• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-130

Chương 131: Không nhịn được nữa




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
67493.png

Xem ảnh 2
67493_2.png
Vết thương trên trán hắn đã gần như khỏi hẳn rồi, mặc dù vẫn để lại một vết sẹo màu da, nhưng nếu như không nhìn kỹ thì cũng không thấy rõ.



“Tôi chà lưng giúp anh.” Hiếm khi thấy Hà Tư Ca chủ động xin đi giết giặc, chỉ muốn cạy miệng Phó Cẩm Hành ra, để hắn lập tức đồng ý thỉnh cầu của mình.



Hắn liếc cô một cái, cởi hết quần áo, nằm vào trong bồn tắm. Hà Tư Ca không quan tâm nổi xấu hổ hay không nữa, cô quỳ một chân xuống đất, vắt khăn lồng lên chân còn lại, dùng hai tay nhẹ nhàng khuấy nước nóng, chà rửa lưng và vai cho Phó Cẩm Hành. Cô cố gắng hết sức để ánh mắt mình chỉ dừng lại ở nửa thân trên của hắn, không nhìn xuống dưới. “Được rồi, tiếp xuống dưới đi.” Hà Tư Ca vừa định thu tay lại, đã bị Phó Cẩm Hành giữ lấy.



Cô lập tức căng thẳng, mở miệng nhưng lại không nói ra được tiếng nào. “Trong lòng rất không tình nguyện đúng không?” Phó Cẩm Hành híp mắt lại, ánh mắt như chim ưng quan sát Hà Tư Ca từ trên xuống dưới, khiến cô chẳng có nơi nào lẩn trốn. “Đâu có, không phải trước kia vẫn tắm cho anh như vậy sao.” Cô cúi đầu xuống, nhẹ giọng trả lời Vào lúc Hà Tư Ca tưởng là Phó Cẩm Hành sẽ nhân cơ hội gây khó dễ mình, hắn lại buông lỏng tay ra khiến cô bất ngờ.



Hắn bước ra khỏi bồn tắm, đi sang bên cạnh để tắm trắng.



Hà Tư Ca thở phào một hơi. Cô đứng thẳng lên, ra sức thở. Nhân lúc Phó Cẩm Hành chưa gây khó dễ cho mình, Hà Tư Ca cũng đi rửa mặt luôn. Đợi đến lúc cô quay về phòng ngủ, mới phát hiện hắn cũng đang ở đó. Phó Cẩm Hành dựa vào đầu giường, mặc quần áo ngủ, nhắm mắt dưỡng thần.



Nghe thấy tiếng động, hắn lập tức mở mắt ra. Hà Tư Ca không dám bước lên, do dự một lúc, cô mới hỏi: “Hôm... hôm nay anh muốn ngủ ở đây à?”



Chỉ thấy Phó Cẩm Hành cười như không cười nhìn cô, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao? Không ngủ ở đây, cô cảm thấy tôi phải ngủ ở đâu?”



Nói xong, không đợi cô trả lời, hắn giơ tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình. “Không phải cô vẫn đang lấy lòng tôi à? Chắc là cô biết, muốn khiến một người đàn ông đồng ý chuyện gì, nơi tốt nhất chính là ở trên giường.” Phó Cẩm Hành khẽ cười một tiếng, trong ánh mắt vốn đã thâm thúy lại có thêm sự chế nhạo. “Nếu muốn phục vụ người khác thì phải lấy bản lĩnh phục vụ ra, chẳng lẽ còn cần tôi giục cô hả?” Thấy Hà Tư Ca vẫn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, hình như hắn không được vui cho lắm, nghiêm mặt lại, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.



Cô cắn môi, khó khăn trả lời: “Cô Đoàn đang ở ngay phòng bên cạnh, cho dù anh không nghĩ cho tôi thì cũng phải nghĩ cho mình chứ.”. Hà Tư Ca lôi Đoàn Phù Quang ra làm bia đỡ đạn, một mặt là muốn thoát thân, một mặt cũng là muốn ngăn cản suy nghĩ điên cuồng của Phó Cẩm Hành. Cô chưa để tiện đến mức có thể làm ra bất cứ hành động thân mật gì với Phó Cẩm Hành trong khi biết rõ phòng bên cạnh có người. “Cho nên, ý của cô chính là muốn cự tuyệt tôi?” Im lặng mấy giây, Phó Cẩm Hành sa sầm mặt lại.



Hà Tự Ca không dám nói “đúng”. Cô thật sự sợ nếu như mình nói sai một từ, Tân Tân sẽ gặp nguy hiểm.



Cơ thể cứng đờ giống như người máy, cô đi đến bên cạnh Phó Cẩm Hành, chậm chạp giơ tay ra, đầu ngón tay khẽ chạm vào cổ áo ngủ của hắn. Hắn kiên nhẫn, không nói một lời, chờ đợi. Phó Cẩm Hành nghĩ thầm trong lòng, hắn muốn xem xem rốt cuộc Hà Tư Ca có thể làm được đến bước nào. Cô dè dặt cởi áo hắn ra, ngón tay hơi lạnh vượt qua làn da nóng bỏng, giống như nước đá bắn vào trong ngọn lửa.



Cổ, ngực, bụng dưới...



Xuống nữa... Lại xuống nữa... “Đủ rồi!” Nhìn thấy Hà Tư Ca sắp khóc đến nơi, Phó Cẩm Hành phiền não, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô. Chỉ chút xíu nữa thôi là cô có thể chạm đến quần ngủ của hắn, nhưng hắn lại đột nhiên họ dừng lại, Hà Tư Ca cảm thấy cực kỳ khó hiểu, vành mắt cô đỏ ửng, ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Cẩm Hành.



Không phải hắn cố ý muốn làm nhục cô sao?



Tại sao lại bỏ dở giữa chừng? Hắn bạnh cằm ra, khẽ cong đôi môi mỏng lên, rất lâu mới mở miệng nói: “Tôi có thể đồng ý với cô, nhưng cô cũng phải đồng ý một điều kiện của tôi.” Hà Tư Ca lập tức cảm thấy vui mừng khôn xiết, đối với cô mà nói, chỉ cần có thể đón Tân Tân đến bên cạnh mình, sống cùng với mình, cho dù Phó Cẩm Hành có đưa ra điều kiện hà khắc như thế nào, cô cũng sẽ gật đầu đồng ý.



“Anh nói đi!”



Thậm chí cô còn sốt ruột nữa. Hắn lại suy nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Cô không được rời xa tôi khi tôi chưa cho cô đi.”



Hà Tư Ca hơi ngẩn ra.



Cô vốn đã chuẩn bị xong tâm lý làm trâu làm ngựa cho Phó Cẩm Hành. Không ngờ, cái gọi là điều kiện, chỉ là bảo cô ở lại bên cạnh hắn mà thôi. Cũng chính là nói, không khác với bây giờ là bao. “Vậy nếu anh bảo tôi đi thì sao?” Rất nhanh, Hà Tư Ca đã phản ứng lại, cô lập tức hỏi. Phó Cẩm Hành cau mày, không vui nhìn cô: “Đó là chuyện của tôi, không phải của cô.” Thấy hình như hắn lại không vui, Hà Tư Ca không dám tùy tiện khiêu chiến quyền uy của hắn nữa, cô vội vàng đồng ý: “Được, tôi đồng ý với anh. Xin anh cũng hết lòng tuân thủ cam kết, nói được làm được.”



Tuy nói như vậy nhưng cô cũng biết, nếu như Phó Cẩm Hành muốn lật lọng, thật ra cô cũng chẳng làm gì được.



Nhưng cô phải cảnh cáo hắn trước.



“OK.”



Phó Cẩm Hành sảng khoái đồng ý,



Nói xong, hắn quay người xuống giường.



Hà Tư Ca không khỏi kinh ngạc hỏi: “Anh muốn làm gì?”



Phó Cẩm Hành hừ nhẹ một tiếng, không phản ứng với cô, mà lại đi vào phòng vệ sinh. Rất nhanh, bên trong truyền ra tiếng nước chảy “rào rào”. Cô biết, hắn đang tắm nước lạnh. Mặc dù cảm thấy cực kỳ bất ngờ, nhưng Hà Tư Ca vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, cho đến lúc Phó Cẩm Hành tắm nước lạnh xong rồi, rời khỏi phòng cô, cô mới thở phào một tiếng, chui vào trong chăn.



Trong chăn dường như vẫn còn sót lại chút nhiệt độ cơ thể của Phó Cẩm Hành.



Hà Tư Ca có người lại, cô mở điện thoại lên, nhìn chằm chằm một tấm ảnh trên màn hình, ánh mắt tham lam nhìn Tấn Tần, không hề chớp mắt.



Một đêm không ngủ. Ngày hôm sau vừa mới sáng sớm, Hà Tư Ca đã nghe thấy tiếng đóng cửa truyền đến từ bên ngoài, cô biết, là Phó Cẩm Hành đi rồi.



Ngay sau đó, Đoàn Phù Quang chạy đến gõ mấy cái lên cửa. Cô ấy nhỏ giọng gọi: “Cô tỉnh rồi chứ?” Hà Tư Ca ngồi dậy, lộ ra nụ cười khổ. Mình đâu chỉ có tỉnh, nói chính xác phải là cả đêm không chợp mắt mới đúng. Cô mở cửa phòng, nhìn thấy Đoàn Phù Quang mặc quần áo ngủ, đang lo lắng nhìn mình. “Tối hôm qua đúng là dọa chết tôi rồi! Sau đó tôi nghe thấy anh ta đi vào phòng sách, không ra ngoài nữa, cuối cùng mới yên tâm. Cô... cô không sao chứ?” Đoàn Phù Quang căng thẳng hỏi thăm. Cô ấy thật sự lo lắng sểnh ra Phó Cẩm Hành biến thành tổng tài bá đạo, ngộ nhỡ cưỡng bức Hà Tư Ca, mình là cẩu FA, tiến lên cũng không đúng, giả chết lại càng không ổn.



“Tôi không sao.”



Hà Tư Ca miễn cưỡng kéo khóe miệng lên, nhẹ giọng trả lời. “Nguyên nhân hai người cãi nhau là gì?”



Chắc chắn Phó Cẩm Hành không làm gì Hà Tư Ca, Đoàn Phù Quang càng khẳng định, hắn thật lòng với cô. Chỉ vào lúc yêu sâu đậm, đàn ông mới lựa chọn khắc chế dục vọng của mình. Hà Tư Ca suy nghĩ một chút, dứt khoát nói thẳng ra: “Tôi nói với anh ta, tôi và Tưởng Thành Hủ có một đứa con trai, hơn nữa, tôi còn muốn đón nó đến Trung Hải, đích thân nuôi dưỡng.” Dứt lời, cô thấy Đoàn Phù Quang há hốc miệng, thậm chí còn có thể nhét cả một quả trứng gà vào miệng.



Hà Tư Ca giơ tay đẩy cằm cô ấy lên, lại bổ sung một câu: “Tôi nói đều là sự thật, cô coi chừng bị trật khớp, khép miệng lại đi.”



Lúc này Đoàn Phù Quang mới ngậm miệng lại, nhưng vẫn trợn to mắt. Qua nửa ngày, cuối cùng cô ấy cũng tìm lại được tiếng nói: “Trời ơi! Cô và Tưởng Thành Hủ lại đã có con trai rồi? Cô... cô giữ gìn vóc dáng như thế nào vậy?” Hà Tư Ca: “... Cô Đoàn, điểm chú ý của cô thật sự rất đặc biệt.” Một tiếng sau đó, Đoàn Phù Quang đều quấn lấy Hà Tư Ca, hỏi thăm cô chuyện của Tân Tân. Nhất là sau khi nhìn thấy ảnh Tân Tân rồi, vẻ mặt cô ấy càng si mê hơn, còn hỏi lớn: “Xin hỏi, cô không để ý con dâu cô lớn hơn con trai cô hơn hai mươi tuổi chứ?”



Hà Tư Ca: “Cô Đoàn, tôi để ý.”



“Trên thế giới này sao lại có đứa bé đẹp trai như vậy? Thật sự là quá đẹp trai, rốt cuộc là gen gì thế? Đôi mắt này, hàng lông mi này, cái mũi này, cái miệng nhỏ này...”



Đoàn Phù Quang chống hai tay vào cằm thưởng thức ảnh của Tân Tân, gật gù đắc ý nói.



Hà Tư Ca thì bể cốc nước ngồi trên sô pha, như có điều gì suy nghĩ.



Cô không biết bện Nam Bình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là ông Tưởng muốn cho nhà họ Mạnh một câu trả lời, có lẽ là Tưởng Thành Hủ âm thầm thu xếp cho Tân Tân rồi, nhưng cho dù là loại tình hình nào, cô cũng không yên tâm được. Buổi chiều, Phó Cẩm Hành trở về.



Trừ phi buổi tối có tiệc xã giao, nếu không, rất ít khi hắn về nhà vào giờ này.



Sau khi vào nhà, hắn cho Hà Tư Ca xem một đoạn video: “Có phải là đứa bé trai này không?” Hà Tư Ca cướp lấy điện thoại, lệ nóng vòng quanh: “Đúng, là Tân Tân!”



Nhìn dáng vẻ cô, Phó Cẩm Hành cảm thấy ghen tị một cách khó hiểu.



Một đứa bé mà thôi, lại có thể khiến cô xúc động như vậy!



Hắn giơ tay rút điện thoại lại, thong thả ung dung nói: “Tôi đã tìm người điều tra rồi, người nhà họ Tưởng đang chuẩn bị giấu Trưởng Thành Hủ đưa đứa bé này đến nước ngoài, định nuôi dưỡng như con riêng. Hà Tư Ca, cuối cùng cô cũng thông minh một lần. Nếu cô không nói thật với tôi, e là cô sẽ không còn được nhìn thấy đứa con trai này nữa rồi!”



Cổ họng tắc nghẽn, Hà Tư Ca bị dọa sắc mặt trắng bệch, lông tơ dựng hết cả lên.



Từ trước đến nay cô chưa từng sợ hãi như vậy!



“Cầu xin anh, nhất định đừng để bọn họ đưa Tân Tân đi! Nhà họ Tưởng có thể không thừa nhận nó, tôi không để ý, nó vốn dĩ chính là con trai của tôi!”



Hà Tư Ca hiểu rõ trong lòng, với tình hình trước mắt, Tưởng Thành Hủ đã là Bồ Tát bằng bùn qua sông, đến bản thân mình cũng không dám đảm bảo.



Cho dù mình vật lộn liên lạc được với Tưởng Thành Hủ, chắc chắn anh cũng không có cách nào làm chủ. Cho nên, còn không bằng cầu xin Phó Cẩm Hành! “Tôi đã sai người đi thương lượng rồi, yêu cầu của nhà họ Tưởng rất đơn giản, bọn họ muốn cô ký một bản tuyên bố từ bỏ di sản, cổ ký chứ?” Phó Cẩm Hành ý tứ nhìn Hà Tư Ca, nhắc nhở cô: “Nếu như cô ký, cô và đứa bé cũng đừng mong lấy được một xu từ nhà họ Tưởng.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom