• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (3 Viewers)

  • Chương 91-95

Chương 91 Mục Tử Y

Xuất hiện trước mắt Sở Hưu là một mỹ nhân dung mạo tuyệt mỹ nhưng lại hết sức kỳ quái.

Nữ nhân trước mắt xem ra mới khoảng hai mươi tuổi, dung mạo tuyệt mỹ, mặc bộ váy áo màu tím, mái tóc trên đầu bị làn sương trong rừng núi làm cho ướt nhẹp, kề sát bên gương mặt tái nhợt bệnh tật của nàng, khiến người ta có cảm giác cực kỳ yếu ớt, một khắc sau nàng sẽ ngã xuống.

Khiến người ta chú ý nhất là đôi mắt của nàng, mặc dù thân thể nàng có vẻ đã cực kỳ mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn bừng lên ngọn lửa hừng hực, đó là ngọn lửa thù hận tới cực hạn. Hận ý kinh người tới mức ngay Sở Hưu cũng không khỏi kinh ngạc.

“Ngươi là sát thủ do Thanh Long Hội phái tới à?”

Cô gái kia mở miệng, giọng nói khàn khàn, phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ lại có vẻ rất không hợp.

Đồng thời trên gương mặt cô gái vẫn không có bất cứ biểu cảm nào, Sở Hưu thấy trong mắt cô chỉ có hận ý, hận ý vô biên vô tận!

Chậm rãi sửa sang lại tấm mặt nạ cùng mũ chùm, Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Là ta!”

Cô gái kia cười khổ một tiếng, cúi đầu lẩm bẩm: “Tiền thuê của ta còn chưa đủ rồi, Thanh Long Hội chỉ phái một võ giả Nội Cương cảnh, nhưng võ giả Nội Cương cảnh không giết được đám người Nhạc gia.”

Sở Hưu gõ gõ mũ chùm trên đầu mình, thản nhiên nói: “Có diệt được Nhạc gia hay không là vấn đề của ta, nếu ta đã nhận nhiệm vụ của ngươi đương nhiên có cách hoàn thành nó. Cho nên việc cô nương cần làm bây giờ là giao hết tư liệu của Nhạc gia cho ta.

Đương nhiên ta cũng hơi hiếu kỳ, rốt cuộc ngươi với Nhạc gia có thù hận gì? Có điều cái này ngươi không muốn nói cũng được, Thanh Long Hội không có thói quen tìm hiểu chuyện riêng của cố chủ, đây chỉ là chút hiếu kỳ của ta mà thôi.”

Cô gái kia cúi đầu thản nhiên đáp: “Cái này không tính là riêng tư gì, chỉ cần ngươi đi hỏi thăm đôi chút ở Bắc Lăng Phủ . Rất nhiều người biết chuyện của ta, kể cho ngươi cũng không sao.”

Nói xong cô gái kia kể lại chuyện của bản thân cho Sở Hưu.

Cô gái này là đại tiểu thư của Mục gia Bắc Lăng Phủ, Mục Tử Y. Hơn nữa còn là vị hôn thê của Nhạc Lư Xuyên, song phương đã đến mức chuẩn bị tiến hành lễ đính hôn.

Bắc Lăng Nhạc gia chính là bá chủ của cả Bắc Lăng Phủ, thậm chí là một trong những thực lực lớn nhất Lâm Trung Quận.

Còn thực lực của Mục gia lại kém hơn so với Nhạc gia một chút, nhưng cũng không quá nhiều, hai bên đều ở Bắc Lăng Phủ, hoặc đối địch xung đột, hoặc liên thủ, chỉ đơn giản vậy thôi.

Cho nên cuối cùng sau khi Nhạc gia và Mục gia thương lượng, hai bên quyết định thông gia, như vậy có thể tránh được những xung đột không cần thiết, giúp thực lực cả hai nhà được tăng cường.

Lúc đầu chuyên thông gia này rất bình thường trên giang hồ, Nhạc Lư Xuyên là con trai trưởng của chi chính Nhạc gia, mặc dù không bước vào Long Hổ Bảng nhưng cũng có thực lực cảnh giới Tiên Thiên, cũng coi là không tệ.

Về phần Mục Tử Y trước mắt, dung mạo tuyệt mỹ, không nói Bắc Lăng Phủ cho dù đặt ở toàn bộ Lý Thanh Phong cũng hiếm ai sánh được. Hơn nữa thiên phú của Mục Tử Y cũng không tệ, giờ cũng đã đạt tới Tiên Thiên, hai người xứng đôi vừa lứa.

Có điều vấn đề lại là, cách đây không lâu Nhạc Lư Xuyên tới đất Yến Nam du lịch.

Sở Hưu cũng từng gặp Nhạc Lư Xuyên, tiểu tử này mặc dù hơi kém cỏi nhưng tướng mạo lại cực kỳ tuấn tú, có bảo hắn chỉ được cái mặt cũng là đánh giá thấp dung mạo hắn.

Khi du lịch tại Yến Nam, không ngờ Nhạc Lư Xuyên lại câu dẫn được con gái của ‘Thần Cơ Bách Biến’ Yến Hoài Nam, chưởng môn Thần Vũ Môn, một trong Thất Tông Bát Phái.

Một bên là con gái chưởng môn Thần Vũ Môn trong Thất Tông Bát Phái, một bên là con gái gia tộc nhỏ Mục gia ở Bắc Lăng Phủ, nên chọn ai, vậy còn phải nghĩ sao?

Lúc đầu nếu Nhạc gia chỉ muốn bám càng Thần Vũ Môn, trực tiếp từ hôn với Mục gia là được, cùng lắm là thanh danh không được tốt mà thôi.

Nhưng nào ngờ Nhạc gia cũng là kẻ tâm địa độc ác, vì bảo tồn danh tiếng bản thân, lại ham sản nghiệp Mục gia, không ngờ lại cố tình gán tội cho Mục gia, nhân lúc Mục gia chưa kịp phản ứng, trực tiếp ra tay diệt môn!

Khóe mắt Mục Tử Y lóe lên ý hận nhưng gương mặt lại không chút biểu cảm, thậm chí giọng điệu đều không hề thay đổi.

“Nhạc Lư Xuyên muốn bám chân Thần Vũ Môn, ta không trách hắn. Hắn muốn từ hôn thì từ hôn, ta với hắn vốn chẳng có tình cảm gì. Nhạc gia thế lớn, sau đó Mục gia ta cũng đâu dám nói gì. Nhưng vì sao cuối cùng Nhạc gia lại muốn tiêu diệt Mục gia ta?

Ta vĩnh viễn cũng không quên được ngày hôm đó. Nhạc gia mượn cớ bàn bạc chuyện đính hôn bước vào Mục gia ta, trực tiếp ra tay đánh lén, chỉ trong giây lát trong Mục gia máu đã chảy thành sông!

Nếu không nhờ Hứa bá quản gia của Mục gia ta liều chết dẫn ta bỏ trốn, chắc ta cũng đã chết ở đó.

Đương nhiên giờ ta cũng chẳng khác gì đã chết. Vài hôm trước Hứa bá đã trọng thương không chữa nổi, ra đi rồi. Trước khi chết ông ấy kể cho ta mấy chỗ để tài sản bảo vật của Mục gia, đề phòng có chuyện bất ngờ.

Hứa bá bảo ta rời khỏi Lâm Trung Quận, rời khỏi Bắc Yên, tới nơi khác sống.”

Nói đến đây, trong mắt Mục Tử Y đã đỏ rực như máu: “Nhưng không nhìn thấy người của Nhạc gia chết sạch, ta không cam tâm!”

Sở Hưu nghe vậy nhíu mày, Nhạc gia này hành xử cũng thật điên cuồng, trước còn đang thương lượng chuyện thông gia, chớp mắt sau đã ra tay diệt cả nhà người ta.

Đương nhiên theo Sở Hưu, hành động này của Nhạc gia thật ngu ngốc, cho dù làm vậy kiếm được nhiều lợi ích nhất, nhưng cuối cùng thứ mất đi lại là thanh danh của chính bọn chúng.

Đừng nghĩ giang hồ ai cũng ngu ngốc, chuyện ở Mục gia rốt cuộc ra sao, ai sáng suốt vừa nhìn là hiểu.

Tướng ăn này của Nhạc gia thật quá khó coi, chân trước vừa cấu kết với Thần Vũ Môn, chân sau đã lập tức diệt môn gia tộc chuẩn bị thông gia với mình, chuyện này nói thì dễ chứ rất khó nghe.

Chuyện khác không nói, tối thiểu các thế lực trong Bắc Lăng Phủ chắc chắn sẽ không còn hảo cảm gì với Nhạc gia, khi hợp tác với Nhạc gia sẽ càng cẩn thận.

Đương nhiên có thể bản thân Nhạc gia không quan tâm tới chuyện này, theo bọn chúng thấy bản thân đã đu được lên bắp đùi Thần Vũ Môn, giờ diệt cả Mục gia, nhận được sản nghiệp của Mục gia, thực lực tăng tiến, việc gì phải để ý tới cái nhìn của những kẻ khác?

Sở Hưu gõ gõ mũ chùm trên đầu nói: “Chết sạch cả nhà? Yên tâm, ngươi sẽ thấy. Hơn nữa giết người tru tâm, lần này Nhạc gia sẽ thấy có một số việc còn kinh khủng hơn cả cái chết.

Đúng rồi, đưa tư liệu Nhạc gia cho ta. Nếu ngươi đã hận Nhạc gia như vậy, ta tin ngươi cũng có tư liệu tỉ mỉ của Nhạc gia rồi.”

Mục Tử Y giao tin tức về Nhạc gia cho Sở Hưu, quả thật rất tỉ mỉ, tỉ mỉ tới mức khiến người ta rùng mình. Ngay cả tin tức và tính cách của một số đệ tử chi thứ Nhạc gia cũng xuất hiện trong đó, hơn nữa bên trong còn có tài liệu cặn kẽ về thực lực của Nhạc gia tại Bắc Lăng Phủ cùng quan hệ của họ với các nhà khác vân vân.

Sau khi lão bộc duy nhất bảo vệ mình chết đi, có trời mới biết Mục Tử Y rốt cuộc làm cách nào thu thập được thông tin tỉ mỉ như vậy.

Có điều với Sở Hưu mà nói, tài liệu này giúp ích rất lớn cho y, khiến kế hoạch của y càng thêm ổn định thỏa đáng.

Sở Hưu đứng dậy ra khỏi miếu hoang, không quay đầu lại thản nhiên nói: “Thời gian tới ngươi không cần ở lại đây, cứ giấu mình xung quanh Bắc Lăng Phủ là được. Trong vòng một tháng ta cam đoan ngươi sẽ nghe được tin tức ngươi muốn.”

Nhìn thân ảnh Sở Hưu biến mất, Mục Tử Y ngẩng đầu, hận ý trong mắt tạm thời biến mất, lộ ra chút mịt mờ.

Nàng biết thực lực Nhạc gia, kết quả giờ một võ giả Nội Cương cảnh lại nói với nàng chỉ dùng một tháng sẽ diệt sạch Nhạc gia, chuyện này thật sự có thể ư?

Có điều trước mắt sát thủ Thanh Long Hội này đã là hy vọng duy nhất của nàng. Nàng đã tìm hết tất cả tài sản Mục gia đặt bên ngoài, nhưng tối đa cũng chỉ mời được sát thủ cấp bốn của Thanh Long Hội.

Có điều lúc này Mục Tử Y cũng đã quyết định, nếu người của Thanh Long Hội không diệt được Nhạc gia, nàng sẽ đích thân xuất thủ, cho dù không cách nào giết sạch Nhạc gia, nàng cũng phải giết Nhạc Lư Xuyên, phải đồng uy vu tận với hắn!

Bắc Lăng Phủ nằm bên rìa Lâm Trung Quận, không thuộc khu vực trung tâm. Hơn nữa Bắc Lăng Phủ tên là Bắc Lăng Phủ là do nơi này vốn là một tòa lăng mộ trên núi. Có điều mặt phía nam núi non quá dốc, không thể xây dựng công trình kiến trúc gì, cho nên mọi người dựng một châu phủ ở phía bắc, tên là Bắc Lăng Phủ.

Do được xây dựng trên núi nên thật ra đường đi lối lại của Bắc Lăng Phủ cũng không được thuận tiện, chỉ có một con đường núi ở phía bắc, phía nam là cách núi cheo leo. Hơn nữa xung quanh con đường núi này

rừng cây rậm rạp, không khá hơn đường tắt ở Thương Mang Sơn Ngụy Quận bao nhiêu?

Theo lý mà nói với vị trí như vậy Bắc Lăng Phủ chỉ là một tiểu châu phủ bình thường mà thôi, không hề thịnh vượng gì. Nhưng trên thực tế Bắc Lăng Phủ lại cực kỳ phồn hoa, số lượng võ giả còn nhiều hơn châu phủ bình thường, cũng mạnh hơn châu phủ bình thường.

Nguyên nhân là sao, thật ra rất đơn giản, Bắc Lăng Phủ mặc dù là tòa thành trên núi đi lại không tiện, nhưng nơi này phong thủy không tệ, thiên địa nguyên khí nồng đậm, cực kỳ thích hợp cho võ giả tu hành, thậm chí không kém hơn một số núi non nổi danh.

Nhạc gia có thực lực như hiện tại cũng nhờ vị trí tốt, khiến cho đời sau mạnh hơn đời trước. Từ một tiểu gia tộc chỉ có võ giả Tiên Thiên phát triển thành đại tộc danh chấn Lâm Trung Quận.

Mà lúc này, đêm xuống, Sở Hưu mặc một bộ áo đen như dung nhập vào trong màn đêm, lẻn vào trong Bắc Lăng Phủ.

Dấu tay máu
Chương 92 Dấu tay máu

Nhờ bám được vào bắp chân Thần Vũ Môn lại thuận lợi diệt được Mục gia, đoạt được sản nghiệp của Mục gia, Nhạc gia lúc này có thể nói là song hỉ lâm môn, cho dù đã nửa đêm nhưng trong đại trạch của Nhạc gia vẫn sáng đèn, uống rượu mua vui.

Sở Hưu đứng trên một căn lầu cao cách đại trạch Nhạc gia không xa. Áo đen, mũ chùm đen, mặt nạ sắt đen, tất cả khiến thân hình Sở Hưu như hòa cùng đêm tối.

Lúc này Sở Hưu cũng phát hiện chỗ tốt của trang phục Thanh Long Hội, mũ chùm và mặt nạ có thể che chắn cảm giác, lại thêm giờ toàn thân Sở Hưu mặc đồ đen, ban đêm quả thật khó lòng bị phát hiện.

Đương nhiên nếu tới cấp bậc của Thiên Tội đà chủ, thứ trang phục này chỉ có tác dụng nêu rõ thân phận, còn muốn thì xuất thủ ngay giữa ban ngày, giết ai thì giết, trực tiếp dùng lực lượng áp đảo đối phương là được, không cần quan tâm ngày hay đêm.

Nhìn thoáng qua đại trạch của Nhạc gia, Sở Hưu như u linh lặng lẽ chui vào trong.

Lúc này trong một trạch viện của Nhạc gia, hai võ giả Cảnh giới Ngưng Huyết mang theo bầu rượu lắc lư bước ra, nhìn về phía nhà chính, một người trong đó bĩu môi nói: “Đám người chi trưởng lại đang liên hoan à? Hừ, chẳng phải chỉ là Nhạc Lư Xuyên bám được váy con gái chưởng môn Thần Vũ Môn thôi sao, đắc ý cái gì chứ? Nam nhi đại trượng phu lại phải dùng dung mạo đi nịnh người ta, không thấy mất mặt à?”

Một võ giả Nhạc gia khác bên cạnh lắc đầu nói: “Lục ca, những lời này sau ngươi tuyệt đối không nên nói ra trước mặt những người khác, nếu không chi thứ ba chúng ta sẽ gặp xui đấy.

Nhạc gia chúng ta có chín chi, trước kia người của chi chính mặc dù danh phận là lớn nhất nhưng thực lực lại không mạnh, quyền lực trong tộc cũng không lớn.

Lần này Nhạc Lư Xuyên bám được váy đại tiểu thư Thần Vũ Môn, chi chính bọn họ xem như nở mày nở mặt, mấy chi khác chúng ta không tranh nổi bọn họ. Có lẽ sau này Nhạc gia sẽ tới phiên chi chính cầm quyền, chúng ta tạm thời rụt đuôi lại làm người thôi.

Thời gian tới đừng trêu người bên chi chính, bọn họ thích đắc ý thì cứ để họ đắc ý đi. Chúng ta đi uống rượu thôi!”

Nhạc gia giờ là đại thế gia nổi tiếng trên toàn bộ Lâm Trung Quận, cũng đã truyền được vài đời ở Bắc Lăng Phủ này.

Truyền thừa vài đời, Nhạc gia cũng đã không thuần túy như lúc đầu, nội bộ Nhạc gia cũng chia phe chia phái.

Không tính những chi thứ kia, chỉ riêng huyết mạch trực hệ của Nhạc gia đã chia làm chín chi.

Trước kia chín chi này thật ra không chia lớn nhỏ, có lão tổ Nhạc gia trấn giữ, mọi người thay nhau cầm quyền, bên ngoài cũng không có vấn đề gì.

Nhưng giờ Nhạc Lư Xuyên bám được vào Thần Vũ Môn, toàn bộ Nhạc gia đều theo đó nở mày nở mặt. Còn bảo thay nhau cầm quyền ư, rõ là trò cười. Chi trưởng của Nhạc Lư Xuyên rõ ràng chuẩn bị độc bá đại quyền.

Trước đó võ giả còn kêu than oán trách, có điều sau khi nói vài câu, người bên cạnh cũng không trả lời, hắn quay đầu lại nhìn nhưng bên cạnh lại không có một ai. Chuyện này khiến võ giả kia nổi cả da gà, đang định nói gì đó, một cánh tay lại ngăn trước miệng, lưỡi đao đỏ thẫm đâm thẳng vào ngực hắn!

Rút Hồng Tụ Đao ra, Sở Hưu vẩy vẩy máu tươi trên thân đao, kéo cả hai thi thể đi.

Đối với Sở Hưu hiện tại, đừng nói võ giả Ngưng Huyết, cho dù võ giả Tiên Thiên cũng không mấy ai đỡ nổi một chiêu của y.

Hơn nữa sau khi bước vào Nội Cương cảnh, Sở Hưu còn phát hiện một điểm lợi nữa, đó là y có thể khống chế hoàn mỹ khí thế và lực lượng bản thân.

Khi mới bước vào Tiên Thiên, Sở Hưu đã phát hiện khí thế trên người mình quá mức nổi bật, trong mắt một số cao thủ, khí thế trên người y sắc bén như một thanh trường đao rời vỏ.

Nhưng giờ đạt tới Nội Cương cảnh, Sở Hưu đã hoàn toàn khống chế lực lượng chân khí, y có thể thu liễm khí thế bản thân, khiến bản thân càng khó bị phát hiện khi ám sát.

Cũng như vừa rồi, y giết chết một người, nhưng võ giả còn lại vẫn không phát hiện.

Sở Hưu chấm máu tươi, vẽ một hình rồng trừu tượng bên cạnh hai thi thể, giống với hình rồng trên mũ chùm của y, đây là ấn ký của Thanh Long Hội.

Nhưng vẫn chưa xong, Sở Hưu lại viết tiếp một chữ Mục bên cạnh hoa văn hình rồng. Đang lúc định rời khỏi, y lại đột nhiên nghĩ ra điều gì, lưu lại một dấu tay máu trên mặt đất.

Mọi chuyện xong xuôi, Sở Hưu trực tiếp rời khỏi. Hơn nữa y cũng không ở lại trong Bắc Lăng Phủ mà thẳng thắn trốn vào trong khu rừng ở Bắc Lăng Sơn.

Sáng sớm hôm sau, người làm của Nhạc gia chuẩn bị quét dọn khu nhà, chợt nhìn thấy thi thể trên mặt đất. Đám người hoảng sợ hét lớn, vội vàng báo lại cho những người khác của Nhạc gia, lập tức khiến toàn bộ Nhạc gia hỗn loạn.

Nhạc gia không phải chưa từng có người chết, đi lại trên giang hồ, bị người ta giết cũng là chuyện thường. Vấn đề là bị giết trong chính nhà mình, đây rõ ràng là tát thẳng vào mặt Nhạc gia!

Kết quả là không tới nửa khắc sau, lão tổ Nhạc gia, vị cao thủ Ngoại Cương cảnh Nhạc Hạc Niên cùng tám võ giả Nội Cương cảnh Nhạc gia đều tập trung lại tại đây.

Nhạc gia có chín chi, năm chi có võ giả Nội Cương cảnh, ba người còn lại một xuất thân chí thứ Nhạc gia, hai người còn lại là môn khách.

Thật ra Nhạc gia còn một võ giả Nội Cương cảnh trực hệ, nhưng lúc trước truy sát Sở Hưu, bị Sở Hưu giết chết, cho nên giờ chỉ còn lại tám người.

Nhìn thấy thi thể hai võ giả trên mặt đất, chi chủ chi thứ ba Nhạc gia Nhạc Đông Hành sắc mặt âm trầm, vì hai người chết kia chính là tộc nhân chi thứ ba của hắn.

Có điều khi nhìn vết tích Sở Hưu để lại trên mặt đất, tất cả mọi người của Nhạc gia đều biến sắc!

“Thanh Long Hội!”

Hình rồng trên mặt đất thật quá quen thuộc, bọn họ đều biết dấu ấn kinh điển của Thanh Long Hội!

Còn chữ ‘Mục’ bằng máu kia lại càng chướng mắt, cứ như những vong linh trong trận chiến diệt môn cách đây không lâu leo ra khỏi địa ngục, tới tìm họ báo thù.

Nhạc Đông Lưu chi thứ ba nhìn Nhạc Đông Lâm chi trưởng, sắc mặt âm trầm: “Là dư nghiệt của Mục gia! Bọn chúng dám mời cả người của Thanh Long Hội tới!”

Lúc trước kẻ phụ trách diệt môn Mục gia chính là chi chính, cầm đầu là Nhạc Đông Lâm cùng con trai hắn Nhạc Lư Xuyên.

Kết quả chưa giết sạch được người của Mục gia khiến người ta quay lại

báo thù, trách nhiệm này đương nhiên là của chi trưởng bọn họ.

Nhạc Đông Lâm trực tiếp vung tay nói: “Không đúng! Người của Mục gia đều đã chết hết, làm gì còn dư nghiệt?”

Nhạc Đông Hành cười lạnh một tiếng nói: “Đại ca, chẳng lẽ ngươi quên chúng ta vẫn không tìm được thi thể con bé kia sao? Đừng quên, mặc dù thực lực Mục gia không bằng Nhạc gia chúng ta, nhưng lịch sử Mục gia lại không ngắn hơn Nhạc gia ta.

Ai cũng biết đạo lý thỏ khôn còn có ba hang, nếu con bé Mục gia kia chạy thoát, nó hoàn toàn có thể lấy những thứ Mục gia lưu lại, mời sát thủ của Thanh Long Hội xuất thủ!”

Nhạc Đông Lâm cau mày nói: “Vậy cũng không đúng! Các ngươi cũng biết quy củ của Thanh Long Hội mà. Cho dù Mục gia đập hết gia sản của mình vào, sát thủ họ mời tới cũng chẳng diệt nổi Nhạc gia ta. Với chút đồ Mục gia lưu lại làm đường lui, cùng lắm chúng chỉ mời được sát thủ cấp bốn mà thôi, hơn nữa còn chỉ là một người, lấy cái gì mà đòi diệt Nhạc gia ta?”

Nhạc Đông Hành liếc mắt nhìn Nhạc Lư Xuyên một cái nói: “Đại ca, có vẻ ngươi quên một chuyện. Vấn đề này vốn do chi trưởng các ngươi đề ra, lừa gạt Mục gia, xuất thủ đánh lén trước cũng là các ngươi. Nếu con bé của Mục gia kia đã mời sát thủ Thanh Long Hội, ngươi nghĩ xem người nó muốn giết nhất là ai?

Đối phương không diệt được Nhạc gia ta, nhưng sát thủ cấp bốn Nội Cương cảnh lại có thể giết chết Nhạc Lư Xuyên. Hôm qua Nhạc Lư Xuyên uống rượu mua vui tại chi trưởng, sát thủ không tìm được mục tiêu. Cho nên lần này rõ ràng là người của chi thứ ba chúng ta chết vì đỡ đòn cho con ngươi!”

Lời vừa nói ra, sắc mặt Nhạc Lư Xuyên lập tức tái nhợt, người của các chi khác cũng nhìn về phía hắn.

Bất luận thông gia với Thần Vũ Môn hay hủy diệt Mục gia, kẻ thu lợi lớn nhất đều là người của chi trưởng, thậm chí lúc trước có người trong bọn họ còn phản đối diệt Mục gia. Cuối cùng Nhạc Hạc Niên lên tiếng, bọn họ cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể làm theo.

Vừa rồi lão tam Nhạc Đông Lưu tức tối như vậy không chỉ vì người của chi thứ ba bị giết, phần nhiều là muốn đả kích khí thế của đám người chi trưởng.

Mắt thấy tranh chấp giữa các chi càng lúc càng nặng, thậm chí sắp sửa cãi vã, Nhạc Hạc Niên hừ lạnh một tiếng quát: “Tất cả im lặng! Có sóng gió gì Nhạc gia ta chưa từng thấy qua. Một sát thủ Nội Cương cảnh của Thanh Long Hội đã dọa các ngươi sợ tới vậy rồi à? Chẳng lẽ các ngươi quên quy củ của Thanh Long Hội? Không việc gì phải sợ, chỉ cần giải quyết sát thủ kia, kẻ gặp xui chính là bản thân dư nghiệt Mục gia!”

Lời vừa nói xong, mọi người ở đây ngoại trừ Nhạc Lư Xuyên sắc mặt vẫn chẳng khá hơn, những người khác đều không nói gì.

Đúng như Nhạc Hạc Niên nói, mặc dù thực lực sát thủ Thanh Long Hội rất mạnh nhưng chỉ cần ngươi ngăn cản đồng thời giết chết được đối phương, vậy Thanh Long Hội sẽ không bám lấy ngươi, ngược lại sẽ đi trả thù cố chủ. Bởi vì cố chủ trả giá quá thấp, đoán sai thực lực mục tiêu nên mới khiến Thanh Long Hội tổn thất, mất đi sát thủ.

Chỉ cần Nhạc gia gắng gượng qua được lần này, đừng để Nhạc Lư Xuyên bị giết ngược lại giải quyết tên sát thủ kia. Như vậy bọn họ không cần để ý tới dư nghiệt Mục gia, Thanh Long Hội sẽ tự xử lý.

Phần lớn mọi người đều biết quy củ của Thanh Long Hội, cho nên trừ phi là loại thù hận không chết không thôi, rất ít người đi mời Thanh Long Hội xuất thủ. Bởi Thanh Long Hội là thanh kiếm hai lưỡi, không giết được người thì sẽ giết mình.

Lúc này một đệ tử Nhạc gia lại đột nhiên nghi ngờ: “Vậy dấu tay máu kia là sao?”

Lão đại Nhạc gia nhìn thoáng qua, thuận miệng nói: “Sát thủ Thanh Long Hội sẽ có danh hiệu của mình. Dấu tay máu kia chắc là danh hiệu của sát thủ này. Chưa từng nghe có sát thủ nào của Thanh Long Hội dùng dấu tay máu làm danh hiệu, chắc đối phương cũng chỉ là hạng vô danh trong Thanh Long Hội mà thôi, không cần đế ý tới cái này. Dốc toàn lực tìm kiếm, đồng thời tăng cường phòng ngự vào buổi tối!”

Sát khí trong đêm
Chương 93 Sát khí trong đêm

Tin Nhạc gia có người chết không lan truyền ra ngoài, dẫu sao cũng chỉ là hai võ giả Cảnh giới Ngưng Huyết mà thôi. Hơn nữa chuyện này còn có liên quan tới Mục gia và Thanh Long Hội, có chút ẩn tình bên trong, nói ra thì dễ chứ khá khó nghe. Cho nên Nhạc gia quyết định che giấu việc này, đồng thời phái đệt tử nhà mình tìm tung tích những kẻ lạ mặt trong Bắc Lăng Phủ. Đáng tiếc không có kết quả.

Đêm xuống, lần này Nhạc gia đã học khôn, tăng cường đề phòng, phái người dưới tuần tra khắp nơi. Nhưng lần này vẫn bị Sở Hưu giết chết một người, kẻ chết lần này lại là một võ giả Tiên Thiên!

Với thực lực hiện giờ của Sở Hưu, muốn giết võ giả Tiên Thiên chỉ cần một chiêu, có điều Nhạc gia rõ ràng không chấp nhận được kết quả như vậy.

Chết liền ba người, đến ngày thứ ba, Nhạc Hạc Niên trực tiếp phân phó, số người tuần tra ban đêm tăng gấp mấy lần, gần như trong mỗi sân đều có người canh gác, đồng thời phái hai võ giả Nội Cương cảnh tham gia tuần tra.

Lại tới Nhạc gia, thấy trong đại trạch Nhạc gia đèn đuốc sáng trưng, Sở Hưu nhíu mày. Nhạc gia này có vẻ không có thủ đoạn gì hay hơn, chỉ tăng thêm người canh gác hay sao? Thứ thủ đoạn không chút kỹ thuật như vậy chỉ vô dụng với Sở Hưu.

Một người diệt một tộc, chuyện này theo mọi người thấy là quá khoa trương, bao gồm cả sát thủ của Thanh Long Hội.

Nhưng Sở Hưu đã tiếp nhận nhiệm vụ này, y cũng có nắm chắc nhất định, chắc chắn sẽ không làm việc kiểu tự tìm cái chết.

Lúc này không riêng gì trong đại trạch Nhạc gia có võ giả đi tuần, ngay cả bên ngoài Nhạc gia thi thoảng cũng có một số võ giả giơ đèn lồng canh gác, hơn nữa đều là ba người một tổ, sợ có kẻ đánh lén trong bóng tối.

Qua góc rẽ, ba võ giả Cảnh giới Ngưng Huyết Nhạc gia cẳng thẳng thăm dò bên ngoài.

Ngày đầu chết hai người, ngày thứ hai chết một người, trời mới biết ngày thứ ba ai sẽ chết.

Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người. Cả ba vừa thấy một bóng đen xuất hiện trước mặt, đang định hét lên thành tiếng nhưng lại đột nhiên ngưng bặt lại. Ánh mắt Sở Hưu trước mặt như một vòng xoáy vô biên vô tận lôi kéo ba người bọn họ chìm vào vực sâu u ám!

Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp!

Là một phần của Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, uy năng của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp về mặt tinh thần lực cực kỳ quỷ dị. Hiện giờ Sở Hưu mới nhập môn sơ bộ, chỉ có tạm thời khống chế tinh thần võ giả cấp thấp, muốn ảnh hưởng tâm chí võ giả cùng giai phải chờ tới khi đại thành. Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp thật sự có uy năng di hồn, có thể trực tiếp dùng ảo cảnh giết địch, khiến nguyên thần đối phương tiêu biến, chết bất tri bất giác.

Sở Hưu giết một người trong đó, ném vào trong góc, đổi quần áo với người này sau đó tắt đèn lồng, đứng chính giữa hai võ giả còn lại, cúi đầu đi về phía Nhạc gia.

Lúc sắp tới cửa, một võ giả Nhạc gia giơ đèn lòng ngạc nhiên: “Không phải các ngươi ra ngoài tuần tra à? Sao lại trở về?”

Võ giả Nhạc gia đi phía trước sắc mặt cứng nhắc nói: “Đèn lồng tắt, đi đổi!”

Võ giả Nhạc gia kia cũng không nghi ngờ, trong đại trạch Nhạc gia, chi chính chi thứ cùng người làm tổng cộng khoảng hơn nghìn. Ngoại trừ người của chín chi chính Nhạc gia, không thể quen hết mọi người được. Võ giả Nhạc gia kia cũng không nghi ngờ, hỏi qua vài câu rồi thôi.

Sở Hưu đứng giữa hai người thuận lợi bước vào đại trạch Nhạc gia, vừa hay đi qua một chỗ rẽ, một võ giả Nội Cương cảnh Nhạc gia đi tới thấy ba người không khỏi nghi ngờ nói: “Ba người các ngươi làm gì vậy? Đèn lồng đâu?”

Dưới điều khiển tinh thần của Sở Hưu, võ giả kia vẫn trả lời cứng nhắc: “Đèn lồng tắt, chúng ta đi đổi.”

Võ giả Nhạc gia kia gật đầu, phất tay để ba người rời đi. Có điều ngay sau đó hắn chợt cảm thấy không đúng.

Võ giả Nội Cương cảnh này là chi chủ chi thứ năm Nhạc gia, bình thường đám người dưới này thấy hắn đều phải hành lễ gọi hắn là Ngũ gia, nhưng giờ ba người này không hề hành lễ.

Ngay lúc hắn định đặt lên tiếng hỏi, một luồng đao quang đỏ thẫm ngưng tụ cùng tà khí vô biên tạo thành một vệt huyết mang rực rỡ giữa màn đêm, chém thẳng về phía hắn!

Một đao bất thình lình này khiến hắn không kịp phản ứng lại, có điều cảm giác nguy cơ đột nhiên bùng lên vẫn khiến thân hình hắn lui lại

phía sau theo bản năng, trường kiếm trong tay giơ ngang người, thế đao nguy nga, bất động như núi!

Trấn Sơn Kiếm Quyết của Nhạc gia!

Có điều một đao kia của Sở Hưu tới quá nhanh thế quá mạnh, võ giả Nội Cương cảnh kia chỉ vừa tiếp xúc, ngay cả thế đao còn chưa thi triển xong đã bị thế đao của Sở Hưu trực tiếp chặt đứt trường kiếm.

Hơn nữa trước mắt mặc dù Sở Hưu còn chưa thể ngưng tụ cương khí ra ngoài cơ thể, nhưng bản thân y đã đạt tới Nội Cương cảnh, lại thêm lực lượng của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ thành một lớp tà khí sắc bén bao phủ trên lưỡi dao, luồng tà khí đó chém tới, đánh lên người võ giả Nội Cương cảnh Nhạc gia, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Tiếng keng keng của đao kiếm tương giao kinh động cả đại trạch Nhạc gia, nhưng không đợi bọn họ kịp phản ứng, Sở Hưu đã trực tiếp áp sát, Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ ầm ầm đánh xuống, chưởng lực cường đại ép thẳng tới trước ngực võ giả Nội Cương cảnh kia.

Võ giả Nội Cương cảnh Nhạc gia đang định phản kích nhưng lúc này lực lượng nóng rực ầm ầm bộc phát. Hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, thân hình ngã thẳng xuống đất.

Lúc này hai võ giả bị Sở Hưu dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp khống chế đã thanh tỉnh. Bọn họ không còn bị Sở Hưu khống chế tinh thần, thần chí cũng theo thời gian trôi qua dần dần khôi phục. Nhưng đúng lúc này một luồng đao mang đỏ thẫm chém xuống, hai người cũng ngã thẳng xuống đất.

Lần này thời gian cấp bách, Sở Hưu không để lại ấn ký, trực tiếp quay người bỏ chạy.

Người của Nhạc gia tới cũng không chậm, nhưng khi bọn họ chen chúc đến nơi đã không còn tung tích của Sở Hưu.

Nửa khắc sau, thi thể lão ngũ Nhạc gia cùng ba võ giả Cảnh giới Ngưng Huyết đều được đưa tới trong đại sảnh, sắc mặt đám người Nhạc gia đều cực kỳ âm trầm.

Vẫn là lão tam Nhạc gia, Nhạc Đông Hành tới xem xét thương thế. Sau khi kiểm tra xong, thần sắc hắn âm trầm nói: “Sát thủ Thanh Long Hội kia giả làm người của Nhạc gia ta trà trộn vào trong. Nhưng ta thật không hiểu, vì sao hai người kia của Nhạc gia lại phối hợp với hắn như vậy, chẳng lẽ do hắn bức ép?

Hơn nữa lão ngũ chỉ mới giao thủ với hắn trong thời gian vài chục hơi thở mà thôi, chút thời gian đó ra được mấy chiêu? Không đến năm chiêu! Nói đúng hơn là trong vòng năm chiêu đối phương đã giết chết lão ngũ!”

Nhạc Đông Hành xé lớp áo trước ngực lão ngũ Nhạc gia, trước ngực thi thể có dấu tay màu tím rất sâu, như ghim tận tới xương, kinh khủng dị thường.

Mãi đến lúc này mọi người mới hiểu ra lần đầu giết người sát thủ Thanh Long Hội cố ý để lại đấu tay máu rốt cuộc là có ý gì.

Nhạc Đông Hành đưa mắt sang nhìn Nhạc Đông Lưu, cười lạnh nói: “Đại ca, trước đó ngươi nói với nội tình của Mục gia không mời được sát thủ cấp năm của Thanh Long Hội, giờ thì sao? Có thể giết chết lão ngũ trong vòng năm chiêu, không phải cao thủ Ngoại Cương cảnh thì là gì?”

Lần này Nhạc Đông Lâm không nói gì, chết mấy Cảnh giới Ngưng Huyết với Cảnh giới Tiên Thiên cũng không có gì lớn, nhưng chết một võ giả Nội Cương cảnh, vậy Nhạc gia đã tổn thất rất lớn.

Phải biết lúc trước đuổi giết Sở Hưu, bọn họ đã chết mất một võ giả Nội Cương cảnh, giờ mới qua bao lâu lại mất đi một người nữa.

Lúc này Nhạc Lư Xuyên ở bên cạnh nói: “Nội tình Mục gia thâm hậu chẳng lẽ hơn được Nhạc gia ta? Cùng lắm thì chúng ta cũng bỏ tiền ra mời Thanh Long Hội để bọn họ đi giết dư nghiệt Mục gia kia!”

Nhạc Đông Hành còn chưa kịp nói gì, Nhạc Hạc Niên nồi ngay ngắn trên ghế chủ đã thở dài nói: “Chậm rồi, Thanh Long Hội tự có quy củ của Thanh Long Hội, cách này không làm được.

Thanh Long Hội là thanh kiếm hai lưỡi, vừa đả thương người vừa tổn thương mình, nhưng tuyệt đối không phải thanh kiếm mà người khác có thể nắm trong tay, càng không trở thành công cụ cho hai bên giao đấu.

Trước mắt chúng ta đã trở thành mục tiêu của Thanh Long Hội, như vậy chỉ có hai con đường. Hoặc để người của Thanh Long Hội giết, hoàn thành nhiệm vụ. Hoặc chúng ta tìm ra người của Thanh Long Hội, giết chết đối phương!”

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây lập tức đưa mắt nhìn về phía Nhạc Lư Xuyên. Dù sao theo bọn họ phỏng đoán trước đó, dư nghiệt của Mục gia la Mục Tử Y, mà mục tiêu của cô gái này chắc hẳn là Nhạc Lư Xuyên. Liệu có phải người của Thanh Long Hội giết hắn xong sẽ rút lui?

Thấy ánh mắt mọi người như vậy, Nhạc Lư Xuyên run lên lẩy bẩy. Mấy

ngày nay hắn cũng bị dọa sợ, cả ngày ở cạnh phụ thân hắn, không dám ra khỏi phòng.

Nhạc Hạc Niên cũng nhận ra lời của bản thân còn hiểu được theo nghĩa khác. Nhạc Lư Xuyên giờ đang là điểm mấu chốt để móc nối với Thần Vũ Môn, cũng là cháu trai ruột thịt của hắn. Hắn đương nhiên không thể giao Nhạc Lư Xuyên ra được. Huống hồ nếu làm vậy Nhạc gia bọn họ có còn thể diện gì không?

Cho nên bên này Nhạc Hạc Niên nói thẳng: “Nếu Thanh Long Hội phát động đại lượng sát thủ, vậy Nhạc gia ta trừ phi chủ động tự sát, chết thoải mái hơn chút, ngoài ra không còn cách nào khác.

Nhưng con nhãi Mục gia kia chỉ thuê được một sát thủ Thanh Long Hội mà thôi. Mặc dù địch trong tối ta trong sáng khiến chúng ta chịu thiệt đôi chút, đó điều cũng đừng quên nơi này là Bắc Lăng Phủ! Là Bắc Lăng Phủ mà Nhạc gia chúng ta khống chế!

Ngày mai ta sẽ triệu tập người của các thế lực lớn tại Bắc Lăng Phủ nghị sự, để bọn họ cùng tìm tung tích sát thủ Thanh Long Hội.

Bắc Lăng Phủ chỉ lớn chừng đó, ta không tin không tìm ra một người ngoài như vậy!”

Uy hiếp và uy hiếp ngược
Chương 94 Uy hiếp và uy hiếp ngược

Bắc Lăng Phủ chỉ lớn như vậy, thật ra không cần người tìm tới các nhà khác, ba ngày nay mọi chuyện xảy ra ở Nhạc gia đều đã bị các gia tộc khác biết rõ.

Dù sao những gia tộc khác cũng chẳng phải kẻ ngu, bên phía Nhạc gia gây động tĩnh lớn như vậy, bọn họ không tìm hiểu mới là lạ. Mặc dù không biết tỉ mỉ nhưng cũng dò la được chuyện này có liên quan tới Mục gia cùng Thanh Long Hội.

Chuyện của Mục gia dẫu sao cũng là Nhạc gia dùng thủ đoạn, chuyện này bọn họ không tiện nói gì, hơn nữa còn liên quan cả sát thủ Thanh Long Hội, bọn họ càng không dám xem vào.

Đối với những thế lực nhỏ còn lại ở Bắc Lăng Phủ, nội tình gia sản của họ đều quá mỏng, Thanh Long Hội cách bọn họ quá xa, với năng lực gia sản của bọn họ cho dù dốc cạn túi cùng lắm mời được sát thủ Thanh Long Hội khoảng Cảnh giới Tiên Thiên, còn chẳng lời bằng chính họ tự động thủ giết người.

Có điều sau khi Nhạc gia tự mình lên tiếng mời bọn họ tới nghị sự, bọn họ cũng không dám cự tuyệt.

Trong đại sảnh của Nhạc gia, gia chủ bang chủ của hơn mười thế lực lớn lớn nhỏ nhỏ tại Bắc Lăng Phủ đều đã tụ tập, đám người nhìn nhau, không biết nên nói gì.

Lão tổ Nhạc gia, Nhạc Hạc Niên bước ra ngồi xuống ghế chủ, ho khan một tiếng rồi nói: “Chư vị, chắc các vị cũng nghe nói chuyện xảy ra ở Nhạc gia chúng ta thời gian vừa rồi. Gần đây Nhạc gia ta bị phường trộm cắp quấn lấy.

Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, cho nên chuyện này rất khó xử lý. Nhưng nếu cứ để một kẻ như vậy phách lối tại Bắc Lăng Phủ chúng ta như vậy toàn Bắc Lăng Phủ đều mất mặt.

Cho nên chúng ta phải phiền chư vị một việc, mong toàn bộ các thế lực Bắc Lăng Phủ đồng thời ra tay, kiểm tra người ngoài tại Bắc Lăng Phủ, không phân ngày đêm. Nhất định phải tìm cho ra kẻ đó!”

Nói đến đây, Nhạc Hạc Niên nhìn mọi người xung quanh một chút nói: “Sau khi việc này qua đi, Nhạc gia ta sẽ không quên chuyện chư vị đã ra tay giúp đỡ.”

Mọi người ở đây trong lòng đều run rẩy, họ hiểu rõ Nhạc Hạc Niên có ý gì.

Nếu ra tay giúp đỡ đương nhiên Nhạc Hạc Niên sẽ không quên ơn

giúp đỡ. Nhưng nếu không giúp, vậy sau này Nhạc gia càng không quên!

Cho nên đám người vội vàng đứng dậy nói với Nhạc Hạc Niên: “Nhạc tiền bối xin cứ yên tâm, sau khi trở về chúng tôi sẽ phái người điều tra, sẽ không để phường trộm cắp đó tiếp tục càn rỡ tại nơi này!”

Nhạc gia độc bá Bắc Lăng Phủ, giờ còn chiếm đoạt Mục gia, bám lấy Thần Vũ Môn, bọn họ nào dám vi phạm mệnh lệnh Nhạc gia?

Cho nên khi được Nhạc gia phân phó như vậy, người của các nhà lập tức điều động đệ tử tìm kiếm trong Bắc Lăng Phủ.

Đêm xuống, mỗi nhà đều không rảnh rỗi, điều động đệ tử cầm đèn lồng bó đuốc tìm kiếm trong thành.

Nếu chỉ mình Nhạc gia ra tay, Sở Hưu đương nhiên có thể tới lui tự nhiên trong thành.

Nhưng giờ toàn bộ mười thế lực của Bắc Lăng Phủ đồng loạt ra tay, tổng nhân số đệ tử hạ nhân các loại đã phải hơn vạn, Sở Hưu chỉ cần sơ ý một chút cũng có thể bị người ta phát hiện ra tung tích.

Bị người ta phát hiện thật ra cũng không cần gấp, nhưng nếu bị quấn lấy, dẫn tới nhiều võ giả Nội Cương cảnh vây công, vậy sẽ rất không ổn.

Trong đêm tối, Sở Hưu ẩn trong góc, nhìn đội ngũ tìm kiếm y bên ngoài, ánh mắt lộ ra sắc lạnh.

Sở Hưu đã sớm dự liệu được đối sách này của Nhạc gia.

Thân là đại tộc đệ nhất Bắc Lăng Phủ, nếu Nhạc gia không lợi dụng uy thế bản thân tại Bắc Lăng Phủ, vậy mới là lạ.

Đáng tiếc bất luận lúc nào mọi người đều chỉ chú trọng bản thân mình nhất, uy hiếp của Nhạc gia với sinh tử bản thân mình, cái nào quan trọng hơn?

Đêm nay Sở Hưu không tới Nhạc gia mà trực tiếp tới một thế gia nhỏ trong Bắc Lăng Phủ, Tôn gia.

Gia chủ Tôn gia chỉ có thực lực cảnh giới Tiên Thiên. Toàn bộ Tôn gia cũng chỉ có ba võ giả Tiên Thiên, thực lực xếp chót trong Bắc Lăng Phủ.

Lúc này gia chủ Tôn gia đang ngủ say, hạ nhân cùng một số người chi thứ đều được hắn bố trí ra ngoài tìm người. Hắn thân là người đứng đầu một nhà, cho dù có mệnh lệnh của Nhạc gia cũng không đích thân ra tay.

Có điều đúng lúc này gia chủ Tôn gia bỗng cảm thấy không đúng, trong lúc ngủ mơ hắn đột nhiên cảm thấy trên người lạnh lẽo, vô thức mở mắt. Xuất hiện trước mắt hắn là một tấm mặt nạ bằng sắt đen trơn bóng, nhìn như khô khan nhưng lại cực kỳ quỷ dị.

Xuyên qua tấm mặt nạ sắt đó là một đôi mắt như đang nhìn người chết.

Hắn bất giác định hét lên sợ hãi, nhưng Sở Hưu lại trực tiếp bị kín miệng hắn lại, Hồng Tụ Đao đặt trên cổ hắn, lưỡi lạnh buốt khiến gia chủ Tôn gia cảm thấy tà khí cùng hàn ý kinh người, khiến hắn không dám cử dộng.

Dời đao đi, Sở Hưu duỗi một ngón tay ra hiệu im lặng rồi nói: “Đang đêm, đừng làm ồn, chú ý phong phạm.”

Gia chủ Tôn gia vội vàng gật đầu, vẻ mặt sợ hãi.

Sở Hưu dời tay đi, chỉ lên mặt nạ cùng mũ trùm của mình rồi nói khẽ: “Có nhận ra ta không?”

Gia chủ Tôn gia nơm nớp lo sợ nói: “Nhận ra, ngươi là người của Thanh… Thanh Long Hội!”

Sở Hưu nói: “Nhận ra thì tốt, nếu đã biết ta là người của Thanh Long Hội sao các ngươi còn dám gióng trống khua chiêng trong Bắc Lăng Phủ, lùng bắt ta?”

Gia chủ Tôn gia sắc mặt như đưa đám: “Do Nhạc gia uy hiếp chúng ta, chúng ta cũng đâu có muốn!”

Nói xong gia chủ Tôn gia thận trọng nhìn Sở Hưu một cái nói: “Ta nghe nói Thanh Long Hội trừ mục tiêu ra không lạm sát kẻ vô tội cơ mà? Lần này mục tiêu của ngài là Nhạc gia, tiểu gia tộc như chúng ta không trêu được cả hai vị, bị kẹp ở giữa. Chúng ta cũng chẳng có cách nào.”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Đúng, Thanh Long Hội sẽ không lạm sát kẻ vô tội, không ai đưa tiền sao chúng ta phải tốn sức giết người?

Nhưng những thế gia Bắc Lăng Phủ các ngươi lại khác. Ta muốn giết người của Nhạc gia, các ngươi giúp Nhạc gia lùng bắt ta, ngăn cản ta hoàn thành nhiệm vụ, ảnh hưởng tới việc giết người của ta. Các ngươi nói xem, thế là sao?

Chặn đường tài lộ như giết cha giết mẹ, các ngươi giúp Nhạc gia đó là chặn đường tài lộ của ta. Các ngươi còn nghĩ mình vô tội ư?”

Gia chủ Tôn gia sắp phát khóc đến nơi, vẻ mặt như đưa đám nói: “Nhưng bên Nhạc gia…”

Sở Hưu trực tiếp vung tay ngắt lời gia chủ Tôn gia: “Ta mặc kệ Nhạc gia hay Nhạc giếc gì. Nhiệm vụ của Thanh Long Hội nhất định phải hoàn

thành!”

Nói xong Sở Hưu trực tiếp rút trường đao đặt đầu giường gia chủ Tôn gia, cương khí ngưng tụ trong ngón tay, vạch một hình rồng tiêu chí của Thanh Long Hội, ném sang bên thản nhiên nói: “Mai ngươi cầm thứ này tới các gia tộc khác, nói cho chúng biết quyền lựa chọn trong tay các ngươi. Chắc các ngươi cũng biết nên làm thế nào rồi đấy.”

Sau khi nói xong Sở Hưu trực tiếp rời khỏi, gia chủ Tôn gia thậm chí không dám gọi người, chỉ có thể nhìn thanh trường đao của bản thân khóc không ra nước mắt.

Đến sáng hôm sau, gia chủ Tôn gia gọi gia chủ bang chủ của các thế lực Bắc Lăng Phủ khác tới, ném thanh trường đao kia ra trước mặt bọn họ. Đám người lập tức giật mình kêu lên, có người trực tiếp sạm mặt nói: “Lão Tôn, ngươi làm vậy là gì? Dám giơ đao trước mắt chúng ta?”

Gia chủ Tôn gia cười khổ nói: “Chư vị, các ngươi nhìn thứ trên thân đao đi.”

Nghe hắn nói vậy đám người mới chú ý tới hình rồng trên thân đao, tất cả đồng loạt biến sắc.

“Thanh Long Hội tới tìm ngươi?” Người vừa rồi lên tiếng hỏi.

Gia chủ Tôn gia vẻ mặt buồn bã gật đầu: “Sát thủ Thanh Long Hội kia nói, chặn đường tài lộ như giết cha giết mẹ. Chúng ta ngăn cản hắn giết Nhạc gia chính là chặn đường tài lộ của hắn.

Thanh đao này chính là cảnh cáo của đối phương, hắn nói quyền lựa chọn trên tay chúng ta. Chư vị, dù sao ta cũng đã chuyển lời, các ngươi tự xem mà làm. Dẫu sao ta cũng không định xen vào chuyện này nữa.

Hơn nửa đêm mở mắt ra đã thấy một cái mặt nạ sắt trơn bóng xuất hiện ngay trước mặt, trường đao gác ngay trên cổ mình. Bị thêm mấy lần nữa, ta không bị giết chết thì cũng bị dọa chết!

Nếu Nhạc gia làm quá lên, vậy Tôn gia ta dứt khoát rời khỏi Bắc Lăng Phủ này, không đắc tội được chẳng lẽ ta không trốn được hay sao?”

Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, khó nén nổi cơn hoảng sợ trong lòng.

Bọn họ đều biết Nhạc gia chết bao nhiêu người, bất luận Tiên Thiên hay Nội Cương đều không chống nổi người ta, thậm chí một võ giả Nội Cương cảnh bị giết ngay trong Nhạc gia. Chuyện này ai mà chịu nổi?

Còn những gia tộc khác ở Bắc Lăng Phủ, đại bộ phận chỉ có võ giả cảnh giới Tiên Thiên, chỉ vài gia tộc có Nội Cương cảnh, nhưng cũng không ngăn nổi sát thủ Thanh Long Hội kia.

Người ta giết người tại Nhạc gia như chơi đùa, giết bọn họ còn nhẹ nhõm hơn.

Võ giả trước đó nói: “Lão Tôn, ngươi đừng gấp. Nhạc gia làm việc quá mức bá đạo, chúng ta cũng rất bất mãn. Giờ mà đắc tội với một sát thủ Thanh Long Hội kinh khủng như vậy vì Nhạc gia bọn họ, quả thật không đáng. Cho nên chuyện này chúng ta thật sự không thể xen vào nữa.

Nhưng những thế lực gia tộc chúng ta đều ở Bắc Lăng Phủ đã vài chục năm, sao lại chỉ vì chuyện của Nhạc gia mà phải rời khỏi Bắc Lăng Phủ? Chưa nói tới việc tới nơi khác muốn gây dựng lại thế lực rất khó khăn, chỉ riêng chuyện tìm nơi nào nguyên khí nồng đậm như ở đây đã là chuyện không thể rồi.

Cho nên chẳng bằng mọi người chúng ta liên hợp lại, lá mặt lá trái, bề ngoài là giúp đỡ Nhạc gia tìm kiếm, nhưng thực tế có nhìn thấy gì cũng không cần để lộ ra, coi như mình mù đi. Chư vị thấy sao?”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cùng khẽ gật đầu, đây quả thật là ý kiến hay.

Khủng hoảng
Chương 95 Khủng hoảng

Chương 95. Khủng hoảng

Ba ngày liên tiếp có người chết, đến ngày thứ tư quả nhiên sát thủ Thanh Long Hội không tới, điều này khiến người của Nhạc gia hưng phấn không thôi, cho rằng sát thủ Thanh Long Hội đã bị bọn họ dọa sợ. Nhưng tới ngày thứ năm Sở Hưu thấy phản ứng của các thế lực khác tại Bắc Lăng Phủ, y cười lạnh, ban đêm lại tiếp tục chui vào Nhạc gia giết người.

Hơn nữa vì các thế lực khác ở Bắc Lăng Phủ ngó lơ, Sở Hưu thậm chí không cần trốn ra ngoài thành sau khi giết người xong, chỉ cần thay một bộ quần áo, hơi giấu giếm đám người mai phục trong thành, không ai để ý tới y.

Người của gia tộc khác đều được bên trên phân phó, trong thời gian này bọn họ đều như người mù câm điếc, có thấy bất cứ chuyện gì, bất cứ ai cũng phải giả vờ như không thấy, không được phép rêu rao. Điều này tạo thuận lợi rất lớn cho Sở Hưu.

Có điều như vậy lại khiến Nhạc gia dần dần chìm vào tuyệt vọng.

Ba ngày liên tục, mỗi lúc trời tối lại có người chết, hơn nữa không chỉ một, có Ngưng Huyết, cũng có Tiên Thiên.

Lần này ngược lại không có võ giả Nội Cương cảnh nào bị giết chết, vì Nhạc gia học khôn, tới đêm võ giả Nội Cương cảnh đều phải hai người cùng tuần tra. Sở Hưu có thể dùng vài chiêu giết chết một Nội Cương, nhưng lại không giết được hai.

Có điều chính bởi như vậy nên phạm vi tuần tra của võ giả Nội Cương cảnh cũng lớn hơn, đôi khi bên này Sở Hưu giết liền vài người bọn họ mới nghe thấy động tĩnh, nhưng y đã ung dung bỏ trốn.

Dưới bầu không khí như vậy, cơn khủng hoảng dần dần lan tràn, Sở Hưu giết là người, nhưng tru lại là tâm!

Nhạc gia có chín chi trực hệ cộng lại không tới hai trăm người, cho nên bọn họ có thể ung dung tụ tập trong nội viện Nhạc gia, đương nhiên không sợ Sở Hưu giết chết.

Nhưng những người chi phụ cùng đám hạ nhân lại chiếm đa số. Nội viện Nhạc gia không chứa được nhiều người như vậy, cho nên những người chết cơ bản đều là chi phụ cùng hạ nhân.

Đôi khi tử vong không phải kinh khủng nhất mà là những thứ không biết không rõ.

Không ai biết lúc nào cái chết sẽ giáng lâm xuống người mình. Mỗi khi đêm xuống những đệ tử chi phụ cùng hạ nhân Nhạc gia đều như sắp lên pháp trường, ai nấy nơm nớp lo sợ không biết mai mình còn thấy được ánh mặt trời hay không.

Đợi tới sáng hôm sau, bọn họ mới lại thở phào một hơi, cảm thấy mồ hôi lạnh thấm đẫm sau lưng, ai nấy đều có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Giữa làn sinh tử cực kỳ kinh khủng, đối với những người của Nhạc gia này, giờ bọn họ đang sống ngay giữa làn sinh tử. Mỗi khi ngày đêm giao thoa, tính mạng của họ lại không nằm trong tay mình nữa.

Cảm giác này không tốt đẹp gì, chưa nói tới mỗi ngày bọn họ đều phải trải qua một lần. Cho nên đến ngày thứ ba sau đó, rốt cuộc có người không chịu nổi. Hạ nhân Nhạc gia bắt đầu tháo chạy!

Đặc biệt là ban đêm, một số hạ nhân Nhạc gia cầm đèn lồng đi tuần tra đêm rồi trực tiếp một đi không trở lại.

Ban đầu còn có người cho rằng bọn họ bị sát thủ Thanh Long Hội giết chết, về sau không tìm được thi thể, hơn nữa nhân số cũng khá nhiều. Lúc này đám người mới nhận ra những kẻ này đã bỏ trốn!

Hơn nữa chuyện như vậy có lần đầu sẽ có lần thứ hai. Ban đầu chỉ mấy người bỏ trốn, về sau biến thành mười mấy, rồi vài chục!

Sau bảy ngày, tại phòng nghị sự Nhạc gia, sắc mặt mọi người đều cực kỳ âm trầm.

Nhạc Hạc Niên hỏi Nhạc Đông Lâm của chi trưởng Nhạc gia: “Hôm qua lại có bao nhiêu người bỏ trốn?”

Sắc mặt Nhạc Đông Lâm rất khó coi, một lúc sau mới nói: “Hơn ba trăm người!”

Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người trong phòng đều cực kỳ khó coi.

Nhạc gia là gia tộc đã truyền vài đời ở Bắc Lăng Phủ. Khác với những gia tộc nhỏ khác, hạ nhân trong tộc cũng do Nhạc gia bồi dưỡng tỉ mỉ, thậm chí là hậu duệ của những lão bộc trước kia của Nhạc gia, tuyệt đối cam đoan về năng lực và lòng trung thành. Kết quả chỉ một ngày đã hơn ba trăm người bỏ trốn.

Phải biết tất cả hạ nhân trong Nhạc gia cộng lại cũng chỉ không đến bốn ngàn người. Chỉ trong một ngày đã có gần một phần mười bỏ chạy!

“Nhạc gia ta gặp nguy rồi!”

Nửa ngày sau Nhạc Hạc Niên mới phun ra câu này.

Ban đầu không ai trong Nhạc gia coi sát thủ của Thanh Long Hội là

chuyện to tát gì.

Thanh Long Hội cũng nhận nhiệm vụ diệt môn, nhưng giá của nhiệm vụ diệt môn quá cao, cho dù lấy hết gia sản của Mục gia ra trả cũng không thể mời được sát thủ của Thanh Long Hội tới diệt Nhạc gia bọn họ. Cùng lắm chỉ khiến Nhạc gia bọn họ phiền toái đôi chút mà thôi.

Nhưng ai mà ngờ được, chính một sát thủ như vậy lại giết tới mười mấy người bọn họ chỉ trong vài ngày. Giờ còn gián tiếp ép vài trăm người của bọn họ bỏ trốn. Chuyện này đã ảnh hưởng tới căn cơ Nhạc gia bọn họ!

Nhạc Đông Lâm trầm giọng nói: “Phụ thân, nếu thật sự không được vậy chỉ còn cách báo cho Thần Vũ Môn, để Thần Vũ Môn phái cao thủ tới giải quyết.”

Trước đó Nhạc gia vẫn không nhắc tới chuyện yêu cầu Thần Vũ Môn hỗ trợ. Không phải Nhạc gia không nghĩ ra mà là họ không muốn.

Nhạc gia quả thật bám được vào Thần Vũ Môn, nhưng quan trọng là Nhạc gia chỉ bám được mà thôi, muốn cầu Thần Vũ Môn hỗ trợ cũng được thôi, nhưng quan hệ như vậy sẽ càng lúc càng kém. Cho nên nếu không phải chuyện lớn Nhạc gia cũng không muốn làm phiền Thần Vũ Môn.

Nhưng giờ sát thủ của Thanh Long Hội đã uy hiếp tới căn cơ của Nhạc gia, không phái người đi cầu viện sợ là không chống cự nổi.

Nhạc Hạc Niên cũng gật đầu: “Làm vậy đi. Lão tứ, lần này ngươi đi một chuyến, đất Yến Nam cách đây rất xa, mang theo một số người, đi nhanh rồi về.

Đúng rồi, tốt nhất là để Thần Vũ Môn phái cao thủ cấp bậc tụ Tam Hoa ngưng Ngũ Khí tới, nếu không ta sợ rằng không đối phó được với sát thủ Thanh Long Hội kia!”

Nhạc Hạc Niên mặc dù tuổi tác hơi cao nhưng dẫu sao cũng có thực lực Ngoại Cương cảnh.

Mấy ngày nay hắn vẫn luôn dò xét trong nội trạch Nhạc gia, nhưng thậm chí không có cơ hội đối mặt với Sở Hưu.

Lực sát thương cùng khả năng ẩn nấp của đối phương vượt ngoài dự đoán của Nhạc Hạc Niên. Đây rõ ràng là một kẻ cực kỳ khó giải quyết, hắn sợ võ giả Ngoại Cương cảnh của Thần Vũ Môn cũng không trấn áp được đối phương.

Lão tứ Nhạc gia gật nhẹ đầu, không dám chậm trễ, lập tức dẫn người xuất phát.

Vì phải thật nhanh chóng nên lão tứ Nhạc gia không mang theo quá nhiều người, chỉ đem theo hơn mười tâm phúc dẫn người xuống núi. Có điều bọn họ vừa ra ngoài, Sở Hưu đã đi ra từ con hẻm cách đại trạch cách Nhạc gia không xa, ánh mắt lộ ra sắc lạnh.

Trong số các võ giả đi cùng lão tứ Nhạc gia tới Thần Vũ Môn có chi phụ cũng có hạ nhân. Tâm tình bọn họ lúc này đều không tệ vì nếu đã ra ngoài cùng Tứ gia, vậy ban đêm bọn họ cũng không cần tuần tra, không cần trải qua cảm giác lúc nào cũng có thể mất mạng nữa.

Đường núi của Bắc Lăng Phủ dốc đứng, mặc dù bọn họ có ngựa nhưng không thể cưỡi, chỉ có thể dắt qua. Ngay lúc bọn họ qua một ngã rẽ, trước mặt bọn họ, một người áo đen đứng ngay giữa dường đầu đội mù trùm sắt đen hoa văn vàng kim, mang mặt nạ đen, cầm đao đứng đó, trên người tỏa ra hàn ý bức người.

Đám người Nhạc gia đều ngây ngẩn, ngay sau đó nỗi sợ cực hạn bao phủ tâm trí bọn họ, kể cả lão tứ Nhạc gia cũng vậy.

Chi chủ chi thứ năm của Nhạc gia chết trong tay sát thủ Thanh Long Hội trước mắt, hơn nữa hắn không chống nổi vài chiêu đã bị giết chết.

Thực lực bản thân hắn không mạnh hơn chi chủ chi thứ năm của Nhạc gia bao nhiêu, giờ đối mặt với một kẻ kinh khủng như vậy, hắn lấy gì ra cản?

“Chạy!”

Lão tứ Nhạc gia quát lên một tiếng chói tai, trực tiếp quay người chạy lên núi.

Chỉ tiếc đang lúc cấp bách này hắn không kịp nói rõ ràng, đám thủ hạ kia của hắn có kẻ chạy cùng hắn lên núi, cũng có kẻ trực tiếp tản ra chạy khắp bốn phía.

Sở Hưu không để ý tới những người khác, chỉ trực tiếp xuất đao chém về phía lão tứ Nhạc gia. Thế đao đỏ sẫm như mưa phùn liên miên bất tận đánh tới, uy thế cường đại khiến lão tứ Nhạc gia biến sắc.

Thực lực của hắn chỉ mạnh hơn võ giả chi thứ năm Nhạc gia một chút, mà giờ Sở Hưu lại không đánh lén. Nhưng cho dù như vậy hắn cũng có thể cảm giác được thực lực Sở Hưu mạnh cỡ nào.

Một thanh trường kiếm hiện lên trong tay lão tứ Nhạc gia, xuất kiếm chém ngang, hùng hồn mạnh mẽ, đây là Trấn Sơn Kiếm Quyết bí truyền của Nhạc gia, công thủ đều có, trầm ổn vô cùng.

Hơn nữa thanh trường kiếm trong tay lão tứ Nhạc gia còn tỏa ra luồng sáng u tối, đó là hiệu quả của cương khí bám trên thân kiếm tạo thành lực lượng vô cùng hùng hồn. Đao kiếm tương giao, Sở Hưu lập tức cảm thấy một lực hút hiện ra, không ngờ lại có thể gián tiếp ảnh hưởng tới thế đao của y.

Điểm này khiến Sở Hưu hơi ngạc nhiên, Nhạc gia này nổi danh nhất là Trấn Sơn Kiếm Quyết công thủ song toàn, không ngờ nội công mà Nhạc gia tu luyện còn có hiệu quả như vậy.

Đáng tiếc, trước mặt Sở Hưu, chút ảnh hưởng này không là gì.

Thế đao trút xuống như cuồng phong vũ bão, nhanh tới cực hạn, nhanh tới mức lão tứ Nhạc gia không kịp phản ứng. Vài chục đao rơi xuống cơ hồ đều chém lên một điểm, trường kiếm của lão tứ Nhạc gia lách cách nứt gãy!

Lưỡi đao đỏ thẫm xuất hiện trước mặt, lão tứ Nhạc gia quát lên một tiếng chói tai, hai tay hiện lên màu vàng sậm, ầm ầm đánh về phía lưỡi đao. Chỉ nghe một tiếng vang lớn truyền ra, lưỡi đao của Sở Hưu bị chưởng lực của lão tứ Nhạc gia đánh lệch, lướt sát qua rơi vào khoảng không.

Võ giả Nhạc gia không am hiểu công phu quyền cước, nhưng chín chi chính của Nhạc gia đều có chuyện làm ăn riêng của mình, bọn họ may mắn trùng hợp học được công phu khác, hoặc tìm được chút cơ duyên từ hộp báu cũng rất bình thường.

Ô Kim Chưởng này chính là võ công do lão tứ Nhạc gia mở được từ hộp báu. Hắn không nói cho ai khác, lẳng lặng tu luyện làm thủ đoạn cuối cùng. Giờ đối mặt với thời khắc sinh tử, hắn không thể tiếp tục giấu diếm được nữa.

Cầu viện
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom