• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (2 Viewers)

  • Chương 946-950

Chương 946 Khủng hoảng 2

Nghe Mạnh Kính nói vậy, sắc mặt Lâm Bảo Hoàng mới dễ nhìn hơn một chút.

Hắn cũng biết triều đình Tây Sở chắc chắn không thể dốc toàn lực che chở cho bọn họ được, chỉ có thể là đôi bên cùng có lợi mà thôi.

Nếu Tây Sở sẵn sàng đối chọi với nhánh Ẩn Ma cũng muốn che chở cho bọn họ, vậy mới là lỗ to.

Cho nên Lâm Bảo Hoàng lập tức ra quyết định phái người tới Bái Nguyệt Giáo trước, sau đó lại phái người tới các nơi trên Tây Sở, triệu tập tất cả tinh nhuệ cùng giới cao tầng của Địa Ma Đường tới Giang Đô Thành bàn bạc.

Triều đình Tây Sở không có thù hận gì với nhánh Ẩn Ma, cho nên đối phương không thể vì Địa Ma Đường mà đối kháng với nhánh Ẩn Ma.

Nhưng Bái Nguyệt Giáo và nhánh Ẩn Ma có không ít thù hận, đối phương tuyệt đối không thể ngồi nhìn nhánh Ẩn Ma làm càn trên đất Tây Sở.

Tận mấy ngày sau, Hình Tư Đồ mới dẫn người tới đạo kiếm Ám Diệp Ti ngụy trang thành tiệm thuốc.

Có điều đến nơi lại thấy đường khẩu này không một bóng người, thậm chí ngay vết máu tươi cũng bị dọn dẹp sạch sẽ. Hình Tư Đồ quay đầu lại, hừ lạnh với một võ giả trung niên lưng đeo trường đao: “Tư Cuồng, ngươi làm cái quỷ gì vậy? Chẳng phải ngươi bảo nơi này là đường khẩu Ám Diệp Ti à?”

Người này chính là hảo hữu của Hình Tư Đồ, Ảnh Đao Thượng Nhân - Tư Cuồng, có điều hắn không phải người của nhánh Ẩn Ma mà là tán tu Ma đạo tiêu chuẩn.

Thật ra người này thật ra còn có chút liên quan tới Sở Hưu. Lúc trước tông sư võ đạo đầu tiên chết trong tay Sở Hưu, Kiều Liên Đông là huynh đệ kết bái với hắn, khi còn trẻ hai người đã từng cùng nhau xông xáo trên giang hồ.

Sau này Tư Cuồng còn định tới tìm Sở Hưu báo thù, có điều lúc đó Sở Hưu đã rời Tây Sở, Tư Cuồng lại không dám tới Quan Trung Hình Đường gây sự, chuyện này đành bỏ qua.

Lúc này nghe Hình Tư Đồ chất vấn như vậy, Tư Cuồng cũng lộ vẻ ủy khuất: “Ta cũng phải móc nối với nhiều chỗ mới thăm dò được nơi này đấy.

Ám Diệp Ti là tổ chức bí mật của triều đình Bắc Yên, nếu quang minh chính đại bày ở ngoài sáng sao còn gọi là Ám Diệp Ti, gọi là Minh Điệp Ti còn được.

Có lẽ Ám Diệp Ti gần đây xảy ra chút chuyện, tạm thời sửa sang đường khẩu. Chuyện này với Ám Diệp Ti của bình thường thôi, ta lại đi nghe ngóng là được.”

Hình Tư Đồ vẻ mặt xúi quẩy, đành gật đầu đáp ứng.

Có điều ánh mắt những người khác nhìn Hình Tư Đồ lại lộ ra sắc thái lạ.

Vị này có vẻ không đáng tin cậy.

Không biết đám người Sở Hưu ra sao, nếu bọn họ chiếm được tiên cơ, e rằng

bọn mình còn chẳng có canh mà uống.

Bọn họ lại không biết, lúc này Sở Hưu không chỉ chiếm được tiên cơ, thậm chí đã bắt đầu bố trí, chuẩn bị động thủ.

Dám người Sở Hưu không biết những người khác của Địa Ma Đường lúc nào sẽ tới, cho nên y phái những võ giả khác của nhánh Ẩn Ma phân bổ khắp bốn phương tám hướng của Giang Đô Thành, ngụy trang theo dõi tình hình.

Thực lực đám người này không mạnh, nhưng đó là so với Sở Hưu.

Xét theo năng lực cá nhân, bọn họ đều là người nổi bật trong số võ giả cùng cấp, làm chút việc nhỏ này không thành vấn đề.

Nửa tháng sau, người của Địa Ma Đường rốt cuộc cũng tề tụ, chuẩn bị tiến vào Giang Đô Thành. Còn Lâm Bảo Hoàng cùng Mạnh Kính cũng đang chờ ở cửa thành.

Mạnh Kính là đại diện cho triều đình, muốn xem xem cuối cùng bên phía Địa Ma Đường sẽ bàn bạc quyết định ra sao.

Đúng lúc này, ở cửa thành bỗng có một đội ngũ đón dâu.

Tân lang trẻ tuổi tuấn lãng, ngựa cưỡi cao to, phía sau là kiệu hoa, xem ra hắn đón tân nương xong định ra khỏi thành bái đường.

Ban đầu Mạnh Kính không để ý, có điều một khắc sau hắn lại đột nhiên cảm thấy không đúng.

Mạnh Kính thân là nhân sĩ ‘kinh thành’, mặc dù phần lớn thời gian hắn không ở Giang Đô Thành nhưng dẫu sao cũng lớn lên ở Giang Đô Thành.

Giang Đô Thành là đô thành của Tây Sở, xưa nay chỉ có đón dâu từ ngoài vào, sao lại có chuyện cô nương trong Giang Đô Thành gả ra ngoài thành?

Hơn nữa ánh mắt tân lang kia có nhìn thế nào cũng không giống đang đón dâu, càng giống như tới đưa tang.

Lúc này ngồi trên lưng ngựa, Sở Hưu sắc mặt bình tĩnh, trong lòng không chút gợn sóng.

Mặc dù kiếp trước kiếp này y đều chưa từng làm tân lang, có điều nghĩ tới lát nữa muốn giết người, ngay cả Mai Khinh Liên ngồi trong kiệu hoa mặt cũng đằng đằng sát khí; thời điểm như lúc này cũng chẳng có tâm trạng kích động gì.

Thật ra ban đầu Sở Hưu không định làm phức tạp như vậy.

Mặc dù người ngoài nhìn vào Sở Hưu thủ đoạn tàn nhẫn xảo trá, nhưng thực chất Sở Hưu vẫn luôn thích dùng cách đơn giản trực tiếp. Dùng mấy thứ tính toán quỷ kế chẳng qua là để bớt chút công sức mà thôi.

Vốn trong kế hoạch lần này Sở Hưu định ra tay trong thành. Chẳng qua cân nhắc tới chuyện trong Giang Đô Thành có quá nhiều cao thủ Tây Sở, có khả năng bọn họ còn chưa giết sạch phe địch đã dẫn tới vô số cao thủ Tây Sở, cho nên bọn họ mới chọn địa điểm khác là ngoại thành.

Có điều ngoại thành chẳng có thứ gì, trừ một số tên ăn mày ngồi ở cửa ra là mấy người buôn bán lặt vặt, chẳng lẽ bảo bọn Sở Hưu dịch dung cải trang mai phục?

Thật ra đám người Sở Hưu và Lục tiên sinh không để tâm, giết người mà thôi, có đóng giả thành ai mà chẳng được?

Nhưng Mai Khinh Liên lại phản đối mãnh liệt.

Theo lời nàng nói, ta đường đường một đại mỹ nhân thiên kiều bá mỵ, các ngươi nỡ để ta đóng vai ăn mày với bán hàng rong?

Cho nên đóng giả làm đội đón dâu là ý tưởng của nàng, tân nương đương nhiên cũng là nàng. Còn về tân lang, Thẩm Huyết Ngưng không quen thuộc với nàng, cũng ngại nhận làm.

Lục tiên sinh thì sao, thật ra hắn coi như người cùng lứa với Mai Khinh Liên, chẳng qua thời gian đột phá cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh hơi chậm thành ra trông hơi già, đóng giả làm cha Mai Khinh Liên còn tạm được.

Cho nên vị trí này đương nhiên thuộc về Sở Hưu. Tối thiểu về chỉ số điển trai hắn còn khá hơn Lục tiên sinh hay những võ giả Ma đạo vớ va vớ vẩn kia nhiều.

Lúc này đội ngũ đón dâu đã rời thành, Mạnh Kính chỉ hiếu kỳ liếc hai cái sau đó không tiếp tục lắm miệng.

Người của Địa Ma Đường cũng sắp vào thành rồi, hắn không rảnh để quan tâm tới hôn lễ của đám người bình thường như vậy.

Chỉ có điều ngày trước hắn từng làm tuần sát sứ của Quan Trung Hình Đường, cũng luyện được bản lĩnh nhìn người. Hắn luôn cảm thấy đội ngũ đón dâu này có vẻ kỳ quái, từ trên xuống dưới không hề có vẻ vui mừng nào.

Đúng lúc này, Lâm Bảo Hoàng bên cạnh hắn đột nhiên thở dài một tiếng nói: “Đến rồi!”

Chỉ thấy xa xa có một đội nhân mã đi về phía Giang Đô Thành, chỉ khoảng trăm người, nhìn bộ dáng rất giống đội buôn.

Thật ra những người này đều là tinh nhuệ cùng giới cao tầng của Địa Ma Đường. Bọn họ sợ nhánh Ẩn Ma âm thầm đánh lén nên tập tập kết nửa đường, đóng giả thành đội buôn vào thành.

Thấy những người này xuất hiện, Lâm Bảo Hoàng rốt cuộc cũng thở phào một hơi.

Mấy ngày qua thật rất hắn cực kỳ căng thẳng, chỉ sợ mất cảnh giác một chút thôi sẽ bị người ta đánh lén ám sát.

Bên phía nhánh Ẩn Ma đã xác định được có Thẩm Huyết Ngưng với chiến tích lừng lẫy trên giang hồ, Lâm Bảo Hoàng không nắm chắc thắng được.
Chương 947 Giết

Quan trọng nhất là không chỉ có Thẩm Huyết Ngưng đến, dựa theo Mạnh Kính phân tích, người xuất thủ ít nhất có tới bốn tông sư võ đạo.

Nếu hắn sa vào vòng vây của bốn người này, vậy thật sự là lành ít dữ nhiều.

Ngay lúc Lâm Bảo Hoàng tiếp đón đội buôn, đội ngũ đón dâu cùng đội buôn cũng chạm mặt.

Người của Địa Ma Đường vừa định quát lớn bảo đội đưa dâu tránh sang một bên, lại thấy tân lang phía đối diện đột nhiên hành động, thân thể tỏa ra ma khí ngập trời, hai tay như giương cung cài tên. Mũi tên nguyên thần vô hình ngưng tụ tạo thành, ầm ầm bắn ra, tiếng rít phá tan không trung chấn cho người ta đầu óc đau nhức, như nguyên thần bị chấn động kịch liệt.

Tông sư võ đạo của Địa Ma Đường thấy vậy lập tức biến sắc, biến hóa đột ngột này khiến hắn không kịp phản ứng, đến lúc Diệt Hồn Tiễn bắn tới trước người hắn mới nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình lui lại phía sau, khí xoáy màu xám phun ra trước người, ẩn chứa lực lượng nguyên thần, muốn tiêu trừ Diệt Hồn Tiễn của Sở Hưu.

Không biết do Sở Hưu quá may mắn hay quá không may, tông sư võ đạo đầu tiên mà hắn lựa chọn trong Địa Ma Đường lại tinh thông bí pháp phòng ngự nguyên thần.

Chỉ có điều, rất đáng tiếc, tông sư võ đạo của Địa Ma Đường thật sự không may.

Bí pháp của hắn đủ để phòng ngự phần lớn võ thuật nguyên thần, nhưng tinh thần lực của Sở Hưu đã vượt qua chín thành võ giả cùng cấp, uy lực của Diệt Hồn Tiễn cũng bá đạo tới cực điểm.

Mũi tên này bắn trúng, luồng khí xoáy màu xám lập tức nổ tung, tông sư võ đạo kia kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi chảy ra ở cả thất khiếu.

Bước tới một bước, ma khí cường đại ngập trời dung hợp với khí huyết sát quanh người Sở Hưu, một quyền đánh ra như muốn phá tan sơn hà này. Những nơi thế quyền đi qua, mặt đất chấn động, uy thế vô song!

Một quyền này giống như Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, lại như không phải Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền.

Mạnh Kính sau lưng Sở Hưu thấy quyền này, vô thức phun ra một cái tên: “Trần Thanh Đế!”

Khắp Tây Sở này, chỉ có Trần Thanh Đế mới có thể đánh ra một quyền cường hãn vô song như vậy.

Võ giả Địa Ma Đường đối diện bị Sở Hưu đánh trọng thương tinh thần, lúc này mặc dù đầu óc đang hỗn loạn nhưng dẫu sao cũng là tông sư võ đạo, bản năng võ đạo vẫn còn đó.

Trong lúc nguy hiểm, hai tay hắn niết ấn quyết, đại lượng ma khí từ dưới đất dâng lên, xen lẫn trong đó là một luồng thi khí cực hạn hủ thực thiên địa nguyên khí xung quanh, phát ra từng tiếng rít quỷ dị.

Nhưng dưới một quyền của Sở Hưu, bất luận ma khí thi khí hay thần công bí pháp gì đều bị nghiền nát dưới quyền này!

Tông sư võ đạo Địa Ma Đường kia phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lui lại hơn mười bước, mỗi bước giẫm xuống đều khiến dưới chân nổ thành một hố to.

Sở Hưu lại xuất từng quyền đánh xuống, ma khí quanh người được Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân gia trì như tạo thành một bộ giáp, lực lượng vô cùng kinh khủng trực tiếp đánh nát hai tay của tông sư võ đạo.

Quyền thứ ba đánh xuống, quanh người tông sư võ đạo của Địa Ma Đường tỏa ra sương máu, chủ động thiêu đốt tinh huyết liều mạng với Sở Hưu. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không chống cự nổi quyền này của Sở Hưu, trực tiếp nổ thành một làn sương máu.

Ba quyền giết chết một tông sư võ đạo, có thể nói là hoàn toàn áp đảo về mặt lực lượng. Cho dù có phần do Sở Hưu đánh lén nhưng cũng khiến Mạnh Kính ở phía sau vô cùng kinh hãi, đồng thời cũng đoán ra người này rốt cuộc là ai.

Diệt Hồn Tiễn được Sở Hưu dùng vô số lần, chiêu thức tiêu biểu như vậy cộng với thực lực kinh khủng nhường đó, trừ Sở Hưu còn ai vào đây nữa?

Còn lúc này những người khác của Địa Ma Đường không phải không muốn ra tay cứu viện mà là không cách nào cứu viện.

Ngay khi Sở Hưu xuất thủ không lâu, thật ra bọn họ đã bị cuốn lấy, đám người Mai Khinh Liên đã xuất thủ.

Mai Khinh Liên bước ra từ kiệu hoa, hóa thành một làn sương ma khí, những nơi làn sương ma này đi qua, Xá Nữ Đại Pháp đều được thi triển tới cực hạn, thậm chí khiến những đối thủ hơi yếu một chút tẩu hỏa nhập ma tại chỗ.

Lục tiên sinh thi triển Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp, hư hư thực thực kế hợp, vừa quỷ dị lại vừa bá đạo, khiến đối thủ khó lòng nắm bắt, bị áp chế đủ đường.

Còn Thẩm Huyết Ngưng lại giống Sở Hưu hơn, gọn gàng linh hoạt, tàn nhẫ quả quyết. Âm Sát Ma Kiếm của hắn vừa xuất chắc chắn sẽ dính máu, ba kiếm là chọc thủng một lỗ trên người đối thủ. Nếu không phải lại có một người nữa lao tới khiến Thẩm Huyết Ngưng phải lấy một địch hai, không khéo hắn đã giết chết một người như Sở Hưu.

Còn những võ giả nhánh Ẩn Ma khác cũng lao thẳng về phía người của Địa Ma Đường.

Chỉ có điều nhân số họ ít, chỉ không tới một phần ba của đối phương, lại thêm thực lực bọn họ không mạnh mẽ áp đảo được như Sở Hưu.

Lúc này Lâm Bảo Hoàng phía sau đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người.

Hắn vẫn luôn cho rằng những người khác của Địa Ma Đường đến, mình rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, không ngờ giờ mới là lúc giết chóc khai màn.

Lúc này trong đám người, Sở Hưu cũng thấy Lâm Bảo Hoàng ở một bên.

Khóe miệng y lộ ra một nụ cười lạnh, bước từng bước một về phía Lâm Bảo Hoàng.

Đồng thời y trực tiếp nắm tay, những nơi y đi qua, võ giả Địa Ma Đường từ Thiên Nhân Hợp Nhất trở xuống sắc mặt trắng bệch lần lượt ngã xuống đất, như bị rút hồn đoạt phách.

Đây cũng là uy lực của Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ, quả thực là thủ đoạn cực kỳ kinh khủng khi hành hạ kẻ yếu hơn, cực kỳ khó giải quyết.

Lâm Bảo Hoàng chỉ muốn chạy trốn.

Nhưng nhánh Ẩn Ma bày cái bẫy lớn như vậy mai phục hắn, làm sao lại để hắn bỏ chạy cho được?

Chỉ có một điều Lâm Bảo Hoàng nghi hoặc, sao Bái Nguyệt Giáo còn chưa xuất hiện?

Nơi này là Giang Đô Thành, chắc chắn sẽ có người của Bái Nguyệt Giáo trấn thủ. Hắn còn phái người tới tổng bộ Bái Nguyệt Giáo cầu viện, sao giờ vẫn không có tin tức nào.

Cho nên Lâm Bảo Hoàng chỉ đành nhìn sang phía Mạnh Kính, quát lớn: “Mạnh đại nhân! Ngươi còn chờ gì nữa! Mau phát tín hiệu đi, triệu tập Cung Phụng Đường của Tây Sở cùng cường giả quân đội cùng ra tay giết chết đám hung đồ Ma đạo này!”

Mạnh Kính dừng một chút, hắn không trực tiếp phát tín hiệu mà nhìn Sở Hưu hỏi: “Sở đại nhân, ta biết ngài và Địa Ma Đường có ân oán. Nói chính xác hơn là ân oán giữa bọn họ và toàn bộ nhánh Ẩn Ma các ngài.

Có điều đó là chuyện từ mấy trăm năm trước rồi. Giờ ngài mới đến báo thù liệu có muộn quá không?

Mất bao công sức như vậy để báo thù cho người lứa trước, có đáng không?

Hơn nữa lần này Sở đại nhân các ngài cũng giết không ít người rồi, cũng trút giận rồi. Vậy xin đừng giết tiếp nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng tới thể diện cả đôi bên.”

Sở Hưu cười khẽ hai tiếng nói: “Thể diện? Không động thủ trong Giang Đô Thành của ngươi đã là nể mặt triều đình rồi.

Giờ đang lc cĐại chiến chính ma, giang hồ phân tranh, triều đình tốt nhất lui sang một bên. Một khi dính líu vào, sinh linh đồ thán, không ai trong số các ngươi muốn thấy đâu.

Vị đại nhân này, ta khuyên ngươi một câu, đừng có nhúng tay vào chuyện này.

Địa Ma Đường chỉ là một con chó trông cửa của triều đình Tây Sở các ngươi mà thôi. Chó chết rồi cùng lắm thì đổi con khác.

Nếu vì một con chó mà liên lụy tới chủ nhân, vậy có đáng không?”

Câu cuối cùng thốt lên, nụ cười trên mặt Sở Hưu biến mất không còn tăm hơi, giọng điệu lạnh lẽo vô cùng.
Chương 948 Lễ vật của Bái Nguyệt Giáo 1

Giang hồ và triều đình mặc dù đứng đối lập nhưng thái độ không phải luôn là căm thù.

Hơn nữa về mặt lực lượng cao cấp rốt cuộc hai bên ai hơn ai kém còn chưa nhất định.

Chỉ có điều hôm nay đám người Sở Hưu dám mở miệng uy hiếp người trong triều đình Tây Sở, thật sự rất to gan.

Đương nhiên Sở Hưu làm vậy cũng là chọn quả hồng mềm mà nắn. Nếu đối phương là người của triều đình Đông Tề hay Bắc Yên, Sở Hưu cũng chẳng dám nói như vậy.

Thực lực triều đình Tây Sở bày ngay đó, bọn họ tuyệt đối không muốn vì một Địa Ma Đường mà liều mạng với nhánh Ẩn Ma.

Không đợi bên phía Mạnh Kính trả lời, Sở Hưu đã ra tay.

Một quyền mang theo sát khí cùng ma khí ngập trời, trực tiếp đánh xuống nhắm thẳng vào Lâm Bảo Hoàng, Mạnh Kính ở bên cạnh cũng vô thức muốn trốn sang một bên, gương mặt đầy tức giận.

Mặc dù hắn phẫn nộ với hành động ngang ngược càn rỡ của Sở Hưu nhưng lại không thể ra tay.

Hắn đã báo lại chuyện của Địa Ma Đường cho triều đình, ý của bên triều đình là hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Đơn giản thôi, nếu nhánh Ẩn Ma không xuất động lực lượng quá lớn, triều đình sẽ ra tay hỗ trợ.

Ngược lại nếu bên nhánh Ẩn Ma vận dụng lực lượng quá mạnh, vậy xin lỗi, triều đình Tây Sở cũng không muốn dây vào ân oán cá nhân trong Ma đạo.

Lúc này khi đám người Sở Hưu xuất thủ, bọn Hình Tư Đồ còn đang tìm kiếm không mục đích trong nội thành.

Ám Diệp Ti dẫu sao cũng là tổ chức bí mật của triều đình, nếu bọn họ tùy tiện tìm mà cũng ra được, vậy chẳng phải qua loa quá sao?

Lại thêm đám người Hình Tư Đồ không muốn động thủ trong Giang Đô Thành cho nên tốc độ càng chậm chạp, khiến cho những võ giả ban lựa chọn đi theo Hình Tư Đồ lúc đầu cũng thấy bất mãn.

Lúc này một võ giả trung niên cũng có tu vi cảnh giới Chân Đan nói: “Ta nói này Hình Tư Đồ, kế hoạch của ngươi có đáng tin cậy không vậy? Bao ngày như vậy rồi chúng ta vẫn đi lòng vòng quanh Giang Đô Thành, chờ đến lúc chúng ta tìm được người khéo Đại chiến chính ma đã đánh xong!”

Hình Tư Đồ hừ lạnh nói: “Ta có bảo các ngươi đi theo ta đâu? Giờ ngươi có hối hận muốn gia nhập bên khác, khéo bên đấy cũng chẳng tìm được người!”

Võ giả kia vừa định nổi giận lại bỗng cảm nhận được một luồng chấn động cương khí bộc phát ngoài thành.

Đây rõ ràng là chấn động mà võ giả tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan mới có thể tạo thành!

Ngay trong khoảnh khắc, đám người nghĩ tới điều gì, đồng thời nhìn về phía Hình Tư Đồ.

Vừa rồi ngươi còn nói bên Sở Hưu không tìm được người, kết quả người ta đã bố trí xong, đang động thủ rồi.

Hình Tư Đồ sắc mặt đỏ bừng nhưng lại lập tức hét lớn: “Đừng có ngây ra thế, nếu còn không ra tay chúng ta còn chẳng có canh mà uống!”

Đám người liếc nhau, lập tức đuổi ra ngoài thành.

Lúc này trong Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo, một tông sư võ đạo của Địa Ma Đường tự mang người tới đây cầu viện.

Địa Ma Đường giờ chỉ còn lại bảy tông sư võ đạo, thực lực như vậy cũng không yếu, chí ít cũng vượt qua đại đa số tông môn đứng đầu trong võ lâm. Trừ những thế lực lớn có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, những môn phái còn lại Địa Ma Đường cũng không sợ.

Chỉ có điều so với thời kỳ đỉnh phong, giờ Địa Ma Đường đã cực kỳ suy yếu. Hơn nữa võ giả Địa Ma Đường còn biết, bọn họ nhất định bọn họ nhất định phải bảo lưu thực lực của mình, không thể yếu đi dù chỉ một chút.

Môn phái khác yếu sẽ chỉ chậm rãi suy yếu, nhưng trong quá trình này không chừng còn cơ hội lật ngược tình thế.

Nhưng Địa Ma Đường lại khác, một khi thực lực bọn họ yếu đi, kết cục đang chờ bọn họ chỉ có một con đường chết.

Cho nên toàn bộ Địa Ma Đường đều hết sức mẫn cảm đối với những chuyện có liên quan tới nhánh Ẩn Ma. Sau khi nhận được tin nhánh Ẩn Ma đến đòi nợ, vị tông sư võ đạo này lập tức lên đường tới Bái Nguyệt Giáo, tỏ thành ý.

Những năm gần đây Địa Ma Đường vẫn luôn cung kính với Bái Nguyệt Giáo, tiền hiếu kính ngày lễ ngày tết đều chẳng ít.

Hơn nữa ngoài dự liệu là lần này người tiếp đón hắn lại là Đông Hoàng Thái Nhất.

Sau Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, cái tên Đông Hoàng Thái Nhất của Bái Nguyệt Giáo đã truyền khắp thiên hạ.

Trong lòng người giang hồ, vị trí của Đông Hoàng Thái Nhất thậm chí gần với Dạ Thiều Nam, cho nên lúc này thấy Đông Hoàng Thái Nhất tự tới nghênh đón, tông sư võ đạo của Địa Ma Đường này còn chấp sự cảm giác kinh ngạc vì được sủng ái.

“Ra mắt Đông Hoàng Thái Nhất đại nhân.”

Tông sư võ đạo của Địa Ma Đường cung kính thi lễ với Đông Hoàng Thái Nhất rồi vội vàng nói: “Đại nhân, đám chó dại nhánh Ẩn Ma nhân lúc Bái Nguyệt Giáo và Chính đạo kịch chiến ra tay tàn sát Địa Ma Đường chúng ta. Bên phía

chúng ta đã có mấy tinh nhuệ Thiên Nhân Hợp Nhất chết trong tay bọn chúng, xin đại nhân ra mặt giúp chúng ta.”

Đông Hoàng Thái Nhất hiểu ra gật nhẹ đầu, lạnh nhạt nói: “Được rồi, ta biết rồi, ngươi đi được rồi.”

Võ giả Địa Ma Đường kia sửng sốt, vậy là xong? Sao lại nhanh vậy?

Trước kia tiếp đón hắn đều là những người khác trong Cửu Đại Thần Vu Tế, phần lớn sẽ trò chuyện vài câu với hắn hay dặn dò gì đó.

Vị Đông Hoàng Thái Nhất này lại hay rồi, chỉ nói một câu rồi bảo hắn đi, vậy rốt cuộc Bái Nguyệt Giáo định quản chuyện này hay định mặc kệ, định động thủ lúc nào?

Những điều này hắn đều muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi thành lời.

Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Đông Hoàng Thái Nhất, có trời mới biết tính cách đối phương ra sao, nếu mình hỏi nhiều liệu có chọc giận đối phương hay không?

Có điều ngay lúc hắn đi khỏi, dưới chân lại dâng lên ma diễm đen kịt.

Luồng ma diễm này đốt cháy cương khí nguyên thần, thậm chí đốt được vài giây võ giả kia mới phát giác.

Hắn điều động tất cả cương khí quanh người ngăn cản, phẫn nộ quay người lại quát: “Vì sao...”

Vừa dứt lời, Đông Hoàng Thái Nhất niết thành ấn quyết, ma diễm bừng lên, chỉ trong chớp mắt từ trên xuống dưới của võ giả kia đều bị đốt thành tro bụi, chỉ để lại cái đầu rơi xuống đống tro tàn, chết rồi còn chưa nhắm mắt.

Đông Hoàng Thái Nhất vỗ tay một cái, Sơn Quỷ cũng là một trong Cửu Đại Thần Vu Tế đi tới, không buồn nhìn thi thể trên mặt đất tới một cái.

Chỉ đầu lâu trên mặt đất, Đông Hoàng Thái Nhất lạnh nhạt nói: “Đưa cái này tới chỗ nhánh Ẩn Ma, coi như lễ vật tặng thêm cho chúng, để bọn chúng ra tay bỏ thêm chút sức vào.”

Sơn Quỷ thu hồi đầu lâu trên mặt đất, gật đầu, đột nhiên hỏi: “Đại nhân, lúc quan trọng như vậy giáo chủ lại không có mặt, vạn nhất đám người tông môn Chính đạo đánh tới cửa thì sao? Vậy chẳng phải chúng ta thậm chí không cách nào phản kháng?”

Đông Hoàng Thái Nhất đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Sơn Quỷ, chăm chú nhìn một hồi, mãi tới lúc trong lòng Sơn Quỷ hốt hoảng đang định mở miệng hỏi thăm. Đột nhiên giữa hư không vang lên tiếng nổ, Sơn Quỷ trực tiếp bị một bàn tay vô hình đánh bay ra ngoài, khóe miệng rớm máu.

Đông Hoàng Thái Nhất ánh mắt âm trầm nhìn Sơn Quỷ, lạnh lùng nói: “Ngươi có tư cách gì mà đòi chất vấn giáo chủ? Ngươi thì biết gì?

Có giáo chủ, Bái Nguyệt Giáo mới thật sự là Bái Nguyệt Giáo.”
Chương 949 Lễ vật của Bái Nguyệt Giáo 2

“Giáo chủ đi khỏi là vì ngài muốn thu hút tất cả lực lượng đỉnh cao nhất của tông môn Chính đạo sang phía khác.

Nếu giáo chủ ở đây, một khi giao chiến sẽ ra sao? Cơ nghiệp mấy ngàn năm của Bái Nguyệt Giáo ta sẽ hoàn toàn tan hoang. Cứ nhìn bên Côn Luân Sơn đi, thậm chí còn chẳng thấy chút gạch vỡ của Côn Luân Ma Giáo!”

Đông Hoàng Thái Nhất đi tới một bước, kề sát vào mặt Sơn Quỷ, mặt không biểu cảm nói: “Lần này bản tọa niệm tình ngươi nói sai, đầu óc u mê.

Nhớ cho kỹ, bất luận lúc nào, không được phép chất vấn giáo chủ.

Nếu không vị trí Sơn Quỷ này, ngươi không muốn ngồi, trong Bái Nguyệt Giáo còn rất nhiều người muốn ngồi đấy!

Cửu Đại Thần Vu Tế chỉ là một danh hiệu, trừ ta ra, tám người còn lại ai ngồi cũng được, không quan trọng.”

Nói xong Đông Hoàng Thái Nhất lập tức phát lực, biến mất trong phòng, chỉ để lại Sơn Quỷ đầu đày mồ hôi lạnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi không thôi.

Hắn thậm chí không dám oán hận, vì một khắc vừa rồi hắn thật sự cảm thấy Đông Hoàng Thái Nhất sẽ giết hắn!

Chuyện này tạm thời bên Bái Nguyệt Giáo không ai biết, lúc này trong Giang Đô Thành, Lâm Bảo Hoàng đã không lo được được chuyện lúc nào Bái Nguyệt Giáo tới cứ bọn mình, chuyện hắn nên nghĩ là làm sao mới trốn thoát giữ được mạng dưới tay Sở Hưu!

Người có tên, cây có bóng.

Trước kia giang hồ chỉ biết Sở Hưu là con ngựa đen trong giới tuấn kiệt trẻ tuổi, mọi người tán thành y chỉ bởi y và Trương Thừa Trinh là người nổi bật trong thế hệ trẻ, khó có ai sánh vai nổi.

Còn sau khi Sở Hưu giết chết Phương Kim Ngô, tiếng tăm của Sở Hưu thậm chí đã vượt qua Trương Thừa Trinh, đủ để sánh vai với những cường giả hàng đầu Phong Vân Bảng, có thể khuấy động phong vân trong thiên hạ.

Lâm Bảo Hoàng không mấy quan tâm tới Sở Hưu, chỉ vì đối phương là người của nhánh Ẩn Ma cho nên hắn mới tình cờ đọc qua chút tư liệu liên quan tới Sở Hưu.

Vốn hắn cho rằng những tài liệu đó quá khoa trương, ai ngờ hôm nay giao thủ hắn mới biết, bản thân Sở Hưu thậm chí còn khoa trương hơn cả miêu tả trong tư liệu đó!

Từ lực lượng bản thân tới căn cơ tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, võ thuật, thậm chí một số lý giải về mặt võ đạo, tất cả đều vượt qua tiền bối thăng cấp tông sư võ đạo mấy chục năm là hắn.

Trong công kích điên cuồng đó, Lâm Bảo Hoàng đã không muốn kiên trì nữa, hắn chỉ muốn giữ mạng.

Còn mạng thì mới còn Địa Ma Đường, nếu hắn chết, chỉ bằng những đệ tử không nên thân kia, không bao lâu sau Địa Ma Đường sẽ hoàn toàn lụi tàn.

Cho nên khi cảm thấy mình không kiên trì nổi nữa, thân hình Lâm Bảo Hoàng lui lại phía sau, hai tay kết án. Trên mặt đất âm khí bốc lên hóa thành một trận pháp bao phủ lấy Sở Hưu vào trong, dưới chân hắn không ngờ cũng xuất hiện một trập pháp. Toàn thân hắn không ngờ lại như ‘hòa tan’ vào trong bùn đất, thân hình chậm rãi biến mất, thậm chí cả khí tức cũng vậy.

Địa Ma Đường tên là Địa Ma Đường là vì bí pháp của Địa Ma Đường, Độn Địa.

Đôn Địa không chỉ đơn giản là dùng cương khí đào hố chui xuống đất. Bí pháp Độn Địa của Địa Ma Đường là dung hợp.

Thiên thanh địa trọc tựa như lực lượng lưỡng nghi một âm một chương, dưới mặt đất tràn ngập âm khí.

Công pháp Địa Ma Đường lúc tu luyện bình thường sẽ chui xuống đất hấp thu âm khí ma khí dưới lòng đất tu hành.

Tới khi giao chiến có thể hòa thân thể vào mặt đất, vô thanh vô tức, thích hợp nhất là đánh lén ám sát.

Ngày trước Địa Ma Đường có thể đánh lén nhiều võ giả Côn Luân Ma Giáo như vậy một là vì không ai ngờ Địa Ma Đường lại phản bội, hai là bí pháp Độn Địa này của Địa Ma Đường có hiệu quả rất xuất sắc khi đánh lén.

Ngày trước khi Địa Ma Đường còn trong thời điểm đỉnh phong, đây chính là đường khẩu ám sát chủ lực trong Côn Luân Ma Giáo.

Tới ngày nay mặc dù xuống dốc tới mức phải dùng bản lĩnh giữ nhà để chạy trối chết, mặc dù hơi mất mặt nhưng chí ít vẫn giữ được tính mạng.

Đáng tiếc hy vọng này còn chưa được bao lâu đã bị Sở Hưu bóp nát.

Nhìn mặt đất không chút khí tức, Sở Hưu cười lạnh một tiếng.

Không thể không nói thuật độn thổ này của Địa Ma Đường quả thật thần dị, với tinh thần lực của Sở Hưu cũng không thể phát hiện chút khí tức nào, cứ như toàn bộ khu vực này đều đang che chở cho Lâm Bảo Hoàng.

Có điều không tìm được cũng không sao, khi lực lượng cường đại tới trình độ nhất định đủ áp đảo hết thảy!

Sở Hưu tay phải niết phật ấn, Hoán Nhật Đại Pháp thi triển, hư ảnh Đại Nhật Như Lai bừng lên sau lưng, tất cả lực lượng quanh người đều hóa thành phật quang vàng kim chiếu rọi bốn phương.

Đại Nhật Như Lai xuất chưởng đánh xuống, nháy mắt đã chấn động tới mức mặt đất nứt toác, phật quang rực rỡ cũng tràn vào mặt đất.

Mười chưởng liên tiếp đánh ra, mặt đất đã hóa thành một đống hỗn độn, khắp nơi đều là vết rạn.

Nhưng lúc Sở Hưu lại chợt phát hiện một nơi lực lượng phật quang bị tan rã, khóe miệng y lập tức nhếch lên thành một nụ cười lạnh: “Thấy rồi!”

Hư ảnh Đại Nhật Như Lai không phải đang xuất chưởng mà là niết thành phật ấn. Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn được thi triển, lực lượng không ngừng vặn vẹo, mặt đất khu vực đó bắt đầu sôi trào, cuối cùng một bóng người toàn thân bọc trong ma khí bị cưỡng chế kéo ra, đánh lên mặt đất, miệng hộc máu tươi.

Lực lượng nguyên thần ngưng cung hóa tên, Diệt Hồn Tiễn bắn ra liên tiếp như không cần tiền. Mặc Lâm Bảo Hoàng cố gắng ngăn cản ra sao vẫn có một phần tinh thần lực bùng nổ trong đầu hắn, chấn tới mức thất khiếu chảy máu, khí tức suy yếu tới cực hạn.

Sở Hưu bước tới một bước, thân hình nhanh chóng lao về phía Lâm Bảo Hoàng, định giải quyết triệt để tên này.

Có điều ngay lúc này hai thanh ma kiếm một xanh một đỏ lại đột nhiên bắn từ xa tới, chém thẳng về phía Lâm Bảo Hoàng.

Sở Hưu hừ lạnh một tiếng, thế quyền trực tiếp đổi hướng đánh bay hai thanh ma kiếm này. Chẳng qua âm sát ma khí trên hai thanh kiếm còn chưa bị đánh tan, chém vào cơ thể Lâm Bảo Hoàng khiến hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, có điều vẫn không chết.

Thấy cảnh này, Hình Tư Đồ nổi giận hét lên: “SỞ HƯU! Ngươi định làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn định bảo vệ tính mạng tên phản đồ Ma đạo này hay sao?”

Sở Hưu không trả lời hắn mà giơ tay ra, một luồng uy áp tới từ nguyên thần ầm ầm bộc phát. Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ được thi triển toàn lực, Lâm Bảo Hoàng phát ra một tiếng kêu thảm nhưng cuối cùng không ngăn được lực lượng này, trực tiếp bị Sở Hưu rút ra nguyên thần, sắc mặt hóa thành màu trắng xám, ngã thẳng xuống đất không còn hơi thở.

Thật ra Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ của Sở Hưu không có tác dụng với đối thủ cùng cấp bậc tông sư võ đạo, không giết được võ giả như vậy, chỉ có thể quấy rối.

Lâm Bảo Hoàng này mặc dù rất ương ngạnh nhưng đầu tiên bị Sở Hưu dùng Hoán Nhật Đại Pháp đánh hộc máu, tiếp đó lại bị Diệt Hồn Tiễn bắn trọng thương nguyên thần, sau lại bị âm sát ma khí trên hai thanh ma kiếm Cửu Âm Hồng Uyên của Hình Tư Đồ đánh trọng thương, đã thành nỏ mạnh hết đà, không thể nào chống cự lại Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ của Sở Hưu.
Chương 950 Ăn mảnh

Nhìn Hình Tư Đồ vẻ mặt tức giận, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Không làm gì cả, chắc chắn sẽ giết người rồi, có điều phải xem ai giết.

Tìm người bố trí, cải trang tập kích ám sát, chúng ta bỏ bao công sức như vậy lại để Hình Tư Đồ ngươi tới ăn sẵn, làm gì có chuyện tốt như vậy?”

Lúc này đám người Thẩm Huyết Ngưng cũng đã giải quyết đối thủ còn lại trong Địa Ma Đường.

Nhánh Ẩn Ma phái tông sư võ đạo ra đều là cao thủ trong cao thủ, hầu như không ai là hạng vô danh, thực lực vốn mạnh hơn so với bên Địa Ma Đường một quãng, lúc này toàn lực xuất thủ, giải quyết đối phương cũng chẳng khó khăn gì.

Thấy đám người Hình Tư Đồ tới, bên phía Sở Hưu cũng xúm lại thành thế giằng co, hai bên đầy mùi thuốc súng.

Mạnh Kính vẫn không xuất thủ chỉ đứng ngoài cửa thành quan chiến lúc này lại căng thẳng hẳn lên.

Đám người nhánh Ẩn Ma này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy? Sao có vẻ còn định đánh lẫn nhau nữa.

Bọn chúng có đấu đá cũng chẳng sao nhưng tuyệt đối đừng gây họa tới triều đình.

Lúc này đám người Hình Tư Đồ nhìn thi thể võ giả Địa Ma Đường trên mặt đất, ánh mắt lộ vẻ khó tả.

Nhiệm vụ lần này là lợi lộc do những lão tổ của nhánh Ẩn Ma đưa cho bọn họ.

Thực lực Địa Ma Đường mặc dù không yếu, nhưng không có Bái Nguyệt Giáo che chở, nhánh Ẩn Ma tùy tiện phái một vị lão tổ cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần tới là nhẹ nhàng hủy diệt toàn bộ.

Phái bọn họ tới thật ra là định tặng không cho họ chút lợi lộc.

Thế nhưng giờ thì tốt rồi, đi du lịch cùng bọn Hình Tư Đồ mất gần một tháng, đảo qua đảo lại trong Giang Đô Thành suốt nhưng cũng chẳng thấy được sợi lông gì. Khó khăn lắm mới nghe được động tĩnh, kết quả bên phía Sở Hưu đã giải quyết xong đối phương, làm sao bọn họ cam tâm cho được?

Đám người bên Sở Hưu cũng cảnh giác nhìn đối diện.

Thời gian vừa qua bọn họ hao tâm tổn trí tìm kiếm bố trí tập kích giết người mới giải quyết sạch sẽ đám phản đồ Địa Ma Đường này.

Các ngươi không làm gì cả, dựa vào cái gì mà tới đòi chia canh?

Hình Tư Đồ đảo mắt qua đám người xung quanh mình, đột nhiên cười lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, ngươi định ăn mảnh à?”

Đám người bên hắn còn chưa kiếm được chút lợi lộc nào, sao cam tâm bỏ đi cho được.

Không lo được chia ít, chỉ lo chia không đều, đây là tâm lý chung của mọi người.

Bọn họ mặc kệ ngươi bỏ ra bao nhiêu, vì sao ngươi được lợi mà ta thì không?

Lục tiên sinh kéo tay Sở Hưu, bí mật truyền âm nói: “Bình tĩnh! Ngươi sống mái với tên này ở đây không có lợi cho ngươi đâu.

Hắn là tán tu, không có gia nghiệp căn cơ gì, nói trở mặt là trở mặt.

Nếu ngươi động thủ, vậy tương đương với đắc tội với một loạt những phân chi của nhánh Ẩn Ma phe đối diện, không có lợi cho ngươi.”

Lục tiên sinh biết tính cách Sở Hưu, chỉ sợ y điên lên trực tiếp gây ra nội đấu trong nhánh Ẩn Ma. Như vậy không chỉ thành trò cười, còn ảnh hưởng tới thanh danh của Sở Hưu trong nhánh Ẩn Ma.

Đắc tội với một Viên Thiên Phóng không sao, nhưng đắc tội với một nửa số phân chi của nhánh Ẩn Ma, đây là chuyện rất phức tạp.

Mặc dù có Ngụy Thư Nhai che chở, hắn sẽ không để những đại lão khác của nhánh Ẩn Ma ra tay với Sở Hưu, nhưng sau này Sở Hưu cũng sẽ gặp rất nhiều phiền toái.

Hôm nay Hình Tư Đồ cũng nghĩ vậy.

Sở Hưu cự tuyệt chia canh không chỉ đắc tội với hắn mà còn đắc tội cả những võ giả bên nhánh Ẩn Ma bên phía hắn.

Còn nếu Sở Hưu đồng ý, y cũng không được lợi gì.

Người bên phía y chắc chắn sẽ oán trách Sở Hưu giao lợi ích ra.

Trừ phi Sở Hưu tình nguyện không lấy một số thứ, như vậy mới có thể bảo đảm lợi ích của hai bên, nhưng như vậy kẻ chịu thiệt sẽ là chính y. Cho nên đây là một lựa chọn tiến thoái lưỡng nan.

Nhìn Hình Tư Đồ, Sở Hưu đột nhiên cười nói: “Sở Hưu ta trước nay không có thói quen ăn mảnh. Ta đã nói rồi, chỉ cần chịu theo ta, nghe lời, vậy sẽ có lợi lộc chia cho cac Sở Nguyên Thăng. Đáng tiếc lúc trước các ngươi không chọn ta.”

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây lập tức hối hận, sớm biết Hình Tư Đồ không đáng tin cậy như vậy, chẳng thà bọn họ lựa chọn Sở Hưu.

Mặc dù gần đây danh tiếng của Sở Hưu trên giang hồ rất lớn, nhưng trong nhánh Ẩn Ma, căn cơ của Hình Tư Đồ lại sâu hơn Sở Hưu, quan hệ cũng rộng hơn. Hơn nữa tuổi tác Sở Hưu còn quá trẻ, những võ giả đời trước làm sao sao tin tưởng Sở Hưu được? Bọn họ đương nhiên lựa chọn Hình Tư Đồ trong có vẻ đáng tin cậy hơn, ai ngờ Hình Tư Đồ lại chẳng đáng tin cậy như trong tưởng tượng của bọn họ.

Nhưng lúc này Sở Hưu lại chuyển giọng: “Có điều, có một số việc dẫu sao cũng phải cho người khác một cơ hội. Sở Hưu ta không phải người vô tình đến vậy.”

Nói xong Sở Hưu trực tiếp lấy tấm ngọc phù của Tề Nguyên Lễ cho mình rao: “Trong này ghi lại tất cả đường khẩu của Ám Diệp Ti tại Tây Sở, tư liệu do Phong Mãn Lâu cung cấp, tuyệt đối không sai.

Giờ giới cao tầng và tinh nhuệ của Địa Ma Đường đều đã bị ta giết sạch, những kẻ lưu thủ tại phân đường không chịu nổi một đòn. Chư vị chỉ cần đi một chuyến, tùy ý giải quyết bọn chúng, lấy đồ để lại trong phân đường.”

Nghe xong lời này, ánh mắt mọi người ở đây lập tức sáng bừng lên.

Đối với đám người bên Hình Tư Đồ, mặc dù bọn họ cũng biết đồ tốt thật sự chắc chắn đang trên người đám cao tầng Địa Ma Đường như Lâm Bảo Hoàng, có điều bọn họ không thể mang hết mọi thứ theo người được, trong đường khẩu chắc chắn còn không ít đồ tốt. Tóm lại lấy được mấy thứ này cũng không tính là chịu thiệt.

Còn với những người bên phía Sở Hưu, giờ bọn họ kiếm lợi ngay ở đây là được, muốn lấy đồ trong đường khẩu kia lại phải đi chuyến nữa.

Quan trọng nhất là tình báo thuộc về Sở Hưu, y muốn cho ai thì cho, chỉ cần lợi ích trước mắt không bị động chạm đến, bọn họ cũng chẳng quản nhiều như vậy.

Hình Tư Đồ sắc mặt âm trầm, hắn không ngờ Sở Hưu chỉ dùng thủ đoạn nho nhỏ như đã phá giải thế cục.

Còn ngay lúc này Sở Hưu chợt nói: “Những thứ này ai trong các ngươi cũng lấy được, nhưng điều kiện kiên quyết là không thể giao cho Hình Tư Đồ.

Nếu không ta cũng chẳng để ý mang người tới cướp lại!”

Hình Tư Đồ sắc mặt cau có, có điều đám cao thủ tông sư võ đạo bên cạnh hắn lại liếc mắt nhìn nhau, lần lượt lấy ngọc phù tới, ghi lại tin tức bên trong rồi quay người bỏ đi.

Người khác có lẽ còn e ngại Hình Tư Đồ, nhưng bọn họ thì không.

Bọn họ cũng là người sống lâu năm trong nhánh Ẩn Ma, hoặc sau lưng cũng có đại lão Chân Hỏa Luyện Thần, hoặc như Mai Khinh Liên xuất thân phân chi cường đại của nhánh Ẩn Ma ngày trước, có căn cơ có thân phận, sợ quái gì hắn.

Thấy cảnh này những võ giả chưa tới cảnh giới tông sư võ đạo cũng lần lượt bước tới, chỉ trong chốc lát bên cạnh Hình Tư Đồ trừ bạn tốt của hắn là Ảnh Đao Thượng Nhân - Tư Cuồng, ngoài ra không còn một ai.

Thật ra Tư Cuồng cũng muốn, có điều hắn không phải người của nhánh Ẩn Ma, muốn lấy Sở Hưu cũng không cho, người khác cũng chẳng đồng ý.

Hình Tư Đồ sắc mặt âm trầm nhìn Sở Hưu, có điều cuối cùng không nói một câu, trực tiếp quay người bỏ đi.

Cứ nhìn thực lực hai bên là biết, hắn đánh không lại, có nói mấy lời hung hăng cũng chỉ là trò cười, còn chẳng bằng dứt khoát đi thẳng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom