-
Chương 416-420
Chương 416 Tâm cơ của Nhiếp Đông Lưu (2)
Nhìn Nhiếp Đông Lưu, Sở Hưu thản nhiên nói: “Nhiếp Đông Lưu, ngươi vẫn như xưa. Mặc dù ngươi bái Hàn Bá Tiên làm sư phụ nhưng lại không học được bá khí của Hàn Bá Tiên.”
Nhiếp Đông Lưu ung dung cười nói: “Bá khí? Thứ này tạm thời ta không cần, sư phụ ta đi theo bá đạo, ta đi theo vương đạo, chẳng lẽ không được?”
Sở Hưu nghe vậy cười lạnh một tiếng nói: “Nhiếp Đông Lưu, ngươi tự tin quá nhỉ, theo vương đạo? Ngươi chỉ là thiếu chủ Tụ Nghĩa Trang mà thôi, còn tưởng mình là hoàng tử Bắc Yên chắc?”
Lời này của Nhiếp Đông Lưu thật sự vô cùng cuồng vọng, thực lực Tụ Nghĩa Trang trong Nhân Hòa Lục Bang còn không phải đứng đầu, hắn lại dám nói mình theo vương đạo?
“Vương hầu tướng lĩnh có phải trời sinh không?”
Nhiếp Đông Lưu đứng chắp tay thản nhiên nói: “Sở Hưu, ngươi xuất thân dân dã, sao không có cả chút chí khí như vậy?”
Sở Hưu giơ Thiên Ma Vũ trong tay lên chỉ vào Nhiếp Đông Lưu trầm giọng nói: “Lời này của ngươi không sai, có điều giờ ngươi với ta hiện giờ càng giống tướng trong vương hầu tướng hơn. Nhưng ngươi không cảm giác lời này có điềm xấu à?”
Nhiếp Nhân Long coi như xuất thân dân dã tiêu chuẩn, nhưng Nhiếp Đông Lưu lại không phải.
Thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, có đặt ở đâu cũng không tính là dân dã được.
Đương nhiên lúc này Sở Hưu cũng lười đấu khẩu với Nhiếp Đông Lưu nữa. Nếu Nhiếp Đông Lưu thờ phụng cái gọi là vương đạo của hắn, vậy Sở Hưu sẽ dạy cho Nhiếp Đông Lưu, bất luận vương đạo hay bá đạo, đều phải dùng đao và nắm đấm của mình gây dựng lên!
Ma khí hội tụ trên Thiên Ma Vũ, luồng ma khí dày đặc thậm chí ngưng tụ ra hư ảnh ma thần trên thân đao, khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Thấy cảnh này, đám người trong Ngũ Đại Kiếm Phái như Hàn Đình Nhất lại nhíu mày, không phải gì khác mà vì một thân ma công của Sở Hưu thật sự quá chói mắt.
Thật ra ma công cũng không có gì lạ, trên giang hồ võ công ba phái Đạo Phật Ma được truyền bá rộng nhất, đặc biệt là võ công Ma đạo. Mặc dù trong đó có một số thiếu hụt như tốc thành, căn cơ bất ổn, giết chóc quá nặng, nhưng uy lực của Ma công hết sức mạnh mẽ, đặc biệt là khi cần dùng làm thử đoạn cuối liều mạng, hết sức hữu dụng. Cho nên ngay cả một số võ giả Chính đạo thật ra đều âm thầm tu luyện Ma công coi như chiêu thức cuối để liều mạng.
Nhưng giờ đang là Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, mục đích của Ngũ Đại Kiếm Phái chính là nhắm vào giới Ma đạo, thế nên giờ Sở Hưu bộc lộ ma công như vậy không khỏi khiến bọn họ cảnh giác.
Nếu không phải Sở Hưu xuất thân Quan Trung Hình Đường, lai lịch cũng coi là trong sạch, trên người còn mang nhiều công pháp Phật môn như vậy, chỉ e giờ y đã bị mời xuống dưới uống trà rồi.
Lúc này giữa lôi đài, một nhát ma đao của Sở Hưu chém xuống, thế đao ngưng tụ ra hư ảnh ma thần cũng vặn vẹo, theo đao cương chém xuống, một loạt tiếng nổ vang lên, ma đao đản sinh từ A Tỳ Địa Ngục đã được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, một đao chém ra thậm chí đã xuất hiện một loại thần tính nào đó!
Đối mặt với một đao kinh người của Sở Hưu, Nhiếp Đông Lưu không trực tiếp ngăn cản mà lui lại phía sau, chuẩn bị để ngăn chặn Sở Hưu.
Ưu thế duy nhất của Sở Hưu là sức chiến đấu, nhưng trước đó y đã liên tục giao chiến với võ giả Đại Quang Minh Tự, đã tiêu hao gần nửa nội lực. Nhiếp Đông Lưu không tin giờ Sở Hưu còn nắm giữ lực bộc phát kinh khủng như vậy.
Cho nên hắn định câu giờ, câu kéo tới lúc nội lực Sở Hưu cạn kiệt.
Đáng tiếc cách làm của Sở Hưu luôn là tốc chiến tốc thắng, Nhiếp Đông Lưu muốn ngăn chặn Sở Hưu cũng phải xem xem lực lượng của chính hắn có đủ hay không.
Ngay lúc thế đao của Sở Hưu chém xuống, chân khí phòng ngự mà Nhiếp Đông Lưu bố trí trước mặt Sở Hưu lại như tờ giấy, bị một đao của Sở Hưu tùy ý xé tan.
Đúng lúc này Nhiếp Đông Lưu lại giơ tay, không ngờ trực tiếp đặt lên trường đao của Sở Hưu, cương khí bộc phát, ma diễm lập tức tịch diệt!
Công pháp bí truyền của Tụ Nghĩa Trang: Càn Khôn Lăng Vân Thủ!
Trên giang hồ mặc dù danh tiếng của Nhiếp Đông Lưu rất lớn, nhưng số lần hắn thật sự xuất thủ lại không nhiều. Từ trước tới nay Nhiếp Đông Lưu đều nổi danh vì âm mưu tính toán đầy mình, cho nên mới đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng.
Mà giờ Nhiếp Đông Lưu dốc lòng khổ tu mấy năm, lại bái Hàn Bá Tiên làm sư phụ, mọi người mới thấy thực lực chân chính của Nhiếp Đông Lưu.
Càn Khôn Lăng Vân, tay nắm giang sơn!
Chấn động chưởng lực cường đại tầng tầng truyền tới, xé rách ma khí trên Thiên Ma Vũ của Sở Hưu, lại đi dọc theo thân đao hướng về phía y.
Sở Hưu nhíu mày, căn cơ lực lượng Nhiếp Đông Lưu đều không yếu, đồng thời Càn Khôn Lăng Vân Thủ bí truyền của Tụ Nghĩa Trang cũng hết sức kỳ dị, tay nắm càn khôn, bất luận lực lượng cương khí nào chỉ cần bị Càn Khôn Lăng Vân Thủ nắm lấy đều bị chấn động kỳ dị đó phá tan.
Có điều chỉ giao đấu lực lượng đơn thuần, Sở Hưu không sợ bất cứ ai.
Trên Thiên Ma Vũ, ma khí cùng huyết sát khí kết hợp, hai mắt Sở Hưu lập tức hóa thành màu đỏ máu.
Chỉ trong chốc lát, y đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, sát khí ngập trời, ma diễm bùng lên, trường đao tránh khỏi thế nắm của Nhiếp Đông Lưu, mang theo khí thế vô biên điên cuồng đánh về phía Nhiếp Đông Lưu.
Huyết sát khí vô biên kết hợp với ma khí, quẩn quanh người Sở Hưu, ngưng tụ thành từng hư ảnh ma thần dữ tợn, theo ánh đao của Sở Hưu chém xuống phát ra tiếng ác quỷ tru gào thê lương.
Thân hình Nhiếp Đông Lưu vội vàng thối lui, sắc mặt cũng hơi đổi.
Hắn dám đối đầu với Sở Hưu là do trước đó Sở Hưu bị Đại Quang Minh Tự xa luân chiến, liên tục chiến đấu với những cao thủ Ngũ Khí Triều Nguyên thực lực không kém, nội lực đã tiêu hao rất nhiều.
Nào ngờ giờ Sở Hưu vẫn có thể bộc phát ra lực lượng như vậy, rốt cuộc căn cơ tích lũy của Sở Hưu thâm hậu tới mức nào?
Hai tay Nhiếp Đông Lưu múa lên liên tục, Càn Khôn Lăng Vân Thủ vốn hết sức cương mãnh hùng hồn bỗng trở nên âm nhu huyền ảo, âm dương lưỡng cực, thiên địa càn khôn, hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt biến ảo trong tay Sở Hưu, chia cắt triệt tiêu lực thế đao cuồng bạo của Sở Hưu.
Có điều ngay lúc này trong mắt Sở Hưu sát ý lại tiêu biến, quanh người nổi lên khí tức huyền ảo, quỹ tích thi triển Càn Khôn Lăng Vân Thủ của Nhiếp Đông Lưu đều hiện lên trong mắt Sở Hưu.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật!
Trong quá khứ khi chém giết kịch liệt như vậy Sở Hưu không sử dụng được Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Có điều thời gian vừa qua mặc dù tu vi Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu không tiến bộ nhưng khả năng vận dụng lại thuần thục hơn rất nhiều, có thể như lúc hiện giờ, trong lúc chiến đấu tập trung tinh thần lực tới cực hạn, thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Công pháp bí truyền của Tụ Nghĩa Trang, Càn Khôn Lăng Vân Thủ mười phần kỳ dị, có thể cương có thể nhu như lúc vừa rồi, đối cứng chính diện có thể chấn vỡ đao cương ma khí của Sở Hưu, giờ lại có thể chia cắt càn khôn, ngăn cản đao cương huyết sát của Sở Hưu.
Có điều trong cặp mắt Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu, quỹ tích xuất thủ kế tiếp của Nhiếp Đông Lưu đều đã hiện lên rõ ràng, thế đao của Sở Hưu chậm lại, không còn như cuồng phong vũ bão liên miên bất tuyệt nữa, mà nhìn chằm chằm vào quỹ tích xuất thủ của Nhiếp Đông Lưu. Ngay khi Càn Khôn Lăng Vân Thủ chuẩn bị thi triển, y đã phong tỏa lộ tuyến ra chiêu của đối phương, hoàn toàn xáo trộn tiết tấu.
Chương 417 Ma diễm Phật uy trấn càn khôn
Mười đao sau, Càn Khôn Lăng Vân Thủ của Nhiếp Đông Lưu đã bị Sở Hưu làm rối loạn quỹ tích, cảm giác đè nén khiến hắn thiếu chút nữa thổ huyết.
Mỗi chiêu mỗi thức của mình không ngờ lại như chủ động đụng vào đao cương của Sở Hưu, trận thế của Càn Khôn Lăng Vân Thủ căn bản không thể thi triển, tình thế này quỷ dị tới cực hạn, hệt như lúc phụ thân hắn đối chiên diễn luyện đưa chiêu cho hắn. Không phải người tu luyện Càn Khôn Lăng Vân Thủ tới cực hạn căn bản không thể làm được tới mức này!
Nhưng Nhiếp Đông Lưu dám khẳng định Càn Khôn Lăng Vân Thủ của Nhiếp gia bọn họ tuyệt đối không truyền ra ngoài.
Càn Khôn Lăng Vân Thủ của Tụ Nghĩa Trang là do Nhiếp Nhân Long căn cứ theo một số công pháp thượng cổ tự sáng chế ra, toàn bộ Tụ Nghĩa Trang chỉ có hắn và phụ thân Nhiếp Nhân Long biết, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.
Tình huống hiện tại của Sở Hưu là sao, Nhiếp Đông Lưu cũng không hiểu. Có điều thấy thế đao trong tay Sở Hưu càng lúc càng cường đại, đao cương càng lúc càng mãnh liệt, không ngừng tới gần bản thân, Nhiếp Đông Lưu hừ lạnh một tiếng, quanh người bộc phát ra ánh sáng vàng kim chói mắt, như một vầng mặt trời, đấm ra một quyền, chiếu sáng vạn cổ!
Đại hào trong võ lâm Bắc Yên, Hàn Bá Tiên tu luyện võ công chính là Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công, đây coi như công pháp một nửa do hắn sáng tạo ra.
Ngày trước Hàn Bá Tiên tu luyện công pháp tuyệt thể do hắn dùng chiến công đổi lấy từ triều đình Bắc Yên. Có điều sau này Hàn Bá Tiên say mê võ đạo, đem chín môn công pháp luyện thể mình kiếm được từ các nơi dung hợp quán thông, sau khi hợp nhất trở thành Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công này.
Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công uy thế cương mãnh bá đạo, không chỉ là công pháp luyện thể mà còn là một môn huyền công tích lũy nội lực vô cùng cường đại, nội tình cực kỳ thâm hậu.
Hơn nữa Hàn Bá Tiên còn đem chiêu thức võ công của bản thân dung hợp vào đó, phối hợp sủ dụng uy thế càng thêm mãnh liệt.
Trước đó Hàn Bá Tiên dùng binh khí, hắn xuất thân quân đội Bắc Yên, đương nhiên dùng binh khí nặng, đã dùng thương, đã dùng Phương thiên họa kích, thậm chí dùng cả Thanh Long Yển Nguyệt Đao.
Có điều sau này Hàn Bá Tiên lại phát hiện bất cứ binh khí nào cũng không thực dụng bằng một cặp thiết quyền của mình. Hắn từ bỏ binh khí, dùng nắm đấm đối địch.
Chỉ có điều hắn dung hợp cả kiến giải đối với binh khí của mình vào Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công, cũng như giờ Nhiếp Đông Lưu đánh ra một quyền, ánh sáng mặt trời rực rỡ bao phủ, hắn xuất quyền nhưng thực tế lại như một quả chùy nặng nề, thế mạnh lực trầm, uy thế vô song.
Ánh sáng chói mắt đánh vào thế đao của Sở Hưu, ánh sáng mặt trời rực rỡ bộc phát, đây dưa tiêu tán cùng ma khí, cương khi chấn động kịch liệt khiến cả lôi đài cũng phải rung chuyển hai lần.
Vẫn chưa hết, thân hình Nhiếp Đông Lưu không hề dừng lại, ưỡn thẳng lên, một quyền đánh xuống, lại như một mũi thương thẳng tắp, lúc bộc phát mang theo khí thế không gì sánh kịp, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, cũng mạnh mẽ tới cực hạn.
Thấy động tác này của Nhiếp Đông Lưu, khóe miệng Sở Hưu lại nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.
Nhiếp Đông Lưu định cận thân chiến đấu với y? Đáng tiếc, sau khi Sở Hưu tu luyện Đại Kim Cương Luân Ấn, trên người y đã không có bất cứ nhược điểm nào, cho dù cận thân chiến đấu, tích lũy nội lực của Sở Hưu cùng lực lượng cơ thể của Đại Kim Cương Thần Lực đều không hề kém hơn Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công của Nhiếp Đông Lưu.
Thu đao kết ấn, thủ ấn phức tạp kết thành, cương khí hùng hồn trải rộng, Trí Quyền Ấn, trời đất không lối thoát!
Phương viên hơn mười trượng xung quanh thành lĩnh vực cương khí của Sở Hưu. Thế quyền của Nhiếp Đông Lưu đánh vào trong lĩnh vực như cây thương lớn đâm vào đầm lầy, khí thế từ từ suy giảm.
Thương chú trọng khí thế, một thương đâm ra thẳng tiến không lùi.
Nhưng dưới Trí Quyền Ấn của Sở Hưu, khí thế này lại từ từ phát tiết, uy thế không còn tới một nửa.
Bước tới một bước, Sở Hưu niết thành Viên Mãn Bảo Bình Ấn, chỉ chớp mắt hào quang rực rỡ đã bộc phát, đánh thẳng vào thế quyền của Nhiếp Đông Lưu, khiến hắn lui lại một bước.
Lại bước tới một bước, Sở Hưu tay nắm Nhật Luân Ấn, ngũ hành luân chuyển hợp nhất, sinh sôi không ngừng, cương khí cường đại bộc phát, lại đánh lui Nhiếp Đông Lưu một bước.
Quanh người Sở Hưu bừng lên ánh sáng phật quang vàng kim, uy thế mạnh mẽ vô bì, lại trực tiếp áp đảo Nhiếp Đông Lưu. Uy thế còn cường đại hơn mấy lần so với khi Nhiếp Đông Lưu bộc phát ra Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công .
Mọi người xung quanh sắc mặt kỳ quái, Nhiếp Đông Lưu đang tự tìm đòn, dù sao Sở Hưu đã xuất thủ trên giang hồ mấy lần, mọi người đều hiểu rõ về võ công nội tình của y. Luận lực lượng sức mạnh, võ giả cùng cấp cơ hồ không mấy ai sánh kịp Sở Hưu.
Đương nhiên điều này cũng chỉ trách Nhiếp Đông Lưu tự tìm đường xui, khó khăn lắm hắn mới bái được Hàn Bá Tiên làm sư phụ, tăng cường tu vi lực lượng tới cực hạn, nào ngờ lại gặp kẻ biến thái như Sở Hưu, cho dù chiến đấu liên tục mấy lần vẫn bộc phát được lực lượng như vậy.
Các hòa thượng Đại Quang Minh Tự bên dưới sắc mặt cũng hết sức khó coi, lúc trước Sở Hưu cũng đối đãi với họ như vậy, không chút đạo lý, chỉ đánh đập điên cuồng, hoàn toàn áp đảo về mặt lực lượng, cuối cùng đánh ngã bọn họ khỏi lôi đài.
Có điều Nhiếp Đông Lưu hiển nhiên không phải như những hòa thượng Đại Quang Minh Tự. Bị Sở Hưu trấn áp vài chiêu, ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lóe lên vẻ lạnh lùng, lần này hắn vẫn đánh giá thấp Sở Hưu.
Thời gian dài không gặp như vậy, vận may của hắn không tệ, nhưng Sở Hưu trưởng thành lại càng kinh người. Cứ tiếp tục như thế e rằng hắn chưa kịp khiến Sở Hưu tiêu hao mà chết, bản thân đã bị Sở Hưu nghiền ép đánh bại ngay trước mặt mọi người!
Nhiếp Đông Lưu không phải không thể tiếp nhận thất bại, thực tế trước đây hắn cũng bại không ít lần, gần nhất còn thua trong tay một nữ nhân, khiến đám võ giả Bắc Yên châm chọc một thời gian rất dài.
Nhưng giờ đang là Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, trước mặt bao người, nếu hắn cứ thế bị Sở Hưu áp đảo rồi trực tiếp đánh bại, như vậy sẽ tạo thành đả kích rất lớn đối với thanh danh Nhiếp Đông Lưu.
Cho nên trong khoảnh khắc này Nhiếp Đông Lưu đã hạ quyết tâm, đánh cược một lần, thắng bại ngay trước mắt.
Mặc dù hắn bụng đầy tính toán, có điều sau khi tính kế sẽ không hề do dự, cực kỳ quả quyết.
Nếu đã Quan Đông đánh cược một lần, vậy còn lo lắng thụ thương lưu thủ gì nữa!
Ngay lúc quyền ấn của Sở Hưu chưa đánh xuống, quanh người Nhiếp Đông Lưu bốc lên sương máu, không ngờ lại trực tiếp thiêu đốt tinh huyết, khiến mọi người quan chiến không khỏi cau mày.
Thiêu đốt tinh huyết là thủ đoạn hại người hại mình, chỉ khi liều mạng với vận dụng. Mà giờ trên lôi đài, Nhiếp Đông Lưu thậm chí vận dụng cả thủ đoạn như vậy, rõ ràng là đã đánh tới mức thật tình, cũng đã bị ép tới cực hạn.
Hàn Đình Nhất trên đài cao làm trọng tài thấy cảnh này định xuất thủ ngăn cản, có điều cuối cùng lại nhịn xuống.
Dù sao cũng là hai trận cuối cùng, bọn họ muốn đánh thì cứ để họ đánh, sẽ không ảnh hưởng tới đại cục.
Mục tiêu của Ngũ Đại Kiếm Phái bọn họ là Ma đạo chứ không phải làm người hòa giải cho đám võ giả tiểu bối này.
Chương 418 Lực lượng Sát Quyền đả bại địch xưa (1)
Thấy Nhiếp Đông Lưu thậm chí thiêu đốt cả tinh huyết, Sở Hưu không khỏi cau mày, thân hình lui lại phía sau hai bước.
Tâm lý thắng bại của Nhiếp Đông Lưu nặng nề vượt xa bình thường, một trận tỷ thí lôi đài mà thôi, còn có đám người Hàn Đình Nhất đứng trông coi, không thể giết người, liều mạng cái nỗi gì?
Đương nhiên đối với Sở Hưu mà nói, y vẫn có cơ hội giết người, có điều không phải hiện tại mà là sau này.
Chẳng qua lúc này Nhiếp Đông Lưu đã quyết định buông tay đánh cược một lần, hắn đâu thể để Sở Hưu yên ổn rời đi?
Huyết khí nồng đậm ngưng tụ trong hai tay Nhiếp Đông Lưu, hai tay hắn kết thành kiếm chỉ điểm ra, chỉ chớp mắt hai luồng huyết kiếm chém ra.
Nhưng kỳ dị nhất là bên ngoài hai luồng huyết kiếm đó còn bao phủ một luồng cương khí kim sắc nồng đậm, hai luồng huyết kiếm như hai con giao long linh hoạt vặn vẹo, xé tan tất cả cương khí xung quanh Sở Hưu, đâm về phía y.
Hai luồng huyết kiếm ngưng tụ khí huyết cùng cương khí của Nhiếp Đông Lưu không tính là quỷ dị nhưng lại có thể gọi là thần dị, uy lực đó cho dù Sở Hưu có toàn lực xuất thủ cũng không thể hoàn toàn chống lại.
Cương khí bị hai luồng huyết kiếm xé rách, hai tay Sở Hưu niết Độc Cô Ấn, bất động như sơn, vạn pháp bất xâm.
Hai luồng huyết kiếm đâm vào Độc Cô Ấn làm khí huyết bộc phát, kim quang tràn ngập khắp nơi, trực tiếp phá tan Độc Cô Ấn của Sở Hưu.
Sắc mặt Nhiếp Đông Lưu trắng bệch, có điều tốc độ lại chẳng hề giảm sút, ngay khi Độc Cô Ấn của Sở Hưu bị đánh nát, hắn đã nghiêng người lao tới.
Thật ra hai luồng huyết kiếm vừa rồi không phải do Hàn Bá Tiên dạy hắn, cũng không phải phụ thân Nhiếp Nhân Long dạy bảo, mà là tàn thiên của một bộ kiếm thuật, Nhiếp Đông Lưu tình cờ nhận được.
Môn kiếm thuật này xuất thân Ma đạo, bản đầy đủ có uy năng cường đại tới mức không tưởng tượng nổi.
Nhiếp Đông Lưu tình cờ nhận được tàn thiên kiếm thuật này, đã từng đưa cho phụ thân hắn Nhiếp Nhân Long, cuối cùng Nhiếp Nhân Long đưa ra kết luận, chủ nhân bộ kiếm thuật tàn thiên này hẳn xuất thân Côn Luân Ma Giáo. Ngày trước rất có thể là một vị Ma Sứ trong Côn Luân Ma Giáo, thậm chí là Ma Tôn!
Chỉ tiếc là kiếm thuật này bị tổn hại quá nặng, cho dù Nhiếp Nhân Long ra tay cũng chỉ rút ra được một chiêu như vậy mà thôi.
Lấy khí huyết bản thân làm tủy, chân khí làm cốt, cương khí làm da, hiến tế bản thân đánh ra hai kiếm với uy lực vô cùng cường đại. Cho dù Độc Cô Ấn của Sở Hưu cũng không ngăn nổi đòn tấn công mạnh mẽ như vậy.
Nhiếp Đông Lưu chân đạp ánh kim, thân thể bao phủ trong cương khí, một quyền đánh xuống, khí thế tăng lên tới cực hạn phảng phất như có uy lực phá sơn liệt địa.
Thật ra lúc đầu Nhiếp Nhân Long định khiến Sở Hưu hao tổn tới thua cuộc, dù sao trước đó Sở Hưu cũng đã tiêu hao không ít lực lượng.
Nhưng tới khi đánh Nhiếp Đông Lưu mới phát hiện tích lũy của Sở Hưu có thể gọi là kinh khủng, cho dù trước đó xa luân chiến một hồi, nội tình của Sở Hưu thậm chí vẫn thâm hậu hơn hắn. Cho nên nếu tiếp tục chiến đấu như vậy, bên bị hao tổn nặng nề thua cuộc không phải Sở Hưu mà là chính bản thân Nhiếp Đông Lưu hắn.
Cho nên Nhiếp Đông Lưu chỉ có thể thay đổi chiến lược, ra tay toàn lực, bộc phát ra uy năng lớn nhất của mình, trực tiếp đánh tan Sở Hưu.
Nhìn Nhiếp Đông Lưu như thiên thần giáng thế, hai mắt Sở Hưu hiện lên màu đỏ máu.
Độc Cô Ấn vỡ vụn, uy năng hai luồng huyết kiếm mặc dù đã bị triệt tiêu phần lớn nhưng vẫn có một chút lực lượng xông vào nội phủ Sở Hưu, khiến kinh mạch y đau đớn thành từng cơn.
Có điều lúc này Sở Hưu đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, sát cơ cùng sát khí ngưng tụ, cảm giác đau này cũng bị Sở Hưu bỏ qua, trong đầu y chỉ còn một chữ: giết!
Đấm ra một quyền, sát khí quanh người Sở Hưu ngưng tụ thành màu đỏ máu, ánh sáng đỏ rực tới chói mắt.
Vong thiên vong địa vong ngã, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Sát ý ngưng tụ tới cực hạn, thế quyền đánh thẳng vào Nhiếp Đông Lưu, hai quyền giao nhau làm bộc phát ra chấn động kinh người.
Những võ giả khác tại đây sắc mặt trắng bệch, không phải do khí thế hai người bộc phát mà do sát ý kinh người từ Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền của Sở Hưu.
Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, môn võ công này rất nổi danh trên giang hồ, không phải một hai người tu luyện nó, trong quân đội Đông Tề cũng có mấy cường giả tu luyện võ công này.
Chỉ có điều những người kia đều là cao thủ cường giả quân đội, khi chém giết rất dễ ngưng tụ ra sát ý như vậy, sau đó dùng ra công pháp này.
Nhưng Sở Hưu lại bất đồng, y chỉ là người giang hồ, còn xuất thân dân dã, có trời mới biết rốt cuộc y làm thế nào ngưng tụ ra sát ý như vậy.
Nếu không phải hôm nay Sở Hưu đại biểu cho Quan Trung Hình Đường, giờ có người nói y là hung đồ Ma đạo cũng không thấy có gì không ổn.
Lúc này giữa trận, một quyền có thể xưng là cực hạn lực lượng của Nhiếp Đông Lưu lại bị Sở Hưu ngăn cản, chuyện này khiến Nhiếp Đông Lưu hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Không nói sức lực Sở Hưu có hao hết không, bản thân Nhiếp Đông Lưu đã tiêu hao không nhỏ.
Xuất thủ toàn lực không ngờ vẫn chăng rung chuyển được Sở Hưu, đây còn là hắn lợi dụng lúc y gặp khó khăn, ra tay sau khi Sở Hưu đã bị xa luân chiến, không ngờ vẫn chẳng thắng được. Chuyện này khiến Nhiếp Đông Lưu không khỏi dâng lên cảm giác bất lực.
Rốt cuộc hắn đã hiểu những lời của sư phụ Hàn Bá Tiên là có ý gì, trước mặt lực lượng tuyệt đối, mọi thứ đều là hư vô.
Cho dù hắn tính toán đầy bụng nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bại.
Nhiếp Đông Lưu không phải kẻ thua không rồi không chịu nổi, trên thực tế hắn phi thường lý trí.
Sau khi cảm thấy thủ đoạn cuối cùng của mình cũng không thắng nổi Sở Hưu, thân hình Nhiếp Đông Lưu lập tức định lui lại phía sau.
Đáng tiếc là, Sở Hưu không định cho hắn cơ hội này.
Ngay khi Nhiếp Đông Lưu lui lại, Sở Hưu lại phát động.
Có điều thân hình Sở Hưu không động, tay y kết ấn, chỉ ấn gõ vang, chớp mắt đã hình thành tiếng nổ như sấm rền!
Ngoại Sư Tử Ấn!
Tiếng động như sấm sét bùng lên, Nhiếp Đông Lưu không kịp phòng bị, trực tiếp bị chiêu Ngoại Sư Tử Ấn này của Sở Hưu chấn cho cương khí tiêu tán, hai tai rỉ máu.
Có điều Ngoại Sư Tử Ấn chỉ ảnh hưởng có hạn tới Nhiếp Đông Lưu, dù sao tu vi cơ thể Nhiếp Đông Lưu vẫn còn. Sau khi tu luyện Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công , với cường độ cơ thể của hắn vẫn có thể phòng ngự nhất định đối với võ công như Ngoại Sư Tử Ấn.
Nhưng không đợi Nhiếp Đông Lưu phản ứng lại, hai mắt Sở Hưu đã hóa thành một đầm sâu vô biên vô tận, như vực sâu không đáy nuốt trọn tinh thần của Nhiếp Đông Lưu vào trong!
Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp!
Bí pháp tinh thần rất hiếm thấy trên giang hồ, mà những thứ có liên quan tới bí pháp tinh thần đều được đánh giá là quỷ dị tàn nhẫn.
Võ đạo Sở Hưu vốn nhất quán theo hướng cương mãnh bá đạo, không ngờ giờ lại đột nhiên vận dụng bí pháp tinh thần, không riêng gì Nhiếp Đông Lưu không kịp phản ứng, tất cả mọi người xung quanh không ai kịp phản ứng.
Chương 419 Lực lượng Sát Quyền đả bại địch xưa (2)
Vốn dĩ với tu vi cơ thể của Nhiếp Đông Lưu, khí huyết mạnh mẽ, có năng lực chống cự nhất định đối với bí pháp tinh thần như vậy.
Nhưng vừa rồi hắn dùng bí pháp thiêu đốt tinh huyết bản thân, khiến cho tinh huyết hao tổn, giờ lập tức trúng chiêu.
Tinh thần chìm vào vực sâu vô biên vô hạn, Nhiếp Đông Lưu liều mạng giãy dụa, tinh thần lực căng cứng tới cực hạn.
Chỉ có điều sau khi hắn thoát khỏi ảnh hưởng của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, thứ hiện lên trước mặt lại là một quyền của Sở Hưu, một đòn Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền mang theo sát ý vô hạn!
Hàn Đình Nhất nhíu mày, bọn họ muốn động thủ trên lôi đài cũng được nhưng không thể chết người, cho nên hắn đã định ra tay ngăn cản từ lâu.
Có điều bên Nhiếp Đông Lưu vẫn còn sức đánh một trận, thời khắc nguy hiểm, hắn trực tiếp bộc phát toàn bộ cương khí trong người, ngưng tụ thành khiên che trước người.
Thuẫn cương khí vàng kim trực tiếp bị quyền của Sở Hưu đánh nát, Nhiếp Đông Lưu cũng bị quyền này của Sở Hưu đánh bay xuống lôi đài, miệng hộc máu tươi, có điều rõ ràng tính mạng vẫn ổn. Thấy vậy, Hàn Đình Nhất mới không ra tay tiếp.
Nhìn Sở Hưu thở hổn hển trên lôi đài nhưng không bị thương mấy, Nhiếp Đông Lưu chỉ thấy không cam lòng, nhưng hắn vẫn lau đi máu tươi trên khóe miệng, trở về chỗ ngồi.
Hắn không phải người thua không chịu nổi. Lúc này Nhiếp Đông Lưu cũng đã minh bạch, hắn vẫn là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang năm như năm đó, nhưng Sở Hưu đã không phải Sở Hưu năm xưa nữa.
Ngày trước thực lực Nhiếp Đông Lưu cao hơn Sở Hưu một bậc, mà giờ trong tình huống mưu lợi hắn vẫn bị Sở Hưu áp đảo hoàn toàn, thua tới mức triệt để.
Mà lúc trước Sở Hưu không có chỗ dựa, chỉ là một võ giả tán tu mà hắn có thể tùy ý bóp chết, còn giờ Sở Hưu lại đã thành chưởng hình quan Quan Tây của Quan Trung Hình Đường, quyền nghiêng một phương. Mặc dù địa vị y vẫn không bằng người thừa kế Tụ Nghĩa Trang như Nhiếp Đông Lưu, nhưng đã không còn là kẻ hắn tùy ý đối phó nữa. Dù sao xét theo thế lực, Quan Trung Hình Đường còn mạnh hơn Tụ Nghĩa Trang của hắn, mạnh hơn rất nhiều.
Đương nhiên Nhiếp Đông Lưu không biết là phía sau Sở Hưu không phải chỉ có mình Quan Trung Hình Đường, lực lượng ẩn giấu bên dưới ngay cả Nhiếp Đông Lưu cũng không dám nghĩ tới.
Đương nhiên Nhiếp Đông Lưu cũng hối hận, hối hận vì sao lúc trước mình không cố nhờ phụ thân vận dụng lực lượng Tụ Nghĩa Trang giết chết Sở Hưu.
Chỉ có điều tâm trạng hối hận vốn là vô dụng nhất, nó chỉ lóe lên trong lòng
Nhiếp Đông Lưu rồi lập tức bị hắn dập tắt.
Đối với chuyện Sở Hưu đánh bại Nhiếp Đông Lưu, mọi người ở đây đều không hề ngạc nhiên, ngược lại đối với phần lớn mọi người, đây là chuyện hết sức bình thường.
Bởi vì với người giang hồ, Sở Hưu có thể dương danh trên Long Hổ Bảng là do hai lần huyết chiến chém giết của y.
Người giang hồ có thể nói Sở Hưu tâm địa độc ác, cũng có thể nói y ra tay tàn nhẫn, nhưng không ai nói Sở Hưu chỉ có hư danh, không xứng với thứ hạng trên Long Hổ Bảng.
Đây là một loại lực lượng, lực lượng thu được từ vô số huyết chiến chém giết.
Ngược lại Nhiếp Đông Lưu, thật ra danh tiếng của hắn không kém gì Sở Hưu, thậm chí còn lớn hơn Sở Hưu.
Dù sao Sở Hưu chỉ là chưởng hình quan Quan Tây chứ không phải người thừa kế chính xác của Quan Trung Hình Đường. Nhưng người trong giang hồ ai ai cũng biết Nhiếp Đông Lưu là người thừa kế Tụ Nghĩa Trang. Chỉ cần Nhiếp Đông Lưu không chết, tương lai chắc chắn hắn sẽ tiếp quản Tụ Nghĩa Trang.
Cho nên trên người Nhiếp Đông Lưu thật ra có cả quầng sáng của Tụ Nghĩa Trang. Nếu không có thân phận này, danh tiếng Nhiếp Đông Lưu chắc chắn sẽ kém xa Sở Hưu.
Giờ hai người giao thủ, thật ra phần lớn mọi người đã dự liệu được kết quả, kẻ thắng quá nửa là Sở Hưu. Giờ xem ra cũng đúng là như vậy.
Mà giờ tỷ thí lôi đài tới mức này đã không sai biệt lắm, thực lực cùng cảnh giới của Phương Thất Thiếu xứng đáng hạng nhất, Sở Hưu hạng hai, Nhiếp Đông Lưu hạng ba, đã không cần đánh tiếp. Giờ Sở Hưu cũng có thể đi xuống chữa thương.
Cho nên Hàn Đình Nhất chỉ hỏi theo thông lệ: “Sở Hưu, ngươi còn định tái chiến không?”
Ngay lúc mọi người ở đây cho rằng Sở Hưu sẽ chủ động nhận thua, y lại đột nhiên nói: “Đương nhiên phải chiến rồi, vì sao không chiến? Ta không có thói quen nhận thua.”
Phương Thất Thiếu đứng một bên sắc mặt bất đắc dĩ nói: “Ta nói này, Sở huynh, bộ dáng ngươi đã thế này rồi còn muốn đánh à? Ngươi không phải như cô nương của Việt Nữ Cung… A nhầm! Là tiên tử, không phải lại lôi tôn nghiêm kiếm khách gì gì ra đấy chứ? Hơn nữa ngươi dùng đao chứ có dùng kiếm đâu?”
Lời này của Phương Thất Thiếu khiến đám võ giả dùng đao cảm thấy hết sức khó chịu.
Kiếm khách cần tôn nghiêm, thế đao khách không cần à?
Có điều nói đúng ra, Phương Thất Thiếu cũng có lý.
Giờ Sở Hưu tiêu hao quá độ, mà cho dù y khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong cũng không thắng nổi Phương Thất Thiếu, nếu đã vậy còn không bỏ cuộc đi, cố giao chiến làm gì?
Nhìn Phương Thất Thiếu, Sở Hưu thản nhiên nói: “Tôn nghiêm là do bản thân chém giết ra chứ không phải do mồm mép nói miệng.
Ta muốn ái chiến chẳng qua vì ta không quen nhận thua mà thôi.”
Thấy Sở Hưu khăng khăng như vậy, Phương Thất Thiếu nhún vai, không hề để ý: “Ngươi thích là được.”
Mặc dù hắn lười động thủ nhưng giờ theo Phương Thất Thiếu thấy, muốn giải quyết Sở Hưu cũng không mất bao lâu, với trạng thái hiện tại của Sở Hưu, không khéo chỉ ba kiếm là xong.
Mặc dù Phương Thất Thiếu làm việc không đáng tin cậy, nhưng hắn vẫn coi như người phúc hậu, trước khi động thủ còn cố ý hỏi: “Ngươi có cần khôi phục chút thể lực không?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không cần, cứ thế này là được.”
Phương Thất Thiếu nhún tai nói: “Vậy thì được, ta sẽ không khách khí đâu.”
Nói xong, Phương Thất Thiếu đặt tay lên thân kiếm, đồng thời biểu cảm cợt nhả cũng đổi thành nghiêm túc.
Phương Thất Thiếu là một người khá phân liệt, trạng thái lúc bình thường của hắn và lúc cầm kiếm như hai người khác nhau.
Vừa rồi Phương Thất Thiếu đã chứng kiếm uy thế của Sở Hưu khi xuất thủ. Hắn cũng không thể không thừa nhận, Sở Hưu này quả thật không yếu, nhưng chỉ là không yếu mà thôi.
Chênh lệch một cảnh giới lớn, đối phương không thắng nổi mình.
Chỉ có điều cho dù Phương Thất Thiếu đã nắm chắc sẽ thắng được Sở Hưu, kể cả Sở Hưu giờ đã tiêu hao phần lớn thể lực, nhưng đối mặt với đôi thủ như Sở Hưu, Phương Thất Thiếu vẫn muốn dùng thái độ chăm chú nhất. Bởi vì Phương Thất Thiếu không chăm chú, e là sẽ mất mặt trước Sở Hưu này.
Thanh trường kiếm trông rất bình thường trong tay Phương Thất Thiếu rời vỏ, một kiếm đâm ra, nhân quả luân chuyển, người của hắn, kiếm của hắn cùng Sở Hưu, cả ba như có một liên hệ kỳ dị trong cõi u minh, vô cùng thần dị.
Vừa ra tay Phương Thất Thiếu đã vận dụng Nhân Quả Kiếm Đạo mạnh mẽ nhất mà mình nắm được. Đây cũng là ý định của hắn, tốc chiến tốc thắng với Sở Hưu rồi xuống dưới nghỉ ngơi.
Chiêu thức này đã không phải kiếm pháp mà thăng hoa lên cấp độ kiếm đạo, cho nên ngoại trừ tông sư võ đạo, người bên dưới có nhìn cũng không hiểu. Mặc dù họ có thể cảm giác được Phương Thất Thiếu hiện tại có vẻ rất huyền diệu, nhưng theo bọn họ Phương Thất Thiếu lúc này còn xa mới cường đại bằng lúc giao thủ với Nhan Phi Yên. Lúc đó kiếm cương tung hoành hơn mười trượng, khí thế quét ngang hết thảy, bắt mắt hơn hiện tại nhiều.
Chương 420 Thiên Tử Vọng Khí rèn nhân quả
Còn Sở Hưu đối mặt với một kiếm này của Phương Thất Thiếu, ánh mắt lại mơ hồ lóe lên vẻ hưng phấn.
Biết không địch lại nhưng Sở Hưu vẫn khăng khăng muốn giao thủ với Phương Thất Thiếu, lý do chính là vì chiêu kiếm này của Phương Thất Thiếu!
Tinh thần lực của Sở Hưu thăng hoa tới cực hạn, thậm chí hai mắt trở nên trống rỗng, nếu nhìn kỹ vào thậm chí có thể thấy nhật nguyệt tinh thần luân chuyển qua lại trong mắt Sở Hưu.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, người bình thường chỉ thấy Phương Thất Thiếu đâm hời hợt một kiếm, còn Sở Hưu lại thấy lực lượng nhân quả cường đại!
Kiếm đạo của Phương Thất Thiếu là trước có quả sau mới có nhân, đây là chiêu kiếm tất trúng, ngoại trừ cứng rắn chống đỡ ra, không ai có thể phá vỡ. Cho dù là các tông sư võ đạo tới xem kiếm cũng chưa từng nghe tới kiếm đạo quỷ dị như vậy, có trời mới biết rốt cuộc Phương Thất Thiếu lĩnh ngộ thế nào mới ra.
Nhưng Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu lại vừa vặn tương phản với kiếm đạo của Phương Thất Thiếu, y nhìn thấy là nhân, ảnh hưởng mới là quả.
Cho dù là một kiếm tất trúng, Sở Hưu cũng vẫn thấy được quỹ tích trong đó, sau đó tiến hành dự phán trốn tránh hoặc phản kích. Có thể nói Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu thấy được tương lai, cũng coi là một loại nhân quả.
Cho nên ngay khi Phương Thất Thiếu đâm kiếm tới, Sở Hưu lại đột nhiên bước sang một bướng, chỉ một bước này lại khiến thân hình Phương Thất Thiếu ngưng bặt, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
Nhân quả của hắn bị ngắt đứt? Một kiếm này hắn đâm không trúng Sở Hưu!
Từ khi Phương Thất Thiếu lĩnh ngộ thành công Nhân Quả Kiếm Đạo, cho dù là tông sư kiếm đạo trong Kiếm Vương Thành cũng phải tán thưởng không thôi. Thậm chí đổi lại bọn họ, ngoại trừ mạnh mẽ ngăn cản, bọn họ cũng không biết nên dùng phương thức nào phá giải.
Còn giờ Phương Thất Thiếu cũng không biết Nhân Quả Kiếm Đạo của mình có tính là bị Sở Hưu phá giải không, dù sao giờ nó cũng đã bị ngắt đứt. Nếu cố gắng xuất thủ nữa, vậy một kiếm này sẽ thật sự thất bại.
Gương mặt Phương Thất Thiếu lộ vẻ nghiêm nghị, vốn hắn cho rằng mình chỉ dùng một kiếm là giải quyết được Sở Hưu, nào ngờ lại gặp chuyện kỳ quái nhưu vậy.
Trường kiếm trong tay thay đổi quỹ tích, nhân quả biến ảo, bên kia Sở Hưu lại bước ra một bước, thay đổi nhân quả.
Hai người tay đổi quỹ tích qua lại, cảnh tượng này vào mắt mọi người lại như Phương Thất Thiếu cùng Sở Hưu đang chơi đùa. Một người thế đao đong đưa thong thả, đâm tới nửa lại ngừng, người còn lại rõ ràng là đang đi loạn trên lôi đài.
Nhưng họ thật sự không biết Sở Hưu cùng Phương Thất Thiếu đều đã vận dụng tinh thần lực căng thẳng tới mức cực hạn. Nhân quả thay đổi, giao đấu chính là lý giải của họ đối với võ đạo, cũng là giao đấu về tinh thần lực.
Sở Hưu khăng khăng đòi đánh với Phương Thất Thiếu chính là vì cảnh tượng lúc này. Từ lúc Phương Thất Thiếu thi triển Nhân Quả Kiếm Đạo đánh bại Nhan Phi Yên, Sở Hưu đã có kế hoạch.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật của y rất khó tu luyện, thậm chí căn bản không thể bế quan tiến bộ, chỉ có thể tôi luyện trong giết chóc.
Nhưng cho dù như vậy tiến cảnh của Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng cực kỳ chậm chạp, mãi tới khi Sở Hưu thấy được Nhân Quả Kiếm Đạo của Phương Thất Thiếu. Không ngờ nguyên lý của nó lại hết sức tương tự với Thiên Tử Vọng Khí Thuật, đều có liên quan tới nhân quả. Cho nên Sở Hưu mới muốn lợi dụng Nhân Quả Kiếm Đạo của Phương Thất Thiếu để tôi luyện lực lượng bản thân.
Sự thật chứng minh suy nghĩ của Sở Hưu không sai.
Mỗi lần Phương Thất Thiếu thay đổi quỹ tích chiêu kiếm của mình, Sở Hưu lại tận lực dùng tinh thần lực bản thân thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Dưới áp lực như vậy mặc dù tinh thần lực của y căng cứng tới cực hạn nhưng tu vi Thiên Tử Vọng Khí Thuật dưới áp lực nặng nề đó lại tiến bộ với tốc độ mắt thường thấy được.
Mà lúc này trong mắt những tông sư võ đạo lại lộ vẻ khiếp sợ.
Bọn họ đều biết Phương Thất Thiếu có thiên phú kinh thiên, cho nên giờ hắn bộc lộ tu vi như vậy cũng không khiến ai ngạc nhiên.
Nhưng không ngờ Sở Hưu cũng am hiểu võ đạo loại nhân quả, còn có thể giằng co với Phương Thất Thiếu tới mức như vậy. Mặc dù bọn họ đều biết giờ Sở Hưu tuyệt đối không phải đối thủ của Phương Thất Thiếu, nhưng rõ ràng Sở Hưu đã có tiềm lực đuổi theo Phương Thất Thiếu.
Trên đài cao, Tàng Kiếm Sơn Trang Trình Đình Sơn chua xót nói: “Quan Trung Hình Đường đúng là may mắn, trong mấy đời nay anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Trước có Sở Cuồng Ca danh chấn giang hồ, sau có Quan Tư Vũ ngăn cơn sóng dữ, thế hệ này lại nhặt không được một Sở Hưu. Quan Trung Hình Đường này đúng là may mắn.”
Trong Ngũ Đại Kiếm Phái, thật ra chỉ có Tàng Kiếm Sơn Trang cùng Việt Nữ Cung tiềm lực phát triển nằm trong thế yếu.
Thế yếu của Việt Nữ Cung là do các nàng chỉ thu nữ đệ tử, còn giang hồ này vốn do nam nhân làm chúa tể. Cho nên có thể nói Việt Nữ Cung từ đầu đã loại bỏ tám thành người trong giang hồ ra ngoài, hơn nữa bản thân Việt Nữ Kiếm
Điển cũng là một nhân tố không ổn định.
Về phần Tàng Kiếm Sơn Trang, nguyên nhân còn đơn giản hơn. Toàn bộ Tàng Kiếm Sơn Trang mặc dù có người ngoài nhưng thực tế Tàng Kiếm Sơn Trang vẫn luôn do nhánh của họ Trình làm chủ, gần tương đương với thế gia.
Cho nên công pháp bí truyền cùng những bảo kiếm cường đại trân tàng của Tàng Kiếm Sơn Trang đều chỉ cho người trong nhánh họ Trình bọn họ sử dụng. Người ngoài cho dù thực lực có mạnh đến đâu, nhà họ trình cũng không yên tâm giao công pháp với binh khí cho họ.
Tông sư võ đạo bên phía Kiếm Vương Thành cố nén kinh ngạc trong lòng, lạnh nhạt nói: “May mắn thì thế nào? Tiềm lực chứ không phải thực lực. Ván này Phương Thất Thiếu thắng chắc, hơn nữa sau này Phương Thất Thiếu sẽ luôn thắng. Tên Sở Hưu này mặc dù có tiềm lực nhưng không uy hiếp được Phương Thất Thiếu của Kiếm Vương Thành chúng ta.”
Trình Đình Sơn cười lạnh một tiếng, không nói tiếp. Mặc dù hắn ngứa mắt với Kiếm Vương Thành nhưng sẽ không lắm miệng trong tình huống như hiện tại.
Phương Thất Thiếu dù sao cũng là người của Ngũ Đại Kiếm Phái, còn Sở Hưu là người của Quan Trung Hình Đường. Cho dù giữa Ngũ Đại Kiếm Phái có mâu thuẫn nhưng khi đối mặt với người ngoài, bọn họ vẫn đồng tâm nhất trí.
Lúc này giữa trận, Phương Thất Thiếu đã biến hóa liên tục chín kiếm, nhưng chín kiếm này cuối cùng không đâm ra, đều bị Sở Hưu dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn thấu, rốt cuộc phải ủy khuất thu lại.
Còn tinh thần lực của Sở Hưu lúc này cũng đã sắp tới cực hạn, thấy Phương Thất Thiếu còn muốn biến ảo thế đao, Sở Hưu nói thẳng: “Không cần đánh nữa, ta nhận thua.”
Mọi người ở đây đều sửng sốt, thế đã xong rồi? Hai người lượn qua lượn lại vài bước khó hiểu, không xuất tới một chiêu Sở Hưu đã nhận thua? Vừa rồi ai còn nói mình không quen nhận thua, sao giờ nói ra thành thục điêu luyện như vậy?
Có điều, vô luận thế nào, những võ giả dưới đài đều chỉ ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu gì.
Phương Thất Thiếu cõng lại thanh trường kiếm về lưng, hung hăng trừng mắt với Sở Hưu nói: “Hóa ra ngươi lợi dụng ta làm đá mài đao cho ta! Uổng cho ta còn muốn mời ngươi đi ăn, giờ nên là ngươi mời ta mới đúng!”
Phương Thất Thiếu mặc dù không đứng đắn nhưng không phải ngu ngốc, ngược lại hắn rất thông minh.
Vừa rồi khi giao chiến hắn chỉ một lòng đặt trên kiếm đạo cho nên còn không chú ý. Giờ Sở Hưu đầu đầy mồ hôi lạnh nhận thua, Phương Thất Thiếu mới phản ứng lại. Mặc dù hắn thắng ván này nhưng cũng đã bị Sở Hưu tính kế, giúp đối phương rèn luyện võ đạo.
Từ đầu Sở Hưu đã chẳng quan tâm tới thắng thua, cho nên hắn mới kiên trì ‘không biết điều’, kiên quyết muốn giao chiến với Phương Thất Thiếu. Chẳng qua là muốn mượn tay Phương Thất Thiếu tôi luyện tu vi Thiên Tử Vọng Khí Thuật của y mà thôi.
Lúc này nghe vậy, Sở Hưu cười cười nói: “Ăn một bữa thì không vấn đề. Có điều ta đoán trưởng bối Kiếm Vương Thành chắc không thích ngươi với ta đi chung với nhau đâu. Hơn nữa sau khi trở lại Kiếm Vương Thành ngươi có đi ra được nữa không cũng là vấn đề. Cái vị không biết là sư huynh hay sư thúc kia của ngươi chắc chắn sẽ mách tội ngươi!”
Nhìn Nhiếp Đông Lưu, Sở Hưu thản nhiên nói: “Nhiếp Đông Lưu, ngươi vẫn như xưa. Mặc dù ngươi bái Hàn Bá Tiên làm sư phụ nhưng lại không học được bá khí của Hàn Bá Tiên.”
Nhiếp Đông Lưu ung dung cười nói: “Bá khí? Thứ này tạm thời ta không cần, sư phụ ta đi theo bá đạo, ta đi theo vương đạo, chẳng lẽ không được?”
Sở Hưu nghe vậy cười lạnh một tiếng nói: “Nhiếp Đông Lưu, ngươi tự tin quá nhỉ, theo vương đạo? Ngươi chỉ là thiếu chủ Tụ Nghĩa Trang mà thôi, còn tưởng mình là hoàng tử Bắc Yên chắc?”
Lời này của Nhiếp Đông Lưu thật sự vô cùng cuồng vọng, thực lực Tụ Nghĩa Trang trong Nhân Hòa Lục Bang còn không phải đứng đầu, hắn lại dám nói mình theo vương đạo?
“Vương hầu tướng lĩnh có phải trời sinh không?”
Nhiếp Đông Lưu đứng chắp tay thản nhiên nói: “Sở Hưu, ngươi xuất thân dân dã, sao không có cả chút chí khí như vậy?”
Sở Hưu giơ Thiên Ma Vũ trong tay lên chỉ vào Nhiếp Đông Lưu trầm giọng nói: “Lời này của ngươi không sai, có điều giờ ngươi với ta hiện giờ càng giống tướng trong vương hầu tướng hơn. Nhưng ngươi không cảm giác lời này có điềm xấu à?”
Nhiếp Nhân Long coi như xuất thân dân dã tiêu chuẩn, nhưng Nhiếp Đông Lưu lại không phải.
Thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, có đặt ở đâu cũng không tính là dân dã được.
Đương nhiên lúc này Sở Hưu cũng lười đấu khẩu với Nhiếp Đông Lưu nữa. Nếu Nhiếp Đông Lưu thờ phụng cái gọi là vương đạo của hắn, vậy Sở Hưu sẽ dạy cho Nhiếp Đông Lưu, bất luận vương đạo hay bá đạo, đều phải dùng đao và nắm đấm của mình gây dựng lên!
Ma khí hội tụ trên Thiên Ma Vũ, luồng ma khí dày đặc thậm chí ngưng tụ ra hư ảnh ma thần trên thân đao, khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Thấy cảnh này, đám người trong Ngũ Đại Kiếm Phái như Hàn Đình Nhất lại nhíu mày, không phải gì khác mà vì một thân ma công của Sở Hưu thật sự quá chói mắt.
Thật ra ma công cũng không có gì lạ, trên giang hồ võ công ba phái Đạo Phật Ma được truyền bá rộng nhất, đặc biệt là võ công Ma đạo. Mặc dù trong đó có một số thiếu hụt như tốc thành, căn cơ bất ổn, giết chóc quá nặng, nhưng uy lực của Ma công hết sức mạnh mẽ, đặc biệt là khi cần dùng làm thử đoạn cuối liều mạng, hết sức hữu dụng. Cho nên ngay cả một số võ giả Chính đạo thật ra đều âm thầm tu luyện Ma công coi như chiêu thức cuối để liều mạng.
Nhưng giờ đang là Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, mục đích của Ngũ Đại Kiếm Phái chính là nhắm vào giới Ma đạo, thế nên giờ Sở Hưu bộc lộ ma công như vậy không khỏi khiến bọn họ cảnh giác.
Nếu không phải Sở Hưu xuất thân Quan Trung Hình Đường, lai lịch cũng coi là trong sạch, trên người còn mang nhiều công pháp Phật môn như vậy, chỉ e giờ y đã bị mời xuống dưới uống trà rồi.
Lúc này giữa lôi đài, một nhát ma đao của Sở Hưu chém xuống, thế đao ngưng tụ ra hư ảnh ma thần cũng vặn vẹo, theo đao cương chém xuống, một loạt tiếng nổ vang lên, ma đao đản sinh từ A Tỳ Địa Ngục đã được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, một đao chém ra thậm chí đã xuất hiện một loại thần tính nào đó!
Đối mặt với một đao kinh người của Sở Hưu, Nhiếp Đông Lưu không trực tiếp ngăn cản mà lui lại phía sau, chuẩn bị để ngăn chặn Sở Hưu.
Ưu thế duy nhất của Sở Hưu là sức chiến đấu, nhưng trước đó y đã liên tục giao chiến với võ giả Đại Quang Minh Tự, đã tiêu hao gần nửa nội lực. Nhiếp Đông Lưu không tin giờ Sở Hưu còn nắm giữ lực bộc phát kinh khủng như vậy.
Cho nên hắn định câu giờ, câu kéo tới lúc nội lực Sở Hưu cạn kiệt.
Đáng tiếc cách làm của Sở Hưu luôn là tốc chiến tốc thắng, Nhiếp Đông Lưu muốn ngăn chặn Sở Hưu cũng phải xem xem lực lượng của chính hắn có đủ hay không.
Ngay lúc thế đao của Sở Hưu chém xuống, chân khí phòng ngự mà Nhiếp Đông Lưu bố trí trước mặt Sở Hưu lại như tờ giấy, bị một đao của Sở Hưu tùy ý xé tan.
Đúng lúc này Nhiếp Đông Lưu lại giơ tay, không ngờ trực tiếp đặt lên trường đao của Sở Hưu, cương khí bộc phát, ma diễm lập tức tịch diệt!
Công pháp bí truyền của Tụ Nghĩa Trang: Càn Khôn Lăng Vân Thủ!
Trên giang hồ mặc dù danh tiếng của Nhiếp Đông Lưu rất lớn, nhưng số lần hắn thật sự xuất thủ lại không nhiều. Từ trước tới nay Nhiếp Đông Lưu đều nổi danh vì âm mưu tính toán đầy mình, cho nên mới đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng.
Mà giờ Nhiếp Đông Lưu dốc lòng khổ tu mấy năm, lại bái Hàn Bá Tiên làm sư phụ, mọi người mới thấy thực lực chân chính của Nhiếp Đông Lưu.
Càn Khôn Lăng Vân, tay nắm giang sơn!
Chấn động chưởng lực cường đại tầng tầng truyền tới, xé rách ma khí trên Thiên Ma Vũ của Sở Hưu, lại đi dọc theo thân đao hướng về phía y.
Sở Hưu nhíu mày, căn cơ lực lượng Nhiếp Đông Lưu đều không yếu, đồng thời Càn Khôn Lăng Vân Thủ bí truyền của Tụ Nghĩa Trang cũng hết sức kỳ dị, tay nắm càn khôn, bất luận lực lượng cương khí nào chỉ cần bị Càn Khôn Lăng Vân Thủ nắm lấy đều bị chấn động kỳ dị đó phá tan.
Có điều chỉ giao đấu lực lượng đơn thuần, Sở Hưu không sợ bất cứ ai.
Trên Thiên Ma Vũ, ma khí cùng huyết sát khí kết hợp, hai mắt Sở Hưu lập tức hóa thành màu đỏ máu.
Chỉ trong chốc lát, y đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, sát khí ngập trời, ma diễm bùng lên, trường đao tránh khỏi thế nắm của Nhiếp Đông Lưu, mang theo khí thế vô biên điên cuồng đánh về phía Nhiếp Đông Lưu.
Huyết sát khí vô biên kết hợp với ma khí, quẩn quanh người Sở Hưu, ngưng tụ thành từng hư ảnh ma thần dữ tợn, theo ánh đao của Sở Hưu chém xuống phát ra tiếng ác quỷ tru gào thê lương.
Thân hình Nhiếp Đông Lưu vội vàng thối lui, sắc mặt cũng hơi đổi.
Hắn dám đối đầu với Sở Hưu là do trước đó Sở Hưu bị Đại Quang Minh Tự xa luân chiến, liên tục chiến đấu với những cao thủ Ngũ Khí Triều Nguyên thực lực không kém, nội lực đã tiêu hao rất nhiều.
Nào ngờ giờ Sở Hưu vẫn có thể bộc phát ra lực lượng như vậy, rốt cuộc căn cơ tích lũy của Sở Hưu thâm hậu tới mức nào?
Hai tay Nhiếp Đông Lưu múa lên liên tục, Càn Khôn Lăng Vân Thủ vốn hết sức cương mãnh hùng hồn bỗng trở nên âm nhu huyền ảo, âm dương lưỡng cực, thiên địa càn khôn, hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt biến ảo trong tay Sở Hưu, chia cắt triệt tiêu lực thế đao cuồng bạo của Sở Hưu.
Có điều ngay lúc này trong mắt Sở Hưu sát ý lại tiêu biến, quanh người nổi lên khí tức huyền ảo, quỹ tích thi triển Càn Khôn Lăng Vân Thủ của Nhiếp Đông Lưu đều hiện lên trong mắt Sở Hưu.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật!
Trong quá khứ khi chém giết kịch liệt như vậy Sở Hưu không sử dụng được Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Có điều thời gian vừa qua mặc dù tu vi Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu không tiến bộ nhưng khả năng vận dụng lại thuần thục hơn rất nhiều, có thể như lúc hiện giờ, trong lúc chiến đấu tập trung tinh thần lực tới cực hạn, thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Công pháp bí truyền của Tụ Nghĩa Trang, Càn Khôn Lăng Vân Thủ mười phần kỳ dị, có thể cương có thể nhu như lúc vừa rồi, đối cứng chính diện có thể chấn vỡ đao cương ma khí của Sở Hưu, giờ lại có thể chia cắt càn khôn, ngăn cản đao cương huyết sát của Sở Hưu.
Có điều trong cặp mắt Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu, quỹ tích xuất thủ kế tiếp của Nhiếp Đông Lưu đều đã hiện lên rõ ràng, thế đao của Sở Hưu chậm lại, không còn như cuồng phong vũ bão liên miên bất tuyệt nữa, mà nhìn chằm chằm vào quỹ tích xuất thủ của Nhiếp Đông Lưu. Ngay khi Càn Khôn Lăng Vân Thủ chuẩn bị thi triển, y đã phong tỏa lộ tuyến ra chiêu của đối phương, hoàn toàn xáo trộn tiết tấu.
Chương 417 Ma diễm Phật uy trấn càn khôn
Mười đao sau, Càn Khôn Lăng Vân Thủ của Nhiếp Đông Lưu đã bị Sở Hưu làm rối loạn quỹ tích, cảm giác đè nén khiến hắn thiếu chút nữa thổ huyết.
Mỗi chiêu mỗi thức của mình không ngờ lại như chủ động đụng vào đao cương của Sở Hưu, trận thế của Càn Khôn Lăng Vân Thủ căn bản không thể thi triển, tình thế này quỷ dị tới cực hạn, hệt như lúc phụ thân hắn đối chiên diễn luyện đưa chiêu cho hắn. Không phải người tu luyện Càn Khôn Lăng Vân Thủ tới cực hạn căn bản không thể làm được tới mức này!
Nhưng Nhiếp Đông Lưu dám khẳng định Càn Khôn Lăng Vân Thủ của Nhiếp gia bọn họ tuyệt đối không truyền ra ngoài.
Càn Khôn Lăng Vân Thủ của Tụ Nghĩa Trang là do Nhiếp Nhân Long căn cứ theo một số công pháp thượng cổ tự sáng chế ra, toàn bộ Tụ Nghĩa Trang chỉ có hắn và phụ thân Nhiếp Nhân Long biết, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.
Tình huống hiện tại của Sở Hưu là sao, Nhiếp Đông Lưu cũng không hiểu. Có điều thấy thế đao trong tay Sở Hưu càng lúc càng cường đại, đao cương càng lúc càng mãnh liệt, không ngừng tới gần bản thân, Nhiếp Đông Lưu hừ lạnh một tiếng, quanh người bộc phát ra ánh sáng vàng kim chói mắt, như một vầng mặt trời, đấm ra một quyền, chiếu sáng vạn cổ!
Đại hào trong võ lâm Bắc Yên, Hàn Bá Tiên tu luyện võ công chính là Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công, đây coi như công pháp một nửa do hắn sáng tạo ra.
Ngày trước Hàn Bá Tiên tu luyện công pháp tuyệt thể do hắn dùng chiến công đổi lấy từ triều đình Bắc Yên. Có điều sau này Hàn Bá Tiên say mê võ đạo, đem chín môn công pháp luyện thể mình kiếm được từ các nơi dung hợp quán thông, sau khi hợp nhất trở thành Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công này.
Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công uy thế cương mãnh bá đạo, không chỉ là công pháp luyện thể mà còn là một môn huyền công tích lũy nội lực vô cùng cường đại, nội tình cực kỳ thâm hậu.
Hơn nữa Hàn Bá Tiên còn đem chiêu thức võ công của bản thân dung hợp vào đó, phối hợp sủ dụng uy thế càng thêm mãnh liệt.
Trước đó Hàn Bá Tiên dùng binh khí, hắn xuất thân quân đội Bắc Yên, đương nhiên dùng binh khí nặng, đã dùng thương, đã dùng Phương thiên họa kích, thậm chí dùng cả Thanh Long Yển Nguyệt Đao.
Có điều sau này Hàn Bá Tiên lại phát hiện bất cứ binh khí nào cũng không thực dụng bằng một cặp thiết quyền của mình. Hắn từ bỏ binh khí, dùng nắm đấm đối địch.
Chỉ có điều hắn dung hợp cả kiến giải đối với binh khí của mình vào Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công, cũng như giờ Nhiếp Đông Lưu đánh ra một quyền, ánh sáng mặt trời rực rỡ bao phủ, hắn xuất quyền nhưng thực tế lại như một quả chùy nặng nề, thế mạnh lực trầm, uy thế vô song.
Ánh sáng chói mắt đánh vào thế đao của Sở Hưu, ánh sáng mặt trời rực rỡ bộc phát, đây dưa tiêu tán cùng ma khí, cương khi chấn động kịch liệt khiến cả lôi đài cũng phải rung chuyển hai lần.
Vẫn chưa hết, thân hình Nhiếp Đông Lưu không hề dừng lại, ưỡn thẳng lên, một quyền đánh xuống, lại như một mũi thương thẳng tắp, lúc bộc phát mang theo khí thế không gì sánh kịp, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, cũng mạnh mẽ tới cực hạn.
Thấy động tác này của Nhiếp Đông Lưu, khóe miệng Sở Hưu lại nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.
Nhiếp Đông Lưu định cận thân chiến đấu với y? Đáng tiếc, sau khi Sở Hưu tu luyện Đại Kim Cương Luân Ấn, trên người y đã không có bất cứ nhược điểm nào, cho dù cận thân chiến đấu, tích lũy nội lực của Sở Hưu cùng lực lượng cơ thể của Đại Kim Cương Thần Lực đều không hề kém hơn Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công của Nhiếp Đông Lưu.
Thu đao kết ấn, thủ ấn phức tạp kết thành, cương khí hùng hồn trải rộng, Trí Quyền Ấn, trời đất không lối thoát!
Phương viên hơn mười trượng xung quanh thành lĩnh vực cương khí của Sở Hưu. Thế quyền của Nhiếp Đông Lưu đánh vào trong lĩnh vực như cây thương lớn đâm vào đầm lầy, khí thế từ từ suy giảm.
Thương chú trọng khí thế, một thương đâm ra thẳng tiến không lùi.
Nhưng dưới Trí Quyền Ấn của Sở Hưu, khí thế này lại từ từ phát tiết, uy thế không còn tới một nửa.
Bước tới một bước, Sở Hưu niết thành Viên Mãn Bảo Bình Ấn, chỉ chớp mắt hào quang rực rỡ đã bộc phát, đánh thẳng vào thế quyền của Nhiếp Đông Lưu, khiến hắn lui lại một bước.
Lại bước tới một bước, Sở Hưu tay nắm Nhật Luân Ấn, ngũ hành luân chuyển hợp nhất, sinh sôi không ngừng, cương khí cường đại bộc phát, lại đánh lui Nhiếp Đông Lưu một bước.
Quanh người Sở Hưu bừng lên ánh sáng phật quang vàng kim, uy thế mạnh mẽ vô bì, lại trực tiếp áp đảo Nhiếp Đông Lưu. Uy thế còn cường đại hơn mấy lần so với khi Nhiếp Đông Lưu bộc phát ra Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công .
Mọi người xung quanh sắc mặt kỳ quái, Nhiếp Đông Lưu đang tự tìm đòn, dù sao Sở Hưu đã xuất thủ trên giang hồ mấy lần, mọi người đều hiểu rõ về võ công nội tình của y. Luận lực lượng sức mạnh, võ giả cùng cấp cơ hồ không mấy ai sánh kịp Sở Hưu.
Đương nhiên điều này cũng chỉ trách Nhiếp Đông Lưu tự tìm đường xui, khó khăn lắm hắn mới bái được Hàn Bá Tiên làm sư phụ, tăng cường tu vi lực lượng tới cực hạn, nào ngờ lại gặp kẻ biến thái như Sở Hưu, cho dù chiến đấu liên tục mấy lần vẫn bộc phát được lực lượng như vậy.
Các hòa thượng Đại Quang Minh Tự bên dưới sắc mặt cũng hết sức khó coi, lúc trước Sở Hưu cũng đối đãi với họ như vậy, không chút đạo lý, chỉ đánh đập điên cuồng, hoàn toàn áp đảo về mặt lực lượng, cuối cùng đánh ngã bọn họ khỏi lôi đài.
Có điều Nhiếp Đông Lưu hiển nhiên không phải như những hòa thượng Đại Quang Minh Tự. Bị Sở Hưu trấn áp vài chiêu, ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lóe lên vẻ lạnh lùng, lần này hắn vẫn đánh giá thấp Sở Hưu.
Thời gian dài không gặp như vậy, vận may của hắn không tệ, nhưng Sở Hưu trưởng thành lại càng kinh người. Cứ tiếp tục như thế e rằng hắn chưa kịp khiến Sở Hưu tiêu hao mà chết, bản thân đã bị Sở Hưu nghiền ép đánh bại ngay trước mặt mọi người!
Nhiếp Đông Lưu không phải không thể tiếp nhận thất bại, thực tế trước đây hắn cũng bại không ít lần, gần nhất còn thua trong tay một nữ nhân, khiến đám võ giả Bắc Yên châm chọc một thời gian rất dài.
Nhưng giờ đang là Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, trước mặt bao người, nếu hắn cứ thế bị Sở Hưu áp đảo rồi trực tiếp đánh bại, như vậy sẽ tạo thành đả kích rất lớn đối với thanh danh Nhiếp Đông Lưu.
Cho nên trong khoảnh khắc này Nhiếp Đông Lưu đã hạ quyết tâm, đánh cược một lần, thắng bại ngay trước mắt.
Mặc dù hắn bụng đầy tính toán, có điều sau khi tính kế sẽ không hề do dự, cực kỳ quả quyết.
Nếu đã Quan Đông đánh cược một lần, vậy còn lo lắng thụ thương lưu thủ gì nữa!
Ngay lúc quyền ấn của Sở Hưu chưa đánh xuống, quanh người Nhiếp Đông Lưu bốc lên sương máu, không ngờ lại trực tiếp thiêu đốt tinh huyết, khiến mọi người quan chiến không khỏi cau mày.
Thiêu đốt tinh huyết là thủ đoạn hại người hại mình, chỉ khi liều mạng với vận dụng. Mà giờ trên lôi đài, Nhiếp Đông Lưu thậm chí vận dụng cả thủ đoạn như vậy, rõ ràng là đã đánh tới mức thật tình, cũng đã bị ép tới cực hạn.
Hàn Đình Nhất trên đài cao làm trọng tài thấy cảnh này định xuất thủ ngăn cản, có điều cuối cùng lại nhịn xuống.
Dù sao cũng là hai trận cuối cùng, bọn họ muốn đánh thì cứ để họ đánh, sẽ không ảnh hưởng tới đại cục.
Mục tiêu của Ngũ Đại Kiếm Phái bọn họ là Ma đạo chứ không phải làm người hòa giải cho đám võ giả tiểu bối này.
Chương 418 Lực lượng Sát Quyền đả bại địch xưa (1)
Thấy Nhiếp Đông Lưu thậm chí thiêu đốt cả tinh huyết, Sở Hưu không khỏi cau mày, thân hình lui lại phía sau hai bước.
Tâm lý thắng bại của Nhiếp Đông Lưu nặng nề vượt xa bình thường, một trận tỷ thí lôi đài mà thôi, còn có đám người Hàn Đình Nhất đứng trông coi, không thể giết người, liều mạng cái nỗi gì?
Đương nhiên đối với Sở Hưu mà nói, y vẫn có cơ hội giết người, có điều không phải hiện tại mà là sau này.
Chẳng qua lúc này Nhiếp Đông Lưu đã quyết định buông tay đánh cược một lần, hắn đâu thể để Sở Hưu yên ổn rời đi?
Huyết khí nồng đậm ngưng tụ trong hai tay Nhiếp Đông Lưu, hai tay hắn kết thành kiếm chỉ điểm ra, chỉ chớp mắt hai luồng huyết kiếm chém ra.
Nhưng kỳ dị nhất là bên ngoài hai luồng huyết kiếm đó còn bao phủ một luồng cương khí kim sắc nồng đậm, hai luồng huyết kiếm như hai con giao long linh hoạt vặn vẹo, xé tan tất cả cương khí xung quanh Sở Hưu, đâm về phía y.
Hai luồng huyết kiếm ngưng tụ khí huyết cùng cương khí của Nhiếp Đông Lưu không tính là quỷ dị nhưng lại có thể gọi là thần dị, uy lực đó cho dù Sở Hưu có toàn lực xuất thủ cũng không thể hoàn toàn chống lại.
Cương khí bị hai luồng huyết kiếm xé rách, hai tay Sở Hưu niết Độc Cô Ấn, bất động như sơn, vạn pháp bất xâm.
Hai luồng huyết kiếm đâm vào Độc Cô Ấn làm khí huyết bộc phát, kim quang tràn ngập khắp nơi, trực tiếp phá tan Độc Cô Ấn của Sở Hưu.
Sắc mặt Nhiếp Đông Lưu trắng bệch, có điều tốc độ lại chẳng hề giảm sút, ngay khi Độc Cô Ấn của Sở Hưu bị đánh nát, hắn đã nghiêng người lao tới.
Thật ra hai luồng huyết kiếm vừa rồi không phải do Hàn Bá Tiên dạy hắn, cũng không phải phụ thân Nhiếp Nhân Long dạy bảo, mà là tàn thiên của một bộ kiếm thuật, Nhiếp Đông Lưu tình cờ nhận được.
Môn kiếm thuật này xuất thân Ma đạo, bản đầy đủ có uy năng cường đại tới mức không tưởng tượng nổi.
Nhiếp Đông Lưu tình cờ nhận được tàn thiên kiếm thuật này, đã từng đưa cho phụ thân hắn Nhiếp Nhân Long, cuối cùng Nhiếp Nhân Long đưa ra kết luận, chủ nhân bộ kiếm thuật tàn thiên này hẳn xuất thân Côn Luân Ma Giáo. Ngày trước rất có thể là một vị Ma Sứ trong Côn Luân Ma Giáo, thậm chí là Ma Tôn!
Chỉ tiếc là kiếm thuật này bị tổn hại quá nặng, cho dù Nhiếp Nhân Long ra tay cũng chỉ rút ra được một chiêu như vậy mà thôi.
Lấy khí huyết bản thân làm tủy, chân khí làm cốt, cương khí làm da, hiến tế bản thân đánh ra hai kiếm với uy lực vô cùng cường đại. Cho dù Độc Cô Ấn của Sở Hưu cũng không ngăn nổi đòn tấn công mạnh mẽ như vậy.
Nhiếp Đông Lưu chân đạp ánh kim, thân thể bao phủ trong cương khí, một quyền đánh xuống, khí thế tăng lên tới cực hạn phảng phất như có uy lực phá sơn liệt địa.
Thật ra lúc đầu Nhiếp Nhân Long định khiến Sở Hưu hao tổn tới thua cuộc, dù sao trước đó Sở Hưu cũng đã tiêu hao không ít lực lượng.
Nhưng tới khi đánh Nhiếp Đông Lưu mới phát hiện tích lũy của Sở Hưu có thể gọi là kinh khủng, cho dù trước đó xa luân chiến một hồi, nội tình của Sở Hưu thậm chí vẫn thâm hậu hơn hắn. Cho nên nếu tiếp tục chiến đấu như vậy, bên bị hao tổn nặng nề thua cuộc không phải Sở Hưu mà là chính bản thân Nhiếp Đông Lưu hắn.
Cho nên Nhiếp Đông Lưu chỉ có thể thay đổi chiến lược, ra tay toàn lực, bộc phát ra uy năng lớn nhất của mình, trực tiếp đánh tan Sở Hưu.
Nhìn Nhiếp Đông Lưu như thiên thần giáng thế, hai mắt Sở Hưu hiện lên màu đỏ máu.
Độc Cô Ấn vỡ vụn, uy năng hai luồng huyết kiếm mặc dù đã bị triệt tiêu phần lớn nhưng vẫn có một chút lực lượng xông vào nội phủ Sở Hưu, khiến kinh mạch y đau đớn thành từng cơn.
Có điều lúc này Sở Hưu đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, sát cơ cùng sát khí ngưng tụ, cảm giác đau này cũng bị Sở Hưu bỏ qua, trong đầu y chỉ còn một chữ: giết!
Đấm ra một quyền, sát khí quanh người Sở Hưu ngưng tụ thành màu đỏ máu, ánh sáng đỏ rực tới chói mắt.
Vong thiên vong địa vong ngã, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Sát ý ngưng tụ tới cực hạn, thế quyền đánh thẳng vào Nhiếp Đông Lưu, hai quyền giao nhau làm bộc phát ra chấn động kinh người.
Những võ giả khác tại đây sắc mặt trắng bệch, không phải do khí thế hai người bộc phát mà do sát ý kinh người từ Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền của Sở Hưu.
Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, môn võ công này rất nổi danh trên giang hồ, không phải một hai người tu luyện nó, trong quân đội Đông Tề cũng có mấy cường giả tu luyện võ công này.
Chỉ có điều những người kia đều là cao thủ cường giả quân đội, khi chém giết rất dễ ngưng tụ ra sát ý như vậy, sau đó dùng ra công pháp này.
Nhưng Sở Hưu lại bất đồng, y chỉ là người giang hồ, còn xuất thân dân dã, có trời mới biết rốt cuộc y làm thế nào ngưng tụ ra sát ý như vậy.
Nếu không phải hôm nay Sở Hưu đại biểu cho Quan Trung Hình Đường, giờ có người nói y là hung đồ Ma đạo cũng không thấy có gì không ổn.
Lúc này giữa trận, một quyền có thể xưng là cực hạn lực lượng của Nhiếp Đông Lưu lại bị Sở Hưu ngăn cản, chuyện này khiến Nhiếp Đông Lưu hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Không nói sức lực Sở Hưu có hao hết không, bản thân Nhiếp Đông Lưu đã tiêu hao không nhỏ.
Xuất thủ toàn lực không ngờ vẫn chăng rung chuyển được Sở Hưu, đây còn là hắn lợi dụng lúc y gặp khó khăn, ra tay sau khi Sở Hưu đã bị xa luân chiến, không ngờ vẫn chẳng thắng được. Chuyện này khiến Nhiếp Đông Lưu không khỏi dâng lên cảm giác bất lực.
Rốt cuộc hắn đã hiểu những lời của sư phụ Hàn Bá Tiên là có ý gì, trước mặt lực lượng tuyệt đối, mọi thứ đều là hư vô.
Cho dù hắn tính toán đầy bụng nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bại.
Nhiếp Đông Lưu không phải kẻ thua không rồi không chịu nổi, trên thực tế hắn phi thường lý trí.
Sau khi cảm thấy thủ đoạn cuối cùng của mình cũng không thắng nổi Sở Hưu, thân hình Nhiếp Đông Lưu lập tức định lui lại phía sau.
Đáng tiếc là, Sở Hưu không định cho hắn cơ hội này.
Ngay khi Nhiếp Đông Lưu lui lại, Sở Hưu lại phát động.
Có điều thân hình Sở Hưu không động, tay y kết ấn, chỉ ấn gõ vang, chớp mắt đã hình thành tiếng nổ như sấm rền!
Ngoại Sư Tử Ấn!
Tiếng động như sấm sét bùng lên, Nhiếp Đông Lưu không kịp phòng bị, trực tiếp bị chiêu Ngoại Sư Tử Ấn này của Sở Hưu chấn cho cương khí tiêu tán, hai tai rỉ máu.
Có điều Ngoại Sư Tử Ấn chỉ ảnh hưởng có hạn tới Nhiếp Đông Lưu, dù sao tu vi cơ thể Nhiếp Đông Lưu vẫn còn. Sau khi tu luyện Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công , với cường độ cơ thể của hắn vẫn có thể phòng ngự nhất định đối với võ công như Ngoại Sư Tử Ấn.
Nhưng không đợi Nhiếp Đông Lưu phản ứng lại, hai mắt Sở Hưu đã hóa thành một đầm sâu vô biên vô tận, như vực sâu không đáy nuốt trọn tinh thần của Nhiếp Đông Lưu vào trong!
Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp!
Bí pháp tinh thần rất hiếm thấy trên giang hồ, mà những thứ có liên quan tới bí pháp tinh thần đều được đánh giá là quỷ dị tàn nhẫn.
Võ đạo Sở Hưu vốn nhất quán theo hướng cương mãnh bá đạo, không ngờ giờ lại đột nhiên vận dụng bí pháp tinh thần, không riêng gì Nhiếp Đông Lưu không kịp phản ứng, tất cả mọi người xung quanh không ai kịp phản ứng.
Chương 419 Lực lượng Sát Quyền đả bại địch xưa (2)
Vốn dĩ với tu vi cơ thể của Nhiếp Đông Lưu, khí huyết mạnh mẽ, có năng lực chống cự nhất định đối với bí pháp tinh thần như vậy.
Nhưng vừa rồi hắn dùng bí pháp thiêu đốt tinh huyết bản thân, khiến cho tinh huyết hao tổn, giờ lập tức trúng chiêu.
Tinh thần chìm vào vực sâu vô biên vô hạn, Nhiếp Đông Lưu liều mạng giãy dụa, tinh thần lực căng cứng tới cực hạn.
Chỉ có điều sau khi hắn thoát khỏi ảnh hưởng của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, thứ hiện lên trước mặt lại là một quyền của Sở Hưu, một đòn Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền mang theo sát ý vô hạn!
Hàn Đình Nhất nhíu mày, bọn họ muốn động thủ trên lôi đài cũng được nhưng không thể chết người, cho nên hắn đã định ra tay ngăn cản từ lâu.
Có điều bên Nhiếp Đông Lưu vẫn còn sức đánh một trận, thời khắc nguy hiểm, hắn trực tiếp bộc phát toàn bộ cương khí trong người, ngưng tụ thành khiên che trước người.
Thuẫn cương khí vàng kim trực tiếp bị quyền của Sở Hưu đánh nát, Nhiếp Đông Lưu cũng bị quyền này của Sở Hưu đánh bay xuống lôi đài, miệng hộc máu tươi, có điều rõ ràng tính mạng vẫn ổn. Thấy vậy, Hàn Đình Nhất mới không ra tay tiếp.
Nhìn Sở Hưu thở hổn hển trên lôi đài nhưng không bị thương mấy, Nhiếp Đông Lưu chỉ thấy không cam lòng, nhưng hắn vẫn lau đi máu tươi trên khóe miệng, trở về chỗ ngồi.
Hắn không phải người thua không chịu nổi. Lúc này Nhiếp Đông Lưu cũng đã minh bạch, hắn vẫn là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang năm như năm đó, nhưng Sở Hưu đã không phải Sở Hưu năm xưa nữa.
Ngày trước thực lực Nhiếp Đông Lưu cao hơn Sở Hưu một bậc, mà giờ trong tình huống mưu lợi hắn vẫn bị Sở Hưu áp đảo hoàn toàn, thua tới mức triệt để.
Mà lúc trước Sở Hưu không có chỗ dựa, chỉ là một võ giả tán tu mà hắn có thể tùy ý bóp chết, còn giờ Sở Hưu lại đã thành chưởng hình quan Quan Tây của Quan Trung Hình Đường, quyền nghiêng một phương. Mặc dù địa vị y vẫn không bằng người thừa kế Tụ Nghĩa Trang như Nhiếp Đông Lưu, nhưng đã không còn là kẻ hắn tùy ý đối phó nữa. Dù sao xét theo thế lực, Quan Trung Hình Đường còn mạnh hơn Tụ Nghĩa Trang của hắn, mạnh hơn rất nhiều.
Đương nhiên Nhiếp Đông Lưu không biết là phía sau Sở Hưu không phải chỉ có mình Quan Trung Hình Đường, lực lượng ẩn giấu bên dưới ngay cả Nhiếp Đông Lưu cũng không dám nghĩ tới.
Đương nhiên Nhiếp Đông Lưu cũng hối hận, hối hận vì sao lúc trước mình không cố nhờ phụ thân vận dụng lực lượng Tụ Nghĩa Trang giết chết Sở Hưu.
Chỉ có điều tâm trạng hối hận vốn là vô dụng nhất, nó chỉ lóe lên trong lòng
Nhiếp Đông Lưu rồi lập tức bị hắn dập tắt.
Đối với chuyện Sở Hưu đánh bại Nhiếp Đông Lưu, mọi người ở đây đều không hề ngạc nhiên, ngược lại đối với phần lớn mọi người, đây là chuyện hết sức bình thường.
Bởi vì với người giang hồ, Sở Hưu có thể dương danh trên Long Hổ Bảng là do hai lần huyết chiến chém giết của y.
Người giang hồ có thể nói Sở Hưu tâm địa độc ác, cũng có thể nói y ra tay tàn nhẫn, nhưng không ai nói Sở Hưu chỉ có hư danh, không xứng với thứ hạng trên Long Hổ Bảng.
Đây là một loại lực lượng, lực lượng thu được từ vô số huyết chiến chém giết.
Ngược lại Nhiếp Đông Lưu, thật ra danh tiếng của hắn không kém gì Sở Hưu, thậm chí còn lớn hơn Sở Hưu.
Dù sao Sở Hưu chỉ là chưởng hình quan Quan Tây chứ không phải người thừa kế chính xác của Quan Trung Hình Đường. Nhưng người trong giang hồ ai ai cũng biết Nhiếp Đông Lưu là người thừa kế Tụ Nghĩa Trang. Chỉ cần Nhiếp Đông Lưu không chết, tương lai chắc chắn hắn sẽ tiếp quản Tụ Nghĩa Trang.
Cho nên trên người Nhiếp Đông Lưu thật ra có cả quầng sáng của Tụ Nghĩa Trang. Nếu không có thân phận này, danh tiếng Nhiếp Đông Lưu chắc chắn sẽ kém xa Sở Hưu.
Giờ hai người giao thủ, thật ra phần lớn mọi người đã dự liệu được kết quả, kẻ thắng quá nửa là Sở Hưu. Giờ xem ra cũng đúng là như vậy.
Mà giờ tỷ thí lôi đài tới mức này đã không sai biệt lắm, thực lực cùng cảnh giới của Phương Thất Thiếu xứng đáng hạng nhất, Sở Hưu hạng hai, Nhiếp Đông Lưu hạng ba, đã không cần đánh tiếp. Giờ Sở Hưu cũng có thể đi xuống chữa thương.
Cho nên Hàn Đình Nhất chỉ hỏi theo thông lệ: “Sở Hưu, ngươi còn định tái chiến không?”
Ngay lúc mọi người ở đây cho rằng Sở Hưu sẽ chủ động nhận thua, y lại đột nhiên nói: “Đương nhiên phải chiến rồi, vì sao không chiến? Ta không có thói quen nhận thua.”
Phương Thất Thiếu đứng một bên sắc mặt bất đắc dĩ nói: “Ta nói này, Sở huynh, bộ dáng ngươi đã thế này rồi còn muốn đánh à? Ngươi không phải như cô nương của Việt Nữ Cung… A nhầm! Là tiên tử, không phải lại lôi tôn nghiêm kiếm khách gì gì ra đấy chứ? Hơn nữa ngươi dùng đao chứ có dùng kiếm đâu?”
Lời này của Phương Thất Thiếu khiến đám võ giả dùng đao cảm thấy hết sức khó chịu.
Kiếm khách cần tôn nghiêm, thế đao khách không cần à?
Có điều nói đúng ra, Phương Thất Thiếu cũng có lý.
Giờ Sở Hưu tiêu hao quá độ, mà cho dù y khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong cũng không thắng nổi Phương Thất Thiếu, nếu đã vậy còn không bỏ cuộc đi, cố giao chiến làm gì?
Nhìn Phương Thất Thiếu, Sở Hưu thản nhiên nói: “Tôn nghiêm là do bản thân chém giết ra chứ không phải do mồm mép nói miệng.
Ta muốn ái chiến chẳng qua vì ta không quen nhận thua mà thôi.”
Thấy Sở Hưu khăng khăng như vậy, Phương Thất Thiếu nhún vai, không hề để ý: “Ngươi thích là được.”
Mặc dù hắn lười động thủ nhưng giờ theo Phương Thất Thiếu thấy, muốn giải quyết Sở Hưu cũng không mất bao lâu, với trạng thái hiện tại của Sở Hưu, không khéo chỉ ba kiếm là xong.
Mặc dù Phương Thất Thiếu làm việc không đáng tin cậy, nhưng hắn vẫn coi như người phúc hậu, trước khi động thủ còn cố ý hỏi: “Ngươi có cần khôi phục chút thể lực không?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không cần, cứ thế này là được.”
Phương Thất Thiếu nhún tai nói: “Vậy thì được, ta sẽ không khách khí đâu.”
Nói xong, Phương Thất Thiếu đặt tay lên thân kiếm, đồng thời biểu cảm cợt nhả cũng đổi thành nghiêm túc.
Phương Thất Thiếu là một người khá phân liệt, trạng thái lúc bình thường của hắn và lúc cầm kiếm như hai người khác nhau.
Vừa rồi Phương Thất Thiếu đã chứng kiếm uy thế của Sở Hưu khi xuất thủ. Hắn cũng không thể không thừa nhận, Sở Hưu này quả thật không yếu, nhưng chỉ là không yếu mà thôi.
Chênh lệch một cảnh giới lớn, đối phương không thắng nổi mình.
Chỉ có điều cho dù Phương Thất Thiếu đã nắm chắc sẽ thắng được Sở Hưu, kể cả Sở Hưu giờ đã tiêu hao phần lớn thể lực, nhưng đối mặt với đôi thủ như Sở Hưu, Phương Thất Thiếu vẫn muốn dùng thái độ chăm chú nhất. Bởi vì Phương Thất Thiếu không chăm chú, e là sẽ mất mặt trước Sở Hưu này.
Thanh trường kiếm trông rất bình thường trong tay Phương Thất Thiếu rời vỏ, một kiếm đâm ra, nhân quả luân chuyển, người của hắn, kiếm của hắn cùng Sở Hưu, cả ba như có một liên hệ kỳ dị trong cõi u minh, vô cùng thần dị.
Vừa ra tay Phương Thất Thiếu đã vận dụng Nhân Quả Kiếm Đạo mạnh mẽ nhất mà mình nắm được. Đây cũng là ý định của hắn, tốc chiến tốc thắng với Sở Hưu rồi xuống dưới nghỉ ngơi.
Chiêu thức này đã không phải kiếm pháp mà thăng hoa lên cấp độ kiếm đạo, cho nên ngoại trừ tông sư võ đạo, người bên dưới có nhìn cũng không hiểu. Mặc dù họ có thể cảm giác được Phương Thất Thiếu hiện tại có vẻ rất huyền diệu, nhưng theo bọn họ Phương Thất Thiếu lúc này còn xa mới cường đại bằng lúc giao thủ với Nhan Phi Yên. Lúc đó kiếm cương tung hoành hơn mười trượng, khí thế quét ngang hết thảy, bắt mắt hơn hiện tại nhiều.
Chương 420 Thiên Tử Vọng Khí rèn nhân quả
Còn Sở Hưu đối mặt với một kiếm này của Phương Thất Thiếu, ánh mắt lại mơ hồ lóe lên vẻ hưng phấn.
Biết không địch lại nhưng Sở Hưu vẫn khăng khăng muốn giao thủ với Phương Thất Thiếu, lý do chính là vì chiêu kiếm này của Phương Thất Thiếu!
Tinh thần lực của Sở Hưu thăng hoa tới cực hạn, thậm chí hai mắt trở nên trống rỗng, nếu nhìn kỹ vào thậm chí có thể thấy nhật nguyệt tinh thần luân chuyển qua lại trong mắt Sở Hưu.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, người bình thường chỉ thấy Phương Thất Thiếu đâm hời hợt một kiếm, còn Sở Hưu lại thấy lực lượng nhân quả cường đại!
Kiếm đạo của Phương Thất Thiếu là trước có quả sau mới có nhân, đây là chiêu kiếm tất trúng, ngoại trừ cứng rắn chống đỡ ra, không ai có thể phá vỡ. Cho dù là các tông sư võ đạo tới xem kiếm cũng chưa từng nghe tới kiếm đạo quỷ dị như vậy, có trời mới biết rốt cuộc Phương Thất Thiếu lĩnh ngộ thế nào mới ra.
Nhưng Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu lại vừa vặn tương phản với kiếm đạo của Phương Thất Thiếu, y nhìn thấy là nhân, ảnh hưởng mới là quả.
Cho dù là một kiếm tất trúng, Sở Hưu cũng vẫn thấy được quỹ tích trong đó, sau đó tiến hành dự phán trốn tránh hoặc phản kích. Có thể nói Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu thấy được tương lai, cũng coi là một loại nhân quả.
Cho nên ngay khi Phương Thất Thiếu đâm kiếm tới, Sở Hưu lại đột nhiên bước sang một bướng, chỉ một bước này lại khiến thân hình Phương Thất Thiếu ngưng bặt, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
Nhân quả của hắn bị ngắt đứt? Một kiếm này hắn đâm không trúng Sở Hưu!
Từ khi Phương Thất Thiếu lĩnh ngộ thành công Nhân Quả Kiếm Đạo, cho dù là tông sư kiếm đạo trong Kiếm Vương Thành cũng phải tán thưởng không thôi. Thậm chí đổi lại bọn họ, ngoại trừ mạnh mẽ ngăn cản, bọn họ cũng không biết nên dùng phương thức nào phá giải.
Còn giờ Phương Thất Thiếu cũng không biết Nhân Quả Kiếm Đạo của mình có tính là bị Sở Hưu phá giải không, dù sao giờ nó cũng đã bị ngắt đứt. Nếu cố gắng xuất thủ nữa, vậy một kiếm này sẽ thật sự thất bại.
Gương mặt Phương Thất Thiếu lộ vẻ nghiêm nghị, vốn hắn cho rằng mình chỉ dùng một kiếm là giải quyết được Sở Hưu, nào ngờ lại gặp chuyện kỳ quái nhưu vậy.
Trường kiếm trong tay thay đổi quỹ tích, nhân quả biến ảo, bên kia Sở Hưu lại bước ra một bước, thay đổi nhân quả.
Hai người tay đổi quỹ tích qua lại, cảnh tượng này vào mắt mọi người lại như Phương Thất Thiếu cùng Sở Hưu đang chơi đùa. Một người thế đao đong đưa thong thả, đâm tới nửa lại ngừng, người còn lại rõ ràng là đang đi loạn trên lôi đài.
Nhưng họ thật sự không biết Sở Hưu cùng Phương Thất Thiếu đều đã vận dụng tinh thần lực căng thẳng tới mức cực hạn. Nhân quả thay đổi, giao đấu chính là lý giải của họ đối với võ đạo, cũng là giao đấu về tinh thần lực.
Sở Hưu khăng khăng đòi đánh với Phương Thất Thiếu chính là vì cảnh tượng lúc này. Từ lúc Phương Thất Thiếu thi triển Nhân Quả Kiếm Đạo đánh bại Nhan Phi Yên, Sở Hưu đã có kế hoạch.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật của y rất khó tu luyện, thậm chí căn bản không thể bế quan tiến bộ, chỉ có thể tôi luyện trong giết chóc.
Nhưng cho dù như vậy tiến cảnh của Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng cực kỳ chậm chạp, mãi tới khi Sở Hưu thấy được Nhân Quả Kiếm Đạo của Phương Thất Thiếu. Không ngờ nguyên lý của nó lại hết sức tương tự với Thiên Tử Vọng Khí Thuật, đều có liên quan tới nhân quả. Cho nên Sở Hưu mới muốn lợi dụng Nhân Quả Kiếm Đạo của Phương Thất Thiếu để tôi luyện lực lượng bản thân.
Sự thật chứng minh suy nghĩ của Sở Hưu không sai.
Mỗi lần Phương Thất Thiếu thay đổi quỹ tích chiêu kiếm của mình, Sở Hưu lại tận lực dùng tinh thần lực bản thân thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Dưới áp lực như vậy mặc dù tinh thần lực của y căng cứng tới cực hạn nhưng tu vi Thiên Tử Vọng Khí Thuật dưới áp lực nặng nề đó lại tiến bộ với tốc độ mắt thường thấy được.
Mà lúc này trong mắt những tông sư võ đạo lại lộ vẻ khiếp sợ.
Bọn họ đều biết Phương Thất Thiếu có thiên phú kinh thiên, cho nên giờ hắn bộc lộ tu vi như vậy cũng không khiến ai ngạc nhiên.
Nhưng không ngờ Sở Hưu cũng am hiểu võ đạo loại nhân quả, còn có thể giằng co với Phương Thất Thiếu tới mức như vậy. Mặc dù bọn họ đều biết giờ Sở Hưu tuyệt đối không phải đối thủ của Phương Thất Thiếu, nhưng rõ ràng Sở Hưu đã có tiềm lực đuổi theo Phương Thất Thiếu.
Trên đài cao, Tàng Kiếm Sơn Trang Trình Đình Sơn chua xót nói: “Quan Trung Hình Đường đúng là may mắn, trong mấy đời nay anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Trước có Sở Cuồng Ca danh chấn giang hồ, sau có Quan Tư Vũ ngăn cơn sóng dữ, thế hệ này lại nhặt không được một Sở Hưu. Quan Trung Hình Đường này đúng là may mắn.”
Trong Ngũ Đại Kiếm Phái, thật ra chỉ có Tàng Kiếm Sơn Trang cùng Việt Nữ Cung tiềm lực phát triển nằm trong thế yếu.
Thế yếu của Việt Nữ Cung là do các nàng chỉ thu nữ đệ tử, còn giang hồ này vốn do nam nhân làm chúa tể. Cho nên có thể nói Việt Nữ Cung từ đầu đã loại bỏ tám thành người trong giang hồ ra ngoài, hơn nữa bản thân Việt Nữ Kiếm
Điển cũng là một nhân tố không ổn định.
Về phần Tàng Kiếm Sơn Trang, nguyên nhân còn đơn giản hơn. Toàn bộ Tàng Kiếm Sơn Trang mặc dù có người ngoài nhưng thực tế Tàng Kiếm Sơn Trang vẫn luôn do nhánh của họ Trình làm chủ, gần tương đương với thế gia.
Cho nên công pháp bí truyền cùng những bảo kiếm cường đại trân tàng của Tàng Kiếm Sơn Trang đều chỉ cho người trong nhánh họ Trình bọn họ sử dụng. Người ngoài cho dù thực lực có mạnh đến đâu, nhà họ trình cũng không yên tâm giao công pháp với binh khí cho họ.
Tông sư võ đạo bên phía Kiếm Vương Thành cố nén kinh ngạc trong lòng, lạnh nhạt nói: “May mắn thì thế nào? Tiềm lực chứ không phải thực lực. Ván này Phương Thất Thiếu thắng chắc, hơn nữa sau này Phương Thất Thiếu sẽ luôn thắng. Tên Sở Hưu này mặc dù có tiềm lực nhưng không uy hiếp được Phương Thất Thiếu của Kiếm Vương Thành chúng ta.”
Trình Đình Sơn cười lạnh một tiếng, không nói tiếp. Mặc dù hắn ngứa mắt với Kiếm Vương Thành nhưng sẽ không lắm miệng trong tình huống như hiện tại.
Phương Thất Thiếu dù sao cũng là người của Ngũ Đại Kiếm Phái, còn Sở Hưu là người của Quan Trung Hình Đường. Cho dù giữa Ngũ Đại Kiếm Phái có mâu thuẫn nhưng khi đối mặt với người ngoài, bọn họ vẫn đồng tâm nhất trí.
Lúc này giữa trận, Phương Thất Thiếu đã biến hóa liên tục chín kiếm, nhưng chín kiếm này cuối cùng không đâm ra, đều bị Sở Hưu dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn thấu, rốt cuộc phải ủy khuất thu lại.
Còn tinh thần lực của Sở Hưu lúc này cũng đã sắp tới cực hạn, thấy Phương Thất Thiếu còn muốn biến ảo thế đao, Sở Hưu nói thẳng: “Không cần đánh nữa, ta nhận thua.”
Mọi người ở đây đều sửng sốt, thế đã xong rồi? Hai người lượn qua lượn lại vài bước khó hiểu, không xuất tới một chiêu Sở Hưu đã nhận thua? Vừa rồi ai còn nói mình không quen nhận thua, sao giờ nói ra thành thục điêu luyện như vậy?
Có điều, vô luận thế nào, những võ giả dưới đài đều chỉ ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu gì.
Phương Thất Thiếu cõng lại thanh trường kiếm về lưng, hung hăng trừng mắt với Sở Hưu nói: “Hóa ra ngươi lợi dụng ta làm đá mài đao cho ta! Uổng cho ta còn muốn mời ngươi đi ăn, giờ nên là ngươi mời ta mới đúng!”
Phương Thất Thiếu mặc dù không đứng đắn nhưng không phải ngu ngốc, ngược lại hắn rất thông minh.
Vừa rồi khi giao chiến hắn chỉ một lòng đặt trên kiếm đạo cho nên còn không chú ý. Giờ Sở Hưu đầu đầy mồ hôi lạnh nhận thua, Phương Thất Thiếu mới phản ứng lại. Mặc dù hắn thắng ván này nhưng cũng đã bị Sở Hưu tính kế, giúp đối phương rèn luyện võ đạo.
Từ đầu Sở Hưu đã chẳng quan tâm tới thắng thua, cho nên hắn mới kiên trì ‘không biết điều’, kiên quyết muốn giao chiến với Phương Thất Thiếu. Chẳng qua là muốn mượn tay Phương Thất Thiếu tôi luyện tu vi Thiên Tử Vọng Khí Thuật của y mà thôi.
Lúc này nghe vậy, Sở Hưu cười cười nói: “Ăn một bữa thì không vấn đề. Có điều ta đoán trưởng bối Kiếm Vương Thành chắc không thích ngươi với ta đi chung với nhau đâu. Hơn nữa sau khi trở lại Kiếm Vương Thành ngươi có đi ra được nữa không cũng là vấn đề. Cái vị không biết là sư huynh hay sư thúc kia của ngươi chắc chắn sẽ mách tội ngươi!”
Bình luận facebook