Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 11. TRẬN CHIẾN GIỮA SÀIGÒN (P2)
- Ẩn mã kinh thánh?
- Đúng vậy, năm 1997, một nhà nghiên cứu về mật mã tên Michael Drosnin đã xuất bản quyển sách có tựa đề Mật mã kinh Thánh. Trong đó có chỉ ra mỗi đoạn văn bất kỳ trong kinh thánh, chỉ cần nhảy chữ cái theo một thứ tự cách đều, 3 chữ cái hoặc 4,5 chữ cái gì đó sẽ ra lời tiên tri. Hiển nhiên, phần nhiều là vô nghĩa, nhưng ông ta phát hiện ra tên của Newton nằm cạnh lực hấp dẫn, hay Edison nằm cạnh bóng đèn, kể cả cuộc ám sát tổng thống Kennedy cũng có trong đó.
- Vậy có thể áp dụng ADLS cho hàng chữ La Tinh này?
- Đúng vậy, biểu tượng phía trên bức tượng là hình tam giác, số ba. Chúng ta thử ADLS cách đều ba chữ cái xem nào. RIPIRROB.
- Đâu có nghĩa gì.
- Nhưng nếu thế này thì sao: RIP I R ROB?
- Chữ RIP thì tôi hiểu nó là cầu nguyện cho người đã chết, còn I R ROB?
- Trong tiếng Anh, ngay cả bây giờ nhiều học sinh trung học ở nhiều nước nói tiếng Anh vẫn có thói quen viết tắt chữ are thành r, cũng như chữ you thành u.
- I are Rob? Tôi là Rob, nhưng hình như hơi sai cú pháp một chút, vì are đâu có đi với I.
- Chữ I đó là cá nhân đại diện cho một tập thể we. Nó là we are Rob. Rob là động từ chỉ hành vi cưỡng đoạt, cướp bóc. Nó chính là sự ám chỉ về người Pháp đến Việt Nam. Và trong tập thể người Pháp đó chính là chữ we, có những người đã bắt đầu đặt nền móng về hội Tam Điểm tại Việt Nam, chữ I đại diện chữ we là vậy. Đó là một lời hối lỗi và cầu nguyện tha thứ. RIP I R ROB, nó có nghĩa hãy cầu nguyện cho chúng tôi yên nghỉ, chúng tôi là những kẻ cướp bóc.
- Chà.
- Thôi bỏ qua chuyện đó đi, tôi bắt đầu hiểu được biểu tượng Thiên Bình ở Saigon là gì rồi.
- Anh hiểu được rồi sao?
- Tôi không chắc lắm, nhưng cần kiểm chứng. Đi nào, anh đi với tôi.
Chúng tôi chạy nhanh đến Tòa Đô Chánh , năm xưa gọi là Dinh Xã Tây, tôi nhìn nó không lâu chợt giật mình. “Không lẽ…? Phi, đi mau kẻo không kịp, rất có thể có kẻ sẽ đến trước chúng ta một bước.”
Phi ngạc nhiên, “Chuyện gì?”
“Anh gọi tài xế của anh đến ngay, kẻo không kịp.” Nhanh chóng người tài xế đã chạy đến, chúng tôi lên xe và tôi ra lệnh thật nhanh, “Chạy ra đường Đề Thám, càng nhanh càng tốt, Phi, anh xem giùm tôi mấy giờ rồi. Hai giờ sáng? Tốt, tôi hi vọng không có gì, cầu Chúa.”
“Chuyện này là sao?” Phi hỏi.
“Anh mở bản đồ lên, google maps là chính xác hơn cả. Đây, anh thấy gì không. Dinh Thống Nhất, Nhà thờ Đức Bà, Tòa Đô Chánh đây là ba biểu tượng căn bản hình thành nên quốc gia. Dinh Thống Nhất là đại diện cho chính phủ, Tòa Đô Chánh là đại diện cho quốc hội tức là lập pháp, Nhà thờ đại diện cho tôn giáo. Nó là ba ngôi đầu tiên trong chòm sao Libra. Còn đây là Chợ Bến Thành, ngôi bên dưới của chòm Libra đại diện cho Thương Mại. Do đó còn thiếu hai ngôi nữa để cân xứng hình thành chòm Thiên Bình hay Thiên Xứng. Và ngôi phía bên phải chính là Ngân hàng Đông Dương năm xưa, đại diện về Tài Chánh, bây giờ là Ngân hàng nhà nước. Đầy đủ cả, còn thiếu hai ngôi rất nhỏ nằm bên trái. Theo anh nó nằm đâu trên bản đồ này
Phi nhanh chóng nhận ra ý của tôi, “Hội thánh Tin Lành miền Nam!”
“Chắc anh cũng biết, người cai quản Hội thánh Tin Lành, cha Mục là người của hội chúng ta, hơn nữa ông còn là trưởng lão của hội. Ông ta nắm rất nhiều bí mật của hội từ thời thầy tôi. Dù bây giờ không còn làm phụng sự cho giáo dân và nhà thờ nữa, nhưng ông vẫn chọn ở gần đây. Để làm gì?”
“Để bảo vệ.”
“Đúng, ông chính là bạn của thầy tôi, thời chúng tôi còn nhỏ đã gặp cha Mục rất nhiều lần. Ban nãy Phong đi là đi gặp cha Mục, vì lúc ở nhà mộ Thánh Tùy, Phong và tôi đều nhận ra người đàn ông đeo mặt nạ kia rất có thể là người quen của thầy chúng tôi. Trong tất cả những người trạc tuổi thầy tôi mà hiểu về bí mật của thầy tôi cũng như sự hiện diện của Vô Khuyết, trên đời này, nếu có, chỉ có thể là cha Mục. Hơn nữa, chòm sao Thiên Bình muốn nhấn mạnh một điều, ở Hội thánh Tin Lành miền Nam này đang chứa đựng một bí mật ngang tầm quốc gia. Có khả năng nó chính là một trong những biểu tượng ẩn phía sau quốc gia chúng ta. Do đó có thể cha Mục là người nắm giữ bí mật đó hoặc ông ta đang cố gắng lấy cho được bí mật đó.”
“Nếu cha Mục là người đàn ông bí ẩn kia thật sự thì… Phong sẽ gặp nguy hiểm.”
“Đúng vậy, đó là điều tôi lo lắng lúc này. Cha Mục là người thuộc hội chúng ta, nên ông ta có khả năng sử dụng nguồn nhân lực trong hội. Và cũng có thể tuồng bí mật trong hội ra bên ngoài. Tôi hi vọng mình đoán sai, vì cha Mục mà chúng tôi biết năm xưa là một người rất dễ mến.”
“Mấy đứa bước ra chào cha đi, đây là cha Mục.” Người thầy bảo lũ nhỏ cúi chào người đàn ông đã năm mươi lăm tuổi, trong chiếc áo dài trắng, trên tay cầm thánh giá nhỏ. Ông nhìn từng đứa nhỏ và xoa đầu chúng. Mỗi lần xoa là ông lặp đi lặp lại câu nói nghe chừng phát ngán với mấy đứa nhỏ lúc này, “Ngoan, ngoan, ngoan lắm.” Rồi cha Mục nhìn vị giáo sư khả kính hỏi.
- Hình như thiếu mất một đứa nhỏ?
Người giáo sư trầm ngâm, rồi cả hai bước ra ngoài bao lơn nói chuyện. Mặc cho năm đứa nhỏ xù xì bàn tán, đây là những đứa nhỏ thông minh lém lỉnh, chúng ưa thích quan sát và lập ra phán đoán, dễ nên cha Mục là một trong những con bệnh mà chúng nó ưa thích chẩn bệnh. Chúng có biết đâu rằng, cha Mục và thầy chúng nó đang nói về tương lai của chúng.
- Ông quyết định không cho năm đứa chúng nó biết sự tồn tại của đứa nhỏ kia?
Thoáng lặng lẽ gật đầu, giáo sư như mang trong người một mặc cảm tội lỗi. Ông biết hành động của mình là làm điều không phải, đó là sự bất công. Im lặng hồi lâu, ông chống tay lên thanh sắt phía bao lơn nhìn ra phố phường với dòng xe cộ qua lại đang ngày càng đông hơn. Ông nói,
- Tôi có thể làm được gì đây? Vì trách nhiệm với hội, từ ngày cuộc nội chiến xảy ra trong hội, chúng ta không thể tin tưởng giao phó bí mật của hội cho mọi người cùng giữ được. Cách tốt nhất là để cho những đứa nhỏ này, mỗi đứa giữ một phần, là đứa còn lại nắm giữ chìa khóa để liên kết tất cả bí mật của hội lại. Đó là cách tốt nhất để không một ai có thể nắm được bí mật của hội.
- Ông có lo xa quá không? Chiến tranh đã qua lâu lắm rồi, và hội bây giờ thật sự an toàn.
- Con người không bao giờ an toàn ngày nào chúng vẫn còn là con người.
- Ông nói vậy là có nghi ngờ ai đó trong hội?
- Tôi không nghi ngờ ai cả, tôi chỉ là người giữ đúng chức phận của mình, là đảm bảo không một kẻ nào có thể chạm đến bí mật của hội. Nó không chỉ quyết định sinh tồn của hội mà còn là sự tồn tại của tất cả chúng ta.
- Ông đã biết bí mật đó rồi?
Đôi mắt vị giáo sư trở nên thâm trầm tuyệt vọng, khóe mắt ông đỏ lên và rung rung như muốn khóc, nặng nề trong giọng nói,
- Tôi không tin là chúng ta muốn nhìn thấy điều đó đâu.
- Tôi có thể biết được điều đó chứ?
- Ông hiểu nguyên tắc của chúng ta chứ? Điều ông biết thì tôi không biết và ngược lại. Nhưng nếu một ngày nào đó, điều mà ông đang giữ kín bị lộ ra, hoặc ông chết hoặc tôi chết, hoặc tất cả những đứa nhỏ này phải gánh vác di sản nặng nề mà chúng ta để lại cho chúng.
- Ông có quá lo xa không? Cứ như nhìn trước tương lai.
- Phải, tôi đã nhìn thấy chúng.
Đôi mắt ông thoáng rung động, một hình ảnh từ lúc chấm dứt chiến tranh Việt Nam 1975. Những tàn quân Việt Nam Cộng Hòa điên loạn trong ngày 30-04, hàng ngàn người lũ lượt đổ về sân bay Tân Sơn Nhất, hàng vạn con người lên tàu rời khỏi Việt Nam từ Vũng Tàu đến Hà Tiên. Một cảnh tượng hỗn loạn và chết chóc lan tràn khắp miền Nam. Ông chạy nhanh đến hội, những cái chết tang thương của bạn bè ông nằm trước cánh cửa bước vào hội. Vị trưởng lão già nua trong cơn hấp hối vì viên đạn xuyên qua lồng ngực, ông ra hiệu cho vị giáo sư trẻ chạy đến, trưởng lão đặt tay phải lên ngực của ông, “Đại chưởng ấn đang gặp nguy hiểm, ông ta là người duy nhất có thể bảo vệ được bí mật danh tính Đại Bối Trưởng Lão. Hãy đến ngay.” Nói rồi trưởng lão tắt thở. Đại Bối Trưởng Lão là người đứng đầu trong hội, thuộc cấp bậc cao nhất, cấp số một, và không một ai suốt nhiều thế hệ từ Trương Vĩnh Ký đến giờ biết được danh tính Đại Bối Trưởng Lão. Ông ta được mệnh danh là bí mật của hội suốt nhiều thế kỷ qua, quanh ông biết bao nhiêu huyền thoại thêu dệt, có người nói rằng ông ta từng tư vấn cho Ngô Đình Diệm, rồi lật đổ đảo chính, rồi giúp cho quân Cộng Sản chiến thắng v.v. Nhưng tất cả chỉ là sự thệu dệt.
Vị giáo sư trẻ lên chiếc xe và chạy nhanh đến nhà Đại chưởng ấn, người thuộc cấp thứ hai. Và cũng là người duy nhất biết được danh tính Đại Bối Trưởng Lão.
- Tôi cần phải đi lúc này, Cộng sản đã vào đến Saigon rồi. – Đại chưởng ấn nói. – Tôi không rời bỏ anh em trong hội, tôi nhận lệnh của Đại Bối Trưởng Lão phải đến Mỹ càng sớm càng tốt, Đại Bối nói sẽ có rất nhiều người Việt sẽ vượt biên suốt nhiều năm sau. Tôi cần đến Mỹ để liên hệ với anh em khắp nơi trên thế giới nhằm tác động vào chính giới nước Mỹ lẫn nhiều nước khác để cứu trợ những người vượt biên sau này.
- Nhưng đã chấm dứt chiến tranh rồi. – Vị giáo sư nghiêm mặt nói.
- Anh vẫn còn trẻ và còn nhiều điều chưa biết. Tôi cần đi ngay lúc này kẻo không còn kịp, anh đến địa chỉ này, gặp Đại Bối Trưởng Lão. Ngài cần gặp anh.
- Gặp tôi?
- Đúng vậy. Hãy đến nhanh, đầu giờ trưa này quân Cộng sản sẽ tràn vào dinh Thống Nhất, khi đó Saigon sẽ có nhiều chuyện xảy ra, cẩn thận sinh mạng của mình. Đi nhanh đi.
Người tùy tùng dẫn vị giáo sư trẻ xuyên qua căn hầm thắp sáng bằng ánh nến, phía trên đầu ngài là rầm rập những cánh quân từ bốn lộ quanh Saigon tiến vào trung tâm. Dù không nghe thấy được gì, nhưng ông ta biết rõ những tiếng đạn pháo, tiếng cười đùa thắng trận, và những cuộc thanh trừng đang diễn ra khắp Saigon, trên đầu của ngài. Bước qua sảnh lớn, cánh cửa khép lại, nhẩm tính toán, ông ta biết rằng mình đang ở dưới một địa điểm thiêng liêng của Saigon. Trong căn phòng tối, ánh nến lập lòe, vị Đại Bối Trưởng Lão bước đến gần ông, ánh nến trong phòng dần soi sáng khuôn mặt. Vị giáo sư trẻ há hốc mồm lắp bắp nói, “Ngài… ngài… ngài có phải là…” Vị Đại Bối Trưởng Lão mỉm cười, đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu ông cần im lặng. Vị giáo sư nhìn lên bức tường phía sau, bức tranh chân dung của Đại Bối Trưởng Lão mà tất cả người miền Nam đều quen thuộc. Đại Bối Trưởng Lão nói bằng giọng sệt mùi Nam Bộ.
- Tôi rất tiếc đã không làm được gì cho những anh em đã ngã xuống. Cái chết của họ sẽ là ám ảnh cuộc đời tôi. Người anh em, tôi biết anh đang nghĩ gì. Tôi chính là một trong những bí mật mà hội cần gìn giữ. Để tránh bi kịch này diễn ra lần nữa trong tương lai, tôi cần anh phải làm điều này. Hội chúng ta có rất nhiều bí mật cần được bảo vệ, anh đi theo tôi, tôi cho anh xem cái này.
Ánh sáng trong phòng lóe lên, thời gian như ngưng đọng, trước sự ngạc nhiên bỡ ngỡ của vị giáo sư trẻ, Đại Bối Trưởng Lão ôn tồn nói. “Anh có hiểu được tại sao bí mật của hội cần được gìn giữ hay không? Nếu nó lộ ra bên ngoài, dù chỉ là một ít, rơi vào tay bất kỳ ai, chúng cũng biến cả thế giới này thành địa ngục.”
Vị giáo sư trẻ năm đó đã già dần theo năm tháng, ông không còn gặp lại Đại Bối Trưởng Lão nữa, và ông giờ đây trở thành Đại Chưởng Ấn, cùng trong mười hai nguyên lão của hội. Ký ức năm xưa khiến ông hãi hùng khi nhớ lại. Giờ đây ông nhìn cha Mục, ông có thể hiểu được cảm giác của Cha chính là cảm giác năm xưa khi ông tìm gặp Đại Chưởng Ấn, ông hi vọng ông đừng gặp và đừng có cơ hội tiếp cận Đại Bối Trưởng Lão. Thở dài ngao ngán, ông nói với cha Mục, “Thời gian là thứ không thể hiểu được.”
- Ẩn mã kinh thánh?
- Đúng vậy, năm 1997, một nhà nghiên cứu về mật mã tên Michael Drosnin đã xuất bản quyển sách có tựa đề Mật mã kinh Thánh. Trong đó có chỉ ra mỗi đoạn văn bất kỳ trong kinh thánh, chỉ cần nhảy chữ cái theo một thứ tự cách đều, 3 chữ cái hoặc 4,5 chữ cái gì đó sẽ ra lời tiên tri. Hiển nhiên, phần nhiều là vô nghĩa, nhưng ông ta phát hiện ra tên của Newton nằm cạnh lực hấp dẫn, hay Edison nằm cạnh bóng đèn, kể cả cuộc ám sát tổng thống Kennedy cũng có trong đó.
- Vậy có thể áp dụng ADLS cho hàng chữ La Tinh này?
- Đúng vậy, biểu tượng phía trên bức tượng là hình tam giác, số ba. Chúng ta thử ADLS cách đều ba chữ cái xem nào. RIPIRROB.
- Đâu có nghĩa gì.
- Nhưng nếu thế này thì sao: RIP I R ROB?
- Chữ RIP thì tôi hiểu nó là cầu nguyện cho người đã chết, còn I R ROB?
- Trong tiếng Anh, ngay cả bây giờ nhiều học sinh trung học ở nhiều nước nói tiếng Anh vẫn có thói quen viết tắt chữ are thành r, cũng như chữ you thành u.
- I are Rob? Tôi là Rob, nhưng hình như hơi sai cú pháp một chút, vì are đâu có đi với I.
- Chữ I đó là cá nhân đại diện cho một tập thể we. Nó là we are Rob. Rob là động từ chỉ hành vi cưỡng đoạt, cướp bóc. Nó chính là sự ám chỉ về người Pháp đến Việt Nam. Và trong tập thể người Pháp đó chính là chữ we, có những người đã bắt đầu đặt nền móng về hội Tam Điểm tại Việt Nam, chữ I đại diện chữ we là vậy. Đó là một lời hối lỗi và cầu nguyện tha thứ. RIP I R ROB, nó có nghĩa hãy cầu nguyện cho chúng tôi yên nghỉ, chúng tôi là những kẻ cướp bóc.
- Chà.
- Thôi bỏ qua chuyện đó đi, tôi bắt đầu hiểu được biểu tượng Thiên Bình ở Saigon là gì rồi.
- Anh hiểu được rồi sao?
- Tôi không chắc lắm, nhưng cần kiểm chứng. Đi nào, anh đi với tôi.
Chúng tôi chạy nhanh đến Tòa Đô Chánh , năm xưa gọi là Dinh Xã Tây, tôi nhìn nó không lâu chợt giật mình. “Không lẽ…? Phi, đi mau kẻo không kịp, rất có thể có kẻ sẽ đến trước chúng ta một bước.”
Phi ngạc nhiên, “Chuyện gì?”
“Anh gọi tài xế của anh đến ngay, kẻo không kịp.” Nhanh chóng người tài xế đã chạy đến, chúng tôi lên xe và tôi ra lệnh thật nhanh, “Chạy ra đường Đề Thám, càng nhanh càng tốt, Phi, anh xem giùm tôi mấy giờ rồi. Hai giờ sáng? Tốt, tôi hi vọng không có gì, cầu Chúa.”
“Chuyện này là sao?” Phi hỏi.
“Anh mở bản đồ lên, google maps là chính xác hơn cả. Đây, anh thấy gì không. Dinh Thống Nhất, Nhà thờ Đức Bà, Tòa Đô Chánh đây là ba biểu tượng căn bản hình thành nên quốc gia. Dinh Thống Nhất là đại diện cho chính phủ, Tòa Đô Chánh là đại diện cho quốc hội tức là lập pháp, Nhà thờ đại diện cho tôn giáo. Nó là ba ngôi đầu tiên trong chòm sao Libra. Còn đây là Chợ Bến Thành, ngôi bên dưới của chòm Libra đại diện cho Thương Mại. Do đó còn thiếu hai ngôi nữa để cân xứng hình thành chòm Thiên Bình hay Thiên Xứng. Và ngôi phía bên phải chính là Ngân hàng Đông Dương năm xưa, đại diện về Tài Chánh, bây giờ là Ngân hàng nhà nước. Đầy đủ cả, còn thiếu hai ngôi rất nhỏ nằm bên trái. Theo anh nó nằm đâu trên bản đồ này
Phi nhanh chóng nhận ra ý của tôi, “Hội thánh Tin Lành miền Nam!”
“Chắc anh cũng biết, người cai quản Hội thánh Tin Lành, cha Mục là người của hội chúng ta, hơn nữa ông còn là trưởng lão của hội. Ông ta nắm rất nhiều bí mật của hội từ thời thầy tôi. Dù bây giờ không còn làm phụng sự cho giáo dân và nhà thờ nữa, nhưng ông vẫn chọn ở gần đây. Để làm gì?”
“Để bảo vệ.”
“Đúng, ông chính là bạn của thầy tôi, thời chúng tôi còn nhỏ đã gặp cha Mục rất nhiều lần. Ban nãy Phong đi là đi gặp cha Mục, vì lúc ở nhà mộ Thánh Tùy, Phong và tôi đều nhận ra người đàn ông đeo mặt nạ kia rất có thể là người quen của thầy chúng tôi. Trong tất cả những người trạc tuổi thầy tôi mà hiểu về bí mật của thầy tôi cũng như sự hiện diện của Vô Khuyết, trên đời này, nếu có, chỉ có thể là cha Mục. Hơn nữa, chòm sao Thiên Bình muốn nhấn mạnh một điều, ở Hội thánh Tin Lành miền Nam này đang chứa đựng một bí mật ngang tầm quốc gia. Có khả năng nó chính là một trong những biểu tượng ẩn phía sau quốc gia chúng ta. Do đó có thể cha Mục là người nắm giữ bí mật đó hoặc ông ta đang cố gắng lấy cho được bí mật đó.”
“Nếu cha Mục là người đàn ông bí ẩn kia thật sự thì… Phong sẽ gặp nguy hiểm.”
“Đúng vậy, đó là điều tôi lo lắng lúc này. Cha Mục là người thuộc hội chúng ta, nên ông ta có khả năng sử dụng nguồn nhân lực trong hội. Và cũng có thể tuồng bí mật trong hội ra bên ngoài. Tôi hi vọng mình đoán sai, vì cha Mục mà chúng tôi biết năm xưa là một người rất dễ mến.”
“Mấy đứa bước ra chào cha đi, đây là cha Mục.” Người thầy bảo lũ nhỏ cúi chào người đàn ông đã năm mươi lăm tuổi, trong chiếc áo dài trắng, trên tay cầm thánh giá nhỏ. Ông nhìn từng đứa nhỏ và xoa đầu chúng. Mỗi lần xoa là ông lặp đi lặp lại câu nói nghe chừng phát ngán với mấy đứa nhỏ lúc này, “Ngoan, ngoan, ngoan lắm.” Rồi cha Mục nhìn vị giáo sư khả kính hỏi.
- Hình như thiếu mất một đứa nhỏ?
Người giáo sư trầm ngâm, rồi cả hai bước ra ngoài bao lơn nói chuyện. Mặc cho năm đứa nhỏ xù xì bàn tán, đây là những đứa nhỏ thông minh lém lỉnh, chúng ưa thích quan sát và lập ra phán đoán, dễ nên cha Mục là một trong những con bệnh mà chúng nó ưa thích chẩn bệnh. Chúng có biết đâu rằng, cha Mục và thầy chúng nó đang nói về tương lai của chúng.
- Ông quyết định không cho năm đứa chúng nó biết sự tồn tại của đứa nhỏ kia?
Thoáng lặng lẽ gật đầu, giáo sư như mang trong người một mặc cảm tội lỗi. Ông biết hành động của mình là làm điều không phải, đó là sự bất công. Im lặng hồi lâu, ông chống tay lên thanh sắt phía bao lơn nhìn ra phố phường với dòng xe cộ qua lại đang ngày càng đông hơn. Ông nói,
- Tôi có thể làm được gì đây? Vì trách nhiệm với hội, từ ngày cuộc nội chiến xảy ra trong hội, chúng ta không thể tin tưởng giao phó bí mật của hội cho mọi người cùng giữ được. Cách tốt nhất là để cho những đứa nhỏ này, mỗi đứa giữ một phần, là đứa còn lại nắm giữ chìa khóa để liên kết tất cả bí mật của hội lại. Đó là cách tốt nhất để không một ai có thể nắm được bí mật của hội.
- Ông có lo xa quá không? Chiến tranh đã qua lâu lắm rồi, và hội bây giờ thật sự an toàn.
- Con người không bao giờ an toàn ngày nào chúng vẫn còn là con người.
- Ông nói vậy là có nghi ngờ ai đó trong hội?
- Tôi không nghi ngờ ai cả, tôi chỉ là người giữ đúng chức phận của mình, là đảm bảo không một kẻ nào có thể chạm đến bí mật của hội. Nó không chỉ quyết định sinh tồn của hội mà còn là sự tồn tại của tất cả chúng ta.
- Ông đã biết bí mật đó rồi?
Đôi mắt vị giáo sư trở nên thâm trầm tuyệt vọng, khóe mắt ông đỏ lên và rung rung như muốn khóc, nặng nề trong giọng nói,
- Tôi không tin là chúng ta muốn nhìn thấy điều đó đâu.
- Tôi có thể biết được điều đó chứ?
- Ông hiểu nguyên tắc của chúng ta chứ? Điều ông biết thì tôi không biết và ngược lại. Nhưng nếu một ngày nào đó, điều mà ông đang giữ kín bị lộ ra, hoặc ông chết hoặc tôi chết, hoặc tất cả những đứa nhỏ này phải gánh vác di sản nặng nề mà chúng ta để lại cho chúng.
- Ông có quá lo xa không? Cứ như nhìn trước tương lai.
- Phải, tôi đã nhìn thấy chúng.
Đôi mắt ông thoáng rung động, một hình ảnh từ lúc chấm dứt chiến tranh Việt Nam 1975. Những tàn quân Việt Nam Cộng Hòa điên loạn trong ngày 30-04, hàng ngàn người lũ lượt đổ về sân bay Tân Sơn Nhất, hàng vạn con người lên tàu rời khỏi Việt Nam từ Vũng Tàu đến Hà Tiên. Một cảnh tượng hỗn loạn và chết chóc lan tràn khắp miền Nam. Ông chạy nhanh đến hội, những cái chết tang thương của bạn bè ông nằm trước cánh cửa bước vào hội. Vị trưởng lão già nua trong cơn hấp hối vì viên đạn xuyên qua lồng ngực, ông ra hiệu cho vị giáo sư trẻ chạy đến, trưởng lão đặt tay phải lên ngực của ông, “Đại chưởng ấn đang gặp nguy hiểm, ông ta là người duy nhất có thể bảo vệ được bí mật danh tính Đại Bối Trưởng Lão. Hãy đến ngay.” Nói rồi trưởng lão tắt thở. Đại Bối Trưởng Lão là người đứng đầu trong hội, thuộc cấp bậc cao nhất, cấp số một, và không một ai suốt nhiều thế hệ từ Trương Vĩnh Ký đến giờ biết được danh tính Đại Bối Trưởng Lão. Ông ta được mệnh danh là bí mật của hội suốt nhiều thế kỷ qua, quanh ông biết bao nhiêu huyền thoại thêu dệt, có người nói rằng ông ta từng tư vấn cho Ngô Đình Diệm, rồi lật đổ đảo chính, rồi giúp cho quân Cộng Sản chiến thắng v.v. Nhưng tất cả chỉ là sự thệu dệt.
Vị giáo sư trẻ lên chiếc xe và chạy nhanh đến nhà Đại chưởng ấn, người thuộc cấp thứ hai. Và cũng là người duy nhất biết được danh tính Đại Bối Trưởng Lão.
- Tôi cần phải đi lúc này, Cộng sản đã vào đến Saigon rồi. – Đại chưởng ấn nói. – Tôi không rời bỏ anh em trong hội, tôi nhận lệnh của Đại Bối Trưởng Lão phải đến Mỹ càng sớm càng tốt, Đại Bối nói sẽ có rất nhiều người Việt sẽ vượt biên suốt nhiều năm sau. Tôi cần đến Mỹ để liên hệ với anh em khắp nơi trên thế giới nhằm tác động vào chính giới nước Mỹ lẫn nhiều nước khác để cứu trợ những người vượt biên sau này.
- Nhưng đã chấm dứt chiến tranh rồi. – Vị giáo sư nghiêm mặt nói.
- Anh vẫn còn trẻ và còn nhiều điều chưa biết. Tôi cần đi ngay lúc này kẻo không còn kịp, anh đến địa chỉ này, gặp Đại Bối Trưởng Lão. Ngài cần gặp anh.
- Gặp tôi?
- Đúng vậy. Hãy đến nhanh, đầu giờ trưa này quân Cộng sản sẽ tràn vào dinh Thống Nhất, khi đó Saigon sẽ có nhiều chuyện xảy ra, cẩn thận sinh mạng của mình. Đi nhanh đi.
Người tùy tùng dẫn vị giáo sư trẻ xuyên qua căn hầm thắp sáng bằng ánh nến, phía trên đầu ngài là rầm rập những cánh quân từ bốn lộ quanh Saigon tiến vào trung tâm. Dù không nghe thấy được gì, nhưng ông ta biết rõ những tiếng đạn pháo, tiếng cười đùa thắng trận, và những cuộc thanh trừng đang diễn ra khắp Saigon, trên đầu của ngài. Bước qua sảnh lớn, cánh cửa khép lại, nhẩm tính toán, ông ta biết rằng mình đang ở dưới một địa điểm thiêng liêng của Saigon. Trong căn phòng tối, ánh nến lập lòe, vị Đại Bối Trưởng Lão bước đến gần ông, ánh nến trong phòng dần soi sáng khuôn mặt. Vị giáo sư trẻ há hốc mồm lắp bắp nói, “Ngài… ngài… ngài có phải là…” Vị Đại Bối Trưởng Lão mỉm cười, đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu ông cần im lặng. Vị giáo sư nhìn lên bức tường phía sau, bức tranh chân dung của Đại Bối Trưởng Lão mà tất cả người miền Nam đều quen thuộc. Đại Bối Trưởng Lão nói bằng giọng sệt mùi Nam Bộ.
- Tôi rất tiếc đã không làm được gì cho những anh em đã ngã xuống. Cái chết của họ sẽ là ám ảnh cuộc đời tôi. Người anh em, tôi biết anh đang nghĩ gì. Tôi chính là một trong những bí mật mà hội cần gìn giữ. Để tránh bi kịch này diễn ra lần nữa trong tương lai, tôi cần anh phải làm điều này. Hội chúng ta có rất nhiều bí mật cần được bảo vệ, anh đi theo tôi, tôi cho anh xem cái này.
Ánh sáng trong phòng lóe lên, thời gian như ngưng đọng, trước sự ngạc nhiên bỡ ngỡ của vị giáo sư trẻ, Đại Bối Trưởng Lão ôn tồn nói. “Anh có hiểu được tại sao bí mật của hội cần được gìn giữ hay không? Nếu nó lộ ra bên ngoài, dù chỉ là một ít, rơi vào tay bất kỳ ai, chúng cũng biến cả thế giới này thành địa ngục.”
Vị giáo sư trẻ năm đó đã già dần theo năm tháng, ông không còn gặp lại Đại Bối Trưởng Lão nữa, và ông giờ đây trở thành Đại Chưởng Ấn, cùng trong mười hai nguyên lão của hội. Ký ức năm xưa khiến ông hãi hùng khi nhớ lại. Giờ đây ông nhìn cha Mục, ông có thể hiểu được cảm giác của Cha chính là cảm giác năm xưa khi ông tìm gặp Đại Chưởng Ấn, ông hi vọng ông đừng gặp và đừng có cơ hội tiếp cận Đại Bối Trưởng Lão. Thở dài ngao ngán, ông nói với cha Mục, “Thời gian là thứ không thể hiểu được.”
Bình luận facebook