• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-118

Chương 119: Chọc vào tổ kiến lửa




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
67070.png

Xem ảnh 2
67070_2.png
Nghe thấy lời “hắn”, Minh Duệ Viễn nhếch mép lên



A” Trước kia cậu ta chỉ phản nghịch ương bướng, nhưng vẫn chưa đến nỗi không biết tốt xấu



Nếu như đổi lại là trước kia, nhìn thấy anh quan tâm mình như vậy, cho dù ngoài miệng Minh Duệ Viễn chê Minh Duệ Tư lắm chuyện, đàn bà, nhưng thật ra trong nội tâm vẫn rất cảm động.



Nhưng bây giờ..



Trong lòng cậu ta tràn đầy chán ghét, còn cả oán hận



Buồn cười biết bao, cha hiền con thảo gì đó, tất cả chỉ là trò lừa bịp mà thôi! Minh Đạt không phải cha cậu ta, Minh Duệ Tư cũng không phải là anh cậu ta! “A Viễn, em gầy đi rồi!” Minh Duệ Tư giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Minh Duệ Viễn, khẽ cảm thán



Cứ nghĩ đến chuyện cậu ta sống ở nơi xa lạ lâu như vậy, còn phải trốn đông trốn tây, ăn không ngon ngủ không yên là Minh Duệ Tư lại đau lòng



Có điều, giờ phút này cậu ta đứng sờ sờ ở trước mặt mình, cuối cùng Minh Duệ Tư cũng yên tâm rồi.



“Nào, qua đây.” Minh Duệ Tư kéo Minh Duệ Viễn đến chỗ xô pha.



“Hắn” chìm đắm trong vui mừng, không hề để ý thấy vẻ mặt Minh Duệ Viễn càng lúc càng u ám.



Ngược lại là A Hải đi sau lưng thì hình như ý thức được điều gì đó, khẽ cau mày lại



“Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Minh Duệ Tư nắm tay Minh Duệ Viễn, muốn kéo cậu ta ngồi xuống



Không ngờ, Minh Duệ Viễn lại đẩy hắn” ra



Minh Duệ Tư hoàn toàn không có chuẩn bị, lảo đảo về phía sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững được.



“Giả vờ đi, tiếp tục giả vờ đi.” Minh Duệ Viễn lạnh lùng, nặng nề hừ một tiếng khinh thường



“Có phải anh nghĩ tôi là kẻ ngốc không? Trên mạng ầm ĩ như vậy rồi, anh còn ở đây giả vờ giả vịt, anh coi tôi là con khỉ à?” Cậu ta tức giận chất vấn.



Cuối cùng Minh Duệ Tư cũng hiểu tại sao cậu ta đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt “hắn” lập tức vô cùng khó coi



“Hắn” tiến lên hai bước, dè dặt hỏi: “Em..



em biết..



biết hết rồi à?” “Ha” Minh Duệ Viễn cười lạnh nói, “Tôi còn biết anh là ai đấy.”



Lời này như sét đánh ngang tại khiến cơ thể Minh Duệ Tư khẽ run mấy cái, ngay cả môi cũng run lên.



“Cậu hai, cậu đừng...” A Hải vội vàng giải thích, định hóa giải bầu không khí căng thẳng



“Cút! Ở đây không đến lượt anh nói chuyện! Đừng tưởng tôi không biết anh có tâm tư gì, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đi tiểu mà cũng soi gương xem mình là cái thứ gì!” Minh Duệ Viễn lớn tiếng mắng



Nghe cậu ta nói vậy, trên khuôn mặt vốn ngăm đen của A Hải vì có chút lúng túng mà hơi đỏ lên.



Hắn trung thành một lòng với Minh Duệ Tư, cũng là một trong rất ít người biết thân phận thật của “hắn”.



Cho nên, A Hải biết thật ra Minh Duệ Tư là phụ nữ, chỉ có điều vì thay hình đổi dạng, càng và tiện đặt chân ở Tập đoàn Minh Thị nên mới ngụy trang thành đàn ông hơn mười năm như thế.



“A Viễn, em thật quá đáng! A Hải cũng coi là bề trên của em, em lại nói chuyện với cậu ta như vậy...”



Minh Duệ Tư hoàn hồn khỏi kinh hãi, không chút khách sáo trách cứ Minh Duệ Viễn.



Mặc dù “hắn” áy náy với Minh Duệ Viễn, vô cùng cưng chiều cậu ta, nhưng A Hải là cánh tay đắc lực của mình, lại một lòng trung thành, Minh Duệ Tư không thể trơ mắt nhìn hắn bị làm nhục



“Bề trên? Cũng đúng, ai biết ở sau lưng hai người có quan hệ bẩn thỉu gì, ban ngày anh ta phục vụ anh, buổi tối anh phục vụ anh ta, đương nhiên không nỡ xa nhau, anh anh em em rồi.” Thấy Minh Duệ Tư lại nói thay cho một tên đàn em, Minh Duệ Viễn mỉa mai nói



Cậu ta thậm chí không ngại dùng lời độc ác nhất để phát tiết lửa giận ngập tràn trong lòng.



Những người này, ai ai cũng lừa gạt cậu ta!



Coi cậu ta là con khỉ mà đùa bỡn, vui lắm sao? “Bốp!” Minh Duệ Tư giơ tay lên dùng sức tát Minh Duệ Viễn một cái



Ai cho phép em ăn nói bẩn thỉu như vậy hả?” “Hắn” run rẩy, giọng nghẹn ngào.



“Con mẹ nó, ai bảo tôi sinh ra là con trai của tên côn đồ, đương nhiên tôi phải là côn đồ con rồi! Nếu như bà nhìn tôi không vừa mắt, tại sao còn sinh tôi ra? Bà đã từng hỏi tôi xem tôi có muốn thân thể như vậy không chưa? Tôi đã không có cha, bà còn khiến tôi không có mẹ!”



Bị ăn một cái tát, rõ ràng tâm trạng Minh Duệ Viễn cũng trở nên kích động



Vành mắt cậu ta đỏ ửng, khàn giọng gầm lớn.



Không đợi Minh Duệ Tư mở miệng, Minh Duệ Viễn tiếp tục hét lên: “Bà nhìn xem bà bây giờ có bộ dạng gì đi, nam không ra nam nữ không ra nữ! Bà vì lấy được Minh Thị, thậm chí ngay cả con trai ruột cũng không nhận, còn bịa ra bao nhiêu lời nói dối với tôi! Tôi cứ tưởng mẹ tôi không cẩn tối, vứt tôi lại, hóa ra bà ta ở ngay bên cạnh tôi, nhưng không chịu nhận tối, chế tối mất mặt!”



“Không, không phải như vậy..



mẹ không nghĩ như vậy.” Thấy Minh Duệ Viễn hiểu lầm nỗi khổ tâm của mình, Minh Duệ Tư vừa tức giận vừa tủi thân.



“Hắn” không biết phải giải thích với con trai thể nào, hồi đó mình đi đến bước đường cùng, lại đứng trước mối nguy hiểm bị ép phá thai, chỉ có thể lựa chọn đầu quân cho Minh Đạt.



Khi đó, Minh Đạt giống như vị thần từ trên trời giáng xuống



Ông ta bảo đảm có thể khiến mẹ con bọn họ sống sót



Còn sống, là quan trọng nhất



“Bây giờ đương nhiên bà phủ nhận rồi! Dù sao bà đã thành người thừa kế của Minh Thị



Tôi biết, Minh Đạt căn bản không kết hôn, cũng không có con, nếu như ông ta chết, Tập đoàn Minh Thị khổng lồ sẽ thuộc về một minh bà!” Hơn một năm nay, Minh Duệ Viễn cũng cho Tiểu Hào đi điều tra không ít chuyện.



“Không ngờ con lại nghĩ như vậy! Minh Duệ Viễn, con làm mẹ quá thất vọng rồi!” Đáy mắt Minh Duệ Tư thoáng qua vẻ bị thương



Vì đứa con trai này, “hắn” có thể từ bỏ tất cả.



Nhưng đến cuối cùng, người mà “hắn” dùng sinh mệnh để bảo vệ lại căm ghét “hắn”, nghi kỵ “hắn”, không hiểu “hắn”!



“A Hải, đưa nó ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy nó nữa.” Minh Duệ Tư khoát tay, mệt mỏi nói.



Bi ai quá lớn đến chết lòng.



“Hắn” nghĩ lâu như vậy, hôm nay cũng nên buông tay rồi.



“Tôi vẫn còn chưa nói hết!” Minh Duệ Viễn nhếch khóe miệng lên, cảm thấy một bên mặt nóng rát.



Cái tát này, cậu ta sẽ nhớ



“Chuyện của bà đã bị vạch trần rồi, sau này bà cũng không dễ sống ở Trung Hải nữa



Bây giờ cả thế giới đều biết bà căn bản không phải là cậu cả nhà họ Minh, mà là một người phụ nữ tên là Hoắc Tư Giai!” Minh Duệ Viễn nói liền một hơi



A Hải mãi không nói gì có chút căng thẳng, hắn nhìn Minh Duệ Tư, hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.



Đúng là giờ tin tức trên mạng ùn ùn kéo đến, đều là tin tức liên quan tới Tập đoàn Minh Thị và Hoắc Tư Giai.



Nếu không, hai người bọn họ cũng sẽ không tạm thời trốn tới đây để trốn đám ngồi lê đôi mách kia chạy đến dưới chân công ty bao vây chặn đường



“Rốt cuộc con muốn nói cái gì?”



Mặc dù thương yêu con trai, nhưng về công việc thì Minh Duệ Tư cũng không hàm hồ



Chuyện đến nước này, giải quyết mọi chuyện trước mới là quan trọng nhất.



Cho dù Minh Duệ Viễn không lộ diện, Minh Duệ Tư cũng định bàn bạc với A Hải xem phải ứng đối với truyền thông điên cuồng thể nào.



Trước đó, đúng là bọn họ đã coi thường Phó Cẩm Hành, hoặc nói đúng hơn là một năm nay chung sức hợp tác đã khiến Minh Duệ Tư tưởng hắn buông bỏ ý định trả thù rồi



“Nhất định là Phó Cẩm Hành làm! Anh ta công khai thân phận của bà, chính là vì ép tôi vào đường cùng!” Minh Duệ Viễn căm hận nói



Đừng nghĩ lần này Phó Cẩm Hành chủ yếu nhắm vào nhà họ Minh, cậu ta biết, ý của đối phương là muốn dụ rắn ra khỏi hang



“Cậu hai, cậu về Trung Hải bao lâu rồi?” A Hải không nhịn được hỏi.



Minh Duệ Viễn nhìn hắn một cái, tức giận trả lời: “Liên quan gì đến anh!”



Dừng một chút, cậu ta lại nói: “Được một thời gian rồi.” Minh Duệ Tư và A Hải đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy tình hình không ổn.



Đây là địa bàn của Phó Cẩm Hành.



Hắn hoặc là đang đợi cơ hội, án binh bất động, hoặc là bị Minh Duệ Viễn giấu giếm thành công, luôn không biết bọn họ đã trở lại Trung Hải



Cho dù là khả năng nào thì cũng vô cùng nguy hiểm



“Con phải lập tức rời khỏi nơi này! Mẹ bảo A Hải nghĩ cách đưa con đi! Còn Hà Tư Ca, con mau giao cô ta ra, chỉ cần cô ta không sao, mọi chuyện đều có thể thương lượng! Cùng lắm thì...”



Minh Duệ Tư hạ quyết định, nghiến răng, nói ra quyết định của mình



“Cùng lắm thì đẩy mọi chuyện lên đầu Minh Đạt, cho bọn họ cắn nhau, chúng ta nhân cơ hội thoát thân!” “Hắn” thừa nhận, đúng là mình có ý với Tập đoàn Minh Thị



Nhưng Minh Duệ Tư cảm thấy, đó là thứ “hắn” nên có được.



“Hắn” quản lý công ty thay Minh Đạt nhiều năm như vậy, vừa có công lao cũng có khổ lao, cho dù thừa kế Tập đoàn Minh Thị cũng là hợp tình hợp lý, hợp pháp.



Có điều, nếu so sánh tất cả những thứ này với Minh Duệ Viễn, Minh Duệ Viễn vẫn quan trọng hơn.



“Đàn bà lòng dạ yếu đuối! Nếu như bà đi, Minh Thị phải làm thế nào? Vả lại, tôi sẽ không trả Hà Tư Ca lại cho anh ta, chị ta là của tôi!” Minh Duệ Viễn không chút nghĩ ngợi liền từ chối thẳng thừng.



“Con điên rồi! Cô ta là người đã kết hôn, còn sinh con rồi, lại lớn hơn con nhiều tuổi như vậy...”



Mặc dù mơ hồ phát giác ra tình ý của Minh Duệ Viễn với Hà Tư Ca, nhưng chính tai nghe được câu “chị ta là của tôi” từ miệng con trai, Minh Duệ Tư vẫn ngây ngốc



“Vậy thì đã sao? Ai bảo từ nhỏ tôi đã thiếu tình thương của mẹ, muốn trách cũng chỉ có thể trách bà! Không ngại nói với bà, tôi thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình.”



Nếu nói thái độ của Minh Duệ Viễn vô cùng kiên quyết, không bằng nói cậu ta lại bắt đầu khinh suất rồi.



“Con làm gì cô ta rồi? Bây giờ cô ta ở đâu?” Minh Duệ Tư vội vàng hỏi.



Bây giờ điều “hắn” lo lắng nhất là Minh Duệ Viễn thật sự cưỡng ép Hà Tư Ca, nếu như vậy, cho dù liều chết Phó Cẩm Hành cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ



“Bà dám làm đầy tớ cho Minh Đạt, giúp ông ta trả thù nhà họ Phó, chẳng lẽ còn sợ Phó Cẩm Hành à? Không bằng chúng ta cùng giết anh ta, ép Minh Đạt giao công ty ra, hoặc là xử lý luôn cả ông ta...”



Lúc nói những lời này, trong mắt Minh Duệ Viễn cũng lộ ra sát ý nồng đậm



Không ngờ cậu ta còn nhỏ tuổi đã tàn nhẫn như vậy, ngay cả A Hải trước giờ giết người không chớp mắt cũng có dự cảm xấu



“A Viễn...” Minh Duệ Tư gần như không nói nên lời



“Tôi chỉ hỏi bà một câu, nếu như bà không dám, tôi sẽ làm một mình!” Thấy “hẳn” im lặng, Minh Duệ Viễn sốt ruột hỏi.



“Trừ phi bà vẫn chưa dứt tình với tên họ Phó đó, vẫn nhớ nhung chút thiện cảm mông lung năm xưa?”



Cậu ta châm biếm: “Đừng quên, bà đã không được coi là phụ nữ nữa rồi, người ta đã sớm quên bà, coi thường bà!” Câu này dường như đã đâm vào tim Minh Duệ Tư, khiến lồng ngực “hắn” vô cùng đau đớn



Cho dù “hắn” không hối hận, nhưng nhiều năm chịu nhục, gánh trọng trách như vậy, nhiều năm tham sống sợ chết như vậy, đã sớm làm “hắn” vừa yêu vừa hận Phó Cẩm Hành rồi, thứ tình cảm này đã trở nên rất phức tạp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom