Tích tắc, tích tắc…
Tôi có thể nghe thấy tiếng chuyển động của kim dây, cũng có thể nhìn thấy kim dây đang di chuyển trên mặt đồng hồ.
Kim giây không di chuyển bình thường, mà đong đưa ở vị trí “12”, giống như đang bị kẹt ở đó.
Cùng với không khí trong phòng chợt biến đổi, kim giây đột nhiên chuyển động bình thường trở lại, từ “12” đến “1”, rồi tiến dần đến.
Tôi nhìn Tí Còi.
Vẻ mặt cậu ta đầy nghiêm túc, nhưng cũng chỉ cầm cái đồng hồ bỏ túi, không có thêm hành động gì, đôi mắt không phải đang nhìn tôi, mà nhìn cái đồng hồ.
Kim giây di chuyển thuận lợi hết một vòng, tựa như đã được nhấn công tắc nào đó,2kim giờ và kim giây đang dừng lại ở 4 giờ 40 phút đều bắt đầu chuyển động.
Hai cây kim di chuyển rất nhanh, cùng kim giây dừng lại ở vị trí “12”.
Mặt đồng hồ trơn nhẵn lúc này cũng đã xuất hiện những gợn sóng như mặt biển.
Màu xanh lam từ trong đồng hồ thấm ra, kế đó các màu xanh lục, vàng, đỏ… luân phiên xuất hiện.
Đồng hồ đã hình thành bảy màu sắc, màu sắc dung hợp lại, biến thành màu đen.
Đây giống như mặt đồng hồ tự động đổi hình nền của loại đồng hồ điện tử nào nó, không tính là đẹp, chỉ có thể xem là mới lạ.
Ba cây kim đang dừng lại tựa như bị xô đẩy, mỗi kim đều6tự xoay chuyển, rồi dừng lại ở vị trí cố định.
“6 giờ 17 phút 21 giây.” Tí Còi nhìn thời gian, nắm đồng hồ trong tay, lật ngược mặt sau lên, tựa như đang đối chiếu thứ gì đó, tiến hành tính toán.
Tôi không nhìn thấy mặt sau của chiếc đồng hồ bỏ túi.
Gã Béo và Quách Ngọc Khiết đã chồm đến, bắt chước dòm theo.
Vẻ mặt của Tí Còi trở nên đầy kinh ngạc, nhìn đồng hồ bỏ túi, rồi nhìn tôi, rồi lại nhìn đồng hồ.
“Kết quả là gì?” Tôi bình tĩnh hỏi.
“Là thật.” Tí Còi há mồm, đáp lời tôi.
Gã Béo và Quách Ngọc Khiết đều tỏ ra kinh ngạc hệt như Tí Còi.
Trong mắt Trần Hiểu Khâu tựa như có ánh sáng lướt3qua, trên mặt hiện nên vẻ mất tự nhiên trong tích tắc.
“Nói vậy, nếu vậy… cả, cả thế giới và cả chúng ta…” Tí Còi cuống quýt, trợn to mắt, nhìn tôi chằm chằm.
“Cái đồng hồ bỏ túi ấy là gì thế?” Tôi cảm thấy thắc mắc.
Nếu cả thế giới đều bị thay đổi, tôi là con cá duy nhất lọt lưới thì đồng hồ bỏ túi này cũng không thể may mắn thoát được, lịch sử nó biết phải là lịch sử đã bị thay đổi, chứ không phải lịch sử mà tôi đã kể.
“Đồng hồ bỏ túi của Bá tước Đẫm Máu.” Tí Còi thành thực đáp: “Một bá tước quý tộc thời xa xưa, không thích người khác gạt mình, cũng không tin người9khác, cho nên thường dùng hình phạt tàn khốc, kiểm tra xem người đó có nói thật hay không. Đây chính là đồng hồ bỏ túi của ông ta. Khụ, hơi giống máy kiểm tra nói dối. Ông ta sẽ dựa vào những thứ như kĩ thuật hỏi cung, nhịp tim và nhịp thở của người bị kiểm tra và những thứ khác nữa, để đưa ra phát đoán. Chiếc đồng hồ này là công cụ ông ta thường mang bên người và sử dụng, được ban cho sức mạnh tương tự như nguyền rủa. Ông ta đã hại chết không ít người.”
Tí Còi giải thích cặn kẽ cho tôi nghe.
Đồng hồ bỏ túi sẽ dựa vào những người khác nhau, mà cho ra một mốc thời4gian, những con số này lại căn cứ vào bảng đối chiếu, có thể giải mã ra một số thông tin, tương tự như mật mã.
Tí Còi cũng nhờ vậy mà đưa ra phán đoán.
Thứ đồng hồ có thể thông báo chỉ là tính chân thật lời tôi nói ra.
“Trí nhớ của anh không được chuẩn xác lắm, có một số chỗ bị bỏ sót, còn một số chuyện vẫn chưa nói. Nhưng những gì anh nói đều là thật.” Tí Còi nói.
“Còn giấu giếm?” Quách Ngọc Khiết nhìn tôi, hình như đang bất mãn.
“Những gì nhớ được tôi đều đã kể hết.” Tôi thản nhiên đáp.
Cuộc sống trong hơn một năm có nhiều chuyện như thế, tôi cũng không thể nhớ hết tất cả các chi tiết, để kể lại chúng. Sức ghi nhớ của tôi đâu có tốt đến thế, hiện tại tôi cũng không có cái tâm trạng ấy.
Vừa rồi khi tôi kể, chỉ là một kiểu dốc bầu tâm sự, muốn nói cho đám Tí Còi biết sự thật quan trọng nhất, để cảnh báo họ. Những chuyện linh tinh vụn vặt, tôi không mấy để tâm, muốn nhớ cũng không nhớ nổi.
“Không, chắc là anh đã bỏ sót chuyện gì đó quan trọng.” Tí Còi nói.
Tôi sững người.
Tôi bất giác hồi tưởng lại một lượt, trong lời kể khi nãy, những gì muốn kể đã kể, tự cảm thấy không bỏ sót thông tin quan trọng nào.
“Sót gì?” Tôi hỏi.
“Sao tôi biết được?” Tí Còi vặn lại, rồi lập tức hiểu ý tôi: “Đồng hồ này chỉ có thể phán đoán những chuyện này. Phán đoán của nó dựa vào bản thân anh. Chắc chắn anh đã bỏ sót chuyện gì đó, trong tiềm thức… à, thứ mà tiềm thức cảm thấy rất quan trọng.”
Bộ dạng của Tí Còi cũng không được chắc chắn lắm.
Thứ mà tiềm thức cảm thấy rất quan trọng…
Tôi đờ mặt ra.
“Bốn người họ, bốn người của Thanh Diệp mà anh nói làm sao mà chết?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Tôi không trả lời.
Bốn người họ đều đang nhìn tôi.
“Vừa rồi anh chỉ kể họ bị ma vương giết chết. Cụ thể thì sao?” Trần Hiểu Khâu lại vặn hỏi.
Tôi nhắm mắt lại.
Lại nhớ đến những hình ảnh ấy nữa rồi.
Tôi vẫn còn nhớ như in những chuyện xảy ra khi ấy.
Tuy vốn dĩ mới cách đây chưa bao lâu, nhưng từng chi tiết li ti, cho đến mùi lửa cháy rừng rực, gió thổi tro bay tứ tán, dáng vẻ của vết máu, cảm giác nắm bột gốm trắng, tôi đều nhớ vô cùng rõ.
“Anh không muốn nói thì thôi vậy.” Quách Ngọc Khiết lên tiếng, giọng điệu ẩn chứa sự cảm thông.
Toi mở mắt ra, nhìn thấy Tí Còi đã cất đồng hồ, đứng lên cùng Gã Béo, hình thể rất tương phản nhưng vẻ mặt thì nặng nề như nhau.
“Tốt nhất vẫn nên nói ra hết.” Trần Hiểu Khâu nói.
Gã Béo và Tí Còi đều chau mày nhìn Trần Hiểu Khâu.
“Tiểu Khâu.” Quách Ngọc Khiết cũng gọi một tiếng.
“Chuyện ấy rất quan trọng. Ít nhất, thẳm sâu trong lòng anh đã nghĩ như thế.” Trần Hiểu Khâu nói.
“Đúng, rất quan trọng.” Tôi đồng tình với lời của Trần Hiểu Khâu, nhưng không có ý định cho họ biết những chi tiết ấy.
Vội đổi chủ để, tôi nhờ cậy Trần Hiểu Khâu: “Có thể phiền chú út của em điều tra một chút về gia đình của Nam Thiên không?”
Tôi vẫn còn nhớ rõ lời trăn trối của Nam Cung Diệu.
Nam Thiên là do ma vương sắm vai, thế thì, gia đình Nam Cung Diệu e là cũng đã rơi vào nguy hiểm. Không chừng cả gia đình họ đều đã chết, đều bị đổi thành ma vương hoặc tay chân của ma vương.
“Ngôi sao lớn ấy à. Trước đây còn đọc được thông báo. Anh ta chết thật rồi sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
“Ừ. Nếu lịch sử chưa bị thay đổi.”
“Tình cảnh gia đình anh ta thế nào?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
“Tài chính Tứ Hải. Đó là một tập đoàn lớn, chắc làm tài chính.” Tôi không chắc lắm.
Cái tên tài chính Tứ Hải đương nhiên tôi đã từng nghe. Lúc Nam Cung Diệu nhắc đến lần đầu, mấy người chúng tôi còn từng tra cứu qua. Nhưng cách lâu như thế, tôi đã không còn nhớ rõ lắm. Quy mô và các nghiệp vụ liên quan của tài chính Tứ Hải là những gì, tôi không rõ, chỉ nhớ là một tập đoàn cực lớn.
Tôi không khỏi nhớ đến phần mềm livestream Nai Sừng To do hồn ma cổ trang mở.
Có không ít hồn ma đã trốn trong ấy, còn giết người quay và xem livestream.
Nếu tài chính Tứ Hải có vấn đề…
Đột nhiên tôi thấy mặt Trần Hiểu Khâu biến sắc.
Lần này thì biến đổi rõ ràng, không tế nhị như trước đó.
Bình luận facebook