Tôi chầm chậm ngồi dậy, nhìn rõ người đang đứng ở cuối giường.
Điều khiến tôi rất bất ngờ là, đứng ở đây không phải là bộ xương khoác áo choàng, mà là một cô gái mặc váy xòe sặc sỡ2đến lòe loẹt.
Cô gái có mái tóc xoăn thành từng lọn lớn, đôi mắt xanh lam, môi hồng. Tuy trời vẫn chưa sáng, chỉ dựa vào ánh trăng chiếu qua cửa sổ, cũng có thể nhìn thấy nước da trắng6như tuyết của cô gái.
Đây là một cô bé tây rất xinh xắn.
Tôi cứ cảm thấy có gì đó trên người nó không được hài hòa, nhưng lại không thể giải thích cảm giác ấy đến từ đâu.
“Nhìn cái gì?3Nhìn nữa là ta móc mắt mi ra đấy.” Cô gái trợn to mắt, hai tay chống nạnh, hung hăng đe dọa.
Tôi càng thấy quái lạ hơn.
Trên người cô gái đột nhiên xuất hiện âm khí, tiếng xì xầm bàn9tán kia cũng đang vang vọng trong phòng bệnh.
“Tôi muốn gặp Meditation. Cô có toàn quyền đại diện cho nó?” Tôi hỏi, nói xong câu này, tôi chợt cảm thấy mệt lả nên thở gấp.
Cô gái cười khảy một tiếng:4“Bà đây chính là Meditation.”
Gì đây trời?
Lẽ nào ác quỷ trong Kazana bị thứ quái lạ nào đó trong giới ACGN lây nhiễm rồi?
Tôi vô thức mà nghĩ đến tình huống này.
Kiểu như nữ tính hóa, mong manh dễ vỡ, sắm vai bà xã… (Các tuýp nhân vật trong ACGN)
Bé gái trước mặt hình như đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, thình lình nổi giận, trong tay xuất hiện một cái liềm cực lớn, vừa vung tay, lưỡi liềm đã kề sát cổ tôi.
Tôi có thể cảm nhận thấy hơi lạnh đến buốt người từ lưỡi liềm truyền sang, nhưng tôi không sợ, trái lại còn đưa tay chụp lấy cán liềm.
Mặt đối phương liền biến sắc, vội vàng rụt tay lại.
Năng lực của tôi đã rót vào trong cây liềm, nó tức tốc biến mất, điều khiến tôi bất ngờ là cô gái trước mặt hình như cũng đã bị thương nặng, hình ảnh thình lình biến đổi, từ loli ăn mặc sặc sỡ biến thành bộ xương.
Khi da thịt trên người nó thối rữa rơi xuống từng mảng một, chiếc váy xòe cũng trở nên rách nát, biến thành áo choàng đen, bao lấy bộ xương.
Người nó cũng cao lên không ít, thoáng chốc đã cao đến hai mét, áo choàng bay lất phất, bộ dạng trông đã oai phong hơn nhiều.
Âm khí biến mất, thay vào đó là hơi thở u ám điêu tàn.
Trong hốc mắt trống rỗng xuất hiện hai luồng ánh sáng màu xanh ngọc, tựa như lửa ma trơi. Còn quanh người nó, cũng đang bùng lên ngọn lửa màu xanh lam.
Những tiếng xì xầm bàn tán ấy trở nên lớn hơn, từ trong bộ xương luồn ra.
Trong áo choàng cứ nhấp nhô liên hồi, chốc chốc lại có khuôn mặt già nua thò ra, rồi lại bị kéo vào.
Bộ xương bật cười man dại: “Sức mạnh của ta! Khặc khặc khặc khặc!”
Tôi bàng hoàng, bất chợt nhận ra suy đoán trước đó của mình không sai. Thứ này là linh hồn, đã là linh hồn thì sẽ biến hóa theo sự thay đổi của ý thức loài người.
Năng lực của tôi là đảo ngược thời gian, không thể đảo ngược tư tưởng của tất cả con người, nhưng có thể thay đổi được hình dạng của một số thứ.
Meditation tạm thời đã trở lại hình dạng vốn có, nhưng chỉ cần ý thức của con người không thay đổi, sớm muộn gì nó cũng sẽ trở lại hình dạng quỷ quái kia.
Bộ xương hình như cũng biết điểm này, nhưng không nhờ tôi giúp, mà giương tay lên, trong bàn tay xương xuất hiện một chiếc liềm tàn tạ. Nó cũng không tấn công tôi nữa, mà vung liềm vẽ lên trước người mình một vòng tròn, rồi nó biến mất.
Thứ này đi quá vội vàng, tôi không kịp nói chuyện với nó gì cả.
Chuyện muốn hỏi chưa kịp hỏi, tôi còn giúp không công nó một tay.
Tôi tựa người lên gối ở sau lưng, rồi nằm xuống trở lại.
Ngẫm kĩ lại, dù tôi hỏi ra nghi ngờ trong lòng thì đã sao chứ?
Tôi vẫn cứu được thế giới sao?
Trước mặt tôi lại hiện ra cảnh tượng tử vong của bốn người Thanh Diệp.
Tôi khép mắt lại, trở người, muốn khiến cho mình bình tĩnh trở lại.
Nhưng chỉ như vậy thì tôi hoàn toàn không thể thoát khỏi những kí ức ấy, không tài nào bình tĩnh tiếp nhận những chuyện đã xảy ra.
Tôi lại mở mắt ra, chợt thấy trên đầu giường xuất hiện một phích giữ ấm.
Tôi sững người.
Nhổm người lên, sờ thử phích giữ ấm.
Vỏ phích đương nhiên đang lạnh, nhưng tựa như tôi vẫn cảm nhận được độ ấm bên trong.
Có người đã đến đây…
Tôi lập tức chú ý thấy tờ giấy được đè bên dưới phích giữ ấm.
“Anh, tỉnh lại nhớ ăn một chút nhé. Em về trước đây. Mai lại đến thăm anh.”
Không để tên, nhưng cách xưng hô này, rồi cả nét chữ thì tôi biết đấy là em gái.
Mắt tôi chợt cay xè, lòng thấy chua xót.
Là em gái mang đến.
Nó vẫn đến thăm tôi.
Cũng không biết đám Tí Còi có cho nó biết chuyện tôi đã “thay đổi” chưa.
Chắc là chưa…
Tôi mở phích giữ ấm ra, hơi nóng phà vào mặt. Bên trong đựng cháo xương hầm bình thường, nhưng khi ăn tôi có thể nhận ra mùi vị quen thuộc, là mẹ nấu.
Họ đều đã biết rồi sao?
Tôi vừa hoảng hốt, vừa bất an.
Tôi sợ hơi ấm từ gia đình rồi sẽ nhanh chóng bị phá vỡ.
Dù trước đó đã chuẩn bị đủ mọi bề, thậm chí là đã tự bỏ cuộc, sắp sửa phó mặc cho dòng đời, nhưng sau khi nhận được tình cảm ấp áp này, tôi lại sợ mình sẽ đánh mất.
Tôi phải làm sao đây?
Nên che giấu một chút không?
Giả vờ như mình không hề thay đổi, vờ mình như vẫn là Lâm Kỳ mà họ đã biết, đóng kịch trước mặt họ?
Tôi không biết mình có thể làm tốt hay không.
Nói cách khác, tôi có thể khẳng định mình sẽ không làm tốt được.
Có điều nghe được đôi lời vụn vặt từ Trần Hiểu Khâu, tôi đã biết đó là một người khác hẳn với tôi.
Người thông minh có thể giả ngốc, nhưng kẻ ngốc muốn giả làm người thông mình thì quá khó.
Món cháo vốn rất ngon lành, nhưng khi ngậm trong miệng lại thấy nuốt khó khăn.
Đến khi tôi định thần lại từ những tâm tư này thì y tá đã đến kiểm tra.
Không phải Lý Vọng Khê, cũng không phải cô đồng nghiệp kia, mà là một y tá lạ hoắc đi vào.
Cô ta bị tôi dọa nhảy dựng: “Sao không ngủ vậy? Nửa đêm anh đói bụng à?” Nói xong thì cô ta mở đèn lên.
Cháo không biết đã bị nguội tự bao giờ.
Y tá không để ý đến điểm này, viết gì đó lên tấm bảng đang treo trên đầu giường, tiện thể hỏi tôi đang cảm thấy thế nào.
“Vẫn ổn. Vết thương còn hơi đau.” Tôi trả lời.
“Vâng. Cần có thời gian để lành hẳn. Ăn chút gì đó rồi ngủ sớm nhé. Cố gắng nghỉ ngơi nhiều hơn.” Y tá cất bút, định rời đi.
“Cho hỏi, y tác trực ca trước đâu rồi?” Tôi lên tiếng hỏi.
Y tá dừng bước: “Họ có chút chuyện, đổi ca rồi.”
Vẻ mặt của cô ta có chút ngạc nhiên, có điều ngạc nhiên vì kí ức đã thay đổi, hay vì lý do khác thì tôi không rõ.
Thời gian trong cảnh mộng trùng hợp với hiện thực được bao nhiêu, điểm này tôi không thể xác định được.
Tôi vờ như hỏi bâng quơ: “Khi nãy bên ngoài rất ồn, hình như còn có bảo vệ chạy vào, xảy ra chuyện gì thế?”
Y tá khẽ nhìn tôi: “Không có gì. Chỉ là một chút sự cố. Anh nghỉ ngơi sớm đi.”
Coi bộ có hỏi cũng không ra.
Tôi đang định bỏ cuộc, nhưng vừa cúi đầu nhìn thấy phích giữ ấm trong tay thì gọi y tá đứng lại lần nữa.
“Tôi nghe thấy họ nói chuyện, có phải có người nhà bệnh nhân đánh người không? Ở chung một khu phòng bệnh, nếu có gì thì cho tôi biết, để tôi an tâm hơn.”
Y tá quay đầu lại nhìn tôi, hơi phân vân.
“Tôi có quyền khiếu nại đúng không?” Tôi đổi cách nói khác: “Thực ra, tôi chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì thôi. Chứ như vậy thì khiến người ta rất bất an. Lỡ đâu chuyện có liên quan đến ma…”
Cô y tá lập tức biến sắc mặt.
Đối với khiếu nại, hình như cô ta không sợ, chỉ thoáng do dự, nhưng vừa nghe thấy “ma” thì sắc mặt cô ta liền thay đổi rõ rệt.
Tôi hơi mỉa mai mà nghĩ rằng, thế giới hiện thực quả nhiên đã thay đổi rất nhiều thật rồi. Không biết từ bao giờ, mà ma vương đã đi sâu vào lòng người.
Bình luận facebook