• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (11 Viewers)

  • Chương 101-105

Chương 101 A Tỳ Đạo Tam Đao

Khi thấy Sở Hưu, gương mặt Nhạc Hạc Niên đã từ kinh ngạc hóa thành phẫn nộ tới cực hạn.

Hắn đột ngươi nhiên quay đầu về phía Nhạc Đông Hành, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Nghịch tử, bảo hổ lột da, ngươi có biết mình đang làm gì không?”

Nhạc Đông Hành lạnh lùng đáp: “Đương nhiên ta biết! Nhưng phụ thân đại nhân, đừng quên mọi chuyện là do ai dẫn tới. Nếu không phải vì hai cha con Nhạc Đông Lâm, sao Nhạc gia chúng ta lại chọc tới sát thủ Thanh Long Hội?

Phụ thân đại nhân, đừng oán ta, là do ngươi quá bất công! Vị trí gia chủ ai giỏi thì được. Ta vì cái danh đó mà phấn đấu nửa đời người, cũng bỏ công bỏ sức cho Nhạc gia cả nửa đời, kết quả còn chẳng bằng thằng nhãi Nhạc Lư Xuyên kia đi câu một con ả bên ngoài. Ta không phục!”

Sở Hưu nhìn Nhạc Đông Hành, y cảm thấy cảnh tượng này thật quen mắt.

Sau đó y lại nhìn sang Nhạc Hạc Niên lắc đầu nói: “Nhạc Hạc Niên, con trai ngươi còn hận ngươi như vậy, xem ra ngươi làm người rất thất bại.”

Nhạc Hạc Niên không để ý tới lời châm chọc của Sở Hưu, chỉ nhìn y nói: “Thật sự không thể giảng hòa ư? Ngươi hẳn cũng biết nội tình Nhạc gia ta còn thâm sâu hơn Mục gia vài lần. Thứ Mục gia cho ngươi, Nhạc gia ta có thể cho ngươi gấp bội!”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Đáng tiếc, giết người cũng có quy củ giết người. Thanh Long Hội cũng có quy củ của Thanh Long Hội.

Tiền tài tuy tốt nhưng nếu phá hỏng quy củ của Thanh Long Hội, như vậy cả mạng cũng không còn mà tiêu.”

Thanh Long Hội là tổ chức sát thủ mạnh nhất trên giang hồ, đương nhiên có quy củ riêng của mình. Nhạc Hạc Niên cũng không trông mong đối phương bỏ qua.

Chuyện hôm nay đã chẳng thể yên lành được, hắn hít một hơi như muốn nói điều gì nhưng lại đột nhiên vung kiếm chém về phía Sở Hưu!

Thế đao như núi, vô cùng nặng nề, kiếm cương lại ầm ầm bộc phát, quét ngang ra, phủ kín tất cả mọi đường né tránh của Sở Hưu.

Tay phải Sở Hưu vung lên, Hồng Tụ Đao xuất hiện trong tay y, trường đao chém ra, tà khí đỏ tươi quỷ dị ngưng tụ trên thân đao, va chạm với kiếm cương, lập tức làm phát ra một tiếng nổ vang. Thân hình Sở Hưu bị đánh lui lại vài bước.

Vẫy vẫy cổ tay hơi tê dại, Sở Hưu nhíu mày.

Đến Ngự Khí Ngũ Trọng, chênh lệch giữa các cấp bậc võ giả đã lớn hơn lúc trước nhiều.

Đến Ngoại Cương cảnh, cương khí phóng ra ngoài, lực lượng cường đại đó khiến cả Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt của Sở Hưu cũng không thể ngăn cản hoàn toàn, lập tức bị áp chế.

Đây là trong tình huống đối phương đã trúng kịch độc, nội lực bị áp chế. Nếu là thời kỳ đỉnh phong, Sở Hưu không dám chắc mình có thể đối đầu với Nhạc Hạc Niên này.

Có điều, nói cách khác giờ Nhạc Hạc Niên thân đã trúng kịch độc, liệu hắn có thể dùng công kích cường đại như vậy được bao lâu?

Thực tế cũng đúng như suy nghĩ của Sở Hưu, Nhạc Hạc Niên đã trở nên nóng nảy.

Hắn vốn tưởng sát thủ Thanh Long Hội là cấp năm Ngoại Cương cảnh, nào ngờ đối phương chỉ có thực lực Nội Cương cảnh, quả thật nực cười.

Cả Nhạc gia to lớn bọn họ lại thiếu chút nữa bị một võ giả Nội Cương cảnh ép tới chia năm sẻ bảy, kém tí nữa thì diệt môn, đây quả thật là chuyện cười!

Có điều nói cách khác đối phương chỉ có Nội Cương cảnh, vậy mình vẫn có hy vọng giết chết đối phương.

Trấn Sơn Kiếm Quyết của Nhạc gia công phu song toàn nhưng thật ra không phải môn võ công theo hướng chủ động xuất thủ, phương thức ổn thỏa nhất là co kéo với đối phương đến lúc kình lực đối phương giảm sút mới lấy thế Thái Sơn áp đỉnh đánh bại đối phương.

Nhưng giờ Nhạc Hạc Niên không thể kéo dài lâu như vậy được. Càng để lâu độc tố trong cơ thể hắn lan tràn càng nhiều, đến lúc đó đừng nói võ giả Nội Cương cảnh, cho dù một võ giả Tiên Thiên cũng có thể tùy ý

giết chết hắn.

Cho nên đối mặt với tình huống này, Nhạc Hạc Niên quả quyết lựa chọn bỏ qua áp chế độc tố mà bộc phát cương khí quanh người, mang theo khí thế vô biến đánh về phía Sở Hưu.

Kiếm Trấn Sơn Hà, trường kiếm mang theo kiếm cương màu xanh chém xuống, chỉ trong chớp mắt đã khóa chặt tất cả các phương vị né tránh của Sở Hưu, như một ngọn núi lớn đè xuống.

Đối phương trực tiếp dùng lực ép người, Tế Vũ Hoàng Hôn Hồng Tụ Đao của Sở Hưu lại thiên về quỷ dị linh động, không thể phát huy được. Y chỉ có thể dùng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt bộc phát sát khí cùng tà khí trong cơ thể để ngăn cản.

Trước đó trong lúc Nhạc gia giết chóc, Sở Hưu chủ động dung hợp sát khí cùng tà khí, giờ hai luồng lực lượng đó đã ngưng tụ thành một cỗ khí huyết sát kinh người. Tuy không phải cương khí nhưng một khi bạo phát lại có uy năng không kém hơn cương khí!

Khí huyết sát nhập thể, hai mắt Sở Hưu đã biến thành màu đỏ rực điên cuồng, nhưng lúc này thần trí Sở Hưu lại cực kỳ tỉnh. Đối mặt với kiếm cương cường đại phô thiên cái địa kia, mỗi đao y chém ra đều phá tan một luồng kiếm cương, mặc dù bản thân bị đánh lui nhưng vẫn cực kỳ trầm ổn, không hề thụ thương.

Nhạc Hạc Niên càng lúc càng nóng nảy, sau khi ép Sở Hưu lui lại lần nữa, trực tiếp xuất chưởng, Dạ Xoa Thám Hải bùng nổ như cơn sóng dữ!

Võ giả Nhạc gia đại đa số không am hiểu công phu quyền cước, chỉ có gia chủ hắn ngoài kiếm pháp ra còn tu luyện một môn chưởng pháp cực kỳ cường đại.

Đối mặt với chưởng lực cường đại của Tham Hải Thần Chưởng, Sở Hưu không tránh không né, Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ bên táy trái cũng đánh ra. Song chưởng giao nhau lập tức phát ra tiếng cương khí bùng nổ ầm ầm. Nền đá dưới chân Sở Hưu vỡ vụn thành từng khối, y trực tiếp bay ngược lại phía sau hơn mười bước, chưởng lực nhập thể, một tia máu tươi chảy ra khỏi miệng.

Bên kia Nhạc Hạc Niên mặc dù không lui nhưng tay trái lại biến thành màu tím đen. Tử Dương Ma Diễm nhập thể, cảm giác bị lửa thiêu đau đớn tới mức khiến hắn rên kẽ một tiếng, ánh mắt cực kỳ kinh hãi.

Chưởng lực này quả thật như giòi bám trong xương, thiêu đốt dọc theo kinh mạch chân khí của hắn cháy khắp toàn thân. Mặc dù hắn có thể vận dụng nội lực bản thân tạm thời trấn áp, nhưng đang giữa cuộc chiến làm vậy rõ ràng là tự tìm đường chết!

Trong mắt Sở Hưu lóe lên sắc lạnh, chỉ vài bước đã lao thẳng tới trước người Nhạc Hạc Niên, thế đao trong tay như cuồng phong vũ bão ầm ầm đánh xuống, ngược lại bắt đầu áp chế Nhạc Hạc Niên.

“Chết tiệt!”

Ánh mắt Nhạc Hạc Niên lóe lên vẻ tàn nhẫn, sát thủ Thanh Long Hội

này thật quá khó đối phó, rõ ràng chỉ là Nội Cương cảnh nhưng trên người có đủ loại võ công quỷ dị cường đại. Hơn nữa căn cơ đối phương mạnh tới mức quả thật không giống võ giả Nội Cương cảnh.

Tiếp tục như vậy, hắn sẽ từ khó đối phó nổi biến thành gặp nguy hiểm.

Trong tay Nhạc Hạc Niên lóe lên ánh sáng đỏ thẫm như máu tươi.

Lúc này ngay khí huyết khắp người hắn cũng truyền vào trong trường kiếm trên tay, theo kiếm này chém xuống, một luồng kiếm mang đỏ tươi ầm ầm bộc phát, thậm chí chiếu rọi cả nửa gian nhà.

Trường kiếm chém xuống, thế đao Nhạc Hạc Niên cổ phác thê lương, mang theo sát cơ hoàng hôn vô tận, Sơn Hà Lạc Nhật Kiếm!

Thức kiếm pháp này không phải trong Trấn Sơn Kiếm Quyết của Nhạc gia bọn họ mà là tàn chiêu của một kiếm pháp cường đại, cường đại tới mức hắn không thể tu luyện theo cách bình thường.

Muốn phát động Trường Hà Lạc Nhật Kiếm chỉ có một cách, đó là dùng khí huyết bản thân làm vật dẫn, dùng nội lực thiêu đốt khí huyết thành tàn dương lạc nhật đỏ thẫm như máu, như vậy mới đạt tới chân lý của kiếm ý kia.

Hao tổn khí huyết với bất cứ võ giả nào cũng không hề dễ chịu, đặc biệt là khi Nhạc Hạc Niên vừa trúng độc lại vừa trúng Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ của Sở Hưu. Sau khi khí huyết hao tổn thậm chí căn cơ của hắn cũng bị tổn hại, nhưng lúc này không lo được nhiều như vậy!

Dưới Trường Hà Lạc Nhật, sát cơ hoàng hôn hàng lâm, quy tất cả về tịch diệt!

Nhưng đúng lúc này, Sở Hưu lại đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt y đã không còn bất cứ thần thái gì, đôi mắt tĩnh mịch như nối tận cửu uy địa ngục, vừa quỷ dị vừa kinh khủng.

Hồng Tụ Đao vung lên, thân đao lóe lên sắc đỏ nhưng lại mơ hồ mang theo một luồng khí đen mông lung, kèm theo giết chóc cùng tuyệt vọng vô tận!

Theo thế đao của Sở Hưu chém xuống, đao mang kinh khủng màu đen triệt để che màu đỏ bên dưới, cũng trực tiếp đánh tan Lạc Nhật Trường Hà sáng rực kia.

Phía đối diện hai mắt Nhạc Hạc Niên lộ vẻ hoảng sợ vô cùng. Hắn chưa từng thấy đao nào kinh khủng như vậy, không phải sinh cũng không phải tử, đao ý tạo thành từ oán hận vô biên vô tận kia chỉ có thể mang tới nỗi tuyệt vọng vô cùng cho người ta!

Một đao như xuất phát từ địa ngục xé tan mọi thứ trước mắt hắn, chém lên cơ thể hắn cũng là chém linh hồn hắn vào A Tỳ Địa Ngục, vĩnh viễn đọa lạc trong nỗi khổ luân hồi!

Một đao Hồng Tụ Đao qua, tất cả tiêu tán, thi thể Nhạc Hạc Niên không chút vết thương nhưng máu tơi khắp người chảy ra như nước, tựa như toàn thân hắn đều là vết thương.

Lúc này tay cầm đao của Sở Hưu cũng run run, một lúc sau thần thái

trong mắt y mới dần khôi phục, cố gắng chế trụ lực lượng hận ý điên cuồng trong lòng.

Đây cũng là lực lượng của A Tỳ Đạo Tam Đao, lực lượng Vô Gian Địa Ngục cực kỳ kinh khủng này khiến cho không ai ngăn cản nổi, khiến đối thủ tuyệt vọng, ngược lại cũng khiến bản thân y cảm thấy tuyệt vọng.

Có điều may là trước đó Sở Hưu tính không sai, lực lượng của A Tỳ Đạo Tam Đao quả thật kinh khủng nhưng mình có thể ngăn chặn được.

Cho nên Sở Hưu cũng đã sắp thăm dò đến cánh cửa của môn đao pháp này, có thể dùng nhưng phải thật cẩn thận!

Bảo hổ lột da, dẫn sói vào nhà
Chương 102 Bảo hổ lột da, dẫn sói vào nhà

Tại đại trạch Nhạc gia, máu đã chảy thành sông, trong dãy nhà chính cũng vậy. Trong số võ giả Nội Cương cảnh Nhạc gia chỉ còn Nhạc Đông Lâm sắc mặt tuyệt vọng cùng Nhạc Đông Hành biểu cảm phức tạp.

Nhạc Hạc Niên cuối cùng cũng chết, nhưng hắn lại không hề vui mừng.

Nhạc Hạc Niên dẫu sao cũng là phụ thân hắn. Mặc dù giờ Nhạc Hạc Niên không chết trong tay hắn, nhưng thực tế khoản nợ này phải tính lên đầu hắn trước tiên.

Phản tộc giết cha, gánh tội danh lớn như vậy, tiếng xấu của Nhạc Đông Hành chắc chắn sẽ lan khắp Lâm Trung Quận, người người vây đánh.

Cho nên giờ Nhạc Đông Hành cũng cảm thấy hối hận, sao lúc trước mình lại xúc động như vậy, sao lại hấp tấp lựa chọn làm vậy?

Nhạc Đông Hành đưa mắt nhìn Sở Hưu, vừa định lên tiếng, nhưng Sở Hưu lại cũng quay đầu về phía hắn.

Sở Hưu mang mặt nạ thép đen, Nhạc Đông Hành không thấy được biểu cảm của y, nhưng hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của Sở Hưu có điểm không đúng. Song không đợi hắn có hành động gì, đao trong tay Sở Hưu lại đột nhiên đâm xuyên qua người hắn!

Máu tươi trào ra, Nhạc Đông Hành nắm lấy thân đao, trừng trừng nhìn Sở Hưu. Hắn không hiểu, rõ ràng trước đó đã nói tốt rồi, sao sát thủ

Thanh Long Hội này lại vẫn giết mình?

Rút Hồng Tụ Đao ra, Sở Hưu cúi người thản nhiên nói vào tai Nhạc Đông Hành: “Có chuyện ta quên nói cho ngươi biết. Thật ra nhiệm vụ ta nhận được không phải giết Nhạc Lư Xuyên. Mà là hủy diệt toàn bộ Nhạc gia!”

Lời này vừa nói ra, trong lòng Nhạc Đông Hành lập tức dâng lên nỗi hối hận vô tận. Sai, từ đầu họ đã sai rồi!

Nhìn thấy chữ Mục kia lại liên tưởng tới gia sản của Mục gia, bọn họ đều cho rằng dư nghiệt Mục gia kia chỉ muốn giết chết Nhạc Lư Xuyên báo thù mà thôi.

Nhưng nào ngờ dư nghiệt Mục gia kia lại muốn hủy diệt toàn bộ Nhạc gia. Mà sát thủ Thanh Long Hội này cũng không biết phát điên thế nào lại chịu nhận một nhiệm vụ điên cuồng như vậy!

Với thực lực Nội Cương cảnh mà muốn hủy diệt cả Nhạc gia to lớn là vậy. Chuyện này quả thật khó mà tưởng tượng, nhưng giờ kẻ trước mắt lại thật sự làm được.

Nhạc Hạc Niên đã chết, những võ giả Nội Cương cảnh khác của Nhạc gia cũng bị giết gần hết. Toàn bộ Nhạc gia đều đang nội đấu, đều giết tới đỏ cả mắt rồi. Nhạc gia đã bị hủy, bị hủy trong bàn tay tay kinh khủng của người trước mắt, cũng là bị hủy trong tay hắn!

Trước đó Nhạc Hạc Niên còn nói hắn là bảo hổ lột da, nhưng giờ những gì hắn làm quả thật là dẫn sói vào nhà!

Có điều lúc này Nhạc Đông Hành đã không còn thời gian để hối hận, thần trí hắn đang từ từ tiêu tán, mọi thứ trước mắt đã trở nên đen kịt, không còn hơi thở nữa.

Nhìn thi thể Nhạc Đông Hành trên mặt đất, Sở Hưu lại khẽ cảm khái.

Mọi việc Nhạc Đông Hành này trải qua rất giống với y. Lúc trước khi Sở Hưu ở Sở gia cũng thể hiện năng lực siêu quần, nhưng ông bố hờ kia chưa bao giờ nghĩ tới chuyện truyền lại vị trí gia chủ cho y.

Mặc dù Sở Tông Quang làm vậy là vì Lưu Ly Kim Ti Cổ, tình huống tương đối đặc thù. Nhưng thực tế cho dù không có Lưu Ly Kim Ti Cổ, trừ phi Sở Hưu xử lý sạch cả ba huynh đệ còn lại, nếu không chức vị gia chủ cũng chẳng tới phiên y.

Còn Nhạc Đông Hành trước mắt cũng vậy, trong tư liệu mà Sở Hưu nhận được, thực lực và năng lực của hắn đều là xuất sắc nhất trong chín chi chính của Nhạc gia. Đáng tiếc Nhạc Hạc Niên lại thiên vị con trai cả cùng cháu trưởng của mình. Cho nên lúc đầu khi lựa chọn mục tiêu, Sở Hưu mới nhắm vào Nhạc Đông Hành này.

Giết người tru tâm, giết người thì đơn giản, tru tâm mới là khó. Tâm cảnh của Nhạc Đông Hành có sơ hở nên mới bị Sở Hưu lẻn vào.

Nói ra cũng thú vị, lúc trước Sở Hưu dẫn Long Kỵ Cấm Quân tới, Sở Tông Quang cũng nói y là bảo hổ lột da. Nhưng Sở Hưu lại nhân lúc hai con hổ tranh chấp mà làm lợi cho bản thân. Còn Nhạc Đông Hành này ư, lại thành dẫn sói vào nhà, cuối cùng bị con sói dữ Sở Hưu này nuốt

sạch cả Nhạc gia.

Mọi chuyện đến nông nỗi này không chỉ vì thực lực Nhạc Đông Hành không đủ, càng vì hắn không đủ thâm độc!

Lúc ấy tính toán của Sở Hưu dám đem toàn bộ Sở gia ra giệt môn. Còn giờ Nhạc Đông Hành đã vạch mặt tạo phản, ép cha thoái vị rồi mà còn lưu thủ, không dám ra tay quá nặng với Nhạc Hạc Niên. Cho dù không có Sở Hưu lần này hắn cũng sẽ thất bại.

Nhìn thoáng qua lão cửu Nhạc gia đã bị Nhạc Hạc Niên phế bỏ tu vi, Sở Hưu không hề do dự trực tiếp chém thêm một đao giết chết, tiếp đó mới đi tới trước mặt bọn Nhạc Đông Lâm.

Ở đây ngoại trừ võ giả Nội Cương cảnh Nhạc Đông Lâm đã thụ thương còn có một số người chín chi chính của Nhạc gia cùng quản sự hoặc môn khách. Vừa rồi bọn họ có kẻ ra tay đánh nhau, có người chui trong góc không muốn xen vào chuyện nội đấu của Nhạc gia.

Kết quả giờ mọi việc lại lệch hướng thành như hiện tại. Từ đầu chuyện này đã nằm trong tính toán của sát thủ Thanh Long Hội này, Nhạc Đông Hành tạo phản ép cha thoái vị cũng do y châm ngòi, chuyện này thật quá kinh khủng.

Khi thấy Sở Hưu đi về phía bọn họ, đám người bị dọa tới mức mồ hôi lạnh chảy thấm ướt đẫm lưng.

Vừa rồi Nhạc Hạc Niên giao thủ với Nhạc Đông Hành bọn họ cũng không sợ. Cho dù bên nào thắng cũng phải dùng tới họ.

Nhưng sát thủ Thanh Long Hội này lại muốn diệt sạch cả Nhạc gia, bọn họ có tính là người Nhạc gia hay không, còn phải hỏi hay sao?

Lúc này gương mặt Nhạc Đông Lâm đột nhiên lộ vẻ tàn nhẫn. Lúc trước khi giao chiến hắn đã bị trọng thương, nhưng giờ cũng không lo được nhiều như vậy, vọt thẳng về phía Sở Hưu, quay đầu lại hét lớn: “Chạy mau!”

Tiếng hét này của hắn không phải với những môn khách quản sự của Nhạc gia, mà là hét với Nhạc Lư Xuyên.

Nhạc gia đã xong đời, nhưng chỉ cần Nhạc Lư Xuyên chạy trốn tới Thần Vũ Môn. Đến lúc đó đừng nói một sát thủ Thanh Long Hội không giết được Nhạc Lư Xuyên, cho dù đà chủ Thanh Long Hội tới cũng không giết được.

Nhạc Đông Lâm cả đời đều rất bình thường.

Hắn là lão đại của Nhạc gia, thân là trưởng tử Nhạc gia từ khi ra đời đã được Nhạc Hạc Niên bồi dưỡng như người thừa kế gia chủ. Được truyền thụ nhiều thứ như vậy, mặc dù khiến Nhạc Đông Lâm có vẻ không kém cỏi cho lắm nhưng lại không sánh nổi võ giả được ma luyện ngoài giang hồ như Nhạc Hạc Niên.

Nhưng giờ đối mặt với kẻ khủng khiếp như Sở Hưu, rốt cuộc hắn cũng dốc được chút nhuệ khí, chuẩn bị liều mạng ngăn cản Sở Hưu để con trai mình bỏ trốn.

Nhạc Lư Xuyên cùng đám quản sự môn khách Nhạc gia phía sau lúc

này mới phản ứng lại, trực tiếp quay người bỏ trốn. Đặc biệt là Nhạc Lư Xuyên, hắn chẳng buồn lo lắng tới an nguy của phụ thân.

Nhạc Đông Lâm trong thời toàn thịnh Sở Hưu còn chẳng để trong mắt, nói chi tới một Nhạc Đông Lâm đã trọng thương như giờ.

Đối mặt với vẻ điên cuồng của Nhạc Đông Lâm, Sở Hưu trực tiếp dùng Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ xé đứt một tay đối phương rồi xuất đao bêu đầu.

Nhìn theo hướng Nhạc Lư Xuyên bỏ chạy, Sở Hưu cười lạnh một tiếng, trực tiếp đuổi theo.

Lúc này Nhạc Lư Xuyên đã nhảy qua tường trốn khỏi Nhạc gia. Hắn ra sức bỏ chạy, trong lòng đã bị hoàng sợ cùng ba chữ lấp đầy, đó chính là: “Không thể chết!”

Hắn còn trẻ, còn thời gian quý giá, còn câu dẫn được con gái chưởng môn Thần Vũ Môn, tiền đồ tương lai cực kỳ sáng lạn.

Hắn không buồn để ý những kẻ võ lâm khác mỉa mai mình bám váy nữ nhân trèo lên ra sao. Dù sao chỉ cần ở rể Thần Vũ Môn, hắn không cần nịnh bợ Nhạc Đông Lâm nữa, thậm chí đến lúc đó hắn có thể ngồi ngang hàng với Nhạc Đông Lâm. Cho nên giờ hắn không thể chết!

Có điều, đúng lúc này trong một con phố hẻo lánh, một bóng người đen đã đứng đó như đang chờ đợi hắn.

Gương mặt Nhạc Lư Xuyên vô cùng hoảng sợ, lui từng bước lại, miệng không ngừng van xin: “Đừng… đừng giết tôi!”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Nhạc công tử giờ sợ rồi à? Lúc trước chẳng phải ngươi bảo ta mọi chuyện còn chưa xong à? Giờ sao lại thành thế này?”

Nghe câu này, Nhạc Lư Xuyên đột nhiên cảm giác giọng nói của sát thủ Thanh Long Hội này hơi quen tai, hắn đột nhiên ngẩng đầu, giọng điệu sợ hãi hét lên: “Sở Hưu! Ngươi là Sở Hưu!”

Có thế nào hắn cũng không ngờ nổi Sở Hưu bị võ lâm Lâm Trung Quận truy sát lúc trước lại quay người trở thành sát thủ Thanh Long Hội. Nhạc gia của mình cũng bị hủy diệt hoàn toàn trong tay đối phương!

Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu lóe lên một luồng đao mang đỏ thẫm, lấp lánh rực rỡ giữa màn đêm.

“Đoán đúng rồi. Dù sao ngươi với ta cũng xem như người quen. Trước khi chết ta cho ngươi làm quỷ minh bạch, vậy chắc đủ thành ý rồi nhỉ.”

Dứt lời, đầu người bay thẳng lên không. Sở Hưu không buồn nhìn tới thi thể Nhạc Lư Xuyên, trực tiếp quay người đi về phía Nhạc gia.

Nhạc gia giờ đã hoàn toàn tiêu tán, vụ nội loạn này thiếu chút nữa khiến tám phần mười số người chết mất. Đương nhiên Sở Hưu cũng không thể đuổi giết hết đám người còn lại được.

Có điều Nhạc gia thân là đại tộc Lâm Trung Quận, trong nhà chính có không ít tiền tài cùng tài nguyên tu luyện. Trước khi trời sáng Sở Hưu cũng có thể vơ vét một phen.

Có điều khi vơ vét đống tài nguyên tu luyện kia, Sở Hưu lại hơi hối hận. Y nên lưu lại một số kẻ trực hệ của Nhạc gia, không nên giết sạch. Ví dụ như lão cửu Nhạc gia đã bị phế bỏ kia.

Loại đại tộc thâm căn cố đế như Nhạc gia thường cất những tài nguyên tu luyện quý giá nhất trong mật, bố trí rất nhiều cơ quan bảo hộ. Cho dù hủy nhà cũng rất tốn công, chỉ một đêm không thể mở ra được. Nếu còn ai trực hệ của Nhạc gia có lẽ sẽ biết được cách mở.

Cho nên đêm này Sở Hưu cũng không lấy được nhiều thứ, cùng lắm chỉ là một phần mười tài nguyên của Nhạc gia. Thấy sắc trời đã sắp sáng, Sở Hưu trực tiếp cầm đồ vật rời đi.

Sinh tử, đúng sai
Chương 103 Sinh tử, đúng sai

Nhạc gia chém giết một đêm, chuyện này không giấu diếm được những người khác. Dẫu sao động tĩnh lớn như vậy, khi người của Nhạc gia vừa ra tay những thế gia khác tại Bắc Lăng Phủ đều đã biết.

Có điều có biết thì đã sao? Bất kể Nhạc gia bọn họ là bên nào đánh bên nào, những gia tộc nhỏ bọn họ cũng không có tâm tư đâu mà quản, quan trọng nhất là không dám quản.

Đến khi trời sáng, đám gia tộc nhỏ này mới phái người tới Nhạc gia dò xét động tĩnh một chút. Bọn họ không dám vào trong, chỉ phát hiện trong đại trạch Nhạc gia yên tĩnh lạ thường, ngoài ra còn có mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra.

Sau khi nhận được tin này, gia chủ các gia tộc mới tự mình tới Nhạc gia dò xét.

Chỉ có điều khi bọn họ đẩy cánh cửa lớn của Nhạc gia ra, một mùi máu tươi ngập trời khiến bọn họ thiếu chút nữa ngã nhào.

Toàn bộ đại trạch Nhạc gia khắp nơi đều là thi thể, xem bộ dáng có vẻ là đám người này tự giết lẫn nhau.

Còn trong khu nhà chính của Nhạc gia, vị Nhạc Hạc Niên hùng bá Bắc Lăng Phủ suốt mấy chục năm nay, giờ chết cực kỳ thê thảm, máu huyết toàn thân cháy khô, nhưng quỷ dị nhất là toàn thân không có một vết thương. Những võ giả Nội Cương cảnh khác của Nhạc gia cũng đều chết tại đây. Toàn bộ Nhạc gia chỉ trong một đêm đã bị diệt môn.

Cục diện khủng khiếp đó khiến các gia tộc tại Bắc Lăng Phủ luống cuống, lúc này bọn họ còn chưa liên tưởng tới việc này do sát thủ Thanh Long Hội làm.

Còn Nhạc gia mặc dù bị diệt môn nhưng không phải không ai sống sót.

Hôm qua giữa lúc chém giết có một số tộc nhân chi phụ hắn hoặc hạ nhân không chịu được cảnh tượng giết chóc này trực tiếp bỏ trốn khỏi Nhạc gia.

Còn một số quản sự và môn khách trong nhà chính chứng kiến Sở Hưu ra tay, đại đa số bọn họ cũng thuận lợi bỏ trốn.

Trong số những người này có người vẫn không xuống núi mà ẩn nấp trong Bắc Lăng Phủ, bị các thế lực khác trong Bắc Lăng Phủ tìm ra, lần lượt hỏi thăm từng người bọn họ, tập hợp tất cả tin tức lại. Lúc này bọn họ mới biết Nhạc gia lại bị một người tiêu diệt!

Trước đó lúc sát thủ Thanh Long Hội giết người, bọn họ còn tưởng đối phương chỉ ám sát đơn thuần mà thôi, nào ngờ từ đầu đây đã là một cái bẫy, một cái bẫy vây Nhạc gia trong lưới, cuối cùng cứng rắn giết chết!

Bọn họ kinh ngạc trước thực lực sát thủ Thanh Long Hội kia, càng kinh ngạc trước thủ đoạn thần sầu quỷ khốc của y. Nghĩ tới đây đám người đều rùng mình một cái.

May mà lúc trước bọn họ không khư khư cố chấp đi giúp Nhạc gia lùng bắt sát thủ Thanh Long Hội, nếu không với bộ dáng của Nhạc gia hiện tại, bọn họ không khéo còn chẳng biết mình chết ra sao.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, đám người ngoan ngoãn thối lui khỏi Nhạc gia, không lấy đi dù chỉ một vật.

Nếu Nhạc gia chỉ đơn thuần bị người ta diệt môn, vậy bọn họ cũng chẳng để ý chia cắt sản nghiệp Nhạc gia.

Nhưng trước đó họ lại biết được một tin từ tộc nhân chi phụ của Nhạc gia. Trước đó Nhạc gia đã phái người tới Thần Vũ Môn cầu viện, giờ chắc người của Thần Vũ Môn cũng sắp đến.

Bọn họ chia cắt sản nghiệp Nhạc gia cũng không sao, nhưng sợ rằng lúc đó người của Thần Vũ Môn tới nơi sẽ giận chó đánh mèo.

Cho nên những người này không chỉ không dám động tới đồ của Nhạc gia mà còn chủ động giúp Nhạc gia thu dọn thi thể, đặc biệt là thi thể Nhạc Lư Xuyên đầu thân tách rời được đám người cất vào quan tài băng để bảo quản.

Chuyện tiếp theo không phải bọn họ có khả năng xen vào, mà bọn họ cũng chẳng dám xen vào.

Lúc này, sau khi Sở Hưu diệt Nhạc gia bèn trực tiếp tới căn miếu hoang đã hẹn cùng Mục Tử Y.

Đẩy cửa bước vào, Sở Hưu kinh ngạc phát hiện Mục Tử Y vẫn ở nguyên tại đây không hề đi khỏi.

Sở Hưu ngầm lắc đầu, với hận ý của nữ nhân này đối với Nhạc gia, nếu

giao A Tỳ Đạo Tam Đao cho Mục Tử Y tu luyện, có lẽ tốc độ tu luyện của nàng còn nhanh hơn cả Sở Hưu, đương nhiên chết cũng càng nhanh.

Sở Hưu nhìn Mục Tử Y nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, chín chi chính của Nhạc gia đều đã chết, không còn lại một người. Từ nay về sau Bắc Lăng Phủ không còn gia tộc nào tên Nhạc gia nữa.

Ta không mang đầu của Nhạc Lư Xuyên đến cho ngươi. Mang theo thứ đó quá bất tiện, có điều ta nghĩ chắc ngươi cũng không cần thứ đó để hả giận. Dù sao toàn bộ Nhạc gia đều đã chôn cùng hắn.

Chuyện này giờ đã loan truyền khắp Bắc Lăng Phủ, ngươi đi hỏi thăm chút là rõ.”

Mục Tử Y nói khẽ: “Không cần, ta đã biết.”

“Tối hôm qua ngươi cũng ở Bắc Lăng Phủ?”

Mục Tử Y lắc đầu nói: “Không, Mục gia ta cắm rễ tại Bắc Lăng Phủ đã mấy trăm năm, vẫn có những người trung thành đồng ý truyền tin cho ta.”

Dừng một chút, Mục Tử Y nói: “Cám ơn ngươi.”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Nhận tiền tài thay người tiêu tai, Thanh Long Hội nhận tiền giết người, ta cũng vậy thôi.”

Mặc dù Sở Hưu nói vậy nhưng Mục Tử Y vẫn cố chấp nói cám ơn với y.

Bởi nàng biết, chỉ bằng những tài sản mà Mục gia để lại, đừng nói mời sát thủ Thanh Long Hội đến diệt Nhạc gia, cho dù chỉ giết Nhạc Lư Xuyên chắc cũng chẳng ai nhận.

Ban đầu khi người trước mặt xuất hiện, Mục Tử Y không có bất cứ chút tin tưởng nào, nàng chỉ quá tuyệt vọng muốn thử một lần mà thôi.

Không ngờ một võ giả Nội Cương cảnh lại thật sự diệt cả Nhạc gia, đại thù đột nhiên được báo, giờ Mục Tử Y lại có cảm giác trống vắng.

Trước đây Mục Tử Y chỉ có ý hận chống đỡ bản thân, mà giờ kẻ thù đều đã chết, nàng thậm chí không còn ai để hận, chính nàng cũng không biết mình nên làm gì.

Nói một lời cảm ơn với Sở Hưu, ánh mắt Mục Tử Y bỗng lộ vẻ trống rỗng mịt mờ, lúc này nàng thậm chí nghĩ đến cái chết.

Đại thù rốt cuộc cũng được báo, nàng cũng đã đòi được công bằng cho Mục gia, bản thân hẳn nên xuống dưới cùng phụ thân mẫu thân, cùng thân nhân của mình.

Vốn bàn giao xong, Sở Hưu đang định rời khỏi, có điều lúc này y lại thấy tử ý trong mắt Mục Tử Y.

Bước chân ngừng lại, Sở Hưu không quay đầu thản nhiên nói: “Ngươi muốn chết ư? Thật ra đôi khi chết rất đơn giản, còn sống mới càng khó.

Có điều cuộc đời con người nếu chỉ có hai bước sinh ra và chết đi, chẳng phải quá vô vị ư?

Người sống trên đời không chỉ phải trải qua một sinh một tử, càng phải sống tới hiểu đúng sai, không phải đúng sai mà người khác nói mà là đúng sai trong lòng mình.”

Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp xoay người rời đi, bất kể Mục Tử Y có chết hay không.

Y chỉ am hiểu giết người chứ không phải cứu người, hơn nữa Sở Hưu cũng chẳng phải người bao đồng thích xen vào việc của người khác.

Những lời đó của y chẳng qua là biểu lộ cảm xúc, lại vừa là nói với mình kiếp trước, vừa là nói với mình kiếp này.

Về phần Mục Tử Y có hiểu những lời này không, nàng có tự sát hay không, Sở Hưu không lòng dạ đâu đi quản.

Giết một người đơn giản, nhưng cứu người một lòng muốn chết lại rất khó.

Nhìn bóng lưng Sở Hưu đi khỏi, ánh mắt Mục Tử Y bỗng lộ ra thần thái khác thường.

Sinh tử? Đúng sai?

Nàng vẫn không biết mình nên làm gì, nhưng nàng như cảm thấy mình không nên chết đơn giản như vậy.

Mục Tử Y lấy từ phía sau ra một thanh đao, đó là một thanh loan đao ngắn hơn Hồng Tụ Đao của Sở Hưu một chút, nhưng lại cong hơn.

Thanh đao này là bảo binh tứ chuyển gia truyền của Mục gia, hình dáng cong vút như lông mi mỹ nhân cho nên có tên là Tú Mi.

Từ khi còn bé Mục Tử Y đã muốn học đao nhưng phụ thân cô không cho, bởi vì nữ nhân học đao có vẻ hung ác lăng lệ, mất đi khí chất khuê tú, cho nên phụ thân nàng cố ý tìm một môn khách dạy nàng học kiếm.

Có điều giờ nắm thanh Tú Mi đao trong tay, Mục Tử Y lại như đang nắm bản tâm của mình.

Đi ra khỏi miếu hoang, nhìn theo hướng Sở Hưu rời khỏi, Mục Tử Y há to miệng, lặng lẽ nói hai chữ ‘cám ơn’ thân hình đã biến mất trên núi hoang.

Nhiệm vụ của Sở Hưu đã hoàn thành, đương nhiên y không muốn ở lại thêm ở Lâm Trung Quận. Lấy được tài nguyên của Nhạc gia, y cũng muốn về Thanh Long Hội chỉnh lý đôi chút.

Ba ngày qua đi, bên ngoài Bắc Lăng Phủ lại có hai đội nhân mã lên núi.

Đám người phía trước chỉ hơn mười nhưng thực lực lại cực kỳ cường hãn, yếu nhất cũng là Nội Cương cảnh, trong đó còn có hai ông lão khí thế quanh người nội liễm nhưng ánh mắt lấp lóe thần quang, chỉ nhìn qua một chút cũng khiến người ta cực kỳ áp lực. Hai người này yếu nhất cũng là cao thủ đạt tới cảnh giới tụ Tam Hoa hoặc ngưng Ngũ Khí.

Mà lúc này tất cả các cao thủ này đều vây quanh một cô bé, rõ ràng lấy cô bé này làm trung tâm..

Cô bé này chưa tới hai mươi tuổi, dung mạo mặc dù không tính là tuyệt mỹ nhưng ngũ quan đoan chính, gương mặt trắng trẻo, thân hình thon thả cân xứng.

Điểm kỳ lạ nhất là cô bé cũng mặc một bộ y phục võ sĩ màu trắng bó sát người. Bình thường chỉ có nam nhân mặc loại quần áo này, cô bé

này ăn mặc như vậy mặc dù có thêm vẻ khí khái hào hùng nhưng cũng khiến người ta có cảm giác phản nghịch.

Cô bé này không phải ai khác, chính là con ruột của Thần Cơ Bách Biến Yến Hoài Nam chưởng môn Thần Vũ Môn đất Yến Nam, Yến Đình Đình.

Vốn người của Nhạc gia chạy tới Thần Vũ Môn cầu viện nhưng ngay lúc bọn họ cầu viện, Yến Đình Đình lại quá nhớ nhung Nhạc Lư Xuyên, cố ý cầu khẩn cha mình cho phép nàng dẫn người tới Lâm Trung Quận chơi.

Nếu Nhạc Đông Hành biết tin này, người của Thần Vũ Môn không cần một tháng nữa mới tới mà chỉ cần mấy ngày, vậy cho dù Sở Hưu dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ảnh hưởng tới hắn, hắn cũng chẳng dễ dàng ra tay tạo phản bức ép thoái vị như vậy.

Cũng bởi thiếu vài ngày như vậy khiến cho Nhạc gia diệt môn. Chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi.

Yến Đình Đình cùng Nhiếp Đông Lưu
Chương 104 Yến Đình Đình cùng Nhiếp Đông Lưu

Trong thế hệ trẻ tuổi của Bắc Yên, Yến Đình Đình rất nổi danh.

Đương nhiên cô gái này nổi danh không phải vì thực lực mà là vì người cha bao che khuyết điểm của mình.

Bản thân Yến Hoài Nam cũng là kẻ kiêu hùng, ngày trước Thần Vũ Môn chỉ là tông môn bình thường tại đất Yến Nam, hoàn toàn không có tư cách đứng trong hàng ngũ Thất Tông Bát Phái. Thậm chí tông môn dám đặt tên là Thần Võ khiến mọi người mỉa mai chế giễu.

Nhưng sau khi Yến Hoài Nam tiếp nhận Thần Vũ Môn chỉ dùng hơn hai mươi năm đã phát triển thế lực Thần Vũ Môn lên gấp vài lần, khiến Thần Vũ Môn thực sự trở thành thế lực đỉnh cao trên giang hồ, đứng hàng Thất Tông Bát Phái.

Có thể vì thời gian trước, Yến Hoài Nam dùng phần lớn thời giờ vào việc tu luyện hoặc sự vụ tông môn, cho nên lúc trẻ tuổi hắn gần như không chạm tới nữ sắc, mãi vẫn không có con cái gì.

Mãi đến lúc Yến Hoài Nam hơn năm mươi tuổi, về già mới có con, sinh ra Yến Đình Đình.

Đương nhiên với thực lực đã đạt tới Ngưng Thần Tam Cảnh của Yến Hoài Nam, hắn đã ngựng tụ ra Võ Đạo Chân Đan, có hơn năm mươi cũng chẳng tính là già chỉ đang lúc tráng niên, thậm chí gương mặt hắn cũng mới hơn bốn mươi tuổi.

Nhưng cũng coi là già rồi mới có con, lại còn là con gái. Từ nhỏ Yến

Hoài Nam đã cực kỳ sủng ái Yến Đình Đình, khiến cho vị tiểu thư Thần Vũ Môn này tính cách ngang ngược, không chịu nói lý. Thậm chí trên đất Yến Nam cô gái này còn có danh hiệu Tiểu Ma Nữ, không ai dám trêu vào.

Có điều cũng chính vì vị đại tiểu thư này tùy hứng phản nghịch nên Yến Hoài Nam giới thiệu một loạt tuấn kiệt trẻ tuổi, cô vẫn chẳng vừa ý ai, ngược lại đi thích một kẻ chỉ có mã ngoài, biết lấy lòng con gái, Nhạc Lư Xuyên.

Đương nhiên Yến Hoài Nam không tán thành chuyện hôn sự này, kẻ kiêu hùng như hắn làm sao lọt mắt loại gối thêu hoa như Nhạc Lư Xuyên?

Nhưng đáng tiếc hắn cũng chẳng có cách nào với con gái mình, bị Yến Đình Đình làm cho không chịu nổi nữa, đành mở miệng đáp ứng.

Lúc này Yến Đình Đình đang đắc ý dẫn người lên núi, trong lòng còn suy nghĩ lúc đến Nhạc gia nhất định phải bảo Nhạc ca ca dẫn mình đi chơi thỏa thích xung quanh Yến Đông. Lúc ở Thần Vũ Môn cô đã thấy đè nén muốn chết rồi.

Mà lúc này sau lưng cô cũng có một đoàn người lên núi, lại chính là đám người Tụ Nghĩa Trang do Nhiếp Đông Lưu dẫn đầu.

Trên giang hồ chuyện phá gia diệt môn rất phổ biến, Tụ Nghĩa Trang thân là đại phái đất Yến Đông, gặp chuyện này cũng chẳng quản, cùng lắm thu thập chút tình báo là được.

Nhưng quan hệ giữa Nhạc gia và Tụ Nghĩa Trang cũng tàm tạm, ngày thường Nhạc Lư Xuyên cũng hay lấy lòng Nhiếp Đông Lưu, hắn cũng không tiện coi như không thấy.

Hơn nữa từ sau khi đoạt bảo ở Lữ Dương Sơn, đánh một trận với Bạch Vô Kỵ, lại phát lời truy sát Sở Hưu không kết quả, Nhiếp Đông Lưu về Tụ Nghĩa Trang bế quan một thời gian, cũng thuận lợi đột phá lên Nội Cương cảnh. Lần này hắn vừa vặn ra ngoài hoạt động một chút, củng cố tu vi.

Huống hồ trong tin tức đưa về còn nói chuyện này có liên quan tới Thanh Long Hội, điều này cũng khiến người của Tụ Nghĩa Trang chú ý, cho nên hắn tự dẫn người lên đường trong đêm, tới Bắc Lăng Phủ.

Người của Thần Vũ Môn cảnh giác nhìn đám người Nhiếp Đông Lưu, sau khi phát giác đối phương là người Tụ Nghĩa Trang mới buông lỏng cảnh giác.

Thanh danh Tụ Nghĩa Trang vẫn đó, bất kể đối phương thật sự nghĩa khí hay giả bộ nghĩa khí, dẫu sao đang ban ngày ban mặt Tụ Nghĩa Trang chắc chắn sẽ không làm chuyện tổn hại thanh danh bản thân.

Hơn nữa chưởng môn Thần Vũ Môn bọn họ Yến Hoài Nam cũng có chút giao tình với Nhiếp Nhân Long trang chủ Tụ Nghĩa Trang.

Bên này Yến Đình Đình thấy Nhiếp Đông Lưu tới, hai hàng mi thanh tú chớp chớp nói: “Nhiếp Đông Lưu, ngươi tới đây làm gì?”

Yến Đình Đình không ưa Nhiếp Đông Lưu, bởi vì phụ thân cô từng

muốn tác hợp cô với Nhiếp Đông Lưu.

Dù sao trong số thanh niên tài tuấn tại Bắc Yên, Nhiếp Đông Lưu là người tuổi tác nhỏ nhất nhưng thanh danh lại lớn nhất, Yến Hoài Nam cũng khá ưa thích hắn.

Có điều Yến Hoài Nam có thích đến đâu cũng vô dụng, Yến Đình Đình lại không thích loại người nói một câu phải nghĩ trong đầu tới ba lần như Nhiếp Đông Lưu, cô ghét đối phương quá âm hiểm, không thú vị.

Còn Nhiếp Đông Lưu cũng vậy, hắn càng chướng mắt loại con gái điêu ngoa bốc đồng như Yến Đình Đình.

Với thủ đoạn cùng thực lực của Nhiếp Đông Lưu, sao phải dùng thủ đoạn thông gia để cam đoan địa vị bản thân? Cho nên hắn chướng mắt với Yến Đình Đình.

Chính vì vậy sau khi cảm nhận được thái độ của Nhiếp Đông Lưu, Yến Đình Đình lại càng khó chịu với hắn.

Theo cô nghĩ, chỉ có bản tiểu thư được ghét bỏ ngươi, ai cho phép ngươi ghét bỏ bản tiểu thư?

Nếu đổi lại thành những người khác, Yến Đình Đình chắc chắn đã tới gây sự với đối phương. Có điều Nhiếp Đông Lưu là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, cho dù cô muốn tới gây sự, người của Thần Vũ Môn cũng không làm loạn theo cô.

Mặc dù chuyện này sau đó phải bỏ qua nhưng Yến Đình Đình vẫn rất khó chịu với Nhiếp Đông Lưu, cũng giống như lúc này, lời nói như có mũi gai.

Có điều lúc này Nhiếp Đông Lưu lại không lộ vẻ bất mãn, ngược lại sắc mặt kỳ quái hỏi: “Ngươi không biết?”

Yến Đình Đình kinh ngạc: “Ta biết cái gì?”

Nhiếp Đông Lưu lắc đầu: “Đợi đến Bắc Lăng Phủ ngươi sẽ biết.”

Nói xong Nhiếp Đông Lưu không dừng lại, trực tiếp lên núi.

“Khó hiểu!”

Yến Đình Đình hừ lạnh một tiếng, cũng dẫn người lên theo Nhiếp Đông Lưu.

Sau khi tới Bắc Lăng Phủ, mấy đại thế gia của Bắc Lăng Phủ đều tự ra cửa nghênh đón.

Tin tức về Nhạc gia là do họ báo cáo lên, cực kỳ tỉ mỉ, bọn họ cũng biết Nhiếp Đông Lưu sẽ đích thân đến đây.

“Ra mắt thiếu trang chủ!”

Nhiếp Đông Lưu khoát tay áo nói: “Không cần đa lễ, đi thẳng tới đại trạch Nhạc gia đi. Thi thể đều bảo tồn tốt chứ?”

Mấy gia chủ thế gia vội vàng gật đầu nói: “Đều được bảo tồn rất tốt, không hư hại gì.”

Yến Đình Đình phía sau nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Đại trạch Nhạc gia? Thi thể? Một cảm giác bất an chợt dâng lên trong lòng, Yến Đình Đình vội vàng kéo Nhiếp Đông Lưu hỏi: “Này, Nhiếp

Đông Lưu! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ai trong Nhạc gia chết?”

Nhiếp Đông Lưu lắc đầu nói: “Chờ đến Nhạc gia ngươi sẽ rõ.”

Nói xong Nhiếp Đông Lưu hất nhẹ tay Yến Đình Đình ra, cùng đám người thế gia kia tới đại trạch của Nhạc gia.

Yến Đình Đình sắc mặt tức giận theo sau Nhiếp Đông Lưu. Khi mọi người tới trước đại trạch Nhạc gia, vừa mở cửa lớn một mùi máu tanh hôi nồng nặng đã ập thẳng vào mặt.

Đối với loại võ giả thường xuyên giết người thấy máu như Nhiếp Đông Lưu, như vậy cũng không là gì. Nhưng đối với đại tiểu thư sống trong nhà ấm như Yến Đình Đình, mùi vị đó khiến cô thiếu chút nữa nôn mửa.

Một võ giả trong đó cung kính nói: “Thiếu trang chủ, tất cả thi thể chi chính của Nhạc gia đều ở đây. Phần lớn bọn họ tự giết lẫn nhau, trong đó đám người Nhạc Hạc Niên do sát thủ Thanh Long Hội giết chết, thi thể được tôi bảo quản riêng.”

Nhiếp Đông Lưu gật nhẹ đầu, Yến Đình Đình đằng sau hắn biến sắc, lao tới nắm lấy vạt áo võ giả kia, hai mắt đỏ bừng quá lớn: “Ngươi nói cái gì? Chi chính của Nhạc gia đều đã chết? Vậy Nhạc ca ca đâu? Nhạc Lư Xuyên đâu?”

Võ giả kia dẫu sao cũng là gia chủ một tiểu thế gia giờ lại bị một cô bé nắm lấy vạt áo, ko khỏi lộ vẻ giận dữ.

Nhưng đúng lúc này Nhiếp Đông Lưu lại thản nhiên nói: “Cô ấy là Yến Đình Đình, con gái của Yến Hoài Nam, chưởng môn Thần Vũ Môn.”

Nghe câu này sắc mặt võ giả kia lập tức xụ xuống, thận trọng đáp: “Người của Nhạc gia đều đã chết, Nhạc Lư Xuyên cũng bị người ta chém đầu. Có điều chúng tôi đã làm một quan tài băng bảo tồn thi thể hắn.”

Lời này vừa nói ra, Yến Đình Đình như bị sét đánh, sững sờ ngây ra tại đó, hốc mắt đỏ bừng, hai hàng nước mắt trượt xuống.

Hai ông lão phụ trách chăm sóc cô lo lắng nhưng cũng chẳng có cách nào, với tính khí vị đại tiểu thư này bọn họ còn chẳng dám dỗ.

“Không thể nào! Không thể nào! Các ngươi đang lừa ta!” Yến Đình Đình hét lên với võ giả trước mặt.

Võ giả kia cũng bất đắc dĩ đáp: “Yến tiểu thư, chúng tôi nào dám lừa cô. Quan tài băng của Nhạc Lư Xuyên đang ở bên kia, mỗi ngày đều có người phụ trách thay quan tài băng để giữ thi thể được hoàn chỉnh.”

Yến Đình Đình bước vào trong nội viện, thấy thi thể Nhạc Lư Xuyên trong quan tài, lập tức gục xuống bên cạnh gào khóc.

Nhiếp Đông Lưu bên cạnh lại nhíu mày, tên rác rưởi Nhạc Lư Xuyên kia lại khiến nha đầu điêu ngoa này động chân tình? Chuyện này quả không dễ.

Nha đầu này cũng chẳng phải hạng lương thiện gì, quậy tới nghiêng trời lệch đất khắp Yến Nam, không biết bao nhiêu người bỏ mạng vì cô ta. Rốt cuộc Nhạc Lư Xuyên làm thế nào mà câu được cô nàng vào tay?

Có điều Nhiếp Đông Lưu cũng chẳng nghĩ nhiều, hắn vốn chẳng hứng

thú gì với thủ đoạn lấy lòng đàn bà con gái như vậy. Nhiếp Đông Lưu trầm giọng nói với một võ giả hơn bốn mươi tuổi bên cạnh: “Bình thúc, phiền thúc đi kiểm tra thi thể một chút. Nếu không có vấn đề chúng ta phúng viếng một chút rồi về.”

Việc này liên quan tới Thanh Long Hội nên Nhiếp Đông Lưu mới dẫn người tới thăm dò tình hình, nếu không hắn cũng chỉ làm bộ phúng viếng một chút mà thôi.

Người trung niên kia đi tới kiểm tra một hồi, đột nhiên quay lại nói: “Thiếu trang chủ, ta phát hiện một việc. Vết đao mà sát thủ Thanh Long Hội kia lưu lại giống hệt vết đao trên người võ giả chết trên tay Sở Hưu trong lúc truy sát hắn!”

Nhiếp Đông Lưu nghe vậy giật mình, hắn vội vàng nói: “Bình thúc, thúc có chắc kẻ giết người là Sở Hưu không?”

Bình thúc trước mắt là môn nhân của Tụ Nghĩa Trang bọn họ, tuy thực lực chỉ có Tiên Thiên nhưng sư phụ hắn lại xuất thân Tuần Sát Sứ của Quan Trung Hình Đường, am hiểu nhất là thông qua các dấu vết tính toán ra thực lực đối phương, binh khí sử dụng, võ thuật, thậm chí cả thói quen của đối phương vân vân.

Bình thúc này tuy thực lực bình thường, nhưng trên phương diện này lại đã đạt tới tám thành hỏa hầu của sư phụ mình.

Ảnh hưởng
Chương 105 Ảnh hưởng

Đối mặt với câu hỏi của Nhiếp Đông Lưu, Bình thúc kia chỉ lắc đầu nói: “Thiếu chủ hiểu lầm ý ta rồi, ta chỉ nói vết đao kia giống với vết đao mà Sở Hưu để lại trước đó. Nhưng lại không nói kẻ giết người nhất định là Sở Hưu. Cũng có thể người khác dùng đao của Sở Hưu giết người.”

Nhiếp Đông Lưu trầm giọng nói: “Ngươi có thể xác định binh khí của kẻ giết người của Nhạc gia chính là đao mà Sở Hưu sử dụng ngày trước?”

Gương mặt Bình thúc lộ chút đắc ý: “Thiếu trang chủ có chỗ không biết, trong mắt đại đa số các võ giả, vết thương nhìn như không khác gì nhau. Nhưng đối với những người chuyên nghiên cứu theo đường này như chúng ta lại có thể nhìn ra không ít tin tức từ đó.

Binh khí Sở Hưu kia sử dụng chính là bảo binh tứ chuyển đến lục chuyển. Binh khí cấp bậc này không thể sản xuất số lượng lớn, nhất định phải do đại sư luyện khí tự tay rèn đúc mới được. Chúng đều có tên riêng, không cách nào sao chép.

Cho dù cùng một đại sư luyện khí, dùng cùng một loại vật liệu, rèn theo cùng một phương pháp, tạo thành hai bảo binh giống nhau như đúc. Nhưng trên thực tế vẫn có những khác biệt rất nhỏ.

Cho nên ta dám khẳng định đao này trăm phần trăm là đao của Sở Hưu. Nhưng người thì không dám chắc.

Bởi vì trên những thi thể này ta thấy được cầm nã thủ kỳ dị mà Sở Hưu

thi triển cùng đao pháp tà dị của hắn. Nhưng phần nhiều lại là võ công ma đạo khác, hơn nữa người xuất thủ cũng không phải Tiên Thiên mà là Nội Cương.

Cho nên nếu xem xét ra có thể là sư huynh hoặc người khác có quan hệ với Sở Hưu cầm binh khí của hắn ra tay. Trường hợp này là có khả năng nhất.”

Ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lộ ra sắc lạ, Bình thúc đã nói tới nước này, Nhiếp Đông Lưu có thể khẳng định kẻ giết người chắc chắn là Sở Hưu.

Hắn từng tra xét tư liệu về Sở Hưu, đối phương không có sư thừa, hơn nữa khi tranh đoạt hộp báu hắn đã là Tiên Thiên đỉnh phong, giờ có bước vào Nội Cương cảnh cũng rất bình thường.

Chỉ có điều không biêt vì sao Sở Hưu lại gia nhập Thanh Long Hội, chuyện này khiến Nhiếp Đông Lưu cảm thấy khó giải quyết.”

Suy nghĩ một lát, Nhiếp Đông Lưu nói với Bình thúc: “Bình thúc, lát nữa ngươi dẫn người tới Lâm Trung Quận nói với bọn họ Tụ Nghĩa Trang hủy bỏ lệnh truy nã Sở Hưu. Bọn họ có định truy nã Sở Hưu tiếp hay không là tùy bọn họ, dù sao Tụ Nghĩa Trang sẽ không ra tay nữa.”

Nghe xong lời này Bình thúc sửng sốt: “Thiếu trang chủ, trên đất Yến Đông này Thanh Long Hội chỉ có một phân đà Thiên Tội thôi mà, sao phải sợ họ như vậy? Sở Hưu kia cũng chỉ là một sát thủ bình thường của Thanh Long Hội thôi mà.”

Nhiếp Đông Lưu lắc đầu nói: “Dùng sức một người diệt cả một tộc, từ giờ trở đi Sở Hưu đã không phải sát thủ bình thường.

Huống hồ không phải ta e ngại phân đà Thiên Tội mà là toàn bộ Thanh Long Hội. Có một số việc ngươi không hiểu đâu.

Ba năm trước đây phân đà Thiên Tội của Thanh Long Hội bị tiêu diệt, một số ẩn tình trong đó tới ta cũng không biết hết. Có điều có là kẻ ngốc cũng biết Thanh Long Hội tổng cộng chỉ có ba mươi sáu phân đà Thiên Cương, kết quả chỉ trong một đêm đã bị người ta diệt mất một. Vấn đề này chẳng lẽ còn chưa lớn?

Sau lần đó, Đại Long Thủ của Thanh Long Hội là Yển Nguyệt Thanh Long - Bộ Thiên Nam đứng thứ chín trên Phong Vân Bảng, hắn đích thân tới Bắc Yên. Trận chiến đó liên lụy tới không ít thế lực lớn ở Bắc Yên. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Thần Võ Môn ở Yến Nam, Hoàng Phủ Thị ở Bình Diêu Yến Tây một trong Cửu Đại Thế Gia, thậm chí nghe nói còn có Bắc Phật Tông Đại Quang Minh Tự!

Trận chiến đó qua đi Thanh Long Hội không thấy động tĩnh gì nữa, chỉ điều động một vị đà chủ mới tới Bắc Yên. Những thế lực lớn khác cũng coi như không thấy hành động này của Thanh Long Hội, đồng thời khuyên bảo đệ tử, chỉ cần Thanh Long Hội không chọc tới bọn họ, bọn cũng đừng chọc vào Thanh Long Hội.”

Nhiếp Đông Lưu nhìn Bình thúc nói: “Lần đó Tụ Nghĩa Trang ta không xen vào nhưng phụ thân cũng dặn ta như vậy. Vụ tranh chấp giữa Thanh Long Hội một trong Tứ Linh và đại pháp Bắc Yên không phải thứ

chúng ta có thể phỏng đoán. Bất luận ai thắng ai thua mọi chuyện đều đã trôi qua.

Bên phía Thanh Long Hội giấu tài phái một vị đà chủ tới, rõ ràng các thế lực lớn Bắc Yên cũng có ước định hoặc ngầm thừa nhận với Thanh Long Hội. Bọn họ có vẻ không muốn xung đột với Thanh Long Hội nữa, nếu không vị Đại Long Thủ của Thanh Long Hội nghe nói tính tình hỉ nộ vô thường, không dễ nói chuyện kia rất có thể sẽ lại tới Bắc Yên.

Lần này Sở Hưu gia nhập Thanh Long Hội chỉ có thể coi là hắn may mắn, tạm tha cho hắn một lần.”

Thật ra từ sau lần trước Sở Hưu trốn khỏi sự vây bắt truy sát của bọn họ, Nhiếp Đông Lưu đã biết mình chắc không bắt được đối phương.

Giờ Sở Hưu còn gia nhập Thanh Long Hội, chuyện này càng khó giải quyết. Một Sở Hưu không quan trọng nhưng quan trọng lại là thân phận Thanh Long Hội của hắn cùng mức độ mẫn cảm của phân đà Thiên Tội hiện giờ. Suy nghĩ vì đại cục, chỉ có thể bỏ qua việc truy sát Sở Hưu.

Có điều lúc này bên phía Yến Đình Đình lại đã hoàn toàn sụp đổ, bắt đầu chửi bới ầm ĩ người của Thanh Long Hội, nói muốn dẫn người của Thần Vũ Môn đi diệt Thanh Long Hội, nhưng bị hai cao thủ Thần Vũ Môn giữ lại khuyên nhủ.

Lúc trước chuyện Thanh Long Hội, Thần Vũ Môn bọn họ cũng có nhúng tay, đương nhiên biết ẩn tình trong đó. Nếu giờ tới gây sự với Thanh Long Hội, vậy sẽ thành Thần Vũ Môn cùng Thanh Long Hội không chết không thôi.

Nếu người của Thanh Long Hội động tới Yến Đình Đình thì cũng thôi. nhưng đối phương là tổ chức sát thủ, chẳng qua chỉ giết một tên rác rưởi không danh không phận với Yến Đình Đình mà thôi.

Nếu vì thứ rác rưởi đó mà chọc phải Thanh Long Hội, vậy Thần Vũ Môn bọn họ thật sự ngu ngốc rồi.

Thật ra nếu Yến Hoài Nam biết chuyện này không khéo còn cám ơn người của Thanh Long Hội đã hạ thủ.

Dù sao hắn cũng ngứa mắt với Nhạc Lư Xuyên đã lâu rồi, có điều sợ con gái hận mình nên mới không ra tay chia rẽ. Giờ có người ra tay thay, hắn cầu còn chẳng được nữa là.

Thấy cảnh này, ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lộ ra sắc lạ, hắn đi tới nói: “Người chết không thể sống lại, Đình Đình, mong ngươi bớt đau buồn. Còn chuyện báo thù Thanh Long Hội, ta khuyên ngươi nên bỏ suy nghĩ đó đi.”

Yến Đình Đình hung hăng trừng mắt với hắn: “Ngươi đến cười ta à?”

Nhiếp Đông Lưu lộ vẻ bất đắc dĩ nói: “Ta với Nhạc huynh cũng là hảo hữu, hắn chết chẳng lẽ ta không đau lòng được sao? Mà ta cũng đã đoán ra thân phận sát thủ Thanh Long Hội đã giết Nhạc huynh. Hắn chính là Sở Hưu từng cướp hộp báu từ tay ta, ta cũng có thù với hắn.

Có điều giờ Sở Hưu đã gia nhập Thanh Long Hội, nhất là còn ở phân

đà Thiên Tội cực kỳ mẫn cảm, ta không dám ra tay nữa chỉ có thể hủy bỏ lệnh truy nã hắn.

Chuyện liên quan tới Thanh Long Hội, Thần Vũ Môn các ngươi còn hiểu rõ hơn ta nhiều. Ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa, Yến chưởng môn có thể phóng túng ngươi trong những chuyện khác nhưng chắc chắn không để ngươi làm loạn trong chuyện này.

Đi thôi, ta cũng không muốn nhiều lời nữa. Vốn ta còn muốn làm chút hậu sự cho Nhạc huynh. Nhưng giờ ngươi đã tới đây, vậy việc này giao cho ngươi.”

Nói xong Nhiếp Đông Lưu trực tiếp rời đi.

Hắn cũng biết Yến Hoài Nam sẽ không để Yến Đình Đình làm loạn, ít nhất là giờ sẽ không.

Hắn thuật lại sự tình cho Yến Đình Đình chẳng qua muốn đâm một mũi gai vào lòng đối phương mà thôi. Thân phận Thanh Long Hội có thể bảo hộ Sở Hưu nhất thời nhưng không bảo vệ được y cả đời!

Mà lúc này sau lưng hắn gương mặt Yến Đình Đình đã lộ ra ý hận, miệng thì thào hai chữ Sở Hưu.

Mấy ngày nay tin tức Nhạc gia bị diệt môn đã lan khắp Lâm Trung Quận, thậm chí toàn bộ đất Yến Đông đều đã nghe được tin này.

Nhạc gia dẫu sao cũng không phải thế gia nhỏ bất nhập lưu, sau khi bị diệt môn tạo thành động tĩnh rất lớn. Đặc biệt là Nhiếp Đông Lưu còn xác nhận kẻ ra tay chính là sát thủ vừa gia nhập Thanh Long Hội, Sở Hưu. Đối phương cũng chỉ là một võ giả Nội Cương cảnh, chuyện này hết sức kinh khủng.

Hơn nữa Nhạc gia còn một số môn khách cùng quản sự may mắn sống sót, quá trình cụ thể Nhạc gia bị diệt ra sao cũng được bọn họ kể lại tỉ mỉ. Nghe xong chuyện này một số người không nhịn được trong lòng phát lạnh.

Sát thủ bình thường giết người dùng đao, nhưng Sở Hưu của phân đà Thiên Tội Thanh Long Hội lại dùng lòng người!

Giết người tru tâm, người của Nhạc gia chết trong tay Sở Hưu, cũng là chết do lòng người của chính bọn họ.

Mấy ngàn võ giả Nhạc gia, số người chết trên tay Sở Hưu không đến một phần mười, đại đa số người chết là trên tay người mình, thậm chí tới chết bọn họ vẫn là quỷ hồ đồ, không biết mình vì sao lại chết.

Thủ đoạn quỷ dị kinh khủng như vậy khiến giới võ lâm đất Yến Đông đặt cho Sở Hưu một danh hiệu, danh là Huyết Ma.

Thủ đoạn tàn nhẫn như ma đầu, thấy mặt là thây chất thành núi, máu thành sông, Huyết Ma Sở Hưu.

Lúc này Sở Hưu còn chưa trở lại Thanh Long Hội nhưng danh hiệu Huyết Ma của y đã lưu truyền trong giới giang hồ Yến Đông, thậm chí còn tới cả phân lâu của Phong Mãn Lâu tại Bắc Yên.

Long Hổ Bảng
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom