• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hãy cho nhau lối thoát (1 Viewer)

  • Chương 379 Đánh đuổi người phụ nữ xấu xa

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Lâm Dĩ Thuần nắm tay Lăng Niệm Sơ, liếc nhìn cô một cái rồi rời đi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lăng Niệm Sơ không cam lòng, lại chạy về phía Lê Hân Dư nhổ nước bọt. Hướng Lập Hiên bảo vệ kịp thời, nước bọt đều phun lên người anh ta.



Lăng Niệm Sơ vừa thấy phun nước bọt sai người liền có giò bỏ chạy.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lâm Dĩ Thuần nhìn Hướng Lập Hiên bảo vệ Lê Hân Dư, cô ta từ từ đi theo như thể hoàn toàn không quan tâm đến việc Lăng Niệm Sơ sẽ té ngã lần nữa.



Lăng Niệm Sơ chạy không xa liền dừng lại chờ cô ta đi tới nắm tay mình, lúc này nó mới dè dặt hỏi: “Mẹ, lúc nãy con làm đúng không?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Tiểu Sơ rất giỏi, làm rất đúng.”



“Vậy biểu hiện lúc nãy của con có tốt không?” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.vn



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









“Con biểu hiện rất tốt, chỉ cần con ngoan ngoãn, đối xử tệ với người phụ nữ kia một chút thì bố con sẽ không bỏ con đâu.”



“Vâng, con nhất định sẽ đuổi người phụ nữ xấu xa đó, nếu không người phụ nữ xấu xa đó sẽ cướp bố con mất..." Tiểu Sơ bị bệnh, hơn nữa Tiểu Sơ đã không còn mẹ rồi, nếu không còn bố nữa thì Tiểu Sơ sẽ chết"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Chỉ cần Tiểu Sơ đuổi được người phụ nữ kia, mẹ mãi mãi sẽ là mẹ của con, bố cũng là bố của con.”



Lăng Niệm Sơ gật đầu thật mạnh.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Thằng bé nhất định sẽ đuổi người phụ nữ xấu xa đó đi, nó sẽ không để mình sống lang thang như trước nữa.



Hướng Lập Hiên cởi áo khoác, tiện tay nhét vào thùng rác bên cạnh: “Thằng nhóc thổi này tình tính tệ thật, cũng không biết là ai nuông chiều thành ra như vậy?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Mặc dù là nhà họ Hướng nâng niu con cái trong lòng bàn tay nhưng ai cũng biết phép tắc cơ bản.



Thằng bé tên Lăng Niệm Sơ kia giống như chó điên, trừ chủ nhân ra thì ai cũng cắn được.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lê Hân Dư nhíu mày, hạ giọng nói: “Quên đi, nhường nó một chút, chỉ là một đứa bé đáng thương”



Trẻ con mắc bệnh ung thư máu, nếu tốt số có lẽ sẽ chữa được, lỡ gặp phải vận rủi, một khi bệnh tình chuyển biến xấu cũng không biết có thể sống được bao lâu.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Tai họa sẽ để lại ngàn năm. Tôi thấy thắng bé đó không chết được đâu. Chỉ là ung thư máu mà thôi, cũng không phải là bệnh nan y, chỉ cần có thể tìm tủy ghép thành công thì có thể chữa được. Người phụ nữ kia nhìn cũng không lớn tuổi, cô ta mau đi sinh thêm một đứa nữa, ghép tủy cho thằng bé hư hỏng này thì tỉ lệ sống sót sẽ rất cao.





Hướng Lập Hiên cười nhạt: “Lăng Niệm Sơ, cái tên cũng rất thi vị, ngoan ngoãn, nhìn tuổi tác cũng phải không cầm tinh con chó mà sao tính tình lại giống hệt chó điên vậy?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Anh ta chưa từng gặp đứa bé nào lại ngang ngược đến thế.



Lê Hân Dư không quan tâm đến tương lai của đứa trẻ này lắm nhưng họ của đứa trẻ lại khiến cô cảm thấy hơi bối rối.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Ở thành phố A nhiều người họ Lăng lắm sao?” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.vn



Sao cô cứ cảm thấy họ Lăng không nhiều, có thể nói là hiếm gặp mới đúng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hướng Lập Hiên sửng sốt, sau đó lập tức bật cười: “Có quỷ mới biết, tôi đã từng gặp người họ Thao đấy.” Anh ta nói tiếp: “Một cô gái tên là Thao Ny."



Lê Hân Dư phụt cười: “Thật sự có tên này?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Lần sau nếu có cơ hội sẽ dẫn cô ta đi gặp cô."



“Bỏ đi, như vậy rất mất lịch sự."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lê Hân Dư cười nói: “Tình cờ gặp nhau, tôi sẽ trả nợ bữa cơm đó cho anh nhé!”



“Hôm nay? Ngay bây giờ sao?” Anh ta đến thăm dì út vốn chỉ là một cái bẫy. Dì anh ta sinh đứa bé thứ hai cũng không cần anh ta nhọc lòng đến thăm.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Anh ta bị lừa đến bệnh viện một chuyến, kết quả đến buổi trưa đã nhét một cô gái và địa chỉ cho anh ta, bảo anh ta buổi trưa đi ăn cơm với cô gái kia. Ăn cơm à? Có quỷ mới tin.



Rõ ràng là việc xem mắt biến tướng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Mấy năm nữa anh ta mới đến ba mươi tuổi, không hiểu sao gia đình lại sốt ruột, giục cưới như vậy.



Lúc đầu anh ta cảm thấy kết hôn hay không cũng không quan trọng, lấy ai cũng không sao, chỉ cần đừng làm lỡ việc ăn uống chơi bời của mình là được.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhưng mà gần đây...



Dường như anh ta không muốn như vậy lắm.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom