Sớm tinh mơ, khi trời vừa sáng, tôi liền thức dậy đi tới Thôn Sáu Công Nông.
Trong giấc mơ, Diệp Thanh khiến tôi mất mặt - cơ mà thực ra tôi cũng đã thấy mặt anh ta đâu, chỉ là dù sao thì cũng coi như đụng độ nhau rồi, thế nên tôi vẫn cứng đầu muốn đi gặp anh ta một lần nữa.
Văn phòng vẫn lạnh lẽo như cũ, chẳng có một chút hơi người.
Tôi ngồi trên ghê sofa vài giây, mới mở lời nói: “Anh Diệp Thanh, buổi tối hôm qua...”
Rầm!
Cửa văn phòng mở toang.
Với tình hình như thế, làm sao tôi nói hết câu được, đành cúi đầu, lúng túng rời bước.
Cửa lớn phía sau lưng tôi lại “Rầm” lên một tiếng, đóng sầm lại. Âm thanh đó khiến cơ thể tôi run bật lên.
Khi đi lên trên lầu không chú ý, khi xuống lầu, tôi không nhịn được, quay qua xem xét cầu thang một chút.
Cầu thang đi thông lầu sáu dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời buổi sáng sớm hơi hơi sáng lên, nhưng mà, loại kiến trúc nhà lầu xưa cũ này, thì cho dù là có rải kim tuyến lên cũng sẽ không trở nên phát sáng rạng rỡ được.
Tôi bước từng bậc từng bậc xuống dưới, mỗi bước đều bước thật nhẹ nhàng, cũng bước vô cùng cẩn thận, đi đến lầu năm, bỗng gặp phải một người ăn mặc theo kiểu dân văn phòng bước ra cửa, giật hết cả mình.
“Chân của anh không khỏe sao? Có cần tôi dìu anh xuống lầu không?” Người đó nhiệt tình hỏi.
Tôi xấu hổ vội vàng lắc đầu, vội cười ha ha, “Vừa mới ngủ dậy, tay chân có chút không nhanh nhẹn thôi.”
“À.”
“Anh đi trước đi, tôi hít thở không khí trong lành một chút.”
Người đó nhìn nhìn hành lang bẩn thỉu, ánh mắt từ quan tâm trở nên như đang nhìn một kẻ bị thần kinh, bỏ đi thẳng.
Tôi thở ra một hơi, quay đầu nhìn về cái cầu thang dài đó, mong muốn nhìn ra được chút gì, nhưng vô ích, đành phải về văn phòng.
Bởi vì tâm trạng của Diệp Thanh khó chịu, nên tôi cũng không dám kể chuyện này cho những người khác. Ngồi ngẩn ngơ trong phòng làm việc một lúc, nhìn thấy tập hồ sơ của Thanh Diệp đặt trên bàn, tiện tay lật ra xem, nhận ra là đã xem qua khá nhiều rồi, mắt tôi chợt sáng lên. Sau khi tan ca, tìm một cái cớ để đến văn phòng một chuyến nữa vậy.
“Anh Kỳ, sếp gọi anh.” Tí Còi bước vào cửa gọi một tiếng, lại dùng tay ra hiệu, “Bên trên đã thúc đẩy tiến độ rồi, đoán chừng là chúng ta sắp phải đi điều tra ý kiến rồi.”
Tôi lấy lại tinh thần đi đến phòng làm việc của sếp lớn thì gặp mấy tổ trưởng của các tổ khác. Theo như lời của Tí Còi nói, phòng giải tỏa di dời bắt đầu tiến hành điều tra ý kiến của các hộ gia đình sống trong khu vực giải tỏa di dời, đợt điều tra đầu tiên này không hề đề cập đến kế hoạch về việc bồi thường giải tỏa di dời cụ thể, yêu cầu tỉ lệ đồng ý phải vượt quá tám mươi phần trăm, tiếp theo chính là khảo sát ý kiến đối với kế hoạch bồi thường, làm từng đợt điều tra một, cũng phải mất thời gian gần nửa năm. Đây chính là quá trình bắt buộc phải diễn ra một cách công khai về ý kiến người dân và công tác chính trị.
Khi tan ca, tôi cầm mấy tập hồ sơ của Thanh Diệp rời đi.
Gõ cửa một cách vô cùng cung kính, mở khóa, tôi giả vờ giả vịt nói: “Những hồ sơ này tôi đã xem hết rồi, có thể đổi lấy mấy tập hồ sơ mới được không?”
Diệp Thanh không thèm để ý đến tôi, nhưng cũng không xua đuổi tôi.
Tôi thở phào một tiếng, cầm hồ sơ đi đến tủ đựng hồ sơ, đem mấy tập hồ sơ để xuống dựa theo đúng thứ tự, dư quang nơi khóe mắt không ngừng chăm chú vào góc khuất của tủ hồ sơ, nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh của Diệp Thanh.
“Công tác của phòng giải tỏa di dời chúng tôi đã tiến đến giai đoạn hai rồi, gần đây sắp bắt đầu điều tra ý kiến về việc giải tỏa di dời. Bên phía thôn Sáu Công Nông này rất có thể sẽ là nơi làm điều tra đầu tiên.” Tôi gợi chuyện để nói.
Bởi vì thôn Sáu Công Nông chả có mấy hộ không chịu dời đi, làm khảo sát ý kiến có thể thừa sức đạt tỉ lệ đồng ý tới tám mươi phần trăm, nhưng mà, phải phối hợp với các tổ khác, để cho cả mảnh đất này có một tiến độ thống nhất, việc điều tra của chúng tôi cũng không có bắt đầu sớm như vậy.
“Các anh... Huyền Thanh Chân Nhân nói các anh đang đợi người có duyên đến, thì có thể ổn rồi, tôi cũng coi như là người có duyên, nhưng mà tôi nghĩ, tôi chỉ là một người bình thường như thế này, dù hơi có một chút khả năng đặc biệt, cũng không giúp được gì nhiều cho các anh cả, ngược lại còn được các anh chiếu cố đến mấy lần. Nếu như các anh có yêu cầu gì, thì có thể trực tiếp nói với tôi, tôi giúp các anh tìm người. Người tên là Trần Dật Hàm lần trước đến đó, chính là người đàn ông dáng người cao lớn, rất đẹp trai đó, anh ta là Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố Dân Khánh, nhà họ Trần cũng quen biết không ít người trong giới chính trị. Cháu gái của anh ta là đồng nghiệp của tôi, các anh cũng đã gặp qua rồi. Các anh muốn tìm người, tôi nói với bọn họ một tiếng, nhất định có thể giúp các anh tìm thấy. Còn nữa...” Tôi ngừng một chút, “Những người lãnh đạo đứng phía sau màn của Cục Chế tạo Khánh Châu đó, một thời gian trước đây tôi cũng đã gặp một người trong số họ, ông ta vẫn còn nhớ anh, bọn họ đều vẫn còn nhớ anh. Chúng ta người lớn không chấp vặt trẻ nhỏ, khi mà có thể sử dụng, thì phải sử dụng, đúng không? Tôi tìm đến bọn họ, thì bọn họ cũng không thể nào từ chối được. Đến lúc đó, nhiều người giúp như vậy, có chuyện gì mà không thể giải quyết được chứ?”
Tôi nói huyên thuyên, tư tưởng lơ đãng nhìn tập hồ sơ vài lần. Diệp Thanh một mực không có trả lời tôi, tôi nói đến miệng khô lưỡi đắng, chỉ có thể đành dừng lại, cầm lấy tập hồ sơ rời đi.
Kéo cửa ra, tôi quay lại nhìn văn phòng trống trải, “Bất kể có như thế nào, thì tôi cũng thật lòng muốn giúp đỡ các anh. Có lẽ là năng lực của tôi có hạn, nhưng mà tấm lòng này của tôi không phải là giả, cũng không phải hoàn toàn là vì những tồn tại đặc dị như các anh, nên mới muốn giúp các anh. Tôi nghĩ, các anh tiếp nhận những sự ủy thác này, cũng không phải hoàn toàn là vì tiền, nhất định là còn có nguyên nhân khác.” Tôi thở dài một hơi, “Hôm nay tôi đành về trước vậy.”
Đóng cửa lại, tôi lại thở dài lần nữa.
Kiểu nói về người có duyên của Huyền Thanh Chân Nhân, theo cách nhìn của tôi thì đó là trò cố ý lừa bịp. Trước giờ Diệp Thanh không hề mở miệng nói chuyện, khiến tôi cũng cảm thấy không dễ chịu gì. Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn là bởi vì thực lực của tôi không đủ. Không đủ tư cách, cho nên bọn họ không nói thật lòng với tôi. Đợi đến khi tôi thực sự có thể giúp đỡ Diệp Thanh rồi, đoán chừng cũng chẳng cần anh ta phải nói, tự tôi có lẽ đã biết nên làm thế nào rồi.
Tôi cầm hồ sơ về nhà, sau khi ăn tối xong, trở về phòng xem, mới nhận ra là có một tập hồ sơ treo hai cái USB. Một cái USB là ghi chép hồ sơ bình thường, có dán nhãn, viết số hiệu hồ sơ, trên một cái USB còn lại cũng có dán nhãn, nhưng lại bị nhòe thành một đoàn màu đỏ rồi.
Lòng tò mò của tôi nổi lên, mở ra laptop, đem USB cắm vào cổng USB.
Trong cái USB màu đỏ này chỉ có một file ghi âm, tên file còn chưa bị đổi, vẫn được mặc định là “File ghi âm.mp4a”.
Tôi mở file ghi âm này, âm thanh rất rõ ràng, cũng giống với những file ghi âm khác của Thanh Diệp trước đây, nhưng mà rõ ràng là còn chưa chỉnh lý lại, âm thanh mở đầu rất hỗn loạn.
“Cái máy này... dùng như thế nào vậy? Ma Cô!”
“Tôi mở ghi âm rồi đấy. Ôi, sao anh lại ngốc như vậy chứ? Đặt lên trên, thế này...”
Xẹt xẹt...
“You make me free...”
Giọng nữ trầm bổng vang lên, tiếng hát du dương êm tai.
Tôi vừa mới nghe một câu, thì đã cảm thấy giai điệu này rất quen tai.
“Được rồi. Bây giờ các cậu đều im đi.”
“Anh nghe, anh nghe đi.”
Tiếng hát tiếp tục, tôi dần dần đã nghe ra được giai điệu, dường như là một bài nhạc đệm trong một bộ phim nào đó, nhưng bản nhạc đệm trong bộ phim đó không hề có lời bài hát, tiết tấu của giai điệu cũng không quá giống. Tôi không phải là người có sở thích về âm nhạc, cũng không phải là người chuyên nghiệp, nhiều nhất cũng chỉ có thể nghe được đến mức độ này thôi.
Cạch cạch... “lov”... xẹt xẹt xẹt... két!... “play”...
Trong giai điệu lại xuất hiện tạp âm lần nữa, giọng hát của nữ ca sĩ đứt quãng, trở nên vô cùng kì lạ cổ quái.
Âm thanh của thành viên Thanh Diệp lại xuất hiện.
“Chuyện gì vậy chứ? Đĩa than mà cũng bị xước sao?”
“Để tôi xem thử.”
“Cậu có làm được không đó? Để Ma Cô xem thử đi.”
Tôi nhận ra được giọng nói của hai người là Nam Cung và Lưu Miểu.
“Đúng đó, để cho người chuyên nghiệp như tôi xem thử đi!”
Đây là Ma Cô, giọng hơi cao, giọng điệu có vẻ trưởng thành hơn ba người đàn ông khác, xem ra là người có tuổi tác lớn nhất trong Thanh Diệp, nhưng mà lại là người nói nhanh nhất trong năm người.
“Đừng ồn ào nữa, hồi nãy tôi đã xem qua rồi, biết nên làm như thế nào.”
“Đừng có nghịch hỏng đó nha.”
“Làm sao có thể chứ?”
Xẹt xẹt... roạt roạt... bíp – “You know how...”
Tiếng hát đã trở lại bình thường.
“Coi đi, được rồi chứ.”
“Lợi hại.”
“Hê hê. Thế nào hả, Ma Cô?”
“Ma Cô?”
“Kì lạ, đâu rồi? Đi vệ sinh rồi hả?”
Trong lòng tôi đột nhiên trở nên hồi hộp.
“Ma Cô!”
“Ma Cô?!”
Tiếng gọi của Lưu Miểu và Nam Cung dường như cùng lồng vào với từng tiếng gọi “Thang Thang” khi Diệp Thanh còn nhỏ đó.
Trong file ghi âm vẫn đang phát ra tiếng hát của người nữ ca sĩ, dùng tiếng hát đó làm nền cho tiếng Lưu Miểu và Nam Cung đang kêu gào, tiếng mở cửa đóng cửa, tiếng bước chân chạy bộ, tiếng lật rương lục tủ.
Tiếng hát của nữ ca sĩ kết thúc, đĩa than quay lại từ đầu, máy quay đĩa truyền ra tiếng “xẹt xẹt”.
Tiếp theo đó là giọng nói rõ ràng nhưng lại khô khốc của Nam Cung: “Diệp Thanh, Ma Cô, mất tích rồi.”
Bình luận facebook