Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Cả một đêm Đường Tịch không ngủ được. Sáng ra vừa mở mắt ra là liền vọt đến nhà của Tô Lam
Đường Tịch một chân đạp mạnh cửa nhà ra, hùng hùng hổ hổ bước vào tìm kím bóng dáng của Tô Lam
Nhưng trong phòng khách lại không có...
"Tôi ở trong đây!" Tiếng nói từ trong bếp vọng ra
"Tại sao em điện mà anh lại không bắt máy? Con nửa! Rõ ràng hôm qua anh thấy em có chuyện muốn nói, vậy tại sao anh lại bỏ đi? Anh nói đi?"
Tô Lam tay đang khuấy cafe, mắt cũng chẳng nhìn Đường Tịch mở miệng trả lời
"Bận!"
"Bận???"
Đường Tịch cảm thấy nực cười, đầu tiếp tục bốc hỏa
"Anh bận cái gì mà đến điện thoại của bạn gái mà cũng không nghe?"
"Vậy tại sao em lại không nghe điện thoại của tôi?"
Tô Lam cầm tách cafe bước tới ngồi ở sofa mở miệng thờ ơ hỏi lại
"Thì tại lúc đó Cô Nhanh đang nghi ngờ nên em phải tắt điện thoại!"
Đường ngồi kế bên nhăn mặt nói
"Đừng nói là vì chuyện này nên anh mới giận em?"
"Tôi đâu có nhỏ mọn như vậy?"
Hừ! Mỏ đã nhọn thế mà còn nói không!!!
Đường Tịch đưa tay khẽ vuốt đuôi chân mày của Tô Lam, lại một lần nửa càm ràm
"Anh có biết bạn cùng phòng của em nói gì về anh không?"
"Họ nói gì?"
"Họ nói là muốn lột sạch đồ anh ra! Muốn nằm ở trên người anh! Họ muốn ăn anh!"
"Ồ!"
"Ồ là sao? Anh không có gì nói à?"
Ngón tay Đường Tịch nghịch nghịch lấy lỗ tai của Tô Lam
"Nếu họ ăn được thì cứ để họ ăn!"
"Anh dám?"
Lúc này không phải là nghịch nửa mà chính xác biến thành nhéo lỗ tai
"Anh là của em! Chỉ có thể là em ăn. Không ai được ăn cả!!!"
Đường Tịch cương mắt lên nhìn thẳng mắt Tô Lam nói chắc như đinh đóng cột
Tô Lam đưa tay vuốt nhẹ từ mũi rồi xuống môi cô, ngón tay di vòng quanh khóe miệng cô...
"Cười đi!"
Tuy không hiểu gì nhưng Đường Tịch vẫn nghe lời mà cười để lộ ra hàm răng trắng bốc
"Hừm! Miệng thì nhỏ mà răng cũng chả to được bao nhiêu, vậy mà đòi ăn tôi à?"
Tô Lam nhếch môi chế giễu nói
Đường Tịch chớp chớp mắt, không tiếng động nhào qua đè Tô Lam ở phía dưới.
"Anh có tin bây giờ em ăn anh không?"
Nói rồi cô cả gan cuối người xuống, miệng tìm lấy lỗ tai, răng thì khẽ cắn cắn...
Mùi đàn ông cộng thêm một chút thoang thoảng nước hoa của Tô Lam bay quanh chớp mũi của Đường Tịch
Tô Lam nằm đó, hắn cũng không nói gì chỉ cựa mình một cái liền nằm ở trên
Tình thế liền thay đổi...
"Quên nói với em! Tôi không thích nằm ở dưới!"
Tô Lam nhìn đôi mắt ngạc nhiên, lạnh nhạt cười nói, rồi cuối người xuống áp môi mình lên môi Đường Tịch
Nụ hôn không miễn cưỡng, có chút cuồng dã.
Rất nhanh đầu lưỡi cũng mò vào khoang miệng cô mà chơi đùa
Ngay lập tức không khí nóng lên
Tay của Tô Lam cũng bắt mò vào vạt áo mà sờ soạng eo Đường Tịch.
"Khoan! Dừng... dừng một chút!"
Đường Tịch khẩn trương đẩy Tô Lam ra, thở gắp nói
Nhưng rồi....
Đường Tịch ngớ người!
Không phải cô muốn ăn Tô Lam sao? Tại sao lại dừng?
Không khí lại nóng hơn trước...
Đường Tịch mặt đỏ lừ, ngay khi cô muốn nói
Hãy bắt đầu lại!
Thì Tô Lam đã rời khỏi người cô rồi
"Đường Tịch! Em đừng đùa với tôi!"
Giọng khàn khàn, trầm ấm, nói rồi hắn cầm tách cafe đứng dậy đi thẳng vào bếp
1 giây
2 giây
3 giây
Áaaa!
Khốn kiếp!
Đường Tịch! Chính mày đã bỏ lỡ mồi ngon rồi!!!
Cả một đêm Đường Tịch không ngủ được. Sáng ra vừa mở mắt ra là liền vọt đến nhà của Tô Lam
Đường Tịch một chân đạp mạnh cửa nhà ra, hùng hùng hổ hổ bước vào tìm kím bóng dáng của Tô Lam
Nhưng trong phòng khách lại không có...
"Tôi ở trong đây!" Tiếng nói từ trong bếp vọng ra
"Tại sao em điện mà anh lại không bắt máy? Con nửa! Rõ ràng hôm qua anh thấy em có chuyện muốn nói, vậy tại sao anh lại bỏ đi? Anh nói đi?"
Tô Lam tay đang khuấy cafe, mắt cũng chẳng nhìn Đường Tịch mở miệng trả lời
"Bận!"
"Bận???"
Đường Tịch cảm thấy nực cười, đầu tiếp tục bốc hỏa
"Anh bận cái gì mà đến điện thoại của bạn gái mà cũng không nghe?"
"Vậy tại sao em lại không nghe điện thoại của tôi?"
Tô Lam cầm tách cafe bước tới ngồi ở sofa mở miệng thờ ơ hỏi lại
"Thì tại lúc đó Cô Nhanh đang nghi ngờ nên em phải tắt điện thoại!"
Đường ngồi kế bên nhăn mặt nói
"Đừng nói là vì chuyện này nên anh mới giận em?"
"Tôi đâu có nhỏ mọn như vậy?"
Hừ! Mỏ đã nhọn thế mà còn nói không!!!
Đường Tịch đưa tay khẽ vuốt đuôi chân mày của Tô Lam, lại một lần nửa càm ràm
"Anh có biết bạn cùng phòng của em nói gì về anh không?"
"Họ nói gì?"
"Họ nói là muốn lột sạch đồ anh ra! Muốn nằm ở trên người anh! Họ muốn ăn anh!"
"Ồ!"
"Ồ là sao? Anh không có gì nói à?"
Ngón tay Đường Tịch nghịch nghịch lấy lỗ tai của Tô Lam
"Nếu họ ăn được thì cứ để họ ăn!"
"Anh dám?"
Lúc này không phải là nghịch nửa mà chính xác biến thành nhéo lỗ tai
"Anh là của em! Chỉ có thể là em ăn. Không ai được ăn cả!!!"
Đường Tịch cương mắt lên nhìn thẳng mắt Tô Lam nói chắc như đinh đóng cột
Tô Lam đưa tay vuốt nhẹ từ mũi rồi xuống môi cô, ngón tay di vòng quanh khóe miệng cô...
"Cười đi!"
Tuy không hiểu gì nhưng Đường Tịch vẫn nghe lời mà cười để lộ ra hàm răng trắng bốc
"Hừm! Miệng thì nhỏ mà răng cũng chả to được bao nhiêu, vậy mà đòi ăn tôi à?"
Tô Lam nhếch môi chế giễu nói
Đường Tịch chớp chớp mắt, không tiếng động nhào qua đè Tô Lam ở phía dưới.
"Anh có tin bây giờ em ăn anh không?"
Nói rồi cô cả gan cuối người xuống, miệng tìm lấy lỗ tai, răng thì khẽ cắn cắn...
Mùi đàn ông cộng thêm một chút thoang thoảng nước hoa của Tô Lam bay quanh chớp mũi của Đường Tịch
Tô Lam nằm đó, hắn cũng không nói gì chỉ cựa mình một cái liền nằm ở trên
Tình thế liền thay đổi...
"Quên nói với em! Tôi không thích nằm ở dưới!"
Tô Lam nhìn đôi mắt ngạc nhiên, lạnh nhạt cười nói, rồi cuối người xuống áp môi mình lên môi Đường Tịch
Nụ hôn không miễn cưỡng, có chút cuồng dã.
Rất nhanh đầu lưỡi cũng mò vào khoang miệng cô mà chơi đùa
Ngay lập tức không khí nóng lên
Tay của Tô Lam cũng bắt mò vào vạt áo mà sờ soạng eo Đường Tịch.
"Khoan! Dừng... dừng một chút!"
Đường Tịch khẩn trương đẩy Tô Lam ra, thở gắp nói
Nhưng rồi....
Đường Tịch ngớ người!
Không phải cô muốn ăn Tô Lam sao? Tại sao lại dừng?
Không khí lại nóng hơn trước...
Đường Tịch mặt đỏ lừ, ngay khi cô muốn nói
Hãy bắt đầu lại!
Thì Tô Lam đã rời khỏi người cô rồi
"Đường Tịch! Em đừng đùa với tôi!"
Giọng khàn khàn, trầm ấm, nói rồi hắn cầm tách cafe đứng dậy đi thẳng vào bếp
1 giây
2 giây
3 giây
Áaaa!
Khốn kiếp!
Đường Tịch! Chính mày đã bỏ lỡ mồi ngon rồi!!!
Bình luận facebook