• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (17 Viewers)

  • Chương 106-110

Chương 106 Long Hổ Bảng

Tổng bộ Phong Mãn Lâu ở nơi phồn hoa nhất Đông Tề, nhưng tại Tây Sở cùng Bắc Yên đều có phân lâu, đều trong kinh thành Bắc Yên và Tây Sở, phụ trách xử lý tình báo hai nước.

Lâu chủ phân lâu Bắc Yên, Tam Mục Thần Tề Nguyên Lễ đã hơn năm mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, mặc một bộ áo gấm nhưng khí thế lại lười nhác, cả ngày chỉ thích bưng một ấm tử sa đã hơn ba mươi năm tuổi, vừa phơi nắng vừa đọc tình báo từ khắp các nơi trên Bắc Yên đưa tới, như một ông lão tuổi xế chiều.

Trên trán Tề Nguyên Lễ có một ấn ký màu đỏ như con mắt thứ ba, đây cũng là lý do hắn có danh hiệu Tam Mục Thần, ý là dùng ba con mắt nhìn hết mọi động tĩnh trên giang hồ.

Nhưng thực tế ấn ký trên trán Tề Nguyên Lễ là do hắn liều mạng chém giết với người khác, bị người ta dùng chỉ lực mạnh mẽ lưu lại. Trận chiến đó mặc dù hắn giết chết được đối phương nhưng một chỉ của đối phương cũng thiếu chút nữa khiến hắn nổ đầu, xương đầu suýt nữa vỡ vụn.

Sau đó thần y cứu sống Tề Nguyên Lễ đã nói, với thương thế như vậy Tề Nguyên Lễ còn sống được quả là kỳ tích.

Cũng chính do lần đó, Tề Nguyên Lễ luôn nói mình là người từng chết một lần, đã trải nghiệm cảm giác tử vong, cho nên giờ hắn thích nhất là phơi nắng, chỉ có ánh mặt trời ấm áp mới khiến hắn có cảm giác mình còn sống, mình là người sống.

Ngay lúc Tề Nguyên Lễ híp mắt thảnh thơi phơi nắng, một võ giả hơn ba mươi tuổi đi tới chắp tay nói: “Lâu chủ, phân đà Lâm Trung Quận đưa một tin tới, cần ngài tự phê duyệt.”

Tề Nguyên Lễ nhận lấy tình báo rồi tùy ý khoát tay nói: “Đã nói bao lần rồi, ta chỉ là phó lâu chủ mà thôi, lâu chủ chân chính không ở đây, đừng gọi sai nữa.”

Võ giả Phong Mãn Lâu kia chỉ cười cười, không tiếp lời.

Thân là người buôn tình báo trên giang hồ có ai là kẻ ngốc? Đều là người thành tinh. Phó lâu chủ chẳng phải cũng là lâu chủ? Nếu hắn thật sự mở miệng gọi phó lâu chủ, có lẽ Tề Nguyên Lễ lại càng chướng tai.

Nhận lấy tình báo, Tề Nguyệt Lễ lật ra đọc, hắn ồ lên một tiếng nói: “Bên Lâm Trung Quận lại muốn đề cử một võ giả xuất thân dân dã tiến vào Long Hổ Bảng ư? Thật thú vị.”

Long Hổ Bảng của Phong Mãn Lâu chỉ liệt kê những tuấn kiệt trẻ tuổi trên giang hồ. Do tài nguyên và xuất thân nên bảy phần mười võ giả trên Long Hổ Bảng đều xuất thân đại thế gia đại môn phái.

Chỉ có những võ giả từ nhỏ đã có xuất thân tốt, căn cơ cực kỳ vững chắc mới có thể bộc lộ tài năng khi tới tuổi thanh niên, gây dựng được thanh danh cho bản thân. Võ giả xuất thân dân dã muốn có chút thành tích cũng cực kỳ khó khăn.

Người mà phân đà Phong Mãn Lâu ở Lâm Trung Quận đề cử không

phải ai khác, chính là Sở Hưu.

Với kiến thức của Tề Nguyên Lễ, sau khi đọc chiến tích liên tiếp kinh người của Sở Hưu cũng không khỏi cảm thán, đã lâu rồi không thấy người trẻ tuổi nào thủ đoạn sắc bén như vậy.

Đặc biệt là cuối cùng Sở Hưu dùng thân phận Thanh Long Hội hủy diệt Nhạc gia. Chuyện này càng thêm kinh diễm, lợi dụng sơ hở trong lòng người của Nhạc gia, cuối cùng trực tiếp diệt môn.

“Võ lâm Bắc Yên còn có người trẻ tuổi tài năng như vậy ư! Không tệ, không tệ! Chỉ đáng tiếc, ai biết hai mươi năm sau hắn còn có thể tiếu ngạo giang hồ khuấy đảo phong vân, từ Long Hổ Bảng bước lên Phong Vân Bảng không.”

Lời cảm thán này của Tề Nguyên Lễ không phải coi thường Sở Hưu mà là một thống kê trong mấy năm gần đây của Phong Mãn Lâu đối với thế hệ trẻ tuổi tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng.

Mỗi thời đại Long Hổ Bảng nói là hai mươi năm nhưng thực tế chỉ mười mấy năm mà thôi. Trong mười mấy năm đó những tuấn kiệt trẻ tuổi hoặc chết yểu giữa đường đời hoặc trở thành đại nhân vật khuấy đảo phong vân giang hồ, hoặc bị người mới đẩy xuống, gần như không ai ở được trên Long Hổ Bảng đủ hai mươi năm.

Mỗi thời đại Long Hổ Bảng chỉ có trăm người, mà tỷ lệ chết yểu trong số trăm người đó còn lên tới bốn phần mười.

Đây là một tỷ lệ kinh khủng, mỗi thời đại đều có võ giả trẻ tuổi chết đi, nhưng trên Long Hổ Bảng lại là cây to đón gió lớn, bọn họ là những người chết nhanh nhất.

Mà trong số những người chết yểu giữa đường này, những ai xuất thân môn phái lớn còn dễ nói, dù sao họ cũng có chỗ dựa, chỗ che chở.

Tỷ lệ tử vong cao nhất thật ra là những người xuất thân dân gian như Sở Hưu.

Đương nhiên mặc dù Sở Hưu xuất thân dân dã nhưng giờ y đã gia nhập Thanh Long Hội, cũng coi như có Thanh Long Hội làm chỗ dựa. Bằng không Nhiếp Đông Lưu của Tụ Nghĩa Trang đã không hủy bỏ lệnh truy nã y. Mà trên tình báo còn ghi lại Yến Đình Đình con gái chưởng môn Thần Vũ Môn đang kêu gào muốn giết tới phân đà Thanh Long Hội, làm thịt Sở Hưu. Kết quả giờ đã bị phụ thân nhốt lại, cấm túc.

Võ giả Phong Mãn Lâu bên cạnh hắn nói: “Lâu chủ, dựa theo chiến tích của Sở Hưu này đối phương đã đủ tư cách đứng trên Long Hổ Bảng. Giờ vấn đề duy nhất là thứ hạng của hắn là bao nhiêu.”

Tề Nguyên Lễ hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ nên là bao nhiêu?”

Võ giả kia nói thẳng: “Sở Hưu đã bước vào Nội Cương cảnh, còn dùng sức mình mình diệt cả Nhạc gia, thực lực cùng chiến tích này đủ đứng trong mười hạng đầu!”

Tề Nguyên Lễ lắc đầu: “Đúng là đủ đứng trong mười hạng đầu nhưng hắn lại không thể đứng trong mười hạng đầu.”

Võ giả kia nghi hoặc: “Vì sao? Lúc trước khi Nhiếp Đông Lưu lên bảng

chỉ là trong nhóm hai mươi, sau trận chiến với Hắc Vân thập bát trại mới trực tiếp tiến vào mười hạng đầu. Giờ chuyện Sở Hưu gây nên chưa chắc đã nhỏ hơn Nhiếp Đông Lưu, theo lý mà nói cũng trong mười hạng đầu chứ.”

Tề Nguyên Lễ vỗ vỗ vai võ giả kia nói: “Long Hổ Chí Tôn Phong Vân Bảng, Phong Mãn Lâu đương nhiên phải làm tuyệt đối công chính. Đáng tiếc thế đạo khó lường, có nhiều thứ không thể làm quá mức được.

Ban đầu Phong Mãn Lâu ta thành lập phân lâu tại Bắc Yên, Tụ Nghĩa Trang đã hỗ trợ không ít, đây là ân tình, chúng ta phải trả.

Uy thế mà Sở Hưu tạo thành quả thật đủ lớn, nhưng luận tới lực ảnh hưởng lại chỉ quanh đất Yến Đông, còn chưa lan tới toàn bộ Bắc Yên, chứ nói gì tới cả giang hồ.

Hơn nữa lúc trước Nhiếp Đông Lưu tạo thành thanh thế chấn động giang hồ, nhưng thực chất thực lực tổng hợp của Hắc Vân thập bát trại còn không mạnh được bằng Nhạc gia. Hắn có thanh danh như vậy là vì hắn là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, sinh ra đã có vô số ánh mắt quan sát hắn.

Tiểu Lâm, ngươi là người ta tương đối coi trọng. Buôn tình báo trên giang hồ rất khó, chúng ta biết quá nhiều, cũng phạm vào càng nhiều kiêng kỵ.

Cho nên có nhiều thứ cho dù ngươi có biết cũng phải nuốt vào trong bụng, cả đời đều không được nói ra.

Trên giang hồ vốn không có thứ gọi là công bằng công chính. Việc Phong Mãn Lâu chúng ta có thể làm chỉ là cố gắng giữ công bằng mà thôi.

Xếp hạng của Sở Hưu không vào được mười vị trí đầu, chỉ có thể đứng trong vòng hai mươi. Để hắn xếp thứ mười tám đi.”

Tiểu Lâm chần chờ nói: “Nhưng người thứ mười tám là Bạch Vô Kỵ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Xếp hạng như vậy chẳng phải dồn Bạch Vô Kỵ xuống à?”

Tề Nguyên Lễ thản nhiên nói: “Đám mọi rợi Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia quá mức ngang ngược càn rỡ. Tháng trước người của Phong Mãn Lâu ta tới địa bàn của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tìm kiếm chút tình báo, kết quả lại bị người của chúng đánh trở về.”

Tiểu Lâm biến sắc, vội vàng gật nhẹ đầu, trong lòng thầm nói một danh sách nho nhỏ cũng phải cân nhắc bối cảnh thế lực của đối phương, lại cả quan hệ với Phong Mãn Lâu nữa. Quả nhiên nghề buôn bán tình báo này thật khó làm.

Sau khi nghe được quyết định của Tề Nguyên Lễ , Tiểu Lâm trực tiếp dùng bí pháp truyền tin cho tổng bộ Phong Mãn Lâu ở Đông Tề cùng phân lâu ở Tây Sở. Sau khi đối phương hồi âm, ba bên sẽ cùng sửa lại danh sách.

Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng của Phong Mãn Lâu thật ra là ba

khối đá lớn dựng trước cửa tổng bộ và hai phân lâu Phong Mãn Lâu.

Trong đó Chí Tôn Bảng được dựng bằng Thiên Ngoại Lưu Ly Thạch, là thứ phát hiện trong thiên thạch rơi xuống từ trên trời, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Phong Vân Bảng lại được chế tạo từ vật liệu binh khí thượng đẳng, Kim Quang Thạch. Cực kỳ rực rỡ, trông như hoàng kim nhưng quý giá hơn hoàng kim nhiều lần.

Về phần Long Hổ Bảng lại kém hơn một chút, chỉ dùng Thanh Ngọc Thạch bình thường chế tạo, có điều dáng vẻ cũng không tệ.

Sau khi xác định tin tức, ba bên đồng thời xóa chữ trên bia đá đi, đổi lại tên mới.

Trước cửa Phong Mãn Lâu, vô số người buôn tin giang hồ trực thuộc Phong Mãn Lâu cùng các võ giả tán tu hóng chuyện đều đang nhìn chăm chăm vào danh sách sửa đổi của Phong Mãn Lâu.

So với Chí Tôn Bảng đã lâu không đổi cùng Phong Vân Bảng rất ít biến hóa, Long Hổ Bảng lại thay đổi hơi nhiều, thậm chí đã có lúc một ngày sửa lại Long Hổ Bảng hai lần liên tiếp.

Lần này mọi người cũng không mấy để ý, đa số chỉ mang ý xem trò vui. Có người còn mở bàn cá cược, đặt cược xem thứ hạng của ai thay đổi hay có người mới lên bảng.

Đợi sau khi danh sách sửa đổi xong, những người bên dưới nhìn chiến tích võ giả vừa lên bảng, đều không khỏi ồ lên kinh ngạc.

Lần đầu lên bảng đã đứng hạng trước hai mươi, quả thật khó lường.

"Tính danh: Sở Hưu.

Danh hiệu: ‘Huyết Ma’

Xếp hạng: Người thứ mười tám

Trực thuộc thế lực: Phân đà Thiên Tội Thanh Long Hội

Binh khí: Bảo binh đao mỏng

Võ công: Đao pháp thê lương quỷ dị, nội lực thâm hậu, đồng thời am hiểu cầm nã thủ. Có vẻ đã nhận được một phần võ công truyền thừa của cường giả ma đạo thượng cổ Tuyệt Thiên Ma Tôn.

Chiến tích: Diệt Trương gia của Sơn Dương Phủ, ở Lã Dương Trấn dùng lực lượng một mình chém giết đệ tử nội môn Trương Bách Đào của Ba Sơn Kiếm Phái cùng bốn võ giả Tiên Thiên khác. Tại Hàn Giang Phủ diệt Hắc Hổ Bang cùng ba thế lực khác, giết chết gần mười võ giả Tiên Thiên.

Lã Dương Sơn, di tích của Tuyệt Thiên Ma Tôn xuất thế, kịch chiến với Nhiếp Đông Lưu của Tụ Nghĩa Trang, đoạt được chí bảo.

Trong Bắc Lăng Phủ dùng kế sách tru tâm kích động Nhạc gia nội đấu. Trận chiến này khiến mấy ngàn người Nhạc gia tử thương, tất cả người của chi chính bị giết sạch!”

Địa vị
Chương 107 Địa vị

Trên Long Hổ Bảng thật ra chiến tích của Sở Hưu cũng không nhiều, một số tuấn kiệt giang hồ lên bảng vài năm chiến tích nhiều hơn Sở Hưu tới mấy lần.

Nguyên nhân khiến mọi người kinh hãi là những người y giết khi lên Long Hổ Bảng.

Nhìn lại chiến tích của những người khác trên Long Hổ Bảng đại đa số là tỷ thí cùng cái này cái kia, thắng người này người kia, rồi lại tỉ thí thế này lại thắng thế kia vân vân.

Có một số chiến tích giết người nhưng đại đa số là giết những hung đồ của ma đạo, tính thật ra cũng chẳng được bao nhiêu người.

Nhìn lại chiến tích của Sở Hưu, gần như mỗi hạng đều được đắp bằng mạng người.

Không cần nhìn bản thân người, chỉ cần xem chiến tích đã biết kẻ này chắc chắn là hạng hung ác tàn nhẫn.

Hơn nữa càng khiến bọn họ kiêng kỵ hơn là thân phận của Sở Hưu, đối phương là võ giả Thanh Long Hội.

Thật ra sát thủ Thanh Long Hội không nhất định phải mai danh ẩn tích, vô cùng ẩn nhẫn. Thân là một trong Tứ Linh, là tổ chức sát thủ lớn nhất trên giang hồ, Thanh Long Hội không cần phải che giấu, ngược lại sát thủ cũng cần danh tiếng, bằng không ngươi không tên không họ, ai lại đi mời ngươi giết người?

Cho nên bao năm qua cũng có không ít sát thủ Thanh Long Hội đứng trên Phong Vân Bảng, giờ vị Đại Long Thủ của Thanh Long Hội, ‘Yển Nguyệt Thanh Long’ Bộ Thiên Nam vẫn đang đứng trên Phong Vân Bảng đó thôi.

Có điều rất ít võ giả Thanh Long Hội lên tới Long Hổ Bảng.

Nguyên nhân rất đơn giản, đã là sát thủ đương nhiên phải đi giết người rồi. Nhưng những người có thể gây dựng thanh danh, giết được nhiều người, đại đa số đều là sát thủ uy tín lâu năm. Đến lúc bọn họ đủ chiến tích lên bảng đã sớm không phù hợp với quy tắc của Long Hổ Bảng nữa rồi.

Còn một số người may mắn lên bảng, nhưng nghề sát thủ này tỷ lệ tử vong cực cao, cực kỳ nguy hiểm, khả năng chết non giữa đường cũng cực lớn. Cho nên Thanh Long Hội đã hơn mười năm không ai bước lên Long Hổ Bảng. Đây là lần đầu tiên.

Vốn Sở Hưu diệt Nhạc gia chỉ khiến tên của y lưu truyền trên đất Yến Đông, nhưng do Phong Mãn Lâu xếp y lên Long Hổ Bảng, cái tên Sở Hưu cũng thành ra quen thuộc trên giang hồ. Đương nhiên những người thật sự nhớ được tên hắn đa số ở bên Bắc Yên.

Không lâu sau khi Phong Mãn Lâu công bố tin tức, Sở Hưu cũng từ Lâm Trung Quận trở về phân đà Thanh Long Hội ở Đại Sơn Quận.

Vừa bước vào phân đà, những võ giả trong phân đà thấy Sở Hưu trở về đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó đều thi lễ với Sở Hưu: “Đại nhân!”

Sở Hưu nhíu mày, gật nhẹ đầu. Thái độ đám người này thay đổi rõ nhanh, trước đó còn ra vẻ không để tâm, giờ lại chuyển thành gọi đại nhân?

Trong quảng trường chính giữa phân đà, Quỷ Thủ Vương cùng các sát thủ Thanh Long Hội đều có mặt, ánh mắt bọn họ nhìn Sở Hưu đều mang vẻ khác lạ.

Lúc trước khi Sở Hưu nhận nhiệm vụ này, không ai nghĩ Sở Hưu có thể hoàn thành.

Tất cả mọi người đều cho rằng Sở Hưu sẽ gặp rất nhiều khó khăn ở Bắc Lăng Phủ, sau đó trở lại Thanh Long Hội, nhận nhiệm vụ cấp thấp khác.

Nào ngờ Sở Hưu lại thật sự thành công, mà lại còn gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Quỷ Thủ Vương đi tới chắp tay nói: “Sở huynh đệ, chúc mừng ngươi. Dùng thực lực Nội Cương cảnh trở thành sát thủ cấp năm, đừng nói phân đà Thiên Tội, cho dù trong toàn bộ Thanh Long Hội cũng không mấy ai làm được điều này.”

Sở Hưu kinh ngạc: “Ta mới hoàn thành nhiệm vụ mà các ngươi đều đã biết tin rồi à?”

Quỷ Thủ Vương cười khổ nói: “Thanh Long Hội cũng có tình báo của mình, huống hồ ngươi gây động tĩnh lớn như vậy, không cần thăm dò cũng biết.

Giờ ngươi đang cực kỳ nổi danh, sau khi diệt Nhạc gia, ngươi đã được Phong Mãn Lâu xếp hạng mười tám trên Long Hổ Bảng. Người trong giang hồ còn đặt cho ngươi một danh hiệu là Huyết Ma. Lần này vừa khéo, ngươi cũng chẳng cần nghĩ danh hiệu trong Thanh Long Hội làm gì, trực tiếp dùng danh hiệu giang hồ phong cho là được.”

Nói tới đây, Quỷ Thủ Vương lại lắc đầu: “So với Sở huynh đệ chúng ta đúng thật là già rồi. Thanh Long Hội có lời dạy, thứ giết người nhanh nhất thật ra không phải võ công. Trước nay ta vẫn không hiểu lời này có ý gì, giờ mới xem như hiểu.”

Theo tin về Nhạc gia truyền lại, đám người Quỷ Thủ Vương cũng giật nảy cả mình.

Thủ đoạn của Sở Hưu này khác với thủ đoạn giết người của bọn họ rất nhiều. Bọn họ chỉ đơn thuần giết người, còn Sở Hưu lại là tru tâm.

Một loạt thủ đoạn thi triển liên tiếp, trực tiếp khiến Nhạc gia tan cửa nát nhà. Nếu đổi lại là ai khác trong số bọn họ, cho dù là Nhạc Bất Quy thực lực mạnh nhất liên thủ cùng Đường Nha cũng không thể hoàn thành nổi nhiệm vụ khó khăn thế này.

Có lẽ bọn họ có thể giết Nhạc Hạc Niên hoặc hai cha con Nhạc Lư Xuyên, nhưng bọn họ không thể giết được nhiều người như Sở Hưu.

Còn Sở Hưu nghe tin này lại khẽ nhíu mày, lực lượng tình báo của Phong Mãn Lâu có vẻ quá mạnh. Bên này y vừa gia nhập Thanh Long Hội, bên kia Phong Mãn Lâu đã moi ra thân phận của y?

Nói thật Sở Hưu không hề để ý tới bảng danh sách này. Cây to sẽ đón gió lớn.

Nhưng giờ nếu đã bại lộ thân phận, vậy cũng chẳng quan trọng. Nếu Thanh Long Hội có thể bảo đảm an toàn cho y, y sẽ tạm thời ở lại Thanh Long Hội. Nếu Thanh Long Hội không gánh nổi y, vậy Sở Hưu sẽ tìm đường ra khác.

Lúc này Hỏa Nô trực tiếp đi tới chắp tay với Sở Hưu nói: “Trước đó tại hạ có chỗ mạo phạm Sở Hưu, mong Sở Hưu thứ lỗi.”

Nếu đổi lại là người khác, trước đó còn chế nhạo đối phương, giờ xin lỗi có phần mất mặt. Nhưng đối với Hỏa Nô lại không phải chuyện to tát gì.

Hắn sinh ra ở đất Tây Vực, nơi đó các nước nhỏ san sát nhau, liên tục chinh phạt lẫn nhau. Giữa các tộc cũng không ngừng chém giết, chỉ có một chân lý là cường giả vi tôn.

Sở Hưu thể hiện thực lực mạnh hơn hắn, đừng nói tới cúi đầu với y, cho dù Sở Hưu lên tiếng châm chọc khiêu khích Hỏa Nô cũng mỉm cười tiếp nhận.

Khác với những võ giả khác, đối với Hỏa Nô căn bản không có tôn nghiêm.

Ngày trước khi chưa gia nhập Thanh Long Hội, hắn chỉ là nô lệ trong một bộ tộc của Tây Vực, vì trong tên bộ tộc đó có chữ Hỏa nên danh hiệu của hắn là Hỏa Nô.

Với hắn chuyện cúi đầu xin lỗi cường giả là rất bình thường, không có gì mất mặt. Mặt mũi với tôn nghiêm chả lẽ mài ra ăn được sao?

Sở Hưu tùy ý khoát tay nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, không cần như vậy.”

Một bên khác, Lang Vương với mặt nạ vẽ hình đầu sói là một hán tử hơn ba mươi tuổi tướng mạo thô hào, có vẻ cũng rất hào sảng. Hắn đi tới chắp tay với Sở Hưu nói: “Lang Vương Tu Minh, mong Sở Hưu chỉ giáo nhiều hơn.”

“Không dám.” Sở Hưu cũng là chắp tay đáp lễ.

Tàn Kiếm Nhạn Bất Quy mà Quỷ Thủ Vương xưng là người có thực lực mạnh nhất trong phân đà Thiên Tội, lúc này cũng gật đầu với Sở Hưu, không nói một lời.

Có điều những người khác đều coi là bình thường, vị này tính cách vẫn luôn lạnh lùng quái gở như vậy, hắn chịu để ý đến ngươi đã rất không dễ rồi.

Cuối cùng Đường Nha vẫn luôn không lên tiếng hóa ra lại là người trẻ tuổi nhất trong số đám người, xem ra không lớn hơn Sở Hưu mấy tuổi. Gương mặt hắn thanh tú, nhìn qua sẽ thấy không giống sát thủ, ngược lại có khí chất thế gia công tử.

Đến khi mọi người nói xong hắn mới tới bên cạnh Sở Hưu, đột nhiên mở miệng nói: “Thật ra ta vẫn luôn hiếu kỳ một việc, nếu lão tam Nhạc gia không chịu bị ngươi bức ép, không làm phản. Vậy ngươi sẽ làm gì?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Nhạc gia có chín chi chính, quá nhiều người

có tâm tư khác. Ta chọn lão tam Nhạc gia chẳng qua vì sơ hở trong lòng hắn lớn nhất mà thôi.

Hơn nữa ta dám khẳng định cho dù ta không chọn lão tam Nhạc gia, chỉ cần ta kích động được một người ra tay với Nhạc Hạc Niên, lão tam Nhạc gia chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Lòng người luôn là thứ khó khống chế nhất, tâm cảnh bọn họ mà không có sơ hở, kế hoạch của ta cũng sẽ không thành công.”

Đường Nha sửng sốt một hồi, đột nhiên mỉm cười nói: “Ngươi nói không sai, lòng người là khó khống chế nhất, còn khó hơn võ công nhiều.”

Sở Hưu nhìn Đường Nha một hồi, trước đó Quỷ Thủ Vương nói không sai. Đường Nha này tính tình kỳ quái, cảm giác thần kinh hơi có vấn đề.

Có điều biểu hiện của bọn họ hôm nay đã chứng minh trong phân đà Thanh Long Hội, thực lực mới là minh chứng cho địa vị.

Trước đó khi Sở Hưu không bộc lộ thực lực bản thân, Nhạn Bất Quy với Đường Nha thậm chí không hứng thú nói chuyện với y. Mà giờ y dùng thực lực Nội Cương cảnh hoàn thành nhiệm vụ cấp năm, hoàn thành nhiệm vụ bọn họ cũng không thể hoàn thành, cho dù Nhạn Bất Quy tính cách quái gở nhất cũng chủ động tỏ ý chào Sở Hưu.

Nhưng đúng lúc này, Thiên Tội đà chủ vừa vặn trở về tổng bộ. Thấy Sở Hưu về hắn đi tới vỗ vỗ vai Sở Hưu, tán thưởng: “Nhiệm vụ lần này ngươi làm không tệ, coi như tăng thể diện cho Thanh Long Hội ta. Sau khi nhận ban thưởng nhiệm vụ ngươi tự đi lĩnh thêm ba viên Thanh Long Linh Đan, xem như ban thưởng thêm.”

Sau khi khích lệ Sở Hưu, Thiên Tội đà chủ nhìn đám người Nhạn Bất Quy, ánh mắt lại trầm xuống: “Các ngươi còn tụ tập ở đây làm gì? Nhàn rỗi quá à? Nhiệm vụ chất đống như vậy các ngươi không đi làm đi còn chờ ta làm hay sao?”

Hỏa Nô nhún vai không đáp lời, lập tức chạy đi chọn nhiệm vụ, những người khác cũng vậy.

Về phần những sát thủ không có danh hiệu, bọn họ phải đợi bóng dáng Thiên Tội đà chủ biến mất mới dám chạy tới chúc mừng Sở Hưu, gọi một hai tiếng đại nhân sau đó mới ngoan ngoãn đi chọn nhiệm vụ.

Sở Hưu quay đầu về phía Quỷ Thủ Vương hỏi: “Gần đây tâm trạng đà chủ đại nhân không được tốt à?”

Quỷ Thủ Vương nhỏ giọng nói: “Không phải tâm trạng đà chủ đại nhân gần đây không được tốt. Phải nói là trước nay đều không tốt.

Ta đã kể chuyện phân đà Thiên Tội cho ngươi rồi đó, ba năm trước đã bị người ta diệt gần hết. Kết quả bên tổng bộ lại chỉ phái mình đà chủ đại nhân tới xây dựng lại phân đà Thiên Tội. Đây rõ là đày đọa người ta mà. Ngươi cũng hiểu rồi đấy.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, đương nhiên y hiểu.

Nếu tổng bộ Thanh Long Hội muốn người có người, muốn tài nguyên có tài nguyên, cung ứng đầy đủ cho Thiên Tội đà chủ để hắn xây dựng

lại phân đà Thiên Tội, như vậy mới là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy.

Nhưng giờ bọn họ chỉ phái một tư lệnh không lính đến, như vậy gọi là gì? Gọi là đi đày, là khổ sai.

Có lẽ Thiên Tội đà chủ đắc tội với ai đó ở tổng bộ Thanh Long Hội, hay có lẽ tranh đấu thất bại nên mới bị đày tới đây.

Quỷ Thủ Vương cười hắc hắc nói: “Hiểu là tốt, hiểu thì cũng biết đà chủ đại nhân đang cực kỳ ức chế. Hắn đường đường một đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, giờ lại cứ phải đi chấp hành một số nhiệm vụ cấp năm, thậm chí cấp bốn. Chính hắn còn thấy mất mặt nữa là.”

Hung danh
Chương 108 Hung danh

Trong nội dung cốt truyện gốc không liệt kê tới những bí ẩn liên quan tới phân đà Thiên Tội, đương nhiên cũng có thể do Sở Hưu quên.

Có điều nếu đã biết tâm trạng vị đà chủ đại nhân này đang không tốt, Sở Hưu đương nhiên không đi trêu tới hắn rồi.

Y gật nhẹ đầu, đột nhiên hỏi Quỷ Thủ Vương: “Đúng rồi, những sát thủ không có danh hiệu đều gọi ta là đại nhân. Trong Thanh Long Hội ngoại trừ đại nhân còn có chức vị gì khác không?”

Quỷ Thủ Vương lắc đầu nói: “Không cần để ý, đây chẳng qua là cách xưng hô thôi. Đám người này đã quen nịnh bợ sát thủ cấp bốn cấp năm chúng ta rồi. Trước khi ngươi trở thành sát thủ cấp năm bọn họ có thể không quan tâm tới ngươi, nhưng giờ ngươi đã trở thành sát thủ cấp năm, bọn họ đương nhiên phải khách khí với ngươi một chút, nếu không sẽ mất mạng như chơi.

Thanh Long Hội chúng ta có một số nhiệm vụ phải do tập thể hoàn thành. Ví dụ như nhiệm vụ diệt môn Nhạc gia ngươi nhận được lúc trước, ngoại trừ kẻ biến thái như ngươi có thể một mình hoàn thành nó. Những người khác không làm được cho nên phải phát động số đông người tới diệt môn.

Những cao thủ chúng ta sẽ phụ trách thanh lý cao thủ của đối phương, còn những sát thủ cấp thấp này sẽ phối hợp với chúng ta. Lúc thi hành nhiệm vụ đương nhiên cũng phải nghe theo sự chỉ huy của

chúng ta.

Cho nên trong nhiệm vụ, nếu bọn họ đắc tội với chúng ta, vậy cứ đẩy đối phương vào chỗ nguy hiểm nhất. Nếu đối phương dám kháng lệnh là phá hỏng quy củ, sau khi trở lại Thanh Long Hội cũng phải chịu phạt nặng!”

Sở Hưu nhíu mày, chuyện này vốn không nên nói ra ngoài, nhưng giờ Quỷ Thủ Vương lại chẳng hề tị hiềm gì, rõ ràng đây đã thành quy tắc ngầm.

Thật ra chuyện này cũng không tốt lành gì. Mặc dù áp bức giai cấp ở đâu cũng có, nhưng Thanh Long Hội làm vậy lại thành rõ ràng quá, từ quy tắc ngầm đã biến thành tệ nạn.

Đương nhiên chuyện này cũng liên quan tới việc Thanh Long Hội trải rộng khắp toàn giang hồ. Nếu là ở tổng bộ Thanh Long Hội chắc chắn không ai dám làm vậy.

Có điều Sở Hưu chẳng hề để tâm. Giờ y chỉ là một sát thủ bình thường của Thanh Long Hội, cùng lắm là cấp bậc tương đối cao nhưng không phải đà chủ, chuyện này cũng chẳng tới phiên hắn quản.

Sau khi nhận đan dược và ban thưởng nhiệm vụ của mình, Sở Hưu trực tiếp trở lại trong phòng bế quan.

Thật ra đây cũng là trạng thái bình thường của sát thủ Thanh Long Hội, thường xuyên qua lại giữa làn ranh sinh tử, hoặc giết người hoặc bế quan.

Giết người là để kiếm lấy tài nguyên tu luyện, sau khi kiếm được tài nguyên tu luyện lại tăng thực lực lên, sau đó giết kẻ mạnh hơn, kiếm lấy càng nhiều tài nguyên tu luyện. Đây là thái độ thường ngày của đại đa số sát thủ Thanh Long Hội, vừa bình thản vừa tanh máu vừa sát phạt!

Kết quả cuối cùng chỉ có hai, một là trở thành cao thủ như Thiên Tội đà chủ, hoặc khống chế một phương, hoặc trực tiếp tiến vào tổng bộ Thanh Long Hội tu hành.

Một kết quả khác ư? Đương nhiên là chết trong lúc thi hành nhiệm vụ, bị người ta giết chết.

Từ Nội Cương cảnh tới Ngoại Cương cảnh là quá trình mài nước, cho dù có Thanh Long Linh Đan cùng tài nguyên tu luyện thưởng hoàn thành nhiệm vụ, y vẫn còn con đường rất dài mới lên được Ngoại Cương cảnh.

Nửa tháng sau, bên phía Sở Hưu đã luyện hóa xong toàn bộ tài nguyên. Y ra ngoài chuẩn bị làm vài nhiệm vụ, kiếm thêm ban thưởng đồng thời tôi luyện võ thuật bản thân.

Lần này Sở Hưu không chọn những nhiệm vụ khó khăn cấp năm nữa, y chỉ chọn những nhiệm vụ cấp bốn bình thường.

Lúc trước Sở Hưu chọn Nhạc gia làm mục tiêu một là vì bản thân có thù với Nhạc gia, một là vì muốn đặt vững địa vị của mình trong Thanh Long Hội.

Thật ra những nhiệm vụ cấp bậc như vụ Nhạc gia cũng không có lợi

cho Sở Hưu, vì quá nhiều hạn chế lại tốn thời gian quá dài.

Cũng như giờ bảo Sở Hưu đi giết một cao thủ Ngoại Cương cảnh đơn độc, vậy cũng rất khó khăn.

Lúc trước Sở Hưu giết chết được Nhạc Hạc Niên là nhờ mưu tính của bản thân, đối phương đã trúng kịch độc, thực lực cũng suy giảm.

Còn nếu đối phương chỉ có một mình, ngược lại Sở Hưu lại không cách nào hạ thủ. Giờ y còn chưa có thực lực đối mặt với Ngoại Cương cảnh mà không mượn nhờ bất cứ thủ đoạn nào.

Cho nên so với việc phí thời gian phí công sức đi chấp hành nhiệm vụ cấp năm, còn chẳng bằng đi làm nhiệm vụ cấp bốn, giết một số võ giả Nội Cương cảnh bình thường. Như vậy mới càng thực tế, một là Sở Hưu nắm chắc nhiều hơn, hai là tốc độ nhanh hơn.

Hơn nữa theo thứ hạng của Long Hổ Bảng loan truyền trên giang hồ, một số người tìm đến Thanh Long Hội còn trực tiếp chỉ tên Sở Hưu muốn y ra tay.

Sát thủ cũng cần thanh danh. Lúc trước khi Sở Hưu chưa nổi danh, chỉ một số người tương đối quen thuộc với Thanh Long Hội mới biết trong phân đà Thiên Tội, Tàn Kiếm cùng Đường Nha là hai sát thủ mạnh nhất, cho nên đều chỉ mặt gọi tên muốn bọn họ ra tay.

Mà giờ Long Hổ Bảng công bố, đối tượng được gọi tên lại đổi thành Sở Hưu.

Đương nhiên muốn chỉ đích danh một sát thủ chấp hành nhiệm vụ như vậy phải trả nhiều tiền hơn, sát thủ kia cũng phải đồng ý mới được.

Thanh Long Hội là tổ chức sát thủ, miễn đủ tiền là dễ bàn. Thậm chí ngươi muốn kẻ thù của mình bị ngũ mã phanh thây hay chém thành muôn mảnh, người của Thanh Long Hội đều sẽ thỏa mãn.

Nhưng nếu ngươi không có tiền còn lắm yêu cầu, vậy chẳng khác nào tự tìm phiền toái cho bản thân. Tính khí sát thủ Thanh Long Hội chẳng tốt lành gì.

...

Ba tháng sau, trong một quán rượu nhỏ cạnh đường lớn của Thanh Dương Phủ Đại Sơn Quận, một người vóc dáng phúc hậu mập mạp ngồi đó, phía trước bày một đống thịt rượu lớn. Nhưng điểm kỳ lạ là hắn không chạm vào rượu thịt, ngược lại trên đầu không ngừng đổ mồ hôi lạnh, có vẻ cực kỳ căng thẳng.

Những người giang hồ đi ngang qua đều nhìn hắn kỳ quái, nhưng lại bị hắn trừng mắt nhìn lại, khí thế đó vô cùng sắc bén, tên mập kỳ quái này lại là võ giả Nội Cương cảnh.

Có điều như vậy càng khiến mọi người lấy làm lạ, một võ giả Nội Cương cảnh sao lại ngồi đây, sao lại căng thẳng tới vậy?

Lúc này có người dường như nhận ra thân phận của hắn, âm thầm nói nhỏ, đây chẳng phải bang chủ Kim Tiền Bang, Vưu Mập hay sao? Bang phái của hắn tuy tên Kim Tiền Bang nhưng làm việc vô cùng keo kiệt, khiến những thế lực võ lâm xung quanh Thanh Dương Phủ chẳng ai

muốn giao tiếp với hắn.

Có điều nghe nói tên Vưu Mập này gần đây sống rất tốt, Kim Tiền Bang coi như bùng phát một lần, bỏ rất nhiều tiền ra xúi giục phó bang chủ của bang phái đối địch với mình Thiết Phong Đường, hoàn toàn tiêu diệt đối phương.

Giờ chẳng phải hắn nên ở lại trong Kim Tiền Bang kiếm tiền à? Tới đây làm gì?

Lúc này một võ giả Tiên Thiên vội vàng đi vào trong quán rượu. Hắn mặc quần áo ngắn màu trắng, sau lưng treo hai cây quạt, dáng vẻ chẳng ra sao.

Thấy võ giả kia, Vưu mập vội vàng kéo hắn lại hỏi: “Tình hình thế nào rồi? Tìm hiểu được chưa?”

Võ giả kia móc ra một cây quạt, nhìn thoáng qua đám người xung quanh, thấy Vưu Mập cũng không tị hiềm gì cũng lười nhiều lười, phe phẩy quạt nói thẳng: “Vưu bang chủ, tìm hiểu được tin rồi. Ta khuyên ngươi giờ đừng vội về Thanh Dương Phủ, trực tiếp đi theo đường lớn mà giữ mạng. Đương nhiên nếu ngươi có chỗ dựa Ngoại Cương cảnh cũng có thể lựa chọn gia nhập đối phương.”

Vưu Mập biến sắc, vội vàng nói: “Ngươi nói vậy là sao?”

Võ giả kia thản nhiên đáp: “Đương nhiên là vì tốt cho ngươi rồi.

Vị đường chủ Thiết Phong Đường kia muốn con mình gia nhập Thần Vũ Môn, hắn đã sớm chuẩn bị một lượng lớn tiền tài cùng tài nguyên trân quý, định hiến lên cho Thần Vũ Môn làm lễ gặp mặt.

Chuyện diệt Thiên Phong Đường là Vưu bang chủ ngươi không theo quy củ giang hồ. Đường chủ Thiết Phong Đường đã chịu thua, thậm chí đồng ý tự phế võ công đổi lại cái mạng mình, đồng thời hạ lệnh cho người của Thiết Phong Đường không chống cự nữa. Ngươi lại vẫn hung ác giết chết bọn họ. Vậy cũng đừng trách con trai nhà người ta từ bỏ cả cơ hội gia nhập Thần Vũ Môn cũng quyết mời sát thủ Thanh Long Hội tới giết ngươi.

Hơn nữa tin tức đã xác định, đối phương không chỉ mời sát thủ Thanh Long Hội mà còn trả giá rất lớn mời đích danh sát thủ kim bài của phân đà Thiên Tội, Huyết Ma Sở Hưu tới giết ngươi.

Vị kia mặc dù chỉ mới gia nhập phân đà Thiên Tội mấy tháng gần đây nhưng thanh danh lại vang dội nhất. Không tới một tháng đã khiến Bắc Lăng Nhạc gia sụp đổ, sau đó mặc dù chỉ thi hành vài nhiệm vụ nhưng đều chỉ một đòn giết người. Những người đã chết cũng không ai yếu hơn Vưu bang chủ.

Cho nên giờ ta mới khuyên ngươi mau trốn đi. Ta đoán chắc đôi phương giờ cũng đã tới Thanh Dương Phủ.”

Nghe xong lời này, Vưu Mập vô cùng hối hận, hắn không biết đường chủ Thiết Phong Đường lại giao hết những bảo vật tài nguyên quý giá nhất cho con trai hắn.

Lúc trước giết người hắn chỉ muốn thống khoái nhất thời mà thôi. Dù

sao trước đó Thiên Phong Đường vẫn luôn gây sự với Kim Tiền Bang của hắn, Vưu Mập cũng muốn giết tên đường chủ đó đã lâu rồi.

Giờ biết mình bị sát thủ Thanh Long Hội nhắm vào, hơn nữa còn là Huyết Ma Sở Hưu hung danh hiển hách khắp Yến Đông, hắn cũng thầm sợ hãi.

Cho nên khi nghe xong những lời này, hắn lập tức quay người bỏ đi, nhưng lại bị võ giả sau lưng cản lại.

“Vưu bang chủ, ngươi mới chỉ trả tiền đặt cọc, còn chưa chi hết đâu. Không dễ nợ tiền Phong Mãn Lâu ta đâu đấy, nếu không trước khi Huyết Ma tìm được ngươi ta sẽ công bố vị trí của ngươi ra, khiến người khác tới xem thử.” Võ giả Phong Mãn Lâu kia cười lạnh nói.

Vưu Mập thầm mắng một câu, vội vàng ném một khối tử kim lớn chừng nắm đấm ra rồi trực tiếp quay người bỏ chạy.

Có điều hắn không làm theo lời kẻ buôn tin của Phong Mãn Lâu trực tiếp bỏ trốn giữ mạng mà định trở về Thanh Dương Phủ thu thập một số tài nguyên bảo vật, đây chính là gia sản cả đời của hắn, Vưu Mập không nỡ vứt bỏ.

Có điều Vưu Mập kia vừa ra ngoài đã phát hiện dưới một gốc cây đối diện quán rượu có một võ giả mặc y phục võ sĩ màu đen, đầu đội mũ trùm sắt đen kim văn, mang mặt nạ thép đen, đeo đao bên hông.

Trên tấm mặt nạ không chút biểu cảm kia có một vết máu kéo dài từ trán tới cằm, có vẻ quỷ dị dữ tợn.

Đây là danh hiệu của Sở Hưu trong Thanh Long Hội, cũng là tiêu chí của y.

Nhìn Vưu Mập, Sở Hưu cầm đao bước tới, thản nhiên nói: “Vưu bang chủ muốn đi đâu ta cũng không cản. Có điều hôm nay ta tới tìm Vưu bang chủ ngươi muốn mượn một thứ.”

Hai mắt Sở Hưu không chút cảm xúc, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ có ánh lạnh hững hờ: “Mượn đầu ngươi trả nhiệm vụ.”

Người buôn tin cấp ba Lộ Du
Chương 109 Người buôn tin cấp ba Lộ Du

Mặc dù không có quy định sát thủ nhất định phải đánh lén giết người trong đêm tối, nhưng như Sở Hưu xuất hiện ngay trước mặt mọi người nói thẳng muốn mượn đầu ngươi giao nhiệm vụ, hành động này hoặc là phách lối cuồng vọng tới cực hạn, hoặc là vô cùng tự tin.

Người buôn tin của Phong Mãn Lâu phía sau cũng giật mình, tốc độ của tên Sở Hưu này cũng thật nhanh. Mới qua bao lâu y đã tìm được nơi này rồi.

Có điều lúc bày bất luận là hắn hay những võ giả giang hồ khác trong quán rượu, tất cả đều trốn xa xa, thậm chí không dám thò đầu ra.

Nếu bọn họ dám đụng vào chém giết cấp bậc này, không khéo bản thân chết thế nào cũng không biết.

Lúc này Vưu Mập kia thấy Sở Hưu cầm đao đi về phía mình, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn cũng từng nghe tới uy danh của Sở Hưu, đây là hung nhân đứng trên Long Hổ Bảng, trên tay có tới mấy ngàn mạng người.

Mặc dù cùng là Nội Cương cảnh, nhưng Vưu Mập thậm chí không có lòng tin ngăn nổi ba chiêu của Sở Hưu.

Cho nên hắn không nói hai lời, lập tức quay người bỏ trốn.

Thân hình Vưu Mập mặc dù rất béo nhưng tốc độ lại cực nhanh. Thân thể mập mạp chỉ chớp mắt đã đi xa vài trượng.

Sở Hưu không tu luyện thân pháp loại tốc độ, y trực tiếp ngưng tụ cương khí truyền vào hai chân, sức bật đó cực kỳ kinh người, dù sao căn cơ tu vi nội lực của y cũng cực kỳ thâm hậu.

Lưỡi đao đỏ thẫm rời vỏ, hàn ý tanh máu sâm nghiêm khiến Vưu Mập cách xa vài trượng cũng có thể cảm giác được.

Ngay khi một đao kia sắp tới người, Vưu Mập lại đột nhiên quay đầu, tay trái dùng tốc độ cực nhanh chụp về phía Sở Hưu, phảng phất như tàn ảnh.

Kỳ dị nhất là tay hắn duỗi dài ra một đoạn hết sức quỷ dị, trước khi đao của Sở Hưu chém tới người hắn, chưởng của hắn có thể phế bỏ đan điền Sở Hưu!

Vưu Mập tu luyện tuyệt kỹ Tham Vân Thủ này đã hai mươi năm, luyện tới như bản năng của mình.

Có điều lúc này Sở Hưu lại không hề có ý né tránh, y trực tiếp lấy chưởng đối chưởng, Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ thi triển ra, bàn tay màu tím sậm đánh vào Tham Vân Thủ của Vưu Mập. Một tiếng nổ của cương khí vang lên Vưu Mập bị một chưởng này đánh bay, Tử Dương Ma Diễm nhập thể khiến hắn gào lên thảm thiết.

Có điều không đợi hắn kêu rên xong, Vưu Mập đã cảm giác trong mắt Sở Hưu như có một vòng xoáy vực sâu vô cùng vô tận, lôi kéo hắn, cuối cùng trực tiếp nuốt trọn hắn trong vực sâu vô biên.

Chỉ trong chớp mắt Vưu Mập bị đau đớn quá mức khiến tâm cảnh thất

thủ, bị Sở Hưu dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ảnh hưởng, chớp mắt đó hắn lập tức ngây dại, thậm chí quên cả kêu thảm.

Mặc dù chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi nhưng với võ giả am hiểu khoái đao như Sở Hưu đã quá đủ.

Một vệt sáng đỏ tươi hạ xuống, trước khi Vưu Mập tỉnh lại, thế đao của Sở Hưu đã bêu đầu hắn.

Lần này cố chủ nói rõ muốn lấy đầu đối phương để tế lễ phụ thân mình.

Mặc dù hơi phiền toái nhưng người ta đã thêm tiền, Sở Hưu không có lý do gì mà không đồng ý.

Mang theo đầu người, Sở Hưu trắng trợn biến mất trên đường lớn, mọi người phía sau đều vô thức nuốt nước miếng.

Vưu Mập kia mặc dù làm người chẳng ra sao nhưng cũng coi là kẻ máu mặt tại Thanh Dương Phủ, dẫu sao cũng là cao thủ Nội Cương cảnh.

Kết quả tới tay Sở Hưu lại bị giết dễ như trở bàn tay, xem ra chẳng khó hơn giết gà bao nhiêu. Thực lực kinh khủng như vậy đã phá vỡ thế giới quan của bọn họ.

Đặc biệt là võ giả Phong Mãn Lâu kia càng không tự chủ được nghĩ, Phong Mãn Lâu xếp Sở Hưu đứng hạng mười tám trên Long Hổ Bảng có hơi thấp, xem thực vị này có đứng thứ tám còn tạm được!

Nghĩ tới đây, người buôn tin Phong Mãn Lâu kia lại đột nhiên đuổi theo Sở Hưu.

Sở Hưu mang theo đầu người nhìn lại, ánh mắt đó khiến người buôn tin của Phong Mãn Lâu kia toàn thân rét run.

“Vừa rồi tên mập này giao dịch cùng ngươi đúng không? Giờ ngươi theo ta là có ý gì? Định báo thù cho tên mập này à?”

Người buôn tin Phong Mãn Lâu kia nuốt nước miếng một cái, vội vàng nói: “Sở đại nhân xin đừng hiểu lầm, tại hạ không có quan hệ gì với tên mập này. Tại hạ chỉ muốn hỏi Sở đại nhân ngài một việc thôi.”

“Việc gì?” Sở Hưu lạnh lùng nói.

Người buôn tin giang hồ kia vội vàng nói: “Tại hạ Lộ Du, là người buôn tin cấp ba dưới trướng phân đà Đại Sơn Quận của Phong Mãn Lâu. Gần đây Sở đại nhân ngài xuất hiện trên Long Hổ Bảng của Phong Mãn Lâu đứng hàng thứ mười tám. Có điều vẫn còn chút tư liệu không rõ ràng, tỉ như võ công cùng xuất thân của ngài. Chẳng hay ngài có thể kể không?”

Sở Hưu dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Lộ Du, lạnh lùng nói: “Đối với một võ giả, võ công là thủ đoạn của hắn, ngươi bảo hắn nói thủ đoạn của mình cho người khác? Còn định đưa lên bảng danh sách công bố đường hoàng ra ngoài?”

Lộ Du kia vội vàng nói: “Sở đại nhân ngài hiểu lầm rồi, Phong Mãn Lâu chỉ muốn biết tên võ công của ngươi mà thôi. Hơn nữa chỉ là tên những võ công ngài đã từng sử dụng, sẽ không ảnh hưởng tới thủ đoạn ngài

ẩn giấu đâu. Còn xuất thân và trải nghiệm của ngài, ngài cũng có thể chọn những thứ gì dễ nghe thôi.”

“Vậy ta có lợi gì?”

Lộ Du sửng sốt: “Có thể tăng thêm uy danh của ngài trên Long Hổ Bảng.”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Người sợ nổi danh heo sợ mập. Ta không hứng thú. Huống hồ ta nhớ Phong Mãn Lâu các người từng tham gia truy sát ta, ngươi không sợ ta giết ngươi?”

Lộ Du vội vàng rụt cổ lại nói: “Sở đại nhân, lúc trước bên cung cấp tình báo của ngài là người của phân đà Lâm Trung Quận, đâu có liên quan gì đến ta.

Huống hồ Phong Mãn Lâu ta có truy sát ngài đâu. Phong Mãn Lâu chúng ta chỉ bán tình báo, có người trả tiền chúng ta đâu thể không bán được.

Hơn nữa Phong Mãn Lâu chúng ta cũng có chút hợp tác với Thanh Long Hội các ngài.

Một số sát thủ Thanh Long Hội mất dấu mục tiêu, bọn họ sẽ tới Phong Mãn Lâu chúng ta mua tình báo.

Phong Mãn Lâu chúng ta luôn giữ trung lập tuyệt đối, chuyện này mọi người trên giang hồ đều biết.

Chỉ cần ngài mua tình báo từ Phong Mãn Lâu ta, vậy chúng ta chắc chắn sẽ không bán cho người thứ hai, cũng sẽ không tiết lộ tin tức về ngài.”

Sở Hưu nhíu mày, y hiếu kỳ về Phong Mãn Lâu đã lâu. Tỷ như trong lần bị truy sát trước, y thậm chí không thấy người của Phong Mãn Lâu nhưng đối phương lại có thể tìm ra vị trí đại khái của y. Quả thật rất thần kỳ

Có điều thứ này chắc là thủ đoạn trong nghề của Phong Mãn Lâu, cho dù y có hỏi Phong Mãn Lâu chắc chắn sẽ không trả lời. Cho nên Sở Hưu chỉ thản nhiên nói: “Ta không hứng thú với Long Hổ Bảng, ngươi đi đi.”

Lộ Du kia thấy Sở Hưu không giết mình bèn vội vội vàng vàng lấy một tờ giấy ra đưa cho Sở Hưu nói: “Sở đại nhân, đây là nơi ở cùng mấy loại phương thức liên hệ của ta. Nếu Sở đại nhân muốn mua tin có thể tới tìm ta. Ngài có thể nghe ngóng thử độ chính xác của tin tức và uy tín của Phong Mãn Lâu. Tuyệt đối cam đoan.”

Sở Hưu nhận lấy tờ giấy, mặc dù giờ y còn chưa có việc gì cần mua tin ở chỗ Phong Mãn Lâu, có điều không khéo lại có lúc dùng tới.

Thấy Sở Hưu nhận lấy tờ giấy, khóe miệng Lộ Du cũng nhoẻn cười.

Những người khác không dám giao tiếp với loại người hung ác giết chóc vô số như Sở Hưu, hắn lại dám.

Trong mắt hắn không chính không tà, chỉ có khách hàng mua tình báo chỗ mình mà thôi.

Với thực lực của Sở Hưu, nếu y mua tình báo ở chỗ mình, vậy chắc chắn là làm ăn lớn, chi trả cũng hào phóng hơn tên Vưu Mập keo kiệt

bủn xỉn kia nhiều.

Bên phía Sở Hưu sau khi đi khỏi lập tức mang đầu người về Thanh Long Hội giao nhiệm vụ, thời gian vừa qua Sở Hưu vẫn luôn làm vậy.

Phương thức tập luyện võ công tốt nhất đối với y là tôi luyện trong giết chóc. Như vậy mới càng thêm tự nhiên, càng thêm thuần thục. Đặc biệt là Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, công pháp tinh thần này không ngừng đọ sức cùng tinh thần lực của đối thủ, không ngừng tôi luyện mới càng thêm cường đại.

Lúc ở Bắc Lăng Phủ, Sở Hưu chỉ có thể dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp hơi ảnh hưởng tới thần trí của lão tam Nhạc gia nhưng giờ y có thể cưỡng ép khống chế Vưu Mập, khiến hắn thất thần trong nháy mắt.

Mặc dù chỉ là một nháy mắt ngắn ngủi nhưng đối với võ giả chỉ một chớp mắt đó thôi cũng đủ lấy tính mạng đối phương.

Sau khi giao nhiệm vụ, Sở Hưu cầm phần thưởng tiếp tục tu luyện, có điều lúc này lại đột nhiên có người gõ cửa phòng y. Mở cửa, hóa ra là hai người Hỏa Nô cùng Lang Vương Tu Minh, chuyện này khiến Sở Hưu lấy làm lạ.

Quan hệ giữa các sát thủ Thanh Long Hội cũng không tốt lắm. Có điều do phân đà Thiên Tội ít người mà lại lắm nhiệm vụ, không hề có chuyện tranh cướp nhiệm vụ như những phân đà khác cho nên quan hệ giữa mọi người cũng không tệ lắm.

Thực lực Sở Hưu đặt ngay tại đó, những sát thủ cấp thấp thấy y đều phải gọi một tiếng đại nhân. Đám người Quỷ Thủ Vương cũng sẽ trò chuyện đôi câu với y nhưng cùng lắm cũng chỉ như vậy. Trong lúc Sở Hưu bế quan không ai dám quấy rầy y.

“Hai vị có chuyện gì?”

Hỏa Nô cười cười nói: “là thế này, ta cùng Lang Vương chuẩn bị nhận một nhiệm vụ cấp bốn. Có điều nhiệm vụ kia tuy là cấp bốn nhưng đã tiếp cận cấp năm rồi. Mục tiêu của nhiệm vụ là tám võ giả Nội Cương cảnh, có điều phần thưởng nhiệm vụ cũng gần cấp năm, khá có lời.

Chỉ hai chúng ta sợ rằng không giải quyết được, cho nên chúng ta muốn mời Sở huynh ngươi cùng ra tay. Nhiệm vụ này ba người chúng ta liên thủ, sau khi thành công phần thưởng chia ngươi bốn thành, hai người chúng ta mỗi người ba thành. Sở huynh thấy sao?”

Sở Hưu nhìn thoáng qua phần thưởng mà cố chủ đưa ra, hắn lấy bốn thành cũng nhiều gấp hai nhiệm vụ giết Vưu Mập kia.

Huống hồ chuyện liên thủ chấp hành nhiệm vụ cũng rất bình thường ở Thanh Long Hội. Hơn nữa hai người này cũng khá thức thời, biết thực lực mình không bằng Sở Hưu bèn chủ động để Sở Hưu cầm phần nhiều.

Cho nên Sở Hưu cũng trực tiếp gật đầu nói: “Không vấn đề, ta đồng ý.”

Hỏa Nô nói: “Vậy thì tốt, ba người chúng ta tới báo cáo cho đà chủ đại nhân một chút. Sau khi đà chủ đại nhân đồng ý chúng ta sẽ ra tay.”

Sở Hưu nghi hoặc: “Chuyện này còn cần đà chủ đại nhân đồng ý nữa à?”

Hỏa Nô nói: “Nếu ngươi một mình chấp hành nhiệm vụ vậy có làm gì đà chủ đại nhân cũng không quản. Nhưng nếu là nhiệm vụ tập thể, trừ phi đà chủ đại nhân tự mình phân phó, nếu chúng ta tự ý làm việc là phạm vào tối kỵ. Trước kia có kẻ từng làm vậy, kết cục hết sức thê thảm!”

Tâm thuật của kẻ bề trên
Chương 110 Tâm thuật của kẻ bề trên

Nói tới chuyện của Thiên Tội đà chủ, Hỏa Nô đóng cửa lại nhỏ giọng nói với Sở Hưu: “Ngươi do đà chủ đại nhân tự mình mời chào vào Thanh Long Hội, thật ra hai người chúng ta cũng thế. Quỷ Thủ Vương đã nói với ngươi rồi chứ, quy của của Thanh Long Hội rất đơn giản, chỉ cần bên ngoài không vi phạm gì là được, nhưng quy củ của phân đà Thiên Tội ngươi nhất định phải tuân thủ, đó chính là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của đà chủ đại nhân!

Đương nhiên với thực lực của đà chủ đại nhân chúng ta cũng chẳng dám chống lại mệnh lệnh của hắn. Dù sao muốn sống tốt trong phân đà Thiên Tội ngươi chỉ cần nhớ kỹ điều này là được. Ngươi chính là thanh đao trong tay đại đà chủ đại nhân, hắn bảo ngươi chém chỗ nào ngươi cứ chém chỗ đó, vậy là đủ.”

Sở Hưu thầm nhíu mày, ấn tượng của trong ký ức của y về vị Thiên Tội đà chủ này, chỉ có theo cốt truyện gốc hắn sẽ lục đục với mấy đại phái thế lực Bắc Yên, còn không rõ tại sao, chỉ biết vị này không phải người an phận gì.

Đương nhiên cũng có thể chuyện này có liên quan tới tình huống hiện tại của Thiên Tội đà chủ, thực lực phân đà đã yếu như vậy có cầm kiếm đi dạo một vòng uy hiếp cũng chẳng có gì lạ.

Có điều giờ nghe Hỏa Nô nói vậy thì thấy ham muốn khống chế của vị Thiên Tội đà chủ này cũng thật quá cao. Đương nhiên chuyện này có

liên quan tới chế độ của Thanh Long Hội, mỗi vị đà chủ phân đà đều coi như bá chủ một phương, quyền lực trong tay quá lớn.

Sở Hưu chắp tay với Hỏa Nô nói: “Đa tạ đã chỉ bảo.”

Hỏa Nô cười hắc hắc nói: “Không có gì, phân đà Thiên Tội ít người, cũng ít cạnh tranh, mọi người cũng lười đấu đá.

Trong quá khứ nếu có nhiệm vụ tập thể như vậy đại đa số đều là ta và Lang Vương sát thủ, lão già Quỷ Thủ Vương kia giờ đang giúp đà chủ quản lý phân đà, tự có đà chủ ban thưởng cho hắn. Nhiệm vụ ít thưởng hắn cũng lười làm.

Hai người Tàn Kiếm cùng Đường Nha một lạnh lùng quái gở, chúng ta có tới tìm người ta cũng chẳng đáp ứng.

Còn một lại tính khí kỳ quái, nhiệm vụ bình thường hắn còn chọn chọn lựa lựa nữa là nhiệm vụ như của chúng ta.

Giờ có Sở huynh tới chúng ta cũng có thêm người giúp đỡ.”

Không có tranh chấp lợi ích đương nhiên cũng không cần cạnh tranh, chỉ cần không phải kẻ ngu, không ngứa mắt lẫn nhau, mọi người trong phân đà Thiên Tội này cũng lười ra tay đánh nhau.

Khi bọn Sở Hưu cầm nhiệm vụ tới tìm Thiên Tội đà chủ, Thiên Tội đà chủ nhìn nhìn nhiệm vụ, không thấy vấn đề gì mới gật đầu nói: “Được, các ngươi đi đi. Có điều tốt nhất nên chấp nhành nhiệm vụ này một mình, như vậy mới rèn luyện thêm năng lực cho các ngươi.

Nhìn Sở Hưu đi, chẳng phải chỉ một thân một mình hoàn thành nhiệm vụ cấp năm à? Còn leo lên Long Hổ Bảng làm vẻ vang cho phân đà Thiên Tội. Cứ kéo nhiều người làm nhiệm vụ như vậy lúc nào mới một mình gánh vác một phương được?”

Nghe Thiên Tội đà chủ nói vậy, Hỏa Nô cùng Lang Vương đều gật đầu ngỏ ý đã hiểu, nhưng Sở Hưu lại âm thầm cảm thấy những lời này có vẻ không đúng.

Mặc dù Thiên Tội đà chủ nói vậy là khen y nhưng trên thực tế lại là kích ngược, rõ ràng đang chân ngòi mâu thuẫn ly gián y với bọn Hỏa Nô Lang Vương.

Chiêu trò tâm thuật của kẻ bề trên thế này y rất quen thuộc, kiếp trước y gặp quá nhiều rồi. Chẳng qua chỉ không muốn thủ hạ mình quá đoàn kết mà thôi. Người dưới trướng đồng tâm hiệp lực lại không phải chuyện tốt gì với kẻ bề trên.

Có điều Sở Hưu vẫn thấy Thiên Tội đà chủ này thật hẹp hòi.

Kẻ bề trên có tâm lý như vậy cũng không sao, nhưng phải chia ra đúng trường hợp đúng thời điểm.

Giờ đang là lúc thực lực phân đà Thiên Tội thực lực yếu ớt, cần phát triển toàn lực. Kết quả ngươi lại ngồi đây chơi trò khiêu khích của kẻ bề trên, thật quá nhỏ mọn.

Còn hai người Hỏa Nô cùng Lang Vương không biết là ẩn giấu hay thật sự không có tâm cơ nhưng cho dù Thiên Tội đà chủ nói vậy bọn họ vẫn không lộ chút ác ý nào với Sở Hưu.

Sau khi rời đi, ba người Hỏa Nô Lang Vương cùng Sở Hưu đều rất ăn ý không nói gì tới hành vi của Thiên Tội đà chủ mà lập tức bắt đầu thương nghị nhiệm vụ.

Sở Hưu nói: “Mục tiêu của nhiệm vụ lần này là giết ai?”

Hỏa Nô nói: “Là Chương gia tại Lý Thanh Phong, còn bên mời xuất thủ lại là một chi nhánh của Chương gia tại Đại Sơn Quận.

Nói ra thì nhiệm vụ Chương gia này cũng cực kỳ thú vị, đây là lần đầu tiên ta thấy nhiệm vụ người mình giết người mình thế này.

Ngày trước Chương gia là đại tộc rất lớn ở Lâm Trung Quận, lớn tới mức nào? Hơn ba trăm năm trước uy thế của Chương gia thậm chí có thể lên thành một trong Cửu Đại Thế Gia trên giang hồ.

Đáng tiếc không biết Chương gia này làm cái gì mà chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi đã nhanh chóng suy bại. Giờ thậm chí Chương gia không tìm ra nổi một võ giả Ngoại Cương cảnh.

Còn chi nhánh của Chương gia tại Đại Sơn Quận ngày trước chỉ là chi thứ của Chương gia, phụ trách xử lý một số việc làm ăn của Chương gia tại Đại Sơn Quận.

Nhưng không ngờ chi chính của Chương gia lại bắt đầu suy yếu, chi thứ này lại đi lên, uy thế thậm chí còn thịnh hơn cả chi chính của Chương gia.

Hai nhà này đã gần trăm năm không giao lưu, nhưng gần đây Chương gia ở Lâm Trung Quận có vẻ không sống nổi nữa, không ngờ lại liên hệ với Chương gia ở Đại Sơn Quận, hy vọng hai bên có thể sáp nhập tái hiện lại vinh quang của Chương gia khi xưa.

Càng bất ngờ hơn là Chương gia bên Đại Sơn Quận lại đồng ý. Sở huynh, ngươi nói xem chuyện này có nực cười không chứ?”

Sở Hưu cũng im lặng, lần đầu y nghe được chuyện kỳ khôi như vậy. Không biết người Chương gia ở Đại Sơn Quận nghĩ thế nào nữa.

Cho dù là kẻ ngu cũng biết hai gia tộc mặc dù cùng họ cùng một tổ tông, nhưng mỗi người mỗi khác.

Giờ Chương gia ở Đại Sơn Quận thế đang thịnh, nhưng Chương gia ở Lâm Trung Quận lại là huyết mạch trực hệ, sau khi hai nhà dung hợp thì nghe lệnh ai?

Hỏa Nô cười ha hả nói: “Mấy lão già Chương gia ở Đại Sơn Quận đã đồng ý chuyện hai tộc dung hợp, chắc là già quá hóa hồ đồ mất rồi. Có điều những người trẻ tuổi Chương gia ở Đại Sơn Quận lại có suy nghĩ khác. Bọn họ trực tiếp gom góp một lượng lớn tài nguyên cùng tiền của thuê chúng ta chặn giết người của Chương gia Lâm Trung Quận.

Đúng rồi, nhắc tới Chương gia Lâm Trung Quận, Sở huynh ngươi còn có chút thù hận đấy.

Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Thù hận? ta đâu có chọc tới gia tộc này? Hay trong số những người ta giết có ai có quan hệ với Chương gia này?”

Sở Hưu đã giết không ít người ở Lâm Trung Quận, đại bộ phận võ giả

trên giang hồ có quan hệ cực kỳ rắc rối, không khéo người ngươi giết lại là hảo hữu của ai đó, thân thích của ai kia, mọi chuyện đều có khả năng.

Hỏa Nô lắc đầu nói: “Ngươi không chọc tới bọn họ, có điều hồi trước các thế lực võ lâm phái người truy sát ngươi, Chương gia cũng có tham gia, thậm chí còn phái võ giả Nội Cương cảnh tới. Chẳng qua không gặp mặt ngươi mà thôi.”

Sở Hưu hiểu ra gật nhẹ đầu, hóa ra là thế, chuyện này thực ra cũng chẳng quan trọng.

Lúc đầu dưới lệnh truy nã của Tụ Nghĩa Trang, gần như tất cả các thế lực lớn lớn nhỏ nhỏ của giới võ lâm Lâm Trung Quận đều ra tay.

Trong đó có người nể mặt Tụ Nghĩa Trang, cũng có người ham hộp báu Tuyệt Thiên ma Tôn trên người Sở Hưu.

Nếu Sở Hưu thật sự muốn báo thù, sợ rằng y phải đồ sát cả Lâm Trung Quận mới được.

Hỏa Nô nhìn Sở Hưu nói: “Sở huynh, ta cùng Lang Vương đều là kẻ thô kệch, không có kinh nghiệm ứng phó với nhiệm vụ nhiều người như vậy. Nhiệm vụ lần này do ngươi bố trí kế hoạch đi.”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Đối phương chỉ có tám Nội Cương cảnh, ba chúng ta xuất thủ còn cần kế hoạch gì sao?”

Hỏa Nô cùng Lang Vương ngạc nhiên, có điều nghĩ kỹ lại cũng quả thật là vậy.

Bên trong phân đà Thiên Tội hiện giờ mặc dù nhiều người, nhưng không phải bất cứ ai cũng có thể gia nhập Thanh Long Hội.

Nếu không sát thủ chết thì chết, nhưng nếu nhiệm vụ thất bại lại là khiến Thanh Long Hội mất mặt.

Cho nên ít nhất cũng là người nổi bật trong số võ giả cùng giai mới có thể trở thành sát thủ Thanh Long Hội.

Lấy ba địch tám nghe có vẻ khoa trương, nhưng đối với ba người bọn họ lại thật sự không phải việc khó khăn gì.

Đặc biệt là Sở Hưu, y xếp hạng mười tám trên Long Hổ Bảng, trong võ giả cùng cấp ít người địch nổi.

Sau khi chuẩn bị kỹ càng, ba người trực tiếp tới gặp mặt cố chủ.

Kẻ ra mặt mời Thanh Long Hội xuất thủ chỉ là một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi tuổi, nhìn ba người trước mắt, người trẻ tuổi kia giao tư liệu mục tiêu ra rồi chắp tay nói: “Tại hạ Chương Thiên Kỳ, xin hỏi quý tính dại danh ba vị?

Thấy Thanh Long Hội có ba Nội Cương cảnh tới, Chương Thiên Kỳ có hơi bất mãn.

Hắn trả tiền thuê không ít, kết quả đối phương chỉ phái ba người tới, làm vậy có qua loa quá không?

Loại người trẻ tuổi như Chương Thiên Kỳ chỉ hiểu biết mơ hồ về Thanh Long Hội, hắn chỉ biết trong Thanh Long Hội hình như chỉ có ba người:

Huyết Ma, Đường Nha, Tàn Kiếm khá nổi danh, nhưng lại không biết cách phân biệt bọn họ. Nếu trong ba người trước mặt có một trong số đó, vậy còn dễ nói.

Có điều vẻ không tín nhiệm trong giọng điệu hắn quá mức rõ ràng, Lang Vương trực tiếp hừ lạnh một tiếng nói: “Hỏi nhiều vậy làm gì? Giúp ngươi giết người là được rồi, ngươi còn muốn chỉ đích danh sát thủ nào tới giết người giúp ngươi nữa? Vậy được thôi, tiền thuê tăng gấp đôi, tùy ngươi chọn sát thủ trong Thanh Long Hội.”

Chương Thiên Kỳ bị lời này của Lang Vương làm cho nghẹn họng. Những thứ bọn họ bỏ ra là do thế hệ trung kiên cùng thế hệ trẻ tuổi trong tộc liên thủ gộp chung tiền của lại giấu diếm mấy lão già hồ đồ trong tộc mới trả nổi. Giờ bảo lấy ra gấp đôi, có bán cả Chương gia bọn họ cũng chẳng lấy ra nổi.

Cười ngượng ngùng hai tiếng, Chương Thiên Kỳ nói: “Còn một việc cần phiền ba vị, mục tiêu của nhiệm vụ chỉ là tám võ giả Nội Cương cảnh của Chương gia Lâm Trung Quận. Xin các vị lưu thủ với các võ giả Chương gia khác.

Chỉ cần diệt trừ tám võ giả Nội Cương cảnh kia, Chương gia Đại Sơn Quận chúng ta có đủ tự tin chiếm đoạt những người khác.”

Nghe xong những lời này, Lang Vương và Hỏa Nô đều hừ lạnh một tiếng, Sở Hưu cũng cười lạnh: “Thanh Long Hội chỉ biết giết người, sẽ không tha người. Giết bao nhiêu phải xem tâm trạng chúng ta.

Ngươi tưởng mình bỏ tiền ra thì thành Ngọc Đế chắc? Thanh Long Hội chúng ta chỉ giết ngươi, không phải tới hầu hạ người, lấy đâu ra nhiều yêu cầu như vậy?”

Nói xong Sở Hưu trực tiếp quay người rời đi, Lang Vương cùng Hỏa Nô cũng chẳng để ý tới tên ngu ngốc này nữa.

Thanh Long Hội bọn họ không phải tổ chức sát thủ cỡ nhỏ, sẽ không bàn điều kiện, cò kẻ mặc cả vân vân.

Một câu không đúng thì thôi, còn dám mở miệng kiêu ngạo thì cả ngươi cũng giết!

Chương Thiên Kỳ phía sau sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Đối mặt với Thanh Long Hội, hắn vẫn còn chưa hiểu thân phận địa vị của mình rốt cuộc ra sao.

Đứng trước Thanh Long Hội, cho dù cố chủ là Chương gia ngươi thì đã sao? Vẫn chẳng có tư cách cò kè mặc cả.

Trước đó khi Chương Thiên Kỳ tới Phong Mãn Lâu mua tình báo, mặc dù Phong Mãn Lâu cũng lớn hơn Chương gia nhưng đám người buôn tin kia đều cực kỳ khách khí. Nhưng đó chẳng qua là vì thân phận người buôn tin giang hồ mà thôi. Bất kể thân phận ngươi lớn nhỏ ra sao, chỉ cần ngươi cầm tiền đến, vậy người buôn tin sẽ đối xử với khách hàng nhưu Ngọc Hoàng Thượng Đế.

Nhưng tính chất của Thanh Long Hội lại khác với Phong Mãn Lâu. Ngươi mong gì một đám sát thủ nói lời nịnh bợ ngươi? Chương Thiên

Kỳ tưởng tượng quá nhiều.

Chương Thiên Kỳ phía sau hừ lạnh một tiếng, không dám nhiều lời vô dụng, vội vàng trở về Chương gia báo tin.

Chương gia
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Chương 861-865

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom