Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 12. BÓNG CHUÔNG THÁP CỔ (P2)
Cánh cửa gỗ mở ra, một không gian rộng rãi và thoáng đãng. Đầy quen thuộc. Chúng tôi đứng giữa căn phòng, mùi ẩm mốc từ gỗ lan ra, lấn át tất cả những gì thuộc về hiện thực. Phong nhắm nghiền mắt lại, hít một hơi thật sâu, "Nơi đây là của tất cả chúng ta. Mùi của chúng ta." Phong chầm chậm bước đến chiếc ghế đặt ở góc tường căn phòng, rồi lặng lẽ lướt nhẹ đầu ngón tay lên nó, chàng chạm vào hũ tăm gần đó, "Nó vẫn ở đây sau nhiều năm, nhịp đập của nó vẫn còn, Phong vẫn nghe được hơi thở của mình ở đây. Còn Kiệt?"
Tôi bước qua vách ngăn căn phòng, cái tủ làm bằng gỗ mít mà lớp vecni đã xẩm thành màu đen. Tay tôi chạm lên cánh cửa, hiện thực biến mất, người ta chết trong quá khứ, vùi trong ký ức.
Tiếng cười đùa la hét bên ngoài chiếc tủ, tôi nhìn thấy Hải Nam chạy qua trước mặt, khuôn mặt chàng rạng rỡ ngây thơ. Ai cũng được tự do trong trí não khi còn bé trước khi chúng bước vào nhà tù định kiến mang tên trưởng thành, Tuấn đang cùng Hải Yến bên cạnh những mảnh rời bộ đồ chơi lego, chúng đang cố lắp ráp lại hiện thực bằng những mảnh tạo vật của con người, tham vọng chúng là phản ảnh lại hiện thực một cách chân thực nhất bằng cái vụng về do con người tạo ra.
Phong và tôi chạy loanh quanh từ phòng này sang phòng nọ, tiếng cười đùa làm phá vỡ tính tôn nghiêm mà chúng đang có lúc này, lúc chúng trưởng thành và nhiều người kính trọng. Rồi chợt năm người chúng dừng lại, tiếng e e của nồi nước đang sôi vang lên ở bếp, tiếng e e khó chịu nó nhắc người ta phải dừng tất cả để làm một điều gì gấp, nếu không, thảm họa sẽ xảy ra.
Khuôn mặt già nua của thầy nó đứng trước mặt nó, nó không đủ cao như khi nó trưởng thành, người thầy khom lưng xuống gần mặt nó rồi xoa đầu nó. "Thẳm sâu bên trong tiềm thức của mỗi chúng ta, là một thế giới không thuộc về chúng ta, nó là thế giới thuộc về mọi người."
"Nhưng nó là gì?" Thằng nhỏ vẫn còn láu táu hỏi.
"Nó là những thứ con sẽ thuộc về, những cái đã là, không phải những cái sẽ là. Con người ngây dại lắm, họ hoàn toàn không hiểu gì về cõi lòng bên trong của họ. Họ chỉ là một giấc mơ mà thôi." Ông mỉm cười, nụ cười khắc khổ và già nua, nó có thể nhìn thấy tròng mắt đen đã đục dần, nó không biết ông còn nhìn thấy rõ khuôn mặt nó không.
"Giấc mơ của cái gì thầy?"
Rồi ông đứng thẳng người dậy, bước chân chậm rãi đi trên sàn gỗ, tiếng cót két của chiếc sàn nhuốm màu lịch sử, như tiếng gọi lịch sử từ thời nó được tạo nên. Ông lẩm bẩm đầy thê lương, "Giấc mơ của cái gì? Của cái gì? Chúng ta là gì?" Chân bước dần ra cánh cửa, bên ngoài là bao lơn, phố phường cùng nhịp sống của nó. Ánh sáng chói chang không vào nổi căn phòng tối mà tất cả đã trở thành màu đen. Gỗ đen, vật dụng cũng đen, màu đen ngày càng nhiều cuốn lấy đứa nhỏ kéo sát nó về bên trong.
Tôi nhìn sang Phong, thấy anh ngồi vào chiếc ghế cạnh góc tường, như thói quen mà suốt nhiều năm niên thiếu của mình, anh cũng như tôi, trôi dạt về miền miên viễn, nơi mà ký ức là một thực thể sống hơn là cái đã chết. Nó sống, vì người ta trở thành một phần của nó, chứ không tách rời khỏi nó. Nó không phải là cuộn phim mà người ta nhìn lên màn ảnh, mà nó chính là họ.
Tôi thấy Kiệt vẫn láu táu, bà vú già của thầy nhanh chóng chạy lên tắt bếp điện và nhấc ấm nước sôi ra khỏi bếp. Tiếng e e dừng lại, nó không dừng lại vì tôi thấy cả bọt vẫn còn sủi lăm tăm trong nó, nó chỉ kêu nhỏ lại nhưng vẫn e e, nó vẫn kêu nhưng không ai nghe thấy. Như lương tri đã dừng lên tiếng nếu người ta bỏ qua nó, nó vẫn âm ỉ và ấm ủ những tiếng lòng bên trong mỗi tha nhân. Nhìn Kiệt kìa, đôi mắt kia sẽ sớm trở thành sự u sầu thế kỷ, tôi biết rằng Kiệt cũng nghe được tiếng e e như tôi. Đôi mắt đó nói lên tất cả, nhiều điều mà nỗi thầm kín vẫn còn vang vọng sau nhiều năm. Hải Yến đang tựa vào người của Tuấn, Yến hiểu được tiếng e e đó. Cuộc đời là chuỗi dài bi kịch khi bắt đầu nghe được tiếng e e cuộc đời, sự ngây thơ chấm dứt và trưởng thành bắt đầu, nó phải nghe. NGHE. NGHE TẤT CẢ. Nghe cả tiếng lòng ủ dột của tha nhân mà thi nhân lên tiếng, những tường vôi vỡ lộ ra viên gạch đỏ như lớp cơ đỏ hồng dưới da, càng lúc càng nghe được nhiều, âm thanh trở thành bi kịch khi nó khiến con người ta không thể nào trở thành vụng dại như ngày xưa nữa.
Nghe, là lúc bắt đầu lớn.
Phải không thầy? "Nghe là lúc bắt đầu lớn?"
"Con thông minh lắm, Phong." Thầy mệt mỏi bên chiếc bàn sách, dường như tóc thầy đã thưa hơn ngày hôm trước.
"Nhưng thông minh có phải là dấu hiệu bắt đầu lớn không thầy?"
"Ta không biết nữa con trai, ta không biết rằng ta đã trưởng thành chưa. Hay ta đang héo mòn trong một thân thể đi quá nhanh so với suy tư của mình."
"Vậy thầy có thông minh không?"
"Ta vụng dại lắm con trai à."
"Vụng dại có phải là thông minh?"
"Không, vụng dại là từ chối thông minh."
"Nếu đã biết từ chối nghĩa rằng biết chọn lựa, chọn lựa là phân nó ra thành hai định kiến đúng và sai, nó là thông minh chứ thầy."
"Đúng vậy, con đã đi xa hơn ta, trong khi ta ngày càng già nua về trí não." Ông trầm tư, rồi nói tiếp, "Sẽ có lúc, con sẽ gặp lại con trong căn phòng tối này, nơi mà mọi sự phi lý diễn ra, ta chỉ muốn nhắc nhở con rằng, đừng cố gắng hiểu những gì không thuộc về mình."
"Nhưng làm sao con ngăn được suy nghĩ của mình."
"Ta nghĩ con sẽ biết cách làm điều đó. Và giờ, con đi đi, bạn bè con đang chờ con bên ngoài." Rồi ông chợt ngẩn người, "Ôi, con có nghe không, tiếng e e ở đâu vậy, sao nó ngày càng lớn, nước đã sôi rồi ư?"
Nước mắt không ngăn được, ba đứa chúng tôi nhìn nhau, đều hiểu. Căn phòng này đã được tạo dựng nguyên bản từ căn hộ của thầy chúng tôi. Ngay cả từng vật dụng đều được giữ nguyên vẹn. Phi dường như hiểu được cảm xúc đó, anh thấy được nỗi xúc động đang trào dâng trên tâm trí mỗi người. Anh trách rằng bản thân mình không thể chia sẻ được điều đó, anh đứng ngoài cuộc chơi ký ức của ba con người.
Chiếc khăn mùi-soa đưa ra, bàn tay của anh thật cần thiết lúc này, "Anh lau mắt đi."
"Cảm ơn Phi, anh đã giúp chúng tôi phân biệt được phần nào hiện thực. Phong, hãy lau đi, chúng ta đã sống quá lâu trong quá khứ, đến lúc cần giải quyết vấn đề thuộc về quá khứ"
Vô Khuyết trở về trạng thái bình thường, anh ra hiệu cho ba người chúng tôi theo anh. Đến căn phòng làm việc của thầy, rồi nặng nề anh đẩy kệ sách đính vào tường sang một bên, một chiếc phòng bật sáng hiện lên.
Tôi và Phi ngạc nhiên nhìn nhau, Phong trở nên tinh anh hơn cả. Chúng tôi nhìn thấy rõ những vật chứ trong đó.
Bước qua cánh cửa, Phi nhanh chóng nhận ra ngay, "Đây là bức tranh bị thất lạc của Van Gogh."
Tôi tiếp lời khi nhận ra một bức tranh khác vẽ theo phong cách phục hưng, "Phi, anh từng học ở Harvard, anh chắc chắn đã xem qua triển lãm về quyển sổ tay của De Vince, anh nhận ra đây là chữ ký của ai không?" "Lenonard de Vince"
Phong thì liên tục ngạc nhiên, "Đây là nhục thân của thiền sư..."
Vô Khuyết đưa ngón tay lên miệng, rồi mỉm cười. "Anh biết vậy được rồi."
Hàng trăm mẫu vật, hàng ngàn cuốn sách chất trên kệ khắp phòng. Những thiết bị vừa tiên tiến vừa xa lạ. Nhìn căn phòng này, tôi biết cũng đã bỏ lâu lắm rồi, nhưng xem chừng vẫn được lau dọn. Rồi Vô Khuyết dừng lại bên một kệ sách, anh lấy ra một quyển sách lớn đóng bìa thuộc da.
Vril.
Đó là chữ ngắn gọn trên sách, mở nó ra, không khó nhận ra ngay, tôi và Phong thốt lên, "Chữ của thầy!"
"Đúng vậy, của thầy chúng ta, có lẽ hai anh cần biết công việc mà tôi đã kế tục từ thầy." Vô Khuyết điềm tĩnh nhìn sự ngạc nhiên của hai đứa tôi, và có lẽ là cả Phi nữa.
Cánh cửa gỗ mở ra, một không gian rộng rãi và thoáng đãng. Đầy quen thuộc. Chúng tôi đứng giữa căn phòng, mùi ẩm mốc từ gỗ lan ra, lấn át tất cả những gì thuộc về hiện thực. Phong nhắm nghiền mắt lại, hít một hơi thật sâu, "Nơi đây là của tất cả chúng ta. Mùi của chúng ta." Phong chầm chậm bước đến chiếc ghế đặt ở góc tường căn phòng, rồi lặng lẽ lướt nhẹ đầu ngón tay lên nó, chàng chạm vào hũ tăm gần đó, "Nó vẫn ở đây sau nhiều năm, nhịp đập của nó vẫn còn, Phong vẫn nghe được hơi thở của mình ở đây. Còn Kiệt?"
Tôi bước qua vách ngăn căn phòng, cái tủ làm bằng gỗ mít mà lớp vecni đã xẩm thành màu đen. Tay tôi chạm lên cánh cửa, hiện thực biến mất, người ta chết trong quá khứ, vùi trong ký ức.
Tiếng cười đùa la hét bên ngoài chiếc tủ, tôi nhìn thấy Hải Nam chạy qua trước mặt, khuôn mặt chàng rạng rỡ ngây thơ. Ai cũng được tự do trong trí não khi còn bé trước khi chúng bước vào nhà tù định kiến mang tên trưởng thành, Tuấn đang cùng Hải Yến bên cạnh những mảnh rời bộ đồ chơi lego, chúng đang cố lắp ráp lại hiện thực bằng những mảnh tạo vật của con người, tham vọng chúng là phản ảnh lại hiện thực một cách chân thực nhất bằng cái vụng về do con người tạo ra.
Phong và tôi chạy loanh quanh từ phòng này sang phòng nọ, tiếng cười đùa làm phá vỡ tính tôn nghiêm mà chúng đang có lúc này, lúc chúng trưởng thành và nhiều người kính trọng. Rồi chợt năm người chúng dừng lại, tiếng e e của nồi nước đang sôi vang lên ở bếp, tiếng e e khó chịu nó nhắc người ta phải dừng tất cả để làm một điều gì gấp, nếu không, thảm họa sẽ xảy ra.
Khuôn mặt già nua của thầy nó đứng trước mặt nó, nó không đủ cao như khi nó trưởng thành, người thầy khom lưng xuống gần mặt nó rồi xoa đầu nó. "Thẳm sâu bên trong tiềm thức của mỗi chúng ta, là một thế giới không thuộc về chúng ta, nó là thế giới thuộc về mọi người."
"Nhưng nó là gì?" Thằng nhỏ vẫn còn láu táu hỏi.
"Nó là những thứ con sẽ thuộc về, những cái đã là, không phải những cái sẽ là. Con người ngây dại lắm, họ hoàn toàn không hiểu gì về cõi lòng bên trong của họ. Họ chỉ là một giấc mơ mà thôi." Ông mỉm cười, nụ cười khắc khổ và già nua, nó có thể nhìn thấy tròng mắt đen đã đục dần, nó không biết ông còn nhìn thấy rõ khuôn mặt nó không.
"Giấc mơ của cái gì thầy?"
Rồi ông đứng thẳng người dậy, bước chân chậm rãi đi trên sàn gỗ, tiếng cót két của chiếc sàn nhuốm màu lịch sử, như tiếng gọi lịch sử từ thời nó được tạo nên. Ông lẩm bẩm đầy thê lương, "Giấc mơ của cái gì? Của cái gì? Chúng ta là gì?" Chân bước dần ra cánh cửa, bên ngoài là bao lơn, phố phường cùng nhịp sống của nó. Ánh sáng chói chang không vào nổi căn phòng tối mà tất cả đã trở thành màu đen. Gỗ đen, vật dụng cũng đen, màu đen ngày càng nhiều cuốn lấy đứa nhỏ kéo sát nó về bên trong.
Tôi nhìn sang Phong, thấy anh ngồi vào chiếc ghế cạnh góc tường, như thói quen mà suốt nhiều năm niên thiếu của mình, anh cũng như tôi, trôi dạt về miền miên viễn, nơi mà ký ức là một thực thể sống hơn là cái đã chết. Nó sống, vì người ta trở thành một phần của nó, chứ không tách rời khỏi nó. Nó không phải là cuộn phim mà người ta nhìn lên màn ảnh, mà nó chính là họ.
Tôi thấy Kiệt vẫn láu táu, bà vú già của thầy nhanh chóng chạy lên tắt bếp điện và nhấc ấm nước sôi ra khỏi bếp. Tiếng e e dừng lại, nó không dừng lại vì tôi thấy cả bọt vẫn còn sủi lăm tăm trong nó, nó chỉ kêu nhỏ lại nhưng vẫn e e, nó vẫn kêu nhưng không ai nghe thấy. Như lương tri đã dừng lên tiếng nếu người ta bỏ qua nó, nó vẫn âm ỉ và ấm ủ những tiếng lòng bên trong mỗi tha nhân. Nhìn Kiệt kìa, đôi mắt kia sẽ sớm trở thành sự u sầu thế kỷ, tôi biết rằng Kiệt cũng nghe được tiếng e e như tôi. Đôi mắt đó nói lên tất cả, nhiều điều mà nỗi thầm kín vẫn còn vang vọng sau nhiều năm. Hải Yến đang tựa vào người của Tuấn, Yến hiểu được tiếng e e đó. Cuộc đời là chuỗi dài bi kịch khi bắt đầu nghe được tiếng e e cuộc đời, sự ngây thơ chấm dứt và trưởng thành bắt đầu, nó phải nghe. NGHE. NGHE TẤT CẢ. Nghe cả tiếng lòng ủ dột của tha nhân mà thi nhân lên tiếng, những tường vôi vỡ lộ ra viên gạch đỏ như lớp cơ đỏ hồng dưới da, càng lúc càng nghe được nhiều, âm thanh trở thành bi kịch khi nó khiến con người ta không thể nào trở thành vụng dại như ngày xưa nữa.
Nghe, là lúc bắt đầu lớn.
Phải không thầy? "Nghe là lúc bắt đầu lớn?"
"Con thông minh lắm, Phong." Thầy mệt mỏi bên chiếc bàn sách, dường như tóc thầy đã thưa hơn ngày hôm trước.
"Nhưng thông minh có phải là dấu hiệu bắt đầu lớn không thầy?"
"Ta không biết nữa con trai, ta không biết rằng ta đã trưởng thành chưa. Hay ta đang héo mòn trong một thân thể đi quá nhanh so với suy tư của mình."
"Vậy thầy có thông minh không?"
"Ta vụng dại lắm con trai à."
"Vụng dại có phải là thông minh?"
"Không, vụng dại là từ chối thông minh."
"Nếu đã biết từ chối nghĩa rằng biết chọn lựa, chọn lựa là phân nó ra thành hai định kiến đúng và sai, nó là thông minh chứ thầy."
"Đúng vậy, con đã đi xa hơn ta, trong khi ta ngày càng già nua về trí não." Ông trầm tư, rồi nói tiếp, "Sẽ có lúc, con sẽ gặp lại con trong căn phòng tối này, nơi mà mọi sự phi lý diễn ra, ta chỉ muốn nhắc nhở con rằng, đừng cố gắng hiểu những gì không thuộc về mình."
"Nhưng làm sao con ngăn được suy nghĩ của mình."
"Ta nghĩ con sẽ biết cách làm điều đó. Và giờ, con đi đi, bạn bè con đang chờ con bên ngoài." Rồi ông chợt ngẩn người, "Ôi, con có nghe không, tiếng e e ở đâu vậy, sao nó ngày càng lớn, nước đã sôi rồi ư?"
Nước mắt không ngăn được, ba đứa chúng tôi nhìn nhau, đều hiểu. Căn phòng này đã được tạo dựng nguyên bản từ căn hộ của thầy chúng tôi. Ngay cả từng vật dụng đều được giữ nguyên vẹn. Phi dường như hiểu được cảm xúc đó, anh thấy được nỗi xúc động đang trào dâng trên tâm trí mỗi người. Anh trách rằng bản thân mình không thể chia sẻ được điều đó, anh đứng ngoài cuộc chơi ký ức của ba con người.
Chiếc khăn mùi-soa đưa ra, bàn tay của anh thật cần thiết lúc này, "Anh lau mắt đi."
"Cảm ơn Phi, anh đã giúp chúng tôi phân biệt được phần nào hiện thực. Phong, hãy lau đi, chúng ta đã sống quá lâu trong quá khứ, đến lúc cần giải quyết vấn đề thuộc về quá khứ"
Vô Khuyết trở về trạng thái bình thường, anh ra hiệu cho ba người chúng tôi theo anh. Đến căn phòng làm việc của thầy, rồi nặng nề anh đẩy kệ sách đính vào tường sang một bên, một chiếc phòng bật sáng hiện lên.
Tôi và Phi ngạc nhiên nhìn nhau, Phong trở nên tinh anh hơn cả. Chúng tôi nhìn thấy rõ những vật chứ trong đó.
Bước qua cánh cửa, Phi nhanh chóng nhận ra ngay, "Đây là bức tranh bị thất lạc của Van Gogh."
Tôi tiếp lời khi nhận ra một bức tranh khác vẽ theo phong cách phục hưng, "Phi, anh từng học ở Harvard, anh chắc chắn đã xem qua triển lãm về quyển sổ tay của De Vince, anh nhận ra đây là chữ ký của ai không?" "Lenonard de Vince"
Phong thì liên tục ngạc nhiên, "Đây là nhục thân của thiền sư..."
Vô Khuyết đưa ngón tay lên miệng, rồi mỉm cười. "Anh biết vậy được rồi."
Hàng trăm mẫu vật, hàng ngàn cuốn sách chất trên kệ khắp phòng. Những thiết bị vừa tiên tiến vừa xa lạ. Nhìn căn phòng này, tôi biết cũng đã bỏ lâu lắm rồi, nhưng xem chừng vẫn được lau dọn. Rồi Vô Khuyết dừng lại bên một kệ sách, anh lấy ra một quyển sách lớn đóng bìa thuộc da.
Vril.
Đó là chữ ngắn gọn trên sách, mở nó ra, không khó nhận ra ngay, tôi và Phong thốt lên, "Chữ của thầy!"
"Đúng vậy, của thầy chúng ta, có lẽ hai anh cần biết công việc mà tôi đã kế tục từ thầy." Vô Khuyết điềm tĩnh nhìn sự ngạc nhiên của hai đứa tôi, và có lẽ là cả Phi nữa.