Meditation không hất tay tôi ra, trái lại còn giơ ba ngón tay lên, nói với tôi: “Ba lần.”
“Cô đã gặp nó ba lần?” Tôi sừng sờ.
Meditation nguýt tôi một cái, hất tay tôi ra: “Ý ta là, ta có ba kí ức của khoảng thời gian này.”
Tôi2ngỡ ngàng nhìn Meditation.
“Lần thứ nhất, ta phái cấp dưới đi lấy linh hồn của Lý Vọng Khê.” Meditation tách đầu ngón tay ra nói: “Không ai ngăn được. Lý Vọng Khê đã bị giết. Vậy đấy.”
Tôi đã hiểu ra Meditation muốn nói gì.
“Lần thứ hai, mi xuất6hiện ở chỗ đó, ngăn cấp dưới của ta. Lý Vọng Khê đã được mi cứu.” Meditation nhìn tôi: “Sau đó ta đến tìm mi, mi đã dùng năng lực đối phó với ta, ta chạy đi giết mấy người đó.”
Tôi im lặng lắng nghe.
Ngón tay thứ ba3của Meditation đã dựng lên: “Lần thứ ba thì trong kí ức của ta đã có thêm mi. Từ đầu đến cuối mi luôn bám theo ta, còn từng nói chuyện với ta. Nhưng giữa chừng, sau khi bị ta đuổi đi thì mi biến mất. Lúc ta9phái cấp dưới đi giết Lý Vọng Khê, một linh hồn khác đã ngăn cản nó. Không phải mi. Khi ấy ta mới biết mỗi mình mi, đến phòng bệnh tìm, nhưng cũng không thấy mi đâu. Đương nhiên, ta có theo dõi phòng bệnh và đã nhìn4thấy linh hồn đó.”
Tôi nhìn chằm chằm Meditation: “Cô thấy rồi. Nó là ai?”
“Sao ta biết được?” Meditation trợn mắt: “Ta đâu có quen gã đâu.”
“Miêu tả chút đi.” Tôi đành chau mày lại mà hỏi tiếp.
“Miêu tả à… thì hắn rất mạnh.” Meditation ngẫm nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, hay tay chống lên lưỡi liềm.
“Rất mạnh? Vậy thôi hả?” Tôi cảm thấy kì lạ.
“Đúng, cực kỳ mạnh. Khác với mi, là sức mạnh thuần túy, sức mạnh của bạo lực. Hắn có thể giết chết ta, giết chết bất kì thứ gì. Ta chỉ có thể nấp ở bên ngoài nhìn lén một tẹo. Loại hơi thở đó…” Meditation luôn nhìn lên trần nhà, khuôn mặt không có biểu cảm gì: “Quá mạnh.”
Mô tả mơ hồ như vậy chỉ khiến tôi thấy rối não.
Tôi bắt kịp những chi tiết trong lời nói của Meditation, băn khoăn hỏi: “Vậy cũng có nghĩa là, cô chưa tận mắt nhìn thấy hắn?”
Meditation cúi đầu xuống nhìn tôi, hứ một tiếng, có vẻ khá ngượng. Lát sau, nó quát um lên: “Hắn mạnh như thế, ta thò đầu ra tìm chết hả? Đương nhiên phải trốn thật xa chứ! Ta đâu có ngu ngốc như mi!”
Meditation nói xong, hình như đã từ ngượng biến thành giận, nên liền ngồi trên lưới hái, bay đi.
“Mặc kệ mi đó! Mi muốn làm gì làm đi! Bản tiểu thư đi đây!” Tiếng của nó vọng lại từ bên ngoài cửa sổ.
Tôi còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nên vội vàng nhảy xuống giường.
Các ống dẫn trên người bị giật một cái, vết thương cũng buốt đau, làm tôi loạng choạng suýt ngã.
Tôi cố đứng vững người, đang định đến cạnh cửa sổ thì nghe thấy tiếng thét ở bên ngoài cửa sổ.
Trong tiếng thét của Meditation có kèm theo hãi hùng, có gió mạnh tông vỡ kính cửa sổ, ngay sau đó một cái lưỡi hái từ bên ngoài cửa sổ bay vào, xuyên ngang qua phòng, cắm lên tường.
Tôi nhìn thấy vết nứt trên tường, mới cảm nhận được cảm giác hơi nhói đau do lưỡi hái bay ngang qua mặt.
Tôi giật các ống dẫn ra, nhào đến bên cửa sổ, chống hai tay lên khung cửa, chồm người ra ngoài.
Tôi không nhìn thấy Meditation, mà chỉ thấy trong khoảng không bao la, hình như đang có thứ bụi gì đó bay.
Tôi đưa tay ra, không chụp được gì cả.
Những hạt bụi ấy rơi xuống lả tả, hệt như nước mưa.
Tôi nhìn lên lầu trên, thấy cửa sổ đang mở ra.
Lầu trên lầu dưới và cả cửa sổ ở các phòng hai bên đã có người xuất hiện, hình như đều nghe thấy âm thanh khi nãy, nên tụ tập ra xem.
Không có Meditation, không có hồn ma, không có thứ gì đáng nghi.
Tôi cúi đầu nhìn xuống chân lầu.
Những hạt bụi ấy đã mất dạng.
Dưới chân lầu là một lối đi nhỏ của bệnh viện, bề mặt lối đi chật hẹp, hai bên là cây cối xanh tốt, nhưng không hề vắng lặng. Người qua lại trên lối đi đồng loạt ngẩng đầu lên, cũng bị thu hút bởi âm thanh khi nãy.
Tôi đã nhìn thấy có người trong số ấy đang phủi phủi người, chắc là đã dính phải cái thứ vừa rơi xuống.
Nhất thời, tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Không mấy chốc, y tá đã chạy đến kiểm tra tình hình.
Tôi vừa quay đầu lại thì nhận ra lưỡi hái cắm trên tường đã biến mất.
Nhưng kính vỡ nát do chấn động và vết nứt trên tường thì vẫn còn.
Cô y tá lạ mặt kia nhìn tôi bằng ánh mắt khá sợ sệt.
Tôi đành im lặng, trở lại giường ngồi xuống.
Tôi biết, chắc chắn Meditation đã chết rồi.
Có lẽ nó vẫn có thể hồi sinh, có điều Meditation sau khi hồi sinh rốt cuộc có giữ được kí cứ trước đó hay không thì khó nói lắm.
Có lẽ sẽ hoàn toàn biến thành nhân vật hoạt hình ấy, không còn giữ lại bất kì đặc điểm nào của ác quỷ, thần chết.
Y tá chạy đi, khi quay lại, theo sau có có hai bảo vệ.
Tôi cũng không nói gì, ngoan ngoãn theo bảo vệ và y tá đổi phòng bệnh.
Vẫn là phòng đơn, tôi nằm trên giường, có thể nhìn thấy y tá và bảo vệ kề tai trao đổi gì đó.
Sau khi y tá rời đi, còn bảo vệ thì không bỏ đi đâu xa.
Bất kì ai có trí óc hễ nhìn thấy vết nứt trên tường đều sẽ sinh lòng nghi ngờ.
Đó không phải là vết nứt tự nhiên, mà có điểm trung tâm cực kỳ rõ ràng. Do có ngoại lực tác động lên nên tường mới bị nứt.
Chắc là họ sẽ kiểm tra phòng bệnh của tôi.
Tôi nằm trên giường chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
Cửa phòng bệnh được gõ mấy cái, rất lịch sự.
“Mời vào.” Tôi uể oải lên tiếng.
Cửa phòng được mở ra, khiến tôi thấy rõ bốn năm người đang ở bên ngoài.
Người dẫn đầu khẽ nhìn tôi, rồi quay lại nói vài câu với cấp dưới đang ở sau lưng, bảo họ rời đi. Một mình người ấy tự đi vào, khép cửa lại, còn khóa nữa.
Tôi chứng kiến cảnh tượng này mà không mấy kinh ngạc, chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú đối phương.
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu, còn cậu chắc hẳn không phải lần đầu gặp tôi.”
“Vâng. Chào Cục trưởng Trần.” Tôi đáp.
Trần Dật Hàm kéo ghế, ngồi xuống trước giường của tôi.
“Tôi đã nghe Tiểu Khâu kể về tình hình của cậu. Chúng ta cần nói chuyện một chút.”
“Anh đến với danh nghĩ của bản thân, chú út của Trần Hiểu Khâu, hay…” Tôi hỏi.
Trần Dật Hàm nhìn tôi, mỉm cười: “Cậu hơi khác so với những gì Tiểu Khâu kể nhỉ.”
Tôi sửng sốt.
“Xem ra, quan hệ giữa hai người không được thân lắm. Không có ác cảm, nhưng cũng không tiếp xúc nhiều lắm. Đúng vậy không?” Trần Dật Hàm hỏi.
“Đúng là không tiếp xúc bao nhiêu. Trên việc chung thì có hợp tác mấy lần. Đại khái là vậy.” Tôi nói mà lòng không thấy chắc chắn lắm.
Tôi phân vân không biết những chuyện quái dị có được tính là việc chung không.
“Ừ. Theo như cậu nói, thế giới này vốn không phải như vậy. Những thứ như ma vương không được đưa ra ánh sáng. Hẳn là tôi đã dựa vào chức quyền, giúp các cậu không ít chuyện. Các cậu cũng dùng năng lực, giúp tôi không ít lần.”
Tôi gật đầu.
“Còn bây giờ, không cần nghĩ ngợi nhiều như thế. Đây vốn là một phần trong trách nhiệm của tôi.” Trần Dật Hàm nói: “Tôi cảm thấy cậu không có ác ý. Những gì cậu nói đều là thật. Những gì cậu muốn làm, đã làm trước đây, đều là chuyện chúng tôi đang làm. Chỉ có điều, chúng tôi không có đầu mối, chỉ có thể phát hiện ra ma vương nào thì tiêu diệt ma vương ấy. Và cậu đã cung cấp một hướng tư duy khác.”
Tôi lắc đầu: “Kế hoạch ấy không thể thực hiện. Ít nhất… thì tôi không có cách.”
Trần Dật Hàm cau mày, nghiêm túc nhìn tôi: “Cậu không có cách, hay, cậu đã bỏ cuộc?”
“Không có cách.” Tôi thẳng thắn đáp.
Vừa rồi tôi đã thử qua.
Tôi không thể mơ thấy những người cổ đại mà tôi đã nhìn thấy khi nhập vào Meditation.
Bình luận facebook