• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (3 Viewers)

  • Chương 941-945

Chương 941 Chim đầu đàn

Hình Tư Đồ bên kia đang cao giọng nói nên hành động thế nào, hai tiếng cười này của Sở Hưu cực kỳ chói tai, khiến hắn lập tức cau mày.

“Sở Hưu, ngươi cười cái gì?”

Sở Hưu căn bản không để ý tới hắn mà trực tiếp vẫy tay một cái nói: “Chúng ta đi.”

Nói xong, Sở Hưu mang Mai Khinh Liên cùng Lục tiên sinh cùng một số võ giả Ma đạo có giao hảo với chi của Ngụy Thư Nhai định ly khai.

Hình Tư Đồ tức giận nói: “Sở Hưu! Ngươi làm vậy là có ý gì? Nhiệm vụ các lão tổ giao cho còn chưa hoàn thành ngươi đã định bỏ đi, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Sở Hưu xoay người lại, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là đi hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Các lão tổ không nói ai tới chỉ huy chuyện này, giờ ngươi đứng đó khoa chân múa tay là sao?

Đương nhiên, con người ta trước nay luôn rất phúc hậu. Ngươi muốn làm chỉ huy cũng được, nhưng đừng hòng ra lệnh cho ta.

Ai biết cuối cùng ngươi có dùng việc công tính toán riêng tư gì không, cố ý phái người mình không quen ra chịu chết, hay tự mình độc chiếm phần lớn bảo vật?”

Đám người ở đây không ai ngu ngốc, trước đó đã nghĩ tới chuyện Sở Hưu vừa nói.

Hình Tư Đồ lớn tiếng dọa người muốn làm chỉ huy, đương nhiên không phải do hắn có ý tốt mà do mọi người giờ đang là một phiến cát rời rạc. Nếu Hình Tư Đồ lên làm chỉ huy, người nắm quyền chủ động sẽ là hắn.

Chẳng qua đại đa số mọi người ở đây không muốn đắc tội với Hình Tư Đồ cho nên không nói ra mà thôi. Không ngờ Sở Hưu lại trực tiếp độp thẳng vào mặt như vậy.

Hình Tư Đồ chỉ vào Sở Hưu, mặt mày cau có tức giận nói: “Nói hươu nói vượn! Nguy cơ trước mắt, sao ta lại âm thầm tính toán đồng môn được?”

Thật ra đúng là Sở Hưu nghĩ về Hình Tư Đồ quá ác, hắn thật sự không muốn hại những người khác.

Những người ở đây đều là truyền nhân tâm phúc của các đại lão, còn có một số chi của nhánh Ẩn Ma khá có danh tiếng. Hắn chọc giận bất cứ ai cũng không được lợi gì, cho nên hắn chỉ muốn kiếm thêm chút lợi lộc lúc cuối mà thôi.

Lời này của Sở Hưu chí ít có phân nửa là bôi xấu cho hắn.

Sở Hưu tùy ý phất tay nói: “Ngươi có nghĩ vậy không ta không quan tâm. Có điều muốn tất cả chúng ta nghe theo ngươi, không thể nào.

Lão tổ chỉ muốn kết quả chứ không phải quá trình, cũng không quan tâm chúng ta có làm việc cùng nhau hay không. Miễn cuối cùng dọn dẹp sạch sẽ đám phản đồ kia là được!

Cho nên giờ chúng ta sẽ tự hành động, muốn đi cùng chỉ cần nghe lời, không quấy rối, vậy ai tới ta cũng không cự tuyệt.

Muốn gây chuyện thì tự cút sang một bên, tránh cho lúc sau trở mặt, ai cũng mất thể diện cả.”

Hình Tư Đồ đứng ra lạnh lùng nói: “Ngươi nói thì đơn giản quá nhỉ, ngươi mang đi một phần số người, khiến cho lực lượng mọi người không đủ, vạn nhất nhiệm vụ thất bại sẽ liên lụy tới tất cả chúng ta. Như vậy sẽ khiến tất cả nhánh Ẩn Ma chúng ta mất mặt!”

“Vậy ngươi còn muốn như thế nào?”

Sở Hưu lạnh nhạt cười.

“Ngươi có thể đi, người khác lưu lại!”

Bầu không khí hai bên lập tức trở nên giương cung bạt kiếm, hai thanh trường kiếm một đen một đỏ đã xuất hiện trong tay Hình Tư Đồ không biết từ lúc nào.

“Muốn giữ người lại? Bằng ngươi cũng xứng? Ngày trước bị tông môn Chính đạo truy sát không dám thò đầu ra, giờ trong hang ổ lại dám trả treo với ta?”

“Sở Hưu! Ngươi đáng chết!”

Hình Tư Đồ hừ lạnh một tiếng, hai thanh trường kiếm trong tay đồng thời chém ra, một mang theo khí huyết sát hung ác, kiếm khí rời vỏ lập tức tỏa ra ánh sáng đỏ máu, cực kỳ kinh khủng.

Một lại mang theo tử khí sâu thẳm, trường kiếm chém ra tạo thành tiếng quỷ khóc thần tru, vô cùng đáng sợ.

Để chế tạo hai thanh ma binh này, Hình Tư Đồ đã giết vô số người, thậm chí vì nó bị người ta đuổi giết ngàn dặm.

Nhưng giờ Cửu Âm Hồng Uyên vừa xuất hiện, quả thật xứng đáng với cái giá hắn đã trả.

Hai tay Sở Hưu kết ấn, quanh người lấp loáng phật quang vàng kim rực rỡ.

Khí huyết sôi trào, Hoán Nhật Đại Pháp được thi triển, pháp tướng Đại Nhật Như Lai hiện lên sau lưng Sở Hưu, Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn kết thành, chỉ trong chớp mắt giới tử tu di, càn khôn đảo ngược!

Phật quang vàng kim xoắn vặn hết thảy, lực lượng đó tiêu diệt khí huyết sát, phá tan ma khí vô biên. Lấy hai người Sở Hưu và Hình Tư Đồ làm trung tâm, cương khí ầm ầm bộc phát. Nếu không phải trong đại điện dưới lòng đất có trận pháp bảo hộ, đòn này của hai người đủ phá hủy nơi này.

Thân hình Sở Hưu bất động, thân hình Hình Tư Đồ cũng bất động, nhưng hai thanh kiếm trên tay hắn đã thu lại, hai tay cũng rút lại trong trường bào, sợ bị người ngoài nhìn thấy hai tay đang run rẩy.

Mọi người ở đây lặng ngắt như tờ.

Nghe danh không bằng gặp mặt, thanh danh Sở Hưu lan truyền khắp nơi, chiến tích giết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần ai ai cũng biết. Mặc dù y dùng một số quỷ kế nhưng chiến tích vẫn là chiến tích, chí ít người ta có thực lực đó.

Còn giờ thật sự chứng kiến Sở Hưu xuất thủ, uy thế này quả không hổ danh Sở Hưu.

Ai cũng biết Sở Hưu đồng tu cả Đạo Phật Ma, giờ Sở Hưu chỉ mới dùng công pháp Phật môn đã đánh ngang tài ngang sức với tông sư Ma đạo từng có tên trên Phong Vân Bảng như Hình Tư Đồ. Nếu y vận dụng công pháp Ma đạo nổi danh của mình, Hình Tư Đồ chưa chắc đã đỡ nổi.

Đương nhiên bọn họ không biết, cho dù hiện giờ Hình Tư Đồ muốn ngăn cản cũng cực kỳ miễn cưỡng.

Sở Hưu lạnh lùng nói: “Hình Tư Đồ, bớt mấy tính toán vô dụng kia đi. Đại chiến chính ma sắp bắt đầu, ngươi còn đứng đấy chơi mấy trò vặt, ta không có thời gian chơi với ngươi.

Chuyện tiêu diệt đám dư nghiệt Địa Ma Đường, mọi người đều dựa vào bản lĩnh của mình. Ta lười để ý tới ngươi, nhưng ngươi đừng có mà chọc vào ta.”

Nói xong, Sở Hưu trực tiếp vung tay, Mai Khinh Liên cùng Lục tiên sinh đều đi theo Sở Hưu rời khỏi.

Những võ giả vốn có quan hệ không tệ với chi của Ngụy Thư Nhai cũng đi theo Sở Hưu.

Còn một số võ giả thực lực tương đối yếu suy nghĩ một hồi rồi cũng có một số người lựa chọn theo y.

Lúc này một thanh niên gương mặt mới khoảng hơn ba mươi mặc trường bào đỏ chót bước ra, gương mặt hắn đột nhiên nở một nụ cười, cũng đi theo phía sau đám người Sở Hưu.

Ở đây có mười tông sư võ đạo, bên Sở Hưu có bốn, những võ giả còn lại có hơn ba mươi người lựa chọn đi theo Sở Hưu, đã chiếm gần nửa.

Hình Tư Đồ sắc mặt xanh xám, Sở Hưu này vừa gia nhập nhánh Ẩn Ma bao lâu, sao y lại tập trung được nhiều mối quan hệ như vậy?

Thật ra Hình Tư Đồ suy nghĩ quá nhiều, người khác lựa chọn đi theo Sở Hưu đơn giản là vì tiếng tăm của Hình Tư Đồ hắn trong nhánh Ẩn Ma cũng chẳng được tốt.

Về phần Sở Hưu ư, tiếng tăm của y chỉ không tốt ở bên tông môn Chính đạo, trong nhánh Ẩn Ma quả thật chưa từng nghe y hại ai.

Huống hồ với thực lực và Sở Hưu vừa thể hiện, mặc dù căn cơ và quan hệ của y trong nhánh Ẩn Ma không sâu nhưng cũng đủ khiến ít người lựa chọn đi theo y.

Sau khi rời khỏi đại điện, Lục tiên sinh hiếu kỳ nhìn thanh niên mặc trường bào đỏ chót kia, kinh ngạc nói: “Này, Thẩm Huyết Ngưng, sao ngươi cũng đi theo? Ta nhớ vị lão tổ Xích Luyện Ma Tông các ngươi có quan hệ không tệ với Viên Thiên Phong cơ mà?”
Chương 942 Tề Nguyên Lễ gặp xui 1

Thật ra Thẩm Huyết Ngưng dáng vẻ trẻ trung này còn có tuổi tác lớn hơn cả Lục tiên sinh.

Đối phương là tông sư võ đạo của Xích Luyện Ma Tông, thanh danh trong nhánh Ẩn Ma tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, chỉ có thể nói hắn làm việc rất kín tiếng.

Nhưng Xích Luyện Ma Tông lại là những kẻ hung ác ít nói trong nhánh Ẩn Ma.

Khi bình thường không lộ chút tiếng tăm nào, thậm chí có thể mười năm không xuất thủ một lần, nhưng một khi hành động chắc chắn là chuyện đại sự phá gia diệt môn.

Hơn nữa Xích Luyện Ma Tông đi theo con đường tinh anh, mặc dù không nhiều đệ tử nhưng ai ai cũng là tinh nhuệ.

Vị lão tổ của Xích Luyện Ma Tông có quan hệ không tệ với Viên Thiên Phóng, cho nên Lục tiên sinh còn tưởng Thẩm Huyết Ngưng sẽ đi theo Hình Tư Đồ mới đúng, sao lại đi cùng bọn họ?

Thẩm Huyết Ngưng cười cười nói: “Người có quan hệ không tệ với Viên Thiên Phóng là lão tổ nhà ta chứ không phải ta.

Hình Tư Đồ tính toán quá nhiều. Đi cùng hắn nếu ta không lên tiếng trong lòng sẽ rất bực bội, còn nếu ta lên tiếng chắc chắn sẽ sinh ra rạn nứt thậm chí là trở mặt với Hình Tư Đồ, chẳng bằng dứt khoát không đi cùng nhau.

Huống hồ ta tin tưởng Sở huynh ngươi, thậm chí lão tổ nhà ta cũng nói, trong thế hệ trẻ của nhánh Ẩn Ma, Sở huynh ngươi là một trong những người có tiềm lực nhất.

Người được Ngụy lão tiền bối coi trọng, không ai là hạng tầm thường.”

Thẩm Huyết Ngưng nói vậy không phải nịnh Sở Hưu mà là lão tổ Xích Luyện Ma Tông bọn họ thật sự nói vậy

Danh tiếng Ngụy Thư Nhai trong nhánh Ẩn Ma không chỉ vì thân phận và thâm niên kinh nghiệm của hắn mà còn vì ánh mắt nhìn người của hắn.

Trước đây Chử Vô Kỵ, Mai Khinh Liên đều do Ngụy Thư Nhai tìm ra, sau này khi hắn tới Vô Tướng Ma Tông làm khách lại gặp được Lục tiên sinh, cũng đã nói Lục tiên sinh sau này chắc chắn sẽ có thành tựu.

Hễ là người Ngụy Thư Nhai nhìn trúng không ai tầm thường, Sở Hưu cũng vậy.

Lúc này nghe Thẩm Huyết Ngưng nói vậy, Lục tiên sinh gật nhẹ đầu, không để ý tới nữa.

Xích Luyện Ma Tông trong nhánh Ẩn Ma luôn khiêm nhượng trung lập, không khiến người ta không ưa.

Sở Hưu gật đầu nói: “Nếu vậy hoan nghênh Thẩm huynh. Chút chuyện nhỏ như vậy thật ra không cần tính toán tới lui.”

Không nói chuyện khác, ít nhất Thẩm Huyết Ngưng này là người rất hiểu quy củ.

Tuổi thật của hắn còn lớn hơn Lục tiên sinh, bối phận cũng cao hơn Sở Hưu. Thế nhưng giờ hắn lại gọi Sở Hưu là Sở huynh, trực tiếp dùng thực lực luận bối phận, khiến người nghe cũng thấy thoải mái.

Thẩm Huyết Ngưng gật đầu nói: “Bên Hình Tư Đồ đã chuẩn bị đầy đủ, chắc hôm qua hắn đã mưu tính xong xuôi. Sở huynh, ngươi định làm thế nào?”

Những võ giả Ma đạo ở đây cũng nhìn sang phía Sở Hưu.

Bọn họ đã đi theo Sở Hưu, đương nhiên lợi ích cũng bị buộc vào người Sở Hưu.

Mặc dù bọn họ không hy vọng xa vời đạt được nhiều lợi ích, có điều cũng muốn uống chút canh.

Sở Hưu híp mắt nói: “Trước khi làm việc phải tính toán kỹ lưỡng, Hình Tư Đồ làm không tệ.

Hắn đã chuẩn bị tư liệu xong, chúng ta đương nhiên cũng cần tìm hiểu tin tức về đám Địa Ma Đường bỏ đi này mới được.”

Thẩm Huyết Ngưng vỗ đầu một cái nói: “Đúng rồi, suýt nữa ta quên mất. Sở huynh ngươi là hảo hữu cùng Tạ Tiểu Lâu đệ tử Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh. Thiên Hạ Minh ở Tây Sở, nhận được những tư liệu này cũng là chuyện đơn giản thôi.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Chuyện chuyên môn nên để người chuyên nghiệp làm. Cho dù Thiên Hạ Minh có lấy được một số tư liệu cũng chỉ là vài chuyện bên ngoài mà thôi.

Kể cả tin tức mà Hình Tư Đồ nhờ người tìm hiểu thật ra cũng chỉ mang tính đại khái. Tài liệu cặn kẽ không ở Tây Sở mà ở Đông Tề.”

“Ở đâu?”

“Phong Mãn Lâu!”

...

Lúc này trong Nam Lương Thành ở Đông Tề, tổng bộ Phong Mãn Lâu, phó lâu chủ Tam Mục Thần - Tề Nguyên Lễ đang nhàn nhã phơi nắng, bên cạnh là một bình trà nóng cùng một đĩa đậu hồi hương, thi thoảng lại nhặt một hạt ném vào trong miệng, nhấp một ngụm trà, vẻ mặt vui sướng.

Đối với Tề Nguyên Lễ mà nói, ngày ngày nhàn nhã như vậy cũng là một loại hưởng thụ. Mặc dù trong Phong Mãn Lâu không ít người lên án vị phó lâu chủ là hắn nhàn nhã quá mức, có điều chuyện cần xử lý Tề Nguyên Lễ vẫn xử lý ổn thỏa rõ ràng, năng lực thậm chí còn tốt hơn mấy vị phó lâu chủ còn lại.

Đúng lúc này, có người gõ cửa bước vào. Tề Nguyên Lễ cau mày nói: “Chẳng phải ta nói rồi à, đừng quấy rầy lúc ta đang phơi nắng, có phải Đại chiến chính ma bắt đầu rồi đâu, các ngươi vội cái gì?”

Lúc này Tề Nguyên Lễ bỗng cảm thấy không đúng, hắn vừa quay đầu lại đã thấy một đệ tử Phong Mãn Lâu đang cười khổ đứng đó, bốn vị tông sư võ đạo như Sở Hưu đang cùng đứng một chỗ nhìn hắn.

“Tề lâu chủ, lâu rồi không gặp.”

Sở Hưu cười tủm tỉm chào hỏi.

Tề Nguyên Lễ lau mồ hôi lạnh, miễn cưỡng cười nói: “Phó lâu chủ, phó lâu chủ mà thôi, Sở đại nhân tới Phong Mãn Lâu ta chẳng hay có chuyện gì?”

Nói thật, giờ Tề Nguyên Lễ không muốn gặp Sở Hưu, đặc biệt là trong thời điểm mẫn cảm như vậy.

Giờ trên giang hồ mưa gió sắp tới, Phong Mãn Lâu bọn họ chuyên buôn bán tình báo, sao lại không biết hai giới Chính Ma đang giao chiến ra sao? Quả thật như một thùng thuốc nổ, hêt sức căng thẳng.

Nhưng Phong Mãn Lâu là thế lực trung lập, bọn họ không muốn giúp Ma đạo, nhưng cũng không muốn đắc tội với Chính đạo, cho nên chỉ có thể làm việc thật khiêm nhượng, chỉ sợ hai giới này tìm tới cửa.

Thế nhưng giờ thì hay rồi, không chỉ Sở Hưu tìm tới cửa, y còn mang theo ba tông sư võ đạo tới.

Thánh nữ Mai Khinh Liên của Âm Ma Tông tạm không bàn, vị này có danh tiếng không nhỏ trên giang hồ, đương nhiên đại đa số chỉ biết nàng là Mai phu nhân chứ không biết nàng là Mai thánh nữ.

Còn Lục Tấn, tông sư võ đạo mới thăng cấp của Vô Tướng Ma Tông, xưng hô với người ngoài là Lục tiên sinh, nhiều lần dẫn dắt Vô Tướng Ma Tông hành động, khi chưa trở thành tông sư võ đạo đã có danh tiếng không nhỏ.

Người cuối cùng Tề Nguyên Lễ phải nghĩ một hồi mới nhớ ra.

Âm Sát Ma Kiếm - Thẩm Huyết Ngưng của Xích Luyện Ma Tông, mặc dù không mấy danh tiếng trên giang hồ, nhưng mỗi lần hắn xuất thủ, kiếm ắt dính máu, mạng ắt phải vong.

Số người chết trong tay tông sư võ đạo này e rằng phải tới ba bốn người, xuất thủ tàn nhẫn quả quyết, chưa từng thua trận.

Bốn tông sư võ đạo của nhánh Ẩn Ma cùng tới tìm hắn, chuyện này khiến Tề Nguyên Lễ cảm thấy kẻ tới không có ý tốt, nào còn tâm trạng phơi nắng.

Sở Hưu ngồi xuống bàn bên cạnh Tề Nguyên Lễ, tự rót cho mình một chén trà nói: “Tề lâu chủ đừng lo. Chúng ta tới không phải để gây sự. Đã đến Phong Mãn Lâu đương nhiên là muốn mua tình báo rồi.”

Tề Nguyên Lễ lộ vẻ khó xử, đương nhiên ta biết các ngươi tới mua tình báo rồi. Nhưng vấn đề là giờ Đại chiến chính ma đang trong thời khắc mấu chốt, Phong Mãn Lâu nào dám đem tình báo của tông môn Chính đạo bán cho Sở Hưu?

Sở Hưu thấy Tề Nguyên Lễ cau có như vậy bèn trực tiếp vung tay nói: “Tề lâu chủ hiểu lầm rồi, ta biết quy củ, sẽ không khiến ngươi khó xử. Ta không mua tình báo liên quan tới tông môn Chính đạo mà là tình báo về phản đồ của liên minh năm xưa, Địa Ma Đường.”
Chương 943 Tề Nguyên Lễ gặp xui 2

Nghe xong lời này, Tề Nguyên Lễ lập tức thở phào một tiếng.

Người trong Ma đạo mua tình báo của người trong Ma đạo, vậy thì không vấn đề gì.

Nói xong, Tề Nguyên Lễ trực tiếp lấy một cuốn sách ngọc ra, lục lọi một hồi, cuối cùng mới thác ấn vào một khối ngọc phù đưa cho Sở Hưu.

“Đa tạ Tề lâu chủ, giá cả thế nào?”

Tề Nguyên Lễ lập tức ra dấu không cần: “Dư nghiệt Địa Ma Đường không có thành tựu trên giang hồ, không phải tin tức gì lớn. Sở đại nhân cứ lấy đi.”

Lúc này Tề Nguyên Lễ làm gì có gan đòi tiền Sở Hưu, hắn chỉ hận không thể đưa tiền để tên ôn thần này đi cho mau.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Vậy không được, Sở Hưu ta không có thói quen lấy không đồ của người khác. Quy củ là quy củ. Chỗ này là đan dược do Trấn Võ Đường chúng ta chế tạo, cả giang hồ chỉ có duy nhất một phần này. Tề lâu chủ nhận lấy, cũng tiện tuyên truyền cho Trấn Võ Đường chúng ta.”

Nói xong Sở Hưu trực tiếp ném cho Tề Nguyên Lễ một bình đan dược rồi mới quay người đi khỏi.

Trấn Võ Đường đặt chân tại Bắc Yên, nhận được không ít tiền đút lót của các thế gia, Sở Hưu bèn cho người thành lập một đan phường, chuyên chế tạo đan dược, nước phù sa không chảy vô ruộng người ngoài.

Sau khi đám người kia đi khỏi, Tề Nguyên Lễ mới nhìn thoáng qua tên trên bình đan dược lại thiếu chút nữa hộc máu. Đây là Hồi Huyết Đan, làm thế có khác gì lấy không?

Nhìn thoáng qua đệ tử Phong Mãn Lâu còn đang ngây ra ở đó, Tề Nguyên Lễ vứt bình đan dược cho hắn, hừ lạnh một cái: “Thưởng cho ngươi, còn không mau đi ra!”

Tề Nguyên Lễ khó chịu lắc đầu, Sở Hưu tới như vậy, làm mất hết tâm trạng phơi nắng của hắn, đúng là bực mình.

Sau khi ra khỏi Phong Mãn Lâu, Thẩm Huyết Ngưng đi sau lưng Sở Hưu lộ vẻ hứng thú. Hắn xem như đã hiểu chênh lệch của Sở Hưu với Hình Tư Đồ, thậm chí là những võ giả nhánh Ẩn Ma như hắn.

Đây không phải chênh lệch về mặt thực lực, mà là chênh lệch về phong cách hành xử cùng cái nhìn đại cục.

Những võ giả xuất thân nhánh Ẩn Ma như bọn họ, bất luận làm chuyện gì thật ra cũng đặt mình trong thân phận nhánh Ẩn Ma.

Đặc biệt là những người như Hình Tư Đồ, chỉ là một lũ ô hợp, mặc dù có thực lực nhưng giết người xong lại chạy, trốn đủ rồi lại quay lại giết. Có thể nói là không biết nhìn nhận đại cục.

Còn Sở Hưu lại khác, quan hệ của y trải rộng khắp giang hồ, đương nhien thù hận còn bao phủ rộng hơn.

Cũng như chuyện lần này, Hình Tư Đồ chỉ có thể tới nhờ tán tu Ma đạo khác tìm hiểu tin tức, còn Sở Hưu lại dùng mối quan hệ của mình với Phong Mãn Lâu thu được tình báo chi tiết.

Thẩm Huyết Ngưng có thể nhìn ra, Tề Nguyên Lễ và Sở Hưu không phải lần đầu tiên gặp mặt. Đây là Sở Hưu, nếu đổi lại Hình Tư Đồ có lẽ hắn vừa ra mặt Phong Mãn Lâu đã lập tức liều mạng.

Cho nên bao năm như vậy rồi, số người của nhánh Ẩn Ma có thể đường đường chính chính đặt chân trên giang hồ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Sở Hưu chính là một trong số đó.

Sở Hưu đọc lướt qua tình báo, ánh mắt lóe lên sắc thái lạ: “Đám dư nghiệt Địa Ma Đường này thật thú vị, Bọn chúng đã thay đổi thân phận, liên thủ với triều đình Tây Sở, trở thành người của tổ chức bí mật Âm Diệp Ti dưới trướng triều đình Tây Sở.”

Con đường của Địa Ma Đường rất gống với Sở Hưu, cũng không được Chính đạo dung tha, cho nên lựa chọn hợp tác với triều đình không liên quan tới Chính Ma.

Chỉ có điều, điểm khác biệt là lúc đó Sở Hưu có rất nhiều lựa chọn, còn Địa Ma Đường không có lựa chọn, chỉ cách này bọn chúng mới đổi được một chút sinh cơ.

Trong Giang Đô Thành kinh thành của Tây Sở, Tiêu Kỳ thủ lĩnh thứ ba của Ám Diệp Ti mang theo thân thể mỏi mệt trở lại trong đường khẩu.

Thân phận mặt ngoài của hắn là thủ lĩnh Ám Diệp Ti, nhưng thực tế lại là truyền nhân Địa Ma Đường.

Đương nhiên thân thân phận ngầm này không thể lộ ra ngoài sáng, nếu không sẽ khiến một đám ‘chó dại’ tới.

Trong mắt người của Địa Ma Đường như Tiêu Kỳ, đám người nhánh Ẩn Ma kia rõ ràng là một bầy chó dại.

Côn Luân Ma Giáo đã bị hủy diệt mấy trăm năm rồi, tội gì phải cắn chặt lấy những ân oán lúc trước không chịu buông tha?

Nếu không có đám chó dại này nhòm ngó bên ngoài, Địa Ma Đường bọn họ tội gì phải khổ sở nịnh bợ Bái Nguyệt Giáo, giờ lại còn phải nghiêng sang phía hoàng tộc Tây Sở?

Bái Nguyệt Giáo thì không cần phải nói, nhà cao càng dễ sập, may là bọn họ đã chuẩn bị từ sớm, lập tức nghiêng sang phía hoàng tộc Tây Sở, nếu không giờ cũng tới lượt bọn họ gặp tai ương.

Chỉ có điều triều đình Tây Sở không dễ sống, mấy năm gần đây người của Địa Ma Đường khổ sở không chịu nổi.

Thật ra cả ba nước đều có tổ chức như Ám Diệp Ti.

Đông Tề là Bạch Hổ Đường, Đông Tề tiền của nhiều, thực lực cường đại, trực

tiếp hợp tác với Bạch Hổ Đường với một trong Tứ Linh, thậm chí không buồn đổi tên.

Còn bên Bắc Yên gần nhất liên thủ với Sở Hưu thành lập Trấn Võ Đường, nghe nói phát triển cũng không tệ.

Chỉ có Ám Diệp Ti bên Tây Sở bọn họ thành lập sớm nhất, Địa Ma Đường ngày trước dẫu sao cũng là một đường khẩu của Côn Luân Ma Giáo, thực lực không yếu, thế nhưng phát triển lại tệ nhất. Nguyên nhân là do thực lực hoàng tộc Tây Sở quá yếu.

Triều đình hợp tác với giang hồ đương nhiên phải lấy triều đình làm chủ, tối thiểu triều đình cũng phải cung cấp chỗ dựa đủ sức mạnh mới được.

Thế nhưng triều đình Tây Sở thậm chí kém cỏi tới mức không dám cứng rắn ra mặt nói chuyện với đám đại phái Tây Sở. Có thể nói Đường Gia Bảo bên Thục Xuyên còn có tiếng nói hơn triều đình, vậy Ám Diệp Ti bọn họ phải làm sao? Chẳng có cách nào xử lý.

Tiêu Kỳ đi vào trong đường khẩu, bên trong còn vài thủ lĩnh còn nữa, bọn họ đều có thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất, phụ trách thủ vệ tuần tra xung quanh Giang Đô Thành.

Thấy Tiêu Kỳ đến, có người hỏi: “Hôm nay có động tĩnh gì không?”

Tiêu Kỳ lắc đầu nói: “Tạm thời không có, chẳng qua mưa núi sắp qua gió khắp lầu. Đại chiến chính ma đang diễn ra, tình hình hết sức căng thẳng, nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Có người cười hắc hắc nói: “Đánh đi, tốt nhất là khiến đám chó dại nhánh Ẩn Ma cũng bị liên lụy, cuối cùng đánh tới mức lưỡng bại câu thương.”

Đám người ở đây lao nhao cười lạnh, có điều bọn họ cũng biết đây là chuyện không thể nào.

Người của nhánh Ẩn Ma không phải kẻ ngu, chuyện hiện giờ tốt nhất nên ít tham gia vào thì hơn.

Lúc này Tiêu Kỳ lại đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, có phải tên Sở Hưu kia cũng là người của nhánh Ẩn Ma không?”

Có người nói: “Hình như đúng, nhánh Ẩn Ma kín tiếng trong thời gian dài như vậy rồi, chỉ có tên tiểu tử này ngông nghênh nhất. Hắn tổ chức Trấn Võ Đường ở Bắc Yên, nghe nói chèn ép võ lâm Bắc Yên không ai dám lớn tiếng, rất uy phong.”

Nói tới đây mọi người đều lộ vẻ ước ao ghen tị.

Sở Hưu sống bên Bắc Yên cực kỳ thoải mái. Ai như bọn họ, rõ ràng là liên thủ với hoàng tộc Tây Sở, kết cục lại như thu dọn cục diện rối rắm giúp hoàng tộc Tây Sở.

Tiêu Kỳ cười lạnh nói: “Tốt nhất là kéo cả tên Sở Hưu vào chuyện này. Nếu hắn xảy ra chuyện. Nếu thế ta sẽ đề nghị cùng đường chủ, chúng ta sang bên Bắc Yên sống, hợp tác với hoàng đế Bắc Yên, gia nhập Trấn Võ Đường. Đến lúc đó cần gì phải sống uất ức như giờ nữa?”
Chương 944 Không theo lẽ thường

“Cho dù ta giao Trấn Võ Đường cho các ngươi, các ngươi chơi nổi sao?”

Nghe giọng nói này, đám người của Địa Ma Đường lông tơ dựng đứng, âm thầm giật mình.

Nơi này là đường khẩu bí mật của Ám Diệp Ti bọn họ, nhìn bên ngoài chỉ là một tiệm thuốc bình thường, trong nội đường có bố trí trận pháp.

Thế nhưng giờ có người lặng lẽ xuất hiện ở đây, trận pháp thậm chí không chút phản ứng, người này mạnh tới mức nào?

Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy thanh niên tuấn tú người mặc áo đen, trên người ma khí lượn lờ, mang một nụ cười kỳ quái.

Điểm khiến bọn họ thật sự kinh hãi là ánh mắt thanh niên kia đang nhìn bọn họ, như nhìn một đám lợn chỉ tiện tay là làm thịt được.

“Ngươi là người phương nào? Có biết đây là đâu không?” Tiêu Kỳ không nhịn được run giọng nói.

Chẳng thể trách bọn họ không biết đại danh Sở Hưu, là do bọn họ không dính líu gì tới y.

Mặc dù vừa rồi bọn họ còn thảo luận về Sở Hưu, có điều đây chẳng qua chỉ là trò chuyện linh tinh mà thôi.

Thực tế một người ở Bắc Yên, một bên Tây Sở, bọn họ vốn không ngờ Sở Hưu lại xuất hiện trước mặt bọn họ, cũng không rảnh rỗi tới mức không việc gì lại tới Phong Mãn Lâu mua hình của Sở Hưu. Bọn họ không phải người hâm mộ của y.

“Vừa rồi chẳng phải các ngươi còn định đoạt lấy Trấn Võ Đường của ta ư? Sao giờ lại không biết ta?”

Tiêu Kỳ run rẩy, quát lên một tiếng: “Trốn!”

Thân phận Trấn Võ Đường của Sở Hưu không khiến bọn họ sợ hãi, thứ thật sự khiến họ sợ hãi là thân phận nhánh Ẩn Ma của Sở Hưu, hai bên có tư thù!

Ở đây tổng cộng có năm người, tách ra năm hướng khác nhau bỏ chạy, vô cùng ăn ý.

Lúc này một thanh trường kiếm đỏ sẫm mang theo sát khí không biết nhô ra từ đâu nhẹ nhàng xuyên thủng một võ giả.

Đây là Thẩm Huyết Ngưng.

Một bàn tay ngọc điểm nhẹ, từng luồng ma khí xao động, một võ giả thân thể co co quắp quắp, máu tươi chảy dọc theo thất khiếu, gương mặt còn mang nụ cười quỷ dị.

Đây là Mai Khinh Liên.

Một hướng khác, bàn tay ma khí lớn trưc tiếp giáng từ trên không trung xuống, chớp mắt đã xiết một võ giả thành thịt nát, đơn giản nhưng lại vô cùng thô bạo.

Người ra tay không chút kỹ thuật này là Lục tiên sinh.

Thấy ba vị này xuất thủ, sắc mặt Sở Hưu lập tức cau có.

Sau khi nhận được tình báo của Phong Mãn Lâu, Sở Hưu định tìm một cứ điểm của Ám Diệp Ti sau đó ra tay thẩm vấn tình hình hiện tại của Địa Ma Đường.

Thế nhưng giờ các vị này thì hay rồi, vừa gặp đã hạ thủ giết người. Người chết rồi chẳng lẽ đi thẩm vấn quỷ?

“Đừng giết, để lại người sống!”

Sở Hưu vung tay, hai luồng tinh thần lực đơn giản thô bạo đập hai người cuối cùng xuống đất, tránh cho bị đám người này giết chết.

Thẩm Huyết Ngưng thu hồi thanh kiếm, ngương ngùng nói: “Xin lỗi, tại quen tay.”

Mai Khinh Liên cùng Lục tiên sinh lại cùng nhún vai.

Đám phản đồ này thật quá đáng ghét, chẳng có cách nào.

Xách Tiêu Kỳ cùng một tên khác của Đạo môn sang một bên, Sở Hưu nheo mắt hỏi: “Nói đi, phân bộ Địa Ma Đường các ngươi giờ đặt ở đây, thực lực ra sao. Những bảo vật các ngươi lấy được từ Côn Luân Ma Giáo ngày trước giờ đang để đâu?”

Võ giả Địa Ma Đường kia giãy dụa hl1 tiếng, không nói gì.

Ân oán giữa Địa Ma Đường và nhánh Ẩn Ma đã kéo dài mấy trăm năm. Thời gian qua bọn họ trốn ở Tây Sở thật ra không phải không ra ngoài, thậm chí trong khu vực Tây Sở chỉ cần bọn họ bị người của nhánh Ẩn Ma phát hiện, hai bên sẽ không chết không thôi.

Cho nên những võ giả Địa Ma Đường được sư trưởng dạy dỗ, nếu gặp người của môn phái Minh Ma như Bái Nguyệt Giáo thì phải tôn kính, ra vẻ đáng thương vào.

Gặp phải võ giả tông môn Chính đạo cũng có thể hèn nhát bỏ chạy, duy chỉ có gặp phải võ giả nhánh Ẩn Ma hoặc phải kiên cường tới cùng, hoặc không chết không thôi.

Còn thấy cảnh này, Sở Hưu gật nhẹ đầu, ‘ừm’ một tiếng.

Một khắc sau, y trực tiếp bẻ gãy cổ võ giả này!

Võ giả Địa Ma Đường kia trước lúc chết vẫn không thể tin nổi nhìn Sở Hưu, hắn thật sự không ngờ Sở Hưu lại thẳng tay giết hắn như vậy.

Kẻ này làm việc không theo lẽ thường!

Chẳng phải đã bảo ép hỏi à? Hỏi một câu không được trực tiếp giết người, uy hiếp đâu, dụ dỗ đâu? Tra tấn đâu? Sao lại bỏ qua nhiều trình tự như vậy?

Thật ra trước lúc chết võ giả Địa Ma Đường chỉ nghĩ một chuyện.

Thật ra hắn sợ chết, không cứng cỏi như vậy. Không chừng Sở Hưu hỏi thêm một câu hắn sẽ nói, đáng tiếc Sở Hưu lười hỏi tới câu thứ hai.

Thấy ánh mắt Sở Hưu nhìn sang, Tiêu Kỳ lập tức hét lớn: “Ta nói, ta nói hết!”

Giờ trong kinh thành người của Địa Ma Đường ta chỉ có một vị phó đường chủ trấn thủ cũng là tổng thủ lĩnh Ám Diệp Ti. Sáu người còn lại ở các phân bộ tại Tây Sở, tất cả đều có thực lực tông sư võ đạo.

Còn những thứ nhận được từ Côn Luân Ma Giáo, đều được đặt ở chỗ đường chủ cùng phó đường chủ, chúng ta không có tư cách động vào.”

Nói thẳng một lèo tất cả mọi thứ xong, Tiêu Kỳ dùng ánh mắt mong chờ nhìn Sở Hưu: “Sở đại nhân, ta nói hết rồi, ngài có thể tha cho ta một mạng được không?

Sau này ta không còn là người Địa Ma Đường nữa, tuyệt đối không xuất hiện ở Tây Sở nữa!”

Sở Hưu vỗ vỗ đầu hắn, cười nói: “Yên tâm đi, thứ ta muốn hỏi đều hỏi được rồi, đương nhiên sẽ không giết ngươi.”

Nói xong Sở Hưu đứng đậy trực tiếp quay người bỏ đi.

Có điều không đợi Tiêu Kỳ thở phào một hơi, Sở Hưu đã lạnh nhạt nói: “Giao cho các ngươi.”

Lời vừa dứt, Sở Hưu lập tức nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên, trong tiếng kêu thảm đó thậm chí còn mang theo hận ý cùng oán độc sâu đậm.

Sở Hưu thần sắc chẳng hề để tâm, y không nói đối, không giết tên kia thật. Còn người khác có giết hay không lại không nằm trong phạm vi quản lý của y.

Thật ra Sở Hưu không có thù hận với với đám người Địa Ma Đường này.

Đúng là trước đó bọn chúng từng phản bội Côn Luân Ma Giáo, có điều Sở Hưu lại không phải người của Côn Luân Ma Giáo, không hận thù nhiều đến vậy. Chuyện sống chết bọn chúng liên quan gì tới mình, nhưng Sở Hưu lại rất muốn có thứ trên người Địa Ma Đường.

Bảo vật của Côn Luân Ma Giáo, chắc chắn là tinh phẩm, chuyện này được cả võ lâm công nhận.

Hình Tư Đồ nhận được phương thức luyện chế của hai món ma binh đã thành cao thủ một phương, truyền thừa Ma Tâm Đường mà Sở Hưu nhận được cũng không kém.

Giờ trong tay Địa Ma Đường không chỉ có những thứ mà tổ tiên bọn họ lưu lại, còn có các thứ của đường khẩu Côn Luân Ma Giáo khác, mức độ quý giá của nó có thể tưởng tượng được.

Chỉ có điều thực lực của Địa Ma Đường này còn yếu hơn tưởng tượng của Sở Hưu.

Phải biết ngày trước đường khẩu dưới tướng Côn Luân Ma Giáo luôn có cường giả tầng tầng lớp lớp, đường chủ của Côn Luân Ma Giáo thậm chí sánh ngang với chưởng môn lão tổ của một số đại phái bên ngoài.

Tỷ như đường chủ Nam Cung Vô Minh mà Sở Hưu nhận được truyền thừa, thực lực của hắn theo Sở Hưu thấy ít nhất cũng là Chân Hỏa Luyện Thần.

Địa Ma Đường đánh lén phản bội, ôm nhiều lợi lộc như vậy thế nhưng càng ngày càng kém, thế này là sao?
Chương 945 Khủng hoảng 1

Khi đám người Lục tiên sinh làm cỏ hết cứ điểm bí mật này bước ra ngoài đã thấy Sở Hưu đứng chắp tay.

Lúc này Sở Hưu thật sự có chút phong phạm người lãnh đạo, chỉ phụ trách ra lệnh, cấp dưới sẽ giết người.

Đương nhiên những người ở đây không ai nói nhiều, dù sao thực lực Sở Hưu ngay đó, y cũng đủ tư cách chỉ huy.

Lục tiên sinh cau mày nói: “Phân bộ Địa Ma Đường chia ra khắp nơi ở Tây Sở, chuyện này quả thật phiền toái, quá tốn thời gian.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Nếu tách ra thì tốn thời gian, không bằng để bọn chúng tụ tập lại là được.”

“Làm sao tụ tập?”

Sở Hưu chỉ phía sau nói: “Để lại hai chữ bằng máu, cứ viết ‘đòi nợ’ là được.”

Lục tiên sinh cau mày nghi hoặc: “Vậy là được? Ngươi có chắc đám Địa Ma Đường hiểu không?”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Đây là cố ý khiến bọn chúng nửa hiểu nửa không. Ngươi tưởng tượng xem, nếu một phân đà của Vô Tướng Ma Tông ngươi bị tiêu diệt còn để lại mấy chữ khó hiểu, phản ứng đầu tiên của ngươi là sao?”

Lục tiên sinh lập tức hiểu ra, đương nhiên phải triệu tập các đệ tử còn lại tới bàn bạc, thương thảo cách đối phó với chuyện này.

Mặc dù người chết là trong đường khẩu Ám Diệp Ti, nhưng rõ ràng là đang nhắm vào Địa Ma Đường. Cho nên dù chức trách của Ám Diệp Ti là giám sát toàn bộ võ lâm Tây Sở nhưng đến lúc đó giới cao tầng của Địa Ma Đường cũng sẽ tụ tập lại, bàn bạc kế sách ứng phó.

Thẩm Huyết Ngưng đột nhiên nói: “Vạn nhất nơi tập trung của đối phương không phải ở Giang Đô Thành, vậy chẳng phải chúng ta uổng công chờ đợi à?”

Sở Hưu chỉ chỉ lên trên nói: “Giang Đô Thành còn một vị phó đường chủ là tông sư võ đạo, đối phương là người trong giới cao tầng của Địa Ma Đường, ngày maI chắc chắn hắn sẽ phát hiện. Vạn nhất nơi tập hợp của Địa Ma Đường không phải ở Giang Đô Thành, vậy chắc chắn hắn cũng phải có hành động khác. Cho nên chúng ta chỉ cần để ý tới mình hắn thôi là được.”

Nghe Sở Hưu an bài thỏa đáng như vậy, mọi người ở đây cũng thở dài một hơi.

Thật ra người trong nhánh Ẩn Ma không đến mức đầu óc ngu si. Có điều đại đa số đều chỉ được truyền thừa tán tu, không môn không phái, mỗi chi chỉ có vài người, ngoại trừ sư phụ thì là sư huynh đệ, không có nhiều kinh nghiệm làm việc.

Bảo bọn họ ra tay giết người thì được, nhưng xử lý một số sự vụ cụ thể, bọn họ thật sự không bằng những đệ tử đại phái.

Sáng sớm hôm sau, trong đường khẩu Ám Diệp Ti, một người trung niên thân mặc áo đen tướng mạo uy nghiêm nhìn thi thể dưới đất, đang cố nén cơn giận dâng lên tới cực hạn.

Hắn là phó đường chủ Địa Ma Đường, cũng là tổng thủ lĩnh Ám Diệp Ti, Lâm Bảo Hoàng.

Một đường khẩu trong Giang Đô Thành không tới báo cáo, Lâm Bảo Hoàng bèn cho người tới xem không ngờ lại thấy tất cả đều đã chết.

Mấy năm gần đây Địa Ma Đường sống cũng không được tốt.

Một phần là vì bọn họ vốn là dư nghiệt của Côn Luân Ma Giáo, một phần là vì bọn họ là phản đồ của Côn Luân Ma Giáo. Nói đơn giản hơn bọn họ vốn là Trư Bát Giới soi gương, hai mặt đều không phải người.

Mặc dù trên đất Tây Sở này được Bái Nguyệt Giáo che chở, nhưng Bái Nguyệt Giáo chỉ hứa hẹn sẽ không có người tới gây sự với bọn họ chứ không giúp đỡ bọn họ.

Cho nên mấy năm gần đây Địa Ma Đường chỉ thu nhận được rất ít đệ tử. Cho dù nhận được đệ tử, thiên phú cũng không được tốt.

Tông sư võ đạo đã có tư cách khai tông lập phái bên ngoài, nhưng trên đất Tây Sở này hắn vẫn phải kín tiếng giấu tài, ngoại trừ chuyện của Ám Diệp Ti, mọi thứ khác đều bỏ mặc.

Không ngờ đã như vậy rồi vẫn xảy ra chuyện.

Lúc này trong đường khẩu không chỉ có người của Địa Ma Đường, còn có một nam tử mặc dù tuổi đã trung niên nhưng tướng mạo vãn vô cùng anh tuấn, mặc y phục võ sĩ màu xám bó sát người, sau lưng vác một cây quạt xếp.

Địa Ma Đường cũng là Ám Diệp Ti của Tây Sở, giờ bên phái Địa Ma Đường xảy ra chuyện, bên Tây Sở đương nhiên cũng phái người tới. Nam tử trung niên này là một vị trưởng lão được cung phụng trong Cung Phụng Đường của Tây Sở, tên là Mạnh Kính. Nghe nói hắn còn có một phần huyết mạch hoàng tộc Tây Sở, khi trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã được thăng lên làm trưởng lão Cung Phụng Đường của Tây Sở.

Bằng không dựa theo quy củ của triều đình Tây Sở, muốn làm trưởng lão Cung Phụng Đường nhất định phải có cảnh giới tông sư võ đạo.

Lâm Bảo Hoàng cố nén cơn giận nói: “Mạnh đại nhân, lúc trẻ ngài từng phiêu bạt giang hồ, thậm chí còn nhậm chức tại Quan Trung Hình Đường. Chẳng hay ngài có thể nhận ra dấu vết trên thi thể này, biết được ai hạ thủ không?”

Mạnh Kính đi theo con đường dân dã, không nghe nói hắn có sư thừa gì nhưng khi còn nhỏ tuổi đã xông xáo trên giang hồ, từng gia nhập rất nhiều môn phái dân dã trên giang hồ không yêu cầu xuất thân. Nhưng hắn thường chỉ nán lại một thời gian, đến lúc bên trên định ủy trách trách nhiệm cho hắn, hắn lại rũ áo ra đi.

Khi Sở Cuồng Ca còn là đường chủ Quan Trung Hình Đường, Mạnh Kính đã

từng gia nhập Quan Trung Hình Đường một thời gian, thậm chí đã từng làm tuần sát sứ. Thậm chí mãi tới khi Sở Cuồng Ca chết hắn mới thoát ly Quan Trung Hình Đường.

Mạnh Kính kiểm tra những thi thể kia một hồi, cuối cùng lắc đầu nói: “Người ra tay thực lực quá mạnh, hầu như không để lại dấu vết gì.

Một người trong đó bị bóp chết, hai người lại bị ma khí truyền vào cơ thể giết chết.

Một người còn lại có lẽ trúng ảo thuật hay tinh thần bí pháp, bị giết chết trong ảo cảnh.

Chỉ có người cuối cùng bị người ta dùng kiếm giết chết. Khí tức trên vết thương rất giống một người, tông sư võ đạo của Xích Luyện Ma Tông, Âm Sát Ma Kiếm - Thẩm Huyết Ngưng.

Người này rất ít khi xuất thủ nhưng dưới tay không có người sống, mặc dù hành xử kín tiếng nhưng thực lực không thể coi thường.”

Gương mặt Mạnh Kính mang nụ cười như có như không, chỉ vết máu viết hai chữ ‘đòi nợ’ trên vách tường nói: “Lâm đại nhân, nếu chuyện này là nhằm vào Tây Sở ta chắc chắn triều đình sẽ có hành động. Nhưng giờ xem ra đám người này đang nhắm và Địa Ma Đường các ngươi.”

Lâm Bảo Hoàng sắc mặt xanh xao, thật ra không cần Mạnh Kính nói hắn cũng biết, chuyện này có Xích Luyện Ma Tông tham dự, chắc chắn là nhánh Ẩn Ma rồi.

Đòi nợ, nợ gì? Đương nhiên là khoản nợ phản bội Côn Luân Ma Giáo của bọn họ.

Lâm Bảo Hoàng nhìn Mạnh Kính hừ lạnh nói: “Mạnh đại nhân, ngài nói vậy là sao? Chẳng lẽ triều đình định qua cầu rút ván hay sao? Mấy năm nay Địa Ma Đường chúng ta làm bao nhiêu việc cho triều đình rồi, giờ người của nhánh Ẩn Ma đánh tới cửa các ngươi lại bỏ mặc như vậy, thật khiến lòng người nguội lạnh!”

Mạnh Kính cười khổ nói: “Lâm đại nhân xin chớ kích động, ta đâu có nói triều đình bỏ mặc ngươi?

Có điều chúng ta cũng phải nói thẳng, bên phía triều đình cho dù có giúp ngươi cũng không thể dốc toàn lực vì Địa Ma Đường các ngươi được.

Ngươi cũng biết lực lượng triều đình ra sao rồi đấy, vạn nhất trong nhánh Ẩn Ma kia cả Vô Tướng Ma Tông, Xích Luyện Ma Tông hay Ngọc Diện Thiên Ma - Ngụy Thư Nhai ra tay, lực lượng cấp bậc đó triều đình cũng chẳng cản nổi.

Giờ ta chỉ có thể cam đoan, trong tình huống có khả năng, triều đình sẽ giúp ngươi ngăn đòn trả thù của nhánh Ẩn Ma.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom