Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6. SỰ TRỞ VỀ (P3)
Vô Khuyết là người tính khí kì quặc, đến và đi là điều không thể đoán trước.
- Phi, tôi nghĩ anh đoán được tư liệu của Minh Tuấn đang ở đâu trong căn phòng này.
- Tôi? Anh đề cao tôi quá.
- Không, anh nghĩ xem tư liệu của Minh Tuấn sẽ như thế nào?
- Liệu có giống một quyển sổ tay như của Trần Mạnh Khoa không?
- Nếu vậy thì hẳn Minh Tuấn sẽ phải nhiều nỗi lo lắm đây, một quyển sổ tay thì khá lớn và dễ nhìn thấy, mang theo bên người sẽ lắm bất tiện.
- Tôi hiểu ý anh rồi, đó phải là...
- Một cái usb.
- Ôi, tôi chưa hề nghĩ đến vật quan trọng đó lại khá nhỏ.
- Ban đầu tôi cũng không nghĩ như vậy, nhưng nghĩ đến usb thì phải cảm ơn Trần Mạnh Khoa.
- Vì hắn không tìm được?
- Hơn cả như vậy, vì hắn bắt Gate rồi đến ba ruột Minh Tuấn, cho người đến tận nơi ám sát anh chàng, có thể là tạo áp lực để Minh Tuấn đưa ra vật đó. Mà vật đó vẫn không xuất hiện, nếu cất dấu nơi nào khác thì hẳn với sự thông minh của Trần Mạnh Khoa hắn sẽ đoán ra, mọi thói quen cất đồ đạc đều thể hiện rõ trong cách bày trí, nhưng vẫn không tìm thấy. Và Minh Tuấn cũng không thể nào dấu nó ở nơi ở của mình, từ đó suy ra, nó không quá lớn, vậy nó phải nhỏ đến mức mang theo bên cạnh mình.
- Nhưng một vật quan trọng mà nhỏ, chắc chắn nó phải chứa nhiều thông tin.
- Nên tôi nghĩ ngay đến một cái usb mà không phải là một thứ gì khác như chìa khóa hay bảo ngọc.
- Và thông tin bên trong đó hẳn là... rất quan trọng.
- Hơn cả quan trọng, nó là tuyệt mật với giáo sư Lâm.
- Sao anh nghĩ vậy?
- Anh hẳn còn nhớ Minh Tuấn bị nhốt trong nhà gần như cả ngày, một người rãnh rỗi như vậy sẽ làm gì? Và sẽ biết gì? Tôi nghĩ rằng Minh Tuấn biết khá nhiều.
- Riêng về chính trị, tôi biết người càng biết nhiều càng có khả năng bị thủ tiêu.
- Rất hay. Vậy chúng ta cần xem Minh Tuấn đã biết gì.
- Sao Minh Tuấn lại cất usb đó ở đây nhỉ?
- Vì đây là nơi an toàn nhất.
- Vậy nó đâu?
- Anh còn nhớ Vô Khuyết đã ở đây khi Minh Tuấn vào phòng không? Tuấn ngủ trên giường Quang, và tôi nghĩ Vô Khuyết đã tìm kiếm xung quanh. Nhưng không có, cho đến khi Vô Khuyết phát hiện ra có ai đó từ cửa sổ trèo vào, Vô Khuyết nhanh chóng nấp vào nhà vệ sinh nhìn và phát tiếng đàn Theremin cho chúng ta nghe thấy. Anh nghĩ xem, vật đó nằm ở đâu trong suốt thời gian đó?
- Trên giường!
- Xuất sắc. Anh phụ tôi nâng tấm nệm lên, hoặc kiểm tra dưới gối.
Khi tấm nệm nâng lên thì lóc cóc một chiếc usb từ nệm rơi xuống.
- À há, anh thấy không tuyệt vời ông mặt trời. Anh lấy laptop ra, chúng ta kiểm tra nào. Ôi, tôi háo hức quá.
***
Trên máy tính hiện lên bốn file.
1. I'm
2. father
3. love
4. Arya
- À há, cái đầu tiên chắc là tư liệu nghiên cứu của Minh Tuấn, cái thứ hai chắc thông tin riêng về giáo sư Lâm, chắc chắn anh và tôi sẽ phải quan tâm, cái thứ ba hẳn dành cho tình yêu của Minh Tuấn. Ơ hay, cái thứ tư...
- Aryan?
- Nó gợi cho anh điều gì?
- Tộc người thượng đẳng vùng Bắc Ấn Độ cổ?
- Hơn cả như vậy, hi vọng nó không như tôi nghĩ. Anh vào hội sau tôi bao nhiêu năm?
- Anh vào năm nào?
- 1994.
- Tôi thì 1997.
- Vậy chắc anh đã không được biết vài thứ rồi, ba năm là một thời gian thay đổi rất nhiều thứ, chết tiệt, khi đó tôi còn quá nhỏ nhưng cũng may trí nhớ tôi vẫn còn tốt. Tôi cho rằng đây mới chính là thứ mà Trần Mạnh Khoa lẫn Vô Khuyết đang tìm kiếm ở Minh Tuấn. Mở lên đi Phi.
Soạt, trong thời gian tích tắc, gần cả ngàn tư liệu soạt ra trước mặt. Phi sửng sốt còn tôi lạnh cả người.
- Phi, anh nhìn xem kìa, tài liệu kia có con dấu hình đại bàng kia không?
- CIA! Cái... cái... mộc đỏ...
- Confidential, tuyệt mật. Chết tiệt, làm sao tay giáo sư Lâm có những tư liệu này.
- Anh Kiệt! Nhìn nữa kìa! SS!
- Đức quốc xã!
- Còn kia là tư liệu của Liên Xô thời chiến tranh lạnh. Trời, cái gì đây?
- Tôi biết nó là gì rồi.
- Tôi không hiểu tất cả những cái này có liên quan gì đến nhau. Nhất là liên quan đến tộc người Aryan.
- Anh từng nghe đến tổ chức Vril chưa?
- Vậy anh nên học lại lịch sử chiến tranh thế giới lần thứ hai. Khi đó, Alfof Hitler đã cho thành lập một tổ chức bí mật mang tên Vril dưới sự chỉ đạo của ba tên trùm đầu sỏ Đức quốc xã, Heinrich Himmler, Hermann Goering và Marting Bormann.
- Tổ chức đó làm gì?
- Làm những điều kinh khủng mà trí tưởng tượng của anh cũng thua, nhanh chóng mang cái usb này đi theo tôi.
- Chúng ta đi đâu?
- Thư viện của hội. Anh nhanh chóng thông báo cho người canh giữ tri thức, đêm nay chúng ta sẽ ghé thăm... đến sáng.
- Được, tôi sẽ thông báo ngay.
- Và nữa, nói với hai ông gác gian đó, tôi có chìa khóa Vimana của hội.
- Ôi, cái đó là...
- Tôi chưa bao giờ dùng đến nó, có lẽ lúc này phải dùng. Tôi cần chia sẻ tri thức với anh lúc này. Đi mau!
- Phi, tôi nghĩ anh đoán được tư liệu của Minh Tuấn đang ở đâu trong căn phòng này.
- Tôi? Anh đề cao tôi quá.
- Không, anh nghĩ xem tư liệu của Minh Tuấn sẽ như thế nào?
- Liệu có giống một quyển sổ tay như của Trần Mạnh Khoa không?
- Nếu vậy thì hẳn Minh Tuấn sẽ phải nhiều nỗi lo lắm đây, một quyển sổ tay thì khá lớn và dễ nhìn thấy, mang theo bên người sẽ lắm bất tiện.
- Tôi hiểu ý anh rồi, đó phải là...
- Một cái usb.
- Ôi, tôi chưa hề nghĩ đến vật quan trọng đó lại khá nhỏ.
- Ban đầu tôi cũng không nghĩ như vậy, nhưng nghĩ đến usb thì phải cảm ơn Trần Mạnh Khoa.
- Vì hắn không tìm được?
- Hơn cả như vậy, vì hắn bắt Gate rồi đến ba ruột Minh Tuấn, cho người đến tận nơi ám sát anh chàng, có thể là tạo áp lực để Minh Tuấn đưa ra vật đó. Mà vật đó vẫn không xuất hiện, nếu cất dấu nơi nào khác thì hẳn với sự thông minh của Trần Mạnh Khoa hắn sẽ đoán ra, mọi thói quen cất đồ đạc đều thể hiện rõ trong cách bày trí, nhưng vẫn không tìm thấy. Và Minh Tuấn cũng không thể nào dấu nó ở nơi ở của mình, từ đó suy ra, nó không quá lớn, vậy nó phải nhỏ đến mức mang theo bên cạnh mình.
- Nhưng một vật quan trọng mà nhỏ, chắc chắn nó phải chứa nhiều thông tin.
- Nên tôi nghĩ ngay đến một cái usb mà không phải là một thứ gì khác như chìa khóa hay bảo ngọc.
- Và thông tin bên trong đó hẳn là... rất quan trọng.
- Hơn cả quan trọng, nó là tuyệt mật với giáo sư Lâm.
- Sao anh nghĩ vậy?
- Anh hẳn còn nhớ Minh Tuấn bị nhốt trong nhà gần như cả ngày, một người rãnh rỗi như vậy sẽ làm gì? Và sẽ biết gì? Tôi nghĩ rằng Minh Tuấn biết khá nhiều.
- Riêng về chính trị, tôi biết người càng biết nhiều càng có khả năng bị thủ tiêu.
- Rất hay. Vậy chúng ta cần xem Minh Tuấn đã biết gì.
- Sao Minh Tuấn lại cất usb đó ở đây nhỉ?
- Vì đây là nơi an toàn nhất.
- Vậy nó đâu?
- Anh còn nhớ Vô Khuyết đã ở đây khi Minh Tuấn vào phòng không? Tuấn ngủ trên giường Quang, và tôi nghĩ Vô Khuyết đã tìm kiếm xung quanh. Nhưng không có, cho đến khi Vô Khuyết phát hiện ra có ai đó từ cửa sổ trèo vào, Vô Khuyết nhanh chóng nấp vào nhà vệ sinh nhìn và phát tiếng đàn Theremin cho chúng ta nghe thấy. Anh nghĩ xem, vật đó nằm ở đâu trong suốt thời gian đó?
- Trên giường!
- Xuất sắc. Anh phụ tôi nâng tấm nệm lên, hoặc kiểm tra dưới gối.
Khi tấm nệm nâng lên thì lóc cóc một chiếc usb từ nệm rơi xuống.
- À há, anh thấy không tuyệt vời ông mặt trời. Anh lấy laptop ra, chúng ta kiểm tra nào. Ôi, tôi háo hức quá.
***
Trên máy tính hiện lên bốn file.
1. I'm
2. father
3. love
4. Arya
- À há, cái đầu tiên chắc là tư liệu nghiên cứu của Minh Tuấn, cái thứ hai chắc thông tin riêng về giáo sư Lâm, chắc chắn anh và tôi sẽ phải quan tâm, cái thứ ba hẳn dành cho tình yêu của Minh Tuấn. Ơ hay, cái thứ tư...
- Aryan?
- Nó gợi cho anh điều gì?
- Tộc người thượng đẳng vùng Bắc Ấn Độ cổ?
- Hơn cả như vậy, hi vọng nó không như tôi nghĩ. Anh vào hội sau tôi bao nhiêu năm?
- Anh vào năm nào?
- 1994.
- Tôi thì 1997.
- Vậy chắc anh đã không được biết vài thứ rồi, ba năm là một thời gian thay đổi rất nhiều thứ, chết tiệt, khi đó tôi còn quá nhỏ nhưng cũng may trí nhớ tôi vẫn còn tốt. Tôi cho rằng đây mới chính là thứ mà Trần Mạnh Khoa lẫn Vô Khuyết đang tìm kiếm ở Minh Tuấn. Mở lên đi Phi.
Soạt, trong thời gian tích tắc, gần cả ngàn tư liệu soạt ra trước mặt. Phi sửng sốt còn tôi lạnh cả người.
- Phi, anh nhìn xem kìa, tài liệu kia có con dấu hình đại bàng kia không?
- CIA! Cái... cái... mộc đỏ...
- Confidential, tuyệt mật. Chết tiệt, làm sao tay giáo sư Lâm có những tư liệu này.
- Anh Kiệt! Nhìn nữa kìa! SS!
- Đức quốc xã!
- Còn kia là tư liệu của Liên Xô thời chiến tranh lạnh. Trời, cái gì đây?
- Tôi biết nó là gì rồi.
- Tôi không hiểu tất cả những cái này có liên quan gì đến nhau. Nhất là liên quan đến tộc người Aryan.
- Anh từng nghe đến tổ chức Vril chưa?
- Vậy anh nên học lại lịch sử chiến tranh thế giới lần thứ hai. Khi đó, Alfof Hitler đã cho thành lập một tổ chức bí mật mang tên Vril dưới sự chỉ đạo của ba tên trùm đầu sỏ Đức quốc xã, Heinrich Himmler, Hermann Goering và Marting Bormann.
- Tổ chức đó làm gì?
- Làm những điều kinh khủng mà trí tưởng tượng của anh cũng thua, nhanh chóng mang cái usb này đi theo tôi.
- Chúng ta đi đâu?
- Thư viện của hội. Anh nhanh chóng thông báo cho người canh giữ tri thức, đêm nay chúng ta sẽ ghé thăm... đến sáng.
- Được, tôi sẽ thông báo ngay.
- Và nữa, nói với hai ông gác gian đó, tôi có chìa khóa Vimana của hội.
- Ôi, cái đó là...
- Tôi chưa bao giờ dùng đến nó, có lẽ lúc này phải dùng. Tôi cần chia sẻ tri thức với anh lúc này. Đi mau!
Last edited by a moderator: