-
Chương 356-360
Chương 356 Việt Nữ Cung
Sở Hưu âm thầm truyền âm cho Mạc Thiên Lâm nói: “Ngươi có biết mấy võ giả của Việt Nữ Cung này không?”
Mạc Thiên Lâm trợn tròn hai mắt, biểu cảm không dám tin tưởng nhìn Sở Hưu, kinh ngạc nói: “Ngươi không biết à? Một trong Tứ Đại Mỹ Nhân của võ lâm, đại sư tỷ Việt Nữ Cung, Vân Kiếm Tiên Tử - Nhan Phi Yên nổi danh thiên hạ. Ngươi không biết thật à?”
Sở Hưu hỏi ngược lại: “Ta cần biết à?”
Tạ Tiểu Lâu bên cạnh thản nhiên nói: “Nếu Sở huynh ngày ngày đều chú ý mấy chuyện linh tinh như ngươi, hắn cũng chẳng tu luyện tới cảnh giới hiện giờ.”
Mạc Thiên Lâm vung quạt xếp trên tay, hừ lạnh nói: “Ngươi không quan tâm những thứ này nhưng tu vi cũng có cao hơn ta đâu.”
Phản kích Tạ Tiểu Lâu một câu xong, Mạc Thiên Lâm mới giới thiệu cẩn thận về Nhan Phi Yên cho Sở Hưu.
Cái gọi là Tứ Đại Mỹ Nhân trên giang hồ chẳng qua chỉ là một danh sách do mấy kẻ lắm chuyện liệt ra mà thôi, không phải chính quy, nhưng cũng gián tiếp chứng minh mỹ mạo của Nhan Phi Yên.
Đương nhiên Nhan Phi Yên nổi danh giang hồ không phải chỉ nhờ dung mạo.
Thế hệ này thực lực Việt Nữ Cung không quá mạnh, thuộc về giai đoạn suy yếu, nhưng Nhan Phi Yên độc bá Việt Nữ Cung, danh tiếng trên giang hồ cũng rất lớn, đương nhiên là dựa vào thực lực chứ không phải là dung mạo.
Giờ Nhan Phi Yên đã có thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên, đứng hạng tám trên Long Hổ Bảng, là tuấn kiệt đỉnh cao trong giang hồ.
Có điều lúc này Mạc Thiên Lâm lại nhỏ giọng truyền âm: “Sở huynh, Nhan Phi Yên này mặc dù dung mạo tuyệt thế nhưng ta cũng phải khuyên, ngươi đừng có ý đồ với nàng.
Đệ tử Việt Nữ Cung cả đời chỉ có kiếm, thủy chung với kiếm, tuyệt đối không thể gả cho nam nhân. Bao năm qua, kết cục của những đệ tử Việt Nữ Cung dám phạm giới đều hết sức thê thảm, nam nhân dám có quan hệ với các nàng lại càng thê thảm.
Huống hồ những nữ nhân này luyện kiếm đến mức đầu óc có vấn đề. Vốn đã chẳng thể giảng đạo lý với nữ nhân, còn nữ nhân điên luyện kiếm càng chẳng có đạo lý gì mà giảng.”
Bên này Sở Hưu còn chưa nói gì, Lã Phụng Tiên bên cạnh đã kinh ngạc nói: “Tình yêu là bản tính trời cho con người, Việt Nữ Cung làm vậy chẳng phải loại trừ dục vọng con người, trong lòng không có sơ hở hay sao?”
Mạc Thiên Lâm trêu chọc một câu nói: “Sao vậy, Lã huynh có hứng thú với các nàng à?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Không phải, chỉ hiếu kỳ mà thôi. Việt Nữ Cung dẫu sao cũng là tông môn chính đạo, làm vậy có phần loại trừ thiên tính.”
Mạc Thiên Lâm cùng Lã Phụng Tiên quen biết không lâu, song phương cũng chưa từng sóng vai chiến đấu, cho nên chỉ theo thói quen trêu chọc một câu, không đùa giỡn quá trớn.
Nghe vậy Mạc Thiên Lâm nói: “Việt Nữ Kiếm Điển vốn là kiếm pháp thiên bẩm, thiên đạo vô tình, muốn tu luyện kiếm điển thiên bẩm làm sao để lại dục tính trong người được?
Cho nên từ đầu Việt Nữ Cung đã không cho phép môn hạ đệ tử nói chuyện yêu đương, cho dù nói là diệt đi dục tính của con người cũng không đủ miêu tả.”
Sở Hưu bên cạnh nghe vậy lắc đầu, nói thầm đúng là vớ vẩn.
Đại đạo vô tình, thái thượng vong tình.
Tư duy con người vốn không thể sánh nổi thiên đạo, hay nên nói đến lúc bỏ đi thất tình lục dục, người đã không phải là người nữa rồi.
Theo Sở Hưu thấy, không biết tổ sư đời nào của Việt Nữ Cung vỗ đầu nghĩ ra cái quy củ cấm chỉ tình yêu của Việt Nữ Cung, rốt cuộc lại kéo dài thẳng tới hiện tại.
Đạo lý rất đơn giản, ngày xưa Phong Vô Lãnh cũng yêu mến đệ tử Việt Nữ Cung, thậm chí đến mức người chết tâm cũng tử vong theo, kết quả hắn vẫn tu luyện thành Việt Nữ Kiếm Điển.
Cho nên thứ này hoàn toàn dựa vào thiên phú, cố đặt ra quy củ như vậy cũng có tác dụng gì?
Lúc này mấy nữ đệ tử Việt Nữ Cung đang quan sát Thông Thiên Tháp. Nhan Phi Yên ôm thanh kiếm mỏng, nhìn Thông Thiên Tháp không nói một lời. Một nữ đệ tử bên cạnh lại kinh ngạc nói: “Sư tỷ, nghe nói nơi này có bảo vật xuất thế, chẳng lẽ là tòa tháp tròn kỳ quái này à?”
Nhan Phi Yên gật nhẹ đầu, giọng nói rất êm tai: “Chắc là nó rồi. Nếu ta không nhìn nhầm đây hẳn là Thông Thiên Tháp do tông môn võ đạo thượng cổ, Thông Thiên Võ Tông để lại, trước đây cũng từng xuất hiện trên giang hồ.
Tòa Thông Thiên Tháp này được bảo trì khá hoàn chỉnh, trong đó chắc sẽ có không ít đồ tốt. Lần này xem như chúng ta đến đúng nơi rồi. Uyển Nhi sư muội, chẳng phải muội vẫn than tông môn phát linh dược xuống không đủ cho muội dùng ư? Lần này muội có thể tìm tòi trong Thông Thiên Tháp, có lẽ sẽ phát hiện một số thứ khác, cầm về tông môn đổi đồ mình cần.”
Nữ đệ tử tên Uyển Nhi kia nghe vậy gật đầu, nhìn bốn phía xung quanh một lượt rồi hỏi mấy võ giả tán tu bên cạnh: “Này, mấy người các ngươi có ai biết nơi này xảy ra chuyện gì không? Bao giờ Thông Thiên Tháp mới xuất thế?”
Uyển Nhi nói câu này có cảm giác vênh mặt hất hàm sai khiến, cứ như đám võ giả tán tu xung quanh là hạ nhân của cô nàng.
Lời này nếu là võ giả nam hỏi, vậy những tán tu kia chắc chắn sẽ cảm thấy bị nhục mạ, trong lòng sẽ hết sức phẫn nộ.
Nhưng người nói lại là Uyển Nhi, mặc dù dáng dấp cô nàng không bằng Nhan Phi Yên nhưng cũng xinh xắn đáng yêu. Những võ giả tán tu bị cô nàng hỏi thậm chí còn có cảm giác vinh hạnh.
Đại đương gia Lôi Vân Trại, Trần Vân đứng ra đầu tiên, cười hắc hắc chắp tay nói: “Mấy vị nữ hiệp Việt Nữ Cung đến đúng lúc lắm, Thông Thiên Tháp này sắp xuất thế rồi.”
Nói xong, Trần Vân thuật lại hết mọi chuyện từ khi Thông Thiên Tháp xuất thế cho mấy nữ đệ tử Việt Nữ Cung.
Có điều khi nhắc tới Sở Hưu, đám người Việt Nữ Cung đồng loạt đưa mắt nhìn sang phía phía Sở Hưu, nhíu mày. Không ngờ lại cùng đi về phía y.
Mọi người xung quanh sửng sốt, Việt Nữ Cung định làm gì? Muốn tới khiêu chiến Sở Hưu hay định lợi dụng ưu thế bản thân đứng gần vị trí của y?
Còn Mạc Thiên Lâm thấy cảnh này lại trêu đùa Sở Hưu: “Sở huynh, vận đào hoa của ngươi tới rồi kìa.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Vận đào hoa nỗi gì? E là đào hoa kiếp.”
Ngoại trừ Nhan Phi Yên, những người khác của Việt Nữ Cung khí thế hung hăng, vừa nhìn đã biết không phải chuyện tốt lành gì.
Quả nhiên vừa tới gần, cô nàng tên Uyển Nhi đã hất hàm hỏi: “Ngươi là Sở Hưu?”
Sở Hưu cau mày gật nhẹ đầu, cảm giác không mấy thoải mái.
Giọng điệu cô nàng này rất có vấn đề.
Đừng nói Sở Hưu là tuấn kiệt hạng sáu trên Long Hổ Bảng, cho dù Sở Hưu chỉ là một người bình thường trên giang hồ, ngữ khí của cô nàng này cũng rất thiếu lễ phép, vừa gặp mặt mà thậm chí không buồn chắp tay hành lễ.
Có điều Sở Hưu cũng lười chấp nhặt, y chỉ thản nhiên đáp: “Đúng là ta, thì sao?”
“Phong Vô Lãnh là ngươi giết?” Uyển Nhi hỏi.
Sở Hưu gật nhẹ đầu.
Mạc Thiên Lâm bên cạnh còn nháy mắt ra hiệu với Sở Hưu, hắn cũng biết chuyện Phong Vô Lãnh. Sở Hưu giúp Việt Nữ Cung diệt trừ kẻ mà các nàng vẫn luôn muốn giết, xem ra Việt Nữ Cung định đến cảm tạ Sở Hưu?
Có điều lời kế tiếp của Uyển Nhi lại khiến tất cả mọi người trợn tròn hai mắt.
Uyển Nhi dùng chuôi kiếm chỉ vào Sở Hưu nói: “Ngươi giết Phong Vô Lãnh thì thôi, vốn Việt Nữ Cung chúng ta cũng định giết hắn, nhưng ngươi lại dám làm gãy Việt Nữ Kiếm của Việt Nữ Cung chúng ta!
Việt Nữ Kiếm của Việt Nữ Cung ta đại biểu cho tổ sư, ngươi làm gãy kiếm cũng là sỉ nhục Việt Nữ Cung ta. Chuyện này ngươi nhất định phải trả lại công đạo cho Việt Nữ Cung!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều há hốc mồm, không ai ngờ người của nvc lại nói vậy.
Lời trêu chọc của Mạc Thiên Lâm ra tới mép rồi phải nuốt về. Hắn từng nghe đám nữ nhân của Việt Nữ Cung không nói lý, ai ngờ còn không biết lý lẽ tới mức này, chẳng khác gì cố tình gây sự.
Chương 357 Không ai dạy ngươi quy củ thì để ta! (1)
Trước đó người của Việt Nữ Cung nhắc tới Phong Vô Lãnh, mọi người còn tưởng Việt Nữ Cung định cảm tạ Sở Hưu giúp Việt Nữ Cung giết kẻ làm tổn hại thanh danh bọn họ, nào ngờ đám người Việt Nữ Cung lại nói như vậy, đúng là cố tình
Đối với kiếm khách mà nói, bội kiếm của mình quả thật rất quan trọng, đặc biệt là những tông môn như Việt Nữ Cung, bội kiếm có lai lịch có truyền thừa, có coi trọng kiếm một chút cũng rất bình thường.
Nhưng vấn đề là nếu Sở Hưu bẻ gãy bội kiếm trong tay võ giả Việt Nữ Cung, đối phương tới đòi lại công đạo còn được, nhưng Sở Hưu bẻ gãy bội kiếm trên tay Phong Vô Lãnh, chẳng lẽ lúc nguy cấp Sở Hưu còn phải cố kỵ kiếm của Việt Nữ Cung ngươi, thận trọng không làm tổn thương thanh kiếm đó hay sao?
Sở Hưu lúc này bèn cười lạnh nói: “Con người ta trước nay không thích giảng đạo lý với người khác, cũng không muốn nói lý với loại nữ nhân đầu óc có vấn đề như các ngươi.
Các ngươi không có bản lãnh giết Phong Vô Lãnh, ta giúp các ngươi giết, không cám ơn thì thôi còn tới đây đòi ta trả lời, đúng là trò cười cho thiên hạ!”
Nghe Sở Hưu nói vậy, gương mặt Uyển Nhi lộ vẻ giận dữ, đang định nói tiếp điều gì lại nghe Sở Hưu mặt không biểu cảm tiếp tục nói: “Ta rất ít khi ra tay với nữ nhân, nhưng điều kiện kiên quyết là người đó đừng chọc tới ta.
Xem bộ dáng của ngươi cũng không phải mới bước chân vào giang hồ, hẳn phải biết chút quy củ, cầm chuôi kiếm chỉ vào người khác là chuyện rất không lễ phép.
Sư phụ ngươi không dạy ngươi lễ nghi tôn ti trên dưới của giang hồ, vậy thì tốt, để ta dạy ngươi!”
Dứt lời, Sở Hưu bước tới một bước, giơ tay chộp về phía Uyển Nhi.
Mọi người xung quanh không ai ngờ Sở Hưu nói động thủ là dht, đối tượng còn là đám nữ nhân Việt Nữ Cung, ai nấy ngẩn người, nửa ngày sau mới phản ứng lại.
Uyển Nhi kia thực lực không mạnh, chỉ có Nội Cương cảnh mà thôi, mãi tới khi Sở Hưu xuất thủ, cô nàng vẫn chưa kịp chuyện gì xảy ra.
Nhan Phi Yên sắc mặt thay đổi, thanh Việt Nữ Kiếm tỏa ra ánh sáng lam hạt đột ngươi hiên xuất hiện trên tay, một kiếm đâm ra như sương khói phiêu miểu, thế đao nhìn như hời hợt nhưng chớp mắt đã tới trước người Sở Hưu.
Thân hình Sở Hưu phát động, mặt không đổi sắc, tay nắm Trí Quyền Ấn, trong chớp mắt phương viên mười trượng đã thành lĩnh vực cương khí của y.
Do khoảng cách song phương quá gần, dưới Trí Quyền Ấn của Sở Hưu, tất cả các đệ tử Việt Nữ Cung đều bị bao phủ trong phạm vi của Trí Quyền Ấn, ngoại trừ Nhan Phi Yên còn hành động được, tất cả những người khác đều bị giam cầm.
Dưới Trí Quyền Ấn, gần trong gang tấc, mặc ta xâu xé!
Đối với võ giả am hiểu cận chiến sát phạt như Sở Hưu, để y áp sát là ác mộng cho đối thủ, cho dù thực lực Nhan Phi Yên không yếu cũng chẳng cách nào đối phó được với Sở Hưu.
Tay trái Sở Hưu chộp về phía uy năng, tay phải trực tiếp niết Đại Kim Cương Luân Ấn ngăn cản chiêu kiếm, trực tiếp hất văng ra.
Nhưng thế đao của Nhan Phi Yên lại đột nhiên xoay chuyển, mũi kiếm lóe lên ánh u quang kỳ dị, như xuyên thủng cả thiên địa này, đâm về phía Sở Hưu.
Việt Nữ Kiếm Điển kiếm pháp thiên thành, Nhan Phi Yên lĩnh ngộ Việt Nữ Kiếm Điển không kém gì Phong Vô Lãnh, chiêu kiếm này đã mang theo chút uy năng của thiên địa, không phải dựa vào cảnh giới phát ra mà hoàn toàn dựa vào tu vi Việt Nữ Kiếm Điển của nàng.
Chỉ có điều trong phạm vi gần như vậy, kiếm pháp của Nhan Phi Yên cũng không cách nào thi triển, Sở Hưu lật tay cầm đao, chém ra một đao mang theo ma khí mãnh liệt ngập trời, lại ngăn cản kiếm tiếp theo của Nhan Phi Yên, mà lúc này tay trái y đã sắp nắm được Uyển Nhi.
Uyển Nhi kinh hãi hét lên, vô thức đâm Việt Nữ Kiếm trong tay ra, nhưng tay Sở Hưu lại tỏa ra ánh sáng kim, lại là Đại Kim Cương Luân Ấn.
Có điều lần này Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu không trực tiếp đánh xuống mà nhằm thẳng vào Việt Nữ Kiếm trong tay Uyển Nhi, trực tiếp đánh nát thanh kiếm này!
Việt Nữ Kiếm của Việt Nữ Cung mặc dù kiểu dáng giống nhau nhưng khác biệt lại rất lớn, Việt Nữ Kiếm trong tay mỗi người có cấp bậc khác nhau. Trong tay Uyển Nhi chỉ là bảo binh tứ chuyển hạ phẩm mà thôi, đương nhiên không thể chống cự nổi Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu.
Nghiêng người lui lại, Sở Hưu thản nhiên nói: “Trước đó các ngươi nói chém vỡ Việt Nữ Kiếm của Phong Vô Lãnh là sỉ nhục Việt Nữ Cung các ngươi? Vậy các ngươi sai rồi, giờ ta mới đang sỉ nhục Việt Nữ Cung đây!”
Đám đệ tử Việt Nữ Cung thấy vậy sắc mặt đen kịt, Uyển Nhi bị Sở Hưu bóp nát bội kiếm hai mắt đỏ ngầu.
Chỉ mình Nhan Phi Yên giữ được trấn định, cau mày nói: “Sở đại nhân, vừa rồi Uyển Nhi dùng từ ngữ không thích đáng, nhưng ngươi cũng không cần nặng tay như vậy chứ, vừa gặp đã bóp nát bội kiếm của nàng?
Ngươi tốt xấu gì cũng là cường giả hạng sáu trên Long Hổ Bảng, Uyển Nhi chỉ là một cô bé vừa bước chân vào giang hồ chưa hiểu quy củ gì mà thôi. Ngươi khi dễ nàng như vậy không sợ người giang hồ chế nhạo ư?”
Sở Hưu nheo mắt nhìn Nhan Phi Yên, đương nhiên ánh mắt y không phải mê luyến gì mà là quan sát, nữ nhân này không phải hạng đơn giản.
Uyển Nhi kia không hiểu quy củ giang hồ, chẳng lẽ nàng một tuấn kiệt trẻ tuổi trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng còn không biết? Thế nhưng vừa rồi nàng chẳng hề ngăn cản Uyển Nhi, giờ lại quay sang nói Sở Hưu là kẻ vô sỉ khi dễ nữ tử nhu nhược.
Hạ Hầu Vô Giang phía sau cười lạnh nói: “Nhan cô nương, ngươi nói sai rồi, Sở Hưu này không phải hạng người thương hương tiếc ngọc gì đâu, hắn đã bị người giang hồ mắng chửi vô số lần rồi nhưng vẫn không biết xấu hổ lăn lộn trên giang hồ, có để ý gì tới thanh danh đâu.”
Sở Hưu liếc mắt nhìn Hạ Hầu Vô Giang, lạnh lùng nói: “Hạ Hầu Vô Giang, nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện, nếu ngươi không phục, muốn tranh tài trước khi Thông Thiên Tháp mở ra, ta cũng phụng bồi tới cùng!”
Thấy Hạ Hầu Vô Giang chỉ cười lạnh rồi không nói gì, Sở Hưu quay sang Nhan Phi Yên mặt không biểu cảm nói: “Con người ta không quen nói lý với người khác, càng không quen nói lý với nữ nhân.
Ta không muốn trêu chọc tới Việt Nữ Cung, nhưng nếu các ngươi cố tình gây sự vì những chuyện vớ vẩn như vậy thì tốt, ta cũng bồi tiếp.”
Sở Hưu đang nói thật, mặc dù năng lực gây chuyện của y rất mạnh, nhưng điều kiện tiên quyết là sau khi gây chuyện y có thể nhận được lợi ích.
Y cùng đám nữ nhân Việt Nữ Cung này không oán không cừu, nhưng đối phương lại tới gây sự với y vì lý do không ra ngô ra khoai, vậy thì tốt, Sở Hưu cũng sẵn sàng tiếp đón.
Dưới tình huống bình thường, Sở Hưu sẽ không đánh nữ nhân, nhưng điều kiện tiên quyết là đừng chọc tới y.
Lã Phụng Tiên bên cạnh đứng ra, chắp tay, trầm giọng nói: “Vị cô nương này, ngươi nói vậy là có phần quá đáng rồi.
Chương 358 Thông Thiên Tháp cùng hung thú (1)
Lần trước Sở huynh giao thủ với Phong Vô Lãnh là lấy cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đối chiến với Thiên Nhân Hợp Nhất, mỗi bước đều cực kỳ nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Đừng nói gãy kiếm, Sở huynh sống được đã là may mắn, làm sao còn lo được thế đao nào?”
Nhan Phi Yên lườm Lã Phụng Tiên một hồi, không nói gì.
Nàng không nhận ra Lã Phụng Tiên, trước đó khi Trần Vân nhắc tới Lã Phụng Tiên chỉ nói hắn là viện quân của Sở Hưu, không nói tỉ mỉ tình huống Lã Phụng Tiên chém mũi tên của thất thúc xuống, cho nên Nhan Phi Yên vô thức cho rằng Lã Phụng Tiên chỉ là hạng vô danh mà thôi.
Lúc này Mạc Thiên Lâm lại đứng ra nói: “Nhan cô nương, quy củ cố chấp này của Việt Nữ Cung cũng phải sửa đổi lại thôi. Nếu kiếm trên tay Việt Nữ Cung các ngươi, Sở Hưu bẻ gãy kiếm đúng là sỉ nhục Việt Nữ Cung.
Nhưng trước đó kiếm gãy trong tay Phong Vô Lãnh, các ngươi làm vậy là cưỡng từ đoạt lý rồi.”
Tạ Tiểu Lâu không nói nhiều, chỉ đứng bên cạnh Mạc Thiên Lâm thản nhiên nói: “Hành tẩu giang hồ cũng phải giảng đạo lý, đương nhiên có một số thế lực có thể không nói lý. Nhưng hiển nhiên Việt Nữ Cung các ngươi không phải.”
Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu một người là đệ tử Thương Dương Mạc gia một trong Cửu Đại Thế Gia, một là người của Thiên Hạ Minh ở Tây Sở, đều là kẻ không dễ trêu, phân lượng hơn xa Lã Phụng Tiên.
Nhan Phi Yên trầm mặc nửa ngày nói: “Các ngươi nói có lý. Có điều vừa rồi Sở đại nhân đã bẻ gãy kiếm của Uyển Nhi, còn là ngay trước mặt mọi người như vậy. Việt Nữ Cung ta sẽ ghi nhớ, ngày sau có cơ hội chắc chắn sẽ tìm Sở đại nhân lĩnh giáo.”
Nói xong, Nhan Phi Yên dẫn người lui lại.
Uyển Nhi không cam lòng hô một tiếng: “Sư tỷ!”
Nhan Phi Yên cau mày: “Uyển Nhi, đừng làm rộn!”
Trong số các đệ tử Việt Nữ Cung, uy vọng của Nhan Phi Yên vẫn khá cao, nàng vừa mở miệng, Uyển Nhi có không cam lòng cũng phải bĩu môi rời khỏi.
Sau khi đám người đi khỏi, Sở Hưu nhíu mày hỏi Mạc Thiên Lâm: “Chẳng lẽ Việt Nữ Cung đều như vậy à? Đám nữ nhân này tưởng mình đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái chắc?”
Mạc Thiên Lâm cười khổ nói: “Vừa nãy ta đã nói rồi mà, đám nữ nhân này luyện kiếm tới mức hỏng cả đầu rồi, giờ xem ra tình trạng này càng ngày càng tệ.
Có điều Sở huynh, lần này là ngươi chứ đổi lại người khác cũng chẳng đánh nổi.
Dẫu sao ngày trước Việt Nữ Cung cũng từng có thời huy hoàng, các đại môn phái trên giang hồ đều sẽ nể mặt. Quan trọng nhất là đệ tử Việt Nữ Cung đều là nữ tử có chút nhan sắc, đối mặt với mỹ nữ, ai mà chẳng rộng lượng hơn.
Vừa rồi nếu thái độ ngươi không cứng rắn như vậy, kiên nhẫn giải thích với đối phương một chút, lại có chúng ta ở bên cạnh nói đỡ, chuyện này chắc cũng qua thôi.
Nhưng giờ ngươi bẻ gãy một thanh kiếm của Việt Nữ Cung ngay trước mặt mọi người, chuyện này sợ rằng không dễ kết thúc.”
Sở Hưu cười cười nói: “Tính cách ta tốt lắm à, kiên nhẫn lắm sao?”
Mạc Thiên Lâm suy nghĩ một chút rồi trực tiếp lắc đầu.
Cái này chỉ có thể trách đám người Việt Nữ Cung tự tìm đường chết. Tính khí của Sở Hưu rất cứng rắn, sát tính cũng nặng tới mức hiếm có trên thế gian. CHỉ bằng thái độ vừa rồi của Uyển Nhi, Sở Hưu chỉ bóp nát kiếm chứ không phế bỏ đã là thương hương tiếc ngọc, hạ thủ lưu tình rồi.
Trong bốn người bọn họ chắc chỉ có Mạc Thiên Lâm cùng Lã Phụng Tiên có thể kiên nhẫn giải thích chuyện này.
Thái độ của Mạc Thiên Lâm với nữ nhân trước nay đều không tệ, còn tính cách Lã Phụng Tiên cũng khá tốt. Nếu đổi lại thành Tạ Tiểu Lâu, chắc cũng trực tiếp xách đao lên chém người.
Mạc Thiên Lâm nói: “Không mắc tội cũng đắc tội, thực lực Việt Nữ Cung hiện tại không mạnh, trong Ngũ Đại Kiếm Phái chỉ xếp chót mà thôi.
Làn trước Hạ Hầu thị bao che cho Phong Vô Lãnh, Việt Nữ Cung tới đòi câu trả lời, kết quả chẳng đòi được gì, bị Hạ Hầu thị tùy tiện lừa gạt.”
Sở Hưu không để đám người Việt Nữ Cung trong mắt, chẳng qua chỉ là một tông môn đã xuống dốc mà thôi.
Giang hồ này vốn đối xử bất công với nữ giới, nhưng cũng có ưu ái riêng cho giới nữ. Ngoại trừ kẻ không thương hương tiếc ngọc, nói trở mặt là trở mặt như Sở Hưu, phần lớn mọi người đều không làm việc quá quyết liệt.
Nhưng phần lớn mọi người trên giang hồ cũng rất lý trí, mọi người đều chú ý tới lợi ích và thực lực, chuyện này không liên quan tới nam hay nữ.
Tông môn mà nữ giới chiếm chủ đạo có một khuyết điểm, đó là dễ hành động theo cam tính, không lý trí, tạo ra rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Chuyện Việt Nữ Cung hung hăng tới gây sự với Hạ Hầu thị là một ví dụ điển hình.
Hạ Hầu là thế gia hàng đầu trong Cửu Đại Thế Gia, thực lực gấp mấy lần thậm chí hơn mười lần Việt Nữ Cung, với thực lực của Việt Nữ Cung hiện tại, có hung hăng tới đòi Hạ Hầu thị một câu trả lời căn bản là tự rước lấy nhục, chẳng nhận được thứ gì.
Kết quả cũng quả thật là vậy, đám người Việt Nữ Cung bị vài lời của Hạ Hầu thị lừa gạt, tay trắng quay về, không dưng lại mất thanh danh.
Còn nếu đổi thành thế lực khác, gặp tình huống như vậy trực tiếp kín tiếng xử lý là được, cứ nhất định gióng trống khua chiêng, kết quả còn tự làm mất mặt.
Giờ Sở Hưu dựa lưng vào Quan Trung Hình Đường, đường chủ Quan Tư Vũ mặc dù đã lâu không xuất thân trên giang hồ, nhưng thực lực của hắn chẳng phải khoa trương.
Hơn nữa lực lượng của Quan Trung Hình Đường không chỉ ở bề ngoài như vậy. Chiến lực tinh nhuệ chân chính của Quan Trung Hình Đường đều trong Tập Hình Ti. Những người này không hiểu gì về chuyện truy tìm dấu vết hay phá án, bọn họ chỉ biết giết người.
Những năm gần đây Quan Trung Hình Đường sinh sống trong kẽ hở, chỉ một
mình Quan Tư Vũ không đủ để chống đỡ, phần nhiều là do bản thân Quan Trung Hình Đường có thực lực không thua kém gì đại phái đỉnh cao trên giang hồ.
Lúc này thân Thông Thiên Tháp màu bạch ngọc đã tỏa ra ánh sáng trắng lóa mắt, có thể thấy đã sắp mở cửa.
Sở Hưu truyền âm nói khẽ với đám người Mạc Thiên Lâm: “Lát nữa tiến vào Thông Thiên Tháp nhớ cẩn thận, không chừng bên trong sẽ có thứ gì đang đợi chúng ta đấy.”
Mạc Thiên Lâm kinh ngạc nói: “Lát nữa chẳng phải chúng ta nên cẩn thận với đám Hạ Hầu Vô Giang à? Trong Thông Thiên Tháp còn có vật sống nữa sao?”
Sở Hưu nói: “ĐIểm này không nói chắc được, đám Thông Thiên Võ Tông thời thượng cổ nghiên cứu đủ thứ, mà thứ gì cũng dám nghiên cứu.
Võ công ba nhà Đạo Phật Ma họ còn dám đồng tu, hơn nữa còn có các loại cơ quan ám khí, trận pháp luyện đan. Dù sao chỉ cần trên giang hồ có gì, bọn họ đều nghiên cứu nấy. Thậm chí còn dám chăn nuôi một số hung thú tà ác quỷ dị bắt đường chủ từ trong núi lớn ở Man Hoang.
Những thứ này giờ đã tuyệt chủng, nhưng chúng có còn sống trong Thông Thiên Tháp hay không cũng là ẩn số.
Bản thân Thông Thiên Tháp này cũng là kết hợp của trận đạo và luyện khí tới mức tột đỉnh. Cho dù trong đó không có ai trận pháp vẫn tự động vận hành, có thể cho một số vật sống tiến vào ngủ đông.
Hơn nữa trước mắt chúng ta là ‘kẻ địch từ bên ngoài vào’, đối với trận pháp của Thông Thiên Tháp, chỉ cần chúng ta tiến vào chắc chắn sẽ bị coi là kẻ xâm nhập. Lúc đó chúng ta sẽ gặp chuyện gì, lại là một ẩn số.”
Chương 359 Thông Thiên Tháp cùng hung thú (2)
Sở Hưu không biết một số chi tiết tỉ mỉ trong cốt truyện gốc, nhưng rõ ràng tòa Thông Thiên Tháp vẫn bảo tồn hoành chỉnh này vẫn có một số nguy cơ. Giờ Sở Hưu nói vậy là cảnh báo trước cho bọn họ.
Đúng lúc này, ánh sáng trên Thông Thiên Tháp bùng lên rực rỡ tới cực hạn. Cánh cửa lớn vốn đóng chặt giờ chậm rãi mở ra. Đám người Sở Hưu chiếm cứ vị trí tốt nhất nên trực tiếp bước vào.
Đám người Hạ Hầu Vô Giang thấy động tác này của Sở Hưu cũng vội vàng chạy vào theo.
Vừa bước vào Thông Thiên Tháp, Sở Hưu liền cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt đều là một làn sương trắng. Lúc này y đã bị làn sương dày bao phủ, mắt thường không thấy được thứ gì cách xa hơn mười trượng, cũng không nghe thấy động tĩnh gì. Xem ra sau khi tiến vào Thông Thiên Tháp, trận pháp truyền tống ngẫu nhiên đã khởi động, xung quanh Sở Hưu không có một ai.
Đương nhiên đối với võ giả, có khi đôi mắt cũng không quá quan trọng, năng lực cảm giác của võ giả còn mẫn cảm hơn mắt thường nhiều.
Nhưng trong Thông Thiên Tháp này, dưới tác dụng áp chế của trận pháp, năng lực cảm giác của Sở Hưu cũng bị ép xuống, thậm chí còn không bằng mắt thường, chỉ có ba trượng.
Lấy một trận bàn ra, trận bàn bạch ngọc xuất hiện năm điểm sáng màu sắc khác nhau, đại biểu cho năm phương hướng, đây là Ngũ Hành Trận Pháp Sở Hưu chôn trên Đế Dương Sơn lúc trước.
Lúc này trong làn sương, mắt thường cùng năng lực cảm giác đều bị áp chế tới cực hạn, không có thứ gì chỉ rõ phương hướng rất dễ lạc đường đảo qua đảo lại trong đó.
Hơn nữa Ngũ Hành Trận Pháp này mặc dù bố trí ngoài thất thúc, nhưng chỉ cần có phương vị bên ngoài còn có thẻ kiểm tra một số động tĩnh bên trong, cũng tiện cho Sở Hưu tập trung cùng đám người Lã Phụng Tiên.
Trong làn sương, Sở Hưu cũng không biết những thứ tốt trong Thông Thiên Tháp rốt cuộc ở hướng nào, cho nên y nhắm thẳng một hướng bước tới.
Nhìn bên ngoài Thông Thiên Tháp đã rất lớn nhưng tuyệt đối không rộng tới mức một tòa thành nhỏ như bên trong.
Nội bộ Thông Thiên Tháp được trận pháp không gian bao phủ, cho nên ngay Sở Hưu cũng không biết rốt cuộc nó lớn bao nhiêu.
Đi được chừng nửa khắc đồng hồ, thân hình Sở Hưu bỗng dừng lại, nhìn xuống dưới đất.
Trên mặt đất có một cánh tay đứt lìa, còn có rất nhiều vết máu.
Nhìn phía rìa cánh tay đứt, Sở Hưu không khỏi nhíu mày.
Cánh tay này không phải bị chém đứt mà là bị thứ gì đó cắn đứt.
Sở Hưu sống trong Quan Trung Hình Đường một thời gian dài như vậy, mặc dù không nghiên cứu về tra xét dấu vết xử án, nhưng dẫu sao cũng tai nghe mắt thấy, nhìn ra được điểm này.
Xem ra trong Thông Thiên Tháp quả thật có vật sống, không biết dám Thông Thiên Võ Tông thời thượng cổ nhốt mấy thứ linh tinh gì trong Thông Thiên Tháp.
Đúng lúc này, sau lưng Sở Hưu có một luồng gió tanh thổi tới, vô cùng đột ngột, trước đó không hề có dấu hiệu gì báo trước.
Sở Hưu quay đầu lại nhìn, một cái đầu thú dữ tợn đầy răng nhọn đã cách y không đến một thước, còn Sở Hưu lại không hề phát giác.
Có điều trong mắt Sở Hưu cũng không lộ chút bối rối nào, Thiên Ma Vũ trong tay vô cùng mau lẹ lóe lên thành một vệt đen, đầu thú kia trực tiếp rơi xuống đất, máu tươi phun tung tóe, thân thể lớn chừng một trượng ầm ầm ngã gục.
Sở Hưu nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, không khỏi nhíu mày, thầm nhủ: “Thông Thiên Võ Tông rốt cuộc đang nghiên cứu gì vậy? Đây là thứ gì?”
Con cự thú mà Sở Hưu vừa chém chết không giống bất cứ loại sinh vật nào mà Sở Hưu từng biết.
Nhìn cái đầu như gấu mà không phải gấu, bốn cái răng nanh lộ ra bên ngoài, thân thể lại cường tráng như sư tử hay hổ.
Điểm kỳ dị nhất là nó có sáu chân, dáng vẻ khá giống hung thú trong truyền thuyết.
Người là đứng đầu trong vạn vật chi linh, cảm giác thiên địa, tu luyện võ đạo, trong truyền thuyết còn có thể phá toái hư không, nhận được trường sinh.
Còn dã thú cũng là thiên địa chi linh, nếu ăn được linh dược trong thiên địa, khiến linh trí phóng đại cũng không kém gì loài người, bản thân có đủ loại uy năng kỳ dị, được gọi là linh thú.
Nghe nói Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh nuôi một con hắc hổ, là do hắn bắt được từ khu vực rừng núi Man Hoang ở Tây Sở, chính là loại linh thú trong truyền thuyết này, cực kỳ thông minh, ngoại trừ không biết nói ra, cơ hồ không khác gì con người.
Hơn nữa tốc độ con hắc hổ này nhanh tới dọa người, nghe nói từng có chưởng môn Ngoại Cương cảnh của môn phái nhỏ có lời bất kính với Trần Thanh Đế. Kết quả dám người này chỉ thấy một cái bóng đen lóe lên, đầu của người kia đã không thấy đâu, mà con hắc hổ kia vẫn như không hề làm gì, uể oải nằm phục dưới chân Trần Thanh Đế nhưng trên móng vuốt đã ôm một cái đầu người.
Linh thú như vậy chỉ tình cờ gặp được chứ không thể cầu, thậm chí trong truyền thuyết một số võ giả còn cố ý khai phá ra võ công thích hợp cho linh thú tu hành, giúp chúng tăng cường thực lực.
Nếu sự tồn tại của linh thú là trùng hợp tình cờ. Vậy tuy cùng bản thế dã thú như linh thú, nhưng hung thú lại là quái vật kinh khủng từ thời thượng cổ để lại.
Hung thú trời sinh có đủ loại uy năng cường đại, cần ăn linh dược cùng võ giả có tu vi cường đại mới trưởng thành được.
Trong thời thượng cổ có không ít hung thú, một số điển tịch thượng cổ còn ghi chép lại không ít chuyện chém giết giữa võ giả thượng cổ và hung thú.
Nhưng sau đại kiếp nạn thời thượng cổ, đám hung thú đã chết gần hết.
Mặc dù sau đại kiếp nạn, chín thành chín tông môn cũng bị mai táng, võ giả tử thương vô số, nhưng Nhân tộc kéo dài nhiều năm như vậy, ưu thế duy nhất chính là truyền thừa văn tự.
Những tông môn đó mặc dù đã bị hủy diệt, ngươi cũng mất, nhưng truyền thừa vẫn lưu lại trong hộp báu, được hậu nhân phát hiện, tiếp tục tu luyện võ đạo, cuối cùng lại gây dựng lại thời hưng thịnh của võ đạo.
Còn hung thú hoàn toàn dựa vào truyền thừa huyết mạch, chết cái là mất
sạch, thậm chí sinh sản cũng là vấn đề.
Tới giờ hung thú đã không còn là kẻ địch lớn của nhân tộc nữa, thi thoảng mới phát hiện bóng dáng một số hung thú tại nơi rừng sâu núi thẳm. Những võ giả đều coi hung thú là bảo vật thiên địa biết đi, sẽ triệu tập đại lượng võ giả chém giết, dùng máu thịt luyện đan, lân giáp xương cốt luyện khí.
Mặc dù Sở Hưu chưa từng thấy hung thú, nhưng thứ bị y giết chết rõ ràng là hung thú tiêu chuẩn. Có điều nó không có chút năng lực kỳ dị nào, Sở Hưu chém một đao đã bị làm thịt. Có lẽ võ giả cảnh giới Tiên Thiên giết chết thứ này còn dễ như trở bàn tay. Võ giả bị thứ này nuốt cũng cực kỳ xui xẻo, mặc không tới Tiên Thiên, hoặc bị sương mù che khuất tầm mắt, bị đánh lén.
Đúng lúc này phía xa lại vang lên tiếng dã thú gào thét, trong đó còn xen lẫn tiếng kêu khóc của võ giả.
Sở Hưu tiến tới gần nhìn lại, nơi đó lại là từng con thú thân chim, hai cánh mọc ra móng vuốt sắc nhọn, lớn chừng hổ hay báo, đang đuổi giết hai võ giả.
Đám dị thú này thực lực không mạnh nhưng lại hết sức đông đảo, lít nha lít nhít, vô biên vô hạn, khiến người ta tê dại cả da đầu.
Chương 360 Thí nghiệm của Thông Thiên Võ Tông (1)
Bị một hai người bị đám dị thú truy sát chỉ là võ giả tán tu, thế lực lại chỉ vừa đạt tới Tiên Thiên.
Thực lực đám dị thú kỳ quái này thật ra rất yếu, theo Sở Hưu thậm chí còn không bằng mãnh thú như hổ hay sư tử.
Nhưng vấn đề là lũ quái vật này thật sự rất nhiều, lít nha lít nhít, khiến người ta tê dại da đầu, giết thế nào cũng không hết.
Võ giả chỉ khi đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo, ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan, có thể tùy ý chuyển hóa lực lượng thiên địa thành lực lượng bản thân, như vậy mới không sợ xa luân chiến, không quan tâm số lượng, một mình địch cả vạn quân.
Những lần trước Sở Hưu dùng một địch nhiều chẳng qua là giết đối phương tới mức kinh sợ mà thôi. Nếu những võ giả kia thật sự trên dưới một lòng, chung sức quyết giết chết Sở Hưu, ai nấy liều mình không sợ chết, chắc giờ thi thể y đã lạnh ngắt rồi.
Người sợ chết, nhưng rõ ràng đám dị thú này không sợ chết.
Cho dù hai võ giả tán tu vừa chạy vừa giết nhưng những dị thú này lại như đói bụng cả vạn năm, hai mắt đỏ rực đuổi theo không tha.
Đúng lúc này, hai võ giả chứng kiến Sở Hưu, hai người mắt sáng lên, lập tức chạy về phía y.
Khi tới gần Sở Hưu, đám dị thú cũng đuổi theo, hai người kia mới hô lớn: “Sở đại nhân, mau cứu chúng ta!”
Gương mặt Sở Hưu đột nhiên nở một nụ cười khó lòng nắm bắt.
“Thật ra con người ta thi thoảng cũng có lòng từ bi, nếu các ngươi thật lòng cầu ta, ta cũng có thể cứu các ngươi.”
Một người trong đó nghe thấy Sở Hưu nói cứu mình, hai mắt càng sáng lên, nhưng người khác lại cảm thấy giọng điệu Sở Hưu không đúng, vội vàng lui lại một bước.
Nói đến đây, sắc mặt Sở Hưu lại đột nhiên trầm xuống: “Nhưng ta ghét nhất là có kẻ giở trò vặt trước mặt ta! Kiếp sau nhớ kỹ, có bao nhiêu thực lực thì dùng bấy nhiêu thủ đoạn. Giở trò trước mặt người mạnh hơn ngươi rất nhiều, thật nực cười!”
Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp xuất chưởng đánh ra, chưởng lực cường đại lập tức đánh bay cả hai vào giữa đàn thú, cho dù người định rút lui cũng không thể thoát khỏi.
Chỉ thấy trong đàn thú vang lên tiếng nhai nuốt rợn người, chỉ trong chớp mắt hai võ giả Tiên Thiên đã bị cắn xé tan tành!
Gương mặt Sở Hưu vẫn không chút biểu cảm, hai người kia tự tìm đường chết, tưởng Sở Hưu không nhìn ra kế vặt của mình, dẫn đàn thú tới bên y rồi mới cầu cứu, rõ ràng định giở trò dẫn họa sang đông, để cao thủ Sở Hưu ngăn cản giúp mình.
Thật ra nếu họ không làm vậy Sở Hưu cũng sẽ dò xét dọc theo hướng dã thú xem bên đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, tại sao lại có nhiều hung thú như vậy, có tiện tay cứu bọn họ cũng được.
Lúc này đàn thú chi chít kia sau không nuốt sống hai võ giả Tiên Thiên, khí tức hung ác lại càng dày đặc, lao nhao vồ về phía Sở Hưu.
Đối phó với đàn thú cấp bậc như vậy thật ra cũng không khó, chỉ cần bước vào Ngoại Cương cảnh, phóng thích cương khí ra ngoài là có thể gây sát thương rất lớn.
Sở Hưu tay nắm Ngoại Sư Tử Ấn, chỉ ấn gõ vang, đại âm hi thanh, phảng phất như có tiếng sấm rền vang lên, phương viên vài trượng tất cả dị thú thất khiếu chảy máu, trực tiếp mất mạng.
Trong quá khứ đối thủ của Sở Hưu quá cường đại, cho nên Ngoại Sư Tử Ấn chỉ được Sở Hưu dùng như võ thuật phụ trợ, thi triển trong lúc mấu chốt để nhiễu loạn đối thủ.
Nhưng đối đầu với những dị thú không có lực lượng gì này, giết chết chúng cũng không tốn bao công sức.
Sở Hưu đi thẳng tới, trên mặt đất tràn ngập thi thể dị thú, chi chít, dày đặc.
Lúc này phía trước cũng xuất hiện một thứ giống như cung điện, có vẻ còn có không ít người đang đứng đó.
Những dị thú sau lưng Sở Hưu gặp được cung điện dường như rất e ngại. Cho dù Sở Hưu giết khắp dọc đường cũng không thấy chúng sợ hãi, nhưng vừa thấy cung điện lập tức thu nanh vuốt, ảo não bỏ đi.
Lúc này những võ giả trước cung điện cũng trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu.
Thấy Sở Hưu tới đây, bọn họ đương nhiên cũng thấy đống thi thể đầy đất lưu lại phía sau Sở Hưu.
Thật ra đại đa số bọn họ bị dị thú truy sát tới đây, ai nấy chạy trốn gian nan, đâu nhàn nhã như Sở Hưu.
Thậm chí bọn họ nghi ngờ, nếu để Sở Hưu tiếp tục giết, liệu y có giết sạch những thứ này không?
Lúc này trong đám người còn có người quen của Sở Hưu, nói chính xác hơn là kẻ thù của hắn, chính là Sầm Phu Tử của Ba Sơn Kiếm Phái.
Thấy Sở Hưu đến đây, Sầm Phu Tử chỉ hừ lạnh một tiếng.
Với tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất của Sầm Phu Tử, muốn giải quyết đám dị thú này cũng chẳng tốn công mấy, có điều hắn phải thi triển kiếm quyết giết suốt dọc đường, không dễ dàng như Sở Hưu.
Sở Hưu nhìn thoáng qua cung điện trước mặt, chủ thể vẫn chế bằng bạch ngọc, có điều cánh cửa lớn lại bằng đồng trông khá nặng nề. Mấy võ giả trước đó đã thử, đều không mở được. CHo dù Sầm Phu Tử xuất thủ cũng chỉ khiến cánh cửa hơi động đậy một chút mà thôi, không thể mở hẳn ra được.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía Sở Hưu cùng Sầm Phu Tử, nếu hai người này liên thủ chắc chắn có thể mở được cánh cửa này.
Có điều cả hai đang có đại thù, Sở Hưu giết đệ tử Sầm Phu Tử, hai người này sao liên thủ được?
Lúc này một võ giả trung niên hơn bốn mươi tuổi, bộ dáng thật thà đứng ra cười ha hả nói: “Sở đại nhân, Sầm trưởng lão, hiện tại thực lực của hai vị là mạnh nhất ở đây, muốn mở cửa phải trông cậy vào hai vị.
Trong Thông Thiên Tháp có vô số bảo vật, giải quyết ân oán thì đơn giản nhưng bảo vật chỉ xuất thế có lần này thôi, ân oán để lại sau giải quyết được không?”
Sở Hưu quan sát cánh cửa đồng xanh lớn một hồi rồi thản nhiên đáp: “Được thôi, dù sao cũng là người ta muốn tìm ta báo thù chứ không phải ta tìm người ta báo thù.”
Sầm Phu Tử bên kia suy nghĩ một hồi, cuối cùng sắc mặt cau có gật nhẹ đầu.
Thấy hai người đều đồng ý, đám người thức thời thối lui sang một bên.
Sở Hưu nhún vai, không nói nhiều, tay nắm Đại Kim Cương Luân Ấn, trực tiếp điều động chân khí toàn thân, trong chớp mắt Phật quang đại thịnh, đánh thẳng về phía cánh cửa lớn đồng xanh.
Sầm Phu Tử cũng không gây chuyện, trường kiếm trong tay lập tức trở nên nặng nề vô cùng, đánh ra như sơn hà dậy sóng, thế đao vừa xuất đã trực tiếp ngưng tụ thành kiếm cương nặng nề dài hơn mười trượng, ầm ầm chém lên cánh cửa đồng xanh.
Đây là một trong những kiếm pháp của Ba Sơn Kiếm Phái, Cẩm Tú Sơn Hà Kiếm.
Kiếm pháp của Ba Sơn Kiếm Phái thật ra không mấy nổi danh, Ba Sơn Dạ Vũ, Tử Điện Lôi Đình, tám chữ kiếm quyết này diễn hóa thành tám môn kiếm pháp, mặc dù mỗi môn đều không yếu nhưng cũng không quá mạnh.
Xét lực lượng đơn thuần, Cẩm Tú Sơn Hà Kiếm là kiếm pháp mạnh nhất mà Sầm Phu Tử nắm giữ, có điều hắn dẫu sao cũng là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, lực lượng bản thân cũng không kém.
Sở Hưu âm thầm truyền âm cho Mạc Thiên Lâm nói: “Ngươi có biết mấy võ giả của Việt Nữ Cung này không?”
Mạc Thiên Lâm trợn tròn hai mắt, biểu cảm không dám tin tưởng nhìn Sở Hưu, kinh ngạc nói: “Ngươi không biết à? Một trong Tứ Đại Mỹ Nhân của võ lâm, đại sư tỷ Việt Nữ Cung, Vân Kiếm Tiên Tử - Nhan Phi Yên nổi danh thiên hạ. Ngươi không biết thật à?”
Sở Hưu hỏi ngược lại: “Ta cần biết à?”
Tạ Tiểu Lâu bên cạnh thản nhiên nói: “Nếu Sở huynh ngày ngày đều chú ý mấy chuyện linh tinh như ngươi, hắn cũng chẳng tu luyện tới cảnh giới hiện giờ.”
Mạc Thiên Lâm vung quạt xếp trên tay, hừ lạnh nói: “Ngươi không quan tâm những thứ này nhưng tu vi cũng có cao hơn ta đâu.”
Phản kích Tạ Tiểu Lâu một câu xong, Mạc Thiên Lâm mới giới thiệu cẩn thận về Nhan Phi Yên cho Sở Hưu.
Cái gọi là Tứ Đại Mỹ Nhân trên giang hồ chẳng qua chỉ là một danh sách do mấy kẻ lắm chuyện liệt ra mà thôi, không phải chính quy, nhưng cũng gián tiếp chứng minh mỹ mạo của Nhan Phi Yên.
Đương nhiên Nhan Phi Yên nổi danh giang hồ không phải chỉ nhờ dung mạo.
Thế hệ này thực lực Việt Nữ Cung không quá mạnh, thuộc về giai đoạn suy yếu, nhưng Nhan Phi Yên độc bá Việt Nữ Cung, danh tiếng trên giang hồ cũng rất lớn, đương nhiên là dựa vào thực lực chứ không phải là dung mạo.
Giờ Nhan Phi Yên đã có thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên, đứng hạng tám trên Long Hổ Bảng, là tuấn kiệt đỉnh cao trong giang hồ.
Có điều lúc này Mạc Thiên Lâm lại nhỏ giọng truyền âm: “Sở huynh, Nhan Phi Yên này mặc dù dung mạo tuyệt thế nhưng ta cũng phải khuyên, ngươi đừng có ý đồ với nàng.
Đệ tử Việt Nữ Cung cả đời chỉ có kiếm, thủy chung với kiếm, tuyệt đối không thể gả cho nam nhân. Bao năm qua, kết cục của những đệ tử Việt Nữ Cung dám phạm giới đều hết sức thê thảm, nam nhân dám có quan hệ với các nàng lại càng thê thảm.
Huống hồ những nữ nhân này luyện kiếm đến mức đầu óc có vấn đề. Vốn đã chẳng thể giảng đạo lý với nữ nhân, còn nữ nhân điên luyện kiếm càng chẳng có đạo lý gì mà giảng.”
Bên này Sở Hưu còn chưa nói gì, Lã Phụng Tiên bên cạnh đã kinh ngạc nói: “Tình yêu là bản tính trời cho con người, Việt Nữ Cung làm vậy chẳng phải loại trừ dục vọng con người, trong lòng không có sơ hở hay sao?”
Mạc Thiên Lâm trêu chọc một câu nói: “Sao vậy, Lã huynh có hứng thú với các nàng à?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Không phải, chỉ hiếu kỳ mà thôi. Việt Nữ Cung dẫu sao cũng là tông môn chính đạo, làm vậy có phần loại trừ thiên tính.”
Mạc Thiên Lâm cùng Lã Phụng Tiên quen biết không lâu, song phương cũng chưa từng sóng vai chiến đấu, cho nên chỉ theo thói quen trêu chọc một câu, không đùa giỡn quá trớn.
Nghe vậy Mạc Thiên Lâm nói: “Việt Nữ Kiếm Điển vốn là kiếm pháp thiên bẩm, thiên đạo vô tình, muốn tu luyện kiếm điển thiên bẩm làm sao để lại dục tính trong người được?
Cho nên từ đầu Việt Nữ Cung đã không cho phép môn hạ đệ tử nói chuyện yêu đương, cho dù nói là diệt đi dục tính của con người cũng không đủ miêu tả.”
Sở Hưu bên cạnh nghe vậy lắc đầu, nói thầm đúng là vớ vẩn.
Đại đạo vô tình, thái thượng vong tình.
Tư duy con người vốn không thể sánh nổi thiên đạo, hay nên nói đến lúc bỏ đi thất tình lục dục, người đã không phải là người nữa rồi.
Theo Sở Hưu thấy, không biết tổ sư đời nào của Việt Nữ Cung vỗ đầu nghĩ ra cái quy củ cấm chỉ tình yêu của Việt Nữ Cung, rốt cuộc lại kéo dài thẳng tới hiện tại.
Đạo lý rất đơn giản, ngày xưa Phong Vô Lãnh cũng yêu mến đệ tử Việt Nữ Cung, thậm chí đến mức người chết tâm cũng tử vong theo, kết quả hắn vẫn tu luyện thành Việt Nữ Kiếm Điển.
Cho nên thứ này hoàn toàn dựa vào thiên phú, cố đặt ra quy củ như vậy cũng có tác dụng gì?
Lúc này mấy nữ đệ tử Việt Nữ Cung đang quan sát Thông Thiên Tháp. Nhan Phi Yên ôm thanh kiếm mỏng, nhìn Thông Thiên Tháp không nói một lời. Một nữ đệ tử bên cạnh lại kinh ngạc nói: “Sư tỷ, nghe nói nơi này có bảo vật xuất thế, chẳng lẽ là tòa tháp tròn kỳ quái này à?”
Nhan Phi Yên gật nhẹ đầu, giọng nói rất êm tai: “Chắc là nó rồi. Nếu ta không nhìn nhầm đây hẳn là Thông Thiên Tháp do tông môn võ đạo thượng cổ, Thông Thiên Võ Tông để lại, trước đây cũng từng xuất hiện trên giang hồ.
Tòa Thông Thiên Tháp này được bảo trì khá hoàn chỉnh, trong đó chắc sẽ có không ít đồ tốt. Lần này xem như chúng ta đến đúng nơi rồi. Uyển Nhi sư muội, chẳng phải muội vẫn than tông môn phát linh dược xuống không đủ cho muội dùng ư? Lần này muội có thể tìm tòi trong Thông Thiên Tháp, có lẽ sẽ phát hiện một số thứ khác, cầm về tông môn đổi đồ mình cần.”
Nữ đệ tử tên Uyển Nhi kia nghe vậy gật đầu, nhìn bốn phía xung quanh một lượt rồi hỏi mấy võ giả tán tu bên cạnh: “Này, mấy người các ngươi có ai biết nơi này xảy ra chuyện gì không? Bao giờ Thông Thiên Tháp mới xuất thế?”
Uyển Nhi nói câu này có cảm giác vênh mặt hất hàm sai khiến, cứ như đám võ giả tán tu xung quanh là hạ nhân của cô nàng.
Lời này nếu là võ giả nam hỏi, vậy những tán tu kia chắc chắn sẽ cảm thấy bị nhục mạ, trong lòng sẽ hết sức phẫn nộ.
Nhưng người nói lại là Uyển Nhi, mặc dù dáng dấp cô nàng không bằng Nhan Phi Yên nhưng cũng xinh xắn đáng yêu. Những võ giả tán tu bị cô nàng hỏi thậm chí còn có cảm giác vinh hạnh.
Đại đương gia Lôi Vân Trại, Trần Vân đứng ra đầu tiên, cười hắc hắc chắp tay nói: “Mấy vị nữ hiệp Việt Nữ Cung đến đúng lúc lắm, Thông Thiên Tháp này sắp xuất thế rồi.”
Nói xong, Trần Vân thuật lại hết mọi chuyện từ khi Thông Thiên Tháp xuất thế cho mấy nữ đệ tử Việt Nữ Cung.
Có điều khi nhắc tới Sở Hưu, đám người Việt Nữ Cung đồng loạt đưa mắt nhìn sang phía phía Sở Hưu, nhíu mày. Không ngờ lại cùng đi về phía y.
Mọi người xung quanh sửng sốt, Việt Nữ Cung định làm gì? Muốn tới khiêu chiến Sở Hưu hay định lợi dụng ưu thế bản thân đứng gần vị trí của y?
Còn Mạc Thiên Lâm thấy cảnh này lại trêu đùa Sở Hưu: “Sở huynh, vận đào hoa của ngươi tới rồi kìa.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Vận đào hoa nỗi gì? E là đào hoa kiếp.”
Ngoại trừ Nhan Phi Yên, những người khác của Việt Nữ Cung khí thế hung hăng, vừa nhìn đã biết không phải chuyện tốt lành gì.
Quả nhiên vừa tới gần, cô nàng tên Uyển Nhi đã hất hàm hỏi: “Ngươi là Sở Hưu?”
Sở Hưu cau mày gật nhẹ đầu, cảm giác không mấy thoải mái.
Giọng điệu cô nàng này rất có vấn đề.
Đừng nói Sở Hưu là tuấn kiệt hạng sáu trên Long Hổ Bảng, cho dù Sở Hưu chỉ là một người bình thường trên giang hồ, ngữ khí của cô nàng này cũng rất thiếu lễ phép, vừa gặp mặt mà thậm chí không buồn chắp tay hành lễ.
Có điều Sở Hưu cũng lười chấp nhặt, y chỉ thản nhiên đáp: “Đúng là ta, thì sao?”
“Phong Vô Lãnh là ngươi giết?” Uyển Nhi hỏi.
Sở Hưu gật nhẹ đầu.
Mạc Thiên Lâm bên cạnh còn nháy mắt ra hiệu với Sở Hưu, hắn cũng biết chuyện Phong Vô Lãnh. Sở Hưu giúp Việt Nữ Cung diệt trừ kẻ mà các nàng vẫn luôn muốn giết, xem ra Việt Nữ Cung định đến cảm tạ Sở Hưu?
Có điều lời kế tiếp của Uyển Nhi lại khiến tất cả mọi người trợn tròn hai mắt.
Uyển Nhi dùng chuôi kiếm chỉ vào Sở Hưu nói: “Ngươi giết Phong Vô Lãnh thì thôi, vốn Việt Nữ Cung chúng ta cũng định giết hắn, nhưng ngươi lại dám làm gãy Việt Nữ Kiếm của Việt Nữ Cung chúng ta!
Việt Nữ Kiếm của Việt Nữ Cung ta đại biểu cho tổ sư, ngươi làm gãy kiếm cũng là sỉ nhục Việt Nữ Cung ta. Chuyện này ngươi nhất định phải trả lại công đạo cho Việt Nữ Cung!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều há hốc mồm, không ai ngờ người của nvc lại nói vậy.
Lời trêu chọc của Mạc Thiên Lâm ra tới mép rồi phải nuốt về. Hắn từng nghe đám nữ nhân của Việt Nữ Cung không nói lý, ai ngờ còn không biết lý lẽ tới mức này, chẳng khác gì cố tình gây sự.
Chương 357 Không ai dạy ngươi quy củ thì để ta! (1)
Trước đó người của Việt Nữ Cung nhắc tới Phong Vô Lãnh, mọi người còn tưởng Việt Nữ Cung định cảm tạ Sở Hưu giúp Việt Nữ Cung giết kẻ làm tổn hại thanh danh bọn họ, nào ngờ đám người Việt Nữ Cung lại nói như vậy, đúng là cố tình
Đối với kiếm khách mà nói, bội kiếm của mình quả thật rất quan trọng, đặc biệt là những tông môn như Việt Nữ Cung, bội kiếm có lai lịch có truyền thừa, có coi trọng kiếm một chút cũng rất bình thường.
Nhưng vấn đề là nếu Sở Hưu bẻ gãy bội kiếm trong tay võ giả Việt Nữ Cung, đối phương tới đòi lại công đạo còn được, nhưng Sở Hưu bẻ gãy bội kiếm trên tay Phong Vô Lãnh, chẳng lẽ lúc nguy cấp Sở Hưu còn phải cố kỵ kiếm của Việt Nữ Cung ngươi, thận trọng không làm tổn thương thanh kiếm đó hay sao?
Sở Hưu lúc này bèn cười lạnh nói: “Con người ta trước nay không thích giảng đạo lý với người khác, cũng không muốn nói lý với loại nữ nhân đầu óc có vấn đề như các ngươi.
Các ngươi không có bản lãnh giết Phong Vô Lãnh, ta giúp các ngươi giết, không cám ơn thì thôi còn tới đây đòi ta trả lời, đúng là trò cười cho thiên hạ!”
Nghe Sở Hưu nói vậy, gương mặt Uyển Nhi lộ vẻ giận dữ, đang định nói tiếp điều gì lại nghe Sở Hưu mặt không biểu cảm tiếp tục nói: “Ta rất ít khi ra tay với nữ nhân, nhưng điều kiện kiên quyết là người đó đừng chọc tới ta.
Xem bộ dáng của ngươi cũng không phải mới bước chân vào giang hồ, hẳn phải biết chút quy củ, cầm chuôi kiếm chỉ vào người khác là chuyện rất không lễ phép.
Sư phụ ngươi không dạy ngươi lễ nghi tôn ti trên dưới của giang hồ, vậy thì tốt, để ta dạy ngươi!”
Dứt lời, Sở Hưu bước tới một bước, giơ tay chộp về phía Uyển Nhi.
Mọi người xung quanh không ai ngờ Sở Hưu nói động thủ là dht, đối tượng còn là đám nữ nhân Việt Nữ Cung, ai nấy ngẩn người, nửa ngày sau mới phản ứng lại.
Uyển Nhi kia thực lực không mạnh, chỉ có Nội Cương cảnh mà thôi, mãi tới khi Sở Hưu xuất thủ, cô nàng vẫn chưa kịp chuyện gì xảy ra.
Nhan Phi Yên sắc mặt thay đổi, thanh Việt Nữ Kiếm tỏa ra ánh sáng lam hạt đột ngươi hiên xuất hiện trên tay, một kiếm đâm ra như sương khói phiêu miểu, thế đao nhìn như hời hợt nhưng chớp mắt đã tới trước người Sở Hưu.
Thân hình Sở Hưu phát động, mặt không đổi sắc, tay nắm Trí Quyền Ấn, trong chớp mắt phương viên mười trượng đã thành lĩnh vực cương khí của y.
Do khoảng cách song phương quá gần, dưới Trí Quyền Ấn của Sở Hưu, tất cả các đệ tử Việt Nữ Cung đều bị bao phủ trong phạm vi của Trí Quyền Ấn, ngoại trừ Nhan Phi Yên còn hành động được, tất cả những người khác đều bị giam cầm.
Dưới Trí Quyền Ấn, gần trong gang tấc, mặc ta xâu xé!
Đối với võ giả am hiểu cận chiến sát phạt như Sở Hưu, để y áp sát là ác mộng cho đối thủ, cho dù thực lực Nhan Phi Yên không yếu cũng chẳng cách nào đối phó được với Sở Hưu.
Tay trái Sở Hưu chộp về phía uy năng, tay phải trực tiếp niết Đại Kim Cương Luân Ấn ngăn cản chiêu kiếm, trực tiếp hất văng ra.
Nhưng thế đao của Nhan Phi Yên lại đột nhiên xoay chuyển, mũi kiếm lóe lên ánh u quang kỳ dị, như xuyên thủng cả thiên địa này, đâm về phía Sở Hưu.
Việt Nữ Kiếm Điển kiếm pháp thiên thành, Nhan Phi Yên lĩnh ngộ Việt Nữ Kiếm Điển không kém gì Phong Vô Lãnh, chiêu kiếm này đã mang theo chút uy năng của thiên địa, không phải dựa vào cảnh giới phát ra mà hoàn toàn dựa vào tu vi Việt Nữ Kiếm Điển của nàng.
Chỉ có điều trong phạm vi gần như vậy, kiếm pháp của Nhan Phi Yên cũng không cách nào thi triển, Sở Hưu lật tay cầm đao, chém ra một đao mang theo ma khí mãnh liệt ngập trời, lại ngăn cản kiếm tiếp theo của Nhan Phi Yên, mà lúc này tay trái y đã sắp nắm được Uyển Nhi.
Uyển Nhi kinh hãi hét lên, vô thức đâm Việt Nữ Kiếm trong tay ra, nhưng tay Sở Hưu lại tỏa ra ánh sáng kim, lại là Đại Kim Cương Luân Ấn.
Có điều lần này Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu không trực tiếp đánh xuống mà nhằm thẳng vào Việt Nữ Kiếm trong tay Uyển Nhi, trực tiếp đánh nát thanh kiếm này!
Việt Nữ Kiếm của Việt Nữ Cung mặc dù kiểu dáng giống nhau nhưng khác biệt lại rất lớn, Việt Nữ Kiếm trong tay mỗi người có cấp bậc khác nhau. Trong tay Uyển Nhi chỉ là bảo binh tứ chuyển hạ phẩm mà thôi, đương nhiên không thể chống cự nổi Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu.
Nghiêng người lui lại, Sở Hưu thản nhiên nói: “Trước đó các ngươi nói chém vỡ Việt Nữ Kiếm của Phong Vô Lãnh là sỉ nhục Việt Nữ Cung các ngươi? Vậy các ngươi sai rồi, giờ ta mới đang sỉ nhục Việt Nữ Cung đây!”
Đám đệ tử Việt Nữ Cung thấy vậy sắc mặt đen kịt, Uyển Nhi bị Sở Hưu bóp nát bội kiếm hai mắt đỏ ngầu.
Chỉ mình Nhan Phi Yên giữ được trấn định, cau mày nói: “Sở đại nhân, vừa rồi Uyển Nhi dùng từ ngữ không thích đáng, nhưng ngươi cũng không cần nặng tay như vậy chứ, vừa gặp đã bóp nát bội kiếm của nàng?
Ngươi tốt xấu gì cũng là cường giả hạng sáu trên Long Hổ Bảng, Uyển Nhi chỉ là một cô bé vừa bước chân vào giang hồ chưa hiểu quy củ gì mà thôi. Ngươi khi dễ nàng như vậy không sợ người giang hồ chế nhạo ư?”
Sở Hưu nheo mắt nhìn Nhan Phi Yên, đương nhiên ánh mắt y không phải mê luyến gì mà là quan sát, nữ nhân này không phải hạng đơn giản.
Uyển Nhi kia không hiểu quy củ giang hồ, chẳng lẽ nàng một tuấn kiệt trẻ tuổi trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng còn không biết? Thế nhưng vừa rồi nàng chẳng hề ngăn cản Uyển Nhi, giờ lại quay sang nói Sở Hưu là kẻ vô sỉ khi dễ nữ tử nhu nhược.
Hạ Hầu Vô Giang phía sau cười lạnh nói: “Nhan cô nương, ngươi nói sai rồi, Sở Hưu này không phải hạng người thương hương tiếc ngọc gì đâu, hắn đã bị người giang hồ mắng chửi vô số lần rồi nhưng vẫn không biết xấu hổ lăn lộn trên giang hồ, có để ý gì tới thanh danh đâu.”
Sở Hưu liếc mắt nhìn Hạ Hầu Vô Giang, lạnh lùng nói: “Hạ Hầu Vô Giang, nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện, nếu ngươi không phục, muốn tranh tài trước khi Thông Thiên Tháp mở ra, ta cũng phụng bồi tới cùng!”
Thấy Hạ Hầu Vô Giang chỉ cười lạnh rồi không nói gì, Sở Hưu quay sang Nhan Phi Yên mặt không biểu cảm nói: “Con người ta không quen nói lý với người khác, càng không quen nói lý với nữ nhân.
Ta không muốn trêu chọc tới Việt Nữ Cung, nhưng nếu các ngươi cố tình gây sự vì những chuyện vớ vẩn như vậy thì tốt, ta cũng bồi tiếp.”
Sở Hưu đang nói thật, mặc dù năng lực gây chuyện của y rất mạnh, nhưng điều kiện tiên quyết là sau khi gây chuyện y có thể nhận được lợi ích.
Y cùng đám nữ nhân Việt Nữ Cung này không oán không cừu, nhưng đối phương lại tới gây sự với y vì lý do không ra ngô ra khoai, vậy thì tốt, Sở Hưu cũng sẵn sàng tiếp đón.
Dưới tình huống bình thường, Sở Hưu sẽ không đánh nữ nhân, nhưng điều kiện tiên quyết là đừng chọc tới y.
Lã Phụng Tiên bên cạnh đứng ra, chắp tay, trầm giọng nói: “Vị cô nương này, ngươi nói vậy là có phần quá đáng rồi.
Chương 358 Thông Thiên Tháp cùng hung thú (1)
Lần trước Sở huynh giao thủ với Phong Vô Lãnh là lấy cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đối chiến với Thiên Nhân Hợp Nhất, mỗi bước đều cực kỳ nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Đừng nói gãy kiếm, Sở huynh sống được đã là may mắn, làm sao còn lo được thế đao nào?”
Nhan Phi Yên lườm Lã Phụng Tiên một hồi, không nói gì.
Nàng không nhận ra Lã Phụng Tiên, trước đó khi Trần Vân nhắc tới Lã Phụng Tiên chỉ nói hắn là viện quân của Sở Hưu, không nói tỉ mỉ tình huống Lã Phụng Tiên chém mũi tên của thất thúc xuống, cho nên Nhan Phi Yên vô thức cho rằng Lã Phụng Tiên chỉ là hạng vô danh mà thôi.
Lúc này Mạc Thiên Lâm lại đứng ra nói: “Nhan cô nương, quy củ cố chấp này của Việt Nữ Cung cũng phải sửa đổi lại thôi. Nếu kiếm trên tay Việt Nữ Cung các ngươi, Sở Hưu bẻ gãy kiếm đúng là sỉ nhục Việt Nữ Cung.
Nhưng trước đó kiếm gãy trong tay Phong Vô Lãnh, các ngươi làm vậy là cưỡng từ đoạt lý rồi.”
Tạ Tiểu Lâu không nói nhiều, chỉ đứng bên cạnh Mạc Thiên Lâm thản nhiên nói: “Hành tẩu giang hồ cũng phải giảng đạo lý, đương nhiên có một số thế lực có thể không nói lý. Nhưng hiển nhiên Việt Nữ Cung các ngươi không phải.”
Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu một người là đệ tử Thương Dương Mạc gia một trong Cửu Đại Thế Gia, một là người của Thiên Hạ Minh ở Tây Sở, đều là kẻ không dễ trêu, phân lượng hơn xa Lã Phụng Tiên.
Nhan Phi Yên trầm mặc nửa ngày nói: “Các ngươi nói có lý. Có điều vừa rồi Sở đại nhân đã bẻ gãy kiếm của Uyển Nhi, còn là ngay trước mặt mọi người như vậy. Việt Nữ Cung ta sẽ ghi nhớ, ngày sau có cơ hội chắc chắn sẽ tìm Sở đại nhân lĩnh giáo.”
Nói xong, Nhan Phi Yên dẫn người lui lại.
Uyển Nhi không cam lòng hô một tiếng: “Sư tỷ!”
Nhan Phi Yên cau mày: “Uyển Nhi, đừng làm rộn!”
Trong số các đệ tử Việt Nữ Cung, uy vọng của Nhan Phi Yên vẫn khá cao, nàng vừa mở miệng, Uyển Nhi có không cam lòng cũng phải bĩu môi rời khỏi.
Sau khi đám người đi khỏi, Sở Hưu nhíu mày hỏi Mạc Thiên Lâm: “Chẳng lẽ Việt Nữ Cung đều như vậy à? Đám nữ nhân này tưởng mình đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái chắc?”
Mạc Thiên Lâm cười khổ nói: “Vừa nãy ta đã nói rồi mà, đám nữ nhân này luyện kiếm tới mức hỏng cả đầu rồi, giờ xem ra tình trạng này càng ngày càng tệ.
Có điều Sở huynh, lần này là ngươi chứ đổi lại người khác cũng chẳng đánh nổi.
Dẫu sao ngày trước Việt Nữ Cung cũng từng có thời huy hoàng, các đại môn phái trên giang hồ đều sẽ nể mặt. Quan trọng nhất là đệ tử Việt Nữ Cung đều là nữ tử có chút nhan sắc, đối mặt với mỹ nữ, ai mà chẳng rộng lượng hơn.
Vừa rồi nếu thái độ ngươi không cứng rắn như vậy, kiên nhẫn giải thích với đối phương một chút, lại có chúng ta ở bên cạnh nói đỡ, chuyện này chắc cũng qua thôi.
Nhưng giờ ngươi bẻ gãy một thanh kiếm của Việt Nữ Cung ngay trước mặt mọi người, chuyện này sợ rằng không dễ kết thúc.”
Sở Hưu cười cười nói: “Tính cách ta tốt lắm à, kiên nhẫn lắm sao?”
Mạc Thiên Lâm suy nghĩ một chút rồi trực tiếp lắc đầu.
Cái này chỉ có thể trách đám người Việt Nữ Cung tự tìm đường chết. Tính khí của Sở Hưu rất cứng rắn, sát tính cũng nặng tới mức hiếm có trên thế gian. CHỉ bằng thái độ vừa rồi của Uyển Nhi, Sở Hưu chỉ bóp nát kiếm chứ không phế bỏ đã là thương hương tiếc ngọc, hạ thủ lưu tình rồi.
Trong bốn người bọn họ chắc chỉ có Mạc Thiên Lâm cùng Lã Phụng Tiên có thể kiên nhẫn giải thích chuyện này.
Thái độ của Mạc Thiên Lâm với nữ nhân trước nay đều không tệ, còn tính cách Lã Phụng Tiên cũng khá tốt. Nếu đổi lại thành Tạ Tiểu Lâu, chắc cũng trực tiếp xách đao lên chém người.
Mạc Thiên Lâm nói: “Không mắc tội cũng đắc tội, thực lực Việt Nữ Cung hiện tại không mạnh, trong Ngũ Đại Kiếm Phái chỉ xếp chót mà thôi.
Làn trước Hạ Hầu thị bao che cho Phong Vô Lãnh, Việt Nữ Cung tới đòi câu trả lời, kết quả chẳng đòi được gì, bị Hạ Hầu thị tùy tiện lừa gạt.”
Sở Hưu không để đám người Việt Nữ Cung trong mắt, chẳng qua chỉ là một tông môn đã xuống dốc mà thôi.
Giang hồ này vốn đối xử bất công với nữ giới, nhưng cũng có ưu ái riêng cho giới nữ. Ngoại trừ kẻ không thương hương tiếc ngọc, nói trở mặt là trở mặt như Sở Hưu, phần lớn mọi người đều không làm việc quá quyết liệt.
Nhưng phần lớn mọi người trên giang hồ cũng rất lý trí, mọi người đều chú ý tới lợi ích và thực lực, chuyện này không liên quan tới nam hay nữ.
Tông môn mà nữ giới chiếm chủ đạo có một khuyết điểm, đó là dễ hành động theo cam tính, không lý trí, tạo ra rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Chuyện Việt Nữ Cung hung hăng tới gây sự với Hạ Hầu thị là một ví dụ điển hình.
Hạ Hầu là thế gia hàng đầu trong Cửu Đại Thế Gia, thực lực gấp mấy lần thậm chí hơn mười lần Việt Nữ Cung, với thực lực của Việt Nữ Cung hiện tại, có hung hăng tới đòi Hạ Hầu thị một câu trả lời căn bản là tự rước lấy nhục, chẳng nhận được thứ gì.
Kết quả cũng quả thật là vậy, đám người Việt Nữ Cung bị vài lời của Hạ Hầu thị lừa gạt, tay trắng quay về, không dưng lại mất thanh danh.
Còn nếu đổi thành thế lực khác, gặp tình huống như vậy trực tiếp kín tiếng xử lý là được, cứ nhất định gióng trống khua chiêng, kết quả còn tự làm mất mặt.
Giờ Sở Hưu dựa lưng vào Quan Trung Hình Đường, đường chủ Quan Tư Vũ mặc dù đã lâu không xuất thân trên giang hồ, nhưng thực lực của hắn chẳng phải khoa trương.
Hơn nữa lực lượng của Quan Trung Hình Đường không chỉ ở bề ngoài như vậy. Chiến lực tinh nhuệ chân chính của Quan Trung Hình Đường đều trong Tập Hình Ti. Những người này không hiểu gì về chuyện truy tìm dấu vết hay phá án, bọn họ chỉ biết giết người.
Những năm gần đây Quan Trung Hình Đường sinh sống trong kẽ hở, chỉ một
mình Quan Tư Vũ không đủ để chống đỡ, phần nhiều là do bản thân Quan Trung Hình Đường có thực lực không thua kém gì đại phái đỉnh cao trên giang hồ.
Lúc này thân Thông Thiên Tháp màu bạch ngọc đã tỏa ra ánh sáng trắng lóa mắt, có thể thấy đã sắp mở cửa.
Sở Hưu truyền âm nói khẽ với đám người Mạc Thiên Lâm: “Lát nữa tiến vào Thông Thiên Tháp nhớ cẩn thận, không chừng bên trong sẽ có thứ gì đang đợi chúng ta đấy.”
Mạc Thiên Lâm kinh ngạc nói: “Lát nữa chẳng phải chúng ta nên cẩn thận với đám Hạ Hầu Vô Giang à? Trong Thông Thiên Tháp còn có vật sống nữa sao?”
Sở Hưu nói: “ĐIểm này không nói chắc được, đám Thông Thiên Võ Tông thời thượng cổ nghiên cứu đủ thứ, mà thứ gì cũng dám nghiên cứu.
Võ công ba nhà Đạo Phật Ma họ còn dám đồng tu, hơn nữa còn có các loại cơ quan ám khí, trận pháp luyện đan. Dù sao chỉ cần trên giang hồ có gì, bọn họ đều nghiên cứu nấy. Thậm chí còn dám chăn nuôi một số hung thú tà ác quỷ dị bắt đường chủ từ trong núi lớn ở Man Hoang.
Những thứ này giờ đã tuyệt chủng, nhưng chúng có còn sống trong Thông Thiên Tháp hay không cũng là ẩn số.
Bản thân Thông Thiên Tháp này cũng là kết hợp của trận đạo và luyện khí tới mức tột đỉnh. Cho dù trong đó không có ai trận pháp vẫn tự động vận hành, có thể cho một số vật sống tiến vào ngủ đông.
Hơn nữa trước mắt chúng ta là ‘kẻ địch từ bên ngoài vào’, đối với trận pháp của Thông Thiên Tháp, chỉ cần chúng ta tiến vào chắc chắn sẽ bị coi là kẻ xâm nhập. Lúc đó chúng ta sẽ gặp chuyện gì, lại là một ẩn số.”
Chương 359 Thông Thiên Tháp cùng hung thú (2)
Sở Hưu không biết một số chi tiết tỉ mỉ trong cốt truyện gốc, nhưng rõ ràng tòa Thông Thiên Tháp vẫn bảo tồn hoành chỉnh này vẫn có một số nguy cơ. Giờ Sở Hưu nói vậy là cảnh báo trước cho bọn họ.
Đúng lúc này, ánh sáng trên Thông Thiên Tháp bùng lên rực rỡ tới cực hạn. Cánh cửa lớn vốn đóng chặt giờ chậm rãi mở ra. Đám người Sở Hưu chiếm cứ vị trí tốt nhất nên trực tiếp bước vào.
Đám người Hạ Hầu Vô Giang thấy động tác này của Sở Hưu cũng vội vàng chạy vào theo.
Vừa bước vào Thông Thiên Tháp, Sở Hưu liền cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt đều là một làn sương trắng. Lúc này y đã bị làn sương dày bao phủ, mắt thường không thấy được thứ gì cách xa hơn mười trượng, cũng không nghe thấy động tĩnh gì. Xem ra sau khi tiến vào Thông Thiên Tháp, trận pháp truyền tống ngẫu nhiên đã khởi động, xung quanh Sở Hưu không có một ai.
Đương nhiên đối với võ giả, có khi đôi mắt cũng không quá quan trọng, năng lực cảm giác của võ giả còn mẫn cảm hơn mắt thường nhiều.
Nhưng trong Thông Thiên Tháp này, dưới tác dụng áp chế của trận pháp, năng lực cảm giác của Sở Hưu cũng bị ép xuống, thậm chí còn không bằng mắt thường, chỉ có ba trượng.
Lấy một trận bàn ra, trận bàn bạch ngọc xuất hiện năm điểm sáng màu sắc khác nhau, đại biểu cho năm phương hướng, đây là Ngũ Hành Trận Pháp Sở Hưu chôn trên Đế Dương Sơn lúc trước.
Lúc này trong làn sương, mắt thường cùng năng lực cảm giác đều bị áp chế tới cực hạn, không có thứ gì chỉ rõ phương hướng rất dễ lạc đường đảo qua đảo lại trong đó.
Hơn nữa Ngũ Hành Trận Pháp này mặc dù bố trí ngoài thất thúc, nhưng chỉ cần có phương vị bên ngoài còn có thẻ kiểm tra một số động tĩnh bên trong, cũng tiện cho Sở Hưu tập trung cùng đám người Lã Phụng Tiên.
Trong làn sương, Sở Hưu cũng không biết những thứ tốt trong Thông Thiên Tháp rốt cuộc ở hướng nào, cho nên y nhắm thẳng một hướng bước tới.
Nhìn bên ngoài Thông Thiên Tháp đã rất lớn nhưng tuyệt đối không rộng tới mức một tòa thành nhỏ như bên trong.
Nội bộ Thông Thiên Tháp được trận pháp không gian bao phủ, cho nên ngay Sở Hưu cũng không biết rốt cuộc nó lớn bao nhiêu.
Đi được chừng nửa khắc đồng hồ, thân hình Sở Hưu bỗng dừng lại, nhìn xuống dưới đất.
Trên mặt đất có một cánh tay đứt lìa, còn có rất nhiều vết máu.
Nhìn phía rìa cánh tay đứt, Sở Hưu không khỏi nhíu mày.
Cánh tay này không phải bị chém đứt mà là bị thứ gì đó cắn đứt.
Sở Hưu sống trong Quan Trung Hình Đường một thời gian dài như vậy, mặc dù không nghiên cứu về tra xét dấu vết xử án, nhưng dẫu sao cũng tai nghe mắt thấy, nhìn ra được điểm này.
Xem ra trong Thông Thiên Tháp quả thật có vật sống, không biết dám Thông Thiên Võ Tông thời thượng cổ nhốt mấy thứ linh tinh gì trong Thông Thiên Tháp.
Đúng lúc này, sau lưng Sở Hưu có một luồng gió tanh thổi tới, vô cùng đột ngột, trước đó không hề có dấu hiệu gì báo trước.
Sở Hưu quay đầu lại nhìn, một cái đầu thú dữ tợn đầy răng nhọn đã cách y không đến một thước, còn Sở Hưu lại không hề phát giác.
Có điều trong mắt Sở Hưu cũng không lộ chút bối rối nào, Thiên Ma Vũ trong tay vô cùng mau lẹ lóe lên thành một vệt đen, đầu thú kia trực tiếp rơi xuống đất, máu tươi phun tung tóe, thân thể lớn chừng một trượng ầm ầm ngã gục.
Sở Hưu nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, không khỏi nhíu mày, thầm nhủ: “Thông Thiên Võ Tông rốt cuộc đang nghiên cứu gì vậy? Đây là thứ gì?”
Con cự thú mà Sở Hưu vừa chém chết không giống bất cứ loại sinh vật nào mà Sở Hưu từng biết.
Nhìn cái đầu như gấu mà không phải gấu, bốn cái răng nanh lộ ra bên ngoài, thân thể lại cường tráng như sư tử hay hổ.
Điểm kỳ dị nhất là nó có sáu chân, dáng vẻ khá giống hung thú trong truyền thuyết.
Người là đứng đầu trong vạn vật chi linh, cảm giác thiên địa, tu luyện võ đạo, trong truyền thuyết còn có thể phá toái hư không, nhận được trường sinh.
Còn dã thú cũng là thiên địa chi linh, nếu ăn được linh dược trong thiên địa, khiến linh trí phóng đại cũng không kém gì loài người, bản thân có đủ loại uy năng kỳ dị, được gọi là linh thú.
Nghe nói Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh nuôi một con hắc hổ, là do hắn bắt được từ khu vực rừng núi Man Hoang ở Tây Sở, chính là loại linh thú trong truyền thuyết này, cực kỳ thông minh, ngoại trừ không biết nói ra, cơ hồ không khác gì con người.
Hơn nữa tốc độ con hắc hổ này nhanh tới dọa người, nghe nói từng có chưởng môn Ngoại Cương cảnh của môn phái nhỏ có lời bất kính với Trần Thanh Đế. Kết quả dám người này chỉ thấy một cái bóng đen lóe lên, đầu của người kia đã không thấy đâu, mà con hắc hổ kia vẫn như không hề làm gì, uể oải nằm phục dưới chân Trần Thanh Đế nhưng trên móng vuốt đã ôm một cái đầu người.
Linh thú như vậy chỉ tình cờ gặp được chứ không thể cầu, thậm chí trong truyền thuyết một số võ giả còn cố ý khai phá ra võ công thích hợp cho linh thú tu hành, giúp chúng tăng cường thực lực.
Nếu sự tồn tại của linh thú là trùng hợp tình cờ. Vậy tuy cùng bản thế dã thú như linh thú, nhưng hung thú lại là quái vật kinh khủng từ thời thượng cổ để lại.
Hung thú trời sinh có đủ loại uy năng cường đại, cần ăn linh dược cùng võ giả có tu vi cường đại mới trưởng thành được.
Trong thời thượng cổ có không ít hung thú, một số điển tịch thượng cổ còn ghi chép lại không ít chuyện chém giết giữa võ giả thượng cổ và hung thú.
Nhưng sau đại kiếp nạn thời thượng cổ, đám hung thú đã chết gần hết.
Mặc dù sau đại kiếp nạn, chín thành chín tông môn cũng bị mai táng, võ giả tử thương vô số, nhưng Nhân tộc kéo dài nhiều năm như vậy, ưu thế duy nhất chính là truyền thừa văn tự.
Những tông môn đó mặc dù đã bị hủy diệt, ngươi cũng mất, nhưng truyền thừa vẫn lưu lại trong hộp báu, được hậu nhân phát hiện, tiếp tục tu luyện võ đạo, cuối cùng lại gây dựng lại thời hưng thịnh của võ đạo.
Còn hung thú hoàn toàn dựa vào truyền thừa huyết mạch, chết cái là mất
sạch, thậm chí sinh sản cũng là vấn đề.
Tới giờ hung thú đã không còn là kẻ địch lớn của nhân tộc nữa, thi thoảng mới phát hiện bóng dáng một số hung thú tại nơi rừng sâu núi thẳm. Những võ giả đều coi hung thú là bảo vật thiên địa biết đi, sẽ triệu tập đại lượng võ giả chém giết, dùng máu thịt luyện đan, lân giáp xương cốt luyện khí.
Mặc dù Sở Hưu chưa từng thấy hung thú, nhưng thứ bị y giết chết rõ ràng là hung thú tiêu chuẩn. Có điều nó không có chút năng lực kỳ dị nào, Sở Hưu chém một đao đã bị làm thịt. Có lẽ võ giả cảnh giới Tiên Thiên giết chết thứ này còn dễ như trở bàn tay. Võ giả bị thứ này nuốt cũng cực kỳ xui xẻo, mặc không tới Tiên Thiên, hoặc bị sương mù che khuất tầm mắt, bị đánh lén.
Đúng lúc này phía xa lại vang lên tiếng dã thú gào thét, trong đó còn xen lẫn tiếng kêu khóc của võ giả.
Sở Hưu tiến tới gần nhìn lại, nơi đó lại là từng con thú thân chim, hai cánh mọc ra móng vuốt sắc nhọn, lớn chừng hổ hay báo, đang đuổi giết hai võ giả.
Đám dị thú này thực lực không mạnh nhưng lại hết sức đông đảo, lít nha lít nhít, vô biên vô hạn, khiến người ta tê dại cả da đầu.
Chương 360 Thí nghiệm của Thông Thiên Võ Tông (1)
Bị một hai người bị đám dị thú truy sát chỉ là võ giả tán tu, thế lực lại chỉ vừa đạt tới Tiên Thiên.
Thực lực đám dị thú kỳ quái này thật ra rất yếu, theo Sở Hưu thậm chí còn không bằng mãnh thú như hổ hay sư tử.
Nhưng vấn đề là lũ quái vật này thật sự rất nhiều, lít nha lít nhít, khiến người ta tê dại da đầu, giết thế nào cũng không hết.
Võ giả chỉ khi đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo, ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan, có thể tùy ý chuyển hóa lực lượng thiên địa thành lực lượng bản thân, như vậy mới không sợ xa luân chiến, không quan tâm số lượng, một mình địch cả vạn quân.
Những lần trước Sở Hưu dùng một địch nhiều chẳng qua là giết đối phương tới mức kinh sợ mà thôi. Nếu những võ giả kia thật sự trên dưới một lòng, chung sức quyết giết chết Sở Hưu, ai nấy liều mình không sợ chết, chắc giờ thi thể y đã lạnh ngắt rồi.
Người sợ chết, nhưng rõ ràng đám dị thú này không sợ chết.
Cho dù hai võ giả tán tu vừa chạy vừa giết nhưng những dị thú này lại như đói bụng cả vạn năm, hai mắt đỏ rực đuổi theo không tha.
Đúng lúc này, hai võ giả chứng kiến Sở Hưu, hai người mắt sáng lên, lập tức chạy về phía y.
Khi tới gần Sở Hưu, đám dị thú cũng đuổi theo, hai người kia mới hô lớn: “Sở đại nhân, mau cứu chúng ta!”
Gương mặt Sở Hưu đột nhiên nở một nụ cười khó lòng nắm bắt.
“Thật ra con người ta thi thoảng cũng có lòng từ bi, nếu các ngươi thật lòng cầu ta, ta cũng có thể cứu các ngươi.”
Một người trong đó nghe thấy Sở Hưu nói cứu mình, hai mắt càng sáng lên, nhưng người khác lại cảm thấy giọng điệu Sở Hưu không đúng, vội vàng lui lại một bước.
Nói đến đây, sắc mặt Sở Hưu lại đột nhiên trầm xuống: “Nhưng ta ghét nhất là có kẻ giở trò vặt trước mặt ta! Kiếp sau nhớ kỹ, có bao nhiêu thực lực thì dùng bấy nhiêu thủ đoạn. Giở trò trước mặt người mạnh hơn ngươi rất nhiều, thật nực cười!”
Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp xuất chưởng đánh ra, chưởng lực cường đại lập tức đánh bay cả hai vào giữa đàn thú, cho dù người định rút lui cũng không thể thoát khỏi.
Chỉ thấy trong đàn thú vang lên tiếng nhai nuốt rợn người, chỉ trong chớp mắt hai võ giả Tiên Thiên đã bị cắn xé tan tành!
Gương mặt Sở Hưu vẫn không chút biểu cảm, hai người kia tự tìm đường chết, tưởng Sở Hưu không nhìn ra kế vặt của mình, dẫn đàn thú tới bên y rồi mới cầu cứu, rõ ràng định giở trò dẫn họa sang đông, để cao thủ Sở Hưu ngăn cản giúp mình.
Thật ra nếu họ không làm vậy Sở Hưu cũng sẽ dò xét dọc theo hướng dã thú xem bên đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, tại sao lại có nhiều hung thú như vậy, có tiện tay cứu bọn họ cũng được.
Lúc này đàn thú chi chít kia sau không nuốt sống hai võ giả Tiên Thiên, khí tức hung ác lại càng dày đặc, lao nhao vồ về phía Sở Hưu.
Đối phó với đàn thú cấp bậc như vậy thật ra cũng không khó, chỉ cần bước vào Ngoại Cương cảnh, phóng thích cương khí ra ngoài là có thể gây sát thương rất lớn.
Sở Hưu tay nắm Ngoại Sư Tử Ấn, chỉ ấn gõ vang, đại âm hi thanh, phảng phất như có tiếng sấm rền vang lên, phương viên vài trượng tất cả dị thú thất khiếu chảy máu, trực tiếp mất mạng.
Trong quá khứ đối thủ của Sở Hưu quá cường đại, cho nên Ngoại Sư Tử Ấn chỉ được Sở Hưu dùng như võ thuật phụ trợ, thi triển trong lúc mấu chốt để nhiễu loạn đối thủ.
Nhưng đối đầu với những dị thú không có lực lượng gì này, giết chết chúng cũng không tốn bao công sức.
Sở Hưu đi thẳng tới, trên mặt đất tràn ngập thi thể dị thú, chi chít, dày đặc.
Lúc này phía trước cũng xuất hiện một thứ giống như cung điện, có vẻ còn có không ít người đang đứng đó.
Những dị thú sau lưng Sở Hưu gặp được cung điện dường như rất e ngại. Cho dù Sở Hưu giết khắp dọc đường cũng không thấy chúng sợ hãi, nhưng vừa thấy cung điện lập tức thu nanh vuốt, ảo não bỏ đi.
Lúc này những võ giả trước cung điện cũng trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu.
Thấy Sở Hưu tới đây, bọn họ đương nhiên cũng thấy đống thi thể đầy đất lưu lại phía sau Sở Hưu.
Thật ra đại đa số bọn họ bị dị thú truy sát tới đây, ai nấy chạy trốn gian nan, đâu nhàn nhã như Sở Hưu.
Thậm chí bọn họ nghi ngờ, nếu để Sở Hưu tiếp tục giết, liệu y có giết sạch những thứ này không?
Lúc này trong đám người còn có người quen của Sở Hưu, nói chính xác hơn là kẻ thù của hắn, chính là Sầm Phu Tử của Ba Sơn Kiếm Phái.
Thấy Sở Hưu đến đây, Sầm Phu Tử chỉ hừ lạnh một tiếng.
Với tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất của Sầm Phu Tử, muốn giải quyết đám dị thú này cũng chẳng tốn công mấy, có điều hắn phải thi triển kiếm quyết giết suốt dọc đường, không dễ dàng như Sở Hưu.
Sở Hưu nhìn thoáng qua cung điện trước mặt, chủ thể vẫn chế bằng bạch ngọc, có điều cánh cửa lớn lại bằng đồng trông khá nặng nề. Mấy võ giả trước đó đã thử, đều không mở được. CHo dù Sầm Phu Tử xuất thủ cũng chỉ khiến cánh cửa hơi động đậy một chút mà thôi, không thể mở hẳn ra được.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía Sở Hưu cùng Sầm Phu Tử, nếu hai người này liên thủ chắc chắn có thể mở được cánh cửa này.
Có điều cả hai đang có đại thù, Sở Hưu giết đệ tử Sầm Phu Tử, hai người này sao liên thủ được?
Lúc này một võ giả trung niên hơn bốn mươi tuổi, bộ dáng thật thà đứng ra cười ha hả nói: “Sở đại nhân, Sầm trưởng lão, hiện tại thực lực của hai vị là mạnh nhất ở đây, muốn mở cửa phải trông cậy vào hai vị.
Trong Thông Thiên Tháp có vô số bảo vật, giải quyết ân oán thì đơn giản nhưng bảo vật chỉ xuất thế có lần này thôi, ân oán để lại sau giải quyết được không?”
Sở Hưu quan sát cánh cửa đồng xanh lớn một hồi rồi thản nhiên đáp: “Được thôi, dù sao cũng là người ta muốn tìm ta báo thù chứ không phải ta tìm người ta báo thù.”
Sầm Phu Tử bên kia suy nghĩ một hồi, cuối cùng sắc mặt cau có gật nhẹ đầu.
Thấy hai người đều đồng ý, đám người thức thời thối lui sang một bên.
Sở Hưu nhún vai, không nói nhiều, tay nắm Đại Kim Cương Luân Ấn, trực tiếp điều động chân khí toàn thân, trong chớp mắt Phật quang đại thịnh, đánh thẳng về phía cánh cửa lớn đồng xanh.
Sầm Phu Tử cũng không gây chuyện, trường kiếm trong tay lập tức trở nên nặng nề vô cùng, đánh ra như sơn hà dậy sóng, thế đao vừa xuất đã trực tiếp ngưng tụ thành kiếm cương nặng nề dài hơn mười trượng, ầm ầm chém lên cánh cửa đồng xanh.
Đây là một trong những kiếm pháp của Ba Sơn Kiếm Phái, Cẩm Tú Sơn Hà Kiếm.
Kiếm pháp của Ba Sơn Kiếm Phái thật ra không mấy nổi danh, Ba Sơn Dạ Vũ, Tử Điện Lôi Đình, tám chữ kiếm quyết này diễn hóa thành tám môn kiếm pháp, mặc dù mỗi môn đều không yếu nhưng cũng không quá mạnh.
Xét lực lượng đơn thuần, Cẩm Tú Sơn Hà Kiếm là kiếm pháp mạnh nhất mà Sầm Phu Tử nắm giữ, có điều hắn dẫu sao cũng là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, lực lượng bản thân cũng không kém.
Bình luận facebook