Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6. SỰ TRỞ VỀ (P1)
Đôi mắt của tôi, Phi và Kỳ Nam đều hướng về Minh Tuấn. Vẻ e ngại và cả thẹn hiện rõ trên đôi mắt, cho thấy một tâm hồn lương thiện vẫn còn đó.
Tôi đứng dậy đi ra phía cửa sổ để tránh nhìn vào đôi mắt Minh Tuấn, nhưng giọng nói như mệnh lệnh, mệnh lệnh cần thiết.
- Anh sẽ không làm khó em quá nhiều. Anh sẽ kể một câu chuyện và em là người bổ khuyết vào câu chuyện đó. được chứ?
Minh Tuấn im lặng gật đầu. Phi và Kỳ Nam hướng mắt về tôi.
- Cách đây nhiều năm, một đứa bé ở vùng làng quê Bắc Ninh vì một lí do gì đó, có thể vì nghèo, đã bán đứa con ruột mình cho một người đàn ông làm con nuôi. Khi đó đứa bé chưa đủ tuổi trưởng thành. Người đàn ông đó đưa đứa nhỏ kia vào Saigon, một mặt dạy nó, mặt khác làm tê liệt mọi cảm xúc của nó. Cách tốt nhất để làm tê liệt cảm xúc là khiến con người ta trở nên vô cảm, thành một thứ công cụ và máy móc. Ngăn cản không cho đứa bé đó hoàn thiện kỹ năng một con người trong xã hội, bằng cách nhốt nó ở trong nhà. Vậy, thời gian ở trong căn nhà đó nó đã phải làm những gì? Để tôi sử dụng một phần nào trí tưởng tượng của mình phán đoán. Đầu tiên, nó phải làm nô lệ tình dục cho tất cả những người trong căn nhà đó, khi làm tình, nó phải học cách đọc cảm xúc trên từng khuôn mặt, giải mã từng hành động để hiểu xem cảm xúc phía sau đó là gì. Nó đi thẳng vào thế giới cảm xúc đó, để khêu gợi, để lôi ra mọi cảm xúc thầm kín nhất mà người ta muốn che dấu. Nhưng tại sao phải là tình dục mà không phải là thứ gì khác để rèn luyện? Vì bản năng, bản năng con người là thứ không thể che dấu nếu nó được thực hiện. Từ cách thức đạt được khoái cảm của bạn tình, nó có được một hiểu biết kỳ lạ, ký ức từ quá khứ của bạn tình.
Phi nhăn mặt, một phần vì ngờ vực vấn đề rèn luyện kiểu như vậy. Tôi nhìn Phi cười, và nói tiếp.
- Tôi chắc rằng anh chưa bao giờ đụng đến gái làng chơi. Nhưng tôi thì rồi.
Ba cặp mắt tròn xoe nhìn tôi, họ không tin nổi điều tôi nói.
- Trong thời gian tôi gặp khó khăn về cuộc sống, tôi phải sống trong khu trọ nghèo ọp ẹp, bên cạnh là những cô gái bán dâm. Khác hoàn toàn với suy nghĩ của một người thuộc tầng lớp trí thức mà tôi được sinh ra, tôi thấy được những người bán dâm lão luyện là những đầu óc nhạy cảm. Họ biết cách moi cảm xúc đàn ông trên giường, với người này thì phải rên mạnh mẽ hắn mới sung sướng, với người kia thì phải e thẹn như gái dậy thì, với kẻ này thì phải chủ động và mạnh bạo. Tại sao họ lại có những hiểu biết như vậy?
- Vì kinh nghiệm - Minh Tuấn nghiêm mặt nói, như thể nói về chính mình.
- Đúng vậy. Một cái gì diễn ra quá nhiều ngày và nhiều lần trong một ngày, người ta có điều kiện lý tưởng để nghiên cứu tâm sinh lý của con người trong hoạt động tình dục. Ở đó, mọi hành vi tình dục đều gắn liền với một thứ văn hóa có trong con người đó. Anh liệu có thể chờ đợi một chàng trai mới lớn, dù hắn có đọc sách khiêu dâm hay bàn tán chuyện tình dục với bạn bè mà có kinh nghiệm làm tình không? Không. Mọi thứ sách vở khác hoàn toàn trải nghiệm thực tế, nhưng một kẻ như vậy luôn có khao khát thử những điều mới mẻ. Nếu biết được điều đó thì hành vi tình dục của gái làng chơi cần phải khác. Nhưng với một người đàn ông luống tuổi thì sao? Khi sức khỏe kiệt quệ dần, họ không như những người thanh niên, và họ biết điều đó. Tâm lý mặc cảm đó được gái làng chơi nhận ra, lên họ phải rên lên mạnh mẽ như thể người đàn ông kia đang làm họ đạt khoái cảm, hơn nữa, cần cả lời nói khi làm tình. Những lời nói với thanh niên chỉ là cái ú ớ bất chợt, nhưng lời nói dành cho đàn ông trung niên phải là những câu khêu gợi cảm xúc, như, "anh ơi, anh làm em sướng quá! Mạnh nữa đi anh, thúc mạnh vào anh!" Ha ha, Phi! Anh đỏ mặt vì câu nói ấy à? Vân vân, những hành vi đó được gái bán dâm truyền đạt cho nhau thành một thứ kinh nghiệm hành nghề. Nhưng những kinh nghiệm đó do những người ít học thu thập lại, chắc chắn, nó sẽ khác đi nếu được hệ thống hóa. Phải không Minh Tuấn?
- Đúng vậy thưa anh. mà còn là một hệ thống sâu sắc với những trắc nghiệm về tâm lý có thể nhìn được cả khi bình thường. Mọi con người đều có bản năng tình dục trên khuôn mặt. Nếu biết cách khêu gợi cái bản năng đó ra, người ta sẽ mất đi sự tự chủ về cảm xúc. Khi đó, mọi cảm xúc tiêu cực hay tích cực đều trào ra, chỉ cần phân loại chúng, sẽ có thể biết được quá khứ của những cảm xúc đó là gì.
- Một đầu óc thông minh bao giờ cũng kèm theo những phương pháp sáng tạo. Giáo sư Lâm đã sớm nhìn ra em có một ngoại hình đầy khêu gợi, nét đẹp trung tính, em có đôi mắt đẹp và làn môi của người đàn bà gợi cảm. Ngay cả giọng nói âm vang một thứ âm điệu Bắc Ninh, nó dễ cuốn người ta theo một thứ cảm xúc đặt sẵn. Nên ông ta đã đào tạo em theo những đặc tính sẵn có của em. Và Phi này, anh có biết một thói quen tệ hại của người Việt với văn chương là gì không?
- Tôi nghĩ là lười đọc.
- Hơn cả lười đọc, mà còn lười viết. Tôi nhớ nhà văn Võ Phiến trong tiểu luận Chúng ta qua tiếng nói, có đề cập về khía cạnh cụ tượng hơn trừu tượng trong tiếng Việt. Vì mù chữ quá lâu, nên người ta không có khả năng nhìn mặt chữ và viết quen, mọi thứ phải đọc lên, và suy nghĩ trên cái đọc đầy cụ thể đó. Chắc chắn, người Việt không có khả năng trừu tượng tốt bằng khi người ta tư duy dựa trên ngôn ngữ viết. Mọi nền triết học sớm nhất ra đời đều dựa trên những nền văn minh có chữ viết sớm nhất như Ấn Độ, Hi Lạp, La Mã, Trung Quốc.
- Tôi hiểu rồi - Phi thốt lên. - Để hệ thống lại khả năng đọc cảm xúc của Minh Tuấn và phát triển nó, phải trừu tượng hóa nó, nghĩa rằng phải viết nó xuống!
- Chính xác! Đó chính là thứ mà Trần Mạnh Khoa đang tìm kiếm ở nơi em, tư liệu của em và chỉ có em có nó. Minh Tuấn! Chính em cũng biết thứ mình đang sở hữu cũng chính là thứ có hại cho mình, nhưng em cũng rất thông minh trong việc di họa Giang Nam, bằng cách giả vờ chuyển nó cho người bố của mình.
- Nhưng như vậy không khác gì... - Phi thắc mắc.
- Để trả thù. - Tôi nhìn Minh Tuấn nghiêm mặt.
- Đúng, ông ấy cần phải trả giá những gì ông ấy đã làm với em.
- Phi, tôi sớm nhận ra sự trả thù đó khi tiếp xúc với bố Minh Tuấn. Anh có nhớ cuộc gặp gỡ rất sớm đó không? Tất cả, chỉ để tôi nhìn một thứ, tìm một thứ nhằm kiểm tra lại suy luận của mình.
- Vẻ gian xảo trên khuôn mặt?
- Đúng, sự ti tiện trên khuôn mặt. Anh vẫn còn nhớ ngạn ngữ Latinh chứ? Monstrum in fronte, monstrum in animo. Một con quái vật trên khuôn mặt, một con quái vật trong tâm hồn. Mọi cái ác đều lấp ló phần nào trên khuôn mặt, dù ai cố gắng che dấu điều đó. Một khuôn mặt đê tiện và khốn nạn trên mặt bố Minh Tuấn thì tôi tin chắc Minh Tuấn đã nhận ra điều đó trước tôi. Khi nghe ông ta tâm sự vài điều, tôi biết ngay đến cái quá khứ tràn đầy thù hằn của ông ta. Khi lắng nghe nỗi bận tâm của một ai đó thì ta biết rằng thế giới mà chúng đang sống là gì, thậm chí còn biết được khi nào chúng sẽ phạm tội ác. Nên việc Minh Tuấn tin tưởng giao cho bố mình thứ gì đó quan trọng, là điều không thể xảy ra.
- Tôi bắt đầu hiểu những gì đang xảy ra. - Phi trầm tư.
- Tôi tin rằng, Minh Tuấn cũng không tin tưởng chúng ta, nhưng việc bán đứng tôi lại là một vấn đề khác. Không chỉ đơn thuần là tư liệu của Minh Tuấn. Phải không em?
- Vì em nghĩ anh có thể giải quyết tụi nó, em không nghĩ rằng nó muốn giết anh. Cho đến khi em nhìn đôi mắt của nó sòng sọc vào anh, em biết mình đã nhầm. Em nghĩ nó sẽ bắt anh, và anh sẽ biết làm gì ở trong đó.
- Rất thông minh. Nhưng sự thông minh đi kèm phán đoán bậy. Và bây giờ là lúc chúng ta cần giải mã bí mật Trần Mạnh Khoa. Em đọc được gì ở đôi mắt Trần Mạnh Khoa?
- Có gì đó...
- Có gì đó không phải Trần Mạnh Khoa.
- Đúng vậy, có một thứ cảm xúc rất lạ bên trong đó.
- Nghĩa rằng có một thứ ký ức không thuộc về Trần Mạnh Khoa mà em biết.
- Nó chứa đầy sự thù hằn và dường như không còn gì khác.
- Em nghĩ gì về một kẻ chỉ có lòng hận thù?
- Em không biết.
- Vì hắn tồn tại bằng lòng thù hận ư? Không. Vì hắn biết che dấu mọi cảm xúc, mà đôi mắt tường minh như em không thể nào soi thấu. Vào ban nãy, khi hắn chỉ đọc rất nhanh "nụ cười nửa miệng" của tôi, thì hắn đã biết rằng mình bị bẫy. Nhanh. Nhanh thật. Phi, anh chắc hiểu điều tôi đang nói.
- Trần Mạnh Khoa không phải Trần Mạnh Khoa.
- Anh còn nhớ giáo sư Lâm với ba hiện thân của vị thần cổ Ấn Độ không?
- Tôi có biết. Tôi tưởng anh và lão thuộc về hai người trong đó.
- Vị thần có khả năng tái tạo và phục sinh đã trở lại. À, mà thôi, những người của anh đã trở về. Tôi tin rằng họ không thể tóm được Trần Mạnh Khoa đâu. Vì cuộc chơi chỉ mới bắt đầu. À, Minh Tuấn này, anh nghĩ khi em bị bán đi, hẳn có một thời gian rất ngắn em từng hạnh phúc bên người cha mới.
- Dạ đúng, trước khi giáo sư Lâm bắt cóc em trở lại.
- Hả? Không phải ba em đã bán em cho giáo sư Lâm sao? - Phi thắc mắc.
- Tôi đoán là người cha giàu lòng trắc ẩn đó là Gate.
Phi và Kỳ Nam trợ tròng mắt nhìn hai chúng tôi, khi những người bạn của Phi bước vào phòng khách.
Tôi đứng dậy đi ra phía cửa sổ để tránh nhìn vào đôi mắt Minh Tuấn, nhưng giọng nói như mệnh lệnh, mệnh lệnh cần thiết.
- Anh sẽ không làm khó em quá nhiều. Anh sẽ kể một câu chuyện và em là người bổ khuyết vào câu chuyện đó. được chứ?
Minh Tuấn im lặng gật đầu. Phi và Kỳ Nam hướng mắt về tôi.
- Cách đây nhiều năm, một đứa bé ở vùng làng quê Bắc Ninh vì một lí do gì đó, có thể vì nghèo, đã bán đứa con ruột mình cho một người đàn ông làm con nuôi. Khi đó đứa bé chưa đủ tuổi trưởng thành. Người đàn ông đó đưa đứa nhỏ kia vào Saigon, một mặt dạy nó, mặt khác làm tê liệt mọi cảm xúc của nó. Cách tốt nhất để làm tê liệt cảm xúc là khiến con người ta trở nên vô cảm, thành một thứ công cụ và máy móc. Ngăn cản không cho đứa bé đó hoàn thiện kỹ năng một con người trong xã hội, bằng cách nhốt nó ở trong nhà. Vậy, thời gian ở trong căn nhà đó nó đã phải làm những gì? Để tôi sử dụng một phần nào trí tưởng tượng của mình phán đoán. Đầu tiên, nó phải làm nô lệ tình dục cho tất cả những người trong căn nhà đó, khi làm tình, nó phải học cách đọc cảm xúc trên từng khuôn mặt, giải mã từng hành động để hiểu xem cảm xúc phía sau đó là gì. Nó đi thẳng vào thế giới cảm xúc đó, để khêu gợi, để lôi ra mọi cảm xúc thầm kín nhất mà người ta muốn che dấu. Nhưng tại sao phải là tình dục mà không phải là thứ gì khác để rèn luyện? Vì bản năng, bản năng con người là thứ không thể che dấu nếu nó được thực hiện. Từ cách thức đạt được khoái cảm của bạn tình, nó có được một hiểu biết kỳ lạ, ký ức từ quá khứ của bạn tình.
Phi nhăn mặt, một phần vì ngờ vực vấn đề rèn luyện kiểu như vậy. Tôi nhìn Phi cười, và nói tiếp.
- Tôi chắc rằng anh chưa bao giờ đụng đến gái làng chơi. Nhưng tôi thì rồi.
Ba cặp mắt tròn xoe nhìn tôi, họ không tin nổi điều tôi nói.
- Trong thời gian tôi gặp khó khăn về cuộc sống, tôi phải sống trong khu trọ nghèo ọp ẹp, bên cạnh là những cô gái bán dâm. Khác hoàn toàn với suy nghĩ của một người thuộc tầng lớp trí thức mà tôi được sinh ra, tôi thấy được những người bán dâm lão luyện là những đầu óc nhạy cảm. Họ biết cách moi cảm xúc đàn ông trên giường, với người này thì phải rên mạnh mẽ hắn mới sung sướng, với người kia thì phải e thẹn như gái dậy thì, với kẻ này thì phải chủ động và mạnh bạo. Tại sao họ lại có những hiểu biết như vậy?
- Vì kinh nghiệm - Minh Tuấn nghiêm mặt nói, như thể nói về chính mình.
- Đúng vậy. Một cái gì diễn ra quá nhiều ngày và nhiều lần trong một ngày, người ta có điều kiện lý tưởng để nghiên cứu tâm sinh lý của con người trong hoạt động tình dục. Ở đó, mọi hành vi tình dục đều gắn liền với một thứ văn hóa có trong con người đó. Anh liệu có thể chờ đợi một chàng trai mới lớn, dù hắn có đọc sách khiêu dâm hay bàn tán chuyện tình dục với bạn bè mà có kinh nghiệm làm tình không? Không. Mọi thứ sách vở khác hoàn toàn trải nghiệm thực tế, nhưng một kẻ như vậy luôn có khao khát thử những điều mới mẻ. Nếu biết được điều đó thì hành vi tình dục của gái làng chơi cần phải khác. Nhưng với một người đàn ông luống tuổi thì sao? Khi sức khỏe kiệt quệ dần, họ không như những người thanh niên, và họ biết điều đó. Tâm lý mặc cảm đó được gái làng chơi nhận ra, lên họ phải rên lên mạnh mẽ như thể người đàn ông kia đang làm họ đạt khoái cảm, hơn nữa, cần cả lời nói khi làm tình. Những lời nói với thanh niên chỉ là cái ú ớ bất chợt, nhưng lời nói dành cho đàn ông trung niên phải là những câu khêu gợi cảm xúc, như, "anh ơi, anh làm em sướng quá! Mạnh nữa đi anh, thúc mạnh vào anh!" Ha ha, Phi! Anh đỏ mặt vì câu nói ấy à? Vân vân, những hành vi đó được gái bán dâm truyền đạt cho nhau thành một thứ kinh nghiệm hành nghề. Nhưng những kinh nghiệm đó do những người ít học thu thập lại, chắc chắn, nó sẽ khác đi nếu được hệ thống hóa. Phải không Minh Tuấn?
- Đúng vậy thưa anh. mà còn là một hệ thống sâu sắc với những trắc nghiệm về tâm lý có thể nhìn được cả khi bình thường. Mọi con người đều có bản năng tình dục trên khuôn mặt. Nếu biết cách khêu gợi cái bản năng đó ra, người ta sẽ mất đi sự tự chủ về cảm xúc. Khi đó, mọi cảm xúc tiêu cực hay tích cực đều trào ra, chỉ cần phân loại chúng, sẽ có thể biết được quá khứ của những cảm xúc đó là gì.
- Một đầu óc thông minh bao giờ cũng kèm theo những phương pháp sáng tạo. Giáo sư Lâm đã sớm nhìn ra em có một ngoại hình đầy khêu gợi, nét đẹp trung tính, em có đôi mắt đẹp và làn môi của người đàn bà gợi cảm. Ngay cả giọng nói âm vang một thứ âm điệu Bắc Ninh, nó dễ cuốn người ta theo một thứ cảm xúc đặt sẵn. Nên ông ta đã đào tạo em theo những đặc tính sẵn có của em. Và Phi này, anh có biết một thói quen tệ hại của người Việt với văn chương là gì không?
- Tôi nghĩ là lười đọc.
- Hơn cả lười đọc, mà còn lười viết. Tôi nhớ nhà văn Võ Phiến trong tiểu luận Chúng ta qua tiếng nói, có đề cập về khía cạnh cụ tượng hơn trừu tượng trong tiếng Việt. Vì mù chữ quá lâu, nên người ta không có khả năng nhìn mặt chữ và viết quen, mọi thứ phải đọc lên, và suy nghĩ trên cái đọc đầy cụ thể đó. Chắc chắn, người Việt không có khả năng trừu tượng tốt bằng khi người ta tư duy dựa trên ngôn ngữ viết. Mọi nền triết học sớm nhất ra đời đều dựa trên những nền văn minh có chữ viết sớm nhất như Ấn Độ, Hi Lạp, La Mã, Trung Quốc.
- Tôi hiểu rồi - Phi thốt lên. - Để hệ thống lại khả năng đọc cảm xúc của Minh Tuấn và phát triển nó, phải trừu tượng hóa nó, nghĩa rằng phải viết nó xuống!
- Chính xác! Đó chính là thứ mà Trần Mạnh Khoa đang tìm kiếm ở nơi em, tư liệu của em và chỉ có em có nó. Minh Tuấn! Chính em cũng biết thứ mình đang sở hữu cũng chính là thứ có hại cho mình, nhưng em cũng rất thông minh trong việc di họa Giang Nam, bằng cách giả vờ chuyển nó cho người bố của mình.
- Nhưng như vậy không khác gì... - Phi thắc mắc.
- Để trả thù. - Tôi nhìn Minh Tuấn nghiêm mặt.
- Đúng, ông ấy cần phải trả giá những gì ông ấy đã làm với em.
- Phi, tôi sớm nhận ra sự trả thù đó khi tiếp xúc với bố Minh Tuấn. Anh có nhớ cuộc gặp gỡ rất sớm đó không? Tất cả, chỉ để tôi nhìn một thứ, tìm một thứ nhằm kiểm tra lại suy luận của mình.
- Vẻ gian xảo trên khuôn mặt?
- Đúng, sự ti tiện trên khuôn mặt. Anh vẫn còn nhớ ngạn ngữ Latinh chứ? Monstrum in fronte, monstrum in animo. Một con quái vật trên khuôn mặt, một con quái vật trong tâm hồn. Mọi cái ác đều lấp ló phần nào trên khuôn mặt, dù ai cố gắng che dấu điều đó. Một khuôn mặt đê tiện và khốn nạn trên mặt bố Minh Tuấn thì tôi tin chắc Minh Tuấn đã nhận ra điều đó trước tôi. Khi nghe ông ta tâm sự vài điều, tôi biết ngay đến cái quá khứ tràn đầy thù hằn của ông ta. Khi lắng nghe nỗi bận tâm của một ai đó thì ta biết rằng thế giới mà chúng đang sống là gì, thậm chí còn biết được khi nào chúng sẽ phạm tội ác. Nên việc Minh Tuấn tin tưởng giao cho bố mình thứ gì đó quan trọng, là điều không thể xảy ra.
- Tôi bắt đầu hiểu những gì đang xảy ra. - Phi trầm tư.
- Tôi tin rằng, Minh Tuấn cũng không tin tưởng chúng ta, nhưng việc bán đứng tôi lại là một vấn đề khác. Không chỉ đơn thuần là tư liệu của Minh Tuấn. Phải không em?
- Vì em nghĩ anh có thể giải quyết tụi nó, em không nghĩ rằng nó muốn giết anh. Cho đến khi em nhìn đôi mắt của nó sòng sọc vào anh, em biết mình đã nhầm. Em nghĩ nó sẽ bắt anh, và anh sẽ biết làm gì ở trong đó.
- Rất thông minh. Nhưng sự thông minh đi kèm phán đoán bậy. Và bây giờ là lúc chúng ta cần giải mã bí mật Trần Mạnh Khoa. Em đọc được gì ở đôi mắt Trần Mạnh Khoa?
- Có gì đó...
- Có gì đó không phải Trần Mạnh Khoa.
- Đúng vậy, có một thứ cảm xúc rất lạ bên trong đó.
- Nghĩa rằng có một thứ ký ức không thuộc về Trần Mạnh Khoa mà em biết.
- Nó chứa đầy sự thù hằn và dường như không còn gì khác.
- Em nghĩ gì về một kẻ chỉ có lòng hận thù?
- Em không biết.
- Vì hắn tồn tại bằng lòng thù hận ư? Không. Vì hắn biết che dấu mọi cảm xúc, mà đôi mắt tường minh như em không thể nào soi thấu. Vào ban nãy, khi hắn chỉ đọc rất nhanh "nụ cười nửa miệng" của tôi, thì hắn đã biết rằng mình bị bẫy. Nhanh. Nhanh thật. Phi, anh chắc hiểu điều tôi đang nói.
- Trần Mạnh Khoa không phải Trần Mạnh Khoa.
- Anh còn nhớ giáo sư Lâm với ba hiện thân của vị thần cổ Ấn Độ không?
- Tôi có biết. Tôi tưởng anh và lão thuộc về hai người trong đó.
- Vị thần có khả năng tái tạo và phục sinh đã trở lại. À, mà thôi, những người của anh đã trở về. Tôi tin rằng họ không thể tóm được Trần Mạnh Khoa đâu. Vì cuộc chơi chỉ mới bắt đầu. À, Minh Tuấn này, anh nghĩ khi em bị bán đi, hẳn có một thời gian rất ngắn em từng hạnh phúc bên người cha mới.
- Dạ đúng, trước khi giáo sư Lâm bắt cóc em trở lại.
- Hả? Không phải ba em đã bán em cho giáo sư Lâm sao? - Phi thắc mắc.
- Tôi đoán là người cha giàu lòng trắc ẩn đó là Gate.
Phi và Kỳ Nam trợ tròng mắt nhìn hai chúng tôi, khi những người bạn của Phi bước vào phòng khách.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook