• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-119

Chương 120: Ai nhiều tiền thì chính là ba cô




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
67071.png

Xem ảnh 2
67071_2.png
Nói thật, trong mấy tháng vừa qua, những chuyện tương tự cũng không phải chưa từng xảy ra.



Nhưng không thể nói A Hải không được việc



Chỉ có điều, lúc không có chút đầu mối nào mà tìm kiếm tung tích hai người trong biển người mênh mông thật sự chẳng khác nào mò kim đáy biển



Cho nên, sau mấy lần không có kết quả, Phó Cẩm Hành cũng từ hưng phấn lúc ban đầu biến thành dè dặt, thậm chí khắc chế mình



Bởi vì hắn biết rõ hơn ai hết, hy vọng càng lớn, thất vọng cũng càng nhiều



“Cậu chắc chắn chứ?”



Hắn đè nén sự mừng rỡ trong lòng, khàn giọng hỏi



Bị Phó Cẩm Hành hỏi như vậy, Minh Duệ Tư cũng im lặng.



Dù sao “hắn” cũng có cảm giác từng trải y hệt..



Giằng có một lúc, Minh Duệ Tư lại mở miệng: “Mặc kệ có chắc chắn hay không, tôi đều định đích thân đi qua xem, cậu thì sao?” Mỗi lần có đầu mối, bọn họ đều lập tức bỏ lại công việc, bay ngay đến nơi đó



Theo suy đoán của Phó Cẩm Hành và Minh Duệ Tư, nếu Hà Tư Ca còn sống, vậy cô nhất định đang sống cùng Minh Duệ Viễn, hai người sẽ không tách ra mới đúng



Đương nhiên, còn có một khả năng nữa là lúc rơi xuống biển, Hà Tư Ca đã chết rồi



Nhưng Phó Cẩm Hành kiên trì cho rằng cô nhất định chưa chết.



Hắn tuyệt đối không chấp nhận! “Cụ thể ở đâu?” Phó Cẩm Hành hỏi



Minh Duệ Tư đọc một địa chỉ ở nước ngoài, là nơi trước đây bọn họ chưa từng đến



Phó Cẩm Hành hạ quyết định, nghiến răng nói: “Hai tiếng sau gặp ở sân bay.”



Máy bay của hắn là máy bay tư nhân, vì tìm Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành hạ lệnh bảo bên sân bay sẵn sàng đợi lệnh mọi lúc, tiện cho hắn xuất hành.



Minh Duệ Tư cũng đồng ý rất sảng khoái: “Được, tôi tiếp tục điều tra tình hình nơi đó, gặp nhau ở sân bay.” Tình huống đặc biệt, bọn họ không có cách nào duy trì trạng thái đối nghịch giống như trước đây nữa



Nếu như dùng hết tinh lực để đối phó lẫn nhau, năm nào tháng nào mới có thể tìm được người mà bọn họ quan tâm nhất?



Đối với tinh thể trước mắt này, Minh Đạt cực kỳ bất mãn



Lý do rất đơn giản, hồi đó ông ta cứu Hoắc Tư Giai đã lâm vào đường cùng từ tay Mai Lan, mục đích duy nhất chính là bồi dưỡng cô ta trở thành công cụ báo thù cho mình



Nếu không, hai người không quen không thân, tại sao Minh Đạt phải tốt bụng như vậy? Trên đời này có nhiều người số phận thảm thương đến thế, sao ông ta phải quan tâm



Nếu động cơ của ông ta đã không đơn thuần, vậy thì bây giờ Minh Duệ Tư và Phó Cẩm Hành cùng chung sống hòa bình, Minh Đạt càng tức giận, cho rằng đây chính là hành vi phản bội.



Nếu như ông không cho tôi đi tìm A Viễn, tôi thà chết đi còn hơn



Tôi chết rồi, ông sẽ không tìm được một con chó trung thành như tôi đâu!”



Đối mặt với chỉ trích của Minh Đạt, Minh Duệ Tư không chút lưu tình đánh trả.



Thấy thái độ “hắn” kiên quyết, hoàn toàn không thể xoay chuyển, Minh Đạt cũng chỉ đành nhượng bộ.



Càng huống hồ, dù sao Minh Duệ Viễn cũng là con trai út trên danh nghĩa của ông ta, cậu hai của Tập đoàn Minh Đạt, cứ sống không thấy người chết không thấy xác như vậy cũng không phải là cách.



Vì vậy, ông ta chỉ có ngầm cho phép hành động của Minh Duệ Tư



Phó Cẩm Hành về nhà, Tân Tân vẫn chưa ngủ.



“Ba!”



Cậu bé nghe thấy tiếng, đặt quyển truyện thiếu nhi trong tay xuống, ngay cả tất cũng không đi, chạy chân trần từ phòng trẻ em ra



“Mau đi tất vào đi, đừng chạy chân trần, sẽ bị lạnh mất!” Chị Bình đuổi theo ở phía sau, còn cầm một đôi tất trong tay



Phó Cẩm Hành ôm lấy Tân Tân, để con ngồi lên cánh tay mình, véo mũi con.



“Không được đi chân trần, đau bụng thì làm thế nào?”



Hắn cố ý xị mặt ra



“Con nhớ ba.” Tân Tân oan ức vùi đầu vào cổ Phó Cẩm Hành, cọ cọ



Trong lòng hắn chua xót, lại có chút ấm áp.



“Ba kể chuyện cho Tân Tân, được không?”



Phó Cẩm Hành hôn lên má con trai một cái, bế Tân Tấn về phòng



Mất nửa tiếng mới dỗ được Tân Tân ngủ, Phó Cẩm Hành đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại



“Chị Bình, tôi phải đi ra ngoài một chuyến, chị chăm sóc tốt cho nó nhé.” Hắn nhẹ giọng nói với chị Bình.



Chị ấy thở dài: “Tin tức lần này chuẩn chứ, đúng là giày vò quá đi thôi.” Chị Bình đoán được, Phó Cẩm Hành đi tìm Hà Tư Ca



Là người đứng ngoài, ngay cả chị ấy cũng cảm thấy đau khổ, huống hồ là người trong cuộc? “Chỉ mong là thế, tôi phải đích thân đi một chuyến



Tủ đầu giường trong phòng ngủ có tiền mặt, trong thẻ cũng có tiền, phiền chị nhiều rồi.” Phó Cẩm Hành vừa nói vừa lôi cái valy nhỏ ra



“Cậu đi tắm đi, tôi thu dọn giúp cậu.” Giống như mấy lần trước, chị Bình thuần thục lấy ra hai cái áo sơ mi, một cái áo khoác, còn có một số đồ dùng khác, đặt vào trong valy nhỏ



Chẳng bao lâu, Phó Cẩm Hành đã đến sân bay.



Minh Duệ Tư cũng đến, A Hải giống như cái bóng của “hẳn”, đứng ở bên cạnh “hắn”.



Ba người gặp nhau, không ai nói gì nhiều



Nhưng trong lòng mỗi người đều yên lặng cầu nguyện, hy vọng lần này có thể là tin tức tốt.



***



Trung tâm thành phố, bên trong một căn chung cư cao cấp



Đoàn Phù Quang khó chịu uốn éo trên giường, sắc mặt đỏ lên



Rượu mà cô uống chính là rượu trắng năm mươi ba độ được chưng cất đặc biệt, trừ một ly nhỏ mà Phó Cẩm Hành uống ra, gần như cả chai rượu đều vào trong dạ dày cô.



Hơn nữa, căn bản Đoàn Phù Quang không ăn gì khác, dạ dày trống trơn, lại uống nhiều rượu như vậy, không khó chịu mới lạ.



“Khát..



miệng tôi khô...”



Nghe thấy cô lẩm bẩm trong miệng, Tào Cảnh Đồng đứng ở bên cạnh có chút bất đắc dĩ quay người vào phòng bếp rót một cốc nước ấm.



Cậu ta đi qua, đỡ gáy Đoàn Phù Quang lên, để cố dựa vào vai mình



“Nước, uống đi.” Tào Cảnh Đồng đặt ly nước vào miệng Đoàn Phù Quang, nhẹ giọng nói.



Cô theo bản năng há miệng ra, uống một ngụm.



Cảm giác được sự sảng khoái của chất lỏng trôi qua cổ họng khô rát, Đoàn Phù Quang lập tức uống từng ngụm lớn



Thấy vậy, Tào Cảnh Đồng không nhịn được nhắc nhở: “Chậm một chút, cẩn thận kẻo sặc...” Còn chưa dứt lời, như muốn chứng thực lời cậu ta, Đoàn Phù Quang ho dữ dội, còn đẩy Tào Cảnh Đồng ra.



“Khụ khụ khụ..



ọe...”



Cô cúi người xuống, ho mấy tiếng, sau đó há miệng ra nôn



Tào Cảnh Đồng kinh ngạc nhìn cô, sau đó cậu ta nhìn thấy đống bẩn thỉu trên giường



Ga giường vừa thay lúc sáng đã bị bẩn một mảng lớn.



Cậu ta vội vàng đặt cốc xuống, ôm Đoàn Phù Quang, tránh cho cổ ngã vào bãi nôn của mình, như vậy thì càng gay hơn.



Khó khăn lắm mới bể được cô ta sang bên cạnh, Tào Cảnh Đồng cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi điện thoại cho người quản lý chung cư



Từ khi cậu ta rời khỏi Phó Thị, tự xây dựng sự nghiệp thì đã chuyển đến nơi này



Đây là chung cư cao cấp đắt tiền nhất ở Trung Hải, phục vụ vô cùng đầy đủ, thậm chí mỗi nhà đều có một người quản lý riêng 24/24 giờ, có thể giải quyết tất cả vấn đề



Thế nhưng chưa đợi điện thoại kết nối, Tào Cảnh Đồng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trực tiếp cúp máy



Cậu ta nhớ lại lời Phó Cẩm Hành đã nói với mình..



Đàn ông thỉnh thoảng cũng phải thủ đoạn một chút, không thể quá phong độ



Nghĩ như vậy, Tào Cảnh Đồng ném điện thoại sang bên cạnh



Cậu ta do dự một chút, xắn tay áo lên, bế Đoàn Phù Quang đi về phía nhà tắm.



Tào Cảnh Đồng đặt Đoàn Phù Quang vào trong bồn tắm trước, sau đó quay lại phòng ngủ, lôi ga giường bẩn ra, nhanh chóng đổi cái mới



Sau đó cậu ta vặn nước nóng, chuẩn bị tắm cho Đoàn Phù Quang



Trước đó, Tào Cảnh Đồng không thể không cởi quần áo trên người cô ra



Mặc dù chắc chắn mình phải làm gì, nhưng hai tay cậu ta vẫn không nhịn được có chút lúng túng.



Trong hơi nóng mù mịt, Tào Cảnh Đồng cởi từng món đồ trên người Đoàn Phù Quang xuống



Sau khi nôn xong, hình như Đoàn Phù Quang thoải mái hơn một chút, lại được ngâm nước nóng như vậy, cô phát ra tiếng rên khoan khoái, còn chủ động vùi mình vào trong nước nóng



Thấy cô rất nghe lời, Tào Cảnh Đồng cũng yên tâm hơn nhiều



Cậu ta thề, ban đầu mình chỉ muốn tắm cho cô mà thôi.



Đương nhiên, có lẽ cũng xem lẫn chút suy nghĩ đen tối, nhưng chỉ có chút xíu.



Nếu như cô không tình nguyện, cậu ta nhất định sẽ không miễn cưỡng.



Nhưng chuyện xảy ra sau đó đã hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của Tào Cảnh Đồng.



Cậu ta chỉ biết, mình là một người đàn ông bình thường, còn đối phương là một người phụ nữ bình thường.



Dưới tình huống đó, anh tình tôi nguyện, không ép buộc, cũng không từ chối



Tất cả như nước chảy thành sống, tự nhiên mà thành.



Sau khi lần đầu tiên kết thúc, hình như Đoàn Phù Quang tỉnh táo lại phân nửa, nhưng vẫn có chút mơ hồ.



Đợi Tào Cảnh Đồng vệ sinh sạch sẽ cho cô, cô chủ động ôm lấy cậu ta, lại muốn lần thứ hai



Lần thứ ba, lần thứ tư..



cho đến lúc hai người đều kiệt sức, mọi nơi trong nhà đều lưu lại dấu vết nhiệt tình.



Lúc trời sắp sáng, bọn họ mới ngủ say



Tào Cảnh Đồng ngủ rất say, hơn một năm qua, đã rất lâu cậu ta chưa được ngủ một giấc say như vậy



Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu vào, Đoàn Phù Quang trước giờ vốn vô cùng nhạy cảm với nguồn sáng liền cảm thấy khó chịu nên tỉnh giấc



Thật ra cô vừa mệt vừa buồn ngủ, theo bản năng muốn có người vào trong chăn



Nhưng một mùi lạ truyền đến mũi, không phải là mùi thơm quen thuộc trong phòng ngủ của mình!



Phát hiện này khiến Đoàn Phù Quang giật mình, hoàn toàn tỉnh táo!



Đến lúc nhìn thấy người đàn ông không mặc quần áo nằm ở bên cạnh mình, cuối cùng trong đầu Đoàn Phù Quang cũng lóe lên những hình ảnh vụn vặt.



Cô không nhịn được mà phiền muộn trong lòng, đúng thật là rượu vào thì lạc lối! Đang suy nghĩ, Tào Cảnh Đồng nhận ra điều khác thường cũng tỉnh lại



Hai người đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.



Sau khi phản ứng lại, Đoàn Phù Quang ôm chặt gối che trước ngực.



“Anh có dùng biện pháp phòng tránh gì không?” Đoàn Phù Quang lạnh lùng hỏi



Tào Cảnh Đồng ngẩn ra, gật đầu



Tối hôm qua, cậu ta không hề quên điểm cực kỳ quan trọng này



Nghe được câu trả lời làm người ta yên tâm, lúc này Đoàn Phù Quang mới kéo khóe miệng lên, hờ hững nói: “Cứ nửa năm tôi lại đi kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần, không biết anh có thể không?”



Tào Cảnh Đồng có chút tức giận: “Ý em là sao?”



Cô coi mình là cái gì chứ?



Một người đàn ông tùy tiện à?



“Anh cảm thấy là ý gì thì chính là ý đó



Đi ra ngoài chơi đùa chút không sao, quan trọng là phải quý trọng mạng sống của mình, đừng nhiễm bệnh gì là được rồi!”



Đoàn Phù Quang vừa nói, vừa tìm quần áo của mình



Cuối cùng, cô tìm được quần áo đã được giặt và sấy khô sạch sẽ của mình trong máy giặt, bắt đầu mặc từng chiếc vào



Tào Cảnh Đồng không mảnh vải che thân đuổi theo, tức giận chất vấn: “Rốt cuộc em có thái độ gì thế hả, muốn coi như chưa xảy ra chuyện gì à?”



Đoàn Phù Quang soi gương, cười châm biếm một tiếng: “Sao hả, ngủ xong thì phải kết hôn à? Gả cho một kẻ vô ơn bội nghĩa, tôi sợ bị người ta đâm sau lưng!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom