Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 12. BÓNG CHUÔNG THÁP CỔ (P4)
Nhanh chóng Vô Khuyết trở về với vẻ lãnh đạm của mình, anh lật nhanh quyển sách của thầy, đến một chương có hình vẽ thanh gươm phía sau là vòng tròn lồng ghép hai chữ SS vào. Một ký hiệu của Hitler.
"Vô Danh, anh nhận ra chứ?"
"Tổ chức Vril."
"Tôi nghĩ anh biết khá nhiều về Vril."
"Vậy để xem anh điều tra được những gì." tôi nhún vai.
"Tôi chỉ kế thừa công việc từ thầy, này, Vô Danh. Con người cao ngạo của anh vẫn chưa biến mất khỏi tính cách của anh."
"Từ lần đầu tôi gặp anh, tôi biết anh đã là đối thủ của tôi về lĩnh vực này. Nhưng lần này tôi thật tình muốn nghe những gì anh biết."
"Tôi nghĩ phần lớn những gì tôi biết, anh đã biết. Anh nhìn đây, đây là tư liệu mà phe đồng minh đã lấy được từ Đức quốc xã năm 1920. Anh nhận ra tư liệu này chứ?"
"Ái chà, HAUNEBU II, Phi, anh xem này. Ở tài liệu mật này bổ sung cho tài liệu mà lần trước anh xem trong căn phòng của tôi."
"Chiếc đĩa bay của Đức quốc xã chế tạo" Phi nhận định, "Nhưng nó đã thành công đâu?"
"Vậy thì anh cần xem tiếp chỗ này", Vô Khuyết chỉ qua trang bên cạnh, một loạt tư liệu với mẫu chữ đánh máy thời trước hiện ra, đầy chi tiết và mạch lạc hướng dẫn sơ đồ cấu tạo của chiếc đĩa bay mang tên HAUNEBU II. "Có một sơ đồ cấu tạo rõ ràng thế này mà không chế tạo được ư?"
"Nó còn thiếu một thứ để vận hành." Phong nhận ra ngay từ sơ đồ.
"Năng lượng nguyên tử." Cả bốn chúng tôi đều thừa nhận.
"Đó là thứ năng lượng duy nhất mà trữ lượng phong phú, dài hạn. Thích hợp dùng vào quân sự, mà thật ra là cho máy bay, nơi có thể chiếm lĩnh bầu trời." tôi nói, và chỉ vào những hàng chữ trong tư liệu, "Đây, các anh nhìn xem, nó cho thấy một kiến thức có trước cả thời nay, nó ám chỉ một loại năng lượng từ loại hạt không tồn tại, hay một loại hạt tồn tại trong thời gian rất ngắn."
"Phản hạt." Phi nói.
"Đúng vậy, điều này cho thấy điều gì Vô Khuyết?" tôi nhìn anh.
"Chúng cần kỹ nghệ tạo ra phản ứng hạch tâm. Và chúng đã tìm ra được." Vô Khuyết nói. Rồi anh lật nhanh sang những trang khác, từ cấu tạo máy thời gian, công nghệ siêu thanh, tàu du hành không gian, chồng chất hàng trăm trang. Và rồi anh dừng lại ở những trang cuối. Có hàng chữ viết tay của thầy, "Năng lượng của Chúa." Anh nói, "Đây là thứ mà tổ chức Vril hi vọng tìm thấy tại Việt Nam.
"Tại sao chúng lại nghĩ thứ này có ở Việt Nam?" Phi thắc mắc, "Việt Nam thời điểm đó có gì đặc biệt đâu?"
"Có rất nhiều điểm đặc biệt," tôi nói, "Việt Nam là nơi đầu tiên thắp sáng đèn đường bằng điện ở Châu Á, đầu tiên ở Hà Nội. Những hệ thống thủy điện đầu tiên ở khu vực cũng xây dựng tại Việt Nam. Người Pháp đã khiến cho Việt Nam thời điểm đó đi đầu về lĩnh vực sử dụng năng lượng. Không khó để nói, Việt Nam chúng ta khi đó gợi ý về kỹ nghệ năng lượng. Dù trình độ dân trí còn sơ khai, nhưng chắc chắn tổ chức Vril nghĩ rằng hội Tam Điểm đã bén rễ ở quốc gia này và mang theo tri thức cổ xưa để canh tân nó." Rồi tôi nhìn Phong, "Phong còn nhớ chuyến phiêu lưu của năm người chúng ta đến Đà Lạt không?"
Thoáng rùng mình, Phong dường như nhận ra ký ức nằm ngay trước mặt. Im lặng vài giây, ngắn gọn, anh nói. "Đồng đen."
Vô Khuyết nhìn tôi, nói, "Tôi không biết năm xưa anh đã cẩn thận cất dấu nó chưa. Nhưng thứ năng lượng quái dị đó cần phải có..."
"Một công nghệ giải mã và sử dụng năng lượng đó." Tôi nói.
"Và đó là thứ thầy đã cất dấu, bây giờ, chúng ta phải tìm ra nó trước khi có kẻ lấy được." Vô Khuyết nói.
"Nhưng ở nhà cha Mục đã không có một cái gì," Phi nói, "và chúng ta bế tắc ngay từ phút đầu tiên giải mã."
Tôi nhìn Phi cười, "Tôi không nghĩ thầy tôi sẽ giao bí mật cho một người nào giữ, thầy chỉ ám chỉ về nhà thờ Tin Lành. Chỉ có chúng ta từ bé gắn liền với cha Mục hơi nhiều, nên nghĩ ngay đến cha. Phong này, anh hãy thay tôi viếng đám tang cha Mục. Phi, anh vẫn được nghỉ đến tết tây phải không? Tốt, anh có nhã hứng đi xa không? Bao xa à, không xa lắm, chừng nửa vòng trái đất. Đừng ngạc nhiên như vậy. Tôi sẽ thông bao cho anh nơi cần đi. Và giờ, Vô Khuyết, tôi khẩn cầu anh một ân huệ. Được chứ?"
"Thật ngắn gọn."
"Tôi muốn mượn Kỳ Nam của anh vài ngày."
"Hãy đảm bảo thằng bé được an toàn."
"Từ câu nói này, tôi đã hiểu điều gì xảy ra trong tâm hồn anh. Nếu như xong việc, tôi muốn nói chuyện với anh như hai con người từng đánh mất ký ức."
"Không. Giờ. Xin mời ba anh giải quyết công việc tiếp theo. Dưới sự chỉ đạo của Vô Danh."
"Còn anh?" Phi hỏi.
Tôi trả lời thay Vô Khuyết, "Tìm ra sào huyệt giáo sư Lâm."
Và Vô Khuyết nhìn tôi, đôi mắt sắc bén, "Còn anh thì phải tìm ra những đứa con của lão trước khi chúng làm ảnh hương sinh mạng của Kỳ Nam. Tôi sẽ không tha thứ cho anh, nếu Kỳ Nam có bất kỳ mệnh hệ gì."
Ba người chúng tôi bước ra khỏi cửa, cánh cửa gỗ nặng nề đóng sầm lại, giam hãm vô Khuyết vào tận sâu bên trong căn hầm tối, nơi chỉ có ký ức và sự hãi hùng.
Bước ra khỏi thư viện, trời gần sáng. Phi hỏi tôi, "Giờ tôi phải làm gì?"
"Anh đi với tôi lúc này. Phong, nhớ. Đám ma cha Mục."
"Phong hiểu."
Phi và tôi nhanh chóng lên xe. "Bác tài, nhà thờ đức bà."
"Lại nhà thờ đức bà?"
"Vâng, chính nhà thờ đức bà."
***
Mặt trời ngoi lên, bị che khuất bởi những tòa cao ốc, ánh sáng len lỏi qua vùng trời cao nhưng vẫn không thể soi rọi đến nhà thờ lúc này. Tôi đứng trước nhà thờ. Nhìn. Và nhìn.
Phi hiểu tôi đang tập trung cao độ, anh không làm phiền.
"Phi này, anh nhìn thấy gì từ nhà thờ này?"
"Kiến trúc gothic, pha một chút Roman..."
"Không. Con số!"
"Con số?"
"Vâng. Nếu là anh thì anh thấy con số nào?"
"Tôi... tôi chỉ thấy số hai."
"Anh thông minh nhưng khiêm tốn quá nhiều, điều đó làm bào mòn sức sáng tạo của anh. Chính xác, số hai. Nhiều người chưa đến Pháp đã lầm tưởng nhà thờ đức bà của chúng ta mô phỏng nhà thờ đức bà Paris. Một sai lầm to tướng. Nó mô phỏng nhà thờ đức bà Amiens, Notre-Dame d'Amines. Một ngôi nhà thờ ở miền Bắc nước Pháp và cũng mang kiến trúc gothic đẹp nhất nước Pháp. Ở đó, nổi bật lên con số hai. Con số của người đàn bà, tương phản với số một của đàn ông và số ba của đứa con. Nên mọi nhà thờ mang danh xưng bà, dame, đều có hai tháp trước mặt, còn nhà thờ mang tên cha xứ hay tông đồ, đều chỉ có một tháp trước mặt. Nhưng số hai là chưa đủ."
"Ý anh là số nào?"
"Con số hoàn mỹ nhất."
"Số 6?"
"Chính xác. Nhà thờ đức bà của chúng ta xây dựng trên con số hoàn mỹ đó. Số 6. Nguyên nhân nó gọi là số hoàn mĩ, chắc anh hiểu, số 6 chia hết cho 1, 2, 3, và 6. Nhưng tổng nghịch đảo đều bằng hai, 1 + 1/2 + 1/3 + 1/6 = 2. Có thêm vài số hoàn mỹ nữa như: 28, 496, 8128. Những con số mà có tổng nghịch đảo của ước số luôn bằng hai. Như 28 có các ước là 1, 2, 4, 7, 14, 28; nên 1 + 1/2 + 1/4 + 1/7 + 1/14 + 1/28 = 2."
"Tôi đã thấy số 6 của anh nói rồi."
"Rất tốt. Hai bên cột tháp, mỗi bên có sáu cửa sổ. Hai bên hông tòa thánh đường, có sáu hàng cột, mỗi hàng cột có sáu khung cửa sổ. Số sáu còn là bội của hai và ba, nên có ba lớp mái, mỗi cửa sổ có hai cửa kép. Và chắc anh cũng sẽ ngạc nhiên nếu biết, nhà thờ có 6 chuông, do ré mi sol la si. Chưa nữa, cây thánh giá trên cao kia nặng 600 kg. Nếu khéo léo đếm và tìm hiểu kỹ hơn, chắc anh sẽ thấy số 6 hiện diện khắp nơi trong nhà thờ đức bà của chúng ta"
"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này."
"Vậy từ giờ anh tập thói quen nghĩ về điều đó vậy. Rồi. Thầy tôi đã đặt Nhà thờ đức bà vào trung tâm của chòm sao Thiên Bình, vậy nó phải có một ý nghĩa đặc biệt. Số sáu và số hai. Tôi nghĩ có lẽ là số sáu. Nhưng nó liên quan gì? Chắc chắn phải liên quan đến nhà thờ Tin Lành gần nhà cha Mục. Đi thôi Phi, chúng ta đến đó."
Nhanh chóng Vô Khuyết trở về với vẻ lãnh đạm của mình, anh lật nhanh quyển sách của thầy, đến một chương có hình vẽ thanh gươm phía sau là vòng tròn lồng ghép hai chữ SS vào. Một ký hiệu của Hitler.
"Vô Danh, anh nhận ra chứ?"
"Tổ chức Vril."
"Tôi nghĩ anh biết khá nhiều về Vril."
"Vậy để xem anh điều tra được những gì." tôi nhún vai.
"Tôi chỉ kế thừa công việc từ thầy, này, Vô Danh. Con người cao ngạo của anh vẫn chưa biến mất khỏi tính cách của anh."
"Từ lần đầu tôi gặp anh, tôi biết anh đã là đối thủ của tôi về lĩnh vực này. Nhưng lần này tôi thật tình muốn nghe những gì anh biết."
"Tôi nghĩ phần lớn những gì tôi biết, anh đã biết. Anh nhìn đây, đây là tư liệu mà phe đồng minh đã lấy được từ Đức quốc xã năm 1920. Anh nhận ra tư liệu này chứ?"
"Ái chà, HAUNEBU II, Phi, anh xem này. Ở tài liệu mật này bổ sung cho tài liệu mà lần trước anh xem trong căn phòng của tôi."
"Chiếc đĩa bay của Đức quốc xã chế tạo" Phi nhận định, "Nhưng nó đã thành công đâu?"
"Vậy thì anh cần xem tiếp chỗ này", Vô Khuyết chỉ qua trang bên cạnh, một loạt tư liệu với mẫu chữ đánh máy thời trước hiện ra, đầy chi tiết và mạch lạc hướng dẫn sơ đồ cấu tạo của chiếc đĩa bay mang tên HAUNEBU II. "Có một sơ đồ cấu tạo rõ ràng thế này mà không chế tạo được ư?"
"Nó còn thiếu một thứ để vận hành." Phong nhận ra ngay từ sơ đồ.
"Năng lượng nguyên tử." Cả bốn chúng tôi đều thừa nhận.
"Đó là thứ năng lượng duy nhất mà trữ lượng phong phú, dài hạn. Thích hợp dùng vào quân sự, mà thật ra là cho máy bay, nơi có thể chiếm lĩnh bầu trời." tôi nói, và chỉ vào những hàng chữ trong tư liệu, "Đây, các anh nhìn xem, nó cho thấy một kiến thức có trước cả thời nay, nó ám chỉ một loại năng lượng từ loại hạt không tồn tại, hay một loại hạt tồn tại trong thời gian rất ngắn."
"Phản hạt." Phi nói.
"Đúng vậy, điều này cho thấy điều gì Vô Khuyết?" tôi nhìn anh.
"Chúng cần kỹ nghệ tạo ra phản ứng hạch tâm. Và chúng đã tìm ra được." Vô Khuyết nói. Rồi anh lật nhanh sang những trang khác, từ cấu tạo máy thời gian, công nghệ siêu thanh, tàu du hành không gian, chồng chất hàng trăm trang. Và rồi anh dừng lại ở những trang cuối. Có hàng chữ viết tay của thầy, "Năng lượng của Chúa." Anh nói, "Đây là thứ mà tổ chức Vril hi vọng tìm thấy tại Việt Nam.
"Tại sao chúng lại nghĩ thứ này có ở Việt Nam?" Phi thắc mắc, "Việt Nam thời điểm đó có gì đặc biệt đâu?"
"Có rất nhiều điểm đặc biệt," tôi nói, "Việt Nam là nơi đầu tiên thắp sáng đèn đường bằng điện ở Châu Á, đầu tiên ở Hà Nội. Những hệ thống thủy điện đầu tiên ở khu vực cũng xây dựng tại Việt Nam. Người Pháp đã khiến cho Việt Nam thời điểm đó đi đầu về lĩnh vực sử dụng năng lượng. Không khó để nói, Việt Nam chúng ta khi đó gợi ý về kỹ nghệ năng lượng. Dù trình độ dân trí còn sơ khai, nhưng chắc chắn tổ chức Vril nghĩ rằng hội Tam Điểm đã bén rễ ở quốc gia này và mang theo tri thức cổ xưa để canh tân nó." Rồi tôi nhìn Phong, "Phong còn nhớ chuyến phiêu lưu của năm người chúng ta đến Đà Lạt không?"
Thoáng rùng mình, Phong dường như nhận ra ký ức nằm ngay trước mặt. Im lặng vài giây, ngắn gọn, anh nói. "Đồng đen."
Vô Khuyết nhìn tôi, nói, "Tôi không biết năm xưa anh đã cẩn thận cất dấu nó chưa. Nhưng thứ năng lượng quái dị đó cần phải có..."
"Một công nghệ giải mã và sử dụng năng lượng đó." Tôi nói.
"Và đó là thứ thầy đã cất dấu, bây giờ, chúng ta phải tìm ra nó trước khi có kẻ lấy được." Vô Khuyết nói.
"Nhưng ở nhà cha Mục đã không có một cái gì," Phi nói, "và chúng ta bế tắc ngay từ phút đầu tiên giải mã."
Tôi nhìn Phi cười, "Tôi không nghĩ thầy tôi sẽ giao bí mật cho một người nào giữ, thầy chỉ ám chỉ về nhà thờ Tin Lành. Chỉ có chúng ta từ bé gắn liền với cha Mục hơi nhiều, nên nghĩ ngay đến cha. Phong này, anh hãy thay tôi viếng đám tang cha Mục. Phi, anh vẫn được nghỉ đến tết tây phải không? Tốt, anh có nhã hứng đi xa không? Bao xa à, không xa lắm, chừng nửa vòng trái đất. Đừng ngạc nhiên như vậy. Tôi sẽ thông bao cho anh nơi cần đi. Và giờ, Vô Khuyết, tôi khẩn cầu anh một ân huệ. Được chứ?"
"Thật ngắn gọn."
"Tôi muốn mượn Kỳ Nam của anh vài ngày."
"Hãy đảm bảo thằng bé được an toàn."
"Từ câu nói này, tôi đã hiểu điều gì xảy ra trong tâm hồn anh. Nếu như xong việc, tôi muốn nói chuyện với anh như hai con người từng đánh mất ký ức."
"Không. Giờ. Xin mời ba anh giải quyết công việc tiếp theo. Dưới sự chỉ đạo của Vô Danh."
"Còn anh?" Phi hỏi.
Tôi trả lời thay Vô Khuyết, "Tìm ra sào huyệt giáo sư Lâm."
Và Vô Khuyết nhìn tôi, đôi mắt sắc bén, "Còn anh thì phải tìm ra những đứa con của lão trước khi chúng làm ảnh hương sinh mạng của Kỳ Nam. Tôi sẽ không tha thứ cho anh, nếu Kỳ Nam có bất kỳ mệnh hệ gì."
Ba người chúng tôi bước ra khỏi cửa, cánh cửa gỗ nặng nề đóng sầm lại, giam hãm vô Khuyết vào tận sâu bên trong căn hầm tối, nơi chỉ có ký ức và sự hãi hùng.
Bước ra khỏi thư viện, trời gần sáng. Phi hỏi tôi, "Giờ tôi phải làm gì?"
"Anh đi với tôi lúc này. Phong, nhớ. Đám ma cha Mục."
"Phong hiểu."
Phi và tôi nhanh chóng lên xe. "Bác tài, nhà thờ đức bà."
"Lại nhà thờ đức bà?"
"Vâng, chính nhà thờ đức bà."
***
Mặt trời ngoi lên, bị che khuất bởi những tòa cao ốc, ánh sáng len lỏi qua vùng trời cao nhưng vẫn không thể soi rọi đến nhà thờ lúc này. Tôi đứng trước nhà thờ. Nhìn. Và nhìn.
Phi hiểu tôi đang tập trung cao độ, anh không làm phiền.
"Phi này, anh nhìn thấy gì từ nhà thờ này?"
"Kiến trúc gothic, pha một chút Roman..."
"Không. Con số!"
"Con số?"
"Vâng. Nếu là anh thì anh thấy con số nào?"
"Tôi... tôi chỉ thấy số hai."
"Anh thông minh nhưng khiêm tốn quá nhiều, điều đó làm bào mòn sức sáng tạo của anh. Chính xác, số hai. Nhiều người chưa đến Pháp đã lầm tưởng nhà thờ đức bà của chúng ta mô phỏng nhà thờ đức bà Paris. Một sai lầm to tướng. Nó mô phỏng nhà thờ đức bà Amiens, Notre-Dame d'Amines. Một ngôi nhà thờ ở miền Bắc nước Pháp và cũng mang kiến trúc gothic đẹp nhất nước Pháp. Ở đó, nổi bật lên con số hai. Con số của người đàn bà, tương phản với số một của đàn ông và số ba của đứa con. Nên mọi nhà thờ mang danh xưng bà, dame, đều có hai tháp trước mặt, còn nhà thờ mang tên cha xứ hay tông đồ, đều chỉ có một tháp trước mặt. Nhưng số hai là chưa đủ."
"Ý anh là số nào?"
"Con số hoàn mỹ nhất."
"Số 6?"
"Chính xác. Nhà thờ đức bà của chúng ta xây dựng trên con số hoàn mỹ đó. Số 6. Nguyên nhân nó gọi là số hoàn mĩ, chắc anh hiểu, số 6 chia hết cho 1, 2, 3, và 6. Nhưng tổng nghịch đảo đều bằng hai, 1 + 1/2 + 1/3 + 1/6 = 2. Có thêm vài số hoàn mỹ nữa như: 28, 496, 8128. Những con số mà có tổng nghịch đảo của ước số luôn bằng hai. Như 28 có các ước là 1, 2, 4, 7, 14, 28; nên 1 + 1/2 + 1/4 + 1/7 + 1/14 + 1/28 = 2."
"Tôi đã thấy số 6 của anh nói rồi."
"Rất tốt. Hai bên cột tháp, mỗi bên có sáu cửa sổ. Hai bên hông tòa thánh đường, có sáu hàng cột, mỗi hàng cột có sáu khung cửa sổ. Số sáu còn là bội của hai và ba, nên có ba lớp mái, mỗi cửa sổ có hai cửa kép. Và chắc anh cũng sẽ ngạc nhiên nếu biết, nhà thờ có 6 chuông, do ré mi sol la si. Chưa nữa, cây thánh giá trên cao kia nặng 600 kg. Nếu khéo léo đếm và tìm hiểu kỹ hơn, chắc anh sẽ thấy số 6 hiện diện khắp nơi trong nhà thờ đức bà của chúng ta"
"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này."
"Vậy từ giờ anh tập thói quen nghĩ về điều đó vậy. Rồi. Thầy tôi đã đặt Nhà thờ đức bà vào trung tâm của chòm sao Thiên Bình, vậy nó phải có một ý nghĩa đặc biệt. Số sáu và số hai. Tôi nghĩ có lẽ là số sáu. Nhưng nó liên quan gì? Chắc chắn phải liên quan đến nhà thờ Tin Lành gần nhà cha Mục. Đi thôi Phi, chúng ta đến đó."
Bình luận facebook