Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 12. BÓNG CHUÔNG THÁP CỔ (P1)
Bước qua dãy hành lang quen thuộc, hai lão già gác gian vẫn ngồi trước cổng bước vào thư viện, vẫn gục mặt như đang ngủ và cặp kính lão trễ xuống tận đầu mũi. Tôi vẫn thường thắc mắc hai lão già gác gian này bao nhiêu tuổi, từ thời điểm bắt đầu vào hội đã có hai lão, vẫn già nua như lúc này, hai mươi mấy năm sau vẫn hai lão và vẫn già nua. Ít nói, đôi lúc chỉ cười, và là người phụng sự trung thành nhất cho tòa nhà tri thức này.
Nhìn từ xa, một trong hai người họ thấy Vô Khuyết bước đến, lão đứng bật dậy; nhanh chóng, người còn lại cũng đứng dậy. Tôi hiểu rằng Vô Khuyết có sức ảnh hưởng rất lớn đến họ. Nhưng tại sao thì tôi vẫn chưa hiểu, có thể cấp bậc của Vô Khuyết là cao nhất cho đến giờ mà tôi biết, ở cấp bậc đó, ai cũng trở nên đáng kính trọng. Vì người trong hội luôn hiểu rằng, đạt được một cấp bậc của hội là hành trình rất khó khăn, phải trải qua nhiều đợt sát hạch, kiểm tra lòng tin lẫn sự kín miệng mới được thăng một cấp. Tôi vẫn còn nhớ như in thời điểm cuối cùng mà tôi thi vượt lên cấp năm, một cấp mà tôi biết cả nước chỉ chừng mười người đạt đến.
Nguyên tắc của hội khi vào đến thập đại cấp là: Thực hiện một nhiệm vụ thiêng liêng được giao phó từ nhiều đời trước đó. Trải qua ba đợt sát hạch: đầu tiên, là trả lời vấn đáp trước thập nhị phán quan, phải tranh biện cùng với họ để đạt được sự thuyết phục từ mười hai con người uyên bác nhất hội; sau đó, phải viết một quyển sách và được anh em trên dưới hội chấm điểm, hoạt động đó được bỏ phiếu công khai, nếu trên phân nửa 500 thành viên cao cấp của hội bỏ phiếu tán thành quyển sách đó là có giá trị trên ba phương diện: tư tưởng – sáng tạo – nghệ thuật, thì người viết ra nó sẽ được lọt vào kỳ thi thực hiện nhiệm vụ; sau cùng, là đến chiếc hòm thiêng do đại trưởng lão mở ra, để lấy một nhiệm vụ từ đó. Ai hoàn tất và thành công sẽ được thăng lên một cấp. Tùy theo khả năng từng người cũng như việc được giáo dục của họ mà họ sẽ biết được một vài tri thức cổ xưa được giữ gìn qua các nhiệm vụ. Họ, không được phép chia sẻ hiểu biết đó của mình cho ai, và họ phải tạo ra một nhiệm vụ để thế hệ kế tiếp phải giải mã ra bí mật đó.
Theo cách đó, không một ai có được tri thức mà không trải qua quá trình thử thách, và không một tri thức nào được phép tiếp cận dễ dàng. Càng lên cao, người ta sẽ tiếp cận đến bí mật lớn nhất của hội, tôi cũng không biết nó là gì, chỉ tương truyền rằng nó chính là một trong những tri thức cổ xưa mà nhiều nền văn minh từng dùng nó để xây dựng nên thời đại hưng thịnh của mình, nhưng truyền thuyết nào cũng chỉ là thứ huyền thoại được thêu dệt nhiều lần. Tôi không tin tưởng lắm vào những câu chuyện như vậy, dù biết rằng nó rất quyến rũ mình, làm cho mình khao khát đạt đến nó. Rất nhiều lần lên cấp, tuy biết được những bí mật của hội thì nỗi khao khát đó giảm dần, có lẽ bí mật nào một khi bật mí thì mất đi sự bí ẩn của nó. Cũng như những trò xảo thuật mà tay ảo thuật làm, mánh lới đó một khi đã biết thì trò xảo thuật kia chẳng còn gì đặc biệt. Tuy nhiên, những bí mật và hiểu biết từ hội cũng khiến người ta đi trước vài mươi năm so với nhận thức thời đại.
Đôi lúc, tôi có thêm hiểu biết từ những đẳng huynh khác, họ chia sẻ hiểu biết mà họ có từ hội nếu như họ đánh giá được tầm quan trọng khi trao đổi với những hiểu biết mà tôi có được, nhưng rất ít khi điều đó xảy ra. Hơn nữa, không người nào trên cấp mà chia sẻ với tôi, người ở cấp càng cao càng nhiều tính bảo mật thông tin. Đây là lần đầu tiên người ở cấp thứ ba chia sẻ hiểu biết cho tôi, Vô Khuyết.
Hai người gác gian đứng dậy như hiểu ý, họ cùng đưa Vô Khuyết đến lấy chìa khóa. Dù từ xa, tôi vẫn nhận rõ là một chìa khóa kép, hai người gác gian mỗi người giữ một nửa. Vô Khuyết đi nhanh đến chúng tôi, anh cầm chìa khóa đưa cho tôi xem, chiếc chìa khóa xem lẫn hình thước vuông và êke, một chữ G nằm giữa, ký hiệu của hội. Tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy nó.
- Đây là chìa khóa của thầy!
- Đúng vậy, nó được làm từ một người anh em chúng ta tại Pháp, cũng hơn 200 trăm rồi.
- Đó là…?
- Anh biết được rồi. Thật ra trách nhiệm của tôi đến đây được rồi, phần còn lại của anh.
- Anh nói sao Vô Khuyết?
- Thật ra chìa khóa này là thầy để lại cho anh chứ không phải cho tôi, toàn bộ căn phòng của tôi chính là phòng của thầy. Thầy từng đoán rằng anh sẽ đạt đến cấp ngang tôi, cấp thứ ba, rất tiếc anh đã dừng lại và rời bỏ khỏi hội.
- Tôi chưa hiểu lắm.
- Vào trong sẽ hiểu, tôi xem như gỡ bỏ gánh nặng nhiều năm nay. Phi và Vô Ưu, mời hai anh.
Cánh cửa phòng khuất phía sau hai dãy hành lang, không ai chú ý đến nó, cánh cửa được mở rất dễ dàng. Bậc tam cấp hướng thẳng xuống tầng hầm tối, thật khó hiểu khi thư viện của hội đã nằm khá sâu dưới lòng đất, mà cánh cửa phòng này còn dẫn xuống nơi sâu hơn. Dường như không khí bị thiếu, chúng tôi cảm thấy khó thở, và ánh sáng lờ mờ cuối cầu thang hiện ra, một cánh cửa bằng đá sa thạch. Tra chìa vào ổ, tiếng đá nặng nề dời sang một bên để lộ một cánh cửa gỗ. Trên cánh cửa có một số 6.
Vô Khuyết đưa tay xoay số 6 thành số 9 và đẩy nó ra thành ba số 9, rồi tiếp tục xoay ngược ba số 9 thành 666. Thì ra, nó chính là ba số 9 ghép chồng lại trên cánh cửa. Tiếng lách cách của những bánh răng va chạm vào nhau. Cánh cửa gỗ lập tức mở ra. Phi và Phong nhanh chóng nhận ra điều kì dị đó. Vô Khuyết dường như hiểu được ý họ, anh lạnh lùng đáp cho câu hỏi ngờ vực trên khuôn mặt họ. "Càng biết nhiều càng dễ sa vào địa ngục, các anh còn lạ gì nữa."
Chúng tôi đã khá quen với 666, mà thật ra trong giới huyền học phương Tây đều quen thuộc, con số được gán ghép cho quỷ dữ, như nó là tổng bình phương của bảy số nguyên tố: 2, 3, 5, 7, 11, 13, 17.
666 = 2^2 + 3^2 + 5^2 + 7^2 + 9^2 + 11^2 + 13^2 + 17^2
Rồi, nó còn là tổng hiệu lục phương của 3, 2, 1.
666 = 3^6 - 2^6 + 1^6
Hoặc, tổng ba lần lập phương của sáu và tích tam lục.
666 = 6^3 + 6^3 + 6^3 + 3.6
Hoặc, nhắc đến nhiều nhất chính là sự biến đổi tổng từ 1 đến 9.
666 = 1 + 2 + 3 + 4 + 567 + 89 = 123 + 456 +78 + 9 = 9 + 87 + 6 + 543 + 2.
Nhưng việc chọn số 666 làm mật hiệu căn phòng này thì chúng tôi hoàn toàn không hiểu, có thể nó mang một ý nghĩa nào đó.
Bước qua dãy hành lang quen thuộc, hai lão già gác gian vẫn ngồi trước cổng bước vào thư viện, vẫn gục mặt như đang ngủ và cặp kính lão trễ xuống tận đầu mũi. Tôi vẫn thường thắc mắc hai lão già gác gian này bao nhiêu tuổi, từ thời điểm bắt đầu vào hội đã có hai lão, vẫn già nua như lúc này, hai mươi mấy năm sau vẫn hai lão và vẫn già nua. Ít nói, đôi lúc chỉ cười, và là người phụng sự trung thành nhất cho tòa nhà tri thức này.
Nhìn từ xa, một trong hai người họ thấy Vô Khuyết bước đến, lão đứng bật dậy; nhanh chóng, người còn lại cũng đứng dậy. Tôi hiểu rằng Vô Khuyết có sức ảnh hưởng rất lớn đến họ. Nhưng tại sao thì tôi vẫn chưa hiểu, có thể cấp bậc của Vô Khuyết là cao nhất cho đến giờ mà tôi biết, ở cấp bậc đó, ai cũng trở nên đáng kính trọng. Vì người trong hội luôn hiểu rằng, đạt được một cấp bậc của hội là hành trình rất khó khăn, phải trải qua nhiều đợt sát hạch, kiểm tra lòng tin lẫn sự kín miệng mới được thăng một cấp. Tôi vẫn còn nhớ như in thời điểm cuối cùng mà tôi thi vượt lên cấp năm, một cấp mà tôi biết cả nước chỉ chừng mười người đạt đến.
Nguyên tắc của hội khi vào đến thập đại cấp là: Thực hiện một nhiệm vụ thiêng liêng được giao phó từ nhiều đời trước đó. Trải qua ba đợt sát hạch: đầu tiên, là trả lời vấn đáp trước thập nhị phán quan, phải tranh biện cùng với họ để đạt được sự thuyết phục từ mười hai con người uyên bác nhất hội; sau đó, phải viết một quyển sách và được anh em trên dưới hội chấm điểm, hoạt động đó được bỏ phiếu công khai, nếu trên phân nửa 500 thành viên cao cấp của hội bỏ phiếu tán thành quyển sách đó là có giá trị trên ba phương diện: tư tưởng – sáng tạo – nghệ thuật, thì người viết ra nó sẽ được lọt vào kỳ thi thực hiện nhiệm vụ; sau cùng, là đến chiếc hòm thiêng do đại trưởng lão mở ra, để lấy một nhiệm vụ từ đó. Ai hoàn tất và thành công sẽ được thăng lên một cấp. Tùy theo khả năng từng người cũng như việc được giáo dục của họ mà họ sẽ biết được một vài tri thức cổ xưa được giữ gìn qua các nhiệm vụ. Họ, không được phép chia sẻ hiểu biết đó của mình cho ai, và họ phải tạo ra một nhiệm vụ để thế hệ kế tiếp phải giải mã ra bí mật đó.
Theo cách đó, không một ai có được tri thức mà không trải qua quá trình thử thách, và không một tri thức nào được phép tiếp cận dễ dàng. Càng lên cao, người ta sẽ tiếp cận đến bí mật lớn nhất của hội, tôi cũng không biết nó là gì, chỉ tương truyền rằng nó chính là một trong những tri thức cổ xưa mà nhiều nền văn minh từng dùng nó để xây dựng nên thời đại hưng thịnh của mình, nhưng truyền thuyết nào cũng chỉ là thứ huyền thoại được thêu dệt nhiều lần. Tôi không tin tưởng lắm vào những câu chuyện như vậy, dù biết rằng nó rất quyến rũ mình, làm cho mình khao khát đạt đến nó. Rất nhiều lần lên cấp, tuy biết được những bí mật của hội thì nỗi khao khát đó giảm dần, có lẽ bí mật nào một khi bật mí thì mất đi sự bí ẩn của nó. Cũng như những trò xảo thuật mà tay ảo thuật làm, mánh lới đó một khi đã biết thì trò xảo thuật kia chẳng còn gì đặc biệt. Tuy nhiên, những bí mật và hiểu biết từ hội cũng khiến người ta đi trước vài mươi năm so với nhận thức thời đại.
Đôi lúc, tôi có thêm hiểu biết từ những đẳng huynh khác, họ chia sẻ hiểu biết mà họ có từ hội nếu như họ đánh giá được tầm quan trọng khi trao đổi với những hiểu biết mà tôi có được, nhưng rất ít khi điều đó xảy ra. Hơn nữa, không người nào trên cấp mà chia sẻ với tôi, người ở cấp càng cao càng nhiều tính bảo mật thông tin. Đây là lần đầu tiên người ở cấp thứ ba chia sẻ hiểu biết cho tôi, Vô Khuyết.
Hai người gác gian đứng dậy như hiểu ý, họ cùng đưa Vô Khuyết đến lấy chìa khóa. Dù từ xa, tôi vẫn nhận rõ là một chìa khóa kép, hai người gác gian mỗi người giữ một nửa. Vô Khuyết đi nhanh đến chúng tôi, anh cầm chìa khóa đưa cho tôi xem, chiếc chìa khóa xem lẫn hình thước vuông và êke, một chữ G nằm giữa, ký hiệu của hội. Tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy nó.
- Đây là chìa khóa của thầy!
- Đúng vậy, nó được làm từ một người anh em chúng ta tại Pháp, cũng hơn 200 trăm rồi.
- Đó là…?
- Anh biết được rồi. Thật ra trách nhiệm của tôi đến đây được rồi, phần còn lại của anh.
- Anh nói sao Vô Khuyết?
- Thật ra chìa khóa này là thầy để lại cho anh chứ không phải cho tôi, toàn bộ căn phòng của tôi chính là phòng của thầy. Thầy từng đoán rằng anh sẽ đạt đến cấp ngang tôi, cấp thứ ba, rất tiếc anh đã dừng lại và rời bỏ khỏi hội.
- Tôi chưa hiểu lắm.
- Vào trong sẽ hiểu, tôi xem như gỡ bỏ gánh nặng nhiều năm nay. Phi và Vô Ưu, mời hai anh.
Cánh cửa phòng khuất phía sau hai dãy hành lang, không ai chú ý đến nó, cánh cửa được mở rất dễ dàng. Bậc tam cấp hướng thẳng xuống tầng hầm tối, thật khó hiểu khi thư viện của hội đã nằm khá sâu dưới lòng đất, mà cánh cửa phòng này còn dẫn xuống nơi sâu hơn. Dường như không khí bị thiếu, chúng tôi cảm thấy khó thở, và ánh sáng lờ mờ cuối cầu thang hiện ra, một cánh cửa bằng đá sa thạch. Tra chìa vào ổ, tiếng đá nặng nề dời sang một bên để lộ một cánh cửa gỗ. Trên cánh cửa có một số 6.
Vô Khuyết đưa tay xoay số 6 thành số 9 và đẩy nó ra thành ba số 9, rồi tiếp tục xoay ngược ba số 9 thành 666. Thì ra, nó chính là ba số 9 ghép chồng lại trên cánh cửa. Tiếng lách cách của những bánh răng va chạm vào nhau. Cánh cửa gỗ lập tức mở ra. Phi và Phong nhanh chóng nhận ra điều kì dị đó. Vô Khuyết dường như hiểu được ý họ, anh lạnh lùng đáp cho câu hỏi ngờ vực trên khuôn mặt họ. "Càng biết nhiều càng dễ sa vào địa ngục, các anh còn lạ gì nữa."
Chúng tôi đã khá quen với 666, mà thật ra trong giới huyền học phương Tây đều quen thuộc, con số được gán ghép cho quỷ dữ, như nó là tổng bình phương của bảy số nguyên tố: 2, 3, 5, 7, 11, 13, 17.
666 = 2^2 + 3^2 + 5^2 + 7^2 + 9^2 + 11^2 + 13^2 + 17^2
Rồi, nó còn là tổng hiệu lục phương của 3, 2, 1.
666 = 3^6 - 2^6 + 1^6
Hoặc, tổng ba lần lập phương của sáu và tích tam lục.
666 = 6^3 + 6^3 + 6^3 + 3.6
Hoặc, nhắc đến nhiều nhất chính là sự biến đổi tổng từ 1 đến 9.
666 = 1 + 2 + 3 + 4 + 567 + 89 = 123 + 456 +78 + 9 = 9 + 87 + 6 + 543 + 2.
Nhưng việc chọn số 666 làm mật hiệu căn phòng này thì chúng tôi hoàn toàn không hiểu, có thể nó mang một ý nghĩa nào đó.