Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3. TRẦN MẠNH KHOA (P4)
Gần chín giờ tối, tôi và Phi lên xe đến "điểm hẹn". Bên dưới chung cư Phú Mỹ, nhìn đối diện có một quán nước nhỏ.
- Phi, anh sang bên kia ngồi chờ.
- Còn anh?
- Tôi cần xem ai là người đưa tin cho chúng ta tối nay.
- Người đó có ở đây à?
- Khu vực này quá thanh vắng, mọi cái thanh vắng đều làm lộ mặt kẻ tình nghi. À há, tôi đã biết là ai rồi. Còn mười phút đến chín giờ đúng không? Anh sang đó ngồi chờ, đúng chín giờ chắc có thứ khiến tôi và anh thấy thú vị.
- Anh vẫn đứng đây à? Hay anh đang nhìn ai?
- Không, tôi đang tìm hiểu mối nguy hiểm chúng ta sẽ gặp là gì. Biết trước dễ có cách thức đối phó thôi.
***
Đúng chín giờ, người thanh niên trẻ tuổi bên đường đi thẳng vào quán, anh chìa một mảnh giấy vào tay tôi.
- Có chú kia nhờ em đưa giấy này cho anh hai. - Cậu thanh niên nói.
- Cảm ơn em, lần sau đến căn hộ chung cư của anh không cần len lén như vậy. Ôi kìa, tuổi nhỏ giật mình trông vui nhỉ. Anh không muốn làm em khó xử đâu. Vậy chìa khóa của mảnh giấy này là gì?
- Anh quả là người đáng sợ. Anh em nói rằng "Gái nơi đầm tối, bốn khung may, uyên ương dệt cánh muốn cùng bay."
Tôi phá lên cười giòn giã, tiếng cười giòn tan làm Phi giật mình. Khóe miệng người thanh niên cong lên như sợi chỉ nhỏ.
- Phi, anh có mảnh giấy nào ở bên cạnh không? À, em trai đây có à? Cảm ơn em, chắc hẳn người anh của em đã yêu cầu em chuẩn bị sẵn.
Tôi viết nhanh và hí hoáy vài dòng chữ lên đó rồi đưa người thanh niên.
- Nói với người anh của em, "Đáng thương tóc trắng xua già tới, sóng xuân cỏ biếc, phòng sâu sáng rét, áo đỏ tắm cùng ai."
Đôi mắt người thanh niên trở nên linh động, nụ cười rạng rỡ, chàng chạy nhanh ra phía góc đường Nguyễn Lương Bằng và Hoàng Quốc Việt. Nơi đó dường như có một chiếc xe đón chàng đi.
- Phi à, anh đừng nhìn tôi với đôi mắt đó chứ.
- Anh đang làm tôi tổn thương khi tôi nhận ra trí thông minh của mình thua kém anh.
- Ôi không, anh đừng làm tôi áy náy. Chẳng qua anh là nhóm người miền Bắc, nên không hiểu được nhóm miền Nam như chúng tôi. Người đứng phía sau giúp đỡ chúng ta là một người quen. Thôi, mau chóng giải mã mật thư nào, tuổi thanh niên của tôi cứ tràn về, ôi, ký ức nhiều quá để nhớ.
Phi mở bì thư ra, một mảnh giấy được đánh máy sẵn. Vỏn vẹn chín chữ, xếp thành ba hàng, mỗi hàng ba chữ.
Mạnh - Chín - Nơi
Ma - Bãi - Khoa
Tha - Trần- Hai
Phi nhăn mặt nói, "Thơ gì quái đản thế này. Đúng là mật thư."
Tôi cười, "Anh giải được nó thôi, mà chẳng qua người đưa tin muốn chọc ghẹo anh. Hẳn là chủ nhân mảnh giấy này quý mến anh nên mới chọc ghẹo anh."
Phi cười một cách ngựng ngùng, "Tôi chịu thôi, chìa khóa của anh lạ quá, cái gì mà Gái nơi đầm tối, bốn khung may, uyên ương dệt cánh muốn cùng bay."
Tôi nghiêng đầu nháy mắt, "Chủ nhân bì thư này muốn nói rằng anh hưởng nền văn hóa quý tộc nên ít khi nào chú ý đến nếp văn hóa bình dân. Câu thơ bốn khung may, uyên ương dệt cánh muốn cùng bay là câu thơ trong bài từ của Anh Cô và Chu Bá Thông."
Phi nhăn mặt, cố tìm trong trí nhớ của mình về tên hai con người đó.
Tôi không thể không phì cười, "Đó là hai nhân vật trong truyện võ hiệp Kim Dung, bộ Xạ điêu anh hùng truyện. Trong đó, chìa khóa nằm ở chữ gái ẩn đầm tối. Anh lấy viết ra, chúng ta giải mật thư nào, tôi nhìn vào thì đọc ra ngay bức mật thư đó rồi. Truyện Kim Dung, có kể Hoàng Dung bị trọng thương bởi Cừu Thiên Nhận, cô nàng được tình nhân là Quách Tĩnh cõng vào đầm tối, nơi người đàn bà tên Anh Cô vốn là vương phi nước Đại Lý trú ẩn. Bà ta đam mê thuật số, trong đó, đã đưa ra thách thức cho Hoàng Dung một bài toán con nít. Xếp chín con số từ một đến chín thành ba hàng, mỗi hàng ba số, sao cho ngang dọc xéo đều có tổng là mười lăm."
Phi nhanh chóng hiểu ra, "Toán ma trận bậc ba."
Tôi nháy mắt,"Với trình độ của anh thì bài toán này cỏn con. Nhưng thời chúng tôi còn tiểu học đã giải được đến ma trận bậc chín rồi. Thật ra thì mọi bậc lẻ chúng tôi đều giải được. Nó nằm trong thuật toán của Á Đông, gọi là phép Cửu Cung. Có câu thơ dễ nhớ: Nguyên lý Cửu Cung, theo phép mai rùa, hai bốn làm vai, sáu tám làm chân, trái bảy phải ba, đội chín đạp một, số năm ở giữa. Đó, anh nhìn xem, khi đó câu thơ ba chữ kia sẽ là."
"Mạnh(2) - Chín(9) - Nơi(4)
Ma(7) - Bãi(5) - Khoa(3)
Tha(6) - Trần(1) - Hai(8-)"
"Xếp lại hàng chữ theo số thứ tự, sẽ là: Trần Mạnh Khoa, nơi bãi tha ma, hai chín."
Phi đưa tay lùa vào mái tóc dày của mình, cười ngặt nghẽo.
- Thế hệ của anh trong Nam ưa chơi trò này à?
- Một thú vui giết thời gian. - Tôi nhún vai.
- Còn hai chín cuối câu này mang ý nghĩa gì?
- Anh mở điện thoại, dò google maps, xung quanh chung cư này sẽ có số chín và hai.
- Tôi thấy rồi, gần đây có khu đường nội thị, có đường số 2 và số chín cắt nhau.
- Tôi đoán đó là bãi tha ma. Đi bộ đến đó thôi, anh mang theo súng chứ? Tốt.
Những bụi cỏ lau quanh đất trống đã mọc cao, đâu đó trên tường nhà còn những dòng chữ bán nhà liên hệ số điện thoại. Tôi và Phi nấp vào khoảng tối nhất nơi đó. Không chờ quá lâu, bóng dáng một chiếc xe chạy tới, và bịch. Một chiếc túi dài gần một thước rưỡi được nép xuống như bao rác. Nhanh chóng chiếc xe máy cùng hai người đàn ông bỏ đi. Từ phía xa xa, một bóng người nơi chung cư Phú Mỹ bước dần tới. Nơi này ánh đèn đường chưa lắp, nhưng ánh sáng từ phía ngoài con lộ đủ để nhìn được phần nào khuôn mặt đó. Trần Mạnh Khoa. Hắn đi đến chiếc bao và nhanh chóng mở ra, người đàn ông trong chiếc bao ngọ nguậy và ú ớ vì chiếc băng keo đã khóa miệng, tay chân thì trói chặt. Trần Mạnh Khoa đưa tay lên, trên tay lấp loáng con dao giải phẩu. Tôi thét lên.
- Phi! Mau, kẽo trễ.
Phi và tôi nhào ra trong sự bất ngờ của Trần Mạnh Khoa. Hắn vứt ngay con dao xuống đất và nhào đến Phi, không quá khó, hắn nhanh chóng tiếp cận người Phi nhanh nhẹn như một võ sư. Và thế võ thật quen thuộc, thế võ của tay Silat. Tôi nhận ra.
- Phi, trên tay nó có vật nguy hiểm, đừng để nó chạm người anh. Những thế võ Silat.
Phi hiểu ý, tung chân đạp vào ngực Mạnh Khoa. Hắn biết không thể tiếp cận gần Phi để sử dụng ưu thế của loại võ hiểm độc này. Xoay người hắn bỏ chạy, Phi rút súng ra tính ngắm bắn vào chân nó, nhưng rồi thôi, vì anh biết trời tối thế này anh hoàn toàn có thể lạc đạn làm chết Trần Mạnh Khoa. Dường như hắn biết điều đó, nên chạy lẩn khuất vào đám lao sậy nhanh chóng và vượt ra đường Hoàng Quốc Việt, không quá khó để thấy có chiếc xe chờ đón hắn.
- Phi, lại xem người bị nạn là ai đây.
- Gate!
Người đàn ông Mỹ với thân thể đồ sộ đang kiệt sức trong bao tải.
- Mau! đưa ông ta về nhà liền!
- Phi, anh sang bên kia ngồi chờ.
- Còn anh?
- Tôi cần xem ai là người đưa tin cho chúng ta tối nay.
- Người đó có ở đây à?
- Khu vực này quá thanh vắng, mọi cái thanh vắng đều làm lộ mặt kẻ tình nghi. À há, tôi đã biết là ai rồi. Còn mười phút đến chín giờ đúng không? Anh sang đó ngồi chờ, đúng chín giờ chắc có thứ khiến tôi và anh thấy thú vị.
- Anh vẫn đứng đây à? Hay anh đang nhìn ai?
- Không, tôi đang tìm hiểu mối nguy hiểm chúng ta sẽ gặp là gì. Biết trước dễ có cách thức đối phó thôi.
***
Đúng chín giờ, người thanh niên trẻ tuổi bên đường đi thẳng vào quán, anh chìa một mảnh giấy vào tay tôi.
- Có chú kia nhờ em đưa giấy này cho anh hai. - Cậu thanh niên nói.
- Cảm ơn em, lần sau đến căn hộ chung cư của anh không cần len lén như vậy. Ôi kìa, tuổi nhỏ giật mình trông vui nhỉ. Anh không muốn làm em khó xử đâu. Vậy chìa khóa của mảnh giấy này là gì?
- Anh quả là người đáng sợ. Anh em nói rằng "Gái nơi đầm tối, bốn khung may, uyên ương dệt cánh muốn cùng bay."
Tôi phá lên cười giòn giã, tiếng cười giòn tan làm Phi giật mình. Khóe miệng người thanh niên cong lên như sợi chỉ nhỏ.
- Phi, anh có mảnh giấy nào ở bên cạnh không? À, em trai đây có à? Cảm ơn em, chắc hẳn người anh của em đã yêu cầu em chuẩn bị sẵn.
Tôi viết nhanh và hí hoáy vài dòng chữ lên đó rồi đưa người thanh niên.
- Nói với người anh của em, "Đáng thương tóc trắng xua già tới, sóng xuân cỏ biếc, phòng sâu sáng rét, áo đỏ tắm cùng ai."
Đôi mắt người thanh niên trở nên linh động, nụ cười rạng rỡ, chàng chạy nhanh ra phía góc đường Nguyễn Lương Bằng và Hoàng Quốc Việt. Nơi đó dường như có một chiếc xe đón chàng đi.
- Phi à, anh đừng nhìn tôi với đôi mắt đó chứ.
- Anh đang làm tôi tổn thương khi tôi nhận ra trí thông minh của mình thua kém anh.
- Ôi không, anh đừng làm tôi áy náy. Chẳng qua anh là nhóm người miền Bắc, nên không hiểu được nhóm miền Nam như chúng tôi. Người đứng phía sau giúp đỡ chúng ta là một người quen. Thôi, mau chóng giải mã mật thư nào, tuổi thanh niên của tôi cứ tràn về, ôi, ký ức nhiều quá để nhớ.
Phi mở bì thư ra, một mảnh giấy được đánh máy sẵn. Vỏn vẹn chín chữ, xếp thành ba hàng, mỗi hàng ba chữ.
Mạnh - Chín - Nơi
Ma - Bãi - Khoa
Tha - Trần- Hai
Phi nhăn mặt nói, "Thơ gì quái đản thế này. Đúng là mật thư."
Tôi cười, "Anh giải được nó thôi, mà chẳng qua người đưa tin muốn chọc ghẹo anh. Hẳn là chủ nhân mảnh giấy này quý mến anh nên mới chọc ghẹo anh."
Phi cười một cách ngựng ngùng, "Tôi chịu thôi, chìa khóa của anh lạ quá, cái gì mà Gái nơi đầm tối, bốn khung may, uyên ương dệt cánh muốn cùng bay."
Tôi nghiêng đầu nháy mắt, "Chủ nhân bì thư này muốn nói rằng anh hưởng nền văn hóa quý tộc nên ít khi nào chú ý đến nếp văn hóa bình dân. Câu thơ bốn khung may, uyên ương dệt cánh muốn cùng bay là câu thơ trong bài từ của Anh Cô và Chu Bá Thông."
Phi nhăn mặt, cố tìm trong trí nhớ của mình về tên hai con người đó.
Tôi không thể không phì cười, "Đó là hai nhân vật trong truyện võ hiệp Kim Dung, bộ Xạ điêu anh hùng truyện. Trong đó, chìa khóa nằm ở chữ gái ẩn đầm tối. Anh lấy viết ra, chúng ta giải mật thư nào, tôi nhìn vào thì đọc ra ngay bức mật thư đó rồi. Truyện Kim Dung, có kể Hoàng Dung bị trọng thương bởi Cừu Thiên Nhận, cô nàng được tình nhân là Quách Tĩnh cõng vào đầm tối, nơi người đàn bà tên Anh Cô vốn là vương phi nước Đại Lý trú ẩn. Bà ta đam mê thuật số, trong đó, đã đưa ra thách thức cho Hoàng Dung một bài toán con nít. Xếp chín con số từ một đến chín thành ba hàng, mỗi hàng ba số, sao cho ngang dọc xéo đều có tổng là mười lăm."
Phi nhanh chóng hiểu ra, "Toán ma trận bậc ba."
Tôi nháy mắt,"Với trình độ của anh thì bài toán này cỏn con. Nhưng thời chúng tôi còn tiểu học đã giải được đến ma trận bậc chín rồi. Thật ra thì mọi bậc lẻ chúng tôi đều giải được. Nó nằm trong thuật toán của Á Đông, gọi là phép Cửu Cung. Có câu thơ dễ nhớ: Nguyên lý Cửu Cung, theo phép mai rùa, hai bốn làm vai, sáu tám làm chân, trái bảy phải ba, đội chín đạp một, số năm ở giữa. Đó, anh nhìn xem, khi đó câu thơ ba chữ kia sẽ là."
"Mạnh(2) - Chín(9) - Nơi(4)
Ma(7) - Bãi(5) - Khoa(3)
Tha(6) - Trần(1) - Hai(8-)"
"Xếp lại hàng chữ theo số thứ tự, sẽ là: Trần Mạnh Khoa, nơi bãi tha ma, hai chín."
Phi đưa tay lùa vào mái tóc dày của mình, cười ngặt nghẽo.
- Thế hệ của anh trong Nam ưa chơi trò này à?
- Một thú vui giết thời gian. - Tôi nhún vai.
- Còn hai chín cuối câu này mang ý nghĩa gì?
- Anh mở điện thoại, dò google maps, xung quanh chung cư này sẽ có số chín và hai.
- Tôi thấy rồi, gần đây có khu đường nội thị, có đường số 2 và số chín cắt nhau.
- Tôi đoán đó là bãi tha ma. Đi bộ đến đó thôi, anh mang theo súng chứ? Tốt.
Những bụi cỏ lau quanh đất trống đã mọc cao, đâu đó trên tường nhà còn những dòng chữ bán nhà liên hệ số điện thoại. Tôi và Phi nấp vào khoảng tối nhất nơi đó. Không chờ quá lâu, bóng dáng một chiếc xe chạy tới, và bịch. Một chiếc túi dài gần một thước rưỡi được nép xuống như bao rác. Nhanh chóng chiếc xe máy cùng hai người đàn ông bỏ đi. Từ phía xa xa, một bóng người nơi chung cư Phú Mỹ bước dần tới. Nơi này ánh đèn đường chưa lắp, nhưng ánh sáng từ phía ngoài con lộ đủ để nhìn được phần nào khuôn mặt đó. Trần Mạnh Khoa. Hắn đi đến chiếc bao và nhanh chóng mở ra, người đàn ông trong chiếc bao ngọ nguậy và ú ớ vì chiếc băng keo đã khóa miệng, tay chân thì trói chặt. Trần Mạnh Khoa đưa tay lên, trên tay lấp loáng con dao giải phẩu. Tôi thét lên.
- Phi! Mau, kẽo trễ.
Phi và tôi nhào ra trong sự bất ngờ của Trần Mạnh Khoa. Hắn vứt ngay con dao xuống đất và nhào đến Phi, không quá khó, hắn nhanh chóng tiếp cận người Phi nhanh nhẹn như một võ sư. Và thế võ thật quen thuộc, thế võ của tay Silat. Tôi nhận ra.
- Phi, trên tay nó có vật nguy hiểm, đừng để nó chạm người anh. Những thế võ Silat.
Phi hiểu ý, tung chân đạp vào ngực Mạnh Khoa. Hắn biết không thể tiếp cận gần Phi để sử dụng ưu thế của loại võ hiểm độc này. Xoay người hắn bỏ chạy, Phi rút súng ra tính ngắm bắn vào chân nó, nhưng rồi thôi, vì anh biết trời tối thế này anh hoàn toàn có thể lạc đạn làm chết Trần Mạnh Khoa. Dường như hắn biết điều đó, nên chạy lẩn khuất vào đám lao sậy nhanh chóng và vượt ra đường Hoàng Quốc Việt, không quá khó để thấy có chiếc xe chờ đón hắn.
- Phi, lại xem người bị nạn là ai đây.
- Gate!
Người đàn ông Mỹ với thân thể đồ sộ đang kiệt sức trong bao tải.
- Mau! đưa ông ta về nhà liền!
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook