• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HAI THẾ KỶ- -phần tiếp theo Những ngày cuối tháng 4 (1 Viewer)

Chương 14. BA GIẤC MƠ (P2)

“Kiệt hãy tập trung lại, con hẻm đường Trần Hưng Đạo. Đừng quan tâm đến những trái dầu, mặc chúng.”

“Kiệt thấy.”

“Thấy gì? Ở đâu?”

“Con hẻm ngày càng dài ra, sâu hun hút, không một ai. Nó dài như một vở kịch cuộc đời và không bao giờ chấm dứt.”

“Hãy nghe Phong, thật điềm tĩnh và bước vào con hẻm đó.”

“Trái dầu vẫn xoay, nó vẫn đang xoay.”

“Mặc nó. Đi vào đi.”

“Con hẻm này rất quen, dường như Kiệt đã từng đi qua.”

“Quanh con hẻm là gì?”

“Không có gì cả, chỉ là bước tường của những căn nhà, không cửa sổ, không gì cả. Chỉ là những bức từng mà lớp vôi đã bong tróc, rêu sinh sôi từ lớp nước những mùa mưa. Chúng xanh và chúng vàng, chúng ám những màu đen kỳ diệu.”

“Mặc chúng. Hãy đi tiếp đi.”

“Những anh hề!”

“Nó ở đâu?”

“Khắp nơi trên tường. Khuôn mặt anh hề có khắp nơi trên mặt tường kéo dài vô tận, lấp đầy khoảng không, từ thấp đến cao, từ gần đến xa. Một thế giới toàn những anh hề.”

“Đúng rồi, đó là nỗi sợ của Kiệt, can đảm lên và đi vào bên trong đó. Kiệt thấy ai?”

“Trời tối sầm lại sau cơn mưa, Kiệt không thấy gì ở phía cuối con hẻm, bóng tối đi dần về phía Kiệt càng lúc càng nhanh. Không. Không. Kiệt sẽ không vào đó.”

“Đừng quanh đầu lại, nghe Phong, hãy dũng cảm nhìn về phía trước, nó có gì?”

“Hình như... có một bóng người. Một người ở phía cuối con hẻm.”

“Hãy đến đó.”

“Người đó...”

“Đang làm gì?”

“Đang ngồi trên chiếc ghế, tay cầm chiếc đàn bầu, Kiệt nghe được âm thanh từ chiếc đàn bầu đó. Nó nỉ non và thê lương lắm.”

“Hãy đến đó xem là ai.”

“Ơ... là...”

“Là ai?”

“Là Phong!”

“Là Phong?”

“Tại sao Phong ngồi đây?”

- Tại sao Kiệt lại đến đây? - Cặp mắt Phong buồn rười rượi. - Kiệt đến đây nghĩa rằng mọi thứ trở nên nghiêm trọng. Tại sao, tại sao? - Phong u ám lắc đầu, thở dài lặp đi lặp lại mãi câu hỏi tại sao.

“Phong ngồi đó là gì? Có nói gì không?”

Phong đưa một ngón tay lên miệng, lắc đầu. Anh im lặng nâng đàn lên đùi và kéo một bản nhạc thê lương.

“Phong đang kéo một bản nhạc, rất quen thuộc.”

“Tên bản nhạc đó?”

Phong dừng lại, đưa một ngón tay lên miệng. Mỉm cười. Nói,

- Có những lúc chúng ta không thể đối diện cùng lúc hai con người trong một con người. Kiệt hiểu chứ. Đến đây ngồi với Phong, đừng lo sợ và buồn gì cả.

“Tại sao Phong ngồi đây?”

- Chờ Kiệt.

“Tại sao lại chờ?”

- Đó là nhiệm vụ mà Phong được Kiệt giao phó. Trách nhiệm Phong là ngồi đây chờ đợi, mặc cho những cơn mưa ngày ngày bay qua đầu, mặc cho những trái dầu buông lơi trong gió, mặc cho những khuôn mặt kỳ dị in trên vách tường. Phong không thể đi. Trách nhiệm là một kẻ gác-dan cho con hẻm này.

“Phong nói gì, Kiệt nói đi.”

Phong lại đưa tay lên miệng.

- Kiệt đừng trả lời âm thanh bên tai. Đừng nói gì cả. Đừng. Đừng hồi tưởng gì nữa. Những chuyến đi Đà Lạt.

Ngàn lời muốn nói, ngàn câu hỏi chực chờ tuôn ra.

- Chỉ ngồi đây một chốc nữa thôi, Kiệt biết mình phải làm gì. Hãy nhìn những trái dầu xoay trong gió.

Bên tai tôi văng vẳng tiếng Phong dồn dập.

“Kiệt thấy gì?”

“Kiệt đang làm gì?”

...
Mọi thứ trở nên yên ắng dần, Phong nắm lấy tay tôi đứng dậy bước vào hẻm tối. Một vùng sáng bao trùm lên nhãn cầu. Choá. Cho đến khi tôi nhận ra mình đứng giữa hồ Tuyền Lâm. Tiếng chuông chùa trên cao gióng một tiếng vang. Thầy đứng trước mặt chúng tôi, ôn tồn nói.

“Các con ở đây có một nhiệm vụ.”

Đám nhỏ háo hức lắng nghe nhiệm vụ.

“Nơi đây chôn giấu mộ phần của một đẳng huynh và là một trong thập nhị phán quan, người sâu sắc nhất và có tầm nhìn nhất mà hội có được.” Rồi ông mỉm cười nhìn quanh lũ học trò, ông dừng lại trước đôi mắt lạnh lùng xa xăm của đứa học trò ưa sầu muộn. Ông cúi xuống mặt gần chạm nó.

“Con nghĩ là ai? Phong.”

“Mộ phần học giả Trần Trọng Kim.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom