi chuyện đi tới bước ngày hôm nay, Sở Hưu cũng không muốn, nhưng y càng không muốn bị phế bỏ võ công. cho nên chỉ có thể để những người khác đều chết đi!

Tới tối, đại trạch của Sở gia đèn đuốc sáng trưng, Thẩm Mặc tới rất đúng hẹn, hắn rất hài lòng về hành động thức thời này của Sở gia.

Thẩm Mặc chỉ dẫn vài hạ nhân tâm phúc tới Sở gia. Sở Tông Quang trực tiếp dẫn Sở Khai cùng Sở Sinh vừa được thả cùng các trưởng lão Sở gia ra ngoài nghênh đón.

“Lần này Thẩm gia chủ tới đây quả thật là vinh dự của Sở gia ta, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, mời vào.”

Gương mặt Sở Tông Quang mỉm cười rối trá, mặc dù hắn cũng thầm hận Thẩm Mặc bá đạo như vậy, có điều người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nếu hắn đã không định đối địch với Thẩm gia, vậy nhất định phải nể mặt.

Thẩm Mặc tùy ý chắp tay nói: “Sở gia chủ khách khí rồi.”

Đến lúc mọi người đều ngồi xuống trong phòng khách, Sở Tông Quang giơ ly rượu lên với Thẩm Mặc: “Thẩm gia chủ, chuyện tên nghịch tử kia của ta giết Thẩm Dung quả thật chỉ là hiểu lầm. Tên nghịch tử kia luôn không an phận, thời gian vừa qua gây ra không ít phiền toái. Hôm nay ta sẽ phế nó đi ngay trước mặt Thẩm gia chủ, để bồi tội cho Thẩm gia chủ ngài.”

Thẩm Mặc gật đầu nói: “Trong thế gia võ lâm như chúng ta, các đệ tử quan trọng nhất là phải tuân thủ quy củ, không tuân thủ quy củ thì không thành việc lớn được. Cũng nên giáo huấn tên Sở Hưu kia một chút.”

Sở Tông Quang vung tay lên, trầm giọng nói: “Dẫn Sở Hưu lên đây cho ta!”

Một lúc lâu sau, võ giả Cảnh giới Ngưng Huyết của Sở gia kia dẫn Sở Hưu lên.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Mặc gặp Sở Hưu, chỉ có điều lần gặp mặt này khiến hắn có cảm giác rất kỳ quái.

Lúc này hẳn Sở Hưu phải biết tình cảnh của mình rồi mới đúng, bị tước hết tất cả quyền lực còn bị phế bỏ võ công, vì sao trên mặt hắn không có chút bối rối nào, ngược lại còn rất bình tĩnh?

Sở Tông Quang hừ lạnh một tiếng, đang định nói gì đó lại nghe một tiếng nổ lớn vọng tới. Cửa lớn của Sở gia bị đánh văng, từng tiếng kêu thảm vang lên ngoài tiền viện.

Chuyện của hai mươi năm trước
Chương 44 Chuyện của hai mươi năm trước

Chuyện đột nhiên diễn ra ở Sở gia khiến tất cả mọi người sửng sốt, bao gồm cả Thẩm Mặc.

Với địa vị của Sở gia tại Thông Châu Phủ còn có ai dám trắng trợn đánh vào Sở gia? Chỉ Thẩm gia hắn mới có năng lực này, nhưng giờ bản thân hắn đang ngồi trong Sở gia, vậy người đánh tới cửa là ai?

Lúc này Sở Tông Quang cũng chẳng kịp lo chuyện trừng phạt Sở Hưu, vội vàng mang người tới tiền viện.

Có điều hắn vừa tới tiền viện, một mùi máu tươi gay mũi đã ập vào mặt, một số nữ quyến của Sở gia thậm chí hét lớn tại chỗ.

Toàn bộ tiền viện Sở gia lúc này như một trường tu la, thi thể vài chục hạ nhân của Sở gia nằm la liệt trên mặt đất, một số người thậm chí chết không toàn thây.

Giữa đống thi thể, ba võ giả khí thế cường đại đứng ngay chính giữa, chính là ba cao thủ kỳ quái mà Sở Hưu từng thấy trong khách sạn!

Trong ba người này, một người mặt có vết roi cầm một thanh Quỷ Đầu Đao tạo hình dữ tợn, hai người khác tay cầm trường thương.

Vừa thấy ba người này, Sở Tông Quang lập tức biến sắc, như gặp phải ma quỷ.

Người mặt có vết roi nhìn Sở Tông Quang cười gằn nói: “Trương Tông Hải! Không, phải gọi ngươi là Sở Tông Quang mới đúng. Tên tiểu nhân hèn hạ âm hiểm vô sỉ này, không ngờ đúng không? Chúng ta còn sống, mà còn tìm được tới tận đây!

Hơn hai mươi năm qua, chúng ta đã tìm khắp toàn bộ Đông Tề vẫn không phát hiện tung tích nhà người. Hóa ra lúc gia nhập Long Kỵ Cấm Quân, ngươi lại dùng tên giả!”

“Long Kỵ Cấm Quân!”

Bốn chữ này vừa thốt lên, mọi người ở đây lập tức biến sắc, Thẩm Mặc nhìn Sở Tông Quang kinh hãi nói: “Ngươi là người của Long Kỵ Cấm Quân?”

Ánh mắt Sở Hưu cũng lóe lên vẻ kinh ngạc, y cũng thật không ngờ Sở Tông Quang còn có thân phận như vậy.

Cái gọi là Long Kỵ Cấm Quân là một nhánh quân đội thuộc về Đông Tề, có điều lại là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, trong đó người yếu nhất cũng có thực lực Cảnh giới Tiên Thiên.

Hơn nữa Long Kỵ Cấm Quân mặc dù trên danh nghĩa thuộc về quân

đội nhưng trên thực tế chỉ có hoàng tộc Đông Tề mới có quyền chỉ huy. Đây là lực lượng tinh nhuệ chuyên nghe theo lệnh hoàng thất.

Thân là tinh nhuệ trực thuộc hoàng tộc Đông Tề, thân phận Long Kỵ Cấm Quân cao hơn hẳn gia chủ một gia tộc nhỏ tại Thông Châu Phủ. Kết quả hai mươi năm trước Sở Tông Quang lại chọn thoát ly Long Kỵ Cấm Quân, chuyển toàn bộ gia tộc tới Thông Châu Phủ làm vương làm tướng trên vùng đất hẻo lánh này, rốt cuộc trong đó có chuyện gì, thật khiến người ta suy ngẫm.

Người gương mặt có vết roi nhìn thoáng qua biểu cảm của mọi người xung quanh, gương mặt lộ ra ý hận: “Xem ra các ngươi cũng không biết gốc gác tên Sở Tông Quang này. Vậy hôm nay ta sẽ nói cho các ngươi biết tên gia chủ Sở gia này trước kia rốt cuộc là thứ gì!

Long Kỵ Cấm Quân ta cứ năm người là một ngũ, hơn hai mươi năm trước Sở Tông Quang gia nhập Long Kỵ Cấm Quân chúng ta, được phân vào trong một ngũ của chúng ta.

Lúc trước chúng ta nhận lệnh phối hợp với cường giả trong Long Kỵ Cấm Quân âm thầm lẻn vào khu vực Tây Sở Miêu Cương, cướp đoạt một món chí bảo cho nhị hoàng tử.

Sau khi những cường giả đó cướp được món đồ đó, bọn họ phụ trách câu giờ, mười ngũ chúng ta phụ trách cầm vật thật hoặc vật giả bỏ trốn, phân tán mục tiêu.

Vừa hay ngũ của chúng ta cầm theo bảo vật chân chính. Ngay lúc chúng ta liều chết chống cự kẻ đuổi giết, tên tiểu nhân ti bỉ vô sỉ Sở Tông Quang này lại dám cầm bảo vật bỏ trốn!”

Võ giả mặt có vết roi sắc mặt dữ tợn chỉ vết roi trên mặt mình căm hận nói: “Khi đó đại ca vất vả lắm mới dẫn chúng ta bỏ trốn khỏi kẻ đuổi giết, nhưng vì bảo vật đã mất, chúng ta thiếu chút nữa bị nhị hoàng tử giết chết. Vết roi trên mặt ta chính là do nhị hoàng tử giận chó đánh mèo.

Đại ca thân là ngũ trưởng còn phải chịu tới một trăm roi Thanh Long, bị đánh tới chết tươi! Ba người chúng ta mặc dù may mắn thoát được một mạng nhưng mỗi người cũng bị quất vài chục roi, bản thân trọng thương, căn cơ hao tổn, đời này chỉ có thể dừng bước ở Ngự Khí Nội Cương cảnh!”

Phía sau Sở Hưu thở phào một hơi, rốt cuộc y cũng hiểu vì sao Sở Tông Quang lại kỳ lạ như vậy, cũng minh bạch biến cố vốn có của Sở gia trong nội dung cốt truyện gốc là thế nào.

Thực lực Sở Tông Quang không yếu, xuất thân Long Kỵ Cấm Quân, hắn chắc chắn mạnh hơn võ giả cùng giai, đây cũng là lý do Sở Tông Quang có thể tùy ý đặt chân tại Thông Châu Phủ.

Chỉ có điều suốt hai mươi năm vừa qua, Sở Tông Quang vẫn luôn nghiên cứu món bảo vật mình chiếm được, thậm chí không tiếc bỏ dở tu hành, không buồn ngó tới gia tộc, bỏ qua hết thảy.

Chẳng trách Sở Tông Quang không để tâm tới bất cứ chuyện gì, ngày ngày bế quan, một lòng mong an ổn.

Đối với Sở Tông Quang mà nói, trời có sập xuống cũng không quan trọng bằng nghiên cứu bảo vật kia.

Võ giả mặt có vết roi nhìn Sở Tông Quang, lạnh giọng nói: “Lúc trước khi ngươi gia nhập Long Kỵ Cấm Quân, thực lực yếu nhất, đại ca cũng chăm sóc cho ngươi nhiều nhất. Kết quả lại bởi ngươi mà đại ca bị hại chết. Nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ trong lòng ngươi không thấy hổ thẹn sao?”

Sở Tông Quang thở phào một hơi nói: “Ngươi không vì mình, trời tru đất diệt! Món bảo vật ta cầm trong tay lúc trước là chí bảo có thể khiến người ta một bước lên trời! Nếu đổi lại là các ngươi chẳng lẽ các ngươi không động tâm?”

Võ giả mặt có vết roi cười lạnh nói: “Hay cho câu người không vì mình trời tru đất diệt! Lúc trước ngươi dám phản bội chúng ta, nhưng ta cho ngươi biết, lần này chúng ta thuận lợi tìm được ngươi là do có người báo tin cho chúng ta, chúng ta mới biết lúc trước ngươi dùng tên giả!”

“Là ai?” Sở Tông Quang biến sắc nói.

Sở Hưu bước ra từ đám người, đứng sang một bên thản nhiên nói: “Là ta.”

Sắc mặt Sở Tông Quang lập tức trở nên hết sức khó coi, hắn chỉ vào Sở Hưu quát lớn: “Nghiệt chướng! Ngươi có biết rốt cuộc mình đã làm gì không? Ngươi làm vậy là hủy diệt toàn bộ Sở gia đấy!”

Sở Hưu lạnh giọng đáp: “Phụ thân đại nhân, là do ngài ép ta thôi. Ta giết một người hầu của Thẩm gia, ngươi lại muốn phế võ công của ta. Ngươi cũng biết đối với môt võ giả điều này mang ý nghĩa gì không? Sống không bằng chết! Ta không muốn chết, cho nên kẻ chết chỉ có thể là các ngươi.”

Võ giả mặt có vết roi cười lạnh nói: “Sở Tông Quang, ngươi cũng có ngày hôm nay! Lúc trước ngươi dám phản bội chúng ta, hôm nay lại bị

con trai mình bán đứng, đây chính là quả báo!”

Ánh mắt Sở Tông Quang hiện vẻ ngoan độc, hắn trầm giọng nói: “Ba vị, chuyện lúc trước quả thật là sai lầm của ta. Có điều mọi chuyện đều đã qua, ta nguyện giao bảo vật ra, bốn người chúng ta cùng hưởng chung, các người tha cho ta lần này được không?”

Người mặt có vết roi cười lạnh một tiếng nói: “Tha cho ngươi? Ta có đồng ý, đại ca dưới suối vàng có biết cũng chẳng đồng ý!”

Nói xong, người kia mở hộp phía sau lưng mình, lấy ra một thanh đao.

Thanh đao đó lưỡi đao trong suốt, thân đao đỏ ửng, như thủy tinh trong suốt được khảm lên xương sống đỏ thẫm, cực kỳ yêu dị.

“Thanh đao này tên là Hồng Tụ Đao, là bảo vật ba huynh đệ chúng ta thu thập được cho nhị công tử mấy năm nay, mong dùng thứ này cầu xin nhị hoàng tử tha thứ.

Giờ giết ngươi, cầm bảo vật về, không chỉ sửa oan được cho đại ca, chúng ta cũng có thể đặt chân lại vào Long Kỵ Cấm Quân, không bị người khác chế nhạo nữa!”

Thẩm Mặc thấy ánh mắt ba người bừng lên sát cơ, hắn vội vàng nói: “Ba vị, ta không phải người của Sở gia, các vị muốn giết cứ giết, để ta rời khỏi!”

Võ giả mặt có vết roi hai mắt đỏ bừng cười lạnh nói: “Không phải người của Sở gia? Hôm nay Sở gia mở tiệc chắc là định mời ngươi? Ngươi với Sở Tông Quang đều là cá mè một lứa, chẳng phải thứ tốt gì, chết cả đi!”

Thẩm Mặc âm thầm kêu khổ, ba người này mắt thấy đại thù hai mươi năm sắp báo được cho nên giết tới đỏ mắt, bất kể là ai cũng muốn giết.

Sở Hưu vội vàng nói: “Ba vị hảo hán, vừa rồi các vị cũng thấy quan hệ giữa ta và Sở Tông Quang rồi đấy, hắn định phế võ công của ta, ta cũng hận hắn tới thấu xương!

Hơn nữa ta biết rất rõ tình hình trong Sở gia, lát nữa ta sẽ giúp các vị tìm hết tài vật trong gia tộc, mong ba vị lưu lại cho ta một mạng!”

Hai người khác đưa mắt nhìn võ giả mặt có vết roi, người kia suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước tiên cứ để lại cho tên tiểu tử này một mạng. Lão tứ, ngươi đi giết hết nhưng kẻ khác trong Sở gia!

Sở Tông Quang hại chết đại ca, lừa chúng ta hơn hai mươi năm, hôm nay ta muốn để cả Sở gia này chôn cùng hắn!”

Dứt lời một võ giả trong đó trực tiếp cầm thương đánh về phía Sở gia, bất kể hạ nhân của Sở gia hay người già trẻ em, hắn đều ra tay không hề lưu tình.

Ủy khuất tới hơn hai mươi năm, giờ đại thù đã được báo, bọn họ cũng bất kể mình có giết nhầm người vô tội hay không.

Đám người Sở Khai quên cả ngăn cản, lúc trước hắn còn cười trên nỗi đau sắp bị phế của Sở Hưu, sung sướng vì bản thân thoải mái thành người thừa kế gia chủ. Mà bây giờ hắn lại chỉ hận sao bản thân lại là người của Sở gia!

Nhìn những tộc nhân của mình bị đồ sát, ánh mắt Sở Tông Quang hiện vẻ quyết liệt, nói thật ra, cảnh tượng này hắn đã mơ thấy vô số lần.

Phản bội huynh đệ gì hắn cũng không buồn để ý, chí bảo trên tay, hắn thậm chí mặc kệ cả con trai ruột của mình, còn để ý gì tới huynh đệ?

Chuyện khiến Sở Tông Quang thật sự e ngại là nhị hoàng tử Đông Tề, là những Long Kỵ Cấm Quân khác.

Lúc trước hắn cầm chí bảo hốt hoảng chạy trốn về Sở gia, trực tiếp dẫn người của Sở gia tới Ngụy Quận. Hắn sợ nhất là bị người của Long Kỵ Cấm Quân đuổi theo, bắt hắn về Tề Quốc, bị nhị hoàng tử phẫn nộ dùng cực hình.

Kết quả đã bao năm trôi qua vẫn bình an vô sự, hắn còn tưởng mọi chuyện đều đã qua đi, không ngờ rốt cuộc vẫn không thể thoát nổi.

Đã không thoát nổi, vậy chỉ có thể cược một lần!

Nếu là cường giả của Long Kỵ Cấm Quân đánh tới, vậy Sở Tông Quang còn chẳng có tâm tư phản kháng, thậm chí trực tiếp lựa chọn tự vẫn, bằng không nếu bị mang về sẽ là sống không bằng chết.

Có điều nếu giờ chỉ có ba người này, hắn vẫn có can đảm đọ sức một phen.

Xuất hết mọi thủ đoạn
Chương 45 Xuất hết mọi thủ đoạn

Ba tên Long Kỵ Cấm Quân giao chiến cùng Sở Tông Quang. Sở Hưu đứng xa xa, thờ ơ lạnh nhạt.

Sở Hưu chưa hề coi người của Sở gia như người một nhà, cho nên Sở gia diệt thì diệt, y cũng chẳng đau buồn gì. Cho nên giờ y còn tâm tư ngồi nhìn võ giả cảnh giới trên Tiên Thiên giao thủ, tích lũy kinh nghiệm võ đạo cho bản thân.

Ba tên Long Kỵ Cấm Quân có một người đi giết những hạ nhân cùng người già trẻ nhỏ của Sở gia, hoàn toàn là đồ sát nghiên về một phía, không có gì để xem.

Thứ đáng xem là hai người khác giao thủ cùng Sở Tông Quang và Thẩm Mặc.

Hai tên Long Kỵ Cấm Quân kia là Nội Cương cảnh trong Ngự Khí Ngũ Trọng, nhưng theo lực lượng bọn họ xuất thủ cùng những lời bọn họ nói lúc trước, Sở Hưu suy đoán hơn hai mươi năm trước bọn họ đã là Nội Cương cảnh. Chẳng qua bị trừng phạt dẫn tới trọng thương, còn thương tổn tới cả căn cơ, cho nên hơn hai mươi năm rồi thực lực không những không tăng tiến, thậm chí còn giảm sút.

Có điều cho dù có giảm sút bọn họ vẫn là Nội Cương cảnh, vẫn mạnh hơn Sở Tông Quang cùng Thẩm Mặc, vừa đi lên đã áp đảo đối phương.

Võ giả mặt có vết roi tay cầm Hồng Tụ Đao, thật ra võ công của hắn theo hướng đại khai đại hợp còn Hồng Tụ Đao lại là đao mỏng, không thích hợp với võ công của hắn.

Nhưng Hồng Tụ Đao kia cực kỳ sắc bén, chỉ vài nhát chém đã chặt đứt trường kiếm trong tay Sở Tông Quang.

Ánh mắt Sở Tông Quang lộ vẻ tàn nhẫn, đã bao năm như vậy, hắn cũng vô số lần mơ thấy cường giả Long Kỵ Cấm Quân tới bắt bản thân, cho nên mấy năm gần đây Sở Tông Quang cũng chuẩn bị một số thủ đoạn.

Ngay khi trường kiếm của bản thân bị chém đứt, Sở Tông Quang lập tức lấy ra một viên đan dược đỏ rực ném vào trong miệng, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi khiến võ giả mặt có vết roi trở tay không kịp, hai mắt dính chút sương máu.

Chính một chút máu này lại khiến hắn kêu lên thảm thiết, hai mắt ròng ròng máu tươi.

“Là Hóa Huyết Thần Đan của Ngũ Độc Giáo!”

Võ giả mặt có vết roi che mắt lui lại phía sau, sắc mặt kinh hoảng.

Ngũ Độc Giáo tu luyện độc công, Hóa Huyết Thần Đan chính là đan dược bí truyền của Ngũ Độc Giáo. Đối với Ngũ Độc Giáo đây là vật đại bổ nhưng với những võ giả khác lại là kịch độc đoạt mạng!

Sở Tông Quang vội vàng ném một viên đan dược màu xanh biếc vào miệng, đây là thuốc giải của Hóa Huyết Thần Đan.

Phương pháp hại người hại mình này, cho dù có thuốc giải Sở Tông Quang cũng bị độc tố xâm nhập cơ thể, tổn thương tới căn cơ.

Nhân lúc người trước mặt bị phế bỏ hai mắt, Sở Tông Quang xuất thủ liên tiếp, lúc này hắn không sử dụng võ thuật của Sở gia nữa mà trực tiếp sử dụng công pháp chiến trận học được từ Long Kỵ Cấm Quân, mỗi đòn xuất ra đều cực kỳ tàn nhẫn. Nhân lúc đối thủ hỏng mất hai mắt, kịch độc công tâm, không ngờ chỉ vài chiêu đã chấn vỡ tâm mạch võ giả mặt có vết roi, trực tiếp giết chết!

“Nhị ca!”

Võ giả được phái đi đồ sát Sở gia lúc này vừa vặn trở về chứng kiến cảnh tượng này, hai mắt đỏ bừng lên.

Hắn thật sự không ngờ nhị ca của mình vốn luôn làm việc cẩn thận không ngờ lại lật thuyền trong mương ở chỗ Sở Tông Quang này.

Tìm kẻ thù hai mươi năm mới thấy, không ngờ ngay lúc đại thù sắp báo lại sơ ý bỏ mạng tại đây.

Sở Hưu ánh mắt lạnh băng nhìn hết thảy, trong lòng dâng lên một chút cảm ngộ.

Võ giả giao thủ trừ phi thực lực áp đảo, nếu không thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, rất nhiều tình huống bất ngờ. Chỉ cần sơ sẩy chút thôi cũng rất có thể bị kẻ thực lực yếu hơn giết chết.

Cũng như lần Sở Hưu giao thủ cùng Lý Trung. Đối phương sử dụng Phục Hồ Hang Ma Côn tới mức lô hỏa thuần thanh, hoàn toàn áp chế Sở Hưu, nhưng chính vì phân tâm để ý tới bên ngoài dẫn tới vội vàng xao động, mới chết trong tay Sở Hưu.

Giờ võ giả mặt mang vết roi cũng hệt như vậy, binh khí trong tay hắn cực kỳ cường đại, cảnh giới bản thân cũng cao hơn Sở Tông Quang một cấp, nhưng chính vì cảm giác hưng phấn sắp báo được đại thù khiến hắn mất cảnh giác, mới bị Sở Tông Quang đánh lén thành công, giết ngược lại.

Một võ giả khác hai mắt đỏ bừng cầm thương đánh tới, lần này Sở Tông Quang chỉ có thể né trái né phải, khó khăn lắm mới ngăn cản.

Nhưng hắn không có viên Hóa Huyết Thần Đan thứ hai, hơn nữa phương thức này cũng không thể dùng tiếp lần nữa được.

Sở Tông Quang lớn tiếng hô với Thẩm Mặc cũng đang chống cự khó nhọc: “Thẩm gia chủ! Có thủ đoạn gì thì mau dùng đi, không lấy ra thì không còn kịp nữa rồi!”

Thân phận gia chủ Thẩm gia của Thẩm Mặc có lẽ không đáng nhắc tới nhưng một thân phận khác của hắn lại là đệ đệ song sinh của Lạc Vũ Kiếm Thẩm Bạch, đệ tử chân truyền Thương Lan Kiếm Tông.

Có thân phận này, dẫu sao trên người Thẩm Mặc cũng có chút thủ đoạn bảo mệnh của Thẩm Bạch đưa cho.

Thẩm Mặc thần sắc âm trầm bất định, hắn cho rằng chuyện hôm nay mình mới là kẻ xui xẻo nhất, tự Sở Tông Quang gây nghiệp kết quả lại liên lụy tới mình. Mình đâu có trêu ai ghẹo ai?

Nhưng thật ra nếu Thẩm Mặc nghĩ sâu hơn, lần này nếu không phải Thẩm Dung tới uy hiếp Sở Hưu trước, Sở Hưu cũng sẽ không giết người diệt khẩu.

Còn thái độ của Thẩm Mặc hắn nếu không bá đạo phách lối như vậy, không bức ép Sở Tông Quang phế bỏ Sở Hưu, Sở Hưu cũng chẳng bí quá hóa liều dẫn ba tên Long Kỵ Cấm Quân này tới.

Nhân quả tuần hoàn, có thể nói lần này Thẩm Mặc tự tìm đường chết.

Có điều chuyện đã tới nước này, Thẩm Mặc cảm giác mình đã không chống đỡ nổi, rốt cuộc cũng thấy lo lắng.

Hơn nữa lúc này Thẩm Mặc đột nhiên nghĩ ra điều gì, trong mắt lóe lên sắc lạ.

Khi Long Kỵ Cấm Quân đối diện ép hắn tới góc tường, Thẩm Mặc mới lấy từ trong ngực ra một thanh đoản kiếm.

Một kiếm đâm ra, sắc mặt Thẩm Mặc lập tức tái đi, đoản kiếm liên tục rút chân khí trong cơ thể hắn ra hóa thành một luồng kiếm mang dài tới mấy thước chém tới. Tốc độ kiếm mang cực kỳ nhanh chóng, trực tiếp chém đứt cả tên Long Kỵ Cấm Quân cùng trường thương trong tay hắn thành hai đoạn.

“Cương khí? Không thể nào!”

Tên Long Kỵ Cấm Quân đang giao thủ cùng Sở Tông Quang sợ hãi hét lớn.

Chỉ có võ giả đạt tới Ngoại Cương cảnh mới có thể hóa khí thành cương, đây là kiến thức thông thường, kết quả giờ một võ giả Tiên Thiên lại có thể chém ra kiếm mang cương khí, hơn nữa uy năng còn cường đại đến vậy, chuyện này căn bản là không thể.

Võ gả Tiên Thiên đương nhiên không thể xuất ra cương khí, Thẩm Mặc làm được điều này hoàn toàn là nhờ thanh đoản kiếm trong tay hắn.

Thanh đoản kiếm này là bội kiếm của một vị trưởng lão tiền bối Thương Lan Kiếm Tông sử dụng khi còn thanh niên. Mặc dù giờ đã không cần tới nhưng trong đó được vị trưởng lão kia bồi dưỡng một luồng kiếm ý cực mạnh.

Võ giả bình thường chỉ cần có đủ lực lượng khu động, kiếm ý trong đoản kiếm sẽ dẫn dắt lực lượng, chuyển hóa thành kiếm mang.

Có điều thanh đoản kiếm này dẫu sao cũng chỉ là binh khí tam chuyển bình thường, mức độ chắc chắn cũng rất bình thường, mặc dù trong đó ẩn chứa kiếm ý nhưng lại không chịu tải nổi quá nhiều lực lượng. Vừa rồi chém một kiếm này ra đã khiến thanh kiếm xuất hiện một vết nứt, có lẽ không dùng được mấy lần. Cho nên thanh đoản kiếm này thật ra là vật phẩm tiêu hao, là thứ Thẩm Bạch đưa cho Thẩm Mặc để phòng thân.

Bên kia Sở Tông Quang cũng nhân cơ hội ra sức tấn công, cũng hơi kéo lại thế hạ phong của mình.

Thẩm Mặc cầm kiếm tới bên cạnh Sở Tông Quang cùng vây giết Long Kỵ Cấm Quân cuối cùng, nhưng lại không phát động kiếm mang kia nữa.

Hắn đã tiêu hao rất nhiều nội lực, nếu dùng lần nữa chắc nội lực sẽ cạn sạch.

Có điều không sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ như vậy cho dù là hai người vây công một người cũng không đánh nổi tên Long Kỵ Cấm Quân kia, bị ép từ từ lui lại phía sau.

Nhìn thi thể hai đồng bọn trên mặt đất, ánh mắt tên Long Kỵ Cấm Quân cuối cùng lộ rõ vẻ bi thương phẫn nộ xen lẫn hận ý.

Vốn hắn tưởng rằng lần này sẽ báo được đại thù, nào ngờ Sở Tông Quang lại giảo hoạt như vậy, Thẩm Mặc lại có thủ đoạn kim khủng như thế!

Hắn không biết thanh đoản kiếm trong tay Thẩm Mặc có thể sử dụng lần nữa không, nhưng hắn cũng không dám đặt cược.

Cho nên tên Long Kỵ Cấm Quân này cắn răng một cái, thân hình lui lại phía sau, định bỏ đi.

Có điều khi thấy tên Long Kỵ Cấm Quân này định bỏ đi, Sở Tông Quang lại luống cuống chân tay.

Đối phương đã biết thân phận chân chính của mình, sau khi hắn trở lại Đông Tề chắc chắn sẽ báo cáo lại với Long Kỵ Cấm Quân thân phận của mình. Đến lúc đó Sở Tông Quang sẽ gặp phải truy sát vô cùng vô tận!

Tuyệt đối không thể để đối phương còn sống rời đi được!

Sở Tông Quang trực tiếp tiến tới, Hãn Hải Tâm Pháp của Sở gia được hắn thôi phát tới cực hạn, chỉ vài bước đã tới sau lưng tên Long Kỵ Cấm Quân kia, một chưởng đánh thẳng vào hậu tâm đối phương.

Tên Long Kỵ Cấm Quân kia không buồn quay đầu lại, trường thương trong tay lại như có mắt, mũi thương lay động như một đóa hoa sen lửa nhanh chóng bùng lên, đâm thẳng về phía Sở Tông Quang.

Một thương này vốn hắn định bức lui Sở Tông Quang, nào ngờ Sở Tông Quang không tránh không né, cưỡng ép cầm lấy thân thương, lực lượng cường đại lập tức khiến hắn phun một ngụm máu tươi. Nhưng Sở Tông Quang vẫn không buông trường thương khỏi tay khiến tên Long Kỵ Cấm Quân thầm hô không ổn, định vứt bỏ mũi thương lui lại phía sau. Đáng tiếc đã chậm!

“Động thủ!” Sở Tông Quang quát lên với Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc giơ đoản kiếm trong tay lên, chỗ chân khí cuối cùng truyền hết vào thanh kiếm. Kiếm mang ầm ầm vẩy ra, có điều mục tiêu không chỉ là Long Kỵ Cấm Quân mà bao gồm cả Sở Tông Quang!

Kiếm mang xuyên qua hai người, Sở Tông Quang không dám tin tưởng nhìn vết thương kinh khủng trước ngực đang không ngừng phun ra máu tươi, giãy dụa hỏi: “Vì… vì sao?”

Thẩm Mặc mặt không chút biểu cảm đáp: “Đây là chí bảo mà cả nhị hoàng tử Đông Tề cũng muốn, sao ta lại không muốn cơ chứ?”

Hôm nay tất cả mọi người đều chết tại đây, cho dù hắn cướp mất thứ nên thuộc về nhị hoàng tử Đông Tề cũng có ai biết?

Có lẽ sau khi nhận được thứ đó, sau này hắn sẽ không cần phải ngưỡng mộ ca ca Thẩm Bạch của mình nữa, mà chính Thẩm Bạch phải ngưỡng mộ hắn!

Kẻ thắng sau cùng
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Chương 861-865

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom