-
Chương 646-650
Chương 646 Tiểu Thiên Sư Trương Thừa Trinh 1
Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo danh chấn giang hồ, thực lực của Vân Trung Quân trong Cửu Đại Thần Vu Tế chỉ xếp hạng ba, nhưng có lẽ đã cách cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần không xa.
Một số võ giả ở đây ôm tâm tư xem trò hay nhìn Vân Trung Quân cùng Chân Dương Tử.
Một bên là kiêu hùng Ma đạo, một bên là chân nhân Đạo môn ghét ác như thù. Hai vị này đối đầu e rằng còn chưa tiến vào Tiểu Phàm Thiên đã đánh nhau đầu rơi máu chảy rồi.
Còn ánh mắt Sở Hưu lúc này lại nhìn sang đám người sau lưng Vân Trung Vân.
Do thánh nữ Bái Nguyệt Giáo dẫn đầu, phía sau là chín đệ tử trẻ tuổi của Bái Nguyệt Giáo cùng một số đệ tử tinh anh đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng tuổi tác không lớn.
Tính ra như vậy Bái Nguyệt Giáo có tới mười một cái chìa khóa, nội tình tích lũy thật kinh khủng.
Hơn nữa Sở Hưu còn phát hiện một vấn đề. Có vẻ Bái Nguyệt Giáo cùng một số đại phái như Thuần Dương Đạo Môn không giao hết chìa khóa cho những cao thủ tông sư võ đạo mà chỉ phái một vị cường giả đủ sức chấn nhiếp cục diện, chìa khóa còn lại đều giao cho đệ tử trẻ tuổi.
Đương nhiên chuyện này không nghĩa những đại phái này khiêm nhượng mà là một loại biểu hiện cho căn cơ tích lũy thâm hậu của bọn họ.
Trong quyển sổ Quan Tư Vũ đưa cho Sở Hưu có miêu tả về linh khí trong Tiểu Phàm Thiên. Trong đó linh khí dư dả, có vô số loại thiên địa kỳ trân nhưng do quy tắc trong ngoài khác biệt cho nên lần đầu tiên tiến vào sẽ bị linh khí tẩy luyện cơ thể. Linh dược cùng cơ duyên nhận được trong đó cũng khác với thế giới bên ngoài, lần đầu sử dụng hiệu quả sẽ là lớn nhất.
Nhưng lần thứ hai tiến vào hiệu quả sẽ yếu đi, bất cứ cơ duyên tăng cường tu vi nào cũng giảm bớt không ít. Lần thứ ba tiến vào lại yếu đi gấp đôi so với lần thứ hai.
Cho nên tiến vào Tiểu Phàm Thiên nhiều lần thật ra rất lãng phí, bởi vì những thứ ngươi nhận được sẽ càng lúc càng ít.
Sau khi phát hiện điểm này, những đại phái nắm lấy quy luật đó thiết lập quy tắc, nhường phần lớn cơ hội cho những võ giả trẻ tuổi. Nếu võ giả trẻ tuổi nhận được cơ duyên trong đó bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, vậy tương lai còn có cơ hội dẫn người tiến vào Tiểu Phàm Thiên.
Cho nên với phần lớn võ giả thế hệ trẻ, chỉ cần bọn họ bước vào tông sư võ đạo, vậy mỗi người đều có hai cơ hội tiến vào Tiểu Phàm Thiên, mặc dù phải cạnh tranh nhưng không kịch liệt.
Như Quan Trung Hình Đường có ba chiếc chìa khóa, mặc dù không xa xỉ như Bái Nguyệt Giáo nhưng đã không ít. Thế nhưng Quan Trung Hình Đường vẫn phải tranh đấu một hồi mới quyết định được ai đi ai không, căn cơ kém hơn không phải chỉ một chút.
Lúc này giữa trường, Chân Dương Tử thấy Vân Trung Quân đứng đó nói năng lớn lối như vậy, sắc mặt lập tức tối đen. Hắn không nói hai lời, Thuần Dương Đạo Kiếm trong tay lấp loáng ánh sáng chói mắt vô biên, Thuần Dương Cương Khí như vầng mặt trời hàng lâm, một kiếm đánh ra.
Vạn Pháp Phá, trực tiếp chém về phía Vân Trung Vân!
“Đến hay lắm!”
Vân Trung Quân cười một tràng dài, ống tay áo rộng lớn múa lên, trong nháy mắt thiên địa bị ma khí bao phủ, ma khí vô biên như vòi rồng đánh tới, vây lấy Thuần Dương Kiếm Cương của Chân Dương Tử. Tay áo vung lên, một tiếng nổ vang lên chói tai, Thuần Dương Kiếm Cương bị phá tan!
Chân Dương Tử hừ lạnh một tiếng, phất trần trong tay vung lên, từng luồng cương khí truyền vào, lực lượng thiên địa được phất trần lôi kéo dài tới trăm trượng, trực tiếp quán quanh người Vân Trung Vân.
Còn Vân Trung Quân lại cười lạnh một tiếng, trực tiếp đấm ra một quyền, ma uy lẫm liệt xé tan phất trần kia. Thân hình Chân Dương Tử không nhịn được lui lại phía sau.
Vân Trung Quân cười lớn hai tay niết ấn quyết, ma vân đánh xuống hóa thành một hư ảnh ma thần đầu có hai sừng, trực tiếp bao phủ lấy Chân Dương Tử, không ngờ lại định hạ thủ giết người!
Đúng lúc này một tiếng sấm rền đinh tai nhức óc vang lên, Tử Tiêu Lôi Đình ầm ầm đánh xuống, trực tiếp phá tan hư ảnh ma thần kia!
“Tử Tiêu Thần Lôi!”
Vân Trung Quân sợ hãi cả kinh, thân hình nhanh chóng lui lại phía sau, những người khác cũng ngước nhìn lên không trung.
Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, phép ngự lôi thiên hạ vô song!
Trong thiên hạ người khống chế được lôi pháp như vậy ngoại trừ Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ còn ai vào đây nữa?
Quả nhiên, một người trung niên mặc đạo bào màu trắng, khí chất như làn gió xuân từ sau đi tới, lắc đầu nói: “Chân Dương Tử đạo huynh, còn chưa vào Tiểu Phàm Thiên cơ mà, ngươi lãng phí sức lực ở đây làm gì?”
Chân Dương Tử hừ lạnh nói: “Tà ma ngoại đạo, ai ai cũng có thể tru diệt. Trương Hi Linh, Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ các ngươi nằm tại Tây Sở, thế nhưng lại ngồi yên nhìn Bái Nguyệt Giáo phát triển tới mức này. Chẳng lẽ Trương gia Thiên Sư Phủ các ngươi không thấy hổ thẹn à?”
Trương Hi Linh không biết nói gì nữa, mình đã khuyên nhủ rồi sao còn kéo cả mình vào?
Vân Trung Quân cười lên một tiếng quái dị nói: “Hóa ra là Tử Tiêu Thần Quân
- Trương Hi Linh. Có một số kẻ không biết điều, có khuyên can cũng vô dụng.”
Trương Hi Linh thản nhiên đáp: “Cái gì là Tử Tiên Thần Quân, tại hạ chẳng qua là một đạo sĩ chép sách trong Kim Quang Các mà thôi.”
Vân Trung Quân cười hắc hắc nói: “Hạ bút như sấm động, dụng võ như lôi âm. Toàn bộ Thiên Sư Phủ cũng chẳng mấy ai có tư cách dùng lực lượng lôi đình sao chép lôi pháp trong Kim Quang Các.”
Chân Dương Tử bên cạnh thấy hai người còn nói chuyện phiếm không khỏi cả giận nói: “Trương Hi Linh, ngươi có còn là người trong giới Đạo môn chúng ta hay không? Nếu ngươi là người trong giới Đạo môn vậy lập tức liên thủ với ta, cùng tru sát tên tà ma này!”
Trương Hi Linh nghe vậy lập tức cau mày, sao lão già này vẫn không hiểu chuyện như vậy?
Đây là nơi chém giết Ma đạo hay sao? Huống hồ Thiên Sư Phủ mà diệt được Bái Nguyệt Giáo. đã không cần làm hàng xóm với Bái Nguyệt Giáo trong thời gian dài như vậy.
Bản thân đã nể mặt giới Đạo môn mới ra tay cứu giúp. Biết sớm như vậy vừa rồi hắn đã chẳng quản nhiều như vậy, trực tiếp tiến vào Tiểu Phàm Thiên.
Lúc này một giọng nam ôn hòa đột nhiên cất lên: “Chân Dương Tử tiền bối, tru sát tà ma lúc nào cũng được. Có điều đối với Thuần Dương Đạo Môn mà nói, nhiệm vụ hiện tại là dẫn mấy vị sư đệ Thuần Dương Đạo Môn vào Tiểu Phàm Thiên đã.
Tru sát tà ma, không tăng cường thực lực bản thân thì tru thế nào đây? Ngài có thực lực nhưng mấy vị sư đệ khác còn chưa có đâu.”
Theo giọng nói kia vang lên, một thanh niên dung mạo tuấn lãng mặc áo bào trắng mai tóc rối bù chậm rãi đi tới.
Người thanh niên kia xét theo mức độ tuấn tú không tới mức kinh người như Lã Phụng Tiên và Doanh Bạch Lộc, nhưng hai mắt hắn như mang theo thần quang. Quanh người hắn có một luồng khí thế mờ ảo vô hình như ẩn như hiện, tựa như tiên nhân trên trời. Tóm lại đây là một nam nhân khiến người ta đã gặp là không thể quên.
“Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh!”
Mọi người xung quanh lập tức ồ lên, ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía Trương Thừa Trinh.
Sở Hưu cũng nhìn về phía Trương Thừa Trinh, ánh mắt mang theo vẻ tò mò.
Chương 647 Tiểu Thiên Sư Trương Thừa Trinh 2
Chẳng trách mọi người ngạc nhiên, thanh danh của Trương Thừa Trinh thật sự quá vang dội.
Thân là thiên tài ngàn năm có một của Trương gia Thiên Sư Phủ, khi ra đời lòng bàn tay Trương Thừa Trinh tự có lôi văn. Trong lời đồn thậm chí hắn là đạo quân chuyển thế, hiển hách kinh người.
Từ khi bước chân vào giang hồ, Trương Thừa Trinh chưa từng bại một lần, chiến tích này không chỉ với võ giả thế hệ trẻ tuổi, cho dù đối mặt với tông sư võ đạo thế hệ trước cũng vậy.
Ngày trước Sở Hưu giết chết Kiều Liên Đông đã là chiến tích chém giết tông sư võ đạo kinh người, hiếm thấy trong thế hệ trẻ.
Nhưng lúc đó Sở Hưu giết chết Kiều Liên Đông không ai chứng kiến, trận chiến đó y cũng đánh vô cùng gian nan, có Viêm Xích Tiêu ở bên cạnh phụ trợ, Sở Hưu dốc hết thủ đoạn mới giết được Kiều Liên Đông.
Nhưng lần Trương Thừa Trinh giết chết tông sư võ đạo lại là ngay trước mặt bao người. Hơn nữa những người chứng kiến trận chiến đó đều nói Trương Thừa Trinh thậm chí không xuất thủ toàn lực, toàn bộ quá trình vô cùng nhẹ nhàng.
Cho nên sau trận chiến đó có người nói Trương Thừa Trinh thậm chí lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới tông sư võ đạo. Chẳng qua hắn tu luyện bí pháp hay tích lũy căn cơ, cố gắng áp chế cảnh giới bản thân nên mới chưa đột phá thôi.
Hiện giờ mặc dù Trương Thừa Trinh vẫn mang danh võ giả thế hệ trẻ tuổi nhưng không ai coi hắn như võ giả tiểu bối, bởi vì Trương Thừa Trinh còn kinh khủng hơn đại đa số tông sư võ đạo.
Chứng kiến Trương Thừa Trinh mở miệng thuyết phục Chân Dương Tử theo góc độ khác. Chân Dương Tử cũng nghĩ tới nhiệm vụ của sư môn, bèn hừ lạnh một tiếng nói: “Hôm nay tạm thời buông tha cho tên Ma đạo ngươi một lần, nếu để lão đạo thấy ngươi trong Tiểu Phàm Thiên, ta chắc chắn sẽ chém chết không tha!”
Nói xong lời này, Chân Dương Tử mới dẫn các đệ tử Thuần Dương Đạo Môn tiến vào Tiểu Phàm Thiên.
Vân Trung Quân nhìn Trương Thừa Trinh cười hắc hắc nói: “Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh tquả thật danh bất hư truyền, khí độ vô song. Đáng tiếc có một số kẻ cứng đầu không nghe khuyên bảo.”
Trương Hi Linh cùng Trương Thừa Trinh đều không nói gì, Thuần Dương Đạo Môn vốn tính cách như vậy, bọn họ cũng chẳng có cách nào.
Ai cũng nhận ra thực lực Vân Trung Quân vượt xa Chân Dương Tử. Nếu đổi lại thành người khác đi thì cứ đi thôi, thế nhưng Chân Dương Tử lại ngoan cố đến cùng, không biết nên nói hắn cứng đầu hay không biết tốt xấu.
Lúc này Vân Trung Quân lại nói: “Với thực lực của Tiểu Thiên Sư ngươi có vào Tiểu Phàm Thiên hay không dường như không có gì khác biệt. Thậm chí những linh khí cơ duyên trong Tiểu Phàm Thiên cũng chỉ là dệt hoa trên gấm với ngươi mà thôi. Ta không nghĩ lần này ngươi lại tới, còn tưởng ngươi sẽ nhường cơ hội này cho các đệ tử khác của Thiên Sư Phủ cơ.”
Giọng điệu của Vân Trung Quân không thiếu ý khích bác ly gián nhưng Trương Thừa Trinh chỉ thản nhiên đáp: “Ta chưa từng thấy bí cảnh kỳ dị như Tiểu Phàm Thiên, lần này đến coi như trải sự đời.
Trong Thiên Sư Phủ nhân duyên của ta cũng không tệ, cho dù ta không có cơ hội, chỉ cần ta muốn tiến vào những sư huynh sư đệ khác cũng sẽ nhường cơ hội cho ta.”
Dứt lời trong khu rừng sau lưng Trương Thừa Trinh không ngờ có đền mười một đệ tử Thiên Sư Phủ chạy ra đứng sau lưng Trương Thừa Trinh. Cảnh tượng này khiến những người khác đỏ mắt không thôi.
Đổi thành những tông môn khác chỉ có một hai chiếc chìa khóa, tất cả đều phải giao cho tông sư võ đạo, võ giả tiểu bối căn bản không có tư cách sử dụng. thế nhưng tới chỗ Thiên Sư Phủ, danh ngạch quý giá tiến vào Tiểu Phàm Thiên lại có thể nhường tới nhường lui.
Trong Tiểu Phàm Thiên nguy hiểm nhất không phải nguy cơ gì khác mà chính là con người.
Trong hai giới Chính Ma, thế lực khắp nơi khó tránh khỏi tranh đấu sống chết, có điều khi ở bên ngoài mọi người còn tương đối kiềm chế. Những người như Chân Dương Tử bất chấp tất cả cứ thấy người trong Ma đạo là xuất thủ, âu cũng là số ít.
Vân Trung Quân cùng Trương Thừa Trinh thăm dò nhau hai câu rồi trực tiếp dẫn đệ tử của mình vào Tiểu Phàm Thiên.
Sau khi hai nhóm người đi khỏi, mọi người mới chắt lưỡi cảm thán, Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh quả nhiên danh bất hư truyền.
Mặc dù vừa rồi Trương Thừa Trinh không xuất thủ nhưng mọi người đều chứng kiến khí độ của Trương Thừa Trinh.
Lần này người dẫn đội của Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ là Trương Hi Linh, nhưng Trương Thừa Trinh vừa xuất hiện mọi người đều quên mất Trương Hi Linh, còn tưởng Trương Thừa Trinh mới là người cầm đầu Thiên Sư Phủ lần này.
Đây là một người luôn tỏa sáng rực rỡ. Chỉ cần nơi này có Trương Thừa Trinh, ánh sáng của hắn đủ che lấp bất cứ ai.
Sở Hưu chờ ở đây nửa ngày, lại có không ít tông môn đến, trong đó còn có một số cao thủ tán tu, trong tay cũng cầm ít chìa khóa.
Có điều phần lớn những người này đều tương đối an phận, sau khi đến trực tiếp tiến vào Tiểu Phàm Thiên, không hề trì hoãn.
Sở Hưu còn thấy người của Chân Vũ Giáo. Thân là một trong Tam Đại Đạo Môn, không ngờ Chân Vũ Giáo lại vô cùng kín tiếng chỉ có ba người tới. Ba người này chỉ có một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cùng một vị tông sư võ đạo, đây cũng là chuyện khá kỳ lạ.
Có điều tuy Chân Vũ Giáo trước nay kín tiếng nhưng trên giang hồ không ai dám coi nhẹ Chân Vũ Giáo. Thậm chí mặc dù hiện giờ Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ là người đứng đầu Đạo môn nhưng vẫn rất tôn kính Chân Vũ Giáo.
Bởi vì Chân Vũ Giáo từng có một Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ, một Ninh Huyền Cơ đã phá tan Côn Luân Ma Giáo thống trị cả giang hồ năm xưa.
Ngày trước trong thời Côn Luân Ma Giáo hùng bá thiên hạ, nếu không có Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ xuất hiện ngang trời, giao đấu với Độc Cô Duy Ngã cuối cùng song song mất tích, e là giờ trên giang hồ ma diễm vẫn phủ kín bầu trời, Chính đạo vẫn suy thoái.
Cho nên bất luận thực lực Chân Vũ Giáo hiện tại ra sao, tối thiểu có hào quang của Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ, địa vị Chân Vũ Giáo vẫn còn đó.
Tới chập tối, Sở Hưu còn chứng kiến người của Vô Tướng Ma Tông tới đây. Lần này người dẫn đầu chính là Lục tiên sinh cùng hai võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Lục tiên sinh cũng chứng kiến Sở Hưu, ánh mắt hai người giao nhau một cái rồi lướt qua như không quen biết. Sau đó Lục tiên sinh dẫn người vào trong Tiểu Phàm Thiên.
Tới gần tối, Lã Phụng Tiên rốt cuộc cũng dẫn bốn người Thủy Vô Tướng tới.
“Sở huynh, khiến ngươi chờ lâu rồi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không sao, bọn Tạ Tiểu Lâu chắc phải mai mới tới, có điều ngươi bỏ qua vài màn hay ho rồi.”
Lã Phụng Tiên kinh ngạc nói: “Ồ? Có chuyện gì hay à?”
“Vân Trung Quân của Bái Nguyệt Giáo giao thủ vài chiêu với Chân Dương Tử của Thuần Dương Đạo Môn. Cửu Đại Thần Vu Tế quả nhiên không ai tầm thường.
Còn cả Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh cũng đến.”
Lã Phụng Tiên hiếu kỳ: “Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh là người thế nào?”
Người chưa thấy Trương Thừa Trinh luôn rất hiếu kỳ về hắn. Dù sao Trương Thừa Trinh cũng rất nổi tiếng trên giang hồ, Lã Phụng Tiên đã nghe tới tên Trương Thừa Trinh vô số lần.
Sở Hưu trầm ngâm nói: “Khó mà tả được, có điều dùng bốn chữ để hình dung rất thích hợp, đó là danh xứng với thực.”
Danh xứng với thực không phải là tán dương đề cao, có điều nghĩ lại đồn đại về Trương Thừa Trinh trên giang hồ, bốn chữ này lại trở nên kinh khủng.
Chương 648 Tề tụ
Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên ngồi khoanh chân trên mặt đất tán gẫu, sáng sớm hôm sau Trần Thanh Đế rốt cuộc cũng mang Tạ Tiểu Lâu tới.
Thấy Sở Hưu và Lã Phụng Tiên còn đang chờ tại đây, Tạ Tiểu Lâu kinh ngạc vội vàng tới nói: “Sở huynh, Lã huynh, xin lỗi đã đến muộn. Sư phụ ta chỉ có một cái chìa khóa, người muốn cả ta cũng tiến vào Tiểu Phàm Thiên nên đi mua thêm một cái nữa.”
Thiên Hạ Minh vừa quật khởi không lâu, trong tay Trần Thanh Đế chỉ có một chiếc chìa khóa cũng không lạ. Có điều thứ như chìa khóa Tiểu Phàm Thiên này mà cũng mua được, chuyện này đúng là ly kỳ.
Sở Hưu sắc mặt quái dị nói: “Chẳng lẽ có người chịu bán thứ này cho ngươi à?”
Tạ Tiểu Lâu nói: “Ban đầu tên kia không có ý định bán, có điều sau đó sư phụ nhất quyết muốn mua, đối phương chỉ có thể bán.”
Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên liếc nhìn bóng lưng Trần Thanh Đế, đây là ép mua ép bán? Có điều chuyện này cũng phù hợp với tác phong của Trần Thanh Đế.
Thấy biểu cảm của Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, Tạ Tiểu Lâu vội vàng nói: “Sư phụ ta là người rất tuân thủ quy củ giang hồ. Bên có chìa khóa chỉ là một thế gia nhỏ, trong nhà vốn có một vị lão tổ là tông sư võ đạo, có điều đã qua đời mấy năm rồi.
Rất nhiều người biết họ có chìa khóa, giờ Tiểu Phàm Thiên đã khai mở, nếu không có sư phụ ta chắc chìa khóa đó đã bị người ta cướp mất rồi.
Hơn nữa thế gia kia thực lực rất yếu, cho dù tiến vào Tiểu Phàm Thiên chắc cũng không kiếm được gì tốt. Sư phụ ta đã cho bọn họ cái giá không thấp, không khiến bọn họ chịu thiệt.”
Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên nghe vậy sắc mặt càng quái dị. Trần Thanh Đế mà tuân thủ quy củ? Hắn đang nói quy củ của mình đúng không?
Tạ Tiểu Lâu chào hỏi Trần Thanh Đế một tiếng rồi ở lại đầy chờ Mạc Thiên Lâm tới.
Có điều chờ mấy canh giờ sau, người của Mạc gia tới thật, có điều chỉ có gia chủ Mạc gia, lại không có bóng dáng Mạc Thiên Lâm.
Ba người liếc nhau, đều không nói gì.
Rõ ràng, Mạc Thiên Lâm không tới được, hắn không có chìa khóa.
Mạc gia dẫu sao cũng là một trong Cửu Đại Thế Gia, có điều giờ xem ra nội tình Mạc gia cũng rất đáng lo, toàn bộ Mạc gia chỉ có một chiếc chìa khóa.
Có điều Mạc Thiên Lâm không tới, Lạc Phi Hồng lại tới.
“Ta nói này, mấy người các ngươi đang đợi ta đấy à? Ha ha, bản cô nương hết sức cảm động, có điều không lấy thân báo đáp đâu nhé.”
Lạc Phi Hồng mặc một bộ y phục võ sĩ màu trắng, tôn thêm những đường nét của nàng. Nhưng dáng vẻ này của Lạc Phi Hồng lại càng thêm sắc bén, gương mặt cũng mang nụ cười sáng sủa, khá hơn hẳn so với bộ dáng u ám lúc bị Lạc gia bức hôn, rõ ràng đã thoát khỏi bóng ma lúc trước.
Chứng kiến Lạc Phi Hồng, Sở Hưu kinh ngạc nói: “Sao ngươi cũng tới?”
Lạc Phi Hồng thoát ly khỏi Lạc gia, chỉ có thể coi là võ giả tán tu, đương nhiên cho dù Lạc Phi Hồng có ở Lạc gia, Lạc gia cũng chẳng cấp cho Lạc Phi Hồng cơ hội tiến vào Tiểu Phàm Thiên.
“Là Mạc Dã Tử đại sư cho ta chìa khóa.”
Lạc Phi Hồng nhún vai nói: “Mạc Dã Tử đại sư thân là đại tông sư luyện khí, của cải của hắn còn nặng hơn tưởng tượng của các ngươi nhiều.
Mạc Dã Tử đại sư bảo ta vào Tiểu Phàm Thiên nhìn xem, nếu trong đó có một số thứ khoáng thạch quý hiếm thì mang ra cho hắn là được.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, Mạc Dã Tử đã coi Lạc Phi Hồng như con gái ruột, chìa khóa Tiểu Phàm Thiên quả thật không có tác dụng với Mạc Dã Tử đại sư, cho nên nhường cho Lạc Phi Hồng cũng rất bình thường.
Giờ Mạc Thiên Lâm không tới, bốn người Sở Hưu hàn huyên một lát rồi định sẵn phương vị, tiện cho việc tập hợp.
Ngay lúc bọn Sở Hưu định tiến vào Tiểu Phàm Thiên, một giọng nói mang theo ý hận vang lên sau lưng y.
“Sở Hưu!”
Sở Hưu quay đầu lại, của hỉ thấy một nhóm người mặc áo trắng cầm trường kiếm trực tiếp đi tới. Trong nhóm người này có người quen cũ của Sở Hưu như Phương Thất Thiếu, cũng có người Sở Hưu từng thấy trên Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, thủ tọa Hình Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, Vô Hình Kiếm - Bạch Tiềm.
Còn người đang nhìn Sở Hưu với vẻ đầy ý hận chính là tuấn kiệt trẻ tuổi gần với Phương Thất Thiếu trong Kiếm Vương Thành, Lâm Khai Vân.
Ngày trước trong Quan Trung Hình Đường, Lâm Khai Vân bị Sở Hưu đánh bại tại chỗ, khiến cho tâm cảnh bị phá hủy, từ đó về sau không gượng dậy nổi.
Nói thật đó cũng là lần đầu Sở Hưu chứng kiến có người tâm cảnh yếu ớt như Lâm Khai Vân.
Thân là võ giả, lên lên xuống xuống thắng thắng thua thua đều là chuyện bình thường. Lâm Khai Vân này nói thẳng ra là thua không nổi, hạng người như vậy Sở Hưu cũng bẳng buồn nhớ tới. Có điều y cũng không ngờ lại có ngày thấy đối phương.
Lâm Khai Vân này có vẻ đã khôi phục khỏi đả kích năm xưa, thậm chí thực lực đã tăng lên tới Ngũ Khí Triều Nguyên. Có điều hắn vẫn kém xa Phương Thất Thiếu.
Ánh mắt đảo qua Lâm Khai Vân vẻ mặt đầy ý hận, Sở Hưu chào hỏi Phương Thất Thiếu một tiếng: “Phương huynh, đã lâu không gặp.”
Phương Thất Thiếu nhún vai một cái nói “Đúng là đã lâu không gặp. Còn nữa, chúc mừng Lã huynh bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.”
Lâm Khai Vân thấy Sở Hưu không ngờ lại nói chuyện phiếm với Phương Thất Thiếu bên này, sắc mặt đã tức tới mức đen kịt.
“Phương sư huynh! Kẻ này là Sở Hưu! Là Sở Hưu từng có thù oán với Kiếm Vương Thành chúng ta! Ngươi không phân rõ giới hạn với hắn thì thôi giờ lại còn trò chuyện vui vẻ như vậy, rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Trong mắt người ngoài hay trong mắt người quen như Sở Hưu, Phương Thất Thiếu ngoại trừ thực lực bản thân rất đáng tin cậy, còn lại toàn thân hắn từ trên xuống dưới không có chỗ nào đáng tin.
Có điều lúc này nghe Lâm Khai Vân nói vậy, sắc mặt Phương Thất Thiếu lại đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Phân rõ giới hạn? Lâm Khai Vân, ngươi còn chưa tỉnh ngủ hay là ngủ nhiều quá mụ mị rồi. Ai cho ngươi tư cách nói năng với ta như vậy?
Kẻ có thù oán với Sở Hưu là ngươi, ngươi muốn tự chui đầu vào chỗ chết đi báo thù ta cũng chẳng ngăn. Nể tình đồng môn cùng lắm ta khuyên ngươi một câu, đừng tự tìm đường chết.
Giờ ngươi còn muốn khích bác ta xuất thủ giúp ngươi? Ngươi nghĩ ta ngu chắc?
Thù hận của mình thì tự mình giải quyết. Đừng có chuyện gì cũng lôi Kiếm Vương Thành ra. Thanh danh Kiếm Vương Thành mất đi cũng là do loại người như ngươi đấy!”
Phương Thất Thiếu trước nay luôn có vẻ không đứng đắn lúc này lại đột nhiên nổi giận, cục diện vô cùng áp lực.
Bạch Tiềm nhíu mày nói: “Được rồi, Lâm Khai Vân ngươi đừng gây chuyện nữa. Lần này cho ngươi cơ hội không phải để ngươi gây chuyện mà là cho ngươi vào Tiểu Phàm Thiên tìm kiếm cơ duyên.”
Thấy Bạch Tiềm mở miệng, Lâm Khai Vân cho dù không phục hay không cam lòng với Sở Hưu cũng chỉ có thể nhịn.
Phương Thất Thiếu tùy ý khoát tay với bọn người Sở Hưu một cái, trực tiếp cùng Bạch tiềm tiến vào Tiểu Phàm Thiên.
Sau khi đi được một đoạn, Bạch Tiềm trầm giọng tuyền âm nói: “Thất Thiếu, tên Sở Hưu kia không phải hạng dễ đối phó, cũng chẳng đi theo con đường ngay thẳng gì. Tốt nhất ngươi bớt qua lại với hạng người như vậy đi. Mặc dù Lâm Khai Vân không hiểu chuyện nhưng dù sao hắn cũng là sư đệ của ngươi, là tương lai của Kiếm Vương Thành ta.”
Phương Thất Thiếu uể oải chỉnh lại thanh trường kiếm sau lưng nói: “Cái gì là đường ngay, thế nào là đường tà? Ai đi nhanh đi xa, vậy đường của họ là đúng.
Trên giang hồ này số người lọt mắt ta không nhiều, không làm bằng hữu được vậy chỉ có thể làm kẻ địch thôi.
Về phần tên Lâm Khai Vân kia. Thứ cho ta nói thẳng, nếu tương lai Kiếm Vương Thành phải dựa vào loại người như hắn. Vậy Kiếm Vương Thành cũng chẳng có tương lai gì.”
Chương 649 Giết 1
Sở Hưu không để chuyện Lâm Khai Vân trong mắt, trên giang hồ này chẳng thiếu những người không tự biết mình như Lâm Khai Vân.
Kiếm Vương Thành hùng bá Tây Vực, vốn làm việc cực kỳ bá đạo, trong toàn bộ Kiếm Vương Thành chỉ là Phương Thất Thiếu mới là người khác biệt.
Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên không tiếp tục trì hoãn nữa mà theo sát đó tiến vào trong Tiểu Phàm Thiên.
Vừa bước vào Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu lập tức cảm giác được một luồng thiên địa nguyên khí nồng nặc ập tới.
Hơn nữa luồng thiên địa nguyên khí này không phải chỉ là nồng đậm bình thường, quả thật đậm đặc tới mức như thực chất, chủ động tràn vào cơ thể Sở Hưu, thậm chí khiến tu vi Sở Hưu dường như tăng cường thêm một chút.
Sở Hưu không thể không thừa nhận, Tiểu Phàm Thiên này quả thật là bảo địa, cho dù không nhận được thứ gì, chỉ cần sống sót ra ngoài thôi đã là kiếm lợi rồi.
Đảo mắt một vòng, bên cạnh Sở Hưu không có bất cứ ai. Xem ra mọi người thật sự bị dịch chuyển ngẫu nhiên tới những nơi khác nhau.
Có điều trước đó Sở Hưu và đám người Lã Phụng Tiên đã bàn bạc xong, bất luận bị di chuyển tới hướng nào đều đi theo hướng đông là được, dù sao trên đường sẽ có cơ hội gặp mặt.
Vừa đi Sở Hưu vừa cẩn thận quan sát phong cảnh trong Tiểu Phàm Thiên.
Toàn bộ Tiểu Phàm Thiên chỉ cho Sở Hưu một loại cảm giác, đó là hoang vu.
Bốn phía đều là cây cối khổng lồ cao vút trên mây, mặt đất lại là những thứ như phế tích thành trì lớn, vẫn có thể nhìn ra được dấu tích xưa. Có thứ giống như thành thị, có nơi lại giống di tích tông môn. Có điều hầu hết đều đã bị phá tan thành từng mảnh, có thứ thậm chí bị chôn sâu dưới đất.
Đi thẳng suốt dọc đường, các loại kỳ trân dị quả dưới thiên địa nguyên khí nồng đậm cơ hồ tiện tay là vặt được.
Có điều tới cấp bậc hiện tại của Sở Hưu, y chỉ hái một chút linh dược thưa thớt trên lục chuyển.
Linh dược thấp hơn lục chuyển không mấy tác dụng với Sở Hưu, cho nên sau khi lấy được những linh dược này y trực tiếp ném vào trong miệng.
Không phải Sở Hưu không muốn lấy những linh dược này đi luyện đan mà là những linh dược trong Tiểu Phàm Thiên này tương đối đặc thù, một khi rời khỏi Tiểu Phàm Thiên, linh khí tiêu tan cũng cực kỳ nhanh chóng.
Có lẽ chuyện này cũng liên quan tới mức độ dư dả của linh khí trong Tiểu Phàm Thiên, chỉ cần linh dược rời khỏi Tiểu Phàm Thiên trong vòng mười ngày linh khí sẽ tiêu tán, hoàn toàn khô héo.
Thời gian mười ngày căn bản không kịp cho luyện đan sư luyện chế linh dược thành đan dược, cho nên trong Tiểu Phàm Thiên mọi người chỉ có thể dùng linh dược luyện hóa tại chỗ.
Đúng lúc này, phía trước vang lên âm thanh giao thủ, Sở Hưu lại gần xem xét, phía trước còn có không ít người.
Trong đó vài võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất tập hợp lại cùng nhau, canh gác trước một cung điện như đã sụp đổ.
Số võ giả còn lại cao thấp bất đồng, có cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, có Thiên Nhân Hợp Nhất, tất cả đều bị ngăn bên ngoài.
Trong đó có người tức giận nói: “Hạ Hầu thị cùng Lục gia các ngươi thật quá đáng. Nơi này là mọi người cùng tìm thấy, hai người các ngươi lại định bội bạc độc chiếm nơi này, còn cần thể diện không vậy?”
Người canh giữ ngoài cửa di tích thật ra thuộc hai thế lực, một là Nam Thương Hạ Hầu thị, một là đại thế gia Đông Tề, Cao Bình Lục gia.
Hai nhà này một ở phương nam Đông Tề, một ở phương bắc Đông Tề, phạm vi thế lực cách nhau rất xa, đồng thời quan hệ giữa hai nhà còn là thông gia, lúc này cũng rất tự nhiên liên hợp với nhau.
Còn những võ giả khác chỉ lẻ loi một mình, không có người dẫn đầu, đương nhiên không đấu nổi Hạ Hầu thị và Lục gia liên thủ.
Trong đó một võ giả Hạ Hầu thị thản nhiên nói: “Nếu cứ đắn đo thể diện Hạ Hầu thị ta đã chẳng có thực lực như ngày hôm nay.
Chư vị, ta khuyên các vị nên tiết kiệm chút sức lực đi. Tiểu Phàm Thiên lớn như vậy, tội gì các ngươi phải tranh đoạt di tích với chúng ta? Có thời gian chẳng bằng tới chỗ khác thăm dò lần nữa.”
Đúng lúc này Sở Hưu cũng đi từ trong rừng ra, thấy Sở Hưu đến, mọi người đều nhìn sang.
Dù sao Sở Hưu cũng là tuấn kiệt hạng tư trên Long Hổ Bảng, là cường giả có chiến tích giết chết tông sư võ đạo. Thấy Sở Hưu tới đây, người của Hạ Hầu thị và Lục gia đều hết sức cảnh giác, tập trung chú ý về phía y.
Võ giả Hạ Hầu thị kia lạnh lùng nói: “Sở Hưu, đây không phải nơi ngươi có thể nhúng tay vào. Hai vị tông sư võ đạo của Quan Trung Hình Đường ngươi đều không có mặt, ngươi ta nước sông không phạm nước giếng. Giờ mau đi đi, mọi người coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Luận mức độ kiêng kỵ, hơn mười võ giả ở đây còn chẳng bằng mình Sở Hưu. Giờ người của Hạ Hầu thị và Sở gia chỉ sợ Sở Hưu liên thủ cùng những võ giả kia đối phó với bọn họ.
Chỉ có điều ngoài dự liệu của mọi người, Sở Hưu nghe vậy chỉ gật nhẹ đầu, ‘A’ lên một tiếng rồi trực tiếp quay người rời đi.
Thấy thái độ đó của Sở Hưu, bất luận Hạ Hầu thị hay Lục gia đều ngây ngẩn, Sở Hưu này dễ nói chuyện như vậy từ bao giờ?
Phải biết lời đồn đại về Sở Hưu trên giang hồ đều không tốt lành gì, tất cả
đều công nhận Sở Hưu làm việc cực kỳ phách lối bất thường, ương ngạnh tới cực điểm. Như hiện giờ có vẻ không giống phong cách của Sở Hưu.
Có điều những võ giả bên kia thấy Sở Hưu rút lui, bọn họ cũng đành rút lui.
Đúng như Hạ Hầu thị nói, trước khi xác định chính xác nơi này có trọng bảo xuất thế, tranh đoạt di tích ở đây còn chẳng bằng đi nơi khác tìm kiếm.
Thấy tất cả mọi người đi khỏi, người của Hạ Hầu thị và Lục gia mới thở phào một hơi.
Người của Lục gia nghi ngờ nói: “Giang hồ đồn đại tên Sở Hưu kia không phải hạng dễ đối phó, sao đối phương lại rút lui như vậy? Chẳng phải Hạ Hầu thị ngươi từng giáp mặt với tên Sở Hưu kia rồi ư? Liệu có gì lừa gạt gì không?”
Võ giả Hạ Hầu thị kia không quan tâm vung tay lên nói: “Tên Sở Hưu kia có bá đạo đến đâu cũng chẳng phải tông sư võ đạo chân chính, giờ chúng ta có vài cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất ở đây, hắn cũng phải kiêng dè thôi.
So với việc giao đấu tranh đoạt với chúng ta chẳng bằng bớt chút sức lực ra đi tìm nơi khác. Yên tâm, tiếp đó chúng ta cứ an tâm thăm dò là được, sau đó tìm được gì thì chia đôi. Với quan hệ của hai nhà chúng ta, có gì cũng dễ bàn cả.
Đúng lúc này từ trong rừng một kẻ mặc áo đen quanh người ma diễm ngập trời, mang mặt nạ sắt không chút biểu cảm bước ra từ trong rừng rậm.
Ngay khi thấy kẻ này, người của Hạ Hầu thị cùng Lục gia đều lập tức biến sắc, là Lâm Diệp trong nhánh Ẩn Ma!
Trước đó có lẽ bọn họ còn thấy lạ lẫm đối với cái tên này, có điều sau khi chuyện Tụ Nghĩa Trang lan truyền khắp giang hồ, cái tên vị tuấn kiệt Ma đạo Lâm Diệp giá trị ngang với vị trí trang chủ Tụ Nghĩa Trang này cũng theo đó vang dội khắp võ lâm.
Đối phương cũng không phải hạng dễ đối phó, cho nên người của Hạ Hầu thị đang định nói lại những lời vừa nói với Sở Hưu, để đối phương biết khó mà lui.
Có điều hắn vừa há mồm, Lâm Diệp đã động thủ.
Chương 650 Giết 2
Ma khí vô biên bao phủ lấy bọn họ, khí huyết trên người bọn họ cũng bắt đầu sôi trào, khiến những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất này không khỏi rên lên một tiếng.
Quanh người võ giả Hạ Hầu thị lấp lánh ánh kim nguyên thần, có điều không đợi bọn họ động thủ, hai tay Lâm Diệp đã múa lên, tinh thần lực cường đại bộc phát, nguyên thần vô hình ngưng tụ thành bảy dây đàn huyền cầm, theo hai tay Lâm Diệp tấu đàn, chỉ trong chốc lát ma âm truyền tới tai, Trấn Hồn U Minh Khúc!
Từng luồng sóng âm vô hình truyền tới trong đầu những võ giả Hạ Hầu thị kia, chỉ trong vòng một hơi thở đã trực tiếp phá nát tinh thần lực bọn họ, hơi thở thứ hai đã khiến tinh thần lực bọn họ phản phệ.
Chờ đến thời gian hơi thở thứ ba, đám võ giả Hạ Hầu thị này không ngờ lại lộ vẻ hưởng thụ nhưng thất khiếu đồng thời chảy máu, trực tiếp ngã xuống đất bỏ mình.
Những võ giả Lục gia vừa định xông tới đã chứng kiến thảm trạng của Hạ Hầu thị, bọn họ lập tức sợ hãi cả kinh, quay người định bỏ trốn.
Lâm Diệp này đúng là ma tính nặng nề, không nói hai lời vừa gặp đã ra tay giết người.
Lần này Hạ Hầu thị và Lục gia bọn họ cũng có tông sư võ đạo tiến vào, bọn họ nhất định phải báo cáo chuyện này lại, thậm chí liên hợp các tông môn Chính đạo, vây giết tên ma đầu kia.
Có điều bọn họ không kịp trốn thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn ma khí quét qua sau lưng, từng luồng khí huyết chảy ra từ thi thể Hạ Hầu thị dung nhập vào ma khí quanh người Lâm Diệp kia.
Chỉ trong chốc lát, một pháp tướng Phật Đà xen lẫn ma khí và huyết khí hiện lên sau lưng Lâm Diệp, cầm ma đao trong tay ầm ầm chém xuống, huyết khí ngập trời, ma uy kinh thiên!
Sát Sinh Ma Phật Tướng!
Một đao chém một người , bất cứ cương khí hay binh khí gì dưới đao này tất cả đều tịch diệt, không tới mười hơi thở sau trong trận đã không còn một người sống!
Thu liễm lại cương khí của bản thân, Sở Hưu ung dung bước vào di tích.
Giờ Sở Hưu mới phát hiện, vẫn là thân phận Ma đạo càng thuận tiện.
Không cần nói nhảm nhiều, muốn giết cứ giết. Dù sao cũng là Ma đạo, có tệ hơn nữa thì còn tệ đến đâu được?
Một lời không hợp trực tiếp động thủ là được, trước thực lực tuyệt đối cứ dùng đao trong tay và nắm đấm giải quyết vấn đề là nhanh chóng nhất.
Chỉ xui xẻo cho người của Hạ Hầu thị và Lục gia.
Hai nhà bọn họ đều phái võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất tuổi tác khá trẻ tới, chí ít cũng là những người tương lai có khả năng nhất định bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.
Nếu không bị Sở Hưu giết, những người này được linh khí trong Tiểu Phàm Thiên rèn luyện, lại nhận được một số linh dược tài nguyên trong Tiểu Phàm Thiên, tương lai bọn họ có tỷ lệ ba thành đạt tới tông sư võ đạo.
Đừng nhìn tỷ lệ này không cao, thực tế trên giang hồ số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất có thể thăng cấp lên tông sư võ đạo thậm chí không đủ một phần mười, một phần mấy chục còn tạm.
Có thể nói lần này tương đương với Sở Hưu giết chết hai đến ba tông sư võ đạo, cả Hạ Hầu thị và Lục gia đều lỗ to.
Đương nhiên những chuyện này không liên quan gì tới Sở Hưu. Sau khi giải quyết những người này, Sở Hưu lại thản nhiên bước vào trong đại điện của di tích kia.
Tòa di tích này kiến trúc bên ngoài vốn như một đạo quan của Đạo gia, hơn nữa diện tích còn không nhỏ.
Sở Hưu bước vào bên trong, chứng kiến một bức tượng Thiên Tôn không đầu.
Toàn bộ đại điện sụp đổ một nửa, chỉ thấy một màu đen kịt, phối hợp với bức tượng Thiên Tôn không đầu càng tôn thêm khung cảnh quỷ dị.
Trong đại điện u tối chỉ có bức tượng thiên tôn không đầu, khung cảnh vô cùng quỷ dị, có điều Sở Hưu lại không buồn để ý.
Kinh khủng nhất vĩnh viễn là người sống chứ không phải những tà ma quỷ quái đó.
Sở Hưu lục lọi trong đại điện của đạo quan một hồi lâu, không phát hiện thứ gì có giá trị. Có lẽ trước đó có nhưng giờ đều bị bụi bặm che lấp.
Không ai biết những chuyện liên quan tới Tiểu Phàm Thiên. Tiểu Phàm Thiên chỉ mới thường xuyên xuất hiện trong ngàn năm gần đây. Đương nhiên cũng có thể đã xuất hiện từ trước, có điều không ai chú ý tới mà thôi.
Chỉ có điều trong ngàn năm gần đây các loại quy luật của Tiểu Phàm Thiên mới được mọi người tìm ra, bắt đầu tổ chức quy mô tiến vào.
Trong Tiểu Phàm Thiên đều là các di tích lưu truyền từ thời thượng cổ, trong đó quý giá nhất là một số công pháp thượng cổ như Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú của Sở Hưu!
Chỉ có điều đại điện của đạo quan này bị phá hủy nặng nề, bên trong không có thứ gì tốt.
Tránh khỏi đại điện, Sở Hưu tiến vào gian nhà sau của đạo quan, bên trong còn bị phá hủy nghiêm trọng hơn. Sở Hưu đào sâu xuống bên dưới đình viện sụp đổ cũng không tìm ra thứ gì.
Y nhíu mày, thầm nghĩ mình không xui xẻo vậy chứ?
Dựa theo kinh nghiệm trước nay, bên trong di tích Tiểu Phàm Thiên thường cất giữ tương đối phong phú, hầu như không xuất hiện tình trạng trắng tay. Làm sao mình lại xui xẻo như vậy, giết bao người rồi mà di tích đầu tiên lại không thu hoạch được gì?
Đúng lúc này Sở Hưu đẩy gian phòng cuối cùng ở khu phía sau, nơi này ngược lại không hư hỏng gì, dường như là chỗ ở của một đệ tử trong đạo quan. Trên bàn đặt một quyển sách, được bảo tồn tương đối hoàn hảo.
Sở Hưu nhìn thoáng qua chất liệu, mặc dù chỉ là giấy bình thường nhưng có vẻ đã được tẩm chất lỏng kỳ hoa dị thảo gì đó, cho nên vẫn giữ được vạn năm bất hủ.
Cầm quyển sách lên lật xem một lượt, thứ này không phải bí tịch võ công mà là một bản nhật ký.
Trên giang hồ rất ít võ giả có thói quen ghi nhật ký, vì đại đa số võ giả tông môn cùng thế gia sinh hoạt tương đối buồn tẻ, cả ngày ngoại trừ tu luyện là lại tu luyện, không có gì đáng ghi chép.
Hơn nữa người viết quyển nhật ký này dường như có tật nói nhiều, thứ linh tinh lặt vặt gì cũng ghi lại. Sở Hưu đọc một lúc lại thấy hứng thú.
Thông qua nhật ký này Sở Hưu cũng được biết đạo quan có tên Linh Bảo Quan, người viết nhật ký là đệ tử chân truyền của Linh Bảo Quan. Trong nhật ký ghi chép đại đa số những chuyện lý thú trong đạo quan.
“Hôm nay nhị sư huynh nhìn lén Vương quả phụ ở thôn đông tắm rửa, bị sư phụ phát hiện. Sư phụ phạt sư huynh chép một ngàn lần Linh Bảo Kinh. Sư huynh đúng là ngốc, nhìn lén ai mà chẳng bị phạt chép Linh Bảo Kinh một ngàn lần, sao không đi nhìn lén Tiểu Hoa cô nương xinh đẹp nhất trong làng? Sư huynh còn nói người lớn phải ngắm dáng, trẻ con mới nhìn mặt. Dù sao ta cũng thấy Tiểu Hoa cô nương là xinh đẹp nhất.”
“Hôm nay sư phụ bắt được một con linh thú bạch hổ, nói muốn lột da tặng cho chưởng môn Lăng Tiêu Tông làm quà. Buổi trưa Thôi Văn Sư thúc ở nhà bếp làm thịt hổ thật khó ăn. Nhị sư huynh còn lén lút xin Thôi Văn sư thúc đuôi hổ. Ta biết ngay nhị sư huynh định ăn mảnh, trên người bạch hổ chắc chắn ngon nhất là đuôi hổ!”
“Ha ha! Hôm nay tam sư huynh dạy ta Ất Mộc Trường Xuân Quyết, ta chỉ học tới trưa là xong, còn dùng hạt giống thúc đẩy sinh trưởng tạo ra một đóa hoa đuôi chó trước mặt Tiểu Hoa cô nương. Tiểu Hoa cô nương rất vui vẻ, ta muốn hôn nàng nhưng Tiểu Hoa cô nương lại tức giận, còn nói ta xấu. Sao lại vậy chứ, nhị sư huynh đưa Vương quả phụ một đóa hoa là được hôn Vương quả phụ, mà Vương quả phụ còn rất vui vẻ. Sao Tiểu Hoa cô nương lại tức giận nhỉ? Chẳng lẽ hoa đuôi chó khó nhìn ư? Ài, nữ nhân thật khó hiểu.”
Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo danh chấn giang hồ, thực lực của Vân Trung Quân trong Cửu Đại Thần Vu Tế chỉ xếp hạng ba, nhưng có lẽ đã cách cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần không xa.
Một số võ giả ở đây ôm tâm tư xem trò hay nhìn Vân Trung Quân cùng Chân Dương Tử.
Một bên là kiêu hùng Ma đạo, một bên là chân nhân Đạo môn ghét ác như thù. Hai vị này đối đầu e rằng còn chưa tiến vào Tiểu Phàm Thiên đã đánh nhau đầu rơi máu chảy rồi.
Còn ánh mắt Sở Hưu lúc này lại nhìn sang đám người sau lưng Vân Trung Vân.
Do thánh nữ Bái Nguyệt Giáo dẫn đầu, phía sau là chín đệ tử trẻ tuổi của Bái Nguyệt Giáo cùng một số đệ tử tinh anh đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng tuổi tác không lớn.
Tính ra như vậy Bái Nguyệt Giáo có tới mười một cái chìa khóa, nội tình tích lũy thật kinh khủng.
Hơn nữa Sở Hưu còn phát hiện một vấn đề. Có vẻ Bái Nguyệt Giáo cùng một số đại phái như Thuần Dương Đạo Môn không giao hết chìa khóa cho những cao thủ tông sư võ đạo mà chỉ phái một vị cường giả đủ sức chấn nhiếp cục diện, chìa khóa còn lại đều giao cho đệ tử trẻ tuổi.
Đương nhiên chuyện này không nghĩa những đại phái này khiêm nhượng mà là một loại biểu hiện cho căn cơ tích lũy thâm hậu của bọn họ.
Trong quyển sổ Quan Tư Vũ đưa cho Sở Hưu có miêu tả về linh khí trong Tiểu Phàm Thiên. Trong đó linh khí dư dả, có vô số loại thiên địa kỳ trân nhưng do quy tắc trong ngoài khác biệt cho nên lần đầu tiên tiến vào sẽ bị linh khí tẩy luyện cơ thể. Linh dược cùng cơ duyên nhận được trong đó cũng khác với thế giới bên ngoài, lần đầu sử dụng hiệu quả sẽ là lớn nhất.
Nhưng lần thứ hai tiến vào hiệu quả sẽ yếu đi, bất cứ cơ duyên tăng cường tu vi nào cũng giảm bớt không ít. Lần thứ ba tiến vào lại yếu đi gấp đôi so với lần thứ hai.
Cho nên tiến vào Tiểu Phàm Thiên nhiều lần thật ra rất lãng phí, bởi vì những thứ ngươi nhận được sẽ càng lúc càng ít.
Sau khi phát hiện điểm này, những đại phái nắm lấy quy luật đó thiết lập quy tắc, nhường phần lớn cơ hội cho những võ giả trẻ tuổi. Nếu võ giả trẻ tuổi nhận được cơ duyên trong đó bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, vậy tương lai còn có cơ hội dẫn người tiến vào Tiểu Phàm Thiên.
Cho nên với phần lớn võ giả thế hệ trẻ, chỉ cần bọn họ bước vào tông sư võ đạo, vậy mỗi người đều có hai cơ hội tiến vào Tiểu Phàm Thiên, mặc dù phải cạnh tranh nhưng không kịch liệt.
Như Quan Trung Hình Đường có ba chiếc chìa khóa, mặc dù không xa xỉ như Bái Nguyệt Giáo nhưng đã không ít. Thế nhưng Quan Trung Hình Đường vẫn phải tranh đấu một hồi mới quyết định được ai đi ai không, căn cơ kém hơn không phải chỉ một chút.
Lúc này giữa trường, Chân Dương Tử thấy Vân Trung Quân đứng đó nói năng lớn lối như vậy, sắc mặt lập tức tối đen. Hắn không nói hai lời, Thuần Dương Đạo Kiếm trong tay lấp loáng ánh sáng chói mắt vô biên, Thuần Dương Cương Khí như vầng mặt trời hàng lâm, một kiếm đánh ra.
Vạn Pháp Phá, trực tiếp chém về phía Vân Trung Vân!
“Đến hay lắm!”
Vân Trung Quân cười một tràng dài, ống tay áo rộng lớn múa lên, trong nháy mắt thiên địa bị ma khí bao phủ, ma khí vô biên như vòi rồng đánh tới, vây lấy Thuần Dương Kiếm Cương của Chân Dương Tử. Tay áo vung lên, một tiếng nổ vang lên chói tai, Thuần Dương Kiếm Cương bị phá tan!
Chân Dương Tử hừ lạnh một tiếng, phất trần trong tay vung lên, từng luồng cương khí truyền vào, lực lượng thiên địa được phất trần lôi kéo dài tới trăm trượng, trực tiếp quán quanh người Vân Trung Vân.
Còn Vân Trung Quân lại cười lạnh một tiếng, trực tiếp đấm ra một quyền, ma uy lẫm liệt xé tan phất trần kia. Thân hình Chân Dương Tử không nhịn được lui lại phía sau.
Vân Trung Quân cười lớn hai tay niết ấn quyết, ma vân đánh xuống hóa thành một hư ảnh ma thần đầu có hai sừng, trực tiếp bao phủ lấy Chân Dương Tử, không ngờ lại định hạ thủ giết người!
Đúng lúc này một tiếng sấm rền đinh tai nhức óc vang lên, Tử Tiêu Lôi Đình ầm ầm đánh xuống, trực tiếp phá tan hư ảnh ma thần kia!
“Tử Tiêu Thần Lôi!”
Vân Trung Quân sợ hãi cả kinh, thân hình nhanh chóng lui lại phía sau, những người khác cũng ngước nhìn lên không trung.
Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, phép ngự lôi thiên hạ vô song!
Trong thiên hạ người khống chế được lôi pháp như vậy ngoại trừ Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ còn ai vào đây nữa?
Quả nhiên, một người trung niên mặc đạo bào màu trắng, khí chất như làn gió xuân từ sau đi tới, lắc đầu nói: “Chân Dương Tử đạo huynh, còn chưa vào Tiểu Phàm Thiên cơ mà, ngươi lãng phí sức lực ở đây làm gì?”
Chân Dương Tử hừ lạnh nói: “Tà ma ngoại đạo, ai ai cũng có thể tru diệt. Trương Hi Linh, Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ các ngươi nằm tại Tây Sở, thế nhưng lại ngồi yên nhìn Bái Nguyệt Giáo phát triển tới mức này. Chẳng lẽ Trương gia Thiên Sư Phủ các ngươi không thấy hổ thẹn à?”
Trương Hi Linh không biết nói gì nữa, mình đã khuyên nhủ rồi sao còn kéo cả mình vào?
Vân Trung Quân cười lên một tiếng quái dị nói: “Hóa ra là Tử Tiêu Thần Quân
- Trương Hi Linh. Có một số kẻ không biết điều, có khuyên can cũng vô dụng.”
Trương Hi Linh thản nhiên đáp: “Cái gì là Tử Tiên Thần Quân, tại hạ chẳng qua là một đạo sĩ chép sách trong Kim Quang Các mà thôi.”
Vân Trung Quân cười hắc hắc nói: “Hạ bút như sấm động, dụng võ như lôi âm. Toàn bộ Thiên Sư Phủ cũng chẳng mấy ai có tư cách dùng lực lượng lôi đình sao chép lôi pháp trong Kim Quang Các.”
Chân Dương Tử bên cạnh thấy hai người còn nói chuyện phiếm không khỏi cả giận nói: “Trương Hi Linh, ngươi có còn là người trong giới Đạo môn chúng ta hay không? Nếu ngươi là người trong giới Đạo môn vậy lập tức liên thủ với ta, cùng tru sát tên tà ma này!”
Trương Hi Linh nghe vậy lập tức cau mày, sao lão già này vẫn không hiểu chuyện như vậy?
Đây là nơi chém giết Ma đạo hay sao? Huống hồ Thiên Sư Phủ mà diệt được Bái Nguyệt Giáo. đã không cần làm hàng xóm với Bái Nguyệt Giáo trong thời gian dài như vậy.
Bản thân đã nể mặt giới Đạo môn mới ra tay cứu giúp. Biết sớm như vậy vừa rồi hắn đã chẳng quản nhiều như vậy, trực tiếp tiến vào Tiểu Phàm Thiên.
Lúc này một giọng nam ôn hòa đột nhiên cất lên: “Chân Dương Tử tiền bối, tru sát tà ma lúc nào cũng được. Có điều đối với Thuần Dương Đạo Môn mà nói, nhiệm vụ hiện tại là dẫn mấy vị sư đệ Thuần Dương Đạo Môn vào Tiểu Phàm Thiên đã.
Tru sát tà ma, không tăng cường thực lực bản thân thì tru thế nào đây? Ngài có thực lực nhưng mấy vị sư đệ khác còn chưa có đâu.”
Theo giọng nói kia vang lên, một thanh niên dung mạo tuấn lãng mặc áo bào trắng mai tóc rối bù chậm rãi đi tới.
Người thanh niên kia xét theo mức độ tuấn tú không tới mức kinh người như Lã Phụng Tiên và Doanh Bạch Lộc, nhưng hai mắt hắn như mang theo thần quang. Quanh người hắn có một luồng khí thế mờ ảo vô hình như ẩn như hiện, tựa như tiên nhân trên trời. Tóm lại đây là một nam nhân khiến người ta đã gặp là không thể quên.
“Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh!”
Mọi người xung quanh lập tức ồ lên, ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía Trương Thừa Trinh.
Sở Hưu cũng nhìn về phía Trương Thừa Trinh, ánh mắt mang theo vẻ tò mò.
Chương 647 Tiểu Thiên Sư Trương Thừa Trinh 2
Chẳng trách mọi người ngạc nhiên, thanh danh của Trương Thừa Trinh thật sự quá vang dội.
Thân là thiên tài ngàn năm có một của Trương gia Thiên Sư Phủ, khi ra đời lòng bàn tay Trương Thừa Trinh tự có lôi văn. Trong lời đồn thậm chí hắn là đạo quân chuyển thế, hiển hách kinh người.
Từ khi bước chân vào giang hồ, Trương Thừa Trinh chưa từng bại một lần, chiến tích này không chỉ với võ giả thế hệ trẻ tuổi, cho dù đối mặt với tông sư võ đạo thế hệ trước cũng vậy.
Ngày trước Sở Hưu giết chết Kiều Liên Đông đã là chiến tích chém giết tông sư võ đạo kinh người, hiếm thấy trong thế hệ trẻ.
Nhưng lúc đó Sở Hưu giết chết Kiều Liên Đông không ai chứng kiến, trận chiến đó y cũng đánh vô cùng gian nan, có Viêm Xích Tiêu ở bên cạnh phụ trợ, Sở Hưu dốc hết thủ đoạn mới giết được Kiều Liên Đông.
Nhưng lần Trương Thừa Trinh giết chết tông sư võ đạo lại là ngay trước mặt bao người. Hơn nữa những người chứng kiến trận chiến đó đều nói Trương Thừa Trinh thậm chí không xuất thủ toàn lực, toàn bộ quá trình vô cùng nhẹ nhàng.
Cho nên sau trận chiến đó có người nói Trương Thừa Trinh thậm chí lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới tông sư võ đạo. Chẳng qua hắn tu luyện bí pháp hay tích lũy căn cơ, cố gắng áp chế cảnh giới bản thân nên mới chưa đột phá thôi.
Hiện giờ mặc dù Trương Thừa Trinh vẫn mang danh võ giả thế hệ trẻ tuổi nhưng không ai coi hắn như võ giả tiểu bối, bởi vì Trương Thừa Trinh còn kinh khủng hơn đại đa số tông sư võ đạo.
Chứng kiến Trương Thừa Trinh mở miệng thuyết phục Chân Dương Tử theo góc độ khác. Chân Dương Tử cũng nghĩ tới nhiệm vụ của sư môn, bèn hừ lạnh một tiếng nói: “Hôm nay tạm thời buông tha cho tên Ma đạo ngươi một lần, nếu để lão đạo thấy ngươi trong Tiểu Phàm Thiên, ta chắc chắn sẽ chém chết không tha!”
Nói xong lời này, Chân Dương Tử mới dẫn các đệ tử Thuần Dương Đạo Môn tiến vào Tiểu Phàm Thiên.
Vân Trung Quân nhìn Trương Thừa Trinh cười hắc hắc nói: “Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh tquả thật danh bất hư truyền, khí độ vô song. Đáng tiếc có một số kẻ cứng đầu không nghe khuyên bảo.”
Trương Hi Linh cùng Trương Thừa Trinh đều không nói gì, Thuần Dương Đạo Môn vốn tính cách như vậy, bọn họ cũng chẳng có cách nào.
Ai cũng nhận ra thực lực Vân Trung Quân vượt xa Chân Dương Tử. Nếu đổi lại thành người khác đi thì cứ đi thôi, thế nhưng Chân Dương Tử lại ngoan cố đến cùng, không biết nên nói hắn cứng đầu hay không biết tốt xấu.
Lúc này Vân Trung Quân lại nói: “Với thực lực của Tiểu Thiên Sư ngươi có vào Tiểu Phàm Thiên hay không dường như không có gì khác biệt. Thậm chí những linh khí cơ duyên trong Tiểu Phàm Thiên cũng chỉ là dệt hoa trên gấm với ngươi mà thôi. Ta không nghĩ lần này ngươi lại tới, còn tưởng ngươi sẽ nhường cơ hội này cho các đệ tử khác của Thiên Sư Phủ cơ.”
Giọng điệu của Vân Trung Quân không thiếu ý khích bác ly gián nhưng Trương Thừa Trinh chỉ thản nhiên đáp: “Ta chưa từng thấy bí cảnh kỳ dị như Tiểu Phàm Thiên, lần này đến coi như trải sự đời.
Trong Thiên Sư Phủ nhân duyên của ta cũng không tệ, cho dù ta không có cơ hội, chỉ cần ta muốn tiến vào những sư huynh sư đệ khác cũng sẽ nhường cơ hội cho ta.”
Dứt lời trong khu rừng sau lưng Trương Thừa Trinh không ngờ có đền mười một đệ tử Thiên Sư Phủ chạy ra đứng sau lưng Trương Thừa Trinh. Cảnh tượng này khiến những người khác đỏ mắt không thôi.
Đổi thành những tông môn khác chỉ có một hai chiếc chìa khóa, tất cả đều phải giao cho tông sư võ đạo, võ giả tiểu bối căn bản không có tư cách sử dụng. thế nhưng tới chỗ Thiên Sư Phủ, danh ngạch quý giá tiến vào Tiểu Phàm Thiên lại có thể nhường tới nhường lui.
Trong Tiểu Phàm Thiên nguy hiểm nhất không phải nguy cơ gì khác mà chính là con người.
Trong hai giới Chính Ma, thế lực khắp nơi khó tránh khỏi tranh đấu sống chết, có điều khi ở bên ngoài mọi người còn tương đối kiềm chế. Những người như Chân Dương Tử bất chấp tất cả cứ thấy người trong Ma đạo là xuất thủ, âu cũng là số ít.
Vân Trung Quân cùng Trương Thừa Trinh thăm dò nhau hai câu rồi trực tiếp dẫn đệ tử của mình vào Tiểu Phàm Thiên.
Sau khi hai nhóm người đi khỏi, mọi người mới chắt lưỡi cảm thán, Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh quả nhiên danh bất hư truyền.
Mặc dù vừa rồi Trương Thừa Trinh không xuất thủ nhưng mọi người đều chứng kiến khí độ của Trương Thừa Trinh.
Lần này người dẫn đội của Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ là Trương Hi Linh, nhưng Trương Thừa Trinh vừa xuất hiện mọi người đều quên mất Trương Hi Linh, còn tưởng Trương Thừa Trinh mới là người cầm đầu Thiên Sư Phủ lần này.
Đây là một người luôn tỏa sáng rực rỡ. Chỉ cần nơi này có Trương Thừa Trinh, ánh sáng của hắn đủ che lấp bất cứ ai.
Sở Hưu chờ ở đây nửa ngày, lại có không ít tông môn đến, trong đó còn có một số cao thủ tán tu, trong tay cũng cầm ít chìa khóa.
Có điều phần lớn những người này đều tương đối an phận, sau khi đến trực tiếp tiến vào Tiểu Phàm Thiên, không hề trì hoãn.
Sở Hưu còn thấy người của Chân Vũ Giáo. Thân là một trong Tam Đại Đạo Môn, không ngờ Chân Vũ Giáo lại vô cùng kín tiếng chỉ có ba người tới. Ba người này chỉ có một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cùng một vị tông sư võ đạo, đây cũng là chuyện khá kỳ lạ.
Có điều tuy Chân Vũ Giáo trước nay kín tiếng nhưng trên giang hồ không ai dám coi nhẹ Chân Vũ Giáo. Thậm chí mặc dù hiện giờ Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ là người đứng đầu Đạo môn nhưng vẫn rất tôn kính Chân Vũ Giáo.
Bởi vì Chân Vũ Giáo từng có một Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ, một Ninh Huyền Cơ đã phá tan Côn Luân Ma Giáo thống trị cả giang hồ năm xưa.
Ngày trước trong thời Côn Luân Ma Giáo hùng bá thiên hạ, nếu không có Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ xuất hiện ngang trời, giao đấu với Độc Cô Duy Ngã cuối cùng song song mất tích, e là giờ trên giang hồ ma diễm vẫn phủ kín bầu trời, Chính đạo vẫn suy thoái.
Cho nên bất luận thực lực Chân Vũ Giáo hiện tại ra sao, tối thiểu có hào quang của Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ, địa vị Chân Vũ Giáo vẫn còn đó.
Tới chập tối, Sở Hưu còn chứng kiến người của Vô Tướng Ma Tông tới đây. Lần này người dẫn đầu chính là Lục tiên sinh cùng hai võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Lục tiên sinh cũng chứng kiến Sở Hưu, ánh mắt hai người giao nhau một cái rồi lướt qua như không quen biết. Sau đó Lục tiên sinh dẫn người vào trong Tiểu Phàm Thiên.
Tới gần tối, Lã Phụng Tiên rốt cuộc cũng dẫn bốn người Thủy Vô Tướng tới.
“Sở huynh, khiến ngươi chờ lâu rồi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không sao, bọn Tạ Tiểu Lâu chắc phải mai mới tới, có điều ngươi bỏ qua vài màn hay ho rồi.”
Lã Phụng Tiên kinh ngạc nói: “Ồ? Có chuyện gì hay à?”
“Vân Trung Quân của Bái Nguyệt Giáo giao thủ vài chiêu với Chân Dương Tử của Thuần Dương Đạo Môn. Cửu Đại Thần Vu Tế quả nhiên không ai tầm thường.
Còn cả Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh cũng đến.”
Lã Phụng Tiên hiếu kỳ: “Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh là người thế nào?”
Người chưa thấy Trương Thừa Trinh luôn rất hiếu kỳ về hắn. Dù sao Trương Thừa Trinh cũng rất nổi tiếng trên giang hồ, Lã Phụng Tiên đã nghe tới tên Trương Thừa Trinh vô số lần.
Sở Hưu trầm ngâm nói: “Khó mà tả được, có điều dùng bốn chữ để hình dung rất thích hợp, đó là danh xứng với thực.”
Danh xứng với thực không phải là tán dương đề cao, có điều nghĩ lại đồn đại về Trương Thừa Trinh trên giang hồ, bốn chữ này lại trở nên kinh khủng.
Chương 648 Tề tụ
Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên ngồi khoanh chân trên mặt đất tán gẫu, sáng sớm hôm sau Trần Thanh Đế rốt cuộc cũng mang Tạ Tiểu Lâu tới.
Thấy Sở Hưu và Lã Phụng Tiên còn đang chờ tại đây, Tạ Tiểu Lâu kinh ngạc vội vàng tới nói: “Sở huynh, Lã huynh, xin lỗi đã đến muộn. Sư phụ ta chỉ có một cái chìa khóa, người muốn cả ta cũng tiến vào Tiểu Phàm Thiên nên đi mua thêm một cái nữa.”
Thiên Hạ Minh vừa quật khởi không lâu, trong tay Trần Thanh Đế chỉ có một chiếc chìa khóa cũng không lạ. Có điều thứ như chìa khóa Tiểu Phàm Thiên này mà cũng mua được, chuyện này đúng là ly kỳ.
Sở Hưu sắc mặt quái dị nói: “Chẳng lẽ có người chịu bán thứ này cho ngươi à?”
Tạ Tiểu Lâu nói: “Ban đầu tên kia không có ý định bán, có điều sau đó sư phụ nhất quyết muốn mua, đối phương chỉ có thể bán.”
Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên liếc nhìn bóng lưng Trần Thanh Đế, đây là ép mua ép bán? Có điều chuyện này cũng phù hợp với tác phong của Trần Thanh Đế.
Thấy biểu cảm của Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, Tạ Tiểu Lâu vội vàng nói: “Sư phụ ta là người rất tuân thủ quy củ giang hồ. Bên có chìa khóa chỉ là một thế gia nhỏ, trong nhà vốn có một vị lão tổ là tông sư võ đạo, có điều đã qua đời mấy năm rồi.
Rất nhiều người biết họ có chìa khóa, giờ Tiểu Phàm Thiên đã khai mở, nếu không có sư phụ ta chắc chìa khóa đó đã bị người ta cướp mất rồi.
Hơn nữa thế gia kia thực lực rất yếu, cho dù tiến vào Tiểu Phàm Thiên chắc cũng không kiếm được gì tốt. Sư phụ ta đã cho bọn họ cái giá không thấp, không khiến bọn họ chịu thiệt.”
Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên nghe vậy sắc mặt càng quái dị. Trần Thanh Đế mà tuân thủ quy củ? Hắn đang nói quy củ của mình đúng không?
Tạ Tiểu Lâu chào hỏi Trần Thanh Đế một tiếng rồi ở lại đầy chờ Mạc Thiên Lâm tới.
Có điều chờ mấy canh giờ sau, người của Mạc gia tới thật, có điều chỉ có gia chủ Mạc gia, lại không có bóng dáng Mạc Thiên Lâm.
Ba người liếc nhau, đều không nói gì.
Rõ ràng, Mạc Thiên Lâm không tới được, hắn không có chìa khóa.
Mạc gia dẫu sao cũng là một trong Cửu Đại Thế Gia, có điều giờ xem ra nội tình Mạc gia cũng rất đáng lo, toàn bộ Mạc gia chỉ có một chiếc chìa khóa.
Có điều Mạc Thiên Lâm không tới, Lạc Phi Hồng lại tới.
“Ta nói này, mấy người các ngươi đang đợi ta đấy à? Ha ha, bản cô nương hết sức cảm động, có điều không lấy thân báo đáp đâu nhé.”
Lạc Phi Hồng mặc một bộ y phục võ sĩ màu trắng, tôn thêm những đường nét của nàng. Nhưng dáng vẻ này của Lạc Phi Hồng lại càng thêm sắc bén, gương mặt cũng mang nụ cười sáng sủa, khá hơn hẳn so với bộ dáng u ám lúc bị Lạc gia bức hôn, rõ ràng đã thoát khỏi bóng ma lúc trước.
Chứng kiến Lạc Phi Hồng, Sở Hưu kinh ngạc nói: “Sao ngươi cũng tới?”
Lạc Phi Hồng thoát ly khỏi Lạc gia, chỉ có thể coi là võ giả tán tu, đương nhiên cho dù Lạc Phi Hồng có ở Lạc gia, Lạc gia cũng chẳng cấp cho Lạc Phi Hồng cơ hội tiến vào Tiểu Phàm Thiên.
“Là Mạc Dã Tử đại sư cho ta chìa khóa.”
Lạc Phi Hồng nhún vai nói: “Mạc Dã Tử đại sư thân là đại tông sư luyện khí, của cải của hắn còn nặng hơn tưởng tượng của các ngươi nhiều.
Mạc Dã Tử đại sư bảo ta vào Tiểu Phàm Thiên nhìn xem, nếu trong đó có một số thứ khoáng thạch quý hiếm thì mang ra cho hắn là được.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, Mạc Dã Tử đã coi Lạc Phi Hồng như con gái ruột, chìa khóa Tiểu Phàm Thiên quả thật không có tác dụng với Mạc Dã Tử đại sư, cho nên nhường cho Lạc Phi Hồng cũng rất bình thường.
Giờ Mạc Thiên Lâm không tới, bốn người Sở Hưu hàn huyên một lát rồi định sẵn phương vị, tiện cho việc tập hợp.
Ngay lúc bọn Sở Hưu định tiến vào Tiểu Phàm Thiên, một giọng nói mang theo ý hận vang lên sau lưng y.
“Sở Hưu!”
Sở Hưu quay đầu lại, của hỉ thấy một nhóm người mặc áo trắng cầm trường kiếm trực tiếp đi tới. Trong nhóm người này có người quen cũ của Sở Hưu như Phương Thất Thiếu, cũng có người Sở Hưu từng thấy trên Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, thủ tọa Hình Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, Vô Hình Kiếm - Bạch Tiềm.
Còn người đang nhìn Sở Hưu với vẻ đầy ý hận chính là tuấn kiệt trẻ tuổi gần với Phương Thất Thiếu trong Kiếm Vương Thành, Lâm Khai Vân.
Ngày trước trong Quan Trung Hình Đường, Lâm Khai Vân bị Sở Hưu đánh bại tại chỗ, khiến cho tâm cảnh bị phá hủy, từ đó về sau không gượng dậy nổi.
Nói thật đó cũng là lần đầu Sở Hưu chứng kiến có người tâm cảnh yếu ớt như Lâm Khai Vân.
Thân là võ giả, lên lên xuống xuống thắng thắng thua thua đều là chuyện bình thường. Lâm Khai Vân này nói thẳng ra là thua không nổi, hạng người như vậy Sở Hưu cũng bẳng buồn nhớ tới. Có điều y cũng không ngờ lại có ngày thấy đối phương.
Lâm Khai Vân này có vẻ đã khôi phục khỏi đả kích năm xưa, thậm chí thực lực đã tăng lên tới Ngũ Khí Triều Nguyên. Có điều hắn vẫn kém xa Phương Thất Thiếu.
Ánh mắt đảo qua Lâm Khai Vân vẻ mặt đầy ý hận, Sở Hưu chào hỏi Phương Thất Thiếu một tiếng: “Phương huynh, đã lâu không gặp.”
Phương Thất Thiếu nhún vai một cái nói “Đúng là đã lâu không gặp. Còn nữa, chúc mừng Lã huynh bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.”
Lâm Khai Vân thấy Sở Hưu không ngờ lại nói chuyện phiếm với Phương Thất Thiếu bên này, sắc mặt đã tức tới mức đen kịt.
“Phương sư huynh! Kẻ này là Sở Hưu! Là Sở Hưu từng có thù oán với Kiếm Vương Thành chúng ta! Ngươi không phân rõ giới hạn với hắn thì thôi giờ lại còn trò chuyện vui vẻ như vậy, rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Trong mắt người ngoài hay trong mắt người quen như Sở Hưu, Phương Thất Thiếu ngoại trừ thực lực bản thân rất đáng tin cậy, còn lại toàn thân hắn từ trên xuống dưới không có chỗ nào đáng tin.
Có điều lúc này nghe Lâm Khai Vân nói vậy, sắc mặt Phương Thất Thiếu lại đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Phân rõ giới hạn? Lâm Khai Vân, ngươi còn chưa tỉnh ngủ hay là ngủ nhiều quá mụ mị rồi. Ai cho ngươi tư cách nói năng với ta như vậy?
Kẻ có thù oán với Sở Hưu là ngươi, ngươi muốn tự chui đầu vào chỗ chết đi báo thù ta cũng chẳng ngăn. Nể tình đồng môn cùng lắm ta khuyên ngươi một câu, đừng tự tìm đường chết.
Giờ ngươi còn muốn khích bác ta xuất thủ giúp ngươi? Ngươi nghĩ ta ngu chắc?
Thù hận của mình thì tự mình giải quyết. Đừng có chuyện gì cũng lôi Kiếm Vương Thành ra. Thanh danh Kiếm Vương Thành mất đi cũng là do loại người như ngươi đấy!”
Phương Thất Thiếu trước nay luôn có vẻ không đứng đắn lúc này lại đột nhiên nổi giận, cục diện vô cùng áp lực.
Bạch Tiềm nhíu mày nói: “Được rồi, Lâm Khai Vân ngươi đừng gây chuyện nữa. Lần này cho ngươi cơ hội không phải để ngươi gây chuyện mà là cho ngươi vào Tiểu Phàm Thiên tìm kiếm cơ duyên.”
Thấy Bạch Tiềm mở miệng, Lâm Khai Vân cho dù không phục hay không cam lòng với Sở Hưu cũng chỉ có thể nhịn.
Phương Thất Thiếu tùy ý khoát tay với bọn người Sở Hưu một cái, trực tiếp cùng Bạch tiềm tiến vào Tiểu Phàm Thiên.
Sau khi đi được một đoạn, Bạch Tiềm trầm giọng tuyền âm nói: “Thất Thiếu, tên Sở Hưu kia không phải hạng dễ đối phó, cũng chẳng đi theo con đường ngay thẳng gì. Tốt nhất ngươi bớt qua lại với hạng người như vậy đi. Mặc dù Lâm Khai Vân không hiểu chuyện nhưng dù sao hắn cũng là sư đệ của ngươi, là tương lai của Kiếm Vương Thành ta.”
Phương Thất Thiếu uể oải chỉnh lại thanh trường kiếm sau lưng nói: “Cái gì là đường ngay, thế nào là đường tà? Ai đi nhanh đi xa, vậy đường của họ là đúng.
Trên giang hồ này số người lọt mắt ta không nhiều, không làm bằng hữu được vậy chỉ có thể làm kẻ địch thôi.
Về phần tên Lâm Khai Vân kia. Thứ cho ta nói thẳng, nếu tương lai Kiếm Vương Thành phải dựa vào loại người như hắn. Vậy Kiếm Vương Thành cũng chẳng có tương lai gì.”
Chương 649 Giết 1
Sở Hưu không để chuyện Lâm Khai Vân trong mắt, trên giang hồ này chẳng thiếu những người không tự biết mình như Lâm Khai Vân.
Kiếm Vương Thành hùng bá Tây Vực, vốn làm việc cực kỳ bá đạo, trong toàn bộ Kiếm Vương Thành chỉ là Phương Thất Thiếu mới là người khác biệt.
Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên không tiếp tục trì hoãn nữa mà theo sát đó tiến vào trong Tiểu Phàm Thiên.
Vừa bước vào Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu lập tức cảm giác được một luồng thiên địa nguyên khí nồng nặc ập tới.
Hơn nữa luồng thiên địa nguyên khí này không phải chỉ là nồng đậm bình thường, quả thật đậm đặc tới mức như thực chất, chủ động tràn vào cơ thể Sở Hưu, thậm chí khiến tu vi Sở Hưu dường như tăng cường thêm một chút.
Sở Hưu không thể không thừa nhận, Tiểu Phàm Thiên này quả thật là bảo địa, cho dù không nhận được thứ gì, chỉ cần sống sót ra ngoài thôi đã là kiếm lợi rồi.
Đảo mắt một vòng, bên cạnh Sở Hưu không có bất cứ ai. Xem ra mọi người thật sự bị dịch chuyển ngẫu nhiên tới những nơi khác nhau.
Có điều trước đó Sở Hưu và đám người Lã Phụng Tiên đã bàn bạc xong, bất luận bị di chuyển tới hướng nào đều đi theo hướng đông là được, dù sao trên đường sẽ có cơ hội gặp mặt.
Vừa đi Sở Hưu vừa cẩn thận quan sát phong cảnh trong Tiểu Phàm Thiên.
Toàn bộ Tiểu Phàm Thiên chỉ cho Sở Hưu một loại cảm giác, đó là hoang vu.
Bốn phía đều là cây cối khổng lồ cao vút trên mây, mặt đất lại là những thứ như phế tích thành trì lớn, vẫn có thể nhìn ra được dấu tích xưa. Có thứ giống như thành thị, có nơi lại giống di tích tông môn. Có điều hầu hết đều đã bị phá tan thành từng mảnh, có thứ thậm chí bị chôn sâu dưới đất.
Đi thẳng suốt dọc đường, các loại kỳ trân dị quả dưới thiên địa nguyên khí nồng đậm cơ hồ tiện tay là vặt được.
Có điều tới cấp bậc hiện tại của Sở Hưu, y chỉ hái một chút linh dược thưa thớt trên lục chuyển.
Linh dược thấp hơn lục chuyển không mấy tác dụng với Sở Hưu, cho nên sau khi lấy được những linh dược này y trực tiếp ném vào trong miệng.
Không phải Sở Hưu không muốn lấy những linh dược này đi luyện đan mà là những linh dược trong Tiểu Phàm Thiên này tương đối đặc thù, một khi rời khỏi Tiểu Phàm Thiên, linh khí tiêu tan cũng cực kỳ nhanh chóng.
Có lẽ chuyện này cũng liên quan tới mức độ dư dả của linh khí trong Tiểu Phàm Thiên, chỉ cần linh dược rời khỏi Tiểu Phàm Thiên trong vòng mười ngày linh khí sẽ tiêu tán, hoàn toàn khô héo.
Thời gian mười ngày căn bản không kịp cho luyện đan sư luyện chế linh dược thành đan dược, cho nên trong Tiểu Phàm Thiên mọi người chỉ có thể dùng linh dược luyện hóa tại chỗ.
Đúng lúc này, phía trước vang lên âm thanh giao thủ, Sở Hưu lại gần xem xét, phía trước còn có không ít người.
Trong đó vài võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất tập hợp lại cùng nhau, canh gác trước một cung điện như đã sụp đổ.
Số võ giả còn lại cao thấp bất đồng, có cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, có Thiên Nhân Hợp Nhất, tất cả đều bị ngăn bên ngoài.
Trong đó có người tức giận nói: “Hạ Hầu thị cùng Lục gia các ngươi thật quá đáng. Nơi này là mọi người cùng tìm thấy, hai người các ngươi lại định bội bạc độc chiếm nơi này, còn cần thể diện không vậy?”
Người canh giữ ngoài cửa di tích thật ra thuộc hai thế lực, một là Nam Thương Hạ Hầu thị, một là đại thế gia Đông Tề, Cao Bình Lục gia.
Hai nhà này một ở phương nam Đông Tề, một ở phương bắc Đông Tề, phạm vi thế lực cách nhau rất xa, đồng thời quan hệ giữa hai nhà còn là thông gia, lúc này cũng rất tự nhiên liên hợp với nhau.
Còn những võ giả khác chỉ lẻ loi một mình, không có người dẫn đầu, đương nhiên không đấu nổi Hạ Hầu thị và Lục gia liên thủ.
Trong đó một võ giả Hạ Hầu thị thản nhiên nói: “Nếu cứ đắn đo thể diện Hạ Hầu thị ta đã chẳng có thực lực như ngày hôm nay.
Chư vị, ta khuyên các vị nên tiết kiệm chút sức lực đi. Tiểu Phàm Thiên lớn như vậy, tội gì các ngươi phải tranh đoạt di tích với chúng ta? Có thời gian chẳng bằng tới chỗ khác thăm dò lần nữa.”
Đúng lúc này Sở Hưu cũng đi từ trong rừng ra, thấy Sở Hưu đến, mọi người đều nhìn sang.
Dù sao Sở Hưu cũng là tuấn kiệt hạng tư trên Long Hổ Bảng, là cường giả có chiến tích giết chết tông sư võ đạo. Thấy Sở Hưu tới đây, người của Hạ Hầu thị và Lục gia đều hết sức cảnh giác, tập trung chú ý về phía y.
Võ giả Hạ Hầu thị kia lạnh lùng nói: “Sở Hưu, đây không phải nơi ngươi có thể nhúng tay vào. Hai vị tông sư võ đạo của Quan Trung Hình Đường ngươi đều không có mặt, ngươi ta nước sông không phạm nước giếng. Giờ mau đi đi, mọi người coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Luận mức độ kiêng kỵ, hơn mười võ giả ở đây còn chẳng bằng mình Sở Hưu. Giờ người của Hạ Hầu thị và Sở gia chỉ sợ Sở Hưu liên thủ cùng những võ giả kia đối phó với bọn họ.
Chỉ có điều ngoài dự liệu của mọi người, Sở Hưu nghe vậy chỉ gật nhẹ đầu, ‘A’ lên một tiếng rồi trực tiếp quay người rời đi.
Thấy thái độ đó của Sở Hưu, bất luận Hạ Hầu thị hay Lục gia đều ngây ngẩn, Sở Hưu này dễ nói chuyện như vậy từ bao giờ?
Phải biết lời đồn đại về Sở Hưu trên giang hồ đều không tốt lành gì, tất cả
đều công nhận Sở Hưu làm việc cực kỳ phách lối bất thường, ương ngạnh tới cực điểm. Như hiện giờ có vẻ không giống phong cách của Sở Hưu.
Có điều những võ giả bên kia thấy Sở Hưu rút lui, bọn họ cũng đành rút lui.
Đúng như Hạ Hầu thị nói, trước khi xác định chính xác nơi này có trọng bảo xuất thế, tranh đoạt di tích ở đây còn chẳng bằng đi nơi khác tìm kiếm.
Thấy tất cả mọi người đi khỏi, người của Hạ Hầu thị và Lục gia mới thở phào một hơi.
Người của Lục gia nghi ngờ nói: “Giang hồ đồn đại tên Sở Hưu kia không phải hạng dễ đối phó, sao đối phương lại rút lui như vậy? Chẳng phải Hạ Hầu thị ngươi từng giáp mặt với tên Sở Hưu kia rồi ư? Liệu có gì lừa gạt gì không?”
Võ giả Hạ Hầu thị kia không quan tâm vung tay lên nói: “Tên Sở Hưu kia có bá đạo đến đâu cũng chẳng phải tông sư võ đạo chân chính, giờ chúng ta có vài cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất ở đây, hắn cũng phải kiêng dè thôi.
So với việc giao đấu tranh đoạt với chúng ta chẳng bằng bớt chút sức lực ra đi tìm nơi khác. Yên tâm, tiếp đó chúng ta cứ an tâm thăm dò là được, sau đó tìm được gì thì chia đôi. Với quan hệ của hai nhà chúng ta, có gì cũng dễ bàn cả.
Đúng lúc này từ trong rừng một kẻ mặc áo đen quanh người ma diễm ngập trời, mang mặt nạ sắt không chút biểu cảm bước ra từ trong rừng rậm.
Ngay khi thấy kẻ này, người của Hạ Hầu thị cùng Lục gia đều lập tức biến sắc, là Lâm Diệp trong nhánh Ẩn Ma!
Trước đó có lẽ bọn họ còn thấy lạ lẫm đối với cái tên này, có điều sau khi chuyện Tụ Nghĩa Trang lan truyền khắp giang hồ, cái tên vị tuấn kiệt Ma đạo Lâm Diệp giá trị ngang với vị trí trang chủ Tụ Nghĩa Trang này cũng theo đó vang dội khắp võ lâm.
Đối phương cũng không phải hạng dễ đối phó, cho nên người của Hạ Hầu thị đang định nói lại những lời vừa nói với Sở Hưu, để đối phương biết khó mà lui.
Có điều hắn vừa há mồm, Lâm Diệp đã động thủ.
Chương 650 Giết 2
Ma khí vô biên bao phủ lấy bọn họ, khí huyết trên người bọn họ cũng bắt đầu sôi trào, khiến những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất này không khỏi rên lên một tiếng.
Quanh người võ giả Hạ Hầu thị lấp lánh ánh kim nguyên thần, có điều không đợi bọn họ động thủ, hai tay Lâm Diệp đã múa lên, tinh thần lực cường đại bộc phát, nguyên thần vô hình ngưng tụ thành bảy dây đàn huyền cầm, theo hai tay Lâm Diệp tấu đàn, chỉ trong chốc lát ma âm truyền tới tai, Trấn Hồn U Minh Khúc!
Từng luồng sóng âm vô hình truyền tới trong đầu những võ giả Hạ Hầu thị kia, chỉ trong vòng một hơi thở đã trực tiếp phá nát tinh thần lực bọn họ, hơi thở thứ hai đã khiến tinh thần lực bọn họ phản phệ.
Chờ đến thời gian hơi thở thứ ba, đám võ giả Hạ Hầu thị này không ngờ lại lộ vẻ hưởng thụ nhưng thất khiếu đồng thời chảy máu, trực tiếp ngã xuống đất bỏ mình.
Những võ giả Lục gia vừa định xông tới đã chứng kiến thảm trạng của Hạ Hầu thị, bọn họ lập tức sợ hãi cả kinh, quay người định bỏ trốn.
Lâm Diệp này đúng là ma tính nặng nề, không nói hai lời vừa gặp đã ra tay giết người.
Lần này Hạ Hầu thị và Lục gia bọn họ cũng có tông sư võ đạo tiến vào, bọn họ nhất định phải báo cáo chuyện này lại, thậm chí liên hợp các tông môn Chính đạo, vây giết tên ma đầu kia.
Có điều bọn họ không kịp trốn thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn ma khí quét qua sau lưng, từng luồng khí huyết chảy ra từ thi thể Hạ Hầu thị dung nhập vào ma khí quanh người Lâm Diệp kia.
Chỉ trong chốc lát, một pháp tướng Phật Đà xen lẫn ma khí và huyết khí hiện lên sau lưng Lâm Diệp, cầm ma đao trong tay ầm ầm chém xuống, huyết khí ngập trời, ma uy kinh thiên!
Sát Sinh Ma Phật Tướng!
Một đao chém một người , bất cứ cương khí hay binh khí gì dưới đao này tất cả đều tịch diệt, không tới mười hơi thở sau trong trận đã không còn một người sống!
Thu liễm lại cương khí của bản thân, Sở Hưu ung dung bước vào di tích.
Giờ Sở Hưu mới phát hiện, vẫn là thân phận Ma đạo càng thuận tiện.
Không cần nói nhảm nhiều, muốn giết cứ giết. Dù sao cũng là Ma đạo, có tệ hơn nữa thì còn tệ đến đâu được?
Một lời không hợp trực tiếp động thủ là được, trước thực lực tuyệt đối cứ dùng đao trong tay và nắm đấm giải quyết vấn đề là nhanh chóng nhất.
Chỉ xui xẻo cho người của Hạ Hầu thị và Lục gia.
Hai nhà bọn họ đều phái võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất tuổi tác khá trẻ tới, chí ít cũng là những người tương lai có khả năng nhất định bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.
Nếu không bị Sở Hưu giết, những người này được linh khí trong Tiểu Phàm Thiên rèn luyện, lại nhận được một số linh dược tài nguyên trong Tiểu Phàm Thiên, tương lai bọn họ có tỷ lệ ba thành đạt tới tông sư võ đạo.
Đừng nhìn tỷ lệ này không cao, thực tế trên giang hồ số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất có thể thăng cấp lên tông sư võ đạo thậm chí không đủ một phần mười, một phần mấy chục còn tạm.
Có thể nói lần này tương đương với Sở Hưu giết chết hai đến ba tông sư võ đạo, cả Hạ Hầu thị và Lục gia đều lỗ to.
Đương nhiên những chuyện này không liên quan gì tới Sở Hưu. Sau khi giải quyết những người này, Sở Hưu lại thản nhiên bước vào trong đại điện của di tích kia.
Tòa di tích này kiến trúc bên ngoài vốn như một đạo quan của Đạo gia, hơn nữa diện tích còn không nhỏ.
Sở Hưu bước vào bên trong, chứng kiến một bức tượng Thiên Tôn không đầu.
Toàn bộ đại điện sụp đổ một nửa, chỉ thấy một màu đen kịt, phối hợp với bức tượng Thiên Tôn không đầu càng tôn thêm khung cảnh quỷ dị.
Trong đại điện u tối chỉ có bức tượng thiên tôn không đầu, khung cảnh vô cùng quỷ dị, có điều Sở Hưu lại không buồn để ý.
Kinh khủng nhất vĩnh viễn là người sống chứ không phải những tà ma quỷ quái đó.
Sở Hưu lục lọi trong đại điện của đạo quan một hồi lâu, không phát hiện thứ gì có giá trị. Có lẽ trước đó có nhưng giờ đều bị bụi bặm che lấp.
Không ai biết những chuyện liên quan tới Tiểu Phàm Thiên. Tiểu Phàm Thiên chỉ mới thường xuyên xuất hiện trong ngàn năm gần đây. Đương nhiên cũng có thể đã xuất hiện từ trước, có điều không ai chú ý tới mà thôi.
Chỉ có điều trong ngàn năm gần đây các loại quy luật của Tiểu Phàm Thiên mới được mọi người tìm ra, bắt đầu tổ chức quy mô tiến vào.
Trong Tiểu Phàm Thiên đều là các di tích lưu truyền từ thời thượng cổ, trong đó quý giá nhất là một số công pháp thượng cổ như Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú của Sở Hưu!
Chỉ có điều đại điện của đạo quan này bị phá hủy nặng nề, bên trong không có thứ gì tốt.
Tránh khỏi đại điện, Sở Hưu tiến vào gian nhà sau của đạo quan, bên trong còn bị phá hủy nghiêm trọng hơn. Sở Hưu đào sâu xuống bên dưới đình viện sụp đổ cũng không tìm ra thứ gì.
Y nhíu mày, thầm nghĩ mình không xui xẻo vậy chứ?
Dựa theo kinh nghiệm trước nay, bên trong di tích Tiểu Phàm Thiên thường cất giữ tương đối phong phú, hầu như không xuất hiện tình trạng trắng tay. Làm sao mình lại xui xẻo như vậy, giết bao người rồi mà di tích đầu tiên lại không thu hoạch được gì?
Đúng lúc này Sở Hưu đẩy gian phòng cuối cùng ở khu phía sau, nơi này ngược lại không hư hỏng gì, dường như là chỗ ở của một đệ tử trong đạo quan. Trên bàn đặt một quyển sách, được bảo tồn tương đối hoàn hảo.
Sở Hưu nhìn thoáng qua chất liệu, mặc dù chỉ là giấy bình thường nhưng có vẻ đã được tẩm chất lỏng kỳ hoa dị thảo gì đó, cho nên vẫn giữ được vạn năm bất hủ.
Cầm quyển sách lên lật xem một lượt, thứ này không phải bí tịch võ công mà là một bản nhật ký.
Trên giang hồ rất ít võ giả có thói quen ghi nhật ký, vì đại đa số võ giả tông môn cùng thế gia sinh hoạt tương đối buồn tẻ, cả ngày ngoại trừ tu luyện là lại tu luyện, không có gì đáng ghi chép.
Hơn nữa người viết quyển nhật ký này dường như có tật nói nhiều, thứ linh tinh lặt vặt gì cũng ghi lại. Sở Hưu đọc một lúc lại thấy hứng thú.
Thông qua nhật ký này Sở Hưu cũng được biết đạo quan có tên Linh Bảo Quan, người viết nhật ký là đệ tử chân truyền của Linh Bảo Quan. Trong nhật ký ghi chép đại đa số những chuyện lý thú trong đạo quan.
“Hôm nay nhị sư huynh nhìn lén Vương quả phụ ở thôn đông tắm rửa, bị sư phụ phát hiện. Sư phụ phạt sư huynh chép một ngàn lần Linh Bảo Kinh. Sư huynh đúng là ngốc, nhìn lén ai mà chẳng bị phạt chép Linh Bảo Kinh một ngàn lần, sao không đi nhìn lén Tiểu Hoa cô nương xinh đẹp nhất trong làng? Sư huynh còn nói người lớn phải ngắm dáng, trẻ con mới nhìn mặt. Dù sao ta cũng thấy Tiểu Hoa cô nương là xinh đẹp nhất.”
“Hôm nay sư phụ bắt được một con linh thú bạch hổ, nói muốn lột da tặng cho chưởng môn Lăng Tiêu Tông làm quà. Buổi trưa Thôi Văn Sư thúc ở nhà bếp làm thịt hổ thật khó ăn. Nhị sư huynh còn lén lút xin Thôi Văn sư thúc đuôi hổ. Ta biết ngay nhị sư huynh định ăn mảnh, trên người bạch hổ chắc chắn ngon nhất là đuôi hổ!”
“Ha ha! Hôm nay tam sư huynh dạy ta Ất Mộc Trường Xuân Quyết, ta chỉ học tới trưa là xong, còn dùng hạt giống thúc đẩy sinh trưởng tạo ra một đóa hoa đuôi chó trước mặt Tiểu Hoa cô nương. Tiểu Hoa cô nương rất vui vẻ, ta muốn hôn nàng nhưng Tiểu Hoa cô nương lại tức giận, còn nói ta xấu. Sao lại vậy chứ, nhị sư huynh đưa Vương quả phụ một đóa hoa là được hôn Vương quả phụ, mà Vương quả phụ còn rất vui vẻ. Sao Tiểu Hoa cô nương lại tức giận nhỉ? Chẳng lẽ hoa đuôi chó khó nhìn ư? Ài, nữ nhân thật khó hiểu.”