• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (4 Viewers)

  • Chương 2077

“Trả lời câu hỏi của tôi.” Tôi không còn lòng dạ nào đùa với Diệp Chính Nhất.

Diệp Chính Nhất thành thật đáp: “Chuyện này thì tôi không rõ. Tôi chưa từng tiếp xúc với chính phủ. Tôi cũng không được xem là nhân vật thuộc chính phái trong giới quái dị. Cũng không phải tà phái, nhưng danh tiếng không tốt lành gì.” Ông ta quanh co một hồi, dưới ánh nhìn chăm chú của tôi, đã ngao ngán nói: “Thời đại của tôi, thì có quốc2sư. Do có không ít kẻ nhắm đến vị trí này, nên muốn giở trò cũng khó lắm. Nếu truyền nhân của môn phái nào đó thực sự muốn giở trò thì những môn phái khác đều có thể lấy danh nghĩa dẹp trừ phản loạn, dựa vào đó gây dựng thanh danh. Còn kẻ ra tay trước ấy, trái lại sẽ bị số đông tấn công. Nhưng đến thời nay… tôi cũng đã nhận ra từ lâu, chắc là họ đã đổi con đường khác, chọn8sách lược khác. Ai chỉ đạo, ai nghĩ ra những ý tưởng này thì tôi hoàn toàn không biết. Thế nhưng…”

Diệp Chính Nhất suy nghĩ một lát: “Theo như tôi quan sát thấy… xu hướng cả thế giới đã thay đổi rồi. Tất cả đều co mình lại. Những người có tài, đều không chịu ra mặt. Chuyện này…”

Tôi nhìn điệu bộ ngập ngừng ấp úng của ông ta thì đã có suy đoán.

“Ma vương từ rất lâu đã bắt đầu hành động rồi phải không? Người2có năng lực và chuyên gia trong giới quái dị đều là mục tiêu.”

Diệp Chính Nhất gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy. Cho nên sau đó những người này đều trốn hết. Thói đời đích xác là càng ngày càng tệ… Haizz. Cứ như thế, vấn đề cũng đã xuất hiện rồi. Vốn tốt xấu gì cũng có những người này cầm cân nảy mực, mọi người đều ngầm biết, ngầm cam kết với nhau chuyện gì được làm và không được làm. Sau đó chính là2quần ma loạn vũ thật sự. Rồi sau đó nữa, hẳn đã xuất hiện người đứng đầu mới. Nhưng người đứng đầu là ai… ở trong nước, tôi không tìm ra, ở nước ngoài thì tôi không rành.”

Tôi giật mình: “Nói cách khác, thậm chí các ông còn không thể xác định trong này có ma vương trà trộn vào không?”

Tôi nghĩ đến Nam Thiên. Anh ta là một trong những người thừa kế của Tài chính Tứ Hải, còn là ngôi sao lớn, không ai nhìn6ra bất thường.

Diệp Chính Nhất nhún vai, tỏ vẻ bất lực.

Người có năng lực bị bắt cóc, hiện giờ phép thuật lại biến mất toàn bộ, cộng thêm thông tin liên lạc bị cắt nên giới quái dị đã xuất hiện một lỗ hổng. Mà lỗ hổng này chắc chắn đã được chính phủ phát hiện.

Vì chuyện này mà Trần Dật Hàm đã tức giận.

“Người tiếp xúc với quái dị, không hẳn sẽ chết, đúng không?” Tôi lại hỏi.

Diệp Chính Nhất cạn lời hỏi: “Cậu đang nói nhảm gì đó?”

Quả nhiên là vậy.

“Tiếp xúc với thứ cấm kị kia, mới dẫn đến cái chết, đúng không?” Tôi tiếp tục nói.

Diệp Chính Nhất lập tức trở nên căng thẳng: “Cậu định làm gì?”

“Yên tâm, tôi không có ý tìm chết đâu.” Tôi thở hắt ra một hơi.

Trần Dật Hàm đã không thể dựa vào được. Nếu tôi muốn đường hoàng đến thị trấn Morris chuyến nữa thì gần như là không thể.

Con đường này bị cắt đứt, cách thay đổi thế giới theo kế hoạch ban đầu của tôi liền không thể thực hiện.

Diệp Thanh biết chuyện này không?

Mộc Ca… Mộc Ca và Mộc Ái đều đã chết.

Tôi thấy tội nghiệp cho Mộc Ái, nhưng không thể đồng tình với Mộc Ca. Bất kể thế nào, Mộc Ca đã tự chọn cái chết, mà còn bắt con gái mình chết theo.

Tôi thực sự không biết, Mộc Ca vốn hết mực yêu thương con, tại sao lại làm như vậy.

Thực ra trong lòng tôi đã có đáp án.

Trong này, chắc chắn có bóng dáng của Diệp Thanh.

Chỉ là, Diệp Thanh không hiểu làm như thế sẽ có hậu quả gì sao?

Linh hồn phép thuật biến mất, Diệp Thanh hẳn đã biết từ lâu mới đúng. Một tay anh ta đã tạo ra cái chết của Ngô Linh mà.

Mộc Ca bị bại lộ, Diệp Thanh có lẽ cũng đã đoán được từ trước.

Chẳng lẽ anh ta không biết, nếu như thế thì tôi sẽ mất cơ hội đến thị trấn Morris sao?

Không phải thị trấn Morris.

Thị trấn Morris là kế hoạch của tôi. Tôi muốn dùng cửa ra vào dị không gian còn tồn tại ở thị trấn Morris để thay đổi thế giới, còn đây không phải là kế hoạch của Diệp Thanh.

Diệp Thanh luôn nắm được nhiều manh mối hơn tôi, bao gồm cả cấm kị đó.

Tôi nhìn sang Diệp Chính Nhất.

Diệp Chính Nhất ranh ma xảo quyệt, xem ra không phải là người làm việc đứng đắn, trong đầu chỉ nghĩ đến gái đẹp. Nhưng từ hiểu biết của ông ta về Liễu Triệt và những thông tin rời rạc ông ta đã tiết lộ khi nãy thì đủ biết sau khi chết ông ta không hề đi theo sau phụ nữ.

Ông ta đã điều tra ra không ít manh mối và cũng biết nội dung của cấm kị.

Chỉ là, ông ta không chịu nói, giống như Diệp Thanh vậy.

Đã có một khoảnh khắc, tôi muốn ép cung ông ta.

Diệp Chính Nhất nhạy bén ngồi thẳng người lên, sướt mướt khuyên can: “Tôi nói bao nhiêu lần rồi hả, chú em trẻ tuổi, cậu phải nhìn về phía trước…”

“Tôi rất muốn nhìn về tương lai. Nhưng tình hình hiện tại, nếu tôi nhìn về quá khứ sẽ tốt hơn.” Tôi thẳng thừng đáp trả: “Nếu nhìn về tương lai thì không nên phục hồi linh hồn phép thuật. Đống rắc rối mà các ông gây ra cũng không thể lấp liếm cho qua như thế được.”

Đây không phải là kết luận xuất phát từ việc sau khi tinh thần chính nghĩa nổ ra, mà là phán đoán rất đơn giản.

Nếu khôi phục phép thuật thì ai biết những người trong giới quái dị ấy sẽ làm gì?

Đội ngũ chuyên gia chắc chắn đã bị chính quyền khống chế. Cho họ cơ hội phản kích… Ngược lại, tôi không lo là họ sẽ ồ ạt xuất hiện, làm chủ tình hình trở lại. Nếu họ có tài cán này thì đã không chơi trò thần bí nhiều năm như thế. Nhưng nếu cho họ sức mạnh, trong số họ tất nhiên sẽ có người phản công, và kết cục là thương vong với một số lượng nhất định và tình hình trái lại còn tệ hại hơn. Đây là tổn thất tôi không muốn nhìn thấy.

Diêu Nhiếp yếu ớt nói: “Như hiện tại cũng không ổn mà? Người có năng lực đều đã bị giết… hồn ma mất hết âm khí. Nếu một chút phép thuật cũng không có thì tiêu tùng thật rồi. Hoàn toàn bó tay đấy.”

Tôi không thể phản bác Diêu Nhiếp.

“Cho nên tôi mới nói là nhìn về phía trước đi.” Đào Chính Nhất đột nhiên nói: “Những ân oán oán ân ấy, lúc này nên tạm thời bỏ xuống. Chúng ta có kẻ thù chung mà. Chúng ta phải nhìn về tương lai.”

“Những lời này nói với tôi cũng vô ích.”

“Không, những lời này chỉ nói với cậu thôi. Cậu mới là người đủ sức quyết định tương lai.” Diệp Chính Nhất nói: “Cậu đã nghĩ ra làm sao khôi phục linh hồn phép thuật. Cậu xem, những liên quan trước giờ của chúng là số phận an bài, bây giờ gặp nhau càng là định mệnh sắp đặt. Vừa khéo, tôi có năng lực, cậu cũng có năng lực. Hai ta hợp tác, mới làm được chuyện này.”

Tôi chợt giật mình.

Đây cũng là một khâu mà Diệp Thanh đã bố trí sẵn?

Sau khi giết Ngô Linh, làm giới quái dị bại lộ, lại khiến Diệp Chính Nhất gặp tôi, để tôi lợi dụng năng lực của Tí Còi, khôi phục linh hồn phép thuật?

Nghĩ đến đây, tôi khó mà chấp nhận nổi.

“Nếu thực sự là số mệnh an bài, số mệnh có sức mạnh lớn như thế… vậy thì chúng ta cũng không cần phải phản kháng nữa.” Tôi không đồng ý với quan điểm của Diệp Chính Nhất.

Nếu tất cả là số mệnh, thế giới tương lai chính là số mệnh định sẵn của cả thế giới này. Vậy hiện giờ chúng tôi có làm nhiều việc như thế, cũng có ý nghĩa gì đâu?

Tôi ngoảnh đầu lại, suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.

Sự thật mà tôi biết chỉ là sự thật mà tôi biết thôi. Tôi có thể thuyết phục Trần Dật Hàm, nhưng tôi với Trần Dật Hàm hợp sức đều không thể thuyết phục người ở cấp trên.

Giới quái dị đã tiêu tùng, tôi cũng rất khó đến được thị trấn Morris.

Mà những cửa ra vào dị không gian khác…

Tôi xoa xoa thái dương.

Những cửa ra vào ấy bị phát hiện, bị theo dõi sẽ không còn là khu cấm nữa. Nhà nước rất có thể sẽ cử thẳng binh lực tiên phong vào cuộc. Hiện giờ binh lực tiên phong nếu được tổ chức, chắc chắn sẽ không có những chuyên gia trong giới quái dị và cả những người có năng lực.

Tình hình này sẽ kéo dài một thời gian.

Mà ở thời kỳ này, ma vương và Ông Trời ở thế giới tương lai sẽ không ngừng lại kế hoạch của chúng.

Người có năng lực lần lượt bị bắt cóc, bị nuốt chửng…

Đây là cục diện rất tồi tệ.

Diệp Chính Nhất có thể nhẹ nhàng bảo đừng nặng lòng quá khứ, chỉ nhìn thẳng về tương lai. Nhưng bất cứ lúc nào việc bỏ qua quá khứ, chỉ nhìn tương lai là chuyện gần như không thể làm được.

Giống như tôi bây giờ đây, hoàn toàn không bỏ qua chuyện Diệp Thanh đã làm.

Nếu là trước đây, tôi sẽ đến gặp thẳng mặt, hỏi Diệp Thanh đã làm gì với Mộc Ca. Nhưng tôi lúc này hoàn toàn không làm như thế.

Tôi không thể quên được cái chết của những người trong Thanh Diệp, cái chết của họ cứ lởn vởn trong lòng tôi. Cảm xúc ấy đã từ đau buồn biến thành tức giận và ghê tởm.

“Cậu cứ cảm xúc hóa như vậy, thực sự không tốt đâu. Nên bỏ qua thì bỏ qua đi.”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Chính Nhất trong gương chiếu hậu và cũng nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của mình.

“Ông… đã dự tính như vậy ngay từ đầu?” Tôi nghiến răng hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom