Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
"Thì kể từ ngày mai tôi cũng sẽ chính thức bắt đầu theo đuổi em!!!"
Nghe thấy câu nói đó, Đường Tịch liền dừng động tác uống rượu, nhìn Tô Lam nhếch môi
"Tô Lam! Anh không nhớ đã nói là sẽ không quấy rầy tôi nữa mà?"
"Đúng là tôi có nói...!"
Tô Lam định rót rượu nhưng lại hết, hắn đưa cánh tay dài về phía cô, cầm lấy chai rượu của Đường Tịch tự nhiên rót vào ly mình, đưa lên môi uống rồi cười nói
"Nhưng chỉ là lúc đó mà thôi! Còn bây giờ thì tôi vẫn có thể quấy rầy em! Có thể quấy rầy em đến suốt đời này!!!"
Nói rồi Tô Lam lại tiếp tục lấy rượu của Đường Tịch mà uống
Đường Tịch trừng mắt tức giận nhìn Tô Lam! Rõ ràng là hắn đang giở trò lật lọng mà
"Rượu của tôi! Ai cho anh lấy?"
Đường Tịch giật lại chai rượu, rồi rót uống, cô quyết định không để ý đến hắn nữa....
Thời gian từng phút trôi qua, Đường Tịch cứ ăn, cứ uống, cho đến khi hết sạch chai rượu.
Khi ngước đầu lên nhìn, Tô Lam từ khi nào đã nằm gục xuống bàn ngủ rồi
"Tô Lam? Anh say rồi à?"
Đường Tịch lấy chiếc đũa chọt chọt vào tay Tô Lam gọi
"Tô Lam..."
"Này! Anh mau dậy đi về nhà đi chứ???"
"Này này! Tỉnh lại đi..."
Đường Tịch dùng tay vỗ nhẹ vào mặt Tô Lam, lớn tiếng gọi, nhưng vẫn không có ai trả lời
Cô vội nhìn xung quanh, các bàn khác cũng đã vắng đi nhiều
"Làm ơn! Tính tiền ở bàn này đi!!!"
Đường Tịch mò lấy ví của Tô Lam để lấy tiền trả rượu của hắn, rồi lấy tiền của mình trả cho cho phần của cô
Sỡ dĩ làm như vậy vì cô không muốn mắc nợ Tô Lam...
"Anh có thể gọi dùm tôi một chiếc taxi đến đây được không?"
Đường Tịch nói với người phục vụ, mắt thì nhìn Tô Lam đang gục trên bàn
Theo yêu cầu của Đường Tịch, phục vụ gọi một chiếc taxi đến. Sau đó cô lại cùng với người phục vụ hợp lực đưa Tô Lam lên xe
Cô lấy tiền trong ví của Tô Lam, rồi đưa tiền và nói địa chỉ nhà hắn cho tài xế biết
Cô nhìn chiếc xe từ từ chạy đi, xong xuôi mọi việc, Đường Tịch quay lưng đi về trường, leo lên giường kí túc ngủ một mạch cho tới sáng...
******
"Dậy đi Tiểu Tịch! Đừng ngủ nữa"
Cố Nhanh cầm lấy cái gối đập liên hồi vào mặt Đường Tịch
"Chị Hai à! Nhanh tỷ à! Đại gia gia à... làm ơn để tớ ngủ được không?"
Tóc tai bù xù, Đường Tịch mắt nhắm mắt mở nhìn Cố Nhanh làu bàu lên tiếng năng nỉ
"Mà các cậu không định lên khoa học tiết của Tô Lam à? Sao các cậu còn ở đây vậy?"
"Giáo... giáo sư Tô..."
Lạc Hân nhỏ giọng nói, vừa nói nước mắt vừa chảy ra
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này Đường Tịch đã tỉnh ngủ, nhìn Lạc Hân hỏi
"Tô Lam bị cái gì à?"
Tô Lam... Hắn sắp chết ư???
"Giáo sư Tô nhập viện rồi!!!"
Chu Uyên từ phòng tắm bước ra nói
"Nhập viện? Tô Lam bị làm sao mà phải nhập viện?"
Không ai trả lời, chỉ có tiếng khóc thút thít của Lạc Hân, lúc này không khí trong phòng bắt đầu trùng xuống
"Bây giờ bọn tớ đến thăm Tô Lam! Tiểu Tịch... cậu có đi không?"
Cố Nhanh mang gương mặt phờ phạt nhìn Đường Tịch nói
"Có... có! Chờ tớ thay đồ đã..."
Đường Tịch vội nói rồi dùng tốc độ ánh sáng chạy vào phòng thay đồ
*****
Từ trường đến bệnh viện chỉ mất có 20 phút. Đi trên hành lang dài đến phòng bệnh của Tô Lam, mùi thuốc khử trùng cứ xòng xọc bay vào mũi cô
"Tiểu Tịch! Cậu mua bó hoa cúc này làm gì?"
"Cho Tô Lam! Cậu biết đấy! Đến thăm bệnh nhân sắp chết, không trái cây cũng phải có hoa chứ"
"Cậu đang trù ẻo thầy ấy mau chết? Thầy ấy chỉ là bị đau dạ dày nên mới nhập viện thôi mà!!!"
Chu Uyên lắc đầu khinh khỉnh nhìn Đường Tịch lên tiếng
"Đau dạ dày???"
Đường Tịch đứng lại nhìn ba khuôn mặt nguy hiểm trước mắt, nhíu mày hỏi
"Thế sao mặt Cố Nhanh lại phờ phạt? Còn Lạc Hân tại sao mới sáng sớm ra đã khóc rồi? Không phải vì Tô Lam à???"
"Là do Cố Nhanh thức đọc truyện gần đến sáng nên mặt mới phờ phạt!"
"Còn Lạc Hân thì bị mất cây táo ở trong game, nên sáng ra mới khóc đấy!"
Chu Uyên mỉm cười tốt bụng giải thích cho
"Thật?"
Đường Tịch nhìn hai người kia mỉm cười hỏi
Lạc Hân và Cố Nhanh nuốt nước bọt, nhìn cô từ từ gật đầu
Xát định hai người đó gật đầu. Cô liền nhét bó hoa vào tay Cố Nhanh, đanh mặt lại, không nhanh không chậm nhàn nhạt nói
"Nếu Tô Lam chưa chết vậy tớ đi về trường ngủ tiếp đây!"
"Thì kể từ ngày mai tôi cũng sẽ chính thức bắt đầu theo đuổi em!!!"
Nghe thấy câu nói đó, Đường Tịch liền dừng động tác uống rượu, nhìn Tô Lam nhếch môi
"Tô Lam! Anh không nhớ đã nói là sẽ không quấy rầy tôi nữa mà?"
"Đúng là tôi có nói...!"
Tô Lam định rót rượu nhưng lại hết, hắn đưa cánh tay dài về phía cô, cầm lấy chai rượu của Đường Tịch tự nhiên rót vào ly mình, đưa lên môi uống rồi cười nói
"Nhưng chỉ là lúc đó mà thôi! Còn bây giờ thì tôi vẫn có thể quấy rầy em! Có thể quấy rầy em đến suốt đời này!!!"
Nói rồi Tô Lam lại tiếp tục lấy rượu của Đường Tịch mà uống
Đường Tịch trừng mắt tức giận nhìn Tô Lam! Rõ ràng là hắn đang giở trò lật lọng mà
"Rượu của tôi! Ai cho anh lấy?"
Đường Tịch giật lại chai rượu, rồi rót uống, cô quyết định không để ý đến hắn nữa....
Thời gian từng phút trôi qua, Đường Tịch cứ ăn, cứ uống, cho đến khi hết sạch chai rượu.
Khi ngước đầu lên nhìn, Tô Lam từ khi nào đã nằm gục xuống bàn ngủ rồi
"Tô Lam? Anh say rồi à?"
Đường Tịch lấy chiếc đũa chọt chọt vào tay Tô Lam gọi
"Tô Lam..."
"Này! Anh mau dậy đi về nhà đi chứ???"
"Này này! Tỉnh lại đi..."
Đường Tịch dùng tay vỗ nhẹ vào mặt Tô Lam, lớn tiếng gọi, nhưng vẫn không có ai trả lời
Cô vội nhìn xung quanh, các bàn khác cũng đã vắng đi nhiều
"Làm ơn! Tính tiền ở bàn này đi!!!"
Đường Tịch mò lấy ví của Tô Lam để lấy tiền trả rượu của hắn, rồi lấy tiền của mình trả cho cho phần của cô
Sỡ dĩ làm như vậy vì cô không muốn mắc nợ Tô Lam...
"Anh có thể gọi dùm tôi một chiếc taxi đến đây được không?"
Đường Tịch nói với người phục vụ, mắt thì nhìn Tô Lam đang gục trên bàn
Theo yêu cầu của Đường Tịch, phục vụ gọi một chiếc taxi đến. Sau đó cô lại cùng với người phục vụ hợp lực đưa Tô Lam lên xe
Cô lấy tiền trong ví của Tô Lam, rồi đưa tiền và nói địa chỉ nhà hắn cho tài xế biết
Cô nhìn chiếc xe từ từ chạy đi, xong xuôi mọi việc, Đường Tịch quay lưng đi về trường, leo lên giường kí túc ngủ một mạch cho tới sáng...
******
"Dậy đi Tiểu Tịch! Đừng ngủ nữa"
Cố Nhanh cầm lấy cái gối đập liên hồi vào mặt Đường Tịch
"Chị Hai à! Nhanh tỷ à! Đại gia gia à... làm ơn để tớ ngủ được không?"
Tóc tai bù xù, Đường Tịch mắt nhắm mắt mở nhìn Cố Nhanh làu bàu lên tiếng năng nỉ
"Mà các cậu không định lên khoa học tiết của Tô Lam à? Sao các cậu còn ở đây vậy?"
"Giáo... giáo sư Tô..."
Lạc Hân nhỏ giọng nói, vừa nói nước mắt vừa chảy ra
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này Đường Tịch đã tỉnh ngủ, nhìn Lạc Hân hỏi
"Tô Lam bị cái gì à?"
Tô Lam... Hắn sắp chết ư???
"Giáo sư Tô nhập viện rồi!!!"
Chu Uyên từ phòng tắm bước ra nói
"Nhập viện? Tô Lam bị làm sao mà phải nhập viện?"
Không ai trả lời, chỉ có tiếng khóc thút thít của Lạc Hân, lúc này không khí trong phòng bắt đầu trùng xuống
"Bây giờ bọn tớ đến thăm Tô Lam! Tiểu Tịch... cậu có đi không?"
Cố Nhanh mang gương mặt phờ phạt nhìn Đường Tịch nói
"Có... có! Chờ tớ thay đồ đã..."
Đường Tịch vội nói rồi dùng tốc độ ánh sáng chạy vào phòng thay đồ
*****
Từ trường đến bệnh viện chỉ mất có 20 phút. Đi trên hành lang dài đến phòng bệnh của Tô Lam, mùi thuốc khử trùng cứ xòng xọc bay vào mũi cô
"Tiểu Tịch! Cậu mua bó hoa cúc này làm gì?"
"Cho Tô Lam! Cậu biết đấy! Đến thăm bệnh nhân sắp chết, không trái cây cũng phải có hoa chứ"
"Cậu đang trù ẻo thầy ấy mau chết? Thầy ấy chỉ là bị đau dạ dày nên mới nhập viện thôi mà!!!"
Chu Uyên lắc đầu khinh khỉnh nhìn Đường Tịch lên tiếng
"Đau dạ dày???"
Đường Tịch đứng lại nhìn ba khuôn mặt nguy hiểm trước mắt, nhíu mày hỏi
"Thế sao mặt Cố Nhanh lại phờ phạt? Còn Lạc Hân tại sao mới sáng sớm ra đã khóc rồi? Không phải vì Tô Lam à???"
"Là do Cố Nhanh thức đọc truyện gần đến sáng nên mặt mới phờ phạt!"
"Còn Lạc Hân thì bị mất cây táo ở trong game, nên sáng ra mới khóc đấy!"
Chu Uyên mỉm cười tốt bụng giải thích cho
"Thật?"
Đường Tịch nhìn hai người kia mỉm cười hỏi
Lạc Hân và Cố Nhanh nuốt nước bọt, nhìn cô từ từ gật đầu
Xát định hai người đó gật đầu. Cô liền nhét bó hoa vào tay Cố Nhanh, đanh mặt lại, không nhanh không chậm nhàn nhạt nói
"Nếu Tô Lam chưa chết vậy tớ đi về trường ngủ tiếp đây!"
Bình luận facebook