Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 374 Đừng nói tôi đã đến đây
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.
**********
Lăng Diệu cầm điện thoại, cúi đầu đi ra ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh mới vừa mở khóa màn hình thì Lê Hân Dư đã gọi điện thoại tới “Sao anh lại đến bệnh viện một mình? Thấy khó chịu chỗ nào không?”
Lăng Diệu hơi ngây ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh không nói với bất kỳ ai, một mình đi thắng từ Lăng Thị đến bệnh viện, làm sao cô ấy lại biết được chú?
Lê Hân Dư không nghe anh trả lời lại càng sốt ruột hơn: “Không phải chúng ta đã nói ngày mai sẽ cùng đi tái khám sao? Anh không nói với em tiếng nào đã đến đó trước, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có phải bệnh của anh nặng hơn không?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh giả vờ thoải mái: "Anh không sao? Tối về sẽ cho em cảm nhận xem chồng em khỏe cỡ nào? Được không?"
“Anh đừng làm lời với em. Em thật sự không yên tâm, nếu bệnh của anh không nặng hơn thì cũng sẽ không cố ý giấu em.” Cô lo lắng, sợ sức khỏe của anh có vấn đề gì: “Em đang trên đường đi, một lát nữa sẽ tới.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh thật sự không sao.
"Em muốn nghe chính miệng bác sĩ nói mới tin." Lê Hân Dự tức giận nói một câu, sau đó cúp điện thoại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lăng Diệu lục lại nhật ký cuộc gọi, không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy tin nhắn của trợ lý Lưu gửi tới. Nếu anh ta đoán sai, bảo Lê Hân Dư đi đến chỗ khác thì còn dễ tính, đang này anh ta lại đoán đúng, quả thật Lăng Diệu đang ở bệnh viện.
Thật ra có một thư ký quả hiểu mình đôi khi cũng không phải là chuyện tốt gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lê Hân Dư không nhắn tin cho anh, cũng không có cuộc gọi nhỡ nào của cô ấy, xem ra cô ấy đã đi thắng đến đây rồi.
Bệnh viện cách tòa nhà Lăng Thị không xa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu không bị kẹt xe, khoảng mười phút nữa là cô ấy sẽ có thể tới đây.
Ảnh mặt của Lăng Diệu trở nên lạnh lẽo, xoay người đi về.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Dĩ Thuần thấy anh trở lại, mím mỗi bước lên đón.
Nhưng Lăng Diệu lại không hề nhìn cô ta, đi lướt qua người cô ta, cầm áo khoác rồi đi thẳng ra ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Dĩ Thuần giậm chân, tủi thân gọi một tiếng: "Chủ tịch Lăng!” Anh dừng bước.
Cô ta vội vã tiến lên, ánh mắt đáng thương mà vô tội: "Tiểu Sơ vẫn chưa kiểm tra xong, anh định cứ đi như thế sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lăng Diệu không kiên nhẫn đẩy cô ta ra: "Đừng nói tôi đã tới đây.”
Lâm Dĩ Thuần không cam lòng: “Bất kể thế nào, Tiểu Sơ cũng là con trai của anh, anh thật sự không quan tâm đến thắng bé chút nào sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nếu có muốn khiêu khích sự nhẫn nại của tôi thì cứ tiếp tục ồn ào thử xem?"
Ánh mắt lạnh lùng của anh khiến cô ta lùi về sau hai bước.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh khoác áo khoác xong liền bước nhanh ra ngoài.
Phải nhanh chóng ngăn Lê Hân Dư ở ngay cổng bệnh viện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Dĩ Thuần là quả bom hẹn giờ, đứa bé kia lại càng không thể lộ ra ánh sáng, không thể để cô ấy biết được, tuyệt đối không thể
Lê Hân Dư chạy rất gấp, mới vừa vào cửa đã thấy Lăng Diệu đứng ở bên ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô va vào lồng ngực của anh: "Sao anh lại đến bệnh viện một mình? Rõ ràng anh đã hẹn em ngày mai cùng đi mà. Có phải anh cảm thấy khó chịu ở đâu rồi không?”
“Đúng vậy, chỗ này không thoải mái." Anh cầm tay cô áp lên ngực, cặp mắt sâu thẩm nhưng lại cực kỳ dịu dàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lòng bàn tay mềm mại của Lê Hân Dư dán lên lồng ngực trái của anh qua lớp áo dày cộm, thật ra hoàn toàn không cảm nhận được nhịp tim của anh nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng "Em thật sự lo lắng cho anh, tình hình thế nào rồi, anh kiểm tra xong chưa?"
Anh trầm giọng, trả lời qua loa “Ừ.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Vậy kết quả khám đâu?"
"Gửi ở chỗ bác sĩ rồi, anh lười lấy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có bệnh nhân nào mà gửi tất cả hội sơ khám bệnh của mình ở chỗ bác sĩ không chứ?
Cô nhíu mày, luôn cảm thấy rất không đúng: “Vậy để em đi lấy giúp anh
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Em có lấy cũng xem không hiểu. Bàn tay dày rộng của anh bao phủ bàn tay cô: “Đi thôi, chúng ta về nhà."
**********
Lăng Diệu cầm điện thoại, cúi đầu đi ra ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh mới vừa mở khóa màn hình thì Lê Hân Dư đã gọi điện thoại tới “Sao anh lại đến bệnh viện một mình? Thấy khó chịu chỗ nào không?”
Lăng Diệu hơi ngây ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh không nói với bất kỳ ai, một mình đi thắng từ Lăng Thị đến bệnh viện, làm sao cô ấy lại biết được chú?
Lê Hân Dư không nghe anh trả lời lại càng sốt ruột hơn: “Không phải chúng ta đã nói ngày mai sẽ cùng đi tái khám sao? Anh không nói với em tiếng nào đã đến đó trước, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có phải bệnh của anh nặng hơn không?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh giả vờ thoải mái: "Anh không sao? Tối về sẽ cho em cảm nhận xem chồng em khỏe cỡ nào? Được không?"
“Anh đừng làm lời với em. Em thật sự không yên tâm, nếu bệnh của anh không nặng hơn thì cũng sẽ không cố ý giấu em.” Cô lo lắng, sợ sức khỏe của anh có vấn đề gì: “Em đang trên đường đi, một lát nữa sẽ tới.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh thật sự không sao.
"Em muốn nghe chính miệng bác sĩ nói mới tin." Lê Hân Dự tức giận nói một câu, sau đó cúp điện thoại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lăng Diệu lục lại nhật ký cuộc gọi, không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy tin nhắn của trợ lý Lưu gửi tới. Nếu anh ta đoán sai, bảo Lê Hân Dư đi đến chỗ khác thì còn dễ tính, đang này anh ta lại đoán đúng, quả thật Lăng Diệu đang ở bệnh viện.
Thật ra có một thư ký quả hiểu mình đôi khi cũng không phải là chuyện tốt gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lê Hân Dư không nhắn tin cho anh, cũng không có cuộc gọi nhỡ nào của cô ấy, xem ra cô ấy đã đi thắng đến đây rồi.
Bệnh viện cách tòa nhà Lăng Thị không xa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu không bị kẹt xe, khoảng mười phút nữa là cô ấy sẽ có thể tới đây.
Ảnh mặt của Lăng Diệu trở nên lạnh lẽo, xoay người đi về.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Dĩ Thuần thấy anh trở lại, mím mỗi bước lên đón.
Nhưng Lăng Diệu lại không hề nhìn cô ta, đi lướt qua người cô ta, cầm áo khoác rồi đi thẳng ra ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Dĩ Thuần giậm chân, tủi thân gọi một tiếng: "Chủ tịch Lăng!” Anh dừng bước.
Cô ta vội vã tiến lên, ánh mắt đáng thương mà vô tội: "Tiểu Sơ vẫn chưa kiểm tra xong, anh định cứ đi như thế sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lăng Diệu không kiên nhẫn đẩy cô ta ra: "Đừng nói tôi đã tới đây.”
Lâm Dĩ Thuần không cam lòng: “Bất kể thế nào, Tiểu Sơ cũng là con trai của anh, anh thật sự không quan tâm đến thắng bé chút nào sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nếu có muốn khiêu khích sự nhẫn nại của tôi thì cứ tiếp tục ồn ào thử xem?"
Ánh mắt lạnh lùng của anh khiến cô ta lùi về sau hai bước.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh khoác áo khoác xong liền bước nhanh ra ngoài.
Phải nhanh chóng ngăn Lê Hân Dư ở ngay cổng bệnh viện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Dĩ Thuần là quả bom hẹn giờ, đứa bé kia lại càng không thể lộ ra ánh sáng, không thể để cô ấy biết được, tuyệt đối không thể
Lê Hân Dư chạy rất gấp, mới vừa vào cửa đã thấy Lăng Diệu đứng ở bên ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô va vào lồng ngực của anh: "Sao anh lại đến bệnh viện một mình? Rõ ràng anh đã hẹn em ngày mai cùng đi mà. Có phải anh cảm thấy khó chịu ở đâu rồi không?”
“Đúng vậy, chỗ này không thoải mái." Anh cầm tay cô áp lên ngực, cặp mắt sâu thẩm nhưng lại cực kỳ dịu dàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lòng bàn tay mềm mại của Lê Hân Dư dán lên lồng ngực trái của anh qua lớp áo dày cộm, thật ra hoàn toàn không cảm nhận được nhịp tim của anh nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng "Em thật sự lo lắng cho anh, tình hình thế nào rồi, anh kiểm tra xong chưa?"
Anh trầm giọng, trả lời qua loa “Ừ.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Vậy kết quả khám đâu?"
"Gửi ở chỗ bác sĩ rồi, anh lười lấy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có bệnh nhân nào mà gửi tất cả hội sơ khám bệnh của mình ở chỗ bác sĩ không chứ?
Cô nhíu mày, luôn cảm thấy rất không đúng: “Vậy để em đi lấy giúp anh
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Em có lấy cũng xem không hiểu. Bàn tay dày rộng của anh bao phủ bàn tay cô: “Đi thôi, chúng ta về nhà."
Bình luận facebook