Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 331 Cắt bỏ “của quý” của máy
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
"Cung Sâm Trạch, lại là mày!" Lăng Diệu cười gan nhìn hạn ta, ánh mất đầy tàn nhẫn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cặp mắt hẹp dài, tà ác của Hướng Lập Hiền bắn ra tia nhìn sắc bén, đôi giày da của anh ta giảm mạnh lên khuôn mặt xấu xí của hắn ta.
Cung Sâm Trạch vội vàng gào khóc xin tha mạng: "Xin, xin lỗi... Tôi, tôi sai rồi, là do tôi nhất thời hồ đồ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tao thấy mày không phải là nhất thời hồ đồ mà là đã có ý định từ lâu.
Hướng Lập Hiên càng nghiên ép khuôn mặt xấu xí của Cung Sâm Trạch, thậm chí còn muốn giảm nát hần ta thành bùn mới hả giận.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mấy ngày trước Cung Sâm Trạch lạm dụng chức quyền cấu kết với đám người nhà họ Lê tham lam kia, bây giờ còn dám chạy đi bắt cóc Lê Hàn Du, thậm chí còn muốn làm chuyện đồi bại với cô nữa.
Lê Hân Dư là người mà anh ta thà áp chế bản thân cũng không dám chạm tới
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thế mà con lợn béo chết tiệt này lại muốn làm chuyện nam nữ với cô, thậm chí còn xé quần áo của cô xuống. Hướng Lập Hiền thật sự muốn giết hắn ta ngay lập tức.
Thật ra lúc đó chuyện nhà họ Lê gây ra tin tức ầm ĩ khiến Lăng Diệu mất mặt, nhà họ Cung vốn dĩ cũng ngầm đồng ý.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù sao cháu đích tôn vô duyên vô cớ bị giày vò đến xuất huyết bao tử mà nguyên nhân chỉ là vì nhìn ngực của vợ Lăng Diệu trong buổi tiệc rượu, lý do này cũng quá vô lý rồi.
Thân thể của Cung Sâm Trạch vốn đã yếu, sau khi bị giày vò như vậy lại căng yếu hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cung Sâm Trạch cảm thấy không cam lòng, muốn trả thù, muốn thừa dịp nhà họ Lê làm ầm ĩ thì đổ thêm dầu vào lửa để trút giận, người nhà họ Cung cũng không có ý kiến.
Bọn họ không nói lời nào, thật ra chính là tán thành việc làm này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không ngờ Lăng Diệu lại nghiêm túc với Lê Hân Dư như vậy. Nhà họ Cung hết cách, chỉ có thể hoàn toàn từ bỏ Cung Sâm Trạch, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người hắn ta.
Lần này Cung Sâm Trạch đã hoàn toàn mất hết tư cách kế thừa nhà họ Cung, thậm chí quyền lợi trên tay cũng bị tước mất, trừ số tiền ít ỏi tiết kiệm được, hắn ta không lấy được gì từ nhà họ Cung, đã vậy gần như trở thành đối tượng bị người người chế giễu... Mà người được đẩy lên vị trí người thừa kế lại là Cung Thẩm mới trở lại nhà họ Cung không bao lâu,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đương nhiên Cung Sâm Trạch không cam lòng, mẹ của hắn ta mới là Cung phu nhân. Cung Thẩm chỉ là đứa con hoang, dựa vào cái gì mà cướp hết mọi thứ của hắn ta.
Hàn ta cãi nhau trước mặt mọi người trong bữa tiệc, mà ông cụ Cung lại cười khẩy chế bai hắn ta ngu xuẩn, chê bai hắn ta không biết làm việc, bảo vệ Cung Thẩm, đuổi hần ta ra khỏi nhà họ Cung.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cung Sâm Trạch nghe vậy thì càng không cam lòng, nhưng lại sợ thật sự bị đuổi ra khỏi nhà họ Cung nên chỉ đành nhẫn nhịn.
Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không nuốt trôi cục tức này, cho nên mới nghĩ ra chiêu ngu xuẩn như vậy. Cung Sâm Trạch là thứ ngu muốn tìm đường trút giận nhưng lại tìm ra cách ngu ngốc nhất.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tôi sai rồi, xin tha tha
"Lê Hân Dư mà mày cũng dám bắt cóc, còn tưởng gan của to bằng trời đấy!” Hướng Lập cười khinh khỉnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lăng Diệu bể Lê Hân Dư, gần giọng nói: “Trước hết hãy dạy cho hàn ta một bài học, sau khi cắt bỏ quý” của hắn ta thì gỗ cổ lại giao cho cảnh sát, chuẩn bị thêm hai phần chứng cứ, cũng giao cho nhà họ Cung một phần để cho nhà họ Cung xem mà xử lý. Chuyện này có một sẽ có hai, nếu cách bọn họ xử lý không khiến tôi hài lòng thì tôi sẽ tự ra
Cung Sâm Trạch run lẩy bẩy, bỗng nhiên hắn ta hối hận vì chuyện ngu xuẩn đã làm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
**********
"Cung Sâm Trạch, lại là mày!" Lăng Diệu cười gan nhìn hạn ta, ánh mất đầy tàn nhẫn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cặp mắt hẹp dài, tà ác của Hướng Lập Hiền bắn ra tia nhìn sắc bén, đôi giày da của anh ta giảm mạnh lên khuôn mặt xấu xí của hắn ta.
Cung Sâm Trạch vội vàng gào khóc xin tha mạng: "Xin, xin lỗi... Tôi, tôi sai rồi, là do tôi nhất thời hồ đồ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tao thấy mày không phải là nhất thời hồ đồ mà là đã có ý định từ lâu.
Hướng Lập Hiên càng nghiên ép khuôn mặt xấu xí của Cung Sâm Trạch, thậm chí còn muốn giảm nát hần ta thành bùn mới hả giận.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mấy ngày trước Cung Sâm Trạch lạm dụng chức quyền cấu kết với đám người nhà họ Lê tham lam kia, bây giờ còn dám chạy đi bắt cóc Lê Hàn Du, thậm chí còn muốn làm chuyện đồi bại với cô nữa.
Lê Hân Dư là người mà anh ta thà áp chế bản thân cũng không dám chạm tới
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thế mà con lợn béo chết tiệt này lại muốn làm chuyện nam nữ với cô, thậm chí còn xé quần áo của cô xuống. Hướng Lập Hiền thật sự muốn giết hắn ta ngay lập tức.
Thật ra lúc đó chuyện nhà họ Lê gây ra tin tức ầm ĩ khiến Lăng Diệu mất mặt, nhà họ Cung vốn dĩ cũng ngầm đồng ý.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù sao cháu đích tôn vô duyên vô cớ bị giày vò đến xuất huyết bao tử mà nguyên nhân chỉ là vì nhìn ngực của vợ Lăng Diệu trong buổi tiệc rượu, lý do này cũng quá vô lý rồi.
Thân thể của Cung Sâm Trạch vốn đã yếu, sau khi bị giày vò như vậy lại căng yếu hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cung Sâm Trạch cảm thấy không cam lòng, muốn trả thù, muốn thừa dịp nhà họ Lê làm ầm ĩ thì đổ thêm dầu vào lửa để trút giận, người nhà họ Cung cũng không có ý kiến.
Bọn họ không nói lời nào, thật ra chính là tán thành việc làm này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không ngờ Lăng Diệu lại nghiêm túc với Lê Hân Dư như vậy. Nhà họ Cung hết cách, chỉ có thể hoàn toàn từ bỏ Cung Sâm Trạch, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người hắn ta.
Lần này Cung Sâm Trạch đã hoàn toàn mất hết tư cách kế thừa nhà họ Cung, thậm chí quyền lợi trên tay cũng bị tước mất, trừ số tiền ít ỏi tiết kiệm được, hắn ta không lấy được gì từ nhà họ Cung, đã vậy gần như trở thành đối tượng bị người người chế giễu... Mà người được đẩy lên vị trí người thừa kế lại là Cung Thẩm mới trở lại nhà họ Cung không bao lâu,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đương nhiên Cung Sâm Trạch không cam lòng, mẹ của hắn ta mới là Cung phu nhân. Cung Thẩm chỉ là đứa con hoang, dựa vào cái gì mà cướp hết mọi thứ của hắn ta.
Hàn ta cãi nhau trước mặt mọi người trong bữa tiệc, mà ông cụ Cung lại cười khẩy chế bai hắn ta ngu xuẩn, chê bai hắn ta không biết làm việc, bảo vệ Cung Thẩm, đuổi hần ta ra khỏi nhà họ Cung.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cung Sâm Trạch nghe vậy thì càng không cam lòng, nhưng lại sợ thật sự bị đuổi ra khỏi nhà họ Cung nên chỉ đành nhẫn nhịn.
Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không nuốt trôi cục tức này, cho nên mới nghĩ ra chiêu ngu xuẩn như vậy. Cung Sâm Trạch là thứ ngu muốn tìm đường trút giận nhưng lại tìm ra cách ngu ngốc nhất.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tôi sai rồi, xin tha tha
"Lê Hân Dư mà mày cũng dám bắt cóc, còn tưởng gan của to bằng trời đấy!” Hướng Lập cười khinh khỉnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lăng Diệu bể Lê Hân Dư, gần giọng nói: “Trước hết hãy dạy cho hàn ta một bài học, sau khi cắt bỏ quý” của hắn ta thì gỗ cổ lại giao cho cảnh sát, chuẩn bị thêm hai phần chứng cứ, cũng giao cho nhà họ Cung một phần để cho nhà họ Cung xem mà xử lý. Chuyện này có một sẽ có hai, nếu cách bọn họ xử lý không khiến tôi hài lòng thì tôi sẽ tự ra
Cung Sâm Trạch run lẩy bẩy, bỗng nhiên hắn ta hối hận vì chuyện ngu xuẩn đã làm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bình luận facebook