Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-131
Chương 132: Từ từ tiếp cận chân tướng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Không biết đàn em của Mộ Kính Nhất thật sự tìm được một cái bộ không biết là ở đâu ra.
Mộ Kính Nhất cầm trên tay, một giây sau, hắn thực sự làm mọi người kinh ngạc, đứng ở bên giường
“Đệch, biến thái chết đi được! Ông đây là trai thẳng, có phải các người đều muốn lợi dụng tôi không hả?”
Minh Duệ Viễn kích động kêu ầm lên, không cẩn thận chạm vào miệng vết thương, đau đến trào nước mắt.
“Đừng nói nhảm nữa, coi chừng bị sỏi thận, đến lúc đó cậu sẽ càng đau đớn hơn, quằn quại ở trên giường.” Mộ Kính Nhất rất bình tĩnh, không hề cảm thấy chuyện này có chỗ nào không ổn
“Trước đây Rand đánh nhau với người ta, nằm trên giường mấy tháng, tôi cũng chăm sóc cậu ta như vậy.” Vì muốn tháo bỏ gánh nặng tâm lý cho Minh Duệ Viễn, hắn suy nghĩ một chút, chủ động nói.
“Người khác là người khác, tôi là tôi, nói không chừng cậu em trai nuôi kia của anh chính là một tên trai cong, còn có thể đã yêu thầm anh rồi!” Minh Duệ Viễn giận điện lên, không kìm được lòng buột miệng nói
Hắn chỉ thuận miệng nói thế, không ngờ, sắc mặt Mộ Kính Nhất lập tức trở nên cổ quái
“Tùy cậu.” Mộ Kính Nhất tiện tay vứt cái bộ xuống, vẻ mặt chán ghét lùi về phía sau hai bước
Minh Duệ Viễn vốn đã nhịn quá sức chịu đựng rồi, không nhìn thấy thứ này còn không sao, vừa nhìn thấy lập tức có cảm giác tên đã lên cung, không thể không bắn ra
“Anh đi ra ngoài! Phó Cẩm Hành, anh ở lại!”
Cậu ta nghiến răng, khó khăn nói, sắc mặt cũng đỏ đến nỗi sắp chuyển thành màu tím.
“Tôi?”.
Phó Cẩm Hành giơ tay chỉ mình, vẻ mặt kinh ngạc.
Xem ra, đây là Minh Duệ Viễn đang “ưu ái” mình rồi, muốn giao cho mình một nhiệm vụ gian khổ như vậy!
“Chẳng lẽ anh không nên chăm sóc tối à? Tôi là vì con gái anh nên mới phải chịu khổ thế này!”
Thời khắc mấu chốt, Minh Duệ Viễn đành phải lội Tỉnh Tỉnh ra, hy vọng Phó Cẩm Hành nể tình con gái mình mà không vứt bỏ cậu ta không quan tâm
“Ừm, có lý.”
Phó Cẩm Hành xắn tay áo lên, cầm lấy cái bố trên mặt đất, đi vào phòng vệ sinh xối qua, còn lấy một ít nước
“Anh còn đứng ở đây làm gì? Đi ra ngoài! Chị, còn chị nữa, chị cũng đi ra ngoài!” Minh Duệ Viễn bắt đầu đuổi người đi
Người bị hắn đuổi ra ngoài hiển nhiên là Mộ Kính Nhất và Mạnh Tri Ngư, hai người này không thích hợp ở lại đây
“Ai thèm nhìn cậu, thần kinh!”
Mạnh Tri Ngư lườm cậu ta một cái, đỡ cái eo sắp gãy, khập khiễng đi ra ngoài
Cú đẩy vừa rồi của Mộ Kính Nhất quá mạnh, cô ngã xuống đất, cảm giác hồn phách cũng sắp bay ra ngoài
Hai ngày trước cổ và lưng vẫn còn đau, bây giờ lại thêm eo, Mạnh Tri Ngư hoài nghi có khi mình là một người được tạo ra từ động vật liệu thấp kém, bất cứ lúc nào cũng tan ra được
Cô đi ra ngoài, phát hiện trên hành lang có hai gã vệ sĩ cao lớn, chắc là chịu trách nhiệm trông coi bọn họ
“Hừ, tiếp tay cho giặc.” Mạnh Tri Ngư ỷ vào việc bọn họ nghe không hiểu, xem thường nói.
Mộ Kinh Nhất đi theo sau cổ, thấy người phụ nữ này đỡ eo, bước đi chậm chạp, còn nói lẩm bẩm, không nhịn được cảm thấy tức giận: “Cô nói cái gì?”
“Miệng mọc trên mặt tôi, tôi thích nói cái gì thì nói cái ấy.”
Cô cũng không chịu thua, lập tức đáp trả
Không biết Minh Duệ Viễn có nhân cơ hội này mà giở trò không, vì vậy, Mộ Kính Nhất cũng không đi xa, chỉ đứng ở trên hành lang, chú ý nhất cử nhất động trong phòng nghỉ.
Bởi vì toàn thân vô cùng đau đớn, Mạnh Tri Ngư cũng đứng ở cửa, ngay bên cạnh Mộ Kính Nhất.
Cảm giác được hắn đang quan sát mình, cô cũng không chút khách sáo hỏi: “Nhìn cái gì, chưa thấy phụ nữ bao giờ à?”
“Đường đường là Phó Cẩm Hành mà lại cưới loại phụ nữ như cô, thật là nực cười.” Mộ Kính Nhất thu hồi ánh mắt, châm chọc nói
“Loại phụ nữ như tôi? Tôi là loại phụ nữ nào? Đúng là miệng cho không mọc được ngà voi.” Mạnh Tri Ngư cứ nghĩ tới những vết thương trên cơ thể của mình đều là gã đàn ông quái gở này ban cho, chỉ muốn lập tức biển ra một cây dao, xẻo từng miếng da thịt của hắn!
“Nông cạn, thiểu năng, dơ bẩn, ngu xuẩn, lỗ mãng, kích động...”
Mộ Kính Nhất nói một hơi tất cả những từ ngữ xấu xí trong đầu mình ra.
Nói được mười mấy từ, sau đó, hắn tịt luôn.
“Nói đi, sao không nói tiếp nữa đi? Tôi đang nghiêm túc nghe đây, chẳng lẽ số lượng từ ngữ của anh có hạn, chỉ nói được chừng đó thôi à?”
Đợi cả buổi, Mạnh Tri Ngư liếc Mộ Kính Nhất, lớn tiếng chế giễu.
Hắn khẽ ho khan một tiếng, đưa mắt liếc hai tên đàn em kia
Biết rõ những tên lính đánh thuê nước ngoài này nghe không hiểu cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, nhưng không biết vì sao, Mộ Kính Nhất vẫn cảm thấy lúng túng
“Thật sự bị tôi nói trúng rồi à? Ha ha! Ngu ngốc!” Mạnh Tri Ngư không e dè chế nhạo, còn cười ha ha hai tiếng, đáng tiếc vui quá hóa buồn, cô cười ghê quá, không cẩn thận bị vẹo cổ, khuôn mặt lập tức trở nên vặn vẹo.
Một giây trước, cô vẫn còn cười, một giây sau, đã thấy giống như sắp khóc rồi
Tốc độ trở mặt của người phụ nữ này thật kinh người, Mộ Kính Nhất thấy vậy rất sửng sốt
Hắn thừa nhận, mình hiểu biết rất ít về phụ nữ, gần như là không hiểu gì.
Đó là bởi Mộ Kính Nhất vẫn luôn rất ghét phụ nữ, năm hắn mười bảy tuổi, hắn qua lại với một cô gái tóc vàng ở đây, cô gái đó rất đẹp, dáng người cũng đẹp, giống như cánh hoa đào nở rộ
Nhưng Mộ Kính Nhất cũng rất ít hẹn hò với cô ta, bởi vì hắn phải học hành, thi cử, học rất nhiều kỹ năng lạ
Cuối cùng, hắn nhìn thấy cô gái kia và Rand lúc đó mới mười hai tuổi hôn nhau ở trước cửa nhà.
Rand cao lớn, cũng trưởng thành sớm, mới mười hai tuổi mà đã giống như một học sinh cấp ba rồi
Đương nhiên, mối quan hệ đó cũng nhanh chóng chết yểu.
Sau đó, Rand nói cho hắn biết, bọn họ đã hẹn hò cả kỳ nghỉ hè, sau đó chia tay.
“Cô gái kia quân người quá, em không thích.” Rand khinh bỉ nói.
Nghe hắn nói xong, ngoại trừ cười khổ ra, Mộ Kính Nhất cũng không nói gì nữa
Từ đó về sau, hắn liền cho rằng phụ nữ đều là kẻ lừa đảo
Mà từ khi biết thân thể của mình, Mộ Kính Nhất càng thêm chán ghét phụ nữ hơn
Bọn họ có thể vứt bỏ con của mình, có thể phản bội người yêu của mình, còn chuyện gì mà bọn họ không làm được nữa?
“Nhìn cái gì? Đồ thần kinh.” Phát hiện Mộ Kính Nhất đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, Mạnh Tri Ngư tức giận mắng.
Cô gần như có thể khẳng định, người này tuyệt đối có chướng ngại tâm lý, hơn nữa còn rất nghiêm trọng
Nếu như không sớm điều trị, nói không chừng, hắn sẽ nhanh chóng đi đến nước cố chấp hết thuốc chữa.
“Tôi nghe nói xuất thân của cô cũng khá tốt, nhưng nhìn qua lại chẳng thấy chút dáng vẻ thục nữ nào, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt.”
Mộ Kính Nhất lùi về phía sau một bước, cố ý quan sát Mạnh Tri Ngư từ trên xuống dưới, tặc lưỡi nói
Hắn biết, nói như vậy nhất định sẽ làm cô tức giận, nhưng vẫn không nhịn được.
“Ha ha, mạng lưới tình báo của anh cũng chẳng ra sao cả nhỉ, chẳng lẽ người anh phải đi điều tra không nói cho anh biết, tôi bị mất trí nhớ, bị ngã hỏng đầu rồi à? Một người ngốc thì còn có dáng vẻ gì nữa?”
Biết rõ hắn cố ý, vì vậy, Mạnh Tri Ngư không tức giận chút nào
Trái lại, cô còn nhún vai, cười híp mắt hỏi ngược lại
Dù sao đây cũng không phải là bí mật, không có gì phải giấu giếm cả
Vậy mà Mộ Kinh Nhất lại không hề hay biết, làm cho Mạnh Tri Ngư cảm thấy, hình như cái tên này cũng không có thủ đoạn tài tình như mình tưởng
Chẳng trách hắn lại ngây ngốc coi Minh Duệ Viễn là em trai mình! “Ồ, thì ra cô là một kẻ ngốc.” Mộ Kính Nhất gật đầu
Hắn đã điều tra không ít chuyện liên quan đến Phó Cẩm Hành, nhưng hoàn cảnh trong nước và nước ngoài dù sao cũng có sự khác biệt rất lớn, có những tin tức cũng không có được chứng cứ thật, không biết thật giả
Về phần người phụ nữ của Phó Cẩm Hành, Mộ Kính Nhất cũng không quan tâm nhiều, chủ yếu là vì hắn không coi phụ nữ ra gì, vì vậy theo bản năng cho rằng, người như Phó Cẩm Hành cũng sẽ không để chuyện nam nữ tình cảm riêng tư ngăn cản bước chân của mình.
Bây giờ xem ra, hắn hoàn toàn sai rồi.
Phó Cẩm Hành không chỉ là một người đàn ông rất yêu thương vợ, hơn nữa, còn đặt gia đình lên vị trí hàng đầu
Nếu không thì hắn cũng sẽ không đánh liều cả chuyện Phó Thị xảy ra nguy hiểm, vứt bỏ công ty, nghìn dặm xa xôi chạy đến nơi đây chỉ để tra rõ rốt cuộc con gái hắn trúng độc gì.
So sánh với Mai Lan, hắn không hề di truyền một chút tàn nhẫn nào của bà ta.
Nghĩ tới đây, trong lòng Mộ Kính Nhất dâng lên một cảm giác phức tạp không thể nói rõ được
Hắn nghĩ, nếu như có một ngày, mình cũng có một gia đình, sinh con dưỡng cái, liệu hắn có giống như Phó Cẩm Hành, vì bọn họ mà trả giá tất cả không?
Hay là giống như Mai Lan, không chút do dự vứt bỏ bất cứ người hay vật nào ảnh hưởng tới mình, bao gồm cả đứa con mình rứt ruột đẻ ra? Những ý nghĩ này giống như con rắn bò luẩn quẩn trong lòng Mộ Kính Nhất, khiến cho hắn gần như sắp không thở nổi
“Đúng vậy, hy vọng anh có thể nhớ kỹ, một kẻ ngốc cũng có thể khiến anh đổ máu
Nếu như còn có lần sau, tôi nhất định sẽ khiến anh phải trả cái giá lớn hơn.”
Mạnh Tri Ngư bỗng nhiên thu lại ý cười, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra sự nghiêm túc đáng sợ, gằn từng chữ.
Ngón tay truyền đến cơn đau nhức dữ dội, Mộ Kính Nhất khôi phục lại tinh thần, phát hiện vết thương trên ngón tay bởi vì bị mình nắm chặt nên lại bắt đầu chảy máu.
Hắn vẫy tay, hờ hững nói: “Cô tưởng vết thương nhỏ này có thể dọa được tôi à?”
Nói xong, sắc mặt Mộ Kinh Nhất thay đổi, trên khuôn mặt hiện lên một tia gian xảo: “Nếu như cô không phải là người phụ nữ của Phó Cẩm Hành, tôi nhất định sẽ cho cô nếm thử một chút cái giá phải trả cho việc làm tôi bị thương là thế nào.”
Dừng một chút, hắn lại cười: “Đáng tiếc, tôi không có hứng thú với cái giày nát, lại còn là một người đã sinh hai đứa con như cô, nhất định đã bị đàn ông chơi đùa tơi tả rồi, nghĩ thôi đã cảm thấy ngán.”
Cho dù hai tên vệ sĩ kia nghe không hiểu những lời này, nhưng Mạnh Tri Ngư vẫn tức giận bởi lời sỉ nhục của Mộ Kính Nhất.
Cô không chút nghĩ ngợi giơ tay ra, chuẩn bị giáng một cái tát lên mặt hắn, dùng cái tát đó để dạy hắn phải làm người như thế nào.
“Muốn tát tôi à?”
Mộ Kính Nhất bắt được cổ tay Mạnh Tri Ngư, thuận thể bẻ một cái, bè quặt ra sau lưng cô.
“A...”
Cơn đau bất ngờ làm mắt cô nhanh chóng nổi lên một tầng sương mù, cũng phát ra tiếng hét rất nhỏ, Mạnh Tri Ngư bị ép đứng thẳng, như là một con cá bị bắt lên bờ, gần như sắp chết
Mộ Kính Nhất xoay cô lại, quét mắt qua cơ thể cô, cố ý chặc lưỡi nói: “Vẫn còn giữ gìn được dáng người không tệ, ai không biết chắc cũng không nhìn ra là cô đã sinh hai đứa con rồi, da cũng mềm mịn trắng nõn...” Hắn vừa nói, vừa ép sát vào, đưa mũi đến gần cổ Mạnh Tri Ngư, khẽ hít.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mộ Kính Nhất cầm trên tay, một giây sau, hắn thực sự làm mọi người kinh ngạc, đứng ở bên giường
“Đệch, biến thái chết đi được! Ông đây là trai thẳng, có phải các người đều muốn lợi dụng tôi không hả?”
Minh Duệ Viễn kích động kêu ầm lên, không cẩn thận chạm vào miệng vết thương, đau đến trào nước mắt.
“Đừng nói nhảm nữa, coi chừng bị sỏi thận, đến lúc đó cậu sẽ càng đau đớn hơn, quằn quại ở trên giường.” Mộ Kính Nhất rất bình tĩnh, không hề cảm thấy chuyện này có chỗ nào không ổn
“Trước đây Rand đánh nhau với người ta, nằm trên giường mấy tháng, tôi cũng chăm sóc cậu ta như vậy.” Vì muốn tháo bỏ gánh nặng tâm lý cho Minh Duệ Viễn, hắn suy nghĩ một chút, chủ động nói.
“Người khác là người khác, tôi là tôi, nói không chừng cậu em trai nuôi kia của anh chính là một tên trai cong, còn có thể đã yêu thầm anh rồi!” Minh Duệ Viễn giận điện lên, không kìm được lòng buột miệng nói
Hắn chỉ thuận miệng nói thế, không ngờ, sắc mặt Mộ Kính Nhất lập tức trở nên cổ quái
“Tùy cậu.” Mộ Kính Nhất tiện tay vứt cái bộ xuống, vẻ mặt chán ghét lùi về phía sau hai bước
Minh Duệ Viễn vốn đã nhịn quá sức chịu đựng rồi, không nhìn thấy thứ này còn không sao, vừa nhìn thấy lập tức có cảm giác tên đã lên cung, không thể không bắn ra
“Anh đi ra ngoài! Phó Cẩm Hành, anh ở lại!”
Cậu ta nghiến răng, khó khăn nói, sắc mặt cũng đỏ đến nỗi sắp chuyển thành màu tím.
“Tôi?”.
Phó Cẩm Hành giơ tay chỉ mình, vẻ mặt kinh ngạc.
Xem ra, đây là Minh Duệ Viễn đang “ưu ái” mình rồi, muốn giao cho mình một nhiệm vụ gian khổ như vậy!
“Chẳng lẽ anh không nên chăm sóc tối à? Tôi là vì con gái anh nên mới phải chịu khổ thế này!”
Thời khắc mấu chốt, Minh Duệ Viễn đành phải lội Tỉnh Tỉnh ra, hy vọng Phó Cẩm Hành nể tình con gái mình mà không vứt bỏ cậu ta không quan tâm
“Ừm, có lý.”
Phó Cẩm Hành xắn tay áo lên, cầm lấy cái bố trên mặt đất, đi vào phòng vệ sinh xối qua, còn lấy một ít nước
“Anh còn đứng ở đây làm gì? Đi ra ngoài! Chị, còn chị nữa, chị cũng đi ra ngoài!” Minh Duệ Viễn bắt đầu đuổi người đi
Người bị hắn đuổi ra ngoài hiển nhiên là Mộ Kính Nhất và Mạnh Tri Ngư, hai người này không thích hợp ở lại đây
“Ai thèm nhìn cậu, thần kinh!”
Mạnh Tri Ngư lườm cậu ta một cái, đỡ cái eo sắp gãy, khập khiễng đi ra ngoài
Cú đẩy vừa rồi của Mộ Kính Nhất quá mạnh, cô ngã xuống đất, cảm giác hồn phách cũng sắp bay ra ngoài
Hai ngày trước cổ và lưng vẫn còn đau, bây giờ lại thêm eo, Mạnh Tri Ngư hoài nghi có khi mình là một người được tạo ra từ động vật liệu thấp kém, bất cứ lúc nào cũng tan ra được
Cô đi ra ngoài, phát hiện trên hành lang có hai gã vệ sĩ cao lớn, chắc là chịu trách nhiệm trông coi bọn họ
“Hừ, tiếp tay cho giặc.” Mạnh Tri Ngư ỷ vào việc bọn họ nghe không hiểu, xem thường nói.
Mộ Kinh Nhất đi theo sau cổ, thấy người phụ nữ này đỡ eo, bước đi chậm chạp, còn nói lẩm bẩm, không nhịn được cảm thấy tức giận: “Cô nói cái gì?”
“Miệng mọc trên mặt tôi, tôi thích nói cái gì thì nói cái ấy.”
Cô cũng không chịu thua, lập tức đáp trả
Không biết Minh Duệ Viễn có nhân cơ hội này mà giở trò không, vì vậy, Mộ Kính Nhất cũng không đi xa, chỉ đứng ở trên hành lang, chú ý nhất cử nhất động trong phòng nghỉ.
Bởi vì toàn thân vô cùng đau đớn, Mạnh Tri Ngư cũng đứng ở cửa, ngay bên cạnh Mộ Kính Nhất.
Cảm giác được hắn đang quan sát mình, cô cũng không chút khách sáo hỏi: “Nhìn cái gì, chưa thấy phụ nữ bao giờ à?”
“Đường đường là Phó Cẩm Hành mà lại cưới loại phụ nữ như cô, thật là nực cười.” Mộ Kính Nhất thu hồi ánh mắt, châm chọc nói
“Loại phụ nữ như tôi? Tôi là loại phụ nữ nào? Đúng là miệng cho không mọc được ngà voi.” Mạnh Tri Ngư cứ nghĩ tới những vết thương trên cơ thể của mình đều là gã đàn ông quái gở này ban cho, chỉ muốn lập tức biển ra một cây dao, xẻo từng miếng da thịt của hắn!
“Nông cạn, thiểu năng, dơ bẩn, ngu xuẩn, lỗ mãng, kích động...”
Mộ Kính Nhất nói một hơi tất cả những từ ngữ xấu xí trong đầu mình ra.
Nói được mười mấy từ, sau đó, hắn tịt luôn.
“Nói đi, sao không nói tiếp nữa đi? Tôi đang nghiêm túc nghe đây, chẳng lẽ số lượng từ ngữ của anh có hạn, chỉ nói được chừng đó thôi à?”
Đợi cả buổi, Mạnh Tri Ngư liếc Mộ Kính Nhất, lớn tiếng chế giễu.
Hắn khẽ ho khan một tiếng, đưa mắt liếc hai tên đàn em kia
Biết rõ những tên lính đánh thuê nước ngoài này nghe không hiểu cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, nhưng không biết vì sao, Mộ Kính Nhất vẫn cảm thấy lúng túng
“Thật sự bị tôi nói trúng rồi à? Ha ha! Ngu ngốc!” Mạnh Tri Ngư không e dè chế nhạo, còn cười ha ha hai tiếng, đáng tiếc vui quá hóa buồn, cô cười ghê quá, không cẩn thận bị vẹo cổ, khuôn mặt lập tức trở nên vặn vẹo.
Một giây trước, cô vẫn còn cười, một giây sau, đã thấy giống như sắp khóc rồi
Tốc độ trở mặt của người phụ nữ này thật kinh người, Mộ Kính Nhất thấy vậy rất sửng sốt
Hắn thừa nhận, mình hiểu biết rất ít về phụ nữ, gần như là không hiểu gì.
Đó là bởi Mộ Kính Nhất vẫn luôn rất ghét phụ nữ, năm hắn mười bảy tuổi, hắn qua lại với một cô gái tóc vàng ở đây, cô gái đó rất đẹp, dáng người cũng đẹp, giống như cánh hoa đào nở rộ
Nhưng Mộ Kính Nhất cũng rất ít hẹn hò với cô ta, bởi vì hắn phải học hành, thi cử, học rất nhiều kỹ năng lạ
Cuối cùng, hắn nhìn thấy cô gái kia và Rand lúc đó mới mười hai tuổi hôn nhau ở trước cửa nhà.
Rand cao lớn, cũng trưởng thành sớm, mới mười hai tuổi mà đã giống như một học sinh cấp ba rồi
Đương nhiên, mối quan hệ đó cũng nhanh chóng chết yểu.
Sau đó, Rand nói cho hắn biết, bọn họ đã hẹn hò cả kỳ nghỉ hè, sau đó chia tay.
“Cô gái kia quân người quá, em không thích.” Rand khinh bỉ nói.
Nghe hắn nói xong, ngoại trừ cười khổ ra, Mộ Kính Nhất cũng không nói gì nữa
Từ đó về sau, hắn liền cho rằng phụ nữ đều là kẻ lừa đảo
Mà từ khi biết thân thể của mình, Mộ Kính Nhất càng thêm chán ghét phụ nữ hơn
Bọn họ có thể vứt bỏ con của mình, có thể phản bội người yêu của mình, còn chuyện gì mà bọn họ không làm được nữa?
“Nhìn cái gì? Đồ thần kinh.” Phát hiện Mộ Kính Nhất đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, Mạnh Tri Ngư tức giận mắng.
Cô gần như có thể khẳng định, người này tuyệt đối có chướng ngại tâm lý, hơn nữa còn rất nghiêm trọng
Nếu như không sớm điều trị, nói không chừng, hắn sẽ nhanh chóng đi đến nước cố chấp hết thuốc chữa.
“Tôi nghe nói xuất thân của cô cũng khá tốt, nhưng nhìn qua lại chẳng thấy chút dáng vẻ thục nữ nào, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt.”
Mộ Kính Nhất lùi về phía sau một bước, cố ý quan sát Mạnh Tri Ngư từ trên xuống dưới, tặc lưỡi nói
Hắn biết, nói như vậy nhất định sẽ làm cô tức giận, nhưng vẫn không nhịn được.
“Ha ha, mạng lưới tình báo của anh cũng chẳng ra sao cả nhỉ, chẳng lẽ người anh phải đi điều tra không nói cho anh biết, tôi bị mất trí nhớ, bị ngã hỏng đầu rồi à? Một người ngốc thì còn có dáng vẻ gì nữa?”
Biết rõ hắn cố ý, vì vậy, Mạnh Tri Ngư không tức giận chút nào
Trái lại, cô còn nhún vai, cười híp mắt hỏi ngược lại
Dù sao đây cũng không phải là bí mật, không có gì phải giấu giếm cả
Vậy mà Mộ Kinh Nhất lại không hề hay biết, làm cho Mạnh Tri Ngư cảm thấy, hình như cái tên này cũng không có thủ đoạn tài tình như mình tưởng
Chẳng trách hắn lại ngây ngốc coi Minh Duệ Viễn là em trai mình! “Ồ, thì ra cô là một kẻ ngốc.” Mộ Kính Nhất gật đầu
Hắn đã điều tra không ít chuyện liên quan đến Phó Cẩm Hành, nhưng hoàn cảnh trong nước và nước ngoài dù sao cũng có sự khác biệt rất lớn, có những tin tức cũng không có được chứng cứ thật, không biết thật giả
Về phần người phụ nữ của Phó Cẩm Hành, Mộ Kính Nhất cũng không quan tâm nhiều, chủ yếu là vì hắn không coi phụ nữ ra gì, vì vậy theo bản năng cho rằng, người như Phó Cẩm Hành cũng sẽ không để chuyện nam nữ tình cảm riêng tư ngăn cản bước chân của mình.
Bây giờ xem ra, hắn hoàn toàn sai rồi.
Phó Cẩm Hành không chỉ là một người đàn ông rất yêu thương vợ, hơn nữa, còn đặt gia đình lên vị trí hàng đầu
Nếu không thì hắn cũng sẽ không đánh liều cả chuyện Phó Thị xảy ra nguy hiểm, vứt bỏ công ty, nghìn dặm xa xôi chạy đến nơi đây chỉ để tra rõ rốt cuộc con gái hắn trúng độc gì.
So sánh với Mai Lan, hắn không hề di truyền một chút tàn nhẫn nào của bà ta.
Nghĩ tới đây, trong lòng Mộ Kính Nhất dâng lên một cảm giác phức tạp không thể nói rõ được
Hắn nghĩ, nếu như có một ngày, mình cũng có một gia đình, sinh con dưỡng cái, liệu hắn có giống như Phó Cẩm Hành, vì bọn họ mà trả giá tất cả không?
Hay là giống như Mai Lan, không chút do dự vứt bỏ bất cứ người hay vật nào ảnh hưởng tới mình, bao gồm cả đứa con mình rứt ruột đẻ ra? Những ý nghĩ này giống như con rắn bò luẩn quẩn trong lòng Mộ Kính Nhất, khiến cho hắn gần như sắp không thở nổi
“Đúng vậy, hy vọng anh có thể nhớ kỹ, một kẻ ngốc cũng có thể khiến anh đổ máu
Nếu như còn có lần sau, tôi nhất định sẽ khiến anh phải trả cái giá lớn hơn.”
Mạnh Tri Ngư bỗng nhiên thu lại ý cười, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra sự nghiêm túc đáng sợ, gằn từng chữ.
Ngón tay truyền đến cơn đau nhức dữ dội, Mộ Kính Nhất khôi phục lại tinh thần, phát hiện vết thương trên ngón tay bởi vì bị mình nắm chặt nên lại bắt đầu chảy máu.
Hắn vẫy tay, hờ hững nói: “Cô tưởng vết thương nhỏ này có thể dọa được tôi à?”
Nói xong, sắc mặt Mộ Kinh Nhất thay đổi, trên khuôn mặt hiện lên một tia gian xảo: “Nếu như cô không phải là người phụ nữ của Phó Cẩm Hành, tôi nhất định sẽ cho cô nếm thử một chút cái giá phải trả cho việc làm tôi bị thương là thế nào.”
Dừng một chút, hắn lại cười: “Đáng tiếc, tôi không có hứng thú với cái giày nát, lại còn là một người đã sinh hai đứa con như cô, nhất định đã bị đàn ông chơi đùa tơi tả rồi, nghĩ thôi đã cảm thấy ngán.”
Cho dù hai tên vệ sĩ kia nghe không hiểu những lời này, nhưng Mạnh Tri Ngư vẫn tức giận bởi lời sỉ nhục của Mộ Kính Nhất.
Cô không chút nghĩ ngợi giơ tay ra, chuẩn bị giáng một cái tát lên mặt hắn, dùng cái tát đó để dạy hắn phải làm người như thế nào.
“Muốn tát tôi à?”
Mộ Kính Nhất bắt được cổ tay Mạnh Tri Ngư, thuận thể bẻ một cái, bè quặt ra sau lưng cô.
“A...”
Cơn đau bất ngờ làm mắt cô nhanh chóng nổi lên một tầng sương mù, cũng phát ra tiếng hét rất nhỏ, Mạnh Tri Ngư bị ép đứng thẳng, như là một con cá bị bắt lên bờ, gần như sắp chết
Mộ Kính Nhất xoay cô lại, quét mắt qua cơ thể cô, cố ý chặc lưỡi nói: “Vẫn còn giữ gìn được dáng người không tệ, ai không biết chắc cũng không nhìn ra là cô đã sinh hai đứa con rồi, da cũng mềm mịn trắng nõn...” Hắn vừa nói, vừa ép sát vào, đưa mũi đến gần cổ Mạnh Tri Ngư, khẽ hít.
Bình luận facebook