-
Chương 96-100
Chương 96 Cầu viện
Trong số công pháp tu luyện đôi tay, Thiết Sa Chưởng hoặc Liệt Kim Thủ của Đinh Khai Sơn quán chủ võ quán Khai Sơn ở Thông Châu Phủ lúc trước thật ra đều là võ công cấp thấp, chủ yếu tu luyện bắp thịt và khí huyết.
Nhưng Ô Kim Chưởng của lão tứ Nhạc gia trước mắt lại trực tiếp khống chế cương khí ngưng tụ trên hai tay tạo thành màu vàng sậm, sau khi đại thành thậm chí có thể đối đầu với bảo binh tứ chuyển trở lên, thậm chí có cả một bộ chưởng pháp chuyên để phối hợp. Cấp bậc ít nhất cũng là tứ chuyển, thậm chí không kém hơn Trấn Sơn Kiếm Pháp bí truyền của Nhạc gia bao nhiêu.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ồ, ẩn giấu thật sâu. Bộ chưởng pháp này chắc không phải của Nhạc gia các người, những người khác sợ là không biết?”
Lão tứ Nhạc gia sắc mặt âm trầm, không nói gì.
Chín chi chính của Nhạc gia, khi chưa người nào bước vào Ngoại Cương cảnh, ai cũng muốn tranh đoạt chức vị gia chủ đời tiếp theo, Ô Kim Chưởng này vốn chuẩn bị dùng để tranh đoạt vị trí gia chủ, giờ lại bị ép dùng ra. May mà giờ đám thủ hạ của hắn đều đã bỏ chạy, không ai chứng kiến.
Chỉ tiếc, tiếp đó hắn mới hiểu, tới giờ khắc này có ai trông thấy hay không đã không quan trọng!
Trong thế đao liên miên, lão tứ Nhạc gia thi triển Ô Kim Chưởng tới hất nước không lọt, lấy dùng bàn tay trần kháng cự lưỡi đao, cơ hồ là dùng nội lực bản thân tiêu hao nội lực Sở Hưu.
Nhưng hắn lại không biết, cho dù so đấu tiêu hao nội lực, với nội lực kinh người mà Sở Hưu tu luyện được từ Tiên Thiên Công, y cũng có thể mài chết đối phương.
Có điều Sở Hưu lại không muốn đấu tiêu hao như vậy, Kim Ô Chưởng này khi đối kháng với binh khí sắc bén như đao kiếm quả thật không tệ, nhưng nếu đấu với chưởng lực mạnh hơn nó như Tử Diệp Thù Du thì sao?
Tay trái Sở Hưu nổi lên một lớp màu tím đậm, đồng thời lực lượng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ầm ầm bùng phát, phủ thêm một màu đỏ máu tĩnh mịch bên trên màu tím.
Môt chưởng này đánh ra, đánh thẳng vào Kim Ô Chưởng của lão tứ Nhạc gia, lập tức phát ra tiếng nổ của cương khí. Sở Hưu lui lại phía sau
một bước nhưng lão tứ Nhạc gia lại kêu lên thê lương bi thảm.
Màu vàng sậm trên tay hắn đã biến mất, thay vào đó là màu tím sẫm.
Toàn bộ cánh tay lão tứ Nhạc gia run lên bần bật, chưởng lực Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ nhập thể, theo kinh mạch trong cánh tay hắn lan tràn khắp toàn thân, nội lực căn bản không cách nào trấn áp luồng nhiệt lực kinh khủng kia. Lão tứ Nhạc gia chỉ cảm thấy thân thể như bốc cháy, ngã lăn trên mặt đất kêu rên thê thảm.
Nỗi đau lúc này của hắn còn mãnh liệt hơn người bị ném vào đống lửa, bị đốt chết. Đó là cảm giác bị thiêu đốt từ tận trong xương tủy, ngọn lửa bình thường đâu thể sánh nổi lực lượng của Tử Dương Ma Diễm.
“Giết ta đi! Mau giết ta đi!”
Lão tứ Nhạc gia điên cuồng gào thét.
Trước đó hắn còn nghĩ cách trốn thoát nhưng giờ chỉ hận không thể lập tức chết đi.
Loại cảm giác sống không bằng chết như vậy, không ai muốn chịu thêm dù chỉ một giây.
Sở Hưu trực tiếp đi tới đâm thẳng đao vào ngực lão tứ Nhạc gia, lạnh nhạt nói: “Thật ra một số thời điểm ta vẫn rất lương thiện, không nỡ nhìn người khác chịu khổ.”
Rút đao ra, ánh mắt lão tứ Nhạc gia lộ vẻ giải thoát. Có lẽ hắn là người duy nhất chết trên tay Sở Hưu mà không cảm thấy không cam lòng, ngược lại còn thấy thoải mái.
Nói lại thì đây là lần thứ hai Sở Hưu dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ, lần đầu dùng là tập kích liên hoàn, một chưởng trực tiếp đánh nát tâm mạch đối thủ, cho nên Sở Hưu chỉ cảm thấy chưởng pháp này có uy lực rất lớn, không thấy chỗ nào đặc biệt.
Còn lần sử dụng này lại khiến Sở Hưu thấy được điểm kinh khủng của môn công pháp này. Trong cùng cấp bậc, gần như không võ giả nào dùng nội lực bản thân trấn áp được Tử Dương Ma Diễm kia.
Có thể nói sau này Sở Hưu đối địch với kẻ khác, chỉ cần đối thủ trúng Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ này, hoặc phải tiêu hao chân khí trấn áp lực lượng của Tử Dương Ma Diễm; hoặc như lão tứ Nhạc gia, căn cơ quá kém, cho dù hao hết chân khí cũng không áp chế nổi, bị Tử Dương Ma Diễm thiêu đốt, sống không được chết cũng chẳng xong.
Đương nhiên còn một loại người nữa, đó là gắng gượng chịu nỗi đau kinh khủng này tiếp tục giao thủ với Sở Hưu, dù sao uy năng của Tử Dương Ma Diễm tuy rất lớn nhưng không phải chạm vào là chết.
Có điều trong cùng cấp bậc có vẻ không mấy ai có ý chí cao như vậy, trừ phi ngươi luyện tới mức không cảm thấy đau.
Có thể trở thành một phần của ma công chấn kinh thiên địa, áp đảo quỷ thần Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, uy năng của Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ đương nhiên không kém.
Nhấc theo thi thể lão tứ Nhạc gia, Sở Hưu đuổi theo hướng một võ giả Nhạc gia bỏ chạy.
Lần này đám võ giả Nhạc gia bỏ chạy tứ tán, Sở Hưu cũng không thể đuổi theo giết hết được, nhưng muốn đuổi kịp một bộ phận trong số đó lại không vấn đề.
Khi võ giả kia bị Sở Hưu đuổi kịp, quả thật đã sợ tới sắp tè ra quần.
Có điều Sở Hưu lại không giết hắn, chỉ ném thi thể lão tứ Nhạc gia cho hắn rồi thản nhiên nói: “Mang thi thể về Nhạc gia, thuận tiện nhắn cho Nhạc gia một câu. Thanh Long Hội ta không giết người vô tội, ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ. Có hiểu không?”
Võ giả Nhạc gia kia cái hiểu cái không, nhưng cũng vội vàng gật đầu, không dám nói nửa lời.
...
Trong đại sảnh Nhạc gia, Nhạc Hạc Niên đứng chính giữa, tám võ giả Nội Cương cảnh giờ chỉ còn sáu người. Nhìn thi thể lão tứ Nhạc gia trên mặt đất, sắc mặt đám người đều âm trầm bất định.
Chết liền hai võ giả Nội Cương cảnh, còn mất vài trăm hạ nhân, đây quả thất là tổn thất lớn đối với Nhạc gia.
Võ giả mang thi thể lão tứ Nhạc gia về run rẩy nói “Sát thủ Nhạc gia kia nói Thanh Long Hội bọn họ không giết người vô tội. Hắn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều vô thức nhìn về phía Nhạc Lư Xuyên trong góc.
Sát thủ Thanh Long Hội kia đã nói rất rõ, những người bị giết trong thời gian qua đều là người vô tội, mà mục tiêu của sát thủ kia chỉ là Nhạc Lư Xuyên.
Bị mọi người nhìn như vậy, Nhạc Lư Xuyên theo bản năng rụt cổ lại. Nhạc Hạc Niên ho khan một tiếng, lúc này mới khiến ánh mắt mọi người chuyển lại người mình.
“Lão tứ bị sát thủ Thanh Long Hội giết chết, những người khác có chạy
thoát không?”
Đệ tử kia chần chờ một chút rồi nói: “Mặc dù Tứ gia chết trong tay sát thủ Thanh Long Hội nhưng cũng cầm chân đối phương được một lúc. Hơn nữa sát thủ kia lại đuổi theo tôi, lãng phí thêm một thời gian nữa, những người khác chắc đã chạy thoát.”
Nhạc Hạc Niên trầm giọng: “Chạy thoát thì tốt, chạy thoát sẽ có người đưa được tin tới Thần Vũ Môn.”
Lúc này lão tam Nhạc gia, Nhạc Đông Hành đột nhiên nói: “Phụ thân đại nhân, không thể tiếp tục như vậy được!
Thần Vũ Môn ở đất Yến Nam, còn nơi này là Yến Đông! Mỗi lần tới lui đều mất gần một tháng, trong thời gian này Nhạc gia chúng ta sẽ tổn thất tới mức nào?
Chuyện hôm nay đã chứng minh, sát thủ Thanh Long Hội kia mặc dù cường đại nhưng lại chỉ có một mình mà thôi.
Nếu Nhạc gia chúng ta trực tiếp rời khỏi, mọi người bỏ đi tứ tán. Vậy sát thủ Thanh Long Hội kia giết được một người hai người chứ làm sao giết hết được cả Nhạc gia chúng ta?”
Một số đệ tử Nhạc gia hai mắt sáng lên, đây quả thật là lựa chọn tốt.
So với ở lại đây bị sát thủ Thanh Long Hội lần lượt đánh lén giết chết, vậy chẳng bằng trực tiếp rời khỏi.
Cũng như những hạ nhân bỏ trốn trước kia, mặc dù bọn họ đã không tính là người của Nhạc gia nhưng chí ít cũng giữ được tính mạng.
Có điều Nhạc Hạc Niên lại lập tức lắc đầu nói: “Không được! Tuyệt đối không được!
Lão tam ngươi chỉ lo giữ mạng, nhưng ngươi có nghĩ tới thanh danh của Nhạc gia ta hay không?
Nhạc gia ta xây dựng cơ nghiệp ở Bắc Lăng Phủ này đã mấy đời, mất bao năm mới có được thế lực lớn như vậy, trở thành đại thế gia đứng đầu cả Lâm Trung Quận này. Kết quả giờ lại bị một người ép phải rời khỏi, như vậy Nhạc gia ta làm gì còn danh tiếng nữa?
Trước mắt Lư Xuyên đang chuẩn bị thông gia với Thần Vũ Môn. Mặc dù bên Thần Vũ Môn không so đo Nhạc gia ta là gia tộc nhỏ. Nhưng ngươi nghĩ Yến Hoài Nam chịu gả con gái cho một thế gia hèn nhát vừa bị người ta dọa đã bỏ chạy ư?
Còn nữa, Nhạc gia ta có bao sản nghiệp tại Bắc Lăng Phủ này, những thứ khác có thể cầm theo, nhưng chúng ta làm sao chuyển những sản nghiệp đó đi được?”
Những lời này của Nhạc Hạc Niên viện đủ lý do, Nhạc Đông Hành chỉ có thể cúi đầu nhưng trong mắt lại lóe lên chút âm trầm.
Mặc dù ngoài miệng Nhạc Hạc Niên nói là vì thanh danh của Nhạc gia, thật ra là sợ ảnh hưởng tới thanh danh của Nhạc Lư Xuyên, sợ cuối cùng chuyện thông gia với Thần Vũ Môn xảy ra sự cố.
Nhạc Đông Hành nghĩ mãi mà không hiểu, vị phụ thân này của hắn khi tráng niên cũng là một nhân vật phong vân trong giới võ lâm Yến Đông, thậm chí từng có chút giao tình với trang chủ Nhiếp Nhân Long của Tụ Nghĩa Trang.
Kết quả giờ càng già lá gan lại càng nhỏ, chỉ chăm chăm muốn bò lên bắp đùi Thần Vũ Môn.
Ngày xưa Nhạc gia bọn họ không bám vào Thần Vũ Môn chẳng phải cũng lên tới địa vị như ngày hôm nay hay sao?
Nhìn đám người trong phòng nghị sự, Nhạc Hạc Niên vỗ bàn một cái, trầm giọng nói: “Không cần lo lắng, chỉ cần tin tức được truyền ra ngoài, Thần Vũ Môn nhất định sẽ phái người tới.
Nhạc gia ta truyền đời cả trăm năm, sóng gió gì chưa từng trải qua? Lại qua một tháng nữa, đến lúc đó người của Thần Vũ Môn tới, sát thủ Thanh Long Hội kia chắc chắn sẽ phải đền tội!”
Mọi người ở đây bất luận có đồng ý hay không đều chỉ có thể gật đầu. Nhưng ai biết được một tháng tới Nhạc gia lại sẽ chết bao nhiêu người?
Ly gián
Chương 97 Ly gián
Nhạc Hạc Niên lựa chọn liều chết tin tưởng chắc chắn rằng người Thần Vũ Môn sẽ tới, sát thủ Thanh Long Hội chắc chắn sẽ đền tội, nguy cơ của Nhạc gia cũng sẽ được giải quyết.
Nhưng không biết trong phòng nghị sự hôm ấy rốt cuộc là ai truyền tin ra ngoài, toàn bộ người của Nhạc gia đều biết lời nói của Sở Hưu, điều này cũng khiến tâm trạng của đám người trong Nhạc gia xảy ra chút thay đổi.
Theo bọn họ thấy, họ là người vộ tội, kẻ nên bị đền tội chỉ có Nhạc Lư Xuyên kia.
Mục tiêu của sát thủ kia là hắn, kết quả hắn ở lỳ trong nội trạch không ra, ngồi xem những người khác bị giết, thế này thật quá bất công!
Hơn nữa sau khi việc này qua đi, Sở Hưu lại tiếp tục ra tay giết người. Nhạc gia đã mất liền hai võ giả Nội Cương cảnh, lại có mấy trăm hạ nhân bỏ trốn, cường độ tuần tra của Nhạc gia càng ngày càng thấp, số người Sở Hưu giết được ban đêm càng lúc càng nhiều, từ một hai người biến thành mấy người , cuối cùng thậm chí biến thành hơn mười người!
Mấy ngày sau, bầu không khí tại Nhạc gia đã biến thành một thùng thuốc nổ, cực kỳ nặng nề, chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng có thể nổ tung.
...
Cách đại trạch của Nhạc gia không xa có một quán rượu nhỏ thậm chí không có cái tên ra hồn, nhưng lão tam của Nhạc gia, Nhạc Đông Hành thích tới đây nhất, bởi vì nơi này làm đồ ăn hương vị Xuyên Thục tương đối chính gốc.
Lúc trẻ Nhạc Đông Hành từng theo người của gia tộc đi buôn tới đất Xuyên Thục ở Tây Sở , cũng dạo chơi ở đó một thời gian tương đối dài, ngay cả khẩu vị cũng bất giác nghiêng theo hương vị Xuyên Thục nơi đó.
Nhìn thấy Nhạc Đông Hành bước vào quán rượu, chưởng quỹ lập tức bước ra nghênh đón: “Tam gia, vẫn như trước à?”
Nhạc Đông Hành không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi trực tiếp đi lên lầu.
Gần đây tâm trạng hắn không được tốt, nguy cơ đặt ngay trên đầu mọi người của Nhạc gia, mặc dù đối với võ giả cấp bậc Nội Cương cảnh như hắn chỉ cần cẩn thận một chút cũng không cần sợ sát thủ Thanh Long Hội kia đánh lén, nhưng những tổn thất khác lại khiến Nhạc Đông Hành không thể chấp nhận được.
Nhạc gia có chín chi chính, thế lực chi thứ ba bọn họ thậm chí còn mạnh hơn chi trưởng, nhưng chính do nhiều người cho nên mấy ngày này chi thứ ba bọn họ chết lại là nhiều nhất.
Chi phụ trực thuộc chi chính thứ ba bọn họ bị giết, trực hệ cũng bị giết, còn hạ nhân chạy trốn càng nhiều.
Nhìn sang người của chi trưởng, do có Nhạc Hạc Niên che trở, người của chi trưởng đều trốn chung trong khu nhà chính, vô cùng an toàn.
Phân biệt đối xử như vậy khiến Nhạc Đông Hành rất khó chịu, nhưng hắn cũng không dám lên tiếng phản đối Nhạc Hạc Niên, chỉ có thể ôm tâm trạng khó chịu đó tới quán này uống chút rượu, thư giãn một chút, làm dịu bớt áp lực.
Quán rượu chỉ lớn chừng đó, vốn không có phòng, nhưng do biết Nhạc Đông Hành thường xuyên tới đây, chưởng quỹ liền sửa lại gian phòng của mình ở tầng hai thành một gian cho khách riêng, chuẩn bị riêng cho Nhạc Đông Hành.
Nhạc Đông Hành ôm một bụng tâm sự chẳng buồn để ý đẩy cửa phòng bước vào, nhưng bước chân hắn lại đột nhiên ngưng bặt, vì trong gian phòng không ngờ lại có một người mặc y phục võ sĩ màu đen, đầu đội mũ trùm sắt đen hoa văn vàng kim, mặt nạ đen.
Cách ăn mặc này ngoại trừ sát thủ Thanh Long Hội thì còn ai vào đây? Có điều Nhạc Đông Hành thật sự không ngờ đối phương lại to gan tới mức đường hoàng xuất hiện trước mắt mình giữa ban ngày ban mặt như vậy, quả thực là gan to bằng trời, cuồng vọng tới cực điểm!
Nhạc Đông Hành theo bản năng đang định hô lên, nhưng lúc này Sở Hưu lại giơ một ngón tay ra đấu im lặng rồi nói: “Đừng nói chuyện, đóng cửa lại, ngồi xuống, nếu không, giết ngươi.”
Giọng điệu của Sở Hưu rất nhẹ nhưng lại khiến Nhạc Đông Hành nghe xong nổi cả da gà, lời đã đến miệng lại lập tức nuốt về.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, Nhạc Đông Hành đã hiểu rõ tình cảnh bản thân.
Lão ngũ cùng lão tứ Nhạc gia liên tiếp chết trong tay sát thủ Thanh Long Hội, mà đều là bị áp đảo đến chết.
Mặc dù hắn tự nhận mình mạnh hơn hai người kia một chút, nhưng sát thủ Thanh Long Hội này muốn giếtchết mình cũng chỉ dễ như trở bàn tay.
Với tình huống hiện tại, nếu mình hô to có thể kinh động tới người của Nhạc gia, nhưng sát thủ Thanh Long Hội trước mắt cũng sẽ giết chết mình trước khi có người tới.
Rốt cuộc là hy sinh bản thân gọi người của Nhạc gia tới, giữ chặt tên sát thủ Thanh Long Hội này ở lại đây, hay nên bảo toàn tính mạng mình? Nhạc Đông Hành không hề do dự lựa chọn cách sau.
Đóng cửa lại, Nhạc Đông Hành ngồi xuống đối diện với Sở Hưu, hai tay chống bàn, nhỏ giọng nói: “To gan! Ban ngày ban mặt ngươi lại dám xuất hiện ở đây, ngươi tưởng Nhạc gia ta không có ai hay sao?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Nhạc gia các ngươi có người, đáng tiếc, chỉ là rác rưởi.”
Thấy vẻ giận giữ trên mặt Nhạc Đông Hành, Sở Hưu chuyển giọng nói: “Đương nhiên Nhạc tam gia ngươi không phải rác rưởi mà là một trong số ít người hiểu chuyện tại Nhạc gia.”
Nhạc Đông Hành hừ lạnh một tiếng nói: “Giữa ban ngày ban mặt, ngươi xuất hiện ở đây rốt cuộc muốn làm gì?”
Lúc này Nhạc Đông Hành cũng đã thấy rõ, đối phương không định giết mình.
Nếu không lúc mình đẩy cửa phòng bước vào, đối phương ra tay đánh lén, vậy quá nửa là mình không ngăn được vài chiêu.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta muốn làm gì chắc Nhạc tam gia ngươi cũng rõ mà. Thật ra ý muốn của ta rất đơn giản, ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình thôi.”
Nhạc Đông Hành nhỏ giọng nói: “Dư nghiệt Mục gia cho ngươi bao nhiêu tiền? Nhạc gia ta có thể cho ngươi nhiều hơn!”
Sở Hưu lắc đầu: “Nhạc tam gia nói vậy là sai rồi. Thế gian này mọi chuyện đều có quy củ, giết người cũng có quy củ giết người. Nếu ta phá hỏng quy củ của Thanh Long Hội, người không may lại là ta.”
“Nói vậy chẳng phải ngươi định diệt sạch Nhạc gia ta hay sao?”Nhạc Đông Hành nhìn chằm chằm vào Sở Hưu nói.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Trước đó ta bảo đệ tử Nhạc gia các ngươi chuyển lời, chẳng lẽ các ngươi không nghe được à? Ta đã nói, ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Hơn nữa xin thứ cho ta nói thẳng. Tam gia, Nhạc gia các ngươi có chín chi chính, giờ mọi người đều đang đỡ tên thay cho chi trưởng, thay cho Nhạc Lư Xuyên!”
Sắc mặt Nhạc Đông Hành đột nhiên biến đổi: “Ngươi có ý gì?”
Sở Hưu nhìn Nhạc Đông Hành, trong mắt như có vòng xoáy chuyển động, lặng lẽ ảnh hưởng tới bầu không khí trong căn phòng.
“Ta nói gì chẳng lẽ Nhạc tam gia còn chưa hiểu hay sao? Đây chẳng phải chuyện ngươi luôn suy nghĩ trong lòng à?
Diệt Mục gia là ý tưởng của ai? Là chi trưởng Nhạc gia, là Nhạc Lư Xuyên. Cuối cùng ai hưởng lợi nhiều nhất? Cũng là bọn chúng!
Bám được bắp đùi Thần Vũ Môn là ai? Vẫn là chi trưởng Nhạc gia, vẫn là Nhạc Lư Xuyên, cuối cùng Thần Vũ Môn cũng giúp bọn chúng mà thôi.
Nhạc gia có chín chi chính, trước khi có chuyện này vẫn luôn là mọi người thay phiên chấp chưởng Nhạc gia. Ai có năng lực, ai cống hiến nhiều thì người đó có tiếng nói.
Nhưng giờ thì sao? Sau khi chi trưởng Nhạc gia móc nối được với Thần Vũ Môn, bọn họ hoàn toàn vùng lên, lão tổ Nhạc gia Nhạc Hạc Niên cũng trắng trợn thiên vị bên chi trưởng.
Giờ ta giết không ít người của Nhạc gia các người, nhưng thật ra người ta muốn giết nhất trước giờ đều không giết được. Các ngươi ngăn ta ở chỗ này có nghĩa lý gì? Vô duyên vô cớ thành tấm khiên đỡ đòn thay cho người ta, mất mạng vô ích mà thôi.
Mấy chục mấy trăm năm sau, chi trưởng Nhạc gia sẽ hoàn toàn khống chế Nhạc gia, đến lúc đó đời sau của chi trưởng mới là trực hệ, còn các ngươi thì sao? Sẽ hoàn toàn trở thành bàng hệ!
Đến lúc đó các ngươi có nhớ lại chuyện mình làm hôm nay không? Nhạc tam gia, Nhạc gia đối xử với các ngươi rất bất công!”
Trong mắt Sở Hưu lấp lóe thần sắc khó lường, có điều lúc này Nhạc Đông Hành lại không cảm giác thấy.
Lấy tu vi Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp hiện giờ của Sở Hưu, mặc dù không thể khống chế võ giả Nội Cương cảnh như Nhạc Đông Hành nhưng lại có thể lặng lẽ ngấm ngầm ảnh hưởng tới tâm thần của đối phương, phóng đại một cảm xúc nào đó trong lòng đối phương.
Còn lúc này trong lòng Nhạc Đông Hành đã bị hai chữ trong lời nói của Sở Hưu lấp đầy: bất công!
Chín chi chính của Nhạc gia trước nay đều tôn trọng năng lực, đại ca hắn mặc dù trên danh nghĩa chiếm danh phận chi trưởng, nhưng hắn có cống hiến gì cho gia tộc?
Thời gian trước dẫn cường giả gia tộc ra ngoài chém giết là hắn, dẫn đội buôn trải vạn dặm tới tận Tây Sở, mấy năm không về nhà cũng là hắn.
Trong gia tộc, người danh vọng cao nhất, người được tôn kính nhất, cũng vẫn là hắn!
Kết quả giờ thì sao? Chẳng qua vì con trai đại ca hắn bám được váy con gái chưởng môn Thần Vũ Môn, phụ thân đã bắt đầu thiên vị chi trưởng. Đám người mình lại còn phải làm bia đỡ cho chi trưởng Nhạc gia. Chém giết lâu như vậy chẳng những không có hy vọng ngồi lên vị trí gia chủ, thậm chí mấy chục năm nữa chi này của bản thân cũng sẽ biến thành bàng hệ!
Bất công, thật quá bất công!
Nhìn Nhạc Đông Hành, Sở Hưu thu hồi Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp nói khẽ: “Nhạc tam gia, ta vẫn nói câu kia, ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Chuyện nội bộ của Nhạc gia các ngươi, người ngoài như ta còn chẳng nhìn được, chắc trong Nhạc gia các ngươi cũng không ít người bất mãn với Nhạc Hạc Niên và chi trưởng đúng không?
Ta cho ngươi thêm một câu cuối cùng, Nhạc gia rất lớn, cho dù chết cả nửa đi nữa vẫn là đại thế gia tại Lâm Trung Quận!
Rốt cuộc nên làm thế nào, Nhạc tam gia ngươi tự suy nghĩ đi. Không quấy rầy ngươi ăn cơm nữa.”
Nói xong câu này, Sở Hưu trực tiếp đẩy cửa sổ, chỉ lắc mình cái đã biến mất, để lại Nhạc Đông Hành vẫn ngồi chỗ cũ, sắc mặt âm trầm bất định.
Mầm mống oán hận
Chương 98 Mầm mống oán hận
Từ đầu Sở Hưu đã không có ý định chỉ dùng sức mình hoàn thành nhiệm vụ diệt môn Nhạc gia này.
Mỗi ngày giết mười mấy người, cho dù giết cả năm cũng không giết hết người của Nhạc gia. Huống hồ không cần chờ đến một năm người của Thần Vũ Môn sẽ tới giúp đỡ.
Cho nên trong thời gian này tất cả những gì hắn làm đều chỉ để tạo bầu không khí khủng hoảng, tạo cảm giác đè nén, khiến Nhạc gia bắt đầu bùng nổ từ bên trong, cuối cùng chia năm sẻ bảy!
Giờ Sở Hưu đã chôn một mầm mống vào trong lòng Nhạc Đông Hành, một mầm mống có tên oán hận, tin rằng không bao lâu nữa hạt giống này sẽ nảy mầm.
Còn lúc này trong phòng, Nhạc Đông Hành ngồi đó tới nửa khắc đồng hồ, lúc này cánh cửa phòng mới bị đẩy ra, chưởng quỹ tự mang thức ăn lên ngắt đứt dòng suy nghĩ của Nhạc Đông Hành.
“Cút ra!”
Nhạc Đông Hành gầm lên một tiếng, cánh tay chưởng quỹ run lên lẩy bẩy, thiếu chút nữa làm rơi bát đĩa bên tay, vội vàng luống cuống lui ra bên ngoài.
Vị Nhạc tam gia này thái độ ngày thường không tính là hòa ái nhưng cũng không đến mức nóng nảy như hôm nay, chẳng lẽ mình làm gì không đúng, chọc tới vị lão gia này?”
Suy nghĩ bị ngắt đứt ngược lại khiến ánh mắt Nhạc Đông Hành lộ vẻ tàn nhẫn.
Sát thủ Thanh Long Hội kia nói không sai, bất công! Nhạc gia đối xử với hắn quá bất công, ngay một người ngoài cũng nhìn ra được.
Trong chín chi chính của Nhạc gia, chi thứ ba của hắn cống hiến nhiều nhất cho Nhạc gia. Vì sao đã không được làm gia chủ thì thôi giờ còn phải làm bia đỡ cho kẻ khác, tương lai còn phải thành bàng hệ?
Khoảng khắc này hắn đã đưa ra quyết định, hắn muốn ép cha thoại vị!
Cũng như sát thủ Thanh Long Hội vừa nói, thực lực Nhạc gia tại Lâm Trung Quận rất mạnh, cho dù toàn bộ Nhạc gia chết đi một nửa, vậy vẫn là đại thế gia tại Lâm Trung Quận này!
Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ảnh hưởng tới tinh thần và tâm chí đối phương, hơn nữa vừa rồi thậm chí không tính là ảnh hưởng, chỉ phóng đại dục vọng và suy nghĩ trong lòng Nhạc Đông Hành mà thôi.
Phóng đại đến mức hạt giống mà Sở Hưu gieo xuống đã hoàn toàn bộc phát, khiến Nhạc Đông Hành mất đi tỉnh táo trước kia, quyết định được ăn cả ngã về không!
Biến hóa này rất nhỏ, bản thân Nhạc Đông Hành cũng không phát giác, bởi đây chính là bản tâm của hắn.
Chỉ có điều, một số việc trước kia hắn chỉ dám tưởng tượng, giờ lại dám làm.
Sau khi quyết định, Nhạc Đông Hành không trì hoãn thêm một khắc nào nữa, trực tiếp tìm tới người các chi khác của Nhạc gia cùng môn khách của Nhạc gia.
Bị Sở Hưu giết mất hai Nội Cương cảnh, trước mắt người chỉ còn sáu cường giả Nội Cương cảnh, trong đó có ba là võ giả trực hệ của Nhạc gia.
Trừ chi trưởng ra, võ giả Nội Cương cảnh chín chi đều đứng về phía Nhạc Đông Hành, đồng thời cũng rất ấm ức vì hành động thiên vị chi trưởng của Nhạc Hạc Niên.
Còn ba võ giả Nội Cương cảnh, một trong đó là lão quản gia của Nhạc gia, trung thành tuyệt đối với Nhạc Hạc Niên chắc chắn sẽ không phản bội, cho nên Nhạc Đông Hành không định tìm hắn.
Hai người còn lại, một xuất thân chi phụ Nhạc gia, vốn luôn giấu mình, người còn lại vốn chính là hảo hữu giang hồ mà Nhạc Đông Hành kết giao, Trần Định Võ, được hắn kéo tới làm môn khách, chắc chắn sẽ đứng về phía hắn.
Ba người bọn họ đều được Nhạc Đông Hành mời đến, đều hơi nghi hoặc không biết Nhạc Đông Hành định làm gì.
Đóng cánh cửa thư phòng lại, Nhạc Đông Hành trầm giọng nói với ba người: “Chư vị, các vị cũng biết tình hình Nhạc gia ta rồi đấy, mọi chuyện đến nước này rốt cuộc là trách nhiệm của ai, ta cũng không cần nhiều lời. Chính vì tên Nhạc Lư Xuyên tham lam ngu ngốc, từ hôn thì đã đành còn nhất quyết đòi diệt Mục gia nên mới khiến sát thủ Thanh Long Hội tới đây.
Kết quả thì mọi người đều thấy, người của chi trưởng trốn trong khu nhà chính không tổn thương gì, chỉ chết người của chúng ta!
Chờ đến khi người của Thần Vũ Môn tới, Nhạc Lư Xuyên thông gia với bên Thần Vũ Môn, sau đó Nhạc gia sẽ hoàn toàn về tay chi trưởng định đoạn, những người chúng ta sẽ triệt để trở thành bàng hệ!”
Lão cửu của Nhạc gia nghe Nhạc Đông Hành nói vậy cũng gật đầu nói: “Tam ca nói rất đúng, ta đã sớm bất mãn với chuyện này, nhưng phụ thân đại nhân rõ là đang thiên vị bọn đại ca, chúng ta làm được gì đây?”
Ánh mắt Nhạc Đông Hành lộ vẻ tàn nhẫn nói: “Làm gì ư? Đương nhiên là ép cha thoái vị rồi!
Phụ thân đại nhân đã già, không còn nhuệ khí năm xưa, không nghĩ cách phát triển Nhạc gia mà chỉ một lòng nghênh đón Thần Vũ Môn, muốn phụ thuộc vào đại phái để phát triển Nhạc gia ta. Như vậy chỉ khiến đệ tử Nhạc gia ta càng ngày càng không còn nhuệ khí, cuối cùng chỉ nuôi thành một đám kém cỏi mà thôi!
Cho nên giờ chúng ta có thể để phụ thân đại nhân tạm thời thoái vị. Về phần sát thủ Thanh Long Hội kia, chẳng phải hắn muốn hoàn thành nhiễm vụ à? Vậy thì tốt, để hắn giết Nhạc Lư Xuyên cùng người của chi chính, cho hắn hoàn thành nhiệm vụ, nguy cơ của Nhạc gia ta cũng được giải quyết!”
Lời vừa nói ra, đám người ở đây ngoại trừ hảo hữu Trần Định Võ của Nhạc Đông Hành, hai người khác đều lộ vẻ kinh hãi.
Lão cửu Nhạc gia còn dễ nói, hắn cũng từng có suy nghĩ này, có điều lại bị hắn bót nát ngay lập tức, không như Nhạc Đông Hành hiện giờ dám nói ra miệng.
Võ giả Nội Cương cảnh xuất thân chi phụ Nhạc gia kia lại trực tiếp đứng lên: “Tam ca, chuyện hôm nay coi như ta không nghe thấy. Ta cũng sẽ không nói cho người thứ hai biết, cáo từ!”
Nói xong võ giả chi phụ kia đứng dậy định bỏ đi.
Mặc dù hắn là người của Nhạc gia, nhưng là chi phụ, loại chuyện lục đục của chi chính này, thậm chí mục tiêu còn là lão tổ của Nhạc gia, hắn thật sự không dám xen vào.
Đúng lúc này Nhạc Đông Hành đột nhiên nói: “Ai nói không liên quan tới ngươi? Chỉ cần ngươi đồng ý làm chuyện này với ta, từ nay về sau, con cháu Nhạc Bình ngươi sẽ là trực hệ Nhạc gia ta!”
Lời này vừa nói ra, Nhạc Bình kia lập tức dừng chân.
Dòng dõi của những chi phụ Nhạc gia mặc dù hơn trăm năm trước có thể cũng là chi chính Nhạc gia, nhưng theo người cầm quyền thay đổi hoặc huyết mạch phân tán, bọn họ đương nhiên thành chi phụ.
Mặc dù đều con cháu Nhạc gia, nhưng đãi ngộ của chi chính và chi phụ rất bất đồng, lời này của Nhạc Đông Hành đã khiến hắn động tâm.
Nhìn Nhạc Bình, Nhạc Đông Hành trầm giọng nói: “Phụ thân đã già, sẽ rất bảo thủ.
Ngày sau nếu ta trở thành gia chủ, vậy quy củ Nhạc gia cũng sẽ thay đổi. Sao phải phân chi chính chi phụ gì, đều là huyết mạch Nhạc gia ta, sao phải bất cận nhân tình như vậy?”
Nếu ta trở thành gia chủ, chỉ cần tộc nhân có thực lực, bất kể xuất thân hắn ra sao đều sẽ là trực hệ Nhạc gia ta!”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Nhạc Bình cũng không nhịn được ngồi trở lại, có điều hắn vẫn chần chờ nói: “Tam ca, ngươi nói thật chứ?”
Nhạc Đông Hành cười cười nói: “Chẳng lẽ ta còn lừa người trước mặt những người khác sao?”
Mà lúc này lão cửu Nhạc gia lại chần chừ nói: “Tam ca, ngươi muốn ép cha thoái vị, nhưng trong đó có rất nhiều vấn đề.
Chỉ mình phụ thân đại nhân chúng ta đã chẳng đánh lại nổi, nếu chọc giận phụ thân đại nhân, rất có thể ông ấy sẽ hạ độc thủ phế bỏ chúng ta!
Còn nữa, nếu chúng ta giết người của chi trưởng, nhất là Nhạc Lư Xuyên kia, vậy làm sao nói được với Thần Vũ Môn?”
Nhạc Đông Hành thản nhiên đáp: “Đã là ép thoái vị, vậy quan trọng nhất chính là ép, thủ đoạn hèn kém một chút cũng không sao.
Chỗ này ta có độc vật cường đại của đất Xuyên Thục, không màu không vị, ngay cả Đường gia bảo đều dùng thứ này để luyện ám khí.
Thứ độc này không nguy hiểm tới tính mạng của Ngoại Cương cảnh nhưng lại áp chế lực lượng của người đó, chúng ta chỉ định ép cha thoái vị chứ không muốn giết cha, càng không muốn hủy toàn bộ Nhạc gia.
Về phần bên Thần Vũ Môn càng dễ nói. Chúng ta không thể giết người thì để sát thủ Thanh Long Hội kia đi mà giết. Dù sao hắn cũng phải hoàn thành nhiệm vụ cơ mà, giao cho hắn là vừa đẹp. Đến lúc đó nếu Thần Vũ Môn định gây sự chúng ta cứ đẩy sang Thanh Long Hội là được.
Bất luận bọn họ tới gây sự với dư nghiệt Mục gia hay gây sự với Thanh Long Hội, chuyện đó đều không liên quan tới chúng ta nữa. Chúng ta chỉ cần khóa cái miệng của mình cho kín là được.
Huống hồ nếu Nhạc Lư Xuyên chết đi, tâm tư kết giao với Thần Vũ Môn của phụ thân đại nhân cũng tắt. Trừ phi ông ấy muốn hủy toàn bộ Nhạc gia, nếu không Nhạc gia vẫn phải giao cho chúng ta quản lý!”
Thấy Nhạc Đông Hành đã nghĩ kỹ toàn bộ kế hoạch, mọi người xung quanh cũng đắn đo suy nghĩ, kok biết có nên đáp ứng không.
Trần Định Võ không nói gì, hắn trực tiếp ngồi xuống bên Nhạc Đông Hành.
Do kết giao với Nhạc Đông Hành nên hắn mới gia nhập Nhạc gia, giờ đương nhiên phải đứng về phe Nhạc Đông Hành.
Huống hồ nếu tương lai Nhạc Đông Hành trở thành gia chủ, cũng là chuyện tốt đối với hắn.
Lão cửu Nhạc gia cũng cắn răng nói: “Chuyện này không phải chúng ta có lỗi với chi trưởng trước mà là phụ thân cùng chi trưởng có lỗi với chúng ta! Không nghĩ cách khác thì trừ chi trưởng, tám chi khác của Nhạc gia đều sẽ bị sát thủ Thanh Long Hội kia giết tới không còn được mấy người!”
Cuối cùng võ giả Nội Cương cảnh chi phụ Nhạc Bình cũng gật nhẹ đầu đồng ý. Có thể trở thành trực hệ Nhạc gia, có thể nhận danh phận, vì vậy mà mạo hiểm một lần cũng đáng.
Nhạc Đông Hành trầm giọng: “Nếu đã quyết vậy chuyện này không nên chậm trễ, đêm mai ra tay!
Lão cửu ngươi đi liên hệ chi thứ năm cùng chi thứ tư, lão ngũ cùng lão tứ đều chết trong tay sát thủ Thanh Long Hội, món nợ này đương nhiên phải tính lên đầu chi trưởng!
Nhạc Bình, ngươi đi liên hệ với đệ tử chi phụ của Nhạc gia, uy vọng của ngươi trong chi phụ Nhạc gia là cao nhất.
Lão Trần, ngươi là người mạnh nhất trong số môn khách Nhạc gia ta. Bảy phần mười số môn khách Nhạc gia đều nằm dưới sự quản lý của ngươi, bất luận tài vật hay tài nguyên tu luyện, địa vị gì gì đều có thể lấy ra lung lạc bọn họ!
Chư vị, một khi việc này thành công, Nhạc gia ta chắc chắn thay trời đổi đất, trở thành Nhạc gia chỉ thuộc về chúng ta, không phải chịu uất ức nữa!”
Ép cha thoái vị
Chương 99 Ép cha thoái vị
Chương 99. Ép cha thoái vị
Bão táp giấu dưới mặt biển phẳng lặng, nhưng thật ra sóng ngầm đã cuộn trào mãnh liệt. Có điều bất luận Nhạc Hạc Niên nay chi trưởng Nhạc gia đều trốn trong khu nhà chính, không hề phát hiện ra động tĩnh bên ngoài.
Trước khi sắc trời chuyển tối, trong khu nhà chính của Nhạc gia, Nhạc Hạc Niên và một số người quan trọng của chín chi chính, một số võ giả chi phụ xuất sắc cùng một số môn khách quản sự quan trọng cùng tập hợp bày tiệc dùng bữa.
Đây là truyền thống của Nhạc gia, ngày bình thường mọi người đều tự mình ăn uống, nhưng cứ mười ngày đám người lại tập trung trong nhà chính cùng bày tiệc dùng bữa. Một là tăng tính đoàn kết của Nhạc gia, hai là nhân lúc mọi người tập trung có thể bàn bạc một số việc trong Nhạc gia cần xử lý.
Lý do thứ hai rất có tác dụng với Nhạc gia, vừa ăn cơm vừa thảo luận mọi việc, đám người cũng rất quen thuộc.
Về phần lý do đầu tiên, cho dù tất cả mọi người tập trung lại dùng bữa nhưng không khí vẫn không hòa hợp, đủ các loại tranh đấu thường xuyên xuất hiện trên bàn tiệc.
Còn lần này bữa tiệc lại thiếu đi ba người, trong đó một bị xử lý trong lúc đuổi giết Sở Hưu, hai người khác bị sát thủ Thanh Long Hội giết chết. Đương nhiên bọn họ không biết cả ba người này đều chết trong tay cùng một người.
Do có áp lực bên ngoài nên buổi tiệc lần này không còn náo nhiệt như ngày trước, ai nấy trầm ngâm buồn bã, không khí cực kỳ ngột ngạt.
Nhạc Hạc Niên uống hai ngụm rượu, hắn cảm thấy bầu không khí có phần không đúng bèn quay đầu lại nói với Nhạc Đông Lâm: “Mỗi người nói vài câu đi , đừng ngây ra như vậy nữa. Lão đại, ngươi trước đi.”
Nhạc Đông Lâm đứng giậy giơ ly trầm giọng nói: “Chư vị không cần lo lắng, chỉ một sát thủ Thanh Long Hội thôi mà, không đến mức khiến Nhạc gia ta thương gân động cốt đâu.
Cố gắng qua được thời gian này, đợi đến khi người của Thần Vũ Môn đến, Nhạc gia ta nhất định sẽ vượt qua nguy cơ lần này, đồng thời mượn nhờ lực lượng Thần Vũ Môn nâng cao một bước!”
Lời này vừa nói xong lại không mấy người ở đây phụ họa, chỉ có người của chi trưởng cùng vài chi khác thực lực hơi yếu không có võ giả Nội Cương cảnh, không dám không nể mặt chi trưởng, buộc phải nâng chén phụ họa.
Về phần những người bên Nhạc Đông Hành, thậm chí còn chẳng buồn nhúc nhích.
Nhạc Hạc Niên nhíu mày nói với Nhạc Đông Hành: “Lão tam, ngươi cũng đừng thất thần nữa, nói vài lời đi.”
Nhạc Đông Hành đứng lên trầm giọng: “Đại ca ngươi nói thì nhẹ rồi. Trực hệ bàng hệ Nhạc gia tổng cộng chết mấy chục người, võ giả Nội Cương cảnh cũng chết hai người, còn cả mấy trăm hạ nhân bỏ trốn. Đây không phải thương gân động cốt thì thế nào mới là?”
Nhạc Đông Lâm nhíu mày, hắn vẫn không ưa tên tam đệ luôn đối nghịch không chịu nể mặt mình này.
Nghe vậy Nhạc Đông Lâm chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Đây đều chỉ là việc nhỏ mà thôi, đến khi người của Thần Vũ Môn tới, người của Nhạc gia ta cũng kết thông gia với Thần Vũ Môn thành công. Lúc đó với thực lực tài nguyên của Thần Vũ Môn, muốn bồi dưỡng nhiều đệ tử hơn nữa cũng dễ như trở bàn tay!”
Nhạc Đông Hành giọng điệu buồn bã nói: “Đại ca nói câu này lại càng nhẹ nhỉ, đệ tử chết có thể bồi dưỡng lại, nhưng người chết thì sao? Lão tứ, lão ngũ, còn những con cháu chi chính chi phụ đã chết còn có thể sống lại được sao?
Một tháng nữa người của Thần Vũ Môn mới tới, lúc đó những người chết đi tính thế nào?
Nhạc Đông Lâm, hóa ra người chết đều không phải chi trưởng các ngươi nên ngươi không đau lòng!”
Câu cuối cùng của Nhạc Đông Hành gọi thẳng tên Nhạc Đông Lâm, lời này đã là phá hỏng quy củ sâm nghiêm của Nhạc gia, phạm vào tối kỵ.
Nhạc Đông Lâm chỉ vào Nhạc Đông Hành, tức tới không nói nên lời.
Nhạc Hạc Niên đột nhiên vỗ bàn quát lớn: “Lão tam! Ngươi nói vậy là sao? Quyết định mời người Thần Vũ Môn tới là của ta, ngươi đang bất mãn với ta đấy à? Còn không mau xin lỗi đại ca ngươi đi!?”
Với địa vị của Nhạc Hạc Niên tại Nhạc gia, trước đây nếu hắn nổi giận những người khác căn bản không dám trái lời, nhưng lúc này Nhạc Đông Hành lại cười lạnh: “Xin lỗi? Vì sao lại phải xin lỗi? Vì một người quyết định ngu xuẩn khiến cả Nhạc gia ta rơi vào nguy hiểm, ta cần xin lỗi loại người này hay sao?”
Nhạc Đông Hành nhìn thẳng vào Nhạc Hạc Niên trầm giọng nói: “Phụ
thân đại nhân, ngài già rồi, cũng thay đổi rồi, không còn nhuệ khí năm xưa nữa. Ngài có còn nhớ gia huấn của Nhạc gia ta là gì không?
Hưng gia lập tộc, cẩn thận làm đầu. Chân đạp giang hồ, xung phong đi trước!
Hai câu đầu ta làm được, bất luận Bắc Lăng Phủ hay Lâm Trung Quận có ai dám nói lão tam Nhạc gia ta có gì không được không phải?
Nhưng người của chi trưởng thì sao? Lấy thân phận người Nhạc gia làm xằng làm bậy bên ngoài, cũng chính vì tên Nhạc Lư Xuyên kia tin lời mê hoặc của Nhiếp Đông Lưu của Tụ Nghĩa Trang, phái thất đệ đuổi giết Sở Hưu kia nên mới khiến thất đệ bị giết!
Cũng bởi chi trưởng cùng Nhạc Lư Xuyên tham lam, từ hôn Mục gia thì thôi còn muốn diệt môn. Diệt môn thì thôi còn không diệt sạch, chính vậy nên mới rước lấy đại hoa hôm nay!
Hai câu sau ta cũng làm được. Lúc trước phụ thân đại nhân ngài cần trấn giữ Bắc Lăng Phủ, không cách nào ra ngoài, là ta cùng nhị ca dẫn đầu xung phong ra ngoài, đánh tan bao giặc cướp mới đưa được đội buôn tới đất Xuyên Thục ở Tây Sở. Vì chuyện này mà chúng ta phải nịnh bợ các thế lực võ lâm bản xứ, quỳ xuống dập đầu lạy họ. Thậm chí nhị ca còn gặp chuyện bất ngờ chết tại Tây Sở, bao công sức mới đổi được phú quý cho Nhạc gia ta!
Nhìn lại chi trưởng kìa, lúc trước đại ca lấy cớ phải giúp phụ thân đại nhân ngài ổn định cục diện Bắc Lăng Phủ, lưu lại Nhạc gia. Nhưng thứ hắn thì đòi ổn định cái gì? Chẳng qua là ham sống sợ chết mà thôi!”
Những lời này vừa nói ra lập tức khiến Nhạc Hạc Niên cùng Nhạc Đông Lâm biến sắc. Những người ở đây ngoại trừ bên phe Nhạc Đông Hành đã biết nội tình, còn lại đều lộ vẻ kinh hải không biết Nhạc Đông Hành rốt cuộc ăn lộn thuốc gì mà dám nói những lời này trước mặt mọi người.
Có điều Nhạc Đông Hành nói vẫn rất có lý, chín chi chính của Nhạc gia, uy thế của chi thứ ba quả thật mạnh hơn chi trưởng, tất cả cũng là do Nhạc Đông Hành gây dựng nên.
Nhạc Đông Lâm tức tới mức sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Nhạc Đông Hành quát lớn: “LÃO TAM! Ngươi nói vậy ngay trước mặt phụ thân rốt cuộc là có ý gì? Muốn tạo phản hay sao?”
Nhạc Hạc Niên cùng lạnh lùng nhìn Nhạc Đông Hành, hắn cũng không ngờ đứa con trai này của mình lại bất mãn oán hận tới vậy, hơn nữa còn dám nói ra ngay trước mặt mọi người.
Có điều chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nơi đây còn có môn khách cùng quản sự của Nhạc gia, cho nên Nhạc Hạc Niên chỉ lạnh lùng nói: “Lão tam, ngươi uống nhiều quá rồi, xuống dưới nghỉ ngơi đi.”
Nhạc Đông Hành quăng chén rượu trong tay sang một bên, cười lạnh nói: “Phụ thân đại nhân, ta không uống nhiều. Chẳng phải các ngươi hỏi ta rốt cuộc muốn gì à? Để ta nói cho các ngươi biết!”
Nhạc Đông Hành đứng lên đá văng cái ghế sau lưng mình ra, nhìn Nhạc Hạc Niên trầm giọng nói: “Phụ thân đại nhân, ngài đã già, không thích hợp quản lý Nhạc gia nữa. Mong ngài thoái vị để chúng ta tiếp quản Nhạc gia.
Đồng thời giao người của chi trưởng cho sát thủ Thanh Long Hội kia, để người của Thanh Long Hội giết bọn họ. Như vậy sát thủ Thanh Long Hội hoàn thành nhiệm vụ, những người khác của Nhạc gia ta mới có thể bình an vô sự. Chuyện này vốn chính do bọn họ đầu têu!”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ Nhạc gia đều sôi trào, lão tam Nhạc gia làm vậy rõ ràng là ép cha thoái vị!
Có điều sau đó mọi người đều nghi hoặc, hắn dựa vào đâu mà định làm vậy?
Nếu Nhạc Hạc Niên chết thì thôi, nhưng giờ rõ ràng hắn còn sống, thực lực Ngoại Cương cảnh hoàn toàn có thể trấn áp toàn bộ Nhạc gia.
Nhạc Hạc Niên giơ tay đập nát cái bàn, phẫn nộ quát lớn: “Nghiệt tử! Ngươi có biết mình đang nói gì không? Lần này nếu ta không phế bỏ ngươi, Nhạc gia này có còn gia pháp nữa hay không?”
Nhạc Đông Hành cười lạnh nói: “Phế ta ư? Phụ thân đại nhân, ngài tự xem lại mình xem có phóng cương khí ra ngoài được không đã. Tam Trùng Tam Hoa Tán đặc sản đất Thục Xuyên đấy. Nó có tới mấy trăm phương pháp phối trí, cái này của ta ko phải kịch độc nhưng lại có thể áp chế cương khí của võ giả.
Có điều phụ thân đại nhân xin hãy yên tâm. Ta không làm nổi chuyện đại nghịch bất đạo như giết cha đâu. Đợi sau khi sát thủ Thanh Long Hội giết hết người của chi trưởng ngài vẫn là lão tổ của Nhạc gia ta. Nhưng giờ ấy à, mời ngài vào nhà trong nghỉ ngơi một lát.”
Dứt lời Nhạc Hạc Niên đột nhiên biến sắc, hắn vừa vận hành cương khí đã cảm thấy đan điền đau xót, một lực lượng lôi kéo nội lực của hắn khiến hắn phải dốc hết sức trấn áp, không cách nào phóng cương khí ra ngoài!
Lúc này hắn mới nhớ ra, vừa rồi trên bàn rượu chỉ có mình hắn uống hai ngụm rượu trước khi nói chuyện, những người khác chưa kịp uống. Còn những người bên Nhạc Đông Hành thậm chí không hề nhúc nhích.
Vị lão quản gia trung thành tuyệt đối kia lập tức bảo vệ trước người Nhạc Hạc Niên. Nhạc Đông Hành trực tiếp quát lên: “Động thủ!”
Dứt lời, võ giả bên phe hắn trực tiếp rút binh khí ra, có người còn lấy ra lệnh tiễn bắn thẳng lên trời.
Ngoài khu nhà chính, đám võ giả phe Nhạc Đông Hành nghe được tiếng lệnh tiễn lập tức ra tay với những kẻ không thuộc phe mình Trong bốn bức tường trạch viện Nhạc gia, chớp mắt máu đã chảy thành sông, thậm chí người chết còn nhiều hơn người bị Sở Hưu giết trước đó mấy lần!
Giết chóc điên cuồng
Chương 100 Giết chóc điên cuồng
Có đôi khi phương pháp giết người nhanh nhất không phải đao cũng chẳng phải kiếm, mà là lòng người.
Sở Hưu mất mấy ngày mới giết chưa đến trăm người dưới mí mắt Nhạc gia, cũng chỉ mang tới áp lực cùng khủng hoảng vô tận cho Nhạc gia.
Nhưng đến cuối cùng, chỉ một mầm mống án hận mà y gieo trong lòng Nhạc Đông Hành lại dẫn nổ toàn bộ Nhạc gia.
Lúc này Sở Hưu đứng trên một nóc nhà cách Nhạc gia không xa, lẳng lặng nhìn cảnh giết chóc bên trong.
Đám đệ tử Nhạc gia ra tay cực kỳ hung ác, chỉ muốn đoạt mạng đối phương.
Giờ mặc dù bọn họ chia làm hai phe phái nhưng trước đó dẫu sao cũng cùng là người một tộc. Trước mắt bọn họ ra tay hung ác như vậy không chỉ vì phe phái đối lập mà còn vì họ cần phát tiết, cần giết chóc để phát tiết.
Những ngày này, bóng tối của Sở Hưu đã bao phủ khắp nơi, họ không biết lúc nào mình sẽ bị giết, không biết liệu mình có sống tới sáng hay không.
Cảm giác bồi hồi giữa ranh giới sinh tử, ngay cả tính mạng bản thân cũng không trong khống chế như vậy đương nhiên không tốt đẹp gì!
Cảm giác đè nén muốn phát điên đó rốt cuộc cũng có ngày được phát tiết.
Binh khí chém qua cơ thể đối phương, cảm thụ hơi ấm của máu tươi phun ra, mãi tới lúc này những võ giả Nhạc gia mới thấy bản thân còn sống, đồng thời máu tươi lại càng kích thích khiến họ thêm điên cuồng.
Sở Hưu nhắm mắt lại cảm nhận được sát khí cùng huyết khí điên cuồng trong không khí, hai mắt dần dần đỏ lên, có điều lý trí y lại đè nén sát khí điên cuồng đó xuống.
Công pháp của y có thuộc về chính đạo như Tiên Thiên Công nhưng đa phần lại thuộc về công pháp ma đạo.
Ngưng tụ sát khí và huyết khí, cảm nhận lực lượng giết chóc kia rất có lợi cho Sở Hưu, nhưng luồng lực lượng này cũng không ngừng ảnh hưởng tới tâm chí Sở Hưu.
Lã Phụng Tiên từng khuyên Sở Hưu nên cẩn thận một chút, đừng giết chóc quá nặng, tránh để sát khí làm mê loạn tâm chí.
Chuyện này Sở Hưu biết nhưng y lại không muốn sửa, giờ còn chủ
động dung nhập lực lượng này.
Bởi đây là con đường mà y muốn. Bất kể sát khí tà khí hay thứ gì cũng vậy, trong mắt Sở Hưu tất cả chỉ là công cụ. Con người nếu sợ bị công cụ điều khiển, hoặc là kẻ kém cỏi hoặc là kẻ thất bại!
Mà lúc này bên phía nhà chính, Nhạc Đông Hành mặc dù không điên cuồng như những tộc nhân Nhạc gia khác nhưng cũng đã gần tới mức đánh cược sinh tử.
Bên phía Nhạc Đông Hành có bốn người, Trần Định Võ, lão cửu Nhạc gia, Nhạc Bình của chi phụ Nhạc gia đều giúp hắn.
Thực lực lão đại Nhạc gia chỉ bình thường, lão quản gia kia mặc dù trung thành, thực lực cũng không tệ nhưng lại tuổi cao sức yếu, năng lực chiến đấu cũng bị giảm sút nhiều.
Người duy nhất bên kia uy hiếp được đám Nhạc Đông Hành chỉ là Nhạc Hạc Niên.
Mặc dù Nhạc Hạc Niên bị Nhạc Đông Hành ám toán, trúng Tam Trùng Tam Hoa Tán nhưng dẫu sao cũng là cường giả Ngoại Cương cảnh, cho dù tạm thời không thể phóng thích cương khí nhưng kinh nghiệm chiến đấu cùng võ thuật đều hơn xa bên Nhạc Đông Hành.
Lấy một địch hai Nhạc Hạc Niên trực tiếp áp chế Nhạc Đông Hành cùng lão cửu Nhạc gia.
Hai người kia cũng chỉ định ép cha mình thoái vị chứ không có can đảm giết chết Nhạc Hạc Niên.
Vị này dẫu sao cũng là phụ thân bọn họ, để bọn họ giết cha mình, đừng nói bọn họ làm không được, cho dù bọn họ làm được thật, thanh danh của bọn họ tại Lâm Trung Quận sẽ cực kỳ thối nát, bị coi là ma đạo, bị người người phỉ nhổ.
Cho nên bọn họ không dám xuất thủ toàn lực, thành ra đánh không lại Nhạc Hạc Niên.
Càng đánh sắc mặt Nhạc Đông Hành càng khó coi, hắn chuẩn bị đủ đường nhưng không ngờ nổi sự cường đại của võ giả Ngoại Cương cảnh.
Võ giả Ngoại Cương cảnh không dùng cương khí thì chẳng phải như Nội Cương? Suy nghĩ của hắn thật quá ngây thơ.
Có điều mặc dù bên này bọn họ bị áp chế nhưng bên phía lão đại Nhạc gia cùng lão quản gia lại bị đối thủ áp đảo, thậm chí bị đánh trọng thương.
Trần Định Võ là hảo hữu của Nhạc Đông Hành, đương nhiên toàn tâm toàn ý đứng về phía Nhạc Đông Hành, hắn xuất thủ không hề lưu tình.
Chỉ mười mấy chiêu toàn lực, Trần Định Võ đã cầm hai thanh loan đao trong tay chặt đứt hai tay lão quản gia Nhạc gia, cuối cùng đâm đao vào ngực đối phương.
Thấy lão quản gia hầu hạ mình cả đời bị giết, hai mắt Nhạc Hạc Niên đỏ bừng, đám nghịch tử này muốn chết rồi!
Nhạc Hạc Niên đã không lo được độc tố trong cơ thể nữa, vận hành chân khí khắp người. Một tiếng ầm ầm vang lên, cương khí màu xanh đột nhiên bùng lên, trường kiếm trong tay trở nên vô cùng nặng nề, đè xuống như Thái Sơn áp đỉnh, kiếm cương bùng lên trực tiếp đánh bay kiếm của Nhạc Đông Hành, lưu lại một vết kiếm thảm thiết trên ngực hắn.
Sau đó Nhạc Hạc Niên giơ tay, không khí trung quanh dần dần cô đọng, lão cửu Nhạc gia hoảng sợ phát hiện thân thể mình không tự kiềm chế được bị hút về phía Nhạc Hạc Niên.
Một chưởng đánh ra như Dạ Xoa thám hải, làm dấy lên vô số gợn sóng trong hư không, ầm ầm đập thẳng vào đan điền của lão cửu Nhạc gia, trực tiếp phế bỏ đan điền hắn, khiến hắn hộc máu bay ra.
Đối với đám nghịch tử này, Nhạc Hạc Niên không giết đã coi như lưu tình rồi!
Chỉ trong chốc lát, một người bị phế, một người bị thương nặng, Nhạc Đông Hành che vết thương của mình, hai mắt đỏ bừng, căm hận nói: “Tham Hải Thần Chưởng! Lúc trước ta cầu xin ngươi mấy tháng nhưng ngươi vẫn không chịu dạy ta!”
Nhạc Hạc Niên lạnh giọng nói: “Hừ! Dạy ngươi để sau ngươi đem ra đối phó với ta ư?”
Nhạc Hạc Niên không tiếp tục nói nhảm với hắn nữa, bên kia Trần Định Võ liên thủ với Nhạc Bình đã đánh Nhạc Đông Lâm bị thương nặng, khiến hắn hộc máu lui lại.
Thấy cảnh này Nhạc Hạc Niên trực tiếp xuất thủ, vẫn là Trấn Sơn Kiếm Quyết, một thức kiếm pháp nhìn như trung dung nhưng tới tay Nhạc Hạc Niên lại trở nên sắc bén không gì sánh kịp. Nhất Kiếm Trấn Sơn, đao trên hai tay Trần Định Võ cùng trường kiếm trong tay Nhạc Bình đều ầm ầm vỡ vụn.
Cương khí trên trường kiếm trong tay Nhạc Hạc Niên bộc phát , chỉ vài
chiêu đã trực tiếp giết chết Trần Định Võ, không hề lưu tình.
Nhìn thi thể Trần Định Võ, Nhạc Hạc Niên lạnh lùng nói: “Mấy năm nay Nhạc gia ta cho ngươi ăn cho ngươi mặc, tạo điều kiện cho người tu hành, kết quả giờ ngươi chẳng những không báo ân còn định làm phản. Nên giết!”
Trần Định Võ không phải con của hắn, chỉ là một người ngoài mà thôi, lại còn là một người ngoài đã có tâm tư khác, không giết hắn chẳng lẽ còn giữ lại ăn Tết à?
Bên kia Nhạc Bình đã hoàn toàn ngây dại, sau đó gương mặt lộ vẻ thê lương.
Bại, bọn họ đã bại rồi. Kế hoạch rất thuận lợi nhưng lại thua ở thực lực Nhạc Hạc Niên.
Thực lực cường giả Ngoại Cương cảnh quá kinh khủng, cho dù bọn họ lén lút dùng thủ đoạn nhưng cũng chẳng chống nổi vài lần bộc phát của đối phương.
Huống hồ hai người Nhạc Đông Hành cũng cố kỵ không dám hạ thủ quá nặng khiến cho người lật ngược tình thế.
Nhạc Bình cũng cực kỳ linh mẫn, thấy đại thế đã mất, hắn trực tiếp quỳ xuống với Nhạc Hạc Niên, run rẩy nói: “Lão tổ, đều là Nhạc Đông Hành kia mê hoặc ta, nếu không ta nào dám ra tay với lão tổ.
Nhạc gia tự có quy củ, ta nguyện chịu phạt, nhưng xin lão tổ buông tha cho người thân trong chi của ta!”
Nhạc Hạc Niên đã đi tới, sắc mặt không chút biểu cảm nhìn Nhạc Bình. Đột nhiên phát chưởng đánh lên đầu Nhạc Bình, trong lúc đối phương không hề phòng bị trực tiếp giết chết!
Một kẻ chi thứ mà thôi, quan hệ máu mủ xa tít tắp, đâu phải con ruột của hắn. Sau khi tạo phản bức ép thoại vị như vậy còn định chịu phạt ư? Còn muốn giữ lại tính mạng người thân mình? Ngây thơ!
Có điều sau một chưởng này Nhạc Hạc Niên đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng đen kịt.
Tam Trùng Tam Hoa Tán vẫn có tác dụng, có điều Tam Trùng Tam Hoa Tán có tới mấy trăm phương pháp phối chế, dùng ba loại hoa độc bất kỳ cùng ba loại trùng độc bất kỳ đều có thể điều phối ra Tam Trùng Tam Hoa Tán, nhưng hiệu quả lại bất đồng.
Trên tay Nhạc Đông Hành thật ra còn có kịch độc độc tính càng thêm mãnh liệt nhưng hắn không dùng. Hắn sợ mình độc chết Nhạc Hạc Niên, như vậy phải gánh tội danh giết cha, cho nên hắn mới lựa chọn loại kịch độc chuyên áp chế chân khí này.
Nào ngờ Nhạc Hạc Niên còn hung ác hơn hắn, thà liều mình thụ thương cũng cố vận dụng cương khí, loáng cái đã thay đổi chiến cuộc.
Nhìn Nhạc Hạc Niên bước về phía mình sắc mặt không chút biểu cảm, trong mắt Nhạc Đông Hành lóe lên vẻ điên cuồng.
Nhạc Hạc Niên có lẽ sẽ không giết hắn nhưng chắc chắn sẽ phế bỏ hắn.
Đối với một võ giả, bị phế bỏ chẳng khác gì bị giết, nhất là khi Nhạc Đông Hành còn là loại người có dã tâm cực lớn. Phế bỏ võ công của hắn là khiến hắn sống không bằng chết.
Hắn không muốn chết, cho nên Nhạc Đông Hành trực tiếp quát lớn: “Còn không mau ra tay, ngươi còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ không muốn hoàn thành nhiệm vụ à?”
Nhạc Hạc Niên đột nhiên dừng chân, nhìn về phía Nhạc Đông Hành, rốt cuộc hắn đang nói chuyện với ai? Nhiệm vụ gì?
Đột nhiên Nhạc Hạc Niên cảm thấy có vẻ mình quên mất chuyện gì.
Lúc này cửa lớn nhà chính lại đột nhiên bị đẩy ra, bên ngoài thi thoảng còn vang lên tiếng la hét chém giết.
Dưới bóng đêm tanh máu, một người áo đen hông đeo trường đao nhàn nhã bước vào trong đình viện, đầu đội mũ trùm sắt hoa văn vàng kim, đeo mặt nạ thép đen không chút biểu cảm. Giữa bóng đêm thảm thiết này càng thêm quỷ dị… cùng nguy hiểm!
A Tỳ Đạo Tam Đao
Trong số công pháp tu luyện đôi tay, Thiết Sa Chưởng hoặc Liệt Kim Thủ của Đinh Khai Sơn quán chủ võ quán Khai Sơn ở Thông Châu Phủ lúc trước thật ra đều là võ công cấp thấp, chủ yếu tu luyện bắp thịt và khí huyết.
Nhưng Ô Kim Chưởng của lão tứ Nhạc gia trước mắt lại trực tiếp khống chế cương khí ngưng tụ trên hai tay tạo thành màu vàng sậm, sau khi đại thành thậm chí có thể đối đầu với bảo binh tứ chuyển trở lên, thậm chí có cả một bộ chưởng pháp chuyên để phối hợp. Cấp bậc ít nhất cũng là tứ chuyển, thậm chí không kém hơn Trấn Sơn Kiếm Pháp bí truyền của Nhạc gia bao nhiêu.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ồ, ẩn giấu thật sâu. Bộ chưởng pháp này chắc không phải của Nhạc gia các người, những người khác sợ là không biết?”
Lão tứ Nhạc gia sắc mặt âm trầm, không nói gì.
Chín chi chính của Nhạc gia, khi chưa người nào bước vào Ngoại Cương cảnh, ai cũng muốn tranh đoạt chức vị gia chủ đời tiếp theo, Ô Kim Chưởng này vốn chuẩn bị dùng để tranh đoạt vị trí gia chủ, giờ lại bị ép dùng ra. May mà giờ đám thủ hạ của hắn đều đã bỏ chạy, không ai chứng kiến.
Chỉ tiếc, tiếp đó hắn mới hiểu, tới giờ khắc này có ai trông thấy hay không đã không quan trọng!
Trong thế đao liên miên, lão tứ Nhạc gia thi triển Ô Kim Chưởng tới hất nước không lọt, lấy dùng bàn tay trần kháng cự lưỡi đao, cơ hồ là dùng nội lực bản thân tiêu hao nội lực Sở Hưu.
Nhưng hắn lại không biết, cho dù so đấu tiêu hao nội lực, với nội lực kinh người mà Sở Hưu tu luyện được từ Tiên Thiên Công, y cũng có thể mài chết đối phương.
Có điều Sở Hưu lại không muốn đấu tiêu hao như vậy, Kim Ô Chưởng này khi đối kháng với binh khí sắc bén như đao kiếm quả thật không tệ, nhưng nếu đấu với chưởng lực mạnh hơn nó như Tử Diệp Thù Du thì sao?
Tay trái Sở Hưu nổi lên một lớp màu tím đậm, đồng thời lực lượng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ầm ầm bùng phát, phủ thêm một màu đỏ máu tĩnh mịch bên trên màu tím.
Môt chưởng này đánh ra, đánh thẳng vào Kim Ô Chưởng của lão tứ Nhạc gia, lập tức phát ra tiếng nổ của cương khí. Sở Hưu lui lại phía sau
một bước nhưng lão tứ Nhạc gia lại kêu lên thê lương bi thảm.
Màu vàng sậm trên tay hắn đã biến mất, thay vào đó là màu tím sẫm.
Toàn bộ cánh tay lão tứ Nhạc gia run lên bần bật, chưởng lực Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ nhập thể, theo kinh mạch trong cánh tay hắn lan tràn khắp toàn thân, nội lực căn bản không cách nào trấn áp luồng nhiệt lực kinh khủng kia. Lão tứ Nhạc gia chỉ cảm thấy thân thể như bốc cháy, ngã lăn trên mặt đất kêu rên thê thảm.
Nỗi đau lúc này của hắn còn mãnh liệt hơn người bị ném vào đống lửa, bị đốt chết. Đó là cảm giác bị thiêu đốt từ tận trong xương tủy, ngọn lửa bình thường đâu thể sánh nổi lực lượng của Tử Dương Ma Diễm.
“Giết ta đi! Mau giết ta đi!”
Lão tứ Nhạc gia điên cuồng gào thét.
Trước đó hắn còn nghĩ cách trốn thoát nhưng giờ chỉ hận không thể lập tức chết đi.
Loại cảm giác sống không bằng chết như vậy, không ai muốn chịu thêm dù chỉ một giây.
Sở Hưu trực tiếp đi tới đâm thẳng đao vào ngực lão tứ Nhạc gia, lạnh nhạt nói: “Thật ra một số thời điểm ta vẫn rất lương thiện, không nỡ nhìn người khác chịu khổ.”
Rút đao ra, ánh mắt lão tứ Nhạc gia lộ vẻ giải thoát. Có lẽ hắn là người duy nhất chết trên tay Sở Hưu mà không cảm thấy không cam lòng, ngược lại còn thấy thoải mái.
Nói lại thì đây là lần thứ hai Sở Hưu dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ, lần đầu dùng là tập kích liên hoàn, một chưởng trực tiếp đánh nát tâm mạch đối thủ, cho nên Sở Hưu chỉ cảm thấy chưởng pháp này có uy lực rất lớn, không thấy chỗ nào đặc biệt.
Còn lần sử dụng này lại khiến Sở Hưu thấy được điểm kinh khủng của môn công pháp này. Trong cùng cấp bậc, gần như không võ giả nào dùng nội lực bản thân trấn áp được Tử Dương Ma Diễm kia.
Có thể nói sau này Sở Hưu đối địch với kẻ khác, chỉ cần đối thủ trúng Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ này, hoặc phải tiêu hao chân khí trấn áp lực lượng của Tử Dương Ma Diễm; hoặc như lão tứ Nhạc gia, căn cơ quá kém, cho dù hao hết chân khí cũng không áp chế nổi, bị Tử Dương Ma Diễm thiêu đốt, sống không được chết cũng chẳng xong.
Đương nhiên còn một loại người nữa, đó là gắng gượng chịu nỗi đau kinh khủng này tiếp tục giao thủ với Sở Hưu, dù sao uy năng của Tử Dương Ma Diễm tuy rất lớn nhưng không phải chạm vào là chết.
Có điều trong cùng cấp bậc có vẻ không mấy ai có ý chí cao như vậy, trừ phi ngươi luyện tới mức không cảm thấy đau.
Có thể trở thành một phần của ma công chấn kinh thiên địa, áp đảo quỷ thần Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, uy năng của Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ đương nhiên không kém.
Nhấc theo thi thể lão tứ Nhạc gia, Sở Hưu đuổi theo hướng một võ giả Nhạc gia bỏ chạy.
Lần này đám võ giả Nhạc gia bỏ chạy tứ tán, Sở Hưu cũng không thể đuổi theo giết hết được, nhưng muốn đuổi kịp một bộ phận trong số đó lại không vấn đề.
Khi võ giả kia bị Sở Hưu đuổi kịp, quả thật đã sợ tới sắp tè ra quần.
Có điều Sở Hưu lại không giết hắn, chỉ ném thi thể lão tứ Nhạc gia cho hắn rồi thản nhiên nói: “Mang thi thể về Nhạc gia, thuận tiện nhắn cho Nhạc gia một câu. Thanh Long Hội ta không giết người vô tội, ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ. Có hiểu không?”
Võ giả Nhạc gia kia cái hiểu cái không, nhưng cũng vội vàng gật đầu, không dám nói nửa lời.
...
Trong đại sảnh Nhạc gia, Nhạc Hạc Niên đứng chính giữa, tám võ giả Nội Cương cảnh giờ chỉ còn sáu người. Nhìn thi thể lão tứ Nhạc gia trên mặt đất, sắc mặt đám người đều âm trầm bất định.
Chết liền hai võ giả Nội Cương cảnh, còn mất vài trăm hạ nhân, đây quả thất là tổn thất lớn đối với Nhạc gia.
Võ giả mang thi thể lão tứ Nhạc gia về run rẩy nói “Sát thủ Nhạc gia kia nói Thanh Long Hội bọn họ không giết người vô tội. Hắn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều vô thức nhìn về phía Nhạc Lư Xuyên trong góc.
Sát thủ Thanh Long Hội kia đã nói rất rõ, những người bị giết trong thời gian qua đều là người vô tội, mà mục tiêu của sát thủ kia chỉ là Nhạc Lư Xuyên.
Bị mọi người nhìn như vậy, Nhạc Lư Xuyên theo bản năng rụt cổ lại. Nhạc Hạc Niên ho khan một tiếng, lúc này mới khiến ánh mắt mọi người chuyển lại người mình.
“Lão tứ bị sát thủ Thanh Long Hội giết chết, những người khác có chạy
thoát không?”
Đệ tử kia chần chờ một chút rồi nói: “Mặc dù Tứ gia chết trong tay sát thủ Thanh Long Hội nhưng cũng cầm chân đối phương được một lúc. Hơn nữa sát thủ kia lại đuổi theo tôi, lãng phí thêm một thời gian nữa, những người khác chắc đã chạy thoát.”
Nhạc Hạc Niên trầm giọng: “Chạy thoát thì tốt, chạy thoát sẽ có người đưa được tin tới Thần Vũ Môn.”
Lúc này lão tam Nhạc gia, Nhạc Đông Hành đột nhiên nói: “Phụ thân đại nhân, không thể tiếp tục như vậy được!
Thần Vũ Môn ở đất Yến Nam, còn nơi này là Yến Đông! Mỗi lần tới lui đều mất gần một tháng, trong thời gian này Nhạc gia chúng ta sẽ tổn thất tới mức nào?
Chuyện hôm nay đã chứng minh, sát thủ Thanh Long Hội kia mặc dù cường đại nhưng lại chỉ có một mình mà thôi.
Nếu Nhạc gia chúng ta trực tiếp rời khỏi, mọi người bỏ đi tứ tán. Vậy sát thủ Thanh Long Hội kia giết được một người hai người chứ làm sao giết hết được cả Nhạc gia chúng ta?”
Một số đệ tử Nhạc gia hai mắt sáng lên, đây quả thật là lựa chọn tốt.
So với ở lại đây bị sát thủ Thanh Long Hội lần lượt đánh lén giết chết, vậy chẳng bằng trực tiếp rời khỏi.
Cũng như những hạ nhân bỏ trốn trước kia, mặc dù bọn họ đã không tính là người của Nhạc gia nhưng chí ít cũng giữ được tính mạng.
Có điều Nhạc Hạc Niên lại lập tức lắc đầu nói: “Không được! Tuyệt đối không được!
Lão tam ngươi chỉ lo giữ mạng, nhưng ngươi có nghĩ tới thanh danh của Nhạc gia ta hay không?
Nhạc gia ta xây dựng cơ nghiệp ở Bắc Lăng Phủ này đã mấy đời, mất bao năm mới có được thế lực lớn như vậy, trở thành đại thế gia đứng đầu cả Lâm Trung Quận này. Kết quả giờ lại bị một người ép phải rời khỏi, như vậy Nhạc gia ta làm gì còn danh tiếng nữa?
Trước mắt Lư Xuyên đang chuẩn bị thông gia với Thần Vũ Môn. Mặc dù bên Thần Vũ Môn không so đo Nhạc gia ta là gia tộc nhỏ. Nhưng ngươi nghĩ Yến Hoài Nam chịu gả con gái cho một thế gia hèn nhát vừa bị người ta dọa đã bỏ chạy ư?
Còn nữa, Nhạc gia ta có bao sản nghiệp tại Bắc Lăng Phủ này, những thứ khác có thể cầm theo, nhưng chúng ta làm sao chuyển những sản nghiệp đó đi được?”
Những lời này của Nhạc Hạc Niên viện đủ lý do, Nhạc Đông Hành chỉ có thể cúi đầu nhưng trong mắt lại lóe lên chút âm trầm.
Mặc dù ngoài miệng Nhạc Hạc Niên nói là vì thanh danh của Nhạc gia, thật ra là sợ ảnh hưởng tới thanh danh của Nhạc Lư Xuyên, sợ cuối cùng chuyện thông gia với Thần Vũ Môn xảy ra sự cố.
Nhạc Đông Hành nghĩ mãi mà không hiểu, vị phụ thân này của hắn khi tráng niên cũng là một nhân vật phong vân trong giới võ lâm Yến Đông, thậm chí từng có chút giao tình với trang chủ Nhiếp Nhân Long của Tụ Nghĩa Trang.
Kết quả giờ càng già lá gan lại càng nhỏ, chỉ chăm chăm muốn bò lên bắp đùi Thần Vũ Môn.
Ngày xưa Nhạc gia bọn họ không bám vào Thần Vũ Môn chẳng phải cũng lên tới địa vị như ngày hôm nay hay sao?
Nhìn đám người trong phòng nghị sự, Nhạc Hạc Niên vỗ bàn một cái, trầm giọng nói: “Không cần lo lắng, chỉ cần tin tức được truyền ra ngoài, Thần Vũ Môn nhất định sẽ phái người tới.
Nhạc gia ta truyền đời cả trăm năm, sóng gió gì chưa từng trải qua? Lại qua một tháng nữa, đến lúc đó người của Thần Vũ Môn tới, sát thủ Thanh Long Hội kia chắc chắn sẽ phải đền tội!”
Mọi người ở đây bất luận có đồng ý hay không đều chỉ có thể gật đầu. Nhưng ai biết được một tháng tới Nhạc gia lại sẽ chết bao nhiêu người?
Ly gián
Chương 97 Ly gián
Nhạc Hạc Niên lựa chọn liều chết tin tưởng chắc chắn rằng người Thần Vũ Môn sẽ tới, sát thủ Thanh Long Hội chắc chắn sẽ đền tội, nguy cơ của Nhạc gia cũng sẽ được giải quyết.
Nhưng không biết trong phòng nghị sự hôm ấy rốt cuộc là ai truyền tin ra ngoài, toàn bộ người của Nhạc gia đều biết lời nói của Sở Hưu, điều này cũng khiến tâm trạng của đám người trong Nhạc gia xảy ra chút thay đổi.
Theo bọn họ thấy, họ là người vộ tội, kẻ nên bị đền tội chỉ có Nhạc Lư Xuyên kia.
Mục tiêu của sát thủ kia là hắn, kết quả hắn ở lỳ trong nội trạch không ra, ngồi xem những người khác bị giết, thế này thật quá bất công!
Hơn nữa sau khi việc này qua đi, Sở Hưu lại tiếp tục ra tay giết người. Nhạc gia đã mất liền hai võ giả Nội Cương cảnh, lại có mấy trăm hạ nhân bỏ trốn, cường độ tuần tra của Nhạc gia càng ngày càng thấp, số người Sở Hưu giết được ban đêm càng lúc càng nhiều, từ một hai người biến thành mấy người , cuối cùng thậm chí biến thành hơn mười người!
Mấy ngày sau, bầu không khí tại Nhạc gia đã biến thành một thùng thuốc nổ, cực kỳ nặng nề, chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng có thể nổ tung.
...
Cách đại trạch của Nhạc gia không xa có một quán rượu nhỏ thậm chí không có cái tên ra hồn, nhưng lão tam của Nhạc gia, Nhạc Đông Hành thích tới đây nhất, bởi vì nơi này làm đồ ăn hương vị Xuyên Thục tương đối chính gốc.
Lúc trẻ Nhạc Đông Hành từng theo người của gia tộc đi buôn tới đất Xuyên Thục ở Tây Sở , cũng dạo chơi ở đó một thời gian tương đối dài, ngay cả khẩu vị cũng bất giác nghiêng theo hương vị Xuyên Thục nơi đó.
Nhìn thấy Nhạc Đông Hành bước vào quán rượu, chưởng quỹ lập tức bước ra nghênh đón: “Tam gia, vẫn như trước à?”
Nhạc Đông Hành không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi trực tiếp đi lên lầu.
Gần đây tâm trạng hắn không được tốt, nguy cơ đặt ngay trên đầu mọi người của Nhạc gia, mặc dù đối với võ giả cấp bậc Nội Cương cảnh như hắn chỉ cần cẩn thận một chút cũng không cần sợ sát thủ Thanh Long Hội kia đánh lén, nhưng những tổn thất khác lại khiến Nhạc Đông Hành không thể chấp nhận được.
Nhạc gia có chín chi chính, thế lực chi thứ ba bọn họ thậm chí còn mạnh hơn chi trưởng, nhưng chính do nhiều người cho nên mấy ngày này chi thứ ba bọn họ chết lại là nhiều nhất.
Chi phụ trực thuộc chi chính thứ ba bọn họ bị giết, trực hệ cũng bị giết, còn hạ nhân chạy trốn càng nhiều.
Nhìn sang người của chi trưởng, do có Nhạc Hạc Niên che trở, người của chi trưởng đều trốn chung trong khu nhà chính, vô cùng an toàn.
Phân biệt đối xử như vậy khiến Nhạc Đông Hành rất khó chịu, nhưng hắn cũng không dám lên tiếng phản đối Nhạc Hạc Niên, chỉ có thể ôm tâm trạng khó chịu đó tới quán này uống chút rượu, thư giãn một chút, làm dịu bớt áp lực.
Quán rượu chỉ lớn chừng đó, vốn không có phòng, nhưng do biết Nhạc Đông Hành thường xuyên tới đây, chưởng quỹ liền sửa lại gian phòng của mình ở tầng hai thành một gian cho khách riêng, chuẩn bị riêng cho Nhạc Đông Hành.
Nhạc Đông Hành ôm một bụng tâm sự chẳng buồn để ý đẩy cửa phòng bước vào, nhưng bước chân hắn lại đột nhiên ngưng bặt, vì trong gian phòng không ngờ lại có một người mặc y phục võ sĩ màu đen, đầu đội mũ trùm sắt đen hoa văn vàng kim, mặt nạ đen.
Cách ăn mặc này ngoại trừ sát thủ Thanh Long Hội thì còn ai vào đây? Có điều Nhạc Đông Hành thật sự không ngờ đối phương lại to gan tới mức đường hoàng xuất hiện trước mắt mình giữa ban ngày ban mặt như vậy, quả thực là gan to bằng trời, cuồng vọng tới cực điểm!
Nhạc Đông Hành theo bản năng đang định hô lên, nhưng lúc này Sở Hưu lại giơ một ngón tay ra đấu im lặng rồi nói: “Đừng nói chuyện, đóng cửa lại, ngồi xuống, nếu không, giết ngươi.”
Giọng điệu của Sở Hưu rất nhẹ nhưng lại khiến Nhạc Đông Hành nghe xong nổi cả da gà, lời đã đến miệng lại lập tức nuốt về.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, Nhạc Đông Hành đã hiểu rõ tình cảnh bản thân.
Lão ngũ cùng lão tứ Nhạc gia liên tiếp chết trong tay sát thủ Thanh Long Hội, mà đều là bị áp đảo đến chết.
Mặc dù hắn tự nhận mình mạnh hơn hai người kia một chút, nhưng sát thủ Thanh Long Hội này muốn giếtchết mình cũng chỉ dễ như trở bàn tay.
Với tình huống hiện tại, nếu mình hô to có thể kinh động tới người của Nhạc gia, nhưng sát thủ Thanh Long Hội trước mắt cũng sẽ giết chết mình trước khi có người tới.
Rốt cuộc là hy sinh bản thân gọi người của Nhạc gia tới, giữ chặt tên sát thủ Thanh Long Hội này ở lại đây, hay nên bảo toàn tính mạng mình? Nhạc Đông Hành không hề do dự lựa chọn cách sau.
Đóng cửa lại, Nhạc Đông Hành ngồi xuống đối diện với Sở Hưu, hai tay chống bàn, nhỏ giọng nói: “To gan! Ban ngày ban mặt ngươi lại dám xuất hiện ở đây, ngươi tưởng Nhạc gia ta không có ai hay sao?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Nhạc gia các ngươi có người, đáng tiếc, chỉ là rác rưởi.”
Thấy vẻ giận giữ trên mặt Nhạc Đông Hành, Sở Hưu chuyển giọng nói: “Đương nhiên Nhạc tam gia ngươi không phải rác rưởi mà là một trong số ít người hiểu chuyện tại Nhạc gia.”
Nhạc Đông Hành hừ lạnh một tiếng nói: “Giữa ban ngày ban mặt, ngươi xuất hiện ở đây rốt cuộc muốn làm gì?”
Lúc này Nhạc Đông Hành cũng đã thấy rõ, đối phương không định giết mình.
Nếu không lúc mình đẩy cửa phòng bước vào, đối phương ra tay đánh lén, vậy quá nửa là mình không ngăn được vài chiêu.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta muốn làm gì chắc Nhạc tam gia ngươi cũng rõ mà. Thật ra ý muốn của ta rất đơn giản, ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình thôi.”
Nhạc Đông Hành nhỏ giọng nói: “Dư nghiệt Mục gia cho ngươi bao nhiêu tiền? Nhạc gia ta có thể cho ngươi nhiều hơn!”
Sở Hưu lắc đầu: “Nhạc tam gia nói vậy là sai rồi. Thế gian này mọi chuyện đều có quy củ, giết người cũng có quy củ giết người. Nếu ta phá hỏng quy củ của Thanh Long Hội, người không may lại là ta.”
“Nói vậy chẳng phải ngươi định diệt sạch Nhạc gia ta hay sao?”Nhạc Đông Hành nhìn chằm chằm vào Sở Hưu nói.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Trước đó ta bảo đệ tử Nhạc gia các ngươi chuyển lời, chẳng lẽ các ngươi không nghe được à? Ta đã nói, ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Hơn nữa xin thứ cho ta nói thẳng. Tam gia, Nhạc gia các ngươi có chín chi chính, giờ mọi người đều đang đỡ tên thay cho chi trưởng, thay cho Nhạc Lư Xuyên!”
Sắc mặt Nhạc Đông Hành đột nhiên biến đổi: “Ngươi có ý gì?”
Sở Hưu nhìn Nhạc Đông Hành, trong mắt như có vòng xoáy chuyển động, lặng lẽ ảnh hưởng tới bầu không khí trong căn phòng.
“Ta nói gì chẳng lẽ Nhạc tam gia còn chưa hiểu hay sao? Đây chẳng phải chuyện ngươi luôn suy nghĩ trong lòng à?
Diệt Mục gia là ý tưởng của ai? Là chi trưởng Nhạc gia, là Nhạc Lư Xuyên. Cuối cùng ai hưởng lợi nhiều nhất? Cũng là bọn chúng!
Bám được bắp đùi Thần Vũ Môn là ai? Vẫn là chi trưởng Nhạc gia, vẫn là Nhạc Lư Xuyên, cuối cùng Thần Vũ Môn cũng giúp bọn chúng mà thôi.
Nhạc gia có chín chi chính, trước khi có chuyện này vẫn luôn là mọi người thay phiên chấp chưởng Nhạc gia. Ai có năng lực, ai cống hiến nhiều thì người đó có tiếng nói.
Nhưng giờ thì sao? Sau khi chi trưởng Nhạc gia móc nối được với Thần Vũ Môn, bọn họ hoàn toàn vùng lên, lão tổ Nhạc gia Nhạc Hạc Niên cũng trắng trợn thiên vị bên chi trưởng.
Giờ ta giết không ít người của Nhạc gia các người, nhưng thật ra người ta muốn giết nhất trước giờ đều không giết được. Các ngươi ngăn ta ở chỗ này có nghĩa lý gì? Vô duyên vô cớ thành tấm khiên đỡ đòn thay cho người ta, mất mạng vô ích mà thôi.
Mấy chục mấy trăm năm sau, chi trưởng Nhạc gia sẽ hoàn toàn khống chế Nhạc gia, đến lúc đó đời sau của chi trưởng mới là trực hệ, còn các ngươi thì sao? Sẽ hoàn toàn trở thành bàng hệ!
Đến lúc đó các ngươi có nhớ lại chuyện mình làm hôm nay không? Nhạc tam gia, Nhạc gia đối xử với các ngươi rất bất công!”
Trong mắt Sở Hưu lấp lóe thần sắc khó lường, có điều lúc này Nhạc Đông Hành lại không cảm giác thấy.
Lấy tu vi Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp hiện giờ của Sở Hưu, mặc dù không thể khống chế võ giả Nội Cương cảnh như Nhạc Đông Hành nhưng lại có thể lặng lẽ ngấm ngầm ảnh hưởng tới tâm thần của đối phương, phóng đại một cảm xúc nào đó trong lòng đối phương.
Còn lúc này trong lòng Nhạc Đông Hành đã bị hai chữ trong lời nói của Sở Hưu lấp đầy: bất công!
Chín chi chính của Nhạc gia trước nay đều tôn trọng năng lực, đại ca hắn mặc dù trên danh nghĩa chiếm danh phận chi trưởng, nhưng hắn có cống hiến gì cho gia tộc?
Thời gian trước dẫn cường giả gia tộc ra ngoài chém giết là hắn, dẫn đội buôn trải vạn dặm tới tận Tây Sở, mấy năm không về nhà cũng là hắn.
Trong gia tộc, người danh vọng cao nhất, người được tôn kính nhất, cũng vẫn là hắn!
Kết quả giờ thì sao? Chẳng qua vì con trai đại ca hắn bám được váy con gái chưởng môn Thần Vũ Môn, phụ thân đã bắt đầu thiên vị chi trưởng. Đám người mình lại còn phải làm bia đỡ cho chi trưởng Nhạc gia. Chém giết lâu như vậy chẳng những không có hy vọng ngồi lên vị trí gia chủ, thậm chí mấy chục năm nữa chi này của bản thân cũng sẽ biến thành bàng hệ!
Bất công, thật quá bất công!
Nhìn Nhạc Đông Hành, Sở Hưu thu hồi Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp nói khẽ: “Nhạc tam gia, ta vẫn nói câu kia, ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Chuyện nội bộ của Nhạc gia các ngươi, người ngoài như ta còn chẳng nhìn được, chắc trong Nhạc gia các ngươi cũng không ít người bất mãn với Nhạc Hạc Niên và chi trưởng đúng không?
Ta cho ngươi thêm một câu cuối cùng, Nhạc gia rất lớn, cho dù chết cả nửa đi nữa vẫn là đại thế gia tại Lâm Trung Quận!
Rốt cuộc nên làm thế nào, Nhạc tam gia ngươi tự suy nghĩ đi. Không quấy rầy ngươi ăn cơm nữa.”
Nói xong câu này, Sở Hưu trực tiếp đẩy cửa sổ, chỉ lắc mình cái đã biến mất, để lại Nhạc Đông Hành vẫn ngồi chỗ cũ, sắc mặt âm trầm bất định.
Mầm mống oán hận
Chương 98 Mầm mống oán hận
Từ đầu Sở Hưu đã không có ý định chỉ dùng sức mình hoàn thành nhiệm vụ diệt môn Nhạc gia này.
Mỗi ngày giết mười mấy người, cho dù giết cả năm cũng không giết hết người của Nhạc gia. Huống hồ không cần chờ đến một năm người của Thần Vũ Môn sẽ tới giúp đỡ.
Cho nên trong thời gian này tất cả những gì hắn làm đều chỉ để tạo bầu không khí khủng hoảng, tạo cảm giác đè nén, khiến Nhạc gia bắt đầu bùng nổ từ bên trong, cuối cùng chia năm sẻ bảy!
Giờ Sở Hưu đã chôn một mầm mống vào trong lòng Nhạc Đông Hành, một mầm mống có tên oán hận, tin rằng không bao lâu nữa hạt giống này sẽ nảy mầm.
Còn lúc này trong phòng, Nhạc Đông Hành ngồi đó tới nửa khắc đồng hồ, lúc này cánh cửa phòng mới bị đẩy ra, chưởng quỹ tự mang thức ăn lên ngắt đứt dòng suy nghĩ của Nhạc Đông Hành.
“Cút ra!”
Nhạc Đông Hành gầm lên một tiếng, cánh tay chưởng quỹ run lên lẩy bẩy, thiếu chút nữa làm rơi bát đĩa bên tay, vội vàng luống cuống lui ra bên ngoài.
Vị Nhạc tam gia này thái độ ngày thường không tính là hòa ái nhưng cũng không đến mức nóng nảy như hôm nay, chẳng lẽ mình làm gì không đúng, chọc tới vị lão gia này?”
Suy nghĩ bị ngắt đứt ngược lại khiến ánh mắt Nhạc Đông Hành lộ vẻ tàn nhẫn.
Sát thủ Thanh Long Hội kia nói không sai, bất công! Nhạc gia đối xử với hắn quá bất công, ngay một người ngoài cũng nhìn ra được.
Trong chín chi chính của Nhạc gia, chi thứ ba của hắn cống hiến nhiều nhất cho Nhạc gia. Vì sao đã không được làm gia chủ thì thôi giờ còn phải làm bia đỡ cho kẻ khác, tương lai còn phải thành bàng hệ?
Khoảng khắc này hắn đã đưa ra quyết định, hắn muốn ép cha thoại vị!
Cũng như sát thủ Thanh Long Hội vừa nói, thực lực Nhạc gia tại Lâm Trung Quận rất mạnh, cho dù toàn bộ Nhạc gia chết đi một nửa, vậy vẫn là đại thế gia tại Lâm Trung Quận này!
Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ảnh hưởng tới tinh thần và tâm chí đối phương, hơn nữa vừa rồi thậm chí không tính là ảnh hưởng, chỉ phóng đại dục vọng và suy nghĩ trong lòng Nhạc Đông Hành mà thôi.
Phóng đại đến mức hạt giống mà Sở Hưu gieo xuống đã hoàn toàn bộc phát, khiến Nhạc Đông Hành mất đi tỉnh táo trước kia, quyết định được ăn cả ngã về không!
Biến hóa này rất nhỏ, bản thân Nhạc Đông Hành cũng không phát giác, bởi đây chính là bản tâm của hắn.
Chỉ có điều, một số việc trước kia hắn chỉ dám tưởng tượng, giờ lại dám làm.
Sau khi quyết định, Nhạc Đông Hành không trì hoãn thêm một khắc nào nữa, trực tiếp tìm tới người các chi khác của Nhạc gia cùng môn khách của Nhạc gia.
Bị Sở Hưu giết mất hai Nội Cương cảnh, trước mắt người chỉ còn sáu cường giả Nội Cương cảnh, trong đó có ba là võ giả trực hệ của Nhạc gia.
Trừ chi trưởng ra, võ giả Nội Cương cảnh chín chi đều đứng về phía Nhạc Đông Hành, đồng thời cũng rất ấm ức vì hành động thiên vị chi trưởng của Nhạc Hạc Niên.
Còn ba võ giả Nội Cương cảnh, một trong đó là lão quản gia của Nhạc gia, trung thành tuyệt đối với Nhạc Hạc Niên chắc chắn sẽ không phản bội, cho nên Nhạc Đông Hành không định tìm hắn.
Hai người còn lại, một xuất thân chi phụ Nhạc gia, vốn luôn giấu mình, người còn lại vốn chính là hảo hữu giang hồ mà Nhạc Đông Hành kết giao, Trần Định Võ, được hắn kéo tới làm môn khách, chắc chắn sẽ đứng về phía hắn.
Ba người bọn họ đều được Nhạc Đông Hành mời đến, đều hơi nghi hoặc không biết Nhạc Đông Hành định làm gì.
Đóng cánh cửa thư phòng lại, Nhạc Đông Hành trầm giọng nói với ba người: “Chư vị, các vị cũng biết tình hình Nhạc gia ta rồi đấy, mọi chuyện đến nước này rốt cuộc là trách nhiệm của ai, ta cũng không cần nhiều lời. Chính vì tên Nhạc Lư Xuyên tham lam ngu ngốc, từ hôn thì đã đành còn nhất quyết đòi diệt Mục gia nên mới khiến sát thủ Thanh Long Hội tới đây.
Kết quả thì mọi người đều thấy, người của chi trưởng trốn trong khu nhà chính không tổn thương gì, chỉ chết người của chúng ta!
Chờ đến khi người của Thần Vũ Môn tới, Nhạc Lư Xuyên thông gia với bên Thần Vũ Môn, sau đó Nhạc gia sẽ hoàn toàn về tay chi trưởng định đoạn, những người chúng ta sẽ triệt để trở thành bàng hệ!”
Lão cửu của Nhạc gia nghe Nhạc Đông Hành nói vậy cũng gật đầu nói: “Tam ca nói rất đúng, ta đã sớm bất mãn với chuyện này, nhưng phụ thân đại nhân rõ là đang thiên vị bọn đại ca, chúng ta làm được gì đây?”
Ánh mắt Nhạc Đông Hành lộ vẻ tàn nhẫn nói: “Làm gì ư? Đương nhiên là ép cha thoái vị rồi!
Phụ thân đại nhân đã già, không còn nhuệ khí năm xưa, không nghĩ cách phát triển Nhạc gia mà chỉ một lòng nghênh đón Thần Vũ Môn, muốn phụ thuộc vào đại phái để phát triển Nhạc gia ta. Như vậy chỉ khiến đệ tử Nhạc gia ta càng ngày càng không còn nhuệ khí, cuối cùng chỉ nuôi thành một đám kém cỏi mà thôi!
Cho nên giờ chúng ta có thể để phụ thân đại nhân tạm thời thoái vị. Về phần sát thủ Thanh Long Hội kia, chẳng phải hắn muốn hoàn thành nhiễm vụ à? Vậy thì tốt, để hắn giết Nhạc Lư Xuyên cùng người của chi chính, cho hắn hoàn thành nhiệm vụ, nguy cơ của Nhạc gia ta cũng được giải quyết!”
Lời vừa nói ra, đám người ở đây ngoại trừ hảo hữu Trần Định Võ của Nhạc Đông Hành, hai người khác đều lộ vẻ kinh hãi.
Lão cửu Nhạc gia còn dễ nói, hắn cũng từng có suy nghĩ này, có điều lại bị hắn bót nát ngay lập tức, không như Nhạc Đông Hành hiện giờ dám nói ra miệng.
Võ giả Nội Cương cảnh xuất thân chi phụ Nhạc gia kia lại trực tiếp đứng lên: “Tam ca, chuyện hôm nay coi như ta không nghe thấy. Ta cũng sẽ không nói cho người thứ hai biết, cáo từ!”
Nói xong võ giả chi phụ kia đứng dậy định bỏ đi.
Mặc dù hắn là người của Nhạc gia, nhưng là chi phụ, loại chuyện lục đục của chi chính này, thậm chí mục tiêu còn là lão tổ của Nhạc gia, hắn thật sự không dám xen vào.
Đúng lúc này Nhạc Đông Hành đột nhiên nói: “Ai nói không liên quan tới ngươi? Chỉ cần ngươi đồng ý làm chuyện này với ta, từ nay về sau, con cháu Nhạc Bình ngươi sẽ là trực hệ Nhạc gia ta!”
Lời này vừa nói ra, Nhạc Bình kia lập tức dừng chân.
Dòng dõi của những chi phụ Nhạc gia mặc dù hơn trăm năm trước có thể cũng là chi chính Nhạc gia, nhưng theo người cầm quyền thay đổi hoặc huyết mạch phân tán, bọn họ đương nhiên thành chi phụ.
Mặc dù đều con cháu Nhạc gia, nhưng đãi ngộ của chi chính và chi phụ rất bất đồng, lời này của Nhạc Đông Hành đã khiến hắn động tâm.
Nhìn Nhạc Bình, Nhạc Đông Hành trầm giọng nói: “Phụ thân đã già, sẽ rất bảo thủ.
Ngày sau nếu ta trở thành gia chủ, vậy quy củ Nhạc gia cũng sẽ thay đổi. Sao phải phân chi chính chi phụ gì, đều là huyết mạch Nhạc gia ta, sao phải bất cận nhân tình như vậy?”
Nếu ta trở thành gia chủ, chỉ cần tộc nhân có thực lực, bất kể xuất thân hắn ra sao đều sẽ là trực hệ Nhạc gia ta!”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Nhạc Bình cũng không nhịn được ngồi trở lại, có điều hắn vẫn chần chờ nói: “Tam ca, ngươi nói thật chứ?”
Nhạc Đông Hành cười cười nói: “Chẳng lẽ ta còn lừa người trước mặt những người khác sao?”
Mà lúc này lão cửu Nhạc gia lại chần chừ nói: “Tam ca, ngươi muốn ép cha thoái vị, nhưng trong đó có rất nhiều vấn đề.
Chỉ mình phụ thân đại nhân chúng ta đã chẳng đánh lại nổi, nếu chọc giận phụ thân đại nhân, rất có thể ông ấy sẽ hạ độc thủ phế bỏ chúng ta!
Còn nữa, nếu chúng ta giết người của chi trưởng, nhất là Nhạc Lư Xuyên kia, vậy làm sao nói được với Thần Vũ Môn?”
Nhạc Đông Hành thản nhiên đáp: “Đã là ép thoái vị, vậy quan trọng nhất chính là ép, thủ đoạn hèn kém một chút cũng không sao.
Chỗ này ta có độc vật cường đại của đất Xuyên Thục, không màu không vị, ngay cả Đường gia bảo đều dùng thứ này để luyện ám khí.
Thứ độc này không nguy hiểm tới tính mạng của Ngoại Cương cảnh nhưng lại áp chế lực lượng của người đó, chúng ta chỉ định ép cha thoái vị chứ không muốn giết cha, càng không muốn hủy toàn bộ Nhạc gia.
Về phần bên Thần Vũ Môn càng dễ nói. Chúng ta không thể giết người thì để sát thủ Thanh Long Hội kia đi mà giết. Dù sao hắn cũng phải hoàn thành nhiệm vụ cơ mà, giao cho hắn là vừa đẹp. Đến lúc đó nếu Thần Vũ Môn định gây sự chúng ta cứ đẩy sang Thanh Long Hội là được.
Bất luận bọn họ tới gây sự với dư nghiệt Mục gia hay gây sự với Thanh Long Hội, chuyện đó đều không liên quan tới chúng ta nữa. Chúng ta chỉ cần khóa cái miệng của mình cho kín là được.
Huống hồ nếu Nhạc Lư Xuyên chết đi, tâm tư kết giao với Thần Vũ Môn của phụ thân đại nhân cũng tắt. Trừ phi ông ấy muốn hủy toàn bộ Nhạc gia, nếu không Nhạc gia vẫn phải giao cho chúng ta quản lý!”
Thấy Nhạc Đông Hành đã nghĩ kỹ toàn bộ kế hoạch, mọi người xung quanh cũng đắn đo suy nghĩ, kok biết có nên đáp ứng không.
Trần Định Võ không nói gì, hắn trực tiếp ngồi xuống bên Nhạc Đông Hành.
Do kết giao với Nhạc Đông Hành nên hắn mới gia nhập Nhạc gia, giờ đương nhiên phải đứng về phe Nhạc Đông Hành.
Huống hồ nếu tương lai Nhạc Đông Hành trở thành gia chủ, cũng là chuyện tốt đối với hắn.
Lão cửu Nhạc gia cũng cắn răng nói: “Chuyện này không phải chúng ta có lỗi với chi trưởng trước mà là phụ thân cùng chi trưởng có lỗi với chúng ta! Không nghĩ cách khác thì trừ chi trưởng, tám chi khác của Nhạc gia đều sẽ bị sát thủ Thanh Long Hội kia giết tới không còn được mấy người!”
Cuối cùng võ giả Nội Cương cảnh chi phụ Nhạc Bình cũng gật nhẹ đầu đồng ý. Có thể trở thành trực hệ Nhạc gia, có thể nhận danh phận, vì vậy mà mạo hiểm một lần cũng đáng.
Nhạc Đông Hành trầm giọng: “Nếu đã quyết vậy chuyện này không nên chậm trễ, đêm mai ra tay!
Lão cửu ngươi đi liên hệ chi thứ năm cùng chi thứ tư, lão ngũ cùng lão tứ đều chết trong tay sát thủ Thanh Long Hội, món nợ này đương nhiên phải tính lên đầu chi trưởng!
Nhạc Bình, ngươi đi liên hệ với đệ tử chi phụ của Nhạc gia, uy vọng của ngươi trong chi phụ Nhạc gia là cao nhất.
Lão Trần, ngươi là người mạnh nhất trong số môn khách Nhạc gia ta. Bảy phần mười số môn khách Nhạc gia đều nằm dưới sự quản lý của ngươi, bất luận tài vật hay tài nguyên tu luyện, địa vị gì gì đều có thể lấy ra lung lạc bọn họ!
Chư vị, một khi việc này thành công, Nhạc gia ta chắc chắn thay trời đổi đất, trở thành Nhạc gia chỉ thuộc về chúng ta, không phải chịu uất ức nữa!”
Ép cha thoái vị
Chương 99 Ép cha thoái vị
Chương 99. Ép cha thoái vị
Bão táp giấu dưới mặt biển phẳng lặng, nhưng thật ra sóng ngầm đã cuộn trào mãnh liệt. Có điều bất luận Nhạc Hạc Niên nay chi trưởng Nhạc gia đều trốn trong khu nhà chính, không hề phát hiện ra động tĩnh bên ngoài.
Trước khi sắc trời chuyển tối, trong khu nhà chính của Nhạc gia, Nhạc Hạc Niên và một số người quan trọng của chín chi chính, một số võ giả chi phụ xuất sắc cùng một số môn khách quản sự quan trọng cùng tập hợp bày tiệc dùng bữa.
Đây là truyền thống của Nhạc gia, ngày bình thường mọi người đều tự mình ăn uống, nhưng cứ mười ngày đám người lại tập trung trong nhà chính cùng bày tiệc dùng bữa. Một là tăng tính đoàn kết của Nhạc gia, hai là nhân lúc mọi người tập trung có thể bàn bạc một số việc trong Nhạc gia cần xử lý.
Lý do thứ hai rất có tác dụng với Nhạc gia, vừa ăn cơm vừa thảo luận mọi việc, đám người cũng rất quen thuộc.
Về phần lý do đầu tiên, cho dù tất cả mọi người tập trung lại dùng bữa nhưng không khí vẫn không hòa hợp, đủ các loại tranh đấu thường xuyên xuất hiện trên bàn tiệc.
Còn lần này bữa tiệc lại thiếu đi ba người, trong đó một bị xử lý trong lúc đuổi giết Sở Hưu, hai người khác bị sát thủ Thanh Long Hội giết chết. Đương nhiên bọn họ không biết cả ba người này đều chết trong tay cùng một người.
Do có áp lực bên ngoài nên buổi tiệc lần này không còn náo nhiệt như ngày trước, ai nấy trầm ngâm buồn bã, không khí cực kỳ ngột ngạt.
Nhạc Hạc Niên uống hai ngụm rượu, hắn cảm thấy bầu không khí có phần không đúng bèn quay đầu lại nói với Nhạc Đông Lâm: “Mỗi người nói vài câu đi , đừng ngây ra như vậy nữa. Lão đại, ngươi trước đi.”
Nhạc Đông Lâm đứng giậy giơ ly trầm giọng nói: “Chư vị không cần lo lắng, chỉ một sát thủ Thanh Long Hội thôi mà, không đến mức khiến Nhạc gia ta thương gân động cốt đâu.
Cố gắng qua được thời gian này, đợi đến khi người của Thần Vũ Môn đến, Nhạc gia ta nhất định sẽ vượt qua nguy cơ lần này, đồng thời mượn nhờ lực lượng Thần Vũ Môn nâng cao một bước!”
Lời này vừa nói xong lại không mấy người ở đây phụ họa, chỉ có người của chi trưởng cùng vài chi khác thực lực hơi yếu không có võ giả Nội Cương cảnh, không dám không nể mặt chi trưởng, buộc phải nâng chén phụ họa.
Về phần những người bên Nhạc Đông Hành, thậm chí còn chẳng buồn nhúc nhích.
Nhạc Hạc Niên nhíu mày nói với Nhạc Đông Hành: “Lão tam, ngươi cũng đừng thất thần nữa, nói vài lời đi.”
Nhạc Đông Hành đứng lên trầm giọng: “Đại ca ngươi nói thì nhẹ rồi. Trực hệ bàng hệ Nhạc gia tổng cộng chết mấy chục người, võ giả Nội Cương cảnh cũng chết hai người, còn cả mấy trăm hạ nhân bỏ trốn. Đây không phải thương gân động cốt thì thế nào mới là?”
Nhạc Đông Lâm nhíu mày, hắn vẫn không ưa tên tam đệ luôn đối nghịch không chịu nể mặt mình này.
Nghe vậy Nhạc Đông Lâm chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Đây đều chỉ là việc nhỏ mà thôi, đến khi người của Thần Vũ Môn tới, người của Nhạc gia ta cũng kết thông gia với Thần Vũ Môn thành công. Lúc đó với thực lực tài nguyên của Thần Vũ Môn, muốn bồi dưỡng nhiều đệ tử hơn nữa cũng dễ như trở bàn tay!”
Nhạc Đông Hành giọng điệu buồn bã nói: “Đại ca nói câu này lại càng nhẹ nhỉ, đệ tử chết có thể bồi dưỡng lại, nhưng người chết thì sao? Lão tứ, lão ngũ, còn những con cháu chi chính chi phụ đã chết còn có thể sống lại được sao?
Một tháng nữa người của Thần Vũ Môn mới tới, lúc đó những người chết đi tính thế nào?
Nhạc Đông Lâm, hóa ra người chết đều không phải chi trưởng các ngươi nên ngươi không đau lòng!”
Câu cuối cùng của Nhạc Đông Hành gọi thẳng tên Nhạc Đông Lâm, lời này đã là phá hỏng quy củ sâm nghiêm của Nhạc gia, phạm vào tối kỵ.
Nhạc Đông Lâm chỉ vào Nhạc Đông Hành, tức tới không nói nên lời.
Nhạc Hạc Niên đột nhiên vỗ bàn quát lớn: “Lão tam! Ngươi nói vậy là sao? Quyết định mời người Thần Vũ Môn tới là của ta, ngươi đang bất mãn với ta đấy à? Còn không mau xin lỗi đại ca ngươi đi!?”
Với địa vị của Nhạc Hạc Niên tại Nhạc gia, trước đây nếu hắn nổi giận những người khác căn bản không dám trái lời, nhưng lúc này Nhạc Đông Hành lại cười lạnh: “Xin lỗi? Vì sao lại phải xin lỗi? Vì một người quyết định ngu xuẩn khiến cả Nhạc gia ta rơi vào nguy hiểm, ta cần xin lỗi loại người này hay sao?”
Nhạc Đông Hành nhìn thẳng vào Nhạc Hạc Niên trầm giọng nói: “Phụ
thân đại nhân, ngài già rồi, cũng thay đổi rồi, không còn nhuệ khí năm xưa nữa. Ngài có còn nhớ gia huấn của Nhạc gia ta là gì không?
Hưng gia lập tộc, cẩn thận làm đầu. Chân đạp giang hồ, xung phong đi trước!
Hai câu đầu ta làm được, bất luận Bắc Lăng Phủ hay Lâm Trung Quận có ai dám nói lão tam Nhạc gia ta có gì không được không phải?
Nhưng người của chi trưởng thì sao? Lấy thân phận người Nhạc gia làm xằng làm bậy bên ngoài, cũng chính vì tên Nhạc Lư Xuyên kia tin lời mê hoặc của Nhiếp Đông Lưu của Tụ Nghĩa Trang, phái thất đệ đuổi giết Sở Hưu kia nên mới khiến thất đệ bị giết!
Cũng bởi chi trưởng cùng Nhạc Lư Xuyên tham lam, từ hôn Mục gia thì thôi còn muốn diệt môn. Diệt môn thì thôi còn không diệt sạch, chính vậy nên mới rước lấy đại hoa hôm nay!
Hai câu sau ta cũng làm được. Lúc trước phụ thân đại nhân ngài cần trấn giữ Bắc Lăng Phủ, không cách nào ra ngoài, là ta cùng nhị ca dẫn đầu xung phong ra ngoài, đánh tan bao giặc cướp mới đưa được đội buôn tới đất Xuyên Thục ở Tây Sở. Vì chuyện này mà chúng ta phải nịnh bợ các thế lực võ lâm bản xứ, quỳ xuống dập đầu lạy họ. Thậm chí nhị ca còn gặp chuyện bất ngờ chết tại Tây Sở, bao công sức mới đổi được phú quý cho Nhạc gia ta!
Nhìn lại chi trưởng kìa, lúc trước đại ca lấy cớ phải giúp phụ thân đại nhân ngài ổn định cục diện Bắc Lăng Phủ, lưu lại Nhạc gia. Nhưng thứ hắn thì đòi ổn định cái gì? Chẳng qua là ham sống sợ chết mà thôi!”
Những lời này vừa nói ra lập tức khiến Nhạc Hạc Niên cùng Nhạc Đông Lâm biến sắc. Những người ở đây ngoại trừ bên phe Nhạc Đông Hành đã biết nội tình, còn lại đều lộ vẻ kinh hải không biết Nhạc Đông Hành rốt cuộc ăn lộn thuốc gì mà dám nói những lời này trước mặt mọi người.
Có điều Nhạc Đông Hành nói vẫn rất có lý, chín chi chính của Nhạc gia, uy thế của chi thứ ba quả thật mạnh hơn chi trưởng, tất cả cũng là do Nhạc Đông Hành gây dựng nên.
Nhạc Đông Lâm tức tới mức sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Nhạc Đông Hành quát lớn: “LÃO TAM! Ngươi nói vậy ngay trước mặt phụ thân rốt cuộc là có ý gì? Muốn tạo phản hay sao?”
Nhạc Hạc Niên cùng lạnh lùng nhìn Nhạc Đông Hành, hắn cũng không ngờ đứa con trai này của mình lại bất mãn oán hận tới vậy, hơn nữa còn dám nói ra ngay trước mặt mọi người.
Có điều chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nơi đây còn có môn khách cùng quản sự của Nhạc gia, cho nên Nhạc Hạc Niên chỉ lạnh lùng nói: “Lão tam, ngươi uống nhiều quá rồi, xuống dưới nghỉ ngơi đi.”
Nhạc Đông Hành quăng chén rượu trong tay sang một bên, cười lạnh nói: “Phụ thân đại nhân, ta không uống nhiều. Chẳng phải các ngươi hỏi ta rốt cuộc muốn gì à? Để ta nói cho các ngươi biết!”
Nhạc Đông Hành đứng lên đá văng cái ghế sau lưng mình ra, nhìn Nhạc Hạc Niên trầm giọng nói: “Phụ thân đại nhân, ngài đã già, không thích hợp quản lý Nhạc gia nữa. Mong ngài thoái vị để chúng ta tiếp quản Nhạc gia.
Đồng thời giao người của chi trưởng cho sát thủ Thanh Long Hội kia, để người của Thanh Long Hội giết bọn họ. Như vậy sát thủ Thanh Long Hội hoàn thành nhiệm vụ, những người khác của Nhạc gia ta mới có thể bình an vô sự. Chuyện này vốn chính do bọn họ đầu têu!”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ Nhạc gia đều sôi trào, lão tam Nhạc gia làm vậy rõ ràng là ép cha thoái vị!
Có điều sau đó mọi người đều nghi hoặc, hắn dựa vào đâu mà định làm vậy?
Nếu Nhạc Hạc Niên chết thì thôi, nhưng giờ rõ ràng hắn còn sống, thực lực Ngoại Cương cảnh hoàn toàn có thể trấn áp toàn bộ Nhạc gia.
Nhạc Hạc Niên giơ tay đập nát cái bàn, phẫn nộ quát lớn: “Nghiệt tử! Ngươi có biết mình đang nói gì không? Lần này nếu ta không phế bỏ ngươi, Nhạc gia này có còn gia pháp nữa hay không?”
Nhạc Đông Hành cười lạnh nói: “Phế ta ư? Phụ thân đại nhân, ngài tự xem lại mình xem có phóng cương khí ra ngoài được không đã. Tam Trùng Tam Hoa Tán đặc sản đất Thục Xuyên đấy. Nó có tới mấy trăm phương pháp phối trí, cái này của ta ko phải kịch độc nhưng lại có thể áp chế cương khí của võ giả.
Có điều phụ thân đại nhân xin hãy yên tâm. Ta không làm nổi chuyện đại nghịch bất đạo như giết cha đâu. Đợi sau khi sát thủ Thanh Long Hội giết hết người của chi trưởng ngài vẫn là lão tổ của Nhạc gia ta. Nhưng giờ ấy à, mời ngài vào nhà trong nghỉ ngơi một lát.”
Dứt lời Nhạc Hạc Niên đột nhiên biến sắc, hắn vừa vận hành cương khí đã cảm thấy đan điền đau xót, một lực lượng lôi kéo nội lực của hắn khiến hắn phải dốc hết sức trấn áp, không cách nào phóng cương khí ra ngoài!
Lúc này hắn mới nhớ ra, vừa rồi trên bàn rượu chỉ có mình hắn uống hai ngụm rượu trước khi nói chuyện, những người khác chưa kịp uống. Còn những người bên Nhạc Đông Hành thậm chí không hề nhúc nhích.
Vị lão quản gia trung thành tuyệt đối kia lập tức bảo vệ trước người Nhạc Hạc Niên. Nhạc Đông Hành trực tiếp quát lên: “Động thủ!”
Dứt lời, võ giả bên phe hắn trực tiếp rút binh khí ra, có người còn lấy ra lệnh tiễn bắn thẳng lên trời.
Ngoài khu nhà chính, đám võ giả phe Nhạc Đông Hành nghe được tiếng lệnh tiễn lập tức ra tay với những kẻ không thuộc phe mình Trong bốn bức tường trạch viện Nhạc gia, chớp mắt máu đã chảy thành sông, thậm chí người chết còn nhiều hơn người bị Sở Hưu giết trước đó mấy lần!
Giết chóc điên cuồng
Chương 100 Giết chóc điên cuồng
Có đôi khi phương pháp giết người nhanh nhất không phải đao cũng chẳng phải kiếm, mà là lòng người.
Sở Hưu mất mấy ngày mới giết chưa đến trăm người dưới mí mắt Nhạc gia, cũng chỉ mang tới áp lực cùng khủng hoảng vô tận cho Nhạc gia.
Nhưng đến cuối cùng, chỉ một mầm mống án hận mà y gieo trong lòng Nhạc Đông Hành lại dẫn nổ toàn bộ Nhạc gia.
Lúc này Sở Hưu đứng trên một nóc nhà cách Nhạc gia không xa, lẳng lặng nhìn cảnh giết chóc bên trong.
Đám đệ tử Nhạc gia ra tay cực kỳ hung ác, chỉ muốn đoạt mạng đối phương.
Giờ mặc dù bọn họ chia làm hai phe phái nhưng trước đó dẫu sao cũng cùng là người một tộc. Trước mắt bọn họ ra tay hung ác như vậy không chỉ vì phe phái đối lập mà còn vì họ cần phát tiết, cần giết chóc để phát tiết.
Những ngày này, bóng tối của Sở Hưu đã bao phủ khắp nơi, họ không biết lúc nào mình sẽ bị giết, không biết liệu mình có sống tới sáng hay không.
Cảm giác bồi hồi giữa ranh giới sinh tử, ngay cả tính mạng bản thân cũng không trong khống chế như vậy đương nhiên không tốt đẹp gì!
Cảm giác đè nén muốn phát điên đó rốt cuộc cũng có ngày được phát tiết.
Binh khí chém qua cơ thể đối phương, cảm thụ hơi ấm của máu tươi phun ra, mãi tới lúc này những võ giả Nhạc gia mới thấy bản thân còn sống, đồng thời máu tươi lại càng kích thích khiến họ thêm điên cuồng.
Sở Hưu nhắm mắt lại cảm nhận được sát khí cùng huyết khí điên cuồng trong không khí, hai mắt dần dần đỏ lên, có điều lý trí y lại đè nén sát khí điên cuồng đó xuống.
Công pháp của y có thuộc về chính đạo như Tiên Thiên Công nhưng đa phần lại thuộc về công pháp ma đạo.
Ngưng tụ sát khí và huyết khí, cảm nhận lực lượng giết chóc kia rất có lợi cho Sở Hưu, nhưng luồng lực lượng này cũng không ngừng ảnh hưởng tới tâm chí Sở Hưu.
Lã Phụng Tiên từng khuyên Sở Hưu nên cẩn thận một chút, đừng giết chóc quá nặng, tránh để sát khí làm mê loạn tâm chí.
Chuyện này Sở Hưu biết nhưng y lại không muốn sửa, giờ còn chủ
động dung nhập lực lượng này.
Bởi đây là con đường mà y muốn. Bất kể sát khí tà khí hay thứ gì cũng vậy, trong mắt Sở Hưu tất cả chỉ là công cụ. Con người nếu sợ bị công cụ điều khiển, hoặc là kẻ kém cỏi hoặc là kẻ thất bại!
Mà lúc này bên phía nhà chính, Nhạc Đông Hành mặc dù không điên cuồng như những tộc nhân Nhạc gia khác nhưng cũng đã gần tới mức đánh cược sinh tử.
Bên phía Nhạc Đông Hành có bốn người, Trần Định Võ, lão cửu Nhạc gia, Nhạc Bình của chi phụ Nhạc gia đều giúp hắn.
Thực lực lão đại Nhạc gia chỉ bình thường, lão quản gia kia mặc dù trung thành, thực lực cũng không tệ nhưng lại tuổi cao sức yếu, năng lực chiến đấu cũng bị giảm sút nhiều.
Người duy nhất bên kia uy hiếp được đám Nhạc Đông Hành chỉ là Nhạc Hạc Niên.
Mặc dù Nhạc Hạc Niên bị Nhạc Đông Hành ám toán, trúng Tam Trùng Tam Hoa Tán nhưng dẫu sao cũng là cường giả Ngoại Cương cảnh, cho dù tạm thời không thể phóng thích cương khí nhưng kinh nghiệm chiến đấu cùng võ thuật đều hơn xa bên Nhạc Đông Hành.
Lấy một địch hai Nhạc Hạc Niên trực tiếp áp chế Nhạc Đông Hành cùng lão cửu Nhạc gia.
Hai người kia cũng chỉ định ép cha mình thoái vị chứ không có can đảm giết chết Nhạc Hạc Niên.
Vị này dẫu sao cũng là phụ thân bọn họ, để bọn họ giết cha mình, đừng nói bọn họ làm không được, cho dù bọn họ làm được thật, thanh danh của bọn họ tại Lâm Trung Quận sẽ cực kỳ thối nát, bị coi là ma đạo, bị người người phỉ nhổ.
Cho nên bọn họ không dám xuất thủ toàn lực, thành ra đánh không lại Nhạc Hạc Niên.
Càng đánh sắc mặt Nhạc Đông Hành càng khó coi, hắn chuẩn bị đủ đường nhưng không ngờ nổi sự cường đại của võ giả Ngoại Cương cảnh.
Võ giả Ngoại Cương cảnh không dùng cương khí thì chẳng phải như Nội Cương? Suy nghĩ của hắn thật quá ngây thơ.
Có điều mặc dù bên này bọn họ bị áp chế nhưng bên phía lão đại Nhạc gia cùng lão quản gia lại bị đối thủ áp đảo, thậm chí bị đánh trọng thương.
Trần Định Võ là hảo hữu của Nhạc Đông Hành, đương nhiên toàn tâm toàn ý đứng về phía Nhạc Đông Hành, hắn xuất thủ không hề lưu tình.
Chỉ mười mấy chiêu toàn lực, Trần Định Võ đã cầm hai thanh loan đao trong tay chặt đứt hai tay lão quản gia Nhạc gia, cuối cùng đâm đao vào ngực đối phương.
Thấy lão quản gia hầu hạ mình cả đời bị giết, hai mắt Nhạc Hạc Niên đỏ bừng, đám nghịch tử này muốn chết rồi!
Nhạc Hạc Niên đã không lo được độc tố trong cơ thể nữa, vận hành chân khí khắp người. Một tiếng ầm ầm vang lên, cương khí màu xanh đột nhiên bùng lên, trường kiếm trong tay trở nên vô cùng nặng nề, đè xuống như Thái Sơn áp đỉnh, kiếm cương bùng lên trực tiếp đánh bay kiếm của Nhạc Đông Hành, lưu lại một vết kiếm thảm thiết trên ngực hắn.
Sau đó Nhạc Hạc Niên giơ tay, không khí trung quanh dần dần cô đọng, lão cửu Nhạc gia hoảng sợ phát hiện thân thể mình không tự kiềm chế được bị hút về phía Nhạc Hạc Niên.
Một chưởng đánh ra như Dạ Xoa thám hải, làm dấy lên vô số gợn sóng trong hư không, ầm ầm đập thẳng vào đan điền của lão cửu Nhạc gia, trực tiếp phế bỏ đan điền hắn, khiến hắn hộc máu bay ra.
Đối với đám nghịch tử này, Nhạc Hạc Niên không giết đã coi như lưu tình rồi!
Chỉ trong chốc lát, một người bị phế, một người bị thương nặng, Nhạc Đông Hành che vết thương của mình, hai mắt đỏ bừng, căm hận nói: “Tham Hải Thần Chưởng! Lúc trước ta cầu xin ngươi mấy tháng nhưng ngươi vẫn không chịu dạy ta!”
Nhạc Hạc Niên lạnh giọng nói: “Hừ! Dạy ngươi để sau ngươi đem ra đối phó với ta ư?”
Nhạc Hạc Niên không tiếp tục nói nhảm với hắn nữa, bên kia Trần Định Võ liên thủ với Nhạc Bình đã đánh Nhạc Đông Lâm bị thương nặng, khiến hắn hộc máu lui lại.
Thấy cảnh này Nhạc Hạc Niên trực tiếp xuất thủ, vẫn là Trấn Sơn Kiếm Quyết, một thức kiếm pháp nhìn như trung dung nhưng tới tay Nhạc Hạc Niên lại trở nên sắc bén không gì sánh kịp. Nhất Kiếm Trấn Sơn, đao trên hai tay Trần Định Võ cùng trường kiếm trong tay Nhạc Bình đều ầm ầm vỡ vụn.
Cương khí trên trường kiếm trong tay Nhạc Hạc Niên bộc phát , chỉ vài
chiêu đã trực tiếp giết chết Trần Định Võ, không hề lưu tình.
Nhìn thi thể Trần Định Võ, Nhạc Hạc Niên lạnh lùng nói: “Mấy năm nay Nhạc gia ta cho ngươi ăn cho ngươi mặc, tạo điều kiện cho người tu hành, kết quả giờ ngươi chẳng những không báo ân còn định làm phản. Nên giết!”
Trần Định Võ không phải con của hắn, chỉ là một người ngoài mà thôi, lại còn là một người ngoài đã có tâm tư khác, không giết hắn chẳng lẽ còn giữ lại ăn Tết à?
Bên kia Nhạc Bình đã hoàn toàn ngây dại, sau đó gương mặt lộ vẻ thê lương.
Bại, bọn họ đã bại rồi. Kế hoạch rất thuận lợi nhưng lại thua ở thực lực Nhạc Hạc Niên.
Thực lực cường giả Ngoại Cương cảnh quá kinh khủng, cho dù bọn họ lén lút dùng thủ đoạn nhưng cũng chẳng chống nổi vài lần bộc phát của đối phương.
Huống hồ hai người Nhạc Đông Hành cũng cố kỵ không dám hạ thủ quá nặng khiến cho người lật ngược tình thế.
Nhạc Bình cũng cực kỳ linh mẫn, thấy đại thế đã mất, hắn trực tiếp quỳ xuống với Nhạc Hạc Niên, run rẩy nói: “Lão tổ, đều là Nhạc Đông Hành kia mê hoặc ta, nếu không ta nào dám ra tay với lão tổ.
Nhạc gia tự có quy củ, ta nguyện chịu phạt, nhưng xin lão tổ buông tha cho người thân trong chi của ta!”
Nhạc Hạc Niên đã đi tới, sắc mặt không chút biểu cảm nhìn Nhạc Bình. Đột nhiên phát chưởng đánh lên đầu Nhạc Bình, trong lúc đối phương không hề phòng bị trực tiếp giết chết!
Một kẻ chi thứ mà thôi, quan hệ máu mủ xa tít tắp, đâu phải con ruột của hắn. Sau khi tạo phản bức ép thoại vị như vậy còn định chịu phạt ư? Còn muốn giữ lại tính mạng người thân mình? Ngây thơ!
Có điều sau một chưởng này Nhạc Hạc Niên đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng đen kịt.
Tam Trùng Tam Hoa Tán vẫn có tác dụng, có điều Tam Trùng Tam Hoa Tán có tới mấy trăm phương pháp phối chế, dùng ba loại hoa độc bất kỳ cùng ba loại trùng độc bất kỳ đều có thể điều phối ra Tam Trùng Tam Hoa Tán, nhưng hiệu quả lại bất đồng.
Trên tay Nhạc Đông Hành thật ra còn có kịch độc độc tính càng thêm mãnh liệt nhưng hắn không dùng. Hắn sợ mình độc chết Nhạc Hạc Niên, như vậy phải gánh tội danh giết cha, cho nên hắn mới lựa chọn loại kịch độc chuyên áp chế chân khí này.
Nào ngờ Nhạc Hạc Niên còn hung ác hơn hắn, thà liều mình thụ thương cũng cố vận dụng cương khí, loáng cái đã thay đổi chiến cuộc.
Nhìn Nhạc Hạc Niên bước về phía mình sắc mặt không chút biểu cảm, trong mắt Nhạc Đông Hành lóe lên vẻ điên cuồng.
Nhạc Hạc Niên có lẽ sẽ không giết hắn nhưng chắc chắn sẽ phế bỏ hắn.
Đối với một võ giả, bị phế bỏ chẳng khác gì bị giết, nhất là khi Nhạc Đông Hành còn là loại người có dã tâm cực lớn. Phế bỏ võ công của hắn là khiến hắn sống không bằng chết.
Hắn không muốn chết, cho nên Nhạc Đông Hành trực tiếp quát lớn: “Còn không mau ra tay, ngươi còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ không muốn hoàn thành nhiệm vụ à?”
Nhạc Hạc Niên đột nhiên dừng chân, nhìn về phía Nhạc Đông Hành, rốt cuộc hắn đang nói chuyện với ai? Nhiệm vụ gì?
Đột nhiên Nhạc Hạc Niên cảm thấy có vẻ mình quên mất chuyện gì.
Lúc này cửa lớn nhà chính lại đột nhiên bị đẩy ra, bên ngoài thi thoảng còn vang lên tiếng la hét chém giết.
Dưới bóng đêm tanh máu, một người áo đen hông đeo trường đao nhàn nhã bước vào trong đình viện, đầu đội mũ trùm sắt hoa văn vàng kim, đeo mặt nạ thép đen không chút biểu cảm. Giữa bóng đêm thảm thiết này càng thêm quỷ dị… cùng nguy hiểm!
A Tỳ Đạo Tam Đao
Bình luận facebook