• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HAI THẾ KỶ- -phần tiếp theo Những ngày cuối tháng 4 (7 Viewers)

Chương 13. TÊN HỀ (P3)

Trước mặt chúng tôi là căn nhà hiu hắt bên bãi lau sậy cao hơn đầu người, tầng mái tôn thấp đến mức tôi có thể thả cho mình trí tưởng tượng rằng, khi mặt trời lên thì những con người trong căn nhà này sẽ thế nào.

"Phi này, anh có cảm thấy luồn không khí lạnh lùa dưới chân không?"

"Cũng gần lễ rồi anh nhỉ?"

"Không, tôi chỉ quan tâm tới không khí lạnh lùa dưới chân. Mà thôi, xem nào, bây giờ là chín giờ, thói quen của huyện lỵ là tắt đèn đi ngủ. Anh nghĩ xem ở Nhà Bè này căn nhà đìu hiu kia lại còn đèn? Rất sáng đúng không anh? Người trong nhà mở tất cả ngọn đèn có thể. Và anh cho tôi biết vì sao anh lại để Hoàng Minh Tuấn ở nơi này?"

"Đây là nơi an toàn nhất cho Minh Tuấn, với trí thông minh của Tuấn, thì bãi rừng lau sậy quanh nhà sẽ là nơi ẩn nấp lý tưởng."

"Anh biết không Phi, sự lo xa của anh sẽ là hiểm họa cho chúng ta về sau."

"Tôi chưa hiểu ý anh."

"Con người luôn tự tạo bi kịch cho chính mình bằng những mưu toan không thuộc về mình. Vì mưu toan của hai dòng họ Montague và Capulet đã đẩy đôi trai gái tiến tới việc mưu toan cho hạnh phúc chính mình, mưu toan ấy đã lệch pha với nhau và gây ra tấn thảm kịch bi thương mà lời thơ của nó bay đầy suốt ba bốn thế kỷ."

"Đôi mắt anh lúc này thật lạ, anh như con người khác."

"Anh là người có đôi mắt tinh anh, giữa đêm tối chập chùng này, anh vẫn nhìn thấu cõi lòng tôi."

"Tôi không dám."

"Hãy nói với tôi là anh dám, Phi à. Anh như một lữ khách hiền hòa trên khuôn mặt triết gia, lang thang qua dãy hành lang giáo đường hàng trăm lần mà cứ ngỡ lần đầu tiên."

"Rất ít khi anh nói chuyện như vậy."

"Vào thôi, Hoàng Minh Tuấn chờ chúng ta."

Chiếc đi-văng vuông vức nằm giữa nhà, Minh Tuấn ngồi xếp bằng trên đó.

"Anh Kiệt, anh biết là em đang chờ anh."

"Minh Tuấn, em biết không, anh từng nghĩ là anh có thể hiểu được con người em bằng cách giản lược những gì không thể. Anh thu gọn một đầu óc phức tạp thành cỗ máy thô sơ, em biết gì không? Người ta không thể làm việc bởi cổ máy thô sơ cho những điều phức tạp."

"Anh Phi, em mong anh hãy đứng đúng vị trí của mình. Hãy để không gian này là của em và anh Kiệt."

Tôi rải bước quanh căn nhà nhỏ, giản dị và thô sơ đến mức chẳng có gì để lấy, một cái đi-văng gỗ giữ nhà, thứ duy nhất có giá trị ở đây. Và người ngồi trên đó có giá trị hơn tất cả.

"Anh có tính phá vỡ bầu không khí im lặng này không?" Minh Tuấn hỏi.

Tôi vẫn im lặng và dạo quanh căn phòng.

"Đây không phải là một ý tưởng hay, thưa anh." Minh Tuấn lại nói.

Tôi vẫn im lặng và dạo quanh căn phòng.

"Ôi, anh đã dừng lại. Sao anh không nhìn vào mắt em như mọi khi?"

"Phi này," tôi nói như không hề có mặt Minh Tuấn, "anh nghĩ gì về một con người mà phần lớn cuộc đời nhốt quanh bốn bức tường?"

"Một nỗi cô đơn và trống trải" Minh Tuấn đáp thay cho Phi.

"Ôi không, Phi à. Anh lầm và tôi lầm. Sự trống trải khiến cho đầu óc phải được lấp đầy, như một kẻ trong căn phòng kín không có gì ngoại trừ một màu sắc đơn nhất, không một âm thanh gì ngoại trừ tiếng thinh không. Ở trong môi trường đó người ta không hóa điên mới lạ. Càng im ắng, người ta càng suy nghĩ; càng đơn sắc, người ta càng mưu mô. Nhưng nếu không hóa điên thì kẻ đó phải là một thiên tài."

Phi dường như hiểu được điều tôi nói, anh mở miệng nói, nhưng Minh Tuấn đã đáp thay.

"Con người ta không thể giả ở đôi mắt."

"Ôi, thế mà có người làm được. Dáng vẻ què quặt trong căn hộ cư xá Đô Thành, nước da trắng ngần xuyên suốt làn da mà không đổi sắc chỗ nào, cộng với ánh mắt long lanh gần như sắp khóc; nó làm những gì cứng rắn nhất cũng trở nên mềm yếu. Phải không Minh Tuấn?" Đôi mắt tôi nhìn trừng trừng vào ánh mắt Minh Tuấn.

"Hãy cho em một vinh dự: Anh đã phát hiện ra điều đó từ lúc nào?"

"Chậc chậc, điểm thông minh nhất của em chính là điểm kém hoàn thiện nhất kế hoạch. Xin trở ngược thời gian theo trình tự ngược, một lối suy diễn hơi ngược ngạo, nhưng hẳn em hiểu rõ điều đó hơn ai."

"Em không có tham vọng đó."

"Vậy mà có. Phi này, anh nghĩ lại xem, từ lúc nào chúng ta bắt đầu cuộc chạy đua giải mã những bí mật của thầy chúng ta?"

"Từ lúc chúng ta cảm nhận sự an nguy của hội."

"Chính xác. Thế thì, điều gì khiến chúng ta cảm nhận được an nguy của hội đang xảy ra?"

"Giáo sư Lâm có những tư liệu về tổ chức Vril và có hiểu biết về cách đào tạo của hội. Ơ... tất cả xuất phát từ..."

"Cái usb của Hoàng Minh Tuấn." Tôi lanh lùng vỗ tay tán thưởng. "Thế thì, từ lúc nào cái usb đó được để lại trong căn nhà của anh? À há, từ lúc Minh Tuấn nhìn thấy tấm bảng của giáo sư Lâm tại nhà anh. Khi tôi hi vọng Minh Tuấn sẽ có lời giải mã có tấm bản đồ khó hiểu đó, thì ôi thôi, anh chàng đã đẩy tôi lẫn anh vào một vòng xoáy mù lòa. Bằng cách đưa những tấm hình học trò của giáo sư Lâm lên, cộng thêm một con tò vò giữa trung tâm, nó đẩy chúng ta vào một cuộc đua che đậy những bí mật sợ rằng sẽ bật mí, với kẻ thù rất rõ ràng, đám học trò của giáo sư Lâm. Tôi chợt nghĩ ngay, một kẻ như giáo sư Lâm hẳn biết rõ cái gì quan trọng nhất với lão, lão sẽ sống chết để lấy lại nó. Thế nhưng không, nó vẫn tại vị ở nhà anh, mà thật ra một tay trộm quèn cũng có thể mang đi. Nó nằm ở nhà anh vì nó có một lý do, nó cho một người khác thấy ngoài chúng ta. Tôi đã nghĩ ngay đến điều này khi nhận ra mật thư của thầy tôi dưới cái rương, tất cả bí mật của thầy tôi chỉ có học trò của ông giải được. Nên tấm bản đồ quái dị kia chỉ có thể giải được nếu là học trò của giáo sư Lâm. Thời gian Minh Tuấn ở rất lâu bên bản đồ, cho thấy em đã đọc được ý nghĩa của nó. Nó là gì, tạm khoan bàn, nhưng sau đó em đã để lại usb ở nhà Phi một cách có chủ đích. Và hơn nữa, thật khéo léo, nó phải được tôi và anh phát hiện chứ không phải ai khác. Cái bẫy đó làm để chúng ta chui vào, bởi một người quá hiểu rõ chúng ta."

"Tại sao anh biết đó là một trò xảo thuật?" Minh Tuấn hỏi.

"Vì em quá may mắn để sống sót. Khi đám học trò giáo sư Lâm về trả thù hoặc đòi lại cái gì thuộc về chúng, cứ giả sử thế. Thì một người như Minh Tuấn liệu có thoát khỏi nang vuốt của những kẻ tinh ranh sống trong bóng tối? Tôi tự trả lời là chắc chắn không. Đám học trò giáo sư Lâm từ xa trở về là giả, chúng đối chọi và tìm bắt Minh Tuấn là giả. Em nhớ không Minh Tuấn, trong cái đêm hội ngộ với Trần Mạnh Khoa giả trên đường Nguyễn Hữu Thọ. Chúng cầm súng nhưng không tấn công ngay, dù điều đó mang lợi thế, nhưng chĩa thẳng vào tôi. Đó là hành vi hăm dọa nhưng không có ý tấn công. Điều này diễn ra tương tự một lần nữa ở Tòa thánh Tây Ninh, chúng cần tôi Phi à. Dù chúng có căm ghét tôi, nhưng chúng phải để tôi sống. Và từ lúc đó, chúng ta bị đẩy vào cuộc chạy đua khai quật lại bí mật của thầy tôi."

"Lập luận tuyệt vời." Minh Tuấn nhép môi.

"Vậy thì trở lại ban đầu, điều gì khiến chúng ta nghĩ Minh Tuấn là một nạn nhân?"

"Người cha bị tấn công." Phi nói.

"Đúng, khi tôi tiếp xúc với người cha hèn hạ đó, tôi hoàn toàn có thể hiểu được nỗi căm thù trong con người Minh Tuấn. Nhưng nỗi căm thù đó lại bị dằn vặt bởi tình phụ tử. Một mặt vừa muốn trả thù người cha năm xưa đã bán mình, mặt khác bên trong con người Minh Tuấn trỗi lên lòng trắc ẩn. Đó cũng chính là thứ bản ngã đầy mâu thuẫn trong mỗi con người, vừa tư lợi vừa trắc ẩn. Lựa chọn của hành vi mâu thuẫn với nhau là, vừa đẩy người cha của mình vào chỗ chết, vừa tìm cách giúp đỡ ông ta được sống. Nghe tuy cực kỳ phi lí, nhưng đó lại là bản thân của một đầu óc tinh ranh."

Minh Tuấn đột nhiên cười lớn, tiếng cười làm lung lay bờ vai, làm bắp chân lay động.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom