10.
[Giới thiệu trò chơi cửa thứ ba: Nhà hát opera biển là kiến trúc cổ kính nhất của thị trấn cổ tích, nàng tiên cá với tư cách là ca sĩ xuất sắc nhất của thị trấn cổ tích, mỗi ngày ở chỗ này đều biểu diễn cực kỳ tuyệt vời. Thế nhưng ngày hôm qua, cô ấy bị phù thủy độc ác lừa lấy giọng hát, hoàn toàn mất đi giọng nói. Các bạn du khách, nếu muốn nghe lại tiếng hát của nàng tiên cá lần nữa, hãy tìm lại giọng hát cho cô ấy! Để trả ơn, cô ấy sẽ biểu diễn một màn trình diễn tuyệt vời!]
"Quy tắc trò chơi: Giọng hát của nàng tiên cá bị phù thủy độc ác giấu trong gác mái của nhà hát Opera Biển, chỗ đó cũng là nơi ẩn náu của phù thủy. Người chơi cần tìm được giọng hát và trả lại cho nàng tiên cá.”
“Chú ý 1. Do lịch trình của phù thủy, hôm nay phù thuỷ không thể xuất hiện, vai trò của bà ấy tạm thời được thay thế bởi phù thủy đen trắng Cruella de Vil.
“2. Cruella không có hứng thú gì đến giọng hát của nàng tiên cá, bà ấy chỉ thích sưu tầm da người, quần áo làm bằng da người là niềm yêu thích của bà ấy.”
“3. Để có trang phục lộng lẫy tham dự vũ hội của cô bé Lọ Lem, Cruella yêu cầu làm một chiếc váy mới, một chiếc áo choàng mới và một chiếc mũ mới, tổng cộng cần 3 tấm da người. Chỉ cần thu thập đủ 3 tấm da người, bà ấy sẽ rời khỏi nhà hát opera.”
“4. Nàng tiên cá mất tiếng đã khiến cư dân thị trấn rất bất mãn, rất nhiều lưu manh lợi dụng cơ hội này để phá hoại nhà hát opera, vì thế, giám đốc nhà hát opera đã khẩn cấp thuê một đội Độc Thối Tích Binh để duy trì an ninh nhà hát opera. Bất cứ ai bị vũ khí của Tích Binh tấn công sẽ ngay lập tức tử vong.
“5. Trả lại giọng hát cho nàng tiên cá, thời gian của nhà hát opera sẽ quay ngược lại, nàng tiên cá sẽ trở lại một ngày trước lúc bị phù thủy lừa lấy giọng hát.
6. Trò chơi này áp dụng chế độ một người chơi, không giới hạn thời gian vượt qua, không cấm tấn công bạo lực giữa người chơi."
“Chúc các người chơi may mắn."
Đứng trong nhà hát Opera rộng lớn, tôi cẩn thận suy nghĩ lại quy tắc mà con búp bê vừa thông báo.
Quy tắc yêu cầu phải dùng 3 tấm da người để đổi lấy việc Cruella rời đi, chỉ có như vậy mới có cơ hội lẻn vào gác mái, lấy lại giọng hát cho nàng tiên cá.
Còn 4 người chơi, tương đương với việc hy sinh 3 người, 1 người sống sót.
Cho nên cốt lõi của việc vượt qua trò chơi này là 4 người chơi phải tàn sát lẫn nhau.
Bởi vì không còn chế độ đội, tôi và Tưởng Dịch không được truyền đến cùng một nơi.
Bây giờ tôi đang ở trong thư viện của nhà hát, bàn ghế và giá sách đều phủ đầy bụi bặm dày đặc, xem ra đã lâu không có ai đến đây.
Trên góc tường, tôi đã tìm thấy sơ đồ cấu trúc của nhà hát.
Thư viện ở phía đông tầng một, phần lớn không gian của tầng hai và tầng một là nhà hát, tầng ba là văn phòng của nhân viên.
Gác mái nơi Cruella ở, cũng không có xuất hiện trên bản đồ này, xem ra là cần người chơi tự mình khám phá.
Đi đến sảnh tầng một, tôi lập tức nhìn thấy Hồ Sưu Sưu.
Vẻ mặt hắn đề phòng nhìn tôi, nhưng dưới chân hồi lâu không di chuyển.
Trò chơi vừa mới bắt đầu, còn chưa đến lúc cam go sinh tử, hơn nữa trong tay tôi và hắn ta đều không có vũ khí, tay không tấc sắt mà đánh nhau thì không hề khôn ngoan.
Chúng tôi đều hiểu điều này, cho nên rất ăn ý vừa nhìn chăm chú đối phương, vừa di chuyển chậm rãi, đi về phương hướng khác nhau.
Tôi lách mình tiến vào một hành lang dài, hai bên sườn có nhiều căn phòng đối diện, trông có vẻ là phòng thay đồ và phòng hóa trang của các diễn viên.
Bây giờ tôi rất cần một vũ khí để tự vệ, vì thế quyết định bắt đầu tìm kiếm.
Kỳ quái chính là, cửa phòng đều không khóa, tìm kiếm rất thuận tiện, đây có thể là một cái bẫy mới, nhưng tôi không quan tâm được nhiều như vậy, nếu không có vũ khí, tôi rất có thể sẽ trở thành người đầu tiên chết trong số bốn người chơi.
Lúc tìm kiếm đến phòng thứ ba, tôi đột nhiên cảm giác được một trận yên tĩnh quỷ dị.
Hỉnh như là có thứ gì đó, vì không muốn bại lộ tung tích của mình, đã cố tình xóa đi tất cả âm thanh trong căn phòng này.
Tôi đột nhiên quay ngoắt lại, trước mắt vừa vặn lóe lên một tia sáng trắng.
Trong tầm nhìn, một thanh kiếm ngắn giơ cao trên đỉnh đầu tôi, chuôi kiếm được cầm trong một bàn tay sơn trắng.
Tôi nhìn theo tay, thấy một khuôn mặt cũng được sơn trắng.
Đôi mắt đen tròn xoe, bên dưới là một đôi môi đỏ được vẽ bằng bút chì.
Đôi môi cong thành một độ cong cực kỳ phóng đại, kết hợp với con ngươi vô hồn không hề sáng rọi, tạo thành một khuôn mặt tươi cười quỷ dị.
Đó là Độc Thối Tích Binh!
Sau khi phản ứng lại, tôi đột nhiên né sang một bên, thanh kiếm gọn gàng đâm thẳng vào bên trong bàn.
Tôi nhân cơ hội lúc Tích Binh muốn rút thanh kiếm ra, quay lại nhặt chiếc bình hoa trống trên giá hoa, dùng hết toàn bộ sức lực đập vào người Tích Binh.
Ngay khi đập vào, bình hoa vỡ vụn, mảnh vỡ sứ cắm vào khớp của Tích Binh, nhưng không hề cản trở động tác của nó.
Vậy mà không có hiệu quả!
Lúc này, Độc Thối Tích Binh đã rút thanh kiếm ra, một lần nữa mang theo nụ cười ma quái lao đến đâm vào tôi.
Tôi nhặt một tấm thép đạo cụ làm lá chắn bảo vệ, thanh kiếm đâm vào trên đó, tiếng ma sát của kim loại truyền vào tai, khiến da đầu người khác tê dại.
Sức lực Tích Binh rất mạnh, tôi hoàn toàn không thể chống đỡ được, đầu gối không tự chủ được mà cong xuống.
Tấm thép xuất hiện một chỗ lồi rất rõ ràng, nếu tiếp tục, rất nhanh sẽ bị thanh kiếm trên tay Tích Binh đâm thủng.
Người tiếp theo bị đâm thủng sẽ là tôi.
Phải nghĩ cách!
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể áp chế tích binh, trốn thoát khỏi tay nó?
Tôi quay đầu lại, tầm mắt tìm kiếm khắp căn phòng.
Đột nhiên, một chiếc cốc trắng trên bàn thu hút sự chú ý của tôi.
Cái cốc chứa đầy nước, giống như vừa mới được ai đó rót đầy, còn bốc hơi nóng.
Nhưng bởi vì nàng tiên cá mất tiếng, hôm nay nhà hát opera đang đóng cửa, vậy ai có thể rót nước?
Trong đầu tôi bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
11.
Tôi gắng sức chống lại áp lực của thanh kiếm Tích Binh, đồng thời di chuyển cơ thể đến trên mặt bàn.
Sau khi đảm bảo tay chính mình có thể chạm tới cốc nước, tôi nhanh chóng đặt tay phải đang chống lên tấm thép xuống, vươn tay ra mặt bàn.
Mất đi một bàn tay chống đỡ, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của Tích Binh, thậm chí đã không thể cầm được tấm thép đó.
Thanh kiếm trong tay nó lấy tốc độ cực nhanh lao về phía tôi.
Thanh kiếm đang ngày càng tiến lại gần mắt phải của tôi, giây tiếp theo sẽ xuyên qua giác mạc, đâm xuyên qua đôi mắt tôi.
Nhưng trước đó -
"Vù" một tiếng, một cốc nước đầy ắp đổ hết lên người Tích Bình, cơ thể nó lập tức cứng đờ, các khớp xương nhanh chóng lan ra một lớp rỉ sắt màu vàng.
Cược đúng rồi!
Tích Binh có sức mạnh vô cùng lớn, phản ứng nhanh nhạy, tấn công mạnh mẽ, nhưng nước là điểm yếu lớn nhất của nó.
Chỉ cần dính nước, cơ thể nó liền sẽ bị bị rỉ sắt, từ đó hạn chế chuyển động.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lùi người ra xa, tránh xa thanh kiếm đang chuẩn bị đâm xuyên mắt tôi, tôi đưa tay rút nó ra khỏi tay Tích Binh, nắm chặt trong tay mình.
Vũ khí không phải có rồi sao.
Rỉ sắt trên người tích binh đã ngừng phát triển, thậm chí bắt đầu dần dần biến mất.
Xem ra nước chỉ tạm thời hạn chế Tích Binh, sau một lúc, nó sẽ khôi phục được tự do.
Tôi đặt con dao găm sau lưng, chuẩn bị rời khỏi phòng thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười the thé từ xa.
“Ha ha ha ha, tấm da đầu tiên đã có trong tay rồi, ta có thể làm một chiếc váy mới đẹp đẽ!”
Là giọng nói của Cruella!
Chỉ là không biết, người chết rốt cuộc là ai.
Cẩn thận né tránh vài tích binh đang tuần tra, tôi mới vừa bước đến cửa cầu thang tầng ba, thì nghe thấy một tiếng "bịch, bịch" từ xa đến gần.
Tiếng động này cũng không lớn, thậm chí rất nhỏ, ít nhất không phải là tiếng bước chân của Độc Thối Tích Binh.
Nhanh chóng lắc mình nấp vào góc bên cạnh, đảm bảo mình sẽ không bị phát hiện, tôi thò đầu ra, đôi mắt dán chặt vào nơi phát ra tiếng động.
Ở cuối hành lang, xuất hiện một người phụ nữ, là Mục Ngư.
Trong tay cô ta cầm một quả bóng, đang lắc qua lắc lại, phát ra tiếng "bịch, bịch" cực nhỏ.
Tôi không thể nhìn rõ ngũ quan của cô ta, nhưng lại vô tình cảm nhận được nụ cười rạng rỡ trên người cô ta.
Đến giữa hành lang, cô ta đột nhiên dừng lại, giọng nói không nhỏ, tràn ngập quyến rũ: "Đỗ Tình, cô ở đâu vậy?"
“Không ra nhìn xem đồng đội của cô sao? Hắn đến chết vẫn còn lo lắng cô có gặp chuyện gì không đấy."
Lúc này tôi mới nhìn rõ, thứ cô ta đang cầm trên tay không phải là quả bóng mà là đầu của Tưởng Dịch!
Tay phải Mộ Ngư không ngừng lắc đầu Tưởng Dịch, tay trái cầm một con dao găm, bắt đầu kiểm tra từng phòng một.
Cô ta ngày càng đến gần tôi, nụ cười nham hiểm trên mặt cũng ngày càng rõ ràng.
“Cô biết không, từ nhỏ tôi đã phát hiện ra mình khác với người khác.”
"Vẻ ngoài của tôi quá bình thường, bình thường đến mức không ai có thể nhớ mặt tôi.”
"Như vậy rất kì quái, có phải không? Nhưng tôi cảm thấy may mắn. Bởi vì chỉ có như vậy, sau khi giết người, tôi mới có thể ẩn mình hoàn hảo, không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện.”
"Những vụ án giết người mà tôi viết, tất cả độc giả đều nghĩ là chuyện bịa, nhưng thực ra, đó đều là trải nghiệm của tôi đấy.”
"Vậy Đỗ Tình, cô có muốn trở thành nữ chính trong cuốn tiểu thuyết mới của tôi không? Tôi sẽ sắp xếp cho cô một cái chết rất tuyệt vời, đảm bảo cô sẽ thích."
... Cô ta thật ồn ào.
Tôi không kiên nhẫn nghe tiếp, vừa quay người lại thì thấy Hồ Sưu Sưu không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng tôi, cách tôi hai mét, tay cầm dao liên tục run rẩy.
Tôi lập tức hiểu ra: "Anh và Mục Ngư đã hợp tác rồi, đúng không?"
Hồ Sưu Sưu nuốt nước bọt một cái, vẻ mặt căng thẳng nói: "Bị tôi giết chết, hoặc bị Mục Ngư giết, cô chọn một đi."
Tôi nhìn vào bàn tay run rẩy đến mức suýt không cầm nổi dao của hắn ta, trực tiếp nói: "Nếu tôi bị giết, người tiếp theo chết chắc chắn là anh, anh không phải đối thủ của Mục Ngư. Thôi thì cùng nhau hợp tác, trước tiên giết Mục Ngư, sau đó chúng ta tính tiếp."
Khuôn mặt của Hồ Sưu Sưu nhăn nhó, suýt nữa đã khóc thành tiếng: "Tôi không dám giết cô ta, cô ta quá biến thái! Cô ta giết Tưởng Dịch không đủ, còn chặt xác, moi nội tạng, tôi không thể chịu đựng được, cô ta lại nói như vậy rất vui! Cô ta căn bản không phải là con người!”
Lúc này, tiếng bước chân của Mục Ngư đã càng ngày càng gần, nếu cứ tiếp tục giằng co, tôi sẽ sớm bị cô ta phát hiện ra, lúc đó Hồ Sưu Sưu nhất định sẽ bởi vì sợ hãi mà đứng về phía cô ta.
Một chọi hai, cơ hội thắng của tôi không lớn.
Phải tốc chiến tốc thắng.
Tôi bước lên hai bước, nói với hắn cách đối phó nhanh chóng với tích binh, bảo hắn tìm một căn phòng trước, nhốt một tích binh lại, sau đó lấy lý do tôi đang ở trong phòng dụ Mục Ngư đến.
Chỉ cần có thể nhốt Mục Ngư trong phòng, chờ thêm một thời gian, rỉ sắt trên người Tích Binh sẽ biến mất, không cần chúng ta động tay, Mục Ngư sẽ tự nhiên chết dưới lưỡi dao của Tích Binh.
Nhìn thấy Hồ Sưu Sưu thực sự không muốn tự tay giết người, sau khi nghe xong kế hoạch của tôi, hắn ta gật đầu như máy, nói sẽ đi làm ngay.
Tôi ở trong góc lặng lẽ chờ, đợi Hồ Sưu Sưu nhốt thành công một Tích Binh, rồi dụ Mục Ngư đến, mới lặng lẽ cất bước theo sau.
Đứng ở trên hành lang, cách một cánh cửa, tôi nghe được rõ ràng cuộc trò chuyện trong phòng.
"Không phải anh nói Đỗ Tình ở đây sao, cô ta đâu rồi?"
"Tôi lừa cô ta nói tôi muốn hợp tác với cô ta để giết cô, cô ta tin rồi. Tôi hẹn cô ta ở đây gặp mặt, lát nữa cô ta sẽ đến."
Bản thân Mục Ngư là tác giả truyện trinh thám, căn bản không tin những lời nói sáo rỗng như vậy, sau khi tát Hồ Sưu Sưu một cái, cô ta quay người định ra khỏi cửa phòng.
Nhưng là không còn kịp nữa rồi.
Lúc vừa rồi ở ngoài cửa nghe trộm, tôi đã tiện tay khóa cửa lại.
Cô ta và Hồ Sưu Sưu hai người sẽ bị nhốt hoàn toàn ở trong phòng, chờ Tích Binh tỉnh dậy, sẽ phải đối mặt với một cơn ác mộng kinh hoàng.
Đương nhiên, nếu trong tay bọn họ có nước, có thể giữ chân Tích Binh một thời gian nữa, nhưng này cũng không phải là cách giải quyết lâu dài, không phải sao?
Tiếng đập cửa "ầm ầm" kèm theo lời nguyền rủa của Mục Ngưu cứ vang lên không ngừng.
Tôi mỉm cười.
Kết cấu của nhà hát opera cực kỳ xa hoa, mọi thứ đều là chất liệu cao cấp.
Bao gồm cả cửa phòng, kiên cố vô cùng, chắc chắn không thể phá vỡ bằng sức người.
Mặc dù tôi không tự tay giết bọn họ, nhưng tôi cũng coi như đã báo thù cho Tưởng Dịch.
Lúc đang tìm kiếm gác mái, tôi lại nghe thấy tiếng cười cao vút của Cruella trên đỉnh đầu.
"Ha ha ha ha, tấm da thứ hai, thứ ba cũng đã có trong tay rồi, ta có thể làm những chiếc áo choàng, mũ mới đẹp đẽ!"
12.
Không có sự cản trở của những người chơi khác, Cruella cũng đã rời đi từ lâu, quá trình tìm kiếm gác mái không mấy khó khăn.
Giọng hát của nàng tiên cá là một bọt biển, được đựng trong một chiếc hộp gỗ.
Tôi cầm lấy chiếc hộp gỗ, bước vào nhà hát lớn ở tầng một.
Trên sân khấu trung tâm, nàng tiên cá ngồi trên mặt đất, vừa sờ vào cổ họng vừa rơi lệ.
Tôi lấy bọt biển ra đặt trước mặt cô ta, như có cảm ứng, bọt biển tự động bay lên không trung, quay quanh cô ta hai vòng rồi biến mất.
Nàng tiên cá thử mở miệng, ngạc nhiên phát hiện ra giọng hát của mình trở lại rồi.
Cô ta nhanh chóng đứng dậy, cảm kích nói với tôi: "Cảm ơn bạn đã giúp tôi tìm lại giọng hát, để báo đáp, hãy để tôi hát cho bạn nghe một bài nhé."
Giọng hát tuyệt vời ngay lập tức vang vọng khắp nhà hát, tôi đột nhiên cảm thấy cả người đều thả lỏng ra.
Kể từ khi bước vào thị trấn cổ tích, dọc theo đường đi tìm cách sống sót, khó khăn mệt mỏi dường như đều bị giọng hát của nàng tiên cá rửa sạch hoàn toàn.
Bài hát kết thúc, cô ta nhẹ nhàng giơ tay lên, một bọt biển khổng lồ đột nhiên xuất hiện trên sân khấu, bọt biển dần dần hiện lên cảnh quan đại sảnh câu lạc bộ.
Nàng tiên cá thân thiện nắm lấy tay tôi, nói: "Chúc mừng bạn đã vượt qua cửa ải thành công, trở lại đại sảnh câu lạc bộ, bạn có thể trở về thế giới thực."
Tôi bị cô ta kéo đến trước bọt biển, cô ta thúc giục: "Nhanh về đi, về nhà ngủ một giấc thật ngon, bạn sẽ được nghỉ ngơi thật tốt."
Tôi đã đến rất gần bọt biển, chỉ cần bước thêm một bước nữa là có thể bước vào.
Nàng tiên cá đứng bên cạnh tôi, nở một nụ cười khích lệ, mong tôi bước vào.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhấc chân, lùi lại phía sau một bước.
Trên mặt nàng tiên cá hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Sao vậy, bạn không muốn về à?"
Tôi nghiêng đầu hỏi cô ta: "Tại sao lại là cô?"
"Thông báo kết thúc trò chơi hẳn là nhiệm vụ của con búp bê, tại sao nó vẫn chưa xuất hiện, ngược lại là cô báo cho tôi trò chơi kết thúc?"
"Tôi..." Khuôn mặt tươi cười của nàng tiên cá đột nhiên cứng đờ.
Tôi nhìn vào mắt cô ta, bỗng nhiên cười một tiếng: "Cô khiến tôi nhớ đến một người."
"Hai tháng trước, tôi bị kéo vào một trò chơi trốn thoát tên là Biệt thự Sắc Vi, ở nơi đó, tôi gặp một người chơi rất kỳ lạ.”
"Cô ấy có khuôn mặt rất đáng yêu, đối xử với tôi cũng rất thân thiện, bất kể là nụ cười hay giọng nói đều ngọt ngào.”
"Nhưng là cô ấy một bên ngoài miệng quan tâm tôi, một bên làm mọi thứ để đưa tôi vào chỗ chết.”
"Cuối cùng cô ấy chết trong tay tôi, nhưng tôi ở trong thế giới hiện thực lại không tìm thấy bất kỳ tin tức nào liên quan đến cái chết của cô ấy. Thật giống như cô ấy căn bản không hề tồn tại.”
"Lúc nãy tôi đột nhiên nghĩ đến, nếu cô ấy không phải là người chơi bình thường, thì cô ấy sẽ là ai?”
"Đúng rồi, người chơi đó tên là Điền Mộc, cô có quen không?"
Khi tôi nói xong, sắc mặt của nàng tiên cá hoàn toàn tối sầm lại.
Ngũ quan cô ta bắt đầu xảy ra thay đổi, dần dần trở thành khuôn mặt giống Điền Mộc.
Nhưng lúc tiến hành thay đổi đến một nửa, đôi mắt cô ta đột nhiên mở to, bên trong lộ ra vẻ kinh hoàng khó nói.
Một thanh kiếm ngắn, vững vàng cắm chắc chắn vào ngực cô ta, tôi nắm lấy cán kiếm, dùng sức, đẩy lưỡi kiếm sắc bén vào thêm vài phân.
Giọng tôi lạnh lùng, không pha lẫn bất kỳ cảm xúc nào: "Từ lúc vừa mới bắt đầu, tôi đã cảm thấy kỳ lạ về một trong những quy tắc của trò chơi. Quy tắc đó nói, nếu trả lại giọng hát cho cô, cô sẽ quay ngược thời gian về ngày hôm trước khi bị phù thủy lừa lấy giọng hát, tương đương với việc reset thời gian.”
“Quy tắc này, tôi luôn không hiểu rõ có tác dụng gì, bởi vì nó thay vì hướng dẫn hành động của người chơi, không bằng nói là giới thiệu bối cảnh cho cô.”
“Nhưng vừa rồi tôi đã nghĩ ra rồi. Nó thực sự có tác dụng hướng dẫn người chơi."
“Mục đích cuối cùng của trò chơi này là để cô có thể có được lại giọng hát mà không bao giờ mất đi nữa. Nhưng nếu là quay ngược thời gian thì ngày mai đến, cô vẫn sẽ bị phù thủy lừa lấy giọng hát. Mà cách duy nhất để cô không bao giờ mất đi giọng hát chỉ có một, đó là giết cô."
“Chỉ cần giết cô, vòng luân hồi của cô sẽ kết thúc, trò chơi này, cũng mới là thực sự ý nghĩa vượt qua."
Khuôn mặt của nàng tiên cá, hay nói cách khác là Điền Mộc, trở nên vô cùng dữ tợn.
Cô ta nhìn tôi với ánh mắt căm hận, như muốn nói gì đó, nhưng chỗ ngực truyền đến một cơn đau đớn dữ dội, làm cho cô ta căn bản không thể nói nên lời.
Vũ khí của Độc Thối Tích Binh có thể giết chết bất kỳ ai.
Điều này áp dụng cho người chơi, cũng áp dụng cho npc.
Cô ta chắc chắn sẽ chết.
Một giây sau, cơ thể cô ta “Oanh” một tiếng nổ tung, biến thành vô số mảnh vỡ, tan biến trong không trung.
Mà bên tai tôi cũng truyền đến âm thanh thông báo đã lâu: “Chúc mừng người chơi Đỗ Tình…..”
Tôi không kiên nhẫn mà ngắt lời: "Búp bê, mày ra đây đi cho tao. Tao có chuyện muốn hỏi."
Tiếng thông báo đột ngột dừng lại, khuôn mặt con búp bê hiện ra giữa không trung, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi: "Người chơi Đỗ Tình, xin hỏi ngài có yêu cầu gì không?"
Tôi lạnh lùng nhìn nó: "Trò chơi của mày, bao giờ mới có hồi kết?"
Con búp bê nhếch mép cười: "Ngài đã chán rồi à? Đừng lo, ngài là một người chơi rất lợi hại, rất xuất sắc, tôi sẽ chuẩn bị cho ngài những trò chơi thú vị và hấp dẫn hơn, đương nhiên, tôi cũng sẽ dành cho ngài đủ thời gian nghỉ ngơi, không để cơ thể ngài cảm thấy khó chịu."
Tôi liên tục xoay chiếc kiếm ngắn trên tay, nhẹ nhàng đặt nó lên cổ mình: "Nếu tao chọn không chơi thì sao? Nếu tao chết, mày sẽ không cách nào kéo tao vào trò chơi nữa."
Con búp bê đột nhiên điên cuồng cười lớn.
Sau khi cười xong, nó đưa cái đầu to tròn của mình đến trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào tôi, nói: "Ngài cho rằng ngài có thể chết được sao? Từ nhỏ đến lớn đã thử nhiều lần như vậy, ngài đã chết được lần nào chưa?"
Trong lòng tôi bỗng dưng nổi lên một trận sóng to gió lớn: "Là mày?!"
Con búp bê không trả lời tôi nữa, nó biến mất hoàn toàn ở trước mặt tôi.
Chỉ còn lại tiếng điện tử lơ lửng trong không trung, lộ ra quỷ khí dày đặc: "Vì ngài đã chủ động hỏi về trò chơi tiếp theo, vậy thì tôi sẽ gửi thư mời cho ngài trước. Hãy chuẩn bị thật tốt, cục cưng của tôi, đừng để tôi thất vọng."
Bỗng nhiên trong tay tôi xuất hiện một tấm thẻ.
Chất liệu quen thuộc, chữ viết quen thuộc, trên đó viết:
[Người chơi Đỗ Tình, mời bạn tham gia trò chơi trốn thoát khỏi bảo tàng quỷ dị sau hai tháng.]
Chú ý: Lời mời lần này là lời mời bắt buộc, trừ trường hợp người được mời chết bất ngờ, nếu không không thể từ chối.
(Đương nhiên, ngài sẽ không gặp phải trường hợp như vậy.) ]
Bình luận facebook