• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (1 Viewer)

  • Chương 936-940

Chương 936 Bái Nguyệt giáo cầu viện 1

Tôn Trường Minh quả thật không nỡ bỏ qua Lạc Phi Hồng, còn Tôn Khải Lễ cũng rất phẫn nộ với thái độ của Sở Hưu.

Nhưng hai người bọn họ đều là người chú trọng lợi ích, có tạm bỏ qua thể diện cũng được.

Mỗi thù này bọn họ ghi nhớ trong lòng, sau này báo thù cũng không muộn. Nhưng giờ, bọn họ không có gan trêu vào Sở Hưu.

Lúc này Sở Hưu vừa giết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần Phương Kim Ngô, danh tiếng đang như mặt trời giữa trưa.

Hơn nữa cơ nghiệp của y đều tại Bắc Yên cùng Quan Trung Hình Đường, lực lượng của Tôn gia không với được tới đó, chỉ có thể tạm thời nén cơn giận này xuống.

Lúc này trong Kính Hồ Sơn Trang, tiện tay giúp Lạc Phi Hồng giải quyết phiền toái này xong, Sở Hưu lại định lên đường.

Thiên Ma Vũ còn chưa biết lúc nào mới thăng cấp lên làm thần binh, đương nhiên Sở Hưu không ở lại đây chờ đợi.

Cho nên Sở Hưu định lên đường về Bắc Yên trước đã.

Có điều không đợi y đi được bao xa đã đụng phải Lục tiên sinh và Mai Khinh Liên thần sắc vội vã.

Thấy Sở Hưu, Lục tiên sinh lập tức thở phào nhẹ nhõm nói: “Cuối cùng cũng tìm được người rồi, lại vồ hụt lần nữa khéo ta điên mất.”

Sở Hưu cau mày nói: “Quan Trung Hình Đường hay Trấn Võ Đường xảy ra chuyện gì à?”

Nếu là Lục tiên sinh tới tìm hắn có lẽ là chuyện của nhánh Ẩn Ma, nhưng giờ ngay cả Mai Khinh Liên cũng tới, chẳng lẽ nơi ở của mình bị người khác động vào?

Lục tiên sinh lắc đầu nói: “Yên tâm, không phải chuyện của ngươi mà là nhánh Ẩn Ma triệu tập tất cả mọi người tới bàn bạc. Ta tới báo cho ngươi, thánh nữ và ngươi đều phải tới.

Thế nhưng không ngờ ngươi lại không ở Yên Kinh Thành, chúng ta bèn tới Đông Tề tìm ngươi, vừa hay gặp được.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Xảy ra đại sự gì à?”

Lục tiên sinh cười hắc hắc hai tiếng nói: “Bái Nguyệt Giáo e là không chống nổi nữa, cho nên Đông Hoàng Thái Nhất đứng đầu Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo tới nhánh Ẩn Ma chúng ta bàn bạc chuyện liên thủ.”

Nhánh Minh Ma cùng nhánh Ẩn Ma ngứa mắt với nhau đã lâu, giờ hai nhánh lại muốn liên thủ, đây rõ ràng là chuyện lớn chấn động giang hồ.

Còn Sở Hưu lai lộ vẻ bình tĩnh, y đã sớm dự liệu được.

Bái Nguyệt Giáo quả thật rất mạnh, mạnh tới mức rất nhiều người trong giang hồ cho là Côn Luân Ma Giáo thứ hai.

Thế nhưng rất đáng tiếc, Bái Nguyệt Giáo còn chưa phải Côn Luân Ma Giáo.

Ngày trước khi Côn Luân Ma Giáo còn tồn tại, đây là thế lực thật sự vô địch thời đó.

Thiết Hoàng Bảo muốn phản kháng Côn Luân Ma Giáo, kết quả bị Độc Cô Duy Ngã bắn một tên hủy diệt.

Những Ma Sứ được Côn Luân Ma Giáo sắc phong tới những tông môn Chính đạo làm việc, chín thành chín những tông môn Chính đạo sẽ khúm núm gọi một tiếng đại nhân. Kể cả anh hùng hào kiệt thời đó không ai không phải cúi đầu xưng thần.

Nhưng giờ Bái Nguyệt Giáo không có thanh thế như vậy, nếu người của Bái Nguyệt Giáo ra ngoài ngông nghênh vẫn sẽ bị người ta nhổ cho một bãi nước bọt vào mặt, mắng chửi là tà ma ngoại đạo.

Giờ Bái Nguyệt Giáo dùng sức một phái chống đỡ tám thành thế lực trong võ lâm giang hồ. Bái Nguyệt Giáo có thể chống cự trong thời gian dài như vậy đã rất không dễ, giờ mới nghĩ cách cầu viện đã vượt ngoài dự liệu của

“Vậy nhánh Ẩn Ma đang có ý gì? Đáp ứng hay không đáp ứng?”

Lục tiên sinh lắc đầu nói: “Ngươi cũng biết tình hình của nhánh Ẩn Ma rồi đấy, không ai quản lý, ai dám đáp ứng?

Cho nên lần hội nghị lần này mới gọi tất cả những người có tư cách truyền thừa tới, đưa ra quyết định cuối cùng.”

Thời gian cấp bách, Lục tiên sinh không nhiều lời với Sở Hưu, đám người lập tức lên đường, vừa đi vừa nói.

Thái độ của nhánh Ẩn Ma bên này thật ra chưa cần nói tới đồng ý hay không, đầu tiên phải thống nhất ý kiến đã.

Cho nên Sở Hưu không quan tâm tới những người khác, y trực tiếp hỏi: “Vậy ý của Ngụy lão tiền bối ra sao?”

Lục tiên sinh trầm giọng nói: “Ý của Ngụy lão tiền bối rất đơn giản, hai chữ: thành ý.

Bái Nguyệt Giáo đưa ra bao nhiêu thành ý, nhánh Ẩn Ma sẽ bỏ bấy nhiêu công sức.

Tạm không nói tới những ân ân oán oán ngày trước, Chính Ma không đội trời chung, chúng ta không thể để mặc Bái Nguyệt Giáo bị otm Chính đạo liên thủ tiêu diệt được.

Đương nhiên nếu Bái Nguyệt Giáo chỉ muốn đưa tiền để chúng ta làm tấm khiên, vậy không cần quan tâm.

Dù sao tới cuối cùng Ma đạo chúng ta cũng không bị hủy diệt!”

Vừa nói, Lục tiên sinh vừa mang theo Sở Hưu tới một cứ điểm bí mật của Sở Hưu tại Đông Tề

Nơi này khác với nơi Sở Hưu tiếp nhận truyền thừa cuối cùng Độc Cô Duy Ngã, đó là mật địa chân chính của nhánh Ẩn Ma, đâu thể để Đông Hoàng Thái Nhất tiến vào?

Cứ điểm bí mật này nằm dưới lòng đất của một ngọn núi, trực tiếp mở một không gian lớn, xây dựng tùng cung điện cỡ nhỏ.

Có không ít người trong Ma đạo qua lại, đại đa số che mặt, cách ăn mặc kỳ quái.

Ẩn Ma là ma ẩn thế có không ít võ giả Ma đạo không thể ra ngoài sáng.

Đương nhiên đám người Sở Hưu không quan tâm, Lục tiên sinh là người của Vô Tướng Ma Tông, dựa lưng vào đại phái, còn Sở Hưu và Mai Khinh Liên đã bại lộ, còn vượt qua một lần tấn công của liên minh Chính đạo, xem như có tư cách quang minh chính đại hành tẩu trên giang hồ.

Lúc này thấy Sở Hưu tới, những võ giả nhánh Ẩn Ma xung quanh cũng ném đủ loại ánh mắt về phía Sở Hưu.

Có hâm mộ, có ghen tị, cũng có coi thường, thậm chí ác ý.

Danh tiếng của Sở Hưu trên giang hồ quá lớn, thậm chí lớn đến mức không giống nhánh Ẩn Ma, quả thật quá mức chói mắt.

Mặc dù chuyện này do Sở Hưu chém giết cửu tử nhất sinh, có điều lòng người vẫn luôn âm u như vậy, vì sao ngươi có thể hưởng thụ uy danh được người người kính ngưỡng trên giang hồ, còn chúng ta chỉ có thể chui trong bóng tối âm u vô tận làm chuột chũi?

Cho nên trong nhánh Ẩn Ma, số người có hảo cảm với Sở Hưu chỉ là số ít, một phần mang ác ý, đa phần là không quan tâm.

Sở Hưu cũng chẳng buồn quan tâm tới suy nghĩ của đám người này, Lục tiên sinh trực tiếp dẫn Sở Hưu tới một cung điện, gặp Ngụy Thư Nhai.

Lúc này trong cung điện kia, trừ Ngụy Thư Nhai, Chử Vô Kỵ cũng có mặt.

Thấy Sở Hưu tới, Tụ Nghĩa Trang còn chưa mở lời, Chử Vô Kỵ đã lộ vẻ kỳ quái nói: “Không ngờ Phương Kim Ngô cũng chết trong tay ngươi. Chậc chậc, thật bất ngờ. Lão già kia cực kỳ lượn lẹo láu cá, thế nhưng cuối cùng cũng chẳng có kết cục yên lành.”

Sở Hưu nghi hoặc: “Chử tiền bối quen biết với Phương Kim Ngô à?”

Chử Vô Kỵ lạnh lùng nói: “Từng giao thủ, ngày trước Phương Kim Ngô cũng từng tới Ngụy Quốc đánh cướp, sau này ta tính sổ sao lại bỏ qua hắn được? Có điều lão già này bảo tồn thực lực rất tốt không phải loại già yếu tới mức không còn sức chiến đấu, ta cũng không chiếm lợi được chút nào.”

Nghe Chử Vô Kỵ nói vậy, Sở Hưu thật sự bó tay, vị này mới thật là mạnh bạo.

Trong cảnh giới Võ Đạo Chân Đan, số người hành xử mạnh mẽ hơn y có rất nhiều, Chử Vô Kỵ này chính là một trong số đó.

Mặc dù đúng là Sở Hưu giết chết Phương Kim Ngô, có điều Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận, công lao do mình dùng kế chiếm tới bốn thành, giao chiến chính diện y vẫn chưa phải đối thủ của cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.
Chương 937 Bái Nguyệt giáo cầu viện 2

Còn Chử Vô Kỵ thì hơn hẳn, hắn dám dùng cảnh giới Chân Đan khiêu chiến chính diện với Phương Kim Ngô, quan trọng nhất là hắn còn sống sót rút lui, mặc dù chiến tích không lóa mắt như Sở Hưu nhưng độ khó cũng không thấp hơn Sở Hưu giết chết Phương Kim Ngô. Dù sao khi đó hắn đối mặt với Phương Kim Ngô trong thời kỳ toàn thịnh.

Ngụy Thư Nhai ở bên cạnh nói: “Sở Hưu tiểu tử làm không tệ, nhân lúc lực lượng Đại Quang Minh Tự không ở Bắc Yên, đất Bắc Yên chỉ có thể để mặc ngươi tung hoành, có lẽ không bao lâu nữa đây cũng là nơi duy nhất không xảy ra Đại chiến chính ma.”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Ồ? nhánh Ẩn Ma đã quyết định rồi sao?”

Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Còn chưa, có điều nhánh Ẩn Ma quyết định ra sao đã không quan trọng, quan trọng là lòng khoan dung của các tông môn Chính đạo đã tới cực hạn, cũng đã tới thời điểm kết thúc.

Thời gian gần đây chỉ có hai lần được gọi là Đại chiến chính ma, một trong số đó là Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma mà Sở Hưu đã từng tham dự.

Lần Đại chiến chính ma đó là do võ lâm Chính đạo gây ra, có điều chỉ là cỡ nhỏ, võ giả tham chiến mạnh nhất cũng chỉ là Chân Hỏa Luyện Thần, hơn nữa chủ yếu là người của Ngũ Đại Kiếm Phái, những võ giả còn lại chỉ là vật làm nền mà thôi.

Còn lần Đại chiến chính ma này có nói là do Bái Nguyệt Giáo gây ra cũng không đủ, hơn nữa phạm vi càng ngày càng rộng, chỉ thiếu chút nữa là liên lụy tới phân nửa võ lâm.

Dạ Thiều Nam, lão thiên sư cùng Thần Tăng - Rama, những cường giả Chí Tôn Bảng đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đều đã xuất thủ, có thể thấy tiếp đó sẽ phát triển tới tình trạng gì.

Dù sao bất luận thắng bại, chuyện này cũng nên kết thúc.”

Sở Hưu còn đang tán gẫu, lúc này có một võ giả gõ cửa bước vào, hạ giọng nói: “Ngụy lão, Đông Hoàng Thái Nhất của Bái Nguyệt Giáo đã tới, những tiền bối khác mời ngài qua.”

Ngụy Thư Nhai gật nhẹ đầu, vung tay trực tiếp mang đám người Sở Hưu tới đại điện trung ương.

Trong đại điện trung ương của cứ điểm bí mật này không có tượng thần, chỉ thờ phụng một bóng người toàn thân bao bọc trong hắc ám vô biên, không thấy rõ dung mạo.

Nghe nói đây là hình tượng của Độc Cô Duy Ngã ngày trước.

Nhánh Ẩn Ma không bái thần phật, chỉ kính Ma Chủ.

Lúc này dưới bức tượng của Ma Chủ, vài bóng người bao phủ Trung Nguyên bóng tối, tỏa ra khí tức vô cùng cường đại, mỗi người đều là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Mặc dù hiện giờ nhánh Ẩn Ma không tìm được chí cường giả đứng trong hàng ngũ chí tôn trên giang hồ, nhưng mỗi chi đều có thủ đoạn tuyệt kỹ riêng, thực lực không yếu.

Có điều những cường giả Chân Hỏa Luyện Thần kia đều có phần lạ lẫm, hầu hết là y chưa từng gặp.

Chử Vô Kỵ âm thầm giới thiệu cho Sở Hưu, trong đó phần lớn mọi người đều có thân phận tương tự như Ngụy Thư Nhai, là lão nhân trong nhánh Ẩn Ma, không khai tông lập phái, chỉ có một số truyền nhân đệ tử.

Người thật sự có thế lực ở đây chỉ có tông chủ Vô Tướng Ma Tông cùng Xích Luyện Ma Tông.

Trong đó Vô Tướng Ma Tông người đông thế mạnh, cũng khá có danh tiếng trong nhánh Ẩn Ma.

Nhân số của Xích Luyện Ma Tông mặc dù ít, nhưng bản thân Xích Luyện Ma Tông cũng cực kỳ mạnh mẽ, bị tông môn Chính đạo kiêng kỵ còn hơn cả Vô Tướng Ma Tông.

Sau lưng các đại lão của nhánh Ẩn Ma này hoặc nhiều hoặc ít, luôn có vài người. Những người này cũng giống bọn Sở Hưu, không phải đệ tử của họ thì là người đứng về phía họ.

Lúc này cánh cửa cung điện bị đẩy ra, một luồng uy áp hùng hồn hàng lâm. Đông Hoàng Thái Nhất che tay áo bước từng bước một vào cung điện.

Ở đây lập tức có người hừ lạnh một tiếng, cũng tỏa ra khí thế cường đại đối chọi lại Đông Hoàng Thái Nhất. Giữa không trung vang lên tiếng nổ của khí thế va chạm.

Nhánh Ẩn Ma cùng nhánh Minh Ma đấu đá bao lâu như vậy, hai bên hầu như không lần nào yên ổn gặp mặt.

Sở Hưu nhớ rõ lần trước Sơn Quỷ trong Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo bị Ngụy Thư Nhai hạ nhục đương trường, cục diện khá thê thảm.

Có điều giờ Bái Nguyệt Giáo phái Đông Hoàng Thái Nhất tới, không dễ bị hạ nhục như vậy.

Sở Hưu vẫn còn nhớ rất rõ biểu hiện có thể xưng là kinh khủng của Đông Hoàng Thái Nhất trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma.

Phần Thiên Bảo Giám áp đảo quần hùng, uy thế vô song.

Thậm chí nói một câu hơi mất lòng, với tầm mắt của Sở Hưu hiện tại, ngay Ngụy Thư Nhai cũng không phải đối thủ của Đông Hoàng Thái Nhất.

Không biết những vị đại lão khác của nhánh Ẩn Ma có địch nổi Đông Hoàng Thái Nhất không.

“Đông Hoàng Thái Nhất, thái độ như ngươi cũng là tới nhờ vả à?”

Một đại lão của nhánh Ẩn Ma lạnh lùng nói.

Đông Hoàng Thái Nhất lạnh nhạt: “Nhờ vả? Bái Nguyệt Giáo ta có lúc nào

phải nhờ ai? Trước đó bản tọa đã nói rồi, ta tới là để liên thủ với nhánh Ẩn Ma các ngươi.

Môi hở răng lạnh, chắc các ngươi cũng hiểu!

Ẩn Ma Minh Ma đều là ma, giờ Chính đạo rõ ràng đang định diệt Bái Nguyệt Giáo ta, nếu Bái Nguyệt Giáo ta xảy ra chuyện, chư vị còn có thể nhàn nhã trốn trong bóng tối âm thầm tích lũy lực lượng hay sao?”

Tông chủ Vô Tướng Ma Tông lạnh lùng nói: “Nói thì hay lắm!

Ẩn Ma Minh Ma đều là ma, vậy sao lúc trước Thánh Giáo ta bị tông môn Chính đạo tiêu diệt, Bái Nguyệt Giáo các ngươi lại bo bo giữ mình trốn ở Tây Sở?”

Vô Tướng Ma Tông trung thành tuyệt đối với Côn Luân Ma Giáo, trong số những người ở đây, bọn họ là người trung thành với Côn Luân Ma Giáo nhất, đương nhiên cũng căm ghét Bái Nguyệt Giáo nhất.

Hơn nữa thời điểm đó Bái Nguyệt Giáo không chỉ bo bo giữ mình, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng. Không ít đệ tử Côn Luân Ma Giáo chạy trốn tới Tây Sở bị Bái Nguyệt Giáo hãm hại.

Đông Hoàng Thái Nhất lạnh nhạt nói: “Chư vị nói một lời công tâm xem, với tình thế của Côn Luân Ma Giáo lúc đó, cho dù Bái Nguyệt Giáo ta ra tay giúp đỡ thì làm gì được nào? Chẳng qua khiến cho căn nhà cao sụp muộn hơn vài ngày mà thôi.

Côn Luân Ma Giáo là do một mình Độc Cô Duy Ngã chống đỡ lên, hắn không còn vậy ai mà cứu nổi Côn Luân Ma Giáo?”

Đông Hoàng Thái Nhất liếc nhìn tông chủ Vô Tướng Ma Tông, trầm giọng nói: “Không cần các ngươi nói mấy lời coi thường Bái Nguyệt Giáo thế hệ đó, ngay bản tọa cũng coi thường!

Nếu Dạ Thiều Nam giáo chủ sinh sớm mấy trăm năm, nếu bản tọa sinh sớm mấy trăm năm, Bái Nguyệt Giáo ta đâu thể nào khoanh tay đứng nhìn? Côn Luân Ma Giáo không còn, vậy Bái Nguyệt Giáo ta đương nhiên trở thành người đứng đầu Ma đạo, nhân cơ hội khấy động phong vân giang hồ, bước lên đỉnh thiên hạ!”

Đông Hoàng Thái Nhất nói những lời này cực kỳ cuồng vọng, thậm chí mắng chửi cả tiên tổ của Bái Nguyệt Giáo.

Mà thực tế hắn cũng nghĩ vậy thật.

Đại chiến chính ma, cơ hội tốt như vậy, vô số anh hùng hào kiệt bước lên sân khấu. Thế nhưng Bái Nguyệt Giáo thế hệ đó lại co đầu rút cổ sống tạm bợ tại Tây Sở, cho dù bọn họ là tổ sư của Đông Hoàng Thái Nhất, hôm nay hắn cũng muốn nhổ một ngụm nước bọt, mắng một câu kém cỏi.

Bản thân hắn cũng có tư cách này. Bái Nguyệt Giáo thế hệ này là mạnh nhất trong các đời Bái Nguyệt Giáo, thậm chí so được với tổ sư sáng lập ra môn phái.

Dạ Thiều Nam tài hoa kinh thiên, Độc Cô Duy Ngã không có mặt, hắn hoàn toàn xứng đáng là người mạnh nhất Ma đạo, Bổ Thiên Tâm Kinh xuất hiện, ai dám tranh phong?

Còn Đông Hoàng Thái Nhất hắn cũng là người mạnh nhất trong các đời Đông Hoàng Thái Nhất, thậm chí nói ngông nghênh một chút thì Đông Hoàng Thái Nhất hiện tại đã thoát ly hàng ngũ Cửu Đại Thần Vu Tế.
Chương 938 Điều kiện

Trước kia khi có người nhắc tới Đông Hoàng Thái Nhất của Bái Nguyệt Giáo, vậy sẽ thêm một đoạn xưng hô vào phía sau, đó là Đông Hoàng Thái Nhất một trong Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo.

Còn giờ không cần, hắn chính là Đông Hoàng Thái Nhất, thanh danh thậm chí vượt qua Cửu Đại Thần Vu Tế, thậm chí tám người còn lại trong Cửu Đại Thần Vu Tế cộng lại cũng chẳng sánh nổi mình hắn.

Ngụy Thư Nhai âm thầm thở dài một tiếng.

Bái Nguyệt Giáo có thể có quy mô thanh thế như ngày hôm nay không phải chỉ dựa vào vận may.

Xem lại Bái Nguyệt Giáo thế hệ này, Dạ Thiều Nam, Đông Hoàng Thái Nhất, có ai không có tài hoa kinh người?

Ngược lại nhánh Ẩn Ma bọn họ thì sao? Ngoại trừ mấy lão già họm hẹm như mình cùng tông chủ Vô Tướng Ma Tông, vậy chỉ là đám người bo bo giữ mình mà thôi.

Trong thế hệ sau thật ra cũng có nhiều người không tệ, Chử Vô Kỵ, Lục tiên sinh, Mai Khinh Liên, đương nhiên không thiếu Sở Hưu được.

Đáng tiếc, ngoại trừ Chử Vô Kỵ, những người khác đều còn trẻ quá, nhánh Ẩn Ma có thể chống đỡ được tới khi bọn họ trưởng thành hay không?

Còn lúc này những đại lão khác trong nhánh Ẩn Ma đều không mở miệng, không phải không muốn nói gì mà là không biết nên nói gì cho phải.

Vốn bọn họ cho rằng Bái Nguyệt Giáo tới là có việc cần nhờ, cho nên trước đó dám người này đã bàn bạc xem mình nên hỏi Bái Nguyệt Giáo muốn gì, cũng đã chuẩn bị đòi hỏi rất nhiều thứ.

Thế nhưng ai ngờ Đông Hoàng Thái Nhất lại đầy tự tin như vậy, vừa tới đã buông lời phách lối tới cực điểm, lý lẽ cũng thẳng thắn hào hùng, căn bản không giống như đang nhờ người khác.

Lúc này Ngụy Thư Nhai vẫn luôn im lặng lại lên tiếng: “Đông Hoàng Thái Nhất, lần này ngươi tới tìm nhánh Ẩn Ma chúng ta liên minh, có phải Dạ Thiều Nam không biết không?”

Đông Hoàng Thái Nhất lúc này toàn thân bao phủ trong áo đen, gương mặt cũng bị ma khí che lấp, nhưng mọi người xung quanh đều cảm giác được, Ngụy Thư Nhai vừa nói ra những lời này, trong lòng Đông Hoàng Thái Nhất lại chấn động.

Nửa ngày sau Đông Hoàng Thái Nhất không phản bác, chỉ hỏi: “Sao ngươi biết?”

Ngụy Thư Nhai lạnh nhạt nói: “Vì với tính cách của Dạ Thiều Nam, hắn tuyệt đối không tới cầu viện một ai.

Lão phu gặp Dạ Thiều Nam từ rất lâu trước kia rồi, đó là người cực kỳ kiêu ngạo, kiêu ngạo tới cực hạn.

Có một số việc hắn thà một mình chống đỡ cũng không mở miệng nhờ cậy ai, cho dù là trao đổi lợi ích.”

Ngụy Thư Nhai không thể không thừa nhận riêng điểm này thôi Dạ Thiều Nam đã đứng trên tất cả mọi người trong nhánh Ẩn Ma.

Cường giả phải có tâm thái của cường giả.

Khi ngươi không có thực lực, như vậy ương ngạnh gọi là không biết ứng biến.

Nhưng khi ngươi có thực lực, đó sẽ gọi là lòng tin, hay tự phụ cũng được.

Không phải ai cũng có dũng khí một mình chiến đấu với cả thiên hạ, nhưng người có can đảm này lại đều là cường giả, đương nhiên cũng có kẻ điên.

Đông Hoàng Thái Nhất im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Giáo chủ có suy nghĩ của mình, chúng ta không khuyên can được cho nên chỉ có thể tự nghĩ cách chia sẻ ưu tư cho giáo chủ.

Đúng là giáo chủ không biết chuyện này, có điều với địa vị của ta trong Bái Nguyệt Giáo cũng đủ để thúc đẩy chuyện này.”

Mấy đại lão nhánh Ẩn Ma như Ngụy Thư Nhai liếc mắt nhìn nhau, bí mật truyền âm bàn bạc. Đông Hoàng Thái Nhất đứng chắp tay, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, cứ như lần này có đạt thành liên minh hay không cũng chẳng sao.

Với tu vi của đám người Tụ Nghĩa Trang, nếu bọn họ cố ý dùng nội lực truyền âm che giấu âm thanh, đừng nói Sở Hưu, ngay cả Đông Hoàng Thái Nhất cũng không nghe được.

Có điều Sở Hưu lại cảm nhận được một khí tức tỏa ra từ đám người này, đó chính là tham lam!

Trong số những người ở đây, bọn họ không suy nghĩ chuyện mình có nên đáp ứng liên minh hay không, mà đang nghĩ mình có thể kiếm được bao nhiêu lợi ích trong chuyện này, có thể bắt chẹt được Bái Nguyệt Giáo bao nhiêu thứ.

Có vài người thậm chí còn âm thầm tính toán, Bái Nguyệt Giáo rốt cuộc có những thứ đó hay không, mình có nên cướp đoạt cùng những người khác ko. ?

Nghe thấy mấy lời lộn xộn này, sắc mặt Ngụy Thư Nhai đã cực kỳ âm trầm.

Hắn truyền âm quát khẽ: “Tất cả câm miệng! Chư vị, đang có người ngoài đứng đó nhìn đấy, các ngươi định vứt hết thể diện sang phía Bái Nguyệt Giáo hay sao?”

Bối phận Ngụy Thư Nhai vẫn đặt đó, có lẽ thực lực của hắn không phải mạnh nhất trong nhánh Ẩn Ma, nhưng bối phận thâm niên và kinh nghiệm lại là cao nhất.

Lúc này hắn vừa mở miệng, mọi người đều yên lặng.

Đảo mắt một vòng, Ngụy Thư Nhai trầm giọng nói: “Chư vị, đừng quên người đứng trước mặt các ngươi là ai, là Bái Nguyệt Giáo!

Các người đưa ra điều kiện hà khắc như vậy, cho dù Đông Hoàng Thái Nhất đáp ứng, chờ tới lúc hắn về Bái Nguyệt Giáo, các ngươi nghĩ Dạ Thiều Nam sẽ đáp ứng hay sao?

Giờ thế cục ra sao, không cần ta nói chắc các ngươi cũng thấy. Tình thế đã hết sức nguy cấp, nhánh Ẩn Ma chúng ta cũng không thể chỉ bo bo giữ mình, cho nên ý kiến của ta là đáp ứng.

Nhưng nếu đáp ứng, vậy lần này chúng ta sẽ thật sự gây ra Đại chiến chính ma lần nữa. Đừng để giới Ma đạo chúng ta thua quá thảm. Các ngươi đưa ra những yêu cầu này rõ ràng là đang ép Bái Nguyệt Giáo trở mặt với chúng ta.

Các ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút đi, nếu đặt trong năm trăm năm trước, khi Bái Nguyệt Giáo ta nguy nan, Bái Nguyệt Giáo tới cửa bắt chẹt như vậy, các ngươi sẽ phản ứng ra sao?”

Những người ở đây đều là đại lão trong nhánh Ẩn Ma, đều là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù thâm niên kinh nghiệm không bằng Ngụy Thư Nhai nhưng tuổi tác cũng không nhỏ, kinh nghiệm cũng khá nhiều.

Nghe Ngụy Thư Nhai nói vậy, bọn họ tạm thời bỏ qua tham lam trong lòng, thu liễm lại những điều kiện kia.

Thật ra nếu chỉ một người giở công phu sư tử ngoạm, Bái Nguyệt Giáo chắc chắn sẽ đáp ứng.

Nhưng giờ nhiều người như vậy cùng giở công phu sư tử ngoạm, vậy rõ ràng là đang trêu chọc Bái Nguyệt Giáo, e rằng lúc đó kẻ đầu tiên nổi giận chính là Đông Hoàng Thái Nhất cùng Dạ Thiều Nam.

Có điều lại có người nói: “Ngụy lão, ngươi nói có lý. Chẳng qua vấn đề là nếu nhánh Ẩn Ma chúng ta bỏ người ra vậy dù thế nào cũng phải đưa ra chút điều kiện chứ? Nếu không chẳng phải lỗ vốn quá à?”

Ngụy Thư Nhai lạnh nhát nói: “Đương nhiên ta sẽ đưa ra điều kiện, có điều là thay mặt toàn bộ ‘nhánh Ẩn Ma’ đưa ra điều kiện chứ không phải thay ai đó trong số các ngươi đưa ra điều kiện.”

Mọi người ở đây không ai lên tiếng.

Không phải lo được chia ít mà là lo phân chia không đều, tâm lý này ai ai cũng có.

Ta không lấy được thì người khác đừng hòng, bọn họ có thể tiếp nhận điều kiện của Ngụy Thư Nhai.

Nhìn Đông Hoàng Thái Nhất, Ngụy Thư Nhai trầm giọng nói: “Muốn nhánh Ẩn Ma chúng ta xuất thủ cũng được thôi, ba điều kiện.

Thứ nhất, giao Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ cho nhánh Ẩn Ma chúng ta.

Thứ hai là, nhánh Ẩn Ma chúng ta có thể xuất thủ nhưng sẽ không giúp các ngươi chống chọi trực diện những tông môn Chính đạo, không làm tấm khiên cho các ngươi. Chúng ta chỉ phụ trách chặn đường những lực lượng phụ thuộc của đại phái, tránh cho Bái Nguyệt Giáo các ngươi bị vây công.

Về phần điều kiện thứ ba, ta muốn các ngươi giao ra đám Địa Ma Đường, phản đồ của Thánh Giáo năm xưa!

Chỉ cần Bái Nguyệt Giáo các ngươi đáp ứng ba điều kiện này, vậy hôm nay chúng ta có thể lập lời thề, ra tay giúp đỡ Bái Nguyệt Giáo các ngươi trong thời khắc mấu chốt.”
Chương 939 Thanh trừ phản đồ 1

Ba điều kiện mà Tụ Nghĩa Trang đưa ra đều đã được tính toán kỹ lưỡng, nghĩ cho toàn bộ nhánh Ẩn Ma không để ai hưởng lợi riêng.

Điều kiện thứ nhất là Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ đại biểu cho chính thống trong Ma đạo, trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma BIJ Bái Nguyệt Giáo cướp đi.

Thứ này mang ý nghĩa tượng trưng nhiều hơn tác dụng thực tế, có điều nó dẫu sao cũng đại biểu cho Côn Luân Ma Giáo chính thống năm xưa, giờ quay lại nhánh Ẩn Ma cũng coi như vật quy nguyên chủ.

Điều kiện thứ hai là nhánh Ẩn Ma bọn họ không muốn vì Bái Nguyệt Giáo mà tổn thương lực lượng bản thân.

Đứng ở vòng ngoài hỗ trợ chia sẻ một chút áp lực cũng được, chủ yếu vẫn do Bái Nguyệt Giáo tự mình chống đỡ.

Điều kiện thứ ba lại dính dáng tới một số thù oán năm xưa của Côn Luân Ma Giáo.

Ngày trước dưới trướng Côn Luân Ma Giáo có vô số thế lực nhỏ, khi đối mặt với liên minh Chính đạo, những người này hoặc lựa chọn tử chiến đến cùng, hoặc là như nhánh Ẩn Ma, ẩn nấp xuống dưới lòng đất, thỉnh thoảng gây phiền toái cho tông môn Chính đạo.

Nhưng luôn có những người ý chí không được kiên định, lựa chọn bỏ trốn.

Nhánh Ẩn Ma không truy cứu gì hành động của đám người này, mỗi người có chí riêng, không phải ai ai cũng sẵn sàng chịu chết.

Nhưng hành động của một số kẻ khác lại khiến nhánh Ẩn Ma không cách nào tha thứ, tỉ như Địa Ma Đường mà Ngụy Thư Nhai nói.

Địa Ma Đường là một đường khẩu lớn dưới trướng Côn Luân Ma Giáo ngày trước. Khi tông môn Chính đạo đánh tới đường chủ không những không ra tay chống đỡ lại còn âm thầm đánh lén đồng môn, thu gom bảo vật tài nguyên rồi bỏ trốn.

Hành động phản bội này còn ghê tởm hơn cả kẻ địch. Thời gian qua nhánh Ẩn Ma luôn muốn báo thù, nhưng lại bị Bái Nguyệt Giáo ngăn cản.

Nguyên nhân rất đơn giản, đám người Địa Ma Đường kia sau khi bỏ trốn lại lấy đại lượng bảo vật ra giao cho Bái Nguyệt Giáo, xin Bái Nguyệt Giáo che chở.

Đại chiến chính ma lúc đó chỉ có Bái Nguyệt Giáo đứng ngoài, có thể chống đỡ được tông môn Chính đạo đã kiệt sức cùng dư nghiệt của Côn Luân Ma Giáo.

Đông Hoàng Thái Nhất trầm tư một hồi, một lúc lâu sau mới phun ra một chữ: “Được!”

Điều kiện của nhánh Ẩn Ma vừa vặn trong phạm vi chấp chận của hắn.

Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ mặc dù quý giá, nhưng với uy thế của Bái Nguyệt Giáo bọn họ, cho dù không có Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ, bọn họ vẫn là tông môn đệ nhất Ma đạo, thứ biểu tượng như vậy nếu nhánh Ẩn Ma muốn, cho họ là được.

Còn nhánh Ẩn Ma sẽ không xuất thủ toàn lực, chuyện này Đông Hoàng Thái Nhất đã dự liệu từ trước. Ngược lại nếu nhánh Ẩn Ma nói sẽ dốc toàn lực ra tay giúp Bái Nguyệt Giáo bọn họ, Đông Hoàng Thái Nhất mới thấy nghi ngờ.

Điểm cuối cùng thật ra Đông Hoàng Thái Nhất lại không để ý nhất.

Người hứa hẹn che chở cho đám phản đồ kia là tiên tổ Bái Nguyệt Giáo ngày trước chứ không phải bọn họ.

NHững năm gần đây đám người kia cũng khá hiểu chuyện cho nên Bái Nguyệt Giáo cũng chẳng để ý tới họ. Nhưng giờ Bái Nguyệt Giáo đang gặp nguy cơ, lời hứa mấy trăm năm trước có là cái gì?

Ngụy Thư Nhai quay về phía bức tượng Ma Chủ sau lưng mình, trầm giọng nói: “Trước tượng Độc Cô đại nhân, hôm nay nhánh Ẩn Ma chúng ta xin thề, trong thời khắc Bái Nguyệt Giáo gặp nguy hiểm nhất sẽ ra tay một lần. Nếu làm trái lời này chắc chắn sẽ bị tâm ma phản phệ, vĩnh viễn đọa lạc vào A Tỳ!”

Giới Ma đạo đại đa số đều không coi trọng chữ tín.

Chỉ có điều tới cấp bậc của Đông Hoàng Thái Nhất cùng Ngụy Thư Nhai, bọn họ đã khinh thường chuyện nói dối.

Cho nên lời thề này thật ra chỉ là một liều thuốc an thần cho đối phương mà thôi.

Nhánh Ẩn Ma không bái thần phật, chỉ kính Ma Chủ.

Chưa nói tới chuyện bọn họ vi phạm lời thề này sẽ thật sự bị tâm ma phản phệ, chí ít cũng bị nhánh Minh Ma chế nhạo cả đời.

Đông Hoàng Thái Nhất trầm giọng nói: “Lát nữa sẽ có người đưa Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ tới, có điều tuy Bái Nguyệt Giáo chúng ta sẽ không che chở cho đám người Địa Ma Đường kia nữa nhưng các ngươi phải tự xử lý, Bái Nguyệt Giáo chúng ta giờ không có thời gian giúp các ngươi xử lý phản đồ.

Hơn nữa cho dù không có Bái Nguyệt Giáo che chở, đám người kia đã bám rễ sinh trồi tại Tây Sở, dựa vào hoàng tộc Tây Sở. Tin tức chỉ có vậy thôi, các ngươi tự giải quyết đi.”

Nói xong, Đông Hoàng Thái Nhất trực tiếp bỏ đi, cực kỳ nhanh chóng.

Bái Nguyệt Giáo thật sự tới thời khắc cực kỳ nguy cấp, Đông Hoàng Thái Nhất thậm chí không muốn làm trễ nải một khắc đồng hồ.

Đại điện im lặng cả nửa ngày sau đó mới có người mở miệng: “Lần này ai ra tay giải quyết đám phản đồ kia?”

Giải quyết đám phần đồ Địa Ma Đường không chỉ báo thù được cho Côn Luân Ma Giáo ngày trước, trong chuyện này cũng có một chút lợi ích.

Ngày trước Địa Ma Đường âm thầm đánh lén đồng môn, trong tay bọn họ

cũng có không ít chí báo của Côn Luân Ma Giáo năm xưa.

Lúc trước Địa Ma Đường đã dâng tặng cho Bái Nguyệt Giáo một phần chí bảo, coi như tiền gia nhập, đổi lấy sự che chở của Bái Nguyệt Giáo, nhưng vẫn còn một phần đang nằm trong tay bọn họ.

Giờ nếu giải quyết đám người Địa Ma Đường này, những bảo vật của Côn Luân Ma Giáo năm xưa cũng được thu hồi, phân chia ra sao cũng là một nan đề.

Trạng thái hiện tại của nhánh Ẩn Ma đang rất khó xử, không có người quản lý toàn cục, nhưng ai ai cũng muốn kiếm lợi cho mình.

Ngụy Thư Nhai dựa vào thâm niên cùng danh tiếng có thể phát biểu ý kiến một chút, trấn áp mọi người.

Nhưng trong vấn đề khác đám người này còn nể mặt Ngụy Thư Nhai, còn một khi động tới lợi ích, thanh danh vị lão tiền bối này cũng khó mà dùng được.

Nhìn qua bốn phía, Ngụy Thư Nhai âm thầm lắc đầu nói: “Đối phó với đám tạp chủng Địa Ma Đường kia không cần chúng ta cùng ra tay, phái một số tiểu bối, để bọn chúng tự bàn bạc là được.

Mấy lão già chúng ta chấp chưởng nhánh Ẩn Ma bao lâu như vậy rồi, cũng nên cho đám tiểu bối cơ hội ra mặt, tương lai nếu chúng ta qua đời sẽ là bọn chúng ngồi đây thương lượng đại sự. Giờ cho chúng kết bạn rèn luyện một chút cũng tốt.”

Đám đại lão nhánh Ẩn Ma ở đây đều gật nhẹ đầu, cách này cũng tính là công bằng, chí ít không ai chịu thiệt.

Ước định ngày phái người tới xong, mọi người trực tiếp giải tán.

Sau khi trở lại cung điện của mình, Ngụy Thư Nhai thở dài một cái nói: “Các ngươi đều thấy rồi đấy, tình thế nhánh Ẩn Ma chúng ta đang như vậy, ai ai cũng có tâm tư riêng.

Thế hệ ta còn có thể chống đỡ được, đời sau thật chẳng biết nên làm thế nào.”

Chử Vô Kỵ uể oải ngồi phịch xuống ghế nói: “Ngụy lão, ngài lo lắng nhiều quá.

Thiên hạ này có Chính sẽ có Ma, nhánh Ẩn Ma không tự cố gắng vì bản thân, ngài không thể giúp toàn bộ nhánh Ẩn Ma kéo dài được.

Truyền thừa của Côn Luân Ma Giáo năm xưa sẽ không mất, chẳng qua chỉ đổi tên mà thôi.”

Chử Vô Kỵ ngược lại nhìn rất thoáng, đương nhiên chuyện này cũng có một phần nguyên nhân là vì hắn vốn không coi như người của nhánh Ẩn Ma.

Hắn chỉ nửa đường gia nhập Ma đạo, người ta trước kia là hoàng thân quốc thích hàng thật giá thật, là tuấn kiệt Chính đạo.

Cho nên Chử Vô Kỵ chỉ cảm kích một mình Ngụy Thư Nhai, còn những người khác trong nhánh Ẩn Ma sống chết ra sao? Hắn không quan tâm!
Chương 940 Thanh trừ phản đồ 2

Ngụy Thư Nhai thở dài một tiếng rồi nói: “Được rồi, chuyện này sau rồi hãng nói. Lần này ta định phái Mai nha đầu cùng Sở Hưu tới giải quyết đám tạp chủng Địa Ma Đường kia. Ngươi đừng đi, tránh cho đám người kia bảo lão phu ức hiếp người ta.”

Chử Vô Kỵ gật nhẹ đầu, hắn cũng biết nếu mình đi e rằng sẽ có phiền toái.

Mai Khinh Liên là truyền nhân duy nhất của Âm Ma Tông, nàng đi đương nhiên là được.

Còn người đại diện cho nhánh của Ngụy Thư Nhai tới Tây Sở, bất luận Sở Hưu hay Chử Vô Kỵ đều được.

Nhưng Chử Vô Kỵ thành danh đã lâu, mặc dù hắn là tông sư võ đạo nhưng lại là một trong những người mạnh nhất trong tông sư võ đạo, ngang với Hạng Võ của Bắc Yên, Hư Độ của Đại Quang Minh Tự, đều có tư cách so chiêu với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Cho nên nếu Chử Vô Kỵ tới chắc chắn sẽ khiến những người khác bất mãn.

Mặc dù Sở Hưu có chiến tích giết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, có điều bối phận và tuổi tác của y đều bày ngay đó.

Chử Vô Kỵ không được, nếu đổi thành Sở Hưu cũng không được, vậy sẽ thành quá đáng.

Sáng sớm hôm sau, người của các đại lão Ma đạo phái tới đều đã tập trung trong đại điện trung ương.

Thân là trực hệ của những đại lão Ma đạo kia, mấy nhóm người này hầu hết đều có tông sư võ đạo.

Đương nhiên còn những võ giả khác trong nhánh Ẩn Ma, tỷ như Mai Khinh Liên, Âm Ma Tông của nàng một mình một phái, có điều toàn bộ Âm Ma Tông chỉ còn lại mình nàng. Hơn nữa nàng cũng tương đối gần gũi với Ngụy Thư Nhai, cho nên coi như người của nhánh Ngụy Thư Nhai.

Đương nhiên thực lực những nhánh khác trong nhánh Ẩn Ma cũng không mạnh lắm. Khá một chút thì có tông sư võ đạo, kém một chút thậm chí không tìm được tông sư võ đạo, chỉ có thể tùy tiện phái một người tới đi theo phía sau, không khéo mò được chút lợi lộc.

Cho nên lúc này trong đại điện có tới gần trăm người, trong đó riêng tông sư võ đạo đã có tới mười người.

Thấy Sở Hưu tới, sắc mặt đám người này đều hơi đổi, đặc biệt là mấy vị tông sư võ đạo kia.

So với Sở Hưu, bọn họ đều là võ giả thế hệ trước, thế nhưng tiểu bối Sở Hưu này lại đứng ngang hàng với bọn họ, đương nhiên khiến đám người này thấy mất tự nhiên.

Lúc này một người trung niên vóc dáng cao gầy, con ngươi đỏ ửng mặc áo choàng màu đen đứng ra, ho khan một tiếng rồi nói: “Chư vị, mọi người đã tới đông đủ rồi, đã tới lúc bàn bạc xem nên động thủ ra sao.

Phải xử lý chuyện các lão tổ bàn giao thật lưu loát, nếu do đám tạp chủng Địa Ma Đường kia mà làm trễ nải Đại chiến chính ma, vậy chẳng đáng tiếc lắm ư?

Có điều đám tạp chủng kia sinh sống ở Tây Sở đã vài trăm năm, thế lực đã thâm căn cố đế, hơn nữa còn gia nhập dưới trướng triều đình Tây Sở. Muốn giải quyết bọn chúng cũng khá khó khăn.

Cho nên trước khi xuất thủ, chúng ta phải chuẩn bị kỹ càng hết thảy.

Ta đã nhờ hảo hữu của ta, tán tu Ma đạo Tây Sở, Ảnh Đao Thượng Nhân - Tư Cuồng tìm hiểu tình báo về đám tạp chủng kia.

Trước tiên chúng ta thiết lập kế hoạch, chờ khi đến nơi nhận được tình báo lại sửa chữa kế hoạch rồi lập tức động thủ!”

Nghe võ giả trung niên này nói vậy, Sở Hưu lại lập tức nhíu mày.

Tên này từ đâu chui ra? Vừa gặp đã ra vẻ ta đã chuẩn bị thỏa đáng, các ngươi nghe ta chỉ huy, đúng là không tự biết mình.

Chẳng qua nghe hắn nói vậy, phân nửa võ giả ở đây lại gật đầu, có vẻ đồng ý với hắn.

Tên bắn chim đầu đàn, lần này Sở Hưu thật sự không định làm chim đầu đàn, có điều đường như có người còn ra vẻ kiêu căng hơn y.

Sở Hưu truyền âm cho Lục tiên sinh bên cạnh hỏi: “Tên này là ai? Lai lịch lớn lắm à?”

Lục tiên sinh đại diện cho Vô Tướng Ma Tông ra mặt, hắn là tông sư võ đạo tân tấn của Vô Tướng Ma Tông, mặc dù thực lực không phải mạnh nhất nhưng tiềm lực lại lớn nhất.

Cho nên trong Vô Tướng Ma Tông, những nhiệm vụ không mấy nguy hiểm nhưng lại nhiều lợi lộc như hiện giờ thường do Lục tiên sinh chấp hành.

Lục tiên sinh kinh ngạc nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi không biết hắn à? Vậy chắc ngươi nghe nói tới sư phụ hắn rồi chứ, Đông Cực Sơn Ma Nhai Động, Thập Phương Lão Ma - Viên Thiên Phóng. Vài chục năm trước sư phụ hắn đã là kiêu hùng Ma đạo tung hoành giang hồ rồi.

Hắn là đại đệ tử của Viên Thiên Phóng, Cửu Âm Hồng Uyên - Hình Tư Đồ, ngày trước cũng là cao thủ đứng hạng bốn mươi trên Phong Vân Bảng. Có điều hơn mười năm trước hắn cả gan làm loạn giết chết đệ tử đúc kiếm của Ngũ Đại Kiếm Phái, bị người ta đuổi giết ngàn dặm, cho nên phải ẩn nấp trong bóng tối, cũng bị Phong Vân Bảng xóa tên.”

Nghe Lục tiên sinh nói vậy, Sở Hưu rốt cuộc cũng có chút ấn tượng, dù sao giới Ma đạo chỉ có chừng đó cường giả, y cũng biết.

Sư phụ hắn, Thập Phương Lão Ma - Viên Thiên Phóng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cũng là vị đại lão Ma đạo lớn tiếng nói thái độ Đông Hoàng Thái Nhất không giống đến cầu viện.

Người này thành danh từ vài chục năm trước, sau khi bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần từng liên tiếp đánh bại hai vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Chân Vũ Giáo cùng Thuần Dương Đạo Môn, một phế một trọng thương, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.

Có điều khi vị này ra tay với Long Hổ Sơn lại bị một lão đạo sĩ hầu hạ bên cạnh lão thiên sư cho một phất trần đánh tới hộc máu, từ đó trở đi phải trốn trong Đông Cực Sơn Ma Nhai Động ở Đông Hải dưỡng thương tu luyện, có vẻ còn thu nhận không ít đệ tử.

Còn Hình Tư Đồ trước mặt cũng giống với sư phụ của hắn, cực kỳ to gan.

Danh hiệu của hắn là Cửu Âm Hồng Uyên, thật ra đây là tên của hai loại ma kiếm hung binh, đều là thần binh do Côn Luân Ma Giáo chế tạo, nhưng đã bị hủy trong trận chiến Diệt Ma lúc trước.

Hình Tư Đồ nhận được phương pháp chế tạo từ tay Viên Thiên Phóng, bắt đầu thu thập vật liệu, vì muốn nhanh chóng luyện thành không ngò còn ra tay tàn sát đệ tử Ngũ Đại Kiếm Phái, dùng máu của kiếm khách để rèn kiếm.

Mặc dù cuối cùng cũng đúc kiếm thành công nhưng lại bị người của Ngũ Đại Kiếm Phái truy sát ngàn dặm, hơn mười năm nay không dám ngóc đầu lên.

Tóm lại cặp thầy trò này đều là loại người to gan làm loạn, nhưng trong nhánh Ẩn Ma lại có danh tiếng rất lớn, dù sao người ta cũng giết ra từ núi thây biển máu.

Đương nhiên theo Sở Hưu, thậm chí là Lục tiên sinh, hành động của hai sư đồ này thật ra đều không bằng Sở Hưu.

Những người Sở Hưu trêu chọc từ trước tới nay không ít hơn họ, khi đó Sở Hưu cũng có thể lựa chọn chui xuống đất che giấu tung tích, chờ mấy chục năm sau sóng qua gió lặng mới ngóc đầu lên. Dù sao cả tu vi lẫn tuổi thọ của y đều đủ.

Nhưng Sở Hưu lại lựa chọn tập trung tất cả lực lượng đối chọi với liên minh Chính đạo, cuối cùng còn chiến thắng, có thể quang minh chính đại hành tẩu trong giang hồ, còn quyết đoán hơn cặp thầy trò này.

Hai người này mặc dù làm việc điên cuồng nhưng làm xong lại chạy, ngược lại có cảm giác đầu voi đuôi chuột.

Sở Hưu cười nhẹ hai tiếng, tiếng tăm có lớn thì đã sao? Chẳng phải vẫn bị người ta đuổi cho chạy khắp giang hồ, giờ lại ngóc đầu lên ra vẻ tiền bối?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Chương 1181-1185

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom