• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (14 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31 Sai một ý niệm, vạn sự giai hưu

Sở Hưu chống đao đứng tại chỗ, máu tươi không nhìn được tuôn trào từ trong miệng.

Y sờ lên ngực, nơi đó đang đau đớn không thôi, chỉ sợ đã gãy mất mấy cái xương sườn.

Có điều nhìn thi thể không đầu của Lý Trung trước mặt, Sở Hưu không khỏi cảm khái, lần này y thắng cũng quá hung hiểm, Lý Trung này còn mạnh hơn trong tưởng tượng của y.

Vốn Sở Hưu còn cho rằng Lý Trung chỉ là một võ giả bình thường, nào ngờ đối phương lại từng là đệ tử của Đại Quang Minh Tự.

Mặc dù hắn chỉ là một tăng nhân nhóm lửa tại Đại Quang Minh Tự, nhưng cũng là người của Đại Quang Minh Tự, tu luyện Phục Hổ Hàng Ma Côn tới mức vô cùng thuần thục, khiến Sở Hưu không tìm thấy sơ hở nào.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù Sở Hưu tu luyện Tiên Thiên Công, nội tức thâm hậu nhưng cũng không sánh nổi Lý Trung đã bước vào Cảnh giới Ngưng Huyết.

Còn may là cuối cùng Lý Trung lo lắng, chuyển thủ thành công, bị Sở Hưu nắm lấy sơ hở, cuối cùng trả giá là bản thân bị thương đổi lấy mạng của đối phương, mới có thể xuất ra Tụ Lý Thanh Long giết chết đối phương.

Có điều thương thế kia cũng rất đáng, không chỉ chém chết được Lý Trung, khi giao thủ cùng Lý Trung, Sở Hưu cũng cảm nhận được luồng chấn động khí huyết mênh mông trên người hắn, lần này khiến Sở Hưu cảm ngộ được rất nhiều thứ. Sau trận chiến này nếu Sở Hưu bế quan, cảnh giới Ngưng Huyết cũng không còn xa.

Phía bên kia đám người Mã Khoát cũng giao thủ quyết ra thắng bại, đội buôn Lý gia đều đã bị tàn sát không còn một ai, Lý Chiêu cũng bị Mã Khoát dùng trọng kiếm đánh gãy cánh tay, bị Mã Khoát ép tới trước mặt Sở Hưu.

Nhìn thi thể Lý Trung trên mặt đất, Mã Khoát kinh ngạc nói: “Hòa thượng xuất thân Đại Quang Minh Tự cũng bị Sở công tử ngươi xử lý, quả thật khó lường!”

Sở Hưu lau máu tươi bên khóe miệng, nuốt mấy viên thuốc trị thương rồi nói: “Ngươi từng gặp hòa thường Đại Quang Minh Tự rồi à?”

Mã Khoát gật đầu nói: “Nam Bắc Nhị Phật Tông mà, ai lại không biết? Hơn nữa Đại Quang Minh Tự ngay tại Yên Sơn Quận Bắc Địa, trên đỉnh

Đại Quang Minh, cách Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu chúng ta không xa.

Có điều đại đương gia Bàng Hổ cùng các đại đương gia khác trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu đều đã có lời, có thể va chạm với các tông môn võ lâm khác, nhưng nếu thấy người của Đại Quang Minh Tự tuyệt đối không thể gây sự. Đám hòa thượng kia rất khó chọc.”

Nói xong Mã Khoát liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất nói: “Đương nhiên như tên này thì không sao, trên đầu thậm chí không có vết thụ giới, còn không bằng đệ tử chính thức của Đại Quang Minh Tự.”

Lúc này Lý Chiêu nhìn thi thể không đầu của Lý Trung trên mặt đất, ánh mắt lộ vẻ đau đớn bi thảm.

Phụ thân bọn họ mất sớm, mấy năm nay chỉ có Trung thúc đối tốt với bọn họ, không rời không bỏ, thủ hộ Lý gia. Không ngờ chỉ vì một suy nghĩ sai lầm của hắn mà dẫn tới con đường đối địch với Sở Hưu, cuối cùng chết tại nơi này.

Có điều Lý Chiêu cũng là người từng trải, trong lòng có bi thương đến đâu cũng không buông lời khiêu khích Sở Hưu, chỉ dùng giọng khàn khàn trầm trầm nói: “Sở Hưu công tử, lần này Lý Chiêu ta thua, ngươi tha cho ta một lần, ngươi muốn gì ta cũng trả cho ngươi.

Sau này nếu ngươi muốn tranh đoạt vị trí người thừa kế gia chủ Sở gia, Lý gia ta cũng toàn lực ủng hộ ngươi!

Ngươi cũng không cần lo sau này ta lại trả thù, giờ Lý gia ta chịu thiệt lớn như vậy, có muốn báo thù cũng chẳng có thực lực.”

Sở Hưu nhìn Lý Chiêu, đột nhiên lắc đầu nói: “Trong thời khắc thế này còn giữ được tỉnh táo. Lý Chiêu, ngươi cũng coi như người tài, chỉ đáng tiếc, thứ ta muốn ngươi không cho được.”

“Ngươi muốn cái gì?” Lý Chiêu cố gắng hỏi hỏi.

Cầm đoản đao trong tay, Sở Hưu đi tới bên người Lý Chiêu thản nhiên nói: “Ta muốn toàn bộ Lý gia, ngươi có cho được không? Vốn ta chẳng có ý đồ gì với Lý gia ngươi, có điều giờ Lý gia ngươi tự dưng xen vào việc của ta, vậy đừng trách ta ác độc.

Sai một ý niệm, vạn sự giai hưu, Lý tam công tử, lên đường bình an.”

Dứt lời, Sở Hưu đâm thẳng đao vào ngực Lý Chiêu, sau khi Lý Chiêu ôm vẻ mặt không cam lòng ngã gục xuống đất, y mới rút đao ra, vẩy vẩy máu tươi trên thân đao rồi nói: “Mang hết hàng hóa đi, chuẩn bị về thành.”

Mã Khoát kinh ngạc nói: “Những thi thể này thì sao? Không xử lý ngụy trang đôi chút à?”

Ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ sắc bén nói: “Xử lý cái gì? Mấy thi thể này vốn ta định để người ta nhìn thấy mà.”

Thương Mang Sơn rất lớn nhưng chỉ có vài con đường tiến vào Thương Mang Sơn, cho nên thi thể đám người Lý Chiêu có thể không bị phát hiện trong ngày, nhưng tới hôm sau đã bị những đội buôn khác trông thấy, có người nhận ra Lý Chiêu, vội vàng phái người tới báo cho Lý gia.

Trong đại sảnh Lý gia, Lý Thừa cùng Lý Vân nhìn thi thể Lý Chiêu cùng Lý Trung dưới tấm vải trắng, hai mắt ngây ngốc, trong lòng cực kỳ bi thương.

Một là đệ đệ bọn họ chăm sóc từ nhỏ đến lớn, một người khác lại là lão quản gia trong thời khắc gian nan nhất cũng không rời bỏ bọn họ, mặc dù là người ngoài nhưng lại chẳng khác gì thân nhân. Kết quả chỉ trong một ngày lại đều chết tại nơi này.

“Là ai! Rốt cuộc là ai!?”

Lý Vân đột nhiên quát lên chói tai, hai mắt đỏ bừng, sắc mặt điên cuồng.

Thần sắc Lý Thừa u ám, nhưng không hề điên cuồng như Lý Vân, giọng hắn khàn khàn đáp: “Là Sở Hưu của Sở gia!

Có người nhìn thấy hôm qua Sở Hưu dẫn người ra khỏi thành, tới đầu giờ chiều lại dẫn từng xe hàng hóa về, trên xe còn nguyên ấn ký của Lý gia ta!

Có điều ta không hiểu, rõ ràng có cả Trung thúc sao còn xảy ra chuyện như vậy? Trung thúc là võ giả xuất thân từ Đại Quang Minh Tự, cùng cấp bậc hiếm có địch thủ, sao lại bị một võ giả Cảnh giới Thối Thể như Sở Hưu giết chết?”

Lý Vân trực tiếp đứng dậy cầm kiếm lên định đi ra, lại bị Lý Thừa nắm lại.

“Đệ muốn làm gì?”

Lý Vân quát lên: “Đương nhiên là tới Sở gia đòi lại công đạo rồi!”

Lý Thừa trực tiếp giằng lấy kiếm trong tay hắn quát lớn: “Nhị đệ, bình tĩnh lại! Sở Hưu dẫu sao cũng là con trai ruột của Sở Tông Quang, đệ còn đòi công đạo cái gì? Chẳng lẽ Sở Tông Quang lại giết con trai hắn đền mạng cho tam đệ hay sao?

Giờ việc chúng ta cần lo là bản thân Lý gia đây này, trước kia nhờ có

Trung thúc giúp ba huynh đệ chúng ta mới chống đỡ được Lý gia này.

Giờ Trung thúc đã chết, kẻ dưới cùng người có thù với Lý gia chúng ta chẳng lẽ lại coi như không thấy?

Hơn nữa huynh lo nhất chính là bọn Sở gia đấy. Rất có thể bọn chúng sẽ không bỏ qua chuyện này, đã không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp hạ thủ với Lý gia chúng ta!”

“Vậy chúng ta làm sao giờ?”

Lý Thừa thần sắc âm trầm nói: “Chờ! Đợi bên phía Sở gia có kết quả, chúng ta cũng đưa ra quyết định! Lý gia ta mặc dù xuống dốc nhưng nội tình vẫn còn đó, nếu Sở gia thật sự dám động thủ, vậy Lý gia ta cũng chẳng đếm xỉa tới gia tài gì nữa, mời người ngoài xuất thủ, nhất định phải khiến Sở gia đại thương nguyên khí!”

Lúc này trong Sở gia tin tức lớn như vậy đã truyền khắp cả Thông Châu Phủ, cả Lý gia còn biết là ai ra tay, Sở gia đương nhiên cũng biết.

Sở Tông Quang sau khi biết tin, tức tới hất văng chén trà, nổi giận mắng: “Tên nghịch tử này! Mau gọi Sở Hưu tới đây cho ta!”

Sở Tông Quang tức giận như vậy không phải vì Sở Hưu giết Lý Chiêu, Sở gia dẫu sao cũng mạnh hơn Lý gia, cho dù mấy năm gần đây Sở Tông Quang không muốn gây phiền toái, không muốn ra tay với Lý gia, nhưng Sở gia cũng không sợ Lý gia.

Hắn phẫn nộ là vì Sở Hưu lại dám không nghe lời hắn, hắn đã nói với Sở Hưu chuyện này ngừng ở đây, kết quả y vẫn ngấm ngầm hành động, mang người tới cướp đội buôn của Lý gia. Rốt cuộc y có để phụ thân mình trong mắt hay không?

Sở Tông Quang vốn đã không thích Sở Hưu, hắn thích đứa con nhu thuận nghe lời Sở Thương nhất, đáng tiếc giờ Sở Thương đã tàn phế, ba đứa con trai còn lại không ai khiến hắn bớt lo, trong đó Sở Hưu còn hay gây chuyện nhất!

Trong phòng nghị sự, Sở Tông Quang cùng đám trưởng lão Sở gia và Sở Khai đều đã có mặt, chuyện lớn như vậy đương nhiên phải tập hợp mọi người trong Sở gia.

Sở Hưu sắc mặt tái nhợt, đỡ một đòn Kim Cương La Hán Quyền, gãy mấy cái xương sườn, thương thế này không phải chỉ một sớm một chiều là khá lên được.

Nhìn Sở Hưu bước vào phòng nghị sự, Sở Tông Quang hừ lạnh một tiếng nói: “SỞ HƯU, ngươi có còn để phụ thân ta đây vào mắt hay không? Lúc trước ta đã nói với ngươi thế nào rồi, ngươi vẫn tự ý động thủ?”

Sở Hưu cúi đầu thi lễ nói: “Phụ thân đại nhân xin thứ tội, thật sự do cơ hội không đợi người, không kịp bẩm báo với phụ thân đại nhân ngài. Có điều lần này con cướp đội buôn của Lý gia, ngoại trừ thu lại chỗ khoáng thạch của Sở gia ta, còn lấy được hàng hóa mà Lý gia định vận chuyển về phía Yến Quốc. Những thứ này con xin dâng lên cho gia tộc.”

Đám trưởng lão ở đâu nghe vậy hai mắt sáng lên, Sở Hưu làm vậy lại được lòng bọn họ, nhận được nhiều tài vật như vậy nhưng không định độc chiếm mà nộp hết lên cho gia tộc.

Vốn bọn họ định hùa theo Sở Tông Quang trách mắng Sở Hưu vài câu, nhưng giờ Sở Hưu thức thời như vậy, bọn họ cũng không tiện nói gì.

Có điều Sở Khai ở bên cạnh vẫn châm thêm dầu: “nhị đệ, không phải ta nói đệ, Thông Châu Phủ chỉ lớn như vậy, Sở gia ta cũng không phải thế lực mạnh nhất. Đệ làm vậy là rút dây động rừng đấy. Đệ có thể bớt gây chuyện chút không?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Vậy ý của đại ca là bảo ta trả lại đồ cho Sở gia hay trả mạng cho Lý Chiêu?”

Sở Khai vừa định nói gì, lại thấy Sở Tông Quang phiền muộn khoát tay nói: “Được rồi, ngậm miệng lại đi.”

Nhìn Sở Hưu, Sở Tông Quang cau mày nói: “Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, công tội bù nhau. Có điều lần sau nếu ngươi chuẩn bị xuất thủ nhất định phải bẩm báo lên ta mới được. Cho dù ta đang bế quan ngươi cũng phải báo cho Trần quản gia, sau khi ta cho phép mới được động thủ.”

Sở Hưu nhu thuận thi lễ nói: “Xin tuân theo lời dạy của phụ thân đại nhân.”

Vốn ý định của Sở Tông Quang là nếu Sở Hưu dám mạnh miệng, hắn sẽ dùng gia pháp trừng trị, dạy cho đứa con trai không an phận này một bài học.

Nhưng Sở Tông Quang thật sự không ngờ, lần trước Sở Hưu còn cực kỳ ương ngạnh dám đối chọi lại hắn nhưng lần này lại trở nên biết điều, chủ động giao nộp tài vật cướp từ chỗ Lý gia, khiến hắn không còn lý do nổi giận.

Sở Tông Quang lại chợt nhớ ra điều gì hỏi: “Lý Trung của Lý gia là do ngươi giết? Rốt cuộc ngươi làm sao mà giết được hắn?”

Dùng Cảnh giới Thối Thể giết Cảnh giới Ngưng Huyết, chuyện này trên giang hồ cũng từng có, không phải chuyện lạ.

Nhưng những người làm được chuyện này ai không phải là tuyến kiệt đại phái, không ngờ con trai Sở Tông Quang hắn cũng làm được chuyện này? Trong lòng Sở Tông Quang vẫn nghi hoặc không thôi.

Bác bỏ
Chương 32 Bác bỏ

Vốn ý định của Sở Hưu trong Sở gia là ẩn giấu, y không định che giấu năng lực bản thân nhưng lại định ẩn tàng thực lực bản thân mình.

Nghe câu hỏi của Sở Tông Quang, Sở Hưu chỉ cúi đầu nói: “Lý Trung kia mặc dù là Cảnh giới Ngưng Huyết nhưng hắn đã già rồi, trước đó thủ hạ của con còn đánh lén bắt được Lý Chiêu, uy hiếp Lý Trung, ảnh hưởng tới tinh thần hắn nên con mới có thể giết được hắn.”

Lời này của Sở Hưu một phần thật mà chín phần giả. Mặc dù lúc đó Lý Trung đã bị xao động vì thấy Lý Chiêu sắp bại, nhưng tuyệt đối chưa tới mức phân tâm.

Có điều cục diện trận chiến đó không có người chứng kiến, Sở Tông Quang cũng chỉ nghe nói Lý Trung cực kỳ trung thành với Lý Gia, trong khi tất cả các môn khách Cảnh giới Ngưng Huyết rời khỏi Lý gia lại chỉ mình hắn ở lại, trợ giúp ba đứa con của Lý gia chống đỡ toàn bộ Lý gia. Nếu Sở Hưu bắt được Lý Chiêu uy hiếp, giết chết đối phương cũng không mấy khó khăn.

Sở Tông Quang cũng không hỏi nhiều, hắn chỉ hơi hiếu kỳ mà thôi.

Sở Tông Quang đứng dậy khoát tay áo rồi nói: “Được rồi, chuyện này đến đây thôi, tất cả giải tán.”

Song ngay lúc Sở Tông Quang chuẩn bị rời đi, Sở Hưu lại đột nhiên mở miệng: “Phụ thân đại nhân, hài nhi còn một chuyện muốn nói.”

Sở Tông Quang cau mày nói: “Ngươi còn định nói gì nữa?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Phụ thân đại nhân, chuyện lần này là cơ hội rất tốt cho Sở gia chúng ta. Lý Trung kia đã bỏ mạng, nội bộ Lý gia lòng người bất ổn, lúc này Sở gia chúng ta có thể tấn công Lý gia, thậm chí không cần phụ thân đại nhân ngài xuất thủ, chỉ cần ngài giao môn khách Sở gia cho con. Con cam đoan chỉ ba ngày là thâu tóm được Lý gia!”

Nghe Sở Hưu nói vậy, những trưởng lão Sở gia hai mắt sáng bừng lên.

Thực tế bọn họ cũng rất hứng thú với lời của Sở Hưu, không phải vì bọn họ trung thành với Sở gia đến đâu, mà do chuyện làm ăn trong Sở gia càng nhiều, quyền lực trong tay con cháu bọn họ cũng càng lớn. Nếu thật sự thâu tóm được Lý gia, vậy Sở gia bọn họ có thể chia đôi thiên hạ Thông Châu Phủ cùng Thẩm gia.

Có điều những lời này vừa thốt lên, thần sắc Sở Khai cùng Sở Sinh đều trở nên cực kỳ khó coi.

Giờ uy vọng của Sở Hưu tại Sở gia đã rất cao rồi, nếu không phải y

không được Sở Tông Quang ưa thích, vậy bọn họ cũng chẳng cần phí sức tranh giành vị trí người thừa kế gia chủ làm gì.

Nếu thật sự để Sở Hưu dẫn người của Sở gia thâu tóm Lý gia, vậy công lao đó bọn họ có làm sao cũng chẳng thể sánh nổi, Sở Hưu cũng ngồi chắc trên vị trí người thừa kế gia chủ.

Có điều lúc này Sở Tông Quang lại không tỏ thái độ, hắn chỉ nhíu mày, nửa ngày sau mới nói: “Đừng gây chuyện nữa, hủy diệt một gia tộc không đơn giản vậy đâu, không phải trò trẻ con.

Chuyện này ta không cho phép, sau này ngươi cũng đừng nhắc lại. Nhớ cho kỹ, không có lệnh của ta, không cho phép ra tay với Lý gia!”
Chương 33 Báo thù

Lý gia giờ thật sự không dám gây chuyện, bọn họ chỉ sợ Sở gia nhân lúc này hủy diệt Lý gia, thậm chí ngày an táng Lý Chiêu cùng Lý Trung cũng cực kỳ kín tiếng.

Sau hơn mười ngày, bên Sở gia vẫn không có hành động gì, lúc này bọn họ mới thở phào một hơi.

Trong đại sảnh, Lý Vân cùng Lý Thừa ngồi chính giữa, sắc mặt âm trầm, bầu không khí ngột ngạt căng thẳng.

Lý Chiêu đã chết, Lý Trung cũng đã chết, Sở gia lại coi như không xảy ra chuyện gì, không ra tay với bọn họ chẳng khác nào bố thí, nhưng Lý gia lại không nuốt nổi cơn tức này!

Đúng lúc này, một thanh niên tầm mười tám mười chín tuổi bước vào, hắn đi tới, thận trọng chắp tay với Lý Thừa cùng Lý Vân: “Đại ca, nhị ca.”

Lý Vân cau mày nói: “Ngươi tới đây làm gì?”

Lý Thừa trừng mắt với Lý Vân, gương mặt cố nặn ra một nụ cười nói: “A Trạch, đệ có chuyện gì à?”

Người trẻ tuổi kia cúi đầu nói: “Đại ca, nhị ca. Tam ca đã đi rồi, nhưng Lý gia ta không phải không có người, đệ cũng muốn làm việc cho Lý gia, đệ muốn dẫn dắt đội buôn Lý gia lên đường tới Yến Quốc lần nữa.”

Lý Vân nở nụ cười lạnh, Lý Thừa lại ấm giọng nói: “A Trạch, giờ đệ còn nhỏ tuổi, Lý gia có chúng ta chống đỡ là đủ rồi. Nhiệm vụ của đệ bây giờ là tu luyện, phải tăng cường tu vi lên đệ mới giúp được chúng ta.

Về đi, tu luyện cho tốt, yên tâm đi, Lý gia sẽ không đổ đâu.”

Lý Trạch há to miệng, đang định nói lúc Lý Chiêu mười tám mười chín tuổi cũng đã đẫn dắt đội buôn rồi, có điều lời ra đến miệng rồi hắn lại nuốt xuống, chỉ chắp tay với hai người rồi nói: “Vậy đại ca, nhị ca, đệ xin cáo lui.”

Sau khi Lý Trạch đi khỏi, Lý Vân mới khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Nó là cái thá gì, tưởng tam đệ chết rồi thì thay được chỗ tam đệ chắc? Lý gia tam hổ, cho dù tam đệ không còn cũng làm gì có chỗ cho nó!”

Trong Thông Châu Phủ khi nhắc tới thế hệ trẻ tuổi của Lý gia đều sẽ nói tới bọn Lý Chiêu - Lý gia tam hổ, nhưng trên thực tế gia chủ Lý gia cũng giống Sở Tông Quang, có bốn đứa con trai.

Chỉ có điều ba người Lý Chiêu là anh em cùng mẹ cùng cha, còn Lý Trạch tuổi tác nhỏ nhất lại do tiểu thiếp sinh thành, cho nên từ đầu đã bị ba người bọn họ bài xích.

Lý Thừa trừng mắt với Lý Vân nói: “Đừng nói nhảm nữa, dù thế nào A Trạch cũng là tứ đệ của chúng ta.”

Lý Vân cười lạnh nói: “Đệ không thừa nhận nó là tứ đệ của mình. Tam đệ mới chết được bao lâu, nó đã nhảy ra đòi quyền rồi, tưởng mình là ai cơ chứ!

Đại ca, chỉ sợ huynh luôn coi nó là huynh đệ, nó lại chẳng coi huynh là huynh đệ đâu.”

Lý Thừa khoát tay áo nói: “Không nói chuyện này nữa. Mối thù của tam đệ cùng Trung thúc, ý đệ ra sao?”

Nghe Lý Thừa nói vậy, gương mặt Lý Vân lập tức lộ vẻ dữ tợn nói: “Đương nhiên phải báo thù rồi!”

Lý Thừa trầm giọng nói: “Có điều muốn bào thù cũng không thể trực tiếp ra tay với Sở gia được. Với thực lực hiện tại của Lý gia, nếu báo thù Sở gia không khác gì châu chấu đá xe.”
Chương 34 Thề giết Sở Hưu

Lý Trạch nói Lý Thừa và Lý Vân định giết mình, chuyện này không khiến Sở Hưu ngạc nhiên.

Tình huống của Lý gia khác với Sở gia.

Đám huynh đệ Sở Hưu chỉ hận không giết chết y được, chỉ thiếu nước đâm đao ngay mặt. Nhưng ba huynh đệ Lý gia lại là anh em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, sau khi lão gia chủ Lý gia chết đi bọn họ lại cùng đứng ra chèo chống Lý gia, quan hệ cực kỳ thân mật.

Thời gian trước, Sở Hưu giết Lý Chiêu cùng Lý Trung xong cũng chẳng hề che giấu, Lý gia không muốn giết y mới là kỳ quái.

Sở Hưu nhìn Lý Trạch, sắc mặt chẳng mấy để tâm: “À, thế thì sao? Hay nên nói Lý Trạch ngươi muốn thế nào?

Ngươi là người của Lý gia, giờ lại chạy đến đây báo tin Lý gia định đối phó với ta. Rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Hay nên nói ngươi có thể mang cho ta cái gì?”

Lý Trạch nhìn Sở Hưu, biểu cảm trên mặt có chút khó coi.

Từ trước đến giờ, Sở Hưu vẫn luôn dẫn dắt tiết tấu, khiến hắn không cách nào nói ra những lời cố lộng huyền hư như trước.

Lúc này Lý Trạch mới hiểu, tên Sở Hưu này từng giết tam ca khiến Lý gia bọn họ đại thương nguyên khí, quả thật không phải hạng đơn giản.

Lý Trạch không lập lờ nữa, hắn trực tiếp căm hận nói: “Sở Hưu công tử, ngươi cũng biết địa vị của ta tại Lý gia rồi đó. Ba người bọn đại ca ta vốn không coi ta là người của Lý gia! Ta chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về ta mà thôi!

Sở Hưu công tử, lần này ngươi giết Lý Chiêu, bọn đại ca nhị ca ta đã quyết định đối phó với ngươi, nhưng ta có thể âm thầm truyền tin cho ngươi, thậm chí ra tay giúp ngươi vào lúc quan trọng nhất.

Hai chúng ta liên thủ xử lý đại ca nhị ca ta, nhưng sau đó ngươi phải giúp ta trở thành gia chủ Lý gia. Ta sẽ phân cho ngươi một nửa sản nghiệp của Lý gia!”

Sở Hưu không hề ngạc nhiên, y chỉ rót một chén rượu rồi thản nhiên nói: “Ngươi tin tưởng ta đến vậy ư, nghĩ ta xử lý được cả đại ca nhị ca ngươi?”

Lý Trạch lắc đầu, giọng nói lạnh lùng nói: “Không phải ta tin tưởng ngươi mà ta tin tưởng bản thân ta! Nhưng năm nay đại ca nhị ca không phân chút quyền lực nào cho ta, nhưng bọn họ lại không biết, mấy năm nay không phải ta không hề làm gì!”

Gương mặt Sở Hưu lộ ra ý cười, đẩy chén rượu trước mặt sang cho Lý Trạch nói: “Ta thích giao tiếp cùng người thẳng thắn. Đồng ý.”

Lý Trạch nâng chén rượu lên uống cạn rồi chắp tay nói với Sở Hưu: “Sở Hưu công tử, đến lúc động thủ ngươi sẽ phát hiện quyết định lần này của ngươi là hết sức sáng suốt.”

Sau khi nói xong, Lý Trạch trực tiếp quay người rời đi, hắn không dám ở lại đây quá lâu, sợ bị người của Lý gia nhìn thấy.

Sở Hưu nâng một chén rượu mới lên vừa rót rượu vừa nói: “Ai cũng nói Lý gia có tam hổ, nhưng giờ xem ra hẳn là tam hổ nhất bưu mới đúng.”

Mã Khoát nghi ngờ hỏi lại: “Tam hổ nhất bưu? Thế là sao?”

Sở Hưu giải thích: “Trong truyền thuyết, hổ sinh ba con tất có một bưu. Con bưu này là gầy yếu nhất nhưng tính tình lại hung ác vô tình nhất.

Trong truyền thuyết, hổ mẹ mang ba đứa con qua sông nhất định phải đặt bưu lên lưng đưa sang bờ bên kia trước sau đó mới mang đứa thứ hai sang, sau đó lại xách bưu về, mang con hổ thứ ba sang, cuối cùng mới quay lại dẫn bưu sang. Vừa đi vừa về tốn sức như vậy là vì hổ mẹ sợ lúc mình không có mặt bưu sẽ cắn chết hổ con khác, không thể để bưu có cơ hội ở một mình cùng hổ con.

Ta muốn đoạt được vị trí người thừa kế Sở gia bởi vì ta muốn có tài nguyên của Sở gia. Chỉ cần ta thuận lợi ngồi tới vị trí đó, cầm được thứ ta muốn, những người khác của Sở gia chỉ cần không gây chuyện ta cũng không động tới bọn họ, càng không làm tổn hại lợi ích của Sở gia.

Còn ngươi nhìn lại Lý Trạch đi, rõ ràng hắn hận đám ca ca của mình tới thấu xương. Giết bọn họ xếp đầu, đoạt vị trí gia chủ Lý gia mới là thứ hai, vì thế thậm chí không tiếc hợp tác cùng kẻ thù của Lý gia là ta, còn nguyện bỏ một nửa sản nghiệp của Lý gia ra. Tính tình như vậy có phải rất giống con bưu kia không?”

Mã Khoát nghe vậy không khỏi run rẩy, vội vàng giật một cái đùi gà nữa, vừa nhai vừa nói: “Trước kia Bàng lão đại đã nói với chúng ta, độc nhất chính là lòng người. Lý gia này còn chưa truyền được mấy đời đã thành như vậy rồi, thế chẳng phải những đại thế gia đỉnh phong trên giang hồ còn đấu đá ác liệt hơn?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi, càng là đại thế gia càng có quy củ, bất luận ngươi tranh đấu cỡ nào đều phải trong phạm vi quy củ, người vi phạm quy củ sẽ bị toàn bộ thế gia trừng phạt.

Cho nên bọn họ có đấu đá thế nào cũng chỉ có mức độ, mà chỉ cần có mức độ sẽ không đến mức uy hiếp lợi ích của toàn bộ thế gia, ngược lại sẽ càng đấu càng mạnh.”

Nhìn Mã Khoát ăn lấy ăn để, Sở Hưu đứng dậy nói: “Được rồi, đừng ăn nữa, chuẩn bị chút đi, phải ra tay giết người rồi.

Hai tên Lý gia kia ra tay chính hợp ý ta, bên này ta còn đang muốn động thủ kết quả lại bị phụ thân ngăn cản. Giờ Lý gia chuẩn bị giết ta, ta xuất thủ với Lý gia cũng là hợp tình hợp lý.”

Mã Khoát gật nhẹ đầu, lưng cõng trọng kiếm đi theo sau Sở Hưu, có điều trước khi đi hắn còn bảo chưởng quỹ gói con gà lại cho mình, định giữ lại ăn khuya.

Lúc này trong Thẩm gia Thông Châu Phủ, Lý Thừa ngồi trong phòng tiếp khách chờ đại quản gia Thẩm gia Thẩm Dung.

Thẩm gia trong Thông Châu Phủ địa vị siêu nhiên, tất cả là nhờ anh trai song sinh của Thẩm Mặc, quan môn đệ tử cửa chưởng môn Thương Lan Kiếm Tông, Lạc Vũ Kiếm Thẩm Bạch, vị này là võ lâm tân tú thanh danh vang dội khắp giới võ lâm Ngụy Quận.

Có quan hệ này, Thẩm gia gần tương đương với có chỗ dựa là Thương Lan Kiếm Tông, đừng nói là tại Thông Châu Phủ này, cho dù tại toàn bộ Ngụy Quận cũng không ai dám trêu chọc.

Giờ mặc dù Lý Thừa xem như người phát ngôn của Lý gia, nhưng hắn muốn gặp mặt Thẩm Mặc cũng không dễ, cho dù hiện giờ hắn chỉ cầu kiến một quản gia của Thẩm gia cũng bị bắt chờ trong phòng tiếp khách cả nửa canh giờ, nước trà cũng đã nguội ngắt.

Mãi đến lúc Lý Thừa có vẻ mất kiên nhẫn, Thẩm Dung mới bước từ bên trong ra.

Thẩm Dung khoảng hơn sáu mươi tuổi, thân mặc cẩm bào lộng lẫy, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn nhoãn ngọc trân quý, trông không giống một quản gia, ngược lại tựa như nhà giàu mới nổi.

Thấy Thẩm Dung đến, Lý Thừa vội vàng đứng dậy chắp tay nói: “Đã lâu không gặp, Thẩm quản gia mặt mày sáng láng như vậy, xem ra tâm trạng không tệ?”

Thẩm Dung mỉm cười đáp: “Ta chỉ là một lão già bán mạng cho Thẩm gia mà thôi. Tâm trạng của gia chủ tốt, đương nhiên tâm trạng lão già ta cũng tốt.

Tiểu tử Lý gia, không có việc thì không tới, lần này ngươi tới tìm lão phu có việc gì?”

Lý Thừa hiện tại dẫu sao cũng là người phát ngôn của Lý gia, nhưng Thẩm Dung vẫn mở miệng gọi hắn là tiểu tử, rõ ràng là coi Lý Thừa như tiểu bối. Mặc dù trong lòng Lý Thừa có phần không thoải mái nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Thẩm quản gia, chắc ngài cũng nghe nói về tam đệ ta?”

Thẩm Dung gật đầu nói: “Cũng có nghe nói, nhị tiểu tử của Sở gia kia ra tay cũng thật điên cuồng, đã cướp đồ rồi còn giết sạch cả người.

Lão tam nhà các người cũng thật xui xẻo, có điều người dẫu sao cũng đã chết, ngươi nên bớt đau buồn đi.”

Lý Thừa cười sầu thảm nói: “Nhưng ta không nuốt trôi cơn tức này!

Ba huynh đệ chúng ta ban đầu cùng chật vật chèo chống Lý gia, chuyện này Thẩm quản gia chắc cũng biết. Trung thúc còn sống tại Lý gia ta mấy chục năm, tình cảm với chúng ta chẳng khác nào cha con.

Kết quả giờ thì sao, cả hai người bọn họ đều chết dưới tay Sở Hưu, cơn tức này ta không nuốt trôi nổi, không nén bi thương nổi!”

Thẩm Dung cau mày, hắn đã đoán được ý đồ đến đây của Lý Thừa, có điều Thẩm Dung vẫn lắc đầu nói: “Lý gia đại tiểu tử, không phải ta không muốn giúp ngươi mà là chuyện lớn như đối phó với Sở gia nhất định phải do gia chủ quyết định mới được. Lão già như ta không dám xen vào.”

Lý Thừa lắc đầu nói: “Ta không có ý muốn Thẩm gia động thủ, cũng không muốn đối phó với Sở gia, đây chỉ là thù hận giữa Lý gia và một mình Sở Hưu mà thôi. Chỉ báo thù mình hắn là đủ.

Có điều nếu giết Sở Hưu, Sở Tông Quang nhất định sẽ gây sự với Lý gia ta. Cho nên lần này ta tới chỉ mong Thẩm gia có thể ra mặt bảo hộ khi Sở gia trả thù Lý gia ta, như vậy là được.”

Lý Thừa nhìn Thẩm Dung, trầm giọng nói: “Nếu Thẩm quản gia đáp ứng yêu cầu này, ta nguyện ý lấy một nửa gia nghiệp của Lý gia ra coi như tạ lễ, đồng thời từ nay về sau Lý gia ta cũng nguyện ý trở thành phụ thuộc của Thẩm gia. Coi ý định của Thẩm gia trên hết, chỉ đâu đánh đó!”

Nghe Lý Thừa nói vậy, Thẩm Dung mới có vẻ rung động.

Một nửa gia nghiệp Lý gia, đối với hắn đã rất có sức hấp dẫn.

Mặc dù Thẩm gia đối đãi với hắn rất tốt, Thẩm Mặc cũng cực kỳ tín nhiệm hắn, nhưng cũng không thể giao hết sản nghiệp Thẩm gia cho tên quản gia như hắn quản lý được.

Một nửa gia nghiệp Lý gia đã là một khoản thu hoạch khổng lồ đối với Thẩm Dung, mà nếu Lý gia chịu quy thuận Thẩm gia, đây cũng là một công lao lớn.

Thẩm Dung suy nghĩ rồi nói: “Lý gia đại tiểu tử, ta có thể giúp chuyện này. Có điều chuyện này liên quan quá lớn, nói miệng không bằng chứng, chẳng bằng ngươi lưu lại chút chứng cứ. Ngươi thấy sao?”

Ánh mắt Lý Thừa lộ vẻ tức giận, rõ ràng là lão già Thẩm Dung này không tin tưởng hắn, còn muốn hắn viết lại những điều sỉ nhục này.

Có điều giờ hắn đang có việc cầu người, Lý Thừa cũng chỉ có thể ngoan ngoãn viết những điều kiện đó xuống, đồng thời ghi tên, điểm chỉ lên đó.

Cầm trang giấy, Thẩm Dung hong khô bút tích, mỉm cười nói với Lý Thừa: “Ngươi yên tâm, cứ lớn mật đi giết Sở Hưu đi, ta bảo đảm cho Lý gia các người! Sở Tông Quang có căm hận đến đâu cũng không dám động tới người Thẩm gia ta muốn bảo vệ!”

Lý Thừa miễn cưỡng mỉm cười chắp tay với Thẩm Dung nói: “Vậy xin đa tạ Thẩm quản gia.”

Sau khi hàn huyên vài câu, Lý Thừa cáo từ rời đi, lúc về tới Lý gia, Lý Vân đã chờ hắn ở đó.

Bên phía Lý Vân thuận lợi hơn chỗ Lý Thừa nhiều, hai mẹ con Sở Sinh đã liệt Sở Hưu là đối thủ nguy hiểm nhất trong việc cạnh tranh vị trí gia chủ, lần này bọn họ chỉ cần thi triển chút thủ đoạn là khiến Sở Hưu bị giết, sao lại không làm?

Lý Vân nói với Lý Thừa: “Đại ca, lúc nào chúng ta động thủ?”

Ánh mắt Lý Thừa lóe lên sát cơ kinh người nói: “Chậm thì sinh biến, rạng sáng ngày mai chúng ta động thủ!”

Huynh đệ bất hòa
Chương 35 Huynh đệ bất hòa

Chạng vạng tối, nhị phu nhân gọi một số quản sự bên ngoài Sở gia trở về, lấy tiếng là mở tiệc chiêu đãi bọn họ, thuận tiện lôi kéo, ngấm ngầm lại là không muốn bọn họ biết tin Lý gia động thủ với Sở Hưu, tránh cho họ báo tin.

Vài vị công tử Sở gia thường xuyên lôi kéo đám quản sự thủ hạ, đừng nói mở tiệc chiêu đãi, thậm chí còn trực tiếp nhét bạc, hứa hẹn quyền lực gì gì đó, nhiều mãi cũng thành quen. Đám quản sự cũng không mấy để ý, chỉ có số ít người lấy làm lạ, lần này nhị phu nhân có vẻ ra tay hơi lớn, lại gọi nhiều người tới như vậy.

Sau khi Sở Sinh bồi tiếp các quản sự Sở gia uống một lượt, hắn xoa xoa đầu đang đau âm ỉ, trở lại tiểu viện của bản thân, nhị phu nhân vẫn chưa ngủ.

“Mẹ, lần này Lý gia có giải quyết được Sở Hưu không đây?”

Kế hoạch đã được sắp xếp xong xuôi, có điều nước đến chân rồi Sở Sinh lại có cảm giác bất an.

Nhị phu nhân lúc này lại rất tự tin nói: “Đừng xem thường Lý gia, ngày trước uy thế Lý gia còn mạnh hơn Sở gia ta. Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, mặc dù Lý gia hiện giờ đã suy yếu đi nhiều nhưng một mình Sở Hưu cũng chẳng ngăn cản nổi.

Xem ra lần này Sở Hưu chết chắc rồi!”

Sở Sinh gật nhẹ đầu, xoa xoa cái đầu đang đau âm ỉ, chuẩn bị đi ngủ. Nếu sáng mai hắn tỉnh dậy nghe được tin Sở Hưu đã chết, vậy mới coi như tin tốt.

Lúc này trong Lý gia, Lý Thừa cùng Lý Vân đều đã chuẩn bị thỏa đáng. Những người hầu trung thành của Lý gia cùng một số tộc nhân chi thứ võ công không tệ đều đã mang theo binh khí đứng chỉnh tề trong sân, chuẩn bị xong hết thảy, chỉ cần Lý Thừa ra lệnh, bọn họ sẽ lập tức xuất thủ.

Thông Châu Phủ tuy có quan phủ nhưng do tính đặc thù của Ngụy Quận, bọn họ đều chỉ là quan văn do triều đình Bắc Yên phái tới, xử lý một số chuyện bình thường mà thôi. Những chuyện lớn như của đại tộc Thông Châu Phủ, quan phủ sẽ không xen vào, thậm chí một số người giữ trật tự võ lâm trong Thông Châu Phủ cũng là người của Thẩm gia.

Thẩm Dung đã lên tiếng trước, lúc rạng sáng trên đường sẽ rất sạch sẽ, không ai quấy rầy Lý gia xuất thủ.

Ngay lúc Lý Thừa cùng Lý Vân chuẩn bị động thủ, Lý Trạch lại tới trước hai người nói: “Đại ca, nhị ca, dẫu sao đệ cũng là người của Lý gia. Đệ cũng muốn tham gia lần hành động này.”

Lý Vân liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói: “Chút thực lực cỏn con của nhà ngươi thì làm được gì? Đi chỉ thêm phiền, về ngủ đi!”

Lý Trạch cúi đầu nói: “Đệ cũng chỉ muốn góp sức báo thù cho tam ca và Trung thúc thôi mà!”

Lý Vân còn định răn dạy, bên kia Lý Thừa lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, đệ muốn thì đi theo luôn đi. Đệ ở lại trong tộc huynh lại phải phân chút người bảo vệ đệ.

Có điều đệ phải nhớ, lúc sau khi động thủ không nên đứng cách ta quá xa. Lần này chúng ta đi giết người, không phải đi chơi.”

Lý Trạch vội vàng nói: “Đa tạ đại ca!”

Lý Vân bĩu môi không lên tiếng, có điều Lý Thừa nói cũng có lý, để hắn lại trong Lý gia lại phải bỏ chút người bảo vệ hắn, vậy chẳng bằng cùng đi luôn một thể.

Có điều lúc này bất luận Lý Thừa hay Lý Vân đều không để ý tới vẻ âm tàn trong mắt Lý Trạch.

Đã tới giờ, Lý Thừa vung tay, khoảng ba trăm tinh nhuệ chân chính của Lý gia cùng Lý Thừa rời khỏi Lý gia, lao nhanh trên con đường dài yên tĩnh, càng gia tăng cảm giác sát phạt.

Cùng lúc đó, trong tiểu viện của Sở Hưu, thủ hạ của Mã Khoát cũng đang loay hoay sửa xoạn cung tên cùng nỏ, đợi người của Lý gia tới.

Người trong quán rượu đều đã bị Sở Hưu đuổi đi, lần này chắc sẽ chết không ít người, những người bình thường có ở lại đây cũng chỉ thành vướng bận.

Mã Khoát nhàm chán kéo một cây trường cung rồi ném sang một bên nói: “Nhẹ quá, kém xa cung của Kỳ Liên Thiết Kỵ chúng ta.”

Sở Hưu rót một chén hoàng tửu, chậm rãi thưởng thức rồi nói: “Thỏa mãn đi, chỉ có triều đình mới hay dùng cung với nỏ, trên giang hồ rất ít người vận dụng.

Chỗ cung nỏ này cũng do ta lấy từ cửa hàng binh khí Sở gia, đã chế tạo từ rất lâu rồi mà chưa bán được bao nhiêu.

Đúng rồi, trước kia Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu các ngươi am hiểu cung nỏ lắm à?”

Mã Khoát lắc đầu nói: “Đương nhiên là không rồi, Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu trước khi liên hợp đều là tự mình chiến đấu, đều có

phương diện mình am hiểu.

Đại đương gia Bàng Hổ xuất thân từ quân đội Bắc Yên, sau khi thành lập sơn trại trên Kỳ Liên Sơn, ngài ấy cũng dạy chúng ta không ít kỹ thuật cưỡi ngựa và cách dùng cung tên, cho nên người ngoài gọi chúng ta là Kỳ Liên Thiết Kỵ!”

Sở Hưu hiểu rõ, gật nhẹ đầu. Bối cảnh rất lớn, y chỉ nhớ được một số chi tiết chính, không thể nhớ hết mọi sự việc được.

Huống hồ trước mắt đã không còn là trò chơi mà là thế giới chân thật!

Trong trò chơi giới thiệu về một người chỉ cần một hai câu, nhưng thế giới chân thật lại là một con người thật cực kỳ phức tạp.

Cũng như trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, vị Xích Diện Thiên Vương Bàng Hổ này không ngờ còn có xuất thân từ quân đội Bắc Yên.

Lúc này lỗ tai Sở Hưu giật giật, bên ngoài vang lên âm thanh huyên náo, ánh mắt Sở Hưu bừng sáng nói: “Có người đến, chuẩn bị động thủ!”

Bên ngoài tiểu viện, Lý Thừa dẫn người trực tiếp bao vây quanh tiểu viện của Sở Hưu, hắn gọi hai người tới nói: “Các ngươi vào thăm dò thử xem.”

Lý Vân trực tiếp rút kiếm khỏi vỏ, lạnh giọng nói: “Còn thăm dò cái gì, lao thẳng vào giết tên Sở Hưu kia đi là được, đối phương chỉ có mấy chục người, chẳng lẽ còn lật ngược tình thế được hay sao?”

Ngay lúc Lý Thừa định nói điều gì, cánh cửa lớn tiểu viện lại đột nhiên đẩy ra, Sở Hưu cùng Mã Khoát thản nhiên bước tới nói: “Lý nhị công tử nói có lý, giết người thì cứ giết, thẳng thắn dứt khoát vào, còn thăm dò cái nỗi gì?”

Chứng kiến Sở Hưu, Lý Thừa và Lý Vân hai mắt đỏ bừng, sát khí bùng lên dữ dội.

Sở Hưu giết tam đệ của họ, nhưng bao lâu nay đây là lần đầu bọn họ chứng kiến bản thân Sở Hưu.

Lý Thừa còn đang nghi hoặc trong lòng, nhìn bộ dáng của Sở Hưu, có vẻ y đã sớm biết nhóm người mình sẽ tới, nếu không sao nửa đêm y lại ăn mặc chỉnh tề, nhìn thấy bọn họ vẫn rất bình tĩnh như vậy?

Lý Vân không nghĩ nhiều như Lý Thừa, hai mắt hắn đỏ ngầu quát lớn với Sở Hưu: “Sở Hưu! Tam đệ ta chỉ lấy chút khoáng thạch của ngươi thôi, vì sao ngươi lại ra tay tàn nhẫn như vậy, giết chết cả nó cả Trung thúc!”

Gương mặt Sở Hưu lộ vẻ khinh thường đáp: “Lý nhị công tử, hôm nay ngươi mới bước chân ra ngoài giang hồ à? Sao còn ngây thơ như vậy!

Cực tây hoang vu hẻo lánh, người ở đó còn chém giết lẫn nhau chỉ vì một cái bánh bao, đừng nói chi Lý Chiêu trực tiếp động tới chỗ khoáng thạch trị giá vài vạn lượng của ta.

Đương nhiên đây chỉ là nguyên nhân thứ yếu. Nếu dựa theo kế hoạch ban đầu của ta, giết Lý Chiêu cùng lão quản gia Lý gia kia, Sở gia ta có thể thuận thế tiêu diệt cả Lý gia ngươi. Đáng tiếc, cuối cùng kế hoạch của ta lại bị phụ thân ngăn cản!”

Lý Vân cùng Lý Thừa toàn thân phát lạnh, mãi tới lúc này bọn họ mới biết kế hoạch liên tiếp của Sở Hưu lại tàn ác như vậy. Mục tiêu của y vốn không phải chỗ khoáng thạch kia mà là toàn bộ Lý gia bọn họ!

Nếu không phải cuối cùng Sở Tông Quang không đồng ý, đè ép chuyện này xuống, vậy giờ Lý gia bọn họ không khéo đã bị tiêu diệt!

Lý Vân cười lạnh một tiếng nói: “Đúng là rất đáng tiếc, chỉ có điều Lý gia ta vẫn còn nhưng Sở Hưu ngươi lại sắp chết rồi!

Có phải ngươi đang lấy làm lạ không? Vì sao Lý gia ta gây động tĩnh lớn như vậy mà Sở gia ngươi lại không ai phát hiện ra?

Yên tâm đi, tối nay trên con đường này sẽ không có ai của Sở gia xuất hiện đâu, cùng lắm sáng mai mới có người tới nhặt xác cho ngươi!

Gia tộc nội đấu, huynh đệ bất hòa. Hôm nay Sở Hưu ngươi chết cũng thật nực cười. Mặc dù ngươi chết trong tay Lý gia ta, nhưng trong việc này cũng chẳng thiếu công lao người của Sở gia ngươi!”

Lúc này gương mặt Sở Hưu lại đột nhiên nở một nụ cười kỳ quái nói: “Gia tộc nội đấu? Huynh đệ bất hòa? Ta có chết hay không còn chưa biết, có điều Lý gia các ngươi chắc chắn có người chết trước.”

Lý Vân còn chưa kịp phản ứng, Lý Thừa lại đột nhiên cảm giác có vẻ không đúng, sau lưng đột nhiên có cảm giác nguy hiểm. Trường kiếm trong tay hắn nhanh chóng rời vỏ, thế đao đâm ra như mưa phùn. Chỉ ngay hai tiếng keng keng vang lên, vài quả trùy thép đã bị hắn chém văng, nhưng một quả trùy thép đã đâm thẳng vào bụng khiến Lý Thừa ôm bụng, không dám tin nổi nhìn Lý Trạch cầm cơ quan ám khí sắc mặt vặn vẹo dữ tợn phía sau mình.

Lý Thừa khàn giọng quát: “Vì sao! Sao ngươi lại liên thủ với Sở Hưu? Mặc dù ngươi là con thứ nhưng ngươi vẫn là chi chính của Sở gia như ta cơ mà?”

Lý Trạch vẻ mặt dữ tợn đáp: “Ta mà cũng coi là dòng chính của Lý gia ư? Ba huynh đệ các người có lúc nào coi ta là người Lý gia?

Từ nhỏ đến lớn, thứ gì tốt đều của ba người các ngươi, ta ở trong Lý gia chẳng khác gì một người trong suốt, không có bất cứ quyền lực gì.

Bên ngoài đều chỉ biết Lý gia có tam hổ, mấy ai nhớ Lý gia thật ra có bốn người con?”

Vẫy vẫy cơ quan ám khí trên tay mình, Lý Trạch cười lạnh nói: “Ngươi còn nhớ cái này không? Ám khí Đoạt Hồn Trùy của Đường Môn, lúc trước khi chúng ta còn nhỏ, phụ thân sai người mua ba cái, ba người các ngươi mỗi người nhận một cái phòng thân, chỉ mình ta không có.”

Lý Thừa dùng giọng khàn khàn đáp: “Lúc đó ngươi chỉ chưa tới mười tuổi, chỉ ở trong nhà không ra ngoài, cần gì dùng tới thứ này? Huống hồ sau này ta vẫn đưa Đoạt Hồn Trùy này cho ngươi cơ mà. Giờ ngươi lại dùng nó để hại ta!”

Lý Trạch sửng sốt, có điều sau đó hắn lại cười lạnh nói: “Ngươi cũng chỉ làm bộ làm tịch mà thôi!

Đoạt Hồn Trùy này cùng lắm chỉ làm bị thương võ giả Cảnh giới Ngưng Huyết thôi, mà còn phải là đánh lén. Khi ngươi đưa Đoạt Hồn Trùy cho ta ngươi đã đạt tới Cảnh giới Ngưng Huyết, với ngươi thứ này chẳng qua chỉ là gân gà mà thôi.

Dùng một thứ bỏ đi như vậy ra vẻ đại ca bao dung trước mặt phụ thân! Ngươi nghĩ cũng hay thật!”

Ánh mắt Lý Thừa rốt cuộc cũng lộ ra ý lạnh: “Được được được! Được lắm! Thật không ngờ Lý gia ta phát triển mấy chục năm mà lại nuôi một tên vô ơn như ngươi! Sớm biết thế này lúc phụ thân qua đời ta nên phế bỏ ngươi!”

Lý Trạch cười lạnh nói: “Phế bỏ ta ư? Giờ ngươi nên tự lo cho mình đi! Trên Đoạt Hồn Trùy vốn không có độc, nhưng ta tẩm thêm chất lỏng từ độc đằng Nam Man, dưới Cảnh giới Tiên Thiên, thấy máu ắt phải chết!”

Khẩu vị của ta lớn lắm
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Chương 861-865

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom