Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-132
Chương 133: Đàn ông cũng cần được dỗ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhất thời, bị sự trơ tráo của hắn làm cho khiếp sợ, Hà Tư Ca gần như không nói ra lời, chỉ có thể dùng vẻ mặt tức giận nhìn chăm chăm Phó Cẩm Hành.
“Có một câu gọi là làm ơn không mong được báo đáp, anh chưa từng nghe thấy à!” Cô oán hận nói.
Phó Cẩm Hành lắc đầu, giọng rất vô lại: “Chưa từng nghe, anh chỉ biết không thể làm ăn lỗ vốn, anh vừa tốn hai trăm triệu tệ đi mua cái công ty đồng nát đó, còn không biết có thể kiếm được lại không?”
Nói xong, hắn lại dịch lại gần, đầy mong đợi nhìn Hà Tư Ca. “Em không cảm thấy, Tân Tân không có anh chị em gì, thật sự rất cô đơn à?” Hà Tư Ca ngẩn ra, chưa phản ứng nổi. “Sao nó lại cô đơn?”
Cô cau mày.
“Hay là sinh thêm cho Tân Tân một em gái đi?” Phó Cẩm Hành cười vô cùng gian xảo, hình như nghĩ đến chuyện gì làm người ta vui vẻ.
“Tránh ra.”
Hà Tư Ca giơ tay đẩy mặt hắn ra, vòng qua Phó Cẩm Hành, ngồi xuống trước bàn làm việc.
Nói thật, có người bảo vệ mình như vậy, trong lòng cô vẫn vô cùng cảm động.
Thấy mình và Phó Cẩm Hành cùng chung sống cùng hòa hợp, nếu như là mấy tháng trước, Hà Tư Ca thật sự không dám nghĩ đến.
“Em đã từng nghĩ chưa, rốt cuộc là ai giở trò sau lưng?”
Phó Cẩm Hành không chỉ không đi, ngược lại còn bám chặt xích lại gần. Nghe thấy hắn hỏi thế, Hà Tư Ca lập tức ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hắn. Tính ra, người nhìn mình không vừa mắt... thật sự rất nhiều.
Mai Lan, Trương Tử Hân, Hoàng Anh, Đỗ Uyển Thu, Mạnh Gia Nhàn...
Nghĩ kỹ thì thật ra bọn họ đều có thể làm ra chuyện này, chỉ có điều không biết rốt cuộc là ai làm thôi.
Hơn nữa, kết hợp với một số chuyện xảy ra gần đây, ngay cả Đoàn Phù Quang cũng trở nên không khiến người ta tín nhiệm cho lắm, điểm này làm Hà Tư Ca có chút thương cảm, không biết rốt cuộc mình còn có thể có được tình bạn thật sự không. “Anh đã sai người đi điều tra rồi, tin là rất nhanh sẽ có kết quả.”
Đáy mắt Phó Cẩm Hành lướt qua một tia hung ác. Hắn biết, nếu như không dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn để gõ núi dọa hổ, những chuyện tương tự sớm muộn sẽ còn xảy ra nữa.
Giống như những cộng đồng mạng kia nói, Hà Tư Ca liên tục bị bôi đen, đây không phải là một chuyện tốt. Một người phụ nữ nếu như danh tiếng bị tổn hại, cho dù tốn nhiều tiền hơn nữa cũng không mua lại được. “Nhớ nói cho em một tiếng.”
Với loại chuyện thế này, Hà Tư Ca vẫn tin tưởng hắn.
Cô mới vừa nói xong, điện thoại của Phó Cẩm Hành đã vang lên.
Hắn nhìn số điện thoại một cái, sải bước đến trước cửa sổ, trầm giọng nghe máy: “Tra được chưa?” Bên kia hình như nói một đoạn rất dài, Phó Cẩm Hành lạnh lùng không đáp một câu. Hà Tư Ca không nhịn được lặng lẽ quan sát hắn, phát hiện ánh mắt hắn càng sầm lại hơn, hai cánh môi mỏng cũng mím chặt, dường như đang khắc chế lửa giận trong lòng.
“Sao rồi?”
Đợi hắn để điện thoại xuống, cô mới nhẹ giọng dò hỏi. “Có kết quả rồi à?” Hà Tư Ca suy đoán, người sai khiến ở sau lưng nhất định là người quen, nếu không, Phó Cẩm Hành sẽ không sinh ra phản ứng như vậy.
“Là mẹ anh.” Phó Cẩm Hành nhìn cô một cái, sắc mặt cũng dần trở nên tái mét.
“Liệu có nhầm không?” Không phải là Hà Tư Ca thánh mẫu, chủ yếu là cô cảm thấy, Mai Lan không giống người biết cắt nối biên tập video, lại đăng lên trên mạng.
Dù sao, bà ta đã ngần ấy tuổi rồi, bình thường cũng chỉ lướt taobao hoặc là wechat. “Anh cũng hy vọng là nhẩm, nhưng... không phải”
Rõ ràng Phó Cẩm Hành vô cùng thất vọng với Mai Lan, hắn cảm thấy mình cần phải nói chuyện tử tế với bà ta.
Nghĩ mà xem, Mai Lan năm lần bảy lượt cố ý nhắm vào Hà Tư Ca, ngay cả thủ đoạn tồi tệ nhất là bắt cóc và ác ý vu khống hãm hại cũng đã dùng rồi, nếu như còn dung túng bà ta nữa, còn không biết sau này sẽ thậm tệ hơn đến mức nào!
“Đi, cùng anh về nhà một chuyến!” Phó Cẩm Hành kéo Hà Tư Ca lên, đưa cô rời khỏi công ty. Lúc hai người về đến nhà họ Phó, Mai Lan đang chuẩn bị ra ngoài.
Bà ta ăn mặc thời thượng, bởi vì mới vừa làm căng da nên nhìn trẻ hơn mấy tuổi, kết hợp với kiểu tóc mới làm, giống như mới ngoài bốn mươi.
“Ồ, đại thiếu gia lại chịu về nhà rồi!” Vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành, Mai Lan đã lớn tiếng chế giễu.
Gần đây, hắn gần như không đặt chân đến nơi này, mặc cho Mai Lan gọi điện thoại giục hắn về ăn cơm thế nào, Phó Cẩm Hành cũng không nể mặt, sống chết không đến. Lại nhìn thấy Hà Tư Ca sau lưng Phó Cẩm Hành, ánh mắt bà ta lóe lên, có chút phức tạp.
Hồ ly tinh này quả nhiên có bản lĩnh, ngay cả video cũng truyền lên trên mạng rồi mà lại vẫn có thể rút lui an toàn, lật ngược chiều gió!
Mai Lan hận đến nghiến răng, nhưng lại không thể biểu hiện quá rõ ràng. Bà ta vẫn không biết Phó Cẩm Hành đã biết hết những gì mình đã làm.
“Mẹ, chúng ta cần nói chuyện.” Thấy hình như Mai Lan sắp ra ngoài, Phó Cẩm Hành quyết định nói ngắn gọn.
Hắn đi thẳng vào vấn đề.
“Cái gì?”
Mai Lan rõ ràng vì chột dạ mà đề phòng. Bà ta đảo mắt khắp nơi, không biết đang nhìn chỗ nào.
“Mẹ có việc, để sau hãy nói.” Bà ta cúi đầu, vội vàng định đi.
Ai ngờ, Phó Cẩm Hành lại giơ tay cản lại, chặn đường Mai Lan. “Con nói mấy câu thôi, nói xong là đi, không làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của mẹ.”
Giọng hắn bình tĩnh, nhưng lại lộ ra sự nghiêm túc không nghi ngờ gì nữa. Mai Lan lại không tự chủ được rùng mình.
“Con... con nói cái gì?”
Rõ ràng bà ta đã co rúm lại, trong lòng thấp thỏm bất an, thậm chí còn có chút hối hận.
Có lẽ, mình không nên lỗ mãng như vậy, nếu đã lấy được đoạn video kia rồi, không bằng cứ đợi thêm, đừng truyền ngay lên trên mạng như thế. Đúng là cuống quá hóa loạn!
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, cho dù Mai Lan có xoắn xuýt thế nào cũng đã không còn đường lui.
Vào lúc này, người bà ta ghét nhất đương nhiên là Hà Tư Ca, mà người ghét thứ hai, chính là người giao video cho mình, Trương Tử Hân! Sớm phải biết, con tiểu tiện nhân đó căn bản không có lòng tốt, hóa ra là lôi mình ra làm bia đỡ đạn!
Đúng lúc lòng dạ Mai Lan rối bời, Phó Cẩm Hành lại nói chuyện: “Mẹ, con không có cách nào lựa chọn xuất thân của mình, nếu như có thể, con thì không phải là con trai của mẹ.” Mai Lan lập tức ngẩn ra tại chỗ. Nói cái gì vậy? Cái gì gọi là thà không phải là con trai của bà ta? Bà ta tức giận: “Con lại đang nói linh tinh cái gì đấy? Ban ngày ban mặt, có phải là còn chưa tỉnh ngủ không?” Nghe thấy bà ta giáo huấn mình, Phó Cẩm Hành không phản bác, mà im lặng nghe.
Đợi Mai Lan nói xong, hắn mới thở dài một cái: “Mẹ luôn miệng nói thương con yêu con, nhưng thực tế, sự yêu thương của mẹ chỉ là vì mẹ mà thôi. Mẹ can dự vào cuộc sống của con, coi con như quân tốt, chỉ muốn thao túng con giống như thao túng một con bù nhìn!”
Đối với mẹ con mà nói, lời như vậy đã rất nặng rồi. Cho nên, Mai Lan có chút không nói nên lời, ngơ ngác nhìn Phó Cẩm Hành.
“Mẹ ghét Hà Tư Ca, chỉ là vì con không chịu nghe lời mẹ trong chuyện hôn nhân đại sự. Sự tồn tại của cô ấy chứng minh mẹ đã mất đi năng lực thao túng con. Con vốn tưởng là, chỉ cần giảm bớt sự tiếp xúc giữa hai người, đợi thời gian dài rồi, mẹ sẽ tỉnh ngộ, đáng tiếc...”
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, hình như đang cố gắng điều chỉnh tâm tình, không để mình mất khống chế.
“Người truyền video lên mạng, thuê thủy quân, là mẹ đúng không? Địa chỉ IP trong nhà và địa chỉ đăng tải con nhận được, là một.” Phó Cẩm Hành lấy điện thoại ra, hắn tìm một dãy địa chỉ IP trong bản ghi chép, giơ đến trước mắt Mai Lan để bà ta nhìn rõ. Chứng cứ xác thực, cho dù bà ta thề thốt phủ nhận, chỉ cần Phó Cẩm Hành đi vào nhà, mở máy tính ra là có thể dễ dàng nghiệm chứng là thật hay giả.
Đương nhiên Mai Lan cũng rõ một điểm này, bởi vì ngay tám giờ sáng hôm nay, bà ta ngồi ở trước máy tính trong phòng sách, đích thân truyền đoạn video kia lên mạng. “Đúng, là mẹ làm, con muốn thế nào? Vì con hồ ly tinh này, con định ngay cả mẹ ruột cũng không nhận à?” Chuyện đến nước này, Mai Lan đánh đòn phủ đầu trước, lớn tiếng chất vấn. Bà ta chính miệng thừa nhận, ánh mắt Phó Cẩm Hành lập tức ảm đạm đi. Ở trên đường đến đây, hắn còn sinh lòng mong ước, hy vọng chuyện này có ẩn tình, tuyệt đối không phải là như mình nghĩ, có lẽ Mai Lan bị người ta vu oan cũng chưa biết chừng.
“Thật sự là mẹ làm...” Hẳn lẩm bẩm nói, vẻ mặt vô cùng đau đớn. “Ly hôn, lập tức liên hôn với nhà họ Đoàn, nếu không, sau này mẹ vẫn sẽ..”
Không đợi Mai Lan nói hết lời, Phó Cẩm Hành đã ngắt lời bà ta: “Sau này con sẽ không về nơi này nữa, mẹ tự thu xếp cho ổn thỏa. Con nói rồi, đời này mẹ vĩnh viễn là mẹ của con, nhưng con không có cách nào đối mặt với mẹ như trước đây nữa. Mẹ làm tổn thương người vô cùng quan trọng với con, hơn nữa không chỉ một lần, con không tha thứ cho mẹ được.”
Hắn lui về phía sau một bước, khom người thật sâu với Mai Lan.
“Mong mẹ chú ý giữ gìn sức khoẻ. Còn nữa, nếu như còn có lần sau, con tuyệt đối sẽ không có loại thái độ giống như bây giờ đâu!” Lần nữa đứng thẳng người lên, Phó Cẩm Hành tuyên bố một sự thật. Nếu đổi thành người khác, không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng hắn không thể giết chết mẹ ruột của mình, chỉ có thể cho bà ta thêm một cơ hội, nói cho rõ ràng. Không có lần sau. Mai Lan giận đến đỏ bừng mặt, lồng ngực cũng phập phồng: “Con... con đây là muốn cắt đứt quan hệ với mẹ à? Con đúng là bị ma quỷ ám ảnh rồi!” Bà ta chỉ Hà Tư Ca, vốn dĩ muốn chửi mắng, nhưng ngay trước mặt Phó Cẩm Hành, Mai Lan lại không mở miệng được. Chủ yếu là không dám.
“Mẹ cứ coi là thể đi.”
Phó Cẩm Hành không giải thích nhiều, nắm tay Hà Tư Ca, xoay người rời đi. Cuối cùng, Hà Tư Ca cũng không nói gì, vừa không trách móc Mai Lan hãm hại mình, cũng không xin tha thứ gỡ tội cho bà ta. Chuyện giậu đổ bìm leo, cô không làm được. Thả hổ về rừng, cô cũng không muốn.
Cho nên, im lặng chính là cách ứng đối tốt nhất.
Đến tận lúc lái xe đi xa, bỏ nhà họ Phó lại sau lưng, Phó Cẩm Hành mới chọn một nơi yên tĩnh, chậm rãi dừng lại. Hai tay hắn siết chặt vô lăng, hiển nhiên vẫn đang trong trạng thái phức tạp. “Em biết, cắt đứt với người nhà của mình thật sự rất khó chịu.”
Điểm này, đối với Hà Tư Ca mà nói, cũng đã lĩnh hội sâu sắc.
Giống như lúc cô đối mặt với Hà Nguyên Chính, yêu hận đan xen, mâu thuẫn trùng trùng.
Một mặt, quan hệ huyết thống không thể cắt bỏ được.
Mặt khác, luôn là người thân nhất mới làm mình tổn thương sâu nhất. “Anh không hối hận, vì Tân Tân, còn em nữa, anh dám đối địch với cả thế giới.”
Phó Cẩm Hành im lặng rất lâu đột nhiên ngẩng đầu lên nói, trong mắt hắn đầy vẻ nghiêm túc, giống như ngân hà mang ánh sáng lộng lẫy rực rỡ nhất.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Có một câu gọi là làm ơn không mong được báo đáp, anh chưa từng nghe thấy à!” Cô oán hận nói.
Phó Cẩm Hành lắc đầu, giọng rất vô lại: “Chưa từng nghe, anh chỉ biết không thể làm ăn lỗ vốn, anh vừa tốn hai trăm triệu tệ đi mua cái công ty đồng nát đó, còn không biết có thể kiếm được lại không?”
Nói xong, hắn lại dịch lại gần, đầy mong đợi nhìn Hà Tư Ca. “Em không cảm thấy, Tân Tân không có anh chị em gì, thật sự rất cô đơn à?” Hà Tư Ca ngẩn ra, chưa phản ứng nổi. “Sao nó lại cô đơn?”
Cô cau mày.
“Hay là sinh thêm cho Tân Tân một em gái đi?” Phó Cẩm Hành cười vô cùng gian xảo, hình như nghĩ đến chuyện gì làm người ta vui vẻ.
“Tránh ra.”
Hà Tư Ca giơ tay đẩy mặt hắn ra, vòng qua Phó Cẩm Hành, ngồi xuống trước bàn làm việc.
Nói thật, có người bảo vệ mình như vậy, trong lòng cô vẫn vô cùng cảm động.
Thấy mình và Phó Cẩm Hành cùng chung sống cùng hòa hợp, nếu như là mấy tháng trước, Hà Tư Ca thật sự không dám nghĩ đến.
“Em đã từng nghĩ chưa, rốt cuộc là ai giở trò sau lưng?”
Phó Cẩm Hành không chỉ không đi, ngược lại còn bám chặt xích lại gần. Nghe thấy hắn hỏi thế, Hà Tư Ca lập tức ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hắn. Tính ra, người nhìn mình không vừa mắt... thật sự rất nhiều.
Mai Lan, Trương Tử Hân, Hoàng Anh, Đỗ Uyển Thu, Mạnh Gia Nhàn...
Nghĩ kỹ thì thật ra bọn họ đều có thể làm ra chuyện này, chỉ có điều không biết rốt cuộc là ai làm thôi.
Hơn nữa, kết hợp với một số chuyện xảy ra gần đây, ngay cả Đoàn Phù Quang cũng trở nên không khiến người ta tín nhiệm cho lắm, điểm này làm Hà Tư Ca có chút thương cảm, không biết rốt cuộc mình còn có thể có được tình bạn thật sự không. “Anh đã sai người đi điều tra rồi, tin là rất nhanh sẽ có kết quả.”
Đáy mắt Phó Cẩm Hành lướt qua một tia hung ác. Hắn biết, nếu như không dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn để gõ núi dọa hổ, những chuyện tương tự sớm muộn sẽ còn xảy ra nữa.
Giống như những cộng đồng mạng kia nói, Hà Tư Ca liên tục bị bôi đen, đây không phải là một chuyện tốt. Một người phụ nữ nếu như danh tiếng bị tổn hại, cho dù tốn nhiều tiền hơn nữa cũng không mua lại được. “Nhớ nói cho em một tiếng.”
Với loại chuyện thế này, Hà Tư Ca vẫn tin tưởng hắn.
Cô mới vừa nói xong, điện thoại của Phó Cẩm Hành đã vang lên.
Hắn nhìn số điện thoại một cái, sải bước đến trước cửa sổ, trầm giọng nghe máy: “Tra được chưa?” Bên kia hình như nói một đoạn rất dài, Phó Cẩm Hành lạnh lùng không đáp một câu. Hà Tư Ca không nhịn được lặng lẽ quan sát hắn, phát hiện ánh mắt hắn càng sầm lại hơn, hai cánh môi mỏng cũng mím chặt, dường như đang khắc chế lửa giận trong lòng.
“Sao rồi?”
Đợi hắn để điện thoại xuống, cô mới nhẹ giọng dò hỏi. “Có kết quả rồi à?” Hà Tư Ca suy đoán, người sai khiến ở sau lưng nhất định là người quen, nếu không, Phó Cẩm Hành sẽ không sinh ra phản ứng như vậy.
“Là mẹ anh.” Phó Cẩm Hành nhìn cô một cái, sắc mặt cũng dần trở nên tái mét.
“Liệu có nhầm không?” Không phải là Hà Tư Ca thánh mẫu, chủ yếu là cô cảm thấy, Mai Lan không giống người biết cắt nối biên tập video, lại đăng lên trên mạng.
Dù sao, bà ta đã ngần ấy tuổi rồi, bình thường cũng chỉ lướt taobao hoặc là wechat. “Anh cũng hy vọng là nhẩm, nhưng... không phải”
Rõ ràng Phó Cẩm Hành vô cùng thất vọng với Mai Lan, hắn cảm thấy mình cần phải nói chuyện tử tế với bà ta.
Nghĩ mà xem, Mai Lan năm lần bảy lượt cố ý nhắm vào Hà Tư Ca, ngay cả thủ đoạn tồi tệ nhất là bắt cóc và ác ý vu khống hãm hại cũng đã dùng rồi, nếu như còn dung túng bà ta nữa, còn không biết sau này sẽ thậm tệ hơn đến mức nào!
“Đi, cùng anh về nhà một chuyến!” Phó Cẩm Hành kéo Hà Tư Ca lên, đưa cô rời khỏi công ty. Lúc hai người về đến nhà họ Phó, Mai Lan đang chuẩn bị ra ngoài.
Bà ta ăn mặc thời thượng, bởi vì mới vừa làm căng da nên nhìn trẻ hơn mấy tuổi, kết hợp với kiểu tóc mới làm, giống như mới ngoài bốn mươi.
“Ồ, đại thiếu gia lại chịu về nhà rồi!” Vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành, Mai Lan đã lớn tiếng chế giễu.
Gần đây, hắn gần như không đặt chân đến nơi này, mặc cho Mai Lan gọi điện thoại giục hắn về ăn cơm thế nào, Phó Cẩm Hành cũng không nể mặt, sống chết không đến. Lại nhìn thấy Hà Tư Ca sau lưng Phó Cẩm Hành, ánh mắt bà ta lóe lên, có chút phức tạp.
Hồ ly tinh này quả nhiên có bản lĩnh, ngay cả video cũng truyền lên trên mạng rồi mà lại vẫn có thể rút lui an toàn, lật ngược chiều gió!
Mai Lan hận đến nghiến răng, nhưng lại không thể biểu hiện quá rõ ràng. Bà ta vẫn không biết Phó Cẩm Hành đã biết hết những gì mình đã làm.
“Mẹ, chúng ta cần nói chuyện.” Thấy hình như Mai Lan sắp ra ngoài, Phó Cẩm Hành quyết định nói ngắn gọn.
Hắn đi thẳng vào vấn đề.
“Cái gì?”
Mai Lan rõ ràng vì chột dạ mà đề phòng. Bà ta đảo mắt khắp nơi, không biết đang nhìn chỗ nào.
“Mẹ có việc, để sau hãy nói.” Bà ta cúi đầu, vội vàng định đi.
Ai ngờ, Phó Cẩm Hành lại giơ tay cản lại, chặn đường Mai Lan. “Con nói mấy câu thôi, nói xong là đi, không làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của mẹ.”
Giọng hắn bình tĩnh, nhưng lại lộ ra sự nghiêm túc không nghi ngờ gì nữa. Mai Lan lại không tự chủ được rùng mình.
“Con... con nói cái gì?”
Rõ ràng bà ta đã co rúm lại, trong lòng thấp thỏm bất an, thậm chí còn có chút hối hận.
Có lẽ, mình không nên lỗ mãng như vậy, nếu đã lấy được đoạn video kia rồi, không bằng cứ đợi thêm, đừng truyền ngay lên trên mạng như thế. Đúng là cuống quá hóa loạn!
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, cho dù Mai Lan có xoắn xuýt thế nào cũng đã không còn đường lui.
Vào lúc này, người bà ta ghét nhất đương nhiên là Hà Tư Ca, mà người ghét thứ hai, chính là người giao video cho mình, Trương Tử Hân! Sớm phải biết, con tiểu tiện nhân đó căn bản không có lòng tốt, hóa ra là lôi mình ra làm bia đỡ đạn!
Đúng lúc lòng dạ Mai Lan rối bời, Phó Cẩm Hành lại nói chuyện: “Mẹ, con không có cách nào lựa chọn xuất thân của mình, nếu như có thể, con thì không phải là con trai của mẹ.” Mai Lan lập tức ngẩn ra tại chỗ. Nói cái gì vậy? Cái gì gọi là thà không phải là con trai của bà ta? Bà ta tức giận: “Con lại đang nói linh tinh cái gì đấy? Ban ngày ban mặt, có phải là còn chưa tỉnh ngủ không?” Nghe thấy bà ta giáo huấn mình, Phó Cẩm Hành không phản bác, mà im lặng nghe.
Đợi Mai Lan nói xong, hắn mới thở dài một cái: “Mẹ luôn miệng nói thương con yêu con, nhưng thực tế, sự yêu thương của mẹ chỉ là vì mẹ mà thôi. Mẹ can dự vào cuộc sống của con, coi con như quân tốt, chỉ muốn thao túng con giống như thao túng một con bù nhìn!”
Đối với mẹ con mà nói, lời như vậy đã rất nặng rồi. Cho nên, Mai Lan có chút không nói nên lời, ngơ ngác nhìn Phó Cẩm Hành.
“Mẹ ghét Hà Tư Ca, chỉ là vì con không chịu nghe lời mẹ trong chuyện hôn nhân đại sự. Sự tồn tại của cô ấy chứng minh mẹ đã mất đi năng lực thao túng con. Con vốn tưởng là, chỉ cần giảm bớt sự tiếp xúc giữa hai người, đợi thời gian dài rồi, mẹ sẽ tỉnh ngộ, đáng tiếc...”
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, hình như đang cố gắng điều chỉnh tâm tình, không để mình mất khống chế.
“Người truyền video lên mạng, thuê thủy quân, là mẹ đúng không? Địa chỉ IP trong nhà và địa chỉ đăng tải con nhận được, là một.” Phó Cẩm Hành lấy điện thoại ra, hắn tìm một dãy địa chỉ IP trong bản ghi chép, giơ đến trước mắt Mai Lan để bà ta nhìn rõ. Chứng cứ xác thực, cho dù bà ta thề thốt phủ nhận, chỉ cần Phó Cẩm Hành đi vào nhà, mở máy tính ra là có thể dễ dàng nghiệm chứng là thật hay giả.
Đương nhiên Mai Lan cũng rõ một điểm này, bởi vì ngay tám giờ sáng hôm nay, bà ta ngồi ở trước máy tính trong phòng sách, đích thân truyền đoạn video kia lên mạng. “Đúng, là mẹ làm, con muốn thế nào? Vì con hồ ly tinh này, con định ngay cả mẹ ruột cũng không nhận à?” Chuyện đến nước này, Mai Lan đánh đòn phủ đầu trước, lớn tiếng chất vấn. Bà ta chính miệng thừa nhận, ánh mắt Phó Cẩm Hành lập tức ảm đạm đi. Ở trên đường đến đây, hắn còn sinh lòng mong ước, hy vọng chuyện này có ẩn tình, tuyệt đối không phải là như mình nghĩ, có lẽ Mai Lan bị người ta vu oan cũng chưa biết chừng.
“Thật sự là mẹ làm...” Hẳn lẩm bẩm nói, vẻ mặt vô cùng đau đớn. “Ly hôn, lập tức liên hôn với nhà họ Đoàn, nếu không, sau này mẹ vẫn sẽ..”
Không đợi Mai Lan nói hết lời, Phó Cẩm Hành đã ngắt lời bà ta: “Sau này con sẽ không về nơi này nữa, mẹ tự thu xếp cho ổn thỏa. Con nói rồi, đời này mẹ vĩnh viễn là mẹ của con, nhưng con không có cách nào đối mặt với mẹ như trước đây nữa. Mẹ làm tổn thương người vô cùng quan trọng với con, hơn nữa không chỉ một lần, con không tha thứ cho mẹ được.”
Hắn lui về phía sau một bước, khom người thật sâu với Mai Lan.
“Mong mẹ chú ý giữ gìn sức khoẻ. Còn nữa, nếu như còn có lần sau, con tuyệt đối sẽ không có loại thái độ giống như bây giờ đâu!” Lần nữa đứng thẳng người lên, Phó Cẩm Hành tuyên bố một sự thật. Nếu đổi thành người khác, không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng hắn không thể giết chết mẹ ruột của mình, chỉ có thể cho bà ta thêm một cơ hội, nói cho rõ ràng. Không có lần sau. Mai Lan giận đến đỏ bừng mặt, lồng ngực cũng phập phồng: “Con... con đây là muốn cắt đứt quan hệ với mẹ à? Con đúng là bị ma quỷ ám ảnh rồi!” Bà ta chỉ Hà Tư Ca, vốn dĩ muốn chửi mắng, nhưng ngay trước mặt Phó Cẩm Hành, Mai Lan lại không mở miệng được. Chủ yếu là không dám.
“Mẹ cứ coi là thể đi.”
Phó Cẩm Hành không giải thích nhiều, nắm tay Hà Tư Ca, xoay người rời đi. Cuối cùng, Hà Tư Ca cũng không nói gì, vừa không trách móc Mai Lan hãm hại mình, cũng không xin tha thứ gỡ tội cho bà ta. Chuyện giậu đổ bìm leo, cô không làm được. Thả hổ về rừng, cô cũng không muốn.
Cho nên, im lặng chính là cách ứng đối tốt nhất.
Đến tận lúc lái xe đi xa, bỏ nhà họ Phó lại sau lưng, Phó Cẩm Hành mới chọn một nơi yên tĩnh, chậm rãi dừng lại. Hai tay hắn siết chặt vô lăng, hiển nhiên vẫn đang trong trạng thái phức tạp. “Em biết, cắt đứt với người nhà của mình thật sự rất khó chịu.”
Điểm này, đối với Hà Tư Ca mà nói, cũng đã lĩnh hội sâu sắc.
Giống như lúc cô đối mặt với Hà Nguyên Chính, yêu hận đan xen, mâu thuẫn trùng trùng.
Một mặt, quan hệ huyết thống không thể cắt bỏ được.
Mặt khác, luôn là người thân nhất mới làm mình tổn thương sâu nhất. “Anh không hối hận, vì Tân Tân, còn em nữa, anh dám đối địch với cả thế giới.”
Phó Cẩm Hành im lặng rất lâu đột nhiên ngẩng đầu lên nói, trong mắt hắn đầy vẻ nghiêm túc, giống như ngân hà mang ánh sáng lộng lẫy rực rỡ nhất.
Bình luận facebook