• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-116

Chương 117: Không đúng đắn




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
67068.png

Xem ảnh 2
67068_2.png
Quả nhiên đúng rồi.



Phó Cẩm Hành không trả lời mà hỏi ngược lại: “Quan hệ của cậu ta và Nhạc Tuyết thế nào? Cô nói cậu ta luôn theo đuổi Nhạc Tuyết, nhưng chắc cô ta không đồng ý đúng không?” Mặc dù không rõ tại sao bọn họ đột nhiên nhắc đến người này, nhưng Đoàn Phù Quang vẫn trả lời nghiêm túc: “Đúng vậy, cô ta chế kẻ đó quê mùa, nhưng lại không muốn làm quan hệ trở nên căng thẳng.



Theo tôi biết, cậu ta rất chịu chi, trước đó đã tặng cho cô ta không ít quà, ra tay vô cùng hào phóng, còn thường xuyên gọi một đám bạn cùng tổ chức party, đều mời Nhạc Tuyết đi chơi.” “Rõ ràng coi thường người ta mà còn hưởng thụ cảm giác được vây đón đó, cô tiểu công chúa này đúng là thủ đoạn, dựa khuôn mặt thanh thuần lừa lọc khắp nơi à?” Hà Tư Ca không nhịn được mà xỉa xói.



“Trước đây Lưu Vũ Phàm này mang theo đồ cẩm nên bị bắt, cô có biết không?” Nhìn tin tức truyền đến trên điện thoại, Phó Cẩm Hành càng lúc càng cảm thấy cậu ta rất khả nghi.



Ít nhất, động cơ đã đủ.



“Ban đầu Nhạc Tuyết còn tưởng là tôi làm, tôi đâu có bản lĩnh lớn như vậy? Có điều đúng là chuyện này rất kỳ lạ, hôm đó là sinh nhật Nhạc Tuyết, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên chúng tôi mới gặp Cảnh Đồng.”



Nói xong, Đoàn Phù Quang kể lại toàn bộ quá trình “Bây giờ Lưu Vũ Phàm ở đâu?” Biết cậu ta từ lâu đã ra nước ngoài, Đoàn Phù Quang cau mày lại.



“Có điều, loại người như cậu ta chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn học hành đâu, cho dù ra nước ngoài chơi cũng rất bình thường đúng không?” Đoàn Phù Quang hỏi.



“Đi ra nước ngoài chơi rất bình thường, nhưng đi ra nước ngoài lâu như vậy vẫn chưa trở lại thì không bình thường.



Hơn nữa, tôi điều tra được tuần trước là sinh nhật của mẹ Lưu Vũ Phàm, vậy mà cậu ta vẫn không về, có phải có chút kỳ lạ không?” Phó Cẩm Hành hỏi ngược lại.



“Chẳng lẽ, Nhạc Tuyết mang thai có liên quan đến cậu ta?” Vừa nghĩ tới việc có lẽ cha đứa bé là người khác, Đoàn Phù Quang cũng không thể nói được tâm trạng mình bây giờ thế nào.



Có thả lỏng, có vui vẻ, cũng có thất vọng, có lo lắng.



Dù sao cô và Nhạc Tuyết cũng là chị em họ, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, thấy cô ta mang thai, lại không biết cha đứa bé là ai, tâm trạng Đoàn Phù Quang khó tránh được trở nên phức tạp.



“Cô còn nghĩ thay cho cô ta à?” Hà Tư Ca trợn mắt, nhắc nhở: “Cô ta một lòng muốn hại cô đấy!” “Không phải tôi nghĩ cho cô ta, tôi chỉ cảm thấy, nếu như đứa bé trong bụng Nhạc Tuyết thật sự là con của Lưu Vũ Phàm, sợ là ngay cả cô ta cũng không biết.



Cô đừng quên, Cảnh Đồng nói ngày đó cô ta uống rất nhiều rượu, say bí tỉ, còn nôn ở trong xe.



Một cô gái bình thường ưa sạch sẽ như vậy, nếu như không phải là bất tỉnh nhân sự thì sẽ không làm ra chuyện như thế.” Đoàn Phù Quang phân tích.



“Không sai, cô nói rất có lý.



Nếu Nhạc Tuyết biết mình mang thai đứa con của Lưu Vũ Phàm, hoặc là của người đàn ông khác, với tính cách của cô ta thì không thể nào giả vờ như không biết, còn vui vẻ chuẩn bị kết hôn với Cảnh Đồng.” Phó Cẩm Hành nghiêng đầu nhìn về phía Hà Tư Ca, giọng nói vô cùng chắc chắn: “Chắc cô ta bị kẻ khác nhặt xác' rồi.” Cái từ này, cô và Đoàn Phù Quang đều không xa lạ gì.



Rất nhiều cô gái đến quán bar chơi, uống quá nhiều rượu, đến nửa đêm đã không còn chút ý thức gì nữa.



Lúc này, nếu như gặp phải người đàn ông có ý xấu thì thể nào cũng sẽ đưa cô ta tới khách sạn, thậm chí lợi dụng trên đường.



Mà những cô gái này vì say rượu, có lẽ đến tận ngày hôm sau mới tỉnh lại, đều không biết mình gặp phải chuyện gì.



“Có phải là Lưu Vũ Phàm không? Nếu như cậu ta không chột dạ thì cũng sẽ không trốn ra nước ngoài, ngay cả sinh nhật mẹ ruột cũng không về như vậy.” Hà Tư Ca tin tưởng trực giác của Phó Cẩm Hành.



“Đợi Cảnh Đồng xuống rồi bàn bạc thêm.” Phó Cẩm Hành gật đầu.



Đến sẩm tối, Tào Cảnh Đồng mới xuất hiện, dáng vẻ mệt mỏi.



Cậu ta đã thu xếp ổn thỏa cho cha mẹ, nói đến rách cả họng, nhưng hình như bọn họ vẫn nghi ngờ, vẫn nói muốn gặp Nhạc Tuyết.



“Gặp Nhạc Tuyết: Không được, tuyệt đối không được.



Cái người phụ nữ đó mà gặp ba mẹ anh, tuyệt đối sẽ khóc lóc thảm thiết, nói mình đáng thương thế nào.



Đến lúc đó, mẹ anh mà mềm lòng, nói không chừng sẽ lấy sổ hộ khẩu ra, ép hai người đăng ký kết hôn tại chỗ!” Hà Tư Ca phản đối đầu tiên, lắc đầu như đánh trống bỏi.



Nghe vậy, Tào Cảnh Đồng cười khổ nói: “Sao cô biết, đúng là lúc nào mẹ tôi cũng để sổ hộ khẩu ở trong va ly.” Hà Tư Ca: “...” Cái miệng ăn mắm ăn muối này của cô chuẩn thật đấy! Phó Cẩm Hành vẫn không nói gì, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.



“Anh Phó, nếu như Nhạc Tuyết khăng khăng đứa bé kia là con của tôi, vậy tôi sẽ đợi đến khi có thể làm giám định người thân, dùng kết quả đó để chứng minh sự trong sạch của mình.” Tào Cảnh Đồng cũng là bị ép đến đường cùng, cậu ta nghĩ nếu như không còn cách nào khác thì chỉ có thể như vậy thôi.



“Anh đã từng nghĩ chưa, thời gian mang thai mà làm giám định người thân, sẽ có tổn thương nhất định với đứa trẻ, Nhạc Tuyết hoàn toàn có thể cự tuyệt yêu cầu của anh.



Đợi cô ta sinh con ra, cũng là xấp xỉ mười tháng sau, anh có thể bảo đảm trong khoảng thời gian này Nhạc Tuyết không ép cưới, ba mẹ anh không ép cưới, nhà họ Nhạc không ép cưới không? Còn nữa, anh đừng quên, em và Nhạc Tuyết là chị em họ, xảy ra chuyện này, anh nghĩ là em có thể sống yên ổn ở nhà sao? Tất cả mọi người đều sẽ khuyên em đừng tránh đàn ông với em họ mình, mau buông tay, cho đứa bé có một danh phận!” Đoàn Phù Quang mãi không nói gì cuối cùng cũng lên tiếng.



Cô vừa nói đã trúng ngay vào chỗ hiểm.



“Không sai, tôi đồng ý với lời Tiểu Phù.



Anh biết tại sao Nhạc Tuyết không sợ gì như vậy không? Bởi vì cô ta rất rõ mười tháng mang thai này chính là vũ khí lớn nhất của cô ta.



Chỉ cần cô ta lợi dụng tốt, trong thời gian dài như vậy, cô ta muốn làm cái gì là có thể làm cái đó, sai khiến tất cả mọi người xoay mòng mòng! Anh tưởng là bây giờ anh không đồng ý kết hôn là có thể ngăn được cô ta sinh đứa trẻ ra sao? Anh thỏa hiệp một lần, sẽ có vô số lần, sớm muộn cũng sẽ bị hành hạ đến mức mệt mỏi cùng cực, cuối cùng không thể không đồng ý với bất cứ yêu cầu gì của cô ta!” Lần này, Hà Tư Ca kiên định đứng về phía Đoàn Phù Quang.



Chờ đứa trẻ ra đời rồi làm giám định người thân, nghe thì đáng tin đấy, nhưng thật ra thì không thể làm được.



“Nhưng tôi cũng không thể ép Nhạc Tuyết bỏ đứa bé được.



Cho dù tôi là chồng của cô ta, tôi cũng không có quyền này!” Tào Cảnh Đồng đau khổ nhắm hai mắt lại.



Chẳng lẽ cậu ta chẳng làm gì, vô duyên vô cớ mà phải chịu hàm oan trở thành con mồi của người phụ nữ độc địa Nhạc Tuyết này sao.



“Cứ xử lý ổn thỏa bên ba mẹ cậu đã.



Nếu bọn họ muốn gặp Nhạc Tuyết thì được thôi, để tôi sắp xếp.” Phó Cẩm Hành vỗ vai cậu ta một cái.



Tối hôm đó bốn người đều không về nhà mà ở lại khách sạn, đề phòng Nhạc Tuyết lại ra tay với ông bà Tào.



Sáng ngày hôm sau, cha mẹ Tào Cảnh Đồng gặp được Nhạc Tuyết mặc váy trắng lả lướt trong nhà hàng Cơm Tây dưới tầng một khách sạn.



“Cô chú, cháu nghĩ không bao lâu nữa, có lẽ cháu phải gọi cô chú là ba mẹ rồi nhỉ? Dù sao bây giờ cháu cũng đã có con của Cảnh Đồng rồi, nhà cháu rất truyền thống, đến bây giờ cháu vẫn không dám nói với ba mẹ cháu.



Cho nên mau chóng kết hôn thôi, như vậy cháu cũng có thể ăn nói được với người nhà mình.” Nhạc Tuyết ngồi xuống, tỏ vẻ ngọt ngào nói.



Cô ta vừa mở miệng, đã dọa đến ông bà Tào: “Cô Nhạc, kết hôn là chuyện lớn, cô nhất định không thể giấu người nhà có được, chúng tôi cũng sẽ không cưới cô về nhà khi ba mẹ cô không đồng ý!” Hai người sợ hãi, vội vàng nói.



Cho dù có phải con trai mình làm người ta to bụng không, nhưng kết hôn là chuyện lớn nhất của đời người, nếu như lúc cha mẹ không biết chuyện mà tùy ý quyết định, há chẳng phải là không hiếu thuận sao? Nhà họ Tào bọn họ mặc dù không tiền không thể, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện không biết xấu hổ này để rồi sau này không có mặt mũi nào mà gặp thông gia.



“Cô Nhạc, cô làm ba mẹ tôi sợ rồi đấy.



Còn cô có phải là một người truyền thống hay không, cô nói không tính, tôi nói cũng không tính.



Rất vừa vặn, tôi có một người bạn mở văn phòng thám tử tư, anh ta lấy được một số tài liệu, tôi muốn cho ba mẹ tôi xem một chút.” Nói xong, Tào Cảnh Đồng lấy một cái túi giấy ra.



Tào Cảnh Đồng mở ra, đổ một xấp hình ở bên trong ra, cùng với một phần ghi chép ra vào khách sạn.



Quả nhiên, vừa nhìn thấy những thứ này, sắc mặt Nhạc Tuyết lập tức tái đi.



Cô ta cắn chặt môi, không nói gì.



Vốn tưởng là hôm nay chỉ phải đối phó với một đôi vợ chồng già nông thôn chưa trải sự đời, cho nên, rõ ràng Nhạc Tuyết đã lơ là.



Mà Tào Cảnh Đồng, cô ta cũng không quá coi trọng.



Cô ta đã sớm phát hiện, người đàn ông này thật ra rất hiền lành, hơn nữa, còn có chủ nghĩa đàn ông, từ nhỏ chịu sự giáo dục là đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, phải nhường phụ nữ, không chấp nhặt với phụ nữ.



Cho nên, chính là vì Nhạc Tuyết nắm được nhược điểm của Tào Cảnh Đồng nên mới có thể tìm được đủ cơ hội dây dưa với cậu ta.



Nếu đổi thành người làm sao cũng không ăn thua như Phó Cẩm Hành, có lẽ Nhạc Tuyết vừa lộ diện đã bị bảo vệ túm lấy, ném ra ngoài rồi.



Trong mắt Phó Cẩm Hành, những người khác không phân biệt trai gái, hắn cũng càng không phải là quân tử gì mà hạ thủ lưu tình với phụ nữ.



“Trời ơi, cái gì thế này, mau cầm đi đi!” Bà Tào xem hai tấm hình, đều là ảnh Nhạc Tuyết ở trong quán rượu uống rượu, nhảy nhót, ôm ôm ấp ấp với nam nam nữ nữ trong đó.



Bà lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, cũng không nhìn thêm một cái.



Còn ông Tào thì đeo kính lão lên, cầm ghi chép ra vào khách sạn lên xem.



Phía trên ghi chép rõ ràng thời gian, địa điểm, cùng với thân phận của những người cùng Nhạc Tuyết ra vào những khách sạn cao cấp ở Trung Hải cùng với những thành phố khác.



“Chẳng lẽ lúc em đi ra ngoài du lịch, cũng không thể cùng bạn vào ở khách sạn à?” Nhạc Tuyết tức giận chất vấn.



“Dĩ nhiên có thể, có điều người vào khách sạn cùng cô, nữ có nam có, cho dù là một đám người ở cùng nhau, cũng không phải là chuyện một cô gái truyền thống có thể làm ra đúng không?” Vẻ mặt Tào Cảnh Đồng như cười như không hỏi.



Cậu ta nghiêng đầu, nói với ông Tào: “Ba, cô Nhạc trẻ tuổi xinh đẹp, bên cạnh có rất nhiều bạn, gia đình cũng giàu có, ba nghĩ mà xem, kiểu con gái như vậy sẽ để ý đến con sao? Con vẫn chưa hồ đổ đến mức đó, đám cưới này có thể nào con cũng không đồng ý, ba và mẹ có ép con cũng vô dụng.”



Dù sao cũng thương con trai, lại cộng thêm những bức ảnh đả kích to lớn này, bà Tào lập tức sầm mặt, tức giận nói: “Cô Nhạc, xin cô bớt lại đi, đừng nhìn chằm chằm vào con trai tôi nữa.



Chúng tôi là người bình thường, thật sự không xứng với cô, cho dù cô muốn tìm một người cha cho đứa bé thì cũng đừng tìm Cảnh Đồng!” Rõ ràng bà ấy đã định nghĩa Nhạc Tuyết là loại phụ nữ không ra gì, tưởng là Tào Cảnh Đồng không tiền không thế, cần phải dựa vào phụ nữ để leo lên cho nên cam chịu đi nuôi con của người khác.



Là cha mẹ, làm sao bà ấy nỡ nhìn con trai mình chịu khuất nhục như vậy?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom