• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HAI THẾ KỶ- -phần tiếp theo Những ngày cuối tháng 4 (3 Viewers)

Chương 15. HƠI THỞ CỦA QUỶ (P4)

"Làm sao anh biết về cuộc gặp đó? Tôi đọc khá nhiều tư liệu của cụ Kim, chưa bao giờ tôi nghe nói về cuộc gặp này." Phi ngạc nhiên.

"Nếu anh sống giữa không gian Hà Nội những năm đầu thế kỷ, khi giới tinh hoa đang dần trưởng thành mà ngày nay chúng ta gọi họ là sỹ phu Bắc Hà. Người ta sẽ nhắc nhiều về nhau, nhưng khốn thay họ ít khi viết về nhau. Trần Trọng Kim là số ít cầm bút và phân trần về tâm hồn mình. Nên nhớ quyển hồi ký duy nhất của Trần Trọng Kim là viết về mười năm cuối đời của ông, chứ không phải giai đoạn thanh niên của ông. Tôi thì chắc chắn cuộc gặp này, bởi... chính Yersin đã kể."

Tôi mỉm cười nhún vai, trịnh trọng như thời còn nhỏ, giọng tôi vang lên như một thứ ký ức đang ùa về.
Kiệt đứng trước bốn đưa trẻ, nó trịnh trọng cầm quyển sổ tay lên đọc:

"Ngày 21 tháng mười một, năm 1918.

Trong buổi dạy về những sinh viên về giải phẩu học, người thanh niên có khuôn mặt vuông vức thấp thoáng phía sau cánh cửa. Tôi dừng buổi dạy lại đội phút để gặp người thanh niên có đôi mắt sáng ngời đó. Người thanh niên lúng túng nói, "Thưa thày, tôi biết thày vừa từ Nha Trang đến Hà Nội để chữa bệnh cho một người bạn tôi. Tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn thày." Tôi đáp, "Đó là trách nhiệm của một y sĩ." Người thanh niên lại tiếp, "Tôi đi dạy ở Hà Nội, tên tôi là Kim, Trần Trọng Kim." Tôi vui vẻ đón nhận cái tên, "Vâng, thưa anh Kim, tôi vẫn lắng nghe câu chuyện của anh." Người thanh niên thoáng lúng túng, và anh nói, "Tôi có nghe người bạn của mình nói về cụ Ký trong Sàigòn. Anh ta khuyên tôi đến gặp thày."

Tôi biết đây là vấn đề thật sự quan trọng, đã cho sinh viên của mình nghỉ buổi học đó và tiếp chuyện người thanh niên tên Kim.

Kim nói, "Thày có biết bạn tôi chăng?"

Tôi đáp, "Tên anh ta là gì?"

Kim nói, "Nguyễn Văn Vĩnh."

Tôi giật mình, người được cụ Trương Vĩnh Ký giao phó lại sự nghiệp, "Là anh Vĩnh? Tôi giúp được gì?"

Kim nói, "Anh Vĩnh bảo tôi đưa vật này cho thày, thày sẽ đưa lại một thứ quan trọng để tôi bảo quản."

Rồi Kim đưa cho tôi một chiếc mề đay hình ba bông lúa cách điệu thành một con chim, tôi biết đó là vật tổ của người An Nam, con chim Lạc. Tôi liền đưa anh bảo vật của hội, căn dặn anh rằng, nếu tôi có chết. Hãy bảo quản nó tại Đà Lạt, nơi tôi đã tìm ra nó.

Yersin"Vật đó là?"

"Anh đã biết nó khi đọc tiểu thuyết Giới Hạn của tôi. Nó là chìa khoá mở ra bí mật mà thầy tôi đã chôn dấu."

"Không chỉ như vậy, mà nó còn liên quan đến sự sinh tồn của hội, đó là một bí mật rất lớn mà từ thời Trương Vĩnh Ký đến giờ, trải qua ba thế kỷ, hai trăm năm giữ gìn. Thế kỷ trước, bên trên là cuộc chiến tranh Việt Nam, bên dưới là cuộc chiến của hội," Phong trầm tư kể về câu chuyện như thể anh từng là một chứng nhân, "Nhiều người từng tấn công vào bí mật đó, họ xem như việc nắm giữ được bí mật sẽ làm chủ một thứ vĩnh cửu."

"Đó là gì?" Phi thắc mắc.

Tôi và Phong nhìn nhau chau mày, "Thời gian."

"Thời gian?"

"Vâng, thú thật chính tôi cũng không hiểu bí mật đó là gì." Tôi lắc đầu ngao ngán, thật ra tôi đã từng nỗ lực tìm kiếm nó, nhưng thất bại.

Phong chỉ vào đầu của mình nói, "Thầy tôi đã xé bí mật đó ra làm năm mảnh, mỗi mảnh gim vào đầu mỗi người chúng tôi, tận sâu trong tiềm thức, khoá nó lại bằng nỗi sợ hãi. Như vậy, không một ai có thể tìm ra được bí mật đó, vì nó được giấu đâu đó trong ký ức rời rạc của năm người chúng tôi."

"Không chỉ năm, thật ra là sáu." Tôi nói, "Còn Vô Khuyết nữa."

"Chỉ khi ghép chúng lại với nhau thì chúng ta mới biết được bí mật đó là gì. Nhưng điều đó là bất khả, vì Hải Nam và Hải Yến đã mất tích bên rặng Thiên Sơn trên đỉnh trời Tây Tạng." Phong lại chau mày.

"Nên duy nhất có một cách để tìm ra bí mật đó là khai thác ký ức của những người còn sót lại, với lại, thầy của tôi đã lo lắng an nguy của những người còn lại. Nên từ sau sự mất tích của Hải Nam và Hải Yến, thầy đã tạo ra một loạt những mã hoá tại Sàigòn để giúp chúng tôi tìm ra nó và cất giấu nó lại vào nơi an toàn, trong trường hợp nó bị lâm nguy."

"Đó là những ẩn mã mà mấy hôm rồi tôi và hai anh tìm nó?" Phi nói.

"Đúng vậy." Tôi suy tư, "Đó là lý do tôi phải lên Đà Lạt."

"Trên đó chứa điều gì?" Phi hỏi.

"Ký ức của Phong." Phong đôi mắt trở nên ưu phiền, anh biết anh phải đối diện với điều gì sắp diễn ra.

"Ký ức của tôi gắn liền với Sàigòn, còn Phong là Đà Lạt. Trong giấc mơ, tôi luôn bị cản lại bởi Phong khi nỗ lực xâm nhập vào tiềm thức. Phong là chìa khoá để đi tiếp vào thế giới tiềm thức của tôi."

"Còn Vô Thường và Vô Khuyết?" Phi hỏi.

"Thú thật tôi không biết. Nhưng có khả năng anh phải đáp chuyến bay sang Pháp để gặp Vô Thường." Tôi nói, "Còn về Vô Khuyết, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy. Không ai lấy làm vui vẻ khi xâm nhập vào thứ ký ức kinh hoàng của chính mình."

Kỳ Nam há hốc mồm nhìn ba người chúng tôi. Tôi nhìn đôi mắt Kỳ Nam, lòng cảm thấy bình thản lạ lùng. Một cảm xúc dâng trào lên mi mắt, tôi cố kềm nén lại cảm xúc của mình. Tôi nhìn sang Phong, nói, "Giờ đến lượt Phong, đây là sổ tay của Yersin, nó lý ra phải thuộc về Phong chứ không phải về Kiệt."

Phong mỉm cười, anh đặt quyển sổ tay lên bàn, cầm chiếc kính lúp soi từng mép giấy, rồi dừng lại ở mép giấy có ba chấm tạo thành hình tam giác. "Cồn!" Anh nói như mệnh lệnh, tôi lấy lọ cồn để bên cạnh, anh thấm cồn vào miếng bông gạc, chầm chậm thấm đều dần quanh mép giấy, rồi dần dần vào trong, một hàng chữ dần hiện lên. Hàng chữ quen thuộc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom