Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 410
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Lăng Diệu ngồi xuống đối mặt với Lăng Niệm Sơ, anh chậm rãi mở miệng: "Tao hỏi mày, lần trước mày ngã như thế nào? Rồi bị ai tát?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lăng Niệm Sơ bị dọa sợ, không dám nói lời nào.
Hách Ánh nhíu mày: "Lê Hân Dư không cẩn thận đụng phải đứa bé, không ai trách nó cả, bây giờ nói những lời này có ý gì?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh bật cười một tiếng rồi đứng lên: "Thế này nhé, mẹ với Lâm Dĩ Thuần cùng đến phòng giám sát xem thử"
Thái độ của con trai khiến trong lòng Hách Ánh cực kỳ không thoải mái.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vất vả khổ cực nuôi anh lớn, kết quả anh lại vì một người phụ nữ mà luôn chống đối mình.
"Mẹ không đi."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Vậy để con gửi video cho mẹ xem."
"Diệu, ý con là gì?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Con muốn cho mẹ biết sự thật mà thôi."
"Chỉ cần đứa bé này có thể sống tốt thì mẹ không thèm quan tâm đến những chuyện khác."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Mẹ, trước đây mẹ không như vậy."
"Mẹ mặc kệ, mẹ chỉ cần đứa bé có thể sống thật tốt."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hách Ánh bảo vệ Lăng Niệm Sơ, đây là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Lăng.
Lăng Diệu lạnh lùng liếc Lâm Dĩ Thuần một cái: "Cô còn đứng ở đây làm gì? Chờ tôi phái người đến mời cô đi à?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Dĩ Thuần rụt cố một cái, nhìn về phía Hách Ánh cầu cứu nhưng trong lòng bà ta cũng rối bời, hoàn toàn không để ý tới cô ta.
Lâm Dĩ Thuần không có cách nào khác, chỉ có thể bụm mặt đi về phía phòng giám sát.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hách Ánh dắt đứa trẻ đứng lên: "Mẹ muốn đưa Niệm Sơ về phòng bệnh nghỉ ngơi."
Lăng Diệu không ngăn cản.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bác sĩ đi tới: "Chủ tịch Lăng, sao lại tập trung hết ở cửa vậy? Hay là đến phòng họp ngồi nghỉ ngơi một chút? Ở cửa dễ ảnh hưởng đến việc phu nhân nghỉ ngơi.Hiện tại hình ảnh siêu âm thai của phu nhân cho thấy cái thai cực kì không ổn định."
Hình ảnh siêu âm thai? Hách Ánh dừng chân lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lăng Diệu bỗng nhiên ngẩng đầu, dọa bác sĩ giật mình một cái: "Cái gì mà hình ảnh siêu âm thai?"
"Anh vẫn chưa biết à? Phu nhân đang mang thai."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bác sĩ thận trọng giải thích: "Nhưng do vừa rồi phần bụng của phu nhân bị tác động mạnh nên suýt nữa thì sẩy thai.Mấy ngày nay tốt nhất là nên nằm ở trên giường đừng lộn xộn, trở mình hay xuống giường đều phải cẩn thận một chút."
"Cô ấy mang thai, cô ấy mang thai..."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lăng Diệu thì thầm, cuối cùng vẻ mặt trở nên vui mừng, lao vào phòng bệnh.
Lê Hân Dư đang ngồi trên giường bệnh, ánh mắt đờ đẫn đang suy nghĩ cái gì đó.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh cứ lao thẳng vào rồi ôm cô thật chặt: "Thật tốt, thật tốt...Cô ấy đã mang thai, cô ấy có con của mình, cô ấy sẽ không rời bỏ mình, cũng sẽ không vứt bỏ cuộc hôn nhân này.Cho dù là vì con thì chắc chắn cô ấy sẽ không bỏ đi.”
"Lăng Diệu, anh buông em ra! Anh ôm chặt quá em không thoải mái."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Chủ tịch Lăng, anh buông phu nhân ra trước đi, hiện tại cơ thể phu nhân yếu ớt không chịu được giày vò, anh không thể ôm chặt như thế được."
Một câu của bác sĩ đánh thức người trong mộng, Lăng Diệu vội vàng buông ra, nhưng vẫn cầm tay của cô: "Anh xin lỗi, anh xin lỗi, không phải anh cố ý, chỉ là anh quá kích động thôi."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong ánh mắt của Lăng Diệu có loại say mê gần như điên cuồng.
Anh càng như vậy thì trong lòng Lê Hân Dư càng thấy lo lắng, cô mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Sao vậy?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh cầm tay cô thật chặt, bàn tay to lớn bao trùm bàn tay nhỏ nhắn của cô: "Chúng ta có con rồi, Hân Dư, em đang mang thai."
Lê Hân Dư chợt ngây ngẩn cả người, cô có thai, có thai ở thời điểm này.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thời gian này liên tiếp xảy ra chuyện, chu kỳ kinh nguyệt của cô vốn dĩ không đều, cô cũng không có thời gian để ý đến chuyện nhỏ này.
Đúng là bụng dưới có thêm một ít thịt, cô còn tưởng là mình mập lên, không ngờ là đang mang thai.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vì sao lại mang thai vào lúc này chứ? Cả người Lê Hân Dư cứng đờ, trên mặt không thấy một chút vui mừng nào.
**********
Lăng Diệu ngồi xuống đối mặt với Lăng Niệm Sơ, anh chậm rãi mở miệng: "Tao hỏi mày, lần trước mày ngã như thế nào? Rồi bị ai tát?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lăng Niệm Sơ bị dọa sợ, không dám nói lời nào.
Hách Ánh nhíu mày: "Lê Hân Dư không cẩn thận đụng phải đứa bé, không ai trách nó cả, bây giờ nói những lời này có ý gì?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh bật cười một tiếng rồi đứng lên: "Thế này nhé, mẹ với Lâm Dĩ Thuần cùng đến phòng giám sát xem thử"
Thái độ của con trai khiến trong lòng Hách Ánh cực kỳ không thoải mái.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vất vả khổ cực nuôi anh lớn, kết quả anh lại vì một người phụ nữ mà luôn chống đối mình.
"Mẹ không đi."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Vậy để con gửi video cho mẹ xem."
"Diệu, ý con là gì?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Con muốn cho mẹ biết sự thật mà thôi."
"Chỉ cần đứa bé này có thể sống tốt thì mẹ không thèm quan tâm đến những chuyện khác."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Mẹ, trước đây mẹ không như vậy."
"Mẹ mặc kệ, mẹ chỉ cần đứa bé có thể sống thật tốt."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hách Ánh bảo vệ Lăng Niệm Sơ, đây là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Lăng.
Lăng Diệu lạnh lùng liếc Lâm Dĩ Thuần một cái: "Cô còn đứng ở đây làm gì? Chờ tôi phái người đến mời cô đi à?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Dĩ Thuần rụt cố một cái, nhìn về phía Hách Ánh cầu cứu nhưng trong lòng bà ta cũng rối bời, hoàn toàn không để ý tới cô ta.
Lâm Dĩ Thuần không có cách nào khác, chỉ có thể bụm mặt đi về phía phòng giám sát.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hách Ánh dắt đứa trẻ đứng lên: "Mẹ muốn đưa Niệm Sơ về phòng bệnh nghỉ ngơi."
Lăng Diệu không ngăn cản.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bác sĩ đi tới: "Chủ tịch Lăng, sao lại tập trung hết ở cửa vậy? Hay là đến phòng họp ngồi nghỉ ngơi một chút? Ở cửa dễ ảnh hưởng đến việc phu nhân nghỉ ngơi.Hiện tại hình ảnh siêu âm thai của phu nhân cho thấy cái thai cực kì không ổn định."
Hình ảnh siêu âm thai? Hách Ánh dừng chân lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lăng Diệu bỗng nhiên ngẩng đầu, dọa bác sĩ giật mình một cái: "Cái gì mà hình ảnh siêu âm thai?"
"Anh vẫn chưa biết à? Phu nhân đang mang thai."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bác sĩ thận trọng giải thích: "Nhưng do vừa rồi phần bụng của phu nhân bị tác động mạnh nên suýt nữa thì sẩy thai.Mấy ngày nay tốt nhất là nên nằm ở trên giường đừng lộn xộn, trở mình hay xuống giường đều phải cẩn thận một chút."
"Cô ấy mang thai, cô ấy mang thai..."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lăng Diệu thì thầm, cuối cùng vẻ mặt trở nên vui mừng, lao vào phòng bệnh.
Lê Hân Dư đang ngồi trên giường bệnh, ánh mắt đờ đẫn đang suy nghĩ cái gì đó.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh cứ lao thẳng vào rồi ôm cô thật chặt: "Thật tốt, thật tốt...Cô ấy đã mang thai, cô ấy có con của mình, cô ấy sẽ không rời bỏ mình, cũng sẽ không vứt bỏ cuộc hôn nhân này.Cho dù là vì con thì chắc chắn cô ấy sẽ không bỏ đi.”
"Lăng Diệu, anh buông em ra! Anh ôm chặt quá em không thoải mái."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Chủ tịch Lăng, anh buông phu nhân ra trước đi, hiện tại cơ thể phu nhân yếu ớt không chịu được giày vò, anh không thể ôm chặt như thế được."
Một câu của bác sĩ đánh thức người trong mộng, Lăng Diệu vội vàng buông ra, nhưng vẫn cầm tay của cô: "Anh xin lỗi, anh xin lỗi, không phải anh cố ý, chỉ là anh quá kích động thôi."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong ánh mắt của Lăng Diệu có loại say mê gần như điên cuồng.
Anh càng như vậy thì trong lòng Lê Hân Dư càng thấy lo lắng, cô mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Sao vậy?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh cầm tay cô thật chặt, bàn tay to lớn bao trùm bàn tay nhỏ nhắn của cô: "Chúng ta có con rồi, Hân Dư, em đang mang thai."
Lê Hân Dư chợt ngây ngẩn cả người, cô có thai, có thai ở thời điểm này.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thời gian này liên tiếp xảy ra chuyện, chu kỳ kinh nguyệt của cô vốn dĩ không đều, cô cũng không có thời gian để ý đến chuyện nhỏ này.
Đúng là bụng dưới có thêm một ít thịt, cô còn tưởng là mình mập lên, không ngờ là đang mang thai.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vì sao lại mang thai vào lúc này chứ? Cả người Lê Hân Dư cứng đờ, trên mặt không thấy một chút vui mừng nào.
Bình luận facebook