Tôi vừa mong mỏi nhìn em gái, vừa rất thấp thỏm, không biết nó định nói gì.
Em gái ngập ngừng một lát, cuối cùng lại cúi mặt, không nói gì với tôi, mà ợm ờ bảo mình phải trở2lại trường.
Tôi cảm thấy thất vọng, nhưng không thể ngăn nó.
Trần Hiểu Khâu đứng dậy, tiễn em gái tôi đến cửa phòng bệnh, rồi quay lại nhìn tôi.
“Em còn gì muốn hỏi nữa không?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Trần Hiểu6Khâu lắc đầu: “Vốn dĩ có rất nhiều, nhưng bây giờ xem ra đã không còn cần thiết.”
“Người đó đã nói gì?” Tôi lại hỏi.
Tôi rất muốn gọi nó là “cái thứ ấy”, nhưng dùng đầu gối suy nghĩ3cũng biết, nếu gọi như thế, Trần Hiểu Khâu sẽ thấy phản cảm.
Tôi vẫn còn đủ lý trí, biết rằng nếu tiếp tục để mất điểm về ấn tượng của mọi người đối với tôi, e là tôi thực9sự mất hết cơ hội lật ngược. Đến lúc đó, tôi có nói gì, làm gì họ cũng đều phản kháng. Còn cái thứ ấy nói bừa nói bậy gì đó, họ cũng sẽ tin theo vô điều kiện.
Tôi4vốn đã bỏ cuộc, nhưng lúc này sau khi đã có lại một chút quyết tâm thì không muốn để mặc cho cái thứ ấy tiếp tục mê hoặc người thân và bạn bè của tôi nữa.
Muốn thắng nó chắc là rất khó, hầu như là không thể. Nếu nó còn có đồng bọn, ví dụ như ma vương, dàn xếp làm chuyện gì đó thì tôi càng không thể lật ngược tình thế.
Dù tôi đồng quy vu tận với cái thứ ấy cũng được. Nhưng tuyệt đối không thể để cho nó tiếp tục lởn vởn quanh em gái và nhóm Trần Hiểu Khâu.
Trần Hiểu Khâu nhìn tôi một lát mới lên tiếng: “Em có thể hiểu được đại khái nhận định của anh. Anh nghĩ rằng anh ta đã chiếm thân thể anh, có dụng ý xấu. Nhưng em chỉ là đồng nghiệp của anh, bất kể là trong những gì anh đã trải qua, hay những gì em đã trải qua thì tính cho đến giờ, thời gian chúng ta tiếp xúc với nhau cũng chỉ hơn một năm. Mấy người Đàm Văn Thụy gần gũi với anh hơn bốn năm, nhưng cũng chỉ là bạn học. Còn người thân của anh vốn đâu có hay biết gì. Nếu anh ta có ý đồ xấu, muốn lừa gạt tất cả chúng em, vậy cũng chẳng khó.”
Tôi bất ngờ đến sững người mà nhìn Trần Hiểu Khâu.
“Nam Thiên chết rồi.” Trần Hiểu Khâu đột nhiên chuyển đề tài: “Người nắm quyền thực sự trong Tài chính Tứ Hải, nói cách khác là nhà Nam Cung mà anh nói, cũng đã chết hết.”
Tôi càng kinh ngạc hơn, nhưng lập tức cảm thấy đây cũng có thể xem là chuyện đã nằm trong dự đoán.
“Người ngoài nhìn vào thì thấy, hiện tại Tài chính Tứ Hải vẫn chưa hỗn loạn. Chỉ có cổ đông lớn và chủ tịch tập đoàn chết, những người bên dưới vẫn đi làm như thường lệ, không thay đổi gì cả. Nhưng theo như anh nói, gốc rễ của Tài chính Tứ Hải đúng ra đã nát từ lâu, đã bị ma vương chiếm cứ từ lâu. Sự chiếm cứ này còn lan đến những công ty mà Tài chính Tứ Hải đầu tư. Liên lạc bị cắt chắc là một tín hiệu để nhận biết hành động của chúng. Còn thần chết kia, nếu không phải là một thành viên của chúng, thì cũng là kẻ đã phát hiện ra cơ hội này, thừa cơ chen tay vào để trục lợi.”
Tôi chau mày nhìn Trần Hiểu Khâu, không hiểu cô ấy đột ngột nói đến những chuyện này là muốn dẫn dắt đến đâu.
“Em không cảm thấy rằng, thứ anh đang chất chứa trong người có thể sánh ngang với lợi ích từ tập đoàn Tài chính Tứ Hải.” Trần Hiểu Khâu thẳng thắn nhận định.
Tôi liền trở nên gượng gạo.
Đề tài này thực sự quá khó để mở miệng. Người của Thanh Diệp đều cho rằng năng lực của tôi có vai trò quan trọng, là một then chốt.
Bị ma vương nhắm đến, xem ra cũng là vì nhắm vào năng lực của tôi.
Trần Hiểu Khâu nói như thế, tôi chỉ đành giải thích một chút về năng lực của mình.
Tôi nhìn vẻ mặt đầy suy tư của Trần Hiểu Khâu, mà buột miệng hỏi: “Năng lực của người đó là gì?”
“Năng lực? Khá tương tự với anh.” Trần Hiểu Khâu ngẫm nghĩ: “Nhưng anh ta không phải nhìn thấy quá khứ, mà là tương lai.”
Tôi sửng sốt nhìn Trần Hiểu Khâu: “Nhìn thấy tương lai?”
“Đúng. Anh ta thấy được tương lai, dẫn dắt chúng em tránh được rất nhiều nguy hiểm, cũng đã giúp đỡ không ít người. Đương nhiên, vẫn chịu hạn chế của năng lực, dẫu thấy được tương lai, nhưng vẫn có rất nhiều việc không làm được.” Trần Hiểu Khâu đáp.
Tôi lập tức nghĩ đến Thu Tử Dương. Có điều, tính cách của Thu Tử Dương vốn đâu phải như vậy.
Trên thực tế thì có không ít người nhìn thấy được tương lai, Nam Cung Diệu cũng có thể nhìn thấy tương lai.
Tương lai rõ ràng, điềm báo mơ hồ, hoặc những kiểu khác, đây đều là những năng lực liên quan nhau.
Trong tình huống này, muốn khoanh vùng một đối tượng thì quá khó.
“Nếu anh muốn biết lai lịch của anh ta, chắc là nên hỏi thử người nhà. Cha mẹ anh vẫn chưa biết chuyện của anh. Còn Lâm Vân… bây giờ có lẽ vẫn chưa biết đối mặt với anh như thế nào.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tôi gượng cười.
“Còn chuyện khi nãy anh nói, em vẫn thấy không cần thiết.” Trần Hiểu Khâu kéo đề tài quay lại: “Năng lực của anh rất mạnh, nhưng năng lực mạnh mẽ đơn thuần có thể phát huy bao nhiêu tác dụng còn phải xem người sử dụng và cũng cần xem thực lực của đối phương. So với mưu toan như vậy thì trực tiếp theo dõi sát sao, tìm cơ hội giết anh, đúng ra sẽ dễ hơn chứ.”
Mèo mun muốn giết tôi, chỉ là chưa tìm được cơ hội.
Diệp Thanh đang bảo vệ tôi…
Nghĩ đến đây, tâm tư tôi chợt khựng lại.
Đúng rồi, lâu nay Diệp Thanh luôn bảo vệ tôi.
Rất nhiều phen sống chết cận kề, tôi đều được Diệp Thanh bảo vệ.
Tôi đã cứu được bốn người của Thanh Diệp, bằng với việc đã mua thêm cho mình bốn gói bảo hiểm.
Đám ma vương ấy đã lần lượt giết sạch họ, cuối cùng đã đến lượt tôi.
Diệp Thanh đã quên mất tôi.
Người nhà, bạn bè tôi cũng đều quên mất tôi.
Tôi đang đơn độc không người trợ giúp.
Chúng muốn giết tôi, đúng ra lúc này đã ra tay rồi chứ.
Hay vẫn chưa phát hiện ra điểm này?
Hoặc sau khi thế giới thay đổi, có giết tôi cũng không còn ý nghĩa gì nữa?
Hay là, cái thứ ấy mạo nhận tôi, chính là vì mục đích này? Cắt đứt liên hệ của tôi với Thanh Diệp, giải quyết một mối đe dọa như tôi ngay từ ban đầu?
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này là rất có thể, nhưng cứ lờ mờ cảm thấy trong này hẳn là còn ẩn chứa bí mật khác.
Nếu có thể giải quyết ngay từ đầu, giết tôi ngay từ đầu, không phải cũng được ư?
Tôi nhìn sang Trần Hiểu Khâu: “Nãy giờ em vẫn chưa trả lời, sau khi người ấy xuất hiện, đã nói gì?”
Trần Hiểu Khâu trầm ngâm một lát: “Em không gặp, là em gái anh gặp được.”
Tim tôi tựa như bị một bàn tay nào đó siết chặt.
“Em gái anh chuyển lời lại với em, nguyên văn là ‘anh hai nói, anh ấy không sao cả’.”
Con tim tôi cứ như sắp bị bóp nát, đau như dao cắt.
“Anh hai?”
Tôi còn cần nhờ cái thứ ấy nói giúp cho mình, mới có thể khiến người thân, bạn bè tôi yên tâm với tôi?
Tôi cảm thấy vô cùng đau khổ.
Lúc này, tôi không còn lòng dạ nào để phân tích cái thứ ấy rốt cuộc đang muốn làm gì.
“Anh vẫn ổn chứ?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
“Đương nhiên là không.” Tôi cố nén sự phẫn nộ.
“Anh hoài nghi anh ta là rất bình thường. Em cũng không hiểu mấy về anh ta. Nhưng em cảm thấy, anh ta không giống như anh nghĩ đâu. Theo như anh nói, thế giới đã thay đổi. Vậy giá trị của anh, sứ mệnh của anh, chắc là cũng thay đổi rồi.” Trần Hiểu Khâu thở dài: “Tạm thời, cứ tìm cách sống tiếp cho thật tốt cái đã.”
Tôi không đáp lại.
Trần Hiểu Khâu mở cửa, rời khỏi phòng bệnh.
Tôi tựa lên gối, nhắm mắt lại, cả người như chìm vào một tâm trạng rũ rượi chán chường.
Có đôi khi, thậm chí tôi còn nghĩ mình với Diệp Thanh chết đi cùng một lúc, mới là kết cục tốt nhất.
Két.
Cửa phòng bệnh lại được mở ra.
Tôi cứ tưởng là y tá đến kiểm tra, lúc mở mắt ra thì chỉ nghe thấy một giọng nói hống hách.
Giường nệm lún mạnh xuống, rồi bật lên.
“Này, rốt cuộc mi là cái thứ gì vậy?”
Tôi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt to tướng của Meditation.
Bình luận facebook