-
Chương 421-425
Chương 421 Đỉnh Phù Ngọc Sơn, ma ảnh hiện (1)
Trận chiến với Phương Thất Thiếu mặc dù Sở Hưu thua nhưng thật ra y cũng đã kiếm lợi.
Chỉ dưới áp lực như vậy Thiên Tử Vọng Khí Thuật mới có đột phá rõ ràng, thậm chí nếu Phương Thất Thiếu đồng ý đấu luyện với Sở Hưu, vậy y cũng nắm chắc trong thời gian ngắn tu luyện Thiên Tử Vọng Khí Thuật tới cảnh giới tinh thông.
Nhưng rõ ràng chuyện này không thể xảy ra. Giờ Phương Thất Thiếu đã thấy rất khó chịu, cho dù cuối cùng hắn thắng, nhưng lại có cảm giác bị thua thiệt.
Sau khi tỷ thí lôi đài thế hệ trẻ tuổi xong, phẩn thưởng không được trao ngay mà đợi sau khi kết thúc Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội mới phát cho mọi người.
Kế tiếp là cường giả tông sư võ đạo luận bàn giao thủ, điều này cũng khiến mọi người âm thầm hưng phấn.
Dù sao với phần lớn võ giả ở đây, rất hiếm khi được thấy tông sư võ đạo giao thủ, chưa nói bọn họ có hiểu được hay không, dù sao chỉ cần chứng kiến thôi cũng đủ cho bọn họ khoác loác rất lâu rồi.
Hàn Đình Nhất cùng vài người khác trong Ngũ Đại Kiếm Phái đưa mắt nhìn nhau, đám người đồng loạt xuống đài cao, đứng trên lôi đài.
Thấy những người này, mọi người nhỏ giọng bàn tán, những người này đều là tông sư kiếm đao tiếng tăm lừng lẫy trong Ngũ Đại Kiếm Phái.
Mỹ phụ cung trang bên Việt Nữ Cung là cung chủ Việt Nữ Cung hiện tại, Nguyệt Ảnh Tinh Ngân - Lâm Phong Nhã, danh tiếng trên giang hồ tuy không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ. Đương nhiên phần lớn danh tiếng của nàng là do thân phận cung chủ Việt Nữ Cung.
Lâm Phong Nhã đứng hạng hai mươi lăm trên Phong Vân Bảng, xếp hạng thậm chí còn cao hơn Hàn Đình Nhất của Tọa Vong Kiếm Lư.
Nhưng thực tế người giang hồ đều biết thứ hạng của Lâm Phong Nhã thực tế hơi cao, với thực lực của nàng thậm chí có vào ba mươi hạng đầu Phong Vân Bảng còn khá miễn cưỡng. Giờ nàng có thể đứng hạng hai mươi lăm trên Long Hổ Bảng chủ yếu là vì thân phận cung chủ Việt Nữ Cung cùng với là nữ nhân hiếm thấy trên Phong Vân Bảng, cho nên xếp hạng mới cao như vậy.
Võ giả đeo bảy thanh kiếm bên Tàng Kiếm Sơn Trang lại là trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang, Vô Tâm Kiếm Trủng - Trình Đình Sơn. Vốn dĩ hắn đeo mười thanh kiếm, nhưng ba thanh khác đã bị bẻ gãy.
Gãy ba kiếm, giết ba người. Ba người chết kia một lần hung đồ từng có tử thù với Tàng Kiếm Sơn Trang. Hai người còn lại là kiêu hùng Ma đạo tung hoành giang hồ. Thực lực Trình Đình Phong trong số tông sư võ đạo cũng không tệ.
Chỉ có điều Tàng Kiếm Sơn Trang gần đây suy thoái, hơn nữa Trình Đình Sơn không phải nữ tử, đương nhiên không có ưu đãi gì, cho nên thứ hạng của hắn trên Phong Vân Bảng chỉ có ba mươi ba, thậm chí không vào nổi ba mươi hạng đầu.
Võ giả bao phủ trong áo choàng trắng bên Kiếm Vương Thành là thủ tọa Hình Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, Vô Hình Kiếm - Bạch Tiềm, đứng thứ ba mươi trên Phong Vân Bảng, gần với Hàn Đình Nhất của Tọa Vong Kiếm Lư.
Trong Tứ Đại Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, Hình Kiếm Đường nghiên cứu thế đao kiếm pháp, Bạch Tiềm đã nghiên cứu chuyển hóa thế đao kiếm pháp của bản thân tới cảnh giới vô hình thắng hữu hình, cho nên danh hiệu của hắn mới là Vô Hình Kiếm, từ đó cũng có thể thấy tu vi kiếm đạo của Bạch Tiềm kinh khủng tới mức nào.
Người cuối cùng là thanh niên áo trắng đi chân trần của Phong Vân Kiếm Trủng có tiêu kỳ hình kiếm gãy giữa my tâm. Thật ra trong vị tông sư võ đạo này, lai lịch của hắn mới là lớn nhất.
Phong Vân Kiếm Trủng là nơi tàng kiếm, trong truyền thuyết thời thượng cổ, một số cao thủ cường giả kiếm đạo khi sắp chết sẽ đem trường kiếm của bản thân an táng về một nơi. Nơi này là vùng đất tàng kiếm mà giang hồ ước định, cũng là Phong Vân Kiếm Trủng sau này.
Kiếm của cường giả kiếm đạo đương nhiên là bảo binh cực kỳ trân quý, thậm chí là thần binh, cho nên sau này có những đệ tử hay người hầu của cường giả đó tự phát xây dựng nhà ở quanh Phong Vân Kiếm Trủng, bảo hộ những thần binh bảo kiếm trong Kiếm Trủng.
Về sau người tới thủ hộ Phong Vân Kiếm Trủng càng nhiều, con cháu bọn họ cũng sinh sôi đông đúc, dần dần liên hợp lại thành một tông môn kiếm đạo.
Có thể nói truyền thừa của Phong Vân Kiếm Trủng chính là công pháp của vô số cường giả kiếm đạo năm xưa, nội tình thâm hậu thậm chí có thể nói là đệ nhất trong Ngũ Đại Kiếm Phái.
Hơn nữa cho dù Phong Vân Kiếm Trủng có đời nào đó thiếu cường giả chống đỡ cũng không ai dám trêu chọc, bởi không ai biết Phong Vân Kiếm Trủng sẽ mời từ trong khu vực tàng kiếm ra thứ thần dị hay quỷ dị gì.
Trong truyền thuyết hơn hai ngàn năm trước Phong Vân Kiếm Trủng đã gặp một lần đả kích nặng nề, toàn bộ Phong Vân Kiếm Trủng chỉ còn lại một tông sư võ đạo đã sắp tới tuổi già. Kết quả một tông môn có thù đánh tới cửa, đối phương xuất chừng sáu tông sư võ đạo, tập trung cường giả tông môn định hủy diệt triệt để Phong Vân Kiếm Trủng.
Kết quả tông sư võ đạo lấy máu tươi của bản thân tế lễ, mời ra một kiếm linh do vô số sát cơ kiếm dạo trong Phong Vân Kiếm Trủng dung hợp thành. Kiếm linh này xuất thủ, không ngờ lại diệt sạch cả sáu tông sư võ đạo.
Mặc dù hành động này cũng khiến tông sư võ đạo của Phong Vân Kiếm Trủng hao hết máu huyết, viên tịch quy khư, nhưng lại khiến toàn bộ giang hồ đều biết Phong Vân Kiếm Trủng không dễ chọc. Cho dù Phong Vân Kiếm Trủng chỉ còn lại một người, ngươi cũng không biết rốt cuộc trong tay hắn còn thủ đoạn
gì.
Mà giờ lai lịch của thanh niên áo trắng đi chân trần kia cũng hết sức thần dị.
Trong truyền thuyết người ngoài không cách nào đi vào vùng đất Táng Kiếm của Phong Vân Kiếm Trủng, nói chính xác hơn là chỉ cần võ giả có chân khí sẽ không cách nào đi vào, một khi tới gần sẽ dẫn phát trận pháp.
Bởi vì bên ngoài vùng đất Táng Kiếm là một khu rừng hoang, một con sói hoang ngậm một bé trai tiến vào vùng đất táng Kiếm, đặt bên cạnh một thanh kiếm gãy, ngày ngày lấy sữa sói nuôi nấng.
Bé trai này không khóc khóc quấy, không ngờ mãi tới năm ba tuổi mới bị người của Phong Vân Kiếm Trủng phát hiện, lúc đó thậm chí chấn động toàn bộ Phong Vân Kiếm Trủng.
Hơn nữa không biết vì sao đứa bé này sản sinh một loại liên hệ vô cùng kỳ dị đối với thanh kiếm gãy bên người, khiến cho thanh kiếm gãy vốn đã mất đi khí linh lại đản sinh ra khí linh mới, biến nó thành một thanh thần binh mới.
Sau này đứa bé được Phong Vân Kiếm Trủng nuôi lớn, thu làm đệ tử, thậm chí Lão Kiếm Thần - Quách Mặc, người chấp chưởng đời trước đã khuất của Phong Vân Kiếm Trủng đích thân thu làm đệ tử, dạy bảo kiếm thuật!
Do hắn không cha không mẹ, thậm chí họ gì cũng không biết nên Quách Mặc đặt tên cho hắn là Yến Chi, vì hắn làm bạn với thanh kiếm gãy nên tên là Yến Chi.
Yến Chi cũng trở thành người đặc thù nhất trong Phong Vân Kiếm Trủng, vừa ra đời đã mang theo thần binh, đồng thời thần binh đó có mối liên hệ huyết nhục với hắn. Khi tu luyện tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, thần binh có thể dung nhập vào cơ thể, khiến cho hắn bất luận qua bao năm vẫn giữ được dung nhan bất lão, hết sức thần dị.
Chương 422 Đỉnh Phù Ngọc Sơn, ma ảnh hiện (2)
Thứ hạng của Yến Chi trên Phong Vân Bảng là hai mươi ba, nhưng người giang hồ đều nói thứ hạng của Yến Chi tuyệt đối không chỉ có vậy. Mỗi lần hắn xuất thủ không nhiều, nhưng lần nào cũng nhẹ nhàng hời hợt giải quyết đối thủ, dưới thanh kiếm gãy đó chưa từng có người sống, sắc bén tới cực điểm.
Trong năm người này, Yến Chi là người thực lực mạnh nhất, cũng là người sâu không lường được. Nếu không có gì bất ngờ, người chiến thắng cuối cùng trong tỷ thí lôi đài lần này sẽ là hắn.
Chỉ có điều năm người này mặc dù lên lôi đài tỷ thí nhưng cũng tự biết ẩn tình. Bọn họ làm vậy chẳng qua chỉ là diễn trò cho Ma đạo xem mà thôi.
Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ vốn chẳng có ý nghĩa gì với Ngũ Đại Kiếm Phái bọn họ, bọn họ sẽ không liều mạng giao chiến vì thứ này. Mục đích duy nhất của năm người khi lên lôi đài giao đấu chính là dẫn dắt đám Ma đạo xuất thân.
Hàn Đình Nhất trầm giọng nói với mọi người: “Chư vị, vòng thứ hai bắt đầu, chúng ta bêu xấu trước. Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta tỷ thí giao lưu cũng không cần làm trò xiếc lãng phí thời gian làm gì. Năm người đồng loạt ra tay quyết định thắng bại là được.”
Nói xong, năm người Hàn Đình Nhất lập tức giao thủ, khiến cho mọi người đều tập trung quan sát.
Năm tông sư kiếm đạo giao thủ quả thật hiếm thấy, nhưng Sở Hưu chỉ nhìn qua rồi không còn hứng thú gì.
Mấy vị này rõ ràng là diễn kịch, căn bản không dốc sức.
Đừng nhìn năm người này giao thủ kiếm khí tung hoành, cương khí bộc phát, nhưng thực tế tất cả bọn họ đều không dùng tới một thành công lực.
Hàn Đình Nhất căn bản không vận dùng kiếm ý cường đại của Tọa Vong Kiếm Lư. Trình Đình Sơn có bảy thanh kiếm lại chỉ dùng một. Bạch Tiềm cũng không dùng Vô Hình Kiếm, ngược lại chỉ xuất ra vài chiêu kiếm nhìn thì hoa lệ nhưng chỉ được mã ngoài.
Lâm Phong Nhã cũng vậy, không phát huy uy năng tự nhiên thiên thành của Việt Nữ Kiếm Điển, còn không đáng xem bằng lúc Nhan Phi Yên xuất thủ.
Tệ nhất lại chính là Yến Chi, mọi người đều muốn xem hắn dung nhập Yến Chi Kiếm vào bản thân ra sao, kết quả vị này thì hay rồi, thậm chí chẳng lấy kiếm ra, chỉ ngưng tụ chân khí rồi dùng kiếm chỉ đối địch, đúng là quá đáng.
Đương nhiên đối với đám võ giả tán tu, đám người Hàn Đình Nhất đã ‘đánh’ rất kịch liệt, xem rất đã nghiền.
Hồn chiến khoảng một canh giờ, năm người rốt cuộc phân ra thắng bại. Người thắng cuối cùng là Tàng Kiếm Sơn Trang - Trình Đình Sơn.
Thấy kết quả này, mọi người biết chuyện đều nhếch miệng cười nhạt, đúng là vớ vẩn, kết quả thế này mà cũng được?
Có điều Ngũ Đại Kiếm Phái chẳng buồn để ý tới lời bàn tán của đám người bên dưới, Hàn Đình Nhất chắp tay với mọi người bên dưới nói: “Chư vị, giờ Ngũ Đại Kiếm Phái đã luận bàn phân rõ thắng bại, tạo nghệ của Trình trang chủ về Kiếm đạo hết sức sâu sắc, dẫn trước chúng ta một bậc. Còn có ai nguyện ý lên đây luận bàn? Người thắng có thể lấy cây Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ này đi!”
Những tông sư võ đạo bên dưới đều nhíu mày, không ai lên tiếng.
Bọn họ đều biết lần này Ngũ Đại Kiếm Phái muốn dẫn động người trong Ma đạo, chuyện này họ không phản đối nhưng cũng lười xen vào, cho nên lúc này không ai mở miệng.
Thế nhưng lúc này đột nhiên có một giọng nói khàn khàn già nua vang lên phía dưới.
“Ngũ Đại Kiếm Phái các ngươi đóng kịch còn có thể giả hơn nữa được không? Thằng nhãi Tàng Kiếm Sơn Trang này có tạo nghệ kiếm đao cái rắm, suốt ngày cõng một đống kiếm như khổng tước xòe đuôi vậy, không biết kẻ càng đắc ý chết càng nhanh à?
Thập Phương Thần Kiếm - Trình Nam Bắc là gì của ngươi? Gia gia ngươi hay thái gia gia ngươi? Thằng nhóc già ấy cũng thích cõng mười thanh kiếm chạy loạn khắp giang hồ, cuối cùng bị ta bẻ cổ, đánh gãy chín thanh kiếm. Thanh còn lại bộ dáng không tệ, ta để nhà làm chốt cửa, giờ còn đang treo ngoài cửa nhà xí của ta đấy!”
Theo giọng nói già nua khàn khàn đó vang lên, một công tử trẻ tuổi ngũ quan như ngọc vung cây quạt xếp bước ra khỏi đám người, có điều nhìn bộ dáng của hắn rõ ràng không giống một người trẻ tuổi, ngược lại càng giống một ông lão.
Đám người Hàn Đình Nhất sắc mặt nghiêm nghị, rốt cuộc cũng đến rồi!
Có điều lúc này sắc mặt Trình Đình Sơn càng thêm khó coi, bởi người này đang sỉ nhục Tàng Kiếm Sơn Trang bọn họ.
Trình Nam Bắc không phải gia gia cũng không phải thái gia gia của hắn, mà là một vị tiên tổ nhà họ Thị trong Tàng Kiếm Sơn Trang, coi như người cùng bối phận với thái gia gia hắn, thời gian trước bị Ma đạo giết chết.
Chỉ có điều đó là chuyện hơn hai trăm năm trước, giờ Trình Đình Sơn mới ngoài năm mươi, lúc đó tới cả phụ thân hắn còn chưa ra đời. Trình Đình Sơn chỉ thấy trong gia phả có một đoạn ghi chép, đâu biết rõ như vậy.
Nhưng người trước mắt lại nói mình giết tiên tổ, vậy chẳng phải tuổi thọ hắn đã hơn hai trăm? Người này rốt cuộc là ai?
Trình Đình Sơn suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra điều gì, hắn cả kinh hét lên: “Ngọc Diện Thiên ma! Ngươi là Ngọc Diện Thiên Ma - Ngụy Thư Nhai! Ngươi chưa chết!”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức xôn xao.
Mặc dù đã hai trăm năm qua đi nhưng thanh danh của Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn vẫn vang dội như xưa.
Ngụy Thư Nhai bẻ bẻ cổ, tướng mạo từ công tử trẻ tuổi ánh tuấn hóa thành bộ dáng tuổi già sức yếu, mặt mũi đầy nếp nhăn như lúc trước.
“Chậc chậc, thật hiếm có, không ngờ vẫn có người nhớ đến ta. Xem ra Tàng Kiếm Sơn Trang các ngươi vẫn ghi thù như trước. Chẳng lẽ đến giờ vẫn muốn giết ta à?”
Năm người dhn cau mày, xem ra lần này bọn họ khiêu khích Ma đạo không nhẹ, thậm chí ngay lão quái vật Ma đạo như Ngụy Thư Nhai cũng đi ra.
Bên kia ánh mắt Trình Đình Sơn lại lóe lên sắc thái lạnh: “Người của Tàng Kiếm Sơn Trang ta sẽ không chết vô ích, mây năm gần đây Tàng Kiếm Sơn Trang không xuất thủ chẳng qua là cho rằng ngươi đã chết, không ngờ ngươi vẫn còn sống.
Nhưng đáng tiếc, rõ ràng ngươi còn có thể sống tạm một thời gian nữa, thế nhưng giờ lại chủ động nhảy ra chịu chết, vậy chẳng trách ta được!”
Dứt lời, năm thanh trường kiếm sau lưng Trình Đình Sơn đồng thời rời vỏ, cương khí cuồng bạo ngưng tụ trên thân kiếm, không ngờ lại hóa thành một kiếm trận bao phủ lấy người Ngụy Thư Nhai.
Hơn nữa cùng lúc hai tay Trình Đình Sơn cầm hai thanh trường kiếm khác nhau, thi triển hai môn kiếm pháp bất đồng đánh về phía Ngụy Thư Nhai.
Ngày trước Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn quả thật thanh danh hiển hách, ngay cả tiên tổ Tàng Kiếm Sơn Trang nhà hắn cũng chết trong tay Ngụy Thư Nhai.
Nhưng khi Trình Đình Sơn đối mặt với Ngụy Thư Nhai vẫn có lực lượng xuất thủ, thậm chí có lòng tin.
Nguyên nhân rất đơn giản, Ngụy Thư Nhai đã già.
Trên giang hồ không phải càng già thực lực càng mạnh, nếu như vậy mọi người cần gì phải ra tay chém giết, tìm một chỗ bế quan xem ai sống lâu hơn thì người đó xưng tôn trên giang hồ là được.
Mặc cho ngươi tiếu ngạo giang hồ, tung hoành thiên hạ, cũng không đánh lại được năm tháng tàn phá.
Trình Đình Sơn lúc này mới ngoài năm mươi, đối với cảnh giới tông sư võ đạo, hắn mới bước vào tráng niên, đang lúc khí huyết cường thịnh nhất.
Còn Ngụy Thư Nhai thì sao? Hắn đã già, thật sự già cả, thậm chí chờ thêm một thời gian nữa cho dù hắn không xuất thủ chắc cũng tự chết già.
Đối phó với một lão già khí huyết suy bại như vậy, Trình Đình Sơn còn e ngại nỗi gì?
Chương 423 Cường giả Chính Ma cùng ra trận
Có điều không đợi kiếm trận kia đánh xuống lại thấy Ngụy Thư Nhai khẽ ngáp một cái, nhưng chính cái ngáp nhẹ này lại như có ma âm xộc thẳng tới tai, một luồng sóng âm ầm ầm bộc phát, nhiếp hồn đoạt phách, chỉ trong nháy mắt kiếm trận mà Trình Đình Sơn bố trí đã hoàn toàn tan tành!
Ánh mắt Trình Đình Sơn lộ vẻ kinh hãi, lão già này đã hơn hai trăm tuổi sao còn có uy lực mạnh mẽ như vậy?
Có điều không đợi hắn phản ứng lại đã thấy Ngụy Thư Nhai vươn tay, đột nhiên nhấn xuống một cái.
Chỉ trong chớp mắt, nguyên khí trong thiên địa xung quanh toàn bộ đều chuyển thành ma khí ngập trời, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ tới hơn trăm trượng, như Ngũ Chỉ Sơn ầm ầm đập xuống người Trình Đình Sơn!
Ma Thôn Vạn Giới, một chưởng che trời!
Chưởng lực còn chưa tới Trình Đình Sơn đã bị áp lực cường đại tới dọa người này trấn áp làm cho hộc máu.
Mấy ngày trước trong Ma Đạo Hội Minh tại Cốt Mộc Sơn Trang, Ngụy Thư Nhai cũng ra tay với Sơn Quỷ.
Có điều Sơn Quỷ dẫu sao cũng là người Bái Nguyệt Giáo, nhánh Minh Ma với Ẩn Ma còn định liên thủ, đương nhiên sẽ không làm chuyện vạch mặt mất hết thể diện, cho nên Ngụy Thư Nhai xuất thủ vẫn nhẹ tay, hắn chỉ dạy dỗ Sơn Quỷ một chút chứ không hạ thủ quá nặng.
Nhưng giờ đối mặt với Trình Đình Sơn lại khác, Ngụy Thư Nhai đã hạ tử thủ.
Lúc này Trình Đình Sơn kinh hãi nhìn bàn tay ma khí khổng lồ, hét lớn: “Chân Hỏa Luyện Thần! Ngươi đã đột phá lên tới Chân Hỏa Luyện Thần!”
Bước vào cảnh giới tông sư võ đạo không dễ, đột phá lên Chân Hỏa Luyện Thần lại càng khó.
Ngày trước khi Ngụy Thư Nhai trong thời đỉnh phong hắn còn chưa đạt tới Chân Hỏa Luyện Thần, giờ Ngụy Thư Nhai đã già, cơ bản không có cơ hội bước thêm một bước, hắn làm sao đạt tới cảnh giới hiện giờ?
Có điều lúc này đã chẳng còn thời gian cho Trình Đình Sơn suy nghĩ, một chưởng này đánh xuống e rằng hắn không chết cũng phải trọng thương!
Đúng lúc này, đám người Hàn Đình Nhất đứng sau lưng Trình Đình Sơn kịp thời ra tay cứu viện, dù sao hiện giờ bọn họ cũng đứng chung một chiến tuyến.
Hàn Đình Nhất tay rút trường kiếm, ẩn dưới vỏ kiếm bằng gỗ lim quê mùa bình phàm kia lại là một thanh trường kiếm rực rỡ chói mắt tới kinh người, Không Minh Kiếm!
Theo Không Minh Kiếm trong tay Hàn Đình Nhất rời vỏ, trên trời dưới đất, tất cả lực lượng ngưng tụ Trình Chu Hải hành một thế đao nghênh đón chưởng thế của Ngụy Thư Nhai, lúc này hắn chém ra một kiếm cũng là cả vùng thiên địa này!
Còn Yến Chi áo trắng chân trần lại giơ ngón trỏ, điểm lên mi tâm mình. Tiêu ký kiếm gãy bừng sáng, một thanh kiếm gãy màu vàng kim không ngờ lại từ hư chuyển thực, nổi lên từ trong cơ thể Yến Chi. Theo kiếm chỉ của hắn điểm ra, thanh kiếm gãy kia cũng gào thét chém lên ma chưởng giữa không trung. Có điều quanh thanh kiếm gãy vàng kim kia lại quanh quẩn kiếm khí cường đại kinh người, dài hơn mười trượng, uy thế hùng hồn.
Một tiếng vang lớn truyền tới, ba người Hàn Đình Nhất cùng nhau lui lại một bước, ba người hợp lực mới miễn cưỡng đỡ được một chưởng của Ngụy Thư Nhai, có thể thấy Ngụy Thư Nhai lúc này mạnh mẽ nhường nào.
Nhìn những người bên dưới, gương mặt già yếu của Ngụy Thư Nhai lộ vẻ lạnh lùng: “Tiểu bối vô năng, không chịu nổi một đòn!”
Đối với những người khác bọn Hàn Đình Nhất là tiền bối giang hồ, là tông sư võ đạo cao tới không thể chạm vào. Nhưng trong mắt những lão tiền bối như Tụ Nghĩa Trang, bọn họ lại chỉ là tiểu bối nhỏ bé, dù sao ngày trước khi hắn tung hoành giang hồ, những người này còn chưa ra đời.
Có điều đúng lúc này một giọng nói uy nghiêm lại đột nhiên vang lên: “Ngụy Thư Nhai, ngươi nói bọn họ không chịu nổi một đòn, vậy giờ đổi lại là ta thì sao?
Nghe nói trong Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn, ngươi cùng Xích Huyết Thiên Ma có quan hệ tốt nhất, vốn ta còn không tin.
Lúc trước khi tiêu diệt Cửu Thiên Sơn, vốn dĩ ta định giết ngươi, nhưng lại bị Xích Huyết Thiên Ma liều chết ngăn cản, bị ta chém chết chín Huyết Cổ Phân Thân vẫn tử chiến không lùi, cuối cùng bị ta xuất kiếm đâm nát tâm mạch, tranh thủ thời gian cho ngươi chạy trốn. Bằng không ngươi tưởng hôm nay ngươi còn sống tới khoe khoang trước mặt Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta được sao?
Xích Huyết Thiên Ma dùng tính mạng tranh thủ cơ hội sống cho ngươi, ngươi lại không chân trọng, chẳng lẽ giờ thấy sống đã đủ rồi à?”
Theo giọng nói kia vang lên, một ông lão mặc mãng bào vàng óng từ đài cao bước xuống, bên hông treo một thanh trường kiếm đỏ rực như lửa.
Khiến người ta khiếp sợ là bước chân của hắn hoàn toàn giẫm lên hư không, tựa như bên dưới có một bậc thang vô hình.
Chiêu này tên là Huyền Thiên Thê, thật ra đại đa số võ giả cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đều có thể làm được, dùng chân khí tạm thời chống đỡ cơ thể sẽ tạo thành hiệu quả huyền diệu bước trên không trung như vậy.
Nhưng lão già trước mắt lại không phải như vậy, mọi người căn bản không phát hiện một chút chấn động nào của cương khí. Mỗi bước chân hạ xuống lại có lực lượng thiên địa chủ động tràn vào chân hắn, cung cấp trợ lực, có thể
xưng là kinh người.
Đám võ giả bên dưới vẻ mặt ngây ngốc, vị này là ai? Có điều nghe khẩu khí vị này hiển nhiên là cường giả tiền bối cùng thời đại với Ngụy Thư Nhai, tham gia trận chiến chém giết Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn, thậm chí đã từng giết chết một Thiên Ma.
Những võ giả thế hệ hiện tại chỉ chú ý tới Long Hổ Bảng với Phong Vân Bảng, còn chuyện hàng trăm năm trước lại không hiểu mấy.
Về phần tông sư võ đạo như Hạ Hầu Trấn, bọn họ ngược lại thuộc hết chuyện lớn chuyện nhỏ trên giang hồ như trong lòng bàn tay, chỉ trong nháy mắt đã đoán ra thân phận ông lão này, kinh hãi hô lớn: “Là Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly!”
Biệt hiệu của Độc Cô Ly là Kiếm Nam Vương, chữ vương này không phải như các danh hiệu Kiếm Tôn, Kiếm Thánh mà lúc trước hắn thật sự là một vương gia.
Hơn hai trăm năm trước trong thiên hạ ngoại trừ Bắc Yên, Tây Sở, Đông Tề còn có một số nước nhỏ, như Ngụy Quốc tiền thân của Ngụy Quận.
Độc Cô Ly là một vương gia của nước nhỏ có tên Lương Quốc, thậm chí là anh ruột của hoàng đế Lương Quốc.
Lúc trước Độc Cô Ly thật ra là Thái tử Lương Quốc, nhưng hắn say mê kiếm đạo, tặng lại vị trí Thái tử cho đệ đệ của mình, bản thân lại làm một vương gia nhàn tản tu luyện kiếm đạo, còn đi thỉnh giáo cao thủ kiếm đạo khắp giang hồ.
Về sau Độc Cô Ly gia nhập Kiếm Vương Thành bế quan học kiếm, còn từng làm thủ tọa Chiến Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, sau này lại thành trưởng lão của Kiếm Vương Thành.
Chỉ có điều sau này Lương Quốc bị Bắc Yên tiêu diệt, Độc Cô Ly đã thành cô gia quả nhân, hắn còn từng tức giận tới tìm hoàng tộc Bắc Yên báo thù, dùng lực lượng một mình tàn sát cả Bắc Thương Quân trong Trấn Quốc Ngũ Quân của Bắc Yên, chém giết vài vị thượng tướng Bắc Yên, cuối cùng bị một cao thủ đại nội Bắc Yên đánh trọng thương bỏ chạy.
Hai trăm năm trước danh tiếng Độc Cô Ly đã không nhỏ, thậm chí có thể nói đây là một kẻ cuồng đồ!
Nếu đổi lại những người khác, cho dù quốc gia của mình bị Bắc Yên tiêu diệt, họ cũng chẳng có gan đâu đi khiêu chiến cả hoàng triều Bắc Yên, cho dù toàn bộ Kiếm Vương Thành tới cũng vô dụng.
Thế nhưng Độc Cô Ly lại dám một mình một kiếm giết tới Bắc Yên báo thù, chỉ với dũng khí đó đã không mấy ai sánh được.
Chương 424 Ma diễm ngập trời (1)
Vì trận chiến này Ngũ Đại Kiếm Phái mưu đồ đã rất lâu, bọn họ không sợ người trong Ma đạo tới, chỉ sợ Ma đạo không tới.
Cho nên Ngũ Đại Kiếm Phái cũng lấy nội tình chân chính ra, người có thực lực như Độc Cô Ly không phải chỉ có một.
Theo Độc Cô Ly đứng ra, lại có hai thân hình đạp lên hư không hạ xuống.
Một người trong đó tuổi tầm trung niên mặc một bộ quần áo nhà nho màu xanh, bộ dáng nho nhã, tướng mạo anh tuấn. Bên hông trái hắn đeo một cây sáo trúc, bên phải là một thanh đoản kiếm màu xanh. Mọi hành động của người này như dung nhập với thiên địa, khiến người ta có cảm giác tự nhiên tới kỳ dị.
Thấy vị này xuất hiện, mọi người ở đây không cần phải đoán, đây là chưởng môn Tọa Vong Kiếm Lư, đứng hạng năm trên Phong Vân Bảng, Tiêu Tương Kiếm Vũ - Thẩm Bão Trần!
Đây cũng là một nhân vật thiên tài kinh thế trên giang hồ. Trong truyền thuyết, Thẩm Bão Trần mười tuổi học kiếm, mỗi khi bước vào một cảnh giới liền khiêu chiến với võ giả cao hơn mình một cảnh giới.
Trước Thiên Nhân Hợp Nhất, Thẩm Bão Trần khiêu chiến võ giả nội bộ Tọa Vong Kiếm Lư, sau cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Thẩm Bão Trần không ngờ lại khiêu chiến một vị tông sư kiếm đạo thành danh đã lâu trên giang hồ, vượt một cảnh giới lớn đánh bại người này. Thậm chí tông sư võ đạo kia tự đoạn trường kiếm, chính miệng thừa nhận về mặt kiếm đạo mình không bằng Thẩm Bão Trần.
Có thể nói từ khi bước vào giang hồ, Thẩm Bão Trần chỉ làm có hai chuyện: tu luyện và khiêu chiến.
Thẩm Bão Trần rất ít khi xuất thủ, nhưng chỉ cần hắn xuất thủ, vậy tuyệt đối không thua trận. Người đã từng thua dưới tay Thẩm Bão Trần đều nói, kiếm của Thẩm Bão Trần là thanh kiếm khiến người ta tuyệt vọng!
So với Thẩm Bão Trần, người còn lại lại khiến mọi người đều không nhìn thấu.
Đó là một lão già dơ bẩn, mặc một bộ trường bào đầy bụi bẩn, không nhìn ra màu sắc vốn có.
Râu tóc đã hoa râm, vô cùng lộn xộn, thân hình còng xuống, một mắt đã mù, trong tay còn cầm một thanh trường kiếm bẩn thỉu, cũng không nhìn ra bộ dáng vốn có.
Một lão già họm hẹm như vậy nếu đặt ở nơi khác, mọi người căn bản không thèm nhìn tới, nhưng đặt tại đây, lão già này còn đứng chung một chỗ với Độc Cô Ly và Thẩm Bão Trần, cảm giác cực kỳ không hài hòa, khí thế lại kinh khủng như vực sâu không đáy!
Lần này ngay cả tông sư võ đạo như Hạ Hầu Trấn cũng không nhận ra đối
phương là ai, nhưng lúc này Hư Độ vốn luôn uể oải lại lộ vẻ nghiêm nghị, đột nhiên nói: “Ông lão này là một lão già trông mộ trong Phong Vân Kiếm Trủng. Tên của hắn là gì đã không còn quan trọng, dù sao bọn họ luôn luôn nhất mạch đơn truyền, đời đời trông coi vùng đất Tàng Kiếm, không rời một tấc.
Lần trước hắn rời khỏi Phong Vân Kiếm Trủng là do lão già điên kiêu hùng Ma đạo, Cửu m Ma Tôn - Doãn Triêu Dương làm việc quá mức điên cuồng, giết người trên giang hồ không hề kiêng kỵ điều gì, ngay cả mấy tinh anh của Đại Quang Minh Tự ta và Phong Vân Kiếm Trủng đều chết trong tay hắn.
Lần đó Hư Vân sư huynh đi cùng lão già này. Hư Vân sư huynh nói với chúng ta, hắn không động thủ, chỉ một mình lão già này ra tay, sau đó Doãn Triêu Dương chết không toàn thây.”
Nghe xong lời này, mọi người đều hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn về phía lão già bẩn thỉu kia lập tức thay đổi.
Bọn họ chưa từng nghe tới người trông mộ của Phong Vân Kiếm Trủng, nhưng lại biết tiếng Cửu m Ma Tôn - Doãn Triêu Dương. Hắn là kiêu hùng Ma đạo từ trăm năm trước, có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần, ngày trước đã từng tung hoành khắp võ lâm. Có điều lúc già có vẻ tu luyện võ công lâm vào đường rẽ, đầu óc có chút vấn đề, nổi điên tàn sát tuấn kiệt tinh anh trên giang hồ, lấy máu trong tim luyện dược, muốn kéo dài tuổi thọ.
Kéo dài tuổi thọ khó càng thêm khó, dựa vào máu trong tim kéo dài tuổi thọ, nghe đã không đáng tin rồi. Nhưng lúc đó Doãn Triêu Dương đã hoàn toàn phát điên, tạo ra sóng gió không nhỏ trên giang hồ.
Song không biết từ lúc nào, Doãn Triêu Dương chợt biến mất vô tung vô ảnh, tới giờ mọi người mới biết hóa ra Doãn Triêu Dương chết trong tay lão già họm hẹm không đáng chú ý này.
Nói như vậy, người trước mắt chẳng phải trăm năm trước đã đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần rồi ư?
Ánh mắt đám người nhìn về phía Ngũ Đại Kiếm Phái đều hơi đổi, lần này Ngũ Đại Kiếm Phái thật sự định làm lớn rồi.
Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly, chưởng môn Tọa Vong Kiếm Lư Thẩm Bão Trần, người trông mộ của Phong Vân Kiếm Trủng. Ba người này trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đều là cao thủ trong cao thủ, lần này Ma đạo gặp xui rồi.
Có điều không đợi đám người phản ứng lại, Ngụy Thư Nhai đã lạnh lùng nói: “Đừng nhẫn nhịn nữa, chuẩn bị xong rồi thì hiện thân đi.”
Giọng nói của Ngụy Thư Nhai không lớn nhưng lại truyền khắp cả Phù Ngọc Sơn.
Theo lời của Ngụy Thư Nhai vừa dứt, dưới Phù Ngọc Sơn lập tức vang lên tiếng hô chém giết, ma khí sát cơ mãnh liệt lập tức bao phủ toàn bộ Phù Ngọc Sơn.
Vài chục đệ tử thủ vệ dưới chân núi hốt hoảng chạy lên, vừa chạy vừa hét: “Không xong rồi! Người của Ma đạo đã bao vây toàn bộ Phù Ngọc Sơn rồi!”
Võ giả kia vừa dứt lời, chỉ chớp mắt đã có vô số võ giả Ma đạo xông tới từ bốn phương tám hướng, những người này từ những tông môn khác nhau, có Bái Nguyệt Giáo, có Tà Cực Tông, có Ngũ Độc Giáo, đều là võ giả trong nhánh Minh Ma.
Trong số những võ giả này người của Bái Nguyệt Giáo là nhiều nhất, dù sao hiện giờ trong mắt đa số võ giả Ma đạo, Bái Nguyệt Giáo là đại phái đệ nhất Ma đạo.
Trong đám người Bái Nguyệt Giáo, một nam tử toàn thân bao phủ trong bộ áo đen bước giữa không trung đi tới, từng bước đạp lên không khí, vượt qua đám người, đứng tới bên cạnh Ngụy Thư Nhai.
Người áo đen thần bí này đầu đội mũ miện ngọc long vàng kim, áo bào đen trên người cũng có từng phù văn màu vàng kỳ dị, đứng chắp tay, một luồng khí tức cổ phác thê lương tự nhiên sinh thành.
“Là Đông Hoàng Thái Nhất trong Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo!”
Mọi người xung quanh biến sắc, vị này tuyệt đối là đại nhân vật nằm trong ba hạng đầu của Bái Nguyệt Giáo.
Lúc trước trong Bái Nguyệt Giáo xếp hạng luôn lần lượt là giáo chủ, đại tế ti, thánh nữ, Cửu Đại Thần Vu Tế chỉ có thể đứng hàng phía sau.
Nhưng đời này Thánh nữ còn trẻ, chưa trưởng thành, thực lực Đông Hoàng Thái Nhất lại có thể xưng là kinh thế, thậm chí trong Bái Nguyệt Giáo đủ để có địa vị ngang với đại tế ti. Cho nên hắn có lẽ là người có địa vị cao nhất trong các đời Đông Hoàng Thái Nhất.
Lúc này bên phía Bái Nguyệt Giáo, một nữ tử toàn thân bao phủ trong lớp lụa đen đang nhảy múa.
Cô gái này thân hình lung linh uyển chuyển, mặc dù gương mặt bị tấm lụa đen che phủ nhưng vẫn không giấu được vẻ quyến rũ phong tình tới cực điểm.
Chỉ có điều tuy dáng múa của nàng hết sức đẹp đẽ, nhưng những thứ dưới chân lại khiến người ta tê dại da đầu. Đó là hàng loạt cổ trùng, lít nha lít nhít phủ kín khắp nơi, đang múa may theo nhịp điệu của nàng!
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo!
Chương 425 Ma diễm ngập trời (2)
Mọi người ở đây lập tức nhận ra thân phận cô gái này.
Hiện giờ trong tứ đại mỹ nhân của võ lâm, Chính đạo có Vân Kiếm Tiên Tử - Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung, còn trong Ma đạo nổi danh nhất lại là vị thánh nữ Bái Nguyệt Giáo này!
Nhưng kỳ dị nhất là người giang hồ chưa từng thấy vị thánh nữ này rốt cuộc dáng vẻ ra sao, thậm chí tuổi tác đối phương là bao nhiêu cũng không rõ. Bởi người thật sự thấy được dung mạo nàng, đều là người chết.
Có điều cho dù như vậy người giang hồ cũng khẳng định, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo chắc chắn có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Nguyên nhân rất đơn giản, các đời thánh nữ Bái Nguyệt Giáo chắc chắn phải có dung mạo khuynh thế mới có thể đảm nhiệm.
Lúc này xung quanh thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, Cửu Đại Thần Vu Tế của người tới chừng sáu người, sáu tông sư võ đạo thực lực cường đại đủ để ép cho tới mức người ta không thở nổi.
Bái Nguyệt Giáo có hai người trong bốn người địa vị tôn quý nhất ra mặt, có thể thấy mức độ coi trọng của họ đối với việc này.
Nhưng còn chưa hết, bên phía Ma đạo đột nhiên vang lên từng tiếng động kỳ dị, tựa như Phật âm nhưng lại bao hàm một cảm giác quỷ dị khiến người ta sinh ra dục niệm.
Một người trung niên mặc áo cà sa màu đen, đầu trọc không tóc, bước giữa không trung đi tới. Trên gương mặt hắn sáu loại thần sắc biến hóa không ngừng, hoặc vui hoặc buồn, hoặc giận hoặc tham, như một tấm mặt nạ, biến đổi liên tục, vô cùng quỷ dị.
Thấy người này, Hư Ngôn và Hư Độ bên Đại Quang Minh Tự đều lộ vẻ nghiêm nghị.
Người này chính là tông chủ Đệ Lục Thiên Ma Tông, Ma La - Y Ba Tuần!
Xét theo thanh danh, Đệ Lục Thiên Ma Tông ở tận vùng đảo nơi Hải Nam xa xôi, danh tiếng không lớn mấy. Thanh danh Y Ba Tuần cũng kém xa tít tắp so với Ngụy Thư Nhai cùng Đông Hoàng Thái Nhất.
Thế nhưng người của Đại Quang Minh Tự đều biết Đệ Lục Thiên Ma Tông kinh khủng cỡ nào, đây tuyệt đối là đại địch đối với Đại Quang Minh Tự bọn họ!
Ngoại trừ một số cường giả, Ma đạo cơ hồ dốc toàn lực tới đây, các đại phái mạnh mẽ như La Sát Giáo, Ngũ Độc Giáo, Tà Cực Tông đều điều động đệ tử tới, hầu như mỗi phái đều có ít nhất một tông sư võ đạo.
Song phương tổng cộng vài chục tông sư võ đạo, còn vài vị Chân Hỏa Luyện Thần, toàn bộ Phù Ngọc Sơn như một khối thuốc nổ, chỉ một điểm lửa sẽ châm ngòi bùng nổ!
Thẩm Bão Trần nhìn đám người Đông Hoàng Thái Nhất, thản nhiên nói: “Nhánh Ma đạo có vẻ để ý tới Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta nhỉ, lại phái nhiều người tới như vậy cơ à? Sao không thấy Dạ Thiều Nam? Đều là bạn cũ, lần này ta còn muốn lãnh giáo Bổ Thiên Tâm Kinh của hắn nữa.”
Đông Hoàng Thái Nhất trầm giọng nói: “Ngươi còn chưa đủ tư cách thấy được giáo chủ, muốn lĩnh giáo Bổ Thiên Tâm Kinh, e là ngươi phải dùng tính mạng mới xem được!
Thẩm Bão Trần, hôm nay ta chỉ hỏi các ngươi một câu, rốt cuộc Ngũ Đại Kiếm Phái các ngươi có giao Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ ra không?”
Giọng nói của Đông Hoàng Thái Nhất mười phàn kỳ dị, như tiếng trống trầm trầm, lại như sấm động, vang vọng khắp nơi.
Khóe miệng Thẩm Bão Trần nhếch lên thành một nụ cười: “Giao? Sao chúng ta phải giao? Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ là do Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta dùng bản lĩnh của mình giành được từ Côn Luân Ma Giáo, các ngươi muốn thì tự tới đây mà lấy.”
Đông Hoàng Thái Nhất bước lên một bước, lạnh lùng nói: “Trước nay đều là Ma đạo chúng ta âm thầm mưu tính trong bóng tối, còn lần này lại là Ngũ Đại Kiếm Phái các ngươi chủ động khiêu khích. Phù Ngọc Sơn có thành máu chảy như sông cũng không trách được Ma đạo chúng ta mà phải trách Ngũ Đại Kiếm Phái các ngươi!”
Thẩm Bão Trần lắc đầu nói: “Trừ ma vệ đạo, không chảy chút máu sao được? Có điều ta tin rằng hôm nay trên Phù Ngọc Sơn chắc chắn kẻ đổ máu nhiều nhất không phải Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta mà là đám yêu nhân Ma đạo các người.”
Dứt lời, Thẩm Bão Trần nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Mở kiếm trận!”
Ngay khi ba chữ vang lên, toàn bộ Phù Ngọc Sơn bắt đầu chấn động, chỉ chớp mắt đã bùng lên hào quang vạn trượng, kiếm khí ngút trời!
Ngũ Đại Kiếm Phái liên thủ mưu đồ muốn đánh trọng thương Ma Giáo, đừng nói giáo chủ Bái Nguyệt Giáo Dạ Thiều Nam không tới, cho dù hắn tới, Ngũ Đại Kiếm Phái cũng có càng nhiều thủ đoạn đang chờ bọn họ.
Theo lời của Thẩm Bão Trần vừa dứt, toàn bộ Phù Ngọc Sơn hiện lên chi chít từng hoa văn trận đạo, từng thanh trường kiếm phá không bay lên, chừng hơn vạn chuôi, mỗi chuôi yếu nhất cũng là bảo binh.
Đây là Tru Tiên Vạn Kiếm Trận của Phong Vân Kiếm Trủng, tên là Tru Tiên nhưng giờ lại dùng để trấn ma.
Vì chuyện này Ngũ Đại Kiếm Phái đã dốc hết vốn liếng, hơn vạn chuôi bảo binh là do Tàng Kiếm Sơn Trang cùng Phong Vân Kiếm Trủng bỏ ra, dù sao chỉ có hai phái bọn họ là có nhiều trường kiếm bảo binh nhất.
Tru Tiên Vạn Kiếm Trận khai mở, những võ giả tới gần biên giới lập tức kêu rên, trực tiếp bị giết chết!
Giữa không trung từng thanh trường kiếm như sao băng rơi xuống, nhanh
chóng chém giết phân thây từng võ giả Ma đạo.
Thấy cảnh này, Ngụy Thư Nhai quát lớn: “Động thủ!”
Ngụy Thư Nhai vừa dứt lời, võ giả nhánh Ẩn Ma vốn đang ẩn giấu trong đám người như Lục tiên sinh đồng loạt hiện thân xuất thủ, ra tay đánh lén với những võ giả Ngũ Đại Kiếm Phái bên cạnh. Chỉ trong chớp mắt đã tạo thành đả kích hủy diệt đối với võ giả Ngũ Đại Kiếm Phái.
Thật ra người của Ngũ Đại Kiếm Phái đã sớm đề phòng, bọn họ cũng biết võ giả Vô Tướng Ma Tông am hiểu ẩn nấp, chắc hẳn bọn họ sẽ giấu mình trong đám người.
Chỉ có điều bọn họ không ngờ số người ẩn tàng lại nhiều đến vậy. Dưới sự giúp đỡ của Vô Tướng Ma Tông những người trong nhánh Ẩn Ma đều được ngụy trang tới cực hạn khiến người của Ngũ Đại Kiếm Phái không cách nào phát hiện, vửa ra tay đã khiến bọn họ chịu thiệt không nhỏ.
Lão già trông mộ của Phong Vân Kiếm Trủng không nói một lời, trường kiếm bẩn thỉu trong tay chém ra phóng thích một luồng kiếm mang cường đại trảm thiên tuyệt địa, ánh sáng ngập trời, thiếu chút nữa lan ra khắp Phù Ngọc Sơn.
Ngụy Thư Nhai cười lạnh một tiếng, quanh người ma khí mãnh liệt, một chưởng che trời, nắm lấy kiếm mang mạnh mẽ xé tan!
Hai người giao thủ cũng là khởi đầu, Đông Hoàng Thái Nhất cùng Y Ba Tuần cũng lần lượt ra tay với Độc Cô Ly và Thẩm Bão Trần.
Đông Hoàng Thái Nhất không có binh khí, hai tay áo rộng lớn lại như che khuất bầu trời, dung nạp hết thảy, phá tan toàn bộ thế đao của Độc Cô Ly.
Hơn nữa công pháp của Đông Hoàng Thái Nhất hết sức kỳ lạ, không phải ma công thuần túy mà là trong ma công xen lẫn một chút thần tính, giống với A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu khi tu luyện tới cực hạn.
Theo Đông Hoàng Thái Nhất thi triển công pháp tới cực hạn, phía sau lưng hắn xuất hiện một hư ảnh ma thần cao tới trăm trượng, không có hai chân nhưng thân hình to lớn, hai tay thanh mảnh, thân thể màu đen do ma khí ngưng tụ lại có một cặp mắt vàng óng, theo ánh kim nở rộ bất luận lực lượng thiên địa hay kiếm khí cường đại của Độc Cô Ly đều bị hủy diệt!
Vừa giao thủ, Đông Hoàng Thái Nhất đã áp chế Độc Cô Ly!
Trận chiến với Phương Thất Thiếu mặc dù Sở Hưu thua nhưng thật ra y cũng đã kiếm lợi.
Chỉ dưới áp lực như vậy Thiên Tử Vọng Khí Thuật mới có đột phá rõ ràng, thậm chí nếu Phương Thất Thiếu đồng ý đấu luyện với Sở Hưu, vậy y cũng nắm chắc trong thời gian ngắn tu luyện Thiên Tử Vọng Khí Thuật tới cảnh giới tinh thông.
Nhưng rõ ràng chuyện này không thể xảy ra. Giờ Phương Thất Thiếu đã thấy rất khó chịu, cho dù cuối cùng hắn thắng, nhưng lại có cảm giác bị thua thiệt.
Sau khi tỷ thí lôi đài thế hệ trẻ tuổi xong, phẩn thưởng không được trao ngay mà đợi sau khi kết thúc Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội mới phát cho mọi người.
Kế tiếp là cường giả tông sư võ đạo luận bàn giao thủ, điều này cũng khiến mọi người âm thầm hưng phấn.
Dù sao với phần lớn võ giả ở đây, rất hiếm khi được thấy tông sư võ đạo giao thủ, chưa nói bọn họ có hiểu được hay không, dù sao chỉ cần chứng kiến thôi cũng đủ cho bọn họ khoác loác rất lâu rồi.
Hàn Đình Nhất cùng vài người khác trong Ngũ Đại Kiếm Phái đưa mắt nhìn nhau, đám người đồng loạt xuống đài cao, đứng trên lôi đài.
Thấy những người này, mọi người nhỏ giọng bàn tán, những người này đều là tông sư kiếm đao tiếng tăm lừng lẫy trong Ngũ Đại Kiếm Phái.
Mỹ phụ cung trang bên Việt Nữ Cung là cung chủ Việt Nữ Cung hiện tại, Nguyệt Ảnh Tinh Ngân - Lâm Phong Nhã, danh tiếng trên giang hồ tuy không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ. Đương nhiên phần lớn danh tiếng của nàng là do thân phận cung chủ Việt Nữ Cung.
Lâm Phong Nhã đứng hạng hai mươi lăm trên Phong Vân Bảng, xếp hạng thậm chí còn cao hơn Hàn Đình Nhất của Tọa Vong Kiếm Lư.
Nhưng thực tế người giang hồ đều biết thứ hạng của Lâm Phong Nhã thực tế hơi cao, với thực lực của nàng thậm chí có vào ba mươi hạng đầu Phong Vân Bảng còn khá miễn cưỡng. Giờ nàng có thể đứng hạng hai mươi lăm trên Long Hổ Bảng chủ yếu là vì thân phận cung chủ Việt Nữ Cung cùng với là nữ nhân hiếm thấy trên Phong Vân Bảng, cho nên xếp hạng mới cao như vậy.
Võ giả đeo bảy thanh kiếm bên Tàng Kiếm Sơn Trang lại là trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang, Vô Tâm Kiếm Trủng - Trình Đình Sơn. Vốn dĩ hắn đeo mười thanh kiếm, nhưng ba thanh khác đã bị bẻ gãy.
Gãy ba kiếm, giết ba người. Ba người chết kia một lần hung đồ từng có tử thù với Tàng Kiếm Sơn Trang. Hai người còn lại là kiêu hùng Ma đạo tung hoành giang hồ. Thực lực Trình Đình Phong trong số tông sư võ đạo cũng không tệ.
Chỉ có điều Tàng Kiếm Sơn Trang gần đây suy thoái, hơn nữa Trình Đình Sơn không phải nữ tử, đương nhiên không có ưu đãi gì, cho nên thứ hạng của hắn trên Phong Vân Bảng chỉ có ba mươi ba, thậm chí không vào nổi ba mươi hạng đầu.
Võ giả bao phủ trong áo choàng trắng bên Kiếm Vương Thành là thủ tọa Hình Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, Vô Hình Kiếm - Bạch Tiềm, đứng thứ ba mươi trên Phong Vân Bảng, gần với Hàn Đình Nhất của Tọa Vong Kiếm Lư.
Trong Tứ Đại Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, Hình Kiếm Đường nghiên cứu thế đao kiếm pháp, Bạch Tiềm đã nghiên cứu chuyển hóa thế đao kiếm pháp của bản thân tới cảnh giới vô hình thắng hữu hình, cho nên danh hiệu của hắn mới là Vô Hình Kiếm, từ đó cũng có thể thấy tu vi kiếm đạo của Bạch Tiềm kinh khủng tới mức nào.
Người cuối cùng là thanh niên áo trắng đi chân trần của Phong Vân Kiếm Trủng có tiêu kỳ hình kiếm gãy giữa my tâm. Thật ra trong vị tông sư võ đạo này, lai lịch của hắn mới là lớn nhất.
Phong Vân Kiếm Trủng là nơi tàng kiếm, trong truyền thuyết thời thượng cổ, một số cao thủ cường giả kiếm đạo khi sắp chết sẽ đem trường kiếm của bản thân an táng về một nơi. Nơi này là vùng đất tàng kiếm mà giang hồ ước định, cũng là Phong Vân Kiếm Trủng sau này.
Kiếm của cường giả kiếm đạo đương nhiên là bảo binh cực kỳ trân quý, thậm chí là thần binh, cho nên sau này có những đệ tử hay người hầu của cường giả đó tự phát xây dựng nhà ở quanh Phong Vân Kiếm Trủng, bảo hộ những thần binh bảo kiếm trong Kiếm Trủng.
Về sau người tới thủ hộ Phong Vân Kiếm Trủng càng nhiều, con cháu bọn họ cũng sinh sôi đông đúc, dần dần liên hợp lại thành một tông môn kiếm đạo.
Có thể nói truyền thừa của Phong Vân Kiếm Trủng chính là công pháp của vô số cường giả kiếm đạo năm xưa, nội tình thâm hậu thậm chí có thể nói là đệ nhất trong Ngũ Đại Kiếm Phái.
Hơn nữa cho dù Phong Vân Kiếm Trủng có đời nào đó thiếu cường giả chống đỡ cũng không ai dám trêu chọc, bởi không ai biết Phong Vân Kiếm Trủng sẽ mời từ trong khu vực tàng kiếm ra thứ thần dị hay quỷ dị gì.
Trong truyền thuyết hơn hai ngàn năm trước Phong Vân Kiếm Trủng đã gặp một lần đả kích nặng nề, toàn bộ Phong Vân Kiếm Trủng chỉ còn lại một tông sư võ đạo đã sắp tới tuổi già. Kết quả một tông môn có thù đánh tới cửa, đối phương xuất chừng sáu tông sư võ đạo, tập trung cường giả tông môn định hủy diệt triệt để Phong Vân Kiếm Trủng.
Kết quả tông sư võ đạo lấy máu tươi của bản thân tế lễ, mời ra một kiếm linh do vô số sát cơ kiếm dạo trong Phong Vân Kiếm Trủng dung hợp thành. Kiếm linh này xuất thủ, không ngờ lại diệt sạch cả sáu tông sư võ đạo.
Mặc dù hành động này cũng khiến tông sư võ đạo của Phong Vân Kiếm Trủng hao hết máu huyết, viên tịch quy khư, nhưng lại khiến toàn bộ giang hồ đều biết Phong Vân Kiếm Trủng không dễ chọc. Cho dù Phong Vân Kiếm Trủng chỉ còn lại một người, ngươi cũng không biết rốt cuộc trong tay hắn còn thủ đoạn
gì.
Mà giờ lai lịch của thanh niên áo trắng đi chân trần kia cũng hết sức thần dị.
Trong truyền thuyết người ngoài không cách nào đi vào vùng đất Táng Kiếm của Phong Vân Kiếm Trủng, nói chính xác hơn là chỉ cần võ giả có chân khí sẽ không cách nào đi vào, một khi tới gần sẽ dẫn phát trận pháp.
Bởi vì bên ngoài vùng đất Táng Kiếm là một khu rừng hoang, một con sói hoang ngậm một bé trai tiến vào vùng đất táng Kiếm, đặt bên cạnh một thanh kiếm gãy, ngày ngày lấy sữa sói nuôi nấng.
Bé trai này không khóc khóc quấy, không ngờ mãi tới năm ba tuổi mới bị người của Phong Vân Kiếm Trủng phát hiện, lúc đó thậm chí chấn động toàn bộ Phong Vân Kiếm Trủng.
Hơn nữa không biết vì sao đứa bé này sản sinh một loại liên hệ vô cùng kỳ dị đối với thanh kiếm gãy bên người, khiến cho thanh kiếm gãy vốn đã mất đi khí linh lại đản sinh ra khí linh mới, biến nó thành một thanh thần binh mới.
Sau này đứa bé được Phong Vân Kiếm Trủng nuôi lớn, thu làm đệ tử, thậm chí Lão Kiếm Thần - Quách Mặc, người chấp chưởng đời trước đã khuất của Phong Vân Kiếm Trủng đích thân thu làm đệ tử, dạy bảo kiếm thuật!
Do hắn không cha không mẹ, thậm chí họ gì cũng không biết nên Quách Mặc đặt tên cho hắn là Yến Chi, vì hắn làm bạn với thanh kiếm gãy nên tên là Yến Chi.
Yến Chi cũng trở thành người đặc thù nhất trong Phong Vân Kiếm Trủng, vừa ra đời đã mang theo thần binh, đồng thời thần binh đó có mối liên hệ huyết nhục với hắn. Khi tu luyện tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, thần binh có thể dung nhập vào cơ thể, khiến cho hắn bất luận qua bao năm vẫn giữ được dung nhan bất lão, hết sức thần dị.
Chương 422 Đỉnh Phù Ngọc Sơn, ma ảnh hiện (2)
Thứ hạng của Yến Chi trên Phong Vân Bảng là hai mươi ba, nhưng người giang hồ đều nói thứ hạng của Yến Chi tuyệt đối không chỉ có vậy. Mỗi lần hắn xuất thủ không nhiều, nhưng lần nào cũng nhẹ nhàng hời hợt giải quyết đối thủ, dưới thanh kiếm gãy đó chưa từng có người sống, sắc bén tới cực điểm.
Trong năm người này, Yến Chi là người thực lực mạnh nhất, cũng là người sâu không lường được. Nếu không có gì bất ngờ, người chiến thắng cuối cùng trong tỷ thí lôi đài lần này sẽ là hắn.
Chỉ có điều năm người này mặc dù lên lôi đài tỷ thí nhưng cũng tự biết ẩn tình. Bọn họ làm vậy chẳng qua chỉ là diễn trò cho Ma đạo xem mà thôi.
Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ vốn chẳng có ý nghĩa gì với Ngũ Đại Kiếm Phái bọn họ, bọn họ sẽ không liều mạng giao chiến vì thứ này. Mục đích duy nhất của năm người khi lên lôi đài giao đấu chính là dẫn dắt đám Ma đạo xuất thân.
Hàn Đình Nhất trầm giọng nói với mọi người: “Chư vị, vòng thứ hai bắt đầu, chúng ta bêu xấu trước. Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta tỷ thí giao lưu cũng không cần làm trò xiếc lãng phí thời gian làm gì. Năm người đồng loạt ra tay quyết định thắng bại là được.”
Nói xong, năm người Hàn Đình Nhất lập tức giao thủ, khiến cho mọi người đều tập trung quan sát.
Năm tông sư kiếm đạo giao thủ quả thật hiếm thấy, nhưng Sở Hưu chỉ nhìn qua rồi không còn hứng thú gì.
Mấy vị này rõ ràng là diễn kịch, căn bản không dốc sức.
Đừng nhìn năm người này giao thủ kiếm khí tung hoành, cương khí bộc phát, nhưng thực tế tất cả bọn họ đều không dùng tới một thành công lực.
Hàn Đình Nhất căn bản không vận dùng kiếm ý cường đại của Tọa Vong Kiếm Lư. Trình Đình Sơn có bảy thanh kiếm lại chỉ dùng một. Bạch Tiềm cũng không dùng Vô Hình Kiếm, ngược lại chỉ xuất ra vài chiêu kiếm nhìn thì hoa lệ nhưng chỉ được mã ngoài.
Lâm Phong Nhã cũng vậy, không phát huy uy năng tự nhiên thiên thành của Việt Nữ Kiếm Điển, còn không đáng xem bằng lúc Nhan Phi Yên xuất thủ.
Tệ nhất lại chính là Yến Chi, mọi người đều muốn xem hắn dung nhập Yến Chi Kiếm vào bản thân ra sao, kết quả vị này thì hay rồi, thậm chí chẳng lấy kiếm ra, chỉ ngưng tụ chân khí rồi dùng kiếm chỉ đối địch, đúng là quá đáng.
Đương nhiên đối với đám võ giả tán tu, đám người Hàn Đình Nhất đã ‘đánh’ rất kịch liệt, xem rất đã nghiền.
Hồn chiến khoảng một canh giờ, năm người rốt cuộc phân ra thắng bại. Người thắng cuối cùng là Tàng Kiếm Sơn Trang - Trình Đình Sơn.
Thấy kết quả này, mọi người biết chuyện đều nhếch miệng cười nhạt, đúng là vớ vẩn, kết quả thế này mà cũng được?
Có điều Ngũ Đại Kiếm Phái chẳng buồn để ý tới lời bàn tán của đám người bên dưới, Hàn Đình Nhất chắp tay với mọi người bên dưới nói: “Chư vị, giờ Ngũ Đại Kiếm Phái đã luận bàn phân rõ thắng bại, tạo nghệ của Trình trang chủ về Kiếm đạo hết sức sâu sắc, dẫn trước chúng ta một bậc. Còn có ai nguyện ý lên đây luận bàn? Người thắng có thể lấy cây Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ này đi!”
Những tông sư võ đạo bên dưới đều nhíu mày, không ai lên tiếng.
Bọn họ đều biết lần này Ngũ Đại Kiếm Phái muốn dẫn động người trong Ma đạo, chuyện này họ không phản đối nhưng cũng lười xen vào, cho nên lúc này không ai mở miệng.
Thế nhưng lúc này đột nhiên có một giọng nói khàn khàn già nua vang lên phía dưới.
“Ngũ Đại Kiếm Phái các ngươi đóng kịch còn có thể giả hơn nữa được không? Thằng nhãi Tàng Kiếm Sơn Trang này có tạo nghệ kiếm đao cái rắm, suốt ngày cõng một đống kiếm như khổng tước xòe đuôi vậy, không biết kẻ càng đắc ý chết càng nhanh à?
Thập Phương Thần Kiếm - Trình Nam Bắc là gì của ngươi? Gia gia ngươi hay thái gia gia ngươi? Thằng nhóc già ấy cũng thích cõng mười thanh kiếm chạy loạn khắp giang hồ, cuối cùng bị ta bẻ cổ, đánh gãy chín thanh kiếm. Thanh còn lại bộ dáng không tệ, ta để nhà làm chốt cửa, giờ còn đang treo ngoài cửa nhà xí của ta đấy!”
Theo giọng nói già nua khàn khàn đó vang lên, một công tử trẻ tuổi ngũ quan như ngọc vung cây quạt xếp bước ra khỏi đám người, có điều nhìn bộ dáng của hắn rõ ràng không giống một người trẻ tuổi, ngược lại càng giống một ông lão.
Đám người Hàn Đình Nhất sắc mặt nghiêm nghị, rốt cuộc cũng đến rồi!
Có điều lúc này sắc mặt Trình Đình Sơn càng thêm khó coi, bởi người này đang sỉ nhục Tàng Kiếm Sơn Trang bọn họ.
Trình Nam Bắc không phải gia gia cũng không phải thái gia gia của hắn, mà là một vị tiên tổ nhà họ Thị trong Tàng Kiếm Sơn Trang, coi như người cùng bối phận với thái gia gia hắn, thời gian trước bị Ma đạo giết chết.
Chỉ có điều đó là chuyện hơn hai trăm năm trước, giờ Trình Đình Sơn mới ngoài năm mươi, lúc đó tới cả phụ thân hắn còn chưa ra đời. Trình Đình Sơn chỉ thấy trong gia phả có một đoạn ghi chép, đâu biết rõ như vậy.
Nhưng người trước mắt lại nói mình giết tiên tổ, vậy chẳng phải tuổi thọ hắn đã hơn hai trăm? Người này rốt cuộc là ai?
Trình Đình Sơn suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra điều gì, hắn cả kinh hét lên: “Ngọc Diện Thiên ma! Ngươi là Ngọc Diện Thiên Ma - Ngụy Thư Nhai! Ngươi chưa chết!”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức xôn xao.
Mặc dù đã hai trăm năm qua đi nhưng thanh danh của Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn vẫn vang dội như xưa.
Ngụy Thư Nhai bẻ bẻ cổ, tướng mạo từ công tử trẻ tuổi ánh tuấn hóa thành bộ dáng tuổi già sức yếu, mặt mũi đầy nếp nhăn như lúc trước.
“Chậc chậc, thật hiếm có, không ngờ vẫn có người nhớ đến ta. Xem ra Tàng Kiếm Sơn Trang các ngươi vẫn ghi thù như trước. Chẳng lẽ đến giờ vẫn muốn giết ta à?”
Năm người dhn cau mày, xem ra lần này bọn họ khiêu khích Ma đạo không nhẹ, thậm chí ngay lão quái vật Ma đạo như Ngụy Thư Nhai cũng đi ra.
Bên kia ánh mắt Trình Đình Sơn lại lóe lên sắc thái lạnh: “Người của Tàng Kiếm Sơn Trang ta sẽ không chết vô ích, mây năm gần đây Tàng Kiếm Sơn Trang không xuất thủ chẳng qua là cho rằng ngươi đã chết, không ngờ ngươi vẫn còn sống.
Nhưng đáng tiếc, rõ ràng ngươi còn có thể sống tạm một thời gian nữa, thế nhưng giờ lại chủ động nhảy ra chịu chết, vậy chẳng trách ta được!”
Dứt lời, năm thanh trường kiếm sau lưng Trình Đình Sơn đồng thời rời vỏ, cương khí cuồng bạo ngưng tụ trên thân kiếm, không ngờ lại hóa thành một kiếm trận bao phủ lấy người Ngụy Thư Nhai.
Hơn nữa cùng lúc hai tay Trình Đình Sơn cầm hai thanh trường kiếm khác nhau, thi triển hai môn kiếm pháp bất đồng đánh về phía Ngụy Thư Nhai.
Ngày trước Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn quả thật thanh danh hiển hách, ngay cả tiên tổ Tàng Kiếm Sơn Trang nhà hắn cũng chết trong tay Ngụy Thư Nhai.
Nhưng khi Trình Đình Sơn đối mặt với Ngụy Thư Nhai vẫn có lực lượng xuất thủ, thậm chí có lòng tin.
Nguyên nhân rất đơn giản, Ngụy Thư Nhai đã già.
Trên giang hồ không phải càng già thực lực càng mạnh, nếu như vậy mọi người cần gì phải ra tay chém giết, tìm một chỗ bế quan xem ai sống lâu hơn thì người đó xưng tôn trên giang hồ là được.
Mặc cho ngươi tiếu ngạo giang hồ, tung hoành thiên hạ, cũng không đánh lại được năm tháng tàn phá.
Trình Đình Sơn lúc này mới ngoài năm mươi, đối với cảnh giới tông sư võ đạo, hắn mới bước vào tráng niên, đang lúc khí huyết cường thịnh nhất.
Còn Ngụy Thư Nhai thì sao? Hắn đã già, thật sự già cả, thậm chí chờ thêm một thời gian nữa cho dù hắn không xuất thủ chắc cũng tự chết già.
Đối phó với một lão già khí huyết suy bại như vậy, Trình Đình Sơn còn e ngại nỗi gì?
Chương 423 Cường giả Chính Ma cùng ra trận
Có điều không đợi kiếm trận kia đánh xuống lại thấy Ngụy Thư Nhai khẽ ngáp một cái, nhưng chính cái ngáp nhẹ này lại như có ma âm xộc thẳng tới tai, một luồng sóng âm ầm ầm bộc phát, nhiếp hồn đoạt phách, chỉ trong nháy mắt kiếm trận mà Trình Đình Sơn bố trí đã hoàn toàn tan tành!
Ánh mắt Trình Đình Sơn lộ vẻ kinh hãi, lão già này đã hơn hai trăm tuổi sao còn có uy lực mạnh mẽ như vậy?
Có điều không đợi hắn phản ứng lại đã thấy Ngụy Thư Nhai vươn tay, đột nhiên nhấn xuống một cái.
Chỉ trong chớp mắt, nguyên khí trong thiên địa xung quanh toàn bộ đều chuyển thành ma khí ngập trời, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ tới hơn trăm trượng, như Ngũ Chỉ Sơn ầm ầm đập xuống người Trình Đình Sơn!
Ma Thôn Vạn Giới, một chưởng che trời!
Chưởng lực còn chưa tới Trình Đình Sơn đã bị áp lực cường đại tới dọa người này trấn áp làm cho hộc máu.
Mấy ngày trước trong Ma Đạo Hội Minh tại Cốt Mộc Sơn Trang, Ngụy Thư Nhai cũng ra tay với Sơn Quỷ.
Có điều Sơn Quỷ dẫu sao cũng là người Bái Nguyệt Giáo, nhánh Minh Ma với Ẩn Ma còn định liên thủ, đương nhiên sẽ không làm chuyện vạch mặt mất hết thể diện, cho nên Ngụy Thư Nhai xuất thủ vẫn nhẹ tay, hắn chỉ dạy dỗ Sơn Quỷ một chút chứ không hạ thủ quá nặng.
Nhưng giờ đối mặt với Trình Đình Sơn lại khác, Ngụy Thư Nhai đã hạ tử thủ.
Lúc này Trình Đình Sơn kinh hãi nhìn bàn tay ma khí khổng lồ, hét lớn: “Chân Hỏa Luyện Thần! Ngươi đã đột phá lên tới Chân Hỏa Luyện Thần!”
Bước vào cảnh giới tông sư võ đạo không dễ, đột phá lên Chân Hỏa Luyện Thần lại càng khó.
Ngày trước khi Ngụy Thư Nhai trong thời đỉnh phong hắn còn chưa đạt tới Chân Hỏa Luyện Thần, giờ Ngụy Thư Nhai đã già, cơ bản không có cơ hội bước thêm một bước, hắn làm sao đạt tới cảnh giới hiện giờ?
Có điều lúc này đã chẳng còn thời gian cho Trình Đình Sơn suy nghĩ, một chưởng này đánh xuống e rằng hắn không chết cũng phải trọng thương!
Đúng lúc này, đám người Hàn Đình Nhất đứng sau lưng Trình Đình Sơn kịp thời ra tay cứu viện, dù sao hiện giờ bọn họ cũng đứng chung một chiến tuyến.
Hàn Đình Nhất tay rút trường kiếm, ẩn dưới vỏ kiếm bằng gỗ lim quê mùa bình phàm kia lại là một thanh trường kiếm rực rỡ chói mắt tới kinh người, Không Minh Kiếm!
Theo Không Minh Kiếm trong tay Hàn Đình Nhất rời vỏ, trên trời dưới đất, tất cả lực lượng ngưng tụ Trình Chu Hải hành một thế đao nghênh đón chưởng thế của Ngụy Thư Nhai, lúc này hắn chém ra một kiếm cũng là cả vùng thiên địa này!
Còn Yến Chi áo trắng chân trần lại giơ ngón trỏ, điểm lên mi tâm mình. Tiêu ký kiếm gãy bừng sáng, một thanh kiếm gãy màu vàng kim không ngờ lại từ hư chuyển thực, nổi lên từ trong cơ thể Yến Chi. Theo kiếm chỉ của hắn điểm ra, thanh kiếm gãy kia cũng gào thét chém lên ma chưởng giữa không trung. Có điều quanh thanh kiếm gãy vàng kim kia lại quanh quẩn kiếm khí cường đại kinh người, dài hơn mười trượng, uy thế hùng hồn.
Một tiếng vang lớn truyền tới, ba người Hàn Đình Nhất cùng nhau lui lại một bước, ba người hợp lực mới miễn cưỡng đỡ được một chưởng của Ngụy Thư Nhai, có thể thấy Ngụy Thư Nhai lúc này mạnh mẽ nhường nào.
Nhìn những người bên dưới, gương mặt già yếu của Ngụy Thư Nhai lộ vẻ lạnh lùng: “Tiểu bối vô năng, không chịu nổi một đòn!”
Đối với những người khác bọn Hàn Đình Nhất là tiền bối giang hồ, là tông sư võ đạo cao tới không thể chạm vào. Nhưng trong mắt những lão tiền bối như Tụ Nghĩa Trang, bọn họ lại chỉ là tiểu bối nhỏ bé, dù sao ngày trước khi hắn tung hoành giang hồ, những người này còn chưa ra đời.
Có điều đúng lúc này một giọng nói uy nghiêm lại đột nhiên vang lên: “Ngụy Thư Nhai, ngươi nói bọn họ không chịu nổi một đòn, vậy giờ đổi lại là ta thì sao?
Nghe nói trong Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn, ngươi cùng Xích Huyết Thiên Ma có quan hệ tốt nhất, vốn ta còn không tin.
Lúc trước khi tiêu diệt Cửu Thiên Sơn, vốn dĩ ta định giết ngươi, nhưng lại bị Xích Huyết Thiên Ma liều chết ngăn cản, bị ta chém chết chín Huyết Cổ Phân Thân vẫn tử chiến không lùi, cuối cùng bị ta xuất kiếm đâm nát tâm mạch, tranh thủ thời gian cho ngươi chạy trốn. Bằng không ngươi tưởng hôm nay ngươi còn sống tới khoe khoang trước mặt Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta được sao?
Xích Huyết Thiên Ma dùng tính mạng tranh thủ cơ hội sống cho ngươi, ngươi lại không chân trọng, chẳng lẽ giờ thấy sống đã đủ rồi à?”
Theo giọng nói kia vang lên, một ông lão mặc mãng bào vàng óng từ đài cao bước xuống, bên hông treo một thanh trường kiếm đỏ rực như lửa.
Khiến người ta khiếp sợ là bước chân của hắn hoàn toàn giẫm lên hư không, tựa như bên dưới có một bậc thang vô hình.
Chiêu này tên là Huyền Thiên Thê, thật ra đại đa số võ giả cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đều có thể làm được, dùng chân khí tạm thời chống đỡ cơ thể sẽ tạo thành hiệu quả huyền diệu bước trên không trung như vậy.
Nhưng lão già trước mắt lại không phải như vậy, mọi người căn bản không phát hiện một chút chấn động nào của cương khí. Mỗi bước chân hạ xuống lại có lực lượng thiên địa chủ động tràn vào chân hắn, cung cấp trợ lực, có thể
xưng là kinh người.
Đám võ giả bên dưới vẻ mặt ngây ngốc, vị này là ai? Có điều nghe khẩu khí vị này hiển nhiên là cường giả tiền bối cùng thời đại với Ngụy Thư Nhai, tham gia trận chiến chém giết Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn, thậm chí đã từng giết chết một Thiên Ma.
Những võ giả thế hệ hiện tại chỉ chú ý tới Long Hổ Bảng với Phong Vân Bảng, còn chuyện hàng trăm năm trước lại không hiểu mấy.
Về phần tông sư võ đạo như Hạ Hầu Trấn, bọn họ ngược lại thuộc hết chuyện lớn chuyện nhỏ trên giang hồ như trong lòng bàn tay, chỉ trong nháy mắt đã đoán ra thân phận ông lão này, kinh hãi hô lớn: “Là Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly!”
Biệt hiệu của Độc Cô Ly là Kiếm Nam Vương, chữ vương này không phải như các danh hiệu Kiếm Tôn, Kiếm Thánh mà lúc trước hắn thật sự là một vương gia.
Hơn hai trăm năm trước trong thiên hạ ngoại trừ Bắc Yên, Tây Sở, Đông Tề còn có một số nước nhỏ, như Ngụy Quốc tiền thân của Ngụy Quận.
Độc Cô Ly là một vương gia của nước nhỏ có tên Lương Quốc, thậm chí là anh ruột của hoàng đế Lương Quốc.
Lúc trước Độc Cô Ly thật ra là Thái tử Lương Quốc, nhưng hắn say mê kiếm đạo, tặng lại vị trí Thái tử cho đệ đệ của mình, bản thân lại làm một vương gia nhàn tản tu luyện kiếm đạo, còn đi thỉnh giáo cao thủ kiếm đạo khắp giang hồ.
Về sau Độc Cô Ly gia nhập Kiếm Vương Thành bế quan học kiếm, còn từng làm thủ tọa Chiến Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, sau này lại thành trưởng lão của Kiếm Vương Thành.
Chỉ có điều sau này Lương Quốc bị Bắc Yên tiêu diệt, Độc Cô Ly đã thành cô gia quả nhân, hắn còn từng tức giận tới tìm hoàng tộc Bắc Yên báo thù, dùng lực lượng một mình tàn sát cả Bắc Thương Quân trong Trấn Quốc Ngũ Quân của Bắc Yên, chém giết vài vị thượng tướng Bắc Yên, cuối cùng bị một cao thủ đại nội Bắc Yên đánh trọng thương bỏ chạy.
Hai trăm năm trước danh tiếng Độc Cô Ly đã không nhỏ, thậm chí có thể nói đây là một kẻ cuồng đồ!
Nếu đổi lại những người khác, cho dù quốc gia của mình bị Bắc Yên tiêu diệt, họ cũng chẳng có gan đâu đi khiêu chiến cả hoàng triều Bắc Yên, cho dù toàn bộ Kiếm Vương Thành tới cũng vô dụng.
Thế nhưng Độc Cô Ly lại dám một mình một kiếm giết tới Bắc Yên báo thù, chỉ với dũng khí đó đã không mấy ai sánh được.
Chương 424 Ma diễm ngập trời (1)
Vì trận chiến này Ngũ Đại Kiếm Phái mưu đồ đã rất lâu, bọn họ không sợ người trong Ma đạo tới, chỉ sợ Ma đạo không tới.
Cho nên Ngũ Đại Kiếm Phái cũng lấy nội tình chân chính ra, người có thực lực như Độc Cô Ly không phải chỉ có một.
Theo Độc Cô Ly đứng ra, lại có hai thân hình đạp lên hư không hạ xuống.
Một người trong đó tuổi tầm trung niên mặc một bộ quần áo nhà nho màu xanh, bộ dáng nho nhã, tướng mạo anh tuấn. Bên hông trái hắn đeo một cây sáo trúc, bên phải là một thanh đoản kiếm màu xanh. Mọi hành động của người này như dung nhập với thiên địa, khiến người ta có cảm giác tự nhiên tới kỳ dị.
Thấy vị này xuất hiện, mọi người ở đây không cần phải đoán, đây là chưởng môn Tọa Vong Kiếm Lư, đứng hạng năm trên Phong Vân Bảng, Tiêu Tương Kiếm Vũ - Thẩm Bão Trần!
Đây cũng là một nhân vật thiên tài kinh thế trên giang hồ. Trong truyền thuyết, Thẩm Bão Trần mười tuổi học kiếm, mỗi khi bước vào một cảnh giới liền khiêu chiến với võ giả cao hơn mình một cảnh giới.
Trước Thiên Nhân Hợp Nhất, Thẩm Bão Trần khiêu chiến võ giả nội bộ Tọa Vong Kiếm Lư, sau cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Thẩm Bão Trần không ngờ lại khiêu chiến một vị tông sư kiếm đạo thành danh đã lâu trên giang hồ, vượt một cảnh giới lớn đánh bại người này. Thậm chí tông sư võ đạo kia tự đoạn trường kiếm, chính miệng thừa nhận về mặt kiếm đạo mình không bằng Thẩm Bão Trần.
Có thể nói từ khi bước vào giang hồ, Thẩm Bão Trần chỉ làm có hai chuyện: tu luyện và khiêu chiến.
Thẩm Bão Trần rất ít khi xuất thủ, nhưng chỉ cần hắn xuất thủ, vậy tuyệt đối không thua trận. Người đã từng thua dưới tay Thẩm Bão Trần đều nói, kiếm của Thẩm Bão Trần là thanh kiếm khiến người ta tuyệt vọng!
So với Thẩm Bão Trần, người còn lại lại khiến mọi người đều không nhìn thấu.
Đó là một lão già dơ bẩn, mặc một bộ trường bào đầy bụi bẩn, không nhìn ra màu sắc vốn có.
Râu tóc đã hoa râm, vô cùng lộn xộn, thân hình còng xuống, một mắt đã mù, trong tay còn cầm một thanh trường kiếm bẩn thỉu, cũng không nhìn ra bộ dáng vốn có.
Một lão già họm hẹm như vậy nếu đặt ở nơi khác, mọi người căn bản không thèm nhìn tới, nhưng đặt tại đây, lão già này còn đứng chung một chỗ với Độc Cô Ly và Thẩm Bão Trần, cảm giác cực kỳ không hài hòa, khí thế lại kinh khủng như vực sâu không đáy!
Lần này ngay cả tông sư võ đạo như Hạ Hầu Trấn cũng không nhận ra đối
phương là ai, nhưng lúc này Hư Độ vốn luôn uể oải lại lộ vẻ nghiêm nghị, đột nhiên nói: “Ông lão này là một lão già trông mộ trong Phong Vân Kiếm Trủng. Tên của hắn là gì đã không còn quan trọng, dù sao bọn họ luôn luôn nhất mạch đơn truyền, đời đời trông coi vùng đất Tàng Kiếm, không rời một tấc.
Lần trước hắn rời khỏi Phong Vân Kiếm Trủng là do lão già điên kiêu hùng Ma đạo, Cửu m Ma Tôn - Doãn Triêu Dương làm việc quá mức điên cuồng, giết người trên giang hồ không hề kiêng kỵ điều gì, ngay cả mấy tinh anh của Đại Quang Minh Tự ta và Phong Vân Kiếm Trủng đều chết trong tay hắn.
Lần đó Hư Vân sư huynh đi cùng lão già này. Hư Vân sư huynh nói với chúng ta, hắn không động thủ, chỉ một mình lão già này ra tay, sau đó Doãn Triêu Dương chết không toàn thây.”
Nghe xong lời này, mọi người đều hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn về phía lão già bẩn thỉu kia lập tức thay đổi.
Bọn họ chưa từng nghe tới người trông mộ của Phong Vân Kiếm Trủng, nhưng lại biết tiếng Cửu m Ma Tôn - Doãn Triêu Dương. Hắn là kiêu hùng Ma đạo từ trăm năm trước, có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần, ngày trước đã từng tung hoành khắp võ lâm. Có điều lúc già có vẻ tu luyện võ công lâm vào đường rẽ, đầu óc có chút vấn đề, nổi điên tàn sát tuấn kiệt tinh anh trên giang hồ, lấy máu trong tim luyện dược, muốn kéo dài tuổi thọ.
Kéo dài tuổi thọ khó càng thêm khó, dựa vào máu trong tim kéo dài tuổi thọ, nghe đã không đáng tin rồi. Nhưng lúc đó Doãn Triêu Dương đã hoàn toàn phát điên, tạo ra sóng gió không nhỏ trên giang hồ.
Song không biết từ lúc nào, Doãn Triêu Dương chợt biến mất vô tung vô ảnh, tới giờ mọi người mới biết hóa ra Doãn Triêu Dương chết trong tay lão già họm hẹm không đáng chú ý này.
Nói như vậy, người trước mắt chẳng phải trăm năm trước đã đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần rồi ư?
Ánh mắt đám người nhìn về phía Ngũ Đại Kiếm Phái đều hơi đổi, lần này Ngũ Đại Kiếm Phái thật sự định làm lớn rồi.
Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly, chưởng môn Tọa Vong Kiếm Lư Thẩm Bão Trần, người trông mộ của Phong Vân Kiếm Trủng. Ba người này trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đều là cao thủ trong cao thủ, lần này Ma đạo gặp xui rồi.
Có điều không đợi đám người phản ứng lại, Ngụy Thư Nhai đã lạnh lùng nói: “Đừng nhẫn nhịn nữa, chuẩn bị xong rồi thì hiện thân đi.”
Giọng nói của Ngụy Thư Nhai không lớn nhưng lại truyền khắp cả Phù Ngọc Sơn.
Theo lời của Ngụy Thư Nhai vừa dứt, dưới Phù Ngọc Sơn lập tức vang lên tiếng hô chém giết, ma khí sát cơ mãnh liệt lập tức bao phủ toàn bộ Phù Ngọc Sơn.
Vài chục đệ tử thủ vệ dưới chân núi hốt hoảng chạy lên, vừa chạy vừa hét: “Không xong rồi! Người của Ma đạo đã bao vây toàn bộ Phù Ngọc Sơn rồi!”
Võ giả kia vừa dứt lời, chỉ chớp mắt đã có vô số võ giả Ma đạo xông tới từ bốn phương tám hướng, những người này từ những tông môn khác nhau, có Bái Nguyệt Giáo, có Tà Cực Tông, có Ngũ Độc Giáo, đều là võ giả trong nhánh Minh Ma.
Trong số những võ giả này người của Bái Nguyệt Giáo là nhiều nhất, dù sao hiện giờ trong mắt đa số võ giả Ma đạo, Bái Nguyệt Giáo là đại phái đệ nhất Ma đạo.
Trong đám người Bái Nguyệt Giáo, một nam tử toàn thân bao phủ trong bộ áo đen bước giữa không trung đi tới, từng bước đạp lên không khí, vượt qua đám người, đứng tới bên cạnh Ngụy Thư Nhai.
Người áo đen thần bí này đầu đội mũ miện ngọc long vàng kim, áo bào đen trên người cũng có từng phù văn màu vàng kỳ dị, đứng chắp tay, một luồng khí tức cổ phác thê lương tự nhiên sinh thành.
“Là Đông Hoàng Thái Nhất trong Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo!”
Mọi người xung quanh biến sắc, vị này tuyệt đối là đại nhân vật nằm trong ba hạng đầu của Bái Nguyệt Giáo.
Lúc trước trong Bái Nguyệt Giáo xếp hạng luôn lần lượt là giáo chủ, đại tế ti, thánh nữ, Cửu Đại Thần Vu Tế chỉ có thể đứng hàng phía sau.
Nhưng đời này Thánh nữ còn trẻ, chưa trưởng thành, thực lực Đông Hoàng Thái Nhất lại có thể xưng là kinh thế, thậm chí trong Bái Nguyệt Giáo đủ để có địa vị ngang với đại tế ti. Cho nên hắn có lẽ là người có địa vị cao nhất trong các đời Đông Hoàng Thái Nhất.
Lúc này bên phía Bái Nguyệt Giáo, một nữ tử toàn thân bao phủ trong lớp lụa đen đang nhảy múa.
Cô gái này thân hình lung linh uyển chuyển, mặc dù gương mặt bị tấm lụa đen che phủ nhưng vẫn không giấu được vẻ quyến rũ phong tình tới cực điểm.
Chỉ có điều tuy dáng múa của nàng hết sức đẹp đẽ, nhưng những thứ dưới chân lại khiến người ta tê dại da đầu. Đó là hàng loạt cổ trùng, lít nha lít nhít phủ kín khắp nơi, đang múa may theo nhịp điệu của nàng!
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo!
Chương 425 Ma diễm ngập trời (2)
Mọi người ở đây lập tức nhận ra thân phận cô gái này.
Hiện giờ trong tứ đại mỹ nhân của võ lâm, Chính đạo có Vân Kiếm Tiên Tử - Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung, còn trong Ma đạo nổi danh nhất lại là vị thánh nữ Bái Nguyệt Giáo này!
Nhưng kỳ dị nhất là người giang hồ chưa từng thấy vị thánh nữ này rốt cuộc dáng vẻ ra sao, thậm chí tuổi tác đối phương là bao nhiêu cũng không rõ. Bởi người thật sự thấy được dung mạo nàng, đều là người chết.
Có điều cho dù như vậy người giang hồ cũng khẳng định, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo chắc chắn có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Nguyên nhân rất đơn giản, các đời thánh nữ Bái Nguyệt Giáo chắc chắn phải có dung mạo khuynh thế mới có thể đảm nhiệm.
Lúc này xung quanh thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, Cửu Đại Thần Vu Tế của người tới chừng sáu người, sáu tông sư võ đạo thực lực cường đại đủ để ép cho tới mức người ta không thở nổi.
Bái Nguyệt Giáo có hai người trong bốn người địa vị tôn quý nhất ra mặt, có thể thấy mức độ coi trọng của họ đối với việc này.
Nhưng còn chưa hết, bên phía Ma đạo đột nhiên vang lên từng tiếng động kỳ dị, tựa như Phật âm nhưng lại bao hàm một cảm giác quỷ dị khiến người ta sinh ra dục niệm.
Một người trung niên mặc áo cà sa màu đen, đầu trọc không tóc, bước giữa không trung đi tới. Trên gương mặt hắn sáu loại thần sắc biến hóa không ngừng, hoặc vui hoặc buồn, hoặc giận hoặc tham, như một tấm mặt nạ, biến đổi liên tục, vô cùng quỷ dị.
Thấy người này, Hư Ngôn và Hư Độ bên Đại Quang Minh Tự đều lộ vẻ nghiêm nghị.
Người này chính là tông chủ Đệ Lục Thiên Ma Tông, Ma La - Y Ba Tuần!
Xét theo thanh danh, Đệ Lục Thiên Ma Tông ở tận vùng đảo nơi Hải Nam xa xôi, danh tiếng không lớn mấy. Thanh danh Y Ba Tuần cũng kém xa tít tắp so với Ngụy Thư Nhai cùng Đông Hoàng Thái Nhất.
Thế nhưng người của Đại Quang Minh Tự đều biết Đệ Lục Thiên Ma Tông kinh khủng cỡ nào, đây tuyệt đối là đại địch đối với Đại Quang Minh Tự bọn họ!
Ngoại trừ một số cường giả, Ma đạo cơ hồ dốc toàn lực tới đây, các đại phái mạnh mẽ như La Sát Giáo, Ngũ Độc Giáo, Tà Cực Tông đều điều động đệ tử tới, hầu như mỗi phái đều có ít nhất một tông sư võ đạo.
Song phương tổng cộng vài chục tông sư võ đạo, còn vài vị Chân Hỏa Luyện Thần, toàn bộ Phù Ngọc Sơn như một khối thuốc nổ, chỉ một điểm lửa sẽ châm ngòi bùng nổ!
Thẩm Bão Trần nhìn đám người Đông Hoàng Thái Nhất, thản nhiên nói: “Nhánh Ma đạo có vẻ để ý tới Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta nhỉ, lại phái nhiều người tới như vậy cơ à? Sao không thấy Dạ Thiều Nam? Đều là bạn cũ, lần này ta còn muốn lãnh giáo Bổ Thiên Tâm Kinh của hắn nữa.”
Đông Hoàng Thái Nhất trầm giọng nói: “Ngươi còn chưa đủ tư cách thấy được giáo chủ, muốn lĩnh giáo Bổ Thiên Tâm Kinh, e là ngươi phải dùng tính mạng mới xem được!
Thẩm Bão Trần, hôm nay ta chỉ hỏi các ngươi một câu, rốt cuộc Ngũ Đại Kiếm Phái các ngươi có giao Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ ra không?”
Giọng nói của Đông Hoàng Thái Nhất mười phàn kỳ dị, như tiếng trống trầm trầm, lại như sấm động, vang vọng khắp nơi.
Khóe miệng Thẩm Bão Trần nhếch lên thành một nụ cười: “Giao? Sao chúng ta phải giao? Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ là do Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta dùng bản lĩnh của mình giành được từ Côn Luân Ma Giáo, các ngươi muốn thì tự tới đây mà lấy.”
Đông Hoàng Thái Nhất bước lên một bước, lạnh lùng nói: “Trước nay đều là Ma đạo chúng ta âm thầm mưu tính trong bóng tối, còn lần này lại là Ngũ Đại Kiếm Phái các ngươi chủ động khiêu khích. Phù Ngọc Sơn có thành máu chảy như sông cũng không trách được Ma đạo chúng ta mà phải trách Ngũ Đại Kiếm Phái các ngươi!”
Thẩm Bão Trần lắc đầu nói: “Trừ ma vệ đạo, không chảy chút máu sao được? Có điều ta tin rằng hôm nay trên Phù Ngọc Sơn chắc chắn kẻ đổ máu nhiều nhất không phải Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta mà là đám yêu nhân Ma đạo các người.”
Dứt lời, Thẩm Bão Trần nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Mở kiếm trận!”
Ngay khi ba chữ vang lên, toàn bộ Phù Ngọc Sơn bắt đầu chấn động, chỉ chớp mắt đã bùng lên hào quang vạn trượng, kiếm khí ngút trời!
Ngũ Đại Kiếm Phái liên thủ mưu đồ muốn đánh trọng thương Ma Giáo, đừng nói giáo chủ Bái Nguyệt Giáo Dạ Thiều Nam không tới, cho dù hắn tới, Ngũ Đại Kiếm Phái cũng có càng nhiều thủ đoạn đang chờ bọn họ.
Theo lời của Thẩm Bão Trần vừa dứt, toàn bộ Phù Ngọc Sơn hiện lên chi chít từng hoa văn trận đạo, từng thanh trường kiếm phá không bay lên, chừng hơn vạn chuôi, mỗi chuôi yếu nhất cũng là bảo binh.
Đây là Tru Tiên Vạn Kiếm Trận của Phong Vân Kiếm Trủng, tên là Tru Tiên nhưng giờ lại dùng để trấn ma.
Vì chuyện này Ngũ Đại Kiếm Phái đã dốc hết vốn liếng, hơn vạn chuôi bảo binh là do Tàng Kiếm Sơn Trang cùng Phong Vân Kiếm Trủng bỏ ra, dù sao chỉ có hai phái bọn họ là có nhiều trường kiếm bảo binh nhất.
Tru Tiên Vạn Kiếm Trận khai mở, những võ giả tới gần biên giới lập tức kêu rên, trực tiếp bị giết chết!
Giữa không trung từng thanh trường kiếm như sao băng rơi xuống, nhanh
chóng chém giết phân thây từng võ giả Ma đạo.
Thấy cảnh này, Ngụy Thư Nhai quát lớn: “Động thủ!”
Ngụy Thư Nhai vừa dứt lời, võ giả nhánh Ẩn Ma vốn đang ẩn giấu trong đám người như Lục tiên sinh đồng loạt hiện thân xuất thủ, ra tay đánh lén với những võ giả Ngũ Đại Kiếm Phái bên cạnh. Chỉ trong chớp mắt đã tạo thành đả kích hủy diệt đối với võ giả Ngũ Đại Kiếm Phái.
Thật ra người của Ngũ Đại Kiếm Phái đã sớm đề phòng, bọn họ cũng biết võ giả Vô Tướng Ma Tông am hiểu ẩn nấp, chắc hẳn bọn họ sẽ giấu mình trong đám người.
Chỉ có điều bọn họ không ngờ số người ẩn tàng lại nhiều đến vậy. Dưới sự giúp đỡ của Vô Tướng Ma Tông những người trong nhánh Ẩn Ma đều được ngụy trang tới cực hạn khiến người của Ngũ Đại Kiếm Phái không cách nào phát hiện, vửa ra tay đã khiến bọn họ chịu thiệt không nhỏ.
Lão già trông mộ của Phong Vân Kiếm Trủng không nói một lời, trường kiếm bẩn thỉu trong tay chém ra phóng thích một luồng kiếm mang cường đại trảm thiên tuyệt địa, ánh sáng ngập trời, thiếu chút nữa lan ra khắp Phù Ngọc Sơn.
Ngụy Thư Nhai cười lạnh một tiếng, quanh người ma khí mãnh liệt, một chưởng che trời, nắm lấy kiếm mang mạnh mẽ xé tan!
Hai người giao thủ cũng là khởi đầu, Đông Hoàng Thái Nhất cùng Y Ba Tuần cũng lần lượt ra tay với Độc Cô Ly và Thẩm Bão Trần.
Đông Hoàng Thái Nhất không có binh khí, hai tay áo rộng lớn lại như che khuất bầu trời, dung nạp hết thảy, phá tan toàn bộ thế đao của Độc Cô Ly.
Hơn nữa công pháp của Đông Hoàng Thái Nhất hết sức kỳ lạ, không phải ma công thuần túy mà là trong ma công xen lẫn một chút thần tính, giống với A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu khi tu luyện tới cực hạn.
Theo Đông Hoàng Thái Nhất thi triển công pháp tới cực hạn, phía sau lưng hắn xuất hiện một hư ảnh ma thần cao tới trăm trượng, không có hai chân nhưng thân hình to lớn, hai tay thanh mảnh, thân thể màu đen do ma khí ngưng tụ lại có một cặp mắt vàng óng, theo ánh kim nở rộ bất luận lực lượng thiên địa hay kiếm khí cường đại của Độc Cô Ly đều bị hủy diệt!
Vừa giao thủ, Đông Hoàng Thái Nhất đã áp chế Độc Cô Ly!
Bình luận facebook