• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Harry potter toàn tập (1 Viewer)

  • Chương 20

Chương 21: MẮT RẮN

Harry Potter và Hội Phượng Hoàng - Chương 21: MẮT RẮN 1

Sáng chủ nhật, Hermione cày trên lớp tuyết dày sáu bảy tấc để mở đường trở lại căn chòi của lão Hagrid. Harry và Ron cũng muốn đi với Hermione, nhưng mà núi bài làm ở nhà của tụi nó đã lại cao lên ngất ngểu đến mức báo động, cho nên tụi nó đành bất đắc dĩ ở lại trong phòng sinh hoạt chung, cố gắng phớt lờ những tiếng hò reo vui sướng dâng lên từ dưới sân trường, nơi bọn học sinh đang khoái trá hưởng thú vui trượt băng trên mặt hồ đông cứng, hoặc đi xe trượt băng, hoặc tệ nhất là bọn chúng còn phù phép cho mấy cục banh tuyết banh veo véo lên tháp Gryffindor và tông vô cửa sổ kêu bôm bốp.

- Ôi!

Cuối cùng Ron mất hết kiên nhẫn, thò đầu ra khỏi cửa sổ gào lên:

- Tôi là Huynh trưởng và nếu có thêm một cục tuyết nào nữa tông vô cửa sổ… Ui da!

Nó thụt ngay cái đầu vô, cái mặt bám đầy tuyết. Đóng mạnh cánh cửa sổ sau lưng, nó cay đắng nói:

- Anh Fred với anh George chứ chẳng phải là ai khác! Cứt họ…

Chỉ đến trước bữa ăn trưa Hermione mới từ căn chòi của lão Hagrid quay trở về. Cô nàng run lập cập, áo chùng ướt tới tận đầu gối.

Ron ngước nhìn lên khi Hermione bước vào, hỏi:

- Sao? Soạn hết giáo án cho bác ấy chưa?

Hermione ngồi lọt thỏm xuống cái ghế bành bên cạnh Harry, ngao ngán nói:

- Thôi thì, mình cũng đã cố gắng.

Hermione rút cây đũa phép và quơ quơ nó với một động tác phức tạp để cho khí nóng phả ra từ đầu đũa; rồi chỉ đầu đũa vô áo chùng của mình, sấy cái áo bốc hơi cho khô ráo.

- Bác ấy thậm chí không có trong chòi khi mình đến, mình phải gõ cửa ít nhất nửa tiếng đồng hồ. Rồi bác ấy mới lộc cộc đi từ trong rừng ra…

Harry rên lên. Rừng Cấm là nơi đông lúc nhúc những thứ sinh vật có triển vọng khiến cho lão Hagrid bị đuổi dạy. Harry hỏi:

- Bác ấy giữ con gì ở trong ấy? Bác ấy có nói không?

- Không.

Hermione rầu rĩ nói.

- Bác ấy nói bác muốn chúng mang lại cho tụi mình sự ngạc nhiên. Mình đã ra sức giải thích về mụ Umbridge, nhưng bác ấy không thể hiểu nổi. Bác ấy cứ nói là không ai có đầu óc sáng suốt lại thích học về mấy con nhím quậy hơn mấy con hổ dương xà [ (Chimaera: Đầu sư tử, mình dê, đuôi rắn) ].

Hermione nói thêm khi thấy vẻ mặt thất kinh hồn vía của Harry và Ron.

- Ôi, mình không tin là bác ấy có được con hổ dương xà đâu. Nhưng mà cứ nghe bác ấy nói chuyện nếu muốn lấy được trứng của chúng thì khó khăn như thế nào, thì chắc chắn là bác ấy đã có thử… Mình không biết là đã nói với bác ấy bao nhiêu lần rồi, rằng bác ấy tốt nhất cứ nên dạy theo giáo án của giáo sư Grubbly-Plank. Mình thiệt tình không tin là bác ấy có chịu nghe tới một nửa những điều mình nói không. Mấy bồ biết không, bác ấy đang có tâm trạng buồn cười sao ấy. Bác ấy vẫn không chịu nói tại làm sao mà bác ấy bị thương tích đầy mặt như vậy.

Sự xuất hiện của lão Hagrid ở bàn ăn của giáo sư trong bữa điểm tâm ngày hôm sau không được tất cà học sinh nhiệt liệt chào đón. Một số như Fred, George và Lee thì rống lên vui sướng và nhào ra lối đi giữa dãy bàn Gryffindor và Hufflepuff mà siết chặt bàn tay to tổ tướng của lão; một số khác, như Parvati và Lavender chẳng hạn, thì liếc nhìn nhau rầu rĩ rồi lắc đầu. Harry biết có nhiều đứa thích những buổi học với giáo sư Grubbly-Plank hơn, và tệ nhất là có một góc nhỏ không thiên vị trong đầu Harry hiểu rằng điều đó là có lý do chính đáng: theo quan niệm của giáo sư Grubbly-Plank, một lớp học thú vị không phải là một nơi mà ai đó có thể bị mối hiểm họa cắt đứt đầu.

Cho nên khi Harry, Ron và Hermione cùng nhau đi đến lớp của lão Hagrid, co ro trong lớp áo dày quấn kín người chống lại cái lạnh, tụi nó nhất định là không yên tâm chút nào. Harry lo lắng, không chỉ về cái mà lão Hagrid có thể quyết định sẽ đem ra dạy tụi nó, mà còn lo về những đứa học trò khác trong lớp, đặc biệt là Malfoy và bè lũ của nó sẽ cư xử ra sao nếu mụ Umbridge dự giờ quan sát chúng.

Tuy nhiên khi tụi nó vất vả lội tuyết đi về phía lão Hagrid, đang đợi ở bên bìa Rừng Cấm, thì vẫn không thấy Thanh tra Tối cao ở đâu hết. Lão Hagrid vẫn không trưng ra một bộ mặt khiến tụi nó yên tâm cho lắm: những vết bầm tím hồi đêm thứ bảy đến bây giờ có vẻ phai lợt thành màu xanh và vàng, mấy vết cắt dường như vẫn còn ứa máu. Harry không thể hiểu được điều này: phải chăng lão Hagrid đã bị tấn công bởi một sinh vật nào đó mà nọc độc của nó khiến vết thương do nó gây ra không thể nào lành được? Đã vậy, như thể hoàn chỉnh bức tranh đáng ngại ấy, lão Hagrid còn vác theo trên vai lão một cái gì đó trông giống như nửa con bò chết!

Lão vừa hất đầu ra dấu về phía rừng cây âm u đằng sau, vừa vui vẻ gọi lũ học trò đang kéo đền gần:

- Hôm nay chúng ta làm việc ở đây. Có chỗ rộng rãi hơn! Với lại, chúng thích tối tăm hơn…

Harry nghe Malfoy nói lanh lảnh với Crabbe và Goyle, trong giọng nói có chút hoảng hốt:

- Cái gì thích tối tăm? Tụi bây có nghe… Lão nói cái gì thích tối tăm hơn?

Harry nhớ lại cái dịp duy nhất mà Malfoy phải đi vô Rừng Cấm trước đây; lúc đó thằng này cũng chẳng được gan dạ cho lắm. Harry mỉm cười một mình; sau trận Quidditch, bất cứ cái gì khiến cho Malfoy khó chịu thì nó đều thấy khoái chí.

- Sẵn sàng chưa?

Lão Hagrid vui vẻ nói, nhìn quanh cả lớp học.

- Tốt. Như vầy nè, ta đã để dành chuyến đi vô Rừng Cấm cho học sinh năm thứ năm. Muốn các trò đi xem những sinh vật này trong môi trường sinh sống tự nhiên của chúng. Đây, sinh vật mà chúng ta sắp học hôm nay thuộc loại khá hiếm, ta cho rằng có lẽ ta là người duy nhất ở nước Anh tìm được cách huấn luyện chúng…

Malfoy hỏi, sự kinh hoảng trong giọng nói của nó càng rõ rệt:

- Thầy có chắc chắn là chúng đã được huấn luyện chưa đó? Đây đâu phải là lần đầu tiên thầy đem vô lớp cái đồ hoang dã hung ác, phải không?

Bọn học sinh nhà Slytherin rì rào đồng ý với Malfoy, và một số học sinh bên nhà Gryffindor trông cũng có vẻ như cho rằng Malfoy khá có lý.

Lão Hagrid nhấc con bò chết trên vai lão cao thêm một chút, cau có đáp:

- Dĩ nhiên là chúng đã được huấn luyện.

Malfoy hỏi:

- Vậy thì chuyện gì đã xảy ra cho cái mặt của thầy hả?

Lão Hagrid tức giận nói:

- Đừng có chõ mũi vô chuyện của người khác! Bây giờ, nếu trò đã hỏi xong những câu hỏi ngu ngốc thì hãy đi theo ta.

Lão quay lưng lại và sải dài chân bước vô Rừng Cấm. Không đứa học trò nào tỏ vẻ muốn đi theo lão. Harry liếc đưa mắt ra hiệu cho Hermione và Ron, hai đứa này thở dài và gật đầu, rồi cả ba đứa đi theo sau lão Hagrid, dẫn đầu cho những đứa còn lại trong lớp.

Cả đám đi bộ khoảng mười phút thì đến được một nơi cây cối mọc san sát đến nỗi làm trời sầm lại, hệt như lúc chạng vạng tối, và chẳng có một chút xít tuyết nào rớt được xuống tới mặt đất. Lão Hagrid quẳng nửa con bò chết trên vai xuống đất, càu nhàu vài tiếng, đứng lùi lại, rồi lạii quay mặt về phía lũ học trò một phen nữa, hầu hết bọn chúng vẫn còn đang mải luồn lách qua từng gố cây một để đi về phía lão, ngoái đầu nhìn quanh quất một cách lo lắng như thể lo sợ bị vồ bất cứ lúc nào.

Lão Hagrid nói giọng động viên:

- Tập hợp lại, tập họp lại quanh đây. Nghe đây, chúng sẽ bị mùi thịt quyến rũ, nhưng dù sao ta cũng vẫn hú chúng tới, vì chúng sẽ khoái lắm nếu biết rằng chính là ta…

Lão quay mặt đi, lúc lắc cái đầu bờm xờm để hất đi mớ tóc rủ xuống gương mặt, rồi cất lên một kêu the thé rất quái dị, vang vọng qua rừng cây âm u như tiếng kêu của một con chim quái ác nào đó. Nhưng chẳng ai cười nổi. Hầu hết lũ học trò đều đã qua khiếp sợ, đến nỗi chẳng kêu lên được tiếng nào.

Lão Hagrid lại cất tiếng hú đinh tai nhức óc một lần nữa. Một phút trôi qua, lũ học trò tiếp tục dáo dác ngó qua vai nhau, dòm vô rừng cây một cách căng thẳng, đợi chờ óng dáng vụt thoáng đầu tiên của một vật gì đó sắp xuất hiện. Và rồi lão Hagrid lại hất đầu lần thứ ba, rồi ưỡn bộ ngực vĩ đại ra. Harry huých cùi chỏ vô Ron và chỉ vào một khoảng trống tối thui giữa hai cây thủy tùng sần sùi u mấu.

Một cặp mắt lónh lánh, trắng dã và trống rỗng đang mỗi lúc một lớn hơn xuyên qua bónng tối nhờ nhờ, và một lát sau hiện ra cái mặt giống như mặt rồng, một cái cần cổ, và rồi thân hình khẳng khiu như bộ xương của một con ngựa có cánh thiệt bự màu đen tuyền, nhô ra từ cõi tối tăm u ám. Con ngựa quan sát lũ học trò trong vài giây, quất vun vút cái đuôi dài đen nhánh, rồi cúi đầu xuống và bắt đầu xé thịt của con bò chết bằng những cái răng nanh nhọn hoắt.

Một đợt sóng nhẹ nhõm quét qua Harry. Rốt cuộc đây chính là bằng chứng rằng nó đã không hề tưởng tượng ra những sinh vật này, rằng chúng hiện hữu thật: bác Hagrid cũng biết về chúng. Nó hăm hở nhìn Ron, nhưng Ron vẫn còn chăm chú nhìn nó quanh quất rừng cây, một lát sau thì thầm:

- Sao bác Hagrid không kêu thêm một lần nữa?

Hầu hết những đứa khác trong lớp cũng có cái vẻ ngong ngóng một cách bối rối và căng thẳng y như Ron vậy và chúng vẫn cứ nhìn ngó đâu đâu chứ không nhìn con ngựa chỉ đứng cách tụi nó có vài bước. Chỉ có hai đứa khác dường như có thể nhìn thấy sinh vật này: một thằng Slytherin mình dây đứng ngay sau lưng Goyle đang ngó con ngựa ăn với cái vẻ gớm ghiếc cực kỳ trên mặt. Và Neville, đôi mắt cậu này đang dõi theo đường quất vun vút của cái đuôi ngựa dài đen nhánh.

- Ô, lại một con đến nữa kìa!

Lão Hagrid hãnh diện reo lên khi một con ngựađen khác xuất hiện từ rừng cây tối đen, vừa xếp lại đôi cánh bằng da sát vô cơ thể, rồi cắm đầu ngấu nghiến tảng thịt.

- Bây giờ trò nào nhìn thấy chúng thì giơ tay lên.

Harry hết sức hài lòng mà cảm thấy là rốt cuộc nó sắp hiểu được bí mật của mấy con ngựa này, nên nó giơ cao tay lên. Lão Hagrid gật đầu với nó. Lão nói một cách nghiêm trang:

- Ừ, … ừ, ta biết trò có thể nhìn thấy chúng, Harry à. Và trò nữa hả, Neville? Và…

Malfoy chợt cất lên cái giọng nhạo báng của nó:

- Xin tha lỗi cho tôi, nhưng chính xác thì chúng ta phải nhìn thấy cái gì kia chứ?

Để trả lời, lão Hagrid chỉ vào chết của con bò trên mặt đất. Cả lớp nhìn sững vào đó vài giây, rồi nhiều đứa há hốc miệng kêu lên kinh ngạc, riêng Parvati thì rú lên khiếp đảm. Harry hiểu tại sao: cái cảnh từng miếng thịt sống tự xé ra, tước ra khỏi xương, rồi tự biến mất trong không trung, tất nhiên trông hết sức kinh dị.

Parvati lùi lại nấp sau thân cây gần nhất, hỏi bằng một giọng kinh hoàng:

- Cái gì làm chuyện đó vậy? Cái gì ăn nó vậy?

- Vong mã.

Lão Hagrid hãnh diện đáp, và Hermione thốt lên một tiếng “A” vỡ lẽ bên vai Harry. Lão Hagrid nói tiếp:

- Trường Hogwarts có cả một bầy ở đây. Bây giờ, trò nào biết…

Parvati đột ngột ngắt lời lão Hagrid, trông cô nàng hoảng sở sợ hết chỗ nói:

- Nhưng chúng là điềm vô cùng, vô cùng gở! Chúng bị coi là đem lại đủ loại bất hạnh khủng khiếp cho những ai nhìn thấy chúng. Giáo sư Trelawney đã có lần nói với con…

Lão Hagrid cười khì:

- Không, không, không, đó là mê tín dị đoan thôi, nghĩa là, những sinh vật này không hề xúi quẩy, chúng cực kỳ khôn khéo và hữu dụng. Dĩ nhiên, chúng cũng không có nhiều việc để làm cho lắm, ngoài việc chủ yếu là kéo mấy cỗ xe của trường, trừ khi cụ Dumbledore muốn làm một chuyến đi đâu đó mà không muốn độn thổ – và nhìn kìa, lại thêm một cặp khác nữa kéo đến…

Hai con ngựa khác lặng lẽ tiến ra khỏi rừng cây, một con đi ngang qua chỗ Parvati đang núp, sát đến nỗi cô nàng rùng mình và ép sát vô thân cây, kêu lên:

- Con cảm thấy cái gì đó, con nghĩ là nó ở gần con lắm.

Lão Hagrid kiên nhẫn bảo:

- Đừng lo, nó không làm hại trò đâu. Thôi, tốt rồi, bây giờ ai có thể nói cho ta biết tại sao một số người trong các trò có thể nhìn thấy chúng, số người khác thì lại không thấy được.

Hermione giơ tay lên. Lão Hagrid tươi cười với nó, bảo:

- Vậy thì nói đi.

Hermione nói:

- Chỉ những người nào từng nhìn thấy cái chết mới có thể nhìn thấy vong mã.

Lão Hagrid nghiêm nghị nói:

- Chính xác là như vậy. mười điểm thưởng cho nhà Gryffindor. Bây giờ, bọn vong mã…

- E hèm, e hèm.

Harry Potter và Hội Phượng Hoàng - Chương 21: MẮT RẮN 2

Giáo sư Umbridge đã đến, đang đứng cách Harry vài bước, lại vẫn mặc cái áo khoác và cái nón màu xanh lá cây của mụ, và cái bìa kẹp hồ sơ cũng đã sẵn sàng. Lão Hagrid chưa từng bao giờ nghe tiếng tằng hắng giả vờ của mụ Umbridge, nên lại lo ngại nhìn con vong mã đứng gần nhất, rõ ràng lão có cảm tưởng là chính nó phát ra âm thanh vừa rồi.

- E hèm, e hèm.

Lão Hagrid sau khi xác định được nguồn gốc của âm thanh ấy rồi, mỉm cười nói:

- A, chào!

Mụ Umbridge nói bằng cái giọng to và chậm từng tiếng như mụ đã từng dùng để nói với lão, như thể mụ đang nói với một người nào đó vừa chậm hiểu, vừa là người nước ngoài:

- Ông có nhận được lá thư tôi gởi đến căn chòi của ông hồi sáng này không? Báo cho ông biết là tôi sẽ dự giờ thanh tra lớp học của ông đấy?

Lão Hagrid tươi vui đáp:

- Ồ có chứ. Rất mừng là bà đã tìm được chỗ này. À, như bà nhìn thấy đấy… Hay là, tôi không rõ, bà có nhìn thấy không? Hôm nay chúng tôi tìm hiểu về vong mã…

Mụ Umbridge nói to, khum khum bàn tay quanh vành tai và cau mặt lại:

- Xin lỗi? Ông nói cái gì?

Lão Hagrid có vẻ hơi bối rối. Lão nói to:

- Ơ… vong mã. Mấy con ngựa có cánh… bự xự… bà biết mà!

Lão vẫy vẫy hai cánh tay tổ chảng của lão một cách tràn trề hy vọng. Giáo sư Umbridge nhướn đôi chân mày của mụ lên nhìn lão và lẩm bẩm vừa ghi ghi chép chép vô cái bìa kẹp hồ sơ:

- … phải… dùng… đến… ngôn… ngữ… bằng… cử… chỉ… thô… lậu…

lão Hagrid quay trở lại với lũ học trò và trông có vẻ hơi lúng túng.

- À… dù sao đi nữa… Ơ… lúc nãy ta đang nói gì há?

- Tỏ ra… có… trí… nhớ… ngắn… hạn… kém… cỏi…

Mụ Umbridge lẩm bẩm đủ to để cho mọi người có thể nhìn thấy. Draco Malfoy hí hửng ra mặt như thể được nghỉ lễ Giáng Sinh trước một tháng. Ngược lại, Hermione đã thâm tím mặt mày vì phải đèn nén cơn giận sôi người.

Lão Hagrid ném một cái nhìn khó chịu về phía tấm bìa kẹp hồ sơ của mụ Umbridge, nhưng vẫn dũng cảm gạt sóng gió mà tiến lên. Lão nói:

- À phải rồi… Ừ, ta đang nói với các trò về làm sao mà chúng ta có được cả một bầy. Ừ, vậy là chúng ta đã bắt đầu với một con đực và năm con cái. Con này…

Lão Hagrid vỗ vỗ vào con vong mã xuất hiện đầu tiên.

- … tên là Tenebrus, con mà ta khoái nhất, là con vong mã đầu tiên được sanh ra trong rừng…

Mụ Umbridge chợt nói ông ổng, ngắt lời ngang bài giảng của lão Hagrid.

- Ông có biết là Bộ Pháp Thuật đã xếp loại vong mà là “thú dữ” không?

Trái tim Harry chìm xuống như cục đá, nhưng lão Hagrid chỉ cười hì hì:

- Vong mã đâu có dữ! Ừ thì, chúng có thể cắn cho một cái nếu người ta thực sự quấy rầy chúng…

- Tỏ… dấu… hiệu… khoái… trá… với… ý… tưởng… bạo… lực…

Mụ Umbridge lại lẩm bẩm và ghi ghi chép chép trên tấm bìa kẹp hồ sơ.

Lúc này lão Hagrid tỏ ra hơi lo lắng một tí:

- … Đâu có… Thôi nào! Ý tôi nói là, một con chó cũng cắn nếu người ta trêu chọc nó, đúng không – nhưng vong mã thì bị tai tiếng xấu chẳng qua vì mấy chuyện chết chóc – trước đây người ta vẫn quen nghĩ chúng là điềm xúi quẩy, chứ gì nữa? Chẳng qua là họ không hiểu biết, đúng không?

Mụ Umbridge không thèm trả lời; mụ ta đang viết nốt những ghi chép cuối cùng của mình, rồi mới ngước lên nhìn lão Hagrid và nói, cũng vẫn bằng cái giọng rõ ta và từng tiếng chậm rãi:

- Vui lòng tiếp tục dạy như bình thường, tôi sẽ đi dạo quanh…

(rồi mụ làm điệu bộ đi dạo – Malfoy và Pansy Parkinson phát ra một cơn cười nắc nẻ. Xong mụ Umbridge làm động tác chỉ quanh từng thành viên trong lớp):

- … trong đám học sinh…

(rồi mụ lại chỉ tay vô miệng mụ để ngụ ý trò chuyện):

- … hỏi chúng vài câu.

lão Hagrid trừng mắt nhìn mụ, rõ ràng là lão hoàn toàn không hiểu tại sao mụ hành động như thể lão không hiểu tiếng Anh thông thường vậy. Lúc này nước mắt phẫn nộ đã ứa ra trên khóe mắt Hermione. Cô bé thì thầm khi mụ Umbridge đi về phía Pansy Parkinson.

- Một mụ phù thủy ghê tởm, một mụ phù thủy độc ác ghê tởm! Tôi biết mụ đang làm gì, đồ ác nghiệt, tàn nhẫn, đáng sợ…

Lão Hagrid nhọc nhằn thấy rõ để lấy lại mạch giảng của bài học.

- Ơ… đằng nào đi nữa… vậy là vong mã. Ừ. Thiệt vậy, có cả đống điều tốt đẹp về chúng…

Giáo sư Umbridge đang nói với Pansy Parkinson bằng một giọng ngân nga:

- Em thấy em có thể hiểu được giáo sư Hagrid khi thầy ấy nói không?

Giống như Hermione, Pansy Parkinson đang nước mắt mọng mi, nhưng đó là nước mắt nhịn cười; thực vậy, câu trả lời của nó hầu như không mạch lạc bởi vì nó vừa nói vừa nhịn tiếng cười khúc khích:

- Không… bởi vì… nhiều… lúc… nghe… giống tiếng gầm gừ…

Mụ Umbridge hí hoáy lia viết trên tấm bìa kẹp hồ sơ. Mấy chỗ không bị bầm giập trên gương mặt lão Hagrid đỏ ửng lên, nhưng lão hành động như thể lão không hề nghe câu trả lời của Pansy Parkinson:

- Ơ… phải… những điều tốt đẹp về vong mã. Ừ, một khi được thuần hóa rồi, như bầy vong mã này chẳng hạn, các trò sẽ không bao giờ đi lạc nữa. Chúng có ý thức về phương hướng hết sức diệu kỳ, chỉ cần nói với chúng là mình muốn đi đâu…

- Dĩ nhiên, hết sức kỳ diệu là chúng có thể hiểu được thầy!

Malfoy nói lớn, và cùng với Pansy Parkinson lại òa ra một trận cười hinh híc. Giáo sư Umbridge mỉm cười bao dung với chúng và rồi quay ra hỏi Neville:

- Em có nhìn thấy vong mã không, em Longbottom?

Neville gật đầu.

Giọng dửng dưng, mụ Umbridge hỏi:

- Em đã nhìn thấy ai chết?

Neville nói:

- Ông nội của… của em.

Vung bàn tay múp míp của mụ về phía mấy con vong mã lúc này đã xé hết rất nhiều thịt ra khỏi xương của cái xác con bò, mụ Umbridge hỏi:

- Và em nghĩ gì về bọn chúng?

Neville liếc sang lão Hagrid, lo lắng nói:

- Ơ… Dạ, chúng… cũng được.

- Học sinh… quá… xấu… hổ… khi phải… thừa… nhận… chúng… sợ… hãi…

Mụ Umbridge vừa lẩm bẩm vừa ghi chép vô tấm bìa kẹp hồ sơ của mụ.

Neville tức giận, kêu lên:

- Không! Không, em không sợ chúng…!

Mụ Umbridge vỗ vỗ vai Neville, nói với một nụ cười mà rõ ràng mụ có ý định biến thành một nụ cười thông cảm, mặ dù đối với Harry thì đó là một nụ cười hết sức đểu cáng.

- Không hề hấn gì đâu.

Mụ quay ra ngước mắt lên nhìn lão Hagrid một lần nữa, và một lần nữa nói bằng cái giọng rõ to và từng tiếng chậm rãi:

- À, Hagrid. Tôi nghĩ là tôi đã có đầy đủ để tiến hành… thầy sẽ nhận được…

Mụ làm địêu bộ như lấy được cái gì đó từ trong không khí trước mặt, nói tiếp:

- … kết quả cuộc thanh tra về thầy…

Mụ chỉ tay vào cái tấm bìa kẹp hồ sơ.

- … trong vòng mười ngày.

Mụ giơ lên mười ngón tay nhỏ ú na ú núc, rồi, miệng toác ra một nụ cười giống hệt như hàm ếch hơn bao giờ hết dưới cái nón xanh lá cây, mụ xăng xái vẹt đám học trò bước ra, để lại Malfoy và Pansy Parkinson với những trận cười hinh híc, Hermione thì run bắn lên vì phẫn nộ, và Neville thì vừa bối rối vừa buồn tức.

Nửa giờ sau, khi lội ngược trở ra tòa lâu đài bằng những cái rãnh mà tụi nó đã tạo ra trong tuyết trước đó, Hermione nổi trận lôi đình:

- Mụ quái ngợm già cay nghiệt, dối trá, ác độc đó! Mấy bồ có hiểu mụ đang làm gì không? Vẫn là lập lại cái chiêu của mụ về những người lai – mụ đang tạo ra một bác Hagrid như một thứ quỉ khổng lồ đần độn – và ôi, chẳng công bằn gì hết, buổi học thiệt tình không dở chút nào hết – mình muốn nói là, tốt thôi, nếu lại là mấy con Đuôi Nổ thì tệ, nhưng những con vong mã thì hay chứ – thực ra, đối với bác Hagrid, tất cả bọn chúng đều hay hết!

Ron nói:

- Mụ Umbridge bảo chúng là thú dữ.

Hermione sốt ruột nói:

- Thì, bác Hagrid nói rồi đó, chúng có thể tự quản. Và mình nghĩ là một cô giáo kiểu giáo sư Grubbly-Plank thường thì sẽ không dạy cho tụi mình về mấy con này trước khi mình lên tới bậc Kiểm tra Pháp thuật Tận sức, nhưng mà, ừ, chúng thú vị đó chớ, đúng không? thú vị là một số người thì không. mình ước gì có thể nhìn thấy chúng.

Harry hỏi nhỏ Hermione:

- Bồ muốn à?

Hermione trông hoảng hốt:

- Ôi Harry… mình xin lỗi… không, dĩ nhiên mình không… thiệt tình là ngu hết sức mới nói một điều như vậy…

Harry nói nhanh:

- Không sao đâu, đừng lo…

Ron nói:

- Mình ngạc nhiên là có nhiều người có thể nhìn thấy chúng đến vậy. có tới ba người trong một lớp…

- Ừ há, Weasley, tụi này cũng đang thắc mắc…

Một giọng nói độc địa vang lên gần đó. vì tuyết khiến cho tụi nó không nghe rõ, nên tụi nó không hay bọn Malfoy, Crabbe và Goyle đang đi ngay đằng sau lưng. Malfoy nói tiếp:

Harry Potter và Hội Phượng Hoàng - Chương 21: MẮT RẮN 3

- Mày có nghĩ là nếu mày nhìn thấy một ai đó ngủm củ tỏi thì nhờ đó mày sẽ ngó thấy trái Quaffle khá hơn không?

Malfoy và Crabbe và Goyle phá ra cười ha hả khi tụi nó vượt qua bọn Harry trên đường trở về tòa lâu đài, và rồi tụi nó hè nhau đồng ca:

- Weasley là vua của chúng ta!

Hai vành tai của Ron đỏ tía.

Hermione nói giọng ngâm nga:

- Phớt lờ chúng, chỉ việc phớt lờ chúng.

Hermione rút cây đũa phép ra và thực hiện bùa phép tạo ra khí nóng một lần nữa, nhờ đó cô nàng có thể làm tan tuyết thành một quãng đường dễ đi hơn, xuyên qua vùng tuyết còn rắn nguyên, ngăn giữa tụi nó với những ngôi nhà lồng kiếng.

Tháng mười hai đến, đem cho đám học sinh năm thứ năm nhiều tuyết hơn và số lượng bài tập về nhà cũng tới tấp hơn. Bổn phận Huynh trưởng của Hermione và Ron cũng càng lúc càng trở nên nặng nề thêm khi lễ Giáng Sinh đến gần. Tụi nó bị kêu đi hướng dẫn viec trang trí tòa lâu đài (Ron kể: “Bồ phải cố mà treo dây kim tuyến lên, trong khi con yêu tinh Peeves nắm đầu dây kia và tìm cách quấn xiết bồ bằng sợi dây đó.” ), canh giữ không cho bọn học sinh năm thứ nhất và thứ hai chạy ra ngoài trong giờ ra chơi vì trời quá lạnh (Ron kể: “Và tụi nó lè những thằng mũi thò lò hỗn láo, bồ biết đó, hồi tụi mình cón học năm thứ nhất tụi mình đâu có vô phép vô tắc như vậy.” ), và thay phiên với thầy giám thị Argus Filch đi rảo các hành lang. Thầy Filch nghi ngờ là tinh thần lễ tết có thể bộc lộ trong những vụ đấu tay đôi pháp thuật (Ron giận dữ nói: “Ông ấy hả, đầu ông ấy toàn là phân.” ). Tụi nó bận rộn đến nỗi Hermione thôi cái trò đan nón cho mấy con gia tinh và cô nàng bực dọc hết sức vì chỉ còn có ba cái cuối cùng.

- Tội nghiệp mấy con gia tinh chưa được hưởng tự do, phải ở lại suốt kỳ nghỉ Giáng Sinh chỉ vì không đủ nón!

Harry không nỡ lòng nào kể cho Hermione nghe chuyện Dobby lấy hết mọi thứ mà Hermione làm ra, bèn cúi thấp hơn xuống bài luận văn Lịch sử Pháp thuật của nó. Trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa, nó cũng không muốn nghĩ đến lễ Giáng Sinh. Lần đầu tiên kể từ khi đi học ở trường Hogwarts, nó hết sức mong muốn được nghỉ lễ Giáng Sinh ở xa trường Hogwarts. Giữa chuyện bị cấm chơi Quidditch và nỗi lo ngay ngáy về việc không biết liệu bác Hagrid có bị đưa vô danh sách các giáo sư phải thử thách hay không, Harry cảm thấy căm phẫn tột cùng đối với ngôi trường trong thời điểm này. Điều duy nhất mà nó thực sự trông ngóng là những buổi họp của Đ. Q. D., thì những buổi họp đó lại tạm ngừng trong thời gian nghỉ lễ, bởi vì hầu như mọi người trong hội Đ. Q. D. đều sẽ về nghỉ lễ với gia đình. Hermione sẽ đi trượt tuyết với ba má, chuyện này làm Ron khoái lắm, vì nó chưa bao giờ nghe nói đến chuyện Muggle cột mấy mảnh gỗ hẹp vô chân mình rồi trượt xuống núi. Trong thời gian đó, Ron sẽ về nhà ở trang trại Hang Sóc. Harry đã phải trải qua nhiều ngày sống trong ganh tị mãi cho đến khi Ron nói, (để đáp lại câu hỏi của Harry là Ron sẽ về nhà vào dịp nghỉ Giáng Sinh bằng cách nào):

- Nhưng mà bồ cũng về với mình mà! Chứ không phải mình đã nói rồi à? Má viết thư bảo mình mời bồ về chơi từ mấy tuần trước mà!

Hermione đảo tròn đôi mắt, nhưng tinh thần Harry thì bay vút lên: ý tưởng nghỉ lễ ở trang trại Hang Sóc quả thiệt là tuyệt vời, chỉ hơi bị sứt mẻ một tí vì Harry cảm thấy có lỗi khi nó không thể về nghỉ lễ với chú Sirius. nó băn khoăn không biết liệu nó có đủ khả năng thuyết phục được bà Weasley mời luôn người cha đỡ đầu của nó đến dự các lễ lạc không. Tuy nhiên, bên cạnh cái điều nó lo lắng là liệu cụ Dumbledore có cho phép chú Sirius rời khỏi đường Grimmauld không, nó không thể nào không nghĩ tới việc hình như bà Weasley có lẽ không ưa chú Sirius; hai người đó hay cãi nhau lắm. Chú Sirius đã không liên lạc với tụi nó kể từ lần xuất hiện sau cùng trong lò sưởi, và mặc dù Harry biết là một khi mụ Umbridge vẫn thường xuyên rình mò thiệt là ngu nếu tìm cách liên lạc với chú ấy, Harry vẫn không muốn nghỉ đến cảnh chú Sirius lủi thủi một mình trong căn nhà xưa cũ của má chú ấy, có lẽ chỉ còn nước cùng với Kreacher đốt một trái pháo đơn độc mà thôi.

Vào buổi họp mặt cuối cùng của hội Đ. Q. D. trước kỳ nghỉ lễ, Harry đến Phòng Cần Thiết rất sớm và mừng là đã đến sớm, bởi vì khi những ngọn đèn bật sáng lên, nó nhận thấy Dobby đã tự đảm lấy cái nhiệm vụ trang trí căn phòng cho lễ Giáng Sinh. Nó dám nói chắc là con gia tinh đã làm chuyện đó, bởi vì không ai khác có thể giăng mắc hàng trăm món đồ trang trí vàng chóe trên trần, mỗi cái lại phô ra một tấm hình của Harry kèm theo hàng chữ CHÚC MỘT GIÁNG SINH RẤT HARRY!

Harry chưa kịp gỡ xuống hết thì cánh cửa cọt kẹt mở ra và Luna Lovegood đi vào, trông mơ màng như mọi khi.

Cô bé nhìn qua mấy thứ đồ trang trí còn sót lại mà Harry chưa kịp tháo gỡ hết, nói một cách lơ đãng:

- Chào. Mấy thứ này dễ thương quá? Anh treo lên đó hả?

Harry nói:

- Không, con gia tinh Dobby treo.

Luna Lovegood chỉ vào một chùm bự mấy trái dâu tròn mọng màu trắng được treo gần như ngay phía trên đầu Harry, mơ màng nói:

- Tầm gởi. Ý kiến hay.

Harry nhảy phóc ra khỏi chỗ đó. Luna Lovegood nói một cách nghiêm trang:

- Nó hay bị bọn ngạ quái quậy tưng bừng.

Harry thoát khỏi việc bắt buộc phải làm là hỏi lại xem ngạ quái là cái gì, nhờ kịp đúng lúc đó Angeline, Katie và Alicia kéo đến. Cả ba cô nàng này đều mệt đứt hơi và trông có vẻ lạnh cóng.

- Chà, tụi này đã kiếm ra người thay thế bạn rồi.

Harry ngây ra hỏi:

- Thay tôi à?

Angeline nói một cách nóng nảy:

- Bạn và Fred và George. Tụi này đã kiếm được một Tầm thủ khác.

Harry hỏi ngay:

- Ai?

Katie nói:

- Ginny Weasley.

Harry há hốc miệng nhìn cô nàng.

Angeline rút cây đũa phép ra, vặn cánh tay:

- Ừ, tôi biết. Nhưng thực ra bạn ấy cũng khá giỏi. Dĩ nhiên không thể bì với bạn…

Cô nàng ném cho Harry một cái nhìn khinh miệt, nói tiếp:

- … nhưng vì tụi này không thể có bạn…

Harry cắn răng nuốt xuống câu trả miếng mà nó hết sức muốn thốt ra: bộ cô nàng đã có tích tắc nào đó tưởng tượng ra là nó không hối tiếc nó bị tống cổ ra khỏi đội bóng sao, một trăm lần hơn cô nàng ấy chứ?

Cố gắng giữ giọng điềm đạm, nó hỏi:

- Vậy còn các Tấn thủ thì sao?

Alicia nói mà không có chút nhiệt tình nào:

- Adrew Kirke và Jack Sloper. Cả hai người, chẳng người nào xuất sắc hết, nhưng so với mấy đứa ngu độn khác đến dự tuyển…

Cuộc thảo luận đáng ngán ngẩm này được kết thúc nhờ Hermione, Ron và Neville đến đúng lúc, và chỉ trong vòng năm phút sau, căn phòng đủ đông đúc để ngăn nó khỏi nhìn thấy ánh mắt trách móc dữ dội của Angeline.

- Thôi được.

Nó nói, kêu gọi mọi người giữ trật tự.

Harry Potter và Hội Phượng Hoàng - Chương 21: MẮT RẮN 4

- Tôi nghĩ tối hôm nay chúng ta nên ôn lại những gì chúng ta đã học được từ trước đến nay, bởi vì đây là buổi họp cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ và không nên bắt tay vô một cái gì mới rồi lại nghỉ biệt tăm ba tuần lễ…

- Tụi mình không làm cái gì mới nữa à?

Zacharia Smith kêu lên, bằng cái giọng xì xào không vừa ý đủ to để cả phòng nghe thấy.

- Nếu mà biết vậy, tôi đã chẳng thèm đến…

Fred nói lớn:

- Vậy thì tụi này thiệt tình lấy làm tiếc vì Harry đã không nói cho bồ biết trước.

Nhiều người cười khúc khích. Harry nhìn thấy Cho cười to và cảm thấy một cái thót quen thuộc trong bao tử, như thể nó vừa bước hụt xuống một bậc cầu thang.

Harry nói:

- Chúng ta có thể thực hành thành từng cặp. Chúng ta sẽ bắt đầu với bùa Ngăn chặn, trong mười phút thôi, sau đó sẽ bày mấy cái gối ra mà thực hành Bùa Choáng.

Mọi người đều ngoan ngoãn chia thành từng cặp. Harry lại bắt cặp với Neville như thường lệ. căn phòng lại vang đầy tiếng hô thần chú từng hồi “Ngăn lại”. Cứ từng cặp, một người bị tê liệt một hai phút, trong khi người kia nhìn vơ vẩn quanh phòng xem các cặp khác thực hành, rồi giải huyệt cho bạn mình hết tê liệt, xong đến phiên mình chịu ếm bùa.

Neville đã tiến bộ vượt bậc chưa từng thấy. Sau một lúc, khi đã hết bị tê liệt liên tiếp ba lần, Harry lại cho Neville nhập bọn với Ron và Hermione, để nó có thể đi loanh quanh căn phòng mà xem những người khác luyện tập. Khi đi ngang chỗ Cho, Cho tươi cười với nó; sau đó nó đã phải kháng cự lại cái nỗi cám dỗ đi ngang qua chỗ cô bé thêm nhiều lần nữa.

Sau mười phút thực hành thần chú Ngăn chặn, tụi nó bày gối nệm la liệt khắp phòng và bắt đầu thực hành bùa Choáng một lần nữa. Không gian thực ra quá giới hạn khiến cho tụi nó không thể thực hành bùa chú này cùng một lúc; một nửa nhóm này quan sáy một nửa nhóm kia một lát, rồi đổi chỗ cho nhau. Harry cảm thấy mình vô cùng phấn khởi vì tự hào, khi nó quan sát tất cả mọi người. Đành rằng đúng là Neville đã làm choáng Padma Patil thay vì Dean là đứa mà nó nhắm vô, nhưng mà vụ nhắm trật này cũng còn gần hơn mọi khi, và những người khác cũng đều đạt được tiến bộ vượt bậc.

Sau một giờ, Harry yêu cầu ngưng lại. Nó nhìn quanh, tươi cười rạng rỡ với cả đám và nói:

- Tụi mình đã làm thiệt là giỏi. Khi nào trở về sau kỳ nghỉ lễ, tụi mình có thể bắt đầu làm mấy thứ lớn hơn – phép Gọi Thần Hộ Mệnh chẳng hạn.

Tiếng xì xào sôi nổi vang lên. căn phòng bắt đầu vơi dần khi tụi nó ra khỏi phòng từng đôi, từng ba đứa một; khi đi ra, hầu hết mọi người đều chúc Harry một lễ Giáng Sinh hạnh phúc. Harry cùng với Ron và Hermione đi thu gom lại mấy cái gối nệm sắp xếp cho gọn ghẽ ngay ngắn, trong lòng nó cảm thấy hào hứng vô cùng. Ron và Hermione đi về trước, Harry nấn ná ở lại thêm một lát, bởi vì Cho vẫn còn ở lại đó và nó những mong lời chúc mừng Giáng Sinh từ cô bé này.

Nó nghe Cho nói với cô bạn Marietta:

- Không, bồ cứ về trước đi.

Và tim nó nhảy vọt lên, như thể muốn xí chỗ của cục hầu trong cổ họng.

Harry làm bộ như đang xếp cho ngay ngắn lại cái đống gối. Bây giờ nó đã biết chắc là chỉ còn hai đứa nó trong phòng và nó đang chờ cô nàng lên tiếng. Nhưng thay vào giọng nói của Cho, Harry lại nghe có tiếng khóc sụt sịt.

Nó quay lại và nhìn thấy Cho đang đứng giữa phòng, nước mắt ràn rụa trên gương mặt.

- Cái…?

Nó không biết làm sao hết. Cho chỉ đứng đó mà khóc lặng lẽ.

Nó hỏi giọng yếu ớt:

- Có chuyện gì vậy?

Cho lắc đầu và quẹt nước mắt bằng tay áo. Cô bé nói khó khăn trong tiếng nức nở:

- Tôi… xin lỗi… Tôi tin là… chỉ tại… học tất cả những thứ này… chỉ làm cho tôi… tự hỏi liệu… nếu anh ấy biết được tất cả những thứ này… anh ấy biết đâu đã sống sót…

Trái tim Harry rụng trở xuống, thấp hơn cả vị trí thông thường, và nằm đâu đó gần chỗ cái rún thì phải. Lẽ ra nó nên biết điều đó. cho chỉ muốn nói chuyện về Cedric.

Harry nặng nhọc đáp:

- Anh ấy biết hết tất cả những thứ này. Anh ấy thực sự giỏi về mấy thứ này, nếu không thì anh ấy đã chẳng thể nào vô tới giữa cái Mê cung đó được. nhưng một khi Voldermort đã muốn giết ai thì người đó kể như đã tới số cùng.

Cho nấc cục khi nghe đến tên Voldermort, nhưng vẫn chăm chú nhìn Harry không chút nao núng. Cô bé hỏi khẽ:

- Nhưng bạn vẫn sống sót khi bạn hãy còn là một em bé.

Harry đi về phía cửa, mệt mỏi nói:

- Ừ, thực ra, tôi cũng không biết tại sao, mà cũng không ai biết hết, thành ra cũng không có gì đáng tự hào lắm.

- Ôi, đừng bỏ đi mà!

Cho kêu lên, nghe như sắp khóc nữa.

- Tôi thiệt tình rất tiếc là tự nhiên lại bị bối rối như vầy… Tôi đâu có muốn…

Cô nàng lại nấc cục một cái nữa. Ngay cả khi đôi mắt Cho đỏ hoe và sưng mọng, Cho vẫn xinh đẹp vô cùng. Harry cảm thấy khổ sở quá mức. Nó sẽ cảm thấy hạnh phúc biết chừng nào dù là chỉ một lời chúc Giáng Sinh vui vẻ…

Lại quẹt nước mắt vô tay áo, Cho nói:

- Tôi biết chắc chắn là bạn cảm thấy khủng khiếp lắm khi tôi nhắc đến Cedirc, khi bạn nhìn thấy anh ấy chết… tôi đoán là bạn chỉ muốn quên chuyện đó đi…

Harry không nói lời nào về điều này; hoàn toàn đúng thế đấy, nhưng nó chẳng lòng dạ nào mà nói ra nữa.

Cho lại nói, với một nụ cười đẫm nước mắt:

- Bạn biết không, bạn là một người thầy thiệt, thiệt là giỏi. Trước đây tôi chẳng bao giờ có thể làm cho cái gì choáng được hết.

Harry vụng về đáp:

- Cám ơn.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu. Harry cảm thấy một nỗi khát khao cháy bỏng muốn chạy ra khỏi căn phòng, mà cùng lúc, lại hoàn toàn không có khả năng nhúc nhích được đôi chân.

Cho chỉ lên cái trần bên trên đầu Harry, nói khẽ:

- Dây tầm gởi.

Miệng Harry khô khốc, nó nói:

- Ừ. Nhưng có lẽ chúng đầy ngạ quái.

- Ngạ quái là cái gì?

- Ai mà biết.

Harry đáp. Cho đã bước tới gần hơn. Dường như bộ não của Harry đã bị trúng bùa Choáng. Nó nói:

- Bạn nên hỏi Loony. Ý tôi là Luna.

Cho bật ra một âm thanh nghe nửa như khóc nửa như cười. Bây giờ Cho đứng càng gần Harry hơn nữa. Nó có lẽ có thể đếm được cả mấy vết tàn nhang trên chót mũi của Cho.

- Tôi thiệt tình mến bạn, Harry à.

Harry không thể nghĩ suy được gì nữa. Một cảm giác tê râm ran lan truyền khắp cơ thể nó, khiến nó tê liệt hết tay chân và đầu óc.

Cho đã đứng rất gần bên nó. Nó có thể thấy từng giọt nước mắt long lánh trên mi mắt cô bé…

Nửa tiếng sau, Harry trở về phòng sinh hoạt chung, đã thấy Hermione và Ron đang ngồi ở những vị trí êm ấm nhất bên cạnh lò sưởi; những người khác đã đi ngủ gần hết. Hermione đang viết một lá thư rất dài; cô nà đã viết đầy hết một nửa cuộn giấy da đang thòng lơ thòng lửng xuống bên cạnh bàn. Ron thì đang nằm dài trên tấm thảm trải trước lò sưởi, cố gắng làm cho xong bài tập Biến Hình.

Khi Harry thả người ngồi lút xuống cái ghế bành bên cạnh Hermione, Ron hỏi:

- Bồ mắc kẹt chuyện gì mà trễ vậy?

Harry không trả lời. Nó vẫn còn ở trong tình trạng bị chấn động. Nó nửa muốn kể cho Ron và Hermione nghe chuyện vừa mới xảy ra, nửa chỉ muốn giữ kín bí mật đó trong lòng cho đến khi xuống mồ.

Hermione nhìn săm soi Harry qua đầu cây viết lông ngỗng và hỏi:

- Bồ không sao chứ, Harry?

Harry nhún vai một cách lưỡng lự. Thiệt tình, nó cũng không biết nó có sao không nữa.

Ron chồm người lên cao thêm một chút trên đôi cùi chỏ để có thể nhìn Harry rõ hơn.

- Có chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra thế?

Harry hoàn toàn không biết làm sao mà mở lời để kể cho tụi nó nghe, mà nó vẫn còn chưa biết chắc là nó có muốn kể ra hay không nữa. Vừa đúng lúc nó quyết định là không nói gì hết, thì Hermione giải quyết vấn đề dùm nó. Cô nàng hỏi bằng cái giọng như nói chuyện công việc làm ăn.

Harry Potter và Hội Phượng Hoàng - Chương 21: MẮT RẮN 5

- Có phải Cho không? Có phải sau buổi họp bạn ấy dồn bồ vô thế bí không?

Ngạc nhiên đến lặng người, Harry gật đầu. Ron khúc khích cười, nhưng ráng nin khi bắt gặp ánh mắt của Hermione. Ron hỏi bằng giọng chế giễu vô ý tứ:

- Vậy… ơ… bạn ấy muốn gì?

Harry bắt đầu nói, giọng hơi khàn khàn; nó tằng hắng rồi ráng nói lại:

- Bạn ấy… ơ… bạn ấy… ơ…

Hermione nhanh nhẩu:

- Bồ có hun không?

Ron ngồi bật dậy nhanh đến nỗi nó làm cho cái bình mực của mình đổ tùm lum trên tấm thảm. Hoàn toàn không đếm xỉa gì tới điều đó, nó chỉ chăm chăm nhìn Harry. Nó hỏi:

- Sao?

Harry nhìn cái vẻ mặt vừa tò mò vừa hí hửng của Ron, lại nhìn sang cái vẻ hơi cau có trên mặt Hermione, rồi gật đầu.

- HA!

Ron làm một động tác diễn tả chiến thắng bằng nắm đấm và bò lăn ra cười, giọng khàn khàn, khiến cho mấy đứa năm thứ hai có bộ tích nhút nhát đang ngồi gần cửa sổ nhảy dựng lên. Một nụ cười bất đắc dĩ nhe ra trên gương mặt Harry khi nó nhìn Ron lăn tròn trên tấm thảm. Hermione nhìn Ron với một vẻ ghê tởm sâu sắc rồi quay lại với bức thư cô nàng đang viết dở.

Cuối cùng Ron ngước nhìn Harry và hỏi:

- Sao? Như thế nào?

Harry đắn đo một lúc. Rồi nó nói một cách thật thà:

- ướt.

Ron phát ra một âm thanh mà có thể hiểu là khoái chí cũng được, hiểu là ghê tởm cũng được, rất khó nói. Harry khó khăn nói tiếp:

- Bởi vì bạn ấy khóc.

Nụ cười của Ron hơi héo đi một tí. Nó nói:

- Ủa? Bồ hun dở đến mức người ta phát khóc à?

Harry chưa từng xét đến khả năng này, bây giờ cảm thấy hơi lo lo.

- Không biết. Có lẽ.

Hermione vẫn hí hoáy viết bức thư của mình, lơ đãng nói:

- Dĩ nhiên bồ đâu có dở dữ vậy.

Ron hỏi ngay, giọng sắc bén:

- Làm sao bồ biết?

Hermione nói một cách mơ hồ:

- Bởi vì dạo gần đây Cho dành hết nửa thời gian của bạn ấy chỉ để khóc. Bạn ấy khóc lúc ăn, khóc trong nhà tắm, khóc ở mọi nơi.

Ron cười khì, nói:

- Vậy nên bồ nghĩ là hun hít một tí sẽ làm cho bạn ấy vui lên hả.

Hermione cắm cây viết lông ngỗng vô trong bình mực của cô nàng rồi nói một cách đứng đắn đàng hoàng:

- Ron, bồ là cái mụn cóc trơ trẽn vô cảm vô tình nhất mà mình xui lắm mới gặp phải từ xưa tới nay.

Ron tức giận hỏi lại:

- Bồ nói như vậy nghĩa là sao? Người như thế nào mà lại khóc khi người ta hun mình chứ?

Harry hơi thất vọng, nói:

- Ừ. Ai lại làm vậy.

Hermione nhìn cả hai anh chàng với một vẻ mặt gần như thương hại. Cô nàng hỏi:

- Bồ không hiểu dạo này Cho cảm thấy như thế nào sao?

Cả Ron và Harry cùng nói:

- Không.

Hermione thở dài và đặt cây viết lông ngỗng xuống.

- Này nhé, hiển nhiên là bạn ấy cảm thấy buồn lắm, bởi vì cái chết của Cedric. Kế đến mình chắc là bạn ấy cảm thấy bối rối lắm vì bạn ấy đã từng mến Cedric mà giờ đây bạn ấy lại mến Harry, và bạn ấy không thể nào kết luận được là mình mến ai nhất. rồi bạn ấy lại cảm thấy có lỗi, cho là chuyện hun Harry làm tổn thương ký ức về Cedric, và bạn ấy cũng lo lắng chuyện mọi người sẽ nói gì về bạn ấy bồ bịch với một người từng ở bên cạnh Cedric khi Cedric chết, thành ra những cảm xúc này lộn xộn và đau đớn. À, và bạn ấy lại sợ là bạn ấy sẽ bị đuổi ra khỏi đội Quidditch Ravenclaw bởi vì dạo này bạn ấy bay dở ẹt.

Một chút yên lặng sững sờ tiếp theo bài diễn văn của Hermione. Sau đó Ron nói:

- Một người không thể nào cảm thấy ngần ấy thứ một lúc được, không khéo sẽ bị nổ tung ra.

Hermione lại cầm cây viết lông ngỗng của cô nàng lên, nói với một vẻ kinh tởm:

- Không phải vì bồ chỉ có một tẹo tình cảm vừa đủ cho một muỗng trà mà tụi này đều vô cảm giống bồ cả đâu.

Harry nói:

- Bạn ấy là người bắt đầu trước. Mình sẽ không bao giờ… Bạn ấy chỉ đại khái đi tới bên mình… rồi tiếp theo là bạn ấy khóc suốt trên vai mình… mình không biết phải làm sao hết…

Ron có vẻ được cảnh tỉnh bởi chính suy nghĩ này, an ủi Harry:

- Đừng trách bản thân như vậy chứ, bồ tèo.

Hermione ngước nhìn lên băn khoăn:

- Bồ chỉ cần tử tế với bạn ấy. Mà bồ có tử tế chứ hả?

Mặt Harry từ từ nóng lên một cách khó chịu:

- Ơ, mình đại khái… vỗ nhè nhẹ lên lưng bạn ấy một tí.

Trông nét mặt Hermione như thể đang hết sức khó khăn mới kềm chế được nước mắt của mình khỏi lăn tròn xuống má. Hermione nói:

- Ôi, mình tưởng là tệ hơn thế chứ. Bồ có định gặp lại bạn ấy không?

Harry nói:

- Mình sẽ phải gặp lại chứ, đúng không? Tụi mình còn mấy buổi họp Đ. Q. D. mà, phải không?

Hermione nói không chút kiên nhẫn gì hết:

- Bồ biết mình muốn nói gì mà.

Harry không lên tiếng nữa. Những lời của Hermione đã mở ra cả một viễn cảnh mới mẻ về những khả năng đáng sợ. Nó ráng tưởng tượng ra chuyện hẹn hò với Cho ở đâu đó – có lẽ ở làng Hogsmeade – rồi một mình ở bên cạnh Cho suốt nhiều tiếng đồng hồ. Dĩ nhiên là Cho cũng sẽ mong đợi Harry hẹn hò đi chơi sau cái chuyện vừa xảy ra… Cái ý tưởng này khiến cho bao tử nó quặn lên đau đớn.

Hermione lại một lần nữa vùi đầu vô bức thư đang viết, nói giọng xa xôi:

- Mà thôi, bồ còn có cả đống cơ hội hẹn hò với bạn ấy…

Từ nãy giờ Ron vẫn quan sát Harry với một vẻ mặt lém lỉnh khác thường, nó nói:

- Còn nếu Harry không muốn hẹn hò với bạn ấy thì sao?

Hermione nói lơ đãng:

- Đừng có ngu dữ vậy. Harry thích bạn ấy từ lâu rồi, đúng không, Harry?

Harry không trả lời. Đúng, nó đã thích Cho từ lâu lắm rồi, nhưng bất cứ khi nào nó tưởng tượng ra cái cảnh chỉ có hai người với nhau thì nó luôn luôn hình dung nét nổi bật của Cho như một người vui vẻ, trái ngược hẳn với một cô bé Cho khóc thổn thức trên vai nó không sao dỗ được.

- Nhân tiện hỏi, vậy chứ bồ đang viết thư cho ai vậy?

Ron hỏi Hermione, thử đọc một chút cái tấm giấy da lúc này đã thòng xuống tới tận sàn. Hermione kéo bức thư lên khỏi tầm mắt của Ron, đáp:

- Viktor.

- Krum hử?

- Chứ tụi mình biết tới mấy Viktor lận?

Ron không nói gì nữa, nhưng tỏ vẻ bực mình hết chỗ nói. Ba người ngồi trong im lặng chừng hai mươi phút nữa, Ron làm cho xong bài tập Biến Hình của nó với rất nhiều cái khịt mũi sốt ruột và gạch xóa, Hermione thì viết đều đều tới tận cuối tấm giấy da, rồi cuộn tròn nó lại một cách cẩn thận, xong niêm phong bức thư. Harry chỉ ngồi ngó trân trân ngọn lửa trong lò sưởi, ước ao nhất trên đời là sao cho cái đầu của chú Sirius lại hiện ra trong ngọn lửa để khuyên bảo nó đôi lời về bọn con gái. Nhưng ngọn lửa chỉ tí tách cháy thấp dần rồi tắt dần, cho đến khi mấy cục than hồng rụi xuống thành tro. Bấy giờ nó ngước nhìn quanh, và một lần nữa, nó thấy ba đứa tụi nó là những người cuối cùng còn lại trong phòng sinh hoạt chung.

- Thôi, chúc ngủ ngon.

Hermione nói, ngoác miệng rộng mà ngáp dài, rồi cô nàng đi về phía cầu thang của nữ sinh.

Khi Ron và Harry trèo lên cầu thang về phòng ngủ nam sinh, nó hỏi:

- Cô ả thấy thằng Krum có gì hay chứ?

Harry cân nhắc vấn đề rồi nói:

- À, mình cho là anh ta lớn tuổi hơn, đúng không… và anh ta lại là cầu thủ Quidditch thế giới…

Ron tỏ ra cáu gắt thêm:

- Ừ, nhưng mà ngoài cái đó ra, mình thấy hắn chỉ là một thằng tồi bẳn tính, đúng không?

Đầu óc của Harry vẫn còn vương vấn hình ảnh Cho, nên nó đáp xuôi:

- Ừ, một thằng tồi bẳn tính.

Tụi nó cởi áo chùng ra rồi lặng lẽ mặc đồ ngủ vào. Dean, Seamus, và Neville đã ngủ say rồi. Harry đặt cặp mắt kiếng của nó lên cái bàn cạnh giường ngủ rồi trèo lên giường mà không kéo kín lại mấy tấm màn giăng quanh bốn cây cọc giường ngủ; thay vì vậy, nó nằm nhìn đăm đăm lên mảnh trời đầu sao, thấy được qua khung cửa sổ bên cạnh giường của Neville. Phải như nó biết được, vào giờ này đêm qua, rằng trong vòng hai mươi bốn giờ tới nó được hôn Cho Chang…

Từ đâu đó bên phải của Harry, tiếng Ron quàu quạu:

- Ngủ ngon!

Harry nói:

- Ngủ ngon!

Có thể lần sau… nếu còn có lần sau… Cho sẽ vui hơn một chút. nó nên hẹn Cho đi chơi; Cho có lẽ đã chờ đợi điều đó và bây giờ đang thực sự giận hờn nó… Hay là Cho đang nằm trên giường mà khóc nhớ Cedric? Nó không biết phải nghĩ sao nữa. Lời giải thích của Hermione khiến cho mọi chuyện dường như rối rắm thêm chứ không dễ hiểu hơn chút nào hết.

Lẽ ra ở đây người ta phải dạy cho tụi mình chuyện đó, nó trở mình trên giường, nằm nghiêng, và suy nghĩ. Chuyện đầu óc con gái nghĩ ngợi ra sao… dù sao thì cũng sẽ có ích lợi hơn nhiều so với môn Tiên tri bói toán.

Neville mớ ú ớ trong giấc ngủ. một con cú rúc lên đâu đó ngoài trời đêm.

Harry mơ thấy nó trở lại căn phòng Đ. Q. D. họp mặt. Cho đang buộc tội nó đã thu hút cô nàng đến đó bằng những sự đóng kịch vờ vĩnh; Cho còn nói nó đã hứa tặng cô nàng một trăm năm chục thẻ nhái sôcôla nếu cô nàng đến lớp. Harry phản đối… Cho hét lên, “Anh Cedric tặng em cả đống thẻ nhái sôcôla, coi nè.” Và cô nàng rút từ bên trong tấm áo chùng ra một nắm thẻ rồi quăng hết chúng lên không trung, và rồi quay lại Hermione. Hermione nói “Harry, bồ đã hứa với bạn ấy, bồ cũng biết… mình nghĩ tốt nhất bồ nên tặng bạn ấy một cái gì khác để đền bù… hay là tặng cây Tia Chớp?…” Harry phản đối là nó không thể tặng Cho cây Tia Chớp, bởi vì mụ Umbridge đang câu lưu cây chổi, với lại toàn bộ câu chuyện này thật khôi hài, nó chỉ đến phòng họp Đ. Q. D. để treo lên ba mớ đồ trang trí lễ Giáng Sinh lòe loẹt có hình dạng giống cái hình của Dobby thôi mà…

Giấc mơ thay đổi…

Harry Potter và Hội Phượng Hoàng - Chương 21: MẮT RẮN 6

Thân thể nó trở nên trơn nhẵn, đầy sức mạnnh, và dẻo dai linh động. Nó đang trườn lướt giữa những thanh kim loại bóng loán, băng qua bóng tối, đá lạnh… nó trườn sát đất, lướt tới bằng bụng… Trời rất tối, nhưng nó vẫn có thể nhìn thấy những vật thể chung quanh tỏa sáng lung linh rực rỡ lạnh lùng… Nó đang quay đầu lại… Thoạt nhìn thì thấy hành lang trống vắng… nhưng không… một người đàn ông đang ngồi trên sàn đằng trước, cằm gục xuống tận ngực, hình thù của ông ta hiện mờ mờ trong bóng tối… Harry thè lưỡi ra… Nó đánh hơi được mùi của người đàn ông trong không khí… ông ta vẫn còn sống nhưng đang lơ mơ đang ngủ… ngồi ở phía trước một cánh cửa ở cuối một hành lang…

Harry thèm muốn cắn người đàn ông đó… nhưng nó phải chế ngự sự thôi thúc đó… Nó còn có chuyện quan trọng hơn phải làm…

Nhưng người đàn ông cục cựa… một cái áo khoác óng ánh bạc rớt khỏi chân ông ta khi ông ta vùng đứng dậy; và Harry nhìn thấy hình dáng lung linh rất ấn tượng của người này vươn cao bên trên nó. Nó nhìn thấy một cây đũa phép được rút ra từ thắt lưng… nó không còn chọn lựa nào khác… Nó ngóc lên cao khỏi sàn nhà và mổ một, hai, ba lần, cắp phập răng nanh của nó sâu vô sớ thịt của người đàn ông, cảm thấy xương sườn của ông ta vỡ vụn dưới quai hàm của nó, cảm thấy dòng máu ấm…

Người đàn ông thét lên trong đau đớn… rồi ông ta nín lặng… Nó dội ngược lại thụp xuống tựa vào bức tường… máu đang văng tung tóe trên sàn…

Trán nó nhức nhối dễ sợ… nó đau nhức đến nỗi phài gào lên…

- Harry! HARRY!

Nó mở mắt ra. Toàn thân nó chỗ nào cũng tịn mồ hôi lạnh ngắt; khăn trải xuống của nó xoắn chặt chung quanh mình như một cái áo bó; nó cảm thấy như thể có một que cời cực nóng đang dí vào trán nó.

- Harry!

Ron đang đứng bên cạnh cúi xuống nhìn nó, tỏ vẻ khiếp đảm cực kỳ. Phía dưới chân giường nó còn có thêm mấy hình bóng khác nữa. Harry đưa tay ôm chặt đầu, cơn đau làm nó hoa mắt không còn nhìn thấy gì nữa… Nó lăn mình qua và nôn thốc ra mép nệm.

Một giọng hoảng hốt kêu lên:

- Nó bệnh nặng rồi. Tụi mình có nên kêu ai không?

- Harry! Harry!

Nó phải nói với Ron, nó cần phải nói với Ron, điều này rất quan trọng… hớp lấy một hơi sâu, nó cố gượng ngồi dậy trên giường, cố nhịn để không bị ói mửa nữa, cơn đau làm nó hoa mắt ù tai rồi.

Nó thở hổn hển, ngực phập phồng.

- Ba của bồ… ba của bồ đã bị tấn công…

Ron hỏi lại, có vẻ chẳng hiểu gì hết.

- Cái gì?

- Ba của bồ ấy! Ba bồ bị cắn, trầm trọng lắm, máu chảy khắp nơi…

Cái giọng hoảng hốt lúc nãy lại vang lên:

- Mình đi kiếm người giúp đây.

Harry nghe tiếng bước chân chạy ra khỏi phòng ngủ.

Ron ngập ngừng nói:

- Harry ơi, bồ ơi, bồ… bồ chỉ nằm chiêm bao mà…

Harry tức giận nói:

- Không!

Điều tối quan trọng là Ron phải hiểu.

- Đó không phải là một giấc mơ… không phải một giấc mơ bình thường… mình có mặt ở đó, mình nhìn thấy… Chính mình đã làm chuyện đó…

Nó nghe tiếng Dean và Seamus xì xầm, nhưng nó không bận tâm. Cơn đâu trên trán nó dịu đi một chút, mặc dù nó vẫn toát mồ hôi và run lẩy bẩy. Nó lại ói mửa và Ron nhảy lùi lại để tránh chỗ. Ron nói giọng run run:

- Harry, bồ không được khỏe, Neville đã đi kiếm người giúp đỡ rồi…

Harry nuốt xuống, chùi miệng vô áo ngủ và run lập cập, không sao ự chủ được. nó nói:

- Mình khỏe mà! Mình không sao hết, nhưng chính ba của bồ là người mình thấy đáng lo lắng… tụi mình cẩn phải truy ra ngay hiện giờ ba bồ đang ở đâu… ba bồ chảy máu như điên… mình là… mình… đã là một con rắn khổng lồ…

Harry cố gắng ra khỏi giường, nhưng Ron đẩy nó ngã trở xuống. Dean và Seamus vẫn còn rù rì đâu đó gần đấy. Harry không biết là thời gian vừa trôi qua là một phút hay mười phút; nó chỉ ngồi đó mà run lập cập, cảm thấy cơn đau ở vết thẹo từ trên trán từ từ nguôi đi… Và rồi có tiếng chân bước hấp tấp lên cầu thang, rồi nó nghe tiếng Neville một lần nữa:

- Thưa cô, ở đây ạ…

Giáo sư McGonagall vội vã đi vào phòng ngủ trong tấm áo khoác ngoài bộ đồ ngủ bằng vải len kẻ ô vuông, cặp mắt kiếng của bà nằm trễ xuống giữa sống mũi xương xẩu.

- Chuyện gì vậy, Potter? Bị thương ở chỗ nào?

Harry chưa bao giờ thấy mừng rỡ khi gặp giáo sư McGonagall như lần này. Lúc này nó đang cần gặp một thành viên của Hội kín Phượng Hoàng, chứ không phải một người nào đó lăng xăng bên nó rồi kê toa cho nó cả đống thuốc vô hiệu.

Harry cố gắng ngồi dậy một lần nữa:

- Chính là ba Ron ạ. Bác ấy bị tấn công và bị nặng lắm, con nhìn thấy việc xảy ra thế nào.

Hai chân mày sậm của giáo sư McGonagall nhíu khít lại, bà hỏi:

- Con nói con đã nhìn thấy việc xảy ra nghĩa là sao?

- Con không biết… con đang ngủ, thế rồi con có mặt ở đó…

- Con muốn nói là con đã chiêm bao thấy việc đó?

- Không!

Harry tức giận kêu lên, không lẽ không ai trong số họ hiểu được sao?

- Lúc đầu con nằm chiêm bao về những chuyện hoàn toàn khác, những chuyện ngớ ngẩn… thế rồi chuyện này xen vô. Nó xảy ra thực sự, con không hề tưởng tượng đâu. Bác Weasley đang ngồi ngủ trên sàn thì bị một con rắn khổng lồ tấn công, máu bị chảy nhiều lắm, bác ấy ngã, phải có ai đi tìm xem bác ấy đang ở đâu…

Giáo sư McGonagall chăm chú nhìn Harry qua cặp mắt kiếng nằm trễ trên sóng mũi và dường như hoảng sợ cái điều bà nhìn thấy.

Harry nói với bà, giọng lớn dần, như gào thét.

- Con không nói láo, con không điên! Con nói với cô, con đã nhìn thấy việc xảy ra!

Giáo sư McGonagall nói gọn:

- Cô tin con, Potter. Mặc đồ vô – chúng ta đến gặp thầy hiệu trưởng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom